[FanFic Khải Nguyên] Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 166 - Nữ nhân tâm kế "Khụ, khụ!" Ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan.
Hai người không để ý đến tiếng động ngoài cửa, tiếp tục.
Vương Tuấn Khải cũng không định dễ dàng bỏ qua cho Vương Nguyên, nụ hôn nóng bỏng dần dần dời xuống, lưu luyến quanh quẩn ở trước ngực Vương Nguyên.
"Ngừng lại. . . . . . đừng vậy mà. . . . . ." Vương Nguyên la hét, đôi tay lại vòng lên cổ Vương Tuấn Khải.
Lương Tử Ngưng không thể đứng nhìn nổi, bất chợt đạp một cước lên cửa, "Rầm ——"cửa đụng vào vách tường.
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, trong đôi con ngươi tối tăm chớp động lên ánh lạnh, "Không ai dạy cho cô biết phải gõ cửa sao?" Trong giọng nói lộ ra vẻ không vui.
"Không phải là tôi không gõ cửa, mà là lỗ tai của các người có vấn đề." LươngTử Ngưng khoanh tay trước ngực, dáng vẻ vênh váo tự đắc, giống như cô mới chính là vợ cả, tình cờ bắt quả tang chồng mình đang thân mật với vợ nhỏ.
"Anh à, chúng ta tiếp tục đi!" Vương Nguyên hướng về Vương Tuấn Khải nở nụ cười câu dẫn mị hoặc, "Nếu cô ấy thích xem cảnh vợ chồng chúng ta ân ái, vậy chúng ta hào phóng một chút, biểu diễn cho cô ta thưởng thức đi."
Vương Nguyên cười nịnh nọt, nâng một chân mảnh khảnh của mình qua, khiến hai chân cậu tách ra, dang qua trên đùi Vương Tuấn Khải, ngồi đối diện Vương Tuấn Khải, chậm rãi cởi áo ngủ trên người, làm lộ ra làn da trắng như tuyết.
Vương Tuấn Khải lần đầu tiên thấy Vương Nguyên như vậy, trong nhất thời hắn cũng trố mắt nhìn cậu, một luồng khí nóng đánh thẳng vào tâm trí.
"Anh nhanh một chút có được không, người ta còn đang chờ thưởng thức kìa!" Vương Nguyên len lén hất mặt, liếc cô ta một cái.
Sắc mặt Lương Tử Ngưng cứng ngắc, đứng ngớ người ở cửa, đi không được, ở cũng không xong.
"Nguyên Nguyên, đừng nghịch nữa." Vương Tuấn Khải hiểu dụng ý của Vương Nguyên, cậu chỉ là hơi tức giận Lương Tử Ngưng nên mới làm ra loại hành động trẻ con như thế, hắn dĩ nhiên cũng ngượng ngùng phối hợp.
Khóe miệng Vương Nguyên nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, "Vị ở cửa kia ơi, cho xin một tràng pháo tay nhé, hiện giờ Vương tiên sinh có chút xấu hổ rồi."
Một mũi tên bắn rơi hai chim, đồng thời cười đùa cả hai người bọn họ, thật là hả giận .
Lương Tử Ngưng ngẩn người tại đó, từng hình ảnh khi cô cùng Vương Dịch Tuấn hoan ái lần lượt hiện lên trong đầu cô, nhưng hiện giờ. . . . . . hốc mắt cô bỗng chua xót. "Hừ!" Khí thế không suy nhược, Lương Tử Ngưng rên lên một tiếng, quay đầu rời đi. Lần này có chút lễ phép, cô không quên đóng cửa lại cho hai người bọn họ.
"Ai ——" Vương Nguyên thở phào nhẹ nhõm một cái thật to, "Cuối cùng cũng đi." Cô lập tức đem áo ngủ mặc vào.
Thấy đôi mắt tối đen của Vương Tuấn Khải không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào mình, Vương Nguyên dùng hai tay nắm chặt lấy cổ áo, "Anh nhìn gì vậy?"
"Nhìn vóc người của em!" Một chút bỡn cợt hiện lên trên mặt hắn.
"Cũng đâu phải lần đầu tiên. . . . .." Vương Nguyên nói thầm một câu, muốn từ trên đùi của hắn xuống. Kết quả, vòng eo thon của cậu lập tức bị Vương Tuấn Khải ôm vào trong ngực. Vương Nguyên bất mãn nói: "Làm gì vậy, mau buông em ra."
"Hôm nay anh thật sự mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên thấy em mị hoặc như thế, còn cởi áo nới dây lưng trước mặt anh nữa chứ. Xem ra, việc anh cho Lương Tử Ngưng chuyển vào, không tệ như trong tưởng tượng!"
"Anh muốn chọc tức chết em có phải không!?" Vương Nguyên thở phì phò nói, bởi vì tức giận, cậu há mồm thở dốc, ngực phập phồng, "Anh mau để em xuống!"
"Vợ anh đã thịnh tình mời, anh làm sao để cho em thất vọng chứ, đúng không!"
Đầu Vương Tuấn Khải dần dần lại gần môi Vương Nguyên, cậu lập tức lấy tay ngăn cản nụ hôn của hắn, "Nếu cô ta không có ở đây, vậy cũng không cần phải tiến hành đâu."
"Cần người xem sao?" Một nụ cười gian xảo hiện lên trên mặt Vương Tuấn Khải, "Chúng ta xuống phòng khách dưới lầu biểu diễn đi, ở đó người xem không chỉ có một nha!"
"Vương Tuấn Khải!" Vương Nguyên tức giận rống to.
————
Lúc Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên xuất hiện ở phòng ăn, Lương Tử Ngưng đã ngồi ở đó rồi, cô ta lấy sơn móng tay đỏ bôi trét lên móng tay mình, dáng vẻ buồn chán đến chết, không nhịn được.
Thấy Vương Tuấn Khải tới, người làm mới bắt đầu mang thức ăn lên.
"Sao cô lại ngồi đó!" Đôi mắt Vương Tuấn Khải lộ ra chút tức giận, khinh thường.
"Chủ nhà mãi chưa xuống lầu, kẻ ăn nhờ ở đậu tôi đây đành ngồi tạm, chờ các người làm xong chánh sự không được sao. . . .. ."
Vương Tuấn Khải xanh mặt, hắn căn bản không có tâm tình nghe cô ta oán trách, "Ý tôi là sao cô lại dám ngồi vào vị trí của Cậu chủ."
Song, Vương Nguyên chỉ cười nhạt một tiếng, dáng vẻ như chẳng có vấn đề, xoay người, sửa sang lại cổ áo cho Vương Tuấn Khải, "Nếu ngồi ở đó có thể khiến tâm tình cô ấy tốt hơn, ăn nhiều thêm một chén cơm, thì cứ để cô ấy ngồi đi. Ngồi đâu cũng như nhau thôi mà, Tuấn Khải, đúng không!" Đôi mắt sáng trong hướng về hắn chớp chớp.
Vương Tuấn Khải quay đầu lại nhìn người giúp việc, "Chuẩn bị hai phần ăn đưa lên phòng ngủ!" . Đôi mắt ấm áp của hắn khi chuyển sang Lương Tử Ngưng, trong nháy mắt lập tức trở nên lạnh băng, khẽ nguyền rủa một tiếng, "Mặc kệ cô!"
Vương Tuấn Khải dắt tay Vương Nguyên rời khỏi phòng ăn.
Vương Nguyên kéo hắn lại, nụ cười rực rỡ hiện đầy trên mặt, chỉ tay về phía Lương Tử Ngưng, "Hì hì. . . . . . Cô ấy đã chuyển vào phòng ngủ chính rồi."
Đôi mắt thâm thúy của hắn nhíu chặt, nhìn chằm chằm Vương Nguyên, muốn nhìn thấu ý nghĩa của nụ cười trong mắt cậu, "Em có ý gì vậy?"
"Em có ý gì cơ chứ?" Vương Nguyên cong miệng lên, gãi gãi đầu, "Cô ấy nói làm thế sẽ tăng thêm tình cảm cha con cho hai người."
"Cho nên, em nhường gian phòng của mình cho cô ta?"
Vương Nguyên trước gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu.
"Rốt cuộc là em đang nghĩ gì trong đầu vậy hả?" Vương Tuấn Khải để ý chuyện này là vì hắn không muốn Vương Nguyên chịu bất kỳ một uất ức nào. Kết quả thì sao? Đúng như trong tưởng tượng của hắn, Lương Tử Ngưng khi dễ cậu. Nhưng mà, chàng trai này lại không thèm để ý, còn cười vui vẻ như vậy. Không biết phải nói là cậu không có đầu óc, hay là cậu không có tim đây?
"Anh muốn em nói thật sao?" . Đôi mắt trong veo như nước chớp động, đôi lông mi dài nhỏ vẫy vẫy hai cái, "Thật ra thì, lúc ấy do quá mêt, nên em không có tinh lực cùng cô ấy khai chiến! Không nghĩ tới, lúc tỉnh dậy, em đã mất đi lãnh thổ rồi. . . . . . Em không phải cố ý!" Cậu vì khó xử, nên không ngừng gãi đầu.
"Gì?" Lương Tử Ngưng đứng lên, "Cái gì khai chiến, tôi có khai chiến với cậu không? Hơn nữa, khi tôi nói muốn ngủ ở gian phòng này, không phải là chính cậu lập tức phủi mông một cái xoay người rời đi sao! Thằng nhóc chết tiệt, giờ lại muốn trả đũa. . . . . ." Lương Tử Ngưng giống như một người phụ nữ chanh chua, chửi rủa liên tục, vừa mở miệng, là bô bô không ngừng.
|
Chương 167 - Tất cả là vì anh "Đói quá!" Vương Nguyên ngồi xuống, trực tiếp dùng tay cầm lên một miếng Đại Bài vẫn còn đang tỏa hương thơm, cậu không quên mời Vương Tuấn Khải, "Anh đói bụng không, ăn một chút đi!"
Một miếng Đại Bài được đặt vào tay hắn "Mau ăn đi! Đừng lo lắng." Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tức giận của Vương Tuấn Khải, cậu nhếch miệng, cúi đầu hỏi: "Anh không phải là đang giận em vì không giữ được gian phòng ấy đó chứ!?."
"Không có!" Vương Tuấn Khải đưa miếng Đại Bài lên, hung hăng cắn một cái.
"Vậy anh giận gì?" Vương Nguyên liếm ngón tay dính đầy dầu mỡ rất tự nhiên, "Hay anh lo chúng ta không có phòng ngủ!? Yên tâm đi, phòng khách nhiều như thế, chúng ta lâu lâu đổi một lần thử xem. . . .. ."
"Em xem nơi này là khách sạn sao?" Chân mày Vương Tuấn Khải khẽ cau chặt, thật không biết trong đầu chàng trai này đang suy nghĩ gì nữa. Có lúc thông minh lại xảo quyệt; không cho người ta chiếm chút tiện nghi nào, có lúc lại ngu ngu đần đần, để cho người ta thoải mái đùa bỡn.
Vương Nguyên cầm lên một cái đùi gà, cắn một cái, nói lầm bầm: "Khách sạn không tốt sao? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là ở khách sạn mà!"
"Khụ, khụ!" Vương Tuấn Khải mất tự nhiên ho khan, lần đầu tiên gặp mặt? Hai người 'không tốt' như thế, lại còn 'xấu mặt' nữa chứ. . . . . . Còn tưởng rằng cậu đã quên mất rồi.
Vương Nguyên dùng bàn tay dính đầy mỡ cầm bát canh lên, nhưng vì tay quá trơn nên không bưng lên được, không để ý tới cái khăn bên cạnh, cậu lau thẳng lên áo của Vương Tuấn Khải, "Mượn dùng một chút nha!"
Vương Tuấn Khải nhìn gương mặt thú vị của Vương Nguyên, tảng đá lớn trong lòng lập tức được để xuống, dường như chỉ cần Lương Tử Ngưng không gây áp lực cho Vương Nguyên, chỉ cần cậu có thể vui vẻ là tốt rồi —— như vậy cảm giác áy náy trong lòng Vương Tuấn Khải cũng bớt đi không ít.
Người giúp việc lấy bát đũa đặt ở một bên, nhưng hai người vẫn trực tiếp dùng tay ăn.
"Khụ, khụ!" Lương Tử Ngưng xem thường, liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, đứng lên, "Tôi no rồi!"
Kết quả, không người nào để ý tới cô, sự tồn tại của cô hệt như không khí.
"Nguyên Nguyên, em nếm thử con tôm ruốc này xem, thịt rất mềm!" Vương Tuấn Khải đem con tôm đã bóc vỏ bỏ vào miệng Vương Nguyên.
"A ——".
Vương Tuấn Khải nhét con tôm vào miệng cậu, "Mùi vị thế nào?" . . . . . .
Lương Tử Ngưng đứng ở cửa phòng ăn, nhìn hai người bọn họ như keo như sơn, một cảm giác khổ sở bỗng tràn vào lòng. Nếu có một ngày cô có thể cùng Vương Dịch Tuấn hạnh phúc như thế, thì cho dù bây giờ, phải bỏ ra nhiều hơn nữa cô cũng tình nguyện.
Trên mặt Vương Nguyên vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại là tận cùng khổ sở. Cậu cho là mình đã giả bộ rất khá rồi, nhưng che giấu ưu thương ngoài mặt thì có thể, còn thống khổ trong đáy lòng thì lại không cách nào che giấu. Đè nén đau thương bên ngoài mặt, nhưng ưu thương ở đáy lòng lại dần dần lên men, từ từ lan tràn. . . . . .
Cậu khổ như vậy, mệt như vậy, chỉ vì muốn giảm bớt một chút áy náy trong lòng Vương Tuấn Khải.
Nếu phần khổ sở này nhất định cần phải có người đến gánh chịu, vậy thì Vương Nguyên hi vọng đó là cậu.
————
Thừa dịp phòng làm việc không có ai, cô đi vào, thấy laptop màu đen của Vương Tuấn Khải đang nằm trên bàn làm việc, lòng kích động không thôi, lập tức ấn xuống nút mở máy ——
Mười mấy giây mở máy ngắn ngủn đối với cô mà nói thật dài như một thế kỷ. Đôi mắt một lát lại liếc về phía cửa, một lát lại nhìn vào màn hình.
Thật vất vả đợi máy khởi động, nhưng nó lại nhảy ra một hộp thoại.
"Mật mã mở máy? Là gì đây?" Lương Tử Ngưng nói thầm một câu.
Không dám suy đoán lung tung, cô lập tức lấy điện thoại di động ra, thật nhanh bấm xuống dãy số quen thuộc.
Sau hai tiếng pip, máy đã được tiếp thông, điện thoại di động đầu bên kia truyền đến một giọng nói phẫn uất, "Anh đã nói em đừng suốt ngày gọi điện cho anh mà. . . . . ."
Vừa bắt đầu đã nhục mạ cô, trái tim Lương Tử Ngưng có chút băng giá, cô muốn nghe một câu quan tâm của hắn cỡ nào, cho dù là lời giả dối trái lương tâm cũng được, nhưng là. . . . . .
Giấu đi sự mất mát, "Anh yên tâm, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đang ở phòng ăn ăn cơm."
"Có chuyện gì?"
"Em đang mở máy tính của Vương Tuấn Khải, nhưng anh ta cài mật mã mở máy, em không biết phải làm thế nào. . . . . ."
"Thử sinh nhật Vương Nguyên xem, 0811."
Lương Tử Ngưng sửng sốt, Vương Dịch Tuấn sao lại nhớ ngày sinh nhật của cậu ta, hơn nữa còn không chút nghĩ ngợi mà nói. Lương Tử Ngưng nhớ hắn chưa bao giờ để ý tới sinh nhật của cô, mỗi lần cô đều mong mỏi hắn có thể nhớ tới, nhưng vào ngày sinh nhật của cô, hắn lại không nói câu nào, cô đầy hi vọng đợi đến mười hai giờ đêm, rồi tâm cũng dần dần lần lạnh. Ngày hôm sau nói cho hắn biết hôm qua là sinh nhật cô, hắn cũng chỉ nói sẽ tặng quà, đền bù cho cô sau.
"Này! Em còn nghe chứ?"
"Ừ. . . . . ." Lương Tử Ngưng hồi hồn, nhàn nhạt đáp lại:"0811, em biết rồi." Trong giọng nói của cô tràn đầy vị chua xót.
Cô lập tức bấm bốn con số này trên bàn phím, kết quả một dấu chéo đỏ lập tức xuất hiện, "Dịch Tuấn, mật mã sai rồi"
"Xem ra không phải. . . . . . Vậy đi, anh sẽ viết một chương trình phá hư mật mã bảo vệ của nó. Ngày mai tìm cách ra gặp anh."Giọng ra lệnh, lạnh lùng, ngoài ra không còn gì khác.
"Dịch Tuấn, em nhớ anh lắm. . . . . ." Lương Tử Ngưng còn chưa nói hết lời, đầu bên kia đã tắt máy.
Lương Tử Ngưng đột nhiên cảm thấy mình lại quá hy vọng xa vời rồi, cô không phải đã quá hiểu rõ tính hắn sao?
Cô biết hắn tàn khốc vô tình như thế, nhưng vẫn không chút chùn bước yêu hắn, cũng biết mọi thứ như thế này đều là do cô tình nguyện!
"Ha ha. . . . . ." Lương Tử Ngưng cười tự giễu, trong tiếng cười tràn ngập vị chua xót.
Cô đóng mạnh máy tính, sau đó để máy vào chỗ cũ, thối lui ra khỏi phòng làm việc, tiến vào phòng ngủ chính.
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, vừa đúng liếc thấy bóng dáng lén lút kia, đôi mắt tối đen của hắn chợt lóe, khóe miệng khẽ giơ lên, một loại khí chất lạnh nhạt, ung dung, vương giả vẹn toàn.
"Tuấn Khải, đừng ngớ người như thế, mau ăn đi! Món cá hun khói này rất ngon." Vương Nguyên nhét một miếng cá vào trong tay hắn.
...
|
Chương 168 - Thông cảm ngập tràn Bước vào gian phòng ngủ, cô rất nhanh bị một màn đêm tối đen, mờ mịt bao chặt lấy.
Ở một nơi xa lạ, không khí cũng ngập tràn vị xa lạ. Tất cả đều xa lạ. . . . . .
Thân thể mềm mại của Lương Tử Ngưng chậm rãi khuỵu xuống, ngồi trên nền đất, cuộn người thành một khối, dựa vào bên hông giường, người cô không ngừng run rẩy. Tay phải vuốt ve vết thương trên cổ tay trái, một vết sẹo thật sâu. Vết thương ngoài da đã khép lại, nhưng vết thương trong lòng thì sao? Nó vẫn còn đang bị nhiễm trùng, rửa nát, mỗi lúc một sâu hơn. . . . . .
"Con ơi, con nói xem mẹ phải làm gì? Phải làm gì đây? Tại sao tình yêu của mẹ phải mệt mỏi như vậy, khổ cực như vậy. . . . . .Tại sao? Con ơi, con nói cho mẹ biết đi có được không. . . . . ."
Những giọt nước mắt ấm áp cứ tuôn rơi, nhỏ giọt xuống sàn nhà lạnh băng, văng lên những bọt nước tí tách . . . . .
----
Nửa đêm.
Bóng đêm tràn ngập, tất cả chìm vào trong yên lặng.
Có thể do hôm qua ăn quá nhiều nên cậu có chút cảm thấy khát nước, bèn đi ra ngoài rót nước uống.., lúc đi qua phòng ngủ chính, Vương Nguyên nghe được tiếng khóc nửa nở bên trong.
Vì lòng hiếu kỳ, Vương Nguyên chậm rãi tới gần, tai dán vào cánh cửa gỗ, bên trong truyền đến giọng nói nức nở nghẹn ngào.
Đáy lòng Vương Nguyên khẽ run lên, cậu không khỏi tự hỏi, có phải việc cậu làm hôm nay rất quá đáng không? Nhưng, bảo cậu phải chia sẻ chồng mình cho người khác, thật lòng cậu làm không được, thật sự không được.
Thật ra thì, cô ấy cũng là một người đáng thương, hai chị em cùng sống nương tựa lẫn nhau, lẻ loi hiu quạnh lớn lên. Mà, chị cô ấy đã rời cô ấy đi, cho nên hiện giờ cô ấy thật sự chỉ còn lại một mình.
Cô ấy không phải là vì tương lai phải rời xa đứa trẻ của mình, nên mới thương tâm như vậy chứ. . . . . .
Đôi con ngươi trong suốt của Vương Nguyên rung động, tâm hồ cũng nhộn nhạo gợn sóng -- có lẽ, cậu chính là một người ích kỷ, cậu mới chính là người nên rời đi.
Như vậy, đối với Đứa nhỏ và mọi người đều tốt.
Hoặc giả Vương Tuấn Khải thật không có cách nào đưa ra loại quyết định hung ác này, vậy thì hãy để cậu tự mình quyết định đi!
Đợi đến khi Đứa nhỏ sinh ra, cậu sẽ rời đi, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của Vương Tuấn Khải, giống như chưa từng xuất hiện qua. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, lặng lẽ, im hơi lặng tiếng toát ra một tầng ưu thương. . . . . .
Chờ Vương Nguyên ổn định lại tâm tình, trở lại gian phòng. Vương Tuấn Khải đã tỉnh ngủ, mở ra đôi mắt lim dim nhìn cậu, lười nhác đem cậu ôm vào lòng, "Đi đâu vậy?"
"Khát quá nên em đi uống chút nước." Vương Nguyên cắn môi, "Em đánh thức anh à? Hay là không quen giường, nên ngủ không thoải mái?"
"Đều không phải! Là bởi vì, không có em bên cạnh anh. . . . . ." Giọng trầm thấp lộ ra vẻ bỡn cợt, hắn vùi đầu trong cổ Vương Nguyên, hít sâu một hơi, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người cậu.
"Dừng!" Đáy mắt có chút khổ sở, nhàn nhạt hỏi: "Tuấn Khải, chúng ta có đối xử tệ với cô ấy quá không?"
"Ai?" Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, chống lên thân thể, ngước mắt nhìn cậu.
"Lương Tử Ngưng." Vương Nguyên thấy đôi mắt Vương Tuấn Khải dần đông cứng, lập tức giải thích: "Thật ra thì chúng ta có thể xem cô ấy như khách mà đối xử. Không cần phải đề phòng cô ấy khắp nơi, xem cô ấy như Tiểu Tam."
". . . . . ." Chân mày Vương Tuấn Khải nhíu lại, không nóigì.
Vương Nguyên giơ tay lên, vuốt ve gò má lạnh lẽo của hắn, "Cô ấy thật ra rất đáng thương. . . . . . chúng ta thương hại cô ấy một chút có được hay không?"
"Anh chỉ sợ em bị thiệt thòi, phải chịu uất ức. . . . . ." Vương Tuấn Khải nắm lấy bàn tay mảnh khảnh, mềm mại, nhỏ bé của cậu, hôn xuống lòng bàn tay cậu.
Vương Nguyên lắc đầu, "Không đâu. . . . . .Chỉ cần ở nơi này vĩnh viễn có em . . . . . ." Vương Nguyên đặt tay lên lồng ngực bên trái của hắn, cảm nhận lực đập bên trong.
"Nơi này vĩnh viễn đều có em!" Vương Tuấn Khải cúi người chiếm lấy đôi môi hồng.
Chiếc lưỡi ấm áp mà ướt át chậm rãi tiến vào, tuần tra khắp môi cậu, thăm dò, lật khuấy nên mùi vị ngọt ngào, mềm mại. Vương Nguyên không chút kháng cự, chậm rãi khép mắt, mặc cho hắn hôn bừa bãi, cả người dựa vào người của hắn, đáp lại nhiệt tình của hắn.
Giờ phút này, ít nhất là vào giờ phút này, cậu chứng minh được một điều, hắn vẫn còn ở bên cạnh cậu.
----
Vương Nguyên không muốn cùng với Lương Tử Ngưng xảy ra xung đột, cậu lựa chọn né tránh. lúc Lương Tử Ngưng đang dùng bữa ăn sáng, thì cậu ở phòng ngủ ngủ. . . . . . Dù sao, không gặp cô ấy vẫn tốt hơn.
Vương Nguyên nhìn đồng hồ báo thức, không sai biệt lắm, khi Lương Tử Ngưng muốn ra ngoài tản bộ, cậu cũng vừa đi xuống lầu.
Đi tới phòng khách, cậu nhìn thấy Lương Tử Ngưng đã trang điểm đẹp đẽ, mặc một chiếc váy màu đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo nhỏ màu đậm, tay cầm túi xách, như đang đi xem mắt một ai đó.
"Cô ra ngoài à?" Vương Nguyên thuận miệng hỏi.
"Chẳng lẽ trong gia quy của nhà họ Vương có quy định tôi không thể ra ngoài sao?" Khi Lương Tử Ngưng thấy trên mặt Vương Nguyên thoáng qua vẻ không tự nhiên, rồi lập tức dùng vẻ mặt cao ngạo che giấu.
"Không có không có! Cô cứ thoải mái đi đi, không ai hạn chế tự do của cô cả! Chỉ là, tôi cũng đang muốn ra ngoài, không bằng đi chung cho có bạn!" Vương Nguyên nghĩ thầm, một phụ nữ có thai đi ra ngoài mà mang giày cao gót như vậy, cậu có chút lo lắng thay cho cô ta, cậu nên đi cùng cô ta để có gì còn có thể giúp được.
"Không cần!" Lương Tử Ngưng vội vàng hốt hoảng nói, giọng nói giương cao hơn,"Ý tôi là . . . . . tôi ra ngoài gặp bạn, cậu không biết họ, có đi thì cũng chỉ quấy rầy chúng tôi nói chuyện phiếm. . . . . ."
"Bạn? Vừa đúng, tôi không có nhiều bạn bè, biết thêm vài người cũng không tồi! Cô giúp tôi được không!?."
Thấy Vương Nguyên phải ra ngoài, theo chức trách, chị Nhâm lập tức đem túi cùng với áo khoác tới cho Vương Nguyên .
Vương Nguyên xốc lên túi xách, ôm lấy cánh tay Lương Tử Ngưng đi ra ngoài, "Cô còn chưa mua quần áo cho bà bầu đúng không? Vừa hay, hôm nay chúng ta đi dạo rồi mua luôn. Đúng rồi! Còn phải mua đồ dùng chống khúc xạ nữa. . . . . ."
Vương Nguyên liên tục lẩm bẩm, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ âm u trên mặt Lương Tử Ngưng.
Ngồi vào xe hơi, sau Lương Tử Ngưng có chút đứng ngồi không yên, tay không ngừng vòng vòng quanh dây túi xách, "Lát nữa dừng ở phần đường dành cho người đi bộ là được."
"Sao cô lại đi bộ ở đó? Vậy sao được, chỗ đó đông người như vậy, ngộ nhỡ bị người đụng phải thì biết làm sao bây giờ?"
Lương Tử Ngưng đột nhiên quay đầu lại, dùng đôi mắt lạnh băng, đe dọa nhìn Vương Nguyên.
"Cô nhìn cái gì?" Vương Nguyên bị ánh mắt của cô ta làm cho có chút không tự nhiên
....
Ai yoo , hôm nay siêng edit 1 lần 8 chương , mệt thật a ~~~ Coi như để lại cmt cho tuôi chút động lực đi mấy nàng !!!
|
Chương 169 - Lúng túng gặp nhau "Sao cậu đột nhiên trở nên. . . . . . ân cần như vậy. . . . . ." Lương Tử Ngưng tỏ vẻ mặt khinh bỉ.
Chân mày Vương Nguyên nhíu lại một chút, "Chẳng lẽ cô nghĩ tôi sẽ hại cô?"
"Cậu đối xử tốt với tôi như vậy, khiến tôi cảm thấy sợ hãi trong lòng." Lương Tử Ngưng thẳng thắn, "Sau khi tới phần đường dành riêng cho người đi bộ, tôi muốn xuống xe!"
Tài xế dừng lại, Lương Tử Ngưng nhanh chóng xuống xe, đóng mạnh cửa lại.
Vương Nguyên cũng xuống xe theo, phất tay một cái với tài xế, "Khi nào tôi gọi điện, anh hãy tới đón chúng tôi."
"Sao cậu cứ như âm hồn không tan đi theo tôi vậy hả?!" Lương Tử Ngưng dừng bước, hung tợn trừng mắt liếc Vương Nguyên đang theo sát sau lưng cô.
Lương Tử Ngưng càng không để cho cậu đi cùng, Vương Nguyên càng cảm thấy trong lòng cô ta như có quỷ. Khóe miệng lặng lẽ giơ lên, một nụ cười nhạt xuất hiện trên mặt, "Không phải cô nói khi tôi đối xử ân cần với cô, cô cảm thấy sợ hãi sao! Cũng đúng lúc, tôi muốn cô cảm thấy sợ." Miệng cố ý toét ra, lộ ra một nụ cười mỉm tiêu chuẩn với tám cái răng.
"Cậu. . . . . ." Lương Tử Ngưng có chút nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt siết chặt, nhìn chằm chằm Vương Nguyên, nếu ánh mắt có thể giết người, đoán chừng Vương Nguyên đã bị ánh mắt ác độc của cô róc xương lóc thịt rồi."Nếu cậu thích theo đuôi tôi như vậy, tôi cũng không ngại!"
"Gì mà theo đuôi, khó nghe vậy! Nói bám như gấu koala được rồi." Vương Nguyên lập tức đuổi theo cho kịp bước chân của cô ta. Cô gái này thật lợi hại, mang giày cao gót cao như vậy mà bước đi thật nhanh, Vương Nguyên không thể không bội phục công lực của cô ta.
————
Trong không khí thoang thoảng mùi thơm cà phê, mang theo tiếng đàn dương cầm du dương, lặng lẽ, êm dịu, cho con người ta một cảm giác thoải mái. . . . . .
Vương Nguyên thoáng nhìn xung quanh, "Cô không phải nói đi gặp bạn sao, vậy bạn của cô đâu?"
Lúc nãy Vương Nguyên nghe qua là biết đó chỉ là cái cớ, giọng cô ta mất tự nhiên lại ừm à mãi như vậy mà, hơn nữa, cô ta sống ở nước ngoài lâu như thế, thì làm sao có bạn bè thân trong nước được chứ.
Vương Nguyên chính là muốn biết, người quan trọng nào lại khiến Lương Tử Ngưng để ý như vậy, lại còn ăn mặc rất ư là tỉ mỉ, hơn nữa còn lén lút gặp gỡ như thế.
Lương Tử Ngưng liếc mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, "Còn sớm, chắc họ còn đang trên đường đi." "A ~~~" Vương Nguyên đem kéo dài âm giọng, "Dù sao hôm nay cũng không phải Chủ nhật, trên đường sẽ không quá kẹt xe, chắc cũng không trễ lâu đâu nhỉ." Hàm ý sâu xa rằng cô ta nên lấy một cái cớ khác đi.
"Chắc vậy!" Lương Tử Ngưng nói chuyện có chút lo lắng, sự sốt ruột biểu hiện rõ ra ngoài, thỉnh thoảng nhìn chung quanh, sau đó càng không ngừng đùa bỡn với chiếc điện thoại di động.
Vương Nguyên chống cằm, tầm mắt bắn thẳng về phía cô ta, suy nghĩ nhất cử nhất động của cô ta.
Lương Tử Ngưng quay đầu lại, muốn chống lại tầm mắt của Vương Nguyên, bực mình hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì?"
"Nhìn cô" Thấy cô ta bối rối, cậu đột nhiên cảm thấy rất muốn trêu chọc cô ta. Vương Nguyên phát hiện nếu cậu phải đợi Vương Tuấn Khải lâu như vậy, hẳn cậu cũng sẽ bực mình như cô ta.
"Tôi có gì đáng để cậu nhìn?!" Lương Tử Ngưng tức giận liếc cậu một cái.
"Tôi thấy cô rất khẩn trương, có phải cô đang có cảm giác như đứng trên đống lửa không?"
Khóe miệng Lương Tử Ngưng nhếch thành một nụ cười trộm, "Ha ha. . . . . .Khẩn trương? Thật buồn cười, tôi khẩn trương khi nào?"
Giọng nói vội vàng, lại nói nhanh như bão, quả thật chính là giấu đầu lòi đuôi.
Thời gian vẫn còn sớm, vì chưa đến xế chiều, nên người trong quán cà phê không nhiều lắm. Đột nhiên, một bóng dáng cao to màu đen xuất hiện bên cửa quán cà phê, gương mặt lạnh lùng lại đẹp hệt như được điêu khắc nên, cả người tản ra một loại khí tức, khiến người khác phải cách xa vạn dặm.
Khí tức lạnh lùng, nhưng hắn lại lập tức trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, hệt như một nhân vật nổi tiếng vốn chỉ có thể nhìn thấy trên TV.
"Oa nha. . . . . . đẹp trai quá!" Nhân viên phục vụ si mê bưng lên cà phê, tay cô ta phát run.
"Này, này, này". 'Này' nửa ngày, vẫn không thể khiến nữ phục vụ tỉnh táo trở lại. Đôi mắt thâm thúy lạnh như băng của hắn như có thể đầu độc người ta, lại như toát ra những ánh mắt giận dữ, độc ác, tàn bạo
Đôi tay của nhân viên phục vụ run rẩy không dứt khiến cà phê đổ ra ngoài, dọc theo mặt bàn mà chảy xuôi xuống, vẩy vào chiếc áo khoác trắng tinh trên người Vương Nguyên, biến nó thành màu nâu, đậm như mực vẽ.
"Nguyên, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây." Vương Dịch Tuấn đi tới bên người Vương Nguyên, cầm khăn giấy trên bàn, trong lòng là muốn giúp cậu lau, nhưng bàn tay hắn đột nhiên dừng lại, nhét khăn giấy vào trong tay của cậu, "Cậu lau đi!"
"Mỗi lần gặp phải anh đều không có chuyện tốt lành gì!" Vương Nguyên đứng lên, lau chùi đại khái vết bẩn, "Chắc anh là Thiên Sát Cô Tinh trong truyền thuyết."
Không nghĩ tới, mọi thứ đột nhiên trở nên yên tĩnh, một ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt hắn, "Đúng! Tôi chính là Thiên Sát, nên mới khắc chết ba mẹ."
"Thật xin lỗi, tôi không có ý đó." Vương Nguyên ngập ngừng, nói xin lỗi.
"Vậy cậu mời tôi uống cà phê đi!" Vương Dịch Tuấn không thèm trưng cầu ý kiến của Vương Nguyên, hắn tự ý ngồi xuống, chỉ chỉ Lương Tử Ngưng hỏi: "Cô ấy là ai?"
Kể từ lúc Vương Dịch Tuấn vừa xuất hiện ở quán cà phê, tầm mắt Lương Tử Ngưng chưa từng dời khỏi người hắn. Rõ ràng là quen biết nhau, nhưng giờ lại giả bộ như chưa từng gặp mặt, Lương Tử Ngưng cúi đầu, che giấu đi đôi mắt đã ươn ướt, nhưng sâu tận đáy lòng, nổi chua xót đang lan tràn. . . . . .
"Lương Tử Ngưng." Vương Nguyên giới thiệu sơ lược.
Vương Dịch Tuấn mặc dù là anh em với Vương Tuấn Khải, nhưng hai người lại Thủy Hỏa Bất Dung, Vương Nguyên cũng không biết mình nên lấy thân phận gì để đối mặt với hắn. Em dâu? Hắn còn không nhận Tuấn Khải là em trai mình, nói chi là em dâu. Bạn bè sao? Cậu và hắn chỉ gặp nhau có mấy lần, đối với hắn, cậu căn bản còn chưa hiểu rõ, nhiều lắm cũng chỉ là người xa lạ. Hơn nữa quan hệ giữa hắn và Vương Tuấn Khải lại đối lập, khiến Vương Nguyên đối với hắn càng thêm lúng túng.
"Phục vụ, cho một ly cà phê Blouse Mountain, một ly Cabo Keno và một ly trà sữa."
"Cậu còn nhớ tôi thích cà phê Blouse Mountain?" Vương Dịch Tuấn có chút mừng rỡ.
Vương Nguyên nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Bởi vì Tuấn Khải cũng thích uống nó."
Nụ cười nhạt trong nháy mắt trở nên đông cứng, rồi trở nên lạnh như băng.
|
Chương 170 - Đầu đường cãi vã Phục vụ lập tức đưa cà phê tới, Vương Dịch Tuấn lạnh lùng liếc nhìn một cái, rồi vội vàng đẩy nó ra khỏi tầm nhìn, làm như nó rất chướng mắt.
"Không phải anh thích nó sao?" Vương Nguyên kinh ngạc vì hành động này của Vương Dịch Tuấn.
Lương Tử Ngưng ngồi yên một bên, trầm mặc không nói gì, cô nhìn hai người kia, anh một lời, em một câu, quả thật không để ý tới sự tồn tại của cô, cô cũng đem trà sữa đẩy ra, "Xin lỗi, tôi không uống trà sữa."
"Cô có thai, không thể uống cà phê."
"Đừng có tự mình làm chủ người khác!"
Vương Nguyên bực mình thầm nói: "Không biết phân biệt tốt xấu."
Thấy hai người bùng nổ khí thế như vậy, Vương Dịch Tuấn có thể tưởng tượng ra được một chút cuộc sống hiện giờ của Vương Tuấn Khải, nụ cười trộm lạnh như băng lập tức tan ra.
Dưới bàn. Chân của hắn chậm rãi đến gần Lương Tử Ngưng, lặng lẽ đá cô.
"A....Cậu. . . . . ." Lương Tử Ngưng rùng mình, tầm mắt chuyển sang trên người Vương Dịch Tuấn.
"Cậu cái gì mà cậu, cô còn là một người mẹ tốt sao? Không chú ý ăn uống của mình còn chưa tính, còn vọc laptop, mang giày cao gót. Thật không biết trong lòng cô có để ý đến đứa bé hay không. . . . . ." Đầu Vương Nguyên ngập đầy lửa giận.
Lương Tử Ngưng sững sờ nhìn Vương Dịch Tuấn.
Vương Dịch Tuấn nháy mắt hai cái, bảo cô đưa tay xuống mặt bàn.
Trong nhày mắt Lương Tử Ngưng chạm được vào bàn tay lạnh như băng của hắn, kịp thời chiếm lấy bàn tay hắn, níu lại thật chặt, không muốn để cho hắn rút về. Lòng ngón tay cô khẽ vuốt ve từng đầu ngón tay hắn, tham lam luyến tiếc ấm áp nơi bàn tay hắn.
Một ánh mắt lạnh bắn tán loạn tới bên Lương Tử Ngưng, cô cắn môi một cái, lã chã - chực khóc, chậm rãi buông lỏng tay ra, lưu luyến không muốn rời.
Vương Nguyên thấy dáng vẻ sắp khóc của Lương Tử Ngưng, lại tự trách, có phải giọng điệu của mình quá nặng rồi không, có phải cậu đã nói quá nghiêm khắc rồi? Vương Nguyên không ngừng kiểm điểm.
"Các người cứ từ từ tán gẫu, tôi có việc, đi trước." Vương Dịch Tuấn bỗng dưng đứng lên.
"Tạm biệt." Mỗi lần đều đột nhiên xuất hiện, lại đột ngột rời đi như vậy, dù sao Vương Nguyên cũng đã quen, người này luôn cho người ta cảm giác thần bí. Đôi mắt Lương Tử Ngưng ngập đầy lệ, lập lòe lấp lánh, như có ngàn vạn ngôn ngữ muốn nói rồi lại không cách nào mở miệng. Tầm mắt cô mơ hồ nhìn bóng người sắp rời đi kia.
"Lương Tử Ngưng, lúc nãy lời nói của tôi hơi quá, cô đừng để trong lòng nhé." Dĩ hòa vi quý, Vương Nguyên thật không muốn ồn ào với cô ta, như thế sẽ làm khó Vương Tuấn Khải. Nếu trong hai người, sẽ có lúc nhất định phải có một người nhượng lời, vậy hãy để cậu chịu uất ức, dù sao cậu cũng không có đang mang thai, sẽ không vì tức giận mà ảnh hưởng đến đứa trẻ.
Ánh mắt ngây ngốc của Lương Tử Ngưng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cô như một làn nước lạnh, không chút gợn sóng
"Lương Tử Ngưng!" Vương Nguyên hơi cao giọng gọi tên cô.
"Tôi muốn về." Lương Tử Ngưng lấy lại tinh thần, đứng lên, đi về phía cửa ra vào.
Cô muốn nhìn thấy bóng dáng kia thêm một chút, chỉ cần nó có thể đọng lại trong mắt cô thêm một giây, một giây là tốt rồi, cô xông ra ngoài ——
"Này! Chờ tôi một chút, tôi còn chưa tính tiền."
Đứng nghiêm ở đầu phố, Lương Tử Ngưng mờ mịt nhìn chung quanh, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng quen thuộc kia.
Bóng dáng đó đã biến mất, thật vất vả mới có thể gặp mặt một lần, lại bị người thằng nhóc kia phá hư.
Gió lạnh thổi qua, dừng lại trên đôi mắt cô, khiến đôi mắt cô khó kiềm lại được sự ưu thương, những giọt lệ cứ rối rít lăn xuống.
Khi Vương Nguyên đi tới, đã nhìn thấy hai hàng nước mắt trong suốt của cô ta đang khẽ rơi, hơi sững sờ, chú ý tới người đi đường đang không để ý nhìn sang bên này, cô cười ngây ngô nói: "Hì hì. . . . . .Người mang thai đều tương đối dễ đa sầu đa cảm!" Cô dắt tay Lương Tử Ngưng, "Tôi đã gọi cho tài xế rồi, anh ấy sẽ dừng xe ngay đầu đường phía trước."
"Cút ngay!" Lương Tử Ngưng chợt rút tay ra khỏi Vương Nguyên, "Tất cả đều tại cậu, tại cậu ! Là cậu đoạt đi tất cả mọi thứ của tôi!"
Vương Nguyên không nghĩ tới tâm tình của cô ta đột nhiên có thể kích động như vậy, bước chân không vững, lui về phía sau hai bước.
Trong con ngươi của Lương Tử Ngưng bừng lên lửa giận, cô không định dễ dàng bỏ qua như vậy cho Vương Nguyên, cô bỗng dưng tiến lên, đôi tay bóp chặt lấy cổ Vương Nguyên, "Đều là do cậu, là cậu phá hư cuộc đời của tôi! Cậu trả lại mọi thứ cho tôi, trả lại cho tôi đi!"
"Khụ, khụ. . . . . ." Một cảm giác đau đớn từ cổ truyền đến, "Cô. . . . . . Cô điên rồi sao. . . . . . buông, buông tôi ra. . . . . ." Từng chữ giốngnhư đang bi kìm kẹp, cố gắng thoát ra nơi cổ họng, vô cùng khó khăn.
Vương Nguyên ra sức nắm chặt lấy tay cô ta, giùng giằng.
Mọi người xung quanh vây lại xem càng ngày càng nhiều, chỉ chỉ chõ chõ, nghị luận ầm ĩ, ai cũng đều tỏ thái độ 'thêm chuyện, không bằng bớt chuyện', không ai tiến lên ngăn cản.
"Thì ra chàng trai này cướp đàn ông của người ta, Ai! Dáng người xinh đẹp như vậy, thì ra là hồ ly tinh."
"Đáng đời! Loại đàn ông này sống trên đời cũng chỉ gieo họa thôi!"
"Người ta cũng có thai rồi, còn tới phá hư gia đình của người ta, thật không biết xấu hổ"
. . . . . .
Từng tiếng chê cười phong phú như những con dao sắc bén đâm vào lòng Vương Nguyên.
Hồ ly tinh? Gieo họa? Không biết xấu hổ?
Cậu thật sự là hạng người như vậy sao? Cậu rốt cuộc đã làm sai điều gì? Tại sao toàn thế giới đều trách cậu?
Ai có thể nói cho cậu biết, cậu nhẫn nhục chịu đựng đến nước này rồi, vậy cậu còn có thể làm gì nữa đây?
"Khụ, khụ. . . . . ." Vương Nguyên chậm rãi nhắm mắt lại, đau đớn thấu xương, nhanh chóng làm cậu ngất xỉu.
"Lương Tử Ngưng! Mau dừng tay!" Một tiếng trách mắng trầm thấp vang lên.
Lương Tử Ngưng quay đầu lại, nhìn thấy bóng người kia, lập tức buông tay ra, không tự chủ được đi về phía hắn. . . . . .
Kết quả, Vương Dịch Tuấn hoàn toàn không để cô vào trong mắt, hắn chạy tới đỡ Vương Nguyên, "Nguyên, cậu có sao không?"
Lương Tử Ngưng lặng lẽ xoay người, tầm mắt của hắn từ khi nào đã có sự tồn tại của Vương Nguyên. Còn cô thì sao? Là cái bóng, hay là không khí. Ở trong lòng hắn, cô chỉ là loại người có cũng được, không có cũng chẳng sao ư?
"Khụ, khụ. . . . . ." Vương Nguyên ho khan mãnh liệt, cậu cảm thấy cổ họng mình đang kịch liệt truyền tới những cơn đau đớn, "Cám ơn anh, anh lại cứu tôi thêm một lần." . Giọng nói yếu ớt, khàn đục.
Bình tĩnh lại, Vương Nguyên cảm thấy ổn, tay vịn mạnh vào vách tường đứng lên. Cậu không thể tiếp tục ở lại đây mặc cho người ta lên án nữa, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lương Tử Ngưng, "Cô nên biết rõ một điều, là cô chen vào giữa tôi và Tuấn Khải, tôi đồng ý để cho cô sinh con, đối với cô đã là một ân huệ lớn rồi, vậy mà cô còn không biết xấu hổ!"
|