[FanFic Khải Nguyên] Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 171 - Uy hiếp hôn ước ( Ép buộc đính hôn ) Vương Nguyên bỏ lại những lời này xong rồi xoay người rời đi.
Đi bộ đến đầu đường, cậu nhìn thấy xe nhà đang đợi, ngồi vào ghế sau, lãnh đạm khạc ra hai chữ, "Đi đi!"
"Nhưng, nhưng Lương tiểu thư còn chưa. . . .. ."
"Nếu cô ấy có đầu óc, hẳn sẽ biết thuê xe!" Trong nháy mắt, sự tức giận ngập tràn cùng với chua xót hóa thành nước mắt, những giọt lệ liên tục rơi xuống, kết thành một chuỗi hạt.
————
Đám người vừa rồi, khi thấy một trong hai đương sự đã đi, thì cảm thấy tiết mục không còn gì đặc sắc nữa, cũng vội vã quay đầu bỏ đi. Chỉ có Lương Tử Ngưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, cùng với kẻ có bộ mặt tối tăm thô bạo -Vương Dịch Tuấn.
Đôi mắt đen chợt lóe lên tia lạnh, "Đi thôi! Tìm một chỗ nói chuyện." Hắn tiến lên kéo Lương Tử Ngưng tới nhà hàng Nhật gần đó.
Cửa phòng ăn riêng biệt đóng lại.
Giọng nói trầm thấp, giận dữ của Vương Dịch Tuấn vang lên, "Giúp tôi làm chuyện này, cô căm hận lắm à!"
"Đúng vậy!" Ngồi đối diện Vương Dịch Tuấn - Lương Tử Ngưng hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen của hắn, "Đúng vậy, em vô cùng căm giận! Anh không chỉ lợi dụng em, còn lợi dụng con của chúng ta. . . . . ." Giọng nói Lương Tử Ngưng dần dần trầm thấp xuống, không còn uy lực như lúc đầu, dần dần có vẻ sợ hãi.
Vương Dịch Tuấn bỗng dưng đứng lên, thân hình cao to của hắn che phủ đi tầm nhìn của Lương Tử Ngưng, ngón tay thon dài nâng cằm của cô, đẩy nó lên, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen tối của hắn.
Khóe miệng giương lên thành một nụ cười tà ác lạnh lùng, "Lợi dụng? 'Được anh lợi dụng là phúc khí của em' câu nói này là của ai?"
"Lúc đó, em nghĩ trong lòng anh chỉ có em, nhưng . . . . . . Nhưng bây giờ, em đã không còn tin tưởng nữa ."
"Ha ha. . . . . . Lương Tử Ngưng cũng có lúc không tự tin ư?" Trong giọng nói đầy mùi vị khinh miệt.
"Chẳng lẽ anh đối với thằng nhóc đê tiện Vương Nguyên không có một chút hảo cảm nào sao? Nếu không, tại sao lúc em bóp cổ cậu ta, anh sao phải đột nhiên xuất hiện. Anh chưa đi khỏi đó tại sao lại không ra gặp em?" Lương Tử Ngưng nói ra tất cả những uất ức trong lòng, cả những lời nói chất chứa trong đáy lòng của cô mấy ngày qua, cô đã kìm nén chúng quá lâu đến mức không thể hít thở rồi. "Cô còn chưa làm vợ tôi, mà đã muốn quản thúc mọi chuyện của tôi rồi sao?" Ánh sáng lạnh trong mắt lóe lên, lộ ra điểm không vui, hắn chợt nắm chặt cằm của cô, "Tôi chỉ thích loại người mà mình có thể nắm trong lòng bàn tay, quá cứng đầu cứng cổ. . . . . . Cô nghĩ tôi có cần không?"
'Răng rắc' khớp xương cằm vang dội.
"Cô lo nhanh chóng trộm tài liệu cơ mật của tập đoàn Vương Thị đi! Đừng động vào một ngón tay của Vương Nguyên, nếu thế thì tôi biết làm sao đây? Vương Tuấn Khải, nó sẽ khiến cô thành như thế nào? Nó có tổ chức Dịch chống đỡ cho mình, cô tốt nhất đừng gây ra phiền toái!" Vương Dịch Tuấn biết hiện giờ không thể làm bị thương cô ta, nên buông lỏng tay ra.
"Anh. . . . . . Đau lòng cho em, khi em tổn thương Vương Nguyên ư!?. Sau khi em lén trộm được tài liệu cho anh, mọi giá trị của em đối với anh đều sẽ hết sạch, đến lúc đó em không tin anh còn có thể để em ở bên cạnh anh, em cần một sự bảo đảm."
Lông mày Vương Dịch Tuấn khẽ nâng lên, "Cô uy hiếp tôi?"
"Em yêu anh, sao dám uy hiếp anh?" Lương Tử Ngưng quyến rũ cười nói: "Em muốn đem tài liệu cơ mật của Vương Thị đổi lấy một tờ giấy thỏa thuận kết hôn."
"Giấy thoả thuận kết hôn? Tôi sẽ vì cô mà suy nghĩ."
"Không chỉ vì em, mà còn vì đứa bé này nữa. . . .. ." Lương Tử Ngưng tay đặt lên bụng, nhếch lên lông mày, "Con của chúng ta, em muốn cho con có một gia đình hoàn chỉnh."
"Chỉ là một tờ giấy đăng kí kết hôn thôi, hoàn toàn có thể!" thái độ Vương Dịch Tuấn thái độ, cứ như đó là chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.
"Trên tờ giấy thỏa thuận kết hôn, anh phải đồng ý có cùng với em một đứa con, nếu ly hôn anh phải đem tất cả tài sản của anh chuyển nhượng cho em vô điều kiện."
"Cô. . . . . ." Vương Dịch Tuấn không nghĩ tới cô gái bướng bỉnh mà hắn tận mắt nhìn thấy cô lớn lên này, không biết từ lúc nào đã đủ lông đủ cánh, lột xác, nhanh mồm nhanh miệng như thế.
"Sao? Anh không dám sao? Em vì anh hy sinh nhiều như thế, chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn ở bên anh thôi, chẳng lẽ yêu cầu này của em quá cao à?" Lương Tử Ngưng khẽ cười một tiếng, đứng lên, giẫm lên cái chiếu cói Tatami, đi vòng qua cái bàn, tới bên người Vương Dịch Tuấn, nhào vào trong ngực của hắn, "Anh biết không? Em không muốn, giữa tình yêu của hai chúng ta tồn tại một cái gông xiềng. Nhưng, em hi vọng tình cảm của mình được bảo đảm, có như vậy, anh mới vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em."
Cho dù cô chỉ có thể buộc được thân xác của hắn ở bên cạnh mình, Lương Tử Ngưng cũng cam tâm tình nguyện.
Lần đầu tiên nhìn nhìn thấy Vương Dịch Tuấn, tâm cô đã bị hắn trói mất rồi, thế giới của cô chỉ quay quanh hắn. Lương Tử Ngưng cô nếu không có hắn, tim còn có thể đập sao, còn có thể thở sao?
Ích kỷ cũng tốt, ngu ngốc cũng được, cô chỉ muốn Vương Dịch Tuấn thuộc về một mình cô thôi.
"Có thể!" Đôi môi mỏng lạnh lùng khẽ giương lên, đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, "Cứ coi như là em đang chủ động cầu hôn với anh."
Xúc cảm nơi ngón tay hắn truyền tới, khiến lòng Lương Tử Ngưng nhất thời rung động, đôi mắt dần dần mê ly, quyến rũ nhìn hắn, "Dịch Tuấn, em rất nhớ anh . .. . .". Giọng nói kiều mỵ, âm giọng kéo dài, làm cho người nghe cảm thấy mềm yếu đến tận xương.
Vương Dịch Tuấn vuốt một cái lên mũi cô, "Thật là một tiểu yêu tinh!"
Dục hỏa đã lâu không được phóng thích thiêu đốt toàn bộ thân thể Lương Tử Ngưng, cô khó chịu, thối lui nhanh trở ngại trên người, áp mình về phía Vương Dịch Tuấn.
Hắn ôm thân thể mềm mại của Lương Tử Ngưng, vuốt ve, xoa nắn nơi đẫy đà mềm mại của cô.
"Ư. . . . . . Dịch Tuấn, em muốn. . . . . . Ư. .. . . ." đôi mắt dính vào tình dục, Lương Tử Ngưng dán vào người Vương Dịch Tuấn thật chặt, cọ xát vào thân thể tinh tráng của hắn, hi vọng có thể được cho nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Lúc này, Lương Tử Ngưng đã không còn một mảnh vải che thân, nhưng quần áo của Vương Dịch Tuấn lại không rớt ra cái nào cả.
"Rẹt ——" cửa đột nhiên bị kéo ra, cô phục vụ mặc chiếc áo ki-mô-nô tinh xảo, khi nhìn thấy tình huống bên trong, mặt nhanh chóng đỏ ửng, luôn miệng nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . .."
Cô lập tức đóng cửa lại, ở ngoài cửa nhẹ giọng hỏi: "Thức ăn lát nữa sẽ đem lên, hay bâu giờ ạ?"
"Bây giờ!" Giọng nói lạnh lùng của Vương Dịch Tuấn vang lên.
"Vậy tôi lập tức mang thức ăn tới, không cản trở hai vị nữa." Cô phục vụ đạp xuống đôi guốc gỗ, nhanh chóng rời đi.
|
Chương 172 - Bí mật tổ chức hôn lễ Lương Tử Ngưng lập tức dùng ánh mắt u oán nhìn Vương Dịch Tuấn, dáng vẻ chưa thỏa mãn dục vọng, "Dịch Tuấn. . . . . ."
"Ở đây đều là cửa giấy, chẳng lẽ em muốn tất cả mọi người đều biết chúng ta đang làm gì bên trong sao? Ăn nhanh đi, rồi đổi sang một chỗ an toàn."
"A!" Nụ cười rực rỡ lập tức hiện lên trên mặt của Lương Tử Ngưng.
————
"Này! Tên chết bằm kia, có chuyện gì quan trọng mà tìm đến hai người bận rộn chúng tôi đây vậy, mà cậu lại còn cứ ngồi đó làm việc, không thèm đón tiếp hai đứa tôi nữa, cậu đó, nói gì đi chứ." Mới ngồi một phút, ghế sa lon còn chưa ấm, Lưu Chí Hoành đã bắt đầu không nhịn được.
Ngồi ở bên cạnh – là kẻ lạnh lùng ít nói - Dịch Dương Thiên Tỉ đang lau chùi cây súng Silvery White của mình.
Vương Tuấn Khải để xuống cây viết trong tay, ngẩng đầu, "Chờ cậu mở miệng."
"Từ khi nào thì tôi được vinh dự trở thành MC của hội nghị Tam Nhân đây!" Lưu Chí Hoành ngượng ngùng gãi đầu.
"Không phải là MC trong hội nghị Tam Nhân, mà là hôn lễ!" Vương Tuấn Khải thận trọng nói.
"MC của hôn lễ? Đại gia nào có thể mời được tổng giám đốc tập đoàn Lưu Đạt tôi đây làm MC vậy?"
"Tôi!" Nói đến hôn lễ, khóe miệng Vương Tuấn Khải lộ ra một nụ cười.
Sắc mặt Lưu Chí Hoành cứng đờ, "Cậu kết hôn với ai! Còn Tiểu Nguyên Nguyên làm sao đây? Tôi muốn kiện cậu trùng hôn!"
"Cốp!" Dịch Dương Thiên Tỉ đưa tay qua, lấy súng gõ một cái lên đầu của hắn.
Lưu Chí Hoành xoa xoa chỗ bị đánh, "Này! Sao cậu lại đánh lên đầu tôi!"
"Thử xem đầu cậu có rỗng không!?." Lúc Dịch Dương Thiên Tỉ nhạo báng người khác, giọng điệu vẫn lãnh đạm "Sự thật chứng minh, so với rỗng cũng không sai biệt lắm."
Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu, liếc mắt nhìn Vương Tuấn Khải, "Khải, để cậu ta làm MC, cậu không sợ hôn lễ của mình bị cậu ta làm hỏng mất sao?"
"Tôi chính là muốn cậu ta nhìn thấy toàn bộ quá trình hôn lễ giữa tôi và Nguyên Nguyên." Trên gương mặt tuấn tú của Vương Tuấn Khải hiện lên một nụ cười gian tà.
Bắt tình địch làm người điều khiển chương trình, chiêu này của Vương Tuấn Khải quả thật độc ác! Không chỉ phải mỉm cười nói suốt buổi hôn lễ, mà còn phải chúc phúc cho hai người bọn họ. Quá mức đau lòng!
"Tôi xin nghỉ bệnh!" Lưu Chí Hoành phất tay nói.
"Không phê chuẩn!"
Lưu Chí Hoành liếc mắt nhìn Thiên Tỉ thờ ơ lãnh đạm kia "Tại sao phải là tôi? Cậu có thể nhờ Thiên Tỉ mà, có thể khiến cho Đại ca của tổ chức Dịch làm MC cho cậu, thế thì cậu tha hồ tự mãn rồi."
"Cậu ta có nhiệm vụ khác!"
"Làm gì? Không phải là hoa đồng chứ?" Nói tới đây, Lưu Chí Hoành còn phối hợp phá lên cười.
"Cốp!" Lại bị Dịch Dương Thiên Tỉ gõ một cái lên đầu.
Lưu Chí Hoành dậm chân giận dữ, "Này! Thiên Tỉ, cậu biến cây súng lục thành búa như thế, là quá miệt thị cây súng lục đấy."
"Tốt thôi!" Dịch Dương Thiên Tỉ nắm chặt súng lục, nhắm ngay đỉnh đầu Lưu Chí Hoành, ngón tay bóp chặt cò súng, "Như vầy thì chắc hẳn không miệt thị cây súng lục chứ"
"Cậu . . . . . Cậu thật đúng là . . . . . ." Lưu Chí Hoành sợ tới mức trốn luôn sau lưng Vương Tuấn Khải.
Dịch Dương Thiên Tỉ dường như đã chơi đủ, hắn thu hồi cây súng lại.
"Thiên Tỉ là người làm chứng cho hôn lễ giữa tôi và Nguyên Nguyên." Vương Tuấn Khải mặt cười hì hì nhìn Lưu Chí Hoành, "Như vậy hôn lễ mới có thể đảm bảo!"
Lưu Chí Hoành giơ ngón tay cái lên, "Cao minh, thật rất cao minh."
Bắt Lưu Chí Hoành làm MC, tiêu diệt đi tên tình địch trước mắt này. Để Đại ca của tổ chức hắc đạo Dịch - Dịch Dương Thiên Tỉ làm chứng cho hôn lễ, thì còn ai dám làm tình địch của hắn nữa chứ, cứ như vậy, đám tình địch sau này cũng bị quét sạch.
"Hôn lễ chừng nào cử hành, để tôi còn báo cho thư ký để trống lịch một ngày cho cậu." Lưu Chí Hoành nói với giọng rộng lượng.
"Tám tháng mười một, sinh nhật Nguyên Nguyên. Tôi muốn dành một bất ngờ cho cậu ấy, cho nên tất cả đều được giữ bí mật! Tôi không muốn gặp phải chuyện như lần trước."
"Đã có vết xe đổ rồi, để phòng ngừa cô dâu không tới, tôi nghĩ nên chuẩn bị sẵn một xe đón dâu hờ. . . . . ." Lưu Chí Hoành cười trộm nói.
"Cốp!" Một hạt dẻ rang vẽ đường đáp trúng ngày đầu Lưu Chí Hoành, "Ngậm cái mồm quạ đen của cậu lại đi!"
Lưu Chí Hoành xoa đầu, tại sao người bị đánh luôn là hắn.
"Này! Chuyện của Vương Dịch Tuấn đã an bài thỏa đáng chưa?" Mặt Vương Tuấn Khải lạnh như băng, không có lấy một tia biểu tình.
Lưu Chí Hoành vừa nhìn thấy Vương Tuấn Khải chuyển tầm mắt sang nhìn hắn, lập tức nói: "Chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ thời gian đến thôi. Đúng rồi. . . . . ." Lưu Chí Hoành dáng vẻ đùa cợt, nghiêm trang hỏi: "Cái chiêu 'đập nồi dìm thuyền' có nguy hiểm quá không, ngộ nhỡ sự việc vượt ra khỏi tầm kiểm soát. . . . .."
"Cậu cảm thấy có khả năng này sao?" Vương Tuấn Khải bình tĩnh, dường như đối với trận đánh này, hắn đã nắm chắc phần thắng.
"Ngộ nhỡ thất bại, cậu chỉ còn hai bàn tay trắng cũng không sao." Tay Lưu Chí Hoành khoác lên bả vai Vương Tuấn Khải, "Đến công ty giải trí của tôi đi! Tôi nhất định sẽ chịu chi một món tiền khổng lồ biến cậu trở thành siêu sao quốc tế . .. . . ."
Vương Tuấn Khải hất tay hắn ra, "Chúng ta đánh cược đi, có dám không?"
"Cược thì cược! Ai sợ ai!" Bị Vương Tuấn Khải khiêu khích, máu hiếu thắng của Lưu Chí Hoành lập tức nổi dậy.
"Nếu tôi thua, tôi sẽ làm theo lời cậu nói, bán mình đến công ty giải trí của cậu. Còn như tôi thắng, cậu phải làm tiểu cân ban của tôi một tháng."
"Tiểu cân ban?" Lưu Chí Hoành đối với từ này không có khái niệm.
Người sắp bị người khác cho là không khí - Dịch Dương Thiên Tỉ lên tiếng, "Tiểu cân ban, nói dễ hiểu một chút, chính là người giúp việc. Cậu ta bảo cậu làm gì, thì cậu phải làm cái nấy."
"Tôi đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Lưu Đạt, mà phải làm người hầu à, tiền cược có quá lớn không đấy?"
Khóe miệng Vương Tuấn Khải xuất hiện một nụ cười gian xảo, "Không hề! Cậu ngẫm lại mà xem, tiền cược của tôi chẳng phải lớn hơn sao, phải bán mình đấy?" Dĩ nhiên loại chuyện như vậy tuyệt đối không thể nào xảy ra.
"Cũng đúng!" Lưu Chí Hoành gật đầu một cái, nhưng khi hắn liếc thấy nụ cười tàác bên khóe miệng của Vương Tuấn Khải, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Ngồi trên ghế sa lon, Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu rồi lắc đầu một cái, thấp giọng rên rỉ, "Ai!" Xem ra trình độ giám định của hắn cũng không sai chút nao, đầu óc của cái tên Lưu Chí Hoành này thật rỗng tuếch.
————
Vương Tuấn Khải vừa muốn tổ chức một bữa tiệc hoành tráng, vừa muốn tổ chức một hôn lễ yên bình, cho nên hắn tan việc trễ một chút.
Liếc nhìn gian phòng ngủ chính quen thuộc, nhưng bên trong lại tối đen như mực. Hắn xoay người, không thể chờ đợi muốn nhìn thấy Vương Nguyên.
Nhà? Không phải là một gian phòng, mà là nơi có cậu.........
|
Chương 173 - Tái khởi tranh chấp Căn phòng bên trong được ánh sáng màu lam yếu ớt chiếu rọi, giờ đây nó hệt như một hồ nước lẳng lặng . . . . . Vì Vương Nguyên sợ bóng tối, nên Vương Tuấn Khải gắn những chiếc đèn đêm ở từng góc của căn phòng. Như thế thì cho dù chỉ có một mình cậu ở đây, cậu cũng không cảm thấy sợ.
Tiếng sột soạt che giấu đi tiếng hít thở nhàn nhạt của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cởi áo vest xuống, bò lên giường, đưa đầu mình lại gần cậu, hỏi:
"Nguyên Nguyên, em đang ngủ sao?"
". . . . . ." Trừ tiếng hít thở nhỏ nhẹ, thì không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại hắn.
Gương mặt Vương Tuấn Khải hiện lên vẻ ấm áp, hắn cười một tiếng, đang muốn xoay người đi thay quần áo, kết quả cánh tay hắn lập tức bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại kéo lại.
"Đừng rời khỏi em . . . . .". Giọng điệu dịu dàng như những đám mây mềm mại lơ lửng trên không trung, nhẹ nhàng khuất phục trái tim của Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải cho là cậu nằm mơ, hắn đưa tay gỡ tay cậu ra.
Vương Nguyên bỗng chốc ngồi dậy, vòng đôi tay mình qua eo Vương Tuấn Khải "Đừng bỏ em mà."
Vương Tuấn Khải cảm thấy lưng mình nóng lên, thân thể mềm mại của cậu truyền đến một mùi thơm thanh nhã, "Yên tâm đi, anh vĩnh viễn cũng không bỏ em."
Đôi con ngươi tối tăm của hẳn bỗng xoay chuyển, "Em giả bộ ngủ! Lại dám trêu chọc anh. . . . . ."
"Bất ngờ trêu chọc một chút, để cho anh động não nhiều hơn, phòng ngừa khi về già trở thành si ngốc." Vương Nguyên ở trước mặt hắn, luôn cố gắng đè nén nỗi khổ sâu trong lòng mình.
Vương Tuấn Khải cưng chiều vuốt mũi cậu, "Em càng ngày bất trị, coi trời bằng vung." Hắn buông lỏng cậu ra, "Anh đi thay đồ."
"Đừng đi!" Vương Nguyên giống như gấu koala gắt gao ôm chặt dây dưa hắn, "Đừng rời xa em mà."
Việc hồi sáng giống như một sợi dây leo mang theo gai, quấn quanh Vương Nguyên thật chặt, tận sâu trong đáy lòng cậu dâng lên một loại cảm giác mất mát khó hiểu, cảm giác mình không chút trọng lượng, trôi lơ lửng trên không trung, dật dờ không có chỗ nương tựa.
Vương Tuấn Khải cảm thấy người cậu khẽ run, một cảm giác lạnh từ trên người cậu đang dần dần lan tràn, Vương Tuấn Khải vòng hai cánh tay của mình qua, ôm cậu thật chặt, "Được!" Hắn nhấc chăn lên, chui vào chiếc ổ ấm áp, đem thân hình nhỏ nhắn mềm mại của cậu ôm vào lòng. Vương Nguyên ở trong ngực hắn cọ sát mấy cái, điều chỉnh tư thế của mình.
"Nguyên Nguyên, có phải hôm nay xảy ra chuyện gì không? Làm sao vậy?" Vương Tuấn Khải mơ mơ hồ hồ cảm thấy cậu có chút khác thường.
"Không có!" Vương Nguyên cảm nhận được ấm áp truyền đến từ sau lưng mình, cậu chậm rãi khép lại đôi mắt, tâm trạng bất an được buông thả, nhịp tim dần dần trở nên ổn định, hô hấp cũng nhẹ nhàng, ung dung, "Đột nhiên phát hiện em yêu anh rất nhiều, làm sao bây giờ? Yêu anh như vậy, ngộ nhỡ không còn yêu nữa, anh nói xem trái tim em khi ấy liệu có ngừng đập theo không. . . . . ."
Vương Tuấn Khải nghe được lời thổ lộ của cậu, trong lòng ngoài ngọt ngào, còn có cảm giác lòng mình càng thêm bất an, vòng tay của hắn càng hẹp lại, "Anh không cho phép em dừng lại có biết hay không!" Hắn dùng giọng ra lệnh nói.
"Ừ!" Vương Nguyên trái lương tâm gật đầu, cậu không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu. Vết bầm tím trên cổ cậu truyền đến từng chút một đau đớn, giống như thứ bị bóp chặt không phải là cổ họng của cậu, mà là tương lai của cậu cùng với Vương Tuấn Khải.
Thật sự rất mệt mỏi, rất mệt. . . . . . Cậu không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu. . . . . .
Nhưng, bây giờ còn có thể có được lồng ngực ấm áp này là tốt rồi.
————
Ánh mặt trời ấm áp từ ngoài cửa sổ rọi vào, đem toàn bộ bóng đêm trong căn phòng xua tan, mơ hồ cũng đem bóng tối của người đang vùi mình trong chăn xua tan đi, khiến cậu trở mình một cái.
"Tuấn Khải, anh còn ở đây sao?" Vương Nguyên duỗi tay về phía bên cạnh, nơi đó đã không còn ai, chỉ có chút dư âm ấm áp, cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc, vẫn như cũ quanh quẩn nơi chóp mũi của cậu.
Gần đây hắn thật bận rộn như vậy sao? Buổi tối, rất khuya mới về nhà, sáng sớm lại vội vã rời đi. . . . . .
Đột nhiên cậu cảm thấy thời gian gặp hắn thật ít.
Vương Nguyên bò xuống giường, nhìn đồng hồ. Không biết Lương Tử Ngưng đã rời giường chưa, ngày hôm qua cậu vì hờn dỗi, bắt tài xế chở về trước. Đến khi Vương Nguyên vào gian phòng ngủ, cô ta vẫn chưa trở về.
Mới vừa đẩy cửa ra đi ra ngoài, cô đã nhìn thấy một bóng người đang lén lén lút lút ra khỏi phòng làm việc.
"Lương Tử Ngưng, cô làm gì ở đây?"
Giọng nói bất ngờ, dọa Lương Tử Ngưng giật mình, sắc mặt của cô nhất thời trắng bệch. Ngơ ngác đứng nghiêm tại chỗ, tay nắm chặt cái USB, không muốn bị người ta phát hiện.
Động tác thật nhỏ nhưng hấp dẫn sự chú ý của Vương Nguyên, cô hỏi: "Cô làm gì ở đây? Trong tay cô đang cầm gì đó!" Vương Nguyên cấp tốc đi lên.
Lương Tử Ngưng nhìn thấy Vương Nguyên đi tới, vội vàng lui về phía sau, "Không có gì, tôi không có cầm gì hết. . . . .." Lời nói vấp váp lại nhanh, rõ ràng là nói cho người khác biết mình đang nói láo.
Vương Nguyên đi ngang qua cửa phòng làm việc, nhìn vào bên trong, thấy ngay chiếc laptop màu đen của Vương Tuấn Khải đang mở. Đáy lòng có mấy phần hiểu rõ, suy đoán nói: "Cô động tới máy laptop của Tuấn Khải? Đưa USB trong tay cô cho tôi!"
"Không, không! Cái này không thể đưa cho cậu!" Lương Tử Ngưng đi nhanh về phía đầu cầu thang.
Vương Nguyên bước xa tiến tới, dùng một tay kéo lại tay của cô ta, "Cô đưa USB cho tôi nhanh lên, tôi sẽ không để cho cô làm ra chuyện gây khó dễ cho Vương Tuấn Khải đâu!"
"Không! Tôi không bao giờ đưa nó cho cậu!" Cô ta nhất quyết nắm chặt USB trong tay.
"Tại sao cô lại làm như vậy!" Vương Nguyên thấy cô ta đang đứng ở đầu bậc cầu thang, cảm thấy bây giờ dây dưa quấy rầy động chạm tới cô ta là vô cùng không an toàn, bèn vội vàng buông lỏng tay ra.
Kết quả, vì Vương Nguyên đột nhiên buông tay, khiến Lương Tử Ngưng đột ngột bị mất điểm tựa, ngã nhanh về phía sau ——
"A ——" Vương Nguyên hít sâu một hơi lạnh, đôi con ngươi trong trẻo bỗng dưng trợn tròn, tay che miệng, hơi lạnh từ lòng bàn chân bỗng chốc lan nhanh ra khắp toàn thân.
Lương Tử Ngưng giống như chiếc lá mùa thu rơi, nhẹ nhàng bay nhảy. . . . . .Cuối cùng im hơi lặng tiếng rơi xuống trên sàn nhà lạnh băng.
"Cứu mạng! Mau cứu người đi!" Vương Nguyên nhanh chóng chạy vội xuống lầu dưới, ngồi chồm hổm xuống, thăm dò thương thế của Lương Tử Ngưng, "Lương Tử Ngưng, cô mau tỉnh lại đi, cô cảm thấy thế nào?"
Vương Nguyên cảm thấy trái tim mình không ngừng run rẩy.
"Khụ, khụ. . . . . ." Lương Tử Ngưng chợt phun ra mấy ngụm máu tươi.
Một dòng máu tươi ấm áp chợt chảy ra từ dưới thân thể cô, màu máu tươi đến mức làm tim Vương Nguyên đau nhói, cậu hoảng loạn, tầm mắt cậu bị nước mắt làm mờ đi, "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Vương Nguyên không biết mình có nên chạm vào Lương Tử Ngưng hay không, tay cậu bị nhiễm một màu máu, máu dính chặt vào tay cậu hệt như keo, Vương Nguyên có cảm giác như mình chính là hung thủ giết người.
|
Chương 174 - Thâm sâu tự trách Lương Tử Ngưng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khi miệng cô mở miệng, chỉ có máu loãng trào mạnh ra khỏi miệng. . . . . .
"Tôi không cố ý, thật không cố ý. . . . . ."Vương Nguyên dùng đôi mắt trong suốt của mình nhìn cô ta, cô ta gầy yếu vô lực, đáy mắt tràn đầy tức giận và u oán.
Từng giọt nước ấm áp trào ra khỏi hốc mắt Vương Nguyên, một giọt rồi một giọt rơi xuống.
Lương Tử Ngưng nằm trên sàn nhà lạnh như băng, cô cảm giác có một loại đau đớn xé rách tâm can đang từ hạ thể dần dần tràn ra khắp toàn thân, một luồng nhiệt nóng đang từ trong thân thể cô chảy xuống.
Cô dùng bàn tay nhuộm đầy máu níu thật chặt ống tay áo Vương Nguyên, "Cứu. . . . . . Cứu, con. . . . . ." Cô yếu đuối nói không lưu loát hết câu.
Cô cảm giác đứa bé đang dần dần rời xa cô, không thể! Cô không thể không có đứa bé này.
Đứa bé là cầu nối cuối cùng giữa cô và Vương Dịch Tuấn, không có đứa bé này, Vương Dịch Tuấn sẽ hoàn toàn vứt bỏ cô. . . . ..
Dần dần, cô cảm thấy mình bị một màn đêm bao phủ lấy, ý thức dần dần bắt đầu mơ hồ.
"Lương Tử Ngưng, cô mau tỉnh lại đi!" Bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu gào nghẹn ngào, nhưng màn đêm nặng nề vẫn kéo tới, và cô đã ngã vào trong bóng tối vô biên vô tận ấy. . . . . .
——————
"Chuyện gì xảy ra!" Vương Tuấn Khải vừa nhận được điện thoại, lập tức tạm ngừng hội nghị, mau chóng chạy tới.
Nhìn thấy bóng dáng cô độc mảnh khảnh yếu đuối của Vương Nguyên đứng ngoài phòng giải phẫu, cậu đang dùng hai cánh tay ôm lấy chính mình, không ngừng run rẩy. Cậu như ngã vào hầm băng, một tầng rồi một tầng cảm giác lạnh băng bao bọc lấy cậu.
"Nguyên Nguyên." Vương Tuấn Khải trầm thấp kêu lên một tiếng, đem chàng trai khiến người ta động lòng thương xót này ôm vào người, "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Tuấn Khải! Em không cố ý, em thật sự không cố ý . . . . . ." Vương Nguyên không ngừng ấp a ấp úng, đôi tay cậu dính đầy máu, cậu giơ hai tay mình lên, "Tuấn Khải, làm sao bây giờ? Rất nhiều rất nhiều máu, cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Không có!" Vương Tuấn Khải thấy dáng vẻ kinh hoàng luống cuống của cậu, biết cậu đang sợ hãi, hắn ôm cậu vào lòng, khẽ vuốt vuốt lưng cậu, "Có rất nhiều bác sĩ danh tiếng đang giúp đỡ cô ta, cô ta sẽ không sao đâu. . . . . ." Vương Tuấn Khải không ngừng an ủi cậu, hắn hi vọng làm thế có thể khiến cho cậu bình tĩnh lại. Đột nhiên, một vị bác sĩ từ bên trong đi ra.
Vương Nguyên đẩy Vương Tuấn Khải ra, chạy tới, "Bác sĩ, cô ấy sao rồi?" Cậu vội vã hỏi.
Bác sĩ lắc đầu một cái, tháo xuống khẩu trang, thở dài một tiếng, "Ai! Rất tiếc, vì bị va chạm mạnh nên tổn thương rất lớn. . . . . . Tôi rất tiếc, đứa trẻ trong bụng Lương Tử Ngưng đã không còn nhịp tim. . . . . ."
"Không thể nào, làm sao có thể?" Vương Nguyên ngỡ ngàng luống cuống lắc đầu, hai mắt trống rỗng, tia sáng trong mắt biến ảo khôn lường, cậu không thể tin được sự thật này.
Cậu đã một lần trải qua nỗi đau khốn khổ khi mất đi đứa con, và giờ đây cậu lại tận mắt nhìn thấy một sinh mệnh biến mất bởi chính đôi tay mình.
"Tiên sinh, nếu anh là người nhà của cô ấy, xin hãy ký tên ở đây, sau đó chúng tôi sẽ lập tức lấy đứa trẻ ra khỏi tử cung của Lương tiểu thư." Bác sĩ đưa lên một tờ đơn chấp thuận cho giải phẫu.
Đây không phải là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải ký tờ đơn này, ký tên vào đây xong, cũng đồng nghĩa với việc một sinh mạng bé nhỏ sẽ biến mất.
Đôi mắt lạnh băng của Vương Tuấn Khải liếc nhìn nó, không suy nghĩ nhiều, hắn lấy cây bút trong túi ra, múa bút thành văn, bút phong mạnh mẽ, thể hiện bản tính tàn bạo cùng vẻ kiêu căng nơi con người hắn.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể! Sẽ không. . . .. ." Vương Nguyên như mất đi hồn phách, từng bước từng bước lui về phía sau tới khi lưng cậu đụng phải vách tường cứng rắn lạnh như băng. Sau đó, cậu như bị rút hết khí lực, mềm nhũn khuỵu xuống, ngồi sững sờ trên nền đất. Miệng vẫn không ngừng thầm thì.
"Nguyên Nguyên!" Vương Tuấn Khải đi tới, thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cậu, hắn cũng không biết nên làm gì. Chỉ ôm cậu vào lòng thật chặt, cho cậu cảm giác sau lưng luôn có một nơi mạnh mẽ để dựa vào.
Vương Nguyên kéo ống tay áo của hắn lại gần, "Tuấn Khải! Em thật sự không cố ý đâu, em không ngờ mọi chuyện sẽ thành như thế này." Ngữ điệu của cậu chầm chậm mà dồn dập, giọng nói càng ngày càng nghẹn ngào, "Em thấy cô ấy ra khỏi phòng làm việc, lén lút cầm USB trong tay, em đoán chắc chắn cô ấy đã sao chép một bản tài liệu quan trọng nào đó."
"Em vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp với cô ấy?" Đội mắt tối tăm của Vương Tuấn Khải ánh lên tia nhìn dữ tợn mà lạnh băng, một luồng ánh sáng lạnh bắn tán loạn ra bốn phía.
"Em không có tranh chấp với cô ấy, em chỉ muốn. . . .. . Chỉ muốn lấy USB ra khỏi tay cô ấy, thật đó! Tuấn Khải, anh tin em đi có được không, em thật sự không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy, lúc nhìn thấy cô đứng ở cạnh cầu thang, nếu cố giật nó ra khỏi tay cô ấy, em sợ sẽ nguy hiểm, nên em mới buông tay, không ngờ. . . . . . Thật sự, em không cố ý. . . . . ."
Những giọt lệ óng ánh không ngừng đảo quanh trong vành mắt của cậu, hai mắt cậu mơ hồ, nhưng bóng dáng Vương Tuấn Khải phản chiếu trong mắt cậu lại hoàn toàn không mờ nhạt, sắc mặt hắn càng ngày càng trầm xuống, một ngọn lửa giận lạnh cứng dường như sắp phun trào ra.
Vương Nguyên đọc được suy nghĩ từ trong sắc mặt của hắn, thì ra. . . . . . hắn vẫn không tin cậu.
"Em có cần vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà tranh chấp với cô ta không!" Ý lạnh trong lời nói của Vương Tuấn Khải dường như một cây thương bắn về phía Vương Nguyên.
Đây là bước quan trọng phải đi trong bàn cờ mưu đồ của hắn, tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong lòng bàn tay, thật không ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện này. Ngộ nhỡ bước đi này có vấn đề, thì hậu quả gây ra có thể khiến ván bài của hắn thua hoàn toàn? Lửa giận của Vương Tuấn Khải lập tức bừng lên.
Sắc mặt trắng bệch của Vương Nguyên đông cứng lại, giống như chạm phải điện, đôi mắt trong suốt trợn to, không có sức sống, "Thật xin lỗi. . . . . ." Cậu duỗi cánh tay lạnh băng của mình đẩy hắn ra, dựa vào vách tường đứng lên.
Lệ trong hốc mắt cậu tràn ngập, cuối cùng cũng không đè nén nổi, một giọt rồi một giọt lăn xuống, dần dần biến thành dòng suối nhỏ uốn lượn trên gương mặt tái nhợt của cậu.
Từ sáng đến giờ Vương Nguyên vẫn chưa ăn gì cả, tuột huyết áp cộng thêm thiếu máu, khiến cậu ngồi xổm một lát rồi đừng lên lập tức bị chóng mặt, trước mắt cậu là một màu tối đen.
Vương Tuấn Khải nhìn thấy thân mình cậu hơi hơi lung lay, hắn tiến lên đỡ cậu, "Nguyên Nguyên."
"Em không sao!" Vương Nguyên gạt tay hắn ra, "Để em yên tĩnh một chút."
Vương Nguyên vô lực đứng lên, cước bộ chậm rãi đi về phía cửa chính của bệnh viện.
|
Chương 175 - Để lại thư trốn đi Đôi đồng tử lềnh bềnh những tia sáng hệt như làn nước thu, đáy mắt cậu phủ dày một loại cảm giác ưu thương, thật đậm, không thể tan.
Dòng nước từ trong vòi chậm rãi chảy xuôi xuống, cột nước trong veo ấy rơi vào đầu ngón tay mềm mại không xương của Vương Nguyên, xuyên qua giữa kẽ tay, dần dần cọ rửa đi những vệt máu khô khốc.
Bàn tay trắng muốt dính vào một giọt nước ấy dường như trong suốt, như có thể nhìn được từng mạch máu dưới da, dường như cậu có thể cảm nhận được dòng máu đang chảy trong huyết quản mình.
Đúng! Chính đôi tay này đã hại chết đứa con trong bụng Lương Tử Ngưng!
Vương Nguyên giống như nổi điên, cậu ra sức chà xát hai tay của mình. Đổ đầy dung dịch rửa tay lên bàn tay, dùng toàn bộ sức lực của mình đè nắn, nhào nặn ra rất nhiều lớp bọt nhẵn nhụi mềm mại, nhưng cậu vẫn cảm thấy chưa sạch, lấy ra một lọ dung dịch khử trùng từ phòng bếp, đổ trên tay, cảm giác được một luồng nhiệt nóng ào tới, bèn liều mạng chà xát. . . . . .
Hai bàn tay trắng nõn của cậu dần dần sưng đỏ vì bị chà xát mạnh, dường như nó đã bị nứt nẻ.
Nhưng, cậu vẫn không dừng lại, bất kể dù tẩy hay rửa thế nào, cũng rửa không sạch tội ác trên tay cậu.
Hạnh phúc thật sự rất giống những hạt cát chảy trong lòng bàn tay, càng dùng sức bắt chúng lại, thì lớp cát chảy xuôi xuống theo từng khe tay càng nhanh.
————
Vương Tuấn Khải đợi đến khi Lương Tử Ngưng giải phẫu hoàn thành, sau khi biết không còn gì đáng ngại, hắn vội chạy nhanh về công ty. Bởi vì hôm nay đột ngột rời đi, nên công việc của hắn càng thêm chất đống. Khi hết bận rộn, hắn ngẩng đầu lên đã thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ tối đen như mực, ánh đèn nê-on sáng không ngừng lóe lên. Từ góc nhìn này, cảnh đêm tráng lệ ấy như những ngôi sao đêm của bầu trời đã rơi xuống trên mặt đất.
"Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên!" Vương Tuấn Khải bước nhanh vào biệt thự, bầu không khí lạnh lẽo khiến hắn bỗng nhiên cảm thấy bất an, hắn đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Vương Nguyên.
Phòng ngủ, phòng làm việc, phòng vệ sinh, phòng bếp. . . . . . nơi có thể tìm hắn đều đã tìm hết nhưng không hề nhìn thấy cậu.
"Nguyên Nguyên! Anh đếm tới ba, em mau ra đây cho anh!" Vương Tuấn Khải cao giọng, rống to trong phòng ngủ.
Cân nhắc đến chuyện tôn trọng quyền riêng tư của chủ nhân, tất cả người làm đều sống riêng tại một biệt viện phía sau biệt thự, vì thế dù âm giọng có lớn đến cỡ nào, phía sau cũng nghe không được. Đôi mắt nhuộm đầy sương lạnh của hắn liếc thấy một phong thư trên đầu giường, hắn bước nhanh tới, mở ra —— trong đó là tờ giấy đăng kí kết hôn hắn đã buộc cậu kí, cùng với một phong thư.
Nét chữ xinh đẹp tinh tế, mỗi một đường bút đều dùng sức viết ra, cứ như đây là từng lời được khắc vào trái tim cậu, là suy nghĩ trong lòng cậu.
"Tuấn Khải: Mặc dù đã sớm biết sẽ có ngày này, nhưng lúc cầm bút lên em vẫn không ngờ nó lại nặng như vậy, khi viết em cũng không nghĩ nó lại khó khăn như thế. Nghĩ kĩ lại, việc chúng ta gặp nhau, yêu nhau, giống như một giấc mộng kì ảo, không chút chân thật. Lần đầu tiên gặp nhau, anh đã làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy với em, vốn em cho rằng sau ngày đó, cuộc sống toàn một màu xám của em sẽ càng thêm trở nên âm u không có ánh mặt trời. Kết quả... đó lại là sự bắt đầu của một bước ngoặt trong cuộc sống. Dần dần em nhận ra được những đáng yêu đằng sau cá tính bá đạo của anh, dần dần hiểu rõ anh ngoài mặt lạnh lùng tàn nhẫn còn có cả nhiệt tình... Tất cả tất cả, dần dần hòa tan đi khoảng cách giữa em và anh, tâm của em không tự chủ được muốn đến gần anh. Ngay lúc đó, em có một hi vọng vô cùng nhỏ bé, rằng chỉ cần có thể im lặng thích anh ở trong lòng là tốt rồi. Nhưng, anh ngày càng đối xử tốt với em, khiến em hoàn toàn không giữ được trái tim mình. Anh biết không? Thích căn bản không phải chỉ là chuyện của hai người. Lương Tử Ngưng không phải là vật cản giữa hai chúng ta, bởi vì cho dù không có cô ấy đi chăng nữa, thì sau này trong cuộc sống cũng sẽ có thể xuất hiện Lương Tử Ngưng thứ hai, Lương Tử Ngưng thứ ba. Điều này có thể nói rõ, tình yêu của chúng ta thật sự rất mong manh, căn bản là chịu không nổi bão táp mưa sa. Chuyện lần này dường như chỉ là một khảo nghiệm nho nhỏ, vậy mà anh, và em, cũng không chịu đựng được. Em mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi, anh nói em ích kỷ cũng được, nói em mềm yếu cũng không sao, nhưng em thật sự muốn buông tay. Bởi vì không có cách nào ngừng yêu anh, cho nên em đành lựa chọn cách rời đi. Chỉ có như vậy... Tình yêu của em dành cho anh mới có thể dần dần lắng xuống. Còn nữa, nhớ chăm sóc Lương Tử Ngưng thật tốt! Xin lỗi, sự xuất hiện của em đã làm đảo lộn cuộc sống của anh, hi vọng sau khi em rời đi, cuộc sống của anh sẽ có thể khôi phục lại bình yên như trước."
"Ngu ngốc! Đứa ngốc này!" Lông mi đen của Vương Tuấn Khải nhíu chặt, đôi con ngươi đen thăm thẳm thật giống như một hồ băng. Ngón tay thon dài của hắn dùng lực, đem tờ giấy mềm bóp chặt lại thành một khối.
Vậy là ý gì, thâm tình thổ lộ với hắn một phen, sau đó đem tàn cuộc vứt bỏ lại cho hắn, chia tay mà không nói trước một lời?
Đem lòng của hắn trộm đi, sau đó lại sảng khoái phủi mông một cái chạy lấy người?
Làm gì có chuyện tốt như thế!
"Vương Nguyên!" Vương Tuấn Khải nghiến răng nghiến lợi nói.
————
Thuốc mê dần dần tan, từng cơn từng cơn đau đớn khoan vào tim lan đến tận xương, Lương Tử Ngưng dần dần tỉnh táo lại.
Yếu ớt mở ra đôi mắt, cảnh sắc mơ hồ có vẻ ngày càng rõ ràng, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn quen thuộc, cô hơi sững sờ, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười khổ, "Phải chăng mình vẫn còn đang nằm mơ, mình sắp chết rồi, nên ông trời mới cho mình một giấc mộng đẹp trước khi ra đi này." Giọng nói yếu ớt- nhỏ như tiếng muỗi kêu, như được xuyên thấu qua từ một màn sương mù dầy đặc, lại có vẻ như không chân thật.
Đôi mắt lạnh như băng của Vương Dịch Tuấn đang ngắm nhìn cảnh đêm sáng chói ngoài cửa sổ, vừa nghe được tiếng động, hắn lập tức đem tầm mắt chuyển dời sang Lương Tử Ngưng, chân mày kiếm của hắn nhếch lên, "Em đã tỉnh?"
"Dịch Tuấn, thật là anh sao?" Cảm giác mơ hồ nơi đáy mắt giống như làn sương dần dần tiêu tán, cô thấy rõ hắn, hơn nữa còn cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo toát ra từ người hắn, giờ cô có thể khẳng định, cô vẫn chân thật tồn tại.
Lương Tử Ngưng kích động muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân cô giống như bị một tảng đá lớn đè lên, nặng nề không thể tưởng, căn bản là không cách nào nhúc nhích.
"Không nên cử động, em vừa mới giải phẫu." Thanh âm lạnh lẽo lãnh đạm của Vương Dịch Tuấn vang lên. Dù là lời quan tâm, nhưng khi nó được thốt ra từ trong miệng của hắn, lại cực kì lạnh lùng.
Nhưng với Lương Tử Ngưng thì cảm động không thôi, cô chậm rãi mở ra bàn tay phải đang nắm thật chặt của mình, máu đỏ bên trong đã khô, USB màu bạc cũng bị lây dính vết máu, bởi vì nắm quá chặt, USB trong tay cô đã gây ra mấy vết hằn sâu, thứ dưới lớp da tay mỏng manh kia chính là nhiệt huyết của cô.
"Tất cả tài liệu cơ mật của tập đoàn Vương Thị đều nằm trong đây." Lương Tử Ngưng nhếch lên đôi môi trắng bệch của mình, lộ ra nụ cười hạnh phúc khi hoàn thành sứ mệnh. Cô muốn tự tay giao nó về trong tay hắn, nhưng, cô bây giờ, ngay cả chút hơi sức để giơ tay lên cũng không có.
|