Fanfic VKook Nightmare
|
|
Chap 10 Lưng hơi co rút, cậu dựa đầu nằm sấp trên giường, hắn vuốt ve lưng cậu, tay bắt đầu mơn trớn phía dưới, cậu giật nảy mình... Tay hắn, đang áp vào mông, chỗ đó mới vừa bị hắn đánh, cậu sợ hắn lại dùng lực... Nhưng mà, hắn nhẹ nhàng như đang chạm vào một món đồ dễ vỡ. "A...Đau..."_ Cậu yếu ớt kêu lên, đáng lẽ là động tác ôn nhu, không chút thô bạo, nhưng ở chỗ đó da thịt vừa non mềm vừa nhạy cảm, đã sưng đỏ lên ...Từ trước đến nay, cơ thể cậu vốn không chịu được va chạm, tiếp xúc một chút đã xanh tím một mảng, nói không phải khoa trương, nhưng da thịt cậu so với người bình thường thật sự là có chút nhạy cảm... "Tuyệt quá, cơ thể cậu rất thích hợp cho việc dạy dỗ. Hắn tán thán, động tác vừa ôn nhu, lại thô bạo cọ sát, nghe tiếng nghẹn ngào đau đớn của cậu, hắn cúi đầu mỉn cười. "Cậu xem, mới như vậy đã kêu rồi. So với tình nhân trước đây của tôi, kém hơn nhiều...Thế nhưng, tôi đối với cậu lại có hứng thú...Bọn họ phóng túng không đủ khiến tôi cố sức a..."_ Cậu biết kinh nghiệm sống "về đêm" của hắn rất phong phú. Nhưng không ngờ hắn lại đê tiện thế này, dù sao, hắn so với tuổi của cậu cũng không chênh lệch nhiều lắm... "Đừng động nữa..." Jungkook sợ hãi cầu xin, cậu bây giờ ngồi còn không được nữa. Hắn thiêu mi, mắt híp lại_" Cầu xin tôi sao?" Khẽ cắn môi, vứt bỏ sĩ diện, cậu gật đầu! " Được!"_Hắn buông tay, áp lực trên mông tan biến, đau đớn cũng lùi đi. Nhưng rất nhanh sau đó, cậu lại hối hận . Tay hắn tách hai chân cậu ra, vốn chỉ là hơi mở ra, sau đó đã khuếch trương. "Làm, cậu làm cái gì vậy... buông tôi ra..."_cậu theo bản năng kêu lên, vô lực động đậy hai chân. "Bép!" Một cái tát giáng vào mặt. Cậu yếu ớt gục xuống... "Hi...Không được gọi anh , anh. Không phải tôi đã nói rồi sao?"_Chỉ một câu nói, cũng dễ dàng chọc giận Taehyung, thường ngày, tuy nhìn hắn lạnh lùng, không nghĩ hắn lại tàn bạo hỉ nộ không rõ ràng như thế!_"...Thế nào? Đã quên nhanh vậy sao?" "Không...Chưa..."_cậu thấp giọng cuống cuồng trả lời, sợ lại bị hắn dùng lực cưỡng bức. Hắn dùng đầu ngón tay lau nhẹ khóe miệng cậu, nhìn tay thấm dịch đỏ tươi, cậu mới biết, đã chảy máu... " Cậu xem, đáng lẽ là không bị thương! Đều tại cậu không ngoan.."_Hắn nhẹ giọng nói, kề sát mặt cậu. Không nén nổi run rẩy, mặt hắn càng ngày càng gần. "A a...a"_Có cái gì cọ sát giữa hai chân, cậu muốn khép chân lại, nhưng thắt lưng vô lực . Huyệt khẩu hết sức mẫn cảm bị đùa giỡn nổi lên từng đợt xúc cảm khó chịu. Ngón tay dò xét huyệt khẩu, đùa giỡn phân thân... Ngay cả cậu nhỏ cũng bị đùa giỡn...Không đau đớn, mà từng đợt từng đợt khoái cảm dâng lên. Cậu cảm thấy cơ thể đang phản ứng rõ ràng. "A ... a a..."_Chưa từng trải qua cảm giác này, cậu hoàn toàn không có sức chống lại hành động của hắn, mặc dù rất xấu hổ, nhưng vô pháp cự tuyệt ! "Rất thoải mái a...Nhìn phản ứng của cậu xem. Tự mình đã bao giờ chạm qua chỗ này chưa? Umh?" Hắn ngày càng tăng nhanh tốc độ. Tự mình chạm? Cậu ngay cả nhìn còn không muốn nhìn, như thế nào lại có thể vỗ về chơi đùa nó chứ! "Nói? Có hay không?"_Hắn dùng sức đâm vào, móng tay xuyên qua da thịt non mềm, cậu vội vã lắc đầu. "Ngoan! Tôi sẽ thưởng cho cậu."_Khoái cảm truyền từ hạ thân ngày càng mãnh liệt. "A..a..."_Trước mặt một mảnh trống rỗng, rốt cuộc, ở trên tay hắn xuất ra. Thống khổ, cùng khoái cảm...Chỉ trong một đêm, phá tan thế giới của cậu...Lần đầu tiên, lại ở trên tay hắn xuất ra... Quả thực, đã đến cực hạn của cậu, cả tinh thần lẫn thể xác! "Hôm nay, như vậy là đủ rồi...Lần đầu tiên sẽ rất mệt a! Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.."_ Hắn nằm xuống bên cạnh, tay ôm lấy eo cậu. Trên người ra không ít mồ hôi, hạ thân còn dính dịch thể nhớp nhúa dơ bẩn, tuy rằng đã lau qua, nhưng chỉ sơ sơ, trên người vẫn dính dính. Bình thường không thể chịu được, nhưng, cậu thực sự rất mệt, tứ chi cùng xương cốt đều bải hoải vô lực... Không nhìn tới người đang nằm bên cạnh, không muốn nhớ lại truyện vừa xảy ra, cậu kìm nén cảm xúc, tùy ý để bóng tối mang theo ý thức rời đi. Không muốn thấy, cái biểu tình như vừa tìm được một món đồ chơi mới lạ của hắn!
|
Chap 11 Có tiếng gì đó “Tách tách” rất quen thuộc, giống như tiếng chụp hình của điện thoại, miễn cưỡng mở mắt ra, quả nhiên đúng là điện thoại di động, đang đối diện! Taehyung làm cái gì a! Cậu giật mình, phát hiện tên ác ma đêm qua đang cầm điện thoại di chuyển xuống hạ thân của mình. “Đừng… đừng! Anh xóa đi…Xóa đi…”_Hắn đang chỉnh camera chụp hình khắp thân thể Jungkook. Cậu nhảy dựng lên, lùi sâu vào bên trong giường! Cố sức che đi hạ thân xấu xí. “Che cái gì chứ!”_Hắn khinh miệt cười_“ Đã chụp hết rồi…Xem, nhìn rất rõ a…”_Thanh âm bình thản khiến cậu tuyệt vọng. “Đưa tôi, trả lại cho tôi!”_Jungkookkhông biết dũng khí từ đâu ra, nhào tới, muốn đoạt lại điện thoại có chứa bí mật của mình. Taehyung có chút ngạc nhiên, sau đó tức giận nắm chặt tay cậu, khí lực rất lớn, nhưng cậu lúc này không cảm thấy đau, chỉ chú ý đến chiếc điện thoại trên tay hắn. Cố sức giành. Móng tay thậm chí cào cả vào da hắn, hắn không ngờ cậu sẽ làm vậy, vẻ mặt dần dần u ám, hô hấp của cậu cũng ngắt đoạn, nước mắt lăn dài, cố sức đoạt lấy điện thoại trên tay hắn. Ngay lúc cậu sắp chạm được tay hắn.....“Bốp!” !Toàn thân gục xuống,Jungkook run rẩy ngẩng đầu lên. Bị hắn đẩy đến sát giường, đầu đập vào tường,cậu khổ sở nhắm lại hai mắt.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch trên giường, Taehyung nhíu mày, vốn định nhẹ nhàng một chút, nhưng nhìn cậu điên cuồng giành giật, kìm lòng không được. Có cần thiết phải thế không? Cơ thể cậu hắn đã nhìn không sót một mảnh. Nhớ lại mỹ vị ngày hôm qua, hắn nhịn không được liếm liếm môi, so với tình nhân hiện tại của hắn còn muốn tuyệt hơn, trước đây có nghe nói đến song tính nhân, chỉ cảm thấy chán ghét, nghĩ đó là loại bất nam bất nữ, không nghĩ đến thân thể có thể dung hợp hoàn hảo đến như vậy, không nữ tính ẻo lả, cũng không nam tính thô ráp. Bên trong huyệt khẩu cực kỳ ôm chặt. Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch, giọt nước mắt trong suốt đang khẽ rơi, hắn đưa tay giúp Jungkook lau đi, cảm thấy có chút kỳ lạ, lần trước cũng chỉ là đùa dai thoát quần áo của cậu ta, làm cậu ta khóc đến sưng mắt, khiến mình hoài nghi cậu ta có thật hay không quá yếu đuối, tuy rằng khuôn mặt có chút nữ tính. Xem ra, là bởi vì thân thể cậu ta. Bất quá, thân thể này, Taehyung lại cảm thấy rất hứng thú, không, phải là thú tính mới đúng. Ngón tay mân mê da thịt cậu, nhất thời, một màu hồng mê người theo ngón tay hiện lên. Cọ sát chỗ khác, sắc hồng cũng xuất hiện. Thu tay lại, thân thể đã xanh tím một mảng, càng thêm mê hoặc, Taehyung say mê nhìn, tự hỏi lẽ nào mình thuộc khuynh hướng thích ngược đãi? Lắc đầu, có lẽ bởi đây là loại thân thể đặc biệt hiếm có, cho nên muốn khám phá một chút. Nhìn cậu cầu xin và rên rĩ. Khoái cảm liền tràn ngập khắp thân thể. Nhớ tới cậu vừa ngã xuống giường, vội vàng nâng đầu cậu dậy, sờ đến phía sau, nổi lên một cục to đùng, nghe thấy hô hấp bình ổn của cậu, xác định không có việc gì, mới nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống. “Sủng vật của mình…”_Thở dài, nếu như lỡ tay làm hư, thật là đáng tiếc a. Mỹ vị như vậy, sau này rất khó “ăn”. Song tính nhân không phải muốn tìm là được, còn mi hoặc thế này lại càng không dễ tìm nha.
|
Chap 12 “Anh trả lại cho tôi đi…Cầu xin anh đó…”_Jungkook nghẹn ngào, nước mắt che khuất cả tầm nhìn. “Khóc cái gì mà khóc! Tôi không có cướp đoạt cái gì của cậu nha !”_Hắn nhàn nhã ngồi xuống, thỉnh thoảng đẩy tay của cậu ra. Hắn tuy không cướp đoạt cái gì của cậu, nhưng việc hắn làm so với cướp đoạt còn đáng sợ hơn, thà là hắn ức hiếp cậu, lấy tiền của cậu, còn hơn dùng cái cách vô sỉ kia để ức hiếp cậu. “Anh trả cho tôi đi, cầu xin anh… Xin anh mà …. Anh muốn cái gì cũng được, tôi đều đồng ý … Cầu xin anh đó…”_Thanh âm càng ngày càng vô lực, Jungkook cũng không biết rốt cục mình đã van cầu hắn bao lâu rồi, hắn vẫn thờ ơ nhìn cậu! “Không cần…Thứ tôi muốn rất đơn giản.”_hắn túm tóc cậu_“ Cậu sau này là người của tôi! Không chỉ thế, cậu muốn cái gì, tôi cũng có thể thỏa mãn cậu”_Hắn thanh âm trầm xuống_ “ Đương nhiên, chỉ cần cậu hết lòng thỏa mãn tôi" Giữ tay hắn, cố sức rút tóc bị hắn nắm ra “Đừng, đừng đùa nữa! Hôm qua, anh đã quá đáng rồi… anh …đừng hành hạ tôi nữa!” Tay hắn buông xuống, khẽ nắm vài sợi tóc, hắn mỉm cười “Hôm qua, chỉ mới bắt đầu! Tôi không thích ép buộc người khác, nhưng thứ tôi đã muốn mà không có được, thì phải dùng tới thủ đoạn để có được! Thực ra, thì ai cũng vậy thôi, chỉ là, có người làm được, có người không!” Cậu cắn môi, đến rớm máu “ Thực ra, tuy rằng tôi có biện pháp khác để cậu đáp ứng tôi, nhưng mà, đây là cách đơn giản nhất! Thân thể cậu, tôi chỉ muốn một mình tôi biết, nhưng nếu cậu không thuộc về tôi, tôi cũng không có nghĩa vụ giúp cậu bảo vệ nó!” “Anh uy hiếp tôi…”_Cậu khóc không thành tiếng. Taehyung càng cười lớn, tiếp tục nói “Tùy cậu, nói là uy hiếp cũng được…Tôi chỉ cần kết quả!” “Suy nghĩ cho cẩn thận!”_Hắn nói thêm “…” Nếu mình đồng ý, không, không đồng ý… Không muốn bị hắn giống như đêm qua đùa giỡn. Chắc chắn sẽ điên mất. Nhưng, nếu hắn đem ảnh của mình phát tán ra ngoài. Lời nói miệt thị, cùng ánh mắt cười nhạo, biểu tình khinh bỉ. Chỉ cần tưởng tượng thôi, đã khiến cậu không thể chịu nổi. Còn có cha mẹ,họ hàng. Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến họ, cậu thực sự rất sợ. “Ngoại trừ điều này! Xin anh, anh đẹp trai như vậy, nhất định có rất nhiều nữ sinh thích anh, anh buông tha tôi! Thân thể tôi thế này, tôi là quái vật! Anh buông tôi ra đi ”_Cậu cố sức tự hạ thấp bản thân, chỉ hy vọng hắn có thể buông tha mình. “Tôi bây giờ lại muốn cậu a~ Còn nữa, là quái vật hay không, nếu tôi đã thích thì không thành vấn đề!”_Taehyung nâng cằm cậu lên, lãnh đạm trả lời “Đừng tiếp tục trì hoãn, nhanh đưa ra quyết định đi, cậu đừng đánh giá cao sự kiên nhẫn của tôi" Hắn rõ ràng rất kiên định, cậu yếu ớt đứng lên, đi tới trước cửa sổ, mở mắt nhìn ra xa bên ngoài, một khung cảnh tuyệt đẹp! Hay là... Hắn dùng chân đá “ Quên nói, nếu như cậu tự sát, coi như cậu cự tuyệt, tôi sẽ đem ảnh chụp của cậu dán đầy nơi tang lễ, phân phát cho mọi người, sau đó.....A, còn có, cậu nói a, nếu tôi tiết lộ bộ phận không trọn vẹn của cậu, sẽ như thế nào a? Thật thú vị!”_Ánh mắt hắn chợt lóe lên. Jungkook kinh sợ, vô lực im lặng nhìn Taehyung
|
Chap 13 Từ cửa sổ, cậu quay lại, khẽ nói: “Anh thắng rồi.” Hắn vỗ tay cười _" Quyết định thông minh!” “Đến, đến đây!”_ Hắn duỗi bàn tay thanh mảnh, những đốt ngón tay cứng cáp. “….”_Cậu không tình nguyện, ngồi cạnh bên hắn. “Tôi, tôi sáng đã không đi học, buổi chiều,tôi phải đi...”_Lắp bắp, cậu run rẩy nói ra. “A…”_Thân thể bị động, người đã bị Taehyung ôm vào lòng. "Thân thể cậu như vậy còn có thể đi học được sao?”_Taehyung vừa nói vừa dùng tay cởi áo cậu, màu hồng tím từ cổ lan dài. Jungkook một khắc cũng không muốn ở chỗ này, không muốn nhìn căn phòng này, giường này,còn có hắn nữa, "Áo có cổ, sẽ không ai nhìn thấy!” “Ha ha! Cậu thật là đơn thuần a! Tôi không phải nói cái này!” Tay hắn mạnh mẽ áp xuống mông cậu, đồng thời cọ sát phân thân bên trong quần. “A a…”_Thân thể mềm nhũn, rốt cuộc cũng rõ ràng hắn nói cái gì, thân thể vô lực. Tình trạng như vậy thì Jungkook cũng không chắc mình có thể đi học, nhưng, nếu đó là cách duy nhất trốn khỏi hắn "Không sao, tôi có thể đi được!” Hắn quan sát khuôn mặt cậu, biểu tình lạnh lùng "Được, cậu muốn thì có thể đi, nhưng mà , tan học lập tức trở về, muộn một phút thì xem buổi tối tôi trừng phạt cậu thế nào!” Dứt lời, hắn đi thẳng ra cửa. Đến lúc cửa bị đóng lại, cậu mới trầm tĩnh lại, cởi bỏ quần áo, nhìn thân thể đầy vết xanh tím, nức nở đi đến WC. Nước nóng như lửa thiêu, Jungkook mặc kệ, điên cuồng chà xát. Phía dưới có gì chảy ra, cúi đầu nhìn, bạch dịch cùng tơ máu, theo nước chảy xuống. Vừa đứng một lúc, hai chân đã vô lực, cậu nhìn trời, muộn rồi, sáng đã nghỉ không xin phép, cầm lấy điện thoại, định gọi, mới nhớ ra, cậu không biết điện thoại của bạn học nào. Nằm sấp xuống giường, lại ngửi được mùi vị dâm dịch, nhất thời trong lòng nổi lên một trận buồn nôn, trên giường đều là màu hồng chói mắt. “A a…”_cậu điên cuồng vứt bỏ chăn nệm, cố sức ném xuống mặt đất, xé rách chúng, nhưng chỉ càng khiến cho thân thể thêm đau nhức. Jungkook im lặng quỳ xuống, gắng gượng chuẩn bị đi học. ______________ Cố gắng men theo tường, mò mẫn đi, mỗi lần cử động là một loại dày vò hết sức thống khổ, khiến cậu thật lâu thật lâu mới đến được lớp được. Ngồi trên ghế thân thể càng đau nhức đến thống khổ, Jungkook vô lực gục xuống. “Cậu làm sao vậy? Mặt mũi trắng bệch, sáng cũng không đi học?_ Jimin thân thiết hỏi thăm. Cậu miễn cưỡng cười " Sáng trong người có chút khó chịu, có lẽ bị cảm lạnh. Đã uống thuốc rồi, không sao đâu.” “Vậy a, sáng nay tớ đã xin nghỉ phép giúp cậu rồi, cậu không cần lo lắng đâu.” “Umh!”_cậu cảm kích gất đầu_"Tớ nằm nghỉ một chút…” “A…Xin lỗi, cậu cứ nghỉ ngơi đi! Thầy giáo tới tớ sẽ gọi cậu !”_ anh áy náy nói " Được rồi, cậu cho tớ số điện thoại được không? Sáng sớm tớ rất lo lắng, lại không tìm được cậu! Còn số phòng của cậu, nói cho tớ biết đi!” Chắc nói ra cũng không có việc gì đi, cậu mở miệng, đọc một chuỗi số cho anh.
|
Chap 14 Đầu choáng váng, rõ ràng là thời tiết tháng 9, người cậu sao lại lạnh run, tiếng của thầy giáo cũng nghe không rõ, chờ mãi mới nghe được tiếng chuông tan giờ mới vang lên, cậu có cảm giác như mình đã chờ gần một thế kỷ vậy. "Jimin, tiết sau, cậu giúp tớ xin nghỉ được không?”_Jungkook không chịu được nữa rồi, cần phải ngủ một giấc. “ Umh, không thành vấn đề, buổi chiều cậu cũng nghỉ đi, nhìn cậu, cả người tái xanh!”_ Cầm giấy xin phép của cậu lên, anh nói tiếp_ “ Để tớ đỡ cậu về ký túc xá nha.” “Không cần, tớ tự đi được! Không làm phiền việc học của cậu!”_Cậu mỉm cười cự tuyệt. “Không được, nhỡ cậu đi đến nửa đường lại ngất đi thì sao, để tớ dìu cậu về, sau đó tớ quay về lớp, như vậy tớ mới an tâm.”_Dứt lời, Jimin đã kéo cánh tay cậu nâng lên. Thân thể mềm nhũn, haizz, có anh dìu cũng tốt, vạn nhất lại ngất xỉu giữa đường, thật sự rất mất mặt a! “Cảm ơn cậu!” Thực ra, nhờ có Jimin đỡ, chân cậu ít nhiều còn di chuyển được, đi hết dãy hành lang, thân thể càng lúc càng yếu ớt, tới cầu thang, cậu gần như bị hắn kéo đi. Đương nhiên, với cá tính nhiệt tình của Jimin, anh còn muốn cõng cậu lên nữa ấy chứ, bất quá, cậu kiên quyết từ chối. Vào đến phòng, cậu gục xuống giường, may mắn trước lúc đi học cậu đã dọn dẹp không ít, người khác nhìn vào cũng chẳng thấy có gì bất thường. “Cậu đi học đi! Rất cảm ơn cậu !”_Jungkook trùm chăn lên đầu, nói khẽ. Hắn gật đầu “ Được rồi, cậu muốn uống thuốc không? Hay là tan học, tớ đưa cậu đến bác sĩ.” “Không! Không cần đâu, tớ nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe thôi.”_Bây giờ, cậu chỉ muốn ngủ một giấc. “Tớ đi, có việc gì thì gọi điện cho tớ!”_anh vừa nói, vừa viết số điện thoại đưa cậu. ___________ Mặc kệ hết thảy, Jungkook ngủ một giấc thật say, đến khi có cái gì đó chạm vào mặt. “Tỉnh tỉnh ! Tỉnh mau!” Thanh âm quen thuộc, khiến cậu sợ hãi, chậm rãi mở mắt ra, cả hình dáng của Taehyung cũng mơ mơ màng màng. “Cậu sốt rồi!’_ Tay hắn chạm lên trán cậu. Thực sự không thể đáp lại, cậu nhắm mắt lại, lần nữa thiếp đi. __________ Không biết qua bao lâu, ai đó lay lay người cậu, tỉnh giấc, chỉ thấy Taehyung âm trầm ngồi cạnh cậu , không cần phải nói, chính hắn đánh thức Jungkook. Jungkook tức giận nhìn hắn, không biết vành mắt hơi đỏ cùng con ngươi ươn ướt, trong mắt hắn lại vô cùng đáng yêu. “Đừng nhìn tôi như vậy, đã bệnh rồi, lại còn muốn câu dẫn tôi !”_Taehyunb nhéo mặt cậu, vô sỉ nói. “…” “Quên đi, tôi không tính toán với cậu nữa ! Ngồi dậy!” Hắn kéo cánh tay cậu, đem người cậu nâng dậy, thân thể mềm nhũn, không có sức lực. Cậu cắn môi, nuốt xuống cảm giác khó chịu. Chờ cậu dễ chịu hơn, tay hắn đã đưa ra hai viên thuốc màu trắng. “Uống đi.”_Hắn ra lệnh. “…” “Nhanh lên, đừng để tôi lặp lại nha !”_Khẩu khí hắn thiếu kiên nhẫn. Cuôi cùng, hắn mất kiên nhẫn, đưa tay đoạt lấy hai viên thuốc trong tay cậu, nhét vào miệng cậu, mạnh mẽ lấy nước đổ vào. “Khụ khụ… Khụ…”_Bị sặc_“…Khụ..Cậu cho tôi uống cái gì thế…” “A…”_Hắn bóp cổ cậu, đã bị sốt, còn phải uống cái thứ thuốc quái quỷ kia, hắn còn không phải muốn giết mình sao? “Thuốc hạ sốt! Cậu vừa uống đấy! Thật muốn giết chết cậu! Rất biết cách chọc giận tôi nha, bảo bối !”_tiếng gọi thân thiết lại được hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra.
|