Fanfic ChanBaek Nhẫn Tâm - HEARTLESS
|
|
Phần 4: Trăng tròn. HEARTLESS Chap 4: Trăng tròn. Bực bội trở về phòng, mạnh tay đóng cửa để biểu thị sự không bằng lòng trong người mình. Tức đến không thể diễn tả được, tôi đang phát hờn lên. Cái gì mà không nghe lời thì sẽ cắt giảm chi tiêu, cái gì mà nếu còn làm càn nữa thì sẽ đưa ra nước ngoài dạy bảo. Có chết tôi đây cũng không rời đất nước Đại Hàn Dân Quốc nước chật người đông này đâu. Biện Bạch Hiền đã thế còn không nói đỡ cho tôi, cứ im thin thít như muốn trêu ngươi người khác. Mất công tôi lo cho cậu ta, đưa cậu ta đến y tế còn cùng về với cậu ta nữa. Biết thế tôi mặc xác cho xong. Nằm dài trên giường, tôi ngủ quên lúc nào cũng không hay. Khuôn mặt đó lại ẩn ẩn hiện hiện trước mắt tôi. Cơn mơ lại kéo đến như thường lệ. Lần này tôi vẫn căng mắt ra nhìn thật kĩ nhưng vẫn vô ích. -" Cậu Phác" Giật mình choàng tỉnh. Tôi quay mặt lại, lại là cái mặt của tên ngốc phóng đại cỡ to trước mắt tôi. Tôi trừng mắt đẩy nhẹ cậu ấy ra, hằn học với tên tội đồ. Sao cậu ta cứ xuất hiện bất thình lình và cứ phải gần tôi như thế nhỉ? -" Cậu làm gì trong phòng tôi?" -" Đến bữa tối rồi." -" Biết rồi, ra ngoài... ngay lập tức." Cậu ấy đứng dạy, quay đầu lại. Tôi đưa tay vò mái tóc xoăn nhẹ của mình, lẩm bẩm vài câu vô nghĩa. -" Cảm ơn."- Thanh âm nhè nhẹ nào đó đi vào tai tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn Biện Bạch Hiền. Đầu cậu ấy chỉ hơi quay lại một chút thôi. -" Chuyện gì?"- Bản thân lại ngẩn ngơ nhìn Bạch Hiền. Lúc này cậu ấy mới quay hẳn lại nhìn tôi. -" Chuyện hồi sáng, cảm ơn." À thì ra cậu ấy cảm ơn tôi vì đã đưa đến phòng y tế. Việc đấy là điều tất yếu, chẳng lẽ để cậu chết khô ngoài sân trường. Lúc đấy tôi cũng hoảng sợ lắm, cứ tưởng cậu ấy bị làm sao, may mà không nghiêm trọng như tôi tưởng tượng. Phác Xán Liệt- tôi cũng đã làm một việc có ích, không đến nỗi vô tích sự như bố mình nói. Tôi nhìn cậu ấy một lúc. Cái cơ thể gầy gò của cậu ấy. Thảm nào lại bé như học sinh cấp 2 vậy. -" Cậu ăn uống cho tốt vào. Nếu có lần sau tôi sẽ mặc xác cậu." Cậu ấy không nói gì, chỉ khẽ cười, lại cái nụ cười ngốc nghếch đó. Tôi đứng dạy, tiến về phía cửa ra vào, đi lướt qua người cậu ấy. Xuống phòng ăn, bố tôi cũng đã ngồi vào từ lúc nào, nghiêm giọng dạy bảo: -" Từ sau phải xuống ăn đúng giờ." -" Vâng." Uể oải trả lời, tôi ngồi xuống ghế, cầm đũa lên. Nhớ ra gì đó lại ngước lên nhìn tứ phía. Biện Bạch Hiền đứng tại tủ bếp, đang làm vài cái việc vớ vẩn với cô giúp việc. -" Biện Bạch Hiền." Vừa gọi vừa vẫy vẫy tay với cậu ấy. Biện Bạch Hiền do dự xong cũng tiến đến gần. -" Ngồi xuống kia đi." Tôi phải lừ mắt cậu ấy mới nghe lời mà ngồi xuống. -" Cô ơi, lấy cho tôi cái bát đôi đũa mới với." Nói với cô giúp việc gần đấy , song tôi quay lại: -" Cậu cũng ăn đi, tôi đã nói rồi nếu có tình trạng như ngày hôm nay thì tôi sẽ mặc xác cậu đấy." Bố tôi ngồi bên nãy giờ, chẳng hiểu gì. Nghe tôi nói thế quay sang với Biện Bạch Hiền. Tôi để ý trong đáy mắt ông ấy có gì đó lo lắng. -" Bạch Hiền, hôm nay cháu bị làm sao?" Ông ấy có bao giờ lo cho người làm bao giờ đâu. Đột nhiên hôm nay lại lo cho Biện Bạch Hiền, tôi cũng thoáng ngạc nhiên. Biện Bạch Hiền chỉ nói một cậu cháu không sao rồi lại cúi mặt xuống. Bố tôi gật nhẹ đầu, còn vỗ vào vai cậu ấy một cái. -" Thôi ăn đi." Tôi lắc đầu trước cảnh tượng mùi mẫn kia, rồi cũng cầm đũa lên ăn. Mẹ tôi từ ngoài cửa vội vào, ngồi xuống. Đương nhiên bố tôi cũng nhắc nhở vài câu. -" Xán Liệt, mẹ vừa ở nhà thằng nhóc Thế Huân về, ngồi nói chuyện với mẹ thằng bé. Thấy bà ấy kêu trời kêu đất rằng có thằng con khó bảo, đến là khổ." Tôi cứ làm ngơ, cúi đầu ăn lấy ăn để, ăn như được mùa. -" Nhà này cũng khác gì đâu." Bố tôi chêm một câu châm biếm. Tôi vẫn làm ngơ. Dù sao bản thân cũng quen bị bố đả kích rồi, đâm ra tôi cùng lì mặt. Hơi liếc mắt nhìn Biện Bạch Hiền, chỉ thấy cậu ấy lầm lũi ăn. ... Ngồi trong phòng mình cảm thấy thật ngột ngạt. Tối nay bị cấm túc cho nên chẳng biết nên làm gì. Ngô Thế Huân chắc cũng chẳng khác gì tôi. Hai đứa chúng tôi bao giờ chẳng đồng cam cộng khổ với nhau. Tôi hết chịu nổi, đứng phắt dạy, ra khỏi phòng. Đi đi lại lại ngoài hành lang, chán nản tôi đá vào tường một cái, mắt ngước lên nhìn cầu thang lên phía trên. Lâu lắm rồi chưa lên tầng thượng. Đợt trước mỗi khi chán nản tôi thường lên đấy hóng mát, cũng vài năm rồi chưa bước chân lên. Như có người đẩy, tôi bước lên cầu thang. Tôi tròn mắt khi thấy cửa không đóng. Chẳng lẽ giúp việc lên dọn dẹp lại quên không đóng cửa. Tôi nhòm vào, thấy đèn sân thượng vẫn được bật. Quái lạ, chẳng lẽ có người. Tôi đi vào, quả nhiên có bóng người nhỏ nhắn đang ngồi xổm giữa sân thượng. Ánh đèn ngược sáng khiến tôi không rõ đấy là ai. Người đó đưa ngón trỏ vạch trên nền sàn những đường vạch vô nghĩa. Tôi chăm chú xem hành động của người đó. Mãi lúc sau thấy người ta ngước lên, nhìn bóng khuôn mặt tôi biết đó là Biện Bạch Hiền. Cậu ấy đang làm gì trên này. -" Biện Bạch Hiền?!" Cậu ấy quay sang nhìn tôi. Tôi tiến lại, rất nhanh cậu ấy lại cúi xuống, vẫn khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh kia. Cậu ấy lơ tôi à. Tôi tiến lại, tò mò hỏi Biện Bạch Hiền: -" Cậu làm gì thế?" Im lặng. Cậu ấy vẫn cúi đầu, không ngước lên nhìn tôi. Gió sân thượng buổi tối thổi rất mạnh. Tóc cậu ấy lòa xòa che đi gần nửa khuôn mặt. Tôi nghiêng đầu nhìn, vẫn không rõ biểu hiện của cậu ấy. -" Gió mạnh thật." Mãi lúc sau tôi mới nghe giọng cậu ấy rất nhỏ. Gió có khi còn to hơn cả giọng nói của cậu ấy. Gió mạnh sao còn ngồi đó làm gì? -" Mệt mỏi thật." Cậu ấy vẫn nói rất nhỏ. Nhưng tôi vẫn có thể nghe rõ cậu ấy đang nói rằng mình mệt mỏi. Ý cậu ấy là sao? Tôi không hiểu lắm? Cậu ấy mệt mỏi cái gì? -" Sắp đến ngày trăng tròn rồi..." Trăng tròn? Tôi rất muốn hỏi cậu ấy nhưng đột nhiên Bạch Hiền đứng dạy. Mắt cậu ấy nhìn tôi. Tôi thoáng cảm thấy rùng mình. Ánh mắt cậu ấy lạnh lẽo kì lạ. Ngày hôm đó, lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng kì lạ của cậu ấy. Sau này, tôi mới biết, thì ra ngày trăng tròn đối với cậu ấy lại đặc biệt như thế. Ngước lên nhìn bầu trời trên cao. Màn đêm đen đặc, ánh sáng từ những ngôi sao lấp lánh long lanh. End chap 4.
|
Phần 5: Khó cất thành lời. HEARTLESS Chap 5: Khó cất thành lời. -" Phác Xán Liệt." Ngô Thế Huân đi đằng sau hét gọi tên tôi. Nó chạy lại gần còn ngó nghiêng khắp nơi một lượt. Tôi biết thừa nó đang tìm cái gì, nên nói luôn cho nó biết. -" Cái đuổi đấy bị ốm rồi." -" Ốm à?" -" Ừm." Tôi cho tay vào túi quần lặng lẽ đi, nhớ lại chuyện vừa lúc nãy lại khó hiểu nhăn mày. Bố tôi từ trước đến nay chỉ lo công việc, thỉnh thoảng mới lo cho tôi. Ấy thế mà vừa rồi Biện Bạch Hiền muốn đi học với tôi ông ấy lại ngăn lại. Ông ấy bảo với cậu ấy rằng hãy nghỉ ngơi đến khi khỏe hẳn mới được đi học. Tôi liếc nhìn cậu ấy, phải công nhận mặt cậu ấy vẫn nhợt nhạt. Biện Bạch Hiền vẫn cứng đầu muốn đi, đến khi tôi lên tiếng bảo cậu ấy ở nhà, Bạch Hiền mới chịu nghe lời. Càng nghĩ tôi càng thấy bố mình khó hiểu, ông ấy lo cho Biện Bạch Hiền. Hôm nay không có cái đuôi tôi cũng thấy thoải mái hơn, có thể đi lung tung mà không sợ ai báo cáo với bố mình. Giờ ra chơi, hôm nay Ngô Thế Huân có việc bận nên tôi chỉ có một mình. Chán nản xuống sân trường ngồi. Thằng Ngô Thế Huân mấy ngày nay chẳng hiểu làm trò gì mà bận bịu thế. Bình thường chúng tôi sẽ chơi bóng giờ ra chơi nhưng hôm nay không có nó nên đâm ra không khỏi chán nản. Nằm dài trên ghế, tôi lơ đễnh nhìn bầu trời, những đám mây lãng đãng trôi, đàn chim bay trên cao, chẳng hiểu sao bản thân cảm thấy cô đơn, trống trải trong lòng. Nhắm mắt lại, lại mở ra. Mãi sau này, tôi mới biết, mình cô đơn trống trải là vì cái gì. Vừa về đến nhà, tôi thập thò ngoài cửa xem có bố mình trong đó không. Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng ông ấy đang nói. -" Cháu cảm thấy mình thích ứng được chứ?" Tôi tò mò cố gắng vươn người nhìn rõ hơn, là Biện Bạch Hiền và ông ấy đang nói chuyện. Cậu ấy ngồi ngay ngắn trên ghế, tay đặt trên đùi. Bố tôi thì nhìn cậu ấy, ánh mắt kiên định. -" Cháu ổn."- Bạch Hiền nhẹ nhàng đáp. -" Nếu không ổn, ta sẽ đưa cháu ra nước ngoài, cháu thích du học không?" Biện Bạch Hiền lặng lẽ lắc đầu: -" Cháu chỉ muốn ở Hàn Quốc." Cuộc nói chuyện này khiến tôi càng tò mò hơn. Bố tôi muốn đưa cậu ấy ra nước ngoài? Biện Bạch Hiền, cậu là ai? Sao tôi có cảm giác mình chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra trong cái nhà này. Biện Bạch Hiền bỗng nhiên xuất hiện. Bố tôi bỗng nhiên quan tâm người khác. A! Tôi ngã nhào xuống đất. Bại lộ. -" Xán Liệt...?!" Bố tôi ngạc nhiên khi thấy tôi, rất nhanh ông lại lấy lại vẻ điềm tĩnh hằng ngày. -" Về lúc nào vậy?" Tôi đứng dạy, lấy lại phong độ cao quý: -" Vừa nãy ạ." Tôi quay đầu lên phòng, nằm xuống giường, lại ngồi dạy. Biện Bạch Hiền là ai mà bố tôi quan tâm cậu ấy như thế. Không phải con, cũng chẳng phải họ hàng gì cả. Lạ thật. Tôi lại đứng dạy, cởi áo ra. Cạch. Biện Bạch Hiền đứng ngoài cửa trố mắt nhìn. Giật mình, tôi loạng choạng ngã xuống giường, quát tháo. -" Cậu làm trò gì đấy, đóng cửa lại." Rất nhanh tôi vớ lấy cái áo ba lỗ đầu giường mặc vào, nổi giận nhìn cậu ấy. -" Xin lỗi." Biện Bạch Hiền cúi đầu xin lỗi, cậu ấy đóng cửa lại nhưng tôi chạy lại giữ cửa. -" Vào đây." Cậu ấy tròn mắt nhìn tôi. Không chịu vào hả? Tôi cầm cổ tay cậu ấy kéo vào. Cửa phòng đóng lại. Tôi đặt một tay vào tường, giữ cậu ấy trước mặt mình, mắt nheo lại tra hỏi cậu ấy. -" Cậu... là ai?" Tôi biết hỏi cậu này khá là ngớ ngẩn nhưng không hỏi thì biết làm sao, tôi đang phát điên vì tò mò đây. Biện Bạch Hiền không dám nhìn tôi, đầu cứ cúi xuống. -" Em không hiểu câu hỏi của cậu." Không hiểu hay giả vờ không hiểu đây. Câu hỏi của mình khó hiểu thế sao. -" Cậu quen biết bố tôi như thế nào?" Chăm chú nhìn biểu hiện của Biện Bạch Hiền. Một lúc sau cậu ấy mới trả lời. -" Em đã nói là em mắc nợ ông ấy. Còn mắc nợ gì không nói được." Tôi đứng lùi lại, lườm Biện Bạch hiền một cái. Đồ cứng đầu, nói với tôi cũng không chịu nói. Không nói thì thôi, làm như Phác Xán Liệt này quan tâm lắm ấy. Cậu nhầm rồi, tôi quan tâm làm gì, chỉ là tò mò thôi. Tôi cầm lấy cái áo trên giường ném cho cậu ấy. -" Giặt đi. Kia nữa... kia nữa..." Cậu ấy nhặt mấy đồ tôi chỉ, rồi lặng lẽ ra khỏi phòng. Mở cửa ban công, vươn người một cái, tôi nhìn xuống sân vườn, thấy Biện Bạch Hiền đang phơi quần áo. Sao cậu ta cứ vào tầm nhìn của tôi suốt từ nãy đến giờ. Chống tay vào thành lan can, tôi nhìn Biện Bạch Hiền cần mẫn phơi đồ. Đôi tay gầy gò của cậu ấy vương lên dây phơi đồ. Khóe môi tôi cong lên, nhìn bộ dạng thật buồn cười. Tôi đang cười vì Biện Bạch Hiền à? Bạch Hiền ngửa đầu lên cao, tay cậu ấy cũng dừng lại. Trên đó có gì sao? Tôi ngước lên, trăng hôm nay tròn thật. Tôi nhớ Biện Bạch Hiền đã nói gì đó liên quan đến việc trăng tròn. Tôi vẫn không hiểu lúc đấy cậu ấy muốn nói gì. Hôm nay là ngày trăng tròn. Quan sát kĩ vẫn thấy Biện Bạch Hiền mải mê nhìn ánh trăng. Đột nhiên cậu ấy ngồi thụp xuống, đầu Bạch Hiền gục xuống tay. Tôi không còn nhìn rõ khuôn mặt của cậu ấy nữa. -" Gì thế?" Tôi căng mắt nhìn kĩ vẫn chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé của cậu ấy, chẳng có gì khác lạ cả. Biện Bạch Hiền đang làm gì nhỉ? Tôi quay lại phòng, đang thơ thẩn ngồi trên ghế xoay, bỗng có người gõ cửa. Tôi chạy ra mở cửa, lần này lại là Biện Bạch Hiền. -" Chuyện gì vậy?" -" Cậu có bặt lửa không?" -" Bặt lửa?" Cậu ấy tính đốt nhà sao mà cần bặt lửa. Dù sao cũng không liên quan đến mình, tôi chạy vào trong lôi một chiếc bặt lửa từ ngăn kéo ra. Cậu ta đốt nhà hay giết người cũng chẳng liên quan đến mình. Tôi đưa cho cậu ấy. Biện Bạch Hiền cảm ơn rồi lại đi. Biện Bạch Hiền thật khó hiểu. Một lúc lâu sau đó, khi đang an nhàn nằm trên giường thưởng thức không gian êm đềm, chợt một mùi hương khó ngửi bốc lên xung quanh đập thẳng vào khứu giác của tôi. Tôi giật mình ngồi dạy, sử dụng khứu giác thần kì cảm nhận thứ mùi khó ngửi này. Là mùi khói. Ra khỏi phòng, tôi theo thứ mùi đó lần lên tầng thượng, trố mắt nhìn Biện Bạch Hiền ngoài sân thượng đang đốt giấy, cụ thể là vàng mã. Thì ra cậu ấy mượn bặt lửa là để đốt mấy thứ kia. -" Biện Bạch Hiền, cậu đang làm gì?" Cậu ấy dám tùy tiện làm thế không sợ sẽ gây ra cháy lớn sao. Tôi đi đến gần, chỉ thấy Bạch Hiền vẫn đang lầm lũi cho từng tờ giấy màu vàng vào chiếc chậu bằng đồng đã hoen gỉ. Tôi khó chịu, lớn tiếng: -" Biện Bạch Hiền, đứng dạy cho tôi." Dứt lời, cậu ấy đứng dạy, không nói lời nào quay đầu định đi khỏi. Cái thái độ này của cậu ấy khiến tôi khó chịu, nổi điên. Tôi quát: -" Cậu đang làm cái gì?" Biện Bạch Hiền quay lại, ánh mắt của cậu ấy bình lặng, nhẹ nhàng trả lời: -" Em đốt tiền cho mẹ mình không được ạ?" Tôi lặng người, ánh mắt trùng xuống nhìn cậu ấy, cổ họng như có thứ đè nặng không cất lời lên được. Vậy ra cậu ấy đốt thứ này là để cho mẹ mình sao? Mẹ Biện Bạch Hiền đã mất rồi. Cũng phải cậu ấy là cô nhi mà. Tôi cảm thấy tâm trạng không được tốt lắm, đưa ánh mắt nhìn tờ giấy trong chậu đang dần cháy hết biến thành tro tàn. Tôi vừa lớn tiếng với cậu ấy, Biện Bạch Hiền sẽ không tủi thân chứ. Có lẽ đối với cậu ấy, việc này rất có ý nghĩa. Mẹ cậu ấy rất hẳn quan trọng với Bạch Hiền. Tôi lại không biết, đi quát mắng cậu ấy. Tôi nhìn tờ giấy đã biến thành tro, ngước lên nhìn, Bạch Hiền đã đi từ lúc nào. Giữa không gian hiu quạnh của tầng thượng, chỉ có gió vờn qua da thịt, tôi cảm thấy lạnh lắm. Quì một chân xuống đất, lặng lẽ cầm lên một tờ giấy vàng, tôi từ từ thả vào chiếc chậu bằng đồng. Đốm lửa đã dần tắt, bây giờ lại vùng lên mạnh mẽ, thiêu đốt tờ giấy mỏng manh. Tôi ngước lên nhìn trời cao, trăng tròn với sáng chói cả một khoảng trời. Ngày trăng tròn thì ra là ngày mẹ Biện Bạch Hiền mất. End chap 5.
|
Phần 6: Sự khởi đầu. HEARTLESS Chap 6: Sự khởi đầu. Phác Xán Liệt đã tỏ tình với tôi như thế này. -" Biện Bạch Hiền, đừng đột nhiên biến mất khỏi mắt tôi rồi lại xuất hiên được không? Cậu biết vừa rồi tôi sợ thế nào không? Cậu muốn dọa chết tôi à. Từ giờ tôi cấm cậu rời xa tôi bởi vì... tôi thích em." Tôi ôm lấy cách tay chảy máu của mình, thẫn thờ nhìn anh ấy thật lâu. Tôi đang cố tiêu hóa để hiểu được tất cả những ý tứ trong câu nói của anh ấy. Chẳng phải anh ấy đã tỏ tình với tôi sao. Nhưng tôi vẫn không hiểu. Rõ ràng Phác Xán Liệt rất ghét tôi, luôn hằn học với tôi. Lúc đấy, tôi hóa thành thằng ngốc không biết nói gì. Phác Xán Liệt tiến đến ôm lấy cơ thể tôi. Máu trên tay tôi còn dây sang áo thun của anh ấy. -" Đừng làm mấy việc thế này nữa. Đừng vì anh mà đấu lại với Dương Hà nữa." Tôi vì anh ấy mà làm mọi việc. Vì tôi đã hứa với ai kia rằng sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, coi anh ấy là tất cả của mình để bảo vệ, chăm sóc. Anh ấy bị đàn anh trong trường làm khó hết lần này đến lần khác, tôi đã đứng lên để giúp anh ấy. Hôm nay tôi cũng gặp riêng Dương Hà để nói chuyện kết quả bị hắn đánh cho bị thương. Tôi biết với sức lực của Phác Xán Liệt anh ấy không thể thua được Dương Hà nhưng bản thân vẫn đứng ra thương lượng với Dương Hà rằng đừng làm khó dễ anh ấy nữa. Tôi không muốn Phác Xán Liệt vì đánh nhau mà bị đuổi học. Nhà trường đã cảnh cáo rất nhiều rồi . Tôi làm tất cả là vì anh ấy, là vì tôi đang là người của Phác gia. Tôi đội ơn Phác gia. -" Em bị thương rồi, xuống phòng y tế thôi." Anh ấy nắm lấy tay tôi kéo đi. Tôi vẫn như người mất hồn, mặc kệ anh ấy. Anh ấy đã tỏ tình với tôi như thế đấy, nhưng bản thân tôi lại không biết đối diện như thế nào. Tình cảm trong tôi đối với anh ấy, bản thân tôi cũng không rõ nữa. Tôi có thích anh ấy không? Tôi không muốn miễn cưỡng thích anh ấy. Nếu làm vậy khi anh ấy biết chắc chắn sẽ đau lòng. Mấy ngày sau đó tôi vẫn luôn tránh mặt Phác Xán Liệt. Tôi là người phải chăm sóc anh ấy nhưng lại tránh mặt anh ấy đến mức tối đa. Có lẽ hơi buồn cười, nhưng đó là cách tránh phải trả lời anh ấy bất cứ thứ gì. Tôi vẫn không dám đối diện với anh ấy như thế. -" Biện Bạch Hiền, tại sao lại tránh mặt anh?" Cuối cùng vẫn không thoát được việc phải đối mặt với Xán Liệt. Anh ấy nắm chặt lấy vai tôi, mắt kiên định hỏi tôi. Trong đáy mắt tôi hoang mang lắm. Cố gắng suy nghĩ, tôi lại ngốc nghếch hỏi lại anh ấy. -" Tại sao lại thích em?" Anh ấy đã mỉm cười trả lời tôi thế này. -" Anh không biết. Mới đầu anh chẳng ưa gì em, em là cái đuôi đáng ghét mà anh muốn biến mất nhất. Nhưng chẳng hiểu sao từng ngày này qua ngày khác, ngày nào em cũng lẽo đẽo theo anh, ân cần chăm sóc anh, đầu tiên anh rất khó chịu nhưng rồi cũng dần quen với việc có em. Ngày nào em biến mất anh đều đột nhiên thấy trống trải, cô đơn. Có nhiều lần em biến mất anh không biết em ở đâu, nhận được tin em bị Dương Hà đánh anh đã rất xót xa. Từ đó anh đã biết mình đang ngày một khác lạ. Anh thích em không có lí do. Vậy em thấy thế nào?" Anh ấy nói rất nhiều đến khi dừng lại dùng ánh mắt đầy hi vọng nhìn tôi. Anh ấy kì lạ như thế đấy. Vẫn không thể hiểu nổi anh ấy nữa, tại sao lại thích một người mà mình ghét chứ. Tôi đâu nghĩ rằng anh ấy sẽ thích mình theo cách đó. Có lẽ số người như anh ấy trên thế giới này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi cong môi cười nhẹ. -" Em đang cười à?"- anh ấy hỏi. Tôi rất nhanh ngượng ngùng thu lại nụ cười, cứng đầu phủ nhận mình đang cười. -" Em cười thế là đồng ý hả?" Anh ấy vui mừng nắm chặt vai tôi mà hỏi. Anh lại tưởng bở sao Phác Xán Liệt. Chẳng lẽ cứ cười là đồng ý. Đúng là đồ hoang tưởng. Tôi ấp a ấp úng không biết nên nói gì. Mắt cúi xuống tránh né anh ấy. -" Em không nói gì là đồng ý?" Lần này anh ấy còn hoang tưởng nặng hơn. Tại sao không nói gì lại là đồng ý chứ? Tôi chu miệng lên định phản đối nhưng Xán Liệt đã rất nhanh đặt một nụ hôn nhẹ lên môi tôi. Đó là nụ hôn đầu đời của tôi, không cuồng nhiệt, không hời hợt. Có chút nhẹ nhàng, bình yên nhưng sâu sắc. Tôi không đẩy anh ấy ra mà từ từ khép mắt lại. Lúc đó rõ ràng là rung động, lần đầu tiên tôi cảm nhận trái tim mình rung động bởi anh ấy. Tình yêu đầu đời có lẽ là những hồi ức đẹp đẽ nhất xuất hiện trong cuộc đời của mỗi con người. Tôi nhìn anh ấy, gật nhẹ đầu. Lúc đó chúng tôi chìm trong cảm xúc của đôi bên, tình yêu non nớt mà sâu sắc. Có lẽ chính vì như thế mà sau này khi có nhiều chuyện xảy ra đã khiến chúng tôi càng trở lên xa cách hơn. Mãi sau này tôi mới niệm ra một điều rằng, mình và anh ấy đã quá khờ dại. Trời hôm nay rất đẹp. Nắng mùa xuân nhảy nhót trên phố. Tôi và anh ấy chính thức là một cặp. Chúng tôi cũng sắp lên lớp 12 rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, thấm thoắt tôi đã ở bên anh ấy được 1 năm rồi, tính từ lúc tôi gặp anh ấy trên đoạn đường đó mà đã được 1 năm rồi. Bây giờ hai chúng tôi đi trên đoạn đường cũ quen thuộc, nhưng không xa cách như trước mà nắm tay nhau rất chặt. Thỉnh thoảng anh ấy lại nhìn tôi mỉm cười. Phác Xán Liệt là thế đó, luôn biểu hiện cảm xúc của mình ra ngoài còn tôi lại khác, tôi là người sống nội, không mấy khi biểu lộ cảm xúc của bản thân. -" Hai đứa này." Tôi giật mình quay lại, là Ngô Thế Huân, cậu ấy tỏ ra khinh bỉ nhìn chúng tôi. Khi biết chúng tôi hẹn hò cậu ấy đã sốc lắm, luôn trêu chọc chúng tôi như thế. Mãi đến khi cậu ấy bị lộ tẩy việc cũng đang hẹn hò với Lộc Hàm thì mới bớt trêu chúng tôi. Ngô Thế Huân nắm tay Lộc Hàm đi về phía chúng tôi. -" Hai đứa sến súa quá đi." Cậu ấy nhìn chúng tôi nắm chặt tay mà tỏ ra khinh khỉnh. Phác Xán Liệt cũng không kém, chỉ vào tay cậu ấy. -" Mày cũng khác gì đâu, lắm lời." Lộc Hàm đứng cạnh cậu ấy, mặt đỏ như dâu tây, trông rất đáng yêu. Bốn chúng tôi vui vẻ đi cạnh nhau. Tôi và Lộc Hàm vốn ít nói nên chủ yếu là hai người kia trêu chọc nhau. Chúng tôi chỉ đứng ngoài cuộc cười nhìn họ. Năm tháng học trò của chúng tôi tươi đẹp thế đó. Mọi thứ đều rất tươi đẹp, hồn nhiên. Tình bạn, tình yêu đầu đời mọi thứ đều là những hồi ức đẹp đẽ. Xán Liệt nằm trên giường, tay ôm chặt lấy tôi, cằm anh ấy ghì lên đầu tôi. -" Hôm nay, giờ ra chơi em đã đi đâu?" -" Em đi với Lộc Hàm."- tôi ngước lên. Xán Liệt thơm nhẹ vào má tôi, giọng sủng ninh vô cùng: -" Đã bảo đừng rời anh mà." -" Em biết rồi." -" 3 ngày nữa là tổng kết rồi. Sắp lên lớp 12 rồi." -" Em biết rồi." -" Bạch Hiền. em là lợn à?" -" Em biết ro... HẢ?" Tôi trợn mắt lên với anh ấy. Nếu không nhầm thì anh ấy vừa nói tôi là lợn, sám nói xấu tôi. -" ' em biết rồi' là sao? Không có câu khác à?"- Xán Liệt trêu chọc. Tôi bịu môi giận dỗi. Xán Liệt luôn bắt nạt tôi như thế, anh ấy chỉ giỏi bắt nạt tôi thôi. Xán Liệt ôm tôi vào lòng. -" Lên lớp 12 chắc có nhiều việc phải làm lắm đây." -" Ừ có lẽ sẽ học rất nhiều." Đột nhiên có tiếng gõ cửa. -" Xán Liệt là bố." Tôi giật mình nhìn anh ấy, thoáng thấy Xán Liệt cũng bị kích động. Hai chúng tôi lóng ngóng rời nhau ra. Khởi đầu của bi kịch thường bắt đầu bằng những thứ nhỏ nhặt nhất. Về sau khi nhìn lại đoạn đường tôi đã đi, nước mắt không ngừng nhòa đi. Bi thương lắm. End chap 6.
|
Phần 7: Nỗi đau. HEARTLESS Chap 7: Nỗi đau. Bố anh ấy đi vào, tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tôi trong phòng anh ấy. -" Bạch Hiền cũng ở đây à?" Tôi nhặt quần áo dưới đất, tỏ ra chăm chỉ cần cù làm việc. Tôi biết như thế là có lỗi nhưng chúng tôi không còn cách nào khác. Chúng tôi phải giấu chuyện này. Tôi có cảm giác bác Phác cứ nhìn tôi chằm chằm cho đến khi Xán Liệt lảng ra chuyện khác. -" Ba có chuyện gì sao?" -" À thật ra..." Tôi biết họ cần có không gian riêng để nói chuyện nên vội cúi đầu lui ra. Lúc lui ra tôi vẫn có cảm giác bác ấy nhìn mình. Khó hiểu lắm. Ngồi lẩn thẩn trong phòng bếp, rất lâu sau nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang. Tôi ngước đầu lên nhìn. Phác Xán Liệt đang mỉm cười tiến về phía tôi. Anh ấy ngồi xuống bên cạnh, tiện thể rót cốc nước tu một hơi hết sạch. -" Dù có chuyện gì xảy ra chúng ta vẫn không rời xa nhau phải không?" Tôi ngây ngốc nhìn anh ấy, không hiểu anh ấy đang nói gì. Xán liệt chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi gật nhẹ đầu với anh ấy. Đương nhiên tôi sẽ không rời xa anh ấy dù cho có chuyện gì. -" Em hứa đi" Anh ấy giơ ngón út lên. Xán liệt hôm nay lại như trẻ con. Tôi phì cười ngoắc tay hứa với anh ấy. Sau đó, tôi mới biết rằng, lời hứa không phải ai cũng thực hiện được. Lời hứa lúc đó của chúng tôi là minh chứng cho những tổn thương sau này. Hôm sau, trời đột nhiên đổ mưa lất phất. Đang làm việc nhà, đột nhiên bác Phác cho gọi tôi lên phòng làm việc. Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, chỉ thấy bác ấy đang chăm chú viết viết gì đó. Mãi đến khi tôi tiến đến gần bàn làm việc bác mới ngước lên nhìn. -" Cháu ngồi đi." Tôi ngập ngừng ngồi xuống ghế đối diện với bác ấy. Chẳng hiểu sao khuôn mặt bác ấy lại nghiêm nghị như thế. Tôi cảm thấy bất an trong lòng. Quả nhiên, sau phút giây đó, bi kịch đến với cuộc đời tôi. Bác ấy đã lạnh lùng nói với tôi một câu mà tôi cho là đã phá nát mọi niềm tin vào cuộc sống của bản thân mình. -" Bác biết chuyện của hai đứa. Bạch Hiền bác rất thất vọng." Cổ họng tôi nghẹn lại, tôi đờ đẫn nghe bác ấy nói. -" Bạch Hiền bác biết làm thế này là rất tàn nhẫn, nhưng hai đứa không thể thế mãi được. Nếu cháu nghĩ cho bác thì hãy nói chia tay Xán Liệt đi." Lời nói của bác ấy tàn nhẫn đâm thẳng vào thính giác nhạy bén của tôi. Chia tay Phác Xán Liệt. Người tôi run lên bần bật, giọng nói cũng mất bình tĩnh. -" Tại... sao?" -" Bởi vì hai đứa không thể có tương lai." Bác ấy đã giết chết tâm hồn tôi lúc đó. Tại sao bác ấy lại có thể tàn nhẫn như thế. Trước mặt tôi hiện lên hai tấm vé máy bay mới tinh. Bác ấy đặt xuống bàn, nói với tôi: -" Đây là vé máy bay du học. Một là Pháp hai là Hoa Kì. Cháu hãy chọn một trong hai. Đây là chút tấm lòng ta dành cho cháu." Bác có biết chút tấm lòng này của bác đáng sợ thế nào không. Cháu không muốn đi du học, cháu muộn bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy trải qua những tháng ngày thanh xuân đầy nhiệt huyết. Tại sao bác có thể nhẫn tâm như thế với cháu. Tôi mất bình tĩnh, giọng nói càng nghẹn ngào: -" Tại sao? Cháu đã làm gì sai? Cháu không muốn đi không được sao? Sao cháu phải rời xa Xán Liệt. Cháu đã làm gì sai chứ?" Nước mắt mặn đắng chảy xuống má. Tôi nhìn bác ấy, chờ đợi câu trả lời chính đáng từ bác ấy. Tôi đâu có làm gì sai trái. -" Cháu đã sai khi yêu Xán Liệt." Bác ấy lạnh nhạt nói với tôi như thế. TRái tim thổn thức từng đợt. Tôi đã sai khi yêu anh ây sao? -" Ta đã cưu mang cháu, nhưng cháu lại khiến ta thất vọng. Bạch Hiền, cháu đã làm sai rồi. Nếu biết có chuyện này thì từ đầu ta đã bỏ mặc cháu. Nếu cháu nghĩ cho ta thì hãy rời xa Xán Liệt. Đi du học đi." Lúc đó tôi mới biết rằng, cuộc đời mình bi kịch đến thế nào. -" Nhưng mà cháu... đã... hứa với... anh ấy..." -" Lời hứa cũng phải tùy hoàn cảnh mới thực hiện được. Cháu chỉ cần nói chia tay nó rồi lặng lẽ rời đi. Còn việc sau đó ta sẽ lo." Mắt tôi đã nhòe đi vì nước mắt. Tay run run đặt lên bàn. Tôi tùy tiện cầm lấy một tấm vé máy bay. Được rồi, tôi sẽ làm theo lời bác ấy. Tôi sẽ rời xa Phác Xán Liệt. Bác ấy dịu dàng cưu mang tôi rồi tàn nhẫn ruồng bỏ tôi như một thứ đồ bỏ đi. Đến bay giờ tôi vẫn không quên sự tàn nhẫn của bác ấy lúc đó. Phải làm sao đây, trái tim tôi vỡ vụn, tiếng đổ vỡ vang lên trong tim tôi. -" Xán Liệt... chia tay đi." Đi trên đoạn đường quen thuộc hằng ngày chúng tôi vẫn đi. Tôi buông tay anh ấy ra, nhẫn tâm nói với anh ấy như thế. -" Hả? Em nói gì?" Tôi lùi người lại cách xa anh ấy một chút, lòng bàn tay nắm chặt lại. Lòng người cũng quặn đau từng chút một. Ăn dần, gậm nhắm. -" Chia tay đi." Xán Liệt nhìn tôi. Tôi quay đầu định chạy đi, tay bị anh ấy giữ lại. -" Tại sao?" Tôi muốn khóc, nhưng lại không được phép khóc. Tôi không dám quay lại nhìn anh ấy, chỉ lạnh nhạt nói với anh ấy. -" Em chán rồi." Tay anh ấy buông lỏng, tôi nhân lúc đó chạy đi, chạy thục mạng. Nước mắt cứ thế lăn dài trên má. Chưa bao giờ tôi thấy đau như vậy, từng mảnh vỡ trái tim cứ cứa sâu vào nỗi đau của tôi, một vết thẹo dài trong trái tim tôi. Ngày tôi nói chia tay anh ấy, là trước ngày tổng kết lớp 11 Tối đó anh ấy không về nhà. Mưa vẫn rơi rả rích không ngừng. Tôi đơn độc cầm ô đứng dưới sân nhà, mắt ngóng nhìn phía ngoài cổng. Anh ấy vẫn không về. Đến một lần được nhìn anh ấy lần cuối tôi cũng không làm được. Ngày mai tôi sẽ đi khỏi đây, mãi mãi biến mất khỏi tầm mắt anh ấy. Trời đang ngày một sáng, trái tim tôi cứ thế âm ỉ không ngừng, vậy là anh ấy không về. Tôi vào nhà, hành lí đã được để sẵn trong phòng khách. Tôi tiến đến, bác Phác đã đứng đấy từ lúc nào. -" Đi mạnh giỏi." Tôi gật nhẹ đầu, kéo lấy hành lí rời khỏi Phác gia. Trên đường đến sân bay, mưa đã ngừng rơi từ lúc nào, ánh nắng mùa xuân bắt đầu nhảy nhót. Đứng giữa sân bay rông mênh mông, quay đầu lại phía cửa sân bay lần nữa, dù biết anh sẽ không đến nhưng tôi vẫn không ngừng hi vọng. Có thể được nhìn thấy anh ấy lần nữa trước lúc tôi đi không? Đứng trước cửa kiểm soát, tôi vẫn quay đầu nhìn về phía ngoài đó. Mãi đến khi có người nhắc tôi mới đưa hộ chiếu ra. Chỉ vài phút nữa, tôi sẽ bước qua cửa kiểm soát, khi đó tôi sẽ mãi mãi rời xa anh. Tôi tuyệt vọng, cúi đầu đi vào bên trong, vậy là kết thúc mọi chuyện. -" Biện Bạch Hiền."- Có người gọi. Dừng chân lại, tôi vội quay lại đằng sau, anh ấy đã đến. -" Nhớ đấy... tôi hận em." Anh ấy nói rằng anh ấy hận tôi. Tôi cúi đầu xuống, từ từ bước đi, không quay lại nữa. Được gặp anh ấy lần cuối đối với tôi là niềm an ủi cuối cùng. Anh ấy hận tôi, đáng đời. Tôi đáng bị như vậy lắm. Tôi đã hứa rằng sẽ không rời bỏ anh ấy, nhưng tôi đã không làm được. Lời hứa của tôi chắc chắn sẽ khiến anh ấy đau khổ. Ngày tôi rời đi, chính là ngày tổng kết lớp 11. Mối tình đầu đã tan vỡ trong tuyệt vọng,vĩnh viễn không thể hàn gắn lại. End chap 7.
|
Phần 8: Câm lặng HEARTLESS Chap 8: Câm lặng. Anh ấy đã hận tôi đến tận xương tủy... Ngồi trên máy bay, nước mắt tôi không ngừng trào ra. Phải làm sao khi mà tôi vẫn còn yêu anh ấy như thế. Sự thật bao giờ cũng tàn nhẫn, thời gian có thể xóa nhòa được vết thẹo trong tim tôi, hay chỉ càng làm cho trái tim gỉ máu. Mùa xuân bên Pháp vẫn rất lạnh, tôi đơn độc đi trên đoạn đường đến trường. Đã một tuần rời xa anh ấy, không biết bên Hàn Quốc anh ấy ra sao? Đã quên tôi chưa? Còn đau lòng không? Rầm. Mải suy nghĩ tôi đâm vào lưng người khác, đau điếng. Đưa tay xoa đầu, tôi nhăn mày. -"You must be careful." ( Cậu phải cẩn thận chứ.)- người ta khó chịu. Dù đã đến đây được một tuần rồi nhưng tôi vẫn cảm thấy nơi đây xa lạ, đi đâu đâu cũng thấy đơn độc, lạnh lẽo. Không cần ngước lên, chỉ cúi đầu xin lỗi người ta một tiếng tôi lại cắm đầu đi lên phía trước, bộ dạng lơ đễnh, không quan tâm đến mọi người xung quanh. -" Này Biện Bạch Hiền." Ai đó đột nhiên gọi tên tôi, người ta sử dụng tiếng Hàn để nói chuyện. Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn, là người tôi vừa đâm phải. Có thể nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của tôi, cậu ấy tiến lại hỏi. -" Cậu không biết tớ là ai à?" -" Cậu là người Hàn à?"- Tôi hỏi cậu ấy. -" Trời đến bạn cùng lớp cũng không nhớ được à?" Cậu ấy trách khéo. Tôi nhìn cậu ấy, mãi vẫn chưa biết cậu ấy là ai. Chẳng lẽ là bạn cùng lớp, sao tôi chưa thấy cậu ấy bao giờ. -" Tớ là Thừa Thiếu Thiên. Ngồi sau cậu đấy, nhớ không?" Tôi mù mờ nghĩ ngợi, dù rằng vẫn chưa nhớ ra cậu ấy, nhưng với phép lịch sự tối thiểu đành vờ nhớ ra, gật đầu một cái. -" Xin lỗi nhé." Cúi đầu xin lỗi cậu ấy lần nữa, tôi lại lạnh nhạt đi tiếp. -" Này, cậu đi học à?" -" Ừ." Cậu ấy chạy đến chỗ tôi, thân thiện với tôi. -" Đi cùng đi." Tôi thoáng ngạc nhiên. Cậu ấy là người đầu tiên nói chuyện với tôi kể từ khi tôi qua đây, nhưng tôi có lẽ đã cảm thấy không được an toàn, lòng tôi cũng không cởi mở được như trước nữa. Tôi hơi nhìn cậu ấy rồi lại cúi đầu đi thẳng. -" Cậu ở khu nào của Hàn Quốc?" -"..." -" Seoul?" -"..." -" Gyeonggi?" -"..." -"Busan?" -"..." Cậu ấy cứ đi cạnh bên tôi, nói lảm nhảm những tên thành phố lớn của Hàn Quốc. Hết chịu nổi, tôi cau mày: -" Seoul!" Thừa Thiếu Thiên mỉm cười nhìn tôi, bộ dạng ngạc nhiên. -" Ồ, tớ cũng đến từ đấy." Tôi lại cặm cụi đi. Cậu ấy thật phiền phức, bản thân tôi muốn được một mình. -" Bạch..." -" Để tớ một mình đi."- tôi dừng lại. Thừa Thiếu Thiên đứng lại. Biết rằng có hơi thất thố với cậu ấy nhưng lúc này tôi không có tâm trạng để nói chuyện, ckhông có tâm trạng để nghe cậu ấy nói. -" Ừ... vậy cậu đi trước đi." Tôi cúi đầu lần nữa xin lỗi cậu ấy, rồi bước chân đi thật nhanh. Ngồi trong lớp học, thầy giáo giảng bài về triết học. Đây là bài giảng khó nên tôi chăm chú nghe thật kĩ, nhưng chẳng hiểu sao cảm thấy có gì đó không ổn xung quanh mình. Tôi quay đầu lại, chỉ thấy mọi người vẫn đang tập trung lắng nghe. Cái cảm giác bất an này cứ đeo đẳng tôi từ sáng đến bây giờ. Rốt cuộc là gì nhỉ? Mãi đến giờ nghỉ trưa, cái cảm giác bất an này cứ bám theo tôi mãi. Tôi chắc chắn đằng sau mình có gì đó không ổn lắm. Quay lại sau lưng ngó nghiêng một lúc, tôi sợ sệt nắm chặt tay lại. -" Ai đấy?" Tôi can đảm tiến về phía sau. -" Ra đi." Một bóng người cao lớn xuất hiện, tôi trợn tròn mắt nhìn, nắm tay cũng lới lòng ra một chút. -" Xin lỗi vì đi theo cậu." Thừa Thiếu Thiên mặt hối lỗi. Cậu ấy đi theo tôi suốt từ sáng đến tận bây giờ. Tôi dù đã tỏ ra lỗ mãng mà cậu ấy vẫn cứ đi theo tôi thế sao. -" Có chuyện gì sao?" Tôi mở miệng hỏi cậu ấy. Trên mặt Thiếu Thiên lộ vẻ vui mừng, cậu ấy chỉ vào tôi. -" Ô cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện với tớ haha." Tôi nhăn mày, muốn quay đầu bỏ đi, nhưng cậu ấy đã đứng chặn đứng trước mặt. -" Làm bạn đi." Ngơ ngác nhìn cậu ấy, đối diện với loại chuyện này thì nên làm gì nhỉ? Thừa Thiếu Thiên giơ tay lên trước mặt tôi. -" Nếu đồng ý thì chúng mình bắt tay." Tôi như đứa ngốc đừng im lặng nhìn đôi tay của cậu ấy, cuối cùng cũng có người để tâm đến sự hiện diện của tôi. Cậu ấy cứ chờ đợi câu trả lời của tôi. Mãi một lúc lâu, tôi mới từ từ đưa tay lên nắm lấy tay Thiếu Thiên. Tình bạn của tôi với Thừa Thiếu Thiên bắt đầu như thế. Có lẽ tôi đã quá cô đơn, nhưng mãi sau này tôi mới biết thì ra, tình bạn của chúng tôi lại quan trọng như thế. Nó đã nuôi dưỡng tôi trưởng thành ra sao? ... -" Biện Bạch Hiền cậu không sao chứ?" Tai tôi ù đi, tiếng mọi người gọi tôi cũng dần mất đi thích giác, ngã xuống đất, mất đi cảm giác. Khi tỉnh lại, quay sang bên cạnh, đã thấy Thừa Thiếu Thiên nằm trên giường bên cạnh, cậu ấy nhìn tôi, nhắc nhở: -" Cậu nên ăn uống cẩn thận chút." -" Cảm ơn." Tôi gượng cười cảm ơn cậu ấy. Chúng tôi lại chìm trong tĩnh lặng. Ngoài trời tuyết đang rơi, có lẽ cuối đợt lạnh này sẽ ấm áp hơn rất nhiều. Đây sẽ là lần cuối cùng tuyết rơi trong mùa xuân năm nay, tối qua tôi đã xem thời tiết. Tôi nhìn cậu ấy một lúc, cuối cùng quyết định ngồi dạy. -" Thiếu Thiên!" Thiếu Thiên liếc nhìn tôi, do dự mãi tôi mới nói: -" Tớ... có nhiều bí mật lắm." -" Thật à? Là gì?"- Cậu ấy gối đầu lên tay. -" Tôi... là người tốt."- Tôi nhìn cậu ấy, nói một cách vô nghĩa. -" Hả?"- Thiếu Thiên có vẻ không hiểu tôi đang nói gì. -" Tất cả những điều tớ nói cậu đều tin à?" Thiếu Thiên nhìn tôi rất lâu rồi mới trả lời: -" Cậu đang định nói gì." Tôi mỉm cười, nằm xuống giường, giọng nói nhỏ lại: -" Chỉ thế thôi." Thừa Thiếu Thiên có lẽ không hiểu hết được tôi. Có lẽ không nên nói hết sự thật về tôi cho cậu ấy nghe. Nếu cậu ấy biết những gì tôi đã làm với anh ấy có lẽ sẽ ghét tôi, coi tôi là kẻ tồi tệ. Tôi cũng không thể biện minh rằng tất cả những điều mình làm là vì anh ấy. Tôi ra đi thế này có thật là vì anh ấy không? Tôi đến bây giờ vẫn chưa hiểu nổi tâm tư thật sự của mình. Cứ như thế tuổi trẻ của tôi trôi đi trong thầm lặng, trong nỗi nhớ nhung vô đáy. End chap 8
|