Fanfic ChanBaek Nhẫn Tâm - HEARTLESS
|
|
[FanFic ChanBaek] HEARTLESS ~ Nhẫn Tâm
Tên fic: Heartless ( Nhẫn Tâm) Tình trạng: Hoàn Nhân vật: Chanbaek. Tác giả: Tâm Can. Thể loại: Ngược tâm, hiện đại, tra công, nhược thụ. Thông tin: Có cùng hệ liệt với HERZLOS ( Hunhan)
Ái tình là gì?Tại sao lại khiến bản thân đau đớn? Đau đớn là chi? Tại sao biết đau mà vẫn níu giữ? Chờ đợi là gì? Tại sao lại khiến con tim vỡ vụn theo năm tháng? Đôi ta là chi? Tại sao lại nhẫn tâm như thế? Chú thích: Trong truyện có vài câu thành ngữ được lấy từ tư liệu.
|
Văn án Tên fic: Heartless ( Nhẫn Tâm) Tình trạng: Hoàn Nhân vật: Chanbaek. Tác giả: Tâm Can. Thể loại: Ngược tâm, hiện đại, tra công, nhược thụ. Truyện được viết bằng cách đổi ngôi linh hoạt để khắc sâu hơn những tổn thương mà nhân vật phải trải qua. Cuộc đời nhân vật trong truyện khá bi kịch, bằng cách nào đó tôi sẽ cố gắng khắc hoạ tâm trạng, nội tâm, hành động thật hiệu quả nhất. Những chương đầu có thể coi như một cuốn nhật kí của hai nhân vật chính. Cuộc đời của họ khởi đầu bằng những trang nhật kí đầy vui tươi, rồi đến đau thương. Tuổi trẻ dần phôi phai theo bước đi của thời gian. Các bạn đọc nên chắc chắn đã chuẩn bị tinh thần thật tốt. Những chương đầu chính là cuộc sống tươi đẹp đầy nhiệt huyết của nhân vật. Bắt đầu nào các tình yêu~ Đung đưa lá rụng đầy mặt đất, xoay người nhớ lại làn mi kia. Mái đầu thướt tha trong mộng ngắn, gió tây gắng thổi chẳng vơi sầu. Không ai được mang ra ngoài khi chưa hỏi nhé! Tôi ngước đầu lên nhìn, Phác Xán Liệt đang mỉm cười tiến về phía tôi. Anh ấy ngồi xuống bên cạnh, tiện thể rót cốc nước tu một hơi hết sạch. -" Dù có chuyện gì xảy ra chúng ta vẫn không rời xa nhau phải không?" Tôi ngây ngốc nhìn anh ấy, không hiểu anh ấy đang nói gì. Xán liệt chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi gật nhẹ đầu với anh ấy, đương nhiên tôi sẽ không rời xa anh ấy dù cho có chuyện gì. -" Em hứa đi" Anh ấy giơ ngón út lên. Xán liệt hôm nay lại như trẻ con. Tôi phì cười ngoắc tay hứa với anh ấy. Sau đó, tôi mới biết rằng, lời hứa không phải ai cũng thực hiện được. Lời hứa lúc đó của chúng tôi là minh chứng cho những tổn thương sau này. ... Một đời một kiếp hai con người, đôi nơi tình chẳng phai. Trông ngóng nhớ mong mà không gặp, hỏi xuân còn vì ai? ... Sao gần ngay trước mắt, mà như cách ngàn sơn? Dứt khoát đoạn tuyệt, từ nay ly biệt. Như chú chim bồi hồi, ai để ý tiếng hót đau thương? ... Bông tuyết bay xa khắp bốn bề, tầng băng đọng lại chỗ tuyết rơi. Trước gió liễu lộ thân gầy yếu, tình ta còn đó mãi không phai. ... -" Phác Xán Liệt, tại sao chúng ta không thể bên nhau?" -" Bởi chúng ta có nợ nhưng vĩnh viễn không có duyên." Lệ tràn khéo mi. Trái tim vụn vỡ. Thông tin quan trọng:Bộ truyện này nằm trong khuôn khổ của Nhẫn Tâm nên nó có một bộ nữa cùng hệ liệt đó là HERZLOS ( Hunhan). Nên đọc HEARTLESS( Chanbaek) trước rồi đọc HERZLOS ( hunhan) sau. Tâm Can
|
Chap 1: Phiền toái. HEARTLESS. Chap 1: Phiền toái. Những giấc mơ đến rồi đi như một cơn mưa. Chẳng ai có thể chọn cho mình những giấc mơ ngọt ngào, hạnh phúc, tôi cũng vậy. Giấc mơ của tôi, thường bắt đầu bằng những cơn mưa. Một khuôn mặt ẩn ẩn hiện hiện nhạt nhòa. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hề biết người đó là ai. Tôi không thích cái cách người đó thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Đây rõ ràng là sự quấy dày hằng đêm đối với tôi. Rồi một ngày, tôi gặp cậu ấy. Cậu ấy xuất hiện trong cuộc đời tôi một cách nhẹ nhàng mà sâu sắc. ... Hôm đó, trời trong, gió nhẹ, ánh nắng ấm áp. Tâm trạng tôi vô cùng khoan khoái. Đi trên đoạn đường lát đá nhẵn nhụn. Tôi huýt sáo, bước theo nhịp điệu mà mình yêu thích. Bước chân của tôi bị ngăn lại. Vừa rồi rõ ràng tâm trạng tôi khá tốt, nhưng bây giờ tôi phát cáu. -" Sao?" Trước mặt tôi là một cậu nhóc thấp hơn mình hẳn một cái đầu. Chẳng hiểu sao cậu ấy đột nhiên chặn đường tôi. Nếu cậu ta là một thằng nhóc cao lớn, khỏe mạnh thì tôi đã cho một trận hả giận nhưng đằng này lại trông nhỏ nhắn đã thế còn thấp hơn tôi. Tôi chán nản quay mặt đi chỗ khác. -" Cậu chủ." Thằng nhóc đó gọi tôi là cậu chủ. Tôi thoáng ngạc nhiên nhìn nó. Thằng nhóc này mới ban mày ban mặt mà đã nhận nhầm người rồi. Chẳng lẽ ngay giữa đường tôi mắng cậu ta một trận cho nhớ mặt. Tôi bất mãn, nhỏ giọng với cậu ta. -" Nhận nhầm người rồi." Cữ nghĩ cậu ta sẽ xin lỗi mình rồi nhường đường, ai ngờ lại mặt dày đứng trước mặt tôi, mỉm cười nói với tôi. -" Cậu chủ, làm sao em nhận nhầm được chứ." Khí huyết trên người tôi đạt đến mức đỉnh cao của sự kiên nhẫn. Tôi gắt lên với bộ dạng có thể ăn tươi nuốt sống cậu ấy. -"Tôi đã bảo cậu nhận nhầm người là nhầm người. TRÁNH RA." Cậu ấy giật bắn mình, lùi lại. Haha sợ rồi cơ đấy hả. Sợ thì nên biết điều tránh xa bổn cung một chút. Hôm nay ngày đẹp, bổn cung không có muốn so đo với cậu đâu. Điện thoại trong túi quần rung lên. Tôi khó chịu lôi ra, mạnh tay đặt lên tai mình như thể chút giận lên nó. -" A lô." Bên kia là giọng the thé quen thuộc, tôi nhăn mày bất lực để điện thoại ra xa tai một chút, chỉ đủ để nghe. -" Con trai, gặp cậu ấy chưa?" -" Ai cơ?"- Tôi ngoáy tai mình, đưa ra vẻ mặt chẳng mấy bận tâm lắm. Mẹ tôi ấy, luôn luôn khiến tôi phải bất lực trước những việc bà ấy làm. Mẹ tôi tính tình vốn trẻ con, tôi nhiều lúc luôn phải tự đặt ra câu hỏi: Mẹ tôi có phải là mẹ đẻ của tôi. Dù biết là có hơi bất hiếu nhưng mà mẹ tôi cứ thế thì tôi phải biết làm sao đây. -" Nhóc Biện Bạch Hiền ấy. Từ bây giờ nhóc đó sẽ đi học cùng con. Con cứ coi nhóc đó là thân cận của mình cũng được haha." Tôi ôm trán, mặt nhăn lại. Tôi phải làm sao với cái loại chuyện trên trời rơi xuống này đây. Tôi liếc mắt nhìn cậu nhóc này, hỏi cậu ấy dù có hơi vô duyên nhưng cốt là để xác nhận. -" Cậu tên gì?" -" Em là Biện Bạch Hiền." Tiếng khóc ai oán trong lòng tôi dâng tràn mãnh liệt. Bi kịch đúng là bi kịch. Không ngờ cậu ta lại là Biện Bạch Hiền mà mẹ tôi vừa nhắc đến, lại muốn cử người theo dõi sát sao tôi đây mà. Tôi nổi giận trong điện thoại. -" Mẹ, sao mẹ lại cứ..." -" Mẹ có phải là người đưa cậu ấy đến đâu. Là bố con, bố của con ấy. -" Bố?" -" Ừ, hôm qua ông ấy đưa cậu ấy đến trước mặt mẹ rồi nói sẽ để nhóc đó chăm sóc con. Mẹ mới đầu còn hơi do dự nhưng bố con cứ nằng nặc sắp xếp thế nên mẹ cũng chẳng..." -" Thôi được rồi." Tôi ngắt lời mẹ mình. Nói thế là đủ hiểu vấn đề rồi. Là bố tôi ra chỉ thị thì chỉ có thể nghe theo, không nên nói nhiều mất thời gian và tốn nước bọt. Tôi chào mẹ rồi tắt điện thoại. Nhẫn nhịn, nhẫn nhẫn nhịn là tốt nhất. Tôi thở dài liếc nhìn cậu ấy, lướt qua người cậu ấy đi thẳng. -" Cậu chủ, cậu chủ." Tôi khựng lại, quay lại khó chịu ra mặt. Cứ một tiếng cậu chủ, hai tiếng cậu chủ thật là khó chịu đi, mọi người đi đường bắt đầu để ý rồi. -" Đừng gọi tôi là cậu chủ." Cậu ta ngơ ngác hỏi lại tôi. -" Thế gọi câu chủ là gì." Tôi ngay lúc này đây chỉ muốn hét lên thật to rằng tại sao đang yên đang lành lại xuất hiện một cái đuôi đằng sau nhưng lời nói cứ thế nuốt vào trong họng. -" Tùy cậu. Miễn là đừng gọi tôi là cậu chủ." Tôi cắm đầu đi thẳng để mặc cậu ta đi đằng sau. Từ đó, ngày nào tôi cũng có cái đuôi đi sau mình. Tôi đi đâu cũng đi theo đương nhiên trừ lúc tôi vào phòng riêng. Tôi đi vệ sinh trên trường cậu ấy cũng vào cùng. Tôi đang sắp phán ngán với cái độ giai như đỉa của cậu ta. Biện Bạch Hiền cậu đáng sợ đấy. -" Cậu Phác đến giờ phải dạy rồi." Tiếng gõ cửa thúc giục, tôi mệt mỏi trùm chăn kín đầu. Yên tâm kể cả cho cậu dùng loa bắc lên tôi đây vẫn ngủ ngon lành được, xem độ mặt dày của cậu đến cỡ nào. Tiếng gõ cửa vẫn không dứt, tôi thầm cười chìm đắm trong giấc mơ... Từ từ đã. Bật dạy. Tôi trợn tròn mắt. Tôi lại quên mất khuôn mặt của người trong giấc mơ của mình rồi. Ngày nào cũng vậy, tôi đã cố nhìn rõ khuôn mặt đấy nhưng cứ đến khi tỉnh lại là quên mất. Đưa tay xoa xoa đầu mình, bất lực vò mái tóc mới nhuộm lại màu đen để phù hợp với trường học của mình. Tôi buột miệng chửi thề một tiếng. Tiếng gõ cửa vẫn làm phiền tôi. " Cạch" Cái khuôn mặt mà tôi căm phẫn đang nhìn tôi chớp chớp mắt. Cái vẻ mặt vô tội này, tôi nên làm gì đây. Chửi? Mắng? Hay đuổi cậu ta xuống dưới? -" Cậu không sao chứ? Sao em gọi mà không mở cửa khiến em tưởng cậu bị làm sao." Tôi phẩy phẩy tay cho có lệ. Lo lắng cho tôi, tôi xin cảm ơn. -" Phu nhân ở dưới đang đợi cậu xuống ăn bữa sáng. Nhanh nên nếu không cậu sẽ muộn học mất." Không chỉ dai mà còn nói nhiều. Tôi muộn học thì mắc mớ gì đến cậu, lo chuyện bao đồng hoài. Chuyện mình không lo, lo tôi làm gì. -" Được rồi, tôi sẽ xuống ngay." " Rầm" -" Ashihhh, gì đây, bố giỏi lắm, tìm được một người rất biết nhẫn nhịn." Sau khi thay quần áo, tôi cầm cặp xuống phòng ăn. Phu nhân quý hóa đã ngồi sẵn đợi tôi, miệng bà còn đang tóp tép miếng bánh mì vàng ươm. Tôi thở dài một tiếng, cằm cặp sách quay đầu. -" Thằng kia, không định ngồi xuống ăn à." -" Mẹ muốn con muộn học à." -" Bữa sáng là quan trọng nhất, không được nhịn." -" Được rồi, con sẽ ăn ở trường." Tôi lững thững bước ra cửa, lát sau giọng nói của kẻ trời đánh giữ chân tôi lại. -" Câu đợi em với." Tôi mặc kệ, chân càng bước dài hơn. Để cậu ta đuổi theo xem trụ được bao lâu, cứ thế này chắc cũng mệt mỏi mà dừng lại thôi. Càng nghĩ tôi càng nghiến răng nghiến lợi sải bước trên đoạn đường tới trường. Hôm nay sao đoạn đường này lại cứ dài ra cả trăm mét thế này. Bức tôi sao? -" Xán Liệt." Tôi quay đầu lại. Ồ là thằng bạn thân của tôi. Đến rất đúng lúc, đúng thời điểm, đúng chỗ. Thế là tôi khỏi phải tức tối nhìn bộ mặt của cái cậu Biện Bạch Hiền kia. Có nó rồi, nhìn nó cho khỏi phát bực. -" Ngô Thế Huân, sao hôm nay mày lại đi học sớm thế hả thằng phá gia chi tử." Tôi rất thích chọc ghẹo thằng này, mà tôi cũng đâu có nói sai mấy. Nó phá thế nào chắc chỉ có nhà nó và thằng bạn thân là tôi biết. Tôi với nó nhà gần nhà nhau, lớn lên cùng nhau, cái gì chẳng biết. Độ chịu chơi và nguy hiểm của nó chỉ có tôi rõ nhất, có khi bố mẹ nó còn không rõ bằng thằng bạn như tôi. -" Tao bị quý phu nhân lôi dạy từ trong phòng xuống tận tầng trệt." Nó ngáp ngắn ngáp dài, vặn vẹo cái thân người cao ráo của nó. Thằng cha này có khi còn lười biếng hơn cả tôi ấy chứ. Bạn bè chơi thân với nhau từ lâu, lây nhiễm nhau cũng không phải là chuyện gì xa lạ cả. -" Mẹ mày cũng ác liệt nhỉ?" Tôi gật đầu trước độ gắt gao của mẹ nó. Quả nhiên hai quý phu nhân hay buôn chuyện với nhau cho nên tính cách cũng bị lây nhiễm của nhau. Hai thằng con như chúng tôi nguyện bó tay nghe lệnh cẩu đầu trảm. Ngô Thế Huân và tôi vừa đi vừa than thở một lúc, nó mới nhận ra có nhân vật mới xuất hiện. Nó quay sang chọc chọc tay tôi. -" Ai kia?" Lúc này tôi mới nhớ ra cái đuôi vẫn đi đằng sau mình từ nãy. Tôi đã quên rồi mà thằng này nó còn nhắc để tôi để ý. Thằng bạn chết bầm này. -" Tao không biết." Ngô Thế Huân phì cười, nhếch môi lên: -" Mày không biết thì ai biết, em ấy đi theo từ nãy đấy." Tôi không chịu nổi gắt lên: -" Kệ đi." Tôi khó chịu, đi nhanh hơn. Chỉ nghe thấy tiếng Ngô Thế Huân nhỏ nhỏ đằng sau "thằng này thật là..." Tiết học chán ngán cứ trôi đi chậm chạp. Sao hôm nay cái gì tôi cũng thấy lê thê, dong dài là sao nhỉ? Tôi đưa mắt nhìn khắp lớp học. Bắt gặp ánh mắt của Biện Bạch Hiền đang nhìn mình. Tôi lừ mắt với cậu ấy một cái. Cậu ấy quay ngoắt lên. Cũng biết nghe lời đấy chứ. Thử không nghe lời tôi xem, tôi cho cẩu đầu trảm chờ lệnh. Mà kể cũng lạ, bố tôi có bao giờ xen vào chuyện quản lí tôi đâu. Từ trước đến nay những người hay đi theo phục vụ tôi đều là do mẹ sắp xếp. Nay tự nhiên bố lại xen vào, cho một đứa nhóc trời đánh đã thế còn yếu ớt đi theo phục vụ tôi. Ông không sợ tên nhóc này bị tôi trêu một vố sao, yếu ớt thế kia búng nhẹ cái ngón tay cũng đủ bay xa vạn dặm rồi. Hay là do cái tính biết nhẫn nại chịu đứng kia nên bố tôi mới ưng nhỉ.Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu được những suy nghĩ của ông ấy. Kì lạ. -" Cậu có ăn không em nhường cho." Đến giờ ăn cơm trưa cậu ấy cũng ngồi trước mặt tôi. Càm ràm đủ thứ. Cứ quan tâm tôi làm gì, phát mệt. -" Cậu cứ ăn đi, tôi ăn thế này là đủ rồi." -" Vậy sao?" Mặt cậu ấy trầm xuống. Lặng lẽ ăn đồ ăn trong đĩa của mình. Ô hô! Cái vẻ mặt này là sao. Lấy sự thương hại từ tôi à. Đã bảo tôi không mặn mà lắm với cậu rồi mà, ai bảo cứ đi theo quấy rầy bổn cung. Nói vài lời nặng nề đã măt mày bí xị, không trụ được càng tốt, đi càng nhanh càng tốt. Tôi càng thích. Hôm nay thằng bạn Ngô Thế Huân có việc nên không ăn được cùng tôi. Bình thường chúng tôi ngồi cùng nhau vừa ăn vừa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Bây giờ không có nó ở đây tôi thấy cứ trống trải sao sao ấy. Tôi vừa ăn vừa nhìn cái vẻ mặt của Biện Bạch Hiền. Cuối cùng lên tiếng bắt chuyện trước với cậu ấy. -" Bất mãn à?" Cậu ấy ngửng đầu lên, mắt ánh lên sự vui mừng. Được tôi bắt chuyện nên vui đây mà. Cái đầu nhỏ nhắn lắc lắc. -" Không à? Thế sao vẻ mặt lại thế kia." Cậu ấy tròn mắt nhìn tôi. Nét mặt cũng thay đổi rất nhanh. Cái con người này cũng nghe lời quá thể đáng đi. -" Cậu nhà ở đâu." Tôi hờ hững vừa ăn vừa hỏi cậu ta. Cậu ta chỉ nhìn tôi, miệng cũng không dám mở ra. -" Nói đi, tôi cho cậu nói đấy." Cậu ấy lúc này mới mở miệng nói chuyện với tôi. -" Em là trẻ mồ côi." Tôi thoáng ngạc nhiên. Ra là trẻ mồ côi. Thảm nào biết điều, nghe lời như thế. -" Sao lại đồng ý vào làm cho gia đình tôi?" Cậu ấy đặt đũa xuống, nghĩ ngợi gì đó mới nói. -" Tôi đội ơn Ông chủ nên quyết định vào làm việc." Đội ơn? Tôi muốn hỏi cậu ấy nợ ơn gì với ba tôi, nhưng cậu ấy đã nói trước với tôi rằng điều đó là việc riêng không muốn cho tôi biết. Tôi là người không thích lo chuyện bao đồng và cũng không thích quan tâm lắm đến chuyện của người khác nên cũng cho qua, không hỏi nhiều. Tôi chỉ nhìn cậu ấy một lúc, có cảm giác gì đó sâu trong đôi mắt kia là màn sương mù bao bọc. Tôi chẳng biết cậu ấy đang nghĩ gì. Đôi mắt cậu ấy có gì đó buồn man mác. Biện Bạch Hiền. End chap 1.
|
Phần 2: Rắc rối. HEARTLESS. Chap 2: Rắc rối. Lại khuôn mặt mờ ảo ấy, giấc mơ hằng đêm vẫn thường đến với tôi. Tôi cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của người đó nhưng chẳng hiểu sao lại giật mình mở mắt ra. Khuôn mặt Biện Bạch Hiền phóng đại trước mặt tôi, giật mình ngồi dạy, tôi cầm chăn che lấy người mình, miệng lắp ba lắp bắp trước tên đại ôn thần này. -" Cậu... cậu đang làm gì thế hả?" Cái mặt của cậu ta luôn tỏ ra ngây thơ vô tội như thế. Dám cả gan vào phòng tôi khi chưa có sự cho phép, cậu được lắm, muốn động vào sự phát hờn của tôi chứ gì. -" Muộn rồi cậu dạy đi." Tôi gân cổ lên mắng lại cậu ta. -" Đập cửa là được, ai cho vào hả?" -" Em đập cửa rất lâu nhưng cậu vẫn chưa chịu dạy nên mới vào." -" Ý cậu là do tôi nên cậu mới vào?" Tôi lừ mắt với cậu ta một cái. Biện Bạch Hiền như thể không quan tâm đến sự hằn học của tôi. Cậu ta vươn tay ra, chạm vào trán tôi rất nhẹ. Tôi khá ngạc nhiên nhưng rất nhanh hất tay cậu ta ra, dám làm trái lời tôi đã thế còn động vào người bổn cung. Tên trời đánh này. Cậu ấy nhăn mày chỉ tay vào trán tôi. -" Trán cậu rất nhiều mồ hôi, gặp ác mộng à?" Tôi giờ mới để ý, đưa tay lau mồ hôi trên trán. -" Không liên quan đến cậu, ra khỏi đây ngay... lập tức." Tôi trừng mắt, cuối cùng cậu ấy cũng tự giác đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại còn dặn tôi nhanh lên, bữa sáng phải ăn không thể bỏ được. Cái con người này lúc nào cũng lo cho tôi thái quá như thế, thật ngột ngạt quá đi. Cậu ấy thích lo chuyện bao đồng thế sao? Cầm cặp sách xuống phòng ăn, phu nhân quí hóa nhà tôi đã ngồi đợi từ lâu. Hôm nay bà ấy không có ăn trước mà ngồi đợi tôi xuống. -" Mẹ không ăn à." -" Ngồi xuống đi." Tôi định sẽ bỏ bữa sáng, nhưng nhìn thấy bà ấy ngồi đợi tôi chẳng hiểu sao lại không lỡ đi. Đành đặt cặp xuống, ngồi vào ghế. Tôi vội vội vàng vàng ăn cho xong bữa sáng. -" Con ăn xong rồi, đi học đây." Sau khi ăn hết bát cơm tôi cầm cặp chạy như bị ma đuổi ra khỏi cửa. -" Đợi em với." Tôi dừng lại, quay lại liếc Biện Bạch Hiền. Cái chân ngắn của cậu ta khiến tôi phát cáu. -" Cậu nhanh lên đi." Tôi lại nhanh chân mà chạy thục mạng. Hồi trước tôi là chúa đến muộn rồi, liệt vào danh sách đỏ cần báo động. Bố tôi bị gọi đến trường phàn nàn nên tôi đành phải chấp thủ nghiêm ngặt nếu không bố sẽ làm gì tôi cũng không biết được. Tôi mặc kệ Biện Bạch Hiền, chạy như ma đuổi trên đường, phi chân vượt qua cổng trường rất đẹp mắt. Tôi đứng lại thở không ra hơi. May mà chân dài, lực chạy tốt nếu không tôi đã phải đứng ngoài kia gặp măt gia đình mình rồi. -" May thật." Cổng trường cũng đóng lại rất vừa lúc tôi phi vào. Biện Bạch Hiền vẫn còn ở ngoài kia, nhìn dáng cậu ta chạy tôi biết sẽ bị ở ngoài đấy rồi. Chia buồn với cậu ta vậy. " Rầm" Cửa đóng lại, mấy học sinh đi muộn mếu máo, giở giọng nịnh nọt để thầy giám thị cho vào. Đương nhiên đều chỉ là vô nghĩa. Tôi nhếch môi cười nhìn Biện Bạch Hiền đứng im như tờ bên ngoài. Cậu ta không định xin vào sao? Càng tốt, tôi không có cái đuôi nữa. Tôi nhún vai một cái rồi thong thả đi vào. Hai tiết học đầu trôi qua nhàm chán, tôi ngả ngớn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái số học hành vật vả mà chẳng được cái tích sự gì, rõ ràng học hành không phải là sở trường của tôi mà. Dưới sân trường có hai tóp học sinh nối đuôi nhau chạy. Tôi nhìn kĩ thấy trong đó còn có Biện Bạch Hiền. Chắc bị phạt chạy quanh sân trường đây mà. Nhìn khuôn mặt đỏ lừ, mồ hôi nhễ nhại kia chắc là mệt lắm. Tôi thở dài một tiếng, gục mặt xuống bàn. -" Phác Xán Liệt ngồi thẳng dạy." -" Vâng." Tôi uể oải trả lời rồi ngồi dạy. Mau hết giờ đi mà, thời gian sao mà chậm chạp thế. " Reng" Ô hô, ra chơi rồi. Tôi dọn sách vở chạy vù ra cửa lớp. Ngô Thế Huân đằng sau cũng đuổi theo. -" Ai thua thì tối nay khao nhé." Tôi và thằng bạn chí cốt đứng trong sân chơi bóng rổ. Bóng đập xuống đất nảy lên rồi lại đập xuống. Tôi thích thú đưa ra điều kiện, Ngô Thế Huân đồng ý ngay. Hai cái bóng đổ dài trên sân, liên hồi vận động chớp giật. Lên chân, vươn người, thả bóng, vào!!!! Tôi rất tự tin vào chiều cao và sức bật của mình. Nhưng Ngô Thế Huân cũng không phải dạng vừa. Cậu ta cũng cao to, nhanh nhẹn, thả bóng rất chuyên nghiệp. -" Xán Liệt, tao nghĩ hôm nay mày phải khao rồi." Tôi nhìn vẻ mặt tự đắc của thằng bạn mình, chỉ muốn đấm cho nó một quả. Cái thằng kiêu căng, ngạo mạn này. Còn chưa phân thắng bại mà nó đã lên mặt với tôi rồi. Nó lại vào quả nữa, tôi nhăn mày nhìn nó. Thằng nay hôm nay quyết định cho tôi thua thảm hại thật sao. Tôi không chịu thua, lên chân nhảy cao. Phập. Bóng đập vào thành rổ bắn mạnh ra ngoài. Bốp. Tôi nhìn theo đừơng bóng đáp mạnh vào người đứng bên ngoài. Mặt nghệt ra. Chết rồi, đập vào người ta rồi. Cú đập đó rõ ràng rất mạnh, thấy người đấy ôm đầu ngồi xổm xuống. Tôi đưa mắt vô tội nhìn Ngô Thế Huân. Thằng bạn tôi chạy vù đến, tôi cũng chạy lại theo sau. -" Cậu không sao chứ?" Ngô Thế Huân chạy lại nói chuyện với người ta. Tôi đi đến, ra vẻ áy náy, khổ sở. -" Tớ xin lỗi." Ngô Thế Huân nhướn mày một cái, tôi biết ý ra vẻ hối lỗi hơn. Người bị tôi ném bóng ôm đầu nhìn chúng tôi. Ngô Thế Huân gượng cười thân thiện liên tục nói xin lỗi. Tôi liếc mắt nhìn bảng tên trước ngực cậu ấy: " Lộc Hàm." -" Không sao, cậu nên cẩn thân hơn khi ném bóng." Lộc Hàm nhìn tôi, ra vẻ nhắc nhở nhưng tôi có thể thấy cậu ấy đang trách khéo mình. Tôi gật nhẹ đầu ra vẻ mình hiểu. Cậu ấy không nói gì nữa, đi lướt qua chúng tôi. -" Mày cẩn thận cái coi." Ngô Thế Huân đập vào vai tôi một cái. Hai chúng tôi cầm bóng cất đi, rồi ra vòi rửa tay. -" Cái cậu Lộc Hàm đó đúng là đẹp hơn cả con gái nhỉ?" Ngô Thế Huân vừa rửa tay vừa nói. Tôi gật đầu đồng ý với ý kiến của nó. Cái cậu Lộc Hàm kia da trắng, môi hồng, mắt to trông chẳng khác gì con gái, có khi còn đẹp hơn ấy. Giọng nói cũng thanh thanh giống hệt con gái. Nếu không phải ngực cậu ta phẳng lì thì tôi cũng đã nghĩ cậu ấy là con gái rồi. -" Cái đuôi của mày hôm nay không theo à?" Bây giờ tôi mới nhớ ra Biện Bạch Hiền. -" Cậu ta chắc đang chết mệt ở ngoài kia kìa." -" Sao?' -" Đi học muộn." Ngô Thế Huân nhún vai một cái, hai chúng tôi vào lớp học. Trước cửa lớp có rất nhiều người đứng chen chúc nhau. Ngô Thế Huân chạy trước, tôi chạy vội theo sau. -" Chuyện gì vậy?" Một bạn học sinh đứng ngoài cửa chỉ vào trong lớp. -" Trần Thiên Ân không biết gây thù chuốc oán với ai mà đang bị đàn anh khối 12 dạy bảo bên trong." -" Sao?"- Ngô Thê sHuaan sửng sốt. Tôi hướng mắt qua tấm kính trong suốt trên cửa. Bên trong chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn của bọn đàn anh lớp trên. -" Sao không báo cho thầy cô?"- Tôi vội hỏi -" Điên à. Nhỡ bị trả thù thì sao?" Ngô Thế Huân nhăn mày trước câu trả lời của bạn học. Hai mắt của Thế Huân nộ rõ sự khó chịu. Nó đột nhiên đi lên phía trước. Tôi vội ngăn lại, hỏi nó: -" Mày định làm gì?" -" Vào!" -" Kệ đi." -" Mày định cho lớp mình thành bãi chiến trường à." Tôi không ngăn được Ngô Thế Huân. Bất lực nhìn nó mở cửa cái xoạch. Chân tôi cứng đờ không nhúc nhích. Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng Ngô Thế Huân, sau đó là tiếng của đàn anh khối trên. Bọn họ lời qua tiếng lại. Đột nhiên tiếng " bốp" vang lên. Mấy bạn học sinh đứng bên ngoài đồng thanh kêu "ô". Tôi hốt hoảng chạy vào. Thấy Ngô Thế Huân nằm dưới đất, khóe miệng rơm rớm máu. Nó loạng choạng một lúc mới đứng dạy được. Một đàn anh vừa lúc nó đứng dạy, vung tay lên cao. Tôi nhanh chân chạy lại, giơ tay lên đấm vào mặt đàn anh đấy. Tôi vốn không còn thích đánh nhau, gây gổ nữa. Nhưng họ lại đánh bạn tôi. Đây có gọi là phòng vệ chính đáng không? -" Lại cả mày nữa à?" Anh ta tiến đến, tôi không còn cách nào khác là phòng thân. Tôi cũng nhảy lên đấm anh ta phát nữa. Dù rằng anh ta là đàn anh khối trên nhưng chiều cao cũng chưa trội hơn tôi lắm. Ngô Thế Huân nhìn thấy tôi vung tay lên lần nữa. Vội chụp lấy tay tôi. -" Này đừng đánh nữa Phác Xán Liệt." Tôi hắt tay nó ra, lớn giọng với nó. -" Là mày xen vào trước rồi bị đánh, tao không dừng lại được." Nhìn thấy khuôn mặt bị thương của Ngô Thế Huân tôi càng phát giận. Trách nó một câu lại thấy xót xót. Dám động vào bạn tôi, người đó đáng bị đánh bầm dập. Lâu lắm rồi tôi chưa sử dụng đến nắm đấm, thật ra đánh nhau cũng không tệ lắm. -" Các cậu dừng lại được chưa?" Thầy tổng phụ trách lớn tiếng quát. Tôi và Ngô Thế Huân quay lại nhìn. Thầy ấy cầm thước, mắt lừ lên nhìn chúng tôi. Bên cạnh còn có Biện Bạch Hiền. Răng tôi nghiến lại, là Biện Bạch Hiền đi nói cho thầy. End chap 2.
|
Phần 3: Biện Bạch Hiền. HEARTLESS Chap 3: Biện Bạch Hiền Tôi hằn học trở về lớp học. Sau khi bị giáo huấn một hồi và đề nghị mời phụ huynh, tôi chưa thấy sao hôm nay lại thảm hại như thế này. Liếc mắt nhìn Biện Bạch Hiền, cái đuôi đáng ghét này hại đời tôi đây mà. Sao lại có thể... Tôi bất lực đi về chỗ ngồi, gục mặt xuống bàn học. Bố tôi thể nào cũng nổi khùng và làm gì đó cho mà xem. Tôi lại ngước lên, cái vẻ mặt vô tội của cậu ta, phát tức lên được. -" Thôi nào, cậu ta cũng lo cho mày bị đánh thôi mà." Ngô Thế Huân ngồi đằng sau vỗ vai tôi. Tôi hằn học quay lại nhìn nó. Cái thằng trời đánh, không phải vì mày mà tao ra tay à? Ôi cái sự đời. Tất cả suy ra là do mày à. Tôi lườm Ngô Thế Huân cháy mắt. Cái bản mặt của nó thật phát hờn đi. -" Tao cũng bị mời phụ huynh không khác mày đâu." Nó nói một câu cũng xoa dịu tôi đôi chút. Tôi nhìn vết thương khóe miệng nó hờ hững hỏi: -" Còn đau không?" -" Tao không sao." Hai tiết học nữa trôi qua chậm chạm. Mãi mới được bỏ cái ăn vào miệng. Tôi ngồi ăn trưa, đường nhiên cái đuôi tên Biện Bạch Hiền cũng ngồi trước mặt tôi. Tôi không còn sức để mà hằn học cho nên chỉ chú tâm ăn, cậu ta lảm nhảm cái gì tôi cũng chẳng nghe rõ. Đột nhiên có mấy người đi đến phía tôi. Bọn họ ngồi xuống hai bên, còn tên sáng nay ngồi xuống trước mặt tôi, Biện Bạch Hiền bị đẩy sang bên cạnh. Tôi biết chúng lại muốn gay sự, nhưng đành nhịn, không mấy bận tâm, tiếp tục ép mình ăn. -" Thú vị thật."- một tên lên tiếng. Tôi nhăn mày, vẫn không thèm nhìn chúng nó. -" Mày tên là Phác Xán Liệt mà phải không?" Cái giọng điệu khiến tôi khó chịu nhưng vẫn nhẫn nhịn. Tôi gắp thức ăn cho lên miệng, ra vẻ rằng mình không quan tâm. Đối với những bọn người này, tốt nhất nên im lặng, chúng chán sẽ bỏ đi. Bây giờ tôi nổi điên thể nào cũng có trò hay để nhà trường mổ xẻ rồi đến tai bố mình cho xem. " Róc róc róc." Tay tôi dừng lại. Hắn đổ nước canh vào phần cơm của tôi. -" Đi thôi." Hắn nhếch mép cười rồi đi khỏi. Sự tức giận trong tôi khó mà kiểm soát tốt được. Ai cũng có giới hạn, tôi cũng thế. Nhất là đối với đứa vốn không có tính nhẫn nhịn mà chỉ tỏ ra nhẫn nhịn như tôi. Đứng dạy, cầm theo khay cơm của mình, tôi từ từ tiến về phía bọn nó. -" Này"- lớn giọng Choang. Vứt khay cơm của mình xuống chân chúng nó khiến cả khu ăn cơm nhìn sang chúng tôi. Cơm văng tung tóe. Tôi lạnh lùng nói với chúng nó: -" Đừng động vào tôi cả Ngô Thế Huân. Tôi nói rồi đấy." Miệng tôi nhếch lên cười lạnh. Đây chỉ là trả lại việc nó vừa làm với tôi. Đút tay vào túi quần, tôi bước qua, đi khỏi khu ăn cơm. Bên tai còn loáng thoáng tiếng chửi thề và quát tháo. Vậy là bữa trưa cũng không ăn được tử tế. Tôi mua tạm cái bánh mì và hộp sữa ngồi dưới sân trường ăn. Mắt nhìn khắp nơi, lúc này tôi mới nhận ra cái đuôi tên Biện Bạch Hiền đã biến mất. Cậu ta biến mất đúng lúc ha. Lúc cần thì mất tích, lúc không cần thì bám lấy như cái đuôi. Tôi bực bội cắn miếng bánh mì. Với tính cách của bọn kia chắc chắn không bỏ qua cho tôi dễ dàng như thế. Cảnh cáo bọn chúng cũng chỉ là cách làm qua loa không được lâu dài. Thời gian tới sẽ mệt đây. Nằm dài trên ghế, ánh sáng khiến tôi lóa mắt. Đưa một tay lên che mắt, qua từng kẽ tay, ánh nắng nhảy múa trước mặt tôi. Soạt. Tôi quay sang, khuôn mặt Biện Bạch Hiền ngay trước mắt tôi. Cậu ta lại đột nhiên xuất hiện như ma quỉ thế này. Tôi giật mình lớn tiếng: -" Cậu không thể bình thường được à?" Tôi quay mặt đi, lười biếng không thèm ngồi dạy cứ nằm dài trên ghế. Biện Bạch Hiền ngồi xổm xuống cạnh tôi. -" Cậu không thể nhịn được à." Tôi quay sang nhìn cái vẻ mặt vô tội của cậu ấy. Lại nói to: -" Nhịn rồi." -" Nhịn rồi mà vẫn..." -" Này." Tôi trợn mắt lên, quả nhiên Biện Bạch Hiền an phận im lặng. Tôi muốn yên tĩnh một lát. Cậu ấy kể cũng lạ, lúc cần nói nhiều thì không nói, lúc cần im miệng thì nói rõ nhiều. Sao cậu ta lắm nghịch lí quá trời. Im lặng. Tôi ti hí mắt nhìn cậu ấy. Con người tôi vốn cục cằn thô lỗ như thế nhưng cũng không chịu nổi sự im lặng quá lâu. Cứ thế nào lại bắt chuyện với cậu ấy trước. -" Cậu vừa đi đâu?" Vẫn im lặng. Chơi trò im lặng với tôi à. Tôi quay sang, chỉ thấy cậu ấy đang cúi mặt xuống. Tôi không thể thấy rõ khuôn mặt của cậu ấy. -" Biện Bạch Hiền." Tôi nhăn mày ngồi dạy. Do dự một lúc, chạm nhẹ vào vai cậu ấy. Biện Bạch Hiền đổ người xuống nền đất. Tôi hoảng sợ trượt xuống ghế. Đỡ đầu cậu ấy lên tay mình, vỗ vỗ vào mặt cậu ấy. -" Này...này Biện Bạch Hiền... này..." Cậu ấy vẫn bất động, mắt nhắm nghiền. Chưa bao giờ tôi cảm thấy sợ hãi đến như thế. Cậu ấy nằm như thể một cái xác vô hồn. Người cậu ấy lạnh toát. -" Biện..." Tôi định gọi cậu ấy nhưng lại đổi ý, dựng người cậu ấy lên lưng mình. Cõng cậu ấy chạy nhanh đến phòng y tế. ... Trở lại lớp học, ngồi xuống ghế. Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng với việc xảy ra. Cô y tế nói với tôi rằng cậu ấy ngất xỉu là do thiếu dưỡng chất trong người. Có thể là do cậu ấy không ăn uống đầy đủ nên mới bị như vậy. Lúc đấy tôi mới để ý kĩ hơn Biện Bạch Hiền, cậu ấy rất gầy. Nhìn cậu ấy chắc chẳng ai đoán rằng đang là học sinh cấp 3 cả. Cậu ấy bảo thủ đến nỗi không chịu ăn uống đầy đủ sao? Chẳng lẽ lại liên quan đến mình sao. Mình thì liên quan quái gì đến việc này. Cậu ta phải tự biết chăm sóc bản thân chứ. Cứ cho rằng cậu ta vì mải chăm sóc tôi đi. Chẳng lẽ lúc tôi ăn cậu ta không được ăn? Sau khi tan học như thường lệ tôi sẽ ra thẳng cửa. Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao tôi do dự mãi, cuối cùng bước ra cửa nhưng lại không về mà quay lại phòng y tế. Đứng trước cửa phòng y tế, thấp thò không biết có nên vào không. Hay mặc kệ cậu ta? -" Xán Liệt à." Cô y tế ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Đợt trước tôi thường xuyên phải ra ra vào vào phòng y tế cho nên cô ấy đã quen mặt mình. -" Em chào cô." Tôi chào cô ấy, nhưng mắt cứ dáo dác nhìn vào trong. -" Em tìm ai à?" -" Bạn học vừa nãy em đưa vào đây tỉnh chưa?" -" À cậu ấy vừa chạy vội ra ngoài rồi." Hả? Chạy? Đang bệnh mà còn đi đâu? Tôi lại phát bực trong người, vội hỏi cô ấy. -" Sao cô không giữ cậu ấy lại?" -" Cô giữ rồi nhưng thằng bé bảo phải đi nhanh nếu không sẽ không đuổi kịp ai đấy." Vừa nghe hết câu tôi đã quay đầu chạy vèo. Ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài cổng trường. Cái đồ đáng ghét này lại hành động thiếu suy nghĩ. Đáng lẽ nên nằm nghỉ lại một chút nữa chứ. Bóng đứng liêu xiêu của cậu ấy đập vào mắt tôi. Hừ! Không thấy tôi nên đứng ngẩn ra như kẻ ngốc thế kia. -" Biện Bạch Hiền." Cậu ấy quay lại. Nhìn thấy tôi, mắt cậu ấy ánh lên nét vui mừng. Đồ ngốc, nhìn thấy tôi cũng khiến cậu vui thế sao. Tôi mở miệng trách móc cậu ấy rằng tại sao không nằm nghỉ thêm, sao không chịu chăm sóc sức khỏe của mình cho tốt. Cậu ấy chỉ nhìn tôi cười. Cái đồ ngốc này lúc cần nói thì im lặng thế đấy. Tôi vừa cằn nhằn vừa đi trước cậu ấy. Từ lúc nào đã tới nhà. Hai chúng tôi đi vào sân, nhìn thấy ô tô của bố mình nằm im lìm trang nhã mà kiêu hãnh. Đến cái xe vô chi vô giác còn kiêu hãnh huống hồ chủ của nó lại là bố tôi. Tôi ôm lấy trán, bố tôi về rồi. Thở hắt ra một tiếng, phải chuẩn bị sẵn tinh thần thật tốt khéo không nhịn được lại lớn tiếng thành ra tội nặng hơn. End chap 3
|