Fanfic ChanBaek Nhẫn Tâm - HEARTLESS
|
|
Phần19: Nhìn thấu HEARTLESS Chap 19: Nhìn thấu. Chưa bao giờ ngủ ngon đến thế, Phác Xán Liệt lưu luyến mở mắt ra. Mùi hương thơm mát thoang thoảng trong không khí, rất dễ chịu. Hắn ngồi dạy, đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt. Mọi thứ lướt qua trong đầu, Phác Xán Liệt rất nhanh nhớ lại tất cả chuyện tối qua. Phác Xán Liệt dù cho rằng có không được tỉnh táo nhưng hắn vẫn sẽ nhớ tất cả mọi chuyện. Tối qua, hắn đã nói yêu Biện Bạch Hiền. Phác Xán Liệt nhăn mày, đưa tay day trán. Chẳng phải rất yêu em sao. Nhưng tự dưng anh thấy thật ngu ngốc khi hôm qua đã nói yêu em. Có người từng nói, ai yêu nhiều hơn sẽ đau sâu hơn. Anh đã tự khiến bản thân đau khổ vì yêu em đến như thế. Anh phải làm sao đây? Phác Xán Liệt loạng choạng đứng dạy, vừa xuống giường cửa phòng mở ra. Hắn tròn mắt ngạc nhiên. Biện Bạch Hiền từ ngoài đi vào cầm theo một chiếc cốc bằng thủy tinh, nhìn thấy Phác Xán Liệt, hỏi: -" Dạy rồi à? Đau đầu không?" Phác Xán Liệt rất nhanh lấy lại phong độ, hắn đi đến giá mắc gần đấy lấy áo khoác. -" Uống đi, sẽ tỉnh rượu hơn." Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng đi đến, chìa cốc nước ra trước mặt hắn. Phác Xán Liệt liếc nhìn, do dự nhưng vẫn cầm lấy tu một hơi, song đưa cốc nước lại cho Bạch Hiền. Hắn lạnh nhạt lướt qua cậu, nhớ ra gì đó đưa mắt nhìn khắp nơi. -" Anh tìm gì?" -" Chìa khóa xe." -" Hôm qua anh không đi xe đến đây." Phác Xán Liệt nhăn mày nhìn Bạch Hiền. Hôm qua rốt cuộc hắn đã đến đây bằng cách nào? Hai người mãi không nói gì, hắn quay đầu rời đi. Khi đối diện với nhau, bản thân lại câm nín như thế. ... Ngày hôm đó, Biện Bạch Hiền không đi làm. Cậu sợ phải nghe những điều không hay về mình. Mọi người cuối cùng đang nghĩ cậu là loại người như thế nào? Cậu đến cuối cùng vẫn không thể trách cứ được Phác Xán Liệt. Mọi chuyện này đều do bản thân tự gây ra. Anh ấy hận cậu. Biện Bạch Hiền hiểu rõ sự tình. Một người bị vứt bỏ như một thứ đồ bỏ đi như thế, làm sao có thể không ghét bỏ người đã chối bỏ mình. Biện Bạch Hiền ngồi bó gối trên giường. Nhớ lại tối qua, Xán Liệt đã nói yêu cậu, lòng chợt quặn thắt từng hồi. Nếu như lúc đó anh ấy không say, có lẽ sẽ chẳng nói yêu cậu. Nghe anh nói yêu mình, Biện Bạch hiền hoang mang, rồi nghĩ đến hóa ra anh ấy cũng chỉ là đang say, lại cảm thấy nhói đau. Anh ấy suy cho cùng vẫn không hề yêu cậu, ngược lại còn chán ghét đến muốn hủy diệt tất cả của cậu. Nước mắt lăn dài trên má, Biện Bạch Hiền nằm xuống. Tay vô thức miết nhẹ lên chỗ Phác Xán Liệt đã nằm. Mùi hương của anh ấy không còn nữa, chỉ còn khoảng không trống vắng, cô độc. Biện Bạch Hiền tám năm nay luôn đau đớn như thế. Trái tim có vết sẹo dài không thể xóa nhòa. Thời gian cứ thế khiến trái tim thêm đau đớn, biết rằng đau đớn, nhưng bản thân vẫn cố giữ lấy những hồi ức đẹp đẽ khi xưa đó. Lời hứa năm xưa cậu đã hứa với anh. Phác Xán Liệt đã bị tổn thương sâu sắc. Biện Bạch Hiền bật khóc nức nở. Thời gian không thể quay lại, tuổi trẻ cũng đã qua đi mất rồi. ... Thời gian lại trôi đi, mấy ngày sau đó, trên các trang báo trong nước lại đăng một tin tức khác được cho là độc quyền phỏng vấn Tổng giám đốc Phác thị - Phác Xán Liệt. Trong bài viết phóng viên tường thuật lại rằng: Người mà hôm nọ thân mật với anh trong xe ô tô không hề có quan hệ tình cảm, chỉ là một người bạn bình thường, có lẽ do góc chụp nên mới dẫn đến hiểu nhầm trầm trọng như thế. Anh còn nói, mọi người đừng chỉ vì tờ báo lá cải mà suy diễn ra loại chuyện khác nhau. Biện Bạch Hiền cầm tờ báo trên tay, lông mày nhăn lại. Phác Xán Liệt là ai? Anh ấy có thể lên tiếng về những chuyện như thế này sao? Từ trước đến nay khi bị chụp những bức ảnh như thế, Xán Liệt chưa từng lên tiếng hay đả động gì, cứ mặc nhiên kiêu ngạo bỏ qua. Bây giờ anh đích thân phân trần giải thích chắc chắn có ý nghĩa sâu sa. Chẳng lẽ anh ấy thật sự thấy có lỗi sao? Phác Xán Liệt chính là như thế, khó đoán, khó nhận biết, khó nắm bắt. Biện Bạch Hiền dù yêu anh như thế nhưng vẫn mãi không hiểu nổi anh. Anh như người xa lạ qua đường, đi khỏi để lại nỗi đau trong lòng cậu. Bạch Hiền đi trên phố, như có ai đưa đẩy dừng lại trước tòa nhà Phác thị ở giữa trung tâm phồn hoa. Cậu ngước đầu lên, hình bóng anh hiện trong tầm mắt, nụ cười lành lạnh, ánh mắt trầm mặc. Cậu còn nhớ, trong hồi ức của mình, Phác Xán Liệt luôn khó tính, ánh mắt lúc nào cũng tỉ mỉ soi xét người khác, dù như thế nhưng trong ánh mắt của anh vẫn có tia vui vẻ, tinh nghịch. Hồi đó anh là như thế, nhưng giờ đây, Phác Xán Liệt không còn vui vẻ như trước nữa, ánh mắt anh trầm mặc, khó đoán, mây mù che phủ dày đặc. Có lẽ sự tổn thương đã biến anh ấy thành con người khác. Biện Bạch Hiền nhìn tấm biển quảng cáo thật lâu, đến khi trên trời xuất hiện những hạt mưa nhỏ li ti vẫn chưa rời đi. Cuối xuân rồi, thời tiết cũng khó đoán trước. Đến khi mưa nặng hạt hơn Biện Bạch Hiền mới vội chạy. Đứng trong hiên của tòa nhà Phác thị, Bạch Hiền đưa tay lên hứng nước. Cảm giác man mát lành lạnh khiến đầu óc mình phóng khoáng hơn. -" Bạch Hiền." Có người gọi, Bạch Hiền rụt tay lại. Ngay lúc này, cả người run lên, kinh ngạc thốt lên hai từ " Bác Phác". Người khiến cậu đau khổ chính là bác ấy, cớ sao lại gặp lại tại đây. Biện Bạch Hiền hoang mang tột cùng. ... Xe dừng trước cổng biệt thự, Biện Bạch Hiền do dự, xuống xe đi theo Phác Chính Thuần. Lâu lắm rồi không trở lại đây, khung cảnh vẫn như thế, nền đá dẫn vào cửa biệt thự trơn bóng nhẵn nhụi, cỏ cây um tùm, chim kêu ríu rít, gió đưa thoang thoảng mùi thơm ngai ngái. -" Cháu muốn uống gì?" Sau khi yên vị trong phòng khách, Phác Chính Thuần hỏi Biện Bạch Hiền. -" Cháu không cần uống gì." Ông nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn bảo giúp việc mang cho cậu một cốc nước mát. Biện Bạch Hiền cảm ơn, lại im lặng. -" Cháu về đây lâu chưa?" -" Cháu về đầu xuân, cũng sắp gần 3 tháng rồi." -" Sao không nói cho ta biết." Biện Bạch Hiền nghe Phác Chính Thuần nói vậy đột nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu. Ông là người đã chia cắt cậu và Phác Xán Liệt, khiến Biện Bạch Hiền lưu lạc trên nơi đất khách quê người những 8 năm. Theo lí, Biện Bạch Hiền không còn liên quan gì đến ông nữa, nói chính ra là Biện Bạch Hiền không muốn liên can đến Phác Chính Thuần nữa. Ông chà đạp lên tình yêu duy nhất của cậu. Thử hỏi Biện Bạch Hiền có hận ông không? Ông có quyền hạn để biết cậu trở về lúc nào sao? Thấy Biện Bạch Hiền có biểu tình kì quái, Phác Chính Thuần mỉm cười, nói: -" Cháu ghét ta lắm phải không?" -"..." -" Ta xin lỗi." -" Bác Phác, bác không cần xin lỗi. Cháu không dám nhận lời xin lỗi của bác đâu." Biện Bạch Hiền ngày thường vốn nhút nhát, lúc này lại có thể can đảm nói một cách cứng rắn như thế. Nói xong lại thấy bản thân đã quá hấp tấp, vội cúi mặt xuống. Phác Chính Thuần nghe Bạch Hiền nói thế cũng miễn cưỡng cười, một lúc sau mới nói: -" Thật ra, bây giờ cuộc sống của cháu đã vô cùng tốt rồi phải không?" Biện Bạch Hiền cảm thấy khó hiểu. Phác Chính Thuần rốt cuộc là đang quan tâm cậu hay muốn nói về cái gì. Ông ấy nói một cách lắt léo: -" Đã tốt như vậy ta cũng rất vui, lần này cháu trở lại đây chắc là có lí do hả?" -" Dạ?" Rốt cuộc ý bác ấy là gì? Đột nhiên Biện Bạch Hiền cảm thấy khó thở, cảm giác như ngực có cục đá đè lên nặng nề. -" Nếu cháu muốn bồi thường năm đó thêm nữa ta có thể cho cháu. Ta giúp cháu chuyện học hành đến mức đó, cũng không ngại nữa đâu." Hiểu ý bác ấy, Biện Bạch Hiền đứng bật dạy, bất mãn hơi lớn tiếng: -" Bác đang nói gì? Bác nghĩ cháu là loại người đó sao?" Sống vì danh vọng và tiền bạc? Biện Bạch hiền cảm thấy bị xúc phạm. Chẳng lẽ cậu chỉ biết mặt dày, vô liêm sỉ đến thế? -" Bạch hiền, cháu bình tĩnh đã..." -" Bác thật sự có nghĩ đến cảm xúc của cháu không. Năm đó bác nói gì cháu cũng chịu nghe, bởi cháu nghĩ cho bác và Phác Xán Liệt. Cháu quyết định từ bỏ tất cả vì bác và anh ấy. Bác xem bác đối xử với cháu thế nào. Bác nghĩ cháu tiếp cận bác chỉ vì tiền bạc và danh vọng sao? Bác nhầm rồi." -" Bạch Hiền..." -" Không cần bác nói cháu cũng tự biết mình phải làm gì. Cháu sẽ đi." Đối với con người sự tự tôn luôn có giới hạn. Biện Bạch Hiền không muốn làm mất đi sự tự tôn cuối cùng của mình. Cậu đã hi sinh quá nhiều, bản thân cũng không thể mềm yếu mãi được. Sống vì người khác bây giờ quả thật quá xa vời, bản thân cũng phải sống vì mình. Biện Bạch Hiền quay đầu bước đi thật nhanh, muốn chạy trốn khỏi căn nhà này. Căn nhà này toàn là sự tàn nhẫn, kể cả người sống trong căn nhà này cũng thế. Từ Phác Chính Thuần đến Phác Xán Liệt đều là người máu lạnh. Người chịu thương tổn nhất vẫn chỉ là Biện Bạch Hiền. Soạt. Cổ tay bị nắm chặt lấy, Biện Bạch Hiền tròn mắt nhìn. Anh ấy lại xuất hiện trước mặt tôi. Đôi tay anh ấy phủ lấy bàn tay tôi, anh ấy còn đan tay tôi vào tay của anh ấy. -" Bố... thì ra tất cả là do bố." Phác Xán Liệt thất vọng. Ánh mắt anh ấy tràn đầy sự tuyệt vọng, có chút căm phẫn. Suốt mấy năm qua tôi vẫn nghĩ bố mình là một người bố luôn nghĩ cho tôi, chăm sóc, nuôi tôi lớn khôn, luôn biết đến cảm nhận của con trai. Đến bây giờ tôi thật sự cảm thấy nghẹt thở. Thì ra ông ấy chính là tàn nhẫn như thế. Ông ấy giết chết trái tim tôi một cách tàn độc như thế. Sự đau đớn mỗi ngày của tôi ông ấy đều không cảm thấy sao? Đưa Biện Bạch Hiền rời xa tôi rốt cuộc là vì sao? -" Xán Liệt... con..." -" Bố không cần nói gì cả." Phác Xán Liệt quay sang nhìn Biện Bạch Hiền bên cạnh, kiên định kéo cậu đi. -" Xán Liệt, nếu con bước chân ra khỏi căn nhà này con sẽ hối hận đấy." Hối hận? Phác Xán Liệt không quay lại, nhàn nhạt đáp lại: -" Tôi sẽ không hối hận." Người hối hận phải là ông. End chap 19.
|
Phần 20: Sự thật? HEARTLESS Chap 20: Sự thật? Phác Xán Liệt lái xe như điên, chiếc xe xé gió lao đi vun vút. Biện Bạch Hiền hoang mang, sợ hãi, hai tay nắm chặt lấy dây an toàn. -" Anh đang đi đâu?" Im lặng. Tốc độ càng lúc càng nhanh. Biện Bạch Hiền sợ phát khóc, hét lên: -" Rốt cuộc anh muốn đi đâu. Dừng lại." Tại sao anh ấy có thể coi thường mạng sống của bản thân, chỉ cần chệch tay lái một chút thôi cũng có thể thân tàn ma dại. Làm ơn dừng lại. Kítttttttttttttttttt Phác Xán Liệt dừng lại. Anh nhoài người sang ôm lấy đầu Bạch Hiền. Môi anh ấy vờn qua môi Bạch Hiền. Phác Xán Liệt lại cưỡng hôn cậu. Biện Bạch Hiền vỗ vỗ vào lưng anh, cố đẩy Phác Xán Liệt ra xa. Xán Liệt gục đầu xuống vai Bạch Hiền. Không gian trong xe vừa rồi lộn xộn bây giờ lại trở lên tịch mịch, chỉ có tiếng thở dốc của Biện Bạch Hiền. -" Tại sao?" Biện Bạch Hiền liếc mắt nhìn Xán Liệt. Nỗi đau trong lòng trào ra, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Một tay đưa lên ôm lấy vai Xán Liệt. Phác Xán Liệt ngước lên, nhìn thấy Bạch Hiền đang khóc, lòng quặn thắt từng hồi. Anh ôm chầm lấy Bạch Hiền, siết chặt Biện Bạch Hiền vào lòng. Thì ra những năm qua anh đã sai. Anh cứ nghĩ em đã sống một cuộc sống vui vẻ khi từ bỏ anh. Anh đã hận em như thế. Tất cả là do anh ngu ngốc. Anh là một thằng tồi. Đáng lẽ anh phải giữ em lại khi ở sân bay. Anh lại làm tổn thương em, anh nói hận em, em có đau lắm không? Phải làm sao đây Biện Bạch Hiền? Ai cũng có vết thương lòng khó mà hồi phục. Anh phải làm sao đây? Bây giờ tim anh cũng rất đau, hàng vạn vết đâm cứ hành hạ anh. Chúng ta phải làm sao đây? -" Chúng mình chạy trốn đi." Phác Xán Liệt, anh biết anh đang nói gì không? -" Đến nơi chỉ có hai chúng ta." Nếu như không ai có thể ủng hộ, vậy chi bằng tự bảo vệ tình yêu của mình. Không muốn đau thương, phải biết đứng dạy sau những vấp ngã, bị giam giữ phải biết làm sao để thoát khỏi vòng kìm kẹp. ... Đêm hôm đó, hai người đã đến sân bay, nắm tay nhau đi vào. Đau lòng thay người của Phác Chính Thuần đã đến rất đông. Bọn chúng nắm lấy cánh tay Phác Xán Liệt, giữ anh ấy rất chặt. Phác Xán Liệt có gào thét thế nào cũng không chịu buông ra. Cậu cố gắng lao vào giúp anh ấy, chỉ bị hất ra một cách tàn độc nhất. Phác Xán Liệt bị kéo đi. Bạch Hiền bất lực ngồi nhìn. Anh ấy càng lúc càng xa rời cậu. Tiếng của anh ấy cũng nhỏ dần vào không trung, Bạch Hiền đuổi theo nhưng bị ngăn lại. Hai người lại bị chính Phác Chính Thuần chia cắt, không do dự, không thương cảm, tàn nhẫn chà đạp tình cảm của hai người. Như thể hai người không cùng một thế giới, có cố gắng ra sao vẫn về vạch xuất phát. Như thể hai người là hai đường thẳng song song, có cố gắng tạo lên kì tích cũng đều vô nghĩa. Như thể hai người là hai chiếc kim đồng hồ, một đầu chỉ số 12, một đầu chỉ số 6, mãi mãi không chạm được đến nhau. Bi thương như thế. Thê lương đến vậy. Hỏi ông trời tại sao lại trêu đùa? Lòng đau nhức nhối như kim châm. Đến cuối cùng vẫn là ly biệt. ... -" Ông đến cuối cùng vẫn muốn bức tôi?" Phác Xán Liệt chán ghét đối với bố mình. Loại cảm giác chán ghét một người, hận một người. Phác Xán Liệt hận Phác Chính Thuần. Hận bố mình chính là nghịch lí đau thương của đời người. -" Ông có làm gì đi nữa, tôi sẽ vẫn bên cạnh Biện Bạch Hiền. Có chết cũng là thế." Phác Xán Liệt gầm lên như kẻ điên. Anh yêu cậu như thế, có chết cũng không từ bỏ. Anh còn sống tức là còn yêu Biện Bạch Hiền. Anh còn sống tức là chẳng ai có thể ngăn anh đến với Biện Bạch Hiền. Chát. Phác Chính Thuần không lưu tình tát Xán Liệt. -" Ông..." Chát. Đau điếng! Môi Phác Xán Liệt rướm máu đỏ. Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười khinh miệt. Cứ đánh đi, muốn đánh ra sao cũng được, có chết anh cũng không từ bỏ. Loại tình yêu anh dành cho em, có chết anh cũng không buông tay. Nhìn bộ dạng cuồng loạn, mê muội của Phác Xán Liệt, Phác Chính Thuần không chịu nổi loại ngu ngốc này, cầm lấy cốc nước đổ lên đầu Xán Liệt. Nước từ đầu chảy xuống mặt, xuống cổ, xuống áo, thấm vào tim, thấm vào vết xót trên má. -" Mày tỉnh đi, ngu ngốc." Phác Xán Liệt vẫn cứng đầu, khiêu khích Phác Chính Thuần: -" Tôi thà không tỉnh còn hơn." Chát. Phác Chính Thuần tức giận lại tát Xán Liệt. Phải làm sao đây? Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền ta phải làm sao với hai đứa đây. Trong lòng ông một nỗi đau đớn âm ỉ không tên. Hai đứa cứ như vậy, càng khiến ta đau đớn. Ta làm tất cả điều này cũng có mục đích. Tại sao hai đứa lại có thể nhu nhược một cách ngu nguội như thế. Đến mức này, ta có nên nói ra sự thật không? -" Đánh chết tôi đi, tôi chết mới có thể dừng yêu Biện Bạch Hiền được. Giết tôi đi." Ngu ngốc. Phác Chính Thuần khổ tâm hét lên: -" Phác Xán Liệt, mày vẫn chưa tỉnh táo sao?" -" Có chết tôi vẫn yêu Biện Bạch Hiền." -" Kể cả cho Biện Bạch hiền là em trai mày?" Dứt lời, Phác Chính Thuần câm bặt, mặt hốt hoảng nhìn Phác Xán Liệt. Chính là biết mình đã lỡ lời, ánh mắt trở nên đau thương. Em trai? -" Em trai?" Phác Xán Liệt thất thần hỏi lại, nhưng hông nhận lại câu trả lời của ông. Anh lắc đầu, khóe môi miễn cưỡng nhếch lên một cách hời hợt: -" Ông... nói gì?" Cảm giác đầu ê buốt, Phác Xán Liệt lảo đảo bám vào thành bàn. Hãy nói rằng vừa rồi là do kích động nên nghe nhầm đi. Đừng giết tôi bằng cách này được không? Tàn nhẫn đến mức này chỉ có ông mới làm được. Phác Chính Thuần ông nghĩ tôi tin lời ông nói. Tôi không tin. Tôi không cam tâm. Phác Xán Liệt loạng choạng rời đi. Đi đến cửa cả người đổ xuống. End chap 20.
|
Phần 21: Điên dại. HEARTLESS Chap 21: Điên dại. Giấc mơ đó lại đến như thường lệ. Người đó ẩn ẩn hiện hiện mơ hồ trước mắt. Từ rất lâu rồi, người trong giấc mơ của anh vẫn hằng đêm hành hạ anh, không dứt ra được. Phác Xán Liệt, đưa tay lên trước mặt, mơ mơ hồ hồ gọi người đó. Ngón tay chạm vào mái tóc mềm mại, một mùi thơm man mát nhè nhẹ phảng phất trong không gian. Ai đó quay đầu lại. Phác Xán Liệt giật mình ngã xuống nền đất trắng xóa. -" Bạch Hiền." Biện Bạch Hiền. Bạch Hiền ngã xuống, Phác Xán Liệt ngồi dưới đỡ lấy, miệng không ngừng hoảng sợ gọi Bạch Hiền. Từ miệng Bạch Hiền dòng máu đỏ tươi trào ra, người cậu co giật. Xán Liệt khiếp sợ, đưa tay lắc mạnh người cậu ấy. Tiếng gào thét thê lương văng vẳng khắp không gian. -" Biện Bạch Hiền!?" Phác Xán Liệt giật mình tỉnh lại, mồ hôi trên trán lấm tấm chảy xuống cổ. Anh ngồi dạy, ngón tay bấu chặt vào ga giường trắng xóa, nỗi sợ hãi vừa rồi chi phối toàn bộ hơi thở. Xuống giường bệnh, Phác Xán Liệt chạy nhanh ra cửa. Vừa mở cửa, vệ sĩ bên ngoài đã đưa tay ra ngăn lại. -" Buông ra." Phác Xán Liệt quát tháo, xô đẩy. -" Giám đốc Phác đây là mệnh lệnh của Chủ tịch, chúng tôi không thể làm trái lời." -" Buông ra." -" Nếu cậu còn phản kháng chúng tôi chỉ còn cách làm mạnh." Phác Xán Liệt bất lực buông lỏng tay ra, quay lại giường. Cái lạnh lẽo cô độc bao phủ lấy bản thân. Anh co chân lên, ôm lấy đầu gối. Phác Xán Liệt là ai? Đường đường là một tổng giám đốc của Phác thị, bây giờ lại bất lực bị giam cầm ở đây. Ôm chặt lấy đầu gối, anh gục đầu xuống, bản thân rơi vào tuyệt vọng. Những giọt nước mắt rơi xuống. Lần đầu tiên Phác Xán Liệt khóc, cả người co ro trên giường bệnh. 8 năm qua, sống trong nỗi hận thù mù quáng. Phác Xán Liệt mặc định mình hận Biện Bạch Hiền bản thân lại không biết thật ra cái đó chính là chờ đợi. Phác Xán Liệt chờ đợi Biện Bạch Hiền quay lại. Thời gian cứ thế trôi đi, tổn thương trong tim cứ một lúc khắc sâu hơn. Nửa đêm bất giác tỉnh giấc, ngỡ Biện Bạch Hiền còn bên mình. Khi nhận ra em mãi mãi không bên cạnh anh, anh lại trở nên tuyệt vọng, căm phẫn hơn. Khi đó một giọt nước mắt anh cũng không thèm rơi xuống. Mãi đến bây giờ, khi gặp lại em, hiểu rõ sự tình bi ai khi xưa, Phác Xán Liệt lòng đau như cắt, nước mắt không ngừng chảy xuống ướt đẫm mặt. Bản thân niệm ra rằng 8 năm qua sống chính là để chờ đợi. Bây giờ để buông tay, thật sự không thể làm được, trừ khi bản thân này biến mất vĩnh viện khỏi cuộc sống này. Một đời một kiếp hai con người, đôi nơi tình chẳng phai. Trông ngóng nhớ mong mà không gặp, hỏi xuân còn vì ai? ... Biện Bạch Hiền quì trước biệt thự Phác gia, mặt nhợt nhạt, mắt sưng tấy lên vì khóc. Cậu đã quì ở đây cả đêm hôm qua chỉ mong được nhìn anh ấy, nhưng Phác Chính Thuần tuyệt nhiên ngăn cản. Phác Chính thuần đứng trong nhà, nhìn ra bên ngoài, lòng như có hàng van con kiến bò ngổn ngang. Hai đứa nó vẫn nhu nhược như thế, có chết cũng không chịu từ bỏ. -" Có nên cho cậu ấy vào không?" Quản gia ái ngại. Phác Chính Thuần lắc đầu, nói: -" Cứ để nó như thế, chán sẽ tự bỏ đi." Ông đứng nhìn mãi, âm thầm dõi theo Biện Bạch Hiền. Mãi đến khi Bạch Hiền ngã xuống, mới gọi người đến. ... Phác Chính Thuần đứng ngoài cửa phòng bệnh, nhìn vào bên trong. Biện Bạch Hiền ngồi bó gối trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt thất thần, một chút cử động cũng không có, như một con người vô hồn đã chết, ánh mắt đau thương không lối thoát. -" Nó cứ như vậy sao?" -" Vâng. Cậu ấy đã duy trì tư thế đó được 1 tuần rồi. Không ăn uống, chúng tôi phải duy trì cơ thể của cậu ấy bằng cách truyền chất." Sống như vậy khác nào đã chết. Hành hạ bản thân như vậy khác nào muốn cự tuyệt với cuộc sống. Phác Chính Thuần đau lòng bám lấy thành cửa. Mọi chuyện xảy ra chính là thảm kịch đối với gia đình ông. Phác Chính Thuần là một người tốt, làm ăn lương thiện nhưng ông trời lại trêu đùa một cách nhẫn tâm như thế. Ông đã cố gắng hết sức để bảo vệ gia đình mình, nhưng càng muốn bảo vệ lại càng bi kịch chất chồng. Bây giờ rốt cuộc phải làm sao đây? Phác Chính Thuần lặng lẽ lui đi, tiến về phía dãy phòng bệnh có Phác Xán Liệt. Mở cửa đi vào, Phác Xán Liệt cũng không khác là bao, nhìn thấy bố mình vào, cũng không màng để ý, mắt cứ nhìn về phía cửa sổ trên cao. Đôi mắt buồn bã, bi thương. -" Xán Liệt" Ông đi đến, ngồi xuống giường cạnh anh, tay đưa lên xoa đầu Xán Liệt, bị anh lạnh lùng hất ra. Anh chán ghét ông đến như thế. -" Được rồi, ta sẽ nói cho con nghe tất cả mọi chuyện." Phác Xán Liệt quay lại nhìn ông, ánh mắt lành lạnh. Phác Chính Thuần đứng dạy, đi về phía cửa sổ, hít một hơi thật sâu, ảo não bắt đầu câu chuyện sai lầm của bản thân mình xưa kia. -" Bạch Hiền thật ra... là kết tinh của tình yêu giữa ta và một cô gái nông thôn, ta gặp cô ấy khi đi công tác tại đảo Jeju." Trái tim Phác Xán Liệt đau nhói như bị kim châm, cảm giác thế giới sụp đổ trước mắt, vực sâu không đáy ở ngay dưới chân. -" Cô ấy giấu ta, mãi sau này khi cô ấy bị tai nạn chết ta mới biết đến sự tồn tại của Bạch Hiền." Cả người Xán Liệt run lên, tâm phế đau đến tê liệt, thanh âm bên tai vẫn rõ mồn một. -" Ta không thể bỏ rơi nó, nên đành nghĩ cách cho nó vào Phác gia. Muốn nó cùng con trưởng thành thật tốt. Ta chỉ không ngờ rằng..." Choang. Phác Chính Thuần vội quay lại. -" Xán Liệt con..." Phác Xán Liệt hất hết đồ đạc trên bàn xuống đất. Mọi thứ vỡ tan tành, ngổn ngang trước mặt. Nước mắt rơi trên mặt, anh đau khổ hét lên: -" Sao ông không nói cho tôi biết từ đầu? Tại sao?" Phác Chính Thuần đối diện với Xán Liệt lúc này hết sức khó khăn, khó khăn lắm ông mới có thể nói được. -" Ta sợ gia đình không chấp nhận nó. Ta sợ mọi người làm khó dễ Bạch Hiền." -" Vì thế... ông giấu đi tất cả?" Phác Chính Thuần cúi mặt xuống. Phác Xán Liệt bật cười như kẻ điên, nụ cười mặn đắng, bi ai. Sự tình như vậy, ai có thể thấu tỏ nỗi đau đớn không thấu này đây. Tại sao mọi chuyện cứ ập đến như nước vỡ bờ, bao nhiêu sự thật cứ ngổn ngang phơi bày dần dần trước mắt. Phải làm sao đây? Xán Liệt mất đi lí trí, cúi xuống cầm một mảnh vỡ lên trước mặt. Nụ cười gượng gạo đến điên dại. Trái tim đau đến tê tái. Tâm hồn bị tổn thương khó lòng bình phục. Anh tự cắt lấy cổ tay của mình. Máu từ cổ tay phun ra bắn lên mặt tạo thành từng vệt chấm li ti. Phác Chính Thuần khiếp sợ chạy đến. Phác Xán Liệt đâm mấy nhát vào cổ tay mình, máu cứ thế chảy xuống sàn nhà, bắn lên áo quần, nhuốm lấy sự đau thương trong lòng. Ngã xuống đất, tiếng hét của Phác Chính Thuần cũng không còn nghe thấy nữa. Tình yêu này bi thương đến nhường nào... End chap 21.
|
Phần 22: Sự tình. HEARTLESS Chap 22: Sự tình. Chát Phác phu nhân giận dữ tát thật manh vào mặt Phác Chính Thuần, mọi phẫn uất đổ lên đầu Phác Chính Thuần. -" Ông đã làm gì, tại sao lại để Xán Xán ra nông nỗi này. Ông có phải bố nó không? Phác Chính Thuần!" Nhìn đứa con nằm trong phòng bệnh, bị cách li từ hôm qua đến bây giờ, trên tay quấn băng trắng xóa Từ Mẫn Châu xót xa, bật khóc nức nở, liên tục chửi mắng, nặng lời với chồng mình. Bà ấy vẫn chưa biết mọi sự thật. Nếu Từ Mẫn Châu biết chắc chắn sẽ phản ứng rất tiêu cực. Phác Chính Thuần mặc kệ để bà ấy đánh mình, không chịu hé răng nửa lời. -" Phác Chính Thuần ông giỏi lắm." ... -" Nghe nói gì chưa? Giám đốc Phác thị tự tử đấy." -" Phác thị- Phác Xán Liệt á?" -" Ừ, hôm qua tớ làm y tá trong ca phẫu thuật đấy mà." -" Làm sao? Làm sao?" -" Tay anh ấy đầy máu, chắc chắn là tự tử." Rầm. Biện Bạch Hiền mở cửa phòng bệnh mạnh đến nỗi hai người y tá trực phải giật mình nhìn lại. Bạch Hiền kích động, vồ đến tóm lấy tay y tá. -" Phác Xán Liệt đang ở đây?" Cô y tá hoảng sợ, đẩy Bạch Hiền ra, vội chạy đi mất. Hai vệ sĩ từ đâu chạy lại, nắm lấy cánh tay của Bạch Hiền giữ lại. Cậu dãy dụa phản kháng, quay lại nắm lấy cổ áo của một tên vệ sĩ. -" Xán Liệt tự tử?" Người vệ sĩ vội trấn an: -" Không phải." -" Tôi nghe rõ ràng là thế, cho tôi gặp anh ấy." -" Cậu Biện, đừng làm loạn." -" Buông ra, tôi phải gặp anh ấy." -" Bác sĩ, bác sĩ" Mọi thứ trở nên hỗn loạn, Biện Bạch Hiền không ngừng dãy dụa. Đến khi cơn buồn ngủ ập đến mới dừng lại, bản thân dần chìm vào thứ mộng mị không lối thoát. Hai tuần sau. Phác Xán Liệt mở mắt ra. Chân tay tê liệt không có cảm giác, mãi lúc lâu mới có thể cử động được ngón tay. Anh loáng thoáng nghe thấy tiếng nói khàn khàn bên cạnh. -" Tỉnh rồi à?" Ống thở ô xi trên mặt được bỏ xuống, luồng khí tràn vào phổi không kịp thích ứng, Xán Liệt ho khù khụ. -" Tỉnh dạy thì tốt. Chắc mẹ con vui lắm." Phác Xán Liệt vừa tỉnh lại, đột nhiên cảm giác đau đớn đã truyền đến khắp cơ thể, cố gắng thở nhẹ một chút để bản thân không còn đau đớn nữa. Làm sao có thể quên được sự thật thê lương kia. Phác Xán Liệt trầm mặc, khó khăn nói: -" Sao không để tôi chết đi." Mùi thuốc sộc vào mũi, anh lại ho khù khụ, khô khốc. Phác Chính Thuần vuốt ngực anh, khổ tâm vô cùng. -" Con không được chết." -" Tại sao?" -" Nếu con chết... ta cũng chết... Mẫn Châu chết... Bạch Hiền cũng chết." Xán Liệt đưa tay lên gạt tay Chính Thuần ra khỏi người mình, người run run, nhàn nhạt nói với Phác Chính Thuần: -" Ra ngoài." Phác Chính Thuần chết? Mẹ chết? Bạch Hiền cũng chết? Ông đang muốn đe dọa tôi. Phác Chính Thuần, ông rất giỏi, biết điểm yếu của tôi mà đánh vào. Tôi chịu thua, ông đã thắng. Ông đã giết chết con tim tôi, lại muốn giữ cái xác vô hồn. -" Còn nữa... Bạch Hiền rất muốn gặp con, con sắp xếp gặp nó đi." Ông quay đầu lẳng lặng đi ra. Phác Xán Liệt khó hiểu nhìn theo. Cố gắng chia cắt hai người, cớ sao bây giờ lại bảo anh đến thăm Bạch Hiền. Rốt cuộc Phác Chính Thuần đang nghĩ gì? Chẳng lẽ ông tin tưởng Xán Liệt nên mới cho gặp Bạch Hiền. Phác Xán Liệt định nói gì đó nhưng ông đã đi mất. Mấy ngày sau đó, Xán Liệt đã khỏe hơn, có thể tự đi lại trong bệnh viện. Anh đi đến phòng bệnh của Bạch Hiền, âm thầm nhìn vào bên trong. Cậu ấy ngồi bó gối trên giường, gục mặt xuống, người thỉnh thoảng lại run lên. Lòng anh nhói lên từng đợi hành hạ thân xác. Anh muốn lên tiếng gọi tên cậu ấy, muốn chạy đến ôm cậu ấy vào lòng, vỗ về an ủi cậu ấy nhưng bản thân lại kìm nén. Hai người dù cho rằng có yêu nhau thế nào đi nữa vẫn vĩnh viễn không thể thuộc về nhau. Câu chuyện đã đến nước này, bản thân lại không dừng yêu cậu ấy, vẫn yêu cậu ấy như thế. Biết là sai trái nhưng trái tim không ngừng đặt cậu ấy vào, giam giữ hình bóng cậu ấy trong tim, muốn vứt bỏ cũng khó khăn. Anh khổ sở dựa người vào cửa, ngước mắt lên ngăn cho lệ không rơi xuống. Lời hứa năm xưa, hai người vĩnh viễn không thực hiện được, bỏ ngỏ, dang dở đầy thống khổ. Lệ tràn ra bên khóa mắt, Xán Liệt đã cố ngăn lại nhưng đều vô ích. Phải làm sao đây khi nước mắt không ngừng rơi? Nỗi tuyệt vọng biến thành căn bệnh, ăn sâu vào xương tủy, khắc sâu vào tâm can. Trái tim vụn vỡ theo từng nhịp thở. Phác Xán Liệt ôm lấy miệng, cố không bật lên tiếng khóc. Không được phép khóc, vô dụng đến thế! Chẳng ai có thể thay đổi được câu chuyện bi thương này. -" Xán Liệt" Cách một lớp kính, Bạch Hiền đã đứng trước mặt anh từ lúc nào. Một tay cậu ấy đặt lên cửa kính. Xán Liệt do dự đưa tay đặt lên. Qua một lớp cửa kính hai tay chạm vào nhau, gần trước mắt mà cách xa vạn dặm. Phác Xán Liệt không kìm nổi lòng, mở cửa, ôm lấy Bạch Hiền vào lòng. -" Xán Liệt." Bạch Hiền bật khóc, ôm chặt lấy anh. -" Anh đây." Đau thương. -" Anh đã ở đâu?" Xán Liệt cố gắng không khóc, gượng gạo vỗ về Bạch Hiền: -" Anh xin lỗi." -" Em cứ nghĩ anh bỏ mặc em." Muốn nói với em ấy rằng sẽ không bỏ rơi em ấy nhưng anh lại không nói được. Không thể cho em ấy niềm hi vọng rồi dập tắt mất niềm hi vọng đó. Anh biết chúng ta vĩnh viễn không thể bên nhau, cố gắng tỉnh giấc mộng viển vông đó đi, giấc mộng sai trái của đôi ta. -" Bạch Hiền." Em ấy ngước lên nhìn tôi. Hai mắt em ấy sưng tấy, em ấy đã khóc rất nhiều. Tôi muốn hôn lên mắt em ấy, nhưng tôi biết đó là điều không thể. Dù biết là tàn nhẫn nhưng tôi vẫn làm em ấy tổn thương. -" Bạch Hiền, anh và em không thể bên nhau." Khoảnh khắc đó, tôi thấy người em ấy run lên. Bạch Hiền của tôi đang sợ hãi. Tôi buông em ấy ra. -" em hãy sống cuộc sống của mình, sẽ có người yêu em hơn anh." Em ấy lặng đi. Nỗi đau trong tôi âm ỉ, chỉ muốn trào ra. Tôi buông tay em ấy ra, vội quay đầu đi. -" Đừng đi." Tôi nắm lấy tay anh ấy. Níu kéo anh ấy, níu kéo thứ tình yêu của tôi dành cho anh ấy. Phác Xán Liệt, anh ấy lại tàn nhẫn buông tay tôi ra như thế. Anh ấy làm y như 8 năm trước tôi đã làm với anh ấy, nhẫn tâm vứt bỏ tôi như một thứ đồ chơi. Tay anh ấy từ từ tuột khỏi tay tôi. Lưng anh ấy quay lại, dần rời xa tôi. Hôm đấy là đầu hè, ánh nắng ngoài cửa sổ nhảy nhót, đối lập với đau thương trong lòng chúng tôi. Mùa hè này, chúng tôi li biệt. End chap 22
|
Phần 23: Lí do. HEARTLESS Chap 23: Lí do. Tôi trở về biệt thự, tự nhốt mình trong phòng, giam cầm mình trong nỗi nhớ em. Tôi tàn nhẫn buông tay em ấy, tàn nhẫn làm em ấy tổn thương, tàn nhẫn như em ấy đã làm với tôi. Lòng đau như cắt, tâm tàn phế liệt, toàn thân chằng chịt vết đau. Thứ tình yêu tôi dành cho em ấy bị chôn vùi với sự đau thương. Xán Liệt uống hết li này đến li kia, càng uống càng đau, càng uống càng tỉnh. Có thể nào say không? Rượu thơm nồng, tim rỉ máu. -" Đừng uống nữa." Phác Chính Thuần từ ngoài đi vào, cầm lấy li rượu trong tay Xán Liệt, tự mình uống hết. Xán Liệt liếc nhìn, lại nhắm mắt lại. Anh ghét ông ấy, điều đó là sự thật. Tất cả sự tàn nhẫn lúc này đều là do ông ấy gây ra. Sự đau thương này cũng là do ông ấy gây ra. Ông ấy là bố tôi, tôi lại hận ông ấy. Vòng xoáy hận thù này gậm nhắm vào tim tôi, ăn mòn trí não tôi. -" Xán Liệt, con nghỉ ngơi đi." -" Bố vừa lòng chưa?" Xán Liệt mở mắt ra, lạnh nhạt hỏi Phác Chính Thuần. Ông không nói gì lại đi ra. Thời gian cứ ngày một trôi đi, ngày nào trên mặt báo cũng có tin về Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt mỗi ngày đều rò rỉ ảnh hôn những cô gái lạ trong xe riêng, nơi công cộng, hoặc thậm chí là trước cửa công ti. Vụ Phác Xán Liệt tự tử không đến tai các nhà báo nên chẳng ai biết thời gian qua anh đã đi đâu. Họ cứ nghĩ anh đi công tác nên không mảy may nghi ngờ. Phác Xán Liệt biến thành Tổng giám đốc lăng nhăng nhất trong Đại Hàn Dân Quốc. Có mấy ai biết nội tình bên trong làm sao, cứ thấy anh thân mật với một cô gái là họ chụp ảnh giật tít trên mặt báo. Biện Bạch Hiền cũng biến mất, không biết cậu ấy đi đâu, còn ở trong căn nhà kia nữa không hay đã chuyển đi rồi. Biện Bạch Hiền biến mất một cách kì lạ đã gần 2 tuần rồi. Phác Chính Thuần cũng không cho người đi theo mà trả tự do cho cậu ấy. Một chút thông tin cũng không có, như thể bị bốc hơi vào không gian, biến mất trong tầm mắt. Phác Xán Liệt cũng không cho người tìm Biện Bạch Hiền, cứ mặc nhiên để mọi thứ diễn ra, trôi dần đi, gần như cắt đứt tất cả mọi liên lạc khỏi Biện Bạch Hiền. Xán Liệt ôm eo một cô gái đi ra từ công ti, đột nhiên dừng chân lại, thất thần nhìn phía hiên công ti. Cậu ấy nhỏ nhắn đứng dưới nắng, ánh nắng mùa hè chiếu xuống nhảy múa trên người cậu ấy. Có vẻ Bạch Hiền đã đứng đã rất lâu nên trên trán lấm tấm mồ hôi, da mặt đỏ ửng do nắng chiếu vào. Sau hai tuần biến mất, hôm đó Bạch Hiền đột nhiên xuất hiện trước công ti. Xán Liệt chôn chân nhìn người mà anh đã yêu sâu sắc nhưng không sao với tới được. Trái tim lại âm ỉ đau đớn, khóe mắt đỏ lên. Bạch Hiền quay lại. Xán Liệt không suy nghĩ vội quay về phía nữ nhân bên cạnh, cúi xuống hôn cô ấy. Hôn rất sâu. -" Xán Liệt." Biện Bạch Hiền nhìn thấy tất cả, đau lòng gọi anh. Nhìn người mình yêu bên cạnh người khác có ai không đau, chỉ muốn chạy đến ngăn họ lại nhưng Bạch Hiền thì khác. Cậu mãi mãi không có quyền hạn đó. Cậu có là gì của Phác Xán Liệt đâu. Đợi đến khi anh chịu buông cô gái đó ra, Biện Bạch Hiền mới lấy dũng khí đi đến. Một tay cậu kéo lấy vạt áo của Xán Liệt. -" Anh... thật sự buông tay em sao?" Tình yêu cậu dành cho anh sâu sắc khó lòng buông tay. Cậu vẫn muốn anh suy nghĩ lại. Rốt cuộc lí do anh muốn buông tay là gì, thật sự chỉ vì Phác Chính Thuần ngăn cản nên anh thuận theo. Cậu không tin anh lại có thể dễ dàng nhu thuận theo ý cha mình. Anh là Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt một khi đã muốn cái gì thì sẽ không từ bỏ. Anh đã từng nói anh còn yêu cậu, vậy cớ sao lại từ bỏ. Thật sự nghe theo lời Phác Chính Thuần hay thật ra từ đầu anh đã không hề yêu cậu, chỉ coi cậu là thứ đồ rẻ tiền chơi đùa rồi vứt bỏ. Biện Bạch Hiền muốn biết lí do chính đáng. Xán Liệt không nhìn Bạch Hiền lấy một cái, cầm tay cô gái kia đi nhanh lướt qua cậu. Câu hỏi cậu vừa hỏi, anh cũng không thềm đếm xỉa đến. Có đến mức tàn nhẫn vậy không? Biện Bạch Hiền thật không cam tâm, vội nắm lấy tay Xán Liệt, khẩn khoản nói với anh: -" Xán Liệt, cho em biết lí do anh buông tay được không?" Phác Xán Liệt trốn tránh không được, nhắm khẽ mắt lại, lấy can đảm quay lại đối diện với Biện Bạch Hiền. Anh nói một câu tổn thương sâu sắc đến cậu. -" Chúng ta... quen nhau?" Sắc mặt Biện Bạch Hiền trắng nhợt. Mất một lúc mới có thể nói được, tay cậu bóp chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Phác Xán Liệt. -" Anh đang ...nói gì?" Anh cớ sao lại có thể tàn nhẫn hỏi rằng chúng ta có quen nhau không. Anh thật sự muốn em tổn thương đến tâm tàn phế liệt. Anh nói bỏ là bỏ, coi em như người xa lạ. Phác Xán Liệt, em thật sự không hiểu. Em đã làm gì sai để anh đối xử tàn nhẫn như thế. Em có quen anh không, bản thân anh rõ nhất. Cho em một cái lí do buông tay cũng khó thế sao. Hay thật ra anh đã không hề yêu em, chỉ coi em là thứ đồ chơi muốn vứt thì vứt muốn bỏ thì bỏ. Em đã yêu anh như thế tại sao lại có thể tàn nhẫn, độc ác như vậy. Em không cam tâm. Phác Xán Liệt nhắc lại câu nói của mình lần nữa: -" Chúng ta quen nhau?" Mọi từ ngữ như con dao đâm chí mạng Biện Bạch Hiền. Ngón tay Bạch Hiền bấu chặt vào mu bàn tay của Phác Xán Liệt, càng lúc bấu càng chặt. Móng tay găm vào da thịt anh, rớm máu. Phác Xán Liệt nhăn mày, cũng không buồn rụt lại, để mặc Biện Bạch Hiền bấu đến bật máu. Nỗi đau từ tay truyền thẳng vào tim. -" Chỉ cần nói cho em lí do cũng khó đến thế sao?" Tay Biện Bạch Hiền buông lỏng ra. Móng tay nhuốm màu đỏ của máu. Phác Xán Liệt lạnh nhạt quay đi, lại rời xa Biện Bạch Hiền. Máu từ mu bàn tay chảy xuống ngón tay. Đây là cách duy nhất để em có thể rời xa anh. Làm em tổn thương, anh cũng đau. Anh không lỡ nhưng đây là cách duy nhất. Làm sao có thể nói cho em biết sự thật kia. Em rất yếu đuối, anh sợ em sẽ không trụ nổi. Biện Bạch Hiền hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho một thằng tồi như anh. Anh tin trên đời này, giữa biển người mênh mông rộng lớn này, rồi sẽ có một ngày em gặp được người yêu em hơn anh, không làm em tổn thương như anh. Anh tin vào điều đó. Anh cầu nguyện cho em. Anh không cần yêu ai cả, anh sẽ giữ thứ tình yêu của anh chôn sâu trong tim anh. Thứ tình yêu anh dành cho em chỉ cần mình anh biết, mình anh hiểu là đủ. Không cần em đáp lại. Em chỉ cần quên anh đi, tiến lên phía trước, sẽ có một ngày ông trời không phụ lòng anh, lẫn em. Anh tin ông trời còn có mắt, sẽ thấu được lời cậu nguyện của anh. Sao gần ngay trước mắt, mà như cách ngàn sơn? Dứt khoát đoạn tuyệt, từ nay ly biệt. Như chú chim bồi hồi, ai để ý tiếng hót đau thương? End chap 23.
|