Fanfic ChanBaek Nhẫn Tâm - HEARTLESS
|
|
Phần 14: Gã tồi HEARTLESS Chap 14: Gã tồi. Sau khi chơi bóng, mồ hôi chảy ròng ròng, hai người mới ngồi xuống ghế dài. Phác Xán Liệt ném cho Ngô Thế Huân chai nước, cười nói: -" Vẫn khá đấy." Tu nước ừng ực, Phác Xán Liệt cầm khăn lau mồ hôi trên trán. Ngô Thế Huân ngồi bên cạnh nói gì đó anh nghe câu được câu mất, điện thoại để trên ghế dài đột nhiên reo inh ỏi. -" Gì?" Xán Liệt luôn cao ngạo như vậy, trả lời điện thoại cũng luôn tỏ ra cao quí hơn người. -" Tổng giám đốc, tôi không biết có nhiểu lời không nhưng cả tối hôm qua lẫn sáng nay cậu Biện đều không ra khỏi nhà." Khóe mày của Phác Xán Liệt co lại, Ngô Thế Huân ngồi ngay bên cạnh cũng khó hiểu nhìn. -" Có thể cậu ta ở trong nhà." -" Tôi theo dõi cậu ấy mấy ngày nay, thường thường buổi tối cậu ấy sẽ ra ngoài ăn tối, sáng sẽ dạy sớm để đến giảng đường trừ khi không có tiết cậu ấy sẽ không đến. Nhưng tối qua và sáng nay tôi không hề thấy cậu ấy ra khỏi nhà. Tôi sợ có thể cậu ấy đã phát hiện ra tôi đang theo dõi nên chạy trốn rồi chăng?" Phác Xán Liệt nhìn Ngô Thế Huân bên cạnh, nói vào điện thoại " đợi chút" rồi quay sang hỏi Thế Huân: -" Này, sáng nay cậu có tiết trên lớp không?" -" Có, sao?" -" Khoa tâm lí học có tiết hôm nay không?" -" Ừm... hình như có hai tiết đấy." Vừa nghe Ngô Thế Huân nói xong, Xán Liệt đứng bật dạy, lớn tiếng trong điện thoại: -" Xông vào nhà cậu ta cho tôi, có thể cậu ta phát hiện ra nên chạy trốn rồi." Ngô Thế Huân cũng vội chạy theo, vừa chạy ra bến đỗ xe vừa hỏi: -" Có chuyện gì vậy, công ti có chuyện gì sao?" -" Cậu tự bắt taxi về nhé. Tớ có việc bận." Phác Xán Liệt như bị ma đeo bám, vừa lên xe đã rồ máy phóng đi, chỉ để lại đằng sau làn khói mờ mờ ảo ảo. Khoảng tầm 30 phút sau, điện thoại lại reo lên réo rắt. Phác Xán Liệt cầm lấy tai nghe nhỏ đặt lên tai. -" Sao?" -" Xảy ra chuyện lớn rồi, tổng giám đốc đến bệnh viện XXX đi ạ." Nghe giọng nói có phần khẩn trương lẫn kích động của người kia. Phác Xán Liệt vội vã quẹo tay lái, lao thẳng đến bệnh viện. ... Đứng cạnh giường bệnh, Phác Xán Liệt không nói được lời nào, chỉ đứng im nhìn Biện Bạch Hiền đang hôn mê. Trán cậu ấy lấm tấm mồ hôi, hơi thở thều thào như người sắp chết. Khéo môi Phác Xán Liệt nhếch lên. Anh tiến lại lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho Bạch Hiền, đôi tay lạnh lẽo lướt qua làn da nóng rẫy, đỏ ửng kia. Gặp lại cậu ta trong hoàn cảnh này đúng là chẳng thú vị gì cả. Phác Xán Liệt ném khăn giấy xuống đất, hừ một tiếng bỏ ra ngoài. Hôm nay cứ cho là đi làm muộn đi vậy, bây giờ cũng đã gần 10 giờ rồi, Phác Xán Liệt không lái xe về biệt thự nữa mà đến thẳng công ti, vừa lái xe vừa nói điện thoại với quản lí. -" Chuẩn bị âu phục đi, tôi đến công ti đây." -" Âu phục?"- Người quản lí khó hiểu hỏi. -" Đừng hỏi nhiều." Hắn tắt máy. Phác Xán Liệt đi lên bằng thang máy chuyên dụng dành cho Tổng giám đốc, nên không ai biết hắn mặc quần áo thể thao đến. Đối với một vị Tổng giám đốc độc tài như hắn, hình tượng vô cùng quan trọng, trong mọi hoàn cảnh, mọi thời điểm đều phải thật hoàn hảo. Hôm nay ngoại lệ, không còn cách nào nên hắn đành phải ăn mặc thế này đến công ti. Đương nhiên không ai nhìn thấy, chỉ có quản lí của hắn là thấy được. Sau khi thay âu phục, đi giày da bóng lộn, Phác Xán Liệt đi thẳng đến phòng họp. Quản lí bên cạnh vừa đi vừa báo cáo sơ qua nội dung họp hôm nay. Vừa vào đã thấy các cổ đông đến đầy đủ cả rồi. Phác Xán Liệt ngồi xuống ghế, mỉm cười xin lỗi mọi người. Anh cao ngạo là thế, nhưng trong công việc luôn khôn khéo, độc tài như thế, nhưng trong công việc đối với người khác không quá gay gắt, lạt mềm buột chặt. Mọi người thấy vị Tổng giám đốc cao cao tại thượng xin lỗi nên cũng không để ý mà mỉm cười cho qua. Phác Xán Liệt lướt qua bản báo cáo trên tay, lật đi lật lại mấy lần, cuối cùng nhíu mày nhìn một bản báo cáo ở cuối tệp. Đôi mắt trở lên nghiêm trọng, mọi người xung quanh bắt đầu bất an. Vị Tổng giám đốc độc tài này đã tỏ ra như vậy chắc chắn sắp có chuyện xảy ra. Quả nhiên... Soạt. Tập tài liệu bị ném xuống mặt bàn không hề thương tiếc, giấy tờ bên trong còn bay ra rơi một chút xuống sàn nhà. Quản lí đứng bên cạnh hốt hoảng chạy lại nhặt lên. Phác Xán Liệt liếc mắt nhìn từng người trong phòng họp, mãi mới lớn giọng: -" Ngân hàng Chính Hào rút lại vốn thế là thế nào?" Mọi người vẫn im lặng không dám mở bất cứ lời nào. -" Ai phụ trách bên vay vốn của Chính Hào, tại sao ngân hàng lại thu lại vốn?" Một người trẻ tuổi đứng dạy, mặt đã tái đi từ lúc nào. Phác Xán Liệt nhìn cậu ta một lúc, truy hỏi: -" Tại sao? Cậu đã làm gì?" -" Tổng giám đốc thật ra Chính Hào không hề đưa ra lí do chính đáng đã rút lại vốn cho sản phẩm này. Chính tôi cũng không biết lí do là gì? Chính Hào chỉ nói rằng sản phẩm này không được lãi sợ lỗ vốn nên rút lại vốn đã đầu tư." -" Sản phẩm là gì?" -" Điện thoại QQQ" Phác Xán Liệt hít một hơi thật sâu, trừng mắt với cậu ta: -" Vậy miệng lưỡi của cậu đùng để làm gì? Không thuyết phục nổi Chính Hào sao? Thật vô dụng." Cậu ấy cúi đầu xuống, tỏ ra tội lỗi vô cùng. Phác Xán Liệt liếc xéo một cái, quay ra với quản lí. -" Đặt cho tôi một cuộc hẹn với bên lãnh đạo Chính Hào." -" Vâng." Buổi họp tài chính kết thúc trong không khí căng thẳng. Tổng tài độc đoán nổi giận tức là công ti sẽ có biến. Thể nào vị tổng tài này cũng sẽ trút hết giận dữ lên đầu các nhân viên của công ti cho xem. Mọi người đều âm thầm kháo nhau hãy cố làm tốt việc để tránh rước họa vào thân. Phác Xán Liệt đóng nắp bút lại, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã gần 6 giờ chiều rồi. Quản lí đi từ bên ngoài vào, báo với hắn. -" Tổng giám đốc, cô Hàn muốn gặp ngài để nói chuyện." Hôm nay tâm trạng đang không được vui, công việc bù đầu, chẳng đâu với đâu làm gì có thời gian để gặp người khác, Phác Xán Liệt lạnh lùng từ chối. Khoảng 5 phút sau quản lí lại chạy vào, báo với hắn rằng cô Hàn nói nếu không gặp được sẽ đợi đến khi nào Xán Liệt chịu gặp mới thôi. Con người vốn là như thế. Hằng ngày lúc nào Phác Xán Liệt cũng bị làm phiền như thế. Bao nhiêu người đến tìm hắn cũng chỉ vì một việc vớ vẩn đầu tư vào dự án của họ, đúng là toàn việc vô bổ chán ngấy. Phác Xán Liệt cũng không rảnh đến mức lúc nào cũng tiếp người khác, chỉ khi có lợi cho hắn hoặc công ti hắn mới ra mặt giúp người khác. Phác Xán Liệt nghe quản lí nói vậy vẫn mặc kệ. Mãi đến khi gần 8 giờ tối, công việc đã vơi đi một chút, hắn mới cầm áo khoác ra khỏi phòng. Đi dưới gara để xe, chỉ có một mình Phác Xán Liệt đi lấy xe, hôm nay hắn muốn tự mình lái xe nên bảo quản lí không cần chuẩn bị xe. -" Phác tổng." Có người gọi hắn, Phác Xán Liệt nhăn mày quay lại, chỉ thấy một vị tiểu thư mặc một chiếc váy xuông màu đen đang tiến đến. Một ngày Phác Xán Liệt phải gặp cả chục người, đương nhiên không nghĩ ra vị tiểu thư này là ai, nghĩ một lúc vẫn không biết nên nói gì. -" Tôi là Hàn Tử Băng." -" À. Hàn tiểu thư." Phác Xán Liệt nhớ ra, khẽ kêu một tiếng. Nhớ lại vừa rồi quản lí có nói với hắn rằng có Hàn tiểu thư muốn gặp, thì ra cô ta đợi từ chiều đến tận bây giờ, đúng là dai thật. Phác Xán Liệt đối với phụ nữ luôn lịch thiệp, khóe môi hơi cong lên: -" Hàn tiểu thư có chuyện muốn gặp tôi?" -" Tôi có chuyện muốn gặp Phác tổng, nhưng ở đây không tiện nói lắm." Phác Xán Liệt vừa xong việc, vốn định nghỉ ngơi, bây giờ cô ta lại muốn nói chuyện. Hắn dù không muốn thất lễ với cô ấy nhưng vẫn phải nói: -" Hàn tiểu thư, tôi rất mệt, để khi khác được không?" Hàn Tử Băng biết hắn đang từ chối nói chuyện với mình, vội nói: -" Ngài Phác, thật ra công ti chúng tôi thiếu vốn..." Phác Xán Liệt biết cô ấy định nói gì, muốn gì nên cắt ngang lời nói của Hàn Tử Băng: -" Hàn tiểu thư, tôi đang rất mệt, cáo từ." Hắn lạnh lùng quay đầu đi về phía xe. Hàn Tử Băng như con thiêu thân đâm đầu vào lửa, đuổi theo hắn. Cô bạo dạn tóm lấy cánh tay của hắn ngăn lại. -" Ngài Phác, tôi xin anh. Nếu công ti của tôi phá sản tôi sẽ chết mất. Đó là cả sản nghiệp bố tôi đã gây dựng lên, trước khi ông mất tôi đã hứa sẽ thay ông quản lí thật tốt. Bây giờ công ti nợ nần chồng chất, ngân hàng ép nợ nghiêm ngặt. Chỉ có Phác thị của anh mới cứu được Hàn thị. Tôi xin anh." Phác Xán Liệt gạt tay Hàn Tử Băng ra. Quay lại nhìn, thì ra cô ấy đang khóc. Đối với nam nhi có lẽ nhìn thấy nước mắt sẽ động lòng mà cứu nhưng Phác Xán Liệt vốn tính khí không bình thường đương nhiên không để tâm, lại đi thẳng. -" Ngài Phác, ngài muốn nhìn tôi chết sao?" -" Hàn tiểu thư, cô hà tất phải như thế." Hàn Tử Băng chạy đứng trước mặt Phác Xán Liệt, đột nhiên quì xuống trước mặt hắn, bộ dạng hết sức đáng thương. -" Chỉ cần Ngài Phác ra tay cứu, tôi chắc chắn sẽ không quên ơn này, ngài nói gì tôi sẽ đều nghe lời ngài." Thấy bộ dạng này của Hàn Tử Băng, Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy có hứng thú: -" Ý cô là gì?" -" Chỉ cần ngài ra tay tôi..." -" Bán thân à?" Hắn khinh bỉ nói với Hàn Tử Băng khiến cô kích động ngước lên nhìn hắn. -" Tôi..."- Hàn Tử Băng cứng họng. -" Hàn tiểu thư tôi có một phong thái là sẽ không bỏ tiền vào những thứ không có lợi cho mình. Nếu bỏ tiền vào cô, tôi nhận lại được gì đây?" -"..." -" Cô sao? Cũng không tồi." Nghe thấy hắn nói như thế, Hàn Tử Băng cả người run rẩy, nhưng hết đường, đành nói: -" Tôi đúng là không có cái gì có thể cho anh, nhưng tôi còn tôi." Khóe môi Phác Xán Liệt nhếch lên. Lọai phụ nữ đê tiện bất chấp hết tất cả này hắn đã gặp rất nhiều. Hàn Tử Băng đúng là đê tiện một cách đáng thương. -" Lấy thân đổi lấy công ti?" -" Đúng vậy." Phác Xán Liệt lắc đầu, thương hại: -" Cô không đáng 200 tệ." Lời nói của hắn động vào lòng tự trọng của Hàn Tử Băng. Cô rốt cuộc rẻ mạt đến vậy sao? Không đến nổi 500 tệ. -" Thôi được, đứng dạy đi. " Phác Xán Liệt đỡ Hàn Tử Băng dạy, hắn dí sát mặt vào tai cô, thì thầm: -" Lên xe đi." End chap 14.
|
Phần 15: Dõi theo. HEARTLESS Chap 15: Dõi theo Ngày hôm sau, trang nhất báo đều đăng một tin dật gân với tiêu đề:" Người tình bí ẩn của Giám đốc điều hành Phác thị- Phác Xán Liệt là tiểu thư Hàn Tử Băng?" Nhìn dấu chấm hỏi to đùng kia, kèm theo đó là hai bức ảnh chụp cảnh hai người hôn nhau say đắm trong xe ô tô, Phác Xán Liệt không kiềm chế được bật cười như kẻ điên. Đối với hắn, chắc chắn sẽ không đổ tiền vào công ti cô ta. Nhưng cô ấy đã bán thân nhờ hắn, Phác Xán Liệt cũng nể nang mới cho cô ta một ân nhuệ lớn như thế này. Chắc chắn nghe tin cô ta có thể là người tình bí ẩn của hắn, các ngân hàng trong nước sẽ tự động gọi điện mời gọi cô ấy. Coi như hắn cũng làm được việc tốt, mà không bị tổn thất gì mà còn được lời. Phác Xán Liệt là ai chứ? Thiên vương của ngành tài chính trong nước, mọi động tĩnh trong ngành tài chính đều đổ dồn về hắn. Phóng viên chờ sơ hở chụp ảnh hắn. Mọi động tĩnh của hắn đều bị đám nhà báo theo dõi gắt gao. Lần này là hắn cố tình cho bọn nhà báo chụp được cảnh hot đó. Thật ra ngoài việc giúp Hàn Tử Băng cũng có một phần muốn bôi nhọ danh dự của cô ta, bán thân để khôi phục công ti. -" Tổng giám đốc, như vậy không sao chứ?" Phác Xán Liệt vứt tờ báo sang bên cạnh, nhìn người quản lí của mình, hỏi ngược lại: -" Cậu nhìn tôi giống có vấn đề à?" Người quản lí vội xin lỗi rồi lui ra. Chuông điện thoại riêng của Phác Xán Liệt lại réo lên. -" Gì?" -" Tổng giám đốc, cậu Biện đã tỉnh và xuất viện rồi." -" Vừa lúc nãy à." -" Vâng" Hắn nhìn đồng hồ. Bây giờ 7 rưỡi sáng, vẫn còn sớm, vốn hôm nay hắn đến công ti rất sớm, bây giờ cũng chẳng biết làm gì. -" Cứ tiếp tục đi theo cậu ta đi." -" Vâng." Người quản lí cầm theo một cuốn sổ nhỏ đi vào, báo với hắn rằng đã hẹn với lãnh đạo Chính Hào gặp vào 2 giờ chiều nay, đã thu xếp ổn thỏa. Phác Xán Liệt đập tay xuống bàn, than vãn: -" Lại vất vả đây." Cả ngày hôm đó, Phác Xán Liệt hết họp lại đi gặp đối tác, phê duyệt và đến xưởng sản xuất xem xét tình hình, xong hết tất cả các việc cũng đã gần 4 giờ chiều. Về vấn đề thu hồi vốn của Chính Hào cũng đã giải quyết xong xuôi. Chỉ cần dùng lời ngon ngọt và lí lẽ là bọn lãnh đạo khai ra người đứng sau thao túng, việc tiếp theo chỉ là để cho bọn đã thao túng phải... sống giở chết giở, tất cả là do bọn chúng tự gây ra. ... Ngô Thế Huân mệt mỏi đổ người xuống ghế. -" Ôi mệt quá, cái bằng Tiến sĩ này." Phác Xán Liệt nhìn màn hình máy tính, xem mấy tin tức về thị trường chứng khoán, liếc nhìn Ngô Thế Huân. -" Sao? Học mệt thế à?" -" Ừ." -" Ai bảo đang yên đang lành lại đi thi Tiến sĩ làm gì." Ngô Thế Huân lườm Xán Liệt. Chẳng bao giờ nói được lời nào động viên hay an ủi bạn bè gì cả, nhớ ra gì đó, miệng cười một cách sảo trá. -" Này, người tình bí ẩn là sao? Mày thật sự... à?" Phác Xán Liệt vẫn chăm chú vào máy tính, cợt nhả trả lời: -" Người ta đã có ý nhờ vả chẳng lẽ hẹp hòi không cho?" Ngô Thế Huân bất lực trước cách nói vặn của Phác Xán Liệt, than vãn một tiếng lại im bặt. Phác Xán Liệt nhớ ra gì đó, lưỡng lự một lúc quyết định nói với Thế Huân. -" Mày gặp Biện Bạch Hiền rồi à?" Quả nhiên ngoài mong đợi, Ngô Thế Huân bật dạy, tròn mắt nhìn hắn. -" Tao bình thường không phải ma đừng nhìn như thế." Ngô Thế Huân đi đến trước mặt hắn. -" Mày gặp cậu ấy rồi à?" -" Ừ"- Phác Xán Liệt cứ thế thản nhiên trả lời. Ngô Thế Huân tâm mày nhăn lại, muốn nói gì đó mà lại thôi, cứ thế đứng tần ngần nhìn Phác Xán Liệt. Thế Huân có cảm giác mình vẫn chưa hiểu hết được suy nghĩ của bạn mình lúc này, có cảm giác Phác Xán Liệt càng ngày càng khó đoán. Gặp lại Biện Bạch Hiền mà vẫn còn bình thản như thế sao? Phác Xán Liệt như thể quỉ thần, đoán được suy nghĩ của Ngô Thế Huân, ngước lên nói: -" Yên tâm, tao chưa làm gì cậu ta cả." Ngô Thế Huân chuyển ánh mắt, quay lại ghế ngồi, im lặng nhắm mắt lại. ... Biện Bạch Hiền đi làm vào buổi sáng một ngày đẹp trời. Thời tiết ấm hơn hẳn rồi, đây đã là cuối xuân rồi. Ánh nắng nhảy múa trên mặt đường trơn mượt. Từ lúc đi đến bây giờ, Biện Bạch Hiền cứ có cảm giác bất an vô cùng, có cảm giác có người đi theo mình từ nhà. Suy nghĩ kĩ một hồi, Biện Bạch Hiền quay lại đằng sau, lại chẳng có ai cả. Đằng xa chỉ có một chiếc ô tô Audi màu xám đỗ ở lề đường, Biện Bạch Hiền căng mắt nhìn, chẳng thấy gì bên trong chiếc xe cả. Quay lại, cậu nhanh chân chạy đến trạm xe buýt. Mấy ngày nay tâm trạng cứ bất an, bản thân cứ có cảm giác có người theo dõi, rốt cuộc có phải có người đang theo dõi không hay là do ốm xong một trận nên bị ảo giác bất an. Ngồi trước trạm xe buýt, Biện Bạch Hiền liếc nhìn dòng người qua qua lại lại, mọi việc vẫn hết sức bình thường. Phác Xán Liệt ngồi trong xe, khóe môi nhếch lên cười. Cũng đã phát hiện ra có người theo dõi rồi sao? Tưởng cậu ta đơn thuần, ngu ngốc không nhận ra. -" Giám đốc."- Trợ lí lái xe quay lại gọi hắn. Phác Xán Liệt giơ tay ra hiệu im lặng, đợi đến khi Biện Bạch Hiền lên xe buýt, mới ra lệnh lái xe đến công ti. Xe buýt đi lướt qua xe của hắn. Biện Bạch Hiền mơ hồ loáng thoáng quay đầu nhìn, bóng dáng hắn lướt qua mắt cậu. Biện Bạch Hiền kinh ngạc trợn tròn mắt, cả cơ thể run lên sợ hãi. Đôi tay vươn lên ấn vào chuông khẩn cấp. -" cho tôi xuống xe," Bác tài vội thắng gấp. Biện Bạch Hiền lao ra khỏi cửa, đứng thất thần nhìn chiếc xe Audi màu xám bạc đã đi được một đoạn. Chẳng lẽ... Biện Bạch Hiền rùng mình, đưa tay lên ôm lấy vai mình. -" Phác Xán Liệt..." Cậu khó khăn nói, miệng run rẩy đến tê liệt. Phác Xán Liệt đang theo dõi mình. Biện Bạch Hiền quay đầu chạy một mạch về nhàm, khóa chăt cửa lại, nhảy lên giường trùm chăn kín người. Cậu không điên. Cảm giác bất an đó hóa ra là vì... Phác Xán Liệt đang theo dõi mình. Biện Bạch Hiền càng nghĩ càng sợ hãi, đến việc phải đến giảng đường cũng quên đi mất. Chuông điện thoại đổ liên hồi, Biện Bạch Hiền bắt máy. -" dạ" -" Biện Bạch Hiền, hôm nay cậu không định đến giảng đường sao?" Lúc này mới nhớ ra còn công việc, Biện Bạch Hiền hết cách, đành nói dối. -" Khụ khụ, tôi đang ốm, có thể nghĩ phép hôm nay được không?" -" Lúc nào cũng thấy ốm đau, nốt hôm nay thôi đấy." -" Vâng." End chap 15.
|
Phần 16: Cưỡng hôn. HEARTLESS Chap 16: Cưỡng hôn. -" Tổng giám đốc, cả ngày hôm qua cậu Biện không ra khỏi nhà. Sáng nay đến bây giờ cũng thế. Có cần vào không ạ?" Phác Xán Liệt đang trên đường đến công ti nghe vậy vội nói với quản lí lái xe. -" Dừng lại." Hắn tự mình lái xe đến nhà Biện Bạch Hiền. Đã đến mức này rồi thì hắnnên xuất đầu lộ diện. Chắc chắn Biện Bạch Hiền đã phát hiện ra bị hắn theo dõi nên mới ở lì trong nhà không chịu ra. ... Biện Bạch hiền co ro trong chăn, mặt nhợt nhạt không một chút sắc huyết. Chuông cửa vang lên hai lần, vẫn không dám ra khỏi chăn. Bản thân cũng không biết tại sao mình lại sợ hãi đến thế. Cạch. Rầm. Biện Bạch Hiền kinh hãi kéo chăn xuống. Tiếng bước chân lên cầu thang cộc cộc. Mồ hôi trên trán chảy xuống cổ. Bạch Hiền nhìn thẳng ra cửa, đến chớp mắt cũng quên mất. Không được. Đừng lại gần. Biện Bạch Hiền vùng dạy khỏi giường, chạy về phía cửa khóa trái lại, áp chặt người vào cửa. Rầm. Có người đập cửa, Biện Bạch Hiền càng sợ hơn, giữ chặt cửa. Đừng mở ra. Rầm. Cánh cửa bật mạnh ra, đập vào trán Biện Bạch Hiền, cậu văng mạnh ra xa. Cả người ngã ngửa xuống đất, Bạch Hiền choáng váng đưa tay ôm đầu, máu rớm ra tanh tanh. Cậu không ngước lên, co chân lại, lui về phía thành giường, như con mèo bị hành hạ sợ hãi nhưng không có nơi để trốn chạy. Phác Xán Liệt đứng ở cửa, lạng lùng nhìn người kia, trên trán máu đang chảy xuống mặt. Đây là lần thứ 2 gặp lại, lần nào Biện Bạch Hiền cũng thê thảm như thế. Cậu ấy cố tình phải không? -" Biện Bạch Hiền." Hắn gọi tên cậu, chỉ thấy Bạch Hiền càng co người lại. Phác Xán Liệt đi vào, cúi người xuống nâng cằm Biện Bạch Hiền lên. -" Khóc sao?" -"..." Biện Bạch Hiền cố gạt tay Phác Xán Liệt ra. Hắn càng bóp chặt hơn, muốn nghiền nát Biện Bạch Hiền. -" Đừng làm thế.", mãi Bạch Hiền mới mở lời. -" Cậu có quyền xin tôi?" Hai người đối mặt nhau. Biện Bạch Hiền nước mắt hòa với cả máu trên mặt. Cậu loạng choạng đứng dạy, cầu xin Phác Xán Liệt: -" Buông ra. Xin anh." Soạt. Phác Xán Liệt đẩy Bạch Hiền xuống giường, nằm đè lên, giữ chặt Biện Bạch Hiền đang dãy dụa bên dưới. Hắn thì thầm vào tai cậu: -" Biện Bạch Hiền, là cậu tự xuất hiện trước mặt tôi." -" Buông ra."- Bạch hiền yếu ớt phản ứng. - " Cậu quay lại đây có phải là do nghe nói tôi thành đạt không? Muốn tiền? Danh vọng?" -" Buông ra."- Bạch Hiền trợn mắt lên nhìn Xán Liệt -" Cũng biết cách dãy dụa đấy chứ" Lòng tự trọng của Biện Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt sỉ nhục không thương tiếc. Hóa ra trong mắt hắn cậu chỉ là một con người tồi tệ, vô liêm sỉ như thế. Đối với Phác Xán Liệt, cậu thật sự hạ đẳng đến mức đường cùng. Biện Bạch Hiền tức đến run người, tức giận nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt. Nhìn biểu hiện của cậu, hắn càng thích thú: -" Sao? Muốn đánh tôi à?" Chát. Biện Bạch Hiền vung tay tát thẳng vào mặt Phác Xán Liệt, không chút e dè, không chút suy tính. Hắn sững sờ trước hành động quyết liệt của cậu. Bạch Hiền đẩy người hắn ra, đứng dạy khỏi giường. Tay đưa lên cuồng loạn lau máu trên trán, sau đó cả người cậu phát giận, chỉ tay ra cửa, quát tháo: -" Cút ra khỏi đây." Phác Xán Liệt đứng dạy, phủi phủi tay mình, khóe môi nhếch lên, tiến về phía Biện Bạch Hiền. Hắn nắm lấy cổ tay cậu, kéo ra khỏi phòng. -" Buông ra." Phác Xán Liệt lôi Biện Bạch Hiền ra ngoài, ấn vào trong xe. Bạch Hiền hoảng sợ cố mở cửa. Phác Xán Liệt lên xe, khởi động, lao đi. -" Phác Xán Liệt, anh điên rồi." Phác Xán Liệt không thèm quan tâm, tiếp tục lái xe. -" Dừng xe lại." Lại nhấn ga xuống một mức nữa, tốc độ khiến Biện Bạch Hiền đã sợ càng thêm sợ hãi. -" anh..." Nhìn khung cảnh bên ngoài cứ thoắt ẩn thoắt hiện với tốc độ ánh sáng. Biện Bạch Hiền bất an, bám chặt tay vào dây an toàn, nhìn Phác Xán Liệt. Hắn quẹo tay lái đáp vào lề đường, cả người Biện Bạch Hiền lao về phía trước, đầu đập nhẹ vào thành ô tô, đau nhói. Phác Xán Liệt nhoài người lại, ôm lấy đầu Biện Bạch Hiền, cưỡng hôn. -" Phác ưm..." Lần đầu tiên sau 8 năm Phác Xán Liệt hôn Biện Bạch Hiền, không nhẹ nhàng, sâu sắc mà mạnh bạo, cưỡng đoạt. Hắn như con thú cắn xé Biện Bạch Hiền làm trăm mảnh, mọi oán hận đều đổ hết lên Biện Bạch Hiền. Bạch Hiền càng phản kháng hắn càng hôn sâu hơn. Môi cậu bật cả máu, sắc mặt từ trắng nhợt trở lên tím tái. Đến khi Biện Bạch Hiền không phản kháng nữa Phác Xán Liệt mới buông ra. Cậu dựa vào ghế, mặt đờ đẫn. Phác Xán Liệt cũng thẫn thờ. -" Tại sao?"- Bạch Hiền vô hồn hỏi hắn. -" Tại vì tôi hận cậu." Biện Bạch hiền quay sang nhìn hắn. Anh hận em đến mức nào? Có thể nào khiến anh hết hận không? Thật sự không có cách nào khác sao? -" Nhưng tôi không hận anh." -" Đó là nỗi đau của cậu vì không hận tôi." Phác Xán Liệt cười nhàn nhạt, khẳng định nỗi đau mà chính Bạch Hiền gây ra cho mình. Anh ấy nói đúng. Không hận anh ấy, bản thân mình sẽ đau hơn cả. Phác Xán Liệt không đau bởi anh ấy còn có lí do vì hận cậu, muốn chà đạp cậu, hủy diệt cậu. Biện Bạch Hiền bật khóc nức nở. Phác Xán Liệt ngồi bên cạnh, lông mày nhăn lại, khởi động xe lao đi. End chap 16.
|
Phần 17: Người tình. HEARTLESS Chap 17: Ngay ngày hôm sau, khắp các trang báo lớn nhỏ đều đăng tin với tiêu đề đỏ chót: "Người tình bí ẩn của Tổng giám đốc Phác thị- Phác Xán Liệt. Rốt cuộc sau Hàn Tử Băng còn bao nhiêu người nữa?" Phác Xán Liệt đang ăn sáng, vứt tờ báo sang bên cạnh, khuôn mặt vô thường vô phạt ăn bữa sáng, còn khen với quản gia hôm nay làm rất ngon. Bộ dạng hắn chẳng mấy bận tâm chuyện này. -" Phác Xán Liệt." Ngô Thế Huân từ ngoài đi vào, vứt tờ báo xuống bàn, tức giận nhìn Phác Xán Liệt. -" Sao?" -" Nhất định phải làm thế sao?" Phác Xán Liệt vừa ăn vừa nói một cách nhàn nhã: -" Không liên quan đến cậu." -" Xán Liệt." Phác Xán Liệt buông đũa xuống, đứng dạy đi lên tầng. Ngô Thế Huân phát giận, hai tay nắm chặt lại, ánh mắt bất an, lo lắng. -" Phác Xán Liệt, đừng tự làm đau chính mình." ... Biện Bạch Hiền như mỗi sáng bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường. Cậu đi trên đường đến trạm xe buýt, khuôn mặt không giấu được nét ảm đạm. Nhớ lại chuyện hôm qua, quay lại nhìn đằng sau, Biện Bạch Hiền đang sống trong sự sợ hãi, sợ Phác Xán Liệt lại đột ngột xuất hiện lần nữa làm khó dễ mình. Trên xe buýt, có vài người cao tuổi ngồi đọc báo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Biện Bạch Hiền nói gì đó. Không khí quái lạ này cuối cùng cậu cũng nhận ra. Đến giảng đường đại học, Biện Bạch Hiền bước vào lớp, không khí hôm nay trong lớp có phần lặng như tờ. Bình thường khi thấy Biện Bạch Hiền, các em sinh viên sẽ hồ hởi chào thật to nhưng hôm nay lại khác. -" Chúng ta học nhé. Giở trang 12." Biện Bạch Hiền chăm chỉ làm việc, miệt mài với bài giảng của mình, được nửa chừng, nhận thấy các em sinh viên không hề tập trung tư tưởng, nhăn mày nhắc nhở: -" Tập trung nào." -" Em có chuyện này..." Một bạn sinh viên ngập ngừng đứng dạy, giơ một tờ báo lên trước mặt, nói với Biện Bạch Hiền: -" Thầy xem cái này chưa ạ?" Biện Bạch Hiền nghĩ học sinh mất tập trung chỉ vì một tờ báo nên nổi giận, đi xuống, giật lấy tờ báo trong tay em sinh viên kia, mắt không thèm nhìn tờ báo, lớn tiếng với học sinh: -" Vì tờ báo mà em mất tập trung à? Tỉnh táo lại đi." -" Không phải... mà... Giáo sư xem thử đi..." Hừ nhẹ một tiếng lạnh, Biện Bạch Hiền giơ tờ báo lên, một hàng chữ màu đỏ nổi bật trên trang báo nhất. Chiếc thước trên tay rơi xuống đất kêu lạch cạch. Sắc mặt Biện Bạch Hiền biến sắc, mắt liếc nhìn vài sinh viên trước mặt. Tiếng đổ vỡ trong tim tan nát. Soạt. Phác Xán Liệt, thể diện của tôi bị anh làm cho mất hết. Anh dám lừa tôi. Biện Bạch Hiền cầm theo tờ báo chạy ra khỏi giảng đường. ... -" Cho tôi vào gặp Phác Xán Liệt." Biện Bạch Hiền đứng ở quầy quản lí dưới tầng một, vẻ mặt tức giận xông vào nhưng bị quản lí ngăn lại. -" Tôi muốn gặp anh ta. Cho tôi gặp Phác Xán Liệt." -" Phải đặt trước mới có thể gặp tổng giám đốc." Người quản lí phụ trách tiếp khách ái ngại nhìn Biện Bạch Hiền. Bạch Hiền ném mạnh tờ báo xuống đất, kiên định nói với quản lí của Phác Xán Liệt: -" Nếu anh ta không ra, tôi sẽ đợi đến khi gặp được Phác Xán Liệt." Mắt Biện Bạch Hiền đầy nước, một giọt rơi xuống, rất nhanh bị gạt đi. Không được phép khóc, đã đến lúc bản thân phải kiên cường, đã đến lúc phải để bản thân đứng dạy, Biện Bạch Hiền không thể mãi nhu nhược được. -" Biện Bạch Hiền." Phác Xán Liệt chầm chậm tiến về phía Bạch Hiền, thong thả, kiêu ngạo như chính con người mình. Chát. Mặt bị Biện Bạch Hiền đánh mạnh, đỏ lên. Lại dám đánh Phác Xán Liệt trước mặt bao nhiêu người ở công ti, Biện Bạch Hiền cậu gan thật. -" Tại sao? Anh không thể buông tha cho tôi sao? Phác Xán Liệt... anh... thật sự phải khiến tôi thân tàn ma dại anh mới hả dạ sao?" Biện Bạch Hiền vừa oán hận vừa đấm vào ngực Phác Xán Liệt liên hồi. Tại sao lại đối xử với tôi như thế. Anh biết rằng tôi rất đau lòng không? Tại sao anh lại khiến trái tim tôi vụn vỡ làm trăm mảnh. Phác Xán Liệt, anh hận tôi đến vậy sao? Tôi đã từng yêu anh, đến tận bây giờ vẫn còn luôn mơ tưởng viển vong đến anh mỗi đêm. Anh đang khiến tôi mất đi hi vọng. Tôi đã từng sai lầm khi yêu anh sao? Nếu được, tôi muốn quay lại quá khứ, khi mà tôi chưa từng gặp anh. Phác Xán Liệt nắm lấy cổ tay biện Bạch Hiền kéo đi. -" Buông ra." Hắn đẩy Bạch Hiền vào thang máy, nhanh tay cho cửa đóng lại. Lúc này, Xán Liệt mới buông tay ra. -" Biện Bạch Hiền, cậu vừa đánh tôi đấy." Tôi muốn đánh anh, tôi muốn giết chết anh. Biện Bạch Hiền lại giơ tay lên. Phác Xán Liệt tóm lấy, kéo cậu lại gần hắn hơn. Hắn áp người vào Biện Bạch Hiền, một tay bóp chặt cằm cậu. -" Cậu có tin, chỉ cần tôi nói với đám phóng viên rằng cậu là trai bao, tất cả đàn ông sẽ đến tìm cậu không? " -" Anh... buông ra." -" Chẳng phải cậu rất thích tiền và danh vọng sao? Những người đến tìm cậu sau khi tôi công bố cậu là trai bao chắc chắn toàn những người tai to mặt lớn cả. Cậu sẽ không bị lỗ đâu." -" Vô sỉ." Biện Bạch Hiền gằn lên, cố giằng tay ra. Phác Xán Liệt nhăn mày, đẩy người Bạch Hiền sát vào tường thang máy. Hắn cúi xuống cưỡng hôn Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền đưa tay đánh đám loạn xạ. Phác Xán Liệt đưa tay cởi cúc áo sơ mi của Biện Bạch Hiền, đột nhiên khao khát muốn chiếm đoạt Biện Bạch Hiền trỗi dạy mạnh mẽ. Hắn hôn cổ Biện Bạch Hiền, mơn chớn làn da của Biện Bạch Hiền. -" Phác Xán Liệt anh điên rồi. Mẹ nó." Biện Bạch Hiền dãy dụa, chửi thề. Cổ áo sơ mi tuột xuống khủyu tay Bạch Hiền. Phác Xán Liệt hôn từ cổ xuống bắp tay, từ bắp tay sang ngực Biện Bạch Hiền. Một cảm giác rạo rực, cảm giác muốn sở hữu Biện Bạch Hiền khiến hắn phát điên. Ting. Cửa thang máy mở ra. End chap 17.
|
Phần 18: Mâu thuẫn. HEARTLESS Chap 18: Mâu thuẫn. Thang máy mở ra, Phác Xán Liệt vốn chẳng mấy bận tâm, đây là thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc. Bên trên tầng cao nhất cũng chỉ có phòng làm việc của hắn. -" Phác Xán Liệt." Phác Xán Liệt quay lại. Biện Bạch Hiền hổ thẹn quay vào trong, hai mắt nhắm lại trốn tránh ánh nhìn của người khác. Ngô Thế Huân đi vào, nắm lấy cổ tay của Biện Bạch Hiền kéo ra khỏi thang máy. Phác Xán Liệt tức giận, lạnh lùng đe dọa: -" Nếu cậu đưa Biện Bạch Hiền đi, chúng ta sẽ không còn là bạn bè nữa." Ngô Thế Huân quay lại nhìn Phác Xán Liệt, khó khăn nói: -" Cậu nhất thiết phải làm thế sao?" -" Ừ"- Phác Xán Liệt không cần suy nghĩ, tuyệt tình trả lời. Khóe môi Ngô Thế Huân nhếch lên nụ cười nhàn nhạt. Phác Xán Liệt điên thật rồi. Vì Biện Bạch Hiền mà trở nên như vậy sao? -" Cậu điên thật rồi." -" ừ" Phác Xán Liệt đi đến nắm lấy cổ tay còn lại của Biện Bạch Hiền. -" Buông Biện Bạch Hiền ra"- Hắn ra lệnh cho Ngô Thế Huân. Thế Huân nhìn Bạch Hiền, do dự một chút. Cuối cùng lấy chính tay của mình gạt tay Phác Xán Liệt ra. -" Vậy thì tùy cậu." Anh lạnh nhạt với Phác Xán Liệt, cầm tay Biện Bạch Hiền kéo đi. Phác Xán Liệt tức đến phát điên, gầm lên đầy giận dữ: -"Ngô Thế Huân, cậu giỏi lắm." Ngô Thế Huân đỗ xe trước ngõ vào nhà Biện Bạch Hiền, quay sang nhìn người bên cạnh, cậu ấy trầm tĩnh nhắm hai mắt lại như thể đang ngủ. -" Cảm ơn." -" Không có gì." Biện Bạch Hiền tự mình cởi dây an toàn, định mở cửa xuống xe, đột nhiên Ngô Thế Huân nói: -" Tôi đã từng bảo cậu đừng gặp lại Phác Xán Liệt nữa." -"..." -" Có lẽ đến cuối cùng cậu vẫn gặp cậu ấy. Tôi không biết có thể giúp cậu thế nào nữa." -" Cảm ơn." Biện Bạch Hiền xuống xe, nhanh chân chạy vào trong ngõ. ... -" Quay lại đây làm gì?" Phác Xán Liệt ngồi trên ghế, liếc nhìn Ngô Thế Huân đang đi vào. Thế Huân ngồi xuống ghế sofa giữa phòng, không nói gì nhắm hai mắt lại. Để bản thân được yên tĩnh đôi chút. Phác Xán Liệt đi đến, khóe môi nhếch lên nụ cười giễu cợt, mỉa mai. -" Tôi cứ luôn tò mò, Ngô Thế Huân, cậu thích Biện Bạch Hiền à?" Ngô Thế Huân mở mắt ra, nhìn chằm chằm Xán Liệt. Phác Xán Liêt đút hai tay túi quần, đả kích Ngô Thế Huân: -" Có phải Lộc Hàm biết chuyện cậu thích Biện Bạch Hiền nên mới bỏ đi thế không?" Nghe thấy Phác Xán Liệt động vào cái tên tối kị trong lòng mình. Ngô Thế Huân đứng dạy, cả người run lên, rít qua từng kẽ răng: -" Cậu nói gì?" -" Chẳng phải Lộc Hàm bỏ đi vì cậu thích Biện Bạch Hiền sao. Lúc đầu tôi cứ nghĩ là cậu lăng nhăng nhưng nếu để ý kĩ..." Ngô Thế Huân mất kiềm chế, nhảy bổ vào nắm lấy cổ áo của Phác Xán Liệt. Mắt vằn lên những sợi tơ máu nhỏ li ti, đầu phát điên đến nổ tung. -" Phác Xán Liệt, cậu biết cái thá gì mà dám nhắc đến Lộc Hàm trước mặt tôi. Im đi." -" Ngô Thế Huân đừng cố phủ nhận, cậu thích Biện Bạch Hiền!" Rầm. Ngô Thế Huân đẩy Phác Xán Liệt ngã xuống đất. Sự giận dữ biến hắn thành một con thú dữ, tiến đến nắm lấy cổ áo Phác Xán Liệt, vung tay lên. -" Ngô Thế Huân, cậu rất đáng thương." Ngô Thế Huân dừng lại, buông Phác Xán Liệt ra. -" Phác Xán Liệt, là cậu tự chuốc lấy, từ nay chúng ta không còn can hệ nữa." Quay đầu đi ra khỏi phòng. Ai đáng thương hơn ai? Phác Xán Liệt, đến cuối cùng sự hận thù đang làm mờ mắt cậu. Tôi phải làm sao đây? Tình bạn của chúng ta chấm dứt sao? ... Phác Xán Liệt ngồi uống rượu, hết li này đến li khác. Cố gắng khiến bản thân chìm trong men rượu, muốn quên đi em nhưng càng uống lại càng nhớ thêm. Ly rượu trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành. Yêu rốt cuộc là gì? Là đối xử với người đó vô cùng tốt, tốt hơn cả bản thân mình. Nhưng hắn thì sao? Hắn có yêu Biện Bạch Hiền không? Hắn có tốt với Biện Bạch Hiền không? Hắn đã từng yêu Biện Bạch Hiền, cùng Biện Bạch Hiền trải qua những tháng ngày thanh xuân đầy nhiệt huyết, nhận lại cuối cùng là li biệt, đau đớn. Thật bất công. Xuân hạ thu đông, bốn mùa cứ lần lượt trôi đi, ngày nào hắn cũng nhớ đến Biện Bạch Hiền. Nhớ đến cái quay lưng dứt khoát ấy. Hận không thể giết chết Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền đã vứt bỏ trái tim, thứ tình yêu của hắn như một món đồ chơi tồi tàn. Lời hứa mà cậu đã từng hứa với hắn càng khiến Phác Xán Liệt tổn thương cùng cực, đã không làm được tại sao còn hứa để giờ đây nỗi hận che mắt hắn. Biện Bạch Hiền... Biện Bạch Hiền... Choang. Đồ đạc trên bàn làm việc bị Phác Xán Liệt hất xuống đất. Hắn xiêu vẹo đi ra khỏi phòng làm việc. ... Biện Bạch Hiền do dự cuối cùng chạy lại mở cửa hé ra, vừa nhìn thấy Phác Xán Liệt đã hoảng sợ định đóng cửa lại. Tay Phác Xán Liệt kẹt vào bên trong, Biện Bạch Hiền đành dừng lại. -" Biện Bạch Hiền." Biện Bạch Hiền cúi đầu xuống, mùi rượu cậu đã cảm nhận thấy rồi. Phác Xán Liệt đang say, một người đang say không thể làm khó dễ cậu được. Phác Xán Liệt áp Bạch Hiền vào cửa, hắn cúi xuống, cậu rất nhanh quay mặt đi. Khóe môi Xán Liệt hiện lên nụ cười ảm đạm. Ánh mắt là sự đau thương. Hắn thì thầm: -" Anh yêu em." Bạch Hiền lặng đi. Anh đang nói yêu cậu, nhưng anh đang say. Biện Bạch Hiền đau lòng quay sang nhìn Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt là ai chứ? Có thể dùng rượu để nói hết lòng mình sao? Anh ấy chưa bao giờ làm thế cả. -" Ngô Thế Huân từ bỏ anh rồi. Cậu ấy nói rằng anh rất tồi tệ." Phác Xán Liệt là ai chứ? Có thể kể nể những chuyện đã xảy ra với mình cho người khác nghe sao? Anh ấy chưa bao giờ làm thế. -" Anh yêu em" Phác Xán Liệt gục vào vai Biện Bạch Hiền. Người anh run lên. Biện Bạch Hiền kinh ngạc. Phác Xán Liệt là ai chứ? Có thể nào khóc một cách thê lương thế này sao? Anh ấy chưa bao giờ làm như thế. Bạch Hiền đưa một tay lên chạm vào vai Xán Liệt. Người anh mềm nhũn ra. Phác Xán Liệt đổ người xuống, Bạch Hiền vội đỡ lấy. End chap 18.
|