Lao Tù Ác Ma
|
|
Quyển 4 - Chương 26: Khác thường
Không biết trải qua bao lâu, trận cuồng nhiệt trên giường này cuối cùng mới kết thúc, Diệp Mạc toàn thân đau nhức nằm lỳ ở trên giường, tiêu hao sức lực quá mức khiến cậu ngay cả nhấc mắt cũng vô cùng khó khăn, muốn thỏa mãn một tên đàn ông sức lực chiến đấu siêu cường như Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc phát hiện mình thật sự muốn mất gần nửa cái mạng.
Mặt Tiếu Tẫn Nghiêm dán vào bên tai Diệp Mạc, khẽ cắn lỗ tai Diệp Mạc, thỉnh thoảng thở luồng hơi nóng vào ái muội khiêu khích khiến Diệp Mạc đang trong cơn uể oải phải rên lên khe khẽ.
Tiếu Tẫn Nghiêm muốn tiếp tục được nghe thanh âm rên rỉ mềm mại ngọt ngào của Diệp Mạc nữa, hắn không ngừng khiêu khích cậu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt vé bên trong đùi của cậu khiến cho Diệp Mạc một trận run rẩy.
Đã rất lâu không được hưởng thụ cảm giác tuyệt vời như vậy, sáng sớm dục vọng được thỏa mãn khiến từng tế bào trong cơ thể Tiếu Tẫn Nghiêm đều vô cùng thư thích, Tiếu Tẫn Nghiêm vuốt ve Diệp Mạc trong lòng mình, từng lần từng lần khẽ thì thầm tên cậu.
Tiếu Tẫn Nghiêm không muốn hỏi nguyên nhân đột nhiên Diệp Mạc thay đổi như vậy là gì, ở trong mắt hắn, chỉ cần Diệp Mạc chịu ngoan ngoãn an lành nằm trong lồng ngực hắn, ngọt ngào đáp lại đòi hỏi của hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt ôn hòa say đắm, như vậy là đã đủ lắm rồi.
Diệp Mạc không chút khí lực để rời khỏi giường, Tiếu Tẫn Nghiêm liền nằm ở bên cạnh Diệp Mạc, để đầu Diệp Mạc gối lên cánh tay của chính mình, ngón tay vuốt mái tóc ngắn mềm mại của Diệp Mạc, thỉnh thoảng cúi đầu hôn nhẹ lên trán Diệp Mạc.
“Mạc Mạc, em có biết hiện tại anh vui đến mức nào không?” Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn Diệp Mạc đang còn thiếp ngủ trong lòng, ôn nhu nhẹ giọng nói “Anh cứ tưởng bản thân phải chờ đến mấy năm nữa em mới chịu tha thứ cho anh.”
Diệp Mạc mở mắt ra, nụ cười trong trẻo yếu ớt thấp giọng nói “Ai bảo em yêu anh.”
Tiếu Tẫn Nghiêm chôn mặt vào trong mái tóc Diệp Mạc, hít sâu vào “Mạc Mạc… nói em yêu anh đi….”
Diệp Mạc chọc chọc ngón tay vào trong lồng ngực Tiếu Tẫn Nghiêm, cười nhẹ nói “Kỳ quái, uy nghiêm ngày thường của anh chạy đi đâu hết rồi.”
“Ở trước mặt em anh làm sao dám tỏ ra uy nghiêm nữa.” Tiếu Tẫn Nghiêm không nhịn được trêu ghẹo nói, tay xoa xoa mặt Diệp Mạc tiếp tục nói “Anh không ngại để người khác biết Tiếu Tẫn Nghiêm anh là tên sợ vợ đâu.”
Tiếu Tẫn Nghiêm vừa nói xong, Diệp Mạc cười ha ha đưa tay lên nhéo nhẹ mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, cố ý nói “Ai là vợ anh chứ, em cũng muốn làm chồng của anh.”
Tiếu Tẫn Nghiêm vội vã tuân lệnh tự bật thốt lên “Vậy từ giờ trở đi Tiếu Tẫn Nghiêm anh chính là lão bà của Diệp Mạc.”
Nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm giờ khắc này nở nụ cười trông như một đứa trẻ, Diệp Mạc đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, chính mình đã hại chết của anh ấy một người anh em, anh ấy rõ ràng đã biết chính mình liên hợp với người khác trả thù anh ấy, nhưng anh ấy vẫn sủng ái mình như trước đây.
Anh ấy trước nay chẳng hề nói cho cậu biết anh ấy khổ tâm đến thế nào, đau đớn chua xót đều tự mình ẩn giấu ở trong lòng, Tiếu Tẫn Nghiêm như vậy càng khiến Diệp Mạc cảm thấy cậu không có tư cách để nhận lấy tình yêu từ anh ấy.
Diệp Mạc hít sâu một hơi, che đi bi thương nơi đáy mắt, cười khẽ nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm làm ra vẻ kiêu ngạo nói “Như vậy còn tạm được.”
Diệp Mạc cùng Tiếu Tẫn Nghiêm ở trên giường nằm hàn huyên rất lâu, suýt chút nữa lại bị Tiếu Tẫn Nghiêm dụ dỗ cùng hắn làm một lần nữa, cuối cùng toàn thân đau nhức bò dậy, vẫn là phải bám vào người Tiếu Tẫn Nghiêm mới có thể đi vào phòng tắm, Diệp Mạc bị Tiếu Tẫn Nghiêm chống đỡ ở trên tường, sờ soạng một lúc lâu, thân thể trắng nõn bóng loáng của Diệp Mạc khiến Tiếu Tẫn Nghiêm suýt chút nữa lần thứ hai nổi lên thú tính quá độ.
Nhiều ngày cấm dục như vậy hiển nhiên đã đem Tiếu Tẫn Nghiêm bức thành cầm thú.
Diệp Mạc từ trong phòng tắm đi ra, miễn cưỡng vẫn có thể đi lại bình thường được, Tiếu Tẫn Nghiêm đi theo sát phía sau Diệp Mạc xuống lầu, chỉ sợ Diệp Mạc lại đột nhiên trượt chân té ngã.
Diệp Mạc cùng Tiếu Tẫn Nghiêm trở về thân mật nhanh như vây khiến cho tất cả mọi người trong biệt thự đều ngạc nhiên, đặc biệt là Phó Nhân, khi nhìn Diệp Mạc tiễn Tiếu Tẫn Nghiêm đi ra khỏi biệt thự, còn chỉnh lại cổ áo cho Tiếu Tẫn Nghiêm, Phó Nhân thậm chí cho rằng Diệp Mạc đã từ bỏ báo thù.
Phó Nhân biết rất rõ có thể Diệp Mạc sẽ vì yêu Tiếu Tẫn Nghiêm mà từ bỏ cừu hận trong lòng, nhưng cậu ta sẽ không vì kẻ thù mà từ bỏ mạng của Lạc Tần Thiên.
Tiếu Tẫn Nghiêm vừa ra khỏi cửa, Phó Nhân liền bí mật gọi Diệp Mạc ra chất vấn, chỉ là Diệp Mạc trả lời vô cùng hợp tình hợp lý.
“Tôi làm như vậy chỉ để đạt được món đồ Phục Luân muốn, nếu như tôi với Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn tiếp tục lạnh lùng, sự kiên trì của hắn đối với tôi sớm muộn gì cũng đến giới hạn, tới lúc đó tôi sẽ càng không có cơ hội.” Diệp Mạc lạnh lùng bình tĩnh giải thích.
Phó Nhân bán tín bán nghi nhìn Diệp Mạc, nhưng cũng không nhìn ra chút khác thường nào, nhớ lại sáng nay xem đoạn camera quay lại nhìn thấy Diệp Mạc vẫn như bình thường bỏ thuốc vào trong canh của Tiếu Tẫn Nghiêm, Phó Nhân liền không còn nghi vấn gì cả, chỉ cần cứ vậy kéo dài hơn một tháng nữa, Tiếu Tẫn Nghiêm chắc chắn sẽ phải chết, vậy Phó Nhân hắn cũng có thể công thành lui thân.
Ở lại biệt thự này thời gian càng lâu, Phó Nhân càng có loại sợ hãi thân phận bị vạch trần, lấy tác phong làm việc tàn nhẫn của Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ cần phát hiện ra ông chính là nằm vùng của Phục Luân, sau đó nhất định là dùng một phát súng giải quyết vấn đề.
Diệp Mạc mỗi buổi sáng hoặc buổi tối đều đích thân xuống bếp nấu canh, đây cơ hồ trở thành thói quen của Tiếu Tẫn Nghiêm, đem hành động này của Diệp Mạc xem như là tình yêu của Diệp Mạc chỉ dành riêng cho mình hắn, mùi vị riêng thuộc về Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm không ngần ngại mà uống sạch.
Diệp Mạc quả thực có đem thuốc của Phó Nhân bỏ vào canh đựng trong chén sứ màu trắng trên bức tường men gạch trong nhà bếp có gắn một cái máy thu hình loại nhỏ cùng màu với họa tiết men sứ trên bức tường, nếu như không nhìn kỹ căn bản sẽ không có ai phát hiện ra, Diệp Mạc biết đó là Phó Nhân gắn để giám sát cậu có bỏ thuốc vào hay không, vì thế cậu nhất định phải ở ngay phía trước máy thu hình dưới tầm mắt của Phó Nhân bỏ thuốc vào trong chén.
Vì Lạc Tần Thiên, Diệp Mạc không thể không làm như vậy.
Ở trong biệt thự, nếu như chỗ nào không có người hầu, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đều không kìm lòng được mà ôm lấy Diệp Mạc say sưa hôn, mượn tất cả những món đồ vật xung quanh để biến hóa cậu đủ loại tư thế kỳ quái tham lam cướp đoạt bên trong, đưa đến đỉnh sung sướng, Diệp Mạc mỗi lần đều không hề chống cự, bất kể thân thể có đến cực hạn thế nào cũng vẫn ngoan ngoãn nghênh hợp Tiếu Tẫn Nghiêm, động tác ôn nhu thuận theo có chút…. khác thường.
Tiếu Tẫn Nghiêm vốn không biết nên không hề khắc chế, trước đây mỗi lần đến hạn Diệp Mạc đều xin tha hoặc quát mắng chống cự mới được Tiếu Tẫn Nghiêm buông tha, nhưng hiện tại lại vô cùng mềm nhuyễn thuận theo, đến khi kết thúc hắn mới phát hiện người con trai nhỏ bé dưới thân đã kiệt sức.
Diệp Mạc thuận theo quá mức ôn hòa khiến Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy có gì không đúng nhưng lại không thể nói ra được cụ thể là gì, bởi hắn luôn cảm thấy hiện tại mặc dù Diệp Mạc có cười cũng lộ ra cảm giác có tâm sự nặng nề, không giống như trước đây luôn trắng trợn không kiêng dè dạy bảo trách cứ hắn thế nhưng rất ngọt ngào vui vẻ, hiện tại có cảm giác Diệp Mạc tự xem mình như món đồ chơi của hắn, bất luận hắn nói gì, đưa ra yêu cầu gì Diệp Mạc cũng đều sẽ đồng ý.
Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không nghĩ quá nhiều, cho rằng vì Diệp Mạc vẫn còn chưa thoát khỏi đau buồn sau cái chết của Diệp Nhã, hắn nỗ lực ôn nhu lần thứ hai đem toàn bộ yêu thương kéo dài ra biểu đạt hắn rất sủng ái Diệp Mạc, mà Diệp Mạc cũng yêu hắn, chuyện này đối với Tiếu Tẫn Nghiêm mà nói là đủ rồi.
Diệp Mạc cuối cùng cũng lấy được cơ mật Phục Luân muốn ở Tiếu Tẫn Nghiêm, lúc Tiếu Tẫn Nghiêm đi làm thì Diệp Mạc mở máy tính riêng của Tiếu Tẫn Nghiêm ra, mật mã cài đặt của máy tính cũng giống hệt như mật mã trong điện thoại di động.
Diêp Mạc không chỉ là một tinh anh giỏi về máy tính, cộng thêm lúc Tiếu Tẫn Nghiêm làm việc trong thư phòng, Diệp Mạc đều mang trà đến, hoặc là thỉnh thoảng ở bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm giúp một vài việc, từ lúc Diệp Mạc hòa hảo với Tiếu Tẫn Nghiêm trở lại như ban đầu, Tiếu Tẫn Nghiêm trên máy tính xem qua cơ mật trước nay không hề kiêng kị sự có mặt của Diệp Mạc, thế nên Diệp Mạc rất dễ dàng tìm được cơ mật Phục Luân muốn từ trong máy vi tính.
Đồng thời xác thực, đây chính là cơ mật thật.
Jian: Trước giông bão chính là yên bình =.=’
|
Quyển 4 - Chương 27: Lăng Nghị
Diệp Mạc dùng máy tính cá nhân của mình mở nội dung trong USB ra cẩn thận xem rõ một lần.
Quả đúng như Phục Luân đã nói lúc trước, năm vừa rồi vào lúc này, Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ tập trung toàn bộ hàng hóa đặt ở cùng một địa điểm, liên hệ với người mua về địa điểm giao nhận, trong một khoảng thời gian dài sẽ tiến hành đàm phán thương mại.
Giá trị của đám hàng này lớn đến nỗi không thể đánh giá được hết, hơn nữa gắn chặt với quan hệ buôn bán hợp tác song phương, nếu như số hàng hóa này của Tiếu Tẫn Nghiêm bị bại lộ, nó sẽ trở thành lần tổn hại nặng nề nhất trong những năm qua thậm chí sẽ ảnh hưởng lớn đến thế lực của Tiếu Tẫn Nghiêm ở Đông Nam Á. Cũng xem như chỉ cần một lần tấn công này mà Phục Luân thôn tính được số lượng lớn hàng hóa thương mại này, không chỉ thu về lợi nhuận khổng lồ mà còn nắm được mạng lưới quan hệ mua bán vốn thuộc về Tiếu Tẫn Nghiêm.
Số lượng hàng khổng lồ này toàn bộ được Tiếu Tẫn Nghiêm cất giấu ở trong một cái hầm dưới lòng đất, phía dưới hầm được Tiếu Tẫn Nghiêm sai thủ hạ xây dựng ra một căn cứ ngầm có không gian rộng lớn, địa thế vô cùng phức tạp giống như mê cung, nếu như không có địa đồ hay người dẫn đường dựa theo chỉ thị cho phép thì rất dễ dàng bị súng máy gắn trong hệ thống bảo vệ bắn chết.
Cho nên đối với Phục Luân mà nói, cái khó không chỉ là không biết rõ địa điểm cụ thể mà còn không biết được con đường tốt nhất để đi vào.
Nắm cái USB nhỏ trong tay, Diệp Mạc giống như đang nắm thứ vũ khí độc nhất của chính mình, cậu từ trước đến giờ vẫn luôn là một kẻ nhu nhược không biết gì, đối với thế giới đao thương hắc ám của Tiếu Tẫn Nghiêm và Phục Luân, cậu vĩnh viễn không lĩnh hội đến, thế nên hiện tại, Diệp Mạc chỉ muốn vì bản thân mình mà phản kích một lần.
…………………
“Thứ anh muốn, tôi đã lấy được, anh có thể phái người đến đây lấy.”
Diệp Mạc dùng điện thoại công cộng bên đường liên lạc với Phục Luân, cái USB kia được Diệp Mạc nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười thỏa mãn âm hiểm của Phục Luân “Không tồi, em mang USB đến địa điểm X, tôi sẽ phái người đến lấy.”
“Phục Luân, tôi cùng anh trao đổi, anh hãy thực hiện lời hứa thả Tần Thiên ra đi.” Diệp Mạc lạnh lùng nói “Nếu không anh đừng hòng lấy được đồ vật trong tay tôi.”
“Tôi làm sao biết được món đồ trong tay em có phải đồ thật không, nếu bây giờ tôi thả cậu ta ra lại bị em lừa chẳng phải là tôi thiệt lớn à.” Phục Luân thong thả khẽ cười nói “Chờ khi hắn bị em bỏ độc đến mức không thuốc nào cứu nổi thì tôi sẽ thả Lạc Tần Thiên.”
“Anh…”
“Đừng ra điều kiện với tôi bảo bối” Phục Luân ngắt lời Diệp Mạc âm u cười nói “Huống gì chuyện này đối với em không khó, quan hệ hợp tác giữa chúng ta là đôi bên cùng có lợi không phải sao? Có điều khó nghe mà nói nếu để nằm vùng của tôi báo lại có một ngày em không bỏ thuốc, tôi lập tức sẽ đùa giỡn với thân thể Lạc Tần Thiên theo cách mà tôi từng đùa giỡn với em, thân thể cậu ta cường tráng như vậy, tôi nghĩ có lẽ sẽ chịu đựng được lâu hơn em một chút…”
“Phục Luân anh sẽ gặp báo ứng…”
“Ha ha, bảo bối nhi, tôi chính là thích sự nỗ lực ngốc nghếch này của em.”
“Bớt nói nhảm đi, bảo người của anh lập tức tới lấy!”
Diệp Mạc nói xong, liền lập tức cúp điện thoại di động, đi đến địa điểm chỉ định, đặt USB xuống rồi trở về.
………………………………
“Bảo bối nhi ~”
Phục Luân đem thân thể Lăng Nghị đang bị ép quỳ bò trên giường điên cuồng xâm lược, một lần lại một lần, cảm thấy không đủ sẽ lại ôm Lăng Nghị ngồi dậy không chút nhẹ nhàng tiếp tục nỗ lực dùng sức đè nghiến.
Hai tay Lăng Nghị bị còng lại bởi một cái còng sắt màu bạc, đây là thói quen của Phục Luân khi cùng tình nhân lên giường, giường nô của hắn đều tuyệt đối không có cách nào được tự do hoạt động mà mọi thứ đều bị hắn chi phối làm chủ, không chỉ xuất phát từ bản tính thống trị ác liệt mà còn là một loại lý trí tự bảo vệ mình tránh bị dục vọng làm cho mất tỉnh táo.
Bản thân Phục Luân cũng không nghĩ tới chính mình lại có hứng thú với thân thể Lăng Nghị lâu đến như thế, trước đây Phục Luân đã từng ngược đãi tình dục qua rất nhiều người, thế nhưng từ khi đem Lăng Nghị ở bên cạnh, đã lâu lắm rồi Phục Luân không còn sử dụng bất kỳ một công cụ ngược đãi nào đối với Lăng Nghị nữa mà ngay cả hắn cũng không nhận ra bản thân đối với Lăng Nghị từ lúc nào lại trở nên như thế.
Đại khái chỉ mới nhìn thấy thân thể Lăng Nghị, Phục Luân liền có kích động tự mình ra trận, đã chơi đùa nhiều lần như vậy, cậu trai mảnh mai dịu ngoan bên trong lộ ra dã tính cùng bất kham này quả thực đã khiến Phục Luân mê đắm.
Lăng Nghị xưa nay chưa từng ở dưới thân Phục Luân phát ra thanh âm rên rỉ, cho dù có thống khổ đến mức nào.
Một trận lăn lộn đau đớn khổ sở khiến mồ hôi đổ xuống như mưa tuôn, nhưng khuôn mặt ẫn nhẫn thống khổ của Lăng Nghị lại luôn có thể khiến Phục Luân càng sâu sắc muốn sở hữu muốn hủy diệt phần cứng cỏi kia trong mắt Lăng Nghị.
Lăng Nghị đối với Phục Luân vô cùng ngoan ngoãn thuận theo mọi yêu cầu của hắn, nhưng đôi mắt của cậu giống như một con sói hoang, kiên cường, lạnh lùng, cậu không bao giờ chủ động nịnh nọt lấy lòng Phục Luân, bởi vì cậu biết Phục Luân rất chán ghét những điều này, thế nên ngoại trừ khi ở trên giường, bình thường Lăng Nghị đều luôn im lặng không nói một lời giống như một bức tượng đá, thế nên nhiều khi Phục Luân có cảm giác hắn căn bản không nhìn thấu được người con trai này.
Phục Luân chán ghét cái khí chân kiêu ngạo kiên cường mơ hồ tỏa ra từ trong xương tủy Lăng Nghị, tuy rằng nhìn qua cậu ta cũng chẳng khác gì những nam nhân bình thường bò lên giường hắn, thế nhưng cũng bởi vì thế mà Phục Luân phát hiện ra càng ngày hắn càng có hứng thú với Lăng Nghị.
Phục Luân ép Lăng Nghị dùng một lượng lớn xuân dược, đem hai chân Lăng Nghị mở lớn trói chặt trên giường, chỉ có hai tay vẫn còn tự do hoạt động được, hắn muốn xem bộ dạng Lăng Nghị không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, bị tình dục chiếm cứ mà cam chịu đọa lạc vặn vẹo cầu khát.
Đó là lần đầu tiên Lăng Nghị ở trước mắt Phục Luân rơi nước mắt, cảm giác nhục nhã mãnh liệt chiếm cứ thân thể, Lăng Nghị không quên nhiệm vụ thật sự của chính mình, thế nên cậu chấp nhận ở dưới tầm mắt Phục Luân ra sức vặn vẹo uốn éo, dùng tay dùng miệng từng lần từng lần một cam chịu để bản thân ở trong trạng thái nhục nhã dơ bẩn nhất.
Cũng vì một lần đó Lăng Nghị biểu diễn khiêu dâm mà Phục Luân càng sủng ái Lăng Nghị hơn.
Sau khi thỏa mãn phóng thích bên trong Lăng Nghị, Phục Luân dựa vào đầu giường hút thuốc, Lăng Nghị thở dốc tựa ở trước ngực Phục Luân nhắm mắt lại khôi phục sức lực.
“Bảo bối nhi, sao em lại mê người đến vậy….” Phục Luân vuốt ve gương mặt anh tuấn của Lăng Nghị, cười đến thư sướng.
Điện thoại của Phục Luân đột nhiên reo lên, là thủ hạ gọi điện tới báo tin rằng đã lấy được đồ vật ấy trong tay, Phục Luân sai thủ hạ lập tức mang đồ vật ấy đến cho hắn, cũng đơn giản sai phái vài câu liền cúp điện thoại, nhưng Lăng Nghị đều nghe hết rõ rõ ràng ràng, cộng thêm trước khi Phục Luân nhận cú điện thoại kia, Lăng Nghị đã tạm thời đoán được có người đem cơ mật của Tiếu Tẫn Nghiêm tình báo cho Phục Luân, hiện tại đã để Phục Luân nắm được thứ hắn muốn.
Người tiết lộ tình báo kia là ai Lăng Nghị không biết, giờ khắc này Lăng Nghị chỉ biết điều cậu nhất định phải làm chính là ngăn cản thủ hạ kia đem cơ mật đưa đến trong tay Phục Luân.
“Phục gia, em đi vệ sinh một chút.” Lăng Nghị nhỏ giọng nói.
“Sao vậy, bên trong giữ nhiều thứ của tôi quá à.” Nói rồi, Phục Luân cười khẩy vỗ vỗ mông Lăng Nghị, một ngón tay Lăng Nghị ép đi vào bên trong, lần thứ hai thấp giọng cười dâm đãng nói “Ừ, đúng là bên trong rất nhiều.”
Trải qua nhiều lần bị Phục Luân chơi đùa nhục nhã, Lăng Nghị cũng xem như đã tập mãi thành quen, cúi đầu nhẫn nhịn dưới thân không khỏe, Lăng Nghị sắc mặt khẽ biến hồng nhẹ giọng nói “Phục gia…. em… em không nhịn được….”
Phục Luân đánh vào mông Lăng Nghị mấy cái, không nghĩ quá nhiều cười nói “Đi đi…”
Phục Luân mở còng tay Lăng Nghị ra, Lăng Nghị vội vàng mặc quần áo vào chỉnh tề làm ra dáng vẻ gấp gáp vội vội vàng vàng chạy ra khỏi căn phòng.
Cậu nhất định phải ngăn cản tất cả.
|
Quyển 4 - Chương 28: Lăng Nghị cứng cỏi
“Anh đưa món đồ ấy cho tôi, tôi giúp anh chuyển cho Phục gia.” Lăng Nghị nhìn tên đàn ông cao to uy tráng trước mắt, mặt mỉm cười, làm ra vẻ hiền lành vô hại nói.
Từ bên trong cuộc nói chuyện điện thoại của Phục Luân, Lăng Nghị biết được hướng đến của tên thủ hạ kia, liền lấy xe Phục Luân thuận lợi chạy đến một giao lộ.
Người đàn ông này Lăng Nghị biết, hắn là một đại tướng dưới trướng Phục Luân, Phục Luân gọi hắn là Sieg, bình thường những chuyện quan trọng Phục Luân đều giao cho hắn đi làm.
Sieg ở trong mắt Lăng Nghị là một tên biến thái không kém gì Phục Luân, hắn thường xuyên dâng tính nô lên cho Phục Luân, đồng thời bản thân hắn cũng có thói quen ngược đãi tính nô, nam nhân bị hắn đùa chơi chết không ít, thường những người bị Phục Luân chơi chán đều rơi vào trong tay hắn, kết quả thường là cửu tử nhất sinh.
Nhưng Sieg lại không giống như những tên lâu la khác của Phục Luân, hắn không sợ chết, hơn nữa làm việc lưu loát linh hoạt, thân thủ dũng mãnh, tư duy nhanh nhẹn. Ở một trình độ nào đó, Sieg cũng giống như Mạnh Truyền Tân thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm vậy.
“Vật quan trọng như vậy, ta nhất định phải tự tay giao cho Phục gia, mau tránh ra cho ta!” Sieg lạnh lùng nhìn Lăng Nghị trước mắt, đáy mắt lướt qua sắc thái kỳ quái.
Sieg rất xem thường những nam nô bò lên trên giường Phục Luân, ở trong mắt hắn, những tên nam nhân kia cũng chẳng khác gì kỹ nữ cả, nói khó nghe hơn một chút, Sieg căn bản không xem bọn họ là người, thế nên khi tra tấn ngược đãi bọn họ Sieg ra tay rất tàn nhẫn.
“Đừng hung dữ như vậy mà” Lăng Nghị làm ra vẻ mặt vô cùng oan ức nhỏ giọng nói “Tôi cũng chỉ là muốn giúp Phục gia làm chút chuyện, thế nên Sieg tiên sinh, ngài thỏa mãn tôi đi.”
“Ha ha….” Sieg âm hiểm cười một tiếng, đi tới trước mặt Lăng Nghị, đưa tay vuốt ve đường viền anh tuấn đẹp đẽ trên khuôn mặt Lăng Nghị “Thỏa mãn cậu? Lời này có thể có nghĩa khác đấy.”
Sieg đối với mỹ mạo anh tuấn của Lăng Nghị kỳ thực rất có hứng thú, vốn tưởng sẽ có lúc như vậy, có thể ngay ở trước mặt Phục Luân, đem Lăng Nghị mở rộng tiến hành một lần biểu diễn điên cuồng ác liệt, chỉ là Phục Luân vẫn chưa có ra mệnh lệnh như vậy, đều là một mình hưởng thụ Lăng Nghị, khiến cho Sieg vẫn chưa có cơ hội được thưởng thức Lăng Nghị, thế nên Sieg vẫn đang một mực chờ đợi, chỉ cần Phục Luân chơi chán Lăng Nghị, vậy là hắn có thể trắng trợn không kiêng dè bắt đầu ngược đãi chơi đùa cậu ta.
Lăng Nghị chậm rãi giơ tay lên, phủ ở trên eo Sieg dần dần trượt xuống phía dưới, cách lớp quần nhẹ nhàng ma sát dục vọng của Sieg, ngẩng đầu hướng về phía Sieg nở nụ cười xinh đẹp tràn ngập mê hoặc quyến rũ.
Đối với Phục Luân, thậm chí Lăng Nghị còn chưa từng nở nụ cười dâm đãng khiêu khích đến như thế.
Lăng Nghị chỉ cao hơn một mét bảy, đối với Sieg vượt quá một mét tám mà nói, chỉ giống như một con sói nhỏ, thế nên Sieg cũng không đem Lăng Nghị để trong mắt, thế nhưng nụ cười mê người kia của Lăng Nghị, quả thực đã khiến trong cơ thể Sieg dấy lên dục hỏa.
“Tôi sợ sẽ có một ngày Phục gia không cần tôi nữa, thế nên tôi mới nghĩ… A….”
Lăng Nghị vẫn còn chưa nói hết lời, bàn tay Sieg đã thăm dò vào phía sau Lăng Nghị, thô bạo đè ép hướng vào phía trong huyệt động, thân thể Lăng Nghị không ngừng run rẩy một hồi, tiếp theo mềm mại kề sát trên người Sieg.
“Sao lại nóng như vậy?” Sieg âm hiểm cười, kề ở bên tai Lăng Nghị “Vừa mới được Phục gia yêu thương sao?”
“Ừm” Lăng Nghị thấp giọng nói, gò má ửng đỏ mang theo vẻ đáng yêu quyến rũ, nhỏ giọng nói “Bên trong đều là Phục gia lưu lại.”
Ngôn ngữ khiêu khích của Lăng Nghị quả nhiên có hiệu quả, Sieg mắng nhỏ một tiếng tiểu yêu tinh, ở trên môi Lăng Nghị mạnh mẽ mút vào một cái, sau đó mở cửa xe kéo cậu ngồi vào trong.
Sieg ngồi ở ghế lái, hai chân mở ra, chỉ vào phần thân dưới lộ ra, khẽ cười nói “Cậu hầu hạ Phục gia thế nào thì hầu hạ tôi thế đấy.” Nói rồi, từ trong túi quần lấy ra một cái USB màu trắng “Chỉ cần tôi thoải mái, vật này liền do cậu đưa cho Phục gia, đừng tưởng vật này không đáng xem trọng, tư liệu chứa bên trong có thể khiến Phục gia đoạt được một nửa giang sơn của đối thủ đấy.”
Lăng Nghị cả kinh, tiếp theo lập tức vui vẻ cười nói “Có thật không?”
Sieg dĩ nhiên không có ý định đem USB giao cho Lăng Nghị, hắn biết rõ tầm quan trọng của chiếc USB này, thứ này, hắn nhất định phải tự tay giao cho Phục Luân, nói với Lăng Nghị như vậy chẳng qua chỉ để dùng thân thể Lăng Nghị thỏa mãn dục vọng của chính mình mà thôi.
Lăng Nghị ngồi ở trên đùi Sieg, cúi xuống phần ngực lộ ra của Sieg liếm hôn một hồi, tay ở dưới hạ thân Sieg hoạt động, Sieg nhắm mắt lại, hưởng thụ khẽ rên lên.
Xoẹt một tiếng vang trầm thấp, Sieg bỗng nhiên trợn mắt lên, đau đớn đến căng cứng cả người.
“Mày…” Cả cơ mặt Sieg đều đau đớn méo mó, trán đổ ra từng giọt mồ hôi, bởi vì Lăng Nghị nắm trong tay một thanh chủy thủ, dùng sức đâm vào bụng của hắn, thân thể chỉ vừa hơi nhúc nhích một chút là thanh chủy thủ liền đẩy mạnh hơn vào bên trong một chút.
“Thành thật một chút cho tôi!!” Lăng Nghị đã không còn dáng vẻ dịu ngoan mềm mại như lúc nãy, ngũ quan anh tuấn kiên cường lộ ra nghiêm nghị lạnh lẽo, một tay nhấn ở trên cổ Sieg, dùng sức mạnh nhấn Sieg ở trên tay lái xe.
“Tên nằm vùng Phục Luân sắp xếp ở bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm là ai?” Lăng Nghị thanh âm trầm lạnh, tòa thân tỏa ra khí thế dọa người như một sát thủ chuyên nghiệp.
Ở bên cạnh Phục Luân lâu như vậy, Lăng Nghị biết rất rõ, ngoại trừ Diệp Mạc, còn có một nằm vùng khác. Cậu vẫn đang điều tra, thậm chí đôi khi vô tình hữu ý có hỏi qua Phục Luân, nhưng vẫn không có bất kỳ manh mối nào.
“Con mẹ nó mày lại là gián điệp!!” Sieg trừng mắt Lăng Nghị, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc.
Lăng Nghị đẩy chủy thủ về phía trước một cái, lạnh lùng nói “Trả lời tôi! Nằm vùng của Phục Luân là ai? Nếu không lão tử đâm chết ngươi!”
Đau đớn nơi bụng cũng không làm suy giảm ý chí của Sieg, Sieg lạnh lẽo nở nụ cười “Hóa ra mày là nằm vùng của Tiếu Tẫn Nghiêm! Rất tiếc, mày tìm nhầm mục tiêu rồi.” Sieg vừa dứt lời, khuỷu tay vung lên một cái, nện ở dưới cằm Lăng Nghị, Lăng Nghị không ngờ tới ở dưới tình huống như thế này mà Sieg còn có thể phản kích được,
Cửa kĩnh xe trong nháy mắt vỡ nát, Lăng Nghị vẫn chưa phản ứng liền bị thân hình cường tráng của Sieg nhấn ở trên tay lái.
“Một thằng điếm mà dám uy hiếp tao!!” Sieg siết chặt tay, thiếu điều muốn siết chết Lăng Nghị.
Lăng Nghị đột nhiên dùng chân đá vào bụng Sieg, thanh chủy thủ kia gần như toàn bộ đâm mạnh vào thân thể Sieg, Sieg thống khổ rên lên một tiếng, thân thể ngửa về phía sau, Lăng Nghị nhân cơ hội này, giơ một nắm đấm mạnh về phía Sieg, Sieg cấp tốc rút súng ra, nhưng bởi không gian bên trong xe quá nhỏ, cánh tay mở rộng không thuận, một súng này vung lên bị Lăng Nghị linh hoạt né quá, một giây sau Sieg trực tiếp bị một cú đấm mạnh của Lăng Nghị đánh ngất đi.
Ở khách sạn vừa nãy bị Phục Luân thô bạo yêu cầu đòi hỏi nhiều lần, cộng thêm trận ác chiễn khi nãy khiến cho Lăng Nghị toàn thân đều đau nhức.
Không có thời gian nghỉ ngơi, Lăng Nghị lấy chiếc USB trong túi Sieg, sau đó cấp tốc khởi động xe, vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Mạnh Truyền Tân.
Trước khi chặn Sieg lại, Lăng Nghị đã gọi điện thoại cho Mạnh Truyền Tân, đem tình hình báo cáo cho Mạnh Truyền Tân.
Lăng Nghị lái xe đến một trạm rửa xe ở ngoại ô, Mạnh Truyền Tân đã ở nơi đấy chờ cậu.
Lăng Nghị vừa xuống xe liền đem USB giao cho Mạnh Truyền Tân, Mạnh Truyền Tân sai thủ hạ đến đem chiếc xe Lăng Nghị lái đến đi vào trong xử lý.
Để cho Phục Luân không nghi ngờ, chiếc xe này nhất định phải khôi phục trở lại như ban đầu.
“Người trong xe là thủ hạ đắc lực của Phục Luân, biết rất nhiều cơ mật của Phục Luân, em để lại cái mạng của hắn, em nghĩ có lẽ có thể cạy được từ miệng hắn ra được một ít tin tình báo hữu dụng.”
“Ừm, em vất vả rồi.” Mạnh Truyền Tân nhàn nhạt đáp một tiếng, xoay người chuẩn bị đi vào bên trong trạm rửa xe.
“Tân ca!” Lăng Nghị kêu một tiếng, vẻ mặt có chút phức tạp.
“Còn có chuyện gì sao?” Mạnh Truyền Tân quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nói.
Lăng Nghị khẽ cúi đầu, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Mạnh Truyền Tân, ngũ quan anh tuấn hơi quẫn bách đỏ ửng “Ngày mai Phục Luân đến Đông Nam Á, em cũng sẽ đi cùng hắn, lần này đi, không biết lúc nào mới có thể trở về. Trước khi xe xử lý xong, Tân ca có thể… có thể nói chuyện với em một chút được không?”
Mạnh Truyền Tân có hơi sửng sốt, trên mặt vẫn không hiện ra biểu hiện gì, nhìn Lăng Nghị trước mắt vẫn chỉ là một câu bé 17, 18 tuổi, tâm thoáng mềm đi một chút.
Mạnh Truyền Tân quay lại đến trước mặt Lăng Nghị, cởi áo khoác khoác lên người Lăng Nghị, bình tĩnh nói “Trời lạnh như vậy, về sau ra ngoài nhất định phải mặc nhiều hơn một chút. Còn nữa, đến Đông Nam Á mọi chuyện đều phải hết sức thận trọng, Phục Luân chẳng mấy chốc sẽ phát hiện nằm vùng ẩn nấp bên cạnh, đến thời điểm đó, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình.”
“Dạ, em biết rồi Tân ca.” Lăng Nghị rất kiên định gật đầu, cười như một đứa trẻ.
Lăng Nghị ôm chặt áo khoác trên người, giống như đang hưởng thụ cái ôm của Mạnh Truyền Tân, cảm giác ấy, khiến cho cậu vui sướng ấm áp.
Ở trong lòng của mỗi người đều có một người mà mình sùng bái kính trọng, có thể là cha mẹ, có thể là bạn bè, có thể là người nổi tiếng, cũng có thể là người yêu.
Ở trong lòng Lăng Nghị, Mạnh Truyền Tân chính là vị thần mà cậu kính ngưỡng.
Lăng Nghị cũng không biết cảm giác mà cậu đối với Mạnh Truyền Tân có được xem là tình yêu hay không, Lăng Nghị là một cô nhi, sáu năm trước cậu bị một đám du côn lưu manh bắt nạt đánh đập rồi được Mạnh Truyền Tân cứu đem về, vẫn luôn theo Mạnh Truyền Tân làm việc cho Tiếu Tẫn Nghiêm.
Thân thủ của Lăng Nghị, cùng với năng lực đối phó với các tình huống nguy hiểm, đều là do Mạnh Truyền Tân chỉ dạy.
Lăng Nghị chịu đau chịu nhục, lẻn vào bên trong thế lực của Phục Luân, cũng là Lăng Nghị nguyện ý. Cậu hi vọng sự tồn tại của chính mình có giá trị gì đấy có thể được Mạnh Truyền Tân công nhận, có thể làm cho nam nhân mà trong lòng mình ngưỡng mộ nhất tán thưởng mình.
Lăng Nghị không dám biểu đạt phần tình cảm này ra bên ngoài. Cậu biết mình không xứng đáng, hình tượng của Mạnh Truyền Tân trong lòng cậu càng cao quý, Lăng Nghị lại càng cảm giác cậu ti tiện thấp kém, sau khi thân thể bị Phục Luân dùng đủ các loại tư thế hạ lưu đùa giỡn, Lăng Nghị càng đem phần tình cảm này cất giấu sâu nơi đáy lòng, lúc đối mặt với Mạnh Truyền Tân, thậm chí cậu cảm giác mình thật dơ bẩn.
“Nếu thân phận bị bại lộ, điều cậu cần phải làm là trốn, Phục Luân có thể sẽ lợi dụng cậu để bẫy Tẫn ca, thế nên nếu cậu bị bắt, chúng tôi có thể sẽ không phái bất kỳ ai đi cứu cậu đâu.”
Mạnh Truyền Tân từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ biểu lộ gì, anh làm việc công tư phân minh, bất kỳ tình cảm riêng tư nào cũng đều không mài mòn được lòng trung thành của anh đối với Tiếu Tẫn Nghiêm.
Lăng Nghị gật đầu, con đường này là do cậu chọn, là một nam nhân, Lăng Nghị không có bất kỳ hối hận hay sợ hãi nào, đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị, cho dù cuối cùng có phải chết dưới súng của Phục Luân, cậu cũng không có lời nào oán hận.
Cuối cùng xe cũng được xử lý xong, Lăng Nghị trả áo khoác lại cho Mạnh Truyền Tân, chỉ nói một tiếng “Tân ca, tạm biệt” Rồi xoay người đi về phía xe.
Tính tình kiên nghị, trải qua huấn luyện sinh tử, giữa hai người bọn họ không có một phương thức ám muội tình cảm nào khi ly biệt. Chỉ hào hiệp xoay người, trầm ổn bước tiến, chính là hai chữ “Đàn ông” miêu tả chính xác nhất, thậm chí không hề quay đầu lại liếc mắt một cái.
“Tự bảo trọng tốt.”
Lúc Lăng Nghị mở cửa xe, phía sau truyền đến thanh âm nặng nề của Mạnh Truyền Tân, đến khi Lăng Nghị quay đầu lại nhìn thì Mạnh Truyền Tân đã xoay người rời đi.
|
Quyển 4 - Chương 29: Không giấu giếm bất cứ điều gì
“Chuyện này ngoại trừ tôi cùng A Tân thì không có bất kỳ thủ hạ nào biết, cậu nên hiểu rõ vì sao tôi lại làm như vậy, nếu như để các anh em biết cậu đang bao che cho một tên phản đồ, họ sẽ thất vọng cỡ nào, Tẫn Nghiêm, Trình ca một lần nữa khuyên cậu nên kết thúc với cậu ta đi.”
Mạnh Truyền Tân đem USB Lăng Nghị chuyển cho Trình Tử Thâm, cũng cạy từ miệng Sieg ra nguồn gốc chiếc USB này từ đâu mà có.
Trình Tử Thâm quả thật rất kinh ngạc, không ngờ Diệp Mạc vẫn tiếp tục làm ra chuyện phản bội Tiếu Tẫn Nghiêm, vốn dĩ anh đã nghĩ rằng cuộc nói chuyện kia đã có thể khiến Diệp Mạc buông bỏ cừu hận, hơn nữa câu nói cuối cùng kia của Diệp Mạc “Nợ của hắn sẽ trả lại hắn toàn bộ” cũng đã làm Trình Tử Thâm đối với Diệp Mạc hoàn toàn an tâm, thế nhưng không nghĩ rằng cừu hận trong lòng Diệp Mạc đã bám rễ quá sâu rồi, tất cả mọi ăn năn chỉ là giả tạo ngoài mặt.
Bên trong gian phòng chỉ có ba người Tiếu Tẫn Nghiêm, Mạnh Truyền Tân và Trình Tử Thâm, Tiếu Tẫn Nghiêm dựa vào trên ghế salong, châm điếu thuốc, từ lúc Trình Tử Thâm nói cho hắn biết Diệp Mạc đã phản bội hắn lần thứ hai, Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ hút thuốc, Tiếu Tẫn Nghiêm hiện tại giống như một con dã thú rơi vào tuyệt vọng, bên trong lạnh lẽo lộ ra bi thương trầm lặng, cũng mơ hồ lộ ra lửa giận sắp vỡ đê.
“Chiếc USB này là do người của chúng ta liều chết đoạt lại, nội dung bên trong, cậu tự mang về hỏi Mạc Mạc của cậu đi”
Đây là lần đầu tiên Trình Tử Tâm dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với Tiếu Tẫn Nghiêm, anh vẫn luôn cho rằng Tiếu Tẫn Nghiêm là người đàn ông có lý tính nhất, bất kể cuộc sống có bức hắn đi đến bước đường cùng nào đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ luôn có thể đưa ra quyết định đúng sai chính xác, hình phạt nghiêm nghị công minh, chắc chắn không lẫn lộn bất kỳ tình cảm riêng tư nào.
Một Tiếu Tẫn Nghiêm máu lạnh vô tình khiến cho tất cả mọi người trong lòng đều tồn tại nỗi khiếp sợ đối với hắn, ngay cả Trình Tử Thâm lớn tuổi hơn cũng đối với Tiếu Tẫn Nghiêm từ trong lòng sản sinh ra sự kính nể, thậm chí là ngưỡng mộ. Tiếu Tẫn Nghiêm trời sinh đã là người thống trị, mỗi một câu nói một ánh mắt đều có thể khiến người ta phải rùng mình khiếp đảm, Tiếu Tẫn Nghiêm không cần thiết phải nghi ngờ bất kỳ ai bởi vì vốn dĩ hắn không hề tin tưởng bất kỳ một người nào.
Nhưng Diệp Mạc kia lại vô tình trở thành một phần sinh mạng của Tiếu Tẫn Nghiêm khiến cho hiện tại Trình Tử Thâm thật hận không thể tự tay giết chết cậu ta.
“Tôi biết phải xử lý thế nào.” Tiếu Tẫn Nghiêm thanh âm trầm thấp chậm rãi phun ra “Nhưng chuyện này nhất định phải sau khi chính miệng em ấy thừa nhận với tôi.”
“Lẽ nào cậu vẫn còn chưa tin chuyện cậu ta giả vờ tha thứ quay về với cậu thực ra chỉ là vì muốn giúp kẻ thù của cậu tình báo tin cơ mật.” Trình Tử Thâm tràn đầy phẫn nộ, Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn rất tin tưởng Diệp Mạc, chỉ cần Diệp Mạc không thừa nhận, Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn sẽ tin tưởng cậu ta.
“Em ấy sẽ không gạt tôi, em ấy đã từ bỏ thù hận, tôi so với bất kỳ ai trong số các người cũng đều hiểu rõ em ấy hơn.” Thanh âm của Tiếu Tẫn Nghiêm rất bình tĩnh, hắn buộc phải bảo vệ phần đẹp đẽ kia trong lòng của chính mình, nhiều ngày trôi qua như vậy, người con trai kia trơn bóng như ngọc, đối với hắn lộ ra nụ cười tinh khiết mỹ hảo, ngọt ngào hôn hắn, nằm dưới thân hắn mềm mại nỉ non.
Rõ ràng bề ngoài ngoan ngoãn an lành như vậy, làm sao có thể đó chỉ là giả tạo.
Hắn có thể bị Diệp Mạc căm hận, bị Diệp Mạc đối xử lạnh lùng, nhưng hắn không thể chịu đựng được Diệp Mạc dùng sự ôn nhu giả tạo để lừa dối phản bội hắn.
“Người trong cuộc thì tối người ngoài thì sáng, cậu nói cậu hiểu rõ cậu ta sao? Tôi cũng không gạt cậu nữa, cậu có biết sau khi Hạ Hải Long chết rồi, Diệp Mạc cậu ta đã hợp tác với ai không?”
“Chuyện này không quan trọng.”
“Không quan trọng là bởi vì cậu căn bản không biết ai là người đang hợp tác với cậu ta, tôi nói cho cậu biết, chính là Phục Luân.”
“Không thể!” Tiếu Tẫn Nghiêm bật thốt lên, sắc mặt thoáng biến thành dữ tợn “Em ấy hận Phục Luân như vậy, làm sao có thể liên hợp với hắn ta được.”
“Để lấy được mạng của cậu, chút hận thù này đối với cậu ta mà nói đáng là cái gì, cậu nên tỉnh táo lại đi, tên nam nhân kia bây giờ đối với cậu căn bản không còn yêu nữa.”
“Đủ rồi!” Hai mắt Tiếu Tẫn Nghiêm phát ra tia sáng dọa người, hắn từ trước đến nay luôn vô cùng tôn trọng Trình Tử Thâm, nhưng hiện tại người dám chửi mắng Mạc Mạc của hắn khiến hắn không còn tiếp tục giữ kiên nhẫn được nữa.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhặt áo khoác trên ghế salông, sắc mặt âm trầm rời đi.
Lái xe trở về biệt thự, Tiếu Tẫn Nghiêm bước nhanh đi tới phòng khách, người hầu nói cho hắn biết Diệp Mạc đang ở trong nhà bếp.
Diệp Mạc đang đứng ở trước một nồi nước sôi, cầm một quyển thực đơn các món canh, chăm chú học, những ngày qua mỗi ngày Diệp Mạc đều đích thân xuống bếp nấu cạnh cho Tiếu Tẫn Nghiêm, bởi vì chỉ làm được có một vài loại canh thế nên Diệp Mạc mới mua về một quyển sách dạy nấu các món canh thông dụng, mỗi ngày thay đổi các món canh nhiều dinh dưỡng, hoặc sớm hoặc muộn tự mình bưng đến trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm quanh năm dự tiệc xã giao nên dạ dày không được tốt lắm, được mấy món canh tẩm bổ của Diệp Mạc nên đã khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Nhìn Diệp Mạc giờ khắc này cực kỳ tập trung khiến phẫn nộ đang hừng hực trong nháy mắt trở nên an hòa.
Hắn sao có thể hoài nghi Mạc Mạc của hắn chứ, Mạc Mạc của hắn chân thành yêu hắn như vậy, sao có thể phản bội lừa dối hắn, đùa kiểu gì vậy, kẻ nào dám có một chút nghi ngờ đối với phần trong sáng tinh khiết nhất trong thế giới của hắn đều là sự sỉ nhục đối với hắn.
Tiếu Tẫn Nghiêm lộ ra nụ cười nhẹ nhàng ôn nhu, cơn giận dữ ban nãy đều tan thành mây khói, hắn lặng lẽ đi đến phía sau Diệp Mạc, mở hai tay dùng sức ôn nhu ôm lấy cậu.
“Làm em giật mình.” Diệp Mạc vờ oán giận nói.
“Để anh ôm một chút.” Hai tay Tiếu Tẫn Nghiêm càng nhẹ nhàng siết lấy, cằm khẽ tựa lên trên vai Diệp Mạc.
“Đừng phá em nữa Lão Tiếu, nếm thử canh em làm xem.” Diệp Mạc cười khẽ, dùng cái muôi múc một chút canh đưa tới bên miệng Tiếu Tẫn Nghiêm.
Tiếu Tẫn Nghiêm có cảm giác tâm mình như đều bị tan chảy ở bên trong nụ cười ngọt ngào này của Diệp Mạc, hắn há miệng uống xong muỗng canh, không kìm lòng được ôm chặt lấy Diệp Mạc hôn say đắm.
………………………………..
“Mạc Mạc, gần đây sắc mặt của em trông không được tốt lắm, hay là đừng học nấu canh nữa.”
Cơm tối ăn được một nửa, Tiếu Tẫn Nghiêm vẻ mặt đầy quan tâm nói.
Diệp Mạc cười xoa mặt mình, đáy mắt nhanh chóng lướt qua một tia kỳ lạ “Không có chuyện gì, đây là điều duy nhất em có thể làm cho anh mà.”
Bởi vì mai sau em sợ rằng mình sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Sau đó Tiếu Tẫn Nghiêm không nói gì thêm, sắc mặt có chút khó coi, dường như đang xoắn xuýt điều gì đấy.
Diệp Mạc cũng không mở miệng, cậu có cảm giác rất mệt mỏi, mỗi bộ phận toàn thân đều đang từng chút từng chút một suy kiệt đi dần.
“Mạc Mạc….” Tiếu Tẫn Nghiêm nắm chặt muỗng nĩa trong tay, tầm mắt buông xuống trên bàn ăn, muốn nói gì đó lại thôi.
“Sao thế, dông dài như vậy chẳng giống anh chút nào.” Trên mặt Diệp Mạc vẫn mang theo nụ cười.
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên từ trong túi quần lấy ra một cái USB màu trắng, sắc mặt thâm trầm nhẹ giọng cẩn trọng hỏi “Trên cái USB này có dấu vân tay của em, anh đang suy nghĩ là chuyện này…. đây có phả là đồ của em không?”
Nói ra lời này rồi, Tiếu Tẫn Nghiêm càng cảm giác tim mình đập nhanh hơn, thật giống như đang lo sợ việc nghiệm chứng một cái gì đó.
Hắn cũng không phải không tin tưởng Trình Tử Thâm, chỉ là hắn không muốn nghi ngờ Diệp Mạc.
Đối mặt với Diệp Mạc, hắn bao giờ cũng không thể quả đoán được.
Nhìn chiếc USB trong tay Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc vô cùng kinh ngạc, mất một lúc mới đặt xuống đồ ăn trong tay, sắc mặt cũng không còn ôn hòa như lúc nãy, khẽ cúi đầu, sắc mặt xem ra tựa hồ có hơi…. thất vọng.
“Đó là của tôi.”
Câu trả lời của Diệp Mạc khiến tất cả những điều Tiếu Tẫn Nghiêm đang lo sợ đều được nghiệm chứng.
Tiếu Tẫn Nghiêm nỗ lực áp chế tâm tình của chính mình, nhìn Diệp Mạc bình tĩnh nói “Nội dung bên trong anh vẫn chưa xem, em có thể nói đây chỉ là những thứ bình thường…”
“Không cần phải tự lừa mình dối người.” Diệp Mạc thanh âm rất bình tĩnh “Nếu nó đã rơi vào tay anh, anh đã phải biết tất cả rồi, có câu hỏi gì anh chứ hỏi đi, tôi sẽ không giấu giếm bất cứ điều gì.”
|
Quyển 4 - Chương 30: Mất khống chế sau tan vỡ
Không khí ấm áp an lành một khắc trước trong nháy mắt biến đổi khiến người ta phải nghẹt thở, Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi ở đối diện Diệp mạc, ngũ quan lãnh khốc lộ ra khí tức tiêu điều dọa người, không mất đi khống chế, chỉ là hắn bình tĩnh âm u đến quỷ dị.
Cho dù hắn có muốn tự gạt mình đến thế nào đi chăng nữa, giờ khắc này cũng nên tỉnh táo lại rồi.
Tiếu Tẫn Nghiêm vung tay lên, người hầu trong phòng ăn tự động rời đi, chỉ còn lại mỗi hai người Diệp Mạc và Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Bên trong USB là gì?” Tiếu Tẫn Nghiêm cầm muỗng nĩa lên, cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, một lần nữa tiếp tục ăn, không ngẩng đầu lên lãnh đạm hỏi.
“Là địa điểm trữ hàng của anh ở Đông Nam Á cùng với tuyến đường tốt nhất đi vào.” Diệp Mạc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm nhẹ giọng mở miệng, trong đôi con ngươi là đau thương mà ai đọc cũng không hiểu được.
Động tác của Tiếu Tẫn Nghiêm dừng lại, thoáng kinh ngạc, bên trong chiếc USB kia chứa cơ mật có giá trị khổng lồ, chợt cười một tiếng, giống như đang tự cười nhạo mình, thanh âm có chút thống khổ.
“Em biết đám hàng kia quan trọng đối với anh nhiều thế nào không?”
“Biết, thế nên tôi mới lấy cắp.”
“Cho Phục Luân?”
“Phải.” Diệp Mạc cúi đầu, Tiếu Tẫn Nghiêm không nhìn rõ được tâm tình giấu trong đáy mắt ấy của Diệp Mạc.
“Em đang muốn nói với tôi rằng sự tha thứ của em là giả, nói yêu tôi cũng là giả, nhiều ngày qua em ngoan ngoãn lấy lòng tôi như vậy con mẹ nó chỉ là để trả thù tôi?” Tiếu Tẫn Nghiêm căng người, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Diệp Mạc, thanh âm càng lúc càng cao, cuối cùng trực tiếp bạo hống lên.
Diệp Mạc nghiêm chỉnh ngồi ở trên ghế, nhìn người đàn ông trước mắt trên trán tức giận nổi gân xanh, hồi lâu bình tĩnh đáp lại một tiếng “Phải.”
“A….” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên nở nụ cười, dùng tay bứt tóc của chính mình, sụp đổ ầm ầm kéo đến trên mặt khiến hắn nhìn qua cực kỳ khủng bố, Tiếu Tẫn Nghiêm dựa về phía sau, nhắm mắt lại, lớn tiếng cười ha ha.
Hắn chẳng thà Diệp Mạc vẫn lạnh lùng như trước cứ thế mà phản bội hắn, còn hơn là em ấy mỗi ngày mỗi đêm dùng ôn nhu mê hoặc hắn, lừa gạt hắn, bởi vì hắn sẽ tin rằng tất cả những ngọt ngào này là thật, bởi vì hắn sẽ vì những ôn nhu của Diệp Mạc mà cảm thấy thỏa mãn, chìm đắm trong đấy, tưởng rằng bản thân là tên đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Hắn không thể nào chấp nhận nổi, những thứ này đều chỉ là vỏ bọc ngụy trang để lừa dối hắn.
“Con mẹ nó em đủ tàn nhẫn rồi, tôi khâm phục em Diệp Mạc, em là người duy nhất trên đời này mà Tiếu Tẫn Nghiêm tôi khâm phục!” Tiếu Tẫn Nghiêm vừa lớn tiếng cười nói vừa đứng dậy đi lên lầu như bị điên rồi.
Diệp Mạc yên lặng ngồi trên ghế, ảm đạm nặng nề trên nét mặt tiều tụy trắng xám, cậu khóc nhọc cầm lấy bộ đồ ăn tiếp tục ăn, nước mắt bắt đầu từng giọt một nhỏ vào bên trong chén canh kia.
Cậu không hối hận vì đã làm thế, một chút cũng không hối hận.
Phải chịu đựng những điều này thì có đáng là gì.
Cậu không thể để cho Lạc Tần Thiên hay Tiếu Tẫn Nghiêm chết được, đời này của cậu đều là được bọn họ bảo vệ mà vượt qua, đến kết thúc, phải để một kẻ nhu nhược như cậu vì bọn họ mà nỗ lực một lần.
(Jian: Chời ơi nói thiệt thấy mọi người chửi Diệp Mạc này nọ làm tuôi ức quá nên tuôi phải nói >”< Mạc Mạc muốn bảo vệ cả Lạc Tần Thiên lẫn Tiếu Tẫn Nghiêm, cơ mật trong USB nhìn qua cứ tưởng là thật, cơ mà trong USB đó có 2 nội dung, địa điểm và con đường tốt nhất lọt vào bên trong, địa điểm là đúng, nhưng con đường đi vào không phải an toàn nhất mà là nguy hiểm nhất, đi theo hướng dẫn của Mạc Mạc là Phục Luân chết:(((( Mạc Mạc dùng cơ mật giả này để lừa Phục Luân, bảo vệ cho Lạc Tần Thiên, Mạc Mạc lại lừa Phục Luân không bỏ thuốc cho Tiếu Tẫn Nghiêm mà lại bỏ thuốc cho chính mình, canh Tiếu Tẫn Nghiêm uống là canh bổ, Mạc Mạc uống mới là canh độc:((((( Mạc Mạc không có lỗi, lý do Mạc Mạc không nói với Tiếu Tẫn Nghiêm vì lộ ra sẽ ảnh hưởng đến Lạc Tần Thiên, cuối cùng là tự mình chịu đựng. Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không có lỗi, mấy chương đầu tuôi ghét Tiếu Tẫn Nghiêm vì cái kiểu yêu của ảnh quá vô lý, về sau tuôi lại ghét Mạc Mạc vì nhiều lúc quá nhu nhược yếu đuối. Thế nhưng mà sang quyển này tuôi thương cả hai, không ai có lỗi hết, Mạc đã học được cách khôn ngoan mạnh mẽ hơn, Nghiêm đã học được cách yêu một người:((((( lỗi là ở bà tác giả í:((((( Hai đứa mau ngọt lại cho tuôi nhờ đi mà:((((((((()
Diệp Mạc dùng cơm xong liền để người hầu dọn ra một gian phòng cho khách ở, Tiếu Tẫn Nghiêm đã tuyệt vọng đối với cậu rồi, hiện tại tới gần hắn chỉ khiến hắn cảm thấy căm ghét mà thôi.
Diệp Mạc tắm xong, mới ngồi vào giường trong phòng vừa được dọn ra, đột nhiên cánh cửa bị Tiếu Tẫn Nghiêm đứng bên ngoài một cước đá văng, có lẽ Tiếu Tẫn Nghiêm đã dùng sức quá mạnh khiến cánh cửa trực tiếp nằm ngay đơ trên mặt đất, tiếng nổ vang kia cũng dường như khiến vách tường căn biệt thự rung bần bật một hồi.
Tiếu Tẫn Nghiêm đứng trước cửa, mặc một áo choàng tắm màu trắng, ánh mắt như dã thú hung tàn nhìn chằm chằm vào Diệp Mạc đang ngồi trên giường lúc này hai mắt bàng hoàng.
“Anh…” Diệp Mạc bị cỗ hàn khí trên người Tiếu Tẫn Nghiêm làm cho trong lòng sợ hãi, cậu biết Tiếu Tẫn Nghiêm đã bị cậu kích thích đến cực hạn.
Đời này của cậu đã từng quá nhiều lần chạm đến cực hạn của Tiếu Tẫn Nghiêm, thế nhưng lần này Tiếu Tẫn Nghiêm đã thực sự triệt để tan vỡ.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhấc chân đi vào, ánh mắt lạnh lẽo lộ ra hàn ý dày đặc nhìn Diệp Mạc phảng phất như đang nhìn một con rắn độc.
Đi theo phía sau Tiếu Tẫn Nghiêm là ba thủ hạ mặc trang phục màu đen, trong tay một tên cầm theo một cái rương nhỏ màu đen, Diệp Mạc vừa nhìn thấy đã kinh hãi hoảng sợ, trong nháy mắt mặt cậu biến thành trắng xám.
Đó chính là gã đàn ông mà kiếp trước đã tiêm ma túy vào thân thể cậu.
“Tiếu…. Tiếu Tẫn Nghiêm anh…. anh muốn làm gì?” Diệp Mạc run rẩy mở miệng, cảm giác bất an mạnh mẽ trùng kích đại não cậu.
“Làm gì sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm cười lạnh một tiếng “Tôi muốn để em mãi mãi nghe lời của tôi, không dám phản bội tôi nữa” Nói xong lạnh lùng ra lệnh một tiếng “Động thủ!”
Vừa dứt lời, hai người đàn ông phía sau lập tức tiến đến, Diệp Mạc sợ hãi vội vàng chạy hướng về phía cửa phòng, cậu không thể chấp nhận được chuyện bản thân lại bị tiêm vào ma túy, cho dù cậu chết đi cũng muốn khi rời đi bản thân còn giữ lại được một chút tôn nghiêm.
Gã đàn ông nhanh chóng nắm lấy cánh tay Diệp Mạc, không nói hai lời đẩy ngã Diệp Mạc lên giường, một người đàn ông khác cũng tiến tới hợp lực đem Diệp Mạc nhấn chặt ở trên giường.
“Đừng mà! Buông tay!” Diệp Mạc phát điên mà giãy giụa “Tiếu Tẫn Nghiêm, đừng đối xử với tôi như vậy!”
Tiếng gào thét cuồng loạn của Diệp Mạc tràn ngập khắp căn biệt thự, những người hầu ở dưới lầu lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, bọn họ làm sao cũng không thể nghĩ tới vừa mới cách đây không lâu hai người còn ôn nhu tình cảm với nhau, sao hiện giờ lại trở nên như vậy?
Gã đàn ông cầm cái rương màu đen đặt cái rương lên bàn, mở ra từ bên trong lấy ra một cái ống chích, hấp thụ chất lỏng từ bên trong một cái lọ nhỏ.
Diệp Mạc mở to hai mắt, nhìn cái ống chích này giống như nhìn thứ đồ vật khủng khiếp nhất trên đời.
“Tiếu Tẫn Nghiêm…. tôi cầu xin anh…. nếu như anh hận tôi lừa gạt anh…. vậy hãy lấy súng bắn chết tôi đi!”
Diệp Mạc khóc lóc van xin, thân thể bị hai người đàn ông dùng lực nhấn trụ, một cánh tay bị một người đàn ông đặt ở trên giường, một bên ống tay áo ngủ bị vén lên lộ ra da thịt trắng nõn.
Tiếu Tẫn Nghiêm đứng ở bên cạnh giường, nhìn tình cảnh này, nghe tiếng Diệp Mạc tuyệt vọng cầu xin, phảng phất huyết dịch toàn thân đều đông lạnh lại.
Hắn làm sao có thể đối với cậu như vậy được?
Gã đàn ông cầm ống chích đang dùng bông thấm cồn khử độc trên cánh tay Diệp Mạc, sau đó mặt không hề cảm xúc đem kim tiêm nhắm ngay da thịt Diệp Mạc đâm vào, vẫn còn chưa đẩy chất lỏng vào đột nhiên bị Tiếu Tẫn Nghiêm một cước đạp ra, ống chích cũng thuận theo mà rơi trên mặt đất.
Tiếu Tẫn Nghiêm bỗng nhiên như vậy khiến cho tất cả đều nơm nớp lo sợ nhìn hắn.
Trong cơ thể tựa hồ như đang bốc lên một cơn thịnh nộ cực lớn, Tiếu Tẫn Nghiêm hai mắt đỏ sẫm gầm lên một tiếng “Cút!”
Ba người đàn ông liên lục lăn lộn rời khỏi phòng, Tiếu Tẫn Nghiêm quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Mạc, Diệp Mạc bị dọa cho sợ hãi không ít, sắc mặt tái nhợt bò dậy ngồi ở trên giường nhìn vẻ mặt âm lãnh của Tiếu Tẫn Nghiêm, run rẩy lùi lại về phía trong giường hơi co người lại.
“Em hẳn là đang cao hứng lắm đúng không?” Tiếu Tẫn Nghiêm âm u cười nói “Con mẹ nó em hết lần này đến lần khác lừa dối tôi, kết quả tôi vẫn không thể nào ra tay với em được.”
Diệp Mạc cúi đầu không nói gì, vẫn nhỏ giọng khóc thút thít, Tiếu Tẫn Nghiêm thấy Diệp Mạc đối với mình hờ hững, khuôn mặt đanh lên giận dữ, quỳ một gối xuống ở trên giường, bàn tay lớn kéo lấy cổ áo Diệp Mạc lôi đến trước mặt.
“Mẹ nó đừng giả vờ đáng thương nữa, hiện tại em có cái gì là thật đây?” Tiếu Tẫn Nghiêm gầm lên, ngũ quan lạnh lùng vì phẫn nộ cực độ mà biến đổi vặn vẹo, hắn thật sự rất muốn khóc, muốn điên cuồng rơi lên, muốn ôm người con trai trước mắt này thật chặt, nói cho em ấy biết hắn đang đau đớn biết bao nhiêu.
Hắn chỉ cầu người con trai này cho hắn một giới hạn, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể buông tha cho hắn đây.
“Anh đã tuyệt vọng với tôi như thế, vậy chỉ còn cách…. ly hôn” Diệp Mạc cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Ly hôn?! Con mẹ nó lại là ly hôn!!”
Tiếu Tẫn Nghiêm thật sự đã hoàn toàn mất khống chế, hắn bóp mạnh hai vai Diệp Mạc hét lên giận dữ, tiếp đó trực tiếp trèo lên giường quỳ thẳng người, không nói một lời đẩy mạnh Diệp Mạc xuống giường.
“Khốn khiếp mẹ nó!!”
Tiếu Tẫn Nghiêm mất đi lý trí dữ tợn quát lớn vài tiếng, như người bị bệnh thần kinh có chút không thể hiểu nổi nữa.
Một Tiếu Tẫn Nghiêm kinh khủng như vậy, Diệp Mạc từ trước đến nay chưa từng thấy qua, giống như một tên ác ma giết người điên cuồng.
Không chờ Diệp Mạc mở miệng, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên nắm hai gò má Diệp Mạc, đem hạ thân nóng rực đang cuồng nộ của mình cấp tốc bức tiến đến bên môi Diệp Mạc.
“Tôi thao chết em!!” Tiếu Tẫn Nghiêm trừng hai mắt điên cuồng rống lên một tiếng, đem dâng trào giữa hai chân hướng về đôi môi Diệp Mạc chen vào bên trong.
Tiếu Tẫn Nghiêm hiện tại mất đi lý tính, hay là căn bản không ý thức được chính mình đang làm gì, lửa giận thiêu đốt khiến hắn chỉ muốn mạnh mẽ làm nhục người con trai dưới thân này một trận.
Hắn không thể làm tổn thương em ấy, hắn chỉ có thể lấy phương thức thuần túy này để trả thù sự lừa dối của em ấy.
Chỉ là còn chưa thành công thẳng tiến vào, Tiếu Tẫn Nghiêm liền trợn mắt ngã vào trên người Diệp Mạc.
Diệp Mạc cấp tốc từ dưới thân Tiếu Tẫn Nghiêm bò dậy, nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm bất tỉnh nhân sự, trong lòng hoảng hốt, vội vã gọi bác sĩ tư nhân của Tiếu Tẫn Nghiêm tới.
Trải qua chẩn đoán bệnh, nguyên nhân là do quá tức giận mà máu dồn lên não gây ngất xỉu.
|