[Version HunHan] Ác Ma Chi Sủng
|
|
Chương 48 Hứa Nhã Lệ nhịn không được run một chút, rõ ràng là con trai của bà, bà lại nhịn không được sợ hãi, nếu không phải có việc, bà thật sự không muốn đến tìm anh.
Lộc Hàm trong mắt vui vẻ, xoay người liền nhào vào trong lòng Ngô Thế Huân, trên người anh cọ cọ, ủy khuất cáo trạng,"Huân, người phụ nữ xấu xa kia bắt nạt người ta !"
Ngô Thế Huân đưa tay ôm cậu, tầm mắt lạnh như băng nhìn về phía Hứa Nhã Lệ, Hứa Nhã Lệ run lên, kiên trì nói,"Mặc kệ như thế nào, mày hôm nay nhất định phải đến bệnh viện gặp Tiểu Nhu !" Tần Lôi đã sinh lòng bất mãn, nếu anh vẫn không xuất hiện ở bệnh viện, vậy hôn sự chỉ sợ có thể thất bại, đến lúc đó tập đoàn Kiền Vũ cũng chỉ có thể kết thúc theo thôi.
Ngô Thế Huân nhẹ vuốt sợi tóc mềm mại của Lộc Hàm, hai mắt lại âm lãnh nhìn Hứa Nhã Lệ, lạnh giọng hỏi,"Bà lại làm cái gì ?"
Lục Vân thật sự nhìn không được, có chút oán giận mở miệng nói,"Tổng tài, tôi có thể làm chứng, mẹ anh cũng không có bắt nạt cậu trai này, là cậu trai này cố ý gạt chân bà."
Ngô Diệc Phàm nhíu mày, cảnh cáo nhìn cậu một cái,"Lục Vân !" Nếu không phải biết cậu cùng nhà Vũ Văn có chút quan hệ, anh mới lười mở miệng.
Lục Vân ngậm miệng, nhưng trong mắt cũng là rõ ràng trách cứ, cậu không nghĩ tới Ngô Thế Huân cư nhiên là người đúng sai chẳng phân biệt như thế, vì một cậu trai cư nhiên đối mẹ mình như vậy!
Hứa Nhã Lệ vẻ mặt đau lòng, lại gượng cười vui khuyên Lục Vân,"Cậu trai này, cậu là người tốt, không cần vì tôi mà đánh mất công việc của mình."
Ngô Diệc Phàm nhíu mày, cười lạnh một tiếng, nhàn nhàn mở miệng,"Không ngờ lại trở nên thông minh !" Đáng tiếc, bà cho là một mình Lục Vân có thể làm khó dễ lão đại sao ?
Lộc Hàm ôm Ngô Thế Huân trong lòng liền cao hứng, ở trên người anh cọ tới cọ lui, nghe Ngô Diệc Phàm nói, bĩu môi,"Mới không phải bà ta trở nên thông minh, bà ta là học theo tôi !"
"Phốc... Ha ha..." Không nói cậu cũng đã quên, tình huống như vậy quả thực với quán cà phê tình hình thật có chút giốn. Nhưng mà anh dâu nhỏ biết lợi dụng lực lượng quần chúng, Hứa Nhã Lệ này căn bản không có học toàn bộ, lôi kéo một người có ích lợi gì ? Ngược lại nghĩ nghĩ, cho dù là lôi kéo một đám người, với lão đại cũng sẽ không có tác dụng gì.
Lục Vân nhịn không được nhíu mày, cậu cũng không phải đứa ngốc, ngay cả Ngô Diệc Phàm cũng nhằm vào Hứa Nhã Lệ như thế, chắc có chuyện gì cậu không biết. Cậu không cho rằng Ngô Diệc Phàm đang nịnh nọt, tuy rằng cậu đối Ngô Thế Huân không biết nhưng Ngô Diệc Phàm, cậu có nghe cận nói qua, cho nên cậu rốt cục thông minh lựa chọn im lặng.
Ngô Thế Huân lạnh lùng giơ môi lên,"Muốn đám hỏi kỳ thật cũng rất đơn giản !"
Hứa Nhã Lệ cho là có hi vọng, trong lòng vui vẻ, vẻ mặt chờ đợi nhìn anh. Ngô Thế Huân châm chọc nói,"Bà làm gì hao phí nhiều sức lực đến thúc ép tôi như vậy ? Bà có thể cho cha tôi cưới Tần Nhu không phải là tốt lắm sao, tập đoàn Kiền Vũ cũng được cứu không phải sao ?"
"Khụ khụ..." Ngô Diệc Phàm không ngờ bị nước miếng của mình làm bị sặc, lão đại thật lợi hại !
Hứa Nhã Lệ biến sắc, há mồm liền mắng,"Mày đứa bất hiếu này, tao chịu nhiều đau khổ sinh ra mày, mày lại đối với tao như vậy ? Mặc kệ thế nào, mày hôm nay nhất định phải đến bệnh viện, bằng không tao khiến cho toàn bộ tập đoàn Tuyệt Thế mọi người đều biết tổng tài bọn họ là đứa con bất hiếu ngay cả cha mẹ cũng không nhận !"
Lục Vân nhìn bộ dáng bà giương nanh múa vuốt, vội vàng lui về phía sau từng bước, để tránh bị tai họa. Lộc Hàm hừ một tiếng, nâng mặt Ngô Thế Huân lên, an ủi,"Huân, anh yên tâm, không cần sợ bà ta, chỉ có ngu ngốc mới có thể tin lời người đàn bà chanh chua này nói !"
Lục Vân sắc mặt cứng đờ, này không phải nói rõ nói cậu là ngu ngốc sao ? Ngô Diệc Phàm nhìn cậu ta một cái, lại nhìn Lộc Hàm trong mắt đều là giảo hoạt, buồn cười lắc lắc đầu, chắc là vừa rồi Lục Vân đối lão đại bất mãn làm cho anh dâu nhỏ khó chịu, hiện tại đang báo thù đây mà !
Ngô Thế Huân trong mắt cũng không khỏi lộ ra mỉm cười, đem tay nhỏ bé của cậu kéo đến bên môi hôn, dịu dàng hỏi,"Sao không có nghỉ ngơi cho tốt ?"
Lộc Hàm ủy khuất nhìn anh,"Người ta nhớ anh..."
Nhìn đôi môi cậu bĩu ra, Ngô Thế Huân ánh mắt tối sầm lại. Lộc Hàm rụt cổ, sợ hãi nhìn anh trong mắt bùng lên ngọn lửa. Cậu... cậu nói sai cái gì sao ?
Ngô Thế Huân vươn ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi của cậu, tầm mắt vẫn chưa dời, thản nhiên dặn dò,"Ngô Diệc Phàm, tôi không muốn lại nhìn thấy tập đoàn Kiền Vũ nữa !" Anh khoan nhượng lâu như vậy, loại tình cảm sinh dục ân dưỡng cái gì cũng đã trả xong rồi, nếu hai người này trước sau không biết hối cải, vậy anh khiến cho bọn họ hoàn toàn hết hy vọng là được.
Nhìn Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm phải đi, Hứa Nhã Lệ phục hồi tinh thần lại, vội vàng kêu lên,"Mày không thể làm như vậy, không thể đối tập đoàn Kiền Vũ như vậy !" Hứa Nhã Lệ sắc mặt tái nhợt, Kiền Vũ nếu biết vì bà mà tập đoàn Kiền Vũ mới gặp nạn, ông nhất định sẽ giết bà !
Ngô Diệc Phàm sớm gọi điện thoại kêu bảo an, nhìn Hứa Nhã Lệ điên cuồng giãy dụa kêu la bị kéo đi. Lục Vân nhìn về phía Ngô Diệc Phàm, chát chát mở miệng,"Phó tổng tài..."
Ngô Diệc Phàm vỗ vai cậu, vẻ mặt từng trải thở dài,"Lục Vân, cậu còn rất tuổi trẻ, rất nhiều người, rất nhiều chuyện bề ngoài nhìn qua cũng không phải như vậy."
Lục Vân nhìn bóng dáng anh rời đi, thụ giáo gật đầu, sau đó nhớ tới tổng tài hiện tại khẳng định là muốn đi tham gia tiệc rượu, cậu là thư ký cũng phải đi, vội vàng đi theo.
Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm một xe, Ngô Diệc Phàm cùng Lục Vân một xe, lần này đi nhiều người như vậy thật sự là cho Vũ Văn Lạc đủ mặt mũi. Yến hội buổi tối là vì chúc mừng tập đoàn Tuyệt Thế cùng tập đoàn Vũ Văn kết hợp mạnh mẽ, thuận tiện thảo luận kế hoạch kế tiếp.
Ngô Thế Huân vừa lên xe liền kéo Lộc Hàm vào lòng, Lộc Hàm còn chưa phản ứng lại nụ hôn của anh đã ùn ùn kéo tới. Lộc Hàm thật không dễ dàng tìm được khe hở có thể nói chuyện,"Huân, anh rất vui sao ?" Hai mắt sương mù nhìn Ngô Thế Huân, cố gắng tập trung tinh thần nghiêm túc quan sát, hoàn toàn không chú ý tới quần áo trên người mình đã bị lột sạch.
Ngô Thế Huân dịu dàng mút cánh môi của cậu, ôn nhu nói,"Anh rất vui, bé cưng về sau phải nhớ luôn luôn nghĩ đến anh, biết không ?" Có người nhớ đến cảm giác thật sự rất hạnh phúc !
Không đợi cậu mở miệng, Ngô Thế Huân ôm thắt lưng của cậu, chuyển động thắt lưng một cái, Lộc Hàm kinh hô một tiếng, phục hồi tinh thần lại,"Ngô... Đại sắc lang..." Cư nhiên thừa dịp cậu không chú ý lại muốn ăn cậu.
Ngô Diệc Phàm lười biếng tựa lưng vào ghế, miệng hát khẽ, một bộ dáng nhàn nhã, đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy điện thoại ra, ấn một dãy số, vừa chuyển được liền nói,"Lão đại, muốn đi cửa hàng trang phục trước không ? Cần gọi điện thoại cho người trang điểm không ?" Cũng không thể để cho anh dâu nhỏ mặc áo sơ mi của lão đại đi tham gia tiệc rượu được, xem cậu khéo hiểu lòng người không !
Nhưng nghe từ điện thoại loáng thoáng truyền đến tiếng rên khẽ, Ngô Diệc Phàm không chờ bão táp tiến đến, dứt khoát quyết đoán cúp điện thoại, vẻ mặt thê thảm. Cậu xong rồi, cư nhiên có lòng tốt làm chuyện xấu, lão đại cũng thật là, chút ít thời gian như vậy cũng không bỏ qua.
|
Chương 49 Bệnh viện
Tần Nhu nằm trên giường nghỉ ngơi nhưng không có ngủ, trong lòng lo lắng. Hứa Nhã Lệ lâu như vậy cũng chưa có trở về, nói vậy Ngô Thế Huân vẫn là không chịu đến gặp cô.
Tiếp tục như vậy không được, cô không biết người đàn ông kia khi nào thì sẽ tìm đến, rõ ràng cô đối với hắn mà nói căn bản không quan trọng gì nhưng hắn không chịu buông tha cô. Hắn nói người phản bội hắn cần phải bị trừng phạt, nhưng cô không có phản bội hắn a ! Cô là bị oan ! Nhưng cô quả thật cùng người đàn ông khác đã xảy ra quan hệ, hắn bảo đó chính là phản bội, bất luận là nguyên nhân gì!
Cô thật sự rất hối hận vì đã chọc phải hắn nhưng hiện tại nói cái gì cũng không cần nữa. Cho dù hiện tại xem ra hắn dường như đã quên cô nhưng cô biết sớm hay muộn hắn sẽ bắt cô trở về, càng thêm tàn nhẫn tra tấn cô, trừng phạt cô vì tội chạy trốn. Cho nên mặc kệ như thế nào, cô nhất định phải làm cho Ngô Thế Huân yêu thương cô, nếu không cô nhất định sẽ bị điên, người đàn ông kia quả thực chính là tên biến thái !
"Két"
Một tiếng vang nhỏ, cửa phòng chậm rãi mở ra, Tần Nhu cả kinh,"Ai ?"
Một cô gái xinh đẹp hơi thở tràn ngập lạnh giá đi vào phòng bệnh, Tần Nhu thấy rõ tướng mạo người tới, suy tư một chút, trong đầu linh quang chợt lóe,"Là cô !"
*****
Xe dừng lại ngoài biệt thự, Ngô Thế Huân đã giúp Lộc Hàm mặc quần áo. Nhìn cậu bộ dáng mệt rã rời, thương xót sờ trán cậu,"Bé cưng, mệt lắm không ?"
Nhìn anh bộ dáng có chút tự trách, Lộc Hàm lắc đầu, mí mắt muốn sụp xuống, mơ mơ màng màng,"Em ngủ một giấc thì được rồi..."
Đem sợi tóc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhẹ nhàng vén ra hai bên, Ngô Thế Huân hôn lên trán cậu, dịu dàng nói,"Ngủ đi, anh vào một chút sẽ ra liền, sau đó dẫn em về nhà được không ?"
"Ân..." Nhìn cậu đã muốn ngủ, Ngô Thế Huân trong mắt lộ vẻ yêu chiều. Đặt cậu nằm lên ghế xong, lại hôn môi cậu một cái mới mở cửa xe.
Nhìn hai người xuống xe phía sau, Ngô Thế Huân lạnh giọng dặn dò,"Ngô Diệc Phàm, cậu ở lại !"
"Được !" Ngô Diệc Phàm trả lời được một tiếng rõ ràng, đây đúng là thời cơ tốt lấy công chuộc tội a ! Lúc nãy nghe được thanh âm ái muội như vậy, lúc này lại thấy chỉ có một mình Ngô Thế Huân đi ra, nói vậy anh dâu nhỏ là mệt lắm rồi.
Lục Vân đi theo Ngô Thế Huân vào biệt thự, mà Ngô Diệc Phàm lại đứng ngoài xe canh chừng. Cũng có người thấy cậu liền đi lên chào hỏi nhưng cậu cũng chỉ là đáp trả vài câu, sống chết không chịu rời đi chiếc xe kia nửa bước. Đùa sao, đã phạm sai lầm một lần rồi, nếu lại để anh dâu nhỏ bị lạc mất, thế cậu không chết cũng phải bị lột da !
Trong biệt thự người đến người đi, tất cả đều là nhân vật nổi tiếng. Thấy Ngô Thế Huân xuất hiện, tất cả hai mắt đều tỏa sáng, vội vàng vẻ mặt lấy lòng đi qua chào hỏi, còn có không ít người cố ý dẫn theo con gái đến, chờ Ngô Thế Huân xuất hiện sẽ liền đến giới thiệu.
Bây giờ Ngô Thế Huân cùng Vũ Văn Lạc đều là nhân tài mới xuất hiện, người không lường được, bình thường gặp được một lần cũng khó khăn, nhất là Ngô Thế Huân lại rất ít lộ diện. Khó có được cơ hội như vậy, tự nhiên phải đem con gái trang điểm thật xinh đẹp đến, tùy tiện được kết thân cũng tốt a ! Tuy nói Vũ Văn Lạc đã kết hôn nhưng phu nhân Vũ Văn, nhị tiểu thư Lộc gia không phải mất tích sao ? Hơn nữa cho dù làm người tình mà có thể giúp đỡ công ty của mình, rất nhiều người cũng không ngại bán con gái, vì đây là nhà quyền thế !
Nhìn mình bị vây quanh một vòng người, hơi thở âm lãnh trên người Ngô Thế Huân càng thêm nồng đậm, cảm giác được anh không vui, trong một lúc đám người chíu chít đồng thời im miệng. Vũ Văn Lạc thấy Ngô Thế Huân, vội vàng đi tới,"Ngô tổng..." Vũ Văn Lạc đối Ngô Thế Huân cũng là bội phục, có chút cảm giác hối hận vì đã gặp nhau quá trễ.
Nhưng lại không nghĩ rằng, Ngô Thế Huân thấy cậu, câu đầu tiên nói chính là,"Tập đoàn Tuyệt Thế cùng tập đoàn Vũ Văn hợp tác hủy bỏ !"
Lộc Tịch Nhan trong khoảng thời gian này vẫn rất hiền lành, lúc này cũng ngoan ngoãn đứng ở góc không chớp mắt. Thấy Ngô Thế Huân, trong mắt là không chút nào che giấu kinh ngạc, nhưng sau đó lại đem tầm mắt đặt trên người Vũ Văn Lạc. Tuy rằng người đàn ông kia vừa thấy chính là rồng trong muôn người, nhưng hơi thở âm lãnh trên người anh thật sự làm người ta không thoải mái, vẫn là Lạc tốt hơn !
Vũ Văn Lạc sau một lúc lâu không có phục hồi tinh thần lại, biệt thự vốn ồn ào đột nhiên yên tĩnh, không ai dám nhiều lời. Vũ Văn Lạc thật lâu sau mới nhíu mày, khó hiểu hỏi,"Vì sao ? Ngô tổng hiện tại hủy bỏ, tổn thất của Tuyệt Thế so với tập đoàn Vũ Văn sẽ nhiều hơn !"
Lục Vân trong lòng "lộp bộp" một tiếng, trực giác là vì chuyện ảnh chụp kia, cậu không nghĩ tới Ngô Thế Huân sẽ trực tiếp hủy bỏ như vậy. Phải biết rằng tập đoàn Tuyệt Thế cùng tập đoàn Vũ Văn lần này hợp tác, Tuyệt Thế sao cũng sẽ kiếm được hơn trăm triệu, Ngô Thế Huân cư nhiên dứt khoát bỏ qua như vậy. Hơn nữa anh chủ động đưa ra lời hủy bỏ, không chỉ có hướng tập đoàn Vũ Văn bồi thường tiền hợp đồng, còn liên quan đến vấn đề danh dự Tuyệt Thế, thấy thế nào cũng là mất nhiều hơn được. Không nghĩ tới Ngô Thế Huân cư nhiên tùy hứng như vậy, tình nguyện hai bên cùng chịu thiệt cũng không muốn hợp tác cùng tập đoàn Vũ Văn, xem ra cậu trai kia không đơn giản chỉ là người tình !
Ngô Thế Huân thản nhiên nói,"Tôi không thiếu tiền !" Dứt lời, giữa một bầu không khí yên tĩnh đi ra ngoài.
Vũ Văn Lạc mày nhíu chặt lại, hơn trăm triệu cứ như vậy không còn ? Ngô Thế Huân bộ dáng giống như một chút cũng không đau lòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho anh ta đột nhiên đưa ra quyết định như vậy ? Những người khác thở mạnh cũng không dám, ai cũng không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển thành như vậy.
Lục Vân nhìn Ngô Thế Huân đi xa, vội vàng thấp giọng nói với Vũ Văn Lạc,"Anh Lạc, tổng tài chỉ sợ là đang giận Cận động vào người con trai của anh ta !" Dứt lời, cước bộ vội vàng đuổi theo Ngô Thế Huân.
Vũ Văn Lạc nhíu mày, Cận ? Cận gần đây không phải trở nên rất theo khuôn phép cũ sao ? Hơn nữa chỉ là một người con trai, đáng giá Ngô Thế Huân bỏ qua hợp đồng hợp tác hơn trăm triệu sao ?
Nghĩ lại, nếu nói hơn trăm triệu có thể đổi Bối Nhi về, anh nhất định sẽ đổi, dù sao hơn trăm triệu kia với anh mà nói, tuy rằng không ít nhưng có thể kiếm lại.
Nhưng vấn đề là hiện tại Cận tựa như không có cướp đi người con trai của Ngô Thế Huân mà ? Cận nói nó chưa bắt đầu đã thất tình, nếu cậu trai làm cho nó thất tình là người con trai của Ngô Thế Huân, như vậy, e là Cận chỉ có ý muốn theo đuổi cậu trai kia mà thôi, chỉ là như vậy, cũng đáng Ngô Thế Huân thua lỗ hơn trăm triệu, còn có danh dự Tuyệt Thế ? Bởi vì muốn cho Cận một cảnh cáo ? Anh sao không biết Ngô Thế Huân cư nhiên là người không lý trí như vậy ?
Lộc Hàm ngủ choáng váng, đưa tay sờ sờ chung quanh, như thế nào cũng không sờ tới lồng ngực ấm áp, bất mãn nhíu mày, hai mắt cố gắng mở ra một khe hở, mơ mơ màng màng mở cửa xe, đi ra bên ngoài.
|
Chương 50 Ngô Diệc Phàm nghe thấy thanh âm mở cửa xe, quay đầu liền thấy Lộc Hàm lắc lắc chui ra, một chân chạm vững mặt đất, chân khác lại bị vấp một chút, suýt ngã trên mặt đất thì được Ngô Diệc Phàm nhanh tay chụp lại, ổn định thân thể của cậu, oán giận nói,"Anh dâu nhỏ, anh cẩn thận một chút, nếu anh ngã xuống tôi cũng sẽ bị xui xẻo theo !"
Lộc Hàm đưa tay ôm lấy cậu sờ sờ, lại giống con chó nhỏ trên cổ cậu ngửi ngửi. Ngô Diệc Phàm lông tơ cả người dựng thẳng, nói chuyện cũng không lưu loát,"Anh... anh dâu nhỏ... Anh làm gì ?" Trong đầu anh hiện tại xuất hiện chính là ma cà rồng chuẩn bị hút máu.
Hai nữ sinh cách đó không xa nhìn một màn này nhưng lại có vẻ mặt khác nhau, trong đó một người mắt đã đầy tim hồng,"Oa... người kia hình như là phó tổng tài Tuyệt Thế nha ! Thật sự rất đẹp trai nga ! Anh ta ôm kia là bạn gái anh ta sao ? Bộ dạng thật đáng yêu !" Đảo mắt nhìn về phía người bên cạnh đã thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt, lo lắng hỏi,"Mạc Mạc, cậu làm sao vậy ? Có phải không thoải mái không ? Sắc mặt hơi khó coi !"
Nữ sinh nói chuyện là Đồng Duyệt, là thiên kim tập đoàn Đồng thị. Tập đoàn Đồng thị nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn nhưng tiệc rượu đêm nay cũng nằm trong nhóm được mời. Đồng Duyệt cảm thấy tiệc rượu như vậy rất nhàm chán cho nên mới kéo theo Mạc Mạc.
Đồng Duyệt tuy rằng cũng là đại tiểu thư người nhà có tiền nhưng không có thói quen đại tiểu thư, nên mới cùng Mạc Mạc trở thành bạn tốt.
Mạc Mạc không muốn làm cho cô lo lắng, cố gắng cười tươi,"Không có việc gì, chỉ là đầu đột nhiên có chút choáng váng. Đồng Duyệt, mình không muốn đi vào, mình muốn về nhà nghỉ ngơi !"
Đồng Duyệt hoài nghi nhìn cô một cái, gật đầu,"Tôi bảo lái xe đưa cậu về !"
"Không cần, tôi muốn đi tản bộ !"
Nhìn Mạc Mạc bộ dáng thất hồn lạc phách, Đồng Duyệt rất lo lắng, vừa định đuổi theo,"Duyệt nhi, sao trễ như vậy mới đến ?"
Đồng Duyệt quay đầu nhìn lại, vội vàng xin lỗi,"Cha, cha biết con không thích tiệc rượu như vậy mà ! Con là nể mặt cha mới đến đó !"
Đồng Uyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ông bảo Đồng Duyệt tới tham gia tiệc rượu cũng không phải vì công ty mình mà thật tình là vì Đồng Duyệt. Ông rất thích Ngô Thế Huân nên mới muốn dẫn Đồng Duyệt đến, để cho cô trông thấy, xem cô có thể thích hay không. Nhưng đêm nay Ngô Thế Huân tâm trạng tựa như không tốt, ông vẫn là không cần đi nhận xui.
Quay đầu nhìn thoáng qua Ngô Thế Huân vẻ mặt âm trầm cách đó không xa, Đồng Uyên dẫn theo Đồng Duyệt chuẩn bị tránh ra. Đồng Duyệt theo tầm mắt của ông nhìn lại, đúng lúc thấy Ngô Thế Huân,"Đẹp trai quá !" Nhưng... Đồng Duyệt nhịn không được chà cánh tay, người nọ không phải rất lạnh sao ? Cô cảm thấy từng cơn gió lạnh a !
Lộc Hàm sau một lúc ngửi ngửi, đột nhiên đẩy Ngô Diệc Phàm ra, oán giận nói,"Anh sao giả mạo Huân ?"
Ngô Diệc Phàm nhịn không được run run khóe miệng, làm ơn ! Cậu khi nào thì giả mạo lão đại chứ ? Đảo mắt thấy Ngô Thế Huân sắc mặt âm trầm, Ngô Diệc Phàm trong lòng ai hô, xong đời ! Không chỉ có không có thể lập công chuộc tội, còn phạm vào tội trọng !
Ngô Thế Huân đem Lộc Hàm mơ mơ màng màng kéo vào trong lòng, Lộc Hàm như cũ trên người anh ngửi ngửi, sau đó ôm lấy anh cọ cọ, liền như vậy đã ngủ. Ngô Thế Huân nhìn cậu khóe miệng cười ngọt ngào, trong lòng mềm nhũn, cũng không lại so đo cậu ôm người đàn ông khác. Ôm cậu ngồi vào trong xe, nhìn Ngô Diệc Phàm, lạnh giọng nói,"Trong một tháng tới, chuyện công ty do mình cậu trông coi !" Không cùng Lộc Hàmso đo không có nghĩa là không tìm Ngô Diệc Phàm gây phiền phức !
"Vâng !" Ngô Diệc Phàm vẻ mặt mệt mỏi, nhưng thật ra không có phản ứng khác, dù sao cũng là thói quen !
"Tổng tài..." Lục Vân lo lắng mình còn phải theo cùng không.
Ngô Diệc Phàm vỗ vai cậu,"Lão đại phải về nhà, cậu không cần đi theo !" Nói xong chui vào chiếc xe sau.
Dọc theo đường đi chỉ nghe Ngô Diệc Phàm than thở, cậu rất hoài nghi lão đại căn bản chính là muốn lười biếng, nếu không sao mỗi lần đều giao công việc của mình quăng cho cậu đây ?
"Đùng..."
Vốn thời tiết đang tốt lúc này cư nhiên bắt đầu có sấm. Ngô Diệc Phàm chà cánh tay, cậu không phải chỉ là oán giận một chút sao ? Chẳng lẽ còn cần thiên lôi đánh xuống ?
"Đùng..." Mưa to kéo theo tới, mưa từ cửa kính xe chảy xuống.
Vốn đang ngủ ngon trong lòng Ngô Thế Huân đột nhiên bừng tỉnh, trong mắt mang theo khủng hoảng gần như bản năng, thấy gương mặt tuyệt mỹ, cơ thể căng thẳng mới thả lỏng một ít nhưng như cũ nhịn không được có chút run run. Ngô Thế Huân nhíu mày, đem cậu ôm càng chặt,"Bé cưng... anh ở cùng em... Đừng sợ..."
Lộc Hàm ôm chặt anh, gật đầu,"Em... em không sợ..." Ân, không sợ, Huân sẽ bảo vệ cô !
"Đùng..." Lại một tiếng, Lộc Hàm dùng sức chui vào trong lòng Ngô Thế Huân, trong lòng không ngừng an ủi chính mình, không cần sợ, đánh không đến trên người. Nhưng mặc dù biết rõ không có việc gì trong lòng vẫn nhịn không được khủng hoảng, cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân, nước mắt lăn qua lăn lại, ủy khuất hỏi,"Huân, em có phải rất vô dụng không ?"
Ngô Thế Huân cúi đầu hôn cậu, dịu dàng dỗ,"Làm sao có thể ? Bé cưng rất lợi hại !"
"Nhưng... Nhưng mà..."
"Không có nhưng gì hết ! Người càng lợi hại thì cũng có điều gì đó sợ hãi, hiểu không ?"
Bị anh phân tán lực chú ý, Lộc Hàm cũng không sợ nữa, nhìn anh tò mò hỏi,"Huân sợ cái gì ?"
"Sợ em rời khỏi anh !"
Lộc Hàm khóe miệng giơ lên, cam đoan nói,"Em sẽ không rời khỏi Huân, vĩnh viễn cũng không !"
"Bé cưng phải nhớ lời mình nói, lần sau lúc tức giận không cho phép nghĩ chạy, biết không ?"
Lộc Hàm chu miệng,"Em lần sau không chạy, nhưng không cho phép anh chọc em tức giận !"
"Được..."
Vẫn nói chuyện, Lộc Hàm dần dần đã quên tiếng sấm ngoài xe, Ngô Thế Huân trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhìn cậu, đáy mắt u lam lưu động tất cả đều là ôn nhu.
*****
Mạc Mạc đi như người mất hồn, trên mặt không rõ là mưa hay nước mắt, cô sao lại tin lời anh nói chứ ? Cô sao có thể tin anh thật sự đối xử khác với cô ? Khóe miệng gợi lên một chút cười khổ, biết rõ anh vốn chính là một play boy, biết rõ không nên động tâm...
"Nếu em thật sự gả không được, tôi không ngại em trở thành một trong những người phụ nữ của tôi."
"Này cô gái, em sẽ trả giá thật nhiều vì hành vi của mình !"
Lần đầu tiên khi gặp mặt, theo như lời anh nói, lại nói, trở thành một trong những người phụ nữ của anh ? Cô sao có thể kỳ vọng trở thành người duy nhất của anh ? Vì hành vi của cô mà trả giá thật nhiều ? Cho nên tới nay, anh chỉ là đang đùa cô, trả thù cô một cái tát lúc trước sao ?
Một cơn chóng mặt kéo tới, trước mắt Mạc Mạc tối sầm, ngã xuống đường.
"Két..." Đột nhiên thắng gấp, Ngô Diệc Phàm vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra, nhíu mày hỏi,"Làm sao vậy ?"
"Phó tổng tài, trên đường hình như có một người bị ngã !"
Ngô Diệc Phàm nhíu mày, nghiêng đầu nhìn, xuyên qua kính chắn gió nhìn về phía trước, loáng thoáng thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia. Trong lòng căng thẳng, mở cửa xe liền xông ra ngoài, ôm người cả người lạnh như băng, Ngô Diệc Phàm chỉ cảm thấy trái tim thắt chặt, cô ngốc này sao có thể té xỉu ở đây ? "Mạc Mạc..."
|
Chương 51 Nhìn cô sắc mặt tái nhợt, Ngô Diệc Phàm đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, vội vàng ôm cô đem lên xe, nhìn lái xe sững sờ, nổi giận quát,"Lái xe, đi bệnh viện nhanh lên !"
Lái xe run lên, vội vàng lái xe, trong lòng vẫn còn kinh hoàng, trời ạ ! Vốn nghĩ tổng tài khủng bố nhất, hóa ra phó tổng tài cũng khủng bố như vậy. Ông vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phó tổng tài thế này. Lén nhìn ra sau từ kính cô gái trong lòng anh, trong lòng nói thầm, phó tổng tài khẩn trương như vậy, cô gái kia sẽ không là con gái riêng của anh chứ ?
Không thể không bội phục sức tưởng tượng của lái xe này, Ngô Diệc Phàm phong lưu thế nào đi nữa cũng không thể có con gái lớn như vậy.
Bệnh viện Kim thị
Ngô Diệc Phàm lôi kéo Kim Tuấn Miên, một chút cũng không chú ý tới sắc mặt Kim Tuấn Miên càng ngày càng lạnh, không ngừng hỏi,"Kim Tuấn Miên, thế nào ? Vì sao còn chưa tỉnh a ? Y thuật của cậu có phải bị giảm rồi không ?"
Kim Tuấn Miên không thể nhịn được nữa, bỏ móng vuốt trên cánh tay ra,"Ngô Diệc Phàm!"
Ngô Diệc Phàm phục hồi tinh thần lại, ha ha cười gượng,"Cái kia... Tôi chỉ là rất sốt ruột... Không phải cố ý..." Anh sao có thể hoài nghi y thuật của Kim Tuấn Miên chứ ? Biết rõ đây là chuyện Kim Tuấn Miên không thể chịu được nhất, anh cư nhiên phạm vào cấm kỵ !
Kim Tuấn Miên hừ lạnh một tiếng, lại mặc kệ anh. Cậu bề bộn nhiều việc, cư nhiên vì một chuyện nhỏ mắc mưa này khiến cho viện trưởng cậu phải đích thân ra tay sao ? Anh ta nghĩ đến anh ta là lão đại sao ? Nếu là lão đại nói, cậu tự nhiên không có câu oán hận gì.
Ngô Diệc Phàm hậm hực sờ mũi, nói thầm,"Đại khối băng !"
"Ân... nước..." Tiếng rên suy yếu từ miệng người trên giường truyền ra.
Ngô Diệc Phàm vội vàng nhìn về người trên giường, thấy cô tỉnh lại trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Rót ly nước rồi ngồi xuống bên mép giường, ôm lấy Mạc Mạc, để cô tựa vào trong lòng anh rồi cho cô uống nước.
Uống xong ly nước Mạc Mạc mới cảm thấy cổ họng dễ chịu một chút, ý thức cũng thanh tỉnh hơn. Ngô Diệc Phàm đưa tay sờ trán của cô, đã bớt nóng, nghĩ đến lúc nãy Mạc Mạc té xỉu ở trên đường, nếu không phải anh đúng lúc gặp, nói không chừng có thể sẽ mất mạng. Sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng hỏi,"Em sao lại té xỉu trên đường ?"
Nghe thấy thanh âm của anh, Mạc Mạc thân thể cứng đờ, trong đầu lại hiện ra hình ảnh anh thân mật ôm cậu trai khác, cậu trai kia xinh đẹp hơn so với cô, còn có vẻ mặt anh bất đắc dĩ nhưng không có chút không kiên nhẫn, trong lòng đau đớn từng đợt.
Ngô Diệc Phàm thấy cô không nói lời nào, lại lo lắng hỏi,"Làm sao vậy ? Còn chỗ nào không thoải mái ?" Đem đặt cô nằm lại trên giường, đứng dậy muốn đi tìm Kim Tuấn Miên nhưng lại bị Mạc Mạc giữ chặt.
Ngô Diệc Phàm quay đầu nhìn về phía cô, Mạc Mạc lại cúi mắt không nhìn anh, chỉ nhẹ giọng nói,"Ngô Diệc Phàm... Chúng ta chia tay đi !"
Ngô Diệc Phàm sửng sốt một chút,"Em nói cái gì ?"
Mạc Mạc rốt cục ngẩng đầu nhìn hướng anh, trong mắt lại lộ vẻ lạnh lùng,"Em nói, chúng ta chia tay !" Cô không thể làm bộ không biết, ngây ngốc hưởng thụ tình yêu cô tự cho là đúng, cô không làm được !
Ngô Diệc Phàm gương mặt cũng lạnh xuống,"Vì sao ?" Anh tốn nhiều tâm tư như vậy mới làm cho cô chấp nhận anh, nhưng bây giờ cô lại dễ dàng nói ra lời chia tay, chẳng lẽ cho tới nay đều là tự mình anh đa tình sao ?
"Vì sao ?" Mạc Mạc ngây ngốc lặp lại, sau đó một lát sau mới thản nhiên nói,"Chúng ta không phải người trong cùng thế giới !"
Ngô Diệc Phàm nôn nóng quát,"Này coi là lý do gì chứ ?" Lúc trước cô không chịu chấp nhận anh là lý do này, hiện tại cư nhiên lại lấy nó ra,"Anh ở trong lòng em không quan trọng như vậy, muốn một cước đá văng liền đá văng sao ?"
Mạc Mạc cũng nổi giận, rõ ràng là anh cùng cậu trai khác ôm ấp, anh cư nhiên đem trách nhiệm đổ lên người cô ? "Ngô Diệc Phàm, anh có thể cùng cậu trai khác chơi trò ái muội, em vì sao không thể một cước đá văng anh ?"
Ngô Diệc Phàm nhịn không được cười lạnh,"Tôi cùng cậu trai khác chơi trò ái muội ? Mạc Mạc, em muốn đá văng tôi cũng không cần tìm lý do như vậy. Tôi không phải người da mặt dày như vậy, sẽ không chết bám lấy em không buông. Em đã muốn chia tay, vậy chia tay đi !" Ngô Diệc Phàm thật sự rất đau lòng, anh trước kia phóng đãng nhưng từ khi cùng cô một chỗ, anh cùng những cô gái khác đã sớm cắt đứt sạch sẽ. Anh chưa từng vì cô gái nào làm nhiều như vậy, vì để cho cô chấp nhận anh, anh bỏ cả sĩ diện, mặt dày mày dạn quấn lấy cô, ngầm giúp cô giải quyết phiền toái cũng không dám để cho cô biết, bởi vì cô có kiêu ngạo của mình, nhưng anh trả giá nhiều như vậy, kết quả là, người ta căn bản không cần.
"Ầm"
Cửa phòng bị đóng lại thật mạnh, Mạc Mạc sững sờ nằm trên giường, tùy ý nước mắt chảy xuống. Cô cho rằng cô không có anh cũng không sao, nhưng hiện tại lại đau lòng không thể hô hấp, cảm giác giống như sắp chết vậy. Hóa ra trong lúc vô tình anh đã trở nên quan trọng như vậy.
Ngô Diệc Phàm nhìn Kim Tuấn Miên đứng ngoài cửa mặt không chút thay đổi, giật giật khóe miệng,"Cậu nghe được ?"
Kim Tuấn Miên thản nhiên gật đầu, không có phản ứng gì nhiều, Ngô Diệc Phàm ôm vai cậu,"Anh em, tôi biết tôi làm cậu mất mặt nhưng là tôi thất tình nha, cậu có thể an ủi tôi vài câu được không ?"
Kim Tuấn Miên lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, thản nhiên nói,"Cậu một tháng thất tình hơn mười lần !" Nhưng đều là anh bỏ mặc người ta, lại hô to thất tình !
Ngô Diệc Phàm run run khóe miệng, cho nên đây là báo ứng ! Thở dài,"Quên đi, lão đại lại đem công ty ném cho tôi, tôi bề bộn nhiều việc, về công ty trước đây !" Đi được vài bước, vẫn nhịn không được nói,"Giúp tôi chăm sóc cô ta một chút !"
...
Lộc Hàm ôm Tiểu Lu rúc trên sô pha, vừa xem tivi vừa cắn hạt dưa. Cậu thật ra không phải cả ngày dính lấy Ngô Thế Huân ở cùng một chỗ, mà chờ anh đem mọi chuyện xử lý xong mới lại dính anh.
Nhìn Phác Xán Liệt vẻ mặt lo lắng, không khỏi hỏi,"Phác Xán Liệt, anh làm sao vậy ? Hai ngày nay cũng không nhìn thấy anh nha !" Trong ấn tượng của Lộc Hàm, trong tứ đại đường chủ, thường xuyên xuất hiện ở biệt thự nhất chính là Phác Xán Liệt cùng Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm một tháng này chỉ sợ không có thời gian về biệt thự, nhưng Phác Xán Liệt hai ngày nay cư nhiên cũng không nhìn thấy.
"Nga ! Tôi hai ngày này có việc !" Lão đại dặn anh không để yên cho Doãn Hi An nên anh hai ngày này đều tra tấn Doãn Hi An, không nghĩ tới người phụ nữ kia mạng rất lớn, lại có thể kiên trì hai ngày.
Lộc Hàm lại đem tầm mắt từ tivi kéo trở về, tò mò hỏi,"Bộ dáng anh có vẻ rất lo lắng, có phải đột nhiên phát hiện được bệnh nan y không ?"
Phác Xán Liệt nhìn tivi, trên màn hình là một người đàn ông đang thất hồn lạc phách đi ra từ bệnh viện, chỉ vì đột nhiên phát hiện mình bị bệnh AIDS. Nhịn không được run khóe miệng,"Anh dâu nhỏ, anh thật sự không nên xem tivi nhiều !"
Lộc Hàm bất mãn chu miệng,"Nhưng Huân nói anh ấy bận việc trong hai tiếng !" Cho nên cậu mới có thể xem tivi thôi ! "Anh nói nhanh lên !" Hai mắt sáng nhìn anh.
Phác Xán Liệt da đầu run lên, anh sao cảm thấy anh dâu nhỏ ước gì anh cũng bị AIDS thế ? Nếu có thì cũng là Phàm a, cậu ấy rất phong lưu ! Nghĩ đến Ngô Diệc Phàm, Phác Xán Liệt lại nhịn không được nhíu mày, thở dài nói,"Tôi không có bị bệnh nan y gì, là Phàm thất tình !" Nổi danh play boy nay bộ dáng này thật đúng là làm cho người ta lo lắng !
"Ngô Diệc Phàm thất tình ? Ngô... Tôi muốn ăn thịt !"
Ách ? Phác Xán Liệt nhất thời phản ứng không kịp, Phàm thất tình cùng ăn thịt có quan hệ gì ? Chờ anh lấy lại tinh thần đã thấy Lộc Hàm chạy đến phòng bếp cầm một cái chân gà thật to bắt đầu cắn.
Lại run khóe miệng, Phác Xán Liệt thật không biết nói gì,"Anh dâu nhỏ..." Cậu không thể có một chút đồng tình sao ?
|
Chương 52 "Huân !" Lộc Hàm vừa thấy Ngô Thế Huân xuống lầu liền bị kích động chạy đến.
"Bé cưng..." Ngô Thế Huân bất đắc dĩ nhìn dấu tay đầy dầu mỡ trên áo sơ mi màu đen, trong mắt rõ ràng mang theo yêu chiều, tuyệt không để ý quần áo đắt tiền của anh đã bị dơ.
"Ha ha..." Lộc Hàm vô tội cười, trong mắt lại mang theo giảo hoạt.
Ngô Thế Huân lắc đầu, khóe miệng hơi giơ lên, ôm cậu ngồi xuống trên sô pha. Lộc Hàm một tay ôm thắt lưng của anh, một tay cầm chân gà, không cẩn thận nhìn đến hình ảnh ở tivi, biến sắc, nhanh tay lấy điều khiển tắt đi.
Ngô Thế Huân nhíu mày, nhìn bộ dáng hơi sợ của Lộc Hàm trong lòng anh, trong lòng cảm thấy buồn cười, trên mặt lại là bộ dáng tức giận,"Biết sai rồi ?"
Lộc Hàm gật đầu, lại gật đầu.
"Ân, biết sai là tốt rồi !"
A ? Cậu giống như bị lừa, Huân căn bản là không có tức giận mà ! Ngô Thế Huân trong mắt nhịn không được lộ ra ý cười, kỳ thật tivi cũng không có cái gì, chỉ là một đôi nam nữ ôm hôn trên giường, kế tiếp chỉ sợ là trực tiếp nhảy sang buổi sáng ngày hôm sau. Nhưng sau chuyện CD kia, Lộc Hàm vừa nhìn thấy cảnh ái muội này liền lập tức tắt tivi, sợ người nào đó lại tức giận trừng phạt cô.
"Huân, anh gạt em !" Hừ một tiếng, hung hăng cắn một miếng chân gà, giống như đang cắn thịt Ngô Thế Huân vậy.
Ngô Thế Huân nhíu mày, đưa tay tới bên miệng cậu, buồn cười hỏi,"Muốn cắn một cái không ?"
"Ngu ngốc, sẽ đau !"
"Phốc..." Phác Xán Liệt nhịn không được bật cười, anh dâu nhỏ lại còn nói lão đại là ngu ngốc !
Ngô Thế Huân thật ra lại không để ý, trìu mến vuốt mái tóc mềm mại của cậu, nhìn về phía Phác Xán Liệt,"Bảo Ngô Diệc Phàm về biệt thự !"
Phác Xán Liệt sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại vội vàng lấy di động ra. Ánh mắt lộ ra mỉm cười, lão đại nhất định là nghe được lời cậu nói, tuy rằng lão đại luôn lạnh như băng nhưng kỳ thật vẫn quan tâm người khác.
...
"Lão đại..." Ngô Diệc Phàm yếu ớt chào hỏi, buông mình trên sô pha, ngây ngốc thất thần.
Lộc Hàm nói thầm,"Lại mơ mộng !" Lại đánh giá Ngô Diệc Phàm một lượt, ghét bỏ nói,"Cái dạng này quá xấu !"
Ngô Diệc Phàm hiện tại vẻ mặt tiều tụy như vậy... Kỳ thật cũng không tính xấu !
Kết quả, Ngô Diệc Phàm bởi vì thất tình, Ngô Thế Huân cho cậu hoãn thi hành hình phạt, người vốn rảnh rỗi lại bắt đầu bận rộn, Lộc Hàm bất mãn chu miệng. Nhưng nhìn Ngô Diệc Phàm bộ dáng không yên lòng cũng không nói cái gì, chỉ vây quanh Ngô Thế Huân xoay tới xoay lui.
Ngô Thế Huân đối với cậu dường như vĩnh viễn sẽ không bực mình, một bên công tác, một bên chú ý cậu, khóe môi nhếch lên mỉm cười thản nhiên.
Lộc Hàm ôm Tiểu Lu trên sô pha cách đó không xa, ánh mắt không chớp nhìn Ngô Thế Huân, ngây ngốc nở nụ cười trong chốc lát. Đột nhiên nhớ tới cái gì, hai mắt sáng ngời, sau đó đem Tiểu Lu đặt trên sô pha, chạy tới phía sau ôm lấy cổ anh.
Ngô Thế Huân ngừng động tác tay, đem cậu kéo vào trong lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, dịu dàng hỏi,"Làm sao vậy ?"
"Huân, em giúp anh !" Như vậy anh sẽ không cần bận rộn như vậy !
Ngô Thế Huân nhíu mày nhưng không có nghi ngờ năng lực của cậu, khẽ cười nói,"Được."
"Ân, vậy anh dạy em !"
Ngô Thế Huân trực tiếp kéo qua một phần biểu bảng báo cáo, dạy cậu thấy thế nào nhưng...
"Này đơn giản thôi ! Em làm được !"
Ngô Thế Huân nhíu mày, tùy ý cậu thu xếp. Một tay ôm cậu, một tay di chuyển chuột, nhìn phức tạp trên máy tính.
Lộc Hàm đột nhiên nhìn lại đây, hai mắt sáng, rõ ràng đối với cái này càng có hứng thú,"Huân, nơi này... Nơi này..." Ngón tay trắng nõn vừa vặn chỉ ở chỗ tầm mắt Ngô Thế Huân lướt đến.
Ngô Thế Huân cười hôn cậu, không chút keo kiệt khen,"Bé cưng thật thông minh !" Lộc Hàm đối với khích lệ của anh rất thích, ôm lấy cổ anh, cao hứng trên mặt anh hôn một cái.
Này một phần là bức vẽ kết cấu tổng bộ U Minh Điện, hai ngày trước cư nhiên có người xông vào tổng bộ U Minh Điện. Tuy rằng người nọ đã bị xử lý nhưng Kim Chung Nhân cũng ý thức được hệ thống phòng vệ của tổng bộ khẳng định có sơ hở. Nhưng sau khi cậu nhìn kỹ qua lại không tìm ra, cho nên mới truyền cho Ngô Thế Huân.
...
"Két"
Cửa phòng mở ra, Mạc Mạc ngẩng đầu nhìn lại, thấy Kim Tuấn Miên, trong lòng xẹt qua một tia thất vọng. Trong lòng không khỏi cười khổ, cô còn chờ đợi cái gì ? Hai ngày nay Ngô Diệc Phàm không có đến gặp cô nữa, giữa bọn họ dường như thật sự hoàn toàn cắt đứt. Rõ ràng là cô đưa ra lời chia tay nhưng cô một chút cũng không bỏ xuống được, trong đầu luôn nhịn không được mà nghĩ anh có thể đang nhớ cô hay không ? Hay đang ôm vuốt ve một cô gái khác ? Điểm này chút cũng không giống cô !
Kim Tuấn Miên trên mặt biểu tình vẫn lạnh lùng, nhìn không ra điều gì nhưng Mạc Mạc cảm giác anh dường như không thích cô. Cảm giác của cô là đúng, Kim Tuấn Miên thật sự không thể nào thích cô, vài người bọn họ đều là người vô cùng tự bênh vực mình.
Anh nhìn ra được Ngô Diệc Phàm lần này rất nghiêm túc, hai ngày nay Ngô Diệc Phàm luôn xem mình như máy làm việc, luôn làm việc, không chợp mắt. Giống như liều mạng với ai vậy, cũng may lão đại đã gọi cậu ấy về rồi.
Nếu không phải Ngô Diệc Phàm bảo anh chăm sóc cô gái này thật tốt, chỉ sợ kết quả của cô so với Tần Nhu càng thê thảm hơn. Dù sao lúc trước Tần Nhu cũng không có tổn thương Ngô Thế Huân nhiều, mà Ngô Diệc Phàm lần này thật sự bị thương !
Ngô Diệc Phàm bỏ lại câu kia, một mặt là thật sự bảo anh chăm sóc giúp cô gái này, mặt khác cũng là nói không cho phép anh ra tay với Mạc Mạc !
"Có thể xuất viện !" Bỏ lại những lời này, Kim Tuấn Miên xoay người bước đi. Chỉ dầm mưa đã ở bệnh viện hai ngày rồi, thật sự không cần ở thêm nữa.
"Chờ một chút !" Mạc Mạc gọi anh lại, rõ ràng với tính cách của cô hẳn là sẽ không để ý một người lạ chán ghét cô, nhưng cô lại nhịn không được hỏi,"Anh... Giống như rất chán ghét tôi ?"
Kim Tuấn Miên quay đầu nhìn về phía cô, bình tĩnh nói,"Cô đã chia tay với Phàm, vậy tôi hy vọng cô vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của cậu ấy !"
Mạc Mạc sửng sốt, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của anh ấy. Ngực nhói một chút, ngây ngốc hỏi,"Vì sao ?"
"Chúng tôi cũng không hy vọng cậu ấy lại bị thương !"
Bị thương ? Bởi vì cô ? Mạc Mạc nhìn Kim Tuấn Miên còn muốn đi nên vội vàng mở miệng,"Nhưng... Anh ấy có người khác !" Cô không biết cô sao lại nói với Kim Tuấn Miên điều này nhưng vẫn là nhịn không được nói ra, trong lòng tựa như đang chờ đợi cái gì.
Kim Tuấn Miên thản nhiên nói,"Trước kia cậu ta hàng tháng sẽ nói hơn mười lần thất tình, nhưng mấy tháng nay cậu ta chỉ nói một lần !"
Mạc Mạc nghe ý trong lời anh nói, ngực nhịn không được kinh hoàng, cho nên anh ấy cùng những cô gái khác cắt đứt là thật ? "Nhưng là tôi tận mắt thấy anh ấy ôm người khác..." Hơn nữa cậu trai kia còn ái muội ở trên cổ anh ngửi tới ngửi lui.
"Vậy cô hỏi qua cậu ta chưa ? Có lẽ người kia chỉ là em trai cậu ấy ?" Kim Tuấn Miên trong đầu suy nghĩ, đem toàn bộ tin tức liên kết lại với nhau rồi liên hệ đến tiệc rượu, Ngô Diệc Phàm bị phạt, hai người chia tay, cuối cùng kết luận cậu trai kia hẳn là anh dâu nhỏ !
"Tôi... Anh ấy không có em trai !"
Kim Tuấn Miên như cũ không có biểu tình gì, thản nhiên nói,"Tôi chỉ đưa ra ví dụ !" Nhìn Kim Tuấn Miên rời đi, Mạc Mạc sững sờ, thật là cô hiểu lầm sao ?
Đi ra phòng bệnh Kim Tuấn Miênlấy di động ra, thì thào,"Đừng nói tôi không giúp cậu !" Ấn một dãy số, lạnh lùng phun ra một câu,"Cô gái của cậu hiểu lầm cậu với anh dâu nhỏ có quan hệ !" Sau đó cúp điện thoại.
Anh thật sự không thích Mạc Mạc, nếu không phải thấy Ngô Diệc Phàm bỏ xuống không được, anh cũng sẽ không nói nhiều giúp cậu giải thích như vậy !
Bên kia Ngô Diệc Phàm ngây ngốc cầm điện thoại, không biết nên cao hứng hay nên khổ sở, hiểu lầm ? Cô ghen chứng minh là cô để ý anh, nhưng anh thật sự không đáng tin như vậy sao ?
Vì sao lão đại yêu giống như rất dễ ? Nhiều nhất bị anh dâu nhỏ đánh một chút lại ngọt ngào mật mật, nhưng anh yêu sao phức tạp như vậy ? Yên lặng ngồi thật lâu, ngẩng đầu đúng lúc thấy Lộc Hàm ôm Tiểu Lu xuống lầu, liền hỏi,"Anh dâu nhỏ, nếu anh thấy lão đại ôm người phụ nữ khác ở cùng nhau thì anh thế nào ?"
|