Ngày Tháng Năm Ấy!
|
|
Giới Thiệu Tác giả: Stinger( Tui á)
Rating: 18+, ngược sml.
Mẹ tôi mất sớm, ba tôi đem về một người mẹ mới và bà mẹ kế ấy có một người con, nó tên Lâm Dương... mọi chuyện không xảy ra nếu nó và mẹ nó không xuất hiện, và nó phát hiện tôi là gay!
|
Chap 1: Ấn tượng ban đầu! Năm đó, cha tôi lấy một người đàn bà trẻ làm vợ.
Người đó không sinh ra tôi, nếu giả sử là bà ta sinh ra tôi ra thì đoán chừng ba tôi đang ở trong nhà đá đập muỗi, đếm lịch thay vì như bây giờ làm chủ một sạp bán báo, hằng ngày chỉ việc mặc quần đùi mát mẻ ngồi đọc tin tức trên một chiếc ghế nhựa trước sạp báo mà nhịp giò.
Hồi mới lấy bả, ổng 45 tuổi còn bả 33. Tôi 20, còn nó 16.
Nó là con riêng của bả. Nó 16 tuổi khi bước vào nhà tôi, số tuổi đã tố cáo đức hạnh của mẹ nó, người đàn bà sinh con ở tuổi 17 thì khỏi nói đức hạnh vẻ vang cỡ nào rồi, tôi cũng chẳng đủ ngôn từ để ca ngợi nhiều thêm. Có một cụm từ, một hình ảnh quen thuộc trong cổ tích mà khi nhắc tới bả tôi muốn nói về...đó chính là "mụ dì ghẻ"!
Chẳng ai gọi mẹ kế thương yêu và hết mực săn sóc con chồng bằng chữ "mụ" cả, nên...cũng đủ hiểu rồi hen. Tôi chẳng muốn nói về bả nhiều, người tôi muốn nói nhiều về, chính là "nó".
Con của "mụ dì ghẻ", nếu có ngôn từ nào hoa mĩ nhất để miêu tả về một thằng con trai thì cho tôi xin nói về nó. Lâm Dương 16 tuổi, nó là mặt trời của lớp học, của khối học, của cả trường học của nó và đương nhiên tính gia đình tôi nữa. Nó đẹp trai, mắt đen láy, mũi cao, đôi môi mảnh hay cười nhỉnh lên kiểu kiêu ngạo và mái tóc lúc nào cũng được vuốt ngược trông rất bất cần đời, dáng vóc cũng rất cao, nó lại thông minh, nó vô cùng được nhiều cô gái thích...nó là tất cả những thứ tôi có mơ cũng không có được.
Tôi - Tịnh Hy 20 tuổi, người gầy còm, ốm như con khô, mặt mài cũng không có nét gọi là đẹp trai, lại lầm lì ít nói nên không được ai quan tâm chú ý.
Nói thật thì sau khi ba mẹ li hôn, tôi mắc trầm cảm suốt một thời gian dài. Bạn không tưởng tượng được nỗi sợ hãi của một người bị trầm cảm tới nỗi không dám nói chuyện với người khác, mỗi lần nói chuyện với ai đều cố gắng không nhìn thẳng họ, trở về nhà rồi thì chui rúc trong căn phòng 10m2 không muốn ra ngoài nữa, cảm giác rất ghét, rất sợ ai ở ngoài cánh cửa đập cửa và gọi tên của mình. Tôi ở tuổi 20 chính là như vậy.
Và tuổi 20, tôi không có việc gì để làm, học hành không tới, suốt ngày nhốt mình trong phòng để viết tiểu thuyết, chơi game, thẩm du, thậm chí nói tôi còn bị rối loạn hành vi tình dục khi chọn cách xem những bộ phim xxx để giải tỏa căng thẳng và đó cũng là bắt đầu cho những sai lầm không thể cứu vãn.
Không ai biết tôi là gay, tôi cũng chọn cách dấu đi sự thật vì đoán chừng sẽ không có người nào chịu khuyên nhủ hay động viên mình mà thay vào đó họ sẽ nhổ nước bọt vào mặt tôi, mắng tôi đồ biến thái.
Mụ dì ghẻ là đầu tiên, đến ba tôi, ổng cũng chẳng ưa gì một thằng ăn bám vô tích sự như tôi và còn Lâm Dương. Mối quan hệ giữa tôi và Lâm Dương ngay ban đầu đã không mấy tốt, tôi thừa nhận mình không phải người tốt đẹp gì nhưng nó thậm chí còn tệ hơn, nó hay nhìn người khác kiểu khinh khỉnh và bất cần, nhưng giống như kiểu bạn đẹp trai thì bạn có quyền, xung quanh nó chẳng bao giờ thiếu người vây quanh.
"Mụ dì ghẻ" - mẹ ruột nó đương nhiên cưng nó như vàng, nhưng ba tôi, ba tôi còn thương nó hơn cả con ruột, hơn cả cục kim cương, tối ngày cứ..."Tiểu Dương ơi, hôm nay con muốn ăn gì để ba đi mua?", "Tiểu Dương ơi con cần gì thì nói ba nhé!". Bọn họ sẵn sàng cung phụng nó, nó sống giống như ông hoàng và tôi chỉ là tên đầy tớ vừa xấu xí vừa hèn mọn.
Nhà tôi năm đó cũng có thể gọi là khá giả nhất trong vùng, có hai dãy phòng trọ cho thuê, thu nhập hằng tháng rất cố định nên tôi cũng không cần ra ngoài làm việc nhưng bị ăn mắng như là tiền lương nhận vào mỗi ngày. "Thằng vô dụng, tối ngày cứ lếch ra lếch vào, tao nói...tháng này mày không chịu đi làm thì đừng có trách sao mà tao ác bỏ đói mày!!" - Mụ dì ghẻ đẩy cửa bước vào phòng và điểm tâm sáng cho tôi là một tràn mắng nhiếc tầm mười phút.
Tôi cuộn người trên giường, bít đầu bít đuôi, như không nghe và cũng không thèm phản ứng.
Bả giận quá lấy cục tạ mà thằng Lâm Dương tập bỏ dở trước cửa phòng, ném thẳng lên người tôi.Ngày đó bắp đùi tôi tím thẫm phải đi cà nhắc và cả ngày đó bụng cũng đói meo.
Lâm Dương hay đem bạn về nhà, hôm đó nhà chỉ có tôi với nó, mụ dì ghẻ đi làm đêm, ba cũng đi với bạn nhậu. Tôi ở trong phòng nghe bạn nó với nó mở tiệc gì đó rầm rầm ở ngoài, ca hát, nhậu nhẹt suốt một buổi chiều rồi sau đó đến 7h tối cũng tản hết. Tôi mò ra ngoài kiếm gì đó lót bụng, thấy trên bàn toàn là thức ăn thừa liền chạy tới bốc ngốn bỏ vô miệng.
Lâm Dương đi ra, tay ôm lấy chai nước uống, nhìn tôi bằng đôi mắt khinh bỉ, nó "tróc tróc" vài tiếng như gọi chó.
- Kiki! Ai cho mày vào đây ăn đồ thừa của người ta thế hả? Cút đi con chó hoang!!
Tôi đã quen với thái độ này, chưa bao giờ muốn đôi co với nó. Nhưng hôm nay nó hơi say, nó bắt đầu kiếm chuyện với tôi. Nó đi tới đạp lên chỗ thức ăn tôi vừa ăn, hất cằm nói:
- Ai cho ăn mà ăn ngon lành thế?
Tôi đẩy mạnh chân nó ra sau đó đi tìm chút đồ ăn còn nguyên khác, nó tát đổ hết đồ ăn trên bàn xuống đất, âm thanh chén đĩa vỡ khiến tôi hơi giật mình mà đứng dậy. Tôi nhìn nó, nó thong thả uống một ngụm nước, ợ ra toàn mùi cồn rất hăng.
- Sủa vài tiếng đi rồi cho mày ăn! - Nó nhìn tôi khinh khỉnh với hàng lông mày một bên cao một bên thấp.
- Tao không sủa, mày tự mà sủa. - Tôi ko nhìn nó nói.
- Chó mà nói tiếng người là không được đâu à! Sủa mau đi, không thì tao đánh cho mày ói ra hết số thức ăn vừa ăn!
|
Chap 2: Bí mật bị phát hiện Nó đứng trước mặt tôi, Lâm Dương- nó rất cao, chỉ mới 16 tuổi mà đã cao hơn tôi một cái đầu. Nó đứng đối diện thậm chí không cúi xuống nhìn tôi, chỉ phả vào mặt tôi loại hơi thở "khiêu khích" và đầy tính chất cảnh cáo từ trên xuống.
Tôi liếc nó, huơ vội mấy cái bánh còn lại trên bàn sau đó quay đầu chạy nhanh về phòng mình. Tôi luôn luôn không phải đối thủ của nó, từ trước đến giờ toàn bị nó đánh đến bầm dập cả người nên riết rồi cũng biết rút kinh nghiệm.
Lâm Dương đương nhiên nó sẽ đuổi theo tôi, nó kéo áo nhưng tôi vùng ra, trong lúc vô ý, cú đấm tôi đã "chạm nhẹ thân yêu" lên gò má của nó. Nó cáu lên vì đau, tôi vụt chạy vào phòng định khóa cửa nhưng nó có sức của trâu nên xông vào đơn giản
Nó bắt đầu chửi thậm tệ.
- Đkmm! Mày đánh ai thế hả?
Nó bay đến tát cho tôi mấy cái bạt tay đau điếng, tôi ngã trên giường, nó trèo lên người tôi bắt đầu đánh đập túi bụi. Tôi nắm lấy cái gối tự vệ, cũng đập vào mắt nó mấy cái nhưng...các bạn biết hiệu quả của cái gối rồi. Nó quăng cái gối qua một bên, xé đến ruột bông cũng lòi ra, trong phòng bấy giờ bông gối rơi lả tả như tuyết, cảnh tượng lãng mạng đến lãng nhách.
Nó đấm mấy cái vào bẹ sườn, tôi nhăn mặt đau thở dốc. Dù nói 20 tuổi nhưng sức lực tôi chỉ bằng đứa con nít gần 15 tuổi là cùng, còn Lâm Dương 16 tuổi nhưng năm nay nó hệt như con ngựa non háo chiến, nó đánh tôi, chẳng bao giờ cho tôi cơ hội để chạy trốn.
Tôi bị đánh nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ rơi nước mắt, coi như là tự tôn cuối cùng của một thằng con trai cũng được, nhưng xét ra tôi cũng chỉ phân nửa là con trai thế nên cuối cùng cũng đau mà bậc khóc. Lâm Dương thấy tôi khóc, như dòng máu thích hành hạ người khác được khơ dậy, nó liền tát cho tôi thêm mấy cái nghiến răng nói:
- Mày nghĩ mày khóc dễ nhìn lắm hay sao? Đã xấu xí còn vô tích sự, ra đường dám nói mày là anh tao đi, tao thề tao đập gãy giò mày!!!
Nó bắt đầu bóp cổ tôi, nếu ngày đó được miêu tả Lâm Dương, tôi sẽ miêu tả nó như con quỷ. Trước mặt tôi là một con quỷ vô nhân tính muốn bóp cổ anh nó tới chết, lúc tôi nghĩ mình sắp chết rồi, bản năng trong vô thức vùng dậy, tôi đá mạnh vào bụng nó. Lâm Dương la lên một tiếng rồi ngã lăn ra sàn.
Tôi nghe thấy tiếng gầm gừ của nó, biết nếu mình còn ở lại thế nào cũng bị nó đánh tới chết nên vọt cái liền bay ra khỏi phòng, nhưng sau đó tôi không biết nó vừa phát hiện ra một bí mật động trời mà tôi đã giấu suốt nhiều năm tháng dưới gầm giường.
Nó lôi những quyển tạp chí có hình người mẫu nam thân hình rắn rỏi hấp dẫn ra, lật qua vài trang, đột nhiên đôi mắt nó híp lại, nó nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ tới mức nhìn tôi như nhìn một con côn trùng.
- Thì ra...mày là loại người này, hèn gì tao đã thấy nghi rồi...Cái anh mắt lúc mày nhìn tao tắm!
Cả người tôi lạnh dần đi, nếu để ba tôi biết thế nào ổng cũng tống cổ tôi ra khỏi nhà, chưa kể tới mụ dì ghẻ nữa. Tôi không biết làm cái gì ra tiền, chắc đoán chừng qua một tuần cũng bị chết đói chết khát ngoài đường, tôi bắt đầu sợ hãi, tôi bắt đầu tính tới con đường lui cho mình.
Tôi đi lại gần nó, lắp bắp nói:
- Dương...mày không được nói...tao...tao...tao không cho mày nói...
- Hả! Sợ rồi hả? Thằng đồng bóng chết tiệt, suốt ngày mày ở trong phòng này mơ tới đàn ông, hai thằng đàn ông thì chơi nhau bằng cách nào vậy? Có phải dùng miệng của mày thay chỗ đó của phụ nữ không? Mày muốn phục vụ đàn ông lắm đúng không? Được thôi, vậy làm thử cho tao coi...biết đâu chừng tao vui vẻ rồi không muốn nói chuyện của mày cho ba mày.
Nó ngồi trên giường, nhìn tôi với đôi mắt bỉ ổi và nụ cười nhếch rất đểu.
Tôi thề, ngay lúc đó tôi chẳng nghĩ được thứ gì khác. Tôi cực kì sợ chết đói chết khát ở ngoài đường, rất sợ bóng đêm, cũng rất sợ ánh nắng mặt trời và càng sợ người ta liếc nhìn tôi bằng hàng trăm cặp mắt chế nhạo. Tôi nhìn nó, không suy nghĩ quá lâu lập tức đi tới bên giường, quỳ dưới đất bắt đầu mở khóa quần của nó.
Đây không phải lần đầu tiên tôi giúp người con trai khác làm chuyện này, những năm bắt đầu phát hiện ra tính hướng, tôi đã cùng những cậu trai khác làm còn nhiều thứ hơn, nhưng bây giờ là tôi bị ép buộc phải làm.
Lâm Dương ở những năm tháng trưởng thành nó vẫn là một thằng nhóc choai choai nhưng vật ở đũng quần thì chẳng thể coi thường. Tôi biết nó từng làm tình, làm với con gái của ông chủ cửa hàng bia ở đầu phố. Ngày đó nhà tôi cũng như bây giờ, chẳng có người lớn, nó dắt con gái người ta về, ở trong phòng nó làm suốt một buổi chiều và rồi cô nàng kia đi ra tôi thấy cô ta khóc nức nở, đi đứng xiu vẹo rất mất tự nhiên. Vì cái vật ở trước mặt tôi hiện tại, không phải hạng vừa đối với một đứa nhóc mới lên 16.
Lâm Dương nhìn xuống tôi bằng tôi mắt của ác quỷ, nó hếch cằm nói:
- Chờ cái gì? Không phải mày quen với trò này lắm rồi hay sao?
Tôi run rẩy bấu cạnh giường, sau một hồi mới nhìn lên, cảnh cáo nó lần cuối.
- Mẹ mày lấy ba tao làm chồng, dù gì tao cũng là anh của mày.
- Nói một tiếng "anh" nữa đi, coi tao có tiễn mày chầu ông bà hay không.
Nó ấn đầu tôi vào "hạ bộ", dù gì cũng đã lâu rồi ko làm chuyện này với ai nên tay chân có chút luống cuống, ông trời bất công sinh tôi ra vốn rất "có tố chất" làm những công việc đê hèn này, ko biết nên vui hay nên buồn nhưng ngày hôm đó tôi làm Lâm Dương hài lòng, trắng trợn ra là rất sướng. Tôi có kĩ năng của một thằng gay để đánh thức những điểm nhạy cảm mà tuổi 16 nó chưa được tận hường.
Nhìn gương mặt đẹp trai nhưng mọc nanh của quỷ nó, nghe tiếng thở ồ ồ đầy hưng phấn của nó, lúc nó đến cao trào và phóng tất cả dục vọng vào miệng tôi lúc đó...bất giác ở đũng quần của tôi cũng có sự bức rức tương tự, tôi mắng bản thân mình: "Tịnh Hy ơi Hy ơi...mày cũng điên mất rồi!!!!!! Mày là gay, nhưng là một thằng gay cặn bã không biết xấu hổ!!!"
Tối đó nó rời phòng tôi lúc hơn 8h, vừa ra ngoài vừa huých sáo trông rất thoải mái. Tôi nằm trên giường trừng trừng mắt nhìn lên nóc nhà, dù chỉ phục vụ nó bằng miệng nhưng cảm giác còn mệt hơn làm tất tần tật, miệng tôi bị rách, máu ứa ra cùng với cái mùi hăng tanh hòa vào nhau, sau khi súc miệng vẫn còn nghe thấy.
Cha tôi đi nhậu về, cũng không hẳn là cha tôi...mà là "cha của người ta", ổng đứng ngoài phòng khách nhìn đám hỗn độn sau đó mắng tôi không biết giúp "em" thu dọn đồ đạc. Ổng ở bên ngoài đập cửa rầm rầm, tôi nghĩ đêm hôm đó nếu ổng mà xông vô được chắc cũng đánh tôi chết rồi chôn xác đằng sau cây điệp, chỗ hay chôn những con chó nhà nuôi từ trước giờ ko may chết sớm.
Đêm đó tôi rất sợ, tôi sợ thằng Dương không giữ lời, tôi lóng lỗ tai bên vách nghe động tịnh ở phòng nó, nhưng chỉ nghe được giọng nó xin "cha của người ta" hai trăm ngàn đi sinh nhật bạn. Hai trăm ngàn đó có thể giúp tôi ăn no trong một tuần, vậy mà "cha của người ta" vẫn cười cưng chiều mà đồng ý trong khi ông ta chưa bao giờ cho tôi hơn một trăm ngàn...
|
Chap 3: Đê tiện! Lâm Dương nắm trong tay bí mật của tôi, từ đó chúng tôi suy trì một giao dịch hèn mọn, bình thường chỉ đơn giản là tôi dùng miệng làm cho nó, mọi chuyện chỉ đi xa hơn đúng vào năm hè lúc nó lên lớp 11.
Tôi thừa nhận đó là lỗi của mình trước.
Chúng tôi thường làm ở bên phòng của Lâm Dương, nó chê phòng của tôi hôi và dơ dấy nên bình thường rất hiếm khi bước vào. Mỗi lúc nghe được âm thanh cộc cộc từ vách tượng vọng ra, tôi liền biết đó là lệnh buộc mình phải lập tức chạy sang và giải quyết cái nhu cầu không có giới hạn của nó. Mỗi lần tôi bước qua căn phòng lớn và sạch sẽ bên cạnh ổ chó của mình, như bước qua một thế giới đẹp đẽ khác mà mình ko có tư cách bước vào.
Trong phòng nó có đầy đủ những thứ nó muốn, mụ dì ghẻ và cha của người ta đều đáp ứng bất cứ cái gì mỗi khi Lâm Dương mở miệng vì mặc dù nó trông ko mấy ngoan, nó quậy, nó có bạn bè nhậu nhẹt và phá long trời, nhưng việc học hành ở trường của nó luôn đạt mức trên khá. Vì nó là đứa thông minh và có tương lai nên "ông bà nhà" mới ko tiếc mà cưng chiều. Còn tôi, ở trong mắt tất cả bọn họ là tên tự kỷ vô tích sự, vừa xấu xí vừa đáng ghét.
Tôi trong mắt Lâm Dương ngoài những điều trên thì còn là một thằng điếm dễ sai bảo, ngu ngốc nhưng vâng lời như cún. Tôi bước vào phòng, nó đang nằm trên giường cầm máy điện tử chơi game, nó chỉ mặc một cái quần sịp. Đang trong tuổi trưởng thành nên cơ thể dần nở nang, da thịt căng mịn, thậm chí nó có cả cơ bụng nhìn vào săn chắc và rất quyến rũ. Dù gì trời sinh tôi đã là gay, ra đường nhìn một kẻ thế này còn chải nước miếng huống hồ người ta còn cởi hết quần áo như mời gọi.
Lâm Dương quay sang thấy tôi đang ngắm nó, ánh mắt vô vàng kinh tởm và chán ghét nói:
- Mày đúng là kinh thật đấy, nói thử coi...có phải mày có ý đồ với tao lâu lắm rồi phải ko?
- Ý đồ gì? - Tôi nói với nét mặt mệt mỏi vì đêm qua ngủ ko ngon.
- Muốn "mút" kem của tao phải không? Trông mày thèm thuồng chảy nước dãi ấy, nửa năm qua mút đến nghiện rồi à? Được thôi, khóa cửa rồi qua đây.
Nó quăng máy game lên bàn.Tôi dán mắt ở phần nhô lên trong chiếc quần tam giác. Không biết nên khóc hay nên cười vì nửa năm trôi qua, cái trò mà tưởng chừng tôi là người bị ép buộc đâm ra như lời Lâm Dương nói...chơi đến nghiện. "Tôi là gay" ba chữ đó lúc nào cũng lởn vởn và tôi ko khống chế được dục vọng của mình đối với một thằng con trai đẹp, dù cho đó có là "em của tôi".
Tôi bò lên giường, vùi mặt ở giữa hai chân nó và làm tròn bổn phận. Giọng của Lâm Dương hơi trầm, chắc cũng vì thế mà khi nó rên lên sung sướng, là loại âm thanh quyến rũ chết người đối với mỗi thằng gay. Nó ấn mạnh đầu tôi vào đấy, dập dờn, ở trong miệng tôi tìm khoái cảm. Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ dùng lưỡi để khiêu khích, nhìn thấy biểu cảm khó khống chế của nó, nhìn đôi mắt mơ màng của nó, nghe âm thanh hít hà của nó, tôi cảm thấy như gặt được chút thành tựu trong cuộc đời thất bại. Những lúc Lâm Dương sắp đến cao trào, tôi thường hay lợi dụng để sờ cơ bụng của nó, đó là điểm thu hút nhất đối với tôi.
Bình thường Lâm Dương ko cho tôi tùy tiện sờ nó, nhưng khi lên cơn sướng, khi tôi phục vụ quá mức mong đợi của nó thì nó cũng có thể ngó lơ cho tôi sờ soạng. Vừa sờ cơ bụng của nó, tôi vừa đặt tay ở đũng quần của mình ma sát lên xuống để cùng tìm khoái cảm. Thật ra tôi ko hẳn là bot, từng làm top với vài người nhưng sau đó cuộc vui ko như mong đợi nên cuối cùng cũng an phận làm người bị động, tôi thích là người bị động hơn. Bấy giờ ko khống chế được suy nghĩ, sự nóng bức ở xương đốt cụt, những hình ảnh manh nha trong đầu...khi tôi được ai đó đè, được ai đó đi vào trong chỗ đó và tán phá. Bấy giờ xung quanh tôi chẳng có người con trai nào khác ngoài Lâm Dương.
Cái vật trong miệng tôi lớn dần, Lâm Dương nhìn xuống tôi, có lẽ nó nhìn vào đôi mắt tôi lúc đang thả hồn miên man nghĩ tới nơi nào đó ở xương đốt cụt được lấp đầy, hoặc có thể nó nhìn thấy bàn tay tôi đang cầm lấy vật động dạng ở đũng quần như nó, mắt nó đỏ rực, giống như mắt của loại thú hoang động dục. Hiếm hoi tôi ko thấy được sự khinh bạt và chế nhạo trong đôi mắt rất đẹp của nó, bấy giờ nó như chịu sự khống chế tuyệt đối từ bản năng mà trở người đè lại tôi.
Đó là lần đầu tiên nó làm thế, nó kéo hai tay tôi đặt trên đỉnh đầu sau đó đẩy mạnh đầu gối ở giữa hai chân tôi, tôi vì đau mà bao nhiêu hứng thú cũng bay sạch sành sanh, nghiên qua nghiên lại nhưng càng bị đầu gối của nó ép sát. Lâm Dương nói bằng giọng thở gấp trong cơn hưng phấn và với ánh mắt tàn ác:
- Ai cho mày thỏa mãn hả? Tự chơi vui nhỉ?
- Buông...buông ra...
Tôi bị đẩy tới đầu giường, ko còn chỗ nhúc nhích, lúc này hơi thở của Lâm Dương ồ ồ, nó cầm vật đàn ông đang cứng ngắt của nó ko biết làm sao để thỏa mãn. Cứ như có muốn đòi hỏi nhiều hơn, nhưng nó ko biết làm sao để có được nhiều khoái cảm hơn, nó bắt đầu đặt vật đó vào giữa hai đùi tôi, bắt tôi khép chặt và bắt đầu ma sát. Tay tôi cũng dần đi xuống vật đàn ông của mình, một tay còn lại lén sờ lên cơ bụng của nó.
Thấy Lâm Dương ko hất ra, tôi càng bạo dạng sờ nhiều hơn. Nó nhìn tôi một lúc, chợt nhếch miệng cười hỏi:
- Thích lắm hả thằng đồng bóng kinh tởm?
Tôi quay sang một bên ko nhìn nó cũng ko phản kháng gì, nhưng bàn tay ở đũng quần ko dừng lại, nó lập tức bấu vào mặt tôi kéo lại, trong đôi mắt đen láy đó...những xúc cảm đầu tiên giữa chúng tôi hình thành. Lâm Dương thở gấp, động tác ngày càng mạnh hơn, hoang dã hơn, khóe miệng tràn ra âm thanh hưng phấn tột cùng, cuối cùng nó ghé xuống cắn mạnh vào cổ của tôi trong khi phóng ra từng dòng nóng hổi giữa hai bắp đùi, là đó cũng là khoảnh khắc của tôi.
Sau cao trào, nó nó chút đuối sức nên nằm trên người tôi thở hồng hộc. Cảm giác đau ở cổ lúc này mới lan ra sau thủy triều, tôi đoán nó cắn chảy máu chứ chẳng đùa nhưng nó cứ nhăm nhăm như vậy, cắn rồi chẳng chịu nhả ra, như con thú đang gặm mồi. Sợ chút nữa nó cắn đứt mấy mạch máu trên cổ, tôi cũng đi tong, thế nên tôi đẩy nó ra.
Nó nhìn tôi bằng đôi mắt phân nửa tức giận, tôi cảm thứ chen giữa bắp đùi của mình đang cứng và lớn dần, đương nhiên đó là dầu hiệu của hiệp hai. Con trai tuổi này ai cũng sung mãn như vậy, cái đó càng lớn thì càng khổ sở, thế nên Lâm Dương chưa muốn dừng lại. Nhưng cùng lúc đó ngoài cửa có tiếng gọi to:
- Thằng Hy chết tiệt đâu rồi? Mày ra đây mà dọn đống chén, nếu ko hôm nay cơm cho chó cũng ko tới lượt mày đâu nha!!!!
Tôi hốt hoảng, sợ mụ dì ghẻ thình lình xông vào đây. Nghĩ, nếu bả biết tôi và con cưng của bả đang làm cái gì chắc một dao xong đời tôi mất.
Tôi hốt hoảng lao xuống giường, kéo quần đi tới tận cửa mới gài cút được trong khi đó lại cảm giác sởn gai óc ám ảnh khi ánh mắt nào đó dõi theo từ đằng sau mãi đến khi mình bước ra ngoài.
|
Chap 4: Món đồ chơi mang tên Tú Đứng trước gương ngoài phòng khách soi vết cắn ở cổ, tất nhiên chỗ đó đã rướm máu và còn in dấu rành rạnh. Phía sau thình lình có bước chân giày cao gót của mụ dì ghẻ, tôi hốt hoảng dựng cao cổ áo, quay sang giả vờ bận rộn lau tới lau lui.
Bả đi tới, liếc tôi một cái như thói quen khinh thường.
- Lo mà lau hết đống chén, hồi nữa quét rồi lau luôn sàn nhà, tao về mà thấy còn hột bụi nào là chết với tao.
Nếu có diễm phúc là một đứa con gái, tôi nghĩ nên viết cuộc đời mình thành chuyện Tấm Cám thứ 2. Nhưng đáng tiếc, tôi là một thằng con trai vả lại chẳng có câu chuyện cổ tích nào lại thô thiển và phũ phàng như câu chuyện này nên chỉ có thể xem đây là những trang nhật ký chán phèo của một thằng phèo chán.
Thấy tôi ko trả lời trả vốn gì, bả liền đi qua nhéo lỗ tai tôi xách ngược lên. Tôi đau, mím chặt môi chứ ko la oai oải, chịu đựng riết cũng thành thói quen, cứ nghĩ ko đau thì sẽ bớt đau thôi, tin tôi đi, nếu bạn có trong trường hợp của tôi thì cứ làm vậy vì đau đớn bên ngoài chỉ là sự mách bảo của bản năng, trong khi đó tôi đánh rớt bản năng từ lâu rồi.
Trên cổ tay tôi còn có mấy vết sẹo do lưỡi lam để lại đáng xem hơn nữa kìa. Bả tiếp tục xỉ móng tay nhọn hoắc vào đầu tôi, cay nghiệt nói:
- Cái thứ như mày sao ko chết oách đi cho rãnh nợ, con tao mà như mày chắc tao bóp mũi chết từ khi mới đẻ ra rồi. Mày y hệt con gái mẹ của mày á, vừa xấu vừa khó ưa!
- Đừng có nhắc tới mẹ tôi.
Tôi có thể sợ bả, có thể nhịn bả nhưng bất kì ai nhắc tới mẹ tôi, tôi ko thể chịu nổi. Người phụ nữ ấy, người duy nhất yêu thương tôi, dù cho bà cũng đã lấy chồng giàu sang, đi tới nơi nào đó tôi ko biết nhưng bà cũng là người duy nhất ko làm tổn thương tôi.
Mụ dì ghẻ nheo mắt nhìn tôi, lần nữa xỉ vào trán tôi.
- Tao vẫn nhắc đó, mày làm gì tao?Còn nữa, con gái mẹ trắc nết của mày đi lấy bậy lấy bạ mới đẻ ra mày, bây giờ đi xét nghiệm lại tốn tiến chứ ko thôi tao cũng làm ra lẽ để tống cổ cái thứ máu rơi máu rớt như mày đi khỏi cái nhà này!!!
Tôi nhìn bả, lần hiếm hoi tôi có can đảm để nhìn thẳng vào mắt một ai đó. Trăm vạn lần tôi muốn tát người đàn bà này, muốn bả hối hận vì đã sỉ nhục mẹ tôi và tôi thậm tệ, nhưng tôi luôn là đứa thất bại như tôi vẫn nghĩ, tôi đã ko làm vậy. Tôi đứng im và chỉ nhìn bả phun hết câu từ dơ bẩn nhất.
"Cha của người ta" đi ra, trông có vẻ ông đã nghe nhưng ko có ý khuyên can gì, hời hợt và lãnh cảm hỏi:
- Làm gì mày chọc dì mày giận dữ vậy hả Hy? Liệu hồn mày nếu còn muốn ở cái nhà này.
Đột nhiên tôi nghĩ, có phải là thật ko? Có phải vì mẹ tôi...và ai đó ở với nhau mới sinh ra tôi, tôi ko phải con ruột của ổng mà bao nhiêu năm nay ổng đối xử với tôi tệ bạc còn hơn người ở. Tôi xung đột lắm, tôi giận mình vì đã nghĩ mẹ mình như vậy, nhưng cùng lúc cũng tự hỏi thế thì tại sao ổng lại ko thương tôi như thương thằng Dương.
Lâm Dương từ phòng nó đi ra, khác với bộ dạng lúc vừa rồi còn hứng tình, nó bình thường luôn trông khinh khỉnh và láo cá. Nó vẫn ở trần, chỉ mặc vào một chiếc quần sọt sọc vằn, trời trưa hơi nóng nên thoáng nhìn còn thấy cả mồ hôi động trên ngực. Nó liếc nhìn qua tôi một cái rồi lấy chai nước trên bàn uống ừng ực, uống xong thì lếu láo hỏi:
- Lại tuồng gì nữa mà đông đủ vậy?
Mụ dì ghẻ liếc tôi, hừ một tiếng mới quay sang Lâm Dương, bả thay đổi 180 độ cười và nói với nó:
- Mẹ với ba con đi đám người bạn, tối nay ko về, cơm mẹ làm xong úp dưới lồng bàn, tối con trai cưng nhớ ăn nghen!!
- Đám ở đâu? - Nó uống một ngụm nước, hỏi lại.
- Ngoài thành phố mấy cây, nhưng chắc tối ko về kịp, mai ba mẹ về sớm.
Cha của người ta đi qua cũng vui vẻ nói:
- Tiền ba để chổ cũ, muốn ăn gì thì cứ đi mua. Mai trưa trưa gì đó ba mẹ về, tối con nhớ coi chừng cổng. Lát nữa bà Hoa có qua đưa tiền trọ tháng thì con cứ nhận giùm ba nghen!
Nó "Ừ!" một tiếng xong quay sang tìm đồ bật TV, ngồi trên sofa gác thẳng hai chân lên bàn. Lúc hai người họ sắp đi ra cửa, nó đột nhiên nói lớn:
- Mẹ nhớ ghé tiệm bia Phúc kêu con gái ổng tối nay qua đây. Mà nói...qua đây dạy làm bài tập cho con, ko thôi ông già đó nghe lại trợn trừng hai con mắt.
Về vấn đề trai gái, mụ dì ghẻ và cha người ta ko có ý ngăn cản, thậm chí họ còn biết Lâm Dương thỉnh thoảng có đem bạn gái về nhà. Nhưng mặt của mụ dì ghẻ lúc này trông như ko được vui, bả thủ thì kế bên và tôi nghe thấy:
- Con ơi, cái con nhỏ Tú đó...hổm mẹ thấy nó đi với mấy thằng, con đừng có qua lại với nó. Bây giờ nghe đâu dễ bị dính mấy cái bệnh nguy hiểm, con liệu mà...
Nó gắt gỏng lên:
- Mẹ nói ít thôi, chưa gì đã trù con mắc bệnh. Yên tâm đi, con có xài bao mà!
Cha người ta đi qua, hề hà lại nói:
- Thôi đi em, con trai tuổi này cứ để nó vui chơi thoải mái, cẩn thận một chút là được rồi. Lát nữa ba gọi con bé cho, thôi bây giờ ba với mẹ con đi đây!
- Thanks!
Nó giũ tay chào một cái với cánh cửa đã đóng cộp, tôi ở đây vẫn phải làm việc nhà, nó ở đằng sofa mở TV coi chương trình hài Sác-lơ gì đó, tự coi rồi tự cười ha hả trông rất khoái chí.
Tối đó con Tú qua...
Con Tú con của ông chủ tiệm bia đầu ngõ, mới mười tám tuổi nhưng vóc dáng nôm như gái có chồng, nảy nở rất hấp dẫn, bù cho gương mặt có phần kém sắc. Nó nhìn thấy tôi lui cui lau nhà cũng chẳng buồn tháo giày dép gì ráo, ngoài trời đang mưa, nó mang theo sình đất bước lên sàn lúc tôi vừa lau xong, thậm chí mới đi qua còn giả bộ "Ý!" một tiếng như chẳng cố tình rồi cũng lẹp xẹp mang dép đi vô thẳng phòng thằng Dương.
Ngoài "mất nết" thì tôi ko tìm được cụm từ nào phù hợp với nó hơn. Tối đó tôi đương nhiên biết chúng chẳng phải làm bài tập cùng nhau trong phòng. Tôi ở phòng mình nghe hết âm thanh rít cao, tiếng giường va chạm, tiếng la thảm của con Tú.
Thỉnh thoảng con Tú vừa thở gấp vừa hỏi:
- Anh chưa trả lời em, ngoài em thì anh còn con nào khác ko?
- Không!
- Xạo hoài, anh đẹp trai vậy...chắc ở trường cả đám nó mê.
- Mê thì mê, nhưng đách cho đụng tới, toàn là nai vàng ngơ ngác thích nắm tay, nhiều lắm là hôn...có ai như em đâu.
- Haha...Vậy em lấy zin của anh đầu tiên à?
- Cũng ko phải, trước đó từng làm với mấy người nhưng bây giờ ko liên lạc nữa.
- Anh xấu quá, em thì trước giờ chỉ có mình anh thôi.
Tôi ngồi trước bàn học của mình, gấp lại quyển nhật kí, đóng nắp bút lại xong mới trở về giường. Mấy quyển tạp chí có hình người mẫu nam vẫn còn dưới gầm giường, buồn chán nên tôi lại lấy ra xem.
Đoạn đối thoại bên vách lại vang ra, lần này là Lâm Dương hình như vừa cười vừa đáp:
- Mình anh kiểu gì mà em càng sắp rộng bằng cổ tay anh rồi nhỉ?
Tôi biết nó đang nói về cái gì. Có thể đó là câu nói xúc phạm vô tình nhưng hữu ý, nếu một người con gái chịu được thì có lẽ cô ta là cave làm để lấy tiền. Nhưng tôi biết con Tú chưa bao giờ lấy tiền, thậm chí nó còn đều đều lấy tiền nhà mình đưa cho thằng Lâm Dương xài, thế nên chẳng qua bao lâu tôi nghe tiếng nó gầm lên:
- Anh nói vậy mà nghe được hả? Anh chơi chán rồi nên bây giờ chê này chê nọ phải ko? Hay anh có con khác ngon hơn rồi chứ gì?
- Làm mẹ gì nhảy cẫng lên thế? Sập giường là cô mua lại cho tôi đấy!
- Mua mẹ anh!
- Cô mua mẹ tôi làm gì?
- Anh...anh được lắm, chia tay đi!
- Có quen ngày nào mà chia? Chẳng phải khoái ngủ với tôi nên mới bò tới đây hay sao? Làm cô sướng, đáng lẽ cô phải cảm ơn tôi một tiếng.
"- Bốp!!!!"
Âm thanh cái tát rất nhẹ tựa như đập muỗi, đúng chính xác là từ đứa con gái, tôi nghĩ con điên đó vừa tát Lâm Dương. Phải, tôi vừa mắng con Tú là con điên vì chẳng có đứa con gái nào đầu óc bình thường lại dám đánh thằng Dương, biết vì sao ko? Nghe âm thanh tiếp theo đi.
"BÁP!!!!!!!!"
- Con mẹ mày!!!!
Lần này chính xác là Lâm Dương vừa tát con điên đó. Âm thanh lớn tới nỗi vang dội, tôi nghe tiếng ầm ầm bên vách tường. Lâm Dương chưa bao giờ là một chính nhân quân tử, nó xem con gái nhà người ta như một món đồ chơi của nó, nó cũng hiếm đánh con gái vì nó chán phải nghe tiếng khóc lóc ỉ oi, nhưng ko phải nó ko biết đánh con gái. Nhất là lúc nó đang bực thì nó càng ko kiên nể ai. Tôi nghe nó mắng con Tú vài câu sau đó thì cửa phòng mở ra, chắc nó quăng con gái nhà người ta ra cửa lúc áo quần còn chưa chỉnh tề.
Đêm đó là một đêm dài. Tôi nghe con Tú khóc bên ngoài suốt hơn 15' nó mới chịu về nhà. Nửa đêm hôm đó Lâm Dương gõ vách.
"Lộc cộc!"
Âm thanh khiến tôi tiêu hồn tán đảm. Sau khi nghe nó xích mích với con Tú, tôi nghĩ nó đang rất bực và cần một bao cát để trút giận, lúc này mà dẫn xác qua thì chắc chẳng còn xác về. Tôi sợ những trận đòn của nó, càng lớn lên, trận đòn của nó càng mạnh bạo. Mặc dù nửa năm nay đã có cách giúp nó bộc phát hết bực bội trong lòng, chính là "dùng miệng" nhưng dù sao tôi vẫn rất sợ con quỷ đó, nó khùng lên, chẳng ai biết nó làm ra chuyện gì, có khi giết tôi rồi chôn ngoài bụi chuối cũng chẳng ai hay.
"Lộc cộc!" "Lộc cộc!" "Lộc cộc!" ... Tiếp theo đó là những lần ngõ ko ngừng, có lúc tôi cảm giác như nó đang đấm vào tường. Tôi ở đây cong người nằm như con tôm, giả vờ đã ngủ mà ko nghe thấy. Cuối cùng nó đập cửa phòng tôi, nghiến răng nói ở ngoài kia:
- Mày chết trong đó rồi phải ko?
Nó chỉ nói một câu sau đó cả đêm tôi ko nghe thấy âm thanh phiền phức nào khác nữa nhưng cả đêm tôi cũng trằn trọc khó ngủ.
|