Ngày Tháng Năm Ấy!
|
|
Chap 10: Van xin giùm?? - Thằng khốn nạn!!! Sao tao phải chứa chấp trong nhà cái loại ko biết xấu hổ, bệnh hoạn như mày hả???
Cha người ta lấy sợi dây nịt của ổng quất vào lưng tôi mấy cái, ném đống tạp chí đầy hình ảnh bốc lửa của mấy tên đàn ông vạm vỡ thẳng vào mặt tôi rồi mắng chửi thậm tệ suốt hơn mười lăm phút.
Mụ dì ghẻ đứng phía bên cạnh khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ và cay nghiệt, bả chách chách nói:
- Sao trên đời lại có thứ người như mày nhỉ? Sao mày ko chết quách cho rồi đi đồ bệnh tâm thần!
Cha người ta thở hồng hộc, tôi biết ổng đang tức lắm, nhưng ổng tức ko phải vì lo cho tôi chọn sai con đường để đi mà tức là vì tôi đã bôi tro trét trấu vào mặt ổng. Ổng vung roi quất thêm vài cái nữa, tôi đau đến quỳ mọp trên sàn nhà, sau đó ổng lại vút roi lên nhưng kịp lúc tôi nghe như có "kẻ tốt bụng" nào đó lao ra cản lại.
- Ba, thôi đi ba...Nó đã như vậy rồi, ba có đánh chết nó cũng ko thay đổi được. Cái bệnh này là từ khi sinh ra đã có rồi, trong trường thầy cô con đều nói vậy.
Lâm Dương rất ra vẻ thằng con trai ngoan, một người em trai rộng lượng mà ra mặt nói giúp để gia đình đỡ xào xáo. Trong khi đó nó âm thầm liếc qua tôi bằng đôi mắt hả hê của kẻ thắng cuộc, thậm chí trong ánh mắt của nó tôi còn đọc được câu: "Đầu thai lần nữa mày cũng ko đấu lại tao đâu, thằng ngu ngốc!"
Mụ dì ghẻ kéo nó ra, chí chách nói:
- Kệ nó đi, con xin cho nó làm chi? Loại như nó ko đánh chết cũng uổng, cái thứ bệnh hoạn này đuổi ra nhà đi, chứ ở đây lại tổ bẩn nhà bẩn cửa chúng ta!
Tôi sợ nhất cái cậu "đuổi nó đi", tôi sợ ánh mắt của xã hội, sợ ánh nắng mặt trời gay gắt ngoài kia và càng sợ phải chết đói chết khát. Từng có khoảng thời gian khi tôi đi làm ở một quán nhậu và gặp những người kì thị đồng tính, chúng uống rượu say, chúng nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ tột cùng thậm chí còn kiếm chuyện để đánh tôi suýt chết. Từ đó tôi rất sợ phải đối mặt với xã hội này, nỗi sợ hèn mọn một chút ngậm nhấm lòng tự trọng của thằng con trai, tôi bò qua ôm lấy chân cha người ta, nỉ non nói:
- Ba...ba đánh mắng con, làm gì con cũng được nhưng đừng đuổi con ra ngoài, con ko đi, con ko đi đâu hết!!
Mụ dì ghé hừ một tiếng bước qua xô lấy tôi, bả lớn tiếng nói:
- Cái thứ vừa bệnh hoạn lại lì lợm như mày có mơ cũng ko ở được đây nữa đâu.
Bả quay sang nói với cha người ta.
- Em có số điện thoại của một người bạn làm trong trại tâm thần, ngày mai cứ đưa nó vào đó cho rãnh nợ.
Những năm này người ta xem đồng tính như một loại bệnh tâm thần cần cách ly cộng đồng, nhưng tôi ko có tâm thần, tôi ko muốn sống với bọn người tiểu tiện ra quần ko kiểm soát đó. Tôi gân cổ gào lên:
- Tôi ko có điên mà phải vào đó!!! Có vào thì người vào là con trai cưng mấy người mới đúng, nó ngủ với tôi, nó ngủ từng làm tình với tôi suốt nửa năm qua tại mấy người ko biết đó thôi!!!
Lâm Dương mặt ko biến sắc khi bị tôi vạch trần, thậm chí tôi còn thấy ánh mắt đắc thắng của nó, nó quay qua chuyển thành vẻ mặt non nớt trời ơi nói:
- Vừa đủ thôi nghen Hy! Tôi nói giúp anh với ba mẹ vậy mà anh còn quay lại nói tôi ngủ với anh, anh có biết xấu hổ, có biết chữ loạn luân viết thế nào ko hả? Anh điên mất rồi...
Chẳng đợi tôi nói thêm, mụ dì ghẻ đã sấn tới bốp chát trên mặt tôi mấy cái, nắm lấy cổ áo tôi giật mạnh rồi bả ai ải quát:
- Thằng bệnh hoạn mày dám nói con trai tao vậy hả? Thử còn dám nói như vậy lần nữa coi tao cắt lưỡi mày hay ko?!!!!
- Súc sinh!!
Cha người ta giáng cho tôi thêm một cái tát, mặt tôi bấy giờ chắc đã thành cái bánh đào tiên căng mọng. Tôi thẫn thờ ngã trên đất gào lên một tiếng thấu ông trời, nếu ông trời có ở trên cao, tôi rất muốn đứng trước mặt ông mà ngàn câu hỏi tại sao. Tại sao tôi lại là gay, tại sao ko ai cần tôi, tại sao tôi luôn ngu ngốc, tại sao tôi luôn thất bại, tại sao ông lại để tôi được sinh ra trên cõi đời,...?
Mụ dì nghe thấy tôi như mất kiểm soát, vừa thụt lùi cảnh giác sợ tôi như chó điên lao vào cắn bả, bả giận dữ nói:
- Ôi trời, cái thằng này mày đúng là điên thật còn gì?
Cha của người ta suy nghĩ một hồi, ổng nhìn bả nói:
- Ko cần để mai, lát nữa gọi kêu người ta đến đón nó vô đó càng nhanh càng tôi, cho khuất mắt tôi!
Lâm Dương bước tới từ đằng sau, tôi nghĩ nó là người vui nhất khi nghe tôi bị tống vào trại tâm thần, ai ngờ nó còn dã man hơn tôi tưởng, nó bước tới phía trước và nói bằng giọng khăng khăng:
- Nó ko đi đâu hết! Làm gì có chuyện dễ dàng cho nó vậy? Ăn uống chùa chực suốt thời gian qua, ba mẹ phải để nó ở đây làm tôi tớ suốt đời.
Nó muốn để tôi ở lại đây rồi tôi sẽ làm tôi tớ trâu ngựa "suốt đời". Mụ dì ghẻ đi qua, hơi nhỏ giọng nói bên tai con trai cưng bả:
- Nhưng mà Dương à...nó bị bệnh đó, ở cùng nhà với nó...mẹ thấy ghê ghê làm sao...
- Đâu có kêu mẹ ở cùng phòng nó đâu mà thấy ghê, mẹ cũng đi làm suốt thôi, công việc trong nhà cứ để nó, từ nay cứ coi nó là người ở thì được rồi. Ba! Ý của con muốn vậy, ba thì sao?
Lâm Dương sang sảng nói trước mặt bọn họ. Nó biết rõ cái nhà này sẽ chiều ý nó "tới bến". Nhưng lần này tôi trông thấy mặt cha người ta căng lắm, bình thường ổng rất nghe lời Lâm Dương, nó nói gì thì ổng cũng hề hà chiều ý nhưng hôm nay có chút khác. Ổng đỏ mắt nhìn tôi một hồi sau đó khăng khăng hơn cả Lâm Dương nói:
- Ko được, cứ tống nó vào trại tâm thần đi, để nó ở ngoài đây lại mang tai tiếng. -- Ổng quay sang mụ dì ghẻ, rũ mắt như đã quyết định, phất tay một cái: - Em đi gọi cái người quen gì đó ở trại tâm thần, kêu chiều nay nhờ họ đến một chuyến.
Mụ dì ghẻ cũng tán thành nên nhanh chóng quay đi bấm số điện thoại bàn, đầu bên kia còn chưa nhấc máy thì Lâm Dương nó từ phía sau bay tới tát đỗ cái điện thoại với nét mặt tột nhiên hung tợn mà ko ai nghĩ nó sẽ như thế. Nó gầm lên một tiếng:
- Con nói ko được là ko được!!!! Nó ko đi đâu hết, nó phải ở đây làm đầy tớ cho tới chết!!!
Mụ dì ghẻ, cha người ta và cả tôi cũng phải đứng hình trong vài giây, bình thường tuy nó có ngang ngược nhưng cũng ko tới mức sỗ sàng với mẹ nó như vậy. Lúc nói những lời đó nét mặt của nó hoàn toàn nghiêm túc, nghiêm túc tới mức nếu bấy giờ có thể xăm lên mặt tôi hai chữ "nô lệ" thì chắc Lâm Dương nó cũng đã làm. Tôi ko biết mình đã chọc gì nó, ko biết mình đắc tội gì với nó khi nào mà khát vọng muốn hành hạ tôi lại nhiều như vậy. Nhưng nói ra cũng nhờ Lâm Dương mà sau đó tôi ko phải bị tống vào trại tâm thần.
Cha người ta và mụ dì ghẻ miễn cưỡng lắm mới quyết định chiều theo ý con trai cưng bọn họ để tôi ở lại, nhưng cũng từ đó cuộc sống vốn ko giống của con người này ngày càng ko giống con người.
Tôi bị bắt làm công chuyện này nọ suốt ngày, còn ko được phép bước ra khỏi nhà vì cha người ta sợ tôi đi bôi tro trét trấu vào mặt ổng, nhưng dù chỉ là ở nhà chúng tôi cũng đã thầm bôi trét lên mặt ổng hai tầng tro trấu. Phải, tôi nói là "chúng tôi", tôi và Lâm Dương lại quay trở về thời gian làm tình vô độ mà chính xác hơn...nó cưỡng bức tôi phải làm.
Hơn mười một giờ đêm khi cả nhà đều đi ngủ hết, phòng của hai phụ huynh khá cách xa phòng của bọn tôi nên Lâm Dương ko sợ ai nghe được tiếng động lạ. Nó cầm theo chìa khóa dự phòng lẻng rẻng mở cánh cửa phòng tôi, lúc đó tôi đang ngồi trên giường xoa bóp bờ vai sắp gảy vì cả ngày phải quần quật trong núi công việc nhà. Nó bước vào như một thường lệ, đá chân đóng cánh cửa mà thậm chí ko thèm khóa trái vì nó biết nửa đêm sẽ chẳng ai muốn vào phòng tôi ngoài nó. Tôi ngẩn mặt nói với nó:
- Mày thích làm tình với tao vậy hả Dương? Sao mày ko nhận mày là gay luôn đi?
Nó cười khẩy một tiếng.
- Đừng nói làm như mày có giá với tao lắm, thứ như mày chỉ là hàng hạ cấp, tao chỉ đang...hành hạ mày! Ko phải ngay từ đầu mày đã dụ dỗ tao sao? Vậy thì bây giờ mày phải trả giá!!!!
Nó chưa nói tới hai câu đã nhào qua trói hai tay tôi vào đầu giường, nhét khăn vào miệng để tránh tôi la lớn. Từ khi bí mật đó bị phát hiện tôi đã từ chối làm tình với nó, nhưng nó vẫn đều đặn mỗi đêm mò qua ép buộc tôi, nó nói phải hành hạ đến khi tôi sống dở chết dở. Tôi đang sống dở chết dở sẵn rồi, bây giờ "cùi chẳng sợ lở", mỗi khi bị cưỡng ép là tôi lại chống cự quyết liệt nên Lâm Dương mới phải trói tay và chặn miệng.
Đèn tắt, tôi nằm nhìn lên quạt trần, hai tay bị trói ở đầu giường, miệng ngậm khăn ko thể la lối, nằm đó như một con búp bê ko thể phản kháng chỉ biết tiếp nhận từng đợt công kích, tôi hối hận rồi, tôi hối hận vì cái kế hoạch đần độn của mình. Gieo nhân gặt quả đúng là chẳng sai, ước gì quay trở lại thời gian lúc đó, tôi sẽ ko khờ dại mà tin nửa viên thuốc kích dục. Bây giờ tôi ko thể trách ai chỉ biết trách tại sao trời sinh tôi đã là thứ hèn mọn và ngu ngốc.
Cả người lắc lư, tầm nhìn cũng chao đảo và phía bên dưới đau đến tê dại. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình ghét tiếng thở của Lâm Dương đến như vậy, trong quá khứ tuy tôi cũng chẳng ưa gì nó nhưng ít nhất khi làm tình cũng rất sướng và thỏa mãn, nhưng bây giờ thì ko. Nó đang cưỡng hiếp tôi thì đúng hơn chứ chẳng phải làm tình bình thường, nó chỉ biết nhồi nhét cái thứ cứng mãi của nó vào người tôi và điên cuồng như muốn đâm thủng. Chỗ đó đau đến ko còn cảm giác, tiếng thở của Lâm Dương ồ ồ, từng giọt mồ hôi của nó rơi trên mặt tôi, nó ko cho tôi nhìn lên trần nhà mà kéo mặt tôi bắt phải nhìn thẳng vào nó, trong mắt con quỷ tôi như thấy bản thân mình bất lực và mất hết tự tôn, nhưng đó là điều đánh thức dục vọng tàn ác, nó cười đến hả hê. Nó cười lên rất đẹp trai, lộ hai răng nanh sói dữ. Nó ko giống mẹ nó chút nào nên tôi nghĩ nó có Gen ba nó nhiều hơn, một người đàn ông có dáng vẻ khiến phụ nữ điêu đứng chết ngây chết ngất. Lúc hành hạ người khác nhưng nó lại toát ra hào quang, đẹp trai thánh thiện tới mức khốn nạn.
Bắp đùi bị kéo căng đến đau nhứt, tiếng nước dâm vang ra từ chỗ giao hợp xuyên suốt thời gian ko giây nào ngừng và ngày càng có xu hướng gấp rút. Đến một lúc, Lâm Dương cắn lên chân tôi, liếm dọc lên, vùi mũi nó vào bắp chân mà cọ qua cọ lại như con thú đang "thương yêu" con mồi trong móng vuốt. Tôi cũng biết bấy giờ dục vọng đang chiếm hoàn toàn tâm trí nó, động tác bên dưới vẫn vồn vã, đến một lúc cú thúc ngày càng mạnh hơn, chân giường cũng rung đập vào vách kêu cành cạch, nó ngẩn mặt gầm lên một tiếng sảng khoái khi phóng hết dục vọng nóng hổi vào người tôi.
Trong suốt quá trình tôi vẫn sắm vai một con rối tốt, nhắm nghiền mắt cảm nhận từng dòng chất lỏng chảy vào bên trong mình, nước mắt chảy xuống gò má. Trong bóng tối chỉ có mùi hương tình dục, cả hai cơ thể vẫn sít chặt chưa rời, Lâm Dương thích như vậy, nó thích ở trong cơ thể tôi một lúc sau khi đã làm tình. Nó chầm chậm rút khăn từ trong miệng tôi và cũng mở dây trói đầu giường, nó mút lấy môi tôi rồi cắn đến mức như muốn cắn sứt luôn vành môi tôi mới chịu thôi. Sau đó nó gục mặt bên cổ tôi ko phản ứng hay nói năng gì, tôi được thả tự do vả lại cũng đã làm xong hết nên ko muốn dây dưa với nó, khàn khàn giọng nói:
- Mày rút ra...
Nó vẫn chôn mặt bên cổ tôi giả vờ ngủ. Tôi biết nó giả vờ vì thứ trong nơi chật hẹp của tôi lại có thứ rục rịch to cứng thêm, có thể vừa nghe được giọng khàn của tôi khiến máu S của nó lại trỗi dậy. Tôi vùng ra muốn đẩy nó qua một bên, nó đột nhiên ôm tôi cứng ngắt rồi trầm trầm bên tai tôi nói:
- Mày phải ở đây, tao ko cho mày đi đâu hết! Mày là...của...
Nói nói nửa chừng thì ngừng lại ngẩn nhìn tôi, chắc là đã thấy nước mắt tôi chảy dài xuống gối, lạ thay trong đôi mắt đó tôi ko thấy chút dục vọng nào mà lại có những xúc cảm lạ lẫm kì hoặc, tôi còn chưa biết đó là gì thì nó lại cúi xuống ngấu nghiến môi tôi. Mút vào, liếm, cắn, âm thanh chóc chóc lại vang lên thật rõ ràng trong căn phòng nhỏ hẹp, khiến đầu óc tôi cũng lơ lửng, tay chân liền nhũn ra khó hiểu. Mãi khi va chạm lại tái diễn, chân giường lại kẽo kẹt, tiếng thở gấp lại quẩn quanh mà tôi cũng ko còn sức lực để phản kháng hay mở miệng la lên cho cả nhà biết...hai thằng con trai nhà họ đang làm tiếp chuyện động trời gì.
|
Chap 11: Sụp-bờ-rai!!!! Khoảng thời gian sau đó chẳng có biến động gì nữa nhưng tay tôi đã dần chai sạn và xấu xí. Mọi công việc trên dưới trên nhà mụ dì ghẻ đều đẩy qua hết cho tôi, tôi chính thức là "một con ở". Bả có nhiều thời gian hơn để ra ngoài bè bạn, làm đẹp và đánh bài, cha người ta thậm chí còn nhàn nhã hơn, ổng theo vài người bạn nuôi hơn mười con gà đá, bỏ luôn sạp bán báo, bấy giờ mỗi khi có tiền trọ người ta đưa sang thì liền bỏ túi, ổng ôm gà long nhong ở ngoài đường đến tối đến khuya còn chưa thấy về. Gia đình này càng ngày tôi thấy càng nhạt như nước ốc ao bèo, quay qua quẩn lại chỉ có tôi và Lâm Dương.
Lâm Dương đang trong tuổi trưởng thành, người ta nói con cái tuổi này hay đa cảm, xung đột và phức tạp, tôi thấy nó chính là trong giai đoạn đó. Có lúc nó đối xử với tôi như nô lệ, lúc trên giường ko nhục mạ thì cũng cắn khắp người tôi như chó gặm, cắn đến chảy máu cũng ko buông, có lúc tâm trạng vui nó lại đột nhiên đối xử tốt với tôi, thậm chí là hôn môi, vuốt ve cơ thể. Ở trong căn nhà chỉ có hai chúng tôi, khi nào nó hứng lên thì nó ko ngại bay qua ve vãn và kiếm cớ hành hạ, dù khi đó tôi đang lau nhà, đang rửa chén, làm đồ ăn hay là tắm. Sau đó tôi biết nó làm lành với con Thúy, người ta nói kẻ đang yêu rất điên dại, tôi nghĩ đúng như vậy.
Một khoảng thời gian sau đó nữa mới có biến, con Thúy được một đại ca xã hội đen để mắt tới, một ngày nọ Lâm Dương bị đánh tới bầm mình bầm mặt trở về nhà, suốt tuần đó nó ko xuống giường được và đột ngột nó thông báo với cả nhà ko muốn tham gia kì thi đại học sắp tới, nó muốn nghỉ học để đi làm xã hội đen. Nó thề tương lai sẽ có ngày nó dạy cho thằng mặt sẹo đã đánh nó một trận "hô ba gọi má", tôi biết nó nói được sẽ làm được vì Lâm Dương là đứa tuy được cưng chiều nhưng nó ko phải công tử bột chỉ biết nói suông cho sướng miệng, nó thù rất dai, khi nó đã ôm thù ai thì nó trở nên nguy hiểm và hoang dại như con chó điên.
Mẹ nó muốn ngất luôn khi nghe nó nói muốn làm xã hội đen. Cô hai, dượng năm, dì bảy, thím út, chú tư...cả họ hàng nội ngoại khi đến nhà thăm thì ai cũng góp một cậu: "Con ơi đừng có bồng bột...đại học phải thi chứ? Phải đi làm thì mới có tiền, có tương lai chứ làm xã hội đen thì tương lai đâu ra?"
Nó nghe nhiều người lải nhải bên tai, nổi khùng lên rồi đuổi hết bọn họ ra ngoài còn ko cho mẹ nó vào phòng nữa. Tới giờ cơm chiều với phải thay băng gạc chỗ vết thương mụ dì ghẻ mới bất đắc dĩ kêu tôi mang vào.
Trước khi đẩy cho tôi chén cháo và đống băng gạc, bả còn dọa nói:
- Làm cho cẩn thận vào đừng để con trai cưng tao đau! Với lại thằng Dương ko ăn thì mày phải làm sao để con tao ăn, hôm nay nó mà đói là mày cũng đừng hòng được ăn hột cơm nào!
Tôi bước vào phòng, một cái gối vừa phi thẳng tới suýt hất đổ tô cháo cũng may chỉ tràn ra ngoài chút đỉnh nhưng cũng đủ làm tay tôi bỏng đỏ, tôi suýt soa lúc vội đặt tô cháo lên bàn. Lâm Dương nhìn tôi, lại nhìn xuống cái tay đã bỏng đỏ của tôi, nó ko nói gì, cũng ko đuổi tôi ra mà ngồi trên giường quay mặt hướng nhìn ngoài cửa sổ.
- Cởi áo thay băng. - Tôi bình thản nói với nó.
Nó quay lại nhìn tôi, nói:
- Mày mà lải nhải chuyện giống bọn họ là tao hất tô cháo vào mặt mày đấy!
- Lải nhải cái gì?
Tôi vừa hỏi xong thì cũng biết rõ đáp án, nó sợ tôi như những người từ sáng đến giờ vô phòng và chỉ một câu tuồn nhắc đi nhắc lại: "Phải thi đại học con ơi!" Tôi nói với nó:
- Đó là chuyện của mày, tao ko hơi đâu quản.
Hai bờ vai nó hơi hạ xuống thả lỏng tỏ thái độ hài lòng nhưng giây sau nhanh như chớp nó lại gay gắt liếc tôi, bắt đầu cởi áo ra.
Những vết thương trên người Lâm Dương ko quá nặng, đa phần là vết bầm, chỉ có một đường rạch gần bằng một gang tay ở eo mà tôi nghĩ do vật gì đó sắc nhọn quẹt qua, chỗ đó khá sâu đang chảy máu và nước vàng. Lúc tôi thay băng cho nó, tôi ko muốn nói gì và nó cũng chẳng nói gì, trong phòng chỉ có tiếng quạt trần phánh phạch, im ắng tới mức ngồi ngần nghe được hơi thở của nhau.
Mọi chuyện đều trót lọt cho đến khi tôi vô tình làm động vết thương khiến nó chợt tái mặt.
- Đau!!
Tôi nghĩ nó sẽ tát tôi một cái vì làm nó đau nhưng ko có, thậm chí ko có quát mắng mà chỉ là tiếng than ngắn mang theo một phần tủi thân và một phần dỗi hận, tôi chợt nhớ ra Lâm Dương dù là ác quỷ nhưng nó vẫn chỉ là một ác quỷ trẻ con, một đứa trẻ chìm ngập trong yêu thương chiều chuộng của gia đình đến mức ko biết mình muốn gì, thật ra...đó cũng là một loại đáng thương.
Lâm Dương có vài lần "mời gọi", nó thừa biết tôi rất thích cơ bụng của nó, nó luôn cố tình xoay người để phô ra vùng bụng phẳng có những múi cơ săn chắc, eo nó cũng rất săn, khi chạm vào gợi cho người khác xúc cảm muốn vuốt ve nhưng tôi kịp thời ngăn mớ dục vọng quá đáng khinh đó.
Lâm Dương thấy tôi rút tay về, nó kéo lại, đặt tay tôi lên những múi cơ bụng đó, nó đang mỉm cười rất đểu nói:
- Muốn làm ko? Lâu rồi chưa làm ở phòng tao nhỉ?
Tôi ko từ chối, chầm chậm để những ngón tay lướt qua phần da thịt đáng mơ ước của mọi thằng con trai. Nhưng sau đó cũng rụt tay về, cầm chén cháo đưa qua cho nó:
- Mẹ mày nói mày ko ăn thì hôm nay tao cũng ko được ăn, thà đói ở dưới chứ ở trên đói ko được!
Như dự đoán của tôi, Lâm Dương nghe xong mắt nó đỏ lên, thứ ở đũng quần dần dần lộ rõ và nó cũng nhìn tôi bằng ánh mắt cực kì kìm nén để ko nhảy bổ vào. Nó giả vờ hơi mím môi để giấu đi một nụ cười, nói:
- Vậy ăn cháo xong? Làm?
- Được thôi!
Lâm Dương cầm ngay chén cháo và húp ngọt trong chưa vòng một phút. Nó có vẻ rạo rực và hưng phấn hơn bình thường bởi vì từ lâu rồi tôi ko sảng khoái mà chấp nhận làm tình với nó. Đa phần thời gian này đều là nó bò qua phòng tôi, cưỡng bức tôi, chưa có lần nào tôi cam tâm tình nguyện, phóng túng và chủ động như hồi trước đó.
Nó uống tô cháo xong, quẹt miệng, vụt một cái lao qua đè tôi xuống giường và hôn loạn xạ. Tay tôi bốc đúng chỗ đũng quần nó, vật thô to ko phải của tôi nhưng kích thước hình dáng đã quá quen thuộc với tôi, qua lớp vải cọ sát càng khiến đôi mắt Lâm Dương nhuốm một lớp dục vọng điên cuồng. Nó hôn ngấu nghiến trên môi tôi với kĩ thuật vẫn dở tệ như ngày nào, rồi hốt nhiên Lâm Dương cũng nắm lấy vật ở đũng quần của tôi.
Chưa bao giờ nó làm thế, khi làm tình nó đều chỉ nghĩ tới cảm giác của mình nhưng hôm nay Lâm Dương nắm lấy dục vọng của tôi và bắt đầu ma sát, động tác lấy lòng khiến tôi ko thôi hốt hoảng, nhưng ở phía dưới ko nhịn được mà có phản ứng. Chẳng bao lâu chúng tôi vuốt cho nhau mà đồng loạt xuất ra, tôi ngoảnh cổ nhìn ngoài cửa sổ, thở hồng hộc sau cao trào, Lâm Dương kéo mặt tôi lại và bắt đầu chơi trò hôn môi. Nói thật tôi ko thích cái trò này, trước đây làm với vài người chỉ khi lên hứng lắm mới hôn nhau nhưng Lâm Dương lại khác, nó rất thích hôn môi, người ta nói những thằng con trai thích cắn hay hôn môi nhiều lần khi làm tình đều là những đứa có tính chiếm hữu. Trò cắn và hôn môi, hai thứ Lâm Dương nó chẳng sót thứ nào, nó hôn môi xong thì ghé cổ tôi cắn nhưng may mắn thay lần này nó chỉ nhăn nhăn mà cắn nhẹ một cái rồi buông.
Lúc nó ngẩn đầu, tôi nhìn thấy trong đôi mắt ấy tràn ngập cảm xúc, vui vẻ, hài lòng, sâu đậm, nhưng đậm cái cảm xúc gì đó thì tôi ko biết và cũng ko dám nói bừa. Nhưng đối với tôi đó chính là ánh mắt ám ảnh mãi về sau. Nó chợt nắm bàn tay tôi kéo lên nhìn, nhìn vết bỏng trên đó rồi hốt nhiên ghé miệng liếm lên. Nó có rất nhiều trò để làm tăng tình thú nhưng tôi cực kì ko thích trò này, Lâm Dương làm tôi bắt đầu có cảm giác quái dị, giống như một chuyện bình thường đã dần ko còn bình thường được nữa. Nó bắt đầu liếm lên ngón tay của tôi, say sưa như đang mút một cây kem ngọt, thỉnh thoảng nhìn tôi bằng ánh mắt ác liệt nhuốm màu tình dục. Sau một lúc, nó đổi trò, dần chen tay vào phía sau mông của tôi, nhưng chỉ vừa mới chạm tới nơi bí mật thì cửa phòng bật ra.
"Cạch!"
Âm thanh khiến nhịp tim ai đó liền hẫng đi. Mụ dì ghẻ đi vào trong khoảnh khắc nó đang đè ép lên tôi, tay trái nó vẫn còn chôn trong mông tôi mà khuất góc nhìn nên bả ko để ý, chỉ hoang mang một chút bước lên hỏi:
- Hai đứa làm gì đấy?
Tôi thoáng thấy Lâm Dương run, chắc hắn nó vừa chết khiếp trong khoảnh khắc đó nhưng còn tôi thì ko. Tôi vẫn nằm đó, nó lén rút tay ra khỏi quần tôi, đứng dậy rồi giả vờ tức giận nói:
- Nó...nó thay băng kiểu gì đau gần chết, con nghĩ nó cố ý chơi con nên đè đánh. Mà mẹ vào sao ko gõ cửa?
Mụ dì ghe liếc tôi một cái, bà ko nghi ngờ gì liền nói:
- Cửa phòng có khóa đâu, mẹ thấy mở hi hí ra nên vào xem con thử. Thằng Tâm làm xong thì ra ngoài lau nhà đi, đừng có viện cớ ở trong đây trốn việc nha mậy!
- Đợi con đánh nó xong một chập đã, mẹ ra ngoài trước đi.
- Còn con nữa, bớt động chân động tay đi, vết thương ko lành được thì sao!
- Con biết rồi, mẹ đừng lằng nhằng nữa, ra ngoài đi!!!
- Hừm, vậy mẹ ra ngoài đây.
Mụ dì ghẻ vừa bước ra, cánh cửa phòng đóng cộp một tiếng, Lâm Dương đã quay sang tát cho tôi cái bạt tay. Nó gầm gừ chụp lấy cổ tôi:
- Mày cố ý ko đóng cửa hả???? Tất cả là mày cố ý diễn???
|
Chap 12: Bệnh & Cantharidin Nó đang giận điên tiết lên, tôi biết lúc nãy nó sợ đến trắng mặt, nhưng kế hoạch lại xui xẻo vỡ nát lần nữa, tôi nằm đó nhìn thẫn thờ vào mắt Lâm Dương. Nó ko siết mạnh lắm, vẫn chừa đường cho tôi thở và nói chuyện. Tôi nói:
- "Đen thôi, đỏ quên đi!"
Lâm Dương gồng lên những khối cơ vai, giận tới nỗi miệng mấp mái run run, hơi thở cũng gấp gáp, nó chỉ tay ngoài cánh cửa rồi nghiến qua kẽ răng bằng giọng nguy hiểm:
- Tao nói cho mày biết, ổng bả mà biết chuyện tao với mày...mày nghĩ tao với mày sẽ yên ổn hả? Tao là con trai cưng trong nhà, ai cũng bỏ qua cho tao được nhưng còn mày...thứ ngu ngốc như mày thế nào cũng bị đạp vào trại tâm thần!
Tôi ko khống chế được nước mắt sống trào ra. Tôi ko có khóc, đính chính lại thì đó chỉ là cảm xúc dồn nén bao ngày tuôn ra chứ tôi chẳng đời nào khóc lóc kể lễ mấy chuyện này, tôi gào lên với Lâm Dương:
- Mày nghĩ tao còn thiết tha ở cái nhà này hay sao? Quần quật suốt ngày làm việc như trâu chó, lau nhà rửa chén quét nhà giặc đồ, làm chậm trễ thì bị mắng, bị xỉ vả, cơm cũng bữa đói bữa no, đến đêm thì bị hành hạ đến gần sáng...Tao là người, tuy tự tôn mất sạch hết rồi nhưng cũng là người, cũng biết đích chịu đựng là cái gì đó thằng khốn nạn!!!
Tôi cũng ko biết nói những điều này với nó được gì, nhưng cứ giữ mãi trong lòng chắc tôi uất ức mà chết sớm mất.
Lâm Dương dừng lại vài giây nhìn tôi, như ko ngờ có ngày tôi nói nhiều với nó như vậy. Lát sau nó trợn mắt nói:
- Là thằng nào ban đầu dính chặt ở đây, có đuổi cũng ko chịu đi bây giờ quay sang nói nhà tao bạc đãi mày?
- Bây giờ tao hối hận rồi, bây giờ tao muốn đi ngay, cút ngay khỏi cái địa ngục này càng nhanh càng tốt!!
Nói xong tôi đẩy nó, lao thẳng ra cánh cửa phòng. Sức tôi ko mạnh, một phần do Lâm Dương bị bất ngờ, một phần nó bị thương nên khi bị xô nó mất trớn rồi va vào cạnh giường, ngay chỗ vết thương cũ khiến máu thấm đỏ ra băng gạc, nó gầm đau một tiếng rồi quát lên:
- DƯƠNG TỊNH HY!!! Mày...ko được đi đâu hết, có chết mày cũng chết ở đây cho tao!!! Thử bước đi coi, tao giết mày!!!!!
Sau khi rời phòng nó, tôi chạy thẳng về phòng mình, ngồi ở cuối phòng khúm rúm như con chuột nhỏ. Có tiếng mở cửa phòng bên cạnh, thằng Dương chắc vừa từ phòng nó chạy sang trước phòng tôi. Ngoài kia có tiếng kéo cửa "cành cạch cành cạch cành cạch" suốt rồi sau đo là tiếng hốt hoảng của mụ dì ghẻ xen vào:
- Trời ơi con ơi là con, vết thương chảy máu kìa...Dương! Mau...mau vào phòng mẹ băng lại, con làm gì vậy?
- Nó vào phòng chưa?
Tôi nghe nó lớn giọng hỏi.
- Ai hả? Thằng Hy hả? Thì nó mới chạy vô phòng chứ đâu? Thôi con, bỏ đi con...bỏ cho nó hôm nay, vết thương của con chảy máu rồi kìa!
Lâm Dương lại gào lên:
- Mẹ coi chừng nó cho con, nó mà dám bỏ trốn cứ chặt một cái chân cho nó biết!!!
Sau một hồi lâu ko nghe tiếng xì xầm ngoài cửa nữa, tôi vẫn ngồi cong người ở góc phòng đột nhiên nhìn thấy phong thư mà mẹ gửi tới cách đây hai ngày, phong thư chưa xé bìa, nằm đó lẳng lặng trên chiếc bàn bừa bộn. Tôi đi tới cầm phong thư lên, chậm chạm xé ra. Trong đó có tờ giấy gập đôi trắng tinh trên đấy viết những dòng chữ đều và những con số ngay ngắn.
Hôm sau thức dậy, ngay từ sáng sớm tôi đã thấy cơ thể mình bất ổn. Trái gió trở trời mấy bữa nay nên mấy người có đề kháng yếu rất dễ mắc bệnh và tôi là một trong những kẻ tiên phong, cả người mệt mỏi rã rời và phát lạnh, đến giờ ăn cũng ko thấy ngon miệng gì, mới gắp được vài miếng rau đã ăn ko vô nữa nên đẩy ghế đứng dậy.
Những người còn lại vẫn ngồi ăn ngon lành nhưng kẻ duy mắt liếc nhìn lúc tôi đứng dậy chỉ có mỗi Lâm Dương. Chúng tôi chạm mắt nhau, tôi giả vờ như ko thấy lảng đi, thấy khát nước nên đi tìm cái ly.
Mụ dì ghẻ nói chuyện gì đó vừa xong với cha người ta, bả quay sang cau có lúc nhìn tôi đang ừng ực uống nước.
- Sao ko hứng nước trong vòi mà uống? Có biết bình nước lọc này bao nhiêu tiền ko hả? Mày có tiền mua ko?
Tôi uống xong một ly, đặt ly xuống ko dám uống nữa nên định trở về phòng. Bả lại nói:
- Định làm biếng nữa hả? Đống chén đó sẵn thì rửa luôn đi, sao cứ phải đợi nhắc mới làm? Lúc ăn cơm đâu cần nhắc mày đâu nhở?
Thế là tôi phải nán lại lục tục rửa đống chén chất cao có ngọn. Nhưng rửa chưa được mấy cái đã thấy đầu óc xây xẫm, đến hồi nghe thấy tiếng chén vỡ tôi cũng chưa ý thức được nó vừa rơi khỏi tay mình, trước mắt tối sầm rồi tôi cũng bất tỉnh nhân sự luôn.
Hồi tỉnh dậy thấy ngực mình nặng trịch, ngoài cửa sổ ko có ánh sáng nên đoán chừng trời đã nhá nhem tối rồi. Tôi mở mắt, rên lên một tiếng khi thấy Lâm Dương đang nằm tì cằm trên ngực mình. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt thản nhiên, trơ trơ ra như nó ko làm gì sai cả. Phân nửa trọng lượng của nó đang đè trên người tôi nên đương nhiên cảm giác ko hề dễ chịu, tôi cựa người định ngồi dậy mới phát hiện bấy giờ mình chỉ mặc một cái áo thun, ko có mặc quần gì sất và hai ngón tay khốn nạn nào đó vẫn hì hục nhồi nhét phía bên trong chỗ chật hẹp nhạy cảm.
Lúc này tôi mới kịp nghe những tiếng lép nhép đáng xấu hổ, ở bên dưới căng đau, cảm nhận trong đó thậm chí còn có dầu bôi trơn, nó đang đùa bỡn với chỗ kín của người ta như trò chơi lúc nhàn rỗi và trong khi nét mặt ko hề đổi. Tôi giận tím mặt, nghiến răng nói:
- Mày ko còn là người nữa phải ko? Mày ko thấy tao...khụ khụ...đã bệnh tới mức này...a...đau...
Tôi nói giữa chừng Lâm Dương có phản ứng, hai ngón tay ở nơi nào đó chợt kéo căng, nó nhìn tôi kiểu hung hăng ác liệt, nói:
- Muốn tao đè mày làm chết mày ngay bây giờ thì cứ việc trừng mắt nhìn tao kiểu như nãy!
Tôi im thin thín, khổ sở vặn vẹo thân dưới vì đau quá. Móng tay Lâm Dương hơi dài, mỗi khi nó ấn vào chỗ đó tôi đau đến đổ mồ hôi, nhưng cũng có lúc nó nhẹ nhàng. Khi nhẹ nhàng, nó dễ dàng khuấy động dục vọng đang ngủ yên của tôi. Lâm Dương liếm liếm khóe môi khi nó nhìn vào đôi mắt tôi đã tràn ngập xấu hổ và dục vọng, nó nhoẻn miệng cười rất đểu khi rút ngón tay ra, cảm giác trống không đột nhiên đánh ập làm tôi vô cùng bức rức khó chịu, ở chỗ đó...rất nóng rất kì lạ, khát vọng được vật gì đó xỏ qua khiến tôi nghĩ mình khát dâm đến phát rồ rồi.
Lúc đó tôi vẫn chưa nghĩ tới chuyện mình bị Lâm Dương bỏ thuốc. Đầu óc tôi bắt đầu mơ màng, cứ nghĩ là do cơn sốt hoành hành nhưng cảm giác thực sự rất lạ. Lâm Dương ngồi bên giường nhìn tôi, ngón tay của nó lướt từ bẹn háng xuống bắp đùi sao đó vẽ vời trên làm da non khiến tôi vô thức rùng mình cong người lên, thở hồng hộc như vận động viên điền kinh vừa chạy xong phần thi. Tôi nhịn ko được chạm tay vào nơi đang đứng sững của mình và cả nơi ướt át phía sau, Lâm Dương ngồi "chiêm ngưỡng" cảnh đó một lúc trước khi nhếch miệng nói:
- Hôm nay mày nên trả ơn tao thật nhiều đó! Tao bế về phòng, mua thuốc cảm cho mày, còn đút mày uống hết nữa.
Tôi vặn vẹo trên giường nhìn nó, lúc này mới mơ hồ nhận ra vài thứ.
- Thuốc...thuốc có vấn đề...mày...để thêm vào...thuốc kích dục hả? Mày...mày dám?
- Tại sao ko? Mày dám thì sao tao ko dám? Mày tưởng tao chưa từng chơi cái đó hay sao mà ko rõ cảm giác đó? Hôm nay tao chỉ trả lại cho mày!!
Lâm Dương lột áo tôi quăng qua một bên, đã khuếch trương nên ko cần nhiều thủ tục, tôi nghe tiếng khóa quần của nó lổn rổn nhưng cũng vừa lúc đó ngoài cửa có tiếng gọi:
- Dương ơi! Anh có nhà ko?
Cả hai đều giật bắn.
|
Chap 13: Nhớ? Tôi đoán trong nhà bấy giờ ko có người nếu ko thì đã ra mở cửa cho con Thúy rồi, nhưng nó gọi ba tiếng cũng ko thấy ai ra. Lâm Dương nghe được tiếng gọi, nó hơi sững ra, động tác cởi khóa quần cũng dừng lại. Nó vén màng nhìn ngoài cửa sổ, khi quay trở lại tôi thấy trong ánh mắt nó hiện lên vẻ hoang mang. Cũng đúng, đó là Thúy mà, là bông hoa tinh khiết sạch sẽ của nó, mỗi lần cô gọi nó sẽ bất chấp lao tới như tên.
Còn tôi thì khổ rồi, thuốc đã ngấm vào người khiến toàn thân tôi như sắp bị thiêu cháy, làm thế nào cũng ko tự thỏa mãn được bản thân. Tôi lăn mấy vòng trên giường, mô hôi lấm tấm rơi ướt cả gối nằm, bàn tay vẫn cầm dục vọng ma sát nhưng cơn đói khát ở đốt cụt thì có vẻ vô phương. Tôi ko còn biết mình là ai nữa, nhìn vật nhô cao ở đũng quần Lâm Dương mà thèm khát, bò tới níu lấy cánh tay nó với ánh mắt khẩn xin. Nó lại nhìn ra ngoài cửa sổ rồi mới nhìn tôi, vẻ mặt lưỡng lự thật lâu nhưng có tới tám phần sẽ đi ra ngoài đó.
- Dương ơi?
Giọng ngọt ngào của Thúy là thứ quyến rũ chết người. Quả nhiên, tay tôi vừa chạm tới khóa quần nó, nó đã hất tôi ra rồi một mạch chạy ra cửa. Hôm đó dù nó với Thúy nói chuyện rất nhanh rồi quay lại, nhưng giây khắc nó bước khỏi phòng tôi có cảm giác mình khổ sở đến sắp chết.
Thúy về rồi, Lâm Dương trở về làm tình với tôi cả đêm. Chúng tôi quấn quýt trong căn phòng nhỏ với bóng tối nóng bỏng nhưng tôi luôn có cảm giác thiêu thiếu và ko vui vì cái gì đó. Tôi ngồi trên Lâm Dương, hít thở như kẻ lên cơn hen suyễn, tay ôm cổ nó, mông bắt đầu va chạm điên cuồng ko có tiết tấu, tiếng da thịt đập vào nhau kêu lạch bạch, tiếng thở trầm khàn của Lâm Dương, tiếng rên rỉ cao vút hỗn loạn của tôi khiến không gian như chìm hoàn toàn trong sắc dục đen tối nhất.
- Mạnh lên...ưm...mạnh lên...a...a...a...sướng....sướng quá...
- Hah...hah...hah...
Tiếng thở đôi bên như vũ bão. Tôi ưỡn người cảm nhận bản thân bị nhồi nhét đến căng đau nhưng là cái đau của nhục dục mang theo sung sướng ko nói hết, Lâm Dương đang cắn mút hai bên ti, tay nó tách mông tôi từ đằng sau để thứ thô to gân guốc đó có thể xỏ xiên trót lọt dễ dàng hơn. Nó nhấc tôi và bắt đầu xoay tròn, bên trong tôi va chạm đủ góc ngách đến khi chạm vào điểm gồ lên trong đó khiến tôi sướng đến thét lên thất thanh. Hơi thở của Lâm Dương cũng ồ ồ như vũ bão, nó lật đè tôi xuống giường, gập hai chân tôi và kê gối nâng cao mông để từ trên đâm mạnh xuống, mỗi lần rút ra rồi lại đâm thẳng vào điểm chí mạng khiến tôi sướng muốn ngất. Tay tôi vòng qua cổ ôm nó, cố gắng rướn người để hôn môi, là lần đầu tiên tôi có khát vọng muốn hôn Lâm Dương, nó hơi bất ngờ nhưng cũng phối hợp cúi xuống đưa đẩy đầu lưỡi, thứ phía dưới đột nhiên đẩy sâu thêm một cái, tôi ngẩn mặt thở ko thành hơi, nước bọt ko tự chủ chảy ra khóe môi và bắt đầu rên loạn xạ.
- A...hah...hah...sướng quá Dương...Dương...mau lên...
Lâm Dương cứ đỏ mắt nhìn mãi vào chỗ giao hợp của chúng tôi đang phát ra âm thanh lép nhép, tôi điên cuồng, nó cũng chẳng còn bình tĩnh, va chạm ngày một mạnh hơn và vội vã hơn, Lâm Dương đột nhiên trở người đứng dậy ôm tôi đến bên cửa sổ và vén tấm màn, tôi biết nó muốn tăng tình thú nhưng cách này quả thật rất đáng sợ.
Nếu bất kì ai ở dưới sân mà nhìn lên như chỗ của Thúy đứng ban chiều sẽ dễ dàng biết chúng tôi đang làm gì, tôi vừa sợ vừa kích thích bị nó ôm trọn trên không, chỉ có lưng áp vào vách tường, hai chân đặt trên khủy tay nó khiến chỗ giao hợp càng kéo căng lộ ra. Mỗi cú thúc đều chạm tới chỗ chí mạng khiến tôi ko thể nén giọng được bật ra tiếng rên nức nở, Lâm Dương nó cứ xoay vòng chỗ kết hợp của chúng tôi sau đó liên tục nhấp mạnh, sau mấy chục cú nhấp thúc loạn xạ, tiếng thở của nó, tiếng rên vì quá hưng phấn của nó cũng bật ra khỏi môi. Phía dưới sướng đến tê dại, tôi điên cuồng kéo mặt nó liếm và hôn lên từng phần mắt mũi miệng, đôi mắt Lâm Dương nhuốm hoàn toàn dục vọng khi nó nhìn tôi làm thế, trong bất giác động tác kế tiếp cũng là lúc nó đâm thằng vào trong nơi sâu nhất trong tôi, phóng từng dòng chất lỏng nóng đến mười mấy giây cũng chưa ngừng.
Tôi cùng lúc cũng bắn ra ướt cả bụng nó, đó là lần đầu tiên ko cần kích thích ở phía trước mà tôi vẫn có thể bắn. Chúng tôi cùng nhau ở đỉnh cao của dục vọng chưa bao giờ có, Lâm Dương quăng tôi lên giường lại bắt đầu hôn môi, mút lưỡi, cái thứ chưa kịp rút ra khỏi người tôi trong vô thức cứng trở lại. Đêm đó là đêm dài, chúng tôi trọn vẹn làm tình với nhau đến khi rã rời, ko còn sức lực để nhấc người nữa. _______ ___ _ Có cảm giác gần đây công việc mà mụ dì ghẻ giao cho tôi ko còn nhiều như trước nữa, bả cũng ko còn buồn buồn bắt tôi một ngày lau sàn nhà bảy tám lần, gánh nặng công việc vì thế mà vơi đi một chút, thỉnh thoảng tôi còn có chút đỉnh thời gian ngồi xem TV. Nhưng ko phải vì bả thấy xót khi tôi bị bệnh như vậy mà phải làm lụng vật vả đâu, chuyện này đều bắt nguồn từ thằng Dương cả.
Nó nói rằng có thể khiến tôi ít cực nhọc lại với điều kiện là tôi phải tự nguyện làm tình và làm mọi thứ nó yêu cầu. Tôi ko thể ko đồng ý, vì nếu cứ bị bốc lột sức lao động mãi như vậy chắc chẳng bao lâu tôi sớm "đi bán muối" thôi. Nói thật ra, bấy giờ suy nghĩ so với chuyện phải ra ngoài đối diện với những đôi mắt khinh bỉ của người đời thì tôi lại càng ngày càng sợ ở lại ngôi nhà này để rồi chết luôn trong đây, tôi phải đi trước khi mẹ con họ làm như thế, nhưng trước lúc trốn đi được thì ko cách nào khác ngoài làm một con cún ngoan.
Ngày nọ, mụ dì ghẻ dùng móng tay của bả cấu mạnh vào vai tôi, nếu vạch ra chắc chắn trên đó đã tróc một lớp da nhưng tôi vẫn ko để biểu cảm đau đớn lộ ra, trơ mặt nhìn bả:
- Thằng mắc dịch dám lây bệnh cho con trai cưng của tao. Sớm muộn gì tao cũng đem mày nhốt vào trại tâm thần!
Bả vẫn còn bực bội chuyện mấy ngày trước, sau cái đêm tôi và thằng Dương điên cuồng trong thuốc kích dục, tôi lây bệnh cho nó, nó cũng phải uống mấy liều thuốc mới hết cảm hẳn.
Bả lại xỉ vô trán tôi, nặng lời nói thêm:
- Cái bộ mặt đáng ghét của mày y hệt con gái mẹ của mày, gần đây nó hay đưa thư tới lắm chứ gì? Sao mày ko theo mẹ mày cút đi đi, mặt dày mày dạng ăn bám nhà tao mãi thế?
Tôi theo lí lẽ mà nói:
- Đây là nhà ông bà nội để lại cho ba, đâu phải nhà của dì?
Bả phồng mang trợn mắt khi nghe tôi nói thế, lại xỉ vào trán tôi.
- Của ba mày chính là của tao, cả cái khu đất xây nhà cho khách trọ cũng là của tao với thằng Dương sau này, mày đừng có mơ tưởng tới một tấc đất hay một xu! Mày nghe rõ chưa? Rõ chưa hả?
Mỗi khi đụng tới chuyện tiền bạc đất đai thì bả luôn biến thành ma quỷ, trợn trắng con mắt, thái độ hùm hổ như muốn nuốt sống tôi ko bằng. Cùng lúc đó, Lâm Dương quảy hành lí đi ra từ phòng, nó nói với mẹ mình:
- Con với con Thúy đi về quê nó ăn giỗ ông ngoại nó, mốt mới về. Mẹ nhớ cái chai thuốc xịt muỗi ở đâu ko thì lấy dùm con, ở quê nó cả rừng muỗi.
- À, để mẹ đi lấy liền.
Mụ dì ghẻ đi rồi, tôi và Lâm Dương đứng đó nhìn nhau một lúc, nó dần bước lại.
Vẻ mặt Lâm Dương trông hớn hở mà hầu như mấy ngày này đều y hệt vậy. Nó với Thúy làm lành rồi, tôi vẫn phải dập đầu nể phục một chuyện...Lâm Dương nó đúng là thằng sát gái. Ngay cả Thúy, một cô nàng ngoan ngoãn, tinh khiết, trong sáng như pha lê ấy vậy mà cuối cùng cũng mê chết cái mặt xấu xa của nó. Người ta nói "trai ko bỉ thì gái ko yêu", quả thật rất đúng.
Bấy giờ nó đứng trước mặt tôi, nhìn xuống tôi bằng đôi mắt trơ tráo, nụ cười nhàn nhạt tráo trở nói:
- Anh Hy, hôn cái tạm biệt đi!
Tôi rất sợ mỗi lúc nó dùng ngữ điệu đó để nói chuyện, nhưng sau giao kèo đêm đó, tôi phải làm mỗi thứ nó yêu cầu. Thế là tôi miễn cưỡng nhướn lên hôn má nó, nó xì một tiếng:
- Ko có thành ý!
Xong, nó hơi cúi xuống để tôi thử lại một lần nữa. Tôi ko muốn thử thêm lần nào nên bạo dạng hôn chốc chốc ra tiếng hai cái bên má của nó.
- Được chưa?
Vẻ mặt của tôi bấy giờ đương nhiên ko vui vẻ gì cho lắm, nó lại rất vui vẻ hả hê đi qua lấy một quả dưa leo trên bàn đưa qua, nói với tôi:
- Mấy đêm này ko có tao, chắc mày sẽ cô đơn lắm, dùng nó tạm nhớ tao đi!
- Tao ko xài.
- Sao lại ko? Thế mày tự thỏa mãn cái chỗ đói khát kia thế nào?
Nó mò qua chộp lấy mông tôi, ngón tay vẽ vời ở khe giữa quần. Cùng lúc đó bên ngoài có tiếng gọi, là tiếng của Thúy, Lâm Dương nhét trái dưa leo cho tôi trước khi quảy ba lô lên vai, quay đầu đi ra cửa và ném lại ánh mắt hả hê đểu giả vô cùng.
Lâm Dương đi rồi, cả ngày đó tôi ở nhà, làm công lên chuyện xong thì nhảy ra ghế xem TV. Cha người ta với mụ dì ghẻ đi suốt nên một mình tôi ở nhà cũng cảm thấy hơi trống vắng, nhưng là kiểu trống vắng mà tôi thích, cứ như một mình tôi một thế giới, làm gì cũng được mà ko sợ ai quan sát hay tìm cớ bắt bẽ xỉa xói.
Nhưng tối đó quả thật có chút cô đơn. Tôi là người bị rối loạn hành vi tình dục, tình dục đối với tôi là thứ ko thể tống khỏi tâm trí, ko có Lâm Dương tôi chợt phát hiện ra từ lâu mình đã quen với nhịp sinh hoạt tình dục với nó. Tối nằm trên giường ko nhịn được lật tạp chí có mấy anh chàng lực lưỡng ra xem, lâu rồi ko đụng tới nhưng xem lại cảm xúc vẫn tốt lắm, tôi rất thích Polurè Uttale, người mẫu quốc tịch Pháp có ngoại hình tuy ko chuẩn như Sawoel Kit nhưng anh ta có gương mặt gây nhiều thiện cảm, đôi mắt sâu hút, ánh nhìn dịu dàng thân thiện như xoáy sâu vào tim người nhìn, làn da đồng hung, múi cơ bụng săn chắc, khối cơ cuồn cuộn ở bắp đùi, và thứ đập vào mắt người nhìn...vật thô to phía sau chiếc quần tam giác, ai được làm tình với người này chắc hẳn là kẻ may mắn.
Tôi từng có một bạn tình có ánh mắt hao hao Polurè, tính cách của anh ta cũng giống như đôi mắt anh ta, từ tốn, cẩn thận và tôn trọng bạn tình, một điểm trừ là "cái đó" của anh ta ko quá kiêu hãnh khi làm top nhưng lâu rồi chúng tôi ko còn gặp nhau. Tôi nằm trên giường nghĩ vẫn vơ một chút, đột nhiên tưởng tượng ra Polurè, nhưng Polurè này lại có cơ thể của Lâm Dương. Cơ thể thanh niên mới lớn khỏe khoắn, cơ bắp dễ nhìn ko phải loại qua rèn cường độ cao mà trông vào phản cảm, là loại dẻo dai và đầy sức sống. Tôi nhớ vùng bụng phẳng ko có miếng mỡ thừa, nhớ những múi cơ lồ lồ trên bụng của Lâm Dương, xúc cảm khi được nhìn gần, được chạm vào khiến người ta rất khoái.
Tối đó trong tôi có cuộc tình chóng vánh mà nóng bỏng với Polurè, nói chính xác Polurè có gương mặt là của anh ta nhưng thân hình quen thuộc lại là của Lâm Dương....
|
Chap 14: Văn Chức người cũ! Đúng hai ngày thì Lâm Dương về, lúc đó mụ dì ghẻ đang làm bữa cơm thịnh soạn đãi con trai cưng và con dâu tương lai mới tới nên sai tôi ra mở cửa. Vừa mở cửa ra đã thấy gương mặt chói lóa như thiên thần của bọn họ, tôi ko khỏi ngập ngừng. Ko gặp mấy ngày mà Lâm Dương cũng ko bớt đi độ đẹp trai và sự nguy hiểm toát ra từ đôi mắt hẹp dài, nó nhìn tôi trong suốt khoảng thời gian Thúy cười chào và hỏi han tôi dạo này có tốt ko.
Ko hiểu sao nhưng tôi có cảm giác bị nhìn tới lông tơ dựng ngược. Cuối cùng giọng đon đả của mụ dì ghẻ từ phía sau vang lên mới khiến nó ko nhìn tôi nữa.
- Về rồi thì mau đưa Thúy vào nhà đi con, sao đứng đó mãi thế?
- Tụi con vào liền đây bác gái!
Thúy cười với tôi rồi đi qua, ko quên kéo tay Lâm Dương đi ngang, vừa đi vừa hỏi nó:
- Ủa, cái túi khoai deo anh cầm phải ko?
- Tới giờ cơm rồi, ăn khoai deo làm gì cho no bụng? - Lâm Dương nói bằng giọng rất quan tâm và dịu dàng cần thiết của thằng bạn trai.
Thúy chậc nói:
- Em nói ăn đâu, là mua về cho bác trai bác gái với anh Hy làm quà mà.
- Thì trong mấy túi đồ anh cầm chứ có lạc đâu được. Thôi em vào rửa mặt đi, bụi dính hết lên tóc rồi kìa!
Lâm Dương cười cười đứng nắm tay bạn gái vừa phủi mấy cái lá khô trên tóc cô, Thúy cười ấm áp, tôi ko quen mà cũng ko hứng nhìn mấy cảnh yêu đương thắm thiết này nên định vào phòng, mụ dì ghẻ từ phía sau lại ới giọng ra:
- Thằng Hy ra ngoài mua kí bột ngọt, hết bột ngọt rồi. Dương, con lấy tiền đưa cho nó 10 ngàn.
Lâm Dương lúc này mới chợt nhìn tôi, vùng giữa trán của nó hơi nhăn lại và với thái độ hơi bực mình nó nói:
- Mẹ đi mua đi, kêu nó ra ngoài ko sợ hàng xóm người ta cười hay sao?
Kể từ lúc bị phát hiện là gay, cha người ta và mụ dì ghẻ đi đâu cũng khóa cửa, họ đã nhốt tôi như một tội nhân ko được thấy nắng mặt trời, họ sợ tôi đi "dẹo" trai, bôi tro trét trấu lên mặt họ. Hôm nay có vẻ cấp bách lắm mụ dì ghẻ mới kêu tôi đi ra ngoài thế này.
Giọng bả phát ra từ phía sau:
- Nồi canh phải vớt bọt, ko bỏ ngang được. Thằng Hy ra mua rồi về liền nha mậy, ko gặp ai cũng ko nói năng gì khi người ta hỏi biết chưa?
Lâm Dương liếc nhìn, thấy tôi xòe tay điệu bộ đòi tiền, nó chần chừ ko muốn đưa. Có cảm giác như hơn ai hết, nó muốn ủ tôi thành mắm trong cái căn nhà này. Thúy bất đắc dĩ kéo áo nó một cái nó mới rất chậm móc túi đưa qua mười ngàn, trước lúc tôi đi còn nghe tiếng rít giọng kế bên:
- Tốt nhất mày đi trong vòng một phút, mày có chạy đằng trời thì cũng ko thoát được trời biết chưa!
Nó luôn biết ý định muốn chạy của tôi, vì ngày đó tôi đã nói hết nguyện vọng của mình. Tôi sẽ chạy nhưng ko phải bây giờ vì nếu ra đường bây giờ có nước tôi chết đói chết khát trước ánh mắt dèm pha hất hủi của người đời, ít nhất cũng lấy được cái sổ đỏ hay mấy triệu bỏ túi cái đã. Mấy ngày trước mẹ gửi thư đến, trong bức thư bà vẫn chưa từ bỏ hi vọng tôi và cái sổ đỏ khu đất cho thuê phòng sà vào vòng tay bà.
Tôi ngoan ngoãn đi mua một gói bột ngọt rồi quay về, nhưng vừa về đến gần nhà lại đụng phải "cố nhân". Văn Chức là người mà tôi đã miêu tả có ánh mắt hao hao người mẫu Polurè trong tạp chí người mẫu. Đương nhiên ngoại trừ đôi mắt ra thì ở anh ko có điểm gì đáng thu hút nữa cả, một thân hình có thể coi là to lớn nhưng theo hướng hơi béo, làn da nâu, gương mặt góc cạnh với chiếc mũi ko quá cao và đôi môi đầy đặn, chi tiết đẹp nhất vẫn là mắt anh, một đôi mắt bồ câu mang theo ánh nhìn chững chạc, hiền hòa và dễ gây thiện cảm.
Chúng tôi từng lên giường với nhau độ đâu vài lần, sau đó anh theo một nhóm người xấu chơi ma túy, tôi sợ nhất vướng phải mấy thứ bệnh vô phương trị nên từ đó ko liên lạc nữa. Lâu ngày ko gặp nhưng trông anh vẫn béo tốt nên tôi nghĩ sức khỏe vẫn ổn, trông như anh chẳng xui xẻo vướn phải căn bệnh quái ác mà giới đồng tính ko ai muốn gọi tên.
Anh là người gọi tên tôi trước, nhưng thái độ có chút ngập ngừng ko chắc chắn lắm.
- Tiểu Hy?
- Anh...Chức?
Tôi ngập ngừng vài giây mới gọi lại. Anh biết ko nhận lầm người nên nhanh chóng dựng chiếc xe honda, đi qua mừng rỡ vỗ lấy vai tôi.
- Lâu quá ko gặp em, sao em mất tích luôn vậy? Ko thèm nhắn tin hay gọi cho anh một cú, làm anh lo quá chừng. Nhà em gần đây hả?
Anh luôn luôn là kẻ nói chuyện ko đợi người ta trả lời như thế. Tôi đã quen nên chỉ lọc câu hỏi quan trọng nhất mà trả lời:
- Nhà em đằng trước kìa. Anh đang có công chuyện đi đâu hả?
Văn Chức nhìn theo ngón trỏ tôi chỉ, anh ta vẫn giữ nụ cười thân thiện, như chưa xác định được trong số những căn nhà lúp xúp đằng kia nhà nào là của tôi nên đáp:
- Ừ, anh qua nhà thằng bạn gần đây có việc. Nhà em là...cái chỗ có cậu thanh niên da trắng trắng, đẹp trai mặc áo sọc đen đang đứng đó hả?
- Cậu thanh niên da trắng trắng, đẹp trai? Áo sọc đen?
Tôi ngó lại, hết hồn khi thấy người đẹp trai áo sọc đen chẳng ai khác chính là Lâm Dương, nó đang đứng trước hàng rào cửa nhìn về phía này. Ánh mắt của nó như thể đang xem chuyện vui, nhưng mức độ nguy hiểm trong đáy mắt tràn ra chẳng thể coi thường. Trán tôi toát một tầng mồ hôi, vội vàng qua quýt muốn đi.
- Ừm...ừm...Mà nếu anh có công chuyện thì anh cứ đi đi, em phải về nhà rồi.
- Ê khoan đã tiểu Hy, em có điện thoại chứ? Cho anh xin số được ko?
Tôi khó xử nhìn anh, sau lại nói:
- Có điện thoại bàn, nhưng...em ko được xài.
- Sao lại ko được xài? Vậy thôi để anh cho em số của anh, khi nào rãnh thì gọi cho anh cũng được.
Anh lấy trong túi quần cây bút và xé miếng giấy bạc trong bao thuốc lá, ghi ghi trên đó. Lúc đưa mảnh giấy cho tôi còn cố ý cầm tay tôi một cái như cử chỉ đưa tình quen thuộc, tôi nhìn lên, thấy anh đá lông nheo một cái. Hình như Văn Chức biết lí do vì sao lúc trước tôi đột ngột cắt liên lạc, anh giải thích với tôi:
- Lúc trước anh bị bạn dụ dỗ vô trò đó, nhưng anh bỏ lâu rồi, ai cũng sợ anh bệnh này bệnh nọ...chứ thực chất anh cẩn thận lắm, đi khám tổng quát hồi tháng rồi chỉ có cái bệnh gan nhiễm mỡ ti tí chứ có bệnh lạ gì đâu mà em lo!
Tôi chẳng biết đáp thế nào, cúi mặt nhìn dép mình một cái, khi nhìn lên đã thấy anh cười.
- Thôi anh đi nhe, nhớ gọi anh đó!
Tôi lơ ngơ nhét tờ giấy vào túi quần, thật ra nhận cho có, để cho Văn Chức đi chứ chẳng hề suy nghĩ sẽ gọi lại cho anh ta đâu. Nhìn ra xa thấy Lâm Dương vẫn đứng đó nhưng bây giờ giữa hai ngón tay nó có điếu thuốc đang cháy nghi ngút. Tôi chạy một mạch về, lúc đi qua hàng rào có nhìn nó nhưng nó ko nhìn tôi, phì phèo điếu thuốc trong khi mắt cứ lơ đễnh như đang suy nghĩ cái gì phức tạp lắm. Tôi tưởng mình qua ải an toàn nhưng đâu có ngờ vừa chạy qua vài bước đã nghe được giọng trầm vọng tới:
- Đứng lại!
Tôi chưa quay lại đã cảm thấy bước chân từ phía sau gần mình, rồi mảnh giấy trong túi quần bị người kia móc ra. Lâm Dương vừa rít một hơi thuốc, nheo nheo mắt nhìn dòng chữ trên đó rồi nó phả hơi thuốc vào mặt tôi, cười cười để lộ hai nanh sói đểu. Nó khinh khỉnh nói:
- Dạo một vòng đã có con mồi béo bở, khẩu vị của mày cũng được lắm đó! Mày ko sợ đống mỡ dày đó đè chết mày hay sao?
- Từng đè, nhưng có chết được đâu?
Tôi ko muốn lấy lại tờ giấy cũng ko muốn nghe những lời nhục mạ chế giễu của nó nên tùy tiện đáp một câu, quay đầu muốn bỏ vào nhà, ko thấy dép của Thúy ở đó nên tôi đoán Lâm Dương vừa đưa cô về. Ko biết vì sao lúc này tôi có dự cảm ko lành, cảm giác lành lạnh sóng lưng như có bão tố vừa thổi tới nhưng chẳng có bão tố nào cả, tôi chỉ thình lình bị một cơn gió lôi thẳng vào phòng.
Cả gói bột ngọt cũng chưa kịp đem vào bếp mà ném luôn ra sàn nhà, cánh cửa phòng đóng lại, tôi bị quăng lên giường rồi bị xé quần áo. Bộ não trì độn của tôi chưa kịp hiểu chuyện gì, mùi thức ăn vẫn còn thoang thoảng, tôi thậm chí còn nghe tiếng hát của mụ dì ghẻ trong bếp, một điều tôi chỉ có thể nhận xét vào lúc này chính là nó lại nổi cơn khùng bất chợt rồi.
Lâm Dương nó lại nổi khùng. Nó tát tôi bốp chát hai cái lệch mặt đi sau đó vạch ngực tôi, cắn lên điểm nhô nhô trên đó, nó cắn nghiến như muốn cắn sứt luôn đầu vú, cắn dọc lên xương quai xanh rồi đến cổ. Tôi đau đớn vùng ra, vô tình thục một cú vào bụng Lâm Dương, nó la lên một tiếng nhưng ko dừng lại, bắt đầu tuột quần tôi xuống. Tôi muốn la, bấy giờ mụ dì ghẻ đang ở ngoài, chỉ cần la lớn lên để bả đi vào chứng kiến cảnh này thì thôi rồi vui cả ngày, nhưng Lâm Dương ko cho tôi cơ hội đó, nó đem chiếc khăn đầu giường nhét vào miệng tôi. Lại là màn cột tay lên đầu giường và thô bạo hành sự.
Thật lòng có lúc tôi nghĩ Lâm Dương thực ra nó mới là đứa bị tâm thần, dù sao bên họ ngoại của nó nghe đâu có một ông cậu bị bệnh đó, tôi ko rõ bệnh này có lây hay ko nhưng tôi biết thằng này chẳng phải bình thường từ rất lâu rồi. Lúc đó đang là giờ ăn trưa, mụ dì ghẻ hình như phát hiện tôi biến mất, gói bột ngọt bị quăng trên sàn, bả nghĩ Lâm Dương đưa Thúy vẫn chưa về nhà nên đi tới đập cửa phòng tôi rầm rầm quát:
- Thằng mắc dịch, kêu mày đi mua đồ, mày quăng ra đất vậy là xong luôn đó hả? Hôm nay đừng nghĩ có hột cơm nào vô bụng nha con! Đúng là cái thứ...
Trong khi đó bả đâu có biết cảnh tượng bên trong này khiến người chứng kiến ko thẹn cũng phát hoảng. Tôi bị Lâm Dương ra vào vùi dập đến gần tê liệt nửa thân dưới, hai chân dạng mỏi nhừ run rẩy co quắp theo từng cú thúc người thẳng về phía trước tưởng chừng như muốn xé nát tôi làm hai. Hai ngày cách biệt, mới gặp lại thì màn tiếp đón này có vẻ quá nồng nhiệt rồi. Ở bên trong "chỗ đó" tôi bị nhét một tờ giấy, tôi biết tờ giấy đó là gì, Lâm Dương đang hùng hục tấn công, mồ hôi nó chảy dài rớt xuống mặt tôi, đôi mắt quỷ ma của nó ám ảnh tôi, tiếng thở, tiếng gầm gừ của nó dọa chết khiếp tôi.
Trưa hôm đó ko ai biết chúng tôi đang ở trong phòng làm cái gì, chân giường lạch cạch lạch cạch, da thịt ma sát lạch bạch cùng với tiếng lép nhép xuyên suốt đến tận chiều mới chấm dứt hẳn. Tôi bị lật tới lật lui, làm đến mức ruột gan chao đảo nằm liệt ra trên sàn trong khi miệng vẫn ngậm cứng cái khăn và hai tay bị cột chặt, phía bên dưới là một "chiến trường" ko thể tin được. Tôi đau đớn tới nỗi khóc hồi nào chẳng hay, mơ mơ màng màng bị Lâm Dương ném lên giường, nó đã kéo khóa quần lên, bộ dạng nghiêm chỉnh gọn gàng đến khó tin, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chống hai tay, nhốt tôi ở giữa và từ trên nhìn xuống tôi với đôi mắt đỏ trầm lắng yên tĩnh nhưng đầy màu sắc nguy hiểm.
Lúc này tôi vừa được cởi trói, khăn rời khỏi miệng, tôi cũng chẳng còn sức la héc hay mắng chửi gì, thở hồng hộc nhìn nó, tìm được một biệt danh mới thích hợp và ấn tượng gán cho nó:
- Thằng tâm thần!
Nó đã bình tĩnh hơn lúc trưa nhiều, lúc này chợt hỏi tôi:
- Mấy ngày này thằng mập đó cưỡi mày, có làm mày sướng như tao vừa làm ko?
Thực sự là... Tôi "đách" biết nó nghĩ gì mà hỏi như vậy nữa, tôi mệt mỏi đến chả buồn nói chuyện, vẫn nằm thở hồng hộc như vừa thi điền kinh xong.
Nó thấy tôi ko muốn trả lời, cũng ko tức ko vội, mặt nó như giang hồ chợ búa chợt huơ cây kéo ở trên bàn ướm vào vật héo rũ giữa hai chân tôi, lúc này tôi sợ đến tái mặt lập tức ngẩn cổ dậy, lắp bắp van xin nói:
- Dương...Dương...tao xin mày...tao đách có chọc gì vô mày, mày làm ơn...làm ơn tha cho tao!! Hôm nay tao mới gặp lại thằng Chức, là...là người cũ, chuyện lâu lắm rồi.
- Thật ko?
Giọng nó hỏi lại nhẹ như gió thoảng mây bay nhưng gieo vào lòng tôi sức nặng ngàn cân, tôi biết bây giờ điều quan trọng hơn cả là cứu lấy "bảo bối héo rũ" của mình, hoan lạc của tôi, niềm vui sướng còn lại trên cuộc đời này tôi chỉ còn trông chờ vào chỗ đó, nếu ko may bị cắt chắc tôi nghĩ mình sẽ đi chết hoặc vào chùa làm thầy tu luôn cho thoát khỏi bể hận thù...
|