Ngày Tháng Năm Ấy!
|
|
Chap 20: Dâm tiện Ngắm mấy cặp đam trường người tar nha!!!!!
Văn Chức nằm trên sàn rên rỉ một tiếng:
- Hy ơi cứu anh...anh đau quá...
Tôi nổi khùng quát lên:
- Im mẹ anh đi! Đem tiền của tôi đi bỏ trốn, hay lắm mà bây giờ con than rên gì nữa?
Lâm Dương nhìn tôi một cái rồi đi qua đạp thêm hơn chục cú vào người Văn Chức, hả hê xong nó quay ra cửa gọi:
- Tụi mày vô đây!!!
Đàn em của Lâm Dương tổng cộng bốn thằng đi vào, trên mặt chúng đều là biểu cảm chần chừ, một tên bước tới nói:
- Anh Dương...dù gì thì...bọn em đâu phải bóng? Ko biết chơi làm sao đây...
- Dạ đúng đó anh, cứ thấy ghê ghê sao ấy...
Thoáng đó tôi biết chuyện gì sắp xảy ra rồi.
Lâm Dương nhếch miệng cười rất sâu, nó ngồi trên ghế phía đối diện rồi ra lệnh:
- Chơi như tụi mày chơi gái điếm, chỗ nào đút được thì đút thôi, đàn ông con trai gì nhát cấy! Đi đi!
Hai thằng bước rề rề qua chỗ tôi, hai thằng còn lại thì qua chỗ Văn Chức. Tôi biết mình chẳng thoát được nên cũng chẳng có ý định thoát, 3P thôi mà, đâu phải lần đầu chơi, có lẽ Lâm Dương nó nghĩ tôi là một thằng bóng ngây thơ lắm mà sợ người ta cưỡng hiếp. Vả lại được chơi với bọn toàn trai thẳng thế này, tay chân lóng ngóng âu cũng là một loại tình thú.
Khỏi đợi chúng làm gì, tôi chủ động cởi hết quần áo ném qua một bên, nằm sảy dài ra đất, tôi phóng túng nói:
- Tới đây, muốn làm mẹ gì thì làm nhanh chút đi!
Hai thằng nhóc chừng mười chín đôi mươi trợn to mắt nhìn tôi như ko tin được kẻ trần truồng trước mặt chúng mới là kẻ sắp bị chúng cưỡng bức. Ở bên kia Văn Chức còn đang giãy dụa, anh khóc lên khóc xuống dưới chân Lâm Dương.
- Đại ca...xin anh...xin anh tha cho tôi lần này, mấy năm trước...là tôi điên...tôi nghe Hy xúi giục nên mới giúp nó đối đầu với anh. Tôi hối hận rồi...
Lâm Dương ko phản ứng gì với những lời Văn Chức nói, tôi đoán nó nghe ko thấm câu từ nào vì mắt nó đang lăm lăm nhìn qua chỗ tôi, ánh mắt phức tạp trong ngọn lửa giận phừng phựt. Tôi nằm sảy chân sảy tay ra sàn, tư thế rất mời gọi, hai thằng nhóc kia cũng lổn rổn mở khóa quần rồi mò tới. Một bàn tay sờ bên đùi non sau đó là đầu vú, động tác ngập ngừng vì chưa "quen việc", nhìn mặt bọn nhóc đang hoang mang tôi rất tốt bụng ra vẻ một "đàn anh" mà khích lệ chúng:
- Thô bạo lên, tao ko phải con gái, có thô bạo thì mới có khoái cảm được.
Tôi chợt nhớ đến năm đó tôi và Lâm Dương đắm chìm trong tình dục, những lần làm tình đều điên cuồng trong đau đớn nhưng vui sướng tột cùng, làm đến khi rã rời, đến khi phía bên trong mọi góc ngách đều được tưới đẫm, cả bản thân mình đều toàn là hương vị của nó.
Trí nhớ dạo một vòng đến khi sực tỉnh tôi đã nghe thấy tiếng thở gấp quanh tai mình, hai thằng nhóc có vẻ thạo việc rồi đây, kích thích rất đúng chỗ và như mong đợi của tôi, chúng bắt đầu thô bạo, bắt tôi ngậm vào miệng vật đàn ông tanh tưởi, va chạm gấp rút trong miệng ko chừa đường cho người ta thở nữa, có lúc nó còn bốp chát vào mặt tôi mấy cái. Chẳng qua cũng chỉ là mấy con nai tơ giả bộ đàn ông, tôi khích lệ bọn chúng bằng những tiếng than rên nho nhỏ, quả nhiên hệt như Lâm Dương năm đó...mấy tên nhóc này rất dễ sa lưới, mắt chúng đỏ ngầu lên, một tên bắt đầu cúi xuống cắn lên đầu vú rồi mò tay xuống chỗ bí hiểm tìm đường tiến vào.
Tôi gạc thứ đang ở trong miệng mình ra, vội hô lên:
- Ko có thứ bôi trơn là chết cả hai đấy, mày vào bếp lấy chai dầu cũng được!
Nếu có giải thưởng cho kẻ bị cưỡng hiếp mà tốt bụng và có tâm nhất thì giải đó chắc thuộc về tôi rồi. Cùng lúc đó tôi nghe phía ko xa có tiếng la thảm, Văn Chức thở gấp trong tiếng gào thét đau đớn và tiếng thở hì hục của hai thằng con trai. Người bên cạnh Văn Chức có vẻ to đô hơn thằng nhóc đang "phục vụ" cho tôi nên có lẽ anh sẽ khổ sở hơn nhiều.
Ở đây một tên nhóc rất nghe lời vào bếp tìm dầu ăn đi ra, nó vừa gảy mũi vừa nói:
- Chưa thấy thằng bóng nào dâm và điên như thằng chó này, cứ nghĩ chơi đàn ông sẽ khó...nhưng ai ngờ hình như cũng được lắm đó An, tao "cứng" rồi nè!
Thằng nhóc tên An vừa lật tôi lại, cười ha hả nói:
- Công nhận mà nhìn thằng dâm đãng này...cơ thể cũng được đó chứ, chắc tao cũng cong mất mẹ rồi Thịnh ơi!
Thằng An nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ như lửa, hơi thở gấp gáp như kẻ lên cơn hen, ngón tay lạnh ngắt dần đi xuống mông tôi tìm nơi vào nhưng mới khuếch trương phân nửa thì thình lình nó bị xách cổ áo quăng ra, ngay cả thằng Thịnh cũng bị đạp lăn lóc.
Chúng ngơ ngác nhìn Lâm Dương đang đứng trước mặt.
- Anh Dương...tụi em...làm gì sai?
Thằng Dương đá cái ghế nhựa bay thẳng ra cửa, đỏ mắt quát lên:
- Tao cho bọn mày được "vào" hay sao? Tao kêu mày hành hạ nó chứ kêu mày làm sướng nó hả?
- A...vậy...tụi em biết làm sao rồi!
Thằng An ngập ngừng nói xong quay qua giật tóc tôi lên, chắc nó nghĩ thô bạo thế này thì đúng nghĩa "hành hạ" rồi, sau đó nó nhét lại cái thứ đang cứng của nó vào miệng tôi nhưng lại nghe thằng Dương quát một tiếng nữa:
- Cút mẹ ra ngoài cho tao!!!
- Anh Dương sao...sao tự nhiên vậy?
Tôi thấy hai thằng nhãi này rất tội nghiệp, súng đã lên nòng hết rồi, mắt đứa nào đứa nấy đều đỏ ngầu nhuốm màu dục vọng, trong giờ khắc này tự dưng lại đuổi nó đi thì chẳng khác nào "đem con bỏ chợ", thực sự rất nhẫn tâm. Tôi lại nhìn Lâm Dương, nó đang hành hạ tôi nhưng mặt mài nó tối xịt, trông chẳng có vui vẻ hả hê gì cho cam, lại nhìn xuống đũng quần đang nhô cao như túp lều của nó, tôi cười trong bụng biết thì ra là như thế.
- Ko thì 3 thằng vào cũng được, tao chấp tất đấy! - Tôi sảng khoái nói.
Lâm Dương quay xuống vả bốp cho tôi một cái vào mồm, chỉ thẳng vào mặt tôi rồi nghiến răng nói:
- Mày câm miệng cho tao!!
Lúc hai thằng nhóc bị đuổi ra, tôi thấy chúng còn vẻ gì đó rất ko cam lòng, cũng tội thật mà thôi cũng kệ, ai bảo chúng ko có khả năng "hành hạ" tôi chứ. Lâm Dương thì biết làm thế nào để hành hạ tôi hơn, nó đè tôi xuống đất bắt tôi nhìn cảnh Văn Chức ở bên kia đang bị hai thằng con trai khác đút và rút dồn dập, tiếng rên đau đớn tuyệt vọng của anh, âm thanh da thịt đập vào nhau, mùi xạ hương đàn ông quẩn quanh trong phòng khách bừa bộn, cảnh tượng cưỡng hiếp bạo lực ko ai dám nhìn.
Lâm Dương kéo tóc bắt tôi chứng kiến từ đầu đến cuối rồi nó thủ thỉ quanh tai tôi hỏi:
- Đau lòng ko? Bạn trai mày đang bị chơi đấy, nhìn mặt nó kìa...chắc đang sướng lên mây rồi!
Tôi nói:
- Làm chết nó đi, làm chết cũng chẳng liên quan gì tao nữa.
Lâm Dương nhìn tôi bỏ qua vài giây kinh ngạc, nó hài lòng vui vẻ nói:
- Ngữ điệu tốt đó, ko còn nhu nhược hèn nhát như xưa nữa. Cũng phải, nó đã bỏ mày, trốn một mình qua biên giới mà. Cũng may bọn tao bắt lại được, nếu ko số nợ đó đổ lên đầu mày, thằng Tiền ko chặt cụt tay cụt chân mày mới là lạ! Sao? Hối hận chưa? Hối hận vì chạy theo thằng rác rưởi này chưa?
Ko hề có một động tịnh báo trước, Lâm Dương đã thô bạo nhét thứ cứng ngắt của nó vào nơi chật hẹp, cơn đau như bị xé đôi đánh ập tôi, kích thước này so với ký ức của những năm về trước thậm chí càng kinh người. Nó bắt tôi quỳ trên sàn, sau đó tấn công thúc sâu đến tận gốc, tiếng thở sau lưng bắt đầu biến thành vũ bão, Lâm Dương ghé đến vành tai tôi thổi vào, nó hổn hển vừa nhấp nhẹ nhàng vừa hỏi:
- Mấy năm rồi nhỉ, nó chơi kiểu gì mà ko làm chỗ này của mày rộng ra chút nào, còn...khít như vậy, có phải...nó ko thể làm mày sướng, thế nên mày mới đi tìm thằng chó chủ quán café ở đường 4?
Động tác từ tốn của nó càng khiến tôi khó chịu, tôi quay mặt phối hợp mà liếm nhẹ lên chiếc cằm nhọn đã lún phún râu, nói:
- Ko ai bằng mày được!
- Dâm tiện!!
Lâm Dương nói bằng giọng quẫn bách, nó bắt lấy eo tôi rồi bắt đầu điên cuồng vận động bít-tông, khi chạm tới chỗ nhạy cảm phía bên trong, tôi ko khống chế được ngẩn mặt thở hắt một tiếng. Ký ức ùa về, khoái cảm này đúng như lời tôi nói, ko ai có thể cho tôi ngoài Lâm Dương. Đôi bên đã từng quá quen thuộc cơ thể đối phương, Lâm Dương vẫn còn nhớ làm thế nào để tôi phải bật miệng mà rên rỉ đến khàn cả giọng. Tiếng thở của nó cũng ngày càng mất kiểm soát, Lâm Dương có lúc sẽ chửi thề, mắng tôi thậm tệ nhưng tôi ko thèm để ý, nó nói đúng, tôi chỉ là một tên bóng khát dâm, ngoài tình dục thì ko còn thứ gì có thể khiến tôi hạnh phúc.
Có vẻ tiếng rên của tôi lại thu hút "ong bướm", chắc như lời Lâm Dương từng nói nhiều năm về trước, bất kì thằng đàn ông chuẩn men nào khi nghe tiếng rên của tôi đều sẽ bị bẻ cong, nó còn nói mỗi lần nó nghe tôi rên thì khát vọng muốn "làm" chết tôi lan tràn chiếm phủ đầu óc, nó còn nói bản chất dâm đãng của tôi thích hợp đi làm điếm vì thê sẽ gặt hái vô số tiền.
Hai tên đang hành sự với Văn Chức ở bên kia khi nghe tiếng rên đã ngẩn đầu nhìn sang, trong mắt của chúng, tôi có thể nhìn ra sự thèm thuồng khó nhịn vì so với cưỡng hiếp một người đã bất tỉnh thì làm với một người còn tỉnh táo và phóng túng chiều ý chúng thì vẫn hơn.
Văn Chức bất tỉnh rồi, tôi thấy anh ko nhúc nhích gì, mặc kệ cho hai tên kia tàn phá cơ thể mình ko thương tiếc.
Hình như Lâm Dương đã phát hiện những đôi mắt dõi theo cuộc vui của chúng tôi, nó đột nhiên quát lớn:
- Nhìn cái gì? Bọn bây muốn tao móc mắt cho chó ăn phải ko?
Một tên cười tà tà nói:
- Đại ca ơi, anh kiếm đâu ra hàng hiếm này vậy, tụi em nghe giọng nó thôi mà đã chịu ko nổi rồi, lát nữa anh có thể...
Lâm Dương hơi dừng động tác, tôi bị ép làm từ phía sau nên chẳng thấy vẻ mặt nó bây giờ, chỉ nghe giọng lạnh tanh của nó bật hỏi lại:
- Có thể? Có thể cái gì, mày gan nói thử xem?
Hai thằng kia lập tức mặt mài lấm lét quay đi, ngoan ngoãn làm tiếp công việc của chúng bên kia vừa nói:
- Dạ ko có gì ạ, anh tiếp đi, tụi em ko nhìn nữa.
- Liệu hồn cho tao!
Nhưng sau đó Lâm Dương ko làm ở phòng khách, nó rút ra, rồi bưng tôi ném về phòng. Ở trong phòng ngủ từng là của tôi và Văn Chức, bấy giờ diễn ra cuộc tình nóng bỏng mà Văn Chức đã ko còn là nhân vật chính. Lâm Dương vừa cưỡi lên người tôi vừa tát cho tôi mấy bạt tay, nó nghiến răng mắng:
- Thứ điếm dâm tiện chuyên dụ dỗ đàn ông!
Nó dạng hai chân tôi ra rồi bắt đầu chen vào chỗ chật hẹp, mãnh liệt thúc đẩy, làm chính diện khiến tôi được nhìn kĩ gương mặt của Lâm Dương hơn. Hai mươi bốn tuổi, nó đã là một gã đàn ông khỏe mạnh và cường tráng, tôi nhớ múi cơ bụng của nó, muốn đưa tay sờ lấy nhưng lúc này Lâm Dương đang mặc áo, nó cũng ko cho tôi chạm vào, hất tay tôi ra rồi lại lạnh nhạt mắng:
- Mày tưởng mày là ai? Thứ rác rưởi như mày mấy năm qua bị đàn ông chơi đến tàn tạ, tao có nên dùng cách của con đàn bà ngày đó, lấy keo để dán lỗ này lại, để cho mày từ nay ko đi mồi đàn ông nữa ko?
Nó đang nhắc lại chuyện bị bắt gian ở nhà nghỉ của tôi với Quốc Hy, đó là cái ngày tôi ko muốn nhớ lại nhất, nỗi nhục nhã ê chề khiến tôi thậm chí còn muốn chết đi. Nhưng tôi đã thông suốt rồi, ko ai thương tôi nhưng tôi phải biết tự thương mình, phải sống, bằng cách gì cũng phải sống, mà còn sống thật tốt để cho bọn người khinh thường tôi phải trố mắt.
Bây giờ đã rơi vào tay Lâm Dương, tôi có thể chiều theo mọi thứ nó muốn miễn là giữ được cái mạng nhỏ này. Tôi ôm cổ Lâm Dương, dưới khoái cảm dồn dập đến tê dại, tôi thình lình hôn cằm nó, ko biết vì sao nhưng tôi có cảm giác như...Lâm Dương có tình cảm với tôi. "Tình cảm" ở đây chính là sự luyến tiếc đối với một bạn tình hợp ý trăm phần trăm, làm tình với ai cũng ko thích bằng với nó và tôi nghĩ Lâm Dương cũng cảm thấy y hệt vậy, thế nên tôi lợi dụng điểm này.
Dưới động tác bít-tông ko ngừng nghỉ, tôi lắc lư theo, vòng tay ôm cổ nó để lấy điểm trụ, cảm thụ nơi nào đó nóng rần như kiến cắn vừa đau vừa sướng từ tận sâu bên trong. Tôi gắng gượng trong tiếng rên và thở dốc vừa cười đểu nói:
- Ah...Mày...mà dán chỗ đó lại, sau này...mày ko hối hận hay sao? Ah...ah...sâu quá...Dương...sướng quá..
- Nói hay nhỉ!?
Lâm Dương thình lình thúc sâu một cú khiến tôi giật bắn người, rồi những cú thúc sau đó nữa đều chỉ đâm vào điểm nhạy cảm đó, tôi ko chịu nổi mà vặn vẹo, thở dốc một hồi.
- Tao sắp rồi...ah...ah...
Tới một lúc, Lâm Dương mặc dù hưng phấn điên cuồng vẫn chưa có dấu hiệu muốn xuất nhưng tôi đã ko chịu nổi kích thích dồn dập. Qua mấy năm, kĩ năng làm tình của nó đã tiến bộ rồi, hoặc giả trong tiềm thức tôi luôn chờ đợi ngày nào đó được làm tình một cách trọn vẹn đến mất đi lí trí và Lâm Dương đáp ứng được nhu cầu đó nên bấy giờ rất mau mà đạt được tới đỉnh. Tay tôi ma sát vật dựng thẳng giữa hai chân mình, một tay vân vê đầu vú, cũng giống như đàn bà, đầu vú của tôi lạ thay cũng là nơi rất nhạy.
Tiếng lép nhép ngày một lớn dần, Lâm Dương cuốn tôi lại như cái bánh, để chân tôi qua khuỷu tay nó, kê gối để nơi giao hợp nhô cao, từ từ rút ra rồi từ trên cắm phập xuống lút cán.
Tiếng rên đồng loạt phun ra khỏi miệng của cả hai, tiếng của tôi đã biến thành nức nở khi nào chẳng hay. Lâm Dương nhìn xuống đầu vú sao đó ghé miệng cắn nghiến, tôi vô thức rên lớn, đoán chừng người bên ngoài phòng khách còn nghe thấy. Động tác ngày một điên cuồng, nó nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ rực màu dục vọng. Lâm Dương bấu tay chặt vào hai bắp đùi tôi rồi điên cuống nhấp vật nóng cứng như cây sắt đâm vào trong loạn xạ, mọi góc gách trong đó đều bị chọt đến ê ẩm. Tôi nhắm mắt rên rỉ, tay bấu vào gối, lúc này đây chỉ biết ở nơi kia của mình như sắp bị chọc đến rách.
- Ah...ah...ah...chết mất...chết tao mất...
Lâm Dương lúc lắc chọt thêm vài cái nữa, tôi thét lên một tiếng rồi co giật rồi bắn ra ướt cả bụng cùng lúc đó cũng nghe tiếng thở dốc như vũ bão của người ở trên mình, nghe nó gầm thỏa mãn một tiếng nhưng lạ thay bên trong ko có thứ gì chảy ra. Lúc này tôi mới biết nó dùng bao, cũng phải, nó là người sạch sẽ cẩn thận, sao lại ko dùng bao với kẻ mà nó cho là rác rưởi chứ!
Tôi chẳng buồn quan tâm, nằm trên giường thở hồng hộc sau cao trào, phần eo dưới mỏi nhừ, ngay cả chân cũng ko khép lại nổi mà mặc kệ dạng ngang như đàn bà đang đẻ. Lâm Dương đã rút ra, nó tháo bao quăng đi sau đó trồng thêm một cái mới vào trong khi đôi mắt đỏ rực vẫn ko hề dời khỏi phần dưới đang dạng như bà đẻ của tôi, nếu tôi biết cái tư thế đó đã mời gọi nó làm tân bốn hiệp chưa dừng, tôi đã ko vì lười mà tự động chuốc khổ.
|
Chap 21: Vợ con Lâm Dương!? Sáng hôm sau tôi dậy ko nổi, phải ngủ tầm đến trưa mới lếch thân tàn ma dại đi tắm sau đó cuốn tấm chiếu ra định mang ra ngoài giặc. Trên đó có vết máu và cả mùi xạ hương rất nồng của cuộc tình vũ bão đêm qua. Lúc tôi đem chiếu ra ngoài phòng khách thì nghe tiếng cười rôm rả. Ko thấy Lâm Dương và Văn Chức đâu, bốn thằng đàn em của nó đang ngồi ở phòng khách nhậu nhẹt, mấy thằng này trông như mấy đứa sống bằng màn trời chiếu đất ko có nhà cửa hoặc bị gia đình tống cổ đi rồi, bây giờ chúng đã xem ở đây như là nhà của chúng luôn, rượu bia đầy bàn nói cười ha hả ko cần biết chủ nhà đã đứng phía sau nhìn bao lâu.
Thằng Thịnh là người đầu phát hiện tôi đứng ở đó, lập tức xì xào với ba đứa còn lại, chúng nhìn tôi với đôi mắt đỏ rạo rực đánh giá, sau đó cười hùa một trận.
Thằng An nhai đậu phộng chợt cười, giả bộ thân thiết lên tiếng:
- Anh Hy biết uống bia ko? Qua đây uống với bọn tôi vài lon, hôm qua bọn tôi làm vậy...cũng xin lỗi anh, chứ anh Dương đã lệnh rồi mà bọn tôi ko làm là ko được.
Thằng Thịnh xen vào, cũng nói bằng giọng hòa nhã:
- Với lại Anh Dương đã đồng ý trả nợ của mấy anh cho thằng Tiền trước rồi, căn nhà này bây giờ coi như vật thế chấp, ảnh nói sau này bọn tôi được ở đây, coi chừng anh với thằng Chức tới khi nào hai người trả dứt nợ mới thôi.
Tôi đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện, nhưng ko tài nào hiểu được thằng Dương làm gì mà có được số tiền lớn như vậy, nó thay Văn Chức trả nợ để từ từ bọn tôi làm trâu ngựa để trả cho nó. Cuộc làm ăn này nhìn tới nhìn lui cũng ko thấy lời chỗ nào, tôi chẳng hiểu nổi Lâm Dương nó đang nghĩ hay suy tính cái gì nữa.
Hai thằng còn hôm qua "hành sự" với Văn Chức, một đứa tên Hiệu và một đứa tên Nam, trông có vẻ già dặn và nghiêm túc hơn, một đứa chỉ hộp cơm trên bàn nói với tôi:
- Với lại bọn tôi phụ trách coi chừng anh, mỗi ngày 3 bữa đầy đủ, chỉ việc anh đừng ra khỏi nhà thôi.
Tôi suy nghĩ một lát rồi bật hỏi:
- Thằng Dương nó muốn nuôi heo hay sao?
Tôi dự tính được chuyện Lâm Dương ko tha cho mình, nhưng ngàn tính cũng ko tính được nó lại nhốt tôi như những năm về trước, trong cái địa ngục trần ai đó.
Thằng An cười ha hả đáp thẳng mặt tôi:
- Ảnh ko nuôi heo, anh đang nuôi đĩ mà?
Rồi cả bọn chúng cười ồ lên nắc nẻ. Tôi muốn đi nói chuyện với Lâm Dương, nhưng kiếm quanh nhà cũng ko thấy bóng dáng nó, tôi đi tới căn phòng tồi tàn đầy gián và chuột thường ngày chỉ để mấy thứ đồ hư hỏng và đồ ve chai, nghe từ đó phát ra tiếng rên.
Văn Chức ở trong đó, anh nằm co quắp trong góc phòng dơ dái, anh bẩn, anh tàn tạ, anh như một tấm giẻ rách và hôi hám mà tôi ko muốn đụng vào. Anh nhìn thấy tôi đi vào, rên càng lúc càng dữ hơn, mấp mái đôi môi nứt nẻ, gọi:
- Hy ơi...Hy...anh chết mất em ơi...em cứu anh...
Coi như bọn chúng còn chưa muốn anh chết, để sẵn kế bên đồ ăn, chai nước và bông băng thuốc đỏ nhưng Văn Chức ngồi còn muốn ko vững huống hồ là đụng tới những thứ đó. Hoặc là, vết thương trầm trọng ở đâu đó không cho phép anh ngồi, anh chỉ có thể nằm nghiêng.
Tôi vô cảm nhìn anh, nhìn cái người đầu ấp tay gối với mình trong bốn năm qua nhưng chỉ là một tên điếm thúi, hèn hạ và bạc bẽo, nhìn anh bằng cặp mắt của người xa lạ. Anh rên rỉ tiếp tục gọi:
- Hy! Anh yêu...yêu em mà...xin em...anh đau quá...
Tôi đi tới khom người nhìn anh, nhỏ giọng nói:
- Ngày đem 8 triệu đi anh có nghĩ tôi sẽ phải đối mặt với thằng Tiền như thế nào ko Chức? Yêu tôi ư? Anh chỉ yêu mình mình thôi!
- Anh xin lỗi...lỗi do anh hết...anh là thằng chó...anh khốn nạn...vô sỉ...nhưng anh hối hận rồi em à...
Tôi đứng dậy lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Mấy ngày trước tôi cảnh cáo anh, thằng Dương sẽ ko tha cho chúng ta nhưng anh đâu có nghe, tôi đã chuẩn bị một số tiền để cùng anh trốn, nhưng anh đi đánh bài, thằng Tiền tới lấy hết số tiền đó, sau đó tôi phải ngủ bốn đêm với một thằng cha biến thái để lấy tám triệu. Rồi anh đối xử với tôi thế nào? Lấy tám triệu đó ngoắc đít đi như đách còn vướn bận cái mẹ gì ở đây...Chức...ngay cả chó anh cũng ko xứng được so sánh đâu! Tôi làm người tuy thất bại, tôi từng là đứa hèn nhát và nhu nhược nhưng ít nhất tôi đách có lỗi với ai trên đời này, nhưng anh có lỗi với tôi quá nhiều.
Tôi nói xong đi tới cầm đồ ăn thức uống, bông băng thuốc đỏ gì chọi ra ngoài cửa sổ trước đôi mắt tuyệt vọng của anh.
Ai mà ngờ Lâm Dương nó đang ngồi ở ngoài kia đang nghe điện thoại và hút thuốc, cũng may đồ tôi quăng chưa trúng người nó, nó nhìn đống đồ dưới chân sau đó ngẩn nhìn tôi qua khung cửa sổ. Đôi mắt đen láy của nó đột nhiên ánh lên tia buồn cười, nó cúp điện thoại xong thì đi tới chống tay trên bậu cửa sổ rướn nhìn vào phòng, vừa hút thuốc vừa cười nhàn nhạt hỏi:
- Mới sáng vợ chồng cãi vả gì mà quăng đồ ghê vậy?
Tôi ngược lại hỏi nó:
- Mày nhốt tao ở đây để làm chi?
Nó rít một hơi thuốc sau đó nheo mắt nhả khỏi, đưa tay nựng nựng cằm tôi rồi nói:
- Dữ nghen Hy, mấy năm ko gặp mà anh mạnh mẽ tới phát sợ luôn, tôi có nhốt anh đâu, tôi lo cho "chồng" anh thôi. Anh cứ ra ngoài dẹo trai miết thì ảnh ở nhà đau tim mà chết sớm, phải ko Chức?
Văn Chức ở trong góc phòng rên rỉ đột nhiên gượng nói:
- Tha cho tôi đi, đại ca...cậu muốn Hy thì tôi trả lại cho cậu đó, làm ơn tha cho tôi...
Lâm Dương cười khẩy, nó chưa kịp nói thì tôi đã mau miệng hơn, tôi quay ngoắt ra khỏi căn phòng hôi hám này vừa đi vừa nói:
- Tao đách phải món hàng và tao cũng đách là của thằng nào cả!
Tôi đi rồi, hình như nghe thấy tiếng cười trầm của ai đó vọng lại. Những ngày sau đó nữa cũng ko tệ như tôi tưởng, suốt ngày tôi chỉ ở trong nhà ko có công lên chuyện xuống gì cũng có cái ăn, Lâm Dương thì rất hiếm ở nhà, có đêm về có đêm ko, khi về thì như thường lệ tôi và nó làm tình. Ngoại trừ cảm giác luôn bị bốn cặp mắt ở phòng khách nhìn tới dựng đứng lông tơ thì cơ bản cuộc sống hiện tại cũng ko có gì quá khó chịu gì. Tôi kinh ngạc chứ, tôi cứ tưởng thằng Dương sẽ sắp xếp kế hoạch gì đó để hành hạ tôi sống dở chết dở nhưng mà lạ thay nó chẳng có biểu hiện gì sất, hoặc giả kế hoạch vẫn ở trong đầu nó nhưng nó chưa thi triển thôi. Mà tôi cũng chẳng màng quan tâm, nó muốn làm gì thì làm, cũng lắm thì thí mạng.
Lâm Dương để cho Văn Chức vẫn ở đây, đương nhiên là ở trong căn phòng dơ dáy, sáng thứ ba, nó đem quần áo của nó chuyển vào phòng tôi rồi kêu đàn em đem đồ của Văn Chức quăng qua căn phòng dơ dái kia. Từ đó Văn Chức sống ở đây như một con nợ, một kẻ hầu chứ ko phải là chủ nhà nữa. Tôi nghĩ nó cố ý, địch ý của Lâm Dương đối với Văn Chức chưa bao giờ phai nhạt, như vết sẹo năm đó giờ vẫn còn in rõ ràng trên vầng trán rộng sáng sủa.
Một tháng trôi qua. Ngày nọ đang là buổi trưa, bốn thằng ăn bám ko có ở coi chừng tôi vì hôm nay Lâm Dương ko có công chuyện nên chỉ ở đây.
Tôi nằm trên salon nghe mấy bản nhạc cũ từ TV, gió thổi qua cửa sổ hiu hiu, tôi ko cưỡng lại được cơn buồn ngủ ập tới, vừa thiu được vài phút thì cảm giác trên ngực mình như có tạ đè, Lâm Dương nằm tì cằm trên ngực nhìn tôi ko chớp mắt, nó làm như nó bé bỏng lắm ko bằng, từng tuổi này vẫn thích cái cách nằm chỉ dành cho em bé đó. Người tôi nghiệp là tôi đây nè, chịu ko nổi bảy tám chục kí nên muốn đẩy nó ra, nhưng mà nó cứ dính cứng ngắc, làm cách nào cũng ko đuổi xuống được mà còn trưng ra ánh mắt ko hài lòng khi tôi đòi đuổi nó xuống.
- Mày...làm trò gì vậy? - Tôi cau co hỏi.
Nó đưa tay vuốt râu con trên mặt tôi, lười lười đáp:
- Ko làm gì.
- Hôm nay ko có chuyện gì làm, sao mày ko về với vợ con mày đi, mày cứ tính lằng nhằng với tao như vậy hoài hả Dương?
Tôi thành thật hỏi nó một câu, còn nhớ trước lúc tôi bỏ nhà đi thì con Thúy đã có bầu và mấy ngày nữa chúng sẽ làm đám cưới.
Lâm Dương thở hắt một tiếng rồi hời hợt nói:
- Vợ con con khỉ khô gì, đách có!
- Cái gì?
Lần này tôi hất nó ra, ngồi dậy nhìn thẳng nó trong vẻ kinh ngạc. Lâm Dương lại đè tôi xuống salon, phả hơi thở nóng rực của nó vào cổ tôi rồi thì thào nói:
- Tao bỏ con Thúy, sau đó nó đi nạo thai rồi.
- Tại sao? - Tôi mơ hồ bật hỏi.
- Tại chán chứ sao!
Đối với Lâm Dương lí do đó hết sức hợp tình hợp lí, nhưng còn đối với Thúy thì sao? Nó đã phá hủy cuộc đời của một cô gái trong sáng xinh đẹp, bây giờ còn nói về chuyện đó với giọng điệu như chẳng quan trọng lắm, thậm chí ko hề có chút cảm giác có lỗi nào với đứa con tội nghiệp chưa kịp chào đời.Với Thúy mà nó còn đối xử nhẫn tâm như vậy thì tôi đã là cái thá gì?
Lâm Dương nằm trên người tôi, hơi thở đều đều, chúng tôi giống như cặp tình nhân bình thường tận hưởng trưa hè mát mẻ, ko bận bịu, ko lo toan mà nằm cùng nhau nói chuyện phiếm. Vừa nghĩ tới chữ "tình nhân" tôi lập tức có cảm giác mắc ói. Nó thào thào nói tiếp:
- Sau khi mày bỏ đi, tao vào viện ở trong đó mấy ngày, đám cưới hoãn lại rồi sau đó một thời gian ba mẹ nó đòi tao ko được đi theo bọn Lương Cù nữa mới cho cưới. Tao thấy phiền quá nên hủy mẹ đám cưới luôn. Rồi nhà nó bắt nó phá thai, sau đó nó lấy thằng cà lăm nhà ở đầu hẻm.
Lâm Dương kể bằng giọng rất nhẹ nhàng êm ả, nhưng tôi biết đối với Thúy thì quãng thời gian đó ko hề êm ả chút nào. Cô yêu nó thật lòng, yêu nhầm phải một tên đểu và phải chịu kết cục như thế.
|
Chap 22: ...!? Trong quá khứ khi chúng tôi còn ở chung một nhà, một ngày nọ mụ dì ghẻ mời bà thầy bói ko biết ở đâu tới bói cho số của bả và số của thằng Dương, tôi nhớ mại mại lúc đó bà thầy bói nói kiếp trước của nó là vua cha gì đó tài đức lắm nên cuộc đời kiếp này của thằng Dương rồi cũng sẽ rất sướng, nó ko cần lo toan chuyện tiền bạc nhưng sẽ sống dư dả ko thiếu thốn gì, sau một chút biến cố tuổi trẻ thì càng về sau cuộc sống càng ổn định, con đường tình duyên ít trắc trở, sẽ cưới vợ vào trước năm 20 tuổi, yên bề gia thất đến già. Bả còn nói đoạn sau cái gì đó nữa nhưng tôi ko nhớ, chỉ nhớ đại ý là nếu ko cưới vợ được vào trước năm 20 thì sau này nó sẽ khổ tâm vì đường tình duyên.
Nó là kẻ vô tâm, Lâm Dương chính xác là một tên đểu vô tâm chỉ biết yêu chính nó nên tôi ko tài nào tưởng tượng được cảnh nó yêu ai đó và "khổ tâm". Nếu có thể để cho nó khổ sở thì hi vọng y hệt như lời bà thầy bói đó nói, kẻ đó mau mau xuất hiện đi, xuất hiện để còn giải cứu cho tôi nữa. Đang lúc nghĩ vẩn vơ thì bị véo đùi non một cái, tôi "ái" một tiếng nhìn kẻ nằm trên ngực mình đang lườm lườm con mắt.
Nó nói:
- Mày đừng có tưởng tao dễ dàng tha cho mày, năm đó mày với thằng chó đó thông đồng với nhau dám đánh tao, ăn cắp đồ rồi bỏ đi với nhau. Ông già mày tức lên tăng song phải nhập viện còn mẹ tao thì điêu đứng, chẳng còn hơi sức đâu mà chăm sóc lão già vừa ko có tiền lại nằm một chỗ nên đòi kí giấy lí hôn. Ổng nằng nặc ko chịu kí đơn nên mẹ tao bán căn nhà rồi ôm tiền đi luôn, bả nói nếu gặp lại mày là xé xác mày ra cho chó ăn!
Tôi hoàn toàn tưởng tượng được cảnh mụ ác phụ đó nghiến răng nghiến lợi phun ra câu muốn xé xác tôi, nhưng khoan...điều quan trọng hơn là Lâm Dương nói ông già nhập viện, bây giờ khi nghĩ về ổng thì tôi ko sửa được cách nói và suy nghĩ rằng ổng chỉ là "cha của người ta", người sinh ra tôi...nhưng ông ko thương yêu gì tôi nên tôi cũng ko nhất thiết nghĩ về ổng mà tội nghiệp, tội nghiệp những năm cuối đời ổng phải sống với bệnh tật và cô đơn.
Tôi hỏi Lâm Dương như một thắc mắc lâu lắm rồi:
- Ổng có nói gì tao ko?
Nó chôn mặt vào cổ tôi, cắn cắn hôn hôn trên xương quai xanh rồi thào thào nói tiếp:
- Lần cuối cùng tao tới thăm...ổng nói nếu tao có gặp mày thì đem mày tới thăm ổng, bây giờ ổng chẳng còn mấy năm nữa là "đi" rồi nên thấy hối hận...vì hồi đó ko lo lắng được gì cho mày.
Tôi nghiến răng chửi thề một tiếng, nói trong cơn tức giận:
- Nực cười! Sắp chết rồi mới hối hận hả? Vậy thì đợi ổng xuống lỗ đi, tao tới thăm ổng! Thằng Hy này tuy sống có vô dụng và nhục nhã thế nào nhưng đách bao giờ có lỗi với ai, quan tâm, lo nghĩ cho người ta nhưng cuối cùng chẳng thu lại được cái giống ôn gì. Bây giờ tao sống chỉ yêu mỗi bản thân tao, đách thương yêu con cóc nào hết, toàn là lũ miệng quan âm bụng một bồ dao găm!!! Một mình tao...
Lâm Dương nghe tôi nói, nó đột nhiên cắn nghiến lên cổ tôi sau đó chen đầu gối vào giữa đũng quần tôi cọ sát. Lúc nó nhìn tôi, trong đôi mắt đen lay láy như ẩn hiện vẻ buồn bực và ko hài lòng sau đó đột nhiên nó ghé miệng cắn nghiến môi tôi chặn đứng những câu tức giận trong lòng tôi vẫn chưa tuôn ra hết.
Lúc nói thế, tôi đang nghĩ tới những ngày tháng như địa ngục trước đây của mình, nhớ tới ánh mắt của cha người ta, mụ dì ghẻ, nhớ tới người mẹ kính yêu nhưng đã bán rẻ con trai bà với mười triệu, nhớ tới gã đểu Quốc Hy, và còn Văn Chức nữa. Bấy giờ tôi và Lâm Dương đang hôn môi, nó hôn ko chừa đường để tôi thở, tiếng mút mát vang lên giữa khung cảnh trời trưa êm ả tới nhàm chán, nó mút lưỡi tôi, mỗi lần đẩy đầu lưỡi sâu vào trong khoang miệng như muốn chiếm hết mọi góc ngách.
Tiếng thở ồ ồ ngày một dồn dập báo hiệu cho cơn hứng tình đột xuất, có thứ cứng ngắt cạ dưới bụng, tôi chưa kịp phản ứng thì thấy Văn Chức đang ôm cây lao sàn nhà đi qua. Như anh chưa thấy cái gì ko hợp, anh đã quen rồi, một tháng qua anh sắm đúng vai một kẻ người ở ko nhiều chuyện, ko làm phiền chủ nhân khi hai người chúng tôi có thể tùy mọi địa điểm mà phát tình. Anh dâng hai tay cho Lâm Dương nhà của mình, phòng của mình, giường của mình và cả người tình của mình.
Tôi hôn Lâm Dương nhưng vẫn nhìn Văn Chức bằng đôi mắt rực lửa rồi trong vô ý cắn vào lưỡi nó.
- A...
Lâm Dương vội đẩy tôi, nhổ một ít nước bọt có pha máu đỏ ra sàn rồi nó trừng nhìn xuống, mắng:
- Con mẹ mày!!
Tôi đã chuẩn bị tốt cho một cái tát nhưng ai ngờ Lâm Dương ko làm, nó chỉ lận lưỡi vài lần nhổ mấy ngụm nước bọt pha tí máu ra sàn sau đó quay ra nhìn Văn Chức, hô một tiếng:
- Qua đây lao nốt chỗ này luôn đi!
Văn Chức ngoan ngoan đi qua lao dọn, trong quá trình đó tôi vẫn nhìn anh, nhìn kẻ ngu ngốc hẹn mọn đến chướng mắt. Tôi nghĩ ít nhất khi nhìn thấy chúng tôi quấn quýt, với cương vị từng là bạn trai trong suốt mấy năm anh sẽ có chút phản ứng hay ít nhất là một gương mặt buồn, nhưng ko hề có.
Anh hề hà với Lâm Dương mỗi việc nó sai anh làm, anh vuốt đuôi, anh lấy lòng nó vì nó gánh số nợ thay anh và thỉnh thoảng nó còn cho anh chút tiền mua thuốc lá. Anh đã là con người mất hết tự tôn và liêm sỉ, chấp nhận sống như một con chó nhỏ mặc cho Lâm Dương sai khiến.
Lâm Dương bóp mặt tôi kéo qua nhìn nó, có vẻ như nó biết tôi đang nhìn Văn Chức, trong đôi mắt nó tràn ra vẻ chế nhạo, hỏi:
- Sao? Còn luyến tiếc hả? Cần hôm nay đem đồ đạc của mày chuyển qua cái phòng vừa dơ vừa hôi đó ở cùng nó ko?
Tôi phủi tay Lâm Dương, quay mặt đi rồi lạnh nhạt nói:
- Giết tao, tao cũng ko ở lại với nó!
- Vậy sao nhìn dữ vậy?
Tôi nhìn đôi mắt có ý cười của Lâm Dương, vuốt sườn mặt nó rồi lả lơi nói:
- Nhìn nó để nhớ lại tao từng ngu đến thế nào. Ko biết lúc trước nghĩ gì lại chấp nhận ở với nó...trong khi...còn có một thằng mặt mũi đẹp, thân thể đẹp, làm tình sướng tận óc đang ở trước mặt tao thế này...
Trưa buồn chán chẳng có chuyện làm, thôi thì lại mồi lửa cho một trò chơi mới. Tôi chẳng có suy nghĩ gì khác ngoài chuyện tình dục, cần gì phải nhẫn nhịn phát khổ khi tôi đã xác định sau này sẽ chỉ sống cho bản thân mình và sống cho khoảnh nhắc như thể là khoảnh khắc cuối cùng mình được sống.
- Cái miệng điếm của mày làm tao cứng đấy!
Đôi mắt Lâm Dương càng đậm ý cười và sự kiêu hãnh của giống đực. Chúng tôi mặc kệ Văn Chức vẫn lui cui bên cạnh lao lao quét quét rồi lẳng lặng rời khỏi phòng khách khi nào chẳng hay, chúng tôi quấn lại với nhau, áo quần quăng tứ tung, vội vội vàng vàng gắn kết vào nhau, tiếng rên rỉ hân hoan trên chiếc solon cũ đang run lên bành bạch.
Lâm Dương kéo tay tôi đặt lên vùng bụng săn chắc của nó, tôi được thỏa thích sờ nắn làn da màu đồng và những khối cơ nam tính, khoái cảm và sự thỏa mãn dồn xuống bên dưới chỗ gắn kết khiến mỗi lần thít chặt đôi bên cảm giác sướng như lên mây. Lâm Dương thở dốc mỗi khi nó đi vào sâu tận gốc, tôi ưỡn cong người để nó liếm và hôn lên đầu nhũ nhạy cảm, trong khi đó những cú thúc bên dưới mạnh và vồn vã như đang chạy trối chết ngày tận thế.
Âm thanh giao hợp vang vọng trong phòng khách khiến người nghe đỏ mắt tía tai, tôi quăng ra đầu tất cả những thứ xấu hổ và cảm xúc ko thuộc về tình dục, trọn vẹn làm tình, trọn vẹn cảm nhận khi được thứ thô to đó lắp đầy cơ thể, tàn phá mọi góc ngách trong nơi chật hẹp và ẩm ướt. Tiếng rên nấc bật khỏi môi, Lâm Dương mút chóc trên đầu vú sau đó ghé tới mở khớp hàm, bắt đầu hôn môi.
Thời gian triền miên diễn ra chẳng lâu, Lâm Dương bắt đầu mất đi lí trí mà xỏ xuyên qua người như muốn tách đôi tôi làm hai mảnh, nơi đó bị chọc đến tê dại và ngứa ngái ko chịu nổi, tôi nức nở cầu xin nó, nó càng điên cuồng dạng hai chân tôi kéo căng đến ko thể căng hơn được nữa để chỗ giao hợp càng lộ rõ trước mắt nó, tôi thấy nó nhìn vào đó bằng con mắt đỏ rực, nhìn đến ko chớp mắt, giọt mồ hội nong nóng cũng rớt xuống chỗ kết hợp, Lâm Dương hổn hển nói cái gì đó tôi ko nghe rõ, nhưng câu sau, trước khi nó gầm lên thúc mạnh vào người tôi cú cuối cùng rồi phóng xuất, tôi nghe nó nói:
- Hy...Hy...mày là của tao! Mày phải là của một mình tao!!
Lần đầu tiên kể từ lúc gặp lại Lâm Dương ko dùng bao mà làm tình, thứ chất lỏng nóng và nhớp nháp chảy ồ ạt phía trong tôi suốt mười giây chưa hết, tưới ướt mọi góc phía bên trong chỗ chật hẹp đó, tràn ra dọc khe mông xuống salon trong khi...tôi vẫn chưa xuất được. Lâm Dương cúi người cụng vào trán tôi tìm điểm tựa, thở gấp hổn hển sau khi cao trào, tôi nói bằng giọng chứa ý cười, bàn tay vẫn ma sát liên tục ở phía trước nhưng vẫn chưa tới mức độ sướng khiến tôi phải xuất.
- Ko dùng bao...làm sướng hơn đúng ko? Mày yên tâm đi, tao đách có bệnh gì đâu mà sợ, lúc trước làm với ai cũng dùng bao hết. Chỉ có mày là đứa ko thích xài bao thôi!
Nó thở dốc xong, lấy tinh thần lại nhìn tôi, trong đôi mắt đen ngập tràn thỏa mãn.
- Vậy...tao là đứa duy nhất "làm" mày mà ko đeo bao hả?
- Ừ!
Biểu cảm của nó tức cười hơn tôi tưởng, như một thằng nhóc cầm trong tay que kẹo ngọt ưa thích, nó cúi xuống hôn tôi đến choáng váng mặt mài sau đó hì hục ghé xuống, ko có lời báo trước nào mà ngậm hoang lạc của tôi vào miệng. Tôi run rên sung sướng bấu chặt vai Lâm Dương, khi nghĩ tới từ trước đến giờ chưa từng ai muốn lấy lòng tôi như cách Lâm Dương đang làm, tôi lại cảm thấy vô cùng ấm áp, chẳng bao lâu đầu óc tôi cũng lơ lững bay theo những tiếng mút rồi sau đó vui sướng mà run rẩy xuất ra. Lâm Dương chùi khóe miệng rồi ghé lên nhìn tôi từ trên xuống, tôi sợ nó nổi khùng mà vớt cho tôi cái bạt tay nên vội nói:
- Tao đã cảnh báo rồi...sao mày ko nhả ra...ko phải lỗi tại tao!
Chính xác là nó đã nuốt hết mọi thứ tôi vừa phóng thích, con đàn cháu đống của tôi đều đã ở trong bụng nó hết rồi, vừa nghĩ tới thôi, da mặt dày của tôi cũng ko chịu nổi mà nóng rần. Lâm Dương ko có tức giận, ngược lại còn trông cực kì vui vẻ mà nói với giọng như tinh nghịch:
- Tao cố ý đó, tao muốn ăn sạch của mày đó thì đã sao nào?
- Mày...
Tôi ko biết phải nói gì ngoại trợn tròn mắt, Lâm Dương cũng ko đợi tôi nói gì, nó kéo gập chân tôi lại, chỗ đó còn chưa kịp khép miệng đã dễ dàng bị nhồi nhét trở lại căng đầy.
- Ah~
Tôi ngẩn cổ rên lên một tiếng khàn. Nó cười tà từ từ vận động hông, chắc chắn mà nói:
- Lần này phải "cùng lúc" mới được!
Trời trưa gió nhẹ, ngoài cửa sổ chim hót ríu rít, khung cảnh thiên nhiên yên bình trong sạch chốn ngoại ô hoàn toàn đối lập với cảnh tượng nóng bỏng dâm mị và tiếng rên dồn dập trong phòng khách vọng lại.
|
Chap 23: Thái độ gì vậy !? Buổi sáng thức dậy, tôi nhìn gương mặt tựa thiên thần đang quay về phía mình mà thoáng giật mình. Mỗi lúc Lâm Dương ko nổi khùng, cởi bỏ mọi phòng vệ của một thằng giang hồ, khi nó yên tĩnh ngủ như vậy thì gương mặt đẹp trai kia có sức sát thương người nhìn ghê gớm. Ko phải kiểu đàn ông đen hôi bậm tợn cũng ko phải yếu đuối nhu nhược như tôi, ông trời tạo ra Lâm Dương như sự dung hòa tuyệt mỹ giữa vẻ trai tráng khỏe mạnh của đàn ông và vẻ nhu hòa đẹp đẽ của phụ nữ, nếu nó ko là du côn giang hồ thì tôi nghĩ nhiều khả năng nó có thể làm người mẫu hoặc diễn viên.
Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ vu vơ, tôi ko thể nào tưởng tượng nổi cảnh Lâm Dương đứng dẹo tới dẹo lui trên sàn diễn hay giả vờ hóa thân thành nhân vật này nọ trong phim truyền hình, nó là nó, cộc cằng thô lỗ và nguy hiểm, nếu ai dám bắt nó làm một trong hai cái nghề đòi hỏi tính thẫm mỹ đó chắc chừng nó quay qua bóp cổ hết đám khán giả đang ngắm nhìn nó khi họ đang ồ ồ tung hô tán thưởng. Nhiều lúc thức dậy nhìn thấy gương mặt đẹp trai này tôi mới như người mộng du sau một giấc ngủ dài sực tỉnh biết ra mọi thứ vốn ko phải là ác mộng, mà còn tệ hơn ác mộng vì nó là hiện thực. Mới mấy tháng trước người ngủ bên cạnh tôi còn là Văn Chức, giờ đây đã khác rồi, Văn Chức đã bị "rớt chức" xuống làm người ở trong nhà và anh bằng lòng dâng hai tay mọi thứ của mình cho Lâm Dương, kể cả người yêu của anh.
Tôi ngồi dậy trên giường khi nghe tiếng gà gáy, tôi ko có thói ngủ nướng với lại ngoại trừ lúc làm tình, ở cùng một ko gian với Lâm Dương khiến tôi cảm giác ko thoải mái chứ huống hồ như mấy tháng qua nằm chung giường với nó như cặp vợ chồng. Nó hơi cựa người khi biết tôi dậy sớm, quàng tay qua rồi thình lình kéo tôi vật xuống giường lần nữa, vẫn còn mơ ngủ nói:
- Ngủ thêm...
Tôi bị nó chặn ko cho thức dậy, chỉ biết nằm nhìn lên trần nhà đang dần được ánh nắng lên cao chiếu sáng. Sau đó đợi Lâm Dương thiếp đi lần nữa mới lén đẩy cánh tay nó, ngồi dậy, mặc quần áo rồi ra khỏi phòng.
Tôi đi ngang phòng Văn Chức, cửa ko đóng nên thấy anh nằm trong góc đắp một tấm chăn mỏng mà ngái o o. Lúc đi ra phòng khách thì thấy bốn thằng ăn bám đang xếp chồng lên nhau ngủ, đêm qua chúng lại nhậu nhẹt tưng bừng nên bấy giờ chưa dậy nổi cũng dễ hiểu.
Tôi ngán phải ăn mấy món đồ hộp vừa thiếu vệ sinh lại khó ăn mà chúng mua về nên hôm nay chợt nảy ý định vào bếp làm thứ gì đó. Ko có thứ chi nấu ăn được thế nên suy nghĩ một hồi thì mang vài đồng tiền lẻ rời khỏi nhà. Chợ cách đó ko xa, đi bộ chưa qua năm phút đã tới rồi.
Đừng hỏi tại sao bây giờ có cơ hội nhưng tôi ko chạy trốn Lâm Dương nữa, thứ nhất vì tôi ko có nhiều tiền để sống, thứ hai cuộc sống khi làm một thằng trai bao như hiện tại cũng ko quá khó coi, ít nhất tôi ko bị chết đói và ko bị vợ của người khác đánh ghen, đem keo đòi dán chỗ sinh lý kèm sinh dục của mình lại.
Nhưng ai mà ngờ hôm đó trở về lại như có chuyện lớn xảy ra.
Bốn thằng ăn bám ngồi bần thần trước cửa nhà, mặt mài chúng chỗ đỏ chỗ tím như vừa bị tẩn cho một trận còn Văn Chức thì xơ xác ngồi co ro trên ghế như vừa bị cuồng phong bão táp gì ập vào người.
Tôi cầm theo túi rau cá vừa đi tới cửa ko nhịn liền nheo mắt hỏi bốn thằng ăn bám đang ôm gối ngồi thù lù:
- Tụi mày lại diễn tuồng gì nữa thế?
Chúng chuyển mắt từ mặt đất nhìn lên sau đó đứng nhổm dậy, mừng như rớ được vàng hô lên:
- Về rồi!!! Về rồi!!!
Tôi khó hiểu nên cau mày, trông chúng như mấy đứa trẻ mừng rỡ khi mẹ nó đi chợ về mua bánh kẹo cho chúng vậy. Chỉ một lúc, khi Lâm Dương như một cơn gió lao ra ngoài với nét mặt sa sầm tôi mới hiểu. Chúng tưởng tôi bỏ trốn.
Tôi chưa bao giờ thấy mặt Lâm Dương xám ngoét khó coi như thế ngoại trừ lúc mà nó phát hiện tôi cất cái balo đồ phía sau tủ quần áo hồi hơn 4 năm trước. Nó kéo lấy cổ tay tôi kéo giật ra, làm rơi cả túi đồ ăn trên mặt đất, nó nhìn tôi như nhìn phạm nhân rồi nghiến răng chất vấn, giọng nói thậm chí có chút run lên, chắc vì giận quá.
- Mày đi đâu từ sáng giờ???
Tôi đau quá nên giảy ra, cúi người nhặt túi đồ ăn rồi ko mặn ko nhạt đáp nó:
- Đi mua đồ ăn, mấy thứ tụi mày mua về ăn sắp ngán tận cổ rồi!
Nói xong tôi ko thèm nhìn Lâm Dương có biểu cảm gì, đi lướt qua nó. Văn Chức ngồi ở ghế cũng vội đứng dậy, anh có vẻ rất vui mừng nói:
- May quá em chưa bỏ đi...
Tôi ko thèm cho anh một thái độ, "chảnh chó" mà bước qua. Tôi biết chứ, nếu tôi mà bỏ đi thì Lâm Dương nó ko "mần thịt" anh mới là lạ, anh đương nhiên phải mừng vì thấy tôi quay về.
Buổi sáng hôm đó yên tĩnh một cách dị thường, mấy con người ở phòng khách ko ồn ào như thường lệ mà ngoan ngoãn cút lên salon ngồi đắp muối lên mặt, "liếm" vết thương cho nhau, trông vừa đáng thương vừa đáng cười. Tôi chẳng cần biết năm mươi phút mà tôi ko có ở nhà, chúng đã hát tuồng gì với nhau nhưng ko khí hiện tại rất tốt, rất yên tĩnh. Văn Chức ôm cây lao nhà lao tới lao lui, dọn dẹp rất chăm chỉ, tôi thì ở trong bếp làm đồ ăn. Lâm Dương...hiện tại nó đang đứng phía sau hút thuốc và nhìn tôi làm bếp.
Sau một lúc nó chợt nhả khói, nói bằng giọng đã bình tĩnh ko còn tức giận hay mất khống chế như lúc nãy:
- Tao nghĩ con chó đứt dây thì sớm chùn mất dạng rồi.
Tôi nói nó bằng thái độ khinh khỉnh:
- Chuyện của chó thì tao ko biết nhưng nếu mày ám chỉ tao thì thấy rồi chứ? Tao ko đi, vì bây giờ như thế này cũng tốt lắm rồi.
Tôi thành thật mà nói. Ko làm gì cũng có cái ăn, trong nhà thì có "ô sin" lo chuyện giặc giũ, quét tước, đêm về thì người hầu hạ kịch liệt trên giường, như vậy tôi cũng giống vua chua thời xưa lắm chứ có khổ sở gì.
Lâm Dương nheo mắt nhìn tôi, có vẻ như nó đang đánh giá rằng tôi đang nói thật hay đùa nhưng sau đó mùi thức ăn làm thay đổi chú ý của nó. Ném điếu thuốc đi, Lâm Dương đi qua nhìn món mà tôi đang làm. Cũng chẳng có cao lương mỹ vị gì, cá kho với canh chua, đơn giản nhưng ngon miệng.
Tôi tính chỉ nấu đủ phần của một mình mình nhưng ai ngờ lúc đó Lâm Dương tỏ ý muốn ăn cùng. Đến giờ ăn, thì cũng dọn ra bàn, tôi một chén, Lâm Dương một chén. Văn Chức ở đằng xa đang cùng bốn thằng ăn bám ăn món cơm hộp như cám heo của chúng, dường như Văn Chức nhớ lại chuyện cũ, lúc mà anh bị bệnh chỉ nằm trên giường, tôi nấu cháo trắng với cá kho, anh ăn ngon miệng sạch cả nồi sau đó cũng hết bệnh luôn. Văn Chức nhìn về phía tôi, ánh mắt anh ấm áp, như đang hồi tưởng lại mùi vị đậm đà ngày hôm đó mà nói:
- Cá kho của Hy làm ko ai sánh được!
Tôi giả bộ ko nghe thấy, nhưng Lâm Dương nó ko muốn giả bộ. Nó từ tốn đặt đũa xuống bàn rồi quay lại, nhoẻn nụ cười hỏi Văn Chức:
- Anh muốn thử lại một chút ko?
Văn Chức vội vàng xua tay ngượng ngùng.
- Thôi, tôi đã có phần rồi, hai người ăn tự nhiên đi!
- Đừng có ngại, qua đây đi, dù sao cũng là người nhà ko mà.
Tôi ở đây phát ngượng với hai chữ "người nhà", ai là người nhà của ai cơ? Lâm Dương dùng thái độ rất nhiệt tình để gọi Văn Chức lại, cuối cùng anh ko từ chối nổi sự vui vẻ thiện cảm đó nên gảy mũi đi tới. Chắc tôi phải lựa lúc khuyên nhủ Văn Chức một điều, đừng trông đợi sự rộng lượng bất thình lình từ một tên tâm thần như Lâm Dương.
Tôi đưa một chén cơm qua cho Văn Chức, Lâm Dương thì gắp đồ ăn cho anh, nhưng điều đáng nói là khi nhìn thấy thứ ở trong chén của mình, Văn Chức đã đứng hình.
Lâm Dương dùng tay bóc hết thịt cá bỏ ra, đem hết xương bỏ vào chén cho Văn Chức rồi vui vẻ nói:
- Ăn hết đi, đừng ngại, anh mà ko ăn hết là ko nể mặt tôi! Món ăn ưa thích của anh mà, phải ko?
Văn Chức do dự một lúc lâu mới động đũa, hôm đó anh buộc phải nhai nuốt xương cá, ăn tới nữa chừng thì bị hóc xương phải chạy vào phòng vệ sinh nôn ọe suốt một buổi. Tôi ngồi ở đây nghe tiếng ụa ọe thấy cũng chả ăn chả vô nữa nên đứng dậy, Lâm Dương kéo tay tôi, ánh mắt của nó đỏ quạch như dọa sẽ ko ngại giết tôi nếu tôi dám để nó ăn cơm một mình. Tôi bị bắt ngồi lại, màn ăn cơm hôm đó diễn ra trong ko khí cực kì căng thẳng...
|
Chap 24: Quan tâm...!? Lâm Dương nuôi tôi, coi như là nó bao trai đi, nhưng nó ko bao Văn Chức nên tất nhiên đừng nói tới chuyện nuôi cơm anh, vả lại anh còn nợ nó tám chục triệu. Giữa tháng 4, nó đem Văn Chức đi theo nó làm việc, tận sau này tôi mới biết vì sao Lâm Dương lại có nhiều tiền. Nó buôn gỗ quý và thuốc lậu qua ra nước ngoài qua rừng biên giới số lượng lớn, lâu lâu có thì Lương Cù mới giao cho nó một phi vụ, làm xong tiền kiếm được nó lãnh hết, chia chác một ít cho anh em theo chân nó, còn bao nhiêu thì bỏ túi. Môt tháng khoảng năm đến sáu vụ, mỗi vụ thành công được tầm trên trăm triệu, thế nên nó giàu.
Nó giàu đến thế đấy nhưng nó ko chịu mua nhà, nó với đàn em của nó cứ ở lì ở chỗ của tôi. Lâm Dương tuy hơi cộc tính và điên nhưng nó rất coi trọng anh em, anh em đi theo nó tuy bị ăn đánh như cơm bữa nhưng chưa bao giờ phải chịu nhục trước ai hết, đối với nó, người cùng làm việc chung thì gọi là anh em, nó ko bạc đãi anh em "trên tinh thần" bao giờ.
Văn Chức bắt đầu làm quen với công việc phạm pháp, anh đã có tiếng nói trong băng, ko còn là một thằng người làm việc vặt trong nhà nữa, thỉnh thoảng ra ngoài giúp nó làm nhiều chuyện. Lâm Dương từ từ đối xử với anh công bằng như anh em khác có khi còn "hợp cạ" hơn cả bốn thằng đệ còn lại khiến bọn chúng mắt lườm mắt trừng Văn Chức suốt ngày.
Chuyện hai người từng là kẻ thù bẳng một cái lại trở thành anh em khiến tôi cảm thấy cực kỳ ko thích ứng được, ngay cả bọn đàn em còn tặc lưỡi nói thủ đoạn vuốt đuôi lấy lòng người khác của Văn Chức đạt tới cấp độ thượng thừa.
Tối hôm đó 6 thằng tụ ở nhà nhậu nhẹt khi vừa đi xong một lô hàng, Lâm Dương vui vẻ rót bia cho Văn Chức, có mấy lời khen ngợi nói anh làm việc khá mau lẹ, rất hợp ý của nó, so với bốn thằng em còn lại thì hơn hẳn. Văn Chức nghe xong bỏng mũi, cười hà hà nghênh mặt trông rất tự hào đưa bia qua cụng, 6 người bọn chúng nói chuyện cười nói vui vẻ, từ chuyện làm ăn cho tới chuyện thù oán giang hồ gì đó, cuối cùng lại lái sang chuyện "bậy bạ".
Lúc đó là thằng An khơi màu trước, nó uống một ngụm, mặt mài đỏ quắt hỏi thằng Dương:
- Đại ca, từ trước tới giờ bọn em thấy anh hiếm có chơi gái, lại chỉ cưỡi có một con ngựa đực này ko thấy nhàm chán sao?
Lâm Dương vừa nhờ bọn này mà lấy về một số tiền lớn, tâm trạng của nó đang rất tốt đưa bia rót qua một vòng.
- Anh mày vốn đách phải gay đâu, tại nó hết đấy, tại nó mà anh tụi mày...ực...bây giờ chỉ thích chơi cái lỗ khít đằng sau thôi. Hahaha...
Nó đã xỉn quắc, càng nói càng bậy bạ. Thằng Thịnh lại hùa theo.
- Em cũng nghe nói lỗ sau của đàn ông khít lắm, mà vả lại...chắc kĩ thuật lên giường của anh Hy ghê lắm mới trói được đại ca, chứ em nghĩ bình thường anh chơi với một cô, dù đẹp cách mấy thì qua một tháng cũng đá thẳng giò rồi!
Lâm Dương nghiêng nghiêng ngả ngả cười nói:
- Về chuyện này...bí mật, ko nói cho tụi mày được. Thằng Hy ở trên giường quyến rũ đàn ông cỡ nào...chắc chỉ có tao và Văn Chức biết được thôi, này nói thử xem trãi nghiệm của anh đi nào!
Nó vừa nói vừa đá mắt qua Văn Chức, đôi mắt kia đã đỏ lên một nửa hả hê và một nửa nguy hiểm.
Văn Chức cũng say mèm, bình thường anh sẽ ko nói tới mấy chuyện này một cách bình thản như thế, nhưng bây giờ anh cũng say khước nên anh ko ngại miệng nói:
- Đúng đúng...Đại ca, tôi có thể đảm bảo...ra đường có dùng kính lúp cũng ko tìm ra đứa con trai nào mà trên giường lại có biểu hiện khiến người ta say đắm như Hy, dâm đãng này, ngoan ngoãn, chủ động này...chỗ đó còn...
Tôi đứng phía sau ko nghe nổi những thứ mà chúng đang bàn luận nữa, mặc dù tự tôn đã ko còn nhưng ít nhất vẫn còn chút tự trọng. Tôi đi tới hầm hầm mặt nói với chúng:
- Có thể "tám" chuyện khác được ko? Nói về mấy chuyện này mấy người ko ngượng miệng hay sao hả?
Văn Chức say mèm nhìn tôi, ko tự chủ được tay chân huơ loạn xạ, anh nói trong mùi men ngái mũi:
- Anh...ức...nói sự thật...thôi mà. Sao em tức...dữ vậy? Hy thật ra...nội tâm hay toàn bộ bên trong đều rất đẹp...ý tôi là...lúc em ấy ko mặc gì cả! Ahaha...
Cả bọn lại hahaha cười, tôi nén cơn giận dưới đáy mắt nghe thằng An liền đó lên tiếng:
- Vậy sao này tụi em chắc cũng phải kiếm vài đứa chơi thử, chứ coi...đại ca với anh Chức chơi đến nghiện thế kia cơ mà!
Tôi quát lên:
- Các người có thôi đi ko?
Lâm Dương ném sang tôi bằng đôi mắt sắc lẻm, đứng về phía bọn đệ của nó mà nói:
- Chỉ nói vài câu thôi làm gì phản ứng dữ vậy? Sao ko cút vào trong rửa mông quấn chăn đợi tao đi, đừng làm phiền đàn ông người ta đang nói chuyện nữa.
Đối với chúng nó, chúng nó là đàn ông còn tôi thì ko phải ư? Tôi là thứ gì đây? Hay chẳng qua trong mắt Lâm Dương thì tôi vẫn là một thằng điếm rẻ mạt, một con động vật suốt ngày chỉ việc ăn no nê rồi dạng chân chờ được giao phối? Nhưng mà nghĩ cũng đúng mà? Hoàn cảnh hiện tại của chúng tôi chính là vậy.
Thậm chí bây giờ Văn Chức đã có việc làm, đã trở thành "anh em" với Lâm Dương còn tôi vẫn mãi là ở vị trí thằng điếm thấp cổ bé họng nhất trong căn nhà này, là thứ có mà chúng có thể đem là làm trò đùa hèn hạ. Qua nhưng tháng chung sống, có lúc tôi đã ảo tưởng, một ảo tưởng xa vời thực tế khiến hiện tại khi tỉnh dậy thì khôn thôi hụt hẫng.
Tôi vẫn là tôi, hèn mọn như ngày nào. Tối đó cả đám say khước, Lâm Dương ko còn biết trời trăng mây gió gì, ngay cả lếch về phòng cũng đi ko nổi mà chất chồng thành đống với bọn đệ của nó ngoài phòng khách. Nửa đêm khát nước, tôi ra ngoài tìm nước uống, đang lúc đó thì cảm thấy luồn hơi thở lạ xộc đến từ sau lưng, bàn tay ai đó ve vãn từ hông rồi xuống bóp chặt lấy mông mình.
Tôi giật mình quay lại, lúc nhìn thấy gương mặt đó, tôi theo phản xạ tránh né rồi đẩy mạnh vào ngực anh.
- Anh làm cái quái gì thế?
Tôi nhìn Văn Chức bằng ánh mắt ghét cay ghét đắng. Trên người anh vẫn nồng nặc mùi rượu, anh nói bằng giọng điệu nửa tỉnh nửa mê:
- Anh biết em giận anh, nhưng anh cũng đâu còn cách nào khác đâu. Thằng Dương điên dại như vậy, anh ko đấu lại nó nên chỉ biết thuận theo vuốt đuôi nó. Chờ nó nới lỏng cảnh giác với anh, anh hứa sẽ dẫn em bỏ trốn khỏi nó mà...Hy...tin anh lần này đi...Lâu lắm rồi chúng ta ko làm, anh nhớ cơ thể của em gần chết, Hy...anh khó chịu quá, chiều anh một chút được ko? Tin anh đi... lần này anh nhất định dẫn em đi!
Tôi nghe mà muốn bật cười thành tiếng, đã ko còn chút lòng tin vào Văn Chức, càng ko thể tin cái bàn tay đang cứ mò tới mông của mình. Tôi nhàn nhạt nói với anh:
- Có làm với chó tôi cũng đách làm với anh nữa đâu! Coi như tôi vừa nghe rượu nói chứ ko phải anh nói, anh liệu hồn mà tránh xa tôi nếu ko thằng Dương...
- Nó thì sao?
Anh đột ngột sấn tới rịch hông tôi kéo vào, cái thứ cứng ngắc cạ tới da đùi làm tôi vô cùng thấy phản cảm, tôi cau có cố đẩy Văn Chức ra. Anh cười khẩy nói:
- Thật ra thằng Dương bắt đầu chán em rồi biết ko? Em tưởng nó chỉ có một mình em chắc? Em chẳng qua chỉ là thằng điếm nhỏ, em đừng có tưởng nó một lòng với em! Nó ở bên ngoài chơi gái ko tiết chế, sớm muộn gì nó cũng chán em rồi quẳng lại cho anh thôi. Mà coi chừng...còn cho cả bốn thằng ngoài kia hưởng cùng nữa, tới đó...mình hạc xác ve của em có chịu nổi đám đàn ông đen hôi này ko? Hửm?
- Tôi đách bao giờ nghĩ nó một lòng với tôi, nó là loại người gì nhưng anh nên biết hiện tại nó cũng chưa chán tôi, thằng Dương ko phải anh, Chức! Tôi nên cảnh cáo anh một điều...nó ko muốn xài đồ chung, nó là thể loại một là chọn vứt hẳn tôi, hai là chỉ để mình nó ngủ với tôi, anh mà sớ rớ đụng tới tôi thì coi chừng...anh "mệt mỏi" với nó!
Tôi nói xong thì hiên ngang lướt qua, trở về phòng mình rồi khóa chặt cửa.
Đêm đó trăn trở. Nếu nói ko để ý tới những lời Văn Chức nói là nói dối, nỗi sợ trong lòng bất giấc dâng lên như thủy triều. Anh nói khi thằng Dương chán sẽ quăng tôi cho mấy đứa đàn em nó, mặc dù là gay, mặc dù có khát hơi trai nhưng phải chơi một lượt chừng ấy người thì nghĩ chắc xương cốt mình cũng thôi rồi.
Sáng sớm Lâm Dương bò về phòng, nó cằn nhằn hỏi sao tôi phải khóa trái cửa. Tôi mở cửa cho nó xong, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ vẫn chưa sáng hẳn nên muốn về giường ngủ tiếp, nó bò theo nằm trên người tôi, cọ cọ cái mũi lạnh băng ở gáy rồi hôn chông chốc mấy cái bên vành tai tôi, sau một hồi thì nhão nhoẹt nói:
- Sợ cái gì mà sợ...chúng nói vậy chứ có ý tứ gì với mày đâu? Mày tự đề cao mình quá...
Ý của Lâm Dương, nó nghĩ tôi khóa cửa phòng vì sợ nửa đêm có thằng nào nhân cơ hội nó xỉn mà vào phòng híp tôi chắc? Nhưng ko phải là tôi tự đề cao mình, mà chỉ vì Lâm Dương nó ko thấy những ngày sau đó bọn đàn em và Văn Chức nhìn tôi bằng cặp mắt gì. Chúng thấy thái độ đêm đó của Lâm Dương nên nghĩ sẽ "xơ múi" được gì đó, cho rằng tôi là thứ đồ chơi Lâm Dương sớm muộn gì cũng vứt cho chúng nên lúc ở nhà chúng chẳng thèm kiêng nể gì tôi.
Trực giác chứng minh tôi ko tự đề cao mình.
Ngày nọ đang nấu cơm trong bếp, một bàn tay thình lình quẹt qua rồi bấu vào mông tôi, cái bóp ko nương tình khiến tôi đau đến cáu, vừa quay lại đã thấy đôi mắt đầy ý tứ của thằng An.
Tôi khó chịu lớn giọng hỏi:
- Mày vừa bóp đít tao đó hả?
Câu hỏi thu hút chú ý của Lâm Dương ở phòng khách. Nó vừa nghe xong điện thoại của ai đó, thái độ trông cáu bẳng vì chuyện làm ăn gặp trở ngại. Thằng An chỉ giả vờ vô tội.
- Gì chứ? Đi qua lỡ đụng một cái cũng la lên, ai thèm bóp anh, hoang tưởng hả?
- Rõ ràng mày vừa bóp mạnh vào...
Lâm Dương ngồi trên salon, giận quăng cái gạc tàn thuốc vỡ nghe một tiếng xoảng, quát ầm lên:
- Im mẹ hết cho tao! Có bao nhiêu chuyện đó suốt ngày ầm ĩ, tao đang bực lắm đây...tụi mày lảm nhảm một hồi là có chuyện lớn xem đấy!! Thằng Hy, tao nói rồi...tụi nó là anh em tao, đách có lệnh của tao thì đách dám hó hé gì, mày sợ nó đụng một cái thì mất miếng thịt hay sao?
- Nó ko chỉ đụng...
Tôi còn muốn nói tiếp nhưng thấy mặt mài nó xám ngoét nên ko dám nói nữa, im lặng nuốt ấm ức vào bụng. Thằng An cười cười nhìn tôi một cái rồi nguẩy đít đi thẳng ra ngoài, tôi nghe thấy tiếng huých sáo đắc ý.
Lâm Dương ngồi hút thuốc một lúc nhưng có vẻ nó gặp chuyện lớn cứ thấp thỏm như ngồi đóng lửa, chẳng mấy chốc cầm theo áo khoác rồi ra ngoài phóng xe đi thẳng. Trong nhà còn lại tôi, Văn Chức và thằng An. Tôi ra ngoài xem TV, thấy thằng An và Văn Chức đang ngồi trước cửa nhà nhịp giò nói chuyện gì đó rất vui vẻ, thỉnh thoảng chúng liếc vào trong nhìn tôi bằng đôi mắt mờ ám.
Nửa đêm đang ngủ tôi nghe thấy tiếng xe máy trở về, Lâm Dương bước vào phòng nó hơi lặng người để mặc tiếng thở dài tràn ra mũi. Tôi ko biết nó gặp chuyện gì và cũng chẳng buồn hỏi nên cố tình năm im giả vờ ngủ rồi. Nó tắm rửa xong mới bò lên giường, nằm thở dài vài hơi nữa mới chợt kéo tôi qua ôm lấy từ phía sau, vân vê điểm nhỏ đang nhô lên trên ngực thông qua lớp áo mỏng trong vô thức khơi màu dục vọng căng đau ở giữa háng. Tôi hởi gấp, hơi cựa người quay qua nhìn nó.
Nó cười nhẹ nói với tôi:
- Biết mày chưa ngủ mà. Còn giận dỗi à? Tại buổi sáng tao bực quá, tao đã nói rồi, ai kêu mày nhạy cảm quá làm chi?
"Giận dỗi" ư? Lâm Dương đang nhắc về chuyện nó ko tin thằng An cố ý bóp mông tôi ư? Và nó nghĩ tôi là tình nhân mong manh dễ vỡ chắc? Tôi chẳng việc gì phải giận dỗi vì đó là hành động chỉ xảy ra ở những người đang yêu. Tôi ko yêu Lâm Dương, tôi có thể khẳng định chắc chắn như thế, tôi chỉ ko cam lòng và hơi bực tức khi bị một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn mình "dê xòm" và coi thường.
Lâm Dương nhìn tôi, dường như nó nghĩ tôi đang làm dỗi thật mà vỗ vỗ lưng rồi hôn xuống môi tôi.
- Yên tâm đi, tao đảm bảo có cho lá gan nó cũng ko dám làm gì mày. Đàn em của tao, tao biết tình từng đứa.
- Mày có tin chúng quá ko? - Tôi tự nhiên bật hỏi mà chưa kịp suy nghĩ.
- Ko quá đâu! - Nó chắc chắn.
Tôi nằm im, ko hỏi cũng ko nói gì nữa.
Gần đây Lâm Dương rất dịu dàng, dịu dàng tới mức khiến tôi ko tin được là thật hay là mơ. Nhưng mà cũng như nhau thôi, đối với một gã cực đoạn và tinh thần bất định như Lâm Dương thì một phút trước hôn và làm tình nhưng một phút sau lụi cho bạn một dao cũng ko khiến ai bất ngờ.
Nó ép tôi vô lồng ngực của nó, tôi nghĩ nó muốn làm tình nhưng mà ko, nó ôm tôi rồi thào thào nói:
- Mày lúc nào cũng như cục đất, ko nói ko rằng, nhưng mà vậy cũng tốt. Tao ở bên ngoài...nghe ồn ào đã đủ rồi, đi đâu chỉ muốn mau về nhà để cái đầu được thanh thản một chút...
Lần đầu tiên thằng Dương nói với tôi bằng ngữ điệu đó, tôi thấy chút ko quen. Trong giọng nói như có rất nhiều sự nhẫn nại và hài lòng, thật ko giống nó bình thường tí nào. Nhưng sự khác thường đó của nó kích thích tôi, hai cơ thể cọ sát mang đến cảm giác khô nóng, mùi xà phòng trên người Lâm Dương hòa với hương cơ thể nó tạo thành một loại hương mà tôi chưa hề ngửi thấy ở bất kì thằng đàn ông nào.
Đàn ông thường rất cẩu thả trong chuyện vệ sinh cá nhân nhưng Lâm Dương thì khác, chắc tại từ nhỏ đã quen với sự bảo bọc và chăm sóc cẩn thận của người nhà nên nó ý thức chuyện vệ sinh rất tốt, chưa lúc nào để bản thân mình bốc mùi như những thằng đàn ông khác. Ko dám phủ nhận, tôi thích mùi của nó, sạch sẽ, dễ chịu mặc dù tôi biết nghề của nó ko hề sạch sẽ và tính cách của nó cũng ko dễ chịu.
Sao cũng được, thứ tôi cần ở Lâm Dương chỉ là cơ thể, là cái hấp dẫn toát ra từ sự nam tính mãnh liệt, là một gương mặt đẹp trai. Tôi ở trong vòng tay ôm siết của nó, hơi đẩy ra, nhìn lên rồi tỉnh bơ hỏi nó:
- Làm ko?
Nó che giấu sự bất ngờ và một chút hưng phấn qua đôi môi mỏng hơi mím lại, ánh mắt long lên, có vẻ gì đó non nớt và trẻ con khiến tôi phải giật mình.
Nó ko trả lời nhưng vội cởi áo quăng đi, hôn tôi ngấu nghiến. Tiếng mút chóc vang lên, tôi nhắm mắt mơ màng đẩy đầu lưỡi, miên man trong cơn sóng vừa ập tới, tiếng rên thở hưng phấn của cả hai tràn ra từ khóe miệng, Lâm Dương đổi mọi góc hôn, hôn đến khi trong miệng đều là dư vị của đối phương.
Đối với tôi là mùi rượu và một chút thuốc lá, mạnh mẽ nhưng thoang thoảng và say người.
Đêm đó tôi nhìn kĩ cơ thể Lâm Dương dưới ánh đèn ngủ, bấy giờ mới để ý trên người nó đã có nhiều sẹo và dấu vết đánh nhau, ko còn trắng mịn như lúc còn niên thiếu nữa. Nó trãi đời theo cách của nó, quyết liệt, háo thắng, thiếu lí trí và chưa từng có ai dạy cho nó cách yêu thương.
Nó như cổ xe ngựa chạy vội, chỉ biết lao đầu chạy về phía trước nhưng ko biết trên lưng mình đang chở cái gì. Tôi ngồi xổm lên người Lâm Dương, nhắm mắt ngẩn cổ phun ra từng đợt thở dồn dập, từ từ nhấn nhẹ hông xoay rồi lại nhấn nhá bao quanh cái trụ cứng nóng bỏng xuyên qua trong cơ thể mình, nhìn xuống đôi mắt mơ màng của Lâm Dương, nghe những tiếng hít hà gấp gáp, nhớ lại gây phút đầu tiên khi nó cùng mẹ nó bước vào nhà mình. Nó nhìn thấy tôi đứng đó, đôi mắt to đen lóe sáng, nó mang theo một chút rụt rè mà chờ đợi hỏi:
"- Là anh con hả? Sau này...con có anh hai ạ?"
Lần đầu gặp tôi, nó trông đợi tôi là một người anh trong truyện tranh hay vẽ, một anh hùng, một người anh trai tài ba cùng nó chơi game, đá banh, dạy bài vở. Nhưng tôi ko làm được, tượng đài một người anh trai trong lòng Lâm Dương đã sớm sụp đổ và giờ đây trước mặt nó, tôi ko phải anh trai, chỉ là một thằng gay có thể làm nó sung sướng như chưa bao giờ sung sướng.
Trong bóng tối, hai cơ thể quấn quýt, âm thanh da thịt đập vào nhau và tiếng nước ọp ẹp gợi tình, tiếng rên rỉ phóng túng ko kiêng kị khi dục vọng đã quá mãnh liệt. Chỗ kết hợp đau và đầy khoái cảm tê dại chạy dọc sóng lưng, đêm đó Lâm Dương mãnh liệt như một con ngựa hoang, hùng hục vạn dậm đường ko biết mệt, như muốn phá nát tôi từ bên trong, xé rách tôi, dồn dập tới mức ko để tôi một khắc phải nhàn hạ, chỉ biết lắc lư rồi rên khàn cả tiếng, đôi mắt phủ sương của nó có lúc nhìn tôi thật lâu, nhìn tới mức như con sói hoang khao khát xé nát con mồi trong móng vuốt và ăn vào bụng để hòa tan máu thịt. Tôi hổn hển vừa sờ nắn cơ bụng và bờ ngực màu đồng cứng rắn của Lâm Dương, vừa rên rỉ.
- Ah...ah... sướng quá, sướng chết mất...đừng dừng...Dương...xé nát tao...làm chết tao đi...chết mất...đã quá...ah...ah...ah...
Nó đã thấm ướt mồ hôi, vừa thở vừa gượng cười nói:
- Chơi chết mày ư? Ý tưởng hay đó...nhưng mà...hah..hah...tao phải để dành chứ, chơi chết mày...thì ai đền cho tao thằng Tịnh Hy thứ hai đây? A...mẹ nó...kẹp chặt thế làm gì?!!
- Tao...tao ko...tao ko được rồi...hah...ngay đó....chọc mạnh vào chỗ đó đi, tao...sắp...
Lâm Dương bất đắc dĩ chạy nước rút, sau vài chục cú thúc ko hết sức lực ko thương tình, cảm giác như vùng da bên ngoài chỗ đó cũng bị hai hòn của nó đập đến đỏ ửng lên, vừa đau vừa tê, phía bên trong đã sướng đến dại người, tôi thét lên một tiếng rồi ào ào xuất ra ướt đầy rốn, cùng lúc Lâm Dương đã chen sâu vào đè nghiến lên điểm nhạy cảm bên trong rồi nó gầm một tiếng run rẩy xuất ra ko ngừng. Thứ nhớp nháp chạy xuống khe mông nhồn nhột, tôi thở gấp nằm trên giường chưa tỉnh táo hẳn sau cao trào, lúc Lâm Dương rút ra có chút hụt hẫng. Nó thường ở bên trong tôi một lúc cơ mà? Hôm nay đột nhiên lại rút sớm như vậy nên trong vô thức tôi thấy ko hài lòng, sau đó tôi thấy nó lấy khăn ở đầu giường nhét xuống lau đi chất nhờn dính ở bên dưới và khe mông tôi đang chảy ra, vừa lau vừa ngắm mải miết rồi tà tà nói:
- Cái miệng dưới của mày còn đói lắm phải ko? Nhìn ngớp ngáp như miệng cá vàng ấy!
Tưởng tượng tới cảnh đó, mặt dày của tôi cũng nhịn được bắt đầu nóng rần. Lát sau Lâm Dương cúi xuống, tôi thảng thốt khi cảm nhận đầu lưỡi của nó đang liếm quanh nơi khó nói đó. Trong lòng không thôi cả kinh quát lên:
- Mày...làm...làm gì?
Nó mặc tôi, liếm rất say mê, thậm chí có lúc còn đưa đầu lưỡi vói vào chỗ chưa kịp khép miệng đó. Tôi rên rỉ, phía trước vừa mới bắn một đợt lại có dấu hiệu nghênh chiến. Tôi úp mặt qua gối thở hồng hộc, vặn vẹo thân người vì nghĩ Lâm Dương đang liếm nhấm nháp chỗ khó nói của mình. Tôi vừa ngượng vừa lạ lẫm, chưa từng có ai làm với tôi như thế, kể cả Văn Chức. Tôi nức nở vì thẹn nói:
- B...bẩn...lắm...xấu lắm...đừng nhìn nữa...đừng làm nữa...
Tôi muốn khép chân lại, Lâm Dương thình lình đã kéo dạng ra ko cho trốn tránh, động tới chỗ đau rát, tôi hốt nhiên mở lớn mắt "Ức!" một tiếng khó nhịn. Nó cười dâm mị, gương mặt Lâm Dương mỗi lúc như thế thật sự đẹp trai, cái đẹp trai đến khốn nạn bức người ta phải cúi đầu xấu hổ, nó chen gối vào mông tôi kê lên cao sau đó mở rộng chân tôi gập lên, nhìn thật lâu cái chỗ vừa tiếp nhận thứ thô to của nó. Nơi đó vẫn nóng rần như lửa đốt, đoán chừng cũng biến thành màu than hồng mất rồi, bị ánh mắt Lâm Dương nhìn như vậy càng khiến chỗ đó vô thức mấp mái co giật, Lâm Dương đột nhiên thốt lên:
- Đẹp lắm...ko bẩn...
Đẹp ư? Cái xấu xí dơ bẩn nhất của con người là cái đó ko phải sao? Nhưng tôi thấy đôi mắt nó chưa bao giờ chứa tia thành thật như vậy, nó còn ngắm một lúc nữa mới lại cúi xuống liếm láp và hôn lên thậm chí còn vói đầu lưỡi vào nếp uốn bên trong. Tôi trân người, cảm giác lạ lẫm nào đó len vào tim, đấm mạnh một cú khiến dục vọng lùi bước, thứ cảm xúc hân hoan mỹ mãn khác lại lên ngôi.
Lâm Dương mút xong đằng sau lại mút đằng trước, suốt đêm đó có vẻ như tôi mới là người được hầu hạ sung sướng tới mức ko còn biết buồn ngủ là gì...!
|