Đam Mỹ - SẸO
|
|
Đam Mỹ - SẸO Tác Giả: khongngoc00 Ôn nhu thâm tình công x Thô lỗ cục cằn thụ Mễ Đức Nam ( Mễ Nam ) x Nguyễn Văn Diệp ( Văn Diệp )
Nhất định là có H rồi :)))
Ôn nhu thâm tình công x Thô lỗ cục cằn thụ Mễ Đức Nam ( Mễ Nam ) x Nguyễn Văn Diệp ( Văn Diệp ) > Vân Đồn thuộc tỉnh Quảng Ninh. > Họ Mễ là họ có thật ở khu vực Móng Cái Quảng Ninh. Các yếu tố khác về không gian thời gian, tình tiết , có thể phi thực tế. Truyện tự tác giả viết. Không phải bản edit. =========================//==================
Chương 1: Diệp Sẹo. Giữa cái nắng mùa hè gay gắt Hà Nội Bên góc khuất cạnh một sân vận động cũ Hiển nhiên là một địa điểm lý tưởng để vài cái thứ ngứa mắt nhau có thể hẹn ra giải quyết. Hôm nay có vẻ là một ngày đông đúc hơn thường lệ, liếc qua cũng có thể thấy được hai nhóm mỗi phía 5-6 tên đều vác theo tuýp sắt, côn , thậm chí là cả dao bấm đã bật tách trong tay . Dường như cái nhiệt độ 38 độ C ngoài đường kia chẳng ăn thua gì so với từng tấc không khí đang thiêu đốt một góc khuất này, nét mặt nhăn lại của hai kẻ đứng phía trước cũng đủ cho thấy thỏa thuận hôm nay đã đi đến hồi kết, đã không còn cách nào ngoài việc dùng tay chân để nói chuyện được nữa. Một bóng người cao gầy ngông nghênh trong bộ quần áo kaki bụi bặm, nhổ một bãi nước bọt xuống đất. Gằn một tiếng. - Lên! Chỉ đợi đến như vậy, những thanh niên choai choai 18 có, 20 có, liền như một mũi tên đã bật khỏi dây mà phóng đến, Văn Diệp không còn xa lạ gì những trận đánh đấm như vậy, nghe một tiếng này từ “ đại ca” , mặt không đổi sắc rút chiếc đoản dao kẹp phía bên hông xiên tới kẻ ngay tầm tay. Bụi mù mịt theo từng bước chân cuốn lên , hỗn độn, mùi máu tươi nhanh chóng len lỏi, Bên đối thủ lần này cũng không dễ chơi gì, Khi Văn Diệp vừa đi dứt một đường dao ngọt lên eo của một tên, cũng lập tức nhận được một ống tuýp gai phang ngang vai. - Bụp! - Ditme! Câu chửi vừa rít ra khỏi miệng, chiếc đoản dao đã vọt lên xiên thẳng chếch vai kẻ vừa phang tới, - Á!!! Không để cho tên đó kịp phản ứng lại, Văn Diệp một phát xoáy chuôi dao khiến vết đâm khoét thành một hố máu, đối thủ lập tức gào lên đau đớn rồi ngã gục, ôm bả vai đã nhuốm đỏ trộn dưới nền bụi. Diệp Sẹo. Văn Diệp đã chứng minh cái tên này không phải để đùa. Dùng đoản dao cho những nhát chí mạng hay đứt gân chính là sở trường của cậu. Từ ngày thu nạp cậu vào “ Ever” , nhóm du côn của cậu chẳng mấy gây được tiếng tăm, vậy nhưng đều không hề dễ dàng gì, hai bên đã gần như cạn sức tình thế mới định. “ Đại ca “ của Ever cũng không phải muốn giết người , liền xoay cổ khàn giọng : - Đi! ===== Ký túc xá tư nhân, trường đại học X . Chiều tối.
Chiến thắng nào cũng đều phải trả giá. Đánh nhau cũng vậy, sau mỗi một trận , từng vết thương to nhỏ đều trải đầy người. Văn Diệp mở cửa, bước vào phòng tắm. Gỡ chiếc áo khoác quẳng sang một bên. Bên vai cậu, nền chiếc áo thun đen sậm một mảng lớn. Là máu. Chiếc tuýp kia không phải là tuýp sắt thông thường, mà là tuýp sắt gai. Khi nện xuống không chỉ tạo thành những mảng thâm tím mà là lập tức găm nát thịt. Bốn phát. Hoàn hảo, cũng chưa tới mức phải tới bệnh viện khâu thêm mũi nào. Văn Diệp căn chặt răng. Lột bỏ chiếc áo kéo theo chút da thịt vụn. Vặn vòi sen, dòng nước ấm xối tới làm xót tới tận tim gan, trên tấm lưng đầy vết sẹo rám chằng chịt kia cũng ăn một đòn giáng. Vậy nên, chỉ có thể cởi trần nằm sấp như thế này. Văn Diệp mệt mỏi nằm bệt xuống giường. Cả người không một chút sức lực. Thế nhưng, không sao cả. Công được trả cho buổi thắng trận ngày hôm nay đủ để cậu nộp học phí cả kỳ tới. Chìm vào giấc ngủ, nghĩ tới như thế, còn có thể cười được. ====== Phạm Thái vừa mở cửa, nhìn thấy đôi giày bụi bặm còn chưa kịp vui mừng tới reo lên, nhảy vào phía giường ngủ, liền lập tức xám mặt.. - …. Đây… Anh ấy, lại đánh nhau. Trên vai, trên lưng đều được dịt những tảng bông vô cùng cẩu thả, còn có thể thấy vết máu nhỏ tràn ra. Phạm Thái gần như chết lặng, trong phút chốc chỉ có thể đứng đó, nhìn. Cậu và Văn Diệp, là bạn cùng phòng. Cậu chọn nơi này, vì ở đây vốn là một khu ký túc xá tư nhân, phòng có hai giường đôi, rộng rãi và thoải mái hơn ký túc của trường nhiều. Thẳng thắn thì đương nhiên dành cho con nhà có điều kiện. Ngày đi đăng ký nhận phòng, nhìn người con trai trước mặt còn tưởng mình gặp được diễn viên điện ảnh nào. Mái tóc nhuộm nửa vàng, cao hơn cậu một cái đầu. Đôi mắt lạnh như gương. Văn Diệp hơn cậu một tuổi, nhưng lại học chung, đều là sinh viên năm nhất. Cậu cứ tưởng do Văn Diệp thi trượt một năm hay đại loại thế, nhưng khi hỏi Văn Diệp lại chỉ cười bảo xưa học tiểu học bị đúp . Thở dài một hơi, lặng lẽ cất chiếc cặp sách , bê từ trong tủ ra một chiếc hộp lớn. Bước tới gần giường. Cậu ghét mùi thuốc, vậy mà, từ cái ngày ở chung với kẻ này. Cậu lại thành một y tá bất đắc dĩ, từ băng bó cho tới sát trùng , đều chẳng ai dạy mà thành thạo. Văn Diệp đang mơ màng ngủ. Vết thương trên lưng như bị thứ gì đó mát lạnh mà xót tới giật nảy cả người. - Á! Phạm Thái cố tình ấn xuống vết thương một cái. - Còn kêu được.. - Ái!!!!Đau đau đau… Văn Diệp mặt nhăn thành một đoàn. - Nhẹ tý đi ! đau chết bà luôn. Phạm Thái dường như không muốn nghe. Đôi bàn tay nhẹ chấm thuốc sát trùng , bực giọng hỏi : - Hôm nay lại là vì cái gì? - Thằng chó bữa nói bán cái Acc Gunny full 12 đó. Mà ditme hôm giao dịch nhận tiền rồi giao Acc đểu , tụi anh tính xử nó mà nó gọi nguyên đám. Nên mới ra thế này. - …… Phạm Thái không nói nữa, bởi cũng chẳng phải lần đầu gì. Gần một năm, đây là lần thứ 9 hay thứ 10 gì đó. Trung bình một tháng 5 trận nhẹ 1 trận nặng. Ít thì cũng bầm mặt, nặng thì ăn 5-6 mũi khâu. Ban đầu cậu hốt hoảng tới mức gần ngất, nhìn thấy máu mà mặt xanh lét tới run rẩy cả chân. Thế nhưng cái gì lâu cũng thành quen. Sau này còn có thể ngăn không ói khi vò tay vào một chậu quần áo đầy là máu. Văn Diệp lúc ấy chỉ nói. Cậu có thể xin chuyển phòng. Vậy nhưng. Cậu lại không chuyển, cũng chẳng biết lý do là gì nữa. Bàn tay vô thức đưa lên xoa nhẹ trên những vết sẹo rám tràn đầy lưng. Lần đầu tiên nhìn thấy những vết sẹo này, cậu cũng đã lắp bắp nói không thành lời. Rồi có một ngày tấm lưng trần đầy sẹo ấy lại che cho cậu khỏi một cơn mưa rào xối xả. Như thế, nên cậu không rời đi. Cứ ở đây, bên cạnh người này , để mỗi một tuần một tháng, lại thấy chiếc lưng đầy sẹo rám kia, chất thêm vết thương. - Ôi mà phải nói chứ bọn nó thâm như lìn trâu. Giờ còn gắn thêm mũi sắt nhọn vào tuýp sắt nữa. Anh mà ăn chục phát chắc người nát như tương.. - …. - Eey.!! Thấy đôi tay Phạm Thái không đúng lắm, hình như lại sờ sờ mấy vết sẹo ngoài lưng. Văn Diệp khó hiểu : - Mò mẫm cái gì thế? - Chỗ này có đau không? - Sẹo hơn chục năm rồi đau đéo à? - Ừm. Văn Diệp dụi đầu xuống gối. Vết thương được xử lý xong cũng không còn nhức nhối như trước nữa. Yên tâm đánh thêm một giấc. Bởi cậu biết chắc chắn rằng, sau một giấc ngủ dài này ,người “ em trai” kia chắc chắn sẽ nấu ra một bữa cơm thơm ngon Mà , không hề biết rằng. Đôi mắt Phạm Thái dời từ chiếc gáy kia xuống bả vai săn chắc, dọc theo từng rãnh xương lưng đi xuống thắt eo …. Vô cùng nam tính..
=========== Quả nhiên. Phạm Thái là tốt nhất! Văn Diệp ăn no tới quên cả đau, vừa muốn vươn vai, Phạm Thái đã gõ chiếc đũa xuống bàn nhắc nhở: - Đừng cử động nhiều. Văn Diệp chìa chìa môi , coi như đồng tình. - Vừa nãy chị Xuân có gọi cho anh đấy! - Chị Xuân á? - Ừm. Em thấy anh ngủ nên nghe máy giùm. - À , ừ. Văn Diệp không thích để người khác động đến đồ của mình lắm. Nhưng Phạm Thái thì khác. Cậu nhóc cùng phòng này rất biết chừng mực, nếu không phải do cậu ngủ say như chết thì chắc chắn không có tùy tiện như vậy. - Alo? - Không về! - …. - Ài… được rồi ! - … - Em cúp máy đây! Văn Diệp quẳng phịch chiếc điện thoại lên bàn . - Ditme! Lại phải về! - Sao thế? - Cưới.
|
Chương 2: Tôi, là con hoang Vân Đồn, 2019 Văn Diệp ngồi bắt chéo chân trên ghế, chán ghét nhìn Phạm Thái cắm cắm mấy bông hoa vào giỏ đặt lên bàn. Hôm nay, là ngày cưới của chị hai cậu. Gọi là chị hai cũng đúng, gọi là người lạ, cũng đúng. Bà nội già năm nay đã hơn 80 ,. mặc chiếc áo dài nhung tím sẫm màu, miệng nhai trầu đi qua liền hắng giọng: - Diệp. Sao con lại để bạn làm mấy cái việc của đàn bà này? - Dạ cháu làm được mà. - Cháu là con trai, không có làm cái đó. Hai đứa không thì lên phòng . - Kìa bà. Văn Diệp không cách nào khác, đành kêu Phạm Thái bỏ dở chỗ hoa tươi, đứng dậy. Với cậu, nụ cười trên gương mặt nhăn nheo kia, chính là thứ tình cảm ấm áp duy nhất còn sót lại, níu kéo lại từ cái “ gia đình “ này, thế nên lời của bà thì cậu sẽ nghe. Có thể mọi người sẽ cười nhạo. Thế nhưng Văn Diệp đã quá thấu hiểu rằng, thứ quý giá nhất mà cậu có được trên thân xác mình, đó chính là cái thứ dưới háng này - Vì, cậu là một thằng con trai. Bởi nếu như không có nó, nếu như cậu chỉ là một người con gái. Chắc chắn bà sẽ không tìm và mang cậu về, tương lai của cậu như thế nào, bây giờ cậu như thế nào, có lẽ không dám nghĩ tới. ---- Chậm rãi bước từng bước chân lên lầu. Xen qua nào anh em , nào họ hàng quần áo xúng xính. Cậu vẫn ngửi được mùi sơn tường mới nhàn nhạn hòa quyện trong không khí. Mở một căn phòng riêng trên tầng 3. Cậu đóng cửa bằng chân. - Sập, cai ditme. Ồn chết đi được! Dường như mọi thứ xung quanh và cả đám cưới này chẳng hề liên quan gì tới cậu cả, Phạm Thái len lén nhìn cậu, lại chỉ thấy Văn Diệp nằm kễnh ra giường, mặt vơ lấy cái gối úp lên : - Anh ngủ tý, chú làm gì làm. Phạm Thái có nghe lao xao. Văn Diệp gọi người kia là : mẹ cả” chứ không phải là mẹ như thông thường. Dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu được, vì sao suốt trên chặng đường về quê ăn cưới này, Văn Diệp vô cùng chán ghét, chỉ có thể là cùng cha, khác mẹ. Và, cũng chẳng có người em trai nào vừa về tới nhà gặp chị mình là cô dâu sắp cưới lại nhếch mép cười nhạt quay đi cả. Đã vậy khi cậu vừa hỏi tới chú rể. Văn Diệp như vậy mà đáp một câu sững sờ : - Cưới tiền chứ cưới đéo gì người cái thứ nó! - ….. Nhìn một thân dài nằm trên giường xoạc tay xoạc chân mà ngủ. Phạm thái đôi mày nhíu lại, thở một đường hơi nhẹ. Văn Diệp. Em phải làm sao với anh mới tốt đây? Rút cuộc thì, cuộc sống trước đây.. Vết sẹo tràn đầy trên lưng, vết sẹo trong tâm hồn anh.. Em phải làm sao mới có thể hiểu được? ================
Văn Diệp. Đúng. Cậu, là con hoang. “ Bà cả” , Cũng chính là người mà cậu hiện giờ mở miệng gọi một tiếng “ mẹ cả” bây giờ, sinh được ba người con gái, cũng là ba người chị cùng bố khác mẹ của cậu. Kim Xuân, Kim Hạ, và Kim Thu. Sau đó , thì không sinh được nữa . Bà nội cậu sốt ruột đến nỗi suốt ngày rủ rỉ kêu bố cậu ra ngoài kiếm đứa nối dõi. Và, cậu được sinh ra. Lúc ấy cậu còn quá nhỏ, không hiểu “ con hoang” tức là như thế nào?. Bị mấy đứa ven sông ném đá, cậu chỉ biết ấm ức khóc. Cậu không muốn đâu, không muốn như thế! . Không muốn làm con hoang. Cậu cũng muốn có bố kìa… Nhưng bố cậu đâu có đến nhiều đâu, cậu cũng sắp quên mất mặt bố rồi. Trên giấy khai sinh chỉ có một mình tên mẹ cậu thôi, cô giáo bảo thế. Cô giáo bảo vì cậu không có bố, nên hồ sơ cậu rất khó làm. Bạn bè nói vì cậu không có bố, tức là cậu là con hoang, mẹ cậu là đồ không chồng mà chửa! Cậu bỏ học, vừa chạy về nhà vừa khóc, quẹt những giọt nước mắt ngang gò má, cậu chui vào một góc bếp, dùng những cành củi khô mẹ cậu nhóm lò, xếp lên người ,che lại. Cậu cảm tưởng rằng làm như vậy sẽ không ai thấy cậu nữa,và không nhìn thấy thì sẽ không đánh, không trêu chọc cậu nữa.. Tới khi mẹ cậu tất tưởi đi tìm lại phát hiện ra một mình cậu người đầy vết trầy sát nằm một góc bếp như thế. Mẹ cậu chỉ biết ôm con vào lòng, khóc tức tưởi. Mẹ đơn thân là gì? Không có đâu. Ngày xưa ,ngày mà cách đây 19 năm ấy, nơi đó chỉ là một thôn ven sông nghèo tới rách rưới. Chỉ có cảnh ông ngoại chửi rủa, đuổi mẹ con cậu ra một cái lều quán ven sông mà ở, cấm cửa quay về. Hạnh phúc nhất chính là mỗi lần bà ngoại đi chợ, lẻn trốn ông về căn lều rách rưới ấy, tất tả đặt cái thúng địu ngang hông lên chõng mà đưa cho cậu nào bánh rán, nào bánh đúc . Lúc ấy, cậu chẳng thấy mẹ cậu ăn một miếng nào , chỉ khóc… Bà không phải thứ con gái lẳng lơ , vốn dĩ vẫn nghĩ rằng cha Diệp chính là một người đàn ông chưa vợ, đi thuyền quá giang quán nước của bà lâu ngày sinh tình , hẹn một ngày tới dạm ngõ đưa rước. Đến khi có thai rồi mới vỡ lở bố cậu đã có tới ba cô con gái , cắn răng nhìn cái bụng đã lùm xùm lại không đành lòng nên mới sinh ra cậu. Sau này cũng có một đôi lần bố cậu tới thăm. Dần dà thì không thấy nữa. Người ta thổi tin đồn, bố cậu chết rồi. Chết vì bị lật ghe chở cát. Trong cơn bão kinh hoàng năm ấy, cuốn luôn theo cả mẹ cậu.. mãi mãi… Chới với bên mép sông, căn lều tạm bợ không trụ nổi gió bão tạt qua.. Vòng xoáy hút nước thành từng miệng lớn bên sông.. Mẹ bế cậu cố sức chạy .. chạy mãi…Khi nước ngập rồi lại bơi.. Mỗi một tiếng khóc của cậu, là một lần cố sức nhoài người vươn lên của tình mẫu tử. Đến khi với được một chiếc thuyền chở đầy người đang ngang qua. Chút sức cuối cùng bà bồi lên cho cậu được dướn cao. Người đàn ông trên thuyền chỉ kịp với nhoài lấy đứa trẻ đang đỏ mắt vì kêu khóc. Còn người mẹ ấy… đến mãi về sau này, được chôn tại một ngôi mộ chung của những người năm ấy không tìm thấy .. Nỗi đau là gì? Nỗi đau là khi chính tay cậu thắp từng nén nhang đặt trên mộ mẹ, đều biết rằng ở dưới ấy, chỉ là một nắm bùn thay thế… Chính mẹ cậu ở đâu. Đến bây giờ cũng là một điều chẳng ai còn nhớ nữa.. Duy chỉ có một niềm an ủi duy nhất, đó là rút cuộc, cuối cùng thì ông ngoại cậu cũng buông bỏ lỗi lầm của mẹ cậu mà đón hương hồn bà về làm giỗ. Cậu không lâu sau đó, được đón đi. Lúc ấy, vẫn còn ông nội. Tóc bà nội cậu sau đám tang của người con trai cả, dường như đã bạc đi một nửa, theo những gì lúc còn sống bố cậu có kể qua, bà đã lên đường đi tìm đứa cháu đích tôn , giọt máu nối dõi duy nhất còn sót lại . Máu mủ chảy trong người chính là điềm kết nối, trong vòng tay của bà nội, ông nội, cậu dần dần lớn lên, tình yêu thương thiếu hụt cũng phần nào được lấp đầy. “Mẹ cả “ đương nhiên không ưa cậu. Ngoài chị cả đôi khi cũng bênh vực cậu đôi ba câu . Còn lại chị hai và chị ba, Kim Hạ và Kim Thu. Thực không tả. Ác mộng chỉ thực sự lại chỉ có khi ở trên trường, người chị hai chị ba cứ thế mà tới lớp cậu, cấu nhéo đủ thâm tím cả người. Còn cấm cậu không được nói với ông bà, cũng chỉ cần ông bà không có nhà, là lập tức cậu bị đánh mà không rõ lý do. Tất cả những gì chịu được cậu cũng đã chịu.. Thế nhưng, cái ngày ấy…. Ngày khiến vết sẹo tràn đầy trên lưng cậu kia… Sẽ đi theo cậu từng ngày từng giờ, từng phút từng khắc.. Nhắc nhở cho Văn Diệp cậu biết rằng. Cậu và họ. Sẽ mãi mãi chỉ có thể là người lạ mà thôi. ============ Tiếng nhạc rộn rã đinh tai nhức óc kéo Văn Diệp khỏi những dòng suy nghĩ mờ mịt. - Chú rể tới rồi… - Tên là gì nhỉ? - Mễ Nam hả? - Có phải ở Móng Cái không? - Trời nhà trai giàu khủng khiếp. Cái nhà này sửa xong cũng tỷ 6 tỷ 7 chứ ít à? - Đúng chứ còn gì nữa?! . Cái thằng mà bị tai nạn xong giờ thành bị điên ý! - Không phải là bị điên, là bị đần đần thôi. Nó không có phá như người điên đâu. Chỉ nghe nói như là đứa lên 5 lên 6 gì đó thôi á! - Con Hạ đẹp thế mà cưới thằng đấy. Đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu! - Lấy tiền chứ lấy gì người. Nhà nó cũng tính chán! Những lời ấy, không phải ngày một nói , ngày hai nói. Cả làng đã đồn đại cả tháng nay, ồn ã như việc của chính nhà họ vậy. Thế nhưng , Văn Diệp vẫn vô tư tách vỏ hướng dương thả vô miệng . Tất cả những lời ấy, lọt tai có cũng như không. Làm được như vậy. Đã là tốt lắm . ===============//==================
|
Chương 3: Phòng tân hôn Hai mươi ba tuổi , Cái độ tuổi vừa mới tốt nghiệp ra trường mang theo bao nhiêu ước mơ hoài bão Còn có thể nghĩ rằng mình sẽ làm nên những điều lớn lao, ngay cả trong tình yêu cũng tưởng có được những dư vị ngọt ngào nhất trần đời. Đối với con gái mà nói, có thể đó là khởi điểm của tuổi 17, 18 trăng tròn, bắt đầu nhận ra sự xinh đẹp của mình, còn đối với Mễ Nam, hay bất kỳ một thằng con trai nào , hai mươi ba tuổi, ấy mới chính là bắt đầu. Vậy nhưng, lại mất đi tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất, ngay khi mới chập chững bước đi những bước đầu tiên. Tai Nạn. Nhà họ Mễ chuyên các tàu biển buôn hàng vật liệu xây dựng như cát, đá, nói chính xác hơn thì tổ tiên chính là người Trung Quốc lâu đời sang đây làm ăn , có gốc có rễ. Mễ Nam có hai người em , một trai một gái. Mới lớn đã là một thanh niên xuất sắc - Mễ Văn Khiêm – cha của hay còn gọi là Khiêm quai nón cũng là một nhân vật tứ xứ giang hồ., vốn dĩ vô cùng kỳ vọng vào người con trai cả này . Vậy nhưng một vụ tai nạn giao thông đã cướp đi tất cả những lời khen ngợi tán thưởng ấy. Mễ Nam sau tai nạn giao thông nằm li bì một tháng, thực sự nếu như là một gia đình bình thường thì sớm đã đón về lo hậu sự . Nhưng họ Mễ nào có thể mất đi đứa con trai cả dễ như vậy được ? sang Mỹ, sang Sing điều trị, đều đủ cả. Để rồi cuối cùng vớt được một cái thân xác nguyên vẹn. Còn trí tuệ quay trở về như một đứa bé nhỏ vài tuổi , ngô nghê mà nói chuyện, ngô nghê mà cười. Thế nhưng vì sao lại chọn Kim Hạ mà không phải ai khác? Mẹ của Mễ Nam mỉm cười vuốt tay cô con dâu mới cưới. Bà rất hài lòng với sự lựa chọn này, một mực khen ngợi. - Kim Hạ vừa xinh đẹp vừa có học thức. Và, có một điều bà không nói thẳng nhưng đã chẳng thiếu lần ý tứ. Dẫu là chỉ chọn một cô con dâu để sinh cháu cho nhà họ Mễ. Cũng không phải là thứ bèo rễ gì cũng được. Bà không muốn cháu mình sinh ra giống mẹ rồi ngu dốt xấu xí. Ít nhất cũng phải đạt vài cái chuẩn. Vừa tầm thì Kim Hạ lại là một lựa chọn thật xứng. Bố của Kim Hạ , cũng là bố của Văn Diệp xưa vốn dĩ là một lái thuyền trong đoàn thuyền của gia đình bà. Hơn nữa cô con dâu này đang học năm cuối của ngành y tá. Nói ít nói nhiều thế nào việc chăm sóc người con trai cả bất hạnh của bà cũng được yên tâm hơn. Đám cưới trôi qua, khách khứa thưa dần. Sải bước qua nhau, người được gọi là chú rể kia giương đôi mắt như một đứa trẻ, nghịch ngợm bó hoa cưới trong tay. Tâm trí, hoàn toàn không lớn hơn một đứa bé lên 5 là mấy. Văn Diệp nhìn đôi mắt ấy, chút gợn sóng trong lòng bắt đầu âm ỉ lăn tăn. Ngồi trên xe quay trở lại Hà Nội, thế nhưng những lời nói vô tình nghe thấy đó,khiến đôi mắt mệt mỏi của cậu không nhắm nổi. Dẫu đã từng trải qua, dẫu đã là thấu hiểu tới xương tủy hai kẻ mà mình gọi là chị hai chị ba kia. Thế nhưng vẫn thật khó để có thể chấp nhận nổi… - Chị Hạ, nói thật đi, sao chị lấy thằng ngu đấy? - Sao mày ngu thế Thu? . Miếng mồi ngon đó. - Mồi ngon á? Em thấy cũng đẹp trai nhưng mà ngu thế thì sau này làm ăn gì được? - Mày mở mắt ra thấy mẹ chưa? Chị Xuân nữa. Đấy, cả đời rồi khổ. Tao không bao giờ như thế! . Lấy thằng ngu đó về, nhà nó giàu tiền tiêu không hết, tao thích thì tao cặp vài ba thằng một lúc. Tốt nhất nó càng ngu càng tốt. - Chị không sợ nhà nó biết à? - Tao tính cả rồi. Nó mà không nghe tao tao chỉnh cho sống không bằng chết. Sống không bằng chết. Có thể mọi sẽ không tin. Nhưng, Văn Diệp cậu đã trải qua rồi. Đã tin rồi, thậm chí còn không quên được. Vết sẹo đã lành mười mấy năm trên lưng lại nhức nhối.. Đôi mắt trong veo của người con trai mảnh dẻ kia, một khắc lập tức hút sâu vào tim. Phạm Thái ngồi bên cạnh ghế , chợt thấy biểu cảm khó hiểu trên mặt Văn Diệp, đôi mắt nhìn ra ngoài như đếm từng ngọn cỏ lướt qua.. như là .. lo lắng? - Anh Diệp, anh mệt sao? - Ừm.. anh ngủ một lát. Đôi mắt nhắm nghiền. Suy nghĩ lại xa rời, mông lung. Đã biết là như thế rồi… Mà, mặc kệ đi. ======== Hà Nội , một tuần sau. Phải mất trọn một tuần đóng giả cảnh con dâu ngoan hiền bên nhà chồng, Kim Hạ mới thực sự vui sướng rời khỏi Quảng Ninh, một đường lên Hà Nội để tiếp tục học nốt năm cuối. Cái gì gọi là con không thể bỏ học dở dang ? Cái gì gọi là một người con dâu có chí? Thực ra thì, chỉ vì rời xa được cái đất Quảng Ninh đó càng xa càng tốt, chỉ có sống tách biệt, cô mới có thể muốn làm gì thì làm . Đứng trước căn nhà hoa lệ , Kim Hạ mỉm cười hài lòng. Cô dám đánh đổi tuổi trẻ của mình để đến được đây, đứng tên trên sổ đỏ của một căn nhà mười mấy tỷ. Một con số mà mấy con nhà quê ngu dốt cứ tỏ ra thanh cao làm dáng. Khi nghe phong thanh bên nhà chồng tuyển vợ cho Mễ Nam. Cô đã phải cất công từ Hà Nội xin nghỉ một học kỳ dài đằng đẵng để về đó “ hầu hạ” chăm bệnh, bao nhiêu sự nhẫn nhịn, bao nhiêu lời ngọt ngào mới có thể nhận được một cái gật đầu của một thằng ngu đần. - Vợ ơi, vợ ơi! Tiếng giọng trầm như thế , lại được cất lên một cách quá ư hồn nhiên , Mễ Nam vui vẻ bước chân vào phòng khách, cất giọng gọi. Trước đây cứ mỗi lần thấy y tá hay bác sĩ, cậu đều sợ, cậu sợ kim tiêm, sợ đau… Thế nhưng từ khi Kim Hạ kia tới, mỗi lần đều dỗ dành, đều thận trọng từng chút. Vậy nên khi mẹ cậu hỏi rằng, cậu muốn cưới ai. Cậu đã không chút chần chừ mà chỉ về phía cô y tá mặc chiếc áo trắng đẹp đẽ như thiên sứ ấy - Con muốn cưới chị Kim Hạ! - Ha ha , sao lại gọi là chị? Gọi là em! - Nhưng mà… - Thưa bác, không sao, Anh Nam hiện tại vẫn còn nghĩ rằng mình là một đứa trẻ mấy tuổi mà.. Từ từ con sẽ chỉ cho anh.
Nhưng. Trên đời này có rất nhiều người, mọi thứ họ thể hiện ra ngoài quá hoàn hảo, hoàn hảo tới mức nếu nói rằng có một vết xước trong tâm hồn họ, người ta đều nói rằng không đúng. Chứ không thể hình dung hay tưởng tượng được rằng, đằng sau đôi cánh thiên thần ấy, là một màu tro tàn xám xịt… Bầu trời Hà Nội đêm hôm ấy, Cơn giông quét qua theo từng tiếng sét xé ngang trời. Trong căn phòng ngủ đượm mùi hương tình, có hai người trần truồng cuốn chặt lấy nhau trên giường, khăn ga đều vò tới nhăn nhúm . Người đàn ông thở hổn hển đâm ngập thứ tính khí nóng bỏng phun trào đầy nơi cửa mình người đàn bà.. - A.. sướng chết em rồi… - Kim Hạ, em mới về chục ngày mà khít thật đấy, - Tên dê già này.. Kim Hạ nhéo nhéo má người đàn ông đang thở dốc vì cao trào.. - Đoàng! Tiếng sấm vang lên.. Tiếng bước chân chạy dồn dập tới phòng ngủ.. - Vợ ơi vợ ơi!.. Nam sợ lắm! .. Có sấm… Nam sợ lắm…. Tiếng nói vừa gấp vừa run rẩy, Người đàn ông tên Định muốn buông ra: - Chồng em tới kìa… Kim Hạ bật cười thành tiếng: - Anh làm gì run vậy? Nó chỉ là một thằng ngu thôi! - Nhưng mà… Tiếng đập cửa ngày một lớn, Mễ Nam không ngủ nổi, cậu sợ sấm lắm, cậu sợ những vệt sáng trên trời kia… Cậu phải dậy, cậu phải đi tìm vợ … - Cách… Một hồi đập cửa tới những ngón tay đều phát đau, cánh cửa rút cuộc cũng mở ra, Thế nhưng khi người “ vợ “ hiền hậu của cậu vừa xuất hiện, Mễ Nam thực muốn ôm lấy.. nhưng.. - Bốp! Một cái tát như nảy lửa giáng thẳng vào mặt cậu, kèm theo là những tiếng rít từ kẽ răng: - Thằng bại não , cút về phòng. Ai cho mày sang phiền tao? - …. Kim.. Hạ.. Đôi mắt đã gần như ngập nước oan ức.. Cậu chỉ là muốn tìm cô để ôm lấy… như khi ở nhà… Tại sao … lại bị đánh… - Còn chưa đi? - Anh!. Ra xử nó cho em! Người đàn ông to cao xỏ chiếc quần đùi xốc xếch tiến tới, nhìn nhìn tình hình: - Hay là anh qua phòng khác ngủ? - Đánh nó cho em! - Sao cơ? - Đánh chết mẹ nó đi! . Dám làm cụt hứng của tao? - Sập! Chính tên Định kia còn chưa ra tay, thế nhưng Kim Hạ lại đã dẩy một phát Mễ Nam ngã dúi dụi… - Anh không cần lo. Nó lúc nào cũng nghĩ nó chỉ mới 5 tuổi. Xem xem, nó sẽ co thành một cục bây giờ. Ha ha, buồn cười lắm! Kim Hạ đương nhiên coi đó như một trò kích tình, dùng chân đạp thẳng lên hạ bộ của Mễ Nam khiến cả người cậu co cụm… - A…. - Bụp… - Bụp… Những tiếng đấm đá liên tiếp sau đó liền vang lên, cùng với tiếng cười hỉ hả của Kim Hạ, và cả tên tình nhân khốn kiếp… Cho đến khi, miệng Mễ Nam đã nhểu máu. Kim Hạ liền nắm tóc cậu kéo giật lại : - Mới chỉ có bắt đầu thôi! . Nếu từ giờ không ngoan ngoãn nghe lời tao , tao sẽ cho mày sống không bằng con chó! --------- Vừa bước chân vào phòng, Kim Hạ tuốt thẳng chiếc áo ngủ khoác hờ ra, để lộ bộ ngực trần cọ lên đùi người đàn ông.. - Sao em biết nó sẽ không đánh lại ? - Mỗi khi sợ hãi nó đều co lại thế, mai anh lại đánh nó thử xem, nó cuộn người lại tha hồ mà đánh. - Nhưng mà… có sợ nhà nó biết không? - Ở đây cách Quảng Ninh bao nhiêu cây? - … - Thôi mà.. cương lên đi mà.. em còn chưa có sướng. Anh mà không cương được, mai em gọi người khác.. - Được rồi.. bảo bối … nào.. ============== Trong phòng tân hôn, Tiếng rên rỉ tràn ngập dục vọng xác thịt… Cách cánh cửa ấy… Có một Mễ Nam nằm ngay trên nền nhà lạnh cóng… Mùi máu.. vương vất… Tiếng sấm lại xẹt qua.. Hoảng loạn… co cụm người… …. Trong đầu.. chỉ còn là đôi mắt không phải thiên sứ kia… =============//=============
|
Chương 4 : Đau. Trong phòng bếp xa hoa, đồ vật dường như chẳng mấy khi được sử dụng, đều sáng loáng một màu inox cao cấp . Mễ Nam ngồi co ro một góc, nhìn lên bàn thức ăn… Cậu đói. Trong trí óc của cậu bây giờ, chỉ mới chỉ là một đứa trẻ lên 5 lên 6. Tất cả ký ức đã trôi vuột đi hết theo từng mạch máu vỡ nát sau tai nạn xe cộ kinh hoàng ấy… Ngay cả khi cậu cao gần 1m8, cậu vẫn tự coi mình chính là một đứa trẻ, muốn được vui chơi, muốn được ăn no, muốn được vỗ về nụ cười ngây ngô của mình.. Kim Hạ đã khác rồi…. không giống như thiên thần nữa… không phải là chị Kim Hạ của xưa nữa… Cuộn đôi bàn chân lấm lem lại , cậu cố hít thở thật nhẹ.. vì chỉ cần gây một tiếng động lớn, có thể sẽ lại bị đánh… Cậu không đếm được thời gian, cậu chỉ biết đã nhiều ngày không được ăn no.. Mùi bánh , mùi thức ăn thơm ngát trên bàn khiến bụng cậu sôi sục… gợn đau…
- Hốc đi! Kim Hạ quẳng một miếng bánh xuống đất, ngay trước mặt cậu. Mễ Nam vội vàng thò tay ra .. - Á!... Tên tình nhân duỗi chân ra dẫm lên bàn tay gầy guộc của cậu: - Liếm chân tao rồi được ăn! Mễ Nam đói tới hoa mắt, nghe không hiểu người kia nói tức là gì, chỉ nhìn chằm chằm miếng bánh liền nuốt một ngụm nước bọt… - …. Nam đói… cho Nam… Tên tình nhân dùng sức di chân xuống, Mễ Nam đau đớn kêu lên : - Á.. đau… tay.. - Đúng là không bằng con chó thật, nghe còn không hiểu anh nói. Kim Hạ dửng dưng: - Đánh đâu thì đánh đừng đánh vào mặt , hôm nọ mẹ nó gọi video đến thấy bầm hỏi đấy. - Nhìn ngứa mắt quá. - À mà thuốc em nhờ anh mua có chưa? - Có rồi. - Ừ cái đấy chợ đen bán nhiều chứ trong viện cũng khó lấy. Được tên kia thả chân ra khỏi , Mễ Nam vơ lấy miếng bánh, vội vàng nuốt… Vậy nhưng chút bánh nhỏ không nuôi nổi cơ thể cao lớn này… Cậu vẫn đói.. đói cồn cào… Không dám nói, cũng không dám xin ăn… Lần trước , khi cậu than đói, Kim Huệ và “ người đáng sợ” kia đã bóp miệng cậu đổ hết cả bình nước lớn … khiến cậu nôn ra rất nhiều nước… Từ sau đó, cậu không được ăn cơm nữa… Kim Hạ liếc nhìn đồng hồ: - Trễ rồi đấy, đi bar quẩy thôi. - Okei tiểu thư. Trước khi đi không quên túm lấy tóc cậu trừng giọng: - Dọn dẹp cho sạch sẽ, mày mà làm vỡ cái bát nào tao tát chết! - Vâng… Câu nói lí nhí trong cổ họng không dám chậm trễ liền bật ra. Kể cả là một con chó. Kể cả là một đứa trẻ con… Rèn luyện ắt phải được đúng không? Mễ Nam run run đôi chân đứng dậy… như một đứa trẻ con vô cùng tội nghiệp mà rón rén bốc một chút thức ăn thừa trên bàn, bỏ vào miệng … Ngon quá.. là thịt gà.. Từ ngày cậu xa mẹ, từ ngày xa Quảng Ninh… cậu chưa được ăn thịt gà.. Mút mát chiếc xương gà không còn mấy thịt. Mễ Nam không hiểu sao, trong hốc mắt toàn là nước… Mẹ.. con muốn về nhà… Con muốn về nhà… Vậy nhưng. Kim Hạ kiểm soát toàn bộ hoạt động của cậu , cậu chỉ được sờ vào di động khi cô cho phép, cũng chỉ được nói những câu y như lời cô đã dạy. Chỉ cần sai phạm… một từ… Mễ Nam mở lòng bàn tay. Trên đó, vẫn còn một vết đứt sâu rớm máu chưa lành.. Là do Mễ Nam nói sai một câu khi mẹ cậu gọi điện.. liền bị rạch đứt… Mễ Nam không dám cả khóc nữa… khuôn mặt tái nhợt nước mắt lại không dám khóc… vì khóc.. cũng sẽ bị đánh… ========== Ký túc xá… Không! Không!... - Anh Diệp! Anh không sao chứ?! Phạm Thái nghe tiếng kêu thất thanh, liền dựng dậy, chạy liền qua. Ha… Tiếng thở hổn hển kéo Văn Diệp khỏi giấc mộng kinh hoàng. Đã lâu lắm rồi, anh không mơ lại giấc mơ này.. Cả người ướt đầm mồ hôi…. Phạm Thái chưa từng thấy Văn Diệp như vậy bao giờ vội vàng vắt chiếc khăn chạy lại thấm lên trán, - Anh có sao không? - Anh.. không sao… - Nhìn anh như phát sốt ấy,… - …..
Văn Diệp gật đầu tỏ ý cảm ơn. Sau đó, ra ngoài ban công, châm một điếu thuốc. Cậu hiếm khi hút, ngoài đôi khi theo anh em tỏ ra ngầu một chút. Vị thuốc kỳ thực đối với cậu chẳng ngon lành gì. Thế nhưng một lúc này, đã là hai điếu. Gió thổi lung lay mái tóc người, từng sợi từng sợi phảng phất cuộn lên … Phạm Thái không rõ được biểu tình, chỉ lẳng lặng mang ra một chiếc áo khoác, đặt bên cạnh ban công. Đối với cậu, người kia, ngay trong tầm tay nhưng lại quá xa vời, xa vời như chính Văn Diệp chưa khi nào kể một chút về quá khứ kia… Về những vết sẹo chằng chịt trên tấm lưng trần… Hai người ở gần nhau chỉ tính bằng cm, nhưng với Phạm Thái cậu, còn xa hơn một đại dương… ======= Giấc mơ ấy, là giấc mơ về những vết sẹo… Nhiều năm về trước. Kim Hạ khi ấy còn là một cô bé tóc buộc hai bên , nhảy chân sáo vui vẻ cầm tấm giấy khen về khoe với mẹ . Mẹ đã hứa thưởng cho cô chiếc xe đạp mini màu sơn xanh trắng…. Vậy nhưng… Buổi trưa hôm ấy, bà nội bế Văn Diệp ngồi trong lòng mà rằng: - Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô. Cái thứ con gái chúng mày thì làm được gì mà học cho lắm. Cho học biết chữ thôi rồi cho đi làm hết! . Bên cửa khẩu nó đang mùa long nhãn, cho con Xuân con Hạ nghỉ học mà đi làm đi! - Mẹ, các cháu còn nhỏ, gia đình cũng không phải đã quá.. - Câm mồm! Mày là con tao hay là mẹ tao? Cái thứ cứt đội lên đầu hả? Nhà tao không có thói con dâu cãi mẹ chồng! - Bà ơi… Kim Hạ vừa đi học về, nghe thấy hai từ nghỉ học, liền sợ hãi tới tột cùng mà chạy lại , đưa lên tấm giấy khen: - Con có giấy khen.. con học giỏi.. bà đừng bắt con nghỉ. - Mày học giỏi thì mọc ra cái ngẩu được chắc? . Nhân đây để tao nói cho bốn mẹ con nhà mày biết luôn- bà xốc lại Văn Diệp lên một chút- nếu như không có nó tao đã phải nộp lại cho dòng họ sổ gia phả truyền đời rồi. Nếu thế tao chết không nhắm được mắt! . Từ đó trở đi. Dẫu không phải nghỉ học, nhưng tất cả sự căm ghét, tất cả những thù hận bé nhỏ, tất cả những chuyện xui xẻo. Kim Hạ đều gán hết lên người Văn Diệp. Hễ gia đình đi làm, thường vẫn hay để lại Kim Hạ, Kim Xuân và Văn Diệp ở nhà trông nhà, và .. những vết sẹo dần hình thành.. Mỗi một lần rút củi nấu cơm, Văn Diệp đều không cách nào trốn thoát được chị hai chị ba của mình lột áo lên dùng củi nóng vẽ lên trên đó một hai vết phỏng nhẹ. Mỗi một lần như thế, lại một lần đau tới nỗi cậu không thể nằm ngửa. Lại cũng không hề dám hé răng nửa lời… Và rồi. Vào cái ngày chiếc xe đạp mà bà nội mua thẳng tay cho Văn Diệp đẹp nhất xóm được đưa về… Kim Hạ và Kim Thu đẩy cậu vào bếp với một đống lửa to đã nhen củi khắp xung quanh đang cháy dữ dội . Cậu chỉ còn có thể hốt hoảng nghe thấy tiếng chốt cửa bếp bên ngoài. - Chị hai. Thả em ra.! - Thả em ra! - Chị ba.. chị Xuân cứu em… - Bà nội ơi.. cứu con.. - Khụ… Tiếng gọi dần khàn đi vì khói đặc… trong cơn mê man, cậu chỉ nghe thấy tiếng gào rít chửi rủa như vọng lại từ địa ngục - Mày đi chết đi đồ con hoang! - Không có mày mẹ tao sẽ không phải khóc! - Chết đi! Và, cả một phần da lưng của cậu gần như không thể khôi phục, những miếng da đã tróc , đã tợt vì lửa đỏ. Nếu như. Ngày hôm ấy Kim Xuân không về kịp. Nếu như. Ngày hôm ấy người chị cả không liều chết đẩy cánh cửa thấm đẫm lửa đỏ xung quanh để kéo cậu ra. Cậu chắc chắn đã thực sự chết. Cậu nằm viện sáu tháng. Đó chính là lý do vì sao cậu học chậm hơn một năm . Giọng của cậu đặc biệt khàn. Cũng chính vì trận khói năm ấy, đã hun tới cổ họng cũng không tránh nổi tổn thương. Còn vì sao cậu tha thứ ? Cậu chưa hề tha thứ. Nhưng, mọi người đều nghĩ đó là tai nạn. Ai lại đi tin một đứa trẻ hơn mười tuổi nghĩ ra kế dày vò rồi giết chết cậu cơ chứ? Đó. Là chuyện cười chăng? ============ Còn người kia.. Mễ Nam.. Anh rể cậu… Cậu đã quyết định không nghĩ tới, nhưng những lời nói nghe được ngày hôm ấy vẫn như những nhát dao cứa thẳng vào tim cậu từng ngày. Nếu là không biết, nếu là chưa từng trải qua. Thì thôi đi.. Thế nhưng .. Văn Diệp dụi đầu thuốc lên lan can. Ánh mắt trong veo như một đứa trẻ nhỏ giống hệt cậu năm ấy… ám ảnh… Vẫn là.. Thở dài một hơi. Đến xem thử. ===========//================
|
Chương 5: Đừng sợ Văn Diệp xoay tròn chiếc chìa khóa trong tay, ngồi lên chiếc xe phân khối lớn , nổ máy, âm thanh chiếc xe lớn như xé rách toàn bộ không khí tĩnh lặng của buổi sớm một chiều Hà Nội. Ngay sau khi nghe tin Kim Hạ được nhà chồng tặng một căn nhà lớn ngay trung tâm thành phố, bà nội liền lập tức ra chỉ thị kêu Văn Diệp đến đó ở. Phần vì tiết kiệm tiền nhà, phần vì bà nghĩ rõ ràng một căn nhà xa hoa sẽ tốt hơn cho cháu đích tôn của mình. Dĩ nhiên Kim Hạ trước mặt gia đình vô cùng hòa nhã vui vẻ mà trao chùm chìa khóa dự phòng cho cậu, còn cẩn thận mà dặn dò nhớ dọn tới sớm. Cô tội gì mà không làm việc này để tỏ ra thơm thảo, vì chắc chắn trong lòng rằng Văn Diệp sẽ không bao giờ tới. Quả thực. Văn Diệp cũng không định tới, cũng chỉ vì chiều lòng bà mà nhét chùm chìa khóa vào đâu đó. Thật chẳng ngờ được cậu có ngày lại phải dùng. Từ sau cái ngày vãn được cái mạng nhỏ này về, Văn Diệp hầu như không quan tâm tới bất cứ thứ gì khác, cứ thích sống thế nào thì sống thế ấy, thích nói sao thì nói, làm sao thì làm. Tiền mà mẹ cả gửi cho cậu học hàng tháng, cậu chưa hề rút ra khỏi tài khoản. Ngày bước chân tới cổng trường đại học, cậu đã chạy đủ các chân lặt vặt để tự có thể sống nổi, cho tới một ngày gặp “ đại ca” , Vĩ kều, được thu vào Ever. Cậu mới chính thức sống nhờ những cú đấm và mấy vết dao rạch. Như thế, cũng chẳng sao. Một khi sống bằng tiền của họ, cậu đối với họ chính là không dám thẳng mắt mà nhìn. Vậy nhưng kể cả là đổi máu lấy tiền để tự thân tồn tại, từ ấy dù bất cứ người nào, thích là cậu đấm, càng ngày càng trôi theo dòng xô bồ của cuộc đời . Một đôi khi, chính cậu cũng không hiểu nổi, ý nghĩa sự tồn tại của cậu. Bây giờ, thì còn gì để mất ? . Vậy sao lại tự dưng mà quan tâm, mà tới đây? Chiếc xe dừng trước một khu những căn biệt thự cao cấp liền kề, Văn Diệp ở Hà Nội nghót nghét một năm, chỗ nào mà chưa từng đi qua. Thế nhưng, hôm nay nơi này lại quá xa lạ, cảm giác vảng vất chán ngán không muốn bước chân vào . Văn Diệp đã đứng một hồi lâu bên phía bên kia đường. Tới tận đây rồi vẫn không hiểu vì sao, thứ gì đã thôi thúc mình làm như vậy? Là đôi mắt kia sao? Văn Diệp thở dài một hơi. Cũng đã lâu lắm rồi, vì thứ gì phải suy nghĩ nhiều như vậy? Không cần là Văn Diệp. Cứ sống như đúng Diệp Sẹo đi. Muốn làm gì cứ làm. Nghĩ như thế, cộng với bước chân di chuyển còn có thể thấy được chuôi dao bấm cọ sát trong chiếc quần hộp. Văn Diệp không chần chừ nữa, tra chìa vào ổ khóa. ======== Trong phòng ngủ. Kim Hạ một bên túm tóc ép thân hình gầy gò ngửa cổ lên, một tay dội thẳng xuống miệng Mễ Nam thứ thuốc mới lấy được từ “ chợ đen”. Mặc Mễ Nam gần như đã kiệt sức vì đói và mệt mỏi, bật ra những tiếng ho nhỏ như mèo kêu, gần như không giãy dụa. Cô muốn lấy được dòng giống nhà họ Mễ . Bởi cô thừa hiểu rằng nếu một đứa con của thằng ngu kia khi sinh ra, việc kiểm tra ADN là điều không thể thiếu. Thế nhưng quan hệ xác thịt với thứ bẩn thỉu kia? Kim Hạ cô chỉ nghĩ cũng đã kinh tởm. Vì hắn mà cô phải rửa chân hầu hạ suốt nửa năm. Vì hắn mà cô phải chia tay một kẻ được gọi là người yêu. Vì hắn mà cô phải khúm núm như một con ở trong cái gia đình họ Mễ kia. Còn bị biết bao nhiêu điều tiếng nơi làng quê. Thế nên hắn chết cũng đáng. Hoặc với những kiến thức của cái nghề y tá, chỉ cần sinh được một thằng con trai nối dõi . Còn sau đó cô đủ sức khiến hắn phát điên. Ly dị chính là điều cuối cùng. Chia tài sản với một kẻ điên khi trong tay đã nắm được một hai đứa con nối dõi, nửa đời sau của cô khẳng định không cần phải suy nghĩ. Kim Hạ ung ung đưa tay trút ít kem dưỡng lên tay, xoa xoa mặt. Thứ thuốc kích dục kia không phải hàng chính thống gì, cô cũng chẳng cần quan tâm nó độc hại ra sao.Tất cả những gì cô cần chính là thứ chất nhầy nhụa kia, đủ để cô mang đi chọn lọc phôi và làm thụ tinh ống nghiệm. Bụng đói, lại thêm thứ thuốc đắng phút chốc khiến Mễ Nam thực sự nôn khan - .. Khó chịu…. bụng… ưm Thuốc có phản ứng rất nhanh. Kim Hạ vô cùng hài lòng, ngồi bắt chéo chân trên bàn trang điểm, thò tay vào trong ngăn bàn lôi ra rồi vứt xuống một cốc chuyên dụng đựng tinh dịch : - Cởi quần, tuốt nó vào cái cốc . Mày mà làm rớt ra một giọt tao vả chết! - Kim .. Hạ… xin.. - Câm mồm! . - Kẻ cần câm mồm là chị mới đúng chứ nhỉ? Kim Hạ sửng sốt: - Ai? - Chào chị hai. Lâu rồi không gặp. - … Mày… Văn Diệp! Thằng con hoang?! Văn Diệp đẩy toang cửa, trong tay xoay lên chiếc điện thoại , nhếch môi cười khinh bỉ: - Chị nghĩ sao nếu ngay bây giờ tôi tung cái này lên mạng? Kim Hạ chết sững . Hắn vào từ khi nào? Tại sao không có một tiếng động? . Hoặc giả là do những tiếng quát tháo, những tiếng rên rỉ thống khổ của người đang ngồi dưới nền đất kia át đi? Thế nhưng Kim Hạ cũng không vừa mà đứng dậy đối mặt với Văn Diệp , thật nhanh đã bỏ hết vẻ hoảng hốt, thay vào đó là một bộ mặt ngọt nhạt. - Vợ chồng làm những chuyện này không phải rất ngẫu nhiên sao? Văn Diệp. Em cũng biết là anh rể em không giống như người bình thường. Đến tự xử hắn còn không biết làm. Nên chị đành… - Bốp! - Á! Văn Diệp quá ghê tởm người đàn bà này, nhìn cũng không muốn nhìn thêm, nghe cũng không muốn nghe thêm. Một người con trai còn cười rạng rỡ cách đây một tháng, vậy mà ngay giờ đây gầy như một gốc cây khô tàn, run rẩy ngồi đó, đầu tóc rối bung.. Không cần xem cũng có thể đoán được, dưới lớp áo rộng thùng thình kia, là bao nhiêu vết thương lớn nhỏ. Tất cả những cảm giác xót xa của mười mấy năm về trước như hiện lại. Văn Diệp siết chặt nắm tay, đôi mắt chính là vành lửa của căn bếp đang cháy rụi, lớn giọng với người trong góc : - Nhắm mắt lại! Mễ Nam quá sợ hãi. Chỉ có thể cứ thế nghe lời mà nhắm nghiền đôi mắt. Sự nóng bức trong người nén chịu đựng bằng hàm răng cắn chặt vào môi tới bật máu. Trong bóng tối hoảng loạn ấy, chỉ nghe tiếng Kim Hạ kêu lên thất thanh. Văn Diệp rít lên : - Mày cũng xứng là vợ sao? - Hự… Một phát đạp trực diện thẳng bụng khiến Kim Hạ đau tới lệch người ngã xoài xuống đất., cố gắng tìm cách bò ra khỏi phòng, lại bị Văn Diệp túm lại. nghiến răng: - Tao chưa bao giờ đánh đàn bà. Nhưng thứ như mày vốn không phải người.. Kim Hạ vội vàng : - Diệp.. chị biết sai rồi.. ự… - A… Diệp.. tha … - Bốp!
Không có tiếng trả lời từ nắm đấm của Văn Diệp. Kim Hạ hoàn toàn bất ngờ. Cô không thể tưởng tượng nổi một Văn Diệp chỉ biết chịu đựng đã biến mất , ngay giờ đây, đôi mắt kia chỉ hiện lên những vành tơ máu đỏ. Kim Hạ dùng hết sức bình sinh để thoát, nhưng không thể nào, sức vóc một thằng con trai như đang điên dại, làm sao có thể? - Á Văn Diệp không dùng tới chiếc dao bấm, thế nhưng một góc cạnh bàn sắc nhọn đã khéo léo mà rạch một đường xước sẫm máu đỏ trên trán Kim Hạ, chiếc gương trên bàn trang điểm theo sự va chạm mà rớt xuống sàn. Xoảng.! Mễ Nam giật mình, mở mắt hét lên: - Đừng… đánh.. - Máu.. Tiếng hét như một đứa trẻ ấy, dừng nắm đấm của Văn Diệp khỏi không trung. Kim Hạ lúc này cố sức giãy dụa nói: - Văn Diệp mày điên rồi! Mày giết tao mày cũng sẽ chết, bà mày cũng sẽ không sống nổi! Văn Diệp cười nhạt nhẽo : - Yên tâm đi. Tao rất có kinh nghiệm đánh người. Không thể chết dễ dàng như vậy được! - Còn nữa- Văn Diệp túm lấy tóc Kim Hạ, ghé sát tai nói: - Để tao thay người kia, tặng cho mày cái thứ mày muốn! Nói rồi, Văn Diệp đứng dậy, chậm rãi vạch cậu em nhỏ ra, đái một bãi ngay dưới chân Kim Hạ : Tiếng nước tiểu vung vãi lên chân và cả mái tóc đã rối loạn của Kim Hạ khiến cô vô cùng chật vật , run rẩy tới không thể tin nổi. - Hãy nhớ ngày hôm nay. Sau này còn dám để tao gặp một lần, tao đánh một lần! Khi bước chân dồn dập của Văn Diệp gõ những tiếng giày rời tới cửa. Mễ Nam như một con thiêu thân liền lao theo. Bám chặt lấy ống quần cậu: - Mang Nam đi.., Mang Mễ Nam theo.. Nhìn đôi mắt đã ngập nước đỏ hoe của người dưới chân. Đôi bàn tay tràn đầy vết xanh tím run rẩy.. Văn Diệp cúi xuống, hàm răng cắn chặt, cố nén tất cả những cảm xúc hỗn độn từ nơi cuống họng, bế xốc thân hình kia lên. Áp chặt vào lồng ngực. - Đừng sợ. Ổn rồi. Trong khoảnh khắc ấy, giữa những vết thương chằng chịt trên lưng, trên da thịt của hai người. Một sự đồng cảm sâu sắc đã len lỏi qua từng vết sẹo, kết dính lấy nhau. Nó khác, khác với tất cả những vết thương cậu đã từng thấy. Cũng đau đớn và day dứt gấp ngàn lần với những vết toạc máu rạch da, Nó, chính là đau đớn từ khởi cội trong trái tim và trí óc. Khi bị chính người mà mình thương yêu, cất lời gọi là chị, hay như Mễ Nam anh- gọi là vợ. Hành hạ tới chết đi… ====== Trên con đường đầy mùi hoa sữa nhẹ nhàng. Mễ Nam người chằng chịt vết thương ngồi sau chiếc xe phân khối lớn , Gió thổi tung làn tóc đã rối bời, đôi tay run rẩy vòng qua eo người đằng trước… Ấm quá… Nhỏ giọng lí nhí, - Mễ Nam không sợ nữa. Khóe môi kẻ nào đó khẽ cong, vịn tay ga, rú một hồi inh ỏi. ================//====================
|