Cậu Bạn Cùng Tên
|
|
Chập 9: “con bị gì hả mẹ???”
Part 1: có 1 sự khó chịu nhẹ mà không hiểu lý do…
Renggggg ….reng…….
- Vĩnh Lạc, có điện thoại kìa, con nghe giúp mẹ đi. Tiếng mẹ nó dưới bếp nói vọng lên. - Dạ. nó thưa rồi bắt máy: a lô! Dạ! đúng rồi, chú đợi con xíu. Nó hạ thấp ống nghe xuống, lấy tay che 1 đầu lại gọi với xuống bếp: Mẹ ơi! Điện thoại của mẹ này. - Đợi mẹ tí. Bà nói rồi chạy lên phòng khách. A lô! Vâng! Vâng! Tôi sẽ đến ngay. Tôi biết rồi. cảm ơn bác sĩ nhiều ạ. Nó nhìn mẹ nó cứ vâng vâng dạ dạ nét mặt mẹ nó căng thẳng nó thấy lo lo không biết có chuyện gì xảy ra. Nghe mẹ nhắc đến 2 từ bác sĩ nó mới đoán là bệnh viện gọi đến để báo kết quả cho gia đình nó. Gác điện thoại xuống bà quay sang phía nó: - Vĩnh Lạc nè. - Dạ. sao hả mẹ? nó nhìn mẹ nó. - Bệnh viện vừa gọi đến bảo là đã có kết quả bệnh của con rồi, con ở nhà, mẹ đi nhận kết quả nhé! - Con không cần đi hả mẹ? nó hỏi lại. - À! Không cần đâu con, chỉ là nhận kết quả thôi. Mẹ lên phòng chuẩn bị đây. - Dạ. mẹ đi cẩn thận nhé.
Nói rồi mẹ nó vội vã chạy lên lầu chuẩn bị, nó vẫn bình thản ngồi xem bộ phim hoạt hình mà nó yêu thích nhất. “tít títttt…” điện thoại nó có tin nhắn, nó đưa tay ra sờ sờ lên bàn để tìm chiếc điện thoại mà mắt vẫn không hề rời khỏi màn hình. Nó cầm điện thoại lên mở tin nhắn nó ngạc nhiên khi đập vào mắt nó là dòng chữ “ Vinh Lac, cau ranh khong di nha sach cung to di <from Quynh Le>” nó reply lại cho cô bé “ bay gio hả??”, cô bé trả lời cho nó “ oh, duoc kg??” vừa lúc đó mẹ nó xuống: - Con trai ở nhà nhé. Mẹ đi tí rồi về. - Mẹ ơi. - Sao con trai? - Mẹ cho con đi nhà sách với bạn nhé. - Con đi được không? - Dạ được chứ mẹ, con khỏe mà. - Vậy con đi cẩn thận nhé. - Dạ. cảm ơn mẹ yêu, nói rồi nó chạy lại hôn lên má mẹ nó 1 cái rồi chạy lên lầu. mẹ nó lắc đầu cười rồi mở cửa bước đi.
7:30 AM, nhà sách văn hóa.
Nó vừa đến nhà sách đã thấy Lê đứng ở đó, nó nhoẻn miệng cười với cô bé. - Hey, đến sớm thế. - Tớ vừa đến thôi, nói rồi cô bé đưa mắt nhìn nó, thường ngày cô bé chỉ gặp nó trên lớp nên chỉ thấy nó mặc toàn đồng phục, hôm nay nó mặc 1 chiếc áo thun màu trắng cổ cao, cùng với quần jean, chiếc áo thun trắng kia càng làm tăng thêm sức trắng của làn da nó. Cô bé thấy nó dễ thương, đẹp trai hơn bao giờ hết, nghĩ vậy bất giác mặt cô đỏ ửng lên trong nắng trông đáng yêu vô cùng. Cô cứ mải mê quan sát nó nên cô đâu biết rằng nó cũng nhìn cô từ nãy giờ. Cô bé đúng là dễ thương, tóc lúc nào cũng thắt bím 2 bên, cô bé mặc chiếc áo hồng cùng với quần jean, khuôn mặt cô trắng thỉnh thoảng ửng hồng trông đáng yêu vô cùng. Thấy cô bé cứ đứng im nó gọi. - Này, này,… cậu có sao không? - Hả??? lúc này cô bé mới bừng tỉnh. Mặt cô đã đỏ giờ lại càng đỏ hơn nữa. - Chúng ta vào thôi. Nó trả lời, nhưng không quên cười với cô bé. - À. Chúng ta đi. Cô bé ngượng ngịu trả lời.
Thế rồi 2 đứa nó cùng bước vào nhà sách. Tất cả mọi người trong nhà sách đều đổ dồn ánh mắt vào 2 đứa nó. Nhiều người còn tỏ ra ngưỡng mộ. Những nữ sinh thỉnh thoảng len lén nhìn qua nó rồi to nhỏ thầm thì điều gì đó rồi bẽn lẽn cười, nó vẫn cười rất tươi, còn Lê, cô bé ngượng ngùng nên mặt cô càng đỏ bừng. Cô thầm nghĩ “sao cậu ấy cười được nhỉ? Cậu ấy có biết rằng nụ cười của mình làm cho các cô gái đau tim không nhỉ? Nhưng dù sao cậu ấy cười vẫn rất đẹp” 2 đứa đang đi đột nhiên có 1 đứa bé gái khoảng 5, 6 tuổi chạy lại trước mặt nó và Lê. Đứa bé lên tiếng: - Anh ơi, anh đẹp trai quá. Bé có thể hôn anh một cái được không? Nghe thế nó và Lê cùng tròn mắt ngạc nhiên nhưng nhanh chóng nó trở về trạng thái cân bằng. Nó cúi người xuống thấp rồi từ từ ngồi xuống để bằng với cô bé. Nó nói với chất giọng ngọt ngào nhất có thể: - Tất nhiên rồi. Nói rồi nó ôm đứa bé vào lòng, và đặt lên má của đứa bé 1 nụ hôn. Lê nhìn nó lúc này đáng yêu hơn bao giờ hết, tim cô bất chợt đập nhanh hơn. Cô bé phải đưa tay lên ngực mình thầm nhủ “đừng đập nữa mà. Đừng đập”. đứa bé lại lên tiếng: - Anh chụp với em một tấm hình nhé, - Ok. Nó cười rồi véo yêu vào má cô bé 1 cái. - Chị gì ơi. Chị chụp giúp em và anh này 1 tấm hình nhé. Đứa bé gọi Lê. Lê mỉm cười gật đầu với cô bé. Sau khi chụp xong đứa bé lon ton chạy đi, còn nó thì cứ đứng đó cười vì hành động dễ thương vừa rồi của cô bé. Rồi nó quay sang Lê, hỏi: - Lúc nhỏ cậu có thế không? - Hả? tớ á? Không à nha. - Ai biết được, nói rồi nó lại cười. cô bé cũng cười theo, nó đâu biết rằng những hành động của nó từ lúc bước chân vào nhà sách đã có người nhìn thấy hết tất cả và cũng mỉm cười.
Tầng 2, khu vực quà lưu niệm, nhà sách văn hóa.
- Này anh,… anh gì ơi?... tiếng của cô thu ngân gọi hắn, còn hắn thì vẫn cứ đứng yên nhìn xuống tầng 1 của nhà sách, không hiểu hắn nhìn thấy gì mà môi hắn bất giác vẽ nên 1 nụ cười đầy khiêu gợi. - Này anh, … cô thu ngân vẫn tiếp tục gọi hắn. lúc này hắn mới sực tỉnh bối rối thưa: - Dạ sao ạ? - Của anh gói xong rồi, xin anh thanh toán ạ. - Dạ bao nhiêu ạ? - 308 ngàn ạ. Nói rồi hắn lấy ví ra đưa tiền cho cô thu ngân. Lúc nhận đồ từ tay cô thu ngân hắn không quên nở 1 nụ cười làm cho cô và những người quanh đó trong phạm vi bán kính 10m đều bất động 5s. Rồi hắn bước đi. Nhiều lúc hắn thắc mắc không hiểu cảm giác của mình. Hắn không biết sao hắn thấy vui mỗi khi nhìn nó cười, những lúc nó đau đớn thì hắn thấy nơi ngực trái của mình đau, như ai đó bốp nghẹt. Nhiều lúc nhìn thấy nó hắn chỉ muốn chạy đến bên nó ôm chặt lấy nó nhưng hắn không làm được. Cảm giác nó mang lại cho hắn khác lắm, không giống như cảm giác ở bên bất cứ người con gái nào khác, không giống như cảm giác khi ở cạnh Uyên. Hắn thấy mơ hồ, và không hiểu. Hắn và Uyên đã chính thức yêu nhau kể từ sau trận thi đấu điền kinh của trường. Hắn đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu, còn Uyên xinh đẹp, dễ thương, lại học giỏi nữa, quả thật 2 người thật sự quá xứng đôi. Hôm nay là sinh nhật của người yêu hắn, nhỏ Uyên. Chính vì vậy hắn đến nhà sách này là để mua quà sinh nhật cho nhỏ. Sau khi chọn tới chọn lui hắn mới chọn được 1 món quà ưng ý, trong lúc đợi cô thu ngân gói quà thì nó lại lang cang nhà sách nhìn xuống dưới, bất chợt hắn nhận ra hình ảnh quen thuộc, đang bước vào nhà sách, và hắn vô tình chứng kiến mọi việc. Nhưng bên cạnh nó có 1 người khác, hắn cố lục tung trí nhớ của mình xem thử là ai, cuối cùng hắn cũng nhớ đó là Lê, học cùng lớp nó và hắn. hắn cảm thấy khó chịu. hắn cũng không hiểu vì sao hắn lại khó chịu như thế. Có 1 sự khó hiểu nhẹ ở trong hắn mà không hiểu vì sao ...
|
Part 2: căn bệnh đó sao lại chọn con tôi???...
7:40 AM, khoa thần kinh, bệnh viện HWA.
Cốc! cốc! cốc!... - Vào đi. 1 giọng nói trầm ấm phát ra. Nghe nói vậy, người phụ nữ đẩy của bước vào, ngồi ở ghế là 1 chàng trai trẻ khoảng 30 tuổi thế nhưng lại là một bác sĩ rất giỏi lĩnh vực thần kinh học. - Dạ chào bác sĩ. Người phụ nữ nhẹ nhàng lên tiếng. - Dạ chào chị. Chị là … - Dạ, tôi là mẹ của cháu Vĩnh Lạc. - À. Chị Trần …, chào chị. Chúng tôi gọi chị đến đây là để báo với chị kết quả xét nghiệm và URI của con chị. - Dạ vâng ạ. Cháu có bị làm sao không hả bác sĩ? Mẹ nó hỏi bác sĩ bằng giọng run run đầy lo lắng, nghe bà hỏi thế, vị bác sĩ suy nghĩ 1 vài giây rồi tiếp tục: - Tôi muốn cho chị xem kết quả URI não của cháu. Nói rồi bác sĩ treo lên 3 tấm phim cho mẹ nó xem, bà nhìn sơ qua 1 lượt nhưng không hiểu gì, bác sĩ từ từ giải thích. - Đây là tấm phim bộ não của người bình thường, còn 2 tấm phim này của con trai chị. Về cơ bản khi nhìn vào sẽ không thấy bất kì sự khác thường nào, nhưng xem kỹ thì sẽ thấy tiểu não của con chị đang co lại so với bộ não bình thường bên tấm phim này. - Tiểu não co lại ư?? Bà xúc động hỏi lại - Tôi đã cùng thảo luận với toàn bộ những giáo sư hàng đầu trong nước của khoa thần kinh về tình trạng bệnh của cháu và chúng tôi đều đưa ra 1 kết luận chung đó là …. - Là … là bị gì hả bác sĩ? Mẹ nó lo lắng hỏi, bà không còn đủ bình tĩnh được nữa. - Triệu chứng của cậu ấy cũng đã thể hiện rất rõ, 1 người khi té theo bản năng sẽ dùng tay để chống đỡ để ngăn cho mặt không bị tiếp xúc với đất thế nhưng hôm trước con chị có nói là cậu bé hay bị ngã và mặt luôn tiếp xúc trực tiếp với đất, đồng thời con trai chị cũng nói là gần đây cậu không cầm chắc đồ vật như bút, bánh mì, nhiều lúc tay cậu tê cứng không viết được nữa. chúng tôi đều đi đến kết luận là … - Là gì hả bác sĩ?? Nước mắt mẹ nó bắt đầu rơi, là một người mẹ bà linh cảm được con trai bà đang gặp phải căn bệnh gì đó, bà mơ hồ nhận ra điều đó nhưng bà cố xua đuổi cái cảm giác bất an đó đi. Nhưng sự thật thì không thể nào từ chối được. - Chúng tôi nghĩ là con trai chị … cậu ấy… bị… bác sĩ cũng ấp úng. - Xin bác sĩ cứ nói. - Con trai chị có khả năng bị THOÁI HÓA DÂY SỐNG TIỂU NÃO. Nói rồi bác sĩ nhìn mẹ nó thở dài. Mẹ nó ngồi yên, bà không khóc không biểu lộ cảm xúc gì cả, là một người có học thức bà biết được những căn bệnh liên quan tới não dường như luôn nguy hiểm thế nhưng sao nó lại rơi vào con trai bà chứ. Có phải chăng khi con người ta quá đau khổ họ thường trở nên trầm tĩnh, nhưng đó lại là sự trầm tĩnh đáng sợ bà đang như thế. Cố gắng lắm bà mới hỏi bác sĩ: - Bác sĩ nói vậy là sao hả? bà vẫn cố hy vọng bác sĩ sẽ có 1 cách giải thích khác. - Nói cách khác là các dây thần kinh ở tiểu não của cậu bé đang dần chết. - Dần chết sao? Bà hỏi lại. - Vâng. Dần dần cậu bé sẽ di chuyển đi lại rất khó khăn, thậm chí việc giao tiếp cũng khó khăn. Cậu ấy không thể viết và nói nên ngôn ngữ giao tiếp chính sẽ là kí hiệu. - Vậy … bệnh đó có … có … thể chữa khỏi không ạ? Mẹ nó e dè hỏi Vị bác sĩ nhìn vẻ mặt đau khổ của bà, anh không biết phải nói thế nào cả. - Hiện tại thì cả thế giới đều chưa có thuốc chữa trị. Nhưng có thể điều trị vật lý để ngăn bệnh phát triển nhanh. - Có khi nào nhầm lẫn không bác sĩ. - Chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ rồi. - Tại sao chứ? Tại sao lại là con trai của tôi, nó còn quá trẻ, nó chỉ mới 16 tuổi thôi mà, nó còn chưa biết hết mọi điều của cuộc sống này. Tại sao? Tại sao không phải là tôi mà là nó? Bà đau khổ, nước mắt bà tuôn rơi. Có lẽ ngay giờ phút này đây khóc sẽ làm cho bà nhẹ nhõm hơn. 1 lúc sau bà lên tiếng: - Tôi có thể mượn kết quả URI này được không ạ? Như hiểu được ý định của bà nên bác sĩ nói: - Được thôi. Thế nhưng tôi nghĩ đã là kết quả URI thì có đến đâu cũng như thế thôi. Chị suy nghĩ rồi nhanh chóng đưa cháu đến bệnh viện nhé. - Tôi biết rồi. à bác sĩ này. Cậu có thể hứa với tôi là đừng cho con trai tôi biết về bệnh tình của nó được không? - Bà muốn giấu cậu ấy? - Tôi nghĩ là chưa phải lúc. - Được rồi. bà cứ suy nghĩ kỹ đi nhé. - Dạ. thưa bác sĩ tôi về. - Vâng. Chào chị. Mẹ nó thờ thẫn bước đi, dường như việc này quá sốc đối với bà, bà không thể nào tin được là căn bệnh quái ác đó lại chọn con trai của bà. Nước mắt bà rơi. Tại sao chứ? Tại sao lại là con trai bà? Nó đã bất hạnh khi tuổi thơ không có cha bên cạnh rồi. vậy mà giờ ông trời lại bắt nó phải chịu khổ với căn bệnh quái ác này. Càng nghĩ tim bà càng nhói đau. Rồi những ngày sau nó sẽ phải sống thế nào đây. Nó mới 16 tuổi thôi mà, nó còn quá nhỏ để sống chung với bệnh tật. Càng nghĩ nước mắt bà chảy nhiều hơn. Chân bà khụy xuống, bà cố đi đến ghế đá nặng nhọc ngồi xuống, kí ức về tuổi thơ của nó hiện về trong bà, thật đẹp...
|
9:45 AM
- Tớ về nhé. Nó đang đứng trước nhà Lê, sau khi dạo hết nhà sách nó và cô bé cũng đã chịu về nhà, hôm nay đi với cô bé nó cảm thấy rất là vui. Nó thấy thoải mái khi ở bên cạnh cô bé. - ờ. Cậu về cẩn thận nhé. Cô bé cười đáp lại nó. Nó gật đầu cười rồi đạp xe đi. Từng cơn gió cứ thoáng qua làm nó cảm thấy mát dịu và dễ chịu. Nó chưa muốn về nhà vội nên đạp xe đi lòng vòng dù trời nắng gắt. Nó thấy hơi mệt nên dừng xe lại và tìm chỗ mát ngồi. nó đang tận hưởng cái cảm giác hòa mình với thiên nhiên thì bất chợt nó nghe tiếng ồn ào, hình như gọi nó: - này, nhóc. Nhớ tao không? Nó quay lại nhìn, thấy 1 toán thanh niên ăn mặc giang hồ đang tiến lại phía nó, tên đi trước lên tiếng hỏi nó. Nó không nói gì vẫn cứ im lặng. Thấy nó không nói gì tên kia lại tiếp tục: - quên tao rồi à? Nó cũng không nhớ hắn là ai cả, mà nó có quen ai giang hồ như thế đâu, nó lắc đầu. - tôi không quen các anh. - Không quen ư? Chú mày mau quên nhỉ? Vậy để tao nhắc cho chú mày nhớ. Nói rồi tên đó cười, hắn hất cằm, lập tức mấy tên kia chạy tới quanh nó. Giờ nó mới thấy hối hận vì không chịu về nhà đi đến nơi vắng vẻ này. Nó thấy mọi người bao quanh nên lên tiếng hỏi: - Các anh muốn gì? - Muốn trả lại cho chú em cái này đó mà. Nói rồi tên đó cười 1 tràn dài. Mấy tên đàn em của hắn (nó đoán vậy) nhào tới chỗ nó, nó đứng dậy, đỡ những cú đấm của bọn chúng nhưng bọn chúng đông quá nên nó không thể chống cự lại, nó định vung tay ra đấm tên trước mặt thế nhưng nó thấy chống mặt, nó không thể nhìn chính xác được nên đưa nắm đấm hụt, nhân cơ hội đó 1 tên trong bọn nắm lấy tay nó, nó đã nằm gọn trong tay của bọn chúng. Bọn chúng cười hả hê vì đã tóm gọn được nó. Lúc này tên cầm đầu mới tiến lại phía nó. Hắn đưa tay vuốt lên mặt nó, nó cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. - Nhìn cũng dễ thương nhỉ? Nhưng tao sẽ phải trả lại cho mày mấy cú đấm đã. Hắn nói rồi cười đểu. Đến giờ nó mới nhớ ra hắn là ai, thì ra chính là tên mà hôm trước đánh Vũ Lạc ở gần quán bar. - Là anh? Nó lên tiếng - Nhớ rồi hả? tao sẽ cho mày biết hậu quả đụng vào tao. Nói rồi hắn đấm liên tiếp vào bụng của nó, nó khụy chân xuống nhưng lập tức 2 tên bên cạnh kéo xốc nó đứng dậy, tên đó tiếp: - Lúc đó mày oai hùng lắm mà? Giờ đánh tao đi.hahaha. hắn lại cười. mặt nó đỏ lên tức tối, nó muốn đấm vào cái bản mặt xấu xa kia thế nhưng nó không thể thoát được. thấy nó thế hắn lại tiếp: Tức lắm hả? nhưng mày sẽ không làm gì được tao đâu. Nói rồi hắn lại đấm vào người của nó, nó cảm giác mình sắp không chịu nổi nữa rồi, hắn lấy cái dao bóng loáng ra lăm le trên tay, hắn đưa cái dao sát vào mặt nó, cạo cạo bên má nó. Nó chưa hiểu hắn làm gì thì hắn lên tiếng: - Khuôn mặt đẹp thế này để lại chút dấu vết chắc đẹp hơn đó nhỉ? hahahaa - Anh dám? Nó gầm gừ. - Sao không? đừng thách tao. Hắn đanh mặt lại. - Vậy thì anh làm đi. Nhưng mà như thế anh không cảm thấy nhục sao? - Nhục? - Phải. 6 người to khỏe ức hiếp mình tôi, không nhục là gì, chẳng lẽ vẻ vang sao. - Chết đến nơi rồi còn nhiều lời. - Chết ư? Chưa biết ai sắp chết đâu. Anh nhìn qua kia đi. Nói rồi nó đưa mặt về phía khác, cả đám cũng nhìn theo nó, 1 tên trong bọn run sợ: - Công an. Công an đại ca. - Mình làm sao đây? Tên khác lại hỏi. nhìn thấy tên đại ca đứng yên chưa biết xử trí thế nào nó nhếch mép cười rồi lên tiếng bằng giọng giễu cợt. - Sao thế? Giết tôi đi. Nhanh nào. Tôi đang muốn chết nè. Nghe thế tên kia tức tối cầm dao đưa vào mặt nó: - Mày … hắn chưa nói hết câu thì tên khác nói chen vào: - Chạy thôi đại ca. không là không kịp bị tóm cả lũ đó. Hắn không chịu đi, 2 tên đàn em phải kéo hắn đi, hắn vẫn không quên nhìn nó trừng trừng, hắn đưa dao chỉ về phía nó như muốn nói “ ĐỢI ĐẤY, RỒI SẼ BIẾT TAY” nó hiểu ý nhún vai 1 cái rồi cười vẫy tay chào hắn. đúng lúc đó công an tuần tra chạy đến cạnh nó hỏi, nó không gắng gượng được nữa nên gục xuống và ngất đi.
Nó cảm giác như có cái gì đó vướng víu ở tay làm nó phải mở mắt nhìn, nó thấy xung quanh toàn màu trắng, chưa kịp định thần thì nghe tiếng mẹ nó giọng lo lắng: - Con có sao không? Mẹ lo quá. - Dạ con không sao. Nó yếu ớt trả lời. Nhưng sao con lại ở đây mẹ? - Các chú công an tuần tra đưa con vào đó, các chú nói con bị đám du côn đánh. May mà các chú đến kịp rồi đưa con vào bệnh viện. Lúc này nó mới nhớ ra mọi chuyện may mà nó thoát được chứ không nó không biết giờ ra sao nữa. nghĩ đến đó nó lạnh người, như nhớ ra gì đó nó hỏi mẹ nó: - Mẹ này. - Sao con? - Sáng nay mẹ vào bệnh viện mà, con bị bệnh gì vậy mẹ? - À. ừ …mẹ nó lúng túng. - Con bị gì mẹ? - À. Không. Con chỉ bị suy nhược thôi. Không có gì cả. giọng mẹ nó khác đi. - Mẹ sao vậy. - Không sao. Mẹ lo cho con quá đó mà. Thôi con nghỉ đi mẹ đi hỏi bác sĩ thử con về được chưa. - Dạ. rồi mẹ nó bước đi, nó nằm đó suy nghĩ, sao thái độ mẹ nó lạ thế, cứ mãi nghĩ nó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…
|
Chập 10: sự thật quá nghiệt ngã…
1 tuần nghỉ nhanh chóng trôi qua, hôm nay bọn nó phải trở lại trường học. sau 1 tuần nghỉ ngơi nó rất háo hức được đi học trở lại, 1 tuần rồi nó không được gặp các bạn cùng lớp, nó cảm thấy nhớ nhớ, và hơn bao giờ hết là nó thấy thiếu vắng 1 bóng hình quen thuộc thường ngày ngồi bên cạnh mình. Vừa bước vào lớp nó bị đám Ngũ Quỷ kéo lại hỏi không biết bao nhiêu là thứ chuyện nào là kỳ nghỉ 1 tuần làm gì? Có gì vui không? Có đi chơi đâu không? … mọi người dồn dập hỏi không cho nó trả lời, nó thì đứng đó cười mãi thôi, nó không cho đám bạn biết tuần vừa rồi nó xảy ra chuyện gì vì sợ đám bạn lo lắng. bất chợt Khôi lên tiếng hỏi nó: - Sao nay trông cậu gầy thế? Cậu không khỏe ở đâu hả? - Không. Tớ khỏe mà. Nó cười trừ. Mà nó cũng không biết vì sao nay nó ốm vậy, dù nó đã cố gắng ăn nhiều và ngủ đủ giấc nhưng càng lúc nó càng ốm. nó đang miên man suy nghĩ thì Gia gọi: - Vĩnh lạc này,… - Hả? sao cơ? Nó giật mình. - À, tay cậu bị sao thế kia? Gia nhìn thấy trên tay nó có vết bầm nên thắc mắc. - À, tớ bị ngã đó mà. Không có gì nghiêm trọng đâu. Các cậu đừng lo. - Hả? lại bị ngã hả? cả 4 đứa cùng đồng thanh. Nó không biết nói gì chỉ gật đầu, nó không thể nói thật là mình bị đám du côn đánh trả thù như thế mọi người sẽ càng lo hơn nên tốt nhất là tìm cách chuồn về chỗ ngồi. - Cô sắp vào rồi, tớ về chỗ đây. Nói rồi nó chạy về chỗ ngồi, bọn bạn chỉ biết đứng nhìn. Vừa về chỗ nó thấy hắn cũng bước vào lớp. vẫn thái độ như thế, nó không nói gì lặng lẽ lấy sách vở ra chuẩn bị cho tiết học sắp đến.
7:00 AM.
- Cả lớp đứng! Giọng lạnh tanh của hắn vang lên, dường như cả lớp quá quen thuộc với cái chất giọng không cảm xúc này của hắn. - Cảm ơn các em, mời các em ngồi. cô giáo nhẹ nhàng tiến lại bàn giáo viên. Cô lấy trong cặp ra 1 tờ giấy, chỉnh lại chiếc kính cận của mình cô từ từ nói: Kết quả thi giữa kì của các em đã có. Cô sẽ đọc top 10 của lớp mình theo thứ tự từ thấp đến cao. Còn lại thì cô sẽ phát bảng điểm sau. Vị trí thứ 10 là Bạch Vũ Lạc. Nghe cô giáo đọc tên hắn cả lớp tròn xoe mắt ngạc nhiên, hồi giờ hắn toàn đứng đầu, kì này hắn lại đứng vị trí thứ 10, mọi người chuyển hết ánh mắt qua nhìn hắn, đa phần là không hiểu lý do vì sao lại như thế, riêng hắn vẫn bình tĩnh ngồi im không có chút cảm xúc nào. Cô giáo thấy lớp ồn ào nên cô tiếp: - Các em trật tự. vị trí thứ 9 là Lý Hữu Gia, thứ 8 là Nguyễn Bá Phong, thứ 7 là Lê Hoàng Gia Linh, thứ 6 là Đinh Trúc Nhã, còn top 5 của lớp là … Cô im lặng 1 lúc, trong lớp lại nổi lên tiếng sầm sì, không biết là ai đứng trong top 5, cô giáo cảm thấy dường như đã tạo được sự căng thăng cho lớp rồi nên cô tiếp: - Vị trí thứ 5 là Nguyễn Diệu Quỳnh Lê, thứ 4 là Huỳnh Gia Minh, thứ 3 là Hồ Đăng Tử Khôi, và thứ 2 là … Cô giáo lại im lặng, sự im lặng này làm cho mọi người càng căng thẳng và hồi hộp hơn không biết là ai sẽ ở 2 vị trí cao nhất của lớp. Vị trí thứ 2 của lớp mình là Trần Khả Uyên, và đứng đầu lớp ta là … Dưới lớp bắt đầu xôn xao bàn tán, có 1 vài người không chịu được nữa nên phải lên tiếng hỏi: - Là ai vậy cô?? - Cô nói đi, bọn em hồi hộp quá… - Bình tĩnh nào các em. Cô giáo lên tiếng. Vị trí số 1 đó là Trần Vĩnh Lạc. Cả lớp lúc này cùng quay sang nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ, còn nó thì hơi ngại vì tất cả mọi người đều nhìn nó. Nhưng nó thấy vui lắm vì nó được vị trí này nhưng nó thắc mắc 1 điều là tại sao 1 người học tốt như hắn mà lại đứng vị trí thứ 10 như thế. Và nó cũng ngạc nhiên khi Gia Minh, người mà chẳng lần nào phát biểu trước lớp lại học tốt đến vậy đứng trong top 5. Nó cứ suy nghĩ lung tung như thế. Cô giáo lại tiếp tục nói: - Đây chỉ là kiểm tra giữa kì đánh giá thực lực của các em, thế nhưng nó cũng rất quan trọng, Vũ Lạc, em phải cố gắng vì em đang tuột dốc, còn những bạn khác thì rất tốt hy vọng các em cố gắng hơn nữa. Hôm nay chúng ta nghỉ tại đây nhé. Bảng điểm của các em sẽ nhanh chóng được gửi về nhà cho ba mẹ các em. Nghe cô nói thế, mọi người ở dưới lớp bắt đầu với những tiếng thở dài những tiếng than vãn. Cô thấy thế chỉ mỉm cười rồi xếp sách vở bỏ vào túi đứng lên ra về. - Cả lớp đứng! tiếng hắn lại vang lên. Cô giáo gật đầu chào cả lớp rồi bước đi ra ngoài.
Lớp nó cũng lục đục lần lượt kéo nhau ra về, nó định mang ba lô về thì Ngũ Quỷ kéo đến cạnh nó, Khôi lên tiếng: - Vĩnh Lạc, đi trà sữa đi, mừng vì Ngũ Quỷ đều trong top ten. - Ngay bây giờ hả? nó hỏi lại. - ừ. Cậu bận gì hả? Gia hỏi nó. - ừ. Hôm nay mình có hẹn với bác sĩ. - Bác sĩ? Có hẹn? 4 đứa cùng thốt lên. - Cậu bị gì? Nhã hỏi. - Tớ bị suy nhược thôi, hôm nay đến để kiểm tra. Hẹn các cậu khi khác nhá. Tớ đi trước đây. Chào các cậu. nói rồi nó mang ba lô bước đi, 4 đứa đứng nhìn nó tự nhiên trong lòng dấy lên 1 chút xót thương. Nó đứng đợi mẹ nó ngoài cổng trường. Đang nghiên ngó xem thử mẹ đến đón chưa thì nó nghe giọng nói dễ thương quen thuộc phát ra: - Cậu đợi ai thế? Sao không đi cùng Ngũ Quỷ à? - À Lê, Tớ đợi mẹ, sao cậu biết? - Biết gì cơ? Biết Ngũ Quỷ bọn cậu đi chơi hả? Nó không nói mà chỉ gật đầu im lặng. cô bé tiếp: - Lúc nãy tớ nghe các cậu nói. À. Cảm ơn cậu nhé Vĩnh Lạc. - Cảm ơn tớ? vì lý do gì cơ? - Vì cậu đã ôn bài giúp tớ nên tớ mới có thể được đứng trong top 5. - À. Không có gì do cậu giỏi thôi chứ tớ có giúp được gì nhiều đâu. - Hôm nào bọn mình đi ăn kem đi, ok không? - Ok. Nó cười với cô bé, cũng đúng lúc đó mẹ nó vừa đến trường: - Vĩnh Lạc… Nghe mẹ gọi nó quay sang nhìn, chào Lê rồi sao đó chạy đi về phía mẹ. vừa lên xe nó đã hào hứng khoe: - Mẹ nè. Hôm nay cô giáo đọc điểm giữa kì đó, mẹ đoán xem con được xếp vị trí thứ mấy? - Thứ nhất đúng không ông tướng? mẹ nó cười hiền với nó. - Sao mẹ lại biết? - Vì con trai của mẹ giỏi mà. Nói rồi bà lại cười, nó cũng cười vì nó đang rất vui.
|
9:15 AM, khoa thần kinh, bệnh viện HWA.
Cốc! cốc! cốc…. - Mời vào … giọng nói ấm áp vang lên. Mẹ và nó đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy họ bác sĩ đã lên tiếng: - Chào chị và em. - Dạ chào bác sĩ. Mẹ nó chào lại, nó thì chỉ cúi đầu thôi. - Hôm nay tôi sẽ kiểm tra lại 1 lần nữa tình trạng sức khỏe của con trai chị. - Dạ.
Sau khi kiểm tra xong mọi thứ nó được cho ra ngoài, mẹ nó ở lại trao đổi bệnh tình của nó với bác sĩ. Nó ngồi hành lang đợi 1 lúc lâu vẫn chưa thấy mẹ nó ra, nó nghĩ chắc mẹ còn lâu mới ra nên nó vào nhà về sinh. Sau khi giải quyết xong nỗi buồn nó định mở cửa bước ra ngoài thì nghe có người nhắc tên nó nên nó khựng lại chưa mở cửa vội: - Cậu có thấy cậu bé dễ thương ngồi ngoài kia không? Giọng 1 người con trai lên tiếng. - Cậu bé lúc sáng đi với mẹ đến đây đó hả? mình có thấy, sao thế? Giọng 1 nam khác. - À. Cậu ấy tên Vĩnh Lạc, là bệnh nhân của bác sĩ Trương. - Cậu có nhầm không? Cậu ấy còn trẻ thế mà sao bị bệnh liên quan đến khoa thần kinh chúng ta được chứ? - Không nhầm đâu, hôm trước tất cả các bác sĩ, các giáo sư chuyên khoa thần kinh danh tiếng hàng đầu nước ta đã họp bàn và đưa ra kết luận cậu ấy bị thoái hóa dây thần kinh tiểu não. - Thoái hóa dây thần kinh tiểu não hả? bệnh đó hiện nay vẫn chưa có thuốc chữa trị mà. - Chính vì lý do đó mà phải họp xem xét kỹ lưỡng để không nhầm lẫn đó. - Tội nghiệp cậu bé, mới mười mấy tuổi đầu đã mắc bệnh nan y. - Hết giờ nghỉ rồi chúng ta đi thôi.
Nó đúng trong đó, lặng yên, nó đã nghe hết cuộc trò chuyện của 2 bác sĩ thực tập, nó không khóc, không gì cả, bình lặng 1 cách lạ thường. nó từ từ đẩy cửa bước đến bồn nước, nó vặn nước rồi cố tạt vào mặt mình, hy vọng nước lạnh có thể xua đi những câu nói vừa rồi thế nhưng cuộc trò chuyện nó vô tình nghe được cứ lởn vởn trong đầu nó. Nó bị bệnh. Bệnh không thể chữa được. nó thẩn thờ 1 lúc sau mới đi ra chỗ đợi mẹ nó.
[color=purple]Phòng bác sĩ Trương.
[color=green]- Bác sĩ, tình hình con tôi thế nào rồi ạ? - Lúc nãy tôi đã kiểm tra sơ bộ cho cháu, hình như khả năng nói của cháu đang giảm dần, và xác định mục tiêu cũng thế. - Vậy phải làm thế nào hả bác sĩ? Mẹ nó nóng lòng. - Tôi nghĩ … chị nên cho cháu biết bệnh tình của mình để nhanh chóng đưa cháu đến bệnh viện điều trị vật lý ạ. - Để tôi suy nghĩ… - Vâng, tôi nghĩ cách tốt nhất là chị nên cho cháu biết càng sớm càng tốt. cháu là 1 con người mạnh mẽ kiên cường lắm đó. tôi có thể cảm nhận được. - Dạ vâng, cảm ơn bác sĩ. Tôi xin phép. - Vâng, chào chị.
|