Cậu Bạn Cùng Tên
|
|
2:00 PM. Bệnh viện HWA.
Sau 1 giấc ngủ dài nó thức dậy, nó thấy trong người đã khỏe hơn rất nhiều. nó nhớ lại chuyện hôm qua, lúc nó ngất đi nó nghe văng vẳng tiếng ai đó gọi nó, nhưng không thể mở mắt ra được, tiếng gọi đó rất quen. Nó đang suy nghĩ thì có tiếng bước chân vào, nó tưởng mẹ nó về nhưng không phải. - Em thế nào rồi? - Chào bác sĩ Trương. Em cũng khỏe rồi ạ. - ừm, thế là tốt. lần sau nhớ phải cẩn thận nhé. - Dạ, em biết rồi bác sĩ. Mà anh đến đây để thăm em hả? nó tinh nghịch hỏi. - À, anh có việc đi ngang qua đây nên nhân tiện ghé thăm em đó mà. - Dạ, cảm ơn anh nha, - Mẹ em đâu? - Dạ mẹ mới ra ngoài rồi, 2 người cứ trò chuyện với nhau như thế cho đến khi nó nghe được tiếng ồn ào cười đùa ở bên ngoài phòng bệnh. - Vĩnh Lạc, cậu sao rồi? Khôi đến bên nó hỏi thăm. - Cậu khỏe chưa? Gia cũng chen vào. - Tớ nhớ cậu lắm ấy. Nhã cũng lên tiếng. - Tớ cũng lo và nhớ cậu lắm. Linh tiếp lời. Thấy bọn bạn tự dưng nó vui hẳn ra, nó chỉ biết cười mỗi khi nói chuyện cùng bọn bạn nó, chợt bọn nó im lặng không nói nữa, bởi lúc nãy giờ vào phòng bọn Ngũ Quỷ chỉ quan tâm đến nó không quan tâm để ý đến những người xung quanh, giờ thấy có bác sĩ ngồi đó nên bọn nó im bặt. - Chào các em. Bác sĩ Trương lên tiếng chào và không quên nở 1 nụ cười thân thiện. - Dạ chào anh ạ. Bọn nó lên tiếng. Thấy đám bạn có vẻ hơi ngại và thắc mắc nên nó lên tiếng. - Đây là bác sĩ Trương, anh ấy là bác sĩ điều trị bệnh cho tớ. Rồi nó quay sang bác sĩ Trương: - Còn đây là các bạn của em. - Vậy em chơi với các bạn đi, anh về nhé, chúc em nhanh khỏe. Nói rồi anh bước đi, bỏ lại sự suýt xoa nuối tiếc cho 2 cô gái trong phòng. - Wow, anh ấy đẹp trai quá. Linh lên tiếng. - Tớ cũng muốn bị bệnh, Nhã tiếc nuối. nghe Nhã nói vậy Gia đập vào đầu cô bé 1 cái vì ước muốn dở khùng dở điên đó. - Khi nào cậu về? Khôi hỏi. - Chắc là tí nữa tớ được về. mẹ tớ đang đi làm thủ tục xuất viện. - Cậu khỏe chưa? Linh lo lắng. - Tớ khỏe rồi, mà nè, sao biết tớ nằm viện hả? - Chúng ta hiểu nhau mà nên sao không biết chứ. Gia lên tiếng. nghe xong cả bọn đều cười. Gặp bạn nó vui lắm, bởi ít nhất ngay lúc này đây nó cũng có những phút giây vui vẻ tạm quên đi căn bệnh mà nó mắc phải. bọn nó cứ trò chuyện suốt buổi không ngớt, - Bọn tớ về nha. Linh lên tiếng. - À, các cậu về đi, nhớ về cẩn thận nhé. - Chào cậu. Khôi chào nó. - Mai gặp. nó nói. Cả bọn kéo nhau ra về trả sự sự yên tĩnh vốn có cho căn phòng, nó lại cảm thấy cô đơn khi 1 mình nằm ở căn phòng này. Đang suy nghĩ thì có tiếng nói phát ra. - Vĩnh Lạc, cậu khỏe chưa? - Quỳnh Lê? Nó ngạc nhiên. Sao cậu lại biết tớ ở đây? - À. Lúc sáng tớ có hỏi Vũ Lạc. cậu khỏe rồi chứ? - À. Tớ khỏe rồi, mai có thể được đi học lại rồi. - Thật hả? mặt cô bé biểu lộ rõ niềm thích thú. - Thật chứ. - Không hiểu sao không có cậu trong lớp tớ thấy thiếu thiếu, trống vắng thế nào đó? - Hả? nó không hiểu. - À. Không có gì đâu. Đây là quà tớ thăm cậu. cậu phải nhanh khỏe đấy, không được vào viện nữa đâu. - Cảm ơn cậu, tớ biết rồi. Nó nhận lấy món quà từ tay cô bé, lúc nhận quà tay nó vô tình chạm vào tay cô bé, mặt cả 2 đỏ bừng lên. Lê bối rối: - Tớ về nhé. Hẹn mai gặp cậu. - À, chào cậu. mai gặp. Cô bé ngượng ngùng cười rồi quay đi, nó nhìn theo cô bé cho đến khi cô ra khỏi cửa phòng. Nó nhắm mắt lại định chợp mắt 1 tí thì nghe tiếng bước chân đến cạnh nó, nó cứ ngỡ Lê quên gì đó quay lại nên nó nói: - Cậu quên gì hả Lê? Nó mở mắt thấy người đứng trước mặt nó không phải là Lê mà là hắn. hắn đến thăm nó ư? Thật không thể tin được, nó còn đang ngỡ ngàng thì hắn bối rối lên tiếng: - Lê hả? - À, Lê vừa mới đến thăm tớ. - À, cậu khỏe chưa? - Tớ ổn. à. Cảm ơn cậu nhé. Nếu như hôm đó cậu không đưa tớ vào bệnh viện thì không biết tớ sẽ thế nào nữa. - À. Không có gì đâu. - À … Cả 2 đứa đều bối rối không biết nói gì cả, không hiểu sao gặp hắn là nó không thể nói gì cả, bao nhiêu ý định đều mất hết. nó nhìn thấy hắn có vẻ buồn, không hiểu sao nó lại mạnh miệng hỏi: - Cậu có việc gì hả? - Hả? hắn ngạc nhiên nhưng sau đó tiếp: Không có gì cả, chỉ là …? Nó nhìn hắn với ánh mắt là nói đi. - Chỉ là… chỉ là … tớ mới chia tay với Uyên. - Chia tay á? Tại sao? Nó ngạc nhiên. - ừm. tớ …trong tim tớ đã có 1 hình bóng khác. - Ai mà có diễm phúc được ở trong tim lớp trưởng đẹp trai chúng ta vậy kìa. Tự nhiên nói xong câu đó mặt nó đỏ bừng, hắn thì đâm ra bối rồi. không biết nói gì nữa hắn lên tiếng: - Tớ về nhá. Gặp cậu sau. - À. Chào cậu mai gặp. nói rồi nó lại cười. hắn cũng cười nhẹ với nó rồi bước đi… Hình như ngay lúc này đây có 2 trái tim đang cùng thổn thức…
|
Nó ra viện và đi học bình thường, hôm nay thứ 5 nên lớp nó chỉ học 2 tiết, tự nhiên nó lại muốn đi ra bãi cỏ gần trường ngồi, nghĩ vậy nó làm liền. nó thấy nơi đây thật dễ chịu, đang nằm tận hưởng cảm giác thoải mái thích thú này thì nó nghe tiếng ồn, hình như là tiếng cãi vã, nó vẫn nằm im thả hồn mình bay theo từng cơn gió mát dịu thế nhưng bất chợt nó nghe được 1 câu nói, câu nói đó đã kéo nó quay trở về thực tại. - Tại sao mày lại làm nhỏ Uyên đau khổ hả thằng khốn? Nó nghe ai đó nhắc đến nhỏ Uyên, với sự thông minh của mình, nó biết rằng người được hỏi kia là ai, nó ngồi dậy, đi lần đến nơi phát ra giọng nói. - Mày có biết Uyên đau khổ và khóc rất nhiều vì mày không? Nó thấy 1 đám con trai đang đứng đối diện với hắn, hắn chỉ cuối đầu không nói gì cả. - Mày câm rồi hả thằng khốn. - Lên quan gì đến anh? Hắn lên tiếng - Hả? tên kia không hiểu. - Tôi chia tay với ai thì liên quan gì tới anh? - Mày… tên kia tức giận lao vào đấm hắn. Nó thấy hình như mặt hắn đang chảy máu, bọn chúng có 5 người, 1 mình hắn làm sao đánh lại chứ, nghĩ thế nó đứng dậy chỗ núp tiến lại chỗ đó. Thấy nó hắn ngạc nhiên, nó nhìn hắn rồi nhìn qua cả đám người kia lên tiếng: - 5 đánh 1, mất hết thể diện. - Mày nói cái gì? 1 tên trong đám nói rít qua kẽ răng. - Tôi nói là có 5 kẻ hèn đánh 1 người. nó nói với giọng thách thức. - Tao khuyên mày hãy tránh ra đi nhóc. Tên khác lại lên tiếng. - Miệng còn hôi sữa mà dám nói thế với anh hả? về mẹ nhóc cho bú kìa. Tên khác giễu cợt. - Anh mới về bú sữa mẹ đó. nó vẫn bình thản. Hắn kéo nó lại, hỏi nhỏ: - Này, cậu làm gì thế? Về đi. - Không, 1 mình cậu đánh không lại đâu - Đó là chuyện của tôi. Thấy 2 đứa nó nhỏ to tên khác trong bọn kia lên tiếng: - Sao định chạy hả? vậy thì quỳ xuống xin anh đi anh tha cho. - Ai nói? Nó và hắn cùng lên tiếng. - Hôm nay tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc làm bé Uyên của tao khóc. Nói rồi cả bọn lao vào 2 đứa nó, nhưng lạ thay là hắn luôn bảo vệ nó, hễ thấy tên nào lại gần nó là hắn bất chấp bị đánh chạy lại chỗ nó, nó thấy hắn vậy nên nói: - Đừng lo cho tớ, tớ ổn. - Tớ sẽ bảo vệ cậu, không cho ai làm đau cậu. Nó ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng tình hình lúc này không thể cho nó suy nghĩ nhiều được, nó bị tên kia đánh sau lưng và ngã. Hắn thì bị 4 tên kia vây quanh không thoát ra được, hắn cố gắng thoát ra khỏi để đến cạnh nó nhưng không được, nó đứng dậy đánh ngã tên kia, từ từ tiến lại chỗ hắn, với việc học võ từ nhỏ nên việc đánh bại mấy tên này là bình thường, bất chợt nó ngã khụy hắn lo lắng chạy đến bên nó, nó nhìn hắn rồi nhìn phía sau, nó chỉ kịp hét lên là “CẨN THẬN” sau đó nhanh như cắt nó choàng lên người hắn, ôm trọn lấy hắn, mọi việc xảy ra quá nhanh khiến hắn chưa khỏi hết bất ngờ, khi hắn bình tĩnh lại hắn thấy nó gục trên người hắn, nó đã dùng thân mình đỡ cho hắn nhát dao đó. tên kia thấy nó bị thương tái mặt, rủ đồng bọn bỏ chạy. mặt nó tái nhợt đi. Hắn thấy tay mình ướt ướt, nó bị thương ở vai, vì hắn mà nó bị thương…
11:00 AM.
Nó được đưa vào phòng cấp cứu, lần thứ 2 hắn đưa nó vào bệnh viện, nhát dao đó đáng lẽ ra là dành cho hắn, vậy mà nó lại đỡ lấy, nghĩ đến lúc đó hắn thấy sợ. hắn cứ đi đi lại lại trước phòng cấp cứu, không may nó có chuyện gì thì hắn sẽ cảm thấy có lỗi suốt đời. mẹ nó hớt hải chạy đến, thấy hắn bà vội vã hỏi: - Vĩ …nh …Vĩnh Lạc nó sao rồi cháu? - Dạ, cậu ấy đang cấp cứu ạ. - Sao lại như thế hả? đang yên đang lành sao lại bị thương. - Dạ, cháu xin lỗi, là lỗi của cháu. - Thôi được rồi. - Cháu xin lỗi. Mẹ nó lo lắng cứ đi đi lại lại, làm hắn thấy mình có lỗi hơn nữa, thấy vẻ mặt của hắn bà đến cạnh hắn: - Nó sẽ không sao đâu, cháu đừng lo. - Dạ. cháu xin lỗi - Không sao mà. Mẹ nó và hắn vẫn cứ ngồi đó, Bác sĩ Trương cũng đến. vừa thấy Bác sĩ Trương mẹ nó đã đứng dậy chạy đến bên cạnh: - Vĩnh Lạc nó bị thương rồi bác sĩ, - tôi biết rồi, tôi vừa nhận được điện thoại của Bác sĩ Trần. để tôi vào xem thử. - Vâng. - Chị đừng quá lo. Nói rồi bác sĩ Trương mở của bước vào phòng cấp cứu. khoảng 30 phút sau cánh của bật mở, các bác sĩ đi ra ngoài. Mẹ nó chạy đến cuống cuồng hỏi: - Con trai … con trai tôi sao rồi bác sĩ? - Hiện tại mọi thứ đã ổn. vết thương ở vai cũng khá sâu nhưng không có gì nguy hiểm cả, chị yên tâm. - Dạ cảm ơn bác sĩ. - Không có gì, mọi người có thể vào thăm rồi. Bà cúi đầu cảm ơn rồi cùng hắn bước vào phòng bệnh thăm nó. Hắn thấy mặt nó nhợt nhạt xanh xao hẳn đi, trán nó hơi nhíu lại có lẽ vì vết thương khá đau. Hắn nhìn nó như thế bất chợt ngực trái hắn nhói đau như ai đó bóp nghẹt không cho thở nữa. Mẹ nó nhìn nó và chỉ khóc không biết nói gì cả. thấy bà như thế bác sĩ Trương nói nhỏ rồi kéo bà ra ngoài. Còn mình hắn, hắn ngồi xuống ghế cạnh nó, hắn nắm lấy tay nó, lần đầu tiên hắn nắm lấy tay nó, thật ấm áp lạ thường. hắn lên tiếng: - Cậu thật ngốc. tại sao lại làm thế chứ? Tớ có đáng để cậu làm thế không? Cậu biết không? Nhìn cậu thế này ngực trái tớ đau lắm, nên hãy nhanh tỉnh dậy nhé. Hắn cầm tay nó để lên ngực trái của mình.
Ngoài hành lang…
- Sao cơ ạ? Bác sĩ nói là … - Vâng, cậu ấy đã đến tìm tôi để hỏi về bệnh của mình. Cậu ấy đã biết trước rồi. - Vậy mà tôi không biết gì cả. - Cậu ấy sợ làm chị buồn. - Nó vẫn luôn nghĩ cho người khác. - Chị này, tôi nghĩ đợi cháu khỏe lại, hãy cho cháu nhập viện để điều trị vật lý. Vì tôi nhận thấy sức khỏe cháu đang xấu đi rất nhiều. cháu hình như nhiều lúc đã bước đi khó khăn hơn rồi. - Vâng, để tôi suy nghĩ. - Vâng. Chị vào với cháu đi. Bác sĩ Trương bước đi, bà vẫn đứng đó, vậy là con trai bà đã biết hết tất cả mọi chuyện thế mà bà đã không biết gì cả. nó vẫn âm thầm chịu đựng mọi chuyện vì không muốn bà đau buồn hơn nữa. bất giác bà nở 1 nụ cười nhưng có những giọt nước mắt tuôn rơi. Con trai bà, nó đã lớn thật rồi …
|
Chập 13: dằn vặt…
Từng tia nắng buổi sáng mai chiếu rọi vào căn phòng nó đang nằm, những tia nắng nghịch ngợm nhảy múa khắp phòng, thỉnh thoảng chạy nhảy trên người nó, nó mệt mỏi mở mắt sau cơn mê dài, ánh sáng chiếu vào mắt làm nó phải nhăn mặt nhắm mắt lại ngay lập tức. nó mở mắt lần nữa, nó thấy mẹ nó đang gục bên cạnh nó, chắc có lẽ bà đã quá mệt vì phải thức chăm sóc nó, nó khát nước nhưng không thể đánh thức mẹ dậy được, nó đưa tay lên bàn lấy ly nước nhưng nó không đủ sức cầm lấy chiếc ly nên rơi xuống đất, tiếng xoảng của chiếc ly vỡ đánh thức mẹ nó dậy, bà hốt hoảng hỏi: - Con … con tỉnh rồi? con có sao không? Bà sờ khắp người nó để xem nó có bị sao không, thấy bà lo lắng nó lên tiếng. - Con không sao. Con khát nước nhưng thấy mẹ đang ngủ nên không đánh thức mẹ dậy. - Con khát nước hả? để mẹ lấy nước cho con. Nói rồi bà rót nước cho nó, nhận lấy ly nước từ tay bà bất chợt nước mắt nó rơi. Thấy nó thế bà lại lo lắng: - Con đau ở đâu nữa hả? để mẹ gọi bác sĩ. Bà định chạy đi thì nó níu áo bà lại. - Không mẹ, con không đau ở đâu cả. con xin lỗi mẹ nhiều lắm, xin lỗi vì để mẹ lo cho con nhiều thế. - Ngốc quá, mẹ có mình con không lo cho con thì lo cho ai chứ? Bà véo nhẹ vào má nó. - Nhưng con làm mẹ khổ. Từ khi có con mẹ toàn khổ thôi, có phải con là sao chổi không mẹ? - Không phải, con là con trai cưng của mẹ biết không? Con không được nói những lời như thế nữa nhé. Nó chồm tới ôm lấy bà, nó thấy ấm lắm, và nó thấy lòng nó bình yên 1 cách lạ thường…
2 mẹ con đang ôm nhau tình cảm thì hắn vào, thấy thế hắn định bước ra nhưng nó thấy hắn nên gọi: - Vũ Lạc, cậu đến đó à? Hắn nghe nó gọi mình, không hiểu sao tim hắn lại đập nhanh đến thế, hít 1 hơi thật sau hắn quay lại. - Cháu chào cô. - Chào cháu. Mẹ nó lịch sự chào hắn. rồi bà quay sang nó. Con chơi với bạn nhé. Mẹ đi ra ngoài tí. - Dạ. nó ngoan ngoãn gật đầu. - Cháu ở chơi với Vĩnh Lạc nhé. Bà nói với hắn. - Dạ, cháu biết rồi ạ. Bà dọn dẹp những mảnh vỡ thủy tinh rồi mang nó đi ra ngoài, 2 đứa nó vẫn cứ như vậy, không khí im lặng bao trùm căn phòng, thấy vậy nó lên tiếng: - Cậu không sao chứ? Hôm giờ có gặp lại bọn đó nữa không? - Không, mình không sao. Mình xin lỗi. nói rồi hắn cúi gằm mặt xuống như 1 chú mèo phạm tội ăn vụng bị bắt quả tang, nó nhìn thấy hắn lúc này trông thật đáng yêu, bất giác môi nó vẽ 1 nụ cười. - Không có gì, lỗi đâu phải do cậu đâu. - Dù sao thì tớ cũng cảm ơn cậu. - Không có gì mà.
Cả 2 chỉ nói được bấy nhiêu rồi lại im lặng không nói gì nữa, mỗi người đang theo đuổi 1 ý nghĩ của riêng mình, như nhớ ra điều gì hắn lên tiếng. - Tớ đã chép bài giúp cậu rồi, cậu xem đi, có chỗ nào không hiểu thì nói tớ giảng lại cho nhé. - Cậu chép bài cho tớ á? Dường như nó không tin những gì hắn nói là sự thật nên nó phải hỏi lại. Hắn không nói gì chỉ gật đầu, không hiểu sao trước nó hắn trở nên ngượng ngùng thế chứ, nó nhận lấy quyển vở hắn đưa, lật từng trang giấy nó say sưa đọc quên mất hắn đang ở đó. hắn thấy nó không nói gì nên ngẩn đầu lên nhìn bắt gặp 1 hình ảnh thật đẹp, nó đang ngồi đọc sách, nhìn nó lúc này như 1 thiên thần vậy đó, hắn cứ mải ngắm nhìn nó đến lúc nó lên tiếng hắn mới giật mình quay trở về hiện tại. - Nhìn người khác là phải trả tiền đó nhé. Nó nói nhưng mắt vẫn nhìn vào trang vở. - Hả??? hắn ngạc nhiên không hiểu. tự dưng mặt hắn đỏ bừng lên, hắn luống cuống giải thích. À… ừ… thì… mà… Thấy hắn bối rối nó không nhịn được cười nên đập vào vai hắn 1 cái. - Tớ đùa đó, mà cậu suy nghĩ gì mà như người mất hồn vậy? Hắn giờ mới bình tĩnh trở lại. - À. Tớ đang nghĩ 1 chuyện… - Chuyện gì? Nó tò mò. - Tớ…tớ… - Cậu thế nào? nó tinh nghịch. - Tớ… đang thích…thích 1 người. Nói rồi mặt hắn lại đỏ lên, hắn cúi mặt xuống. - Vậy sao? Chắc cô bé đó xinh lắm hả? Đau. Nó không hiểu sao tự nhiên nó lại thấy đau ở nơi ngực trái. Cảm giác này thoáng qua, nó cũng thật sự không hiểu mình bị gì. - Cũng hơi xinh. Nói rồi hắn nhoẻn miệng cười. - Cô ấy có học cùng trường mình không? Chắc là xinh lắm mới lọt vào mắt xanh của lớp trưởng ta chứ. Nó nói bằng 1 giọng đều đều, nó không hiểu sao nó cảm thấy buồn nữa. nó lắc đầu như muốn xua đi cái ý nghĩ đó. - Vĩnh Lạc này,… hắn gọi. - Sao cơ? - Cậu có người … người… yêu chưa? Hắn hỏi với 1 âm lượng rất nhỏ. - Hả? cậu nói gì. Nó không nghe rõ hắn nói gì cả. - Tớ hỏi là … hắn định nói lại thế nhưng có tiếng ồn ào ở phía ngoài cửa, nên hắn thôi không nói nữa. có tiếng bước chân càng lúc càng rõ tiến lại gần chỗ nó và hắn. rồi sau đó là tiếng cười nói. Nó biết ngay là ai. Chỉ có thể là Ngũ Quỷ mới ồn ào như thế.
- Cậu thế nào rồi? nhã hỏi. - Chưa chết được. nó đáp bằng giọng đùa giỡn. - ủa? Vũ Lạc cũng ở đây sao? Khôi thấy hắn nên hỏi. - à. Tớ vào thăm Vĩnh Lạc, giờ tớ về. nói rồi hắn cúi đầu chào mọi người ra về. nó nhìn hắn cười rồi quay trở lại nói chuyện với đám bạn.
Thời gian cứ trôi, 1 tuần đã trôi qua, hôm nay nó được ra viện. nó được trở về nhà, cảm giác thật thoải mái và dễ chịu. hắn cũng đến giúp nó ra viện, 1 tuần nằm viện ngày nào hắn cũng đều đặn vào thăm nó, kể chuyện trường lớp cho nó nghe, rồi sau đó là những câu chuyện vu vơ của 2 đứa, khoảng cách giữa nó và hắn đã được rút ngắn, hắn và nó trở nên thân thiết hơn xưa rất nhiều. hắn đang phụ xách đồ của nó lên phòng, thì mẹ nó gọi: - Vũ Lạc này, cháu ở lại ăn cơm với mẹ con cô nhé. - Dạ thôi ạ, cháu về nhà ăn cũng được ạ. - Không được, cháu phải ở lại ăn cơm mừng Vĩnh Lạc ra viện chứ. Hắn nhìn nó, thấy nó nhìn hắn với ánh mắt chờ đợi, hắn không nỡ từ chối nên hắn đồng ý. - Dạ. Hắn và nó đi lên lầu, đến phòng, hắn đỡ nó ngồi xuống giường, còn hắn thì loay hoay cất đồ cho nó, thấy hắn như thế bất chợt nó thấy thương hắn vô cùng. Nó lên tiếng hỏi: - Nè,… Hắn đang lom khom soạn đồ nghe nó gọi hắn ngước lên nhìn nó. - Cậu cần gì hả? - Không, tớ chỉ muốn hỏi …?? Thấy nó ấp úng hắn hỏi lại: - Cậu hỏi gì? - Tớ… muốn hỏi cậu… cậu và người cậu thích thế nào rồi? hỏi xong nó cúi gằm mặt xuống. hắn thấy mặt nó ửng đỏ, trong nó dễ thương vô cùng hắn chỉ muốn lao đến cắn lấy khuôn mặt đó thôi, nhưng hắn kiềm chế. - À. Cũng vẫn vậy à. Tớ chưa dám nói cho người đó biết tình cảm của mình. - Tại sao vậy? nó thắc mắc. - Vì … tớ sợ, sợ sẽ đánh mất 1 tình bạn. - Hả? - Thôi, không có gì đâu. - Nó không hỏi gì thêm, hắn cũng chẳng nói gì cả, 1 lúc sau hắn đứng dậy và nói. - Xong. - Hả? nó nhìn thấy hắn đã xếp xong quần áo cho nó, nhìn hắn vậy mà cũng tươm tất gọn gàng, nó thầm nghĩ.
|
2 đứa nó ngồi nói chuyện vu vơ cho đến khi mẹ nó gọi 2 đứa xuống ăn cơm. Bữa ăn trôi qua 1 cách nhanh chóng, hắn xin phép mẹ nó về, nó tiễn hắn ra tới cổng. - Cậu về cẩn thận. - Uk. Cậu vào đi, chưa khỏe mà. - Tớ không sao. Cậu về nhé, - Ukm, chào cậu. Hắn đi rồi nhưng nó vẫn đứng đó nhìn theo cho đến khi bóng hắn khuất nó mới bước vào nhà. Nó cảm thấy cuộc sống của nó có 1 điều khác lạ …
Những ngày sau đó hắn đến đưa đón nó đi học, mọi người trong lớp ai cũng ngạc nhiên vì sự thân thiết của lớp phó và lớp trưởng. hắn đã nói chuyện nhiều hơn với nó, giờ giải lao thay vì ngủ như trước thì hắn lại ngồi học bài cùng nó và nói chuyện cùng với nó. Những hành động đó của nó và hắn làm cho 1 người ở phía sau rất khó chịu.
Nó đứng đợi hắn ngoài cổng trường trong khi hắn đang đi lấy xe, đang ngắm nhìn từng dòng người qua lại thì nó giật mình bởi 1 cái đập vai, nó quay lại nhìn, thì ra là Uyên, nó hỏi: - Uyên hả? cậu chưa về à? - Đừng cố tỏ ra tử tế như thế. Đồ bệnh hoạn. - Bệnh hoạn? nó run run hỏi lại. mặt nó tái xanh đi, chẳng lẽ nào Uyên biết nó bị căn bệnh đó, nhưng sao cô ấy biết được chứ, chỉ có nó, bác sĩ Trương và mẹ nó biết thôi mà. Nó cố giữ bình tĩnh. - Bệnh hoạn? là sao cơ? - Đừng giả vờ nữa. tôi đã thấy hết rồi, những gì 2 người làm không thể nào qua được mắt tôi đâu? - Cậu nói gì thế? Nó cố gắng suy nghĩ những gì Uyên nói, “2 người”, “thấy hết rồi” nó không hiểu Uyên đang nói gì cả. - Cậu nghĩ rằng cậu ấy yêu cậu ư? Đừng nhầm tưởng. cậu ấy chỉ đùa vui với cậu thôi. - Cậu ấy? đùa vui? Nhầm tưởng? rốt cuộc cậu muốn nói gì? - Cậu giả vờ ngu không hiểu hả? 1 học sinh xuất sắc như cậu mà sao không hiểu chứ? - Thật sự tớ không hiểu mà. - Đừng có tỏ ra vẻ đáng thương nữa, cậu nên nhớ 1 điều, những thứ Uyên này không có thì ngươi khác cũng đừng mong có. Nhớ đó. Nói xong cô quay bước bỏ đi. Nó đứng đó với mớ lộn xộn trong đầu, nó cứ ngớ ra hắn gọi mấy lần mà nó cũng không nghe. - Này, này … - Hả??? nó giật mình trở về với thực tại. - Về thôi. - À.
Nó ngồi sau hắn, thật sự nó không hiểu Uyên nói gì cả. - Cậu suy nghĩ gì thế? Nghe hắn hỏi nó giật mình. - À. Không có gì, suy nghĩ vu vơ đó mà. - Lúc nãy cậu nói chuyện với Uyên hả? - Sao cậu biết? nó thắc mắc. - À. Tớ thấy 2 người nói chuyện. - Cậu ấy hỏi thăm thôi mà. À… Nó như nhớ ra điều gì đó. vậy là nó đã biết Uyên muốn nói tới ai rồi , là hắn. nhưng sao cô ấy lại nói vậy chứ? Nó và hắn có là gì của nhau đâu? Chỉ là bạn thôi mà, nó cứ lắc đầu để phủ định mọi chuyện. nghe nó à hắn hỏi: - Cậu à gì thế?? - Không có gì. - Ukm. Cuộc trò chuyện của 2 đứa nó chấm dứt tại đây, tới nhà nó chào hắn rồi nó chạy vào nhà, nhìn nó vào trong nhà rồi hắn mới yên tâm đi về.
Ăn trưa xong hắn lên phòng của mình. Tự nhiên hình ảnh nó lại hiện ra, hắn biết rằng hắn đã không còn làm chủ được cảm xúc của mình nữa rồi. thật sự hắn đã yêu nó, những ngày qua ở bên cạnh nó hắn rất vui và có cảm giác rất ấm áp. Nhưng hắn không thể nói ra được, vì nếu nói ra thì tình bạn này chắc chắn cũng sẽ mất. hắn sợ mất nó lắm. có lẽ hắn nên giữ tình yêu này trong mình. Chỉ cần hằng ngày nhìn thấy nó là hắn vui rồi, chỉ cần nó sống vui và hạnh phúc thì hắn đã mãn nguyện lắm rồi, bởi tình yêu này là thứ tình yêu ngang trái, thứ tình yêu bị người đời nguyền rủa và coi khinh. Chẳng 1 ai có thể hiểu được những cảm xúc này của hắn cả. giá như, giá như lúc này còn chị hắn ở đây thì hắn đã chạy đến chia sẻ hết với chị mình và hỏi xem phải làm thế nào, thế nhưng chị hắn đang ở bên Úc, hắn thấy thật sự cảm thấy lạc lõng lắm.
Về nhà rồi nhưng nó vẫn suy nghĩ mãi về những gì Uyên nói lúc chiều, làm sao Uyên có thể nhận ra điều đó chứ? Nó đã cố gắng giữ bình tĩnh mỗi khi bên hắn rồi mà. Nhưng có 1 điều nó không thể không thừa nhận thật sự là nó rất có cảm tình với hắn có khi còn vượt qua ranh giới của tình bạn thông thường, nhưng có lẽ từ sâu trong thâm tâm nó, nó không cho việc này diễn ra, nó cố gắng không chấp nhận sự thật. Bởi lẽ, khi dấn thân vào tình yêu này không chỉ cả 2 đều đau khổ mà gia đình người thân cũng sẽ xã hội bị khinh thường miệt thị, nó không muốn điều đó xảy ra, huống hồ, hắn có 1 tương lai tốt như thế, làm sao nó có thể nhẫn tâm phá vỡ tương lai của hắn được nó không muốn mọi người nhìn nó và hắn bằng con mắt khác. Mà nó như thế chứ có chắc hắn cũng như nó không? cũng có những cảm xúc như nó không? Hay là hắn chỉ xem nó là 1 người bạn không hơn không kém? Hay tện hơn là giống như lời của nhỏ Uyên nói là hắn chỉ xem nó như 1 trò chơi mới đùa giỡn với nó? Hàng loạt câu hỏi cứ đặt ra trong đầu của nó. Dù nó là thanh niên của thời đại mới, thời hiện đại, mọi việc đều nhìn 1 cách rất thoáng thế nhưng hôn nhân đồng tính vẫn chưa được mọi người chấp nhận, mọi người vẫn chưa chấp nhận những con người cùng thế giới với nó, hằng ngày nó vẫn thấy nhưng tờ báo đưa tin về người đồng tính thế này, người đồng tính thế nọ, nó cũng thấy mọi người sì sầm bàn tán về 1 cặp con trai, hay 1 cặp con gái nào đó yêu nhau, rồi họ mỉa mai chê bai, miệt thị như thế nào, nó đều thấy cả, thử hỏi làm sao nó dám sống thật với chính mình chứ? Làm sao nó mạnh dàng tìm cho mình thứ tình cảm thiếng liêng mà con người ta vẫn cứ gọi bằng 2 từ tình yêu cơ chứ?... cứ mãi suy nghĩ như thế nó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết…
|
Chập 14: tỏ tình…
Hôm nay nó đã đi học trở lại, mọi người trong lớp đều đến hỏi thăm nó. Tuy không đến lớp 1 tuần nhưng nhờ hắn chép bài đầy đủ và giảng bài cho nó cộng với sự thông minh vốn có của mình nên nó vẫn theo kịp mọi người trong lớp. Sức khỏe của nó đang dần xấu đi, tay nó bắt đầu cứng dần, việc cầm bút chép bài rất khó khăn, nó không thể viết theo ý nó nữa, những con chữ được viết ra không còn đẹp như xưa dù cho nó cố nắn nót thế nào đi chăng nữa. nó không thể điều khiển tay mình, nó bặm môi nước mắt rơi, nhưng nó vẫn cố gắng viết từng chữ 1. Hắn nhìn qua thấy nó như thế lòng hắn xót xa vô cùng, hắn nói nhỏ với nó: - Này,… - Sao hả? - Để đó tớ chép cho. - Không cần đâu. Nói rồi nó lại cắm cúi chép bài. Hắn nhìn nó thở dài lắc đầu rồi tiếp tục bài học. Hết giờ, cả lớp lục đục kéo nhau ra về. trong lớp không còn ai cả ngoại trừ nó và hắn. nó vẫn ngồi cố gắng chép từng chữ 1, còn hắn thì nhìn nó mà lòng đau từng khúc ruột. nó thấy hắn vẫn chưa về nên hỏi: - Sao cậu chưa về? - Tớ đợi cậu. - Không cần đâu. Về đi, trưa rồi. Nói rồi nó lại cắm cúi chép tiếp. hắn vẫn cứ ngồi đó nhìn nó chép bài. Không hiểu sao hắn thấy nó lúc này thật đáng yêu, tim hắn thì cứ đập liên hồi hắn phải lấy tay đặt lên ngực trái hy vọng có thể ngăn được nhịp đập dồn dập của con tim, nhưng vô ích, cảm xúc của hắn giờ chẳng còn do hắn điều khiển nữa rồi. Nó vươn vai uốn mình sau khi chép xong bài. Mang ba lô đứng dậy định bước về thì nó thấy hắn đang nằm ngủ ở cuối lớp, bước đến chỗ hắn thấy nó ngủ ngon lành nó không nỡ đánh thức nên ngồi cạnh hắn, nó thấy lúc này hắn thật đẹp trai, giờ nó mới hiểu vì sao mọi người cứ gọi hắn là hotboy. Người ta vẫn thường nói nhàn cư vi bất thiện chính vì ngồi không biết làm gì nên nó đưa tay vuốt nhẹ vào má hắn, da mặt hắn thật mịn màng, không dừng ở má, nó đưa tay sờ mũi của hắn nó nhận ra mũi hắn thật là cao, giống như các diễn viên Hàn Quốc, nó nhận ra hình như môi hắn đang nhấp nháy trông dễ thương vô cùng, không hiểu nó nghĩ gì mà đưa tay lên chạm vào đôi môi ấy. hắn mở mắt nhìn làm nó giật cả mình, nó luống cuống mặt đỏ ửng lên trông vô cùng đáng yêu. Thấy nó ngượng ngùng hắn hỏi: - Cậu vừa làm gì thế? - À… ừ… thì… tớ …mà… nó cú ấp úng mãi không tài nào giải thích được. Thấy nó như thế hắn càng châm chọc. - Cậu vừa chạm tay vào môi tớ? - Không phải. nó phản kháng - Chứ thế nào? hắn tinh nghịch hỏi. - Thì … tại có con gì ở đó nên tớ đuổi nó đi vô tình đụng thôi. - Thật chứ? Hắn nghi ngờ. - Thật. Nó nói mà tim đập thình thịch, không hiểu sao nó lại có thể làm ra cái hành động xấu hổ đó nữa chứ. Nó vội tìm cách đánh trống lản. - Tớ về đây, trưa rồi.
Nó nói mà mặt cúi gằm không dám ngẩn lên nhìn hắn, không nghe hắn nói gì nó ngẩn lên thì bắt gặp khuôn mặt hắn đang gần sát mặt mình. Nó có thể nghe từng hơi thở của hắn. tim nó đập nhanh hơn bao giờ hết như muốn nổ tung khỏi lồng ngực. mặt hắn càng lúc càng gần sát mặt nó. Nó định nói gì đó đôi môi nó nhấp nháy nhưng ngay lập tức bị 1 đôi môi khác chặn lại. hắn hôn nó. Nó tròn mắt ngạc nhiên. Nó còn chưa biết chuyện gì xảy ra với mình, não của nó dường như đang ngừng hoạt động không thể suy nghĩ được 1 cái gì cả, nhưng là 1 học sinh xuất sắc nó nhanh chóng bắt bộ não phải hoạt động trở lại nó nhận thức được việc gì đang xảy ra, hắn đang hôn nó là hôn vào môi. Vội vàng đẩy hắn ra, nó quay lưng đi, nước mắt tuôn rơi. Nó không hiểu sao lại khóc nữa. vì sợ hay là 1 lý do nào khác nó cũng không biết được. hắn thấy nó thế ngơ ngác ngồi nhìn, hắn cũng không biết mình vừa làm gì nữa. nó quay lưng chạy đi, hắn vẫn ngơ ngác, 1 lúc sau hắn mới bừng tỉnh, hắn mới biết rằng mình vừa hôn nó, vừa làm nó khóc, khi mà hắn đã từng hứa với chính bản thân mình sẽ không để nó phải chịu bất cứ tổn thương nào cả. hắn lao ra khỏi lớp học chạy xuống nhà để xe nhưng chẳng thấy nó đâu cả. hắn đứng đó ánh mắt vô hồn nhìn về 1 phương trời xa xăm nào đó.
Nó đạp xe đi thật nhanh, nó không thể để hắn đuổi theo được, nó không muốn đối diện với hắn lúc này. Về đến nhà nó chạy lên phòng mệt mỏi nằm phịch xuống chiếc giường quen thuộc của mình. Nó nghĩ về chuyện lúc sáng. Hắn hôn nó, hắn đã cướp đi nụ hôn đầu đời của nó. Có 1 chút gì đó ấm ức trong lòng, cảm giác lúc đó hiện về nguyên vẹn, bờ môi ấm áp ấy đã chạm vào môi nó, tuy thật khẽ nhưng cũng đầy mãnh liệt nồng cháy. Nghĩ đến đó nó không khóc nữa nó đưa tay chạm vào bờ môi mình, bất giác nó mỉm cười.
Về đến nhà hắn vẫn còn ngơ ngác, không hiểu sao lúc đó chính mình lại có thể làm việc điên rồ mất hết lý trí như thế. Mệt mỏi thả phịch cơ thể nặng nhọc xuống giường, nhắm mắt lại hình ảnh nó hiện về, cảnh tượng lúc nãy lại như 1 đoạn phim quay chậm lại trong đầu hắn. hắn thấy đôi môi kia thật mềm mại, và ngọt ngào. Nhưng hắn có 1 chút lo sợ không biết ngày mai sẽ đối diện với nó như thế nào nữa.
|