Cậu Bạn Cùng Tên
|
|
Mẹ nó cúi đầu chào vị bác sĩ trẻ rồi bước ra ngoài, nhưng bà nhìn quanh không thấy nó đâu cả, bà chạy đi tìm nó, vừa thấy bóng nó bà hốt hoảng chạy đến chỗ nó ân cần hỏi: - Vĩnh Lạc, con đi đâu thế? Con làm mẹ tìm nãy giờ. - Dạ con đi vào nhà vệ sinh mẹ ạ. Mình về chưa mẹ? - À. Mình về thôi con. Nó bước đi theo mẹ nó, thật sự lúc này nó không thể suy nghĩ được điều gì cả, nó cũng không thể hỏi mẹ nó được, vì nếu nó bị bệnh này thậy thì người đau khổ hơn hết là mẹ nó, làm sao nó có thể để cho mẹ nó đích thân khẳng định nó bị bệnh đó chứ, càng nghĩ nó càng rối hơn. Lên xe nó hỏi: - Mẹ này. Con bị bệnh gì thế? - Thì con bị suy nhược mà. Bà vẫn nói dối nó. - Thế sao lại kiểm tra lạ thế mẹ? - Mẹ cũng không rõ nữa. bà bối rối hơn bao giờ hết. - Dạ. thấy mẹ như thế nó cũng không hỏi nữa mà ngồi im trên xe cho đến khi về đến nhà.
Đến nhà, nó đi ngay lên phòng, mở máy tính tìm kiếm thông tin mà căn bệnh lúc nãy 2 bác sĩ thực tập nói, nó thấy triệu chứng của nó rất giống với triệu chứng căn bệnh này, vậy là thật rồi, nó bị bệnh không thể chữa trị được, đôi mắt nó ngấn lệ, nước mắt nó bất chợt chảy dài. Nó cảm thấy mọi thứ sụp đổ, nó không thể nghĩ được gì cả. cứ như thế nó thiếp đi lúc nào không hay.
[/color] - Vĩnh Lạc, dậy nào con. Mẹ nó gọi Khó khăn lắm nó mới mở mắt ra được, nó mệt mỏi nhìn mẹ nó, nhưng nó chưa kịp lên tiếng thì mẹ nó đã hỏi - Con sao thế? Không khỏe ở đâu à? - Dạ không, con mệt quá nên ngủ lúc nào không hay. - À. Xuống nhà ăn trưa nào con, chưa ăn gì mà ngủ không tốt đâu. - Dạ. Nó cùng mẹ đi xuống dưới nhà, nó không thể nuốt nổi cơm, nhưng sợ mẹ lo và buồn nên nó cố ăn, nó cần phải xác định rõ việc này, mà chỉ duy nhất 1 người có thể cho nó biết bệnh tình của nó lúc này, người đó chính là bác sĩ Trương. Nghĩ vậy nên nó nói với mẹ. - Mẹ này, - Sao con? Mẹ nó đang ăn nghe nó nói nên hỏi lại. - Tí mẹ cho con ra ngoài nhé. Con đi gặp bạn. - ừm. nhưng con nhớ cẩn thận nhé. - Dạ. nó cố ăn nốt chén cơm đang dang dở của mình nhưng sao nó nghẹn đắng ở cổ không thể nào nuốt được, nghĩ đến cảnh sau này chỉ nằm im trên giường bệnh là gánh nặng của mẹ là nó không cầm được nước mắt. đang ăn nghe nó sụt sùi bà ngước lên nhìn nó, thấy nó khóc bà ngạc nhiên hỏi: - Vĩnh Lạc, con sao vậy? con thấy không khỏe chỗ nào nói mẹ biết đi. Bà lo lắng hỏi. Nghe mẹ hỏi thế nó òa khóc to hơn. Mẹ nó càng lo lắng hơn, nước mắt bà cũng chảy theo, nó ôm chầm lấy bà rồi nói trong tiếng nấc: - Mẹ …à… con …con … t..h…ươ…ng mẹ nhiều …nhiều lắm… Nghe nó nói vậy bà đỡ lo hơn, nhưng nước mắt bà chảy nhiều hơn, vì đứa con bé bỏng của bà đang mắc phải căn bệnh không thể nào chữa trị được. sự sống đang ít đi từng ngày. Càng nghĩ bà càng đau lòng. Nhiều đêm bà không tài nào chợp mắt được vì mải mê suy nghĩ, bà cũng đã quá quen thuộc với việc hằng đêm nước mắt tuôn rơi khi nghĩ đến nó. Thấy mẹ nó đang nghĩ ngợi gì đó nó ngừng khóc khẽ gọi. - Mẹ, mẹ sao thế? Nghe nó gọi bà giật mình trở về với thực tại. - Hả? à, mẹ không sao. Bà bối rối. Mà nè, hôm nay sao lại nói những câu sến vậy ông tướng? bà tỏ ra vui vẻ trước mặt nó, khi ở 1 mình bà có thể cho phép mình yếu đuối nhưng trước nó bà không cho phép mình như thế, vì sau này con trai bà sẽ rất cần bà bên cạnh nên bà phải mạnh mẽ hơn. - Thì con yêu mẹ mà. - Mẹ cũng yêu con. Nói rồi bà ôm nó thật chặt. - Mẹ … mẹ con … khó thở quá. - Mẹ xin lỗi. - Nhưng con rất thích. Nó thấy lúc này bình yên lạ, giá như lúc nào nó cũng như thế này, lúc nào cũng nằm trong vòng tay của mẹ thì tuyệt biết mấy, nhưng đó chỉ là ước mơ, mấy ai trên đời lại có thế sống trọn với ước mơ của mình đâu chứ. Nên nó luôn khuyên mình phải biết thỏa mãn, dù có bị gì thì nó cũng mạnh mẽ kiên cường, sống tốt những tháng ngày còn lại.
|
14:00, khoa thần kinh, bệnh viện HWA.
- Dạ chị ơi cho em hỏi tí? Nó lí nhí hỏi. - Hả? chị có thể giúp được gì cho em? cô y tá nhìn nó rồi lên tiếng. - Dạ chị cho em hỏi bác sĩ Trương hôm nay có làm không ạ? - Bác sĩ Trương hả? không em à. Hôm nay bác sĩ được nghỉ. Em có cần chị giúp gì không? - Dạ thôi ạ. Em về ạ - ừm. chào em - em chào chị ạ. Nó cúi đầu chào chị y tá rồi lủi thủi bước ra về. hình như ông trời không cho nó biết được sự thật này thì phải. Nó chưa muốn về nhà vội, nó muốn đi dạo, nghĩ vậy nên nó đi ra công viên ngồi, nó thấy 1 người rất quen, là bác sĩ Trương. Nó chạy lại chỗ bác sĩ ngồi, nó lí nhỉ: - chào bác sĩ. Phải mất hơn 30 giây bác sĩ Trương mới nhận ra nó là ai. - À. Chào em. Em đi dạo hả? - Dạ không. À mà đúng ạ. Không hiểu sao nó lại bối rối. Bác sĩ cũng không nói gì thêm, anh ngồi ngắm nhìn mọi thứ, bất chợt anh lên tiếng: - ở đây thật tuyệt đúng không? Chẳng bù cho không khí ở bệnh viện. - dạ. bác sĩ nè. Em có thể hỏi anh 1 chuyện được không? - Chuyện gì thế? Với linh cảm của 1 bác sĩ anh biết rằng bệnh nhân của mình đang định hỏi vấn đề gì, nhưng là 1 người bác sĩ anh lại rất sợ phải trả lời cho bệnh nhân nhưng câu hỏi liên quan đến bệnh tình của họ. - Dạ, có được không ạ. Bác sĩ không nói gì mà chỉ gật đầu bởi anh biết mình không thể nào lẩn tránh được. Nó thấy hồi hộp hơn bao giờ hết ngay cả khi xem điểm của kì thi lớp 10 để vào trường chuyên nó cũng không hồi hộp bằng lúc này. Hít 1 hơi thật sâu nó nói: - Dạ, em không phải bị suy nhược mà là bị thoái hóa dây thần kinh tiểu não đúng không ạ? Bác sĩ không biết nói gì chỉ tròn mắt nhìn nó, anh không ngờ 1 người nhỏ tuổi như nó mà có thể bình tĩnh khi hỏi bệnh của mình như thế. Anh vẫn còn chưa kịp phản ứng thì nó lại nói tiếp: - Phải vậy không? Thưa bác sĩ, xin bác sĩ hãy nói cho em biết đi. Lúc này anh mới thấy đôi mắt nó đã ngấn lệ, đôi mắt ướt long lanh, đẹp như 2 viên pha lê ngọc bích. Anh nhìn nó lúc này bất chợt tim anh đập hẫng 1 nhịp…
|
Chập 10: (tiếp)
Bác sĩ Trương nhìn nó, anh thật sự không biết mình phải nói gì cả, dù làm bác sĩ bao lâu nay, anh đã phải nói bệnh cho rất nhiều bệnh nhân thế nhưng với nó thì anh lại sợ, có 1 cái gì đó làm anh không nỡ. có phải chăng anh đang sợ đánh mất nụ cười hằng ngày trên môi nó, hay anh sợ cướp mất đi sự vô tư ngây thơ của 1 đứa trẻ đang lớn, tự nhiên anh bỗng thấy thương nó lạ kì. Có phải chăng vì người mà anh yêu thương nhất cũng rời xa anh vì căn bệnh này mà anh lại có 1 tình cảm đặc biệt dành cho nó, anh cứ mãi suy nghĩ, nó khẽ gọi: - Bác sĩ… Anh ngước lên nhìn nó, mắt nó đã ướt đẫm như đang khóc đến nơi, anh bối rối biết rằng không thể dối được nữa nên anh nhẹ nhàng gật đầu. thấy anh gật đầu thừa nhận nó cười, 1 nụ cười chua chát. Vậy là không còn hoài nghi gì nữa rồi, thật sự là nó bị bệnh không thể chữa trị. Nó vô hồn ngồi xuống đất. Thấy nó như thế anh càng bối rối hơn. Anh rời khỏi ghế đá lại chỗ nó ngồi, nhẹ nhàng anh đỡ nó đứng dậy và dìu nó đến chỗ ghế đá. Anh muốn nói 1 điều gì đó thế nhưng không thể mở miệng ra được, có lẽ nói gì giờ này cũng vô nghĩa đối với nó. Anh còn đang suy nghĩ để tìm câu hỏi thì nó lại lên tiếng: - Bệnh tình của em lúc này thế nào hả bác sĩ? Nó hỏi với 1 chất giọng không âm sắc. - Anh nghĩ em nên nhập viện để dùng phương pháp trị liệu vật lý để ngăn chặn bệnh chậm phát triển hơn. - Vậy với tình trạng của em thì còn bao lâu nữa …? Nó bỏ lửng câu nói giữa chừng. Anh nhìn nó với ánh mắt thắc mắc, nó hít 1 hơi thật sâu rồi tiếp: - Với tình trạng hiện giờ của em thì còn bao lâu nữa em không di chuyển đi lại được. Anh nhìn nó ngạc nhiên, anh không hiểu lý do vì sao nó lại biết bệnh của nó sẽ không thể đi lại di chuyển được, có khi nào nó đã biết được bệnh tình của nó từ lâu rồi không? Không thể, vì mới lúc sáng mẹ nó còn nói là chưa cho nó biết mà, anh cứ chìm đắm trong mớ câu hỏi lộn xộn không lời đáp. Nhưng anh vẫn phải trả lời nó: - Thật sự đến giờ anh cũng chưa biết được. - Có phải anh ngạc nhiên khi em biết mình bị bệnh này phải không? Anh không nói gì chỉ gật đầu, nó cười 1 cái rồi tiếp: - Thật ra lúc sáng em đã vô tình nghe được 2 bác sĩ thực tập nói về chuyện của em, em không tin nhưng khi về nhà lên mạng tìm hiểu bệnh này thì em thấy triệu chứng của nó giống hệt như bệnh của em nên em đã đóan ra. Em không thể hỏi mẹ mình, nên mới hỏi bác sĩ. Nói xong nó lại cười, nhưng có 1 thứ mà con người vẫn cứ gọi là nước mắt đã rơi từ đôi pha lê kia. Thấy nó khóc anh lấy trong túi chiếc khăn đưa nó, nó nhận lấy và lau nước mắt, nó kể tiếp:
- Em đã rất sợ, rất sợ khi biết mình mắc phải căn bệnh này, thế nhưng khi nhìn thấy mẹ, thì em lại nghĩ khác đi nhiều lắm, em nghĩ rằng em đã có 1 người mẹ tuyệt vời, đã có những người bạn thật tốt, đã có những kí ức thật đẹp, … nên em chẳng còn tiếc nuối điều gì cả bởi lẽ trời không cho ai tất cả đúng không anh? Anh nhìn nó, anh không ngờ 1 cậu bé phổ thông mà lại có thể nói những lời này. - Phải. trời không cho ai tất cả em à. - Bác sĩ này, anh có tin ở hiền gặp lành không? Anh nhìn nó, thấy nó cứ buồn buồn, làm anh càng thấy xót xa trong lòng hơn. - Anh đã từng tin, nhưng 3 năm về trước thì anh đã hết tin. Nghe anh nói nó quay sang nhìn với 1 ánh mắt ngạc nhiên, anh hiểu nó muốn hỏi nên anh tiếp: - 3 năm trước anh đã từng yêu 1 người, 2 người cũng đã tính đến chuyện cưới hỏi thế nhưng không ai biết được chứ ngờ, và ông trời đã bắt cô ấy xa anh mãi mãi. - Sao vậy anh? Nó ngạc nhiên. - 3 năm trước người yêu anh, cô ấy cũng bị mắc căn bệnh giống như của em, nhưng cô ấy không mạnh mẽ và kiên cường như em. Thay vì tìm cách chữa trị cô ấy đã đi đến 1 quyết định dại dột vì không muốn là gánh nặng của mọi người và cả anh. Nó vẫn im lặng nghe câu chuyện của anh, nó không ngờ anh cũng có 1 quá khứ đau buồn như thế. Anh tiếp tục kể với giọng buồn trầm, - Lúc cô ấy ra đi, anh như sụp đỗ hoàn toàn anh không muốn làm bất cứ gì cả. lúc đó anh cũng là bác sĩ điều trị cho cô ấy, cảm giác mình không cứu được người yêu của mình đau đớn lắm em à. Anh đã bỏ đi chạy trốn tất cả, thế nhưng … - Thế nào hả anh? - Thế nhưng khi nhìn thấy 1 cậu bé bị thương ở chân, bác sĩ bảo cậu ấy không thể nào chơi bóng trở lại được, nhưng cậu ấy rất thích chơi bóng, cậu ấy không khóc, không la hét gì cả, như em lúc này vậy đó, cậu ấy nói 1 câu làm anh phải suy nghĩ rất nhiều. - Là câu gì hả anh? - Cậu ấy nói giống như câu nói của em lúc nãy “Ông trời không cho ai tất cả anh à. Nhưng ông trời không triệt đường ai cả, chỉ cần còn trên đời ngày nào thì em sẽ không từ bỏ, em sẽ cố gắng tập luyện để trở lại sân bóng”. - Rồi sau đó thế nào hả anh? - Cậu ấy đã làm được em à, cậu ấy đã có thể trở lại sân bóng, thế nhưng không thể chạy nhiều, cậu ấy đảm nhiệm vị trí thủ môn của đội bóng. Trong 1 lần gặp cậu ấy, anh đã hỏi cậu ấy là có thấy buồn không vì chỉ có thể làm thủ môn, em biết cậu ấy nói gì không? - Cậu bé nói gì hả anh? Nó lắc đầu. - Cậu ấy nói rằng “ sống trên đời phải biết thỏa mãn anh à, như thế này là trời thương em nhiều rồi, nên chẳng có gì buồn cả anh, em vẫn vui vì được ra sân, được chia vui cùng bạn bè đồng đội sau mỗi trận đấu và đặc biệt là những người thân luôn bên cạnh em”. - cậu ấy đã làm cho anh thay đổi? thật kì diệu. - lúc đó anh nghĩ tại sao 1 người lành lặn như anh chỉ vì mối tình mà bỏ tất cả, trong khi rất nhiều người cần anh, thế là anh đã quay về cắm đầu vào nghiên cứu căn bệnh não, tìm cách cứu những người mắc phải căn bệnh như cô ấy. nhưng đến giờ vẫn chưa có cách nào cả. - rồi 1 ngày anh sẽ làm được điều đó anh à. - Hy vọng là vậy. - Cậu bé mà anh nói thật mạnh mẽ. nếu là em thì có lẽ … nó bỏ lửng câu nói, nó cười nhẹ - Em cũng mạnh mẽ mà. - Không có đâu anh. Nhưng mà em cũng sẽ không từ bỏ sẽ giống như cậu bé đó. Anh nhìn nó gục đầu. thật sự anh không hiểu vì sao có thể nói ra mọi chuyện với nó, anh với nó có là gì đâu, chỉ là bệnh nhân và bác sĩ thôi mà, thế nhưng khi ở bên cạnh nó anh cảm thấy rất bình yên và ấm áp lạ thường, hay có lẽ 3 năm qua anh luôn khép mình nên giờ gặp nó anh như vậy. là 1 bác sĩ nhưng anh cũng không thể hiểu được cảm giác của chính mình. - Muộn rồi, xin phép bác sĩ em về. - À, ừm. chào em. - Dạ. - À, em đi bằng gì để anh đưa em về. - Dạ không cần đâu ạ, em có xe đạp rồi, chào anh nha. - Chào em. Nói rồi nó đạp xe đi, anh nhìn theo nó đến khi bóng nó mất hút anh mới ra về. Nó cảm thấy thật nhẹ nhõm, không hiểu sao khi biết được sự thật nó lại có thể bình tĩnh như thế, nó còn không tin vào chính mình. Nó không hiểu sao khi trò chuyện với bác sĩ Trương nó lại thấy bình yên và an toàn đến thế, 1 cảm giác rất lạ. nhưng nó thấy rất buồn khi nghĩ đến mẹ nó, nghĩ đến việc bà sẽ phải vất vả chăm sóc cho nó khi nó không đi được thì nước mắt nó lại tuôn rơi. Đáng lẽ ra nó mới là người chăm sóc cho mẹ khi mẹ về già nhưng đằng này… thì ngược lại. Bất chợt nó thấy mình làm khổ mẹ. giờ nó hiểu lí vì sao người yêu của bác sĩ Trương lại chọn cách đó để giải quyết vấn đề. nó cảm thấy thật sự bế tắc…
|
Chập 11: nhận ra …
Hôm nay nhận được điểm kiểm tra giữa kì hắn cảm thấy không bất ngờ mấy khi kết quả như thế, làm sao hắn có thể làm bài tốt khi ngày thi lại chính là ngày ra tòa của ba mẹ chứ. Vậy là ba mẹ đã ly hôn nhau, hắn quyết định ở với mẹ dù ba hắn rất muốn hắn về ở với ông. Mà gia đình tan vỡ nên hắn có cố gắng học cũng chẳng được gì thế nên hắn chẳng quan tâm đến kết quả thế nào. Trước đây hắn có 1 gia đình hạnh phúc thế nên hắn cố gắng ngoan ngoãn chăm chỉ thế nhưng từ ngày gia đình tan vỡ hắn đâm ra chán mọi thứ và bắt đầu nổi loạn. Không hiểu sao khi cô giáo đọc điểm hắn cảm thấy có 1 chút xấu hổ với nó, khi mà nó ở vị trí số 1 của lớp, còn hắn lại ở vị trí cuối của top ten. Hắn không hiểu cảm giác của mình nữa, 1 tuần nghỉ hắn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó nhưng hắn không biết là gì cả, hắn tưởng là nhớ nhỏ Uyên nhưng không phải vì khi hẹn nhỏ đi gặp hắn cũng không mất đi cảm giác đó, không hiểu sao hắn lại thấy nôn nao mong muốn đi học dù đến lớp hắn toàn im lặng, nhưng bước vào lớp thấy nó hắn lại đâm ra bối rối, nhiều lúc tim đập thật nhanh, hắn không biết mình bị bệnh gì cả. hắn nghĩ có khi nào hắn bị bệnh tim không nhỉ? Tự đập 1 cái vào đầu vì ý nghĩ lung tung của mình. Hắn cứ đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa. Cốc! cốc! cốc!!!!! Hắn bước xuống giường đi lại mở cửa. - Cậu chủ xuống ăn cơm ạ. - Mẹ con về chưa? - Dạ về rồi, cậu xuống nhanh chứ bà đang đợi, - Con biết rồi. Nói rồi hắn nhanh chóng bước xuống nhà, bữa cơm chỉ có 2 mẹ con hắn. ăn cơm xong lúc ăn trái cây hắn hỏi mẹ hắn: - Mẹ này. - Sao thế con? Bà đang bóc quýt nghe hắn gọi nên bà ngước lên nhìn hắn. - Con có bị bệnh tim hay gì không mẹ?? Mẹ hắn ngạc nhiên vì câu hỏi của hắn, nhưng bà vẫn trả lời. - Không, con hoàn toàn không bị bệnh gì về tim cả. - Mà mẹ này, nếu như 1 người đã có người yêu rồi, mà tim mình lại đập nhanh, háo hức mong muốn được gặp 1 người khác thì sao hả mẹ? Mẹ hắn nhìn chằm chằm hắn làm hắn ngại hắn phải la lên. - Mẹ trả lời đi, đừng nhìn con nữa. - Chắc là yêu người ta đó. - Nhưng có người yêu rồi mà. - Chưa chắc người mà gọi là yêu đó con đã yêu, con suy nghĩ kỹ đi ai xuất hiện nhiều hơn trong đầu con, khi nghĩ đến 2 người ai làm cho con vui hơn, ai mang lại cho con thoải mái hơn cho con thì con yêu người đó. - À. Mà con hỏi cho bạn chứ không phải cho con. - Thôi đi ông tướng, mẹ biết hết cả rồi. - Mẹ này. Con lên phòng đây. Hắn đứng dậy lên phòng, mẹ hắn ngồi đó nhìn hắn bà lại cười, vậy là con trai bà biết yêu thật rồi, đã lớn thật rồi. bà cảm thấy có lỗi khi không giữ được gia đình này, làm cho chữ gia đình trong hắn không được trọn vẹn. bà nghĩ lại những điều hắn hỏi chợt thấy hắn vẫn còn trẻ con rất nhiều.
Hắn lên phòng nghĩ mãi những lời bà nói, có phải chăng hắn thích nó, thế nhưng đâu thể được, làm sao 2 thằng con trai lại thích nhau chứ. Như vậy là không bình thường, mọi người trong xã hội này sẽ khinh thường, xa lánh hắn, và nó cũng thế, nghĩ đến đó hắn chợt rùng mình cảm thấy sợ sợ thế nào đó. mà nếu hắn thích nó thật thì chắc gì nó đã thích hắn. bất chợt hắn nhớ cái cảm giác khi ôm nó thật ấm áp và bình yên, ngay cả nhỏ Uyên cũng không mang lại cho hắn cảm giác đó như thế. Vậy là hắn đã thích nó thật rồi. hắn là 1 kẻ sống lý trí nên hắn không thể để chuyện này xảy ra được nghĩ vậy hắn lấy điện thoại ra gọi điện cho Uyên. - Alo - Alo, Uyên hả? - Vâng, em đây. - Cậu rảnh không? Đi chơi đi. - Bây giờ hả? - ừm. được không? - Ok. - 20 phút nữa anh đến đón em nha. - Ok. Hắn cúp máy, mở tủ quần áo chọn 1 bộ đồ thật đẹp, sau khi xong mọi thứ hắn xuống nhà. Bước tới phòng khách thấy mẹ đang ngồi đọc báo. Hắn lên tiếng - Mẹ ơi, con đi ra ngoài tí nha. - Con đi đâu? - Con đi với bạn ạ. - Đi cẩn thận và nhớ về sớm nha con. - Dạ. Hắn đang đạp xe đến nhà Uyên, trên đường đi hắn thấy mọi người bổ xô vào đám đông trước mặt, hắn mặc kệ bỏ đi, nhưng hắn nhìn thoáng qua đám đông thấy chiếc xe đạp rất quen, nghĩ 1 lúc hắn mới nhớ là xe đạp của nó, chiếc xe này đã từng chở hắn, hắn vội vã chạy lại chỗ đám đông, chen lấn vào trong, hắn thấy 1 cậu bé đang nằm bất động, hắn chạy lại gần bên thì thấy nó bất chợt hắn thấy tim nhói đau, hắn ngồi xuống chỗ nó, gọi: - Vĩnh Lạc, cậu sao thế? Nhưng nó chẳng thể trả lời, mọi người xung quanh cứ đứng đó xì xào bàn tán, hắn nâng đầu nó dậy, ôm lấy nó, hắn hét lên: - Làm ơn gọi giùm xe cứu thương. 10 phút sau xe cứu thương đến, hắn theo xe đến bệnh viện, nó được đưa vào phòng cấp cứu, hắn đang đi đi lại lại lo lắng ở ngoài thì mẹ nó chạy đến. vừa thấy hắn bà đã hỏi: - Vũ Lạc, Vĩnh Lạc sao rồi hả con? - Dạ đang cấp cứu cô ạ. - Nhưng sao lại xảy ra chuyện hả cháu? - Dạ cháu không biết nữa ạ, cháu đi ngang qua thì thấy cậu ấy bị ngất ngoài đường ạ. - Vâng, cảm ơn cháu. - Dạ không có gì ạ. Mẹ nó và hắn lo lắng ngồi bên ngoài, 30 phút rồi mà không có động tĩnh gì khiến bà càng lo hơn: - Sao lâu thế không biết. - Chắc không sao đâu bác ạ. Hắn an ủi. - Hy vọng là vậy. Đúng lúc đó cánh của phòng cấp cứu bật mở, mẹ nó và hắn lao đến chỗ bác sĩ, bà lên tiếng: - Bác sĩ. Bác sĩ, con …con trai tôi thế nào rồi bác sĩ. - Tạm thời cháu đã qua cơn nguy hiểm. có lẽ lúc đó cháu bị đột ngột bị ngạt, không thở được nên bị ngất. giờ thì ổn rồi, mọi người có thể vào thăm nhưng đừng làm ồn. - Dạ vâng, cảm ơn bác sĩ ạ. Vị bác sĩ bước đi, hắn và mẹ nó mở của phòng bước vào thăm nó, nhìn thấy nó nằm bất động trên giường xung quanh là dây nhợ chằng chịt hắn thấy tim nhói đau. Hắn không hiểu rõ cảm giác này nữa, nhưng hắn biết 1 điều rất rõ là hắn đã thích nó…
|
Chập 12: tớ đau ở nơi ngực trái …
Nó khó nhọc mở mắt thế nhưng ánh sáng làm nó chói mắt nên nó nhắm mắt lại, nó cố gắng mở mắt ra lần nữa, nó nhìn xung quanh toàn là màu trắng, nó thấy đầu mình đau như búa bổ, nó còn chưa biết mình bị gì thì nghe tiếng mẹ và hắn: - Tỉnh rồi, con tỉnh rồi. - Cậu ấy tỉnh rồi cô ạ, để con đi gọi bác sĩ. Nó nhìn qua thấy 2 người đứng đó nó thấy hắn chạy đi, nó chưa kịp nói gì thì mẹ nó lại hỏi: - Con thấy trong người thế nào rồi. Nó muốn nói nhưng không thể nói được, cảm giác mệt mỏi xâm lấn trí não của nó, khẽ lắc đầu như muốn nói là không sao. Nó muốn ngủ, nó nghe những tiếng bước chân đi rất vội vã đang tiến lại gần nó, nó gắng gượng nhìn thấy bác sĩ và hắn đang vào, nó nghe bác sĩ nói: - Mời 2 người ra ngoài chờ ạ. Hắn và mẹ nó dẫn nhau ra ngoài. 1 lúc sau bác sĩ cũng bước ra, vừa thấy bác sĩ mẹ nó đã vội vàng chạy đến hỏi: - Bác sĩ, con trai tôi sao rồi ạ? Cháu thế nào hả bác sĩ? - Hiện tại cháu đã tỉnh, không có vấn đề gì đáng ngại cả, nhưng cháu vẫn phải nhập viện 1 ngày để chúng tôi theo dõi. Chúng tôi cũng đã liên lạc với bác sĩ Trương rồi nên chắc là sẽ chuyển cháu sang khoa thần kinh của bác sĩ Trương. - Dạ, cảm ơn bác sĩ ạ. Nói rồi bác sĩ bước đi. Hắn đứng đó suy nghĩ về những gì bác sĩ vừa rồi nói, tại sao lại phải chuyển nó sang khoa thần kinh? Rốt cuộc nó bị gì? Chẳng lẽ nào đúng như hắn đã suy đoán. Hắn cứ mãi suy nghĩ cho đến khi mẹ nó gọi: - Vũ Lạc, Vũ Lạc này… Vĩnh Lạc đã tỉnh lại rồi, cháu có thể về được rồi. cô thật sự cảm ơn cháu nhiều lắm. - Dạ không có gì đâu. - À, có lẽ mai Vĩnh Lạc không đi học được nên cháu xin phép cho nó giúp cô nha. - Dạ cháu biết rồi ạ. Cháu xin phép. - ừm, chào cháu.
Về đến nhà, hắn lên phòng nằm dài xuống giường mà chẳng thay quần áo gì cả. hắn cứ suy nghĩ mông lung, lúc nãy thật sự nó làm cho hắn lo sợ, hắn sợ nó có chuyện gì đó, hắn sợ sẽ không còn gặp nó nữa. chợt hắn nhớ ra điều gì đó nên hắn ngồi bật dậy tìm điện thoại của mình, điện thoại hắn có 21 cuộc gọi nhỡ tất cả là Uyên gọi, lúc nãy đi hắn vội vàng quá nên không mang theo điện thoại, hắn cũng quên mất là có hẹn với nhỏ Uyên, hắn bấm nút gọi lại nhưng chẳng có ai trả lời cả, có lẽ nhỏ đã giận hắn rồi. nhưng hắn không lo lắng gì cả, bởi giờ phút này đây hắn nhận ra 1 điều là trái tim của hắn thuộc về ai ...
[color=purple]7:00 AM.
Chuông vào lớp nhưng mọi người không thấy nó đến lớp, khi cô giáo hỏi thì hắn chỉ đứng dậy nói rằng nó bị ốm nên không đi học được, dường như câu trả lời của hắn không thỏa mãn được sự thắc mắc trong lòng mọi người nên thỉnh thoảng mọi người lớp trong đặc biệt là Ngũ Quỷ lại nhìn lên chỗ nó nhưng trống trơn chỉ có mình hắn. Giải lao, Khôi ra hành lang gọi điện cho nó nhưng chỉ là tiếng tút tút không ai trả lời cả. cả bọn rất lo lắng cho nó. Khôi bước vào lớp tiến lại chỗ hắn: - Vũ Lạc, Vĩnh Lạc bị sao thế? - Cậu ấy bị ngất phải nhập viện. hắn lạnh tanh trả lời. - Ngất á? Hắn không nói gì chỉ gật đầu, Khôi cũng không hỏi thêm gì nữa cả mà trở về chỗ ngồi, suốt những tiết học còn lại ai trong Ngũ Quỷ cũng đều lo lắng cho nó cả. hết tiết cả bọn kéo nhau vào bệnh viện thăm nó.
Hắn định bước ra về thì Uyên đến bên hắn, cô có vẻ giận hắn lắm. - Này,… - Sao hả? hắn hờ hững hỏi. - Hôm qua là thế nào? anh không có gì muốn nói với em sao? Cô tức tối. - Hôm qua anh có việc đột xuất mà không mang điện thoại theo nên không gọi em được. Lúc về anh có gọi điện mà em đâu có nghe máy. - Anh có biết là em chờ anh cả buổi tối không? Anh bận việc gì mà hẹn em rồi lại không đến chứ? - Anh xin lỗi. - Đừng xin lỗi với em. Anh nè, anh có thật sự xem em là người yêu không? Hắn im lặng, không nói gì cả. - Trả lời em đi chứ? - Uyên này. Anh nghĩ chúng ta không hợp nhau nên chia tay nhé. - Chia tay? Anh xem em là gì chứ? - Thật sự xin lỗi. - Đừng nói xin lỗi với em, cô bắt đầu nức nở. - Xin lỗi. Nói rồi hắn quay bước đi, Uyên nói với theo hắn: - Rồi anh sẽ hối hận vì quyết định này. Hắn khựng lại 5 giây sau đó tiếp tục bước đi.
|