Fanfic VKook Cha
|
|
VKook | Cha 20 -Ưm.. Cậu mở mắt nhìn xung quanh,phòng cậu hôm nay cho chút lạ..mà cũng có chút quen.Ngồi bật dậy,ngắm nhìn xung quanh lần nữa,đây là phòng anh cơ mà?Sao cậu lại nằm trên giường anh?Bỗng đầu truyền đến cơn đau,cậu nhăn mặt ôm đầu.Hôm qua..cậu đi uống rượu với Yoongi mà.Sau đó cậu say..chẳng nhớ được gì! -Dậy rồi? -Ap..appa? -Gan con cũng lớn lắm đi,dám cãi lời ta! -Con không muốn ở nhà,rất gò bó. -Chỉ cần nói với ta một tiếng,không nhất thiết phải đi với cái người tên Yoongi đó. -Chỉ sợ ngươi không đủ thời gian. Anh trầm ngâm nhìn cậu,dần dần bước tới gần cậu hơn.Cúi người xuống,nâng cằm cậu lên,miệng cười một cái. -Sau này nói,ta sẽ cố gắng sắp xếp. -Miễn cưỡng không vui. Anh đứng thẳng người dậy rồi đi ra ngoài.Còn cậu bị anh đùa một vố đến hoảng sợ,thế nhưng cũng có chút đỏ mặt.Gần như vậy...không phải là hơi kỳ sao? _____________________________________ -"Yoongi,hôm qua cậu về nhà ổn chứ?" -"Tôi ổn,nhưng người hỏi câu này phải là tôi mới đúng." -"Sao vậy?" -"Hôm qua appa của cậu đỡ cậu lên phòng.Không biết chú ta có làm gì cậu không,nhìn nghi ngờ lắm." -"Không phải cậu đỡ tôi lên sao?" -"Không." -"Vậy sao?Thôi,tạm biệt cậu.Gặp lại sau nhé!" -"Ừ,tạm biệt cậu." Cậu vẫn chưa khỏi bất ngờ,vậy người đã đưa cậu lên phòng là anh sao?Thôi chết!Không biết cậu trong lúc say có nói những gì không nữa?!Còn bộ dạng say xỉn nữa chứ,Jungkook a,mày thật đáng chết mà! -Lại là tên Yoongi đó sao? -A! -Jungkook con là đang không nghe lời ta? -Chỉ là bạn bè hỏi thăm nhau. -Con coi cậu ta là bạn,nhưng cậu ta thì khác. -Ngươi đừng quá đáng như vậy!Chỉ là bạn bè,ngươi cũng không cho tiếp xúc! -Ta không tin tưởng cậu ta. -Xin ngươi đừng quan tâm đến!Đây là chuyện của con,ngươi không cần phải xen vào đâu! -Jungkook...! Cậu tức giận bỏ lên phòng.Cậu và Yoongi chỉ là bạn bình thường,anh không thể nghĩ đơn giản hơn sao?Cậu thấy anh thật sự quá đáng lắm rồi! _______________________ Chủ nhật rồi,tớ lại ngoi lên đây! Tuần sau tớ sẽ hơi bận nên sẽ có thể ra chương trễ. Tớ hay đăng trễ vì quên,nhờ các cậu vote nên tớ mới nhớ đó!Nên cứ thấy tớ ra trễ thì cứ vote,tớ sẽ đăng ngay!(ý là nhắc mọi người đó mà)
|
VKook | Cha 21 -Taehyung,em về rồi! -Sao không nói anh ra đón? Hwaeum mới từ sân bay về nhà.Tay cầm vali kéo vào,khuôn mặt vui vẻ.Anh trong thời gian qua cũng có gọi là nhớ cô.Thế nhưng tình cảm này lại không mặn nồng như xưa. -Tối nay em sẽ nấu ăn nhé? -Thôi,em mới về sẽ mệt.Mình ra ngoài ăn cũng được. -Không,hôm nay em sẽ đích thân nấu cơm cho Jungkook và anh. -Mệt không?Để anh phụ. -Thôi thôi,em tự làm được.Bây giờ anh mau ra ngoài đi.Khi nào có sẽ gọi. -Có gì cứ nói anh. -Em biết rồi. Hwaeum đẩy anh ra ngoài sofa,nhấn xuống ghế.Cô trở lại bếp,mặc tạp dề vào và bắt đầu nấu nướng. -Cô..mẹ đã về... Cậu vẫn chưa quen với cách xưng hô đó,nhìn cô vẫn còn trẻ thế nhưng lại kêu là mẹ,thật ngượng miệng! -Jungkookie,hôm nay mẹ sẽ nấu cho con và ba thật nhiều món ngon. -Con...con cảm ơn.Cần con phụ gì không? -Ah,nếu không phiền con cắt mấy củ này nhé. -Dạ. Cậu đứng bên cạnh người phụ nữ được gọi là mẹ đó thật sự khán phục.Mùi thơm từ cơ thể,đến mái tóc,mọi thứ đều hoàn hảo.Nhìn lại cậu,chỉ là một cậu con trai bình thường,không có gì nổi bật.Bật cười,cậu tự chế giễu bản thân mình.Cậu sẽ chẳng có cơ hội nào để ở cạnh anh cả. Cậu suy nghĩ mà không tập trung,không may con dao đụng phải tay cậu,một vệt máu từ cổ tay đến giữa lòng bàn tay.Cậu kêu lên một tiếng,cô nghe thấy mới chạy lại.Hoảng hốt nhìn vết thương của cậu.Cô vô tình hất con dao xuống,trúng vào chân của cô.Nhưng may hơn cậu,chỉ đụng một chút. -Chuyện gì vậy? Anh đi vào,thấy cô đang cuối xuống.Anh chạy lại,thấy vết thương của cô,liền hốt hoảng đem bông băng sơ cứu.Thật ra cô đang lo cho cậu,định nhặt con dao lên rồi xử lý vết thương,nhưng.. -Lần sau nhớ cẩn thận. -Anh à,còn... Cô nhìn sang cậu,thấy cậu lắc đầu ý không muốn nói ra.Hwaeum hiểu ý liền không nói nữa. -Còn gì? -Không không,chỉ là còn mấy món em đang nấu giở. -Để anh. -Thôi,để em làm nốt.Anh vào rồi phá nữa. -Không sao chứ? -Không sao mà! Cô tiến lại gần cậu,đem bông băng xử lý vết thương kia. -Sao không nói cho Taehyung? -Con..không muốn.. -Vết thương này có vẻ nghiêm trọng.Để chút mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện. -Không..không cần đâu.Băng lại là được! -Đừng cãi! Cậu gật đầu nhẹ rồi đứng yên cho cô làm.Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô,cậu cảm thấy thật có lỗi.Cậu đã từng có suy nghĩ sẽ dành lại anh,nhưng bây giờ thì không.Cậu nghĩ cô vẫn thích hợp với anh hơn.Chắc là...do ông trời đã sắp xếp như vậy rồi! ____________________________ Sau khi kết thúc bửa ăn,cậu phụ giúp cô rửa bát.Nhưng cô lại không cho,sợ sẽ nhiễm trùng vết thương của cậu. -Taehyungie ah,mau phụ em. -Anh đây! Anh từ ngoài phòng khách đi vào,mang găng tay vào và bắt đầu rửa.Thế nhưng một lúc thì cô lại đẩy hết đống bát cho anh,đi dẫn cậu đi khám. -Em và Jungkook đi một chút sẽ về. -Nhớ cẩn thận. Tại bệnh viện: -Không sao rồi,vẫn chưa cắt sâu lắm. -Cảm ơn ạ! Cô cùng cậu đi về,trên đường đi,không ai nói với ai một lời.Cô thấy vậy liền mở miệng bắt chuyện trước. -Jungkookie,con học tốt chứ? -Dạ..tốt. -Mẹ thấy..con và Taehyung,có gì đó.. -Đừng...đừng hiểu lầm! -Con thích Taehyung phải không? -A? Cậu hoảng hốt,sao cô lại biết chứ?Cô sẽ khinh thường,kì thị cậu chứ?Mặt cậu trắng bệch,tay đổ mồ hôi đầm đìa. -Không sao,đừng sợ. -... -Vâng.. Cậu đáp nhỏ một tiếng. -Vậy thì sau này phải nhờ vả con nhiều! -Dạ? -Không có gì,vào nhà thôi! Anh ngồi trên sofa đợi cô và cậu.Tay khoanh lại xem ti vi.Nghe tiếng cửa mở,anh vội vàng đi ra. -Về trễ! -Chỉ là trò chuyện một chút. Cô cười rồi choàng tay qua ôm lấy anh,làm nũng mong anh tha tội.Anh nhéo mũi cô một cái.Cậu thấy vậy liền biết điều,lặng lẽ lên phòng. ____________________________ Tranh thủ rảnh một chút thời gian tối qua nên tớ đã viết luôn chương này,dài rồi nè!!
|
VKook | Cha 22 Đã 5 tháng trôi qua,cuối cùng cậu đã tốt nghiệp cấp 3.Cuộc sống của cậu vẫn cứ như vậy,không một chút thay đổi.À mà không..vẫn có một chút thay đổi! -Jungkook,cậu ra đây ngay! -Không,chừng nào mua cho tôi cái bánh đó thì mới ra! -Cậu thật...cứng đầu! Yoongi bất lực trước sự bướng bĩnh của cậu.Cậu là đang mè nheo Yoongi mua cho hộp bánh đó,không chịu mua liền đứng lại cửa hàng không chịu rời. -Chiều người yêu chút đi nhé! -Chiều cậu thì tôi chết mất! Hừm...Yoongi và cậu đã thành một đôi!Nói thì không ai tin đâu nhưng đó là sự thật.Yoongi đã tỏ tình cậu vào buổi bế giảng,và cậu đồng ý.Chuyện này không ai biết cả,kể cả anh cũng vậy.Cậu thường xuyên đi chơi cùng với Yoongi nên anh có hơi nghi ngờ,liền đưa người theo dõi cậu. -Jungkookie,cậu đã ăn tối chưa? -Chưa,đợi cậu đưa đi ăn nè! -Thật là.. Yoongi dí tay vào trán cậu,mặt nhăn nhó.Thế nhưng cũng chịu thua cậu rồi chở cậu đi ăn.Cậu vui vẻ ngồi lên xe,cùng Yoongi đến chỗ ăn.Người của anh cũng đi theo sau,theo dõi đến khi cậu quay trở về nhà.Cầm điện thoại goi cho anh: -Dạ thưa ông,cậu chủ đã đi ăn cũng với một người tên là Yoongi rồi về nhà.À..trước khi vào nhà 2 người có những hành động rất thân mật. -Được rồi,lui! Vẻ mặt tức giận cùng khó chịu của anh làm cho bọn thuộc hạ phải lo sợ.Ông chủ của bọn họ vì con người tên Jeon Jungkook mà nổi điên.Chỉ cần làm anh không hài lòng,mạng của người đó coi như biến mất thế gian. -Đem cậu ta về ngay cho ta! -Dạ vâng. Bọn chúng nhanh chóng tìm cách bắt cậu về.Cậu bây giờ đang chờ Yoongi đi mua nước,bỗng bị một nhóm người bắt lên xe.Yoongi quay trở lại không thấy cậu liền cuống cuồng đi tìm.Nhưng thất bại,cậu đã bị bọn họ bắt đen về nhà. Cậu bị đánh thuốc mê,ngủ một giấc tới giữa khuya.Thức dậy đã thấy nằm bên cạnh anh.Không nhưng thế còn nằm trong lòng anh,cảnh tượng hết sức không trong sáng! -Appa..ngươi! -Đừng động đậy. -Chính ngươi đã bắt con về? -Đúng.Bây giờ thì mau ngủ tiếp đi. -Tại sao lại làm vậy? -Ta đã cảnh cáo con không được đi với tên Yoongi. -Ngươi thật quá đáng! -Con tức giận vì cái gì?! -Con và Yoongi đang hẹn hò!Appa không cản được chúng con đâu! Cậu nói rồi rời khỏi phòng anh.Tức giận gom hết đồ vào vali.Anh bất ngờ,những lời nói đó chính từ miệng cậu phát ra.Anh không ngờ chuyện lại xảy ra nhanh như vậy. -Đi đâu?! -Con sẽ sang nhà bạn! -Mau quay về phòng! Anh nói một tiếng,cậu vẫn cứng đầu kéo vali đi ra ngoài.Vừa bước đến bậc thang,cậu đã bị anh vác lên vai đem về phòng. -Thả con ra,mau thả! -Yên lặng! Anh đánh một cái thật mạnh vào mông cậu.Cậu vì đau mà rơm rớm nước mắt. -Ở trong đây cho ta,đừng hòng bỏ trốn! Nói rồi đóng cửa thật mạnh,khóa chặt.Cậu bên trong bất lực nhìn cánh cửa cao kia.Không chịu được thêm,nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu.Cậu thật sự hết cách rồi!Bây giờ cậu phải làm sao đây?Anh thật sự không yêu cậu..thế nhưng lại luôn muốn giữ cậu,không cho ai có quyền sở hữu,đụng chạm cậu. ____________________________ Đã 3 ngày cậu bị giam,cậu tinh thần ngày càng suy sụp.Hôm nay anh đến công ty cả ngày,cậu nhân cơ hội đó mà cầu xin quản gia Kang. -Bác à,giúp con được không?Còn chịu hết nổi rồi! -Không được,ông chủ biết sẽ giết tôi mất. -Con sẽ nói giúp bác.Bác làm ơn cho con đi.Ở trong đây ngột ngạt lắm! Quản gia Kang nghe cậu nói mà đau lòng.Cậu van xin bác một lúc thì quản gia Kang đã đồng ý.Quản gia Kang muốn cậu vui vẻ,muốn cậu sống tốt thì chỉ còn cách này. -Nhớ sống tốt,ăn ngủ đầy đủ,kẻo bị bệnh. -Dạ,con nhớ mà. Cậu kéo vali ra khỏi cổng.Có chút luyến tiếc mà nhìn lại.Cậu đã ở đây lúc còn rất nhỏ,bây giờ ra đi cũng có chút nhớ.Cậu nhìn thấy xe của anh đang tiến về nhà,liền vội vàng che mặt rồi rời khỏi. _______________________________ Bạn Tae sắp bị ngược nhé
|
VKook | Cha 23 Anh trở về nhà,thấy một bóng người có chút quen thuộc đang đứng trước cổng,khi nghe thấy tiếng xe của anh thì đi mất.Nhìn có chút quen mắt nhưng không nhớ người nào.Anh cũng không để ý đến,lái xe vào ga ra. -Ông chủ đã về. -Anh về rồi! Cô chạy đến anh hôn một cái lên môi.Anh vuốt tóc cô rồi cúi xuống đáp lại nụ hôn kia.Ngồi vào bàn ăn,thấy thiếu cậu,liền kêu quản gia Kang mời cậu xuống ăn cơm. -Thưa ông..cậu chủ.. -Cậu ấy bị gì? -Cậu chủ đã rời đi. Anh trợn mắt nhìn quản gia Kang.Không tin,anh chạy lên phòng cậu.Thấy phòng không có người,tủ quần áo trống không.Mọi đồ đạc đều đã được dọn đi.Anh hoảng hốt ngồi xuống giường,mắt lại nhìn thấy một bức thư: "Appa,ngươi nhất định phải sống thật hạnh phúc với Hwaeum.Còn con appa đừng lo,con đủ lớn để biết lo cho bản thân.Bây giờ,ngươi hãy để con đi nhé,giữ con lại cũng chẳng tốt chút nào đâu!Appa nhớ đừng thức khuya mà làm việc,và quan tâm Hwaeum nữa nhé. Trước khi con rời nơi này,hãy để cho con nói với appa một câu!Con muốn nói rằng...con yêu appa,yêu rất nhiều!" Anh cầm bức thư trên tay,run run mà nắm chặt nó.Cậu thật sự đã rời đi,rời xa anh.Nằm xuống giường,mùi hương của cậu vẫn còn ở nơi đây,nhưng tiếc là người không còn. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ -Taehyung,anh nên ăn chút gì đó. Cô đem đĩa thức ăn lên phòng anh.Từ ngày nghe tin cậu rời đi,anh chẳng chịu ăn uống đầy đặn.Cô cũng rất lo lắng,hàng ngày đem thức ăn lên cho anh. -Em để đó đi. -Anh cứ như vậy thì sức đâu mà tìm Jungkook. Anh ngước mặt lên nhìn cô.Jungkook?Cái tên này anh thực sự rất lâu mới nghe lại.Thật có chút lạ lẫm,phải chăng anh đã quá vô tâm mà quên mất cậu? -À..tuần sau em sẽ sang Mĩ. -Bao lâu? -Cỡ 1 tháng hoặc nhiều hơn. Anh gật đầu,anh chẳng muốn nói gì cả.Vốn dĩ chuyện cô sang Mĩ quá bình thường,anh cũng đã quen khi không có cô. -Anh nhớ ăn hết,em ra ngoài một chút. -Ừ. _______________________________________ Đã 2 tuần,anh sống không có cậu.Vụt mất cậu,anh mới biết cậu quan trọng đến nhường nào.Thân thể anh tiều tụy quá mức,mắt lộ rõ quầng thâm.Anh đã cho người điều tra tung tích của cậu nhưng không được.Cậu đã đi đâu chứ? -Jeon Jungkook,tôi phải làm sao? -Tôi thực sự nhớ em đến phát điên rồi! Anh nói trong vô vọng.Đi đến phòng cậu,mọi đồ đạc đều được giữ nguyên.Cậu đã ở trong căn phòng này.Có một thời gian cậu bị giam trong này.Anh hối hận khi nhớ lúc anh giam lỏng cậu.Cậu không làm gì sai,vì anh quá nóng giận khi thấy cậu cùng người khác ở cạnh.Cậu đã chịu đựng quá nhiều! -Jungkook,tôi phải tìm em ở đâu? ______________________________________ -Quản gia Kang,nấu cho tôi một tô cháo. -Vâng. Anh nên ăn gì đó một chút,có sức khỏe anh sẽ đích thân đi tìm cậu.Anh nhất định phải tìm được cậu.Anh muốn sửa chửa lỗi lầm của mình. -"Kim tổng,công ti Z muốn mời ngài đến Busan hợp tác." -"Khi nào?" -"Là tuần sau." -"Được rồi,sắp xếp cho tôi." -"Dạ vâng thưa ngài." Tắt điện thoại,thư ký gọi đến thông báo phải bay đến Busan để hợp tác làm ăn.Anh nghĩ nên thư giản một chút,chơi vài ngày ở Busan vậy. __________________________________ Tớ đăng coi như khuyến mãi thêm một chương đọc cho khỏi quên cốt truyện nha!
|
VKook | Cha 24 -Jungkook,phụ tôi. -Được Cậu đỡ thùng hàng giúp Yoongi,hai người cùng khiêng vào cửa hàng. -Yoongi,hôm nay chở tôi đi ăn nhé? -Được. Yoongi cười béo má cậu.Cái má mềm mềm rất thích,không uổng công Yoongi này đã nuôi cậu.Rất tốt! -Cậu lại ăn vụng rồi! -Ơ..sao... Cửa hàng của hai người là tiệm bánh.Cậu cùng Yoongi học làm bánh,tự thiết kế cửa tiệm.Cậu không thích quá rườm rà nên chỉ trang trí đơn giản.Hàng ngày đều đông khách,đến tối thì có hơi vắng khách một chút. -Tối sẽ chở đi ăn cơ mà. -Nhưng tôi đói. -Đói thì nói tôi đi mua đồ ăn. -Lâu lắm.Thay vì đi mua,có sẵn bánh đây ăn cũng được thôi. -Cậu mà cứ như vậy thì tôi lỗ hết vốn. -Tôi chỉ ăn khi đói thôi mà.. -Tha cho cậu lần này. ~~~~~ -Dừng lại. Anh ra lệnh cho tài xế,nhìn vào trong tiệm bánh.Thấy một cậu con trai quay lưng lại,vóc dáng có chút giống cậu.Nhưng anh lại gạt bỏ suy nghĩ đó đi,cậu đủ tiền để đến nơi này sao? -Đi đi. Cậu và anh có cơ hội để gặp nhau nhưng lại vuột mất.Cơ hội lần này lỡ mất,thì sẽ có lần sau chứ? _____________________________________ -Jungkook,chúng ta nói chuyện một chút chứ? -Được,có chuyện gì sao? -Tôi..muốn hỏi cậu một chuyện. -Cậu cứ hỏi đi. -Cậu trong thời gian này thoải mái chứ? -Rất thoải mái! -Không có gì giấu tôi? -Th..thật mà. -Cậu nói dối tệ lắm,kể cả cái biểu hiện của cậu nữa. -Hả? Yoongi ngồi thẳng dậy,nhìn thẳng vào mắt cậu.Yoongi biết cậu chỉ là đang nói dối,che đậy mọi cảm xúc mà thôi.Yoongi muốn cậu phải thật vui,không phải hằng ngày sống trong đau khổ như vậy,dù cậu không thể hiện ra bên ngoài. -Cậu nói thật đi,trong đầu cậu vẫn còn hình bóng tên Kim Taehyung đúng không? -Tại sao lại nhắc đến chuyện này? -Tôi không muốn phải nhìn cậu như vậy.Giải quyết mọi chuyện sẽ tốt hơn. -Tôi không muốn nhắc đến chuyện này đâu. -Tôi đi ra ngoài đây. Cậu nói rồi ra khỏi phòng.Mang theo áo khoác đi ra ngoài.Cậu thực sự muốn quên anh đi,nhưng tại sao lại nhắc đến?Cậu muốn buông bỏ,không muốn liên quan gì đến anh cả! ________________________________ Yoongi chờ cậu đến tối trễ,cậu mới chịu xuất hiện.Yoongi tiến lại gần cậu định xem cậu có bị gì không nhưng cậu lại né tránh.Yoongi mới nhận ra,cậu giận rồi. -Jungkook,tôi xin lỗi. -Không gì cả. -Cậu đừng như thế. -Tôi giận cậu sao? -Tôi đã nhắc đến chuyện cậu không thích. -Thì sao? -Cậu giận tôi. -Không hề.Bây giờ mau tránh ra cho tôi lên phòng. -Jungkook! Cậu bỏ lên phòng,Yoongi nói vọng theo.Cậu không thèm nghe,cũng không thèm quay đầu nhìn Yoongi.Cậu nói dối,cậu không giận Yoongi cái gì chứ?Thể hiện rõ thế kia? ~~~~~~~~~~~~~~~ Xin lỗi vì quá ngắn và không được tốt. Chương sau sẽ dài và tốt hơn!
|