My All Is In You
|
|
----FB----
Hà cầm tờ giấy khám thai ra khỏi bệnh viện, đôi môi cậu lại nở nụ cười tươi rói, cậu có thai thật rồi, nó là kết tinh tình yêu của anh và cậu. – “Nếu biết được tin này không biết InIn sẽ thế nào nhỉ?” – Cậu nheo mắt tinh nghịch Hày tưởng về cái nét mặt của Kangin rồi lại phì cười cất tờ giấy vào túi xách.
Bất chợt, từ phía sau 2 người đàn ông to cao bước lên bịt chặt miệng cậu lại rồi lôi vào 1 chiếc xe gần đó. Đẩy mạnh cậu vào xe, họ đóng sầm cửa lại.
Hà ngơ ngác đảo mắt nhìn xung quang, cậu thoáng giật mình khi bắt gặp 1 người phụ nữ đang ngồi chễm chệ cạnh cậu.
- Huh ~ chào….chào bác! – Cậu hối hả cúi đầu, đây chính là Kim phu nhân, mẹ của anh.
- Không dám! – bà ta nhếch mép, mắt nhìn đi chỗ khác.
-Bác tìm cháu có việc gì không ạ? – Hà lí nhí hỏi.
- Tất nhiên là có! – ánh mắt bà ta quắc lại – Có phải cậu đang qua lại với con trai ta không?
- Dạ…cháu… - Hà cúi gầm mặt, cậu biết mối quan hệ này sẽ không dễ dàng được chấp nhận.
-Ha ~ đúng là đĩa đeo chân hạc! – Bà ta cười khẩy đầy khinh bỉ rồi chợt gắt lên – Cậu cần tiền chứ gì, muốn bao nhiêu nói đi rồi tránh xa con trai ta ra!
- Không phải vậy đâu bác à!- Hà ngẩng phắt mặt lên, đầu lắc nguầy nguậy.
- Không phải? Hạng người như cậu chỉ cần có thế thôi, ai mà chẳng biết, cần gì phải phủ nhận! – bà ta lại nhếch mép – Còn cố tình có thai để níu chân người ta nữa à! GHÊ TỞM! – bà ta hét lên rồi giựt lấy cái túi của cậu, lôi ra tờ giấy lúc nãy.
-Huh ~ bác! – Cậu đưa tay giựt lại nhưng không kịp, bà ta đã thấy rồi.
- 1 tháng rồi sao? Hay nhỉ? – bà ta nhíu mày săm soi tờ giấy rồi lại nổi diên lên xé nó tan tành.
- Bác…- Hà tròn mắt ra nhìn, dù gì cũng là cháu bà ta mà, không chút tình thương nào sao?
- Cầm lấy rồi cút đi! Cậu không xứng với Innie nhà tôi đâu, nó nhất định phải cưới những tiểu thư môn đăng hộ đối, còn cậu chỉ là 1 đứa nghèo kiết xác, đừng có mà mơ tưởng nữa! Làm ơn tha cho nó đi! – bà ta quăng lên người cậu 1 cộc tiền rồi thả sức mắng nhiếc.
Im lặng. Cậu cúi gầm mặt im lặng, cậu có thể đoán được sẽ có ngày hôm nay mà, không thể trách ai được, chỉ trách bản thân mình quá cố chấp thôi.
- Xin lỗi bác! Cháu không thể nhận đâu ạ! – Hà mỉm cười đưa tiền lại cho bà ta.
- Cậu…!!! – bà ta cáu lên.
- Nhưng bác yên tâm! Cháu sẽ không gặp Kangin nữa đâu ạ! – vẫn nụ cười đó nhưng đôi mắt cậu đã hơi đỏ lên rồi.
- Nếu vậy thì tốt! – bà ta hơi dịu xuống – Nhưng tốt hơn hết là cậu hãy dọn đi khỏi đây đi! Innie nó cố chấp lắm, không dễ gì mà từ bỏ đâu!
-Bác à! – Cậu ngơ ngác nhìn bà ta, sao lại nỡ ép cậu đến bước đường cùng thế này, rời khỏi đây, cậu biết sống thế nào?
- Sao hả? – bà ta gằn giọng – Hay là để ta đến thưa chuyện với pama cậu ở quê?
Cậu nhíu mày nhìn bà ta, dường như bà ta đã điều tra thân thế cậu rất rõ.
- Được rồi, cháu sẽ đi! – cậu mím môi chấp thuận.
- Tốt lắm! Vậy mời xuống xe cho, không lấy tiền thì đừng hối hận nhé! – bà ta nhếch mép cho cặp tiện trở lại vào túi xách.
Cậu bước xuống xe, cúi đầu lễ phép chào bà ta để mặc nước mắt lăn dài. Tình yêu của cậu, đến đây chỉ có thể là 1 dấu chấm hết.
---End FB----
|
- Em…có còn giận umma không? – Kangin ngồi trên ghế, 2 tay bưng tách trà e dè nhìn Lợi.
- Lúc đầu thì em giận lắm chứ, nhưng sau khi sinh Tú thì không còn nữa! Em hiểu được tấm lòng của các bà mẹ mà! – Lợi mỉm cười đáp.
- Vậy còn anh? Em có giận không? – ông nhìn thẳng vào mắt umma.
- Sao lại giận anh chứ? – Lợi bật cười cúi mặt xuống tay vân ve tách trà.
- Vậy cho anh 1 cơ hội nhé! – Ông chợt đưa tay lên nắm chặt tay Lợi – Để anh có thể đền bù cho em và con!
- À, ở trong bếp có ít bánh, để em đi lấy! – Lợi lãng sang chuyện khác, umma rụt tay lại rồi đứng lên nhưng Kangin đã nhanh chóng nắm tay Lợi kéo lại.
- Hay là em có người yêu mới rồi hả? Là tên Shindong gì đó đúng không? – Kangin nhíu mày siết chặt tay Lợi.
-Anh đừng có nói bậy nhé! – Lợi hốt hoảng trước câu nói của Kangin, umma mở to 2 mắt ra nhìn ông.
-Chứ tại sao lại không chấp nhận anh, hay là em hối hận vì chúng ta đã từng yêu nhau? – Ông bắt đầu mất kiên nhẫn, tay chân múa may loạn xạ.
Lợi chợt im lặng, umma nhìn thẳng vào mắt ông rồi từ tốn lên tiếng:
- Anh có biết là Tú có thể sẽ dẫm vào vết xe đổ của em không?
- Tú? – Kangin mấp mấy môi.
- Tú cũng giống như em trước đây, đang yêu 1 công tử nhà giàu đấy! Nhưng em không hề cấm cản nó, anh biết vì sao không? – Lợi mỉm cười nhẹ nhàng.
Kangin không đáp, ông đang chờ đợi câu trả lời.
- Vì em nghĩ Tú cũng giống như em, dù cho có đau đớn về sau, dù cho khoảng thời gian bên cạnh người mình yêu là ngắn ngủi nhưng vẫn chấp nhận, em muốn Tú cũng có thể thoải mái tận hưởng cảm giác được yêu thương, che chở. Và…không bao giờ phải hối hận. – Lợi nhìn sâu vào đôi mắt đen huyền kia, giọng nói khẳng khái và mạnh mẽ.
- Em không hối hận thật sao? – Kangin mỉm cười tiến sát lại người Lợi – “Keke, tiêu em rồi!” – ý nghĩ quen thuộc.
-Uhm, em không….Ummmm!!! – Lợi gật đầu nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị Kangin cướp mất đôi môi. Ông đang hôn umma, một nụ hôn say đắm sau 20 năm, chuyện Tú để sau vậy.
Sân bay:
- Tú à, chúng ta đi thôi! – Mỹ bước lại gần Tú nhẹ nhàng lên tiếng, bé con đang đợi hắn.
- Anh Mỹ à, đợi thêm 1 chút nữa được không ạ! 1 chút nữa thôi mà! – Tú ngẩng lên nhìn anh, khuôn mặt từ lúc nào đã không còn tươi tắn nữa rồi.
- Sắp trễ giờ rồi, chúng ta phải vào thôi! – anh lắc đầu 1 cách kiên quyết – “Đã từ bao giờ anh không còn được nhìn thấy nụ cười của Tú nữa rồi, anh đã từng nói sẽ không để bất cứ ai cướp mất nó, cả Tuấn cũng vậy, từ bây giờ anh sẽ không nhường em cho nó nữa đâu Tú à!”
- Nếu vậy thì em không đi đâu ạ! – Tú cũng lắc đầu, bé con lùi người ra xa anh.
-Cá à, cá đừng như vậy mà, chẳng phải cá rất muốn đến JeJu sao? – Thành bước lại nắm lấy tay bé con, thỏ nhăn nhó lên tiếng, tên Khỉ tinh là tên chết bằm đáng ghét.
- Không biết! Cá đã hứa với Tuấn rồi! Tuấn sẽ đến, Cá muốn chờ Tuấn mà! – Tú lắc đầu kịch liệt hơn, bé con vùng tay ra khỏi tay Thành rồi đứng ra 1 góc cúi gầm mặt xuống, 2 tay bấu chặt vạt áo đến tội nghiệp.
-CÁ À! – Thành bực bội gào lên.
- Được rồi, em đừng làm Tú sợ nữa! – Long bước đến ôm đầu thỏ úp vào ngực anh, anh biết là nó cũng sắp khóc rồi.
Mỹ cũng chẳng biết nói gì hơn, anh thở dài rồi đi lại 1 băng ghế gần đó ngồi gục mặt xuống. Khó chịu quá. - Đi chơi mà không khí căng thẳng quá đi! – Quý thở dài thì thầm.
- Tội nghiệp Tú quá, cậu ấy lúc nào cũng đối xử tốt với người khác vậy mà… - Đậu cũng chẹp miệng nhìn cảnh tượng trước mắt.
-Huh~ TUấN KÌA!!! – Quý bỗng reo lên chỉ tay về phía trước mặt làm tất cả quay phắt lại.
Hắn đang chậm rãi bước đến, cái nón kết trên đầu cùng cặp kính đen to sụ che gần hết khuôn mặt, đã vậy còn cúi gầm xuống nhưng dáng vẻ thì vẫn không thể lẫn đi đâu được, có 1 chút gì đó lạnh lùng nhưng tinh nghịch.
|
- Tuấn đến rồi! – Tú lại nở 1 nụ cười tươi rói bước nhanh đến chỗ hắn thiếu điều muốn ôm chặt lấy hắn rồi. – “Tuấn đúng thật là vẫn còn quan tâm đến mình mà!”
- Xin lỗi, tôi đến trễ! – Tuấn quay đi chỗ khác, hắn không dám nhìn mặt bé con, phải đấu tranh tư tưởng lắm hắn mới đến được đây, hắn không muốn mong ước bấy lâu nay của bé con bị hủy hoại chỉ bởi vì hắn.
- Sao đi có 1 mình vậy? Đám nhân tình của cậu đâu hết rồi? – Thành khó chịu hỏi, thỏ như muốn nhào tới xé xác tên này ra vậy.
Hắn không đáp, chỉ quay lại nhìn thỏ 1 cái rồi lại quay đi.
- Thỏ à! – Tú ra hiệu cho thỏ im lặng rồi quay sang hắn – Chúng ta đi nhé! – bé con mỉm cười nhìn hắn.
- Xin lỗi! Cậu đừng hiểu lầm nhé! Tôi đến đây là vì tôn trọng HanChul pama thôi, không có bất kì 1 ý định nào khác đâu nhé! – Hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Tú rồi bước đi nhưng chợt bị Thành chặn lại.
-Cái tên này! – thỏ túm lấy cổ áo hắn.
- Thỏ à! – Long bước đến kéo Thành lại.
- Anh thả em ra đi! Hôm nay phải cho tên này 1 trận mới được! – Thành cố vùng ra khỏi tay anh.
- Thỏ đừng vậy mà! – Tú chạy đến cản giữa hai người làm Thành khựng lại. – Tuấn đến là tốt rồi! – Bé con nở 1 nụ cười buồn cúi gầm mặt xuống.
“Ngốc quá! Thà bé con cứ để thỏ bếu đánh cho anh 1 trận anh sẽ đỡ ray rứt hơn là phải nhìn thấy em như thế này!” – Hắn nhìn về hướng Tú, phía sau cặp kính kia là 1 đôi mắt mệt mỏi, 1 tia nhìn ấm áp toát ra từ 1 kẻ vô hồn.
- Đủ rồi, chúng ta đi thôi! – Mỹ lúc này mới lên tiếng, anh vẫn đang nhìn chăm chăm lấy Tuấn, 1 ánh nhìn đầy sự giận dữ.
Thế rồi chuyến bay cũng đã cất cánh. Hiện tại bây giờ mọi người đang thảnh thơi tựa người ra ghế và mơ tưởng đến lúc đặt chân đến JeJu. Mỹ và Long ngồi 1 băng, Quý 1 băng, Thành và Tú 1 băng, riêng hắn thì đang ngồi một mình, chiếc nón được úp xuống che hết khuôn mặt, có lẽ hắn muốn ngủ.
-Tuấn ăn bánh nhé! – Tú chồm sang đặt nhẹ bịch bánh lên bụng hắn.
Đưa tay cầm cái nón xuống, hắn nheo mắt nhìn bé con đang mỉm cười tít mắt. Cầm bịch bánh lên, hắn lạnh lùng quăng ngược lại chỗ bé.
-Cám ơn! Không cần! – tiếp tục đậy mặt lại.
- Huh ~!!! – thỏ vùng lên nhưng đã bị Hae kéo lại.
- Vậy Tuấn ăn kẹo nha! – Lại đặt kẹo sang cho hắn.
- Tôi đã nói là không cần! – hắn gào lên khó chịu rồi xách balo đi lên phía trước xin đổi chỗ với 1 hành khách khác.
Tú cũng bất chợt đeo balo vào rồi đứng lên.
- Cá đi đâu vậy? – Thành ngơ ngác níu tay bé con lại.
- Cá lên kia ngồi với Tuấn! – Tú nhanh nhảu trả lời rồi bước nhanh theo hắn. – “Mình sẽ không để cậu mang vỏ bọc đó lên đâu!”
Phạch – hắn thả người xuống ghế.
Phạch – lần này là Tú, bé con bắt chước động tác hệt như của hắn.
- Cậu lên đây làm gì? – hắn nhíu mày nhìn bé con.
- Mình muốn ngồi ở đây! – mỉm cười.
- Vậy tôi đi chỗ khác! – Hắn lại toan đứng lên.
-Cậu đi đâu mình sẽ theo đó! – Bé con cũng chuẩn bị tư thế.
- Yah ~ cậu…!!! – hắn bực bội thả mình xuống ghế lần nữa, khuôn mặt nhăn nhó nhìn bé con bướng bỉnh của mình.
- Hihi ~!!! – Tú lại mỉm cười tít mắt nhìn hắn, sự trong sáng này thật khiến hắn muốn nhào lại mà ôm lấy bé quá.
Hắn quay mặt ra phía cửa sổ rồi khoanh tay nhắm chặt mắt lại cố ngủ đi để không còn để ý đến Tú nữa.
Nhưng 5 phút, 10 phút, 15 phút rồi mà vẫn chưa thể chợp mắt được. Hắn khó chịu cựa mình nhưng bỗng:
‘BẠCH’ – 1 cái gì đó vừa đập lên vai hắn. Nhíu mày mở mắt ra, hắn quay lại nhìn, thì ra là đầu của bé con, bé đã ngủ mất rồi. Khuôn mặt thật đáng yêu, 2 má phồng phồng, cái mỏ thì chu chu, thật là muốn cưỡng hôn quá đi mất.
Hắn phì cười rồi khẽ nhích vai xuống để đầu bé con trượt sâu hơn lên vai mình, như vậy bé con sẽ đỡ mỏi hơn – “Ngủ ngon nhé bé con!”
Khách sạn:
- Chìa khóa phòng của mấy đứa đây! Mỗi đứa một phòng nhé! – Mỹ mỉm cười đưa chìa khóa phòng cho mọi người.
- Hai đúa 1 phòng không được hả anh? – Quý nhíu mày hỏi – EM với Đậu 1 phòng!
-Yah ~ ăn nói bậy bạ gì đó! – Đậu huýt nhẹ vai Rùa, chắc là muốn vào nồi cháo baba nằm rồi đây.
- Hihi ~ có nói gì đâu! – Quý gượng cười đáp.
- Được rồi, bây giờ mấy đứa lên dẹp đồ nghỉ ngơi 1 xíu rồi chúng ta đi ăn nhé! – Anh mỉm cười, vừa nói vừa đi lùi lại.
- Huh ~ Mỹ cẩn thận! – bất chợt Long mở to mắt lớn tiếng cảnh báo.
Nhưng muộn rồi:
‘Bốp’ – anh va phải 1 người đang đi tới.
- Huh ~ tôi xin lỗi! – Anh vội quay lại cúi đầu xin lỗi, vẻ lịch thiệp sẵn có thường ngày.
- Đi đứng mắt mũi để đâu vậy chứ? – Người đó nhăn nhó phủi phủi quần áo.
- Tôi đã xin lỗi rồi mà! – Anh chau mày lại, vốn dĩ cũng đang bực tức trong lòng.
- Xin lỗi là ok sao? Vậy thì tôi đè anh ra giết chết rồi xin lỗi pama anh nhé! – Người đó chống hông lên cãi, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu nhưng cũng dữ phết.
- Này, ăn nói lịch sự 1 chút không được sao? – anh hất mặt lên nhìn, máu nóng đang dần dồn lên.
- Vậy thì sao? Là lỗi của anh mà! – Người đó cũng hất mặt lên giống anh, nhưng do hơi lùn nên phải nhón chân lên cao.
- Thì tôi đã xin lỗi rồi!
- Nhưng anh làm tôi đau, xin lỗi không thì không được!
- Đau? Cậu đau ở đâu đưa xem? – anh loay hoay nhìn khắp người cậu.
- YAH ~ muốn dê xồm à! – cậu bất chợt hét lên rồi ‘ÀO’ chai nước trên tay cậu di cư hết sang người anh.
Đơ, anh đang bị đơ cấp tính.
- Cho chừa nhá đồ dê xồm! – cậu bật cười ha hả rồi ngúng nguẩy bỏ đi.
-Hihi! – cả bọn phía dưới không những không an ủi mà còn đứng che miệng cười khúc khích, hiếm khi mới thấy được dáng vẻ này của anh, thật hả hê.
-YAH ~ ĐI LÊN PHÒNG HẾT CHO ANH! – Mỹ quay lại gào lên làm cả bọn giật mình ôm đồ bỏ chạy, thật mất mặt.
-END CHAP 27-
|
CHAP 28
‘Keng’ – thang máy dừng lại ở tầng 4, cả bọn chuẩn bị bước ra cùng với mớ hành lí hơi bị to lớn của Thành và Đậu, khỏi nói thì ai cũng biết nó toàn là đồ ăn.
- Huh ~ mới tầng 4 thôi mà! Tụi mình ở tầng 5! – Tú chợt đưa cái móc chìa khóa lên cho mọi người xem, cả 1 số 5 to lớn hiện hữu trước mắt họ.
-Đâu có, tụi mình ở tầng 4! – Long, Thành, Quý và Đậu đồng loạt đưa cái móc ngược lại cho Tú xem.
- Sao lạ vậy? – Tú phụng phịu cúi mặt nhìn chăm chăm cái con số 5 đê tiện.
- Chắc là do khách đông nên không đủ phòng ấy mà! – Long bình thản giải thích, mấy chuyện này thì chắc đám nhóc ngốc này không hiểu được đâu.
- Ê, khỉ tinh, cậu ở tầng mấy? – Thành chợt quay sang hất mặt hỏi hắn.
- 5! – Hắn đứng tựa vào thành thang máy đáp, khuôn mặt chẳng chút cảm xúc nhưng thực ra lúc nãy cũng hơi thoáng lo lắng nhìn số phòng gấp vì sợ để bé con ở 1 mình.
-Haha ~ vậy thì được rồi, 2 người ở chung tầng thì thích quá còn gì! – Quý hồn nhiên cười ha hả nhưng rồi vội dùng tay che miệng khi bắt gặp cái lườm của hắn.
- Tôi muốn đổi phòng! – Tuấn đứng thẳng người lên nói làm Tú chợt hụt hẫng.
Nhưng:
-ĐỪNG CÓ MƠ!!! – 4 con người kia đồng loạt rụt người lại, tay nắm chặt chìa khóa. Kể từ khi chính thức cặp kè với con thỏ, Long hồn nhiên hẳn ra nên việc này cũng chẳng còn gì là lạ lẫm.
Hắn nhíu mày nhìn họ nhưng không biết phải nói gì, vô thức quay sang Tú, mặt bé con đang xụ ra hết cỡ, tay cứ bứt bứt cái chìa khóa làm cho hắn cảm thấy ray rứt quá. – “Anh cũng không muốn vậy đâu bé con à!” – quay phắt lại vị trí cũ, hắn tiếp tục khoanh tay, bỏ lơ sự đời.
- Thôi, chúng ta về phòng đi, thang máy nãy giờ lên xuống cả chục vòng rồi đấy! – Đậu lên tiếng thúc giục, nãy giờ đậu đứng bấm thang máy mà muốn mòn cả tay chỉ vì cuộc trò chuyện chẳng đâu ra đâu ấy.
-Uhm, đi thôi, tạm biệt cá nha! – Thành vẫy tay rồi đi theo mọi người.
- Bye! – Tú cũng gượng cười đáp.
Thang máy lúc này chỉ còn 2 người: hắn và bé. Yên lặng. Phải chi thế giới này chỉ túm gọn lại trong cái không gian nhỏ hẹp nơi đây thì hay biết mấy, chẳng phải lo nghĩ gì nhiều cả, chỉ anh và em mà thôi.
Cửa thang máy bật mở lần nữa, hắn bước nhanh ra khỏi đó và lập tức đi tìm phòng mình mặc cho Tú đang ra sức đuổi kịp hắn đến tội nghiệp. Cố bước thật nhanh, không ngoảnh đầu lại, hắn không muốn hay nói đúng hơn là không dám đứng cạnh bé con thêm 1 giây phút nào nữa.
- Tuấn! Đợi mình với! – Tú gọi với theo hắn.
Mím môi, hắn quay phắt lại nhíu mày 1 cách khó chịu:
- Cậu theo tôi làm gì?
- Phòng tụi mình chắc là gần nhau nhỉ? – Tú giật mình rụt người lại.
Nhìn bé con thêm 1 lúc nữa, hắn không đáp mà lạnh lùng quay lưng tiếp tục đi. Ngay lập tức, Tú vội vàng tăng tốc theo sau, không cần biết hắn có thích hay không.
Kia rồi, phòng hắn ở cuối dãy. Vội tra chìa khóa vào ổ, hắn không muốn tim mình lại đập liên hồi thế này nữa, chỉ cần đóng sầm cửa lại là xong.
- Thấy chưa, phòng mình đối diện phòng cậu nè! – Tú bất chợt reo lên, 2 mắt tít cả lại trông thật đáng yêu.
Vẫn im lìm, hắn mở cửa ra và toan bước vào nhưng lại bị níu lại bởi tiếng gọi của bé con.
- Tuấn! – Tú ủ rủ gọi hắn, bé con đã cố gắng gây chú ý lắm rồi nhưng sao tuyệt nhiên hắn không hề quan tâm, cứ lạnh nhạt như vậy làm bé thực sự buồn lắm.
- Chuyện gì? – Vẫn quay lưng lại với bé, hắn hơi nghiêng đầu hỏi.
- À…mình…- Tú ấp úng cố tìm 1 chuyện gì đó để nói.
- Không nói thì thôi! – Hắn nhíu mày bước thêm bước nữa.
-À… Lúc nãy khi anh Mỹ bị tạt nước mình thấy Tuấn cười đấy! – Bé con gấp gáp nói đại, miệng lại nhoẽn lên cho 1 nụ cười tươi rói.
- Vậy thì sao? – Hắn quay phắt lại, giọng điệu gắt gỏng đáng sợ, bé con cứ ngốc nghếch thế này thì chỉ càng làm hắn lo hơn thôi.
- Vậy chứng tỏ Tuấn chưa quay lại vẻ lạnh lùng trước đây! – Tú giật mình lí nhí nói.
- Sao mà cậu nhiều chuyện thế hả, tôi có thế nào thì cũng là chuyện của tôi, đừng tưởng trước đây tôi gần gũi với cậu là thích cậu nhé, tốt nhất là tránh xa tôi ra, tôi chán nhìn thấy cậu lắm rồi! – hắn nghiến răng nói, cố tình nhấn mạnh từng chữ để Tú thất vọng mà từ bỏ ý định.
- Tuấn đang nói dối! – Tú giương đôi mắt to tròn nhìn hắn, giọng bé con nhỏ xíu vì thực chất cũng đang rất sợ, bé con cũng chưa dám chắc tình cảm của hắn dành cho bé trước đây có phải là thật không, chỉ tự trấn an mình thôi.
-Ha~! Dai dẳng thật! Là do cậu cứng đầu hay là do…cậu đã thích tôi rồi?– hắn cười khẩy rồi quay lại nhếch mép ghé sát mặt bé con – “Anh vẫn chưa có dịp hỏi bé con câu này, anh thực sự rất muốn biết tình cảm của em dành cho anh nhiều đến thế nào, có lẽ hơi ích kỷ nhưng sao lại muốn trái tim em chỉ có mình anh thôi, đúng là nhẫn tâm quá mà phải không?”
Tú hơi nghiêng đầu ra sau, cúi mặt không đáp, đôi má đang dần ửng hồng, bé con cắn môi, 2 tay nắm chặt vạt áo cố lấy can đảm.
“Sao có thể chứ? Mày chỉ giỏi tưởng bở thôi Tuấn à! Như vậy chẳng phải càng tốt sao, bé con của mày sẽ không phải đau nữa!” – hắn nở 1 nụ cười chua xót rồi quay lưng đi.
- Đúng vậy, mình thích Tuấn mất rồi! Thích nhiều lắm! – Tú chợt ngẩng phắt mặt lên, đôi mắt nhắm tịt lại với 2 cái má đã đỏ nhừ.
Bàn chân hắn bỗng không nhấc lên nổi nữa. Bé con thích hắn thật sao? Như vậy thì nên cười hay nên khóc đây, mâu thuẫn quá. Hắn muốn quay lại ôm chặt lấy bé mà nói rằng: Anh cũng thích em nhiều lắm, nhưng rồi sau đó phải làm sao? Khi về đến Seoul bé con sẽ thế nào? Lee Soo Man (bố Tuấn)?
- Đủ rồi! Cậu dẹp ngay cái ý nghĩ ngốc nghếch ấy đi! – Giọng hắn trầm trầm cất lên rồi nhanh chóng vào phòng đóng sầm cửa lại.
Tuột dọc xuống cánh cửa, hắn ngồi bệt dưới đất, 1 chân duỗi thẳng, 1 chân co lên, hắn chống tay siết chặt mái tóc, đôi mắt mệt mỏi phút chốc đỏ hoe – “Tại sao lại đi thích 1 thằng vô dụng như anh chứ ngốc?”
Tú xụ mặt nhìn vào cánh cửa im lìm trước mắt, bé con thở dài chán nản – “Tại sao có lúc rất dịu dàng, có lúc lại gắt gỏng? Tuấn làm ơn nói cho mình biết là cậu có còn quan tâm đến mình hay không đi. Đừng bắt mình phải suy đoán lung tung nữa!”
---FB----
Tuấn nhích xuống để Tú dựa sâu vào vai mình mà ngủ. Hắn khẽ mỉm cười ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu kia rồi cũng tựa đầu lên đầu bé, nhắm mắt lại, hắn dễ dàng chìm vào giấc ngủ, đúng thật chỉ có ở bên bé con, hắn mới tìm được cảm giác bình yên.
‘Máy bay sắp hạ cánh, xin hành khách vui lòng quay về vị trí và thắt dây an toàn!’ – tiếng loa phát thanh vang lên làm hắn khẽ cựa mình mở mắt ra. Vậy là sắp tới nơi rồi, hắn đã thiếp đi bao lâu rồi nhỉ?
Quay sang người kế bên, thiên thần của hắn vẫn đang ngủ say sưa. Lại 1 nụ cười hạnh phúc hiện hữu, hắn đưa tay vén nhẹ mấy sợi tóc mái mất trật tự trên mặt bé, đôi tay vô thức lại miết nhẹ trên cái má bầu bĩnh.
Cảm nhận được hơi ấm từ đâu ập đến trên mặt mình, bé con chợt mở bừng mắt làm hắn giật mình rụt tay lại.
- Tuấn~! – bé con dụi mắt ngồi thẳng lên.
- Tôi chỉ muốn gọi cậu dậy thôi, đừng hiểu lầm! – hắn quay mặt đi hướng khác, gương mặt ngượng ngùng thấy rõ.
----End FB------
- Rõ ràng vẫn còn quan tâm mình mà! – Tú nhíu mày suy nghĩ rồi lẩm bẩm, sau đó nhanh chóng mỉm cười thật tươi quay vào phòng – Mình sẽ không bỏ cuộc! Tú hwaiting!!!!
Mỹ khó chịu bước dọc hành lang tìm phòng, anh cũng ở tầng 5 và cạnh phòng Tuấn. Chỉ mới đi từ dưới lên đây mà không biết đã có bao nhiêu cặp mắt dòm ngó cơ thể ướt sũng của anh rồi, thật mất mặt.
May quá, thấy phòng rồi. Anh bước thật nhanh tới với giấc mộng bay vào bồn tắm mà xả stress.
Nhưng khoan đã, cái tên vừa bước ra từ phòng đối diện….
Anh quay phắt lại nhìn và quả thật không lầm:
- Là cậu! – anh gằn giọng, đôi mắt lườm người kia đến tóe khói.
|
Giật mình quay lại nhưng nhanh chóng nhận ra ai vừa gọi, người đó khoanh tay, nhếch mép:
- Gì đó dê xồm?
- Cậu ăn nói cho cẩn thận, làm rõ việc lúc nãy đi! – Anh nhíu mày, giọng nói có phần hơi lớn.
- Việc lúc nãy rõ quá rồi còn gì? – Cậu trừng mắt, bặm môi đáp rồi bỏ đi.
‘Pặc’ – Anh túm cổ áo cậu từ phía sau và xách ngược lên.
- Nói cho rõ đi, tôi không phải dê xồm! không chút kháng cự chỉ có đôi chân hơi nhón lên vì chiều cao khiêm tốn.
- Mau thả tôi ra! – Cậu gằn giọng, đưa mắt lườm anh, cả người
- Không thả! – anh vênh mặt đáp, phải dạy dỗ nhóc con này 1 bài học mới được.
- Tôi đếm đến 3, không thả thì đừng trách! – vẫn giữ nguyên trạng thái.
- Xin lỗi tôi rồi tôi sẽ thả cậu ra! – Anh vẫn ung dung tự đắc.
-1 2 3 – cậu đếm thật nhanh và – BỚ NGƯỜI TA YÊU RÂU XANH SÀM SỠ CON NHÀ LÀNH!!! – cậu gào lên thất thanh.
-Ế Ế ~ cậu làm gì vậy? – anh hốt hoảng buông cậu ra, tay chân luống cuống không biết làm sao và rồi:
“BỐP’ – cậu co giò đá mạnh vào chân anh 1 phát rồi lè lưỡi – Chết nhá dê xồm! – cậu mỉm cười tinh nghịch chạy đi.
-YAH ~!!! - Mỹ lò cò vài vòng mà lòng tức tối không chịu được, lần đầu tiên có người làm anh mất thể diện đến thế này.
Trưa hôm đó:
- Ăn thôi! – Quý hí hửng khi tất cả đã ngồi đầy đủ vào bàn. Nhà hàng lúc này khá đông, may mắn là Han appa đã có đặt bàn trước.
-Ăn xong mình ra biển bắt sò tối nướng ăn! – Thành cũng không kém phần. Đang ăn mà vẫn mơ mộng chuyện tương lai.
- Sắc mặt anh sao khó coi vậy Mỹ ? – Long chợt tròn mắt hỏi anh.
- Không có gì! – anh hậm hực lắc đầu rồi quay sang Tú – Tú ăn cái này nhé? – anh gắp cho bé con 1 miếng thịt nướng lớn.
-Huh~ dạ…cám ơn anh! – Tú đưa chén lên nhận lấy rồi nhanh chóng đưa mắt sang chỗ hắn –“Khéo lo xa, cậu ấy có để ý đâu mà sợ!” – Tú xụ mặt khi thấy hắn chẳng thèm ngó bé lấy 1 cái, khẽ thở dài, bé con vùi mặt ăn.
“Thích người đó có phải tốt hơn anh không ngốc?” – ai bảo hắn không để ý, hắn đang xót lắm đây này, chỉ là cố che giấu mà thôi.
Bữa trưa cứ thế diễn ra trong tiếng cười đùa của bọn Long và Quý, chỉ có 3 người còn lại là im lặng làm không khí sượng đến kinh khủng.
- Xin lỗi, chỗ này còn trống có thể cho tôi ngồi nhờ được không? – 1 tiếng nói bỗng cất lên làm cả đám quay lại.
- A ~ người lúc nãy… Mỹ! – Thành tròn mắt nhìn cậu rồi quay sang nhìn anh.
‘XẸT’ – 2 ánh mắt lại chạm nhau nảy lửa.
- Dê xồm/ Ranh con! – cả 2 gằn giọng.
- Không cần nữa! – cậu lè lưỡi rồi quay đi.
- Ai cho ngồi đâu mà cần! – Anh cũng khó chịu nói với theo.
Cậu bỗng khựng lại, xoay người và ‘Bốp’ – 1 cú đá nữa vào cái chân còn lại.
-A~!!! – Mỹ đau đớn ôm chân.
- Dê xồm mà còn chảnh! – phán thêm 1 câu, cậu bỏ chạy.
-Ồ!!! – Long và Quý đồng loạt che miệng rồi đồng loạt quay sang MiThành và Đậu – Còn dữ hơn cả em nữa!
- Nói cái gì? – 2 cái lỗ tai đồng loạt được xách lên.
- A ~ tha cho anh! – 2 cái miệng đồng loạt van xin.
-AAAAAAAA ~ HOÀNG ~!!! – 1 tiếng hét chợt vang lên làm cuộc chiến tạm hoãn, cả đám quay về phía phát ra âm thanh. Là Chul umma và cậu nhóc lúc nãy.
- Huh~ umma! – Mỹ ngơ ngác đứng lên bước vội lại gần tách 2 người đang ôm nhau thắm thiết kia ra – Umma quen ranh con này hả?
- Con không nhớ hả, đây là Kibum, con của bác Kim, trước đây hay sang nhà mình chơi đó! Nó mới về nước, là umma mời đến đây đấy! – Heechul huých lên vai Mỹ.
- À ~!!! – Anh gật gù – Bum nguyên tử!
- À!!! – cậu cũng bắt chước anh – Mỹ bủn xỉn!
---FB--------
- Mỹ à, đây là Hoàng, con bác Kim, con cho em chơi chung với nhé! Umma
|