My All Is In You
|
|
- Mỹ à, đây là Hoàng, con bác Kim, con cho em chơi chung với nhé! Umma có vài chuyện muốn nói với bác ấy! – Heechul dẫn 1 đứa nhóc chừng 5 tuổi vô cùng đáng yêu vào phòng cậu bé Mỹ 6 tuổi.
- Nae! – Mỹ đáp mà không thèm ngẩng mặt lên, cậu đang hì hục làm cái gì đó.
- Hoàng, con ở đây chơi với anh Mỹ nhé! – Heechul xoa đầu cậu nhóc rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
- Anh Mỹ đang làm gì vậy? – Bum leo lên cái ghế cạnh Mỹ, chu mỏ hỏi.
- Anh đang vẽ tranh, mai phải nộp cô giáo rồi! – Mỹ mỉm cười đáp. Bum cũng dễ thương thật đấy, da trắng, mắt tròn, môi đỏ nữa, Mỹ vô cùng thiện cảm.
- Cho Bum vẽ với! – nó lắc lắc tay anh, mặt phụng phịu vòi vĩnh.
- Không được! Đây là bài tập của anh! – Mỹ đưa tay xoa đầu nó rồi quay lại tiếp tục.
Nó xụ mặt xuống rồi chợt nhếch mép cầm lấy cây bút chì màu và quẹt đầy bức tranh của Mỹ.
-Huh~ cái thằng này! – Mỹ tròn mắt, há họng rồi quay sang vung tay với nó nhưng:
-OAAAAAAAAA~ UMMA ƠI, ANH Mỹ ĐÁNH BUM!!! – nó tuột xuống ghế chạy đi.
-Huh ~ anh có đánh em đâu! – Mỹ cũng đuổi theo nhưng muộn rồi.
Ngày hôm đó mông của 1 người bị bấy nhầy.
Hôm sau:
- Anh Mỹ đang làm gì vậy? – nó lại sang.
- Đang ráp lâu đài Lego! – Mỹ mỉm cười đáp, nhóc rất ư là độ lượng.
- Cho Bum ráp với! – Nó lại vòi vĩnh.
- Không được, để anh ráp xong rồi cho Bum chơi! – lắc đầu.
Nó lại xụ mặt rồi đứng lên. Đạp. Lâu đài của Mỹ nát bấy.
-YAH ~ cái thằng này! – lại vung tay.
-OAAAAAAAAA~ UMMA ƠI, ANH Mỹ ĐÁNH BUM!!! – lại khóc.
Và lại có người ăn đòn.
Hôm sau nữa:
- Anh Mỹ đang làm gì thế? – nó sang và leo lên cái ghế trong nhà ăn.
- Đang ăn kem của appa mới mua! – Lườm. Lần này Mỹ đã biết hận.
- Cho Bum ăn với! – giọng điệu cũ.
- Không, về bảo umma mua cho! - Bặm môi.
Xụ mặt và ‘Bẹp’ – nó hất đổ hũ kem xuống đất rồi chạy đi
-OAAAAAAAAA~ UMMA ƠI, ANH Mỹ ĐÁNH BUM!!!
Mỹ không thèm phản ứng, nhóc khẽ thở dài rồi leo lên sofa nằm vạch mông xuống chờ xử.
Vậy là ngày qua ngày, suốt mấy tháng trời nó cứ qua nhà cậu và không ngày nào cậu thoát thân. Kí ức tuổi thơ với tình bạn “đẹp đẽ” này có lẽ sẽ kéo dài mãi mãi nếu như:
-OAAAAAAAA ~ ANH Mỹ ƠI! – bum òa khóc chạy sang nhà Mỹ.
- Chuyện gì vậy? – lim dim.
-Hức ~ Bum sắp sang Mỹ sống rồi, Bum không được gặp anh Mỹ nữa! – nó ôm chầm lấy cậu nức nở.
- Ai bảo thế? – Mỹ nhíu mày nhìn nó.
-Umma~!!! – giọng nó run lên bần bật làm đôi mắt của Mỹ cũng rưng rưng, gỡ tay nó ra, cậu chạy vào phòng đóng sầm cửa lại.
- Híc ~ tội nghiệp 2 đứa nhỏ! – bà Kim xúc động.
- Haizzz ~ biết sao được, chúng nó thân quá mà! – Heechul cũng thở dài chua xót nhưng:
-HAHA ~ umma với bác Chullie thấy Bum đóng kịch giỏi chưa? – Bum 1 tay chống hông, 1 tay làm thành hình chữ V đưa ra trước mặt làm 2 umma mém xỉu.
Trong khi đó:
Mỹ ngồi trên giường, 2 mắt cậu rơm rớm nước, môi cắn chặt vào cái gối ngăn tiếng khóc và rồi bỗng:
- YEAH~ NÓ ĐI RỒI, TỪ NAY CHOI Mỹ SẼ LẠI TỰ DO! – cậu hất hết chăn gối xuống đất mà nhảy tung tăng sung sướng.
Ký ức tuổi thơ của 2 người thật lãng mạn.
----END FB-------
|
- Mối thù năm xưa vẫn chưa trả xong! – Mỹ gằn giọng nhìn cậu.
- Bây giờ lại thêm thù mới! – Cậu cũng không thua kém.
2 người cứ đứng đó lườm qua liếc lại trong khi Hanchul đã lại bàn từ bao giờ:
- 2 người đến đây chơi mấy ngày ạ?
- 2 bác đến tham dự hội thảo rồi về không có thời gian đâu mà chơi! – Hangeng đáp trong khi 2 vợ chồng đang ăn khí thế, sáng giờ tất bật chưa kịp ăn gì cả.
Ánh chiều tà soi dài trên bãi cát vàng ngoài bờ biển tạo nên 1 khung cảnh đượm buồn. Một ngày sắp sửa trôi qua thật nhanh với bao nhiêu chuyện phải làm, có lẽ chuyến đi chơi phải dời sang ngày mai mới chính thức bắt đầu.
- Cá à, qua đây có nhiều sò hơn nè! – Thành hú lên gọi Tú.
-Ừ, cá qua ngay! – Tú tươi cười đáp lại rồi chạy vù sang chỗ Thành và Đậu.
Cả bọn cứ khúc khích cười đùa, bỏ lại tất cả những lo toan, phiền muộn.
- Sao lại bắt tôi ngồi đây? – Tuấn nhăn nhó nhìn Long và Quý đang ghì người mình lại dưới 1 cây dù to lớn giữa bờ biển.
- Ngồi đây hóng gió biển, lên phòng làm gì? – Quý thản nhiên đáp, tay phe phẩy cây quạt.
- Dạo này cậu sao vậy? Đối xử với Tú như thế mà xem được à? – Long nghiêm túc lên tiếng.
- Không liên quan tới cậu! – hắn đáp gọn lỏn rồi vùng lên đi khỏi đó trước 2 cặp mắt chán trường của Long và YeYe. Con người này vốn rất cứng đầu, liệu có chịu nghe lời ai không chứ…
Khách sạn:
- Cậu thật là…! – Mỹ nhăn nhó dìu Hoàng về phòng.
- Thật là sao? Tôi bị dộp bẻ chứ bộ! – Cậu phụng phịu đáp – Làm không bắt sò tiếp được! Híc ~ !!! – mếu.
- Tới rồi, vào trong đi! – anh lơ đi câu nói đó, mệt mỏi buông cậu ra.
- Biết rồi, tôi cũng chẳng thiết tha mời anh vào phòng! Tối nướng sò nhớ gọi tôi đó! –bum bĩu môi rồi bỏ vào phòng.
Ngay khi cánh cửa ấy khép lại thì:
-Yah ~ chết đi! – con người thật của Mỹ bộc phát, anh đấm đá 1 cách giả tưởng vào cửa. Nếu không phải umma chỉa súng váo thái dương ép anh đối xử với cậu thật tốt thì đừng có mơ, trong lòng anh đây chỉ có mỗi thiên thần Tú mà thôi. Ngoài bé con ra thì hình như anh chẳng đối xử tử tế với ai cả, giống như chuyện của Thành trước đây vậy.
Chợt:
- Mỹ! – 1 tiếng gọi vang lên, Mỹ quay phắt lại.
- Thanh (bạn chung hội SV)? – tròn mắt và có phần hơi ngượng do không biết cô bạn ấy có nhìn thấy hành động vừa rồi của mình không.
- Cậu cũng đến đây nghỉ đông à? – Thanh (bạn chung hội SV) mỉm cười tiến lại gần.
-Ừ! Mình đi với bọn Long và Tuấn! Trùng hợp thật đấy! – gãi đầu – Mà đây là…?
-À, em gái mình, Hồng! – Thanh (bạn chung hội SV) tươi cười giới thiệu, là cô ả học chung lớp với Thành bếu đây mà.
- À, chào em! – Mỹ mỉm cười chào hỏi, anh đã lấy lại được phong độ.
- Nae, chào anh, em nghe nói Long cũng ở đây nữa hả? Anh dẫn em đi gặp anh ấy đi! – Cô ả gấp gáp thúc giục.
- Hồng à! – Thanh (bạn chung hội SV) ngượng ngùng vỗ vai ả.
- Không sao, họ đang ở ngoài bãi biển ấy, 2 chị em xuống chơi chung cho vui! – Mỹ bật cười rồi ra hiệu cả bọn cùng đi. Chuyến du lịch này có lẽ sẽ dài thêm rồi.
Tuấn lang thang dọc bờ biển, hắn muốn yên tĩnh một mình để có thể nhớ đến bé con 1 cách tự do, không có sự ngăn trở nào, chỉ đơn giản vậy thôi. Đưa mắt nhìn những cánh diều bay trên bầu trời, hắn bất chợt phì cười – “Không biết con diều bé con ấy đã bay đến đâu rồi nhỉ?”
- A~! – bất chợt có 1 tiếng rít vang lên kéo hắn về với thực tại. Nheo mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, hắn chợt giật mình khi thấy bóng hình quen thuộc.
Tú mãi mê bắt sò mà không biết mình đã đi khá xa bọn Thành, bé con cứ hì hục bắt để khỏi nghĩ ngợi lung tung nữa. Nhưng không hiểu mò mẫm sao lại bắt trúng miễng chai làm bàn tay mịn màng bị cứa 1 đường dài chảy máu khá nhiều.
- Bé con ~ Em không sao chứ? – Tuấn hốt hoảng chạy đến nắm lấy tay Tú, trong đầu hắn hiện tại không hề nghĩ ngợi bất cứ điều gì.
- Không sao! – Tú hơi thoáng ngạc nhiên, bé con tròn mắt nhìn hắn.
- Còn nói là không sao, máu chảy nhiều thế này mà! – Hắn nhíu mày lo lắng, không để ý đến bất cứ việc gì nữa, hắn đưa tay bé con lên miệng mút mạnh cầm máu lại.
Lâu lắm rồi bé con không có cảm giác này, thật ấm áp và an toàn làm bé cứ vô thức mỉm cười nhìn chăm chăm lấy khuôn mặt đang nhăn nhó của hắn.
- Được rồi, em mau về khách sạn sát trùng rồi băng lại ngay biết không? – hắn buông tay Tú ra khỏi miệng ngay khi máu ngừng chảy, nhíu mày nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn, bàn tay hắn vẫn còn siết chặt tay bé.
-Hihi~!!! – Tú chợt phì cười.
- Sao vậy? – hắn nheo mắt nhìn bé.
- Đúng là Tuấn vẫn còn quan tâm đến mình mà! – Bé con mỉm cười tít mắt.
Bây giờ hắn mới nhận thấy mình vừa mới làm gì, giật mình, hắn buông vội tay bé ra rồi đứng bật dậy:
- Cậu đừng nói lung tung, chẳng qua tôi không muốn bị người khác chỉ trích khi thấy cậu như vậy mà bỏ mặc thôi! – hắn quay lưng bước đi thật nhanh.
- Tuấn nói cho mình biết đi, sao tự nhiên lại đối xử với mình như vậy, có phải mình đã làm sai gì rồi phải không? – Tú cũng đứng bật dậy, nụ cười trên môi tắt hẳn, bé con cũng bắt đầu mệt mỏi rồi, vì theo đuổi cái gọi là tình yêu, bé đã phải tỏ ra cứng cỏi, tỏ ra vô âu vô lo đến thế là quá đủ, bé con thèm được hắn ôm vào lòng để có thể thỏa sức khóc òa lên mà giải tỏa.
Nắm chặt 2 bàn tay thành 2 nắm đấm, hắn cố tỏ ra bình thản nghiêng đầu lại:
- Không phải lỗi do cậu, chẳng qua tôi là kẻ dễ thích chóng chán thôi, lạnh nhạt với cậu cũng chẳng vì lý do gì cả? Đừng suy nghĩ ngốc nghếch nữa, cứ xem tôi như bao người khác, mau về khách sạn băng vết thương đi! – Giọng hắn đều đều vang lên rồi bỏ đi. Lại đau.
Tú im lặng nhìn theo bóng hắn rổi khẽ nở 1 nụ cười buồn – “Có thể xem cậu như bao người khác sao?”
Tuấn cố bước thật nhanh về khách sạn, nhưng vừa rời Tú được 1 đoạn thì bất chợt có 1 cánh tay đưa ra chặn hắn lại.
- Mỹ ! – hắn tròn mắt nhìn anh.
Mỹ vừa xuống tới bãi biển thì vội chạy đi tìm Tú và vô tình nhìn thấy chuyện lúc nãy. Anh cũng chẳng vui vẻ hơn họ tẹo nào đâu.
- Tại sao lại như vậy? Có phải do muốn bảo vệ Tú? Appa em lại làm gì đúng không?
- Bảo vệ bé con? Lý do đó cao cả quá anh à! – Hắn cúi mặt mỉm cười đau xót, lại phải nói dối thêm 1 người mà hắn quý mến.
- Vậy thì là vì cái gì? – anh nhíu mày lại vẻ mất bình tĩnh.
- Không vì cái gì cả! Chỉ là do chán thôi! – hắn thở hắt ra, ngẩng lên mỉm cười đáp rồi bước lướt qua mặt anh.
- Nếu cậu cứ như vậy thì đừng hối hận, anh không thể chịu nổi khi thấy Tú ủ dột mãi được! Anh sẽ cướp Tú về tay mình đấy! – anh quay lại lớn tiếng nói với theo hắn.
Chùng bước, đây chẳng phải là chuyện hắn muốn sao? Vậy cần gì phải khó chịu chứ? Phì cười, hắn tiếp tục bước:
- Anh cứ tự nhiên!
-END CHAP 28-
|
CHAP 29
- Chà, ngon quá! – Hoàng ngồi chễm chệ trên ghế ăn sò trong khi Mỹ và Quý đang cực lực nướng. Số cậu là số hưởng nên từ nhỏ đến giờ chẳng phải động tay vào việc gì, bị đau chân cũng xem như là 1 dịp may khỏi phải làm rồi.
- Này, cậu ăn ít thôi chứ, tôi nướng không kịp cho cậu ăn đấy, còn biết bao nhiêu người nè thấy không? – Mỹ nhăn nhó đưa tay quẹt mồ hôi trên trán mặc dù gió biển đêm đang thổi vù vù.
- Đâu phải tôi ăn của mình anh đâu! – Hoàng bĩu môi nhìn anh trong khi tay thì tiếp tục công cuộc tàn xác lũ sò.
- Của người ta nướng cũng vậy thôi! – Mỹ bực bội gào lên.
-Thôi, được rồi, cứ để cậu ấy ăn đi, còn nhiều lắm mà! – Quý mỉm cười nói câu đầy nhân tính, chuyện là họ có bắt được bao nhiêu sò đâu, toàn bỏ tiền ra mua nên số lượng khá là đáng kể.
- Đấy, thấy chưa? – Hoàng được dịp vênh mặt và bắt đầu tăng cường năng suất tiêu thụ.
-Hừ! – Mỹ đầu như bốc khói, anh lườm cậu 1 phát rồi quay đi, gắp vài con sò lên một cái đĩa nhỏ rồi mang lại chỗ Tú đang ngồi gần đó.
Tú đang ngồi trên bãi cát đưa mắt nhìn mặt biển đêm, mặc cho những cơn gió vô tình thi nhau tạt vào mặt đến rát cả da. Bé con đang mỉm cười, thực sự là đang cười nhưng sao trong lòng quặng thắt lại, những kỉ niệm về hắn và bé có thể nói quên là quên ngay sao? Khó lắm.
- Tú! – Mỹ tươi cười ngồi xuống cạnh bé con – Ăn sò này!
- À…vâng! Cám ơn anh! – Tú cũng cười đáp lại, tay cậu bưng lấy cái đĩa nhưng không ăn mà cứ cầm như vậy rồi lại quay ra nhìn biển.
Nụ cười trên môi Mỹ tắt hẳn, con người nhỏ bé anh yêu đang đau lắm nhưng anh lại không thể làm gì được, nhíu mày, đôi mắt anh chợt đỏ hoe.
- Ngồi đây thích thật anh nhỉ? – Tú chợt quay sang anh mỉm cười hỏi.
Giật mình vội quay đi hướng khác, anh đưa tay lau nhanh giọt nước mắt đang trực trào.
- Uhm! Thích thật! – Mỹ gượng cười nhìn bé.
-Anh sao vậy? – Tú nghiêng đầu hỏi, có lẽ bé đã nhận thấy sự khác lạ trên gương mặt anh.
- À, không có gì, chắc tại nướng sò nên cay mắt thôi, em ăn nhanh đi, anh đi nướng tiếp đây! – Mỹ nói liền cho một mạch rồi đứng bật dậy chạy đi.
Nhún vai, Tú không muốn suy nghĩ nhiều nữa mà lại quay về với cái thế giới của mình, cái thế giới mà bé con nghĩ rằng Tuấn rất thích, đó chính là bầu trời cao rộng kia. – “Êm dịu thật, đó là lý do mà Tuấn thích bầu trời đó sao?”
“Bầu trời dịu dàng và thanh bình, anh thích nó, và vì vậy mà anh thích em, bé con của anh cũng yên lành như bầu trời đó vậy!” – Tuấn cũng đang đắm mình vào màn đêm tối tăm tĩnh mịch kia, hắn ngồi cách mọi người khá xa nhưng vẫn có thể nhận thức được bé con của hắn đang ở đâu một cách rất rõ ràng.
- Về đúng lúc lắm, mau nướng sò tiếp đi, đang ăn ngon mà lại…! – Hoàng vẫy vẫy tay khi thấy Mỹ chạy đến.
-Quý đâu rồi? – Mỹ đảo mắt tìm kiếm, lơ đi câu nói của Hoàng.
- Cậu ấy đi tìm Thành với Đậu rồi, 2 người họ đi lấy nước mà lâu quá chưa ra! – cậu nhún vai đáp.
-Uhm! – anh ậm ừ gật gật rồi quay lại với công việc cao cả của mình.
- Anh Mỹ này, cho Hoàng hỏi! – Hoàng chợt mỉm cười đầy ẩn ý, hỏi 1 cách dịu dàng khiến anh phải rùng mình.
-YAH ~ nói chuyện đàng hoàng đi! Nói cái giọng đó lại giống khi xưa chứ gì? – Mỹ lùi người ra xa Hoàng, 2 tay cầm 2 cái đồ gắp sò chắn chéo trước mặt.
- Lúc nào cũng nghĩ tôi như vậy, tôi chỉ muốn hỏi chuyện tế nhị nên mới thế thôi! Người gì đâu ấy! – cậu nhíu mày nói rồi ngoắt ngoắt anh lại gần.
Mỹ hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng phải cố lết tới.
- Anh thích Tú đúng không? – Hoàng mỉm cười thì thầm vào tai anh.
- Sao cậu biết! – Mỹ mở to mắt nhìn cậu.
- Ôi giời, tưởng cái gì chứ cái đó Hoàng đây 1 bụng nha cưng! – Hoàng bĩu môi, kênh mặt đầy tự hào.
-Cậu có thai à? – Mỹ nhướn mày, chồm người tới nhìn vào bụng cậu.
- Yah~ anh có thai thì có! – Hoàng gào lên rồi đạp lên chân anh 1 cái rõ đau bằng cái chân lành lặn còn lại.
- Ai biết, tại cậu nói 1 bụng gì gì đó! – Mỹ ôm chân làm mặt khổ.
- Anh chả biết gì cả, ý tôi nói là chuyện tình yêu kia kìa, tôi còn biết Tú của anh thích Tuấn chứ gì, mới nhìn qua là thấy rõ mồn một! – Hoàng tiếp tục ra vẻ thông thái.
- Vậy thì sao? Chuyện đó không liên quan tới cậu! – sắc mặt Mỹ chợt thay đổi hẳn, anh nghiêm túc nói rồi im lặng nướng sò mặc cho Hoàng hơi bị quê.
- Được rồi, dù gì thì cũng là chuyện của anh, tôi không quan tâm nữa! Tôi chỉ muốn nói 1 điều thôi, yêu thì cứ mạnh dạng cướp lấy, đừng chần chừ! – Hoàng chẹp miệng rồi tiếp tục thưởng thức mấy con sò mới ra lò.
|
- Tắm xong khỏe cả người! – Long vươn vai bước ra khỏi khách sạn, cả buổi chiều hôm nay anh bị Thành đày ải bắt mò sò cũng mệt lã rồi nên bây giờ mới được ưu tiên đi tắm…sau cùng.
Bất chợt:
- Long ~!!! – giọng Hồng (Bạn Mỹ ấy ạk) vang lên từ đâu đó làm Long giật mình. Số là 2 chị em ả sau khi nhận được lời mời của Mỹ xuống dưới chơi nhưng rồi chợt đổi ý quay lên phòng phấn son đến tận giờ này mới ra, rõ khổ cho số con gái điệu đà.
- Hồng? – Long trợn ngược mắt khi nhìn thấy ả, toan bỏ chạy nhưng muộn rồi, ả đã sáp đến gần và ‘PHẠCH’ chân trái vấp vào chân phải, ả ngã ập đến người Long.
- A ~ may quá~!!! - ả bẽn lẽn cười khi được tựa vào người anh.
- Nè, cô đứng lên đi! – Long ra sức đẩy ả đứng thẳng dậy nhưng khó đây, ả cứ cố ghì người ôm chặt lấy anh. Mặt anh lúc này nhăn quá cỡ rồi cơ, sao không ưa mà cứ phải dính lấy thế này.
Nhưng chuyện đời đâu đơn giản chỉ có vậy. ‘Khịt khịt’ – tiêu rồi, Long đã ngửi thấy mùi sát khí đâu đây. Ngẩng phắt đầu lên và kia rồi, Thành đang lườm anh bằng đôi mắt khó tả.
-Huh ~ Thànhnie!!! – Long gấp gáp đẩy ả ra khỏi người mình nhưng cô ả trơ trẽn cứ thế mà càng ôm chặt anh hơn.
Đầu Thành đã tỏa khói nghi ngút, thỏ cắn chặt môi rồi dúi mấy chai nước vào tay con Rùa đang há hốc bên cạnh Đậu đậu đang tròn xoe đôi mắt rồi bỏ chạy.
- THÀNHNIE ~ NGHE ANH NÓI ĐÃ!!! – Long lớn tiếng gọi rồi mạnh bạo hất ả kia ra khỏi người mình té ập xuống đất, là đàn ông con trai anh không muốn làm vậy tí nào nhưng bất đắc dĩ cũng phải làm thôi. – THÀNHNIE ~!!! – Long vừa chạy vừa gọi lớn theo con thỏ.
- Đấy thấy chưa, đừng bao giờ sáp lại gần mấy cô đó biết không? – Đậu bất chợt quay sang nhéo tai Quý lôi đi.
-A ~ anh có sáp lại đâu! – Quý nhăn mặt kêu đau, thiệt là khổ hết sức, Long bị oan rùa còn oan gấp trăm lần.
-Em không sao chứ? – Yoona (Bạn Mỹ) chạy đến đỡ Hồng lên khi mặt ả đang vùi hẳn xuống đất.
-Phụt! - Ả nhăn nhó phun họng cát trong miệng ra.
- Em lộ liễu thật đấy! – Yoona phì cười nhìn em gái mình.
- Phải như vậy thì mới có cơ hội thấy không, chứ ai lại như chị! - ả đứng lên phủi mặt rồi đi lại chỗ tiệc nướng cây nhà lá vườn kia.
Yoona nhún vai, cô không biết nói gì hơn nên cũng đành im lặng đi theo Seo.
Quay lại với Long vs thành, như đã đề cập trước đây, lăn thì không thể nào nhanh hơn chạy được, Thành đã bị Long nắm tay kéo ngược lại.
- Thànhnie nghe anh nói đi! – Long nhíu mày giữ chặt người con thỏ đang ra sức vùng vẫy kia.
- Nói cái gì? Anh về mà lo cho cô gái bé bỏng của anh đấy, ôm ấp rõ thế rồi còn gì? – Thành cố gỡ tay anh ra khỏi người mình, mặt con thỏ đã ướt đẫm nước.
- Chỉ là do cô ta bị vấp ngã vào người anh thôi mà! – Long ôm chặt lấy Sungin.
‘Phập’ – con thỏ bướng bỉnh cắn mạnh lên vai anh rồi vùng ra.
-A ~ Em làm gì vậy hả? – Long gắt lên, lùi người lại, thật sự rất đau đấy, 2 cái răng thỏ của nó làm rách cả vai áo anh rồi còn gì.
Thỏ không đáp, nó đứng đó cắn môi lườm anh đến nỗi muốn rớt cả 2 tròng mắt ra.
-Thôi được rồi, anh xin lỗi! – Long thở hắt ra lấy bình tĩnh rồi bước lại gần toan ôm Thành lần nữa.
- Đừng đụng vào người tôi! – Thỏ bật khóc nức nở né ra khỏi vòng tay anh.
- YAH ~ EM BƯỚNG VỪA THÔI NHÉ! – Long bực bội lớn tiếng, bình thường anh là người vô cùng bình tĩnh nhưng hôm nay có lẽ do mệt quá nên tính tình cũng cáu gắt khác thường.
-ĐÚNG ĐÓ, TÔI BƯỚNG VẬY ĐÓ, KHÔNG DỊU DÀNG NHƯ AI KIA ĐÂU! – Thành cũng gào ngược lại, 2 mắt thỏ đỏ hoe lên.
- ANH ĐÃ NÓI LÀ DO VÔ Ý MÀ! – Long nhíu mày tiếp tục giải thích, cuộc đối thoại của 2 người đang dần chuyển sang cãi vã.
- BỊ PHÁT HIỆN ĐƯƠNG NHIÊN PHẢI NÓI NHƯ VẬY RỒI! SẴN KHÁCH SẠN ĐÓ SAO KHÔNG LÊN ĐÓ LUÔN ĐI! – Thành vênh mặt không chịu thua, nó bắt đầu nói những lời khích anh.
- BÂY GIỜ EM MUỐN CÁI GÌ ĐÂY? – bực bội, anh bực bội thật rồi.
- Anh hỏi tôi đấy à? – Thành nhếch mép nhìn anh rồi đưa tay quẹt nhanh nước mắt, nó lại gào lên - TÔI MUỐN CHIA TAY ĐẤY!
- ĐƯỢC THÔI! – Long gật đầu ngay lập tức, đây có lẽ là sai lầm lớn nhất cuộc đời anh rồi.
Nhận được cái gật đầu kia, Thành há hốc miệng ngơ ngác, nó chỉ nói lẫy thôi mà, không ngờ anh lại đồng ý thật.
-Anh…- nó mấp mấy môi nhìn anh.
- Là do em muốn đó thôi! – Long nhíu mày nói 1 cách vô tình rồi quay lưng bỏ đi.
-HỨC ~ LONG ~ ANH LÀ ĐỒ ĐÁNG GHÉT! – Thành bật khóc ngồi phạch xuống đất ăn vạ, 2 chân nó cà cà đến mà đáng thương cho mặt đất, nắm 2 chiếc dép lào đang mang lên, nó quăng tứ tung để xả giận nhưng:
‘BỐP’ – 1 chiếc không hiểu sao lại đáp ngay đầu Long.
Ôm đầu, anh quay lại nhìn con thỏ đang tròn mắt đưa tay lên che miệng vì cái vụ án vừa xảy ra.
- Em quá đáng thật đấy! – Long gằn giọng rồi tức tối bỏ đi 1 mạch.
-Huh~ ANH CÓ GIỎI THÌ ĐI LUÔN ĐI NHÉ! – Thành gào với theo, đáng lý ra anh phải năn nỉ nó thêm tí nữa chứ, ai mà muốn vậy đâu.
Long vẫn bước đi không ngoảnh mặt lại – “Lần này phải dạy cho em 1 bài học mới được, cứ ngang bướng như vậy thì ai mà chịu nổi!” – Nói thì nói vậy thôi chứ trong lòng anh đang rối bời cả lên đây, khi không đang vui vẻ lại bị người đâu đâu phá đám, anh thật là buồn khủng khiếp.
|
Buổi tiệc nướng diễn ra vào khoảng thời gian hơi muộn do phải tập trung đầy đủ hết tất cả mọi người lại. Hiện tại thì họ đang ngồi quanh 1 cái bàn tròn được đặt giữa bãi biển. Trời mùa đông lạnh lẽo nhưng thỉnh thoảng lại được ngồi chung với nhau thế này thì thật ấm cúng biết bao, những chuyện buồn bực cứ bỏ qua hết 1 bên, vui vẻ cái đã.
- MỌI NGƯỜI NÂNG LY NÀO! – Hoàng đứng lên cầm cái ly nước ngọt đưa ra giữa bàn bắt nhịp. Cậu thật lanh lẹ trong việc làm quen với bạn mới này mà. -1 2 3 DZÔ!!!
Tiếng ly cụng vào nhau át cả tiếng sóng biển nghe thật vui tai.
- Ăn thôi! – Hoàng lại hớn hở cầm đũa lên.
- Nãy giờ cậu ăn chưa chán à? – Mỹ bĩu môi nhìn cậu – Tôi đứng nướng thôi mà đã…
- Thôi đi, đừng nói nhiều, ăn đi này! – Hoàng gắp lên 1 miếng lớn nhét vào miệng Mỹ để chặn họng rồi lại nở nụ cười thiên thần ra ăn khí thế.
-Bé Đậu à ~ A~!!! – Quý cũng ra hiệu cho đậu há miệng để Rùa đút, cảnh tượng thật vô cùng sến súa, dường như cả thế giới chỉ có 2 người.
-A ùm! – Đậu cũng mỉm cười làm theo, từ khi quen anh đậu cũng bắt đầu chai mặt dần.
Về cặp LongThành thì khỏi phải nói, mạnh ai nấy ăn một cách hậm hực, tuy ngồi kế nhau vậy đấy nhưng có nhìn mặt nhau đâu.
- Long oppa à, anh ăn nhiều vào nhé! – Ả Hồng õng ẹo gắp sò toan bỏ vào chén Long.
- XIN LỖI, KHÔNG CẦN! – Long và Thành bất chợt đồng thanh làm ả quê 1 cục đành tự ăn.
Nhìn nhau, 2 người họ chịu nhìn nhau rồi nhưng 1s, 2s, 3s…
-Hứ! – cả hai quay phắt đi chỗ khác, thật trẻ con.
Tú hiện tại đang ngồi kế Mỹ và đối diện Tuấn, ánh mắt bé con lâu lâu lại lén đưa lên nhìn hắn rồi lại bẽn lẽn cười khi chạm phải ánh mắt hắn đang nhìn mình làm hắn có phần hơi bối rối.
- Tú à, em chờ anh 1 chút nhé! – Mỹ chợt quay sang mỉm cười nói nhỏ với bé con rồi đứng bật dậy chạy đi lấy cái gì đó làm ai cũng khó hiểu.
-Chuyện gì vậy?
- Ông này khoái làm chuyện bất ngờ!
Tiếng xôn xao vang lên khắp bàn nhưng rồi chợt nín bặt khi thấy anh quay lại. Hồi hộp.
Mỹ mỉm cười bước đến, anh chấp 2 tay sau lưng hình như là đang giấu diếm cái gì đó. Tiến ra sau lưng Tú, anh nhẹ nhàng cúi người đưa ra trước mặt bé con 1 đóa hồng xanh.
-Tú~ làm người yêu anh nhé! – anh nhỏ nhẹ nói làm cho tất cả trố mắt ngạc nhiên nhìn họ rồi quay sang nhìn Tuấn.
Tú cũng khó xử vô cùng, bé con nhìn vội sắc mặt hắn, không chút biểu cảm nào cả, có cần phải thế không?
-Anh Mỹnie à, em….! - Bé ấp úng đứng bật dậy, lách khỏi vòng tay Mỹ.
- Không cần phải trả lời anh sớm như vậy, em cứ suy nghĩ kỹ đi, đến ngày chuyến đi này kết thúc thì hãy trả lời anh! – Mỹ mỉm cười cắt ngang lời Tú, anh nhanh chóng dúi bó hoa vào tay bé.
- Nhưng mà em… - Tú nhíu mày nhìn anh rồi lại nhìn hắn, hắn vừa đứng lên đi khỏi bàn rồi.
- Anh đã nói rồi, mau ngồi xuống ăn đi! – Mỹ vẫn lơ lời Tú sang bên, anh đưa tay ấn người cậu trở lại ghế.
Tú nhíu mày nhìn theo tấm lưng vẫn còn thấp thoáng của hắn, trong lòng bé thấp thỏm không yên – “Tuấn à, đừng hiểu lầm mình nhé! Mình xin cậu đấy!”
- Chà, anh gan thật! – Hoàng mỉm cười trêu chọc Mỹ.
- Cậu không cần phải khen! – Anh cười nhẹ đáp lại nhưng dường như không vui chút nào, anh biết rõ câu trả lời của Tú nhưng vẫn cố chấp ôm 1 hi vọng ảo không có thực.
Mỗi người 1 tâm trạng, mỗi người 1 nét mặt làm không khí trở nên nặng nề, đâu ai thấy rằng có 1 đôi mắt đang âm thầm lườm bé con bằng 1 cái lườm đáng sợ.
Tuấn trở về phòng, phản ứng của hắn có phải là hơi thái quá rồi không, tại sao lại phải bỏ đi chứ, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Hắn điên rồi.
- Bé con là của Mỹ, là của Mỹ không phải của mày! – hắn lầm bầm trong miệng những lời đó rồi bất chợt ‘Xoảng’, hắn đấm mạnh vào tấm gương lớn trong nhà tắm làm nó vỡ nát, máu hòa với nước mắt rơi xuống từ khuôn mặt kia hòa thành một hỗn hợp đau lòng người.
Bữa tiệc tàn không lâu sau đó, nhưng có lẽ bây giờ cũng đã nửa khuya. Mọi người ai về phòng nấy chuẩn bị cho 1 giấc ngủ yên lành không lo toan.
- Cá định sẽ làm sao? – Thành phụng phịu hỏi khi đang củng Tú và Đậu trở về phòng mình.
- Cá chỉ xem anh Mỹnie như anh trai thôi, Cá sẽ từ chối anh ấy! – Tú vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào đóa hoa trên tay.
- Lúc nãy Tuấn phản ứng mạnh vậy chắc có lẽ vẫn còn tình cảm với Đậu đấy! – Đậu gật gù nói thêm vào.
-Mình biết là cậu ấy có điều gì đó khó nói nên mới vậy thôi! – Tú thở dài đáp.
- Haizzz ~ chuyến đi chơi tưởng là vui lắm chứ, vậy mà hết chuyện này rồi đến chuyện khác! – Đậu chán nản nói rồi chợt nghiêng đầu nhìn Thành – Còn chuyện cậu với Long sao rồi?
-Suỵt! – Thành giật mình ra hiệu cho Đậu im lặng nhưng muộn rồi, bé con đã nghe thấy.
- Thỏ với Long có chuyện à? – Tú tròn mắt nhìn Thành.
-Không có gì, chỉ là hiểu lầm ấy mà, Cá về phòng đi, tụi mình cũng đi đây, buồn ngủ quá! – Thành đáp cho có rồi lảng sang chuyện khác, thỏ vươn vai ngáp dài rồi kéo Đậu chạy đi.
- Aish~ sao lại nói chuyện đó trước mặt Cá vậy hả? – Thỏ nhíu mày đánh bốp lên vai Đậu.
- Mình tưởng 2 người không giấu nhau cái gì chứ! – Đậu nhăn mặt ôm vai, đúng là con thỏ bạo lực.
-Trước đây thì là vậy nhưng bây giờ Cá đang có chuyện buồn mà! – Thành thở dài.
- Này, cậu có muốn trả thù không? – Đậu mỉm cười tinh nghịch.
- Trả thù? – mặt Thành cũng gian không kém.
-Ừ, thế này này…..- Đậu ghé sát tai Thành thì thầm cái gì đó rồi 2 đứa bật cười ha hả trong đêm, 1 giọng cười man rợ đáng sợ.
Tú đứng nhìn theo bóng 2 đứa bạn rồi thở dài mở cửa phòng.
‘Cạch’ – bất chợt cửa phòng hắn cũng bật mở làm bé con quay phắt lại, chắc có lẽ hắn muốn tìm bông băng để băng vết thương lại.
-Tuấn! – Tú lí nhí gọi.
- Hoa đẹp đấy! – Hắn lạnh lùng nhìn bé con rồi bỏ đi.
Tú vội vàng đặt bó hoa vào 1 cái bàn gần cửa phòng rồi chạy theo níu hắn lại.
-Tuấn à, mình xin cậu đấy, đừng đối xử với mình như vậy nữa mà! Nói cho mình biết lý do đi có được không? – Tú giương đôi mắt đã hơi rưng rưng lên nhìn hắn, bé con mệt mỏi quá rồi.
Im lặng, hắn nhìn vào khuôn mặt đáng yêu kia, thầm muốn 1 lần nữa đưa tay lên mà lau nước mắt cho bé nhưng không thể rồi – “Dứt khoát 1 lần này vậy?”
- Cậu muốn biết lý do sao? Vậy thì đi theo tôi! – hắn nhếch mép nói rồi bỏ đi trước, tay lôi ra cái điện thoại nhắn tin cho ai đó.
Tú bật cười, bé con cứ nghĩ hắn sẽ nói thật cho mình biết, đưa tay quẹt nước mắt, bé chạy theo hắn.
Knock Knock Knock – cửa phòng Hồng chợt vang lên tiếng gõ cửa, ả õng ẹo vươn vai rồi bước ra ngoài
‘Cạch’ – cửa mở nhưng không nhìn thấy ai.
-Haizzz ~ ai lại chơi cái trò phá phĩnh này nhỉ? - ả nhíu mày khó chịu rồi quay vào trong.
Knock Knock Knock – âm thanh ấy lại vang lên 1 lần nữa.
-Aish~ là ai vậy? - ả bực bội mở toang cửa ra, lại không có ai, ả toan lú đầu ra nhìn xung quanh nhưng chưa kịp nhúc nhích thì bất chợt 1 cái đầu người đầy máu me với đầu tóc lòa xòa từ trên dần dần hạ thấp xuống ngay trước mặt ả.
-M…ma…- ả cứng đơ người, mặt tái xanh như tàu lá chuối không nói nổi 1 chữ.
- HƠ HƠ HƠ ~ ta là con ma khách sạn đây ~ - bất chợt lại thêm 1 con ma nhảy phốc ra trước mặt ả, mái tóc dài phủ kín cả gương mặt cùng cái lưỡi đỏ lè máu lê tận đền chân.
-AAAAAAAAAAAA ~ - ả hét lên rồi ngất xỉu.
Con ma Thành thấy vậy liền đưa chân đá đá ả xem thế nào và rồi nó không nhịn được khi biết ả xỉu thật, nó phì cười quay sang đồng bọn là Đậu đang cầm cái cần câu móc cái đầu đứng bên cạnh ôm bụng cười ha hả rồi chạy đi.
-HAHAHAHA ~ đau bụng quá! – 2 đứa vẫn không ngừng cười được dù đã chạy về đến phòng.
- Suỵt! Đừng lớn tiếng quá! – đậu đưa tay ra hiệu im lặng.
- Hihi ~ trò này vui thật đấy, không ngờ cậu lại có thể nghĩ ra! – Thành khúc khích cười đưa ngón tay cái lên khen đậu.
-Quá khen, chỉ tại nàng đẹp quá đấy mà ma ơi! – Đậu đưa tay vuốt mặt Thỏ rồi lại ôm bụng cười.
‘Tít Tít’ – bất chợt điện thoại Thành vang lên báo có tin nhắn, vội mở ra xem, thỏ nhíu mày khi thấy tên người gửi.
-Đậu à, mình có việc rồi, bye cậu nhé! – Thành mỉm cười rồi chạy đi.
-Ê nè, cởi bộ đồ đó ra đã, muốn dọa chết người ta sao? – đậu lên tiếng níu Thành lại.
-À, quên! – mỉm cười, nó cởi nhanh bộ đồ hóa trang ra rồi chạy đi.
|