Fanfic ChanBaek | Yêu Lầm Cưới Sai
|
|
[Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Chương 46] Tác giả: Sana Thể loại: Hiện Đại, Cưới trước yêu sau, ngọt ngược, HE. Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), và một số nhân vật phụ khác. ----------------- Biện Bạch Hiền lúc này mới hiểu ra, từ nãy đến giờ mình đã suy nghĩ lung tung quá rồi. "Anh Lương với thư kỳ Lục...đã kết hôn sao?" Biện Bạch Hiền kinh ngạc hỏi. Phác Xán Liệt nhìn đồng hồ trên tay, đáp: "Ừ. Hai người họ yêu nhau từ lúc ở trong nước rồi, sang đây tôi với Lôi Đạt hối thúc mãi mới chịu kết hôn." "Cô ấy...có thai sao?" Biện Bạch Hiền vẫn muốn nghe hắn xác nhận một lần nữa. "Phải, đã hơn 7 tháng rồi. Trước đây tôi luôn nhờ cô ấy chiếu cố Dật Minh giúp, bây giờ cô ấy không tiện lắm nên đành tự mình chăm sóc. Tuy rằng Trình Tố Tố - vợ Lôi Đạt có bảo tôi đưa Dật Minh sang cho cô ấy chăm, nhà cô ấy sát cạnh nhà của Lương Phúc và Lục Kỳ Thư, nhưng cô ấy có hai đứa con, còn mở lớp dạy đàn cho trẻ em nữa, tôi thấy khá bất tiện nên từ chối." Phác Xán Liệt nói, tiện thể kể luôn về tình hình của những người đã theo anh sang đây. Biện Bạch Hiền nghe thế thì mọi khúc mắc trong lòng đều đã được giải, cho nên cao hứng quá mà bật ra câu đã muốn hỏi từ lâu: "Thế vợ anh đâu, sao cô ấy không chăm Dật Minh?" Phác Xán Liệt ngẩng lên nhìn Biện Bạch Hiền, nhìn rất lâu. Sau đó hắn chậm rãi nói: "Tôi vẫn chưa kết hôn." Mắt Biện Bạch Hiền mở thật to, cậu mấp máy môi hồi lâu mới hỏi được: "Thật...thật ạ?" Phác Xán Liệt chỉ gật đầu, không nói gì thêm, cũng không nhìn cậu. Thật ra ngay từ đầu cậu đã để ý ngón tay của Phác Xán Liệt, không có nhẫn. Dù rằng có rất nhiều lý do khác nhau để người kết hôn rồi vẫn không đeo nhẫn, nhưng cậu vẫn cố chấp bám víu lấy cái phao này, để tự cho mình một chút hi vọng. Giờ hi vọng đã trở thành sự thật, cậu vui không nói nên lời. "Vậy...Dật Minh..." "Là con của Minh Hiên." Phác Xán Liệt không đợi Biện Bạch Hiền nói hết đã trả lời. "Sao ạ?" Cậu cực kỳ ngạc nhiên. Phác Xán Liệt đáp: "Chuyện này rất dài. Vào lúc tôi sang đây được gần một năm, ngày nọ đột nhiên có một cô gái mang thai đến tìm tôi. Cô ấy vừa thấy tôi đã khóc, khiến mọi người xung quanh hiếu kỳ nhìn. Tôi đành đưa cô ấy vào nhà mình, bảo cô ấy nói chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy kể rằng lúc còn ở trong nước đã yêu thầm Minh Hiên, cô ấy lớn hơn nó hai tuổi, là đàn chị. Không lâu sau, Minh Hiên sang Mỹ, nhưng trái tim cô vẫn luôn dành cho nó. Cô ấy bảo đã cố giành được học bổng để du học Mỹ, nhưng nước Mỹ mênh mông, tận khi cô 22 tuổi, lúc đó cùng bạn bè đi ăn mừng sau lễ tốt nghiệp, vô tình nhìn thấy nó ở quán Bar. Khi ấy Minh Hiên mới 20 tuổi, thời điểm này nó sống rất phóng túng. Trước đó nó đã về nước giúp anh điều hành chi nhánh công ty, nhưng vì việc học nên nó luôn trở lại đây." Biện Bạch Hiền chăm chú lắng nghe, lúc hắn dừng lại, cậu hỏi: "Vậy sau đó thì sao?" Phác Xán Liệt nhìn cậu, nói: "Sau đó cô ấy lợi dụng lúc Minh Hiên đi toilet, liền theo vào. Lúc này Minh Hiên cũng đã say lắm rồi, nó vào toilet nôn xong thì lảo đảo ra ngoài, cô ấy mới đỡ nó ra khỏi quán Bar, thuê phòng khách sạn, rồi lợi dụng lúc đó gạo nấu thành cơm. Khi tỉnh dậy, Minh Hiên cho rằng cô ấy làm nghề bán thân nên để lại ít tiền rồi đi. Sau đó vài tháng, cô ấy chuẩn bị về nước thì phát hiện đã mang thai, liền tìm Minh Hiên nói chuyện, nhưng ngay từ lúc cô tỉnh lại ở khách sạn đã hoàn toàn không biết làm thế nào để liên lạc với Minh Hiên rồi. Cùng lúc đó công ty có việc gấp, Minh Hiên không trở lại trường, khi cô xin được số điện thoại từ bạn bè của nó thì luôn là không gọi được. Chờ đợi trong vô vọng mãi đến khi cô ấy mang thai đến tháng thứ 8, liền nghe bạn bè của Minh Hiên chỉ điểm rằng, tôi là anh trai của Minh Hiên, cô ấy lập tức đến tìm." "Sao cô ấy không về nước luôn, dù sao ở trong nước cũng có ba mẹ chiếu cố mà?" Biện Bạch Hiền hiểu rõ, một cô gái mang thai một mình ở đất khách quê người rất khổ cực. Nhưng mang về nhà biết đâu ba mẹ sẽ bảo bọc, vẫn tốt hơn một mình. "Sau khi mọi chuyện xảy ra khoảng vài tháng thì ba mẹ cô ấy gọi về, bảo cô ấy kết hôn với một người bạn, là thanh mai trúc mã với cô ấy, đã yêu cô ấy từ lâu rồi. Tuy rằng cô ấy chỉ yêu Minh Hiên, nhưng cũng thừa biết Minh Hiên sẽ không yêu mình, mà cái thai đã hơn 3 tháng, trở về thì không được, mà phá bỏ cũng không xong, vì vậy cô ấy cứ thế mà đi tìm Minh Hiên trong vô vọng. Khi tìm đến tôi, cô ấy bảo rằng sau khi sinh xong sẽ về nước, muốn nhờ tôi giao đứa bé cho Minh Hiên. Cô mặc dù không có được Minh Hiên, nhưng tự mình sinh ra cốt nhục của nó cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Tôi hiểu được tâm ý của cô nên đã lo cho cô chu toàn, còn cho cô một số tiền để về nước. Cô nói rằng sau này đừng cho đứa bé biết cô là mẹ nó, nhưng tôi thấy cô rất thương đứa bé, liền sai người tìm ảnh của cô, đợi Dật Minh lớn lên sẽ cho nó xem, để biết mẹ mình là ai. Dật Minh* là tên cô ấy đặt cho đứa bé." *Dật Minh nghĩa là nhớ Minh, Minh ở đây chỉ Quý Minh Hiên. "Thời điểm ấy anh có liên lạc với Minh Hiên không?" Biện Bạch Hiền thắc mắc. "Có, nhưng nó luôn rất bận. Mãi khi nó trở lại Mỹ để thi cử thì đứa bé cũng đã đầy tháng rồi. Lúc nói ra chuyện này, Minh Hiên luôn không tin, đến khi xét nghiệm ADN thì nó không còn gì để nói nữa. Tuy vậy, nó bảo tôi hãy nuôi đứa bé giùm, bởi thời điểm đó nó và Trầm Mặc đã xác định quan hệ. Nó tha thiết khẩn cầu tôi đừng cho ai biết chuyện này, bởi nếu Trầm Mặc biết được sẽ đau khổ. Nó phụ Trầm Mặc quá nhiều lần, không muốn tiếp tục làm tổn thương anh ta nữa. Tôi dù sao cũng đã ly hôn, chỉ có một mình, nuôi đứa nhỏ tiện hơn. Thế là tôi nhận nuôi Dật Minh." Phác Xán Liệt đơn giản kết thúc mọi chuyện. "Anh định....không kết hôn nữa thật sao?" Biện Bạch Hiền hỏi vào điểm mấu chốt. Phác Xán Liệt tuy trên môi thì mỉm cười, nhưng nhìn kỹ thì thấy rằng nụ cười này tràn đầy chua xót và bi thương. Hắn chậm rãi nói: "Trên đời này tôi chỉ yêu duy nhất một người, nếu không cùng người ấy đứng trên lễ đường, tôi vĩnh viễn sẽ không kết hôn với ai khác." Biện Bạch Hiền ngẩn ra. Trong giây phút ấy, cậu có cảm giác mình bị giam hãm vào trong bóng tối. Những đau khổ cùng thất vọng của người ấy như một chiếc lồng giam, xung quanh là bóng tối tràn ngập bi thương tiếc hận, khiến cậu đau đến mức hít thở không thông. Thì ra là vậy, người ấy vẫn ở đó, vẫn chìm đắm trong khổ đau triền miên. Mọi thứ chưa bao giờ chấm dứt. "Em và cô ấy sao lại ly hôn?" Đúng vào lúc Biện Bạch Hiền định thổ lộ lòng mình, Phác Xán Liệt đã hỏi câu này. Biện Bạch Hiền đành cười gượng. "À...bọn em có rất nhiều lý do. Nhưng lý do lớn nhất có lẽ là vì chuyện con cái. Cô ấy không thể sinh con. Còn xác suất của em...cũng rất thấp." "Vậy nên hai người ly hôn?" Phác Xán Liệt hỏi rất nhẹ nhàng, không hề kích động, tựa như đang hỏi chuyện một người xa lạ nào đó. "Sau khi phát hiện ra chuyện ấy, bọn em cũng không có xung đột. Nhưng hai năm sau đó thì...haizz, nói chung là đành phải kết thúc." Biện Bạch Hiền cúi đầu tự giễu, không muốn kể chi tiết những gì đã xảy ra. "Em có buồn không?" Biện Bạch Hiền ngẩng lên, mỉm cười: "Không. Em cảm thấy kết thúc mới chính là điều mà em nên làm từ lâu. Là sự giải thoát. "Giống với lúc chúng ta ly hôn sao?" Khi Phác Xán Liệt nói ra câu này, không khí trong lòng đông đặc lại. Biện Bạch Hiền tựa như bị đóng băng, không mở miệng nói được câu nào nữa. Rõ ràng chính cậu muốn nói không phải, nhưng tại sao lại không thể nói? u9TvQO\
|
[Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Chương 47] Tác giả: Sana Thể loại: Hiện Đại, Cưới trước yêu sau, ngọt ngược, HE. Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), và một số nhân vật phụ khác. ----------------- Hai người họ nói chuyện không được bao lâu thì bên ngoài đã có người đến tìm Phác Xán Liệt, bọn họ còn công việc của buổi chiều nữa. Biện Bạch Hiền thẫn thờ trở về phòng mình, cậu chẳng biết bây giờ mình nên làm cái gì nữa. Đã biết rõ là Phác Xán Liệt không kết hôn, trong lòng vẫn còn có cậu, nhưng cậu lại không biết phải bắt đầu từ đâu để biện giải cho trái tim của mình. Tâm tư rối loạn thành một đoàn, cậu cứ đi tới đi lui trong phòng. Dật Minh khi tỉnh ngủ thì chạy sang phòng tìm Biện Bạch Hiền. Cậu nhóc rất vui vẻ, nói huyên thuyên suốt, vì vậy cậu cũng thả lỏng tâm trạng hơn. "Gì ạ, hai ngày nữa chú về rồi sao? Vậy ai chơi với Dật Minh bây giờ, không chịu!" "Dật Minh ngoan, sau này khi nào ba con đưa con về nước thì đến tìm chú nhé?" Biện Bạch Hiền an ủi. "Ba nói sẽ không về nước." Dật Minh đáp bằng giọng nói buồn bã. Biện Bạch Hiền hơi bất ngờ. "Sao lại vậy?" "Con không biết. Ba chỉ nói là không về nước nữa, cả đời sẽ ở đây." Lúc này Biện Bạch Hiền mới nhớ ra, lúc ly hôn, hắn đã nói rằng cả đời không tái kiến. Thì ra là vậy, hắn luôn giữ lời hứa. Nhưng lúc này, cậu không cần hắn giữ lời hứa nữa. ------------- Tối đó Dật Minh ngủ lại phòng của Biện Bạch Hiền. Tận 21h Phác Xán Liệt mới xong việc, hắn đi sang đón Dật Minh về. Biện Bạch Hiền muốn tìm cơ hội nói chuyện với hắn, cho nên tìm cớ không để hắn về phòng sớm. "Dật Minh vừa mới ngủ, anh bế lên không chừng bé sẽ thức." Biện Bạch Hiền đã đắp chăn kín cho Dật Minh, điều hòa cũng bật rất ấm. "Làm phiền em." Phác Xán Liệt ngồi xuống giường bên cạnh Dật Minh. "Anh, em muốn xin lỗi anh về chuyện ngày xưa." Biện Bạch Hiền thấy mình nên bắt đầu bằng câu này trước. "Chuyện cũ rồi, đừng áy náy nữa." Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nói. "Nhưng vẫn là em sai. Anh biết không, lúc chúng ta gần ly hôn, anh Lương Phúc đã tìm gặp em rất nhiều lần, nhưng em từ chối. Sau khi chúng ta chính thức ly hôn, anh ấy có nhờ người gửi cho em một bức thư, đặt trong hộp nhỏ. Khi em biết là thư anh ấy gửi đến thì không đọc, bỏ vào vali quần áo. Mãi cho đến khi em ly hôn với Khả Như, một mình dọn tới nhà thuê mới vô tình tìm thấy. Dường như anh ấy đoán được em sẽ không đọc nó ngay, cho nên dùng giấy mực rất tốt, năm năm trôi qua vẫn vô cùng mới. Nội dung trong thư là kể về những chuyện anh đã làm vì em, hi sinh vì em. Anh ấy bảo không phải kể để em thấy ân hận hay áy náy, chỉ là muốn cho em biết rằng, trên đời này đã từng có một người yêu em đến như thế. Sau đó mỗi ngày trôi qua em đều nằm mơ thấy anh, mỗi đêm đều mơ thấy một cảnh. Lúc thì thấy anh hoảng loạn chạy tìm em, lúc thì thấy anh đau khổ nằm trong bệnh viện một mình, lúc thì thấy anh chuẩn bị sinh nhật cho em, rồi đơn độc lao xe ra ngoài trong đêm tối. Em rất hối hận đã khiến anh phải chịu nhiều đau khổ như vậy, em quả thật không phải là người mà." Biện Bạch Hiền kìm nén nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được mà rơi lệ. Phác Xán Liệt chỉ ngồi yên một chỗ, không có biểu cảm gì. "Sau đó em dọn về biệt thự ở khu Minh Sương sống. Em mỗi ngày đều nhớ đến anh, không đêm nào ngon giấc. Lúc ấy em cứ tâm tâm niệm niệm rằng, chỉ cần ngủ một giấc, sáng mai sẽ lại nhìn thấy anh ở trong căn nhà này, nằm bên cạnh em. Nếu thật sự là như vậy, em sẽ cố hết sức ôm chặt lấy anh, không để anh đi nữa. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi. Thế nhưng sự thật luôn phũ phàng, em ở trong nhà ngây ngốc suốt ba tháng, lại chẳng thể chờ được điều mà em mong muốn. Lúc ấy ngày nào em cũng ân hận, tự trách mình đã quá nông nổi, để anh rời xa rồi lại mong anh trở về. Em biết bây giờ mình không còn trẻ nữa, cũng không bồng bột thiếu suy nghĩ nữa, nhưng lại chẳng có cách gì để chứng minh với anh rằng em yêu anh thật lòng. Lúc nhìn thấy tình yêu lại không biết cách yêu, đến khi biết cách yêu, lại chẳng thể nào tìm thấy tình yêu nữa. Em xứng đáng nhận lấy đau khổ như vậy, cũng sẵn sàng chấp nhận. Chỉ là, chúng ta có thể quay về với nhau được không?" "Chúng ta, bây giờ đã muộn rồi." Phác Xán Liệt nói. "Không phải vì em không trân trọng anh, cũng không phải vì anh hết yêu em. Mà tất cả đã không thể trở về như cũ nữa." Biện Bạch Hiền bật khóc nức nở: "Anh à, em xin lỗi..." Phác Xán Liệt thật muốn ôm lấy bờ vai cậu để an ủi, nhưng nghĩ lại cũng không nên làm thế, đành ngồi yên một bên. Sau đó hắn bế Dật Minh về phòng, bỏ lại Biện Bạch Hiền ngồi trong phòng rơi lệ. ---------- Đêm ấy, Biện Bạch Hiền không ngủ. Mà căn phòng cách đó không xa, Phác Xán Liệt cũng ngồi thẫn thờ bên cửa sổ cả một đêm. Hắn thật sự rất muốn hút thuốc, nhưng từ khi có Dật Minh, hắn đã bỏ thói quen này. Có điều bây giờ quả thật không còn cách nào khác, đành gọi điện xuống dưới quầy, bảo phục vụ mua giúp hắn vài bao thuốc lá. Hắn đứng dậy, đi ra ban công cách xa phòng ngủ, đốt thuốc hút. Hắn biết bây giờ làm người ấy đau lòng là không đúng, bản thân hắn cũng bị dằn vặt chứ không thảnh thơi được chút nào. Chỉ là hắn không còn cách nào khác, phải dứt khoát thôi. Trái tim đã từng bị tổn thương sâu sắc, không thể dễ dàng phục hồi lại như cũ. Biện Bạch Hiền là người hắn yêu, cũng là vết xe đổ của hắn. Một mặt yêu cậu rất nhiều, một mặt cố gắng tránh xa cậu. Hắn tựa như con chim sợ cành cong, cho dù phía trước là tốt đẹp, hắn cũng không dám liều mình thử. Nói hắn hèn nhát cũng được, bây giờ hắn không phải chỉ có một mình, hắn còn có Dật Minh. Nếu hắn lại suy sụp một lần nữa, ai sẽ chăm sóc bé? Ai sẽ làm tấm gương để bé noi theo, dìu dắt bé từng ngày? Nếu mọi chuyện xảy ra một lần nữa, hắn không biết mình còn có thể gắng gượng sống hay không. Trước đây hắn đã từng rất nhiều lần nghĩ đến cái chết, hắn muốn dùng cái chết để giải quyết nỗi nhớ nhung cùng bi thương về người kia. Lỡ như mọi chuyện không như ý nguyện, hắn vì xúc động quá mức mà làm chuyện điên rồ, Dật Minh sẽ sống thế nào đây? Cho nên thà cứ đau thêm một lần, từ nay về sau sẽ không bao giờ phải đau đớn đến cùng cực nữa như vậy nữa. Hắn và người kia, có lẽ cả đời này không tái kiến sẽ hay hơn. Mọi thứ đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó, không thể vãn hồi được. Hắn từng nói, nếu người kia không đứng cùng hắn trên lễ đường, hắn vĩnh viễn sẽ không kết hôn với ai khác. Đây là sự thật, hắn sẽ không kết hôn, cũng không mưu cầu hạnh phúc nữa. Dù rằng đời này sẽ đơn độc lẻ loi, nhưng chẳng phải thời gian qua không có người ấy, hắn vẫn sống rất tốt sao? Chỉ là, rất buồn bã, rất nhạt nhẽo. Nhưng cũng không thay đổi được gì. Hắn vẫn ăn, ngủ, làm việc...như bình thường. Cùng lắm thì cô đơn một chút thôi. Hắn chịu được, chấp nhận được. Bây giờ hắn chỉ nghĩ đến Dật Minh, vừa làm việc vừa nhìn cậu bé lớn lên. Sau này khi bé trưởng thành rồi, hắn sẽ giao lại tài sản cho bé làm chủ, nhìn bé kết hôn, sinh ra cháu nội cho hắn bế. Rồi an an ổn ổn sống hết quãng đời còn lại. Chỉ là quãng đời ấy không còn xuất hiện người kia nữa. Không có người kia bên cạnh nữa. Nhưng hắn vẫn sẽ ghi nhớ hình ảnh cùng ký ức của người kia. Mãi mãi. H
|
[Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Chương 48] Tác giả: Sana Thể loại: Hiện Đại, Cưới trước yêu sau, ngọt ngược, HE. Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), và một số nhân vật phụ khác. ----------------- Sáng hôm sau, lúc Phác Xán Liệt thay quần áo cho Dật Minh, cậu nhóc liền nói: "Baba, chú Bạch Hiền nói hai ngày nữa chú ấy về rồi." "Con phải gọi là chú Biện." Phác Xán Liệt giờ mới nhớ ra vẫn chưa dạy cậu nhóc gọi tên Bạch Hiền sao cho đúng. "Ừm, chú chỉ đi du lịch, đương nhiên là phải về." Hắn nói rất bình tĩnh, nghe không ra buồn giận. "Nhưng con không muốn." Dật Minh nắm khuy áo của Phác Xán Liệt mà nghịch. "Chú ấy không thể ở lại cùng chơi với con nữa sao?" "Không thể, chỉ có người nhà mới được ở cùng với nhau thôi, con hiểu không? Còn ba với chú ấy - chỉ là bạn bè." Phác Xán Liệt từ tốn giải thích cho cậu nhóc hiểu, lúc nói ra hai từ "bạn bè", trái tim hắn nhói lên một cái. "Vậy chúng ta làm người một nhà với chú ấy đi?" Dật Minh hí hửng nói. "Không thể." Phác Xán Liệt nói ra suy nghĩ trong lòng mình. "Sau này chú ấy sẽ có người nhà mới, có vợ, có con, chúng ta làm sao mà xen vào được?" "Ngoan, đừng làm rộn nữa. Bây giờ ba đi làm, con ở nhà với bà vú nhé?" "Con đi sang chơi với chú Bạch Hiền được không?" Dật Minh chạy theo hỏi. Phác Xán Liệt cầm tài liệu ra đến cửa, nghe Dật Minh nói vậy liền quay lại: "Không được. Chú ấy cần nghỉ ngơi, con đừng làm phiền. Hôm nay cùng bà vú ra ngoài chơi đi, ba đặt vé rồi." "Baba!" Dật Minh muốn khóc lên, bé muốn cùng chơi với chú Bạch Hiền cơ. "Dật Minh! Nghe lời ba." Dật Minh hoảng sợ nép mình vào chiếc bàn. Ba của bé rất ít khi gọi cả họ lẫn tên bé như vậy, mà mỗi lần gọi thì chứng tỏ là ba đang không vui. "Dạ, con nghe lời mà, ba đừng giận." Dật Minh chạy đến kéo tay hắn. Phác Xán Liệt thở ra, xoa đầu Dật Minh: "Được rồi, ngoan, ba đi làm đây." "Bye ba!" ------------ Biện Bạch Hiền nhìn đôi mắt sưng húp của mình trong gương, thật sự không thể ra ngoài được rồi. Một mình ngây ngốc trong phòng chỉ biết xem TV rồi đọc tạp chí, cậu thật sự thấy buồn chán. Nghĩ nghĩ, cậu đợi ăn trưa xong, mắt đỡ sưng rồi liền sang phòng bên kia tìm Dật Minh. Chiếc thẻ Phác Xán Liệt cho cậu hôm rồi cậu vẫn cất giữ, cho nên bảo vệ không làm khó cậu, để cậu tự quẹt thẻ đi vào. Dật Minh lúc này không có trong phòng, Biện Bạch Hiền gõ cửa mãi không được, mở ra thì cửa đã khóa rồi. Không biết làm gì, cậu đành đứng đợi. Khoảng ba phút sau, Dật Minh ăn mặc đẹp đẽ chạy từ thang máy vào. "Ah, chú Biện!" Biện Bạch Hiền vui vẻ bế bé lên, nhưng bé lại lắc đầu không chịu. "Sao vậy?" Biện Bạch Hiền ngồi xổm xuống hỏi. "Ba con bảo không nên phiền chú." Dật Minh vặn vẹo ngón tay. Dù ba dặn vậy nhưng bé rất thích chú Biện. "Không phiền đâu, chú rất nhớ Dật Minh, muốn tìm Dật Minh đi chơi." Biện Bạch Hiền nựng má Dật Minh một cái. "Vậy được ạ." Dật Minh không hiểu lý do Phác Xán Liệt không cho bé đi tìm Biện Bạch Hiền, chỉ nghĩ đơn giản là sợ phiền đến chú, cho nên khi biết rằng không phiền thì bé liền vui vẻ đi cùng. Biện Bạch Hiền dẫn bé đi sang phòng mình, cùng nói chuyện với bé. Cậu cũng bóng gió đề cập tới Phác Xán Liệt, mỗi vấn đề bé đều trả lời rất thành thật. "Sáng nay con nói với ba rằng hai ngày nữa chú sẽ về, ba bảo chú chỉ đi du lịch nên sẽ phải về nhà, đúng không ạ?" "Ừm, chú chỉ đi du lịch thôi." Cậu cũng đâu phải bà chủ khách sạn đâu chứ, đương nhiên là không thể ở đây mãi được. "Con muốn chú ở lại đây với con." Dật Minh buồn bã nói. "Chú cũng muốn nữa." Biện Bạch Hiền rất quyến luyến đứa bé này. "Nhưng ba nói, không phải là người một nhà thì không thể ở cùng nhau." Dật Minh ngước đôi mắt to tròn nhìn Biện Bạch Hiền. "Ba con nói vậy sao?" Biện Bạch Hiền cực kỳ kinh ngạc. "Phải. Ba còn nói sau này chú sẽ có vợ, có con, có gia đình mới. Ba với con không thể xen vào được." Dật Minh nắm nắm bàn tay của Biện Bạch Hiền, nghịch các ngón tay của cậu. Biện Bạch Hiền trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt hiện lên sự ưu thương. Thì ra là Phác Xán Liệt đã nghĩ đến chuyện này. Cũng phải thôi, cậu từng rời bỏ hắn một lần để hướng tới tương lai "cưới vợ sinh con" kia mà. Là cậu sai trước, giờ trách ai? "Chú, chúng ta không thể thành gia đình sao? Có ba, có chú, như vậy thì con rất vui." Dật Minh nói xong còn cười. "À...chuyện này...phải hỏi ba con, chú không thể quyết định được." ------------ Phác Xán Liệt tránh mặt không gặp Biện Bạch Hiền suốt một ngày. Dù rằng biết mai là ngày cuối cậu ở đây rồi, nhưng hắn vẫn cố không gặp cậu một cách triệt để. Hắn còn nghĩ, lúc cậu về hắn cũng sẽ không gặp. Buổi tối hôm nay, Lương Phúc cùng hắn ra ngoài bàn công việc. Trong người Phác Xán Liệt đang có rượu vì ban nãy uống với khách hàng, ánh mắt hắn đờ dẫn nhìn ra cửa sổ, phong cảnh bên đường thay đổi liên tục, ánh đèn của bảng hiệu gần đó cứ hắt vào cửa sổ, vệt sáng vệt tối hiện lên liên tiếp. Hắn đột nhiên hỏi Lương Phúc: "Anh cảm thấy tôi gặp cậu ấy ở đây, là do duyên còn chưa dứt, hay chỉ là ngẫu nhiên?" "Tôi nghĩ ngài đã sớm đoán ra rồi." Lương Phúc hiểu rõ Phác Xán Liệt không dễ buông đoạn tình cảm này. "Tôi từ chối cậu ấy." Phác Xán Liệt thở hắt ra. "Vì ngài sợ?" "Phải, tôi sợ. Tôi sợ cậu ấy lại một lần nữa sẽ lại quay đi, sẽ lại phũ phàng." Phác Xán Liệt nói thẳng ra những lời thật lòng. "Ngài có can đảm sống tiếp cuộc sống một mình này không? Chỉ cần ngài trả lời được câu hỏi này, tự ngài sẽ có đáp án chính xác nhất." "Tôi không, nhưng cũng không dám yêu nữa." Phác Xán Liệt nói ra do dự trong lòng. "Tôi cũng không dám khuyên ngài quay lại, chỉ dám nói thế này, nếu yêu thương làm con người ta đau khổ, tôi dám chắc trên đời này chẳng ai dám yêu. Nhưng bởi vì sợ hãi nó mà sống cả đời trong đơn độc, thật sự là một điều đáng tiếc. Ngài hãy nhớ, cuộc đời này không nợ ngài cái gì, ngài cũng không nợ nó cái gì, ngài chỉ nợ bản thân mình một hạnh phúc." Lương Phúc không trực tiếp khuyên Phác Xán Liệt buông bỏ hay bắt đầu, chỉ nói như thế. Nhưng mấy lời này đã quá rõ ràng, hắn nghe qua liền hiểu. ------------ Biện Bạch Hiền ngồi trong phòng soạn đồ, vé máy bay cậu cũng đã đặt, chuyến bay xuất phát vào 11h trưa mai. Có thể sẽ không kịp nói lời tạm biệt, cả ngày hôm nay cậu luôn trông ngóng đợi Phác Xán Liệt về, nhưng hắn luôn không có ở khách sạn, cho đến 21h cũng không thấy đâu. Giờ đã 22h, nếu hắn về thì có lẽ đã ngủ rồi cũng nên. Làm giám đốc bận rộn cả một ngày mà. Đây chỉ là lý do để cậu chống chế cho ý nghĩ hắn không muốn gặp cậu mà thôi. Dù rằng hắn bận thật, nhưng cậu đã hỏi qua bà vú rồi, chưa từng có ngày nào hắn không trở về vài buổi để nhìn Dật Minh cả. Hôm nay là ngày đầu tiên trong suốt năm năm qua. Nỗi đau và sự chua xót dâng tràn trào lên lồng ngực, cậu không thể nào khống chế được nữa rồi. Cậu yêu hắn, lại không cách nào ở bên hắn được nữa. Hắn cự tuyệt, bởi trước đây cậu đã khiến hắn sợ hãi với tình yêu của chính cậu. Bây giờ ngay cả nói câu "em yêu anh", cũng đã không còn kịp nữa rồi. jilyGͼI'[
|
[Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Chương 49] Tác giả: Sana Thể loại: Hiện Đại, Cưới trước yêu sau, ngọt ngược, HE. Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), và một số nhân vật phụ khác. ----------------- Biện Bạch Hiền xếp hành lý xong vẫn không cách nào ngủ được. Đồng hồ đã điểm 00h, cậu ngồi dậy, mở cửa ra ngoài. Rón ra rón rén bước về hướng căn phòng mà cậu đã đến đó được mấy lần rồi, cậu thật sự muốn gặp hắn. Dù chỉ là gặp thôi cũng được, về sau đã không còn nhiều cơ hội được thấy hắn, cho nên nhân lúc này tìm hắn, nhìn hắn thêm vài lần nữa. Giờ cậu mới thấy mình tham lam quá đỗi. Ngay cả nhìn hắn cũng mong muốn một lần lại một lần được trông thấy, chỉ nhìn thôi cũng đủ mãn nguyện rồi. Đây không phải là hèn mọn, mà là tình yêu. Chỉ có yêu nhau mới không đợi được, nhớ nhung đến mức không được thấy là sẽ bứt rứt. Hắn đối với cậu có khác gì ma túy đâu, thậm chí còn hơn như thế. Mới không gặp một ngày đã thấy khó chịu vô cùng. Người ta nghiện ma túy có thể áp chế cơn nghiện được, còn cậu thì không cách nào kiềm chế nỗi nhớ nhung dâng lên trong lòng, chỉ có gặp hắn mới giải tỏa được, mới làm vơi đi được. Chợt nhớ lại trước kia hắn cũng từng yêu cậu như vậy, cũng từng muốn tham lam nhìn cậu như vậy. Chỉ là khi ấy cậu quá đỗi phũ phàng, suốt ngày tìm cớ ra ngoài trốn tránh hắn. Khi ấy hắn làm sao mà chịu được? Mọi thứ cậu làm với hắn bây giờ đều trút cả lên đầu cậu, mà cậu thì không chịu đựng giỏi như hắn được. Đã rất lâu rồi không được nắm lấy bàn tay hắn, không được ôm hắn, không được ở cạnh hắn, thật sự cậu thấy rất mất mát, trong lòng chỉ có một ý niệm mãnh liệt, rằng mong được ở bên cạnh hắn mà thôi. Giờ cái gì cậu cũng không cần, chỉ cần hắn là đủ. --------------- Phác Xán Liệt lúc này mới về tới. Hắn đi đến phòng của Biện Bạch Hiền, nhưng chưa kịp rẽ vào thì thấy cậu mở cửa phòng, lén la lén lút đi ra ngoài. Đã nửa đêm, cậu ra ngoài làm gì? Thế là hắn bất động thanh sắc đi theo cậu. Đi được một đoạn dài, hắn mới phát hiện, con đường này là dẫn đến phòng hắn mà? Cậu đi vào để làm gì? Biện Bạch Hiền dùng thẻ hắn đưa khi trước mở cửa thang máy. Đây là thang máy chuyên dụng, bình thường sẽ có bảo vệ đi tới đi lui để kiểm tra và bảo vệ an toàn cho dãy phòng VIP phía trên cùng khu riêng biệt của ông chủ, nhưng giờ đã tối rồi, hơn nữa cũng không có nhiều người có được loại chìa khóa đặc biệt này nên họ nới lỏng bảo vệ. Đến trước cửa phòng hắn, cậu dừng lại rất lâu. Lâu đến mức Phác Xán Liệt nghĩ cậu sẽ đi về thì cậu lại ngồi xuống trước cửa. Cậu không gõ, cũng không gọi ai cả. Chỉ đơn giản là đứng trước cửa hồi lâu, rồi ngồi sụp xuống đó. Phác Xán Liệt cảm thấy nếu hắn vẫn đứng ở đây thì cả hai người đều trở thành kẻ ngốc mất, liền bước đến gần. Biện Bạch Hiền cúi đầu, khi cậu phát hiện trước mặt có một bóng đen phủ xuống thì hốt hoảng ngẩng lên. "Anh...về rồi sao?" Biện Bạch Hiền lúng túng đứng dậy. "Sao em không ngủ, chạy tới đây làm gì?" Hắn hỏi. "Em...em tìm anh." Biện Bạch Hiền biết bây giờ còn ngập ngừng che giấu, sẽ mang đến nhiều bất lợi cho mình. "Tìm tôi có việc gì? Vào trong đi." Phác Xán Liệt lướt qua Biện Bạch Hiền, mở cửa phòng bằng vân tay. Vừa bước vào trong, Biện Bạch Hiền đã ôm chầm lấy Phác Xán Liệt. Cậu nhanh chóng nói: "Anh, em muốn nói với anh lời xin lỗi, anh hãy tha thứ cho em. Em thật lòng yêu anh, đây là sự thật. Cho dù anh có không cần em, có ghét bỏ em, có xua đuổi em, em vẫn sẽ yêu anh. Đây là lời thề, không phải lời hứa." Biện Bạch Hiền siết chặt vòng tay. Phác Xán Liệt cả người cứng như khúc gỗ, hắn không biết phải nói gì cho phải nữa. Người hắn yêu suốt sáu năm qua đang đứng đằng sau hắn, đang ôm lấy hắn, đang nói yêu hắn, mà hắn lại chẳng biết phải phản ứng thế nào. Mất một lúc sau, âm thanh giọng nói của hắn mới vang lên trong đêm tối. "Em có biết không, trước đây anh luôn ở phía sau em, nhưng em chưa bao giờ quay lại. Bởi phía trước của em, đã có một người mà em một lòng một dạ hướng tới, cho nên em chẳng đoái hoài gì đến anh. Bây giờ em quay lại, liệu rằng sau này sẽ..." "Sẽ không." Biện Bạch Hiền áp sát mặt mình vào tấm lưng của hắn. "Nếu không xác định rằng mình yêu anh, em sẽ không nói những lời ấy. Anh à, thời gian đã bào mòn sự bồng bột của tuổi trẻ, em bây giờ là một người đàn ông 28 tuổi, không phải thiếu niên 22 tuổi nữa." Phác Xán Liệt im lặng không nói. "Em biết anh lo sợ điều gì, cũng biết em đã mang lại cho anh sự tổn thương sâu sắc, cho nên anh mới không dễ dàng gì chấp nhận em. Nhưng anh yên tâm, em không ép anh phải làm gì hết. Mọi thứ hãy để em." Nói xong, cậu buông tay, vòng ra đằng trước, nhón chân lên hôn hắn. Hai tay cậu vòng qua cổ hắn để đề phòng việc hắn dứt ra khỏi nụ hôn này. Đây là quyết định của cậu, tuy rằng không uống một giọt rượu nào nhưng cậu lại làm một chuyện cực điên rồ, có điều lý trí của cậu rất thanh tỉnh. Cậu biết mình cần người đàn ông này. Cậu biết mình phải làm điều gì đó để giữ lấy hắn, không để hắn đi nữa. Trả bằng cái giá như thế nào cậu cũng chấp nhận. Chất cồn trong khoang miệng của Phác Xán Liệt truyền sang đầu lưỡi của Biện Bạch Hiền. Cậu nhấm nháp từng chút một, tựa như đây là món ăn ngon nhất thế gian. Bây giờ cái gì đều không cần nữa, cậu chỉ cần người đàn ông này, duy nhất mỗi hắn mà thôi. Phác Xán Liệt để mặc Biện Bạch Hiền dẫn dắt mình. Cậu di chuyển thân thể, mang hắn đặt lên trên giường, đè xuống hôn hắn thật sâu. Một lúc sau, cậu cởi quần áo chính mình ra, lại cởi quần áo hắn, rồi từ từ đặt vật nóng cứng của hắn tại hậu huyệt của mình. "Đừng..." Phác Xán Liệt nói ra một chữ, cổ họng hắn đã khản đặc, dĩ nhiên là vì áp chế dục vọng quá lâu rồi. Hắn đổi chủ thành khách, đè Biện Bạch Hiền xuống dưới. Cậu hốt hoảng, tưởng hắn bỏ đi, liền liều mạng nắm chặt cánh tay hắn, nói: "Em tự nguyện, hãy để em làm...anh đừng đi..." Câu cuối rất nghẹn ngào, dường như sắp khóc đến nơi. "Em như thế sẽ làm chính mình bị thương." Phác Xán Liệt giờ mới hiểu tại sao cậu lại có vẻ sợ hãi như vậy, là vì sợ mình bỏ đi. "Không sao đâu, anh cứ tiến vào đi. Em chịu được." Chẳng hiểu lấy đâu ra can đảm, Biện Bạch Hiền lúc này mạnh mẽ quyết đoán chưa từng thấy. Phác Xán Liệt mỉm cười hôn lên môi cậu, bàn tay hắn lần mò xoa nắn hai quả anh đào trước ngực cậu. "Ân...a...ha...Xán Liệt..." Biện Bạch Hiền ưỡn người lên, đón nhận khoái cảm từ hắn mang lại. Mầm nhỏ phía dưới của cậu cũng bắt đầu rục rịch cương lên. Phác Xán Liệt nằm đè lên người cậu, cả hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, mỗi một cử động của hắn sẽ khiến "cậu nhỏ" hắn ma sát lên "cậu nhỏ" của cậu, khiến cậu khát cầu nhiều hơn, mông nâng lên cao. Phác Xán Liệt dùng một ngón tay đưa vào hậu huyệt của cậu, tay còn lại xoa nắn cậu nhỏ phía trên để cậu dời lực chú ý mà giảm bớt đau đớn. "Đau thì nói với anh." Phác Xán Liệt nhẹ nhàng đẩy ngón tay vào trong. Phòng của hắn không có gel bôi trơn, cho nên khi ngón tay khô khốc đưa vào khiến cậu khó chịu. Phác Xán Liệt không thể nhẫn tâm nhìn cậu chịu đau, đành rút tay ra, đi vào phòng bên trong lấy sữa tắm. "Anh, đừng đi, em chịu được." Biệt Bạch Hiền níu lấy tay hắn. "Ngoan, anh đi lấy sữa tắm bôi trơn, không em sẽ đau." Phác Xán Liệt hôn lên trán cậu. Biện Bạch Hiền lúc này mới hiểu ra, trong phòng hắn không có gel bôi trơn. Thì ra là thế, bao năm nay hắn chưa từng đưa người về đây, cũng không có quan hệ bừa bãi nên chẳng có lọ gel nào bên người. Nghĩ đến đây, cậu bật người ngô nghê. Phác Xán Liệt quay lại với chai sữa tắm nhỏ trên tay, nhìn qua cũng biết loại này rất đắt tiền. Khi hắn đổ ra, mùi hương dìu dịu mát nhẹ của nó làm cậu hít vào một hơi. "Thơm quá!" Phác Xán Liệt mỉm cười, xoa sữa tắm lên tay mình, đưa ngón tay vào trong. Sau khi thấy cậu thích ứng được ba ngón tay rồi, hắn mới rút ra. "Anh vào nhé?" Phác Xán Liệt xoa sữa tắm lên "cậu nhỏ" của mình, đặt trước hậu huyệt hồng nhuận của cậu. "Vâng." Biện Bạch Hiền gồng mình lên. "Thả lỏng thả lỏng." Phác Xán Liệt vỗ lên hông cậu. "Cố gắng thả lỏng hết mức, không em sẽ đau." Nói xong hắn đẩy vào thật nhẹ nhàng. "A..." Biện Bạch Hiền rất đau, nhưng sợ hắn sẽ vì thế mà rút lui, cho nên kéo gối che mặt mình, giảm bớt âm thanh. "Thả lỏng nào, từ từ thôi, anh sẽ không vào hết đâu." Phác Xán Liệt xoa xoa hai bên hông của cậu, giúp cậu lấy lại nhịp thở. Sau khi Biện Bạch Hiền đã thả lỏng rồi, Phác Xán Liệt cũng không vội vào, cầm lấy "cậu nhỏ" vì đau đớn mà ỉu xìu của cậu xoa nắn. Khoái cảm lại dâng lên lần nữa, Biện Bạch Hiền mặt đỏ như gấc thở ra từng hơi hổn hển. "Xán Liệt...ưm....anh động đi..." Phác Xán Liệt đã gần như hết chịu đựng nổi, nhưng sợ cậu đau nên hắn cố nhẫn nại, giờ được lời như cởi tấm lòng, liền từ từ đẩy vào trong. Biện Bạch Hiền với tay muốn ôm lấy hắn, hắn liền nói: "Khoan đã, đợi em thích ứng đi rồi anh mới nằm xuống người em được. Bây giờ làm tư thế đó hơi sớm, em sẽ đau." Nếu bây giờ hắn nằm rạp xuống người cậu mà động, thì hắn sẽ không biết được cậu nhỏ của hắn sẽ vào sâu hay nông, cũng không điều chỉnh được nhịp điệu. Vì thế hắn vẫn dùng tư thế ngồi, hai tay nâng chân cậu, từ từ chuyển động thật nhẹ nhàng. Khoái cảm dần dần bao phủ khiến Biện Bạch Hiền chỉ biết nắm lấy drap giường mà rên rỉ, làn da cậu đổi sang màu đỏ đẹp mắt, Phác Xán Liệt nhịn không được cúi xuống vừa hôn vừa liến lên hai quả anh đào trước ngực cậu. Sau khi thỏa mãn bắn ra mà không hề dùng tay, Biện Bạch Hiền chỉ biết thở dốc từng hồi, hai chân cũng không vòng qua eo hắn được nữa, buông thõng xuống giường. Trước đây cậu chưa từng nghĩ mình có thể đạt được khoái cảm với đàn ông, nhất là đạt đến mức này. Có lẽ vì hắn là người mà cậu yêu, cho nên khao khát mãnh liệt hơn chăng? Còn chưa kịp suy nghĩ mông lung, Phác Xán Liệt lại tiếp tục động. Tiếng rên rỉ trong phòng càng lúc càng tăng lên.
|
[Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Chương 50] Cre ảnh: ChanBaekVN Tác giả: Sana Thể loại: Hiện Đại, Cưới trước yêu sau, ngọt ngược, HE. Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), và một số nhân vật phụ khác. ----------------- Bởi vì đêm qua vận động kịch liệt quá nên đến khi trời hửng sáng hai người vẫn ngủ say. Điện thoại của Phác Xán Liệt reo lên, hắn lập tức thanh tỉnh, bắt máy để tránh làm Biện Bạch Hiền tỉnh giấc. "Có chuyện gì?" "Thưa, Dật Minh muốn tìm ngài." Bên kia là giọng bà vú. "Chị mang bé sang nhờ Lương Phúc trông hộ, tôi có việc." Sau đó tắt máy. Nhìn Biện Bạch Hiền ngủ say trong lòng mình, Phác Xán Liệt chợt cảm thấy ấm áp. Hắn ôm chặt lấy người kia, đắp kín chăn, tiếp tục ngủ. Ngủ đến 10h thì Biện Bạch Hiền mơ màng tỉnh lại. Chợt nhớ ra hôm nay phải về, 11h là chuyến bay bắt đầu rồi, vậy nên cậu ngồi bật dậy, bên dưới đau đớn khiến cậu ngã xuống giường, một vòng tay quen thuộc vội đỡ lấy cậu. "Sao vậy?" Phác Xán Liệt hỏi người trong lòng. "Anh, em đặt vé máy bay rồi, một tiếng nữa là bay." "Để anh đổi vé giúp em, nhưng em định khi nào về để dời ngày khác?" Phác Xán Liệt không giữ Biện Bạch Hiền vì hắn nghĩ cậu về là có lý do. "Vậy mai đi." Dù sao hôm nay cậu cũng không thể đi nổi. Phác Xán Liệt gọi điện cho cấp dưới, bảo họ xử lý. Sau đó lại gọi thêm một cuộc nữa, dặn phục vụ mang thức ăn vào. "Nào, anh bế em đi tắm." Phác Xán Liệt đứng dậy. Biện Bạch Hiền ngượng ngùng nằm trong lòng hắn. Phác Xán Liệt cười thành tiếng: "Chúng ta có cái gì chưa làm đâu, em còn ngại gì nữa." Sau đó hắn đặt cậu xuống bồn tắm, thuần thục xả nước, còn đổ tinh dầu vào tạo mùi thơm dễ chịu. Hai người tắm xong thì phục vụ cũng mang thức ăn lên đến. Biện Bạch Hiền sợ người khác nhìn thấy, liền lấy chăn quấn kín người. Dấu hôn hôm qua Phác Xán Liệt để lại trên người cậu không ít đâu. Hai người ăn xong rồi, Biện Bạch Hiền tựa đầu vào vai Phác Xán Liệt cùng hắn xem TV. Lát sau, cậu nói: "Em định về từ chức rồi sang đây." "Sao lại vậy? Chẳng phải em vẫn rất thích công việc hiện tại sao?" Phác Xán Liệt ngạc nhiên. "Công việc dù tốt đến mấy, không có anh, mọi thứ đều tồi tệ." Biện Bạch Hiền nắm lấy tay hắn. "Bạn bè, gia đình chị gái em thì sao? Định bỏ hết à?" Phác Xán Liệt nhéo mũi cậu. "Em muốn sang đây sống cùng anh. Sao, anh có thể nuôi em không?" Cậu cười tinh nghịch. "Nuôi thêm mấy người như em cũng không thành vấn đề." Phác Xán Liệt nói đùa. "Không!" Biện Bạch Hiền hôn lên môi hắn. "Anh chỉ được có một mình em thôi!" "Được rồi, anh chỉ cần em thôi." Phác Xán Liệt chiều theo. "Em không muốn anh về cùng em sao?" Hắn biết nếu bây giờ hắn về với cậu, cậu sẽ vui hơn. "Em thấy mình không có tư cách yêu cầu anh bất cứ điều gì nữa. Tuy rằng nếu anh về với em, em sẽ không còn gì đáng để ước ao. Nơi đó có căn biệt thự chúng ta sống cùng nhau, những nơi từng đi đến, còn có gia đình anh ở trong nước nữa. Nhưng anh về với em thì công việc ở đây phải làm sao? Còn có Dật Minh, học ở đây tốt hơn với bé. Em muốn ở cùng anh, nhưng không muốn làm xáo trộn cuộc sống của anh. Nếu anh lo cho em, mỗi năm về nước một lần là đủ rồi." Biện Bạch Hiền phân trần. "Anh không nghĩ bây giờ em là người xa lạ, hoặc là người đã lầm lỗi với anh. Anh chỉ nghĩ rằng em là người anh yêu, vậy thôi. Cho nên từ giờ về sau đừng nói em không có tư cách hay đại loại những câu gì tương tự vậy nữa. Anh yêu em, nên chẳng có việc gì không thể làm vì em. Cho anh một tháng, sau khi sắp xếp xong công việc ở đây, anh sẽ về với em." Phác Xán Liệt vuốt ve bờ vai trần trụi của cậu. "Không cần đâu, anh hi sinh vì em nhiều rồi, giờ em muốn vì anh làm chút chuyện. Anh đừng cự tuyệt nữa, chỉ có làm thế em mới thấy thanh thản hơn một chút." Biện Bạch Hiền vẫn quyết định như vậy. ----------- Trưa hôm sau, Biện Bạch Hiền quyến luyến bịn rịn chia tay Phác Xán Liệt cùng Dật Minh. Tưởng rằng cậu sẽ về luôn không quay lại, hại cậu nhóc khóc nháo một trận, đến khi cậu ôm vào lòng hứa là một tuần sau sẽ quay lại rồi ở chung với hai ba con bé luôn thì bé mới chịu nín. Phác Xán Liệt biết rằng người kia sẽ quay lại nên không nói gì nhiều, chỉ bảo cậu sau khi về đến nơi thì gọi điện cho hắn. Sau khi về đến nơi, Biện Bạch Hiền nghỉ ngơi một ngày, sáng hôm sau liền đến nhà chị gái cậu - Biện An Nhiên để nói chuyện. Nghe tin hai người quay trở lại, Biện An Nhiên cực kỳ vui mừng. Tuy rằng ban đầu cô không thích việc em trai mình sống cùng đàn ông, nhưng sau khi ông Phác đến nhà nài nỉ rồi tha thiết mong được trả phần ơn nghĩa trước đây ba đã giúp đỡ ông, muốn Biện Bạch Hiền sống cùng Phác Xán Liệt, rồi lo lắng hết thảy cho cô và em trai, cô liền không nghĩ gì nữa. Điều cô muốn là Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt sống thật vui vẻ bên nhau, bởi vì đó là sự kỳ vọng của ông Phác. Hơn cả sự mong mỏi của cô là Phác Xán Liệt đối xử với Biện Bạch Hiền cực kỳ tốt, thế nhưng cậu lại gạt bỏ tất cả chỉ vì Đào Khả Như. Cô gái này ban đầu cô không ghét, nhưng sau này em trai mình vì cô ấy mà không nghĩ tình nghĩa gì với Phác gia, một mực đòi cưới cô ấy, rồi còn cuộc hôn nhân đổ vỡ của hai người, mà lỗi là vì cô ấy nhiều hơn, cô liền không thích. Vì vậy đối với việc em trai "quay về chính đạo", cô ủng hộ hai tay. Em trai nghỉ việc cũng được, định cư ở Mỹ cũng được, chỉ cần hai người sống hạnh phúc là cô yên tâm rồi. ---------- Khi kỳ nghỉ đông cũng kết thúc, Biện Bạch Hiền đến công ty nộp đơn từ chức. Cấp trên của cậu rất lằng nhằng không chịu phê chuẩn, bởi vì cậu đang làm việc tốt, lại có kinh nghiệm và năng lực cao, mất đi nhân viên như cậu quả thật làm cho công ty bị tổn thất nguồn nhân lực. Thế nhưng cậu kiên quyết xin nghỉ, cấp trên hỏi lý do, cậu liền nói: "Ngài thông cảm, tôi sắp kết hôn, người ấy sống ở Mỹ nên tôi phải sang đó định cư." Cấp trên biết cậu đã ly hôn được một năm rồi, lại đơn độc một mình, nay đột nhiên xin nghỉ để kết hôn thì dù cho không đồng ý cũng phải đồng ý. Có điều ông ta buộc cậu vẫn phải đến công ty một tuần để sắp xếp nốt những việc còn dang dở và bàn giao lại công việc cho người khác. Đợi sau khi mọi thứ kết thúc thì Biện Bạch Hiền mới thở phào nhẹ nhõm, gọi điện tìm La Chí Dũng và cô vợ tiểu Hồng của cậu ấy ra ngoài ăn cơm một bữa, coi như là tạm biệt. "Cái gì? Cậu và ngài Phác quay lại với nhau? Cậu sắp sửa sang Mỹ sống?" La Chí Dũng mới khui được lon bia đầu tiên đã lập tức khựng lại vì tin tức này. Biện Bạch Hiền gật gật đầu, cậu để La Tiểu Mễ - con gái cưng của La Chí Dũng ngồi lên đùi mình, cô bé được ba tuổi rồi, cũng cực kỳ lanh lợi cho nên để mặc cậu bế, thỉnh thoảng còn nhờ cậu xé thịt đút cho ăn. Cậu lấy khăn giấy lau miệng cho La Tiểu Mễ, lập tức bị tiểu Hồng giành lấy. "Anh cứ ăn đi cho nóng, Tiểu Mễ để em lo." "Được rồi, không sao." Biện Bạch Hiền cầm ly nước trên bàn đút cho cô bé uống, lại nói với La Chí Dũng. "Thật may vì tôi tìm được anh ấy. Ban đầu anh ấy cũng không chấp nhận tôi, cậu biết đó, trong quá khứ tôi là kẻ khốn nạn mà, hại anh ấy đau khổ vì tôi không ít lần. Giờ dù cho tôi có thành khẩn hay chân thành bao nhiêu phần đi chăng nữa, anh ấy cũng không dễ dàng gì tin tưởng. Tựa như con chim sợ cành cong, việc cần làm là tôi phải luôn khiến anh ấy an tâm." "Ngài Phác biết cậu ly hôn rồi thì có phản ứng gì?" La Chí Dũng cầm cốc bia cụng với cậu một cái. "Cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ hỏi tại sao, vậy thôi." Biện Bạch Hiền nốc một ngụm hơn nửa ly bia. "Rồi cậu nói sao?" "Thì nói sự thật." Biện Bạch Hiền đáp gọn. Tiểu Hồng vừa lau tay cho La Tiểu Mễ vừa hỏi. "Anh tính chừng nào đi? Đi rồi sẽ không về nữa sao?" "Ngày mai anh đi. Chuyện về nữa hay không phải để anh ấy quyết định, anh không biết nữa." Biện Bạch Hiền uống nước do Tiểu Mễ dùng bàn tay nhỏ nhắn của bé đưa tới, cậu mỉm cười véo mặt bé một chút. "Cái gì?" La Chí Dũng quăng chân gà nướng lên bàn, nổi nóng. "Cậu...không ngờ cậu lại mê trai bỏ bạn tới mức đó, hẹn bọn tôi hôm nay thì ngày mai liền đi hay sao? Còn định không về nữa à? Cậu thê nô vừa phải thôi." "Tôi muốn đi sớm là vì ở nơi này chẳng có gì quyến luyến nữa, mà bên kia thì có hai người chờ tôi. Còn nữa, lỗi lầm trong quá khứ là của tôi, bây giờ anh ấy muốn tôi làm thế nào tôi liền làm thế đó, không có tư cách quyết định nữa. Huống hồ anh ấy cũng không yêu cầu tôi cái gì quá đáng hết." Biện Bạch Hiền từ tốn nói, nhưng trong chất giọng có pha lẫn một chút khó chịu. La Chí Dũng thấy mình cũng đã nói hơi quá, liền dịu giọng: "Ừ thì cậu muốn sao cứ làm thế đi, hạnh phúc là được." Nghĩ nghĩ lại thấy là lạ, bèn hỏi: "Cơ mà cậu bảo hai người là ai với ai?" "Xán Liệt, và con của anh ấy." Biện Bạch Hiền mỉm cười. Hai vợ chồng La Chí Dũng hóa đá. Biện Bạch Hiền giải thích một hồi, hai người họ mới hiểu ra, nhưng La Chí Dũng vốn đa nghi nên nói: "Làm sao mà chắc là con của Phác tổng chứ (Phác tổng ở đây là Quý Minh Hiên), lỡ là con của ngài Phác thì sao?" "Con ai cũng không quan trọng, miễn có là được. Hơn nữa tôi biết hiện tại anh ấy vẫn độc thân là đủ rồi." Bởi vì cậu tin tưởng Phác Xán Liệt không nói dối cậu nên mọi chuyện đều có thể nói thật dễ dàng. Mấy người họ hàn huyên một hồi, dường như cũng hiểu ý nhau nên cả hai vợ chồng La Chí Dũng không nhắc tới Đào Khả Như. La Tiểu Mễ buồn ngủ, thế nên bữa tiệc cứ thế mà kết thúc, ai về nhà nấy.
|