Fanfic ChanBaek | Yêu Lầm Cưới Sai
|
|
[Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Chương 41] Tác giả: Sana Thể loại: Hiện Đại, Cưới trước yêu sau, ngọt ngược, HE. Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), và một số nhân vật phụ khác. ----------------- Biện Bạch Hiền sống cùng Đào Khả Như năm đầu tiên rất vui vẻ. Năm thứ hai cũng rất tốt, hai người tình cảm vẫn mặn nồng, tương kính như tân. Năm thứ ba bắt đầu có rục rịch. Bởi vì sau khi xét nghiệm, phát hiện ra Đào Khả Như bị chứng vô sinh. Biện Bạch Hiền cũng có vấn đề, bác sĩ nói đường con cái của cậu không có nhiều khả năng, cho dù có lấy vợ khác thì cũng rất khó có con. Hai vợ chồng sau khi xét nghiệm về thì không ai nói với ai tiếng nào. Biện Bạch Hiền rất thích con nít, từ lúc còn học đại học đã rất cưng chiều mấy em bé mà cậu gặp gỡ. Hai đứa cháu luôn được cậu che chở nâng niu, thương yêu như con ruột vậy. Thế mà bây giờ lại không thể có đứa nhỏ của riêng mình, tâm trạng suy sụp cực độ. Đào Khả Như biết Biện Bạch Hiền rất buồn, lỗi của mình thì nặng hơn cho nên tìm cách để cậu vui. Nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ, thức ăn thì luôn nấu món ngon. Buổi tối thì nấu nước cho cậu ngâm chân để dễ ngủ. Sáng ra thì rời giường đã có thức ăn sáng phong phú để ăn. Thậm chí còn được mát xa nữa. Sau một tuần, hai vợ chồng hòa thuận trở lại. Cuộc sống yên ả lại bắt đầu. Đào Khả Như từng nói với Biện Bạch Hiền rằng nên nhờ người mang thai hộ. Nhưng tinh trùng của cậu bị yếu, cho nên dù có mượn trứng của người khác thì cũng không có nhiều kết quả. Hơn nữa cậu muốn đứa trẻ của mình, không muốn mua tinh trùng của người khác. Chính vì thế vấn đề về con cái được dẹp yên. Năm thứ tư, hai người dần dần bắt đầu có xung đột. Đào Khả Như nấu ăn hơi mặn thì Biện Bạch Hiền sẽ cáu gắt. Biện Bạch Hiền đi uống rượu với đồng nghiệp thì Đào Khả Như hằn học tức giận. Cứ thế hai người liên tục cãi nhau, có khi cả ba ngày cũng không nói với nhau tiếng nào. Có đôi khi trong lúc lớn tiếng cãi nhau, Biện Bạch Hiền nhớ tới Phác Xán Liệt. Người kia từng vì yêu mình mà nhịn nhục rồi chịu đựng những cơn phát hỏa không tiết chế của mình, sau khi mình nói cho hả giận thì người kia vẫn hiền lành đứng ở đó. Cậu biết hắn vì cậu mà hi sinh quá nhiều. Nhưng bây giờ cả hai đã không còn là gì của nhau nữa, kỷ niệm qua rồi thì xem như là dĩ vãng, người cũng đã đi xa. Qua tới năm thứ năm, hai người họ kết thúc những chuyện cãi vã vặt vãnh và ngục tù hôn nhân bằng tờ giấy ly hôn. Chị của Biện Bạch Hiền khuyên nhủ cả hai mãi không được, đành để họ tự tiện quyết định. Sau ba lần mời hầu tòa để hòa giải, cuối cùng hai người vẫn được giải quyết thủ tục ly hôn. Những lần gặp nhau ở tòa án, Đào Khả Như không thèm nhìn mặt Biện Bạch Hiền. Cậu cũng tìm cách né tránh để khỏi phải thấy cô. Biện Bạch Hiền giao lại căn nhà cùng một mảnh đất do hai vợ chồng trong thời gian sống cùng nhau mua được, và một nửa số tiền có trong tài khoản của cậu. Hết tình nhưng còn nghĩa. Tiền bạc là vật ngoài thân, giao cho cô nhiều như vậy cũng coi như đền đáp lại công cô đã chăm sóc mình suốt thời gian năm năm chung sống. Cậu đã nếm trải qua hạnh phúc rồi kết thúc bằng đau thương. Mối tình kéo dài từ năm đầu đại học cho tới khi ra trường rồi đi làm của cậu đã kết thúc như vậy. Kết thúc một cách triệt để, bởi cả hai đã nói sau khi ly hôn sẽ không nhìn mặt nhau nữa. Cậu chán cô, cô chê cậu. Không còn tình yêu, ngay cả tình bạn cũng không còn. --------- Biện Bạch Hiền thuê nhà ở. Cậu không mua nữa là vì cảm thấy mua rồi cứ một mình độc lai độc vãng về duy nhất một chốn, thà cứ thuê, sau đó không thích căn này thì thuê căn khác, hoặc để sau này có bạn gái mới hay kết hôn lần nữa thì để cô gái đó chọn nhà. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, chứ cậu cũng không còn hứng thú gì với hôn nhân nữa rồi. Gần đây cậu rất hay mơ thấy Phác Xán Liệt. Đã năm năm không còn nhìn thấy hắn, nghe tin tức về hắn, cậu hoàn toàn quên mất đã từng có người này xuất hiện trong cuộc sống của mình. Cậu mơ thấy hắn xuống sân bay liền gục ngã, Lương Phúc phải đỡ lấy. Mơ thấy hắn trằn trọc cảm đêm không ngủ, hút liền mấy bao thuốc lá. Mơ thấy hắn rơi lệ trong bệnh viện vì mình nhanh chóng rời đi. Mơ thấy hắn cầm món quà sinh nhật đã tỉ mỉ chuẩn bị dành cho mình trong đau thương. Mơ thấy hắn lái xe bị tai nạn vì mình. Mơ thấy hắn bị mình đẩy ngã xuống sàn gãy tay. Mơ thấy hắn vì mình mà giải thích lý do với ông Phác. Mơ thấy hắn quỳ xuống trước mặt ông Phác, bị ông đánh nhưng vẫn kiên quyết không về nhà, chỉ khi mình mở lời mới chịu dọn về. Mơ thấy hắn trong cơn hoảng loạn, mặc kệ hàng trăm người va chạm gây trầy xước, dưới họng súng và dao găm của bọn ám sát trong khách sạn để tìm mình. Mơ thấy hắn nhẫn nhịn đứng ở đó nghe mình phát tiết sự phẫn nộ. Mơ thấy hắn hằng đêm thao thức, thấy hắn đau đến vã mồ hôi vì vết thương ở cổ tay do mình gây ra. Cứ thế mỗi đêm cậu đều mơ thấy một vài hình ảnh như vậy. Đến hình ảnh hắn nhìn bóng lưng mình sau khi ký đơn ly hôn đã khóc rất thảm thương, đột nhiên từ trong giấc mộng tỉnh lại, cậu thấy mặt mình đầy nước. Phác Xán Liệt, em sai rồi. ------------- Biện Bạch Hiền trả nhà thuê, một mình dọn đồ lái xe đến khu biệt thự Minh Sương. Không phải là cậu nhớ ra nơi này, chỉ là người chủ thuê biệt thự báo với cậu ông ấy có việc gấp nên cùng vợ con sang Pháp được một tháng, sau khi ổn định rồi mới gọi báo cho cậu để trả nhà, bởi ban đầu ông nghĩ sẽ quay về, thế nhưng giờ không cần nữa. Tiền thuê còn lại ông đã chuyển vào tài khoản của cậu rồi. Biện Bạch Hiền lúc này mới nhớ ra mình còn có một căn biệt thự. Bởi năm năm qua chưa từng đi tới, cho nên cậu đã quên bẵng đi. Nơi này vẫn nhộn nhịp và an toàn như cũ, anh bảo vệ cầm chìa khóa nhà của cậu đưa vào máy kiểm tra rồi mới cho vào. Nếu là bác bảo vệ cũ thì có lẽ vẫn còn nhớ mặt cậu, nhưng bây giờ đã thay người mới rồi. Năm năm đã qua. Cậu từ một thiếu niên 23 tuổi trở thành người đàn ông 28 tuổi. Khi cậu mở cửa căn biệt thự, trong nhà vẫn sạch sẽ, tựa như cậu quay lại 5 năm về trước, trở về nhà sau khi chơi về khuya. Khi ấy cậu cũng tự mở cửa rồi khóa lại. Bởi vì người thuê biệt thự của cậu đã trả lại vào tháng trước, cho nên căn nhà vẫn còn sạch sẽ, không dơ bẩn như vẫn nghĩ. Mọi vật trong nhà vẫn như cũ, không có gì thay đổi. Người chủ mới có lẽ đã thay đổi một số thứ, nhưng sau khi trả nhà thì ông ấy đã sắp xếp lại hình dáng ban đầu, bởi cậu yêu cầu ông ấy không được thay đổi bất cứ thứ gì. Đây là nơi mà cậu đã sống hơn một năm, cùng với một người đã không còn là gì của cậu nữa. Biện Bạch Hiền run rẩy ngồi xuống sofa. Đây là vị trí hay ngồi của Phác Xán Liệt, kể cả ngày chia tay ấy, hắn cũng đĩnh đạc ngồi ở đây. Cậu vươn tay vuốt ve lưng ghế, tựa như có người đang ngồi tại đó vậy. "Em yên tâm, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau. Sau khi ly hôn rồi, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, tựa như trên đời này không có Phác Xán Liệt - Kẻ đã yêu em hết lòng." Câu nói này vang vọng bên tai cậu, khiến cậu không kìm được mà đau đớn. Hắn là bởi vì cậu mà cắn răng ký xuống đơn ly hôn. Hắn yêu cậu, nhưng lại chỉ nghĩ cho cậu. Hắn là tổng tài giàu có, muốn bắt trói cậu cả đời ở bên hắn cũng không phải loại chuyện khó khăn gì, nhưng hắn không làm. Chỉ bởi vì hắn yêu cậu nên không muốn ép buộc và gây tổn thương cho cậu. Thế nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương hắn. Biện Bạch Hiền rưng rưng nước mắt đi vòng quanh căn nhà, mỗi nơi dường như đều hiện hữu hình bóng của Phác Xán Liệt. Trái tim co rút đau đớn từng hồi, phải chăng cậu đã bỏ lỡ điều gì quý giá nhất? Người ta bảo rằng, có thể bỏ lỡ chuyến tàu, nhưng không thể bỏ lỡ người yêu mình thật lòng. Bởi chuyến tàu này để lỡ thì đợi chuyến sau, còn người yêu thì sẽ không còn nữa. Bỏ lỡ, chính là đánh mất.
|
[Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Chương 42] Tác giả: Sana Thể loại: Hiện Đại, Cưới trước yêu sau, ngọt ngược, HE. Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), và một số nhân vật phụ khác. ----------------- Biện Bạch Hiền đến trung tâm việc làm thuê vài người giúp việc đến dọn dẹp, sau đó giữ một người lại coi sóc nhà cửa và nấu cơm. Cậu vẫn đi làm như trước đây, nhưng phần lớn thời gian đều cố vòng lại công ty cũ của Phác Xán Liệt. Giám đốc của nơi này không còn là Phác Xán Liệt nữa, mà là Phác Minh Hiên. Nhân viên cũng đã đổi mới không ít, công ty cũng rất phát đạt. Cậu không dám vào, không dám đối diện với Phác Minh Hiên. Tuy rằng trước đây cậu ta đối với cậu rất dễ chịu, nhưng vì cậu mà anh trai phải đau khổ như thế, có lẽ cậu ta không còn hảo cảm gì với cậu nữa. Cậu biết mình đã phạm phải sai lầm rất lớn. Ngoại trừ thời gian đi làm ra, Biện Bạch Hiền hay ngồi ngẩn người ở trong vườn. Cậu nghĩ không biết bây giờ Phác Xán Liệt đang làm gì, đã có gia đình chưa, có con chưa? Cậu run run nhìn số điện thoại của hắn trên màn hình, muốn gọi lại thôi. Có lẽ đã qua năm năm rồi, gọi không được nữa. Suốt mấy ngày do dự, vào đêm cuối thu trời se lạnh đầy cô đơn, cậu quyết định ấn thử. Đầu dây bên kia quả nhiên vang lên tiếng tút tút đều đặn, vậy là vẫn còn dùng. Chỉ là không biết người dùng có phải Phác Xán Liệt hay không. Không có ai bắt máy. Chuông reo lâu đến mức cậu cho rằng bên kia sẽ không nghe, định cúp thì lại vang lên giọng nói trầm ấp quen thuộc. "Alo, ai vậy?" Trái tim Biện Bạch Hiền nảy lên một nhịp. Người cậu nghĩ tới suốt mấy tháng qua, mơ thấy không ít lần đang nói với cậu. Giọng nói này đã qua năm năm, nhưng cậu vẫn nhớ như in, tựa như trở về năm năm trước, cậu từng gọi điện cho hắn vậy. Nước mắt chực rơi xuống, cậu không biết phải nói gì nữa. "Xin lỗi, là ai vậy?" Phác Xán Liệt hỏi lại lần nữa. Sau khi ly hôn với Phác Xán Liệt, cậu đã đổi số điện thoại hơn 10 lần. Có nhiều lý do riêng nên cậu đổi số, vì thế cho dù Phác Xán Liệt có nghĩ đến cậu mà điều tra, cũng chưa chắc có được số hiện tại cậu đang dùng. Mà bây giờ cậu đã rõ, hắn không điều tra về cậu. Lời nói ngày trước của hắn, hắn vẫn giữ lời mà không quên. "Chúng ta, cả đời không tái kiến." Bên kia đã tắt máy. Biện Bạch Hiền che miệng khóc nức nở. Xán Liệt, em không muốn như vậy, có thể tái kiến không? ---------- Phác Xán Liệt nhìn chiếc điện thoại của mình. Ai lại gọi điện cho hắn vào lúc 6h sáng chứ? Tuy rằng lúc ấy vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng vẫn kịp nhìn là số quốc tế, cho nên hắn dùng tiếng Trung để giao tiếp. Hắn thường nhận được mấy cuộc gọi từ bạn bè cũ hoặc của Phác Minh Hiên, tưởng rằng bọn Yên Vũ gọi bằng số mới nên nghe máy. Nào ngờ đầu dây bên kia không nói gì, có lẽ là gọi nhầm số mà thôi. Giấc ngủ bị phá, hắn cũng không còn tâm tình nào nữa, đành dậy luôn. Gần đây đã bắt đầu có thể ngủ ngon giấc, nhưng nếu bật dậy giữa đêm thì không cách nào ngủ lại được. Hắn luôn giữ lại số điện thoại cũ, năm năm qua chưa từng thay đổi lần nào. Tuy rằng lòng đã buông bỏ mọi chuyện, nhưng nơi sâu nhất trong thâm tâm vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó người kia sẽ gọi điện cho hắn. Hắn vẫn biết chuyện này quá mức viễn vông, loại chuyện thiên phương dạ đàm như thế đương nhiên sẽ không xảy ra. Năm đầu tiên vẫn ôm ấp chút mong mỏi, năm thứ hai vẫn thế, qua năm thứ ba, thứ tư, hắn dần dần mất đi hi vọng. Cho đến lúc này, hắn cũng đã triệt để buông tay. Hắn từng định gọi điện cho người kia hàng nghìn lần. Nhưng lần gặp gỡ cuối cùng hắn đã nói cả đời không tái kiến, bây giờ gọi điện, người kia sẽ bắt máy sao? Điều hắn sợ không phải là người kia vĩnh viễn không nhận cuộc gọi, mà sợ rằng khi người kia nghe máy, câu đầu tiên là: "Anh đừng làm phiền tôi!" Sự cáu gắt, căm phẫn, hận thù của cậu đối với hắn là không nhỏ, những ngày tháng cuối cùng còn ở cạnh nhau hắn đã lĩnh ngộ đủ sự giày vò khi người mình yêu thương luôn nói những lời cay đắng. Cho nên sau khi chia tay, hắn vẫn sợ hãi điều đó, như một sự cấm kỵ không nên chạm vào. Con dao vẫn cắm vào trái tim hắn, nếu không biết cách rút ra, chỉ làm vết thương nứt toạc thêm thôi. Hắn chưa từng nghĩ giữa hắn và cậu còn tình bằng hữu. Bởi vì hắn không có tư cách đó. Hắn chiếm của cậu tự do, chiếm hạnh phúc của cậu với bạn gái, cho nên ngay cả là bạn bè thì cũng đã quá xa xỉ, hắn không dám mơ đến. Thế nên hắn không gọi cho cậu là vì ngay cả chuyện lấy tư cách gì, hắn cũng không biết. Người kia vĩnh viễn không thuộc về hắn nữa. Vậy nên hắn chỉ còn cách chôn giấu tình yêu và sự nhớ nhung này vào một góc thật sâu trong trái tim, mỗi ngày đều điên cuồng làm việc để tạm quên đi. Thế nhưng có những tối, hắn lại bật dậy giữa cơn mơ. Trong giấc mơ ấy, người kia xua đuổi hắn, chửi mắng hắn, rồi lại rời đi với một cô gái. Ngay cả khi ngủ cũng không thể yên ổn, hắn thật sự bị bức đến phát điên rồi. Người kia tựa như hình xăm, không phải xăm trên da, mà xăm vào trái tim. Cho dù có tự nói với chính mình rằng hãy quên đi một ngàn lần, nhưng hình xăm đó vẫn luôn nhắc nhở hắn, đã từng yêu một người đến như vậy. ----------- Biện Bạch Hiền biết bây giờ mình ngay cả làm bạn với Phác Xán Liệt cũng không có tư cách, cho nên cậu đành ngậm ngùi mỗi đêm nhìn số điện thoại của hắn mà ngẩn người thật lâu. Rất muốn hỏi hắn gần đây sống có tốt không, đã lập gia đình hay chưa, đang làm gì...nhưng cậu cảm thấy mình không đủ tư cách. Từng là người hắn yêu thì sao chứ? Từng là vợ hợp pháp của hắn thì sao chứ? Tất cả chỉ là đã từng. Tuy rằng không biết có còn cơ hội gặp lại hay không, tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhìn thấy hắn và vợ con hắn, nhưng mỗi khi nghĩ đến điều ấy, cậu lại không kìm được mà rơi nước mắt. Cậu nhận ra gần đây mình đã nhớ hắn quá nhiều, cảm giác này, gọi là yêu thì có đúng không? ----------- Kỳ nghỉ Đông bắt đầu, Biện Bạch Hiền quyết định xách túi đi du lịch. Cậu nhớ rõ Sinh nhật của Phác Xán Liệt vào tháng 11, lúc ấy từng bị ép cùng hắn đi du lịch, cậu đã quên béng mất mà không nói lời chúc mừng hay tặng quà gì. Nhưng cho dù nhớ, cậu cũng không làm. Giờ nghĩ lại, cậu cảm thấy lúc ấy mình quá đáng hết mức, cư nhiên suốt ngày ở cùng suốt như vậy lại chẳng nhớ đến mỗi việc cỏn con là chúc mừng sinh nhật người ta. Có lẽ khi ấy, hắn đã từng rất mong chờ câu nói này của cậu. Biện Bạch Hiền cầm thẻ ngân hàng cùng một ví tiền mặt dày cộm đã đổi thành dolar đi sang Mỹ. Cậu đi đến hòn đảo mà ngày trước từng đi với Phác Xán Liệt. Nơi này có nhiều kỷ niệm quá đỗi, đến đây cậu mới cảm giác thư thái hơn một chút. Đến nơi rồi, cậu thấy mọi thứ thay đổi một cách kỳ diệu. Du khách khắp mọi nơi tụ hợp về đây rất đông đảo, đường đi cũng phải chen lấn nhau. Cậu cố tình muốn đi đặt phòng ở khách sạn cũ, số phòng 520 cũ, nhưng lại không đặt được vì khách sạn đã hết phòng. Xung quanh đây có mấy khách sạn lớn, việc đặt phòng rất dễ dàng. Thế nhưng cậu muốn chỗ cũ, chỉ muốn chỗ cũ mà thôi. Có điều bây giờ không thể làm được việc ấy, bèn đi sang khách sạn khác. Khách sạn này nằm kế bên khách sạn cũ mà cậu muốn ở, tên nó là "Happy Beach Hotel."* *(Vốn tiếng Anh hạn hẹp nên nghĩ nát óc mới ra cái tên đầy củ chuối này, thông cảm cho tại hạ.) 8
|
[Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Chương 43] Tác giả: Sana Thể loại: Hiện Đại, Cưới trước yêu sau, ngọt ngược, HE. Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), và một số nhân vật phụ khác. ----------------- Biện Bạch Hiền trước khi đi đã học một vài từ tiếng Anh thông dụng, còn mua cả quyển từ điển nhỏ để tiện mang theo. Đến khách sạn, cậu cố nhớ ra câu đã học để hỏi, nhưng cô tiếp tân có gương mặt rất Tây lại nói Trung lưu loát, cậu thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cậu nói số phòng mình chọn nhưng cô tiếp tân bảo căn phòng này bình thường giám đốc không cho ghi vào danh mục phòng, nhưng ba ngày trước có một cặp vợ chồng người Trung Quốc vừa mới cưới đã bỏ ra rất nhiều tiền và năn nỉ rất lâu để đặt được số phòng này, cho nên giám đốc đã đồng ý . Vì vậy mong cậu thông cảm mà đặt phòng khác cho. Biện Bạch Hiền đành chọn phòng khác. Số phòng này là 530*, cũng may có người vừa trả phòng này nên cậu kịp thời lựa chọn, bởi cô tiếp tân cũng nói phòng này có rất nhiều cặp tình nhân hoặc vợ chồng đặt nó. *Ý nghĩa của số 530 trong tiếng Trung là "Anh nhớ Em" hay " Em nhớ Anh", vì trong tiếng Trung chỉ có wo với ni, tôi với bạn giống tiếng Anh nên tùy ý mình đảo ngược câu chữ cho phù hợp hoàn cảnh. Tuy rằng ban đầu cậu không hài lòng với khách sạn này một chút nào, nhưng khi vào trong lại có cảm giác rất thích. Khách sạn này trang trí rất đẹp, giống cung điện vua chúa, đẹp hơn gấp trăm lần khách sạn lần cậu đi dự hội nghị. Sau khi vào phòng rồi thì việc đầu tiên cậu làm chính là đi ngủ. Ngủ dậy thì gọi phục vụ mang thức ăn lên, phải nói là khách sạn này thực đơn phong phú, đặc biệt ưu tiên khách người Trung Quốc nên cậu ăn được món quê nhà. *Truyện này lấy bối cảnh ở Trung Quốc nghen mọi người. Biện Bạch Hiền đi đến rất nhiều nơi, hòn đảo này bắt đầu có đông người đến đầu tư nên đã khai phá thêm, cảnh cũ vẫn còn nhưng dưới bàn tay con người nên càng đẹp tinh xảo hơn nữa. Cậu đi vòng vòng, tối lại về khách sạn ngủ. Cứ thế đảo mắt hai ngày trôi qua. Hôm nay Biện Bạch Hiền đi dạo biển vào buổi xế chiều, sớm hơn hôm qua một chút. Trong lúc đang đi, cậu bỗng bị đám nam thanh nữ tú đụng phải, té lăn ra đất. Vừa lúc ấy một anh chàng người Pháp cầm ly cafe nóng đi qua, vì bị cậu đụng vào cho nên hất đổ cafe xuống cánh tay cậu. "Ahhh!" Biện Bạch Hiền hét lên. Anh chàng người Pháp vội đỡ cậu dậy, xổ một tràng tiếng Pháp khiến cậu không hiểu gì cả, chỉ biết liên tục đáp: "I'm Okay, so sorry, coffe...ờm..." Cậu định nói muốn đền tiền ly cafe của anh chàng nhưng lại không biết nói sao. Dường như hiểu ý, anh chàng người Pháp lắc đầu nói không sao, rồi nói thêm một tràng, chắc ý bảo cậu về khách sạn bôi thuốc, xong cậu gật đầu thì anh chàng mới rời đi. Biện Bạch Hiền vì vết bỏng trên tay bắt đầu đau rát cho nên cậu định chạy vội về khách sạn lấy thuốc mỡ ra bôi, nào ngờ lại đụng trúng một người. "Ah, I'm sorry." Người bị đụng trúng không đáp lại, nhưng mùi hương trên quần áo của người này rất quen. Biện Bạch Hiền bắt đầu run rẩy, cậu từ từ ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt quen thuộc đã ở cùng cậu suốt một năm ấy. "Đưa tay đây." Phác Xán Liệt Biện Bạch Hiền hành động như một con rối, đưa tay ra. Phác Xán Liệt cầm trên tay tuýp kem trị bỏng từ lúc nào, nhẹ nhàng thoa lên. Sau khi thoa xong rồi, cả hai người cũng không nói với nhau một lời. Phác Xán Liệt là không biết phải nói gì, còn Biện Bạch Hiền thì đầu óc vẫn còn đang trì trệ. "Anh...anh sống có tốt không?" Phải mất một lát sau, lúc Phác Xán Liệt định rời đi cậu mới thốt ra một câu. "Rất tốt." Phác Xán Liệt đáp. "Anh có thể...nói chuyện với em một lát được không?" Biện Bạch Hiền dè dặt hỏi. Cậu muốn nhân cơ hội này hỏi thăm về hắn. Phác Xán Liệt chưa kịp trả lời, cậu đã thấy một thân ảnh bé xíu chạy đến ôm lấy chân hắn, giọng non nớt nói: "Daddy, hug me." "Ba dặn con phải nói tiếng Trung kia mà?" Phác Xán Liệt cưng chiều bế bé lên. "Ok, à không, vâng ạ." "Đây là..." Biện Bạch Hiền nghe xưng hô của hai người kia đã hiểu sơ sơ, lúc này cậu lại bật ra câu hỏi như thế, không khỏi có chút xấu hổ. "Con trai của tôi, đã được bốn tuổi rồi." Phác Xán Liệt nói. Bốn tuổi? Vậy nghĩa là hắn vừa sang đây đã kết hôn sao? "Em về khách sạn đi. Khi nào rảnh tôi đến tìm em sau." Phác Xán Liệt nói vậy liền ôm đứa bé rời đi. Biện Bạch Hiền thẫn thờ nhìn bóng lưng Phác Xán Liệt. Hắn bế đứa bé rất dễ, chứng tỏ đã quen thuộc với hành động này. Đứa bé cũng có vẻ rất mến hắn, chạy đi tìm hắn như vậy chứng tỏ hai người họ rất thân thuộc. Họ là cha con mà. Rốt cuộc điều cậu lo lắng cũng đã đến rồi. Phác Xán Liệt đã lập gia đình, đã có đứa nhỏ của riêng hắn. Thế còn cậu thì sao? Mấy tháng nay ôm tâm tư đi tìm hắn, nghĩ đến hắn, thậm chí yêu hắn...đều đổ sông đổ biển hết ư? Giờ cậu chỉ biết trách chính mình, hận chính mình. Hiểu ra đã quá muộn, đợi khi quay lại thì tất cả đã thay đổi. Kể cả người từng yêu cậu hết lòng cũng không còn ở đó nữa. Cũng phải thôi, đâu ai có thể đứng mãi một chỗ để chờ người không thuộc về mình quay lại. Nếu cậu là hắn, chắc cũng sẽ làm vậy, sớm kết hôn, có con, bắt đầu một cuộc sống mới. Đời hắn bây giờ đã hoàn hảo, chỉ có cậu vẫn lênh đênh. Gieo gió gặt bão, cậu đang phải hứng chịu thảm cảnh do chính mình gây ra. Biện Bạch Hiền về đến khách sạn, cậu cầm tuýp kem trị bỏng Phác Xán Liệt đưa, cứ vuốt ve mãi. Đây có lẽ là món đồ cuối cùng trong đời cậu có liên quan đến hắn, bởi sau lần này mọi thứ đều kết thúc cả. Cậu dù có yêu hắn đến mức nào thì cũng phải tôn trọng gia đình nhỏ của hắn, đâu thể vì mình mà ích kỷ phá hoại hạnh phúc của người khác, huống chi người này từng hi sinh quá nhiều vì cậu. Vẫn đang nghĩ miên man, cậu quên cả giờ cơm tối. Đợi đến lúc phục vụ phòng gõ cửa bưng vào một mâm thức ăn, cậu mới bừng tỉnh. "Ơ...tôi không gọi thức ăn, có phải cậu đi nhầm phòng không?" Biện Bạch Hiền tròn mắt nhìn. Cậu phục vụ biết không nhầm, nhưng vẫn từ tốn nghe cậu nói hết mới đáp: "Thưa, giám đốc dặn tôi đem đến cho ngài." "Giám đốc?" Biện Bạch Hiền ngạc nhiên lần nữa, cậu có quen đâu? "Cậu nhầm rồi, tôi không quen giám đốc của các cậu." "Ngài là Bạch Hiền tiên sinh đúng không?" Cậu phục vụ hỏi tên xong thì thấy cậu gật đầu, bèn nói thêm. "Giám đốc của chúng tôi tên là Phác Xán Liệt."
|
[Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Chương 44] Tác giả: Sana Thể loại: Hiện Đại, Cưới trước yêu sau, ngọt ngược, HE. Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), và một số nhân vật phụ khác. ----------------- Biện Bạch Hiền nhìn một bàn đầy thức ăn, ngẩn người thật lâu. Phác Xán Liệt là giám đốc khách sạn này ư? Hắn đột nhiên chuyển từ giám đốc công ty sang giám đốc khách sạn nhanh như vậy. Năm năm qua, hắn thay đổi nhiều như vậy, càng ngày càng xuất sắc, còn cậu thì chỉ là một nhân viên quèn không hơn không kém. Người như thế trước kia từng yêu cậu, cậu lại lạnh lùng cự tuyệt. Bây giờ ngẫm lại cảm thấy trước kia mình may mắn quá đỗi. Còn bây giờ, sự may mắn đó có còn dành cho cậu nữa đâu. Cậu đánh mất hết rồi, tư cách làm bạn cũng không có. Người ta bây giờ cao cao tại thượng là một ông chủ giàu có, vợ đẹp con ngoan, cậu làm sao sánh bằng. Bữa cơm trôi qua trong sự tự giễu nhạt nhẽo như thế, nhưng Biện Bạch Hiền vẫn có cảm giác ấm áp. Đây là bàn thức ăn mà người kia dành cho cậu, có lẽ, hắn nghĩ chút tình xưa nghĩa cũ mà bố thí chút lòng thương hại. Cậu không nghĩ xấu cho Phác Xán Liệt, bởi đối với cậu mà nói, bây giờ còn mơ mộng rồi hi vọng nữa thì chính là đào hố tự chôn mình. --------- Ăn uống xong rồi, khoảng 21h thì có người gõ cửa. Biện Bạch Hiền vẫn còn nằm trên giường trằn trọc mãi, vừa nghe tiếng gõ cửa thì lập tức đi ra mở. "Thật ngại quá, tôi phải dỗ Dật Minh ngủ. Em chờ có lâu không?" Phác Xán Liệt lúc này đã cởi vest ra, bên trong mặc áo sơmi màu xám tro sọc trắng, quần âu đen ôm sát làm tôn lên dáng người hoàn hảo vô khuyết của hắn. "À không, mời anh vào." Biện Bạch Hiền mở rộng cửa. Phác Xán Liệt cũng không để ý hay nhìn quanh phòng, dường như hắn chưa bao giờ có ý định tham gia vào cuộc sống của cậu nữa. Đến đây chỉ như để gặp lại bạn cũ mà thôi. "Bữa cơm ngon miệng chứ?" Phác Xán Liệt hỏi. "Vâng." Biện Bạch Hiền rót cho hắn một cốc nước. "Cảm ơn anh đã chiếu cố." Phác Xán Liệt nhận ly nước, nhìn thoáng qua cánh tay cậu, hỏi: "Vết bỏng đã đỡ hơn chưa? Phải thoa thuốc nhiều lần thì mới ổn." "Vâng, đã không sao rồi." Biện Bạch Hiền vuốt vuốt cánh tay bị bỏng, muốn bắt đầu nói gì đó với hắn lại không biết phải nói gì trước. Lúc này Phác Xán Liệt mới đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, hỏi: "Em đi một mình sao?" Biện Bạch Hiền gật đầu. "Em đã ly hôn rồi." Ngoài dự liệu, Phác Xán Liệt không phản ứng gì quá trớn, chỉ à một tiếng rồi thôi. Biện Bạch Hiền vốn định nhân lúc này để kể rõ sự tình ra, nhưng Phác Xán Liệt không nói thêm gì khiến cho cậu có chút bối rối, không biết nên nói cái gì mới đúng nữa. "Cái kia...con trai anh, ờm...cậu bé dễ thương quá." Biện Bạch Hiền định hỏi về gia đình của Phác Xán Liệt, nhưng cậu nghĩ mãi cũng không thể thốt ra được câu "vợ anh đâu?", cho nên đành hỏi về đứa bé. "Ừm, nó tên là Dật Minh, rất ngoan." Phác Xán Liệt giới thiệu tên đứa bé lại một lần nữa. "Vâng, em cũng thấy vậy." Cậu còn đang định hỏi tiếp thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ. "Ba ơi, ba có ở đó không?" Là Dật Minh. "Ừ ba đây, làm sao vậy?" Phác Xán Liệt tự đi ra mở cửa, sau đó bế đứa bé đang mặc một bộ Pijama màu trắng có họa tiết hình thỏ con lên. "Con không ngủ được, ba về ngủ với con đi." Dật Minh tỉnh lại không thấy ba đâu, bà vú cũng ngủ ở phòng khác nên cậu nhóc chạy đi tìm, may mà Lương Phúc nhìn thấy nên đưa bé đến đây, sau đó tự mình rời đi trước. Phác Xán Liệt quay lại nói với Biện Bạch Hiền: "Thật ngại quá, tôi phải mang bé về phòng. Chúc em ngủ ngon." Biện Bạch Hiền từ nãy đến giờ vẫn ngơ ngác nhìn hai cha con bọn họ, cậu đang suy tư không biết mẹ đứa bé đâu, sao nó lại chỉ đi tìm Phác Xán Liệt? Nghe câu cuối của hắn nói, cậu mới có lại được phản ứng. "Ah...Không có gì đâu, anh về dỗ bé ngủ đi. Ngủ ngon." Phác Xán Liệt gật đầu, nói với Dật Minh: "Chào chú đi con." "Bye chú, Goodnight!" Biện Bạch Hiền mỉm cười vẫy tay: "Con ngủ ngon nhé!" Cậu bé cũng cười đáp lại, sau đó vừa vẫy tay vừa ôm cổ Phác Xán Liệt rời khỏi. ----------- Sáng hôm sau Phác Xán Liệt bưng một mâm thức ăn vào phòng của Biện Bạch Hiền, cùng cậu ăn sáng. Hai người tuy không ai nói với ai lời nào, nhưng bầu không khí cũng không gượng gạo. "Dật Minh đâu, sao anh không đưa bé sang cùng ăn?" Biện Bạch Hiền tuy ngoài miệng hỏi vậy, trong lòng lại nghĩ có lẽ đứa bé kia đã ngủ cùng mẹ rồi. "Nó vẫn chưa dậy. À lát nữa phiền em trông Dật Minh giúp, tôi có cuộc họp quan trọng." "Vậy bình thường khi anh bận, bé sẽ ở với ai?" Biện Bạch Hiền định hỏi là "vậy mẹ bé đâu sao không trông bé", nhưng nghĩ hắn nhờ mình chắc có lý do. Có lẽ mẹ bé đang ở nhà chính, Phác Xán Liệt tạm thời mang bé đến khách sạn chơi vài ngày thôi. "À, bình thường thì Kỳ Thư trông, nhưng cô ấy mang thai đến tháng thứ 7 rồi, không tiện nữa." Phác Xán Liệt nói xong thì nhìn đồng hồ rồi đứng dậy. "Khoảng 10' nữa Dật Minh sẽ thức dậy, em cầm thẻ sang phòng tôi ngồi đợi nó dậy rồi chơi với nó nhé, phiền em." "Vâng, không phiền đâu ạ." Biện Bạch Hiền nhận thẻ xong thì đứng lên ra ngoài. Hai người tách nhau ra ở cửa phòng, Biện Bạch Hiền đi về hướng ngược lại. Khách sạn này quản lý rất nghiêm, nếu không có tấm thẻ kia, có lẽ ngay cả việc bước lên cầu thang ở khu đó cậu cũng không có quyền nữa là. Đến được căn phòng ở nơi khuất nhất, cậu gõ cửa hai cái rồi mới dùng thẻ mở ra. Lúc này bà vú đang ở bên trong rửa mặt cho Dật Minh, thấy cậu đến liền nói: "Ông chủ bảo tôi hỗ trợ ngài chăm sóc Dật Minh." Thật ra hằng ngày việc của chị chính là chăm sóc Dật Minh, nhưng đứa nhỏ này rất dính ba mình, cho nên ngoại trừ khi có việc quan trọng, còn lại phần lớn thời gian Phác Xán Liệt luôn dành cho nó. Vì thế nên chị rất vất vả trong việc trông nom Dật Minh mỗi khi Phác Xán Liệt có việc bận. "Làm phiền chị." Biện Bạch Hiền thấy bà vú này còn trẻ tuổi, tầm 38, 39 tuổi gì đó thôi, cho nên gọi chị. Dật Minh đã nhìn thấy Biện Bạch Hiền hai lần, vì vậy nó không ngại ngùng gì nữa, vẫy tay gọi: "Chú, giúp con phết bơ lên bánh mì được không?" Trên bàn gần giường của Dật Minh đã bày sẵn một mâm bánh mì lát và bơ đậu phộng, cậu nhóc đang cắn bánh mì chưa phết bơ. "Được, để chú làm cho cháu ăn nhé?" Biện Bạch Hiền tươi cười bước lại. Bà vú đi ra ngoài, bảo cậu có việc cần thì sang phòng bên cạnh gọi, chị bảo phải đi giặc quần áo cho Dật Minh rồi phơi cho sớm. Dật Minh tính cách rất hồn nhiên và hoạt bát, mặc dù dính lấy ba nhưng lại không sợ người lạ, cũng rất phối hợp với cậu, vừa ăn bánh mì vừa chơi đồ chơi của mình. Biện Bạch Hiền khẽ hỏi: "Tiểu Minh, con có yêu ba không?" "Có ạ." Cậu nhóc trả lời ngay tắp lự. "Vậy...có yêu mẹ không?" Biện Bạch Hiền có chút hoài nghi về người mẹ này của bé. "Có." Cậu bé trả lời không chút suy nghĩ. Biện Bạch Hiền ngoài mặt thì mỉm cười, trong lòng lại tràn đầy chua xót. Chân tướng thì hai năm rõ mười rồi, chỉ là cậu không dám tiếp nhận. Cậu còn rất nhiều điều muốn hỏi, cuối cùng chẳng thể thốt ra khỏi miệng. Biết hắn hạnh phúc là được rồi, cậu còn mong gì hơn thế?
|
[Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Chương 45] Tác giả: Sana Thể loại: Hiện Đại, Cưới trước yêu sau, ngọt ngược, HE. Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), và một số nhân vật phụ khác. ----------------- Biện Bạch Hiền cùng cậu nhóc Dật Minh ăn trưa xong khoảng 15' sau mới thấy Phác Xán Liệt họp xong, trở về. Vừa nhìn thấy hắn, Dật Minh nhanh chóng lao xuống giường, chạy đến gọi: "Ba!" "Ừm, hơn nay ở nhà cùng chú có ngoan không?" Phác Xán Liệt cưng chiều bế bé lên. "Ngoan ạ." Dật Minh hôn lên má Phác Xán Liệt một cái. Biện Bạch Hiền nhìn khung cảnh ngọt ngào này mà ao ước. Cậu ao ước rằng...mình cũng là một thành viên trong gia đình nhỏ của hắn, để giảm bớt sự cô độc quạnh quẽ của mình trong hiện tại. "Anh đã ăn trưa chưa?" Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt bế Dật Minh ngồi xuống cạnh mình, liền hỏi. "Vẫn chưa." Phác Xán Liệt xoa xoa bụng cho Dật Minh. "Còn em?" "Con và chú đã ăn rồi đó ba, ba mau đi ăn!" Dật Minh trả lời. "Nếu anh không chê, em làm vài món cho anh ăn nhé?" Biện Bạch Hiền mở lời. "Vậy phiền em." Phác Xán Liệt cũng không từ chối. Biện Bạch Hiền vội đứng lên. "Không phiền đâu ạ, em đi ngay đây." Phác Xán Liệt gọi lại: "À, em có biết, người mang thai thì thích ăn gì không?" "Cũng...cũng tùy người, có người thích ngọt có người thích chua." Tuy hơi lúng túng nhưng Biện Bạch Hiền vẫn trả lời đầy đủ. "Vậy em làm vài món chua đi, để sang một cái hộp khác. Phiền em." Phác Xán Liệt nói nhưng không nhìn cậu, chỉ nhìn Dật Minh. Biện Bạch Hiền chỉ biết gật đầu, sau đó ra ngoài. Phòng bếp của khách sạn hiện tại chỉ có lưa thưa vài người, bởi giờ cơm trưa đã qua, bọn họ cũng đã đi ăn rồi nghỉ ngơi, chỉ để lại vài đầu bếp ở lại để phục vụ khách vãng lai. Biện Bạch Hiền được chị bếp dẫn vào một khu riêng, chỉ cho cậu từng đồ vật một, rồi sau đó ra ngoài. Cậu vừa chế biến món ăn, vừa suy nghĩ về người phụ nữ mà Phác Xán Liệt nói khi nãy. Là ai mang thai? Chẳng lẽ...là vợ hắn sao? Chắc đúng như vậy rồi, chỉ có người phụ nữ đó mới khiến hắn dụng tâm nhiều như vậy. Nhưng vì cớ gì lại nói với cậu, nhờ cậu làm, trong khi khách sạn này thiếu gì đầu bếp có tay nghề cao đâu? Hay là hắn đã hiểu được tâm ý của cậu, lợi dụng chuyện này để cậu chết tâm? Nếu là vậy thật thì cậu nên bỏ cuộc sớm cho rồi. Mặc dù cậu cũng đã hiểu được bây giờ cậu chẳng là gì trong tim hắn, gặp gỡ hắn ở đây đã là điều may mắn, còn mong gì thêm được nữa? Cứ nghĩ người mình yêu là hắn, mà hắn lại chỉ hướng về người khác, trái tim cậu nhịn không được mà ân ẩn đau. Thì ra cảm giác này chính là như thế, ngày xưa cậu dằn vặt hắn quá nhiều, bây giờ mọi thứ trả về nơi cậu hết rồi. Tự mình nếm trải sự đau đớn mà mình từng dành cho người khác, cậu mới hiểu được ngày xưa mình khiến người ấy đau đến mức nào. Thế mà hắn còn dịu dàng với cậu cho đến phút cuối cùng, quả là cao thượng. Cậu không cao thượng được như hắn, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn. Chẳng lẽ tìm vợ hắn, bảo rằng cậu yêu hắn, muốn cướp hắn ư? Hay trực tiếp đẩy người lên giường, sau đó bắt hắn chịu trách nhiệm? Hoang đường, thật quá hoang đường! Chính cậu đã đẩy hết phần tình cảm ngọt ngào mà ngày xưa đã bất cần hất đổ xuống đáy dại dương, cho nên đau khổ này là tự cậu chọn lấy. Cậu không có quyền thay đổi sự thật, cũng như không thể thay đổi trái tim của hắn nữa rồi. Cậu cũng chẳng thể mang hắn trở về, cũng như không thể mang tình yêu ngày xưa quay trở lại nữa. Giờ đây cậu cô đơn, cậu lẻ loi, cậu chỉ có một mình. Cậu muốn hắn được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc đó phải do chính cậu mang đến, chứ không phải người khác. Nhưng tất cả có phải đã quá muộn rồi không? Biện Bạch Hiền theo trí nhớ nấu cho Phác Xán Liệt ba món mà hắn thích nhất. Đậu xào thịt, bò hầm mộc nhĩ, gà om cay. Canh thì cậu dùng nước hầm xương bò có sẵn nấu thêm một bát canh rau củ nữa. Món này không nằm trong thực đơn hắn thích, nhưng cậu nhớ hắn luôn ăn canh, vì thế làm thêm. Phác Xán Liệt không thích ăn cá, cậu luôn nhớ kỹ điều này. Cậu bưng một mâm thức ăn, tay cầm thêm một chiếc hộp. Mấy món trong hộp tuy rằng không phải làm cho Phác Xán Liệt ăn, nhưng cậu vẫn trau chuốt từng li từng tí để món ăn có vị ngon, lại còn phải thật đẹp mắt nữa. Dù sao thì món ăn này cũng là làm cho người phụ nữ hắn yêu, cậu không thể qua loa. Yêu người đó thì nên trân trọng những ai quan trọng với người ấy, cậu hiểu điều này. Phác Xán Liệt nhìn mâm thức ăn, trong lòng có chút vui vẻ. Hắn cầm đũa lên nếm thử, Dật Minh cũng thích thú nhìn chằm chằm. "Không biết có vừa miệng anh không nữa, đã rất lâu rồi em không xuống bếp, tay nghề chắc cũng không còn tốt." Biện Bạch Hiền dè dặt nói. "Ngon lắm." Phác Xán Liệt đáp, thuận tay gắp một miếng thịt bò đút cho Dật Minh. Cậu nhóc oa lên một tiếng, nói: "Ngon quá ba ơi, cho con thêm miếng nữa." Thấy họ thích thú như vậy, Biện Bạch Hiền bất giác cũng nở nụ cười. Nhưng khi nhìn chiếc hộp bên cạnh, cậu lại không cười nổi. Tuy rằng mất muốn hỏi, nhưng cậu lại ngập ngừng. Cậu sợ rằng đáp án không phải là điều cậu mong muốn. Mà Phác Xán Liệt cũng không nói gì cả, từ đầu đến cuối không nhìn chiếc hộp. Biện Bạch Hiền nghĩ có lẽ lát nữa anh sẽ tự mang nó về cho vợ mình. Biện Bạch Hiền ngồi bên cạnh không biết nên làm gì, lâu lâu lại đưa nước hoặc lau miệng cho Dật Minh mà thôi. Cậu bất giác nghĩ rằng, hình ảnh ba người ngồi trong phòng như thế này, thật giống một gia đình. Tuy rằng chỉ là ảo giác của riêng cậu, nhưng cậu không muốn thoát ra. Dường như bây giờ với cậu, được hưởng một chút cảm giác gia đình cùng Phác Xán Liệt như thế này đã là điều xa xỉ. Thế nên cứ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, dù cho chúng chỉ là bong bóng xà phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan như chưa hề tồn tại. Ăn xong rồi, Phác Xán Liệt bế Dật Minh đi súc miệng. Bên ngoài, Biện Bạch Hiền đã thu thập xong, vừa mang ra cửa thì có phục vụ đi ngang qua giúp cậu chuyển xuống giùm. Hai người trở lại phòng cùng một lúc, Dật Minh dường như đã buồn ngủ, nằm trong lòng Phác Xán Liệt nhắm mắt lại. Bà vú đi qua, thấy thế liền ôm Dật Minh về phòng mình, để Phác Xán Liệt nghỉ ngơi. Phác Xán Liệt không nói gì với Biện Bạch Hiền cả, hắn rút di động ra, gọi cho ai đó. Lát sau Lương Phúc tới, khi anh bước vào nhìn thấy Biện Bạch Hiền liền sửng sốt, nhưng chỉ gật đầu chào hỏi qua loa, không nói gì thêm. "Tay nghề của Bạch Hiền rất khá, tôi nhờ em ấy nấu vài món cho Kỳ Thư. Người mang thai mấy tháng cuối hình như rất thèm ăn, mấy món của đầu bếp cô ấy đều nếm qua thử, tôi muốn thay đổi khẩu vị cho cô ấy nên nhờ Bạch Hiền làm giúp. Anh mang về cho vợ mình đi." Lương Phúc hiếm khi thấy Phác Xán Liệt nói nhiều như vậy, hiển nhiên là đang cao hứng. Anh cầm chiếc hộp, cảm ơn hai người rồi ra ngoài, không nói lời thừa thãi nào.
|