Nam Khôi Khoa Kỹ Thuật Và Tên Bác Sĩ Man Rợ
|
|
|
28.NHỢT NHẠT HƠN LÀN DA RÁM NẮNG Khuyến cáo: Chap này không dành cho những ai có đầu óc trong sáng.
**********
Lời kể của Forth.
"Em có thể chỉ hôn tôi thôi được không??"
Những lời đó được tuôn ra khỏi miệng tôi vốn chỉ để ghẹo cậu ấy một chút, làm cậu ấy sửng sốt lấy chút uy vì cậu ấy luôn khôi lỏi tới mức đáng ghét... Tuy nhiên, khoảnh khắc mắt tôi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai nhưng lại đáng yêu xinh đẹp đó của cậu ấy, tôi lập tức hiểu ra những gì tôi nghĩ vừa rồi, cũng chỉ là dối trá.
Đó là một lời nói dối khi tôi nói tôi chỉ có ý định trêu chọc cậu ấy, một người khôn lỏi như cậu ấy, bởi vì trong suốt thời gian vừa qua, điều này chính là khát khao cháy bỏng nhất của tôi.
Câụ ấy im lặng nhìn tôi. Đôi mắt cậu ấy như đang nghiên cứu những lời nói của tôi thật lòng tới mức nào.
Tôi nhìn lại, để cho cậu ấy biết được tất cả những cảm xúc đang âm ỉ cháy trong lòng tôi. Những cảm xúc mà tôi đã phải cố kiềm chế mỗi lần tôi ở bên cạnh cấu ấy, bởi vì tôi không muốn mọi thứ tiến triển quá nhanh do cậu ấy còn xa lạ và vẫn còn trong quá trình tìm hiểu về vấn đề này.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, sau khi Beam đã hôn tôi tại bãi đỗ xe, vì cậu ấy rõ ràng đã ghen với đám nữ sinh năm nhất đó (dù tôi biết là cậu ấy sẽ không bao giờ thừa nhận đâu) và giúp đỡ khoa chúng tôi, thứ cảm xúc tôi luôn liều mạng kiềm chế bao lâu nay đang treo nặng trên một sợi chỉ và nó đang từng chút từng chút một căng ra muốn đứt. Tôi đã có cảm giác bản thân mình luôn thôi thúc mạnh mẽ để ngậm chặt lấy khuôn miệng kia, để ban thưởng cho những gì cậu ấy đã làm vì khoa chúng tôi.
Nhưng, tôi đang đùa ai đây??
Dù cậu ấy có làm cái gì, tôi cũng luôn cố lấy điều đó làm cơ hội cho chính bản thân mình tiến gần (theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng) tới cậu ấy.
Tôi cố giữ bình ổn nhịp thở khi đôi mắt màu cafe của cậu ấy dần tối hơn, phản chiếu lại rõ ràng hình ảnh của tôi.
Có phải cậu ấy cho phép tôi rồi không??
Tôi tiến gần tới, chỉ vậy cũng đã đủ khiến hơi thở của tôi loạn nhịp. Tôi chờ đợi sự phản đối hay một hành động bạo lực nào đó xuất hiện, nhưng hoàn toàn không có. Thay vào đó, cậu ấy lại thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi, đòi hỏi nụ hôn tới từ bờ môi đang thèm khát của tôi.
Tôi đã chịu thua trước cậu ấy rồi. Đôi môi ấy nhẹ nhàng nhấn vào môi tôi, khiến tôi bùng nổ trong sự ngọt ngào và say sưa. Đôi môi ấy khiến tôi cảm nhận được sự trao đổi từng nhịp thở gấp gáp. Đôi môi ấy ấm áp hơn, mềm mại hơn và ngọt ngào hơn tất cả những gì tôi có thể tưởng tượng ra trong lúc này. Tôi không thể chịu đựng được việc di chuyển tới gần hơn, ấn lưng cậu ấy đặt lên giường. Cảm giác đụng chạm giữa lưỡi chúng tôi tạo xúc cảm mạnh mẽ của sự ấm áp lan tràn tới khắp toàn bộ cơ thể tôi, cho tôi một cảm giác run rẩy, sung sướng từ mỗi dây thần kinh truyền lại, và làm bùng lên ngọn lửa ham muốn trong con người tôi...
Tôi đẩy cậu ấy ra trước khi tôi hoàn toàn mất kiểm soát, điều đó đã bắt đầu với sự phình lên ở một bộ phận nào đó dưới lớp quần tôi rồi, và có lẽ là của cả cậu ấy.
Cậu ấy mở mắt ra và nhìn vào mắt tôi, tìm kiếm lý do sao tôi lại dừng lại.
"Tôi muốn em... Nhưng tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện mà em không muốn" Tôi giải thích, giọng nói trầm đục với sự khao khát khó có thể che dấu được.
"Mày nghĩ, tao không muốn chuyện này sao??"
Không!!
Mọi thứ về cậu ấy đều phản ánh hết tất cả cảm xúc và sự ham muốn của tôi. Tôi có thể cảm nhận được một chút sự kiềm chế còn sót lại trong tôi, đã bay vụt khỏi tầm tay rồi.
"Em biết chuyện gì sẽ diễn ra nếu như chúng ta không dừng lại, đúng không??" Tôi nói.
Lồng ngực cậu ấy phập phồng lên xuống "Tao biết!!"
"Nó sẽ không giống với những người yêu cũ của em đâu"
Tại sao tôi lại thấy nhói trong tim khi nhớ lại những kí ức về điều đó chứ??
Một dấu hiệu của sự tức giận thoáng qua trên khuôn mặt cậu ấy. "Họ không phải người yêu taooooo!!! Sao mày cứ phải khiến cho mọi chuyện xảy ra hoàn toàn bất ngờ như thế?? Và tao biết rõ rằng mày sẽ không bao giờ giống như thế... Mày khác với bọn họ... Mày là Forth... Và..." Cậu ấy đột nhiên trốn khỏi ánh nhìn tới của tôi để che dấu sự xấu hổ đã xuất hiện trên khuôn mặt đáng yêu kia. "... Mày giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim tao" Cậu ấy lầm bầm.
..........
Có phải tôi vừa nghe lời đó từ cậu ấy không?? Trái tim tôi đang đập điên cuồng và mạnh mẽ trong lồng ngực vì có lẽ tôi đã nghe nhầm rồi.
"Em vừa nói gì vậy??" Tôi hỏi, đôi môi hơi run một chút. Nhưng sự ấm áp và vui vẻ quen thuộc đang cuộn lên trong lồng ngực này nói cho tôi biết, tôi đã nghe những lời đó từ cậu ấy.
Tôi đã giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim cậu ấy rồi sao??
Cậu ấy cắn cắn môi dưới để che đi sự xấu hổ. Cậu ấy luôn làm như thế và khiến tôi thấy thật vinh hạnh khi được cắn nó vì cậu ấy.
Cho tới khi tôi nhận ra, tôi đã đang ngậm lấy môi dưới của cậu ấy rồi. Tôi nghĩ, tôi nghe thấy âm thanh cắn xé tất cả sự kiềm chế còn lại trong tôi vì tôi chẳng thể ngăn cản chính bản thân mình thêm một chút nào nữa. Dù sao thì, cậu ấy cũng không chống đối và cũng chẳng đẩy tôi ra. Hơn thế nữa, cậu ấy đáp trả lại tất cả các nụ hôn với sự mãnh liệt và đam mê tương tự khiến tôi thấy trong cơ thể tôi, sự rung động không thể ngừng lại nữa. Tôi cực kì muốn cậu ấy.
"Beam..." Tôi thổi hơi vào tai cậu ấy khiến cậu ấy cứng đờ người. "Làm ơn hãy nói em cũng muốn tôi nữa" Tôi hít một hơi trên má cậu ấy.
"Điều đó chưa rõ ràng sao??" Cậu ấy càu nhàu một chút làm tôi cười.
Đúng, điều đó đã quá rõ ràng rồi!!
"Nhưng tôi muốn nghe chính miệng em nói ra!!"
Cậu ấy thở dài, có vẻ giống như đang thất vọng. Nhưng tôi lại thấy điều đó rất đáng yêu. Cậu ấy quay mặt nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Mày quá mức đáng ghét!!! Mày có biết điều đó không???" Tôi cười ngờ nghệch. "Tuy nhiên, tao vẫn muốn mày. Mày là người duy nhất tao có cảm giác như thế này, làm tao cảm thấy như thế này. Cho nên, nếu như mày không ngừng hỏi mấy câu nhạt nhẽo đó và cứ tiếp tục gây khó chịu cho tao thế này, tao sẽ cho mày ăn giày của tao!!!"
Đây mới chính xác là Beam mà tôi biết!!
Tôi chỉ có thể cười. Sự nóng lên trên khuôn mặt đã vốn đỏ ửng của cậu ấy khiến tôi thấy hoa mắt một chút khi nghĩ chuyện này sẽ thực sự xảy ra. Việc chúng tôi làm tiếp theo sẽ vượt ngoài giới hạn của việc chỉ hôn, không vì tác dụng của rượu cũng chẳng phải là một giấc mơ.
Một cách ngậm ngừng, tôi tiến tới gần cậu ấy, nghiêng người xuống giữ lấy cằm cậu ấy với vài ngón tay, hôn thật nhẹ vào đôi môi ngọt ngào đó rồi trượt xuống cổ.
Dù sao thì, miệng cậu ấy vẫn tốt hơn giày chứ!!
Tôi có cảm giác mạch của cậu ấy đều đập mạnh hơn một chút tại mỗi nơi tôi đặt môi xuống. Tôi cho phép bản thân mình được vui vẻ một chút khi hít một hơi, thở ra trong hương thơm ngon lành của sương mai trong khi bàn tay du ngoạn khắp cơ thể cậu ấy, cởi từng nút áo và cảm nhận làn da đã nóng rực phía dưới.
Hơi thở cậu ấy bỗng ngưng đọng theo cái chạm vào của tôi. Các ngón tay trượt lên vị trí xương sống của cậu ấy. Da cậu ấy nhợt nhạt hơn làn da rám nắng của tôi. Sự cân đối của cơ thể cậu ấy đã hoàn toàn vượt xa những gì tôi tưởng tượng.
Chúng tôi cùng thở dốc, cố giữ cho bản thân phải thật bình tĩnh.
Tôi hôn cậu ấy, một cách mạnh mẽ nhưng chậm rãi, để cho cậu ấy biết được tất cả cảm xúc của tôi trong lúc này. Tay tôi lướt qua một chút vùng bụng đang căng lên của cậu ấy, vuốt ve qua từng nhịp thở lên xuống của cả hai chúng tôi. Sau đó, tôi chạm tới hàng lông mờ với lòng bàn tay, cho tới khi cậu ấy bớt căng thẳng. Cậu ấy cũng đang hồi hộp như tôi vậy.
Hơi thở của cậu gấp dần lên khi tôi lột bỏ từng lớp áo quần đang ngăn cách chúng tôi với đôi tay vẫn còn đang run run còn chưa dám tin đây là sự thật. Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy mọi thứ như lần đầu tiên, dù tôi đã làm chuyện này trước đây rồi.
Chỉ vì lần này là Beam có đúng không??
Nó sẽ khác hoàn toàn nếu như bạn làm điều này với người bạn yêu thương rất nhiều. Mọi thứ sẽ đều giống như lần đầu tiên: sự kích thích, sự vui vẻ, đôi lúc còn là cảm giác các dây thần kinh căng ra tới mức muốn nổ tung. Trong khi đó, cậu người yêu này của tôi cũng đang cởi từng thứ quần áo trên người tôi ra với một cử chỉ thanh tao, đặt từng đốm lửa nhỏ trong mỗi cái chạm lướt qua từ bàn tay ấy lên da thịt tôi.
Lại có thêm một khoảng thời gian đụng chạm, hôn môi trong khi cái quần của cậu ấy bị giật mạnh xuống và vứt xuống đất một cách không thương tiếc. Tôi mơn trớn bàn tay lướt trên đôi chân dài khiến cậu ấy rụt chân lại với tiếng rên quyến rũ phát ra từ đôi môi kia, dẫn tôi tới sự điên cuồng. Tôi liều mạng tập hợp tất cả mọi thứ tôi có thể.
Đột nhiên muốn điều này, tôi trượt tay xuống. Beam mơ hồ nhìn theo vị trí cánh tay tôi di chuyển, vẻ mặt thắc mắc, có lẽ là do sự thay đổi bất ngờ. Bàn tay tôi đặt tại vị trí giữ hai chân cậu ấy, nhấn ngón tay cái vào nơi đó, và cảm nhận cảm xúc rộn ràng điên loạn tại nơi đó. Mềm như lụa nóng.
Tôi nhìn vào cậu ấy với đôi mất hơi bị che mờ bởi dục vọng, muốn cho cậu ấy biết hiện tại tôi muốn cái gì. Cậu ấy nhìn lại tôi với ánh mắt hoài nghi, tuy nhiên, không phản đối những gì tôi có ý định làm. Sự ngầm đồng ý của cậu ấy cho tôi thoải mái đơn giản mà dùng miệng.
Dù đã có rất nhiều kinh nghiệm, Beam lại phản ứng giống một đứa trẻ tới loại cảm giác này. Cậu ấy để lộ ra những tiếng rên mềm mại, hơi sốc và cơ thể cậu ấy di chuyển xung quanh nơi tôi đang đặt nhiều sự chú ý vào đó. Tôi giữ chặt cậu ấy, hưởng thụ từng tiếng rên vô dụng thoát ra từ miệng Beam, thoải mái nghe nó như một bản nhạc du dương dành cho đôi tai tôi. Tôi lướt qua phần đỉnh đầu và cuộn lưỡi vòng quanh đó một chút, thật thú vị với trải nghiệm này, tôi bỗng có chút chần chừ, liếm mút trước khi trượt sâu xuống thêm một chút nữa. Tôi tự thấy bản thân luôn nghiêm túc nhìn theo từng phản ứng của cậu ấy, những phản ứng đó khiến bụng tôi cứng lại, chân run rẩy lo lắng.
Tôi có thể thấy sự phản ứng thay đổi liên tục của Beam nhưng vẫn luôn mang ý chấp nhận bên dưới tôi. Ngước lên, tôi thấy tay cậu ấy đang nắm chặt vào ga trải giường. Những biểu cảm phơi bày trên mặt cậu ấy khuấy động tâm can tôi, khiến tôi càng nhận thấy được sự nóng lên, trướng lên của vật trong miệng.
Tôi bỏ vật trong miệng ra trước khi sự hứng thú bộc phát nhiều hơn, sau đó tự đẩy người lên để xem thử vẻ mặt lúc này của Beam. Cậu ấy đang che mặt lại với cả hai bàn tay, chắc chắn rồi, là để che dấu đi sự xấu hổ.
Thật đáng yêu làm sao!!
Tôi nhẹ nhàng kéo tay cậu ấy khỏi khuôn mặt, để lộ ra ham muốn nguyên thủy trong đôi mặt tôi yêu thích.
Hơi thở của chúng tôi đều gấp gáp.
"Tôi muốn vào bên trong em" Tôi nói với giọng nhẹ nhàng đầy chân thành. "Và tôi cũng muốn em tới bên vòng tay tôi nữa"
Cậu ấy cố gắng ổn định lại nhịp thở. "Mày muốn được on-top hả??"
(On-top: Đơn giản là ở trên hay gọi là công thôi)
"Đúng vậy. Chưa bao giờ từng muốn như vậy hơn thời khắc này"
Mắt cậu ấy hiện lên một chút chần chừ, lo lắng trước khi hướng mắt nhìn về nơi khác, cắn cắn chiếc môi dưới đang yêu một chút.
"Tao không biết... Tao... Tao sợ" Câu nói ngập ngừng thoát ra giống như một đứa trẻ. Cậu ấy chưa từng yếu đuối giống như vậy khiến tôi muốn tự đấm chết chính mình vì đã đưa cậu ấy tới với trạng thái này. Trong lúc này đây, tôi muốn nhẹ nhàng ôm cậu ấy vào lòng mà vỗ về an ủi.
"Nhưng tao muốn làm chuyện này..." Cậu ấy đột nhiên nói khi ngước mắt lên nhìn tôi một chút, đôi mắt ấy thể hiện sự mềm yếu nhưng đầy quyết định. "Tao muốn mày làm tình cùng với tao"
Dù trong lòng vẫn còn chút bồn chồn không chắc chắn, nhưng cậu ấy rõ ràng cũng muốn điều này: cả trong tâm trí, trái tim và cơ thể
Và cả tôi cũng vậy.
"Tôi muốn làm tình với em" Tôi nhẹ nhàng nói, dịu dàng vuốt ve gò má cậu ấy và Beam nhắm mắt lại để từ từ cảm nhận.
Tay tôi trượt khắp chiều dài tay Beam, tìm tới bàn tay cậu ấy, đan chặt từng ngón tay lại với nhau khi tôi tiến lại gần hôn cậu ấy thật chậm rãi và thận trọng. Cơ thể cậu ấy run nhẹ một chút khiến tay tôi khi đang du ngoạn xuống phía dưới cũng chẳng còn vững nữa. Tới cả việc hít thở lúc này cũng quá khó khăn. Việc này chính là một quá trình dài của những nụ hôn thân mật khi cơ thể chúng tôi đã dần liên kết lại với nhau. Bàn tay tôi còn đang di chuyển xuống bên dưới, vẽ một được cong tuyệt đẹp trên cái lưng trắng của cậu ấy. Sau đó, tôi nâng một chân cậu ấy lên, cảm nhận sự ấm nóng chặt chẽ bên trong cậu ấy khi cậu ấy đập gót chân vào lưng tôi.
Tôi bắt đầu làm màn dạo đầu, nhấn một ngón tay đi vào nơi đó để chuẩn bị cho cậu ấy. Nó chặt quá.
Móng tay cậu ấy ghim vào lưng tôi, chửi đổng lên vì đau đớn bởi cảm giác hoàn toàn mới lạ này. Tôi thì thầm vào tai cậu ấy, cố gắng dỗ ngọt một chút bằng lời nói và những nụ hôn, làm cậu ấy tập trung vào cảm giác vui thích thay vì cái nỗi đau không thoải mái vào lúc đầu. Cậu ấy gật đầu thật giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, cho phép tôi và cả bản thân cậu ấy nữa, cảm nhận thêm về bầu không khí lãng mạn xung quanh.
Tôi chuyển động ngón tay ra vào thật chậm, theo một cách cẩn thận. Nhìn cậu ấy đỏ mặt lên với nhưng biểu cảm thay đổi từ nhăn lại do đau đớn tới dần thả lỏng thoải mái, đôi mắt mở lớn hơn và tối dần vì bị dục vọng che mờ. Tay tôi ở nơi đó thấy rất nóng, rất chặt. Ý nghĩ về những gì có thể xảy ra trên giường với cậu ấy đã vượt qua sự câu nệ trong tôi, không chỉ qua những biểu cảm trên khuôn mặt lúc này. Tôi không thể làm gì khác để an ủi ngoài việc hôn cậu ấy hết lần này tới lần khác, trong khi ngón tay tôi vẫn làm công việc của nó cho tới khi cơ thể cậu ấy mở rộng vừa đủ để sẵn sàng tiếp nhận thứ khác...
Tâm trí tôi đã trôi dạt về những điều tưởng tượng và rối bời mà tôi muốn làm cũng cậu ấy, kể từ bây giờ cho tới tương lai. Mắt tôi nhắm lại và cảm nhận nơi mà chúng tôi chuẩn bị kết hợp lại với nhau.
"Em có tin tưởng tôi không??" Tôi hỏi không đầu không đuôi với tất cả khát vọng và nỗ lực để kiềm nén bản thân lại. Đột nhiên, trái tim bỗng thấy bồn chồn với sự thật sắp tới.
"Có" Cậu ấy thở hắt ra, căng thẳng giống như kẻ có tội phải trình báo toàn bộ sự việc với quan toà.
Một cảm giác thoải mái xuất hiện, đánh tan đi sự căng thẳng, xua đuổi đi mọi sự lo lắng trong tôi. Không cần bất kì từ ngữ nào khác cả, chỉ cần một tiếng "Có" ấy đã đủ để tôi biết cậu ấy cho phép tôi... Cho phép tôi đi vào...
... Bên trong cậu ấy.
Mọi kết hợp giữa hai cơ thể với nhau thật đúng nóng bỏng. Đây chính là những gì tôi muốn, và sẽ luôn luôn muốn. Tôi không thể nghĩ ra được bất kì điều gì khác ngoài chuyển động chậm rãi đi vào sâu trong cơ thể Beam. Đỉnh đầu của tôi đã chạm vào nơi sâu thẳm nhất rồi.
Cậu ấy khóc lên và chửi tôi vì chuyện này quá đau đớn, khiến tôi cố gắng hết sức để chuyển động chậm lại và hôn nhẹ an ủi cậu ấy, cam đoán rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Tôi nghĩ, tôi cảm nhận được da tôi đã bih cào rách, một vài nơi còn có máu chảy xuống khi những móng tay của Beam giữ vào lưng tôi giống như toàn bộ mạng sống của cậu ấy đều đặt tại nơi đó vậy. Tôi để cậu ấy làm thế. Tôi không quan tâm dù trên cơ thể tôi có bao nhiêu vết thương, vết bầm tím nếu như việc đó có thể khiến cho cậu ấy thấy thoải mái hơn.
Beam luôn luôn là chiếc bánh răng quý giá của tôi... Là người duy nhất có thể làm đầy trái tim tôi và làm tâm trí tôi thoải mái mỗi khi gặp rắc rối. Là người giao nhiệm vụ và giúp tôi hoàn thành chúng trong suốt cuộc đời còn lại. Việc từ bỏ cậu ấy chính là sai lầm lớn nhất của tôi từ trước tới giờ. Tôi đã làm điều đó một lần và sẽ không bao giờ làm điều đó lần thứ hai. Chẳng còn điều gì có thể ngăn cản tôi được nữa cả.
Tôi cố gắng làm thật chậm rãi và bình tĩnh, dựa theo từng nhịp độ của cậu ấy, tới khi Beam thay đổi cảm giác và có thể chịu được tốc độ nhanh dần lên. Chúng tôi hiện tại đều đang trong một nhịp độ. Quên hết tất cả những sự kiềm chế lúc trước, toàn bộ trọng lượng cơ thể của tôi đều đặt trên người cậu ấy, toàn bộ chiều dài đều đang di chuyển bên trong cơ thể cậu ấy, đâm sâu dần. Tay tôi nhẹ nhàng nắm tay cậu ấy thật chặt. Mọi tri giác đều được vận động tới lúc này: những từ ngữ không rõ ràng nhưng ngọt ngào xuất phát từ đôi môi kia, màu đỏ đáng yêu trên khuôn mặt, sự cử động mạnh và những âm thanh va chạm nguyên thủy, thậm chí là cả sự run rẩy của cơ thể cậu ấy nữa.
"Em là của tôi, Beam". Tôi không thể nhịn được lầm bầm một chút.
"Forth..." Cậu ấy rên rỉ, nghe giống một bản nhạc du dương khi tới tai tôi.
Nhịp vận động cơ thể của chúng tôi ngày càng tăng, cánh tay ôm nhau thật chặt, môi tôi đặt trên cổ cậu ấy, mắt tôi nhắm lại cảm nhận khát khao muốn có cậu ấy lại gần nhất có thể. Tôi đã hoàn toàn ở trong cậu ấy, mỗi cái thúc mạnh đều đưa hết độ dài vào bên trong, cảm nhận sự hưng phấn của việc quan hệ, và tôi vẫn còn muốn vào được sâu thêm nữa
Tôi thấy cậu ấy bắt đầu muốn ra, và dòng chất lỏng màu trắng đầu tiên đã phun ra ngoài, nóng ẩm giống như máu. Beam tới gần tôi, và tôi cũng muốn thử trải nghiệm điều đó, tôi cố giữ một chút, sau đó đưa hết tất cả vào sâu bên trong cậu ấy.
Mọi thứ đều giống như một giấc mơ, cảm giác lâng lâng sung sướng giống như được ở trên chín tầng mây. Uớc gì tôi có thể làm thời gian ngừng lại tại đây, tôi muốn lưu giữ khoảnh khắc này... Mãi mãi...
Tôi nhẹ nhàng đặt môi lên vầng trán đẫm mồ hôi, khoé mắt vẫn còn vương vài giọt lệ, chiếc mũi cao thẳng, gò má phấn hồng, và cả đôi môi quyến rũ của cậu ấy, tất cả đều được cậu ấy vui vẻ chấp nhận.
"Cảm ơn em!!" Tôi thì thầm...
Vì đã cho tôi được trải qua giây phút tuyệt vời này.
Beam mỉm cười trong vòng ôm của tôi.
**********
P/s: Tui chết lâm sàng rồi... Vài ngày nữa tui ngoi lên sau...
**********
Truyện được dịch từ bản gốc tiếng Anh có tên là "Engineering Moon & the Crazy Doctor" của tác giả ChervaChenesEklat Nếu muốn REUP chuyện hãy nói với tui trước và phải Credit ChervaChenesEklat là tác giả.
|
29.NÓ LÀ CỦA TÔI Lời kể của Beam.
Tôi nhăn trán lại khi thấy cách hai thằng bạn híp mắt nhìn tôi. Bọn nó đã nhìn tôi với ánh mắt kì lạ này kể từ lúc tới phòng ký túc của tôi rồi.
Tôi đã gọi bọn nó sáng nay để mượn vở để xem lại bài đã bỏ lỡ từ hai ngày hôm trước. Tôi không thể tới trường được vì... Uhm... Các bạn biết đó... Cảm giác đau đớn khắp toàn thân, đặc biệt là phần hông và m... đằng sau, tôi không muốn đi loạng choạng xung quanh khắp Học viện với cái dáng rề rà chậm chạp như một ông lão đâu. Thêm nữa, với cả đống dấu vết tôi được nhận từ Forth, cái người mà không hề nghĩ tới việc để hickey ở những chỗ dễ che dấu, những thứ đó đều sẽ chỉ thu hút sự chú ý và các câu hỏi từ mọi người, đặc biệt nếu như các bạn có hai thằng bạn thích xía mũi vào chuyện của người khác như tôi.
(Hickey: Cách gọi khác của dấu hôn)
Đó là tại sao, tôi chỉ muốn hai đứa bọn nó đi qua đưa vở cho để tôi chép bài mà không nói gì nhiều với bọn nó cả khi tôi gọi điện đi. Tuy nhiên, tôi ngạc nhiên khi nhìn bọn nó tới với chiếc cặp xách sau lưng và cả đống sách vở cầm trên tay đứng trước cửa phòng tôi sáng nay. Bọn nó nhìn chằm chằm vào tôi một lúc trước khi nói sẽ ở tại phòng tôi và ôn tập bài. Tôi còn chẳng có cơ hội mà phản đối quyết định này khi bọn nó bước thẳng vào phòng, đẩy mạnh tôi sang một bên.
Nghiêm túc này, tao là chủ nhân nơi này và không phải chỉ là một tên người qua đường cho bọn mày muốn đẩy thì đẩy như thế nhá!! -_-"
Điều này làm tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài để bọn nó vào mặc kệ những gì bọn nó đã lập kế hoạch trong đầu.
Nhưng hai thằng quần này, thay vì ngồi ôn tập, chúng nó chỉ ngồi đấy nhìn chằm chằm vào tôi từ đầu cho tới chân giống như tôi giống như tôi là một mẫu xét nghiệm mà bọn nó cần phải quan sát qua kính hiển vi trong khi tôi chép bài.
"Tất cả câu trả lời của bài kiểm tra đều nằm trên mặt tao hả??" Tôi châm chọc, vì tôi không thể chịu cái nhìn kì lạ của bọn nó thêm một giây phút sau nào nữa.
"Bọn tao cũng mong là thế đấy, nhưng mà không có" Kit trả lời. "Mà thêm nữa, cái áo dài tay cổ rùa của mày đó là sao?? Mày đã quên là bây giờ Thái Lan rất nóng hả?? Tao không nghĩ là mày đang ốm vì mày bật điều hoà nhiệt độ thấp nhất. Mày đang nghĩ cái thứ chết tiệt gì trong đầu mày vậy?? Hay... Mày đang cố giấu diếm bọn tao chuyện gì đó??"
(Turtle neck long sleeves: Áo dài tay cổ rùa)
Chết tiệt thằng Kitty KitKat!! Tại sao mày lại mẫn cảm tới mức như vậy hả??
Kể cả thằng Pha cũng đã nhìn tôi với ánh mắt cố ý tọc mạch như KitKat đang nhìn tôi rồi.
Đó là lý do tại sao tôi không muốn nhưng thấy bọn nó đó!!
Bọn nó chỉ thừa cơ hội xía mũi vào chuyện của tôi thôi!!!
"Đây là mẫu thời trang mới nhất!!" Tôi nói, cố gắng rời xa sự nhiều chuyện của hai thằng bạn. "Tao không thể hiểu được mày đã viết cái gì. Thằng Pha, vở bị quăn hết rồi!!!"
"Này!! Đừng cố gắng thay đổi chủ đề bằng cách chê bai việc chép bài của tao. Mày luôn có thể hiểu hết...
Ờ... Đúng rồi -_-"
"... Thêm nữa, tại sao mày nghỉ học tận hai ngày?? Mày thậm chí còn chẳng ra ngoài gặp bọn tao dù phòng của Kit nằm ngay bên cạnh phòng mày."
"Đúng đó," Kitkat đồng ý. "Mày không để tao vào, nhưng thằng Forth thì được... Nếu như mày nghĩ, mày có thể dấu được điều này, Beammie, mày nên nghĩ lại đi. Tao đã lắp cctv trước cửa phòng kí túc của mày rồi, nên tao biết rõ mày không ngủ ở đây vào cái này mày bỏ rơi tao tại khoa Kỹ thuật. Còn nữa, vào sáng sớm ngày hôm sau đó, mày lén lút ở trong phòng với thằng Forth. Nói thật hết tất cả mọi thứ cho bọn tao đi, thực sự đã có chuyện gì xảy ra khiến mày cúp lớp dù bài kiểm tra cuối kì đang cận kề rồi??"
(Cctv - closed circuit television: Camera quan sát)
Tôi nghĩ mắt tôi đã trợn to bằng quả bóng tennis khi tôi nhìn vào nó rồi.
Oi, trời ạ!! Tôi bị choáng với cách suy nghĩ của nó rồi!!
Tôi cảm giác tôi giống như một con chuột nhắt đã sa vào bẫy của hai thằng bạn này rồi.
Thật lòng nói đi, kể từ lúc nào bọn mày nhiều chuyện tới như vậy hả??? Chỉ có tao mới có quyền tọc mạch chuyện của bọn mày thôi nhé!!
Nhưng, tôi đoán rằng, đây chính là những chuyện bạn thân hay làm.
"Thế quái nào cũng được!! Cứ làm như mày không để thằng Ming vào phòng mày đó, Kitty KitKat. Tao cũng đã lắp đặt cctv gại phòng mày đó, tao biết hết tất cả mọi thứ đã xảy ra" Tôi vặn lại.
Tôi không thực sự đặt cctv tại phòng Kit, cũng như nó chẳng làm thế với tôi. Chỉ là thế này, tường phòng kí túc xá này quá mỏng, và đó là điều kiện hoàn hảo cho phép chúng tôi tọc mạch vào đời sống riêng tư của người khác.
Trong mấy ngày tôi nghỉ học, tôi có nghe thấy giọng thằng Ming khi nó đưa KitKat về nhà. Và vì tôi luôn quá 'tò mò' với mọi thứ, tôi đã nhìn trộm bọn nó. Ming đã dùng 'mỹ nam kế' để thuyết phục Kitty KitKat cho phép nó vào phòng. Kit, người đã mắng nó và làm loạn mọi chuyện lên vào lúc đầu, tới cuối cùng, Kit vẫn chịu cho phép Ming vào trong. Tôi đã cố dỏng tai lên nghe dù bất cứ thứ gì bọn nó nói qua bức tường, nhưng tôi lại chẳng nghe thấy gì bất thường ngoài tiếng cười vui vẻ không ngớt của Ming, và cả giọng nói kì quặc của Kit nữa.
Ngày hôm sau, Ming lại đến thăm Kit lần nữa. Dựa theo trực giác của tôi, thằng Ming đang theo đuổi KitKat, một cách chắc chắn.
Sau khi nghe thấy những điều tôi nói, má Kit liền phát nóng tới đỏ lên mặc dù chiếc điều hoà phòng tôi đang để nhiệt độ thấp nhất.
"S... Sa... Sao mày lại ném cái vấn đề đó qua cho tao?! Bọn tao đang nói chuyện về mày!!!"
Tôi đã mong chờ rằng câu nói của tôi sẽ làm trệch hướng chú ý của thằng Pha từ tôi qua Kit. Tuy nhiên, nó lại gật đầu với thằng Kit để thể hiện rằng nó đồng ý.
Có phải nó đã biết sẵn điều này rồi không??
"Điều này cũng chẳng phải mới mẻ gì với tao cả. Ming là bạn thân của Yo. Em ấy đã nói cho tao biết những gì mà thằng Ming muốn. Hơn nữa, Ming cũng đã tới gặp tao và xin tao cho phép theo đuổi Kit rồi" Pha giải thích.
Kit quay về phía thằng Pha. "Cái quái gì vậy?! Từ khi nào mày đã trở thành gà mẹ để bọn nó hỏi sự đồng ý để được cho phép theo đuổi bọn tao chứ??"
"Vậy từ lúc nào hai đứa chúng mày trở thành bot trong một mối quan hệ??" Nó vặn lại
(Bot: người nằm dưới, thụ)
Cả hai chúng tôi đều im lặng.
Ngài Pha Vĩ Đại luôn biết tất cả mọi thứ luôn -_-"
Dù rất rất ghét phải thừa nhận điều này, nhưng đó là sự thật. Nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó giữa tôi và Forth, tôi đã sẵn sàng nằm dưới nó. Dù tôi không hiểu tại sao lúc đó tôi lại chấp nhận nữa, tôi chỉ thừa nhận cái vai trò đó thôi.
Liệu có phải do nó to hơn tôi??
Ừm, giá như lúc đó tôi đã thể hiện cho Forth thấy dù chỉ là một hành động phản đối nhỏ, tôi biết nó sẽ nhanh chóng đáp lại dựa trên sự khoái lạc của tôi...
Chỉ có thể vì điều đó thôi, vì đó là ý muốn của tôi.
Có nó ở trên làm tôi chẳng có chút ý kiến lưỡng lự nào, cảm giác nó cho tôi đã làm toàn bộ các dây thần kinh trong tôi hưng phấn. Những lần chạm vào dịu dàng làm bùng lên ngọn lửa ham muốn mà tôi chưa từng cảm nhận được trước đây...
... Okay. Tôi sẽ dừng lại ở đây. Phần đó đã nói xong rồi, và tôi không nghĩ rằng tôi có thể sử dụng phòng tắm như là nơi yên tĩnh nhất trong phòng do hai thằng quần này một khi tôi bùng nổ vì kí ức vào đêm đó.
Tuy nhiên, cái lưng đau chết tiệt của tôi, tôi thậm chí chẳng thể di chuyển nếu như không nhăn mày một chút. May mắn là nó đã bớt đau hơn rất nhiều rồi do đó tôi có thể làm như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Ngoại trừ, mấy dấu hôn trên cổ tôi đây -_-"
Lần tới, tôi chắc chắn sẽ không cho phép nó để nó làm bất cứ thứ gì nó muốn đâu. Tôi đảm bảo sẽ bắt nó phải nằm dưới tôi và...
... Khoan đã, điều đó có phải có nghĩa tôi đang mong chờ có thêm một buổi đêm nóng bỏng cùng nó?? O_O...
Không!!! Ý tôi chỉ là... Chúng tôi có lẽ...
Shit!!!!
Được. Tôi thừa nhận!! Dù có đau đớn tới mức nào, tôi vẫn mong chuyện đó sẽ xảy ra thêm một lần nữa.
Tôi có thể làm gì đây?? Tôi thấy thật khó để phủ nhận sự đẹp trai của nó... Thêm cả những cái chạm nhẹ...
Shhh!!! Đừng nói với ai về điều này nhé!! Đây chính là bí mật.
"Tao không phải là bot!!" Tiếng hét lớn phản đối đã kéo tôi ra khỏi sự mơ màng.
"Jeez, Kit. Cứ chấp nhận điều đó đi!!" Tôi nói.
Nhưng tôi đoán, tôi không nên nói bất cứ điều gì vì sự chú ý đã quay về phía tôi rồi.
"Vậy, có nghĩa là mày đang thừa nhận mày đã là vợ Forth??"
"Tsk!! Cứ nghĩ cái quái gì chúng mày muốn. Tao sẽ chỉ ở đây ôn tập cho bài kiểm tra ngày mai thôi. Vì một khi tao trượt, cha tao chắc chắn sẽ cắt tiền tiêu vặt" Và tôi chẳng có một chút dự định nào sẽ tiếp tục trả lời câu hỏi của bọn nó, không thèm quan tâm tới cái nhìn thiêu đốt đang hướng tới tôi.
Tôi sẽ chỉ tập trung vào cuốn vở đã bị quăn lại của thằng Pha thôi.
"Có phải mày mặc áo như vậy để che đi mấy vết hickey không??"
M* nó!! Tôi làm dây mực ra vở rồi.
"Sao đột nhiên lại hốt hoảng như thế?? Thằng Pha đã đánh trúng điểm yếu hả??" Kit khúc khích cười.
"Điểm yếu cái con m* mày!! Tao sẽ đạp hai đứa bọn mày nếu không ngừng làm phiền tao!! Tao đang ôn tập đó!!"
"Bọn tao sẽ chỉ dừng khi mày nói hết mọi thứ"
Và rồi, hai thằng như trẻ con mẫu giáo, chơi đập tay với nhau thể hiện việc đã cùng ý tưởng. Bọn nó rõ ràng thích cái sự tọc mạch này lắm đây. Tôi chỉ muốn giơ ngón tay giữa với bọn nó, khó chịu gì đâu!!
"Vậy để tao tổng kết lại một vài giả định bọn tao đã suy nghĩ. Mày đã bỏ rơi Kit vào ngày đó để đi cùng với Forth đến một nơi bất kì, sau đó, mày trao thân cho thằng Forth. Rõ ràng là, mày đã bị đau khắp người và có vài dấu hickey không thể che được, đó là lý do mày trốn học"
Woah!! Có phải thằng Pha đã thuê người nào đó điều tra không??
Thật sự bực bội quá mức khi những gì nó đoán đều đúng hết. Tôi nghĩ, có lẽ nó nên đi làm thám tử hơn là bác sĩ đấy.
"Bọn mày đã biết hết rồi, nhưng vẫn bắt tao nói" Tôi lầm bầm.
Nhưng dường như hai thằng bạn tôi có đôi tai của loài dơi vì bọn nó thậm chí còn nghe được những gì tôi đã lầm bầm.
Kit há hốc miệng nhìn tôi, còn thằng Pha nhếch miệng vì sự xác nhận này.
Vậy bọn nó sẽ để yên cho tôi từ bây giờ đúng không??
"Không đời nào!!" Kit buột miệng.
Đương nhiên, hai đứa bọn nó sẽ không bao giờ để yên cho tôi đâu -_-"
Và, thay vì ôn tập, bọn nó bới móc hết tất cả tới từng chuyện từ những thứ nhỏ nhặt nhất giữa tôi và Forth. Chỉ trừ đêm đó.
Đó là chuyện riêng tư, các bạn biết mà!!
Nhưng bọn nó muốn biết mức độ mối quan hệ giữa chúng tôi ra sao rồi.
Thật lòng thì, chính tôi cũng không biết nữa. Chúng tôi, nói đơn giản, chưa từng có sự đồng ý giữa cả hai. Sau đêm đó, chúng tôi chưa hề gọi tên cho mối quan hệ hiện tại, chúng tôi chỉ biết rằng Forth là của tôi cũng như tôi là của nó.
"Haizz~~ Tao không thể tin được là mày lại làm chuyện đó trước cả em Yo và tao. Tao nghĩ, tao nên tăng tiến độ thôi" Pha nói.
Thật sao?? Bọn nó còn chưa làm?? Thật tốt khi được nghe rằng em Yo đáng yêu của chúng tôi chưa bị vấy bẩn bởi nó!! Hehe!!
"Còn mày thì sao, KitKat?? Bao giờ mới chịu bắt đầu bày tỏ đây??"
Nó cười chế giễu tôi rồi chẳng thèm trả lời luôn.
Ừm, bằng một cách nào đó, tôi có thể hiểu được sự bối rối và không chắc chắn của nó bây giờ, tôi cũng chẳng bận tâm việc trêu chọc nó làm gì. Nhưng tôi sẽ nhớ điều này, đây là lần đầu tiên, tôi sẽ để yên cho nó vào lần này, vì tôi đã ở trong tình huống như vậy rồi. Nhưng về sau, tôi sẽ lấy lại tất cả mọi thứ.
Chúng tôi cuối cùng cũng quay lại việc ôn tập khi bọn nó đã thoả mãn với những thông tin đã có được. Tôi nhận ra rằng bọn nó thật sự sẽ dành cả ngày hôm nay cho việc học. Không có thời gian bên cạnh bé người yêu dễ thương cho thằng Pha vào lúc này, và cũng chẳng có thời gian cho thằng Ming tán tỉnh KitKat...
Vậy cái việc chất vấn của bọn nó một vài giờ trước là thế quái nào?? Đôi lúc, tôi thắc mắc tại sao chúng tôi lại có thể trở thành bạn???
Có lẽ, là bởi vì chúng tôi đều nhiều chuyện tới mức gây khó chịu cho người khác. Chắc đó chính là điều đã nối chúng tôi lại với nhau thành những người bạn thân.
Dù sao thì, vì tôi đã nghỉ học tận hai ngày và đã bị chúng nó đẩy vào ghế nóng của việc tra hỏi, tôi có thể yêu cầu bọn nó giải thích bất cứ thứ gì do tôi không thể hiểu được dù chỉ một thứ. May mắn là, thằng Pha rất giỏi trong việc giải thích, trong khi Kit thu hẹp lại phần kiến thức quan trọng nhất có khả năng cao sẽ vào bài thi. Chúng tôi đều mải mê với việc ôn tập và bàn luận tới mức quên hết thời gian. Và chúng tôi cũng trợn tròn mắt lên khi nghe thấy tiếng chuông cửa vang vọng lên tới khắp cả phòng.
Hiện tại là khoảng một giờ trước nửa đêm!!
"Thằng điên nào lại tới đây vào giờ này chứ??" Pha hỏi.
"Còn người nào khác ngoài chàng người yêu Forth của nó chứ??" Kit thờ ơ trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên khỏi quyển sách nó đang nghiên cứu để nhìn chúng tôi.
Nhưng, tôi biết rõ ràng là nó đang nóng lòng muốn xía mũi vào chuyện của tôi tới chết rồi!!
Tôi nhanh chóng đứng dậy mở cửa. Tôi đã quên không nói cho Forth biết rằng hai thằng bạn kia đang ở đây và nó không cần phải đến vào tối nay như những gì nó từng làm.
Ưm... Nó thật sự lo lắng cho điều kiện của tôi sau đêm đó nên dù thời gian biểu có bận rộn vì sự kiện quan trọng sắp tới, nó vẫn luôn chắc chắn sẽ tới thăm tôi mỗi tối.
Và như những gì tôi đoán trước, tôi được chào bằng một nụ cười ấm áp khi ra mở cửa. Tôi lập tức đóng lại cánh cửa đằng sau tôi để ngăn hai người kia nhiều chuyện. Bọn nó để lộ ra cái nghiến răng đầy tức giận.
"Pha và Kit đang ở trong??" Nó hỏi.
Tôi gật đầu, mặc kệ mấy thằng quần đó. "Bọn tao đang ôn tập cho bài thi ngày mai thôi"
Tôi nhìn nó, Forth có vẻ đang mệt lử rồi, và tôi tự nhỏ giọng nguyền rủa chính mình vì không thể để nó vào trong.
"Mày không nên tới đây muộn như thế này. Mày vẫn còn phải tới trường sớm vào ngày mai mà, đúng không??"
Nó cười. "Em thật giống một người vợ đang lo lắng cho chồng"
Tôi nhìn nó với ánh mắt không biết cảm, điều đó chỉ làm nó cười thích thú. Tôi nghe thấy tiếng sột soạt đằng sau cánh cửa.
"Xin lỗi. Không thể trách được mà. Dù sao thì em cũng biết tôi không thể ngủ được mà không nhìn thấy em..."
Tôi đã từng nói rằng có nhiều lúc tôi chỉ muốn làm nó câm miệng lại chưa nhỉ?? Tôi sẽ không thể nào quen được với việc thổ lộ ngốc nghếch này của nó... Nhưng, cái trái tim kì quặc trong lồng ngực tôi đây lại đập nhanh tới mức tôi muốn ngất.
"Lưng của em thế nào rồi?? Có còn đau không?? Tôi đáng ra không nên..."
Tôi bịt miệng nó lại trước khi nó nói ra thêm bất cứ lời nào nhiều hơn như thế nữa. Tôi có cảm giác cực kì mạnh mẽ rằng có mấy tên đần đang nghe lén chúng tôi nói chuyện sau cánh cửa kia.
"Tao ổn rồi. Mày không cần thiết phải nói điều đó ra đâu" Tôi nhỏ giọng nói và yêu cầu nó cũng làm tương tự vì giờ tôi đã chắc chắn có vài tên nghe lén đang đứng đằng sau cánh cửa này.
Nó cười lớn. Đương nhiên, nó biết tôi nói như thế có ý gì. Nó cũng là bạn của thằng Pha và Kit nữa, nên nó hiểu được sự nhiều chuyện của bọn nó.
Rồi đột nhiên, nó cầm lấy bàn tay tôi đang dùng để bịt miệng nó và hôn vào lòng bàn tay tôi trong khi vẫn không ngừng nhìn vào mắt tôi.
Đó chỉ là một nụ hộn nhẹ nhàng, với ý nghĩa thể hiện sự âu yếm vì chúng tôi không thể nói chuyện, và không còn điều gì khác cả. Tuy nhiên, nó không bao giờ thất bại trong việc làm trái tim tôi đập mạnh.
"Tôi phải đi thôi. Em vẫn còn phải ôn bài nữa. Nhưng đừng bắt ép bản thân quá nhiều"
Tôi gõ nhẹ ngón tay lên mũi nó bởi vì tôi thấy tôi nên làm một điều gì đó.
"Sao cũng được, thưa mẹ yêu. Người cũng cần phải chăm sóc sức bản thân mình trước chứ. Nhìn giống thây ma lắm rồi đó..."
Một âm thanh "ồ..." kéo dài cố ý trêu chọc có thể nghe thấy rõ ràng từ trong phòng. Tôi đạp cửa để ngăn bọn nó lại.
Tại sao tôi lại có mấy thằng bạn thiểu năng tới như vậy nhỉ?? Một ngày nào đó, tôi sẽ khoá cửa nhốt bọn nó lại trong bệnh viện thần kinh!!
Forth cực kì vui vẻ khi thấy bọn tôi như vậy tới mức không thể ngừng cười. Tôi đã suýt nữa muốn đạp mạnh vào chân nó. Tuy nhiên, làm sao tôi có thể làm thế nếu như tôi có thể nhìn thấy nụ cười kì diệu ấy cùng những lời nói thật lòng đó chứ...
M* nó!! Tao đang nghĩ cái quái gì thế này???
Tôi đẩy nó ra để nó có thể về nhà và nghỉ ngơi, trước khi bất kì lời nào gây khó chịu khác thốt ra từ tâm trạng đang phát điên của tôi. Tuy nhiên, thằng Forth chết tiệt này, trước khi rời đi, nó đã kéo tôi lại gần và hôn thật nhanh trên đôi môi đã khô của tôi.
Nụ hôn chúc ngủ ngon, nó nói vậy. Và tôi bị bỏ mặc ở đó không nói được lời nào.
Tôi thậm chí còn không thể gọi nó quay lại khi tôi cứ đứng ở đó, bất động, cho tới khi, tôi thấy một vật gì đó hơi nặng quàng qua vai tôi.
"Woah!! Nó nhanh thật đấy!!" Là giọng của Pha, chủ nhân của cái tay nặng trịch trên vai tôi.
"Giờ tao đã biết làm thế nào để khiến cho Beammie câm miệng lại rồi" Đây là Kit nói.
Rõ ràng, bọn nó đã nhìn thấy khung cảnh đó giữa tôi và Forth.
Tôi có nên lo lắng vì bọn nó chắc chắn sẽ dùng việc này để trêu chọc tôi không dừng hay không??
Không!!! Quan tâm làm cái quái gì chứ?!! Tôi có thể đòi lại từ bọn nó bất cứ lúc nào mà!!
Bây giờ, tôi chỉ thấy trong người đã tràn đầy năng lượng, tôi thấy tôi có thể dễ dàng hoàn thành bài thi vào ngày mai.
"Bọn mày còn chờ đợi cái quái gì nữa?? Chúng ta vẫn còn phải ôn tập đó, mấy thằng quần!!!" Tôi vừa nói vừa cười thoải mái, sau đó đi đầu bước vào phòng.
Từ trong khoé mắt, tôi có thể thấy bọn nó trao đổi ánh mắt hoài nghi cho nhau vì tôi không phản ứng giống như những gì bọn nó đã lường trước.
Ừm, vì tôi không phải KitKat sẽ cư xử một cách bạo lực vì bị bắt đang thân mật với người tôi thích đâu. Dù sao thì, cư xử thể này không phải tốt hơn hay sao??
Ít nhất, bọn nó cũng biết được Forth đã thuộc về ai rồi!!!
**********
Truyện được dịch từ bản gốc tiếng Anh có tên là "Engineering Moon & the Crazy Doctor" của tác giả ChervaChenesEklat Nếu muốn REUP truyện yêu cầu nói với tui trước và phải Credit ChervaChenesEklat là tác giả.
|
30.TUYÊN BỐ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA TÔI Lời kể của Beam.
Ba ngày, ba đêm. Chính xác là tám mươi hai giờ và hai mươi phút kể từ lần cuối tôi được gặp Forth. Đây giống như là ngày dài nhất trong cuộc đời tôi vậy. Mặc dù tôi biết rõ lý do của việc này: Bọn nó đang bận rộn với hoạt động cuối cùng của chế độ SOTUS trong năm nay, trong khi đó chúng tôi có bài kiểm tra cuối kì, nhưng dường như tôi lại chẳng thể hiểu được sự vắng mặt của nó.
Thật đáng mỉa mai nhỉ, phải không??
Nói tới lúc trước, tôi giống như một người lánh nạn luôn tìm cách trốn chạy khỏi kẻ bắt gian. Tôi thật giống một thằng dần vì suốt ngày cảnh giác với sự xuất hiện của nó để tôi có thể biết tôi nên biến mất vào lúc nào. Ở bên cạnh nó làm tôi giống như đang sống trong trạng thái lo sợ rằng tai hoạ có thể ập tới bất cứ lúc nào. Nhưng, sau khi đã tự thừa nhận cảm xúc của chính mình, tôi cũng cần nó ở bên nhiều hơn.
Sao nghe giống như tôi phải dính sát vào người nó mới sống được vậy??
Thế quái nào cũng được!! Quan trọng là... Tôi nhớ nó...
"Tao nghe nói, mấy sinh viên khoa Kỹ thuật sẽ về vào hôm nay sau chuyến đi hằng năm của bọn nó" KitKat đột nhiên lầm bầm.
Hôm nay là Chủ Nhật, nhưng bọn tôi vẫn phải ở trong trường. Chúng tôi vừa hoàn thành được bài kiểm tra cuối kì vào ngày hôm qua, tuy nhiên, KitKat, Pha và tôi bị phân công tới chuẩn bị cho sự kiện từ thiện của khoa cho một trong những quỹ từ thiện tại Trường (mỗi khoa có một quỹ từ thiện riêng) sẽ tổ chức vào thứ Sáu tuần tới, đó cũng là lý do chúng tôi ở đây để giúp đỡ.
Ai đã nghĩ rằng chúng tôi cuối cùng cũng có thể nghỉ sau kì kiểm tra chứ?? Đương nhiên là không bao giờ!!
"Ming của mày đã thông báo điều đó với mày sao??" Tôi hỏi một cách ghẹo gan.
Như bình thường, KitKat lại dễ dàng đỏ mặt.
"Nó không phải là Ming của tao!!!" Kit rít lên. "...Nhưng, đúng vậy... Nó đã nhắn tin cho tao vào tối qua."
Tôi đã nghĩ, điện thoại bị cấm, trừ với đội huấn luyện chứ. Đó cũng là lý do Forth đã bảo tôi nói với Kit nếu như nó có hỏi lý do tại sao Ming không nhắn tin với nó. Tôi đoán là, Ming còn dấu một chiếc điện thoại nữa trong người...
Tôi có nên nói chuyện này với Forth không đây??
"Mày đang nói với bọn tao là mày đã nhớ Ming của mày rồi sao??" Pha nói trong khi sắp xếp lại một vài thứ chúng tôi cần dùng tới.
"Tao chỉ thông báo cho Beammie vì dường như nó đang lo lắng thôi!!"
"Tao?? Tại sao tao phải lo lắng?? Forth nhắn tin cho tao mỗi ngày!!"
"Nhưng mà tin nhắn thôi chưa đủ..." Pha liếc qua nhìn tôi. "Tao cũng thấy rõ điều đó đấy!!"
Tốt lắm!! Quan sát mọi hành vi của tôi. Cứ như là bọn nó không có cảm giác như thế ấy!!
"Vậy còn mày và em Yo dễ thương của mày?? Không nhớ em ấy sao?? Từ những gì mà tao nhớ được, mày hiếm khi để cho em ấy ở một mình. Mày dính với em ấy như bọ hung với chất thải!!"
Nó nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. "Mày không thể dùng phép ẩn dụ nào tốt hơn như thế hả?? Bọn tao không phải bọ hung, càng không phải là chất thải" Rồi đột nhiên, vai nó sụp xuống giống như là đã mất toàn bộ sức lực vậy.
Tôi quay sang nhìn Kit, người cũng có một dấu hỏi to đùng hiện trên mặt giống như tôi vậy.
Có chuyện gì xảy ra với người bạn này của tôi vậy chứ?? Bình thường, không phải nó luôn vui vẻ mỗi lần nói tới bé Yo - người yêu nó sao?? Nhưng hiện tại...
Tôi đá nhẹ vào chân nó.
"Tình yêu của mày có liên quan lớn tới đời sống cá nhân của bọn tao, nhưng mày lại không cho bọn tao biết... Có chuyện gì đã xảy ra??" Tôi thắc mắc.
Chị phụ trách của sự kiện này đã cho phép chúng tôi nghỉ 30 phút. Chúng tôi dùng cơ hội này để tọc mạch vào đời sống tình cảm riêng của thằng bạn này. Dù sao thì, chúng tôi đã quá bận bịu giải quyết với mớ cảm xúc mới có được khiến chúng tôi, đôi lúc, quên mất việc cập nhật thông tin đời sống tình cảm của bạn thân. Đó là cả một chuỗi phim dài mà chúng tôi cần theo dõi. Và giờ, chúng tôi đã bỏ lỡ vài tập phim rồi.
"Chẳng có gì!!" Nó trả lời, nhưng lại thở dài một hơi.
"Ôi, thôi nào. Chẳng lẽ mày muốn bọn tao phải bắt ép mới chịu nói sao?? Mày còn dám lập thoả thuận với Ming và Forth chỉ để chắc chắn rằng chúng nó nghiêm túc với bọn tao, nhưng mày thì lại khăng khăng giữ kín mối quan hệ của mày không chịu nói ra??"
Tôi đồng ý với những gì Kit nói.
"Rồi, có vấn đề gì đã xảy ra??"
*Im lặng...*
Tôi nghĩ tôi vừa mới nghe thấy tiếng quạ bay qua đầu...
Tôi giả vờ gọi điện thoại cho em Yo yêu quý của thằng Pha đề có được câu trả lời chúng tôi muốn. Nó lập tức phản ứng lại ngay khi nghe thấy kế hoạch của chúng yôi. Nó cố giật lấy điện thoại từ tay tôi, nhưng tôi nhanh chóng tránh đi. Cuối cùng, nó buộc phải nói mọi chuyện cho chúng tôi.
Tại sao nó luôn muốn chúng tôi bắt ép trước khi chịu nói hết ra nhỉ??? -_-"
"Đó chỉ là một sự hiểu lầm bình thường thôi. Tao đề nghị em ấy làm chuyện mà mày và Forth đã từng làm (nó làm thật kìa??), nhưng em ấy chứ sẵn sàng cho chuyện đó. Tao tôn trọng quyết định của em ấy. Tuy nhiên, vì bài kiểm tra cuối kì, cùng với đống bài tập chúng ta phải làm, cộng thêm sự kiện từ thiện này nữa, tao không có nhiều thời gian ở bên cạnh em ấy. Yo nghĩ rằng, tao đang ngó lơ, không quan tâm em ấy nữa vì những điều em ấy nói...
... Bây giờ, em ấy đang bỏ qua tất cả các tin nhắn và cuộc gọi đến của tao. Giá như tao có thể bỏ hết đống việc này và đến bên cạnh em ấy ngay bây giờ, tao sẽ rất vui nếu làm được như thế. Có lẽ, tao sẽ bỏ học làm bác sĩ. Tao sẽ tự dựng lên một quán hàng kinh doanh riêng, như vậy tao mới có thêm thời gian ở bên cạnh Yo!!!"
Tôi liếc nhìn Kit. Nó nhìn lại tôi. Cả hai chúng tôi đều đang có cùng suy nghĩ. Rồi, chúng tôi cùng đập mạnh vào phía sau đầu thằng Pha để loại bỏ mấy cái ý nghĩ vớ vẩn đó của nó đi. Nó lớn tiếng chửi bọn tôi trong khi xoa xoa cái đầu đau của nó.
"Mày đang giấu ngài Phana Vĩ Đại của bọn tao ở đâu?? Sau tất cả những gì mày đã làm với em Yo, mày chỉ quay lại làm một kẻ thảm bại như vậy thôi hả??"
"Nhưng..."
"Không có nhưng nhị gì cả. Bọn tao ghét cái cách mày ngu ngốc như thế!! Bọn tao đã giải quyết hết tất cả mọi bi kịch trước đây với mày rồi!!"
"Đúng vậy. Mày cần phải tự giải thích mọi chuyện với Yo, nếu không tao sẽ cướp em ấy khỏi mày. Ai mà không thích một bé người yêu dễ thương như em Yo chứ?? Tao có lẽ đã tán tỉnh em ấy nếu như không biết tới cảm giác của mày rồi!!"
"Cứ như là Forth sẽ cho phép mày làm thế..."
Ờ, chắc chắn nó không cho phép đâu!!
"... Nhưng tao nên làm gì tiếp đây??"
Kit và tôi đều thở dài như đã bị đánh gục bởi sự tuyệt vọng của nó. Ngài Phana Vĩ Đại của chúng tôi rồi cũng sẽ biến thành một kẻ ngốc khi có những chuyện liên quan tới bé người yêu tên Yo của nó.
Chúng tôi nhìn mọi thứ xung quanh. Một vài nhóm khác đang bận nói chuyện với nhau, trong khi người đứng đầu việc tổ chức lại ở đâu đó không thể tìm thấy. Chị ấy chắc đang ngồi ở một quán cafe nào đó với vài món ăn vặt rồi. Chúng tôi dùng cơ hội này để cho tên ngốc Phana lén lút trốn đi.
Có một việc quan trọng hơn rất nhiều trong lúc này còn hơn cả việc theo đuổi em Yo lúc trước nữa.
Còn tôi và Kit lúc này phải chuẩn bị một vài lý do nếu như có bị hỏi... May mắn thay, chẳng có ai dám hỏi cả. Có lẽ, đó là bởi vì chúng tôi đã giả vờ hờn dỗi với nhau khi chúng tôi quay lại. Làm gì có ai muốn gây rối với một Kit cáu kỉnh và một Beam hợm hĩnh chứ...
Hehe!!
...
Gần tới 3h chiều chúng tôi mới hoàn thành được công việc. Nhưng chúng tôi còn phải kiểm tra và kiểm tra lại tất cả mọi thứ để trước sự kiện. Sẽ không có ai muốn thất bại trong chương trình này cả nếu như bỏ qua một vài thứ gì đó... Càng nhiều càng tốt, chúng tôi đều hy vọng chuyện này có thể diễn ra hoàn hảo...
Chúng tôi định về nhà nhưng tôi quyết định muốn đột nhiên tới khoa Kỹ thuật một chuyến. Kit cằn nhằn một chút, nhưng vì tôi là người lái xe, nên nó chẳng có lựa chọn nào khác ngoài đi với tôi cả. Giống như tôi thôi, nó cũng muốn biết mấy chàng kỹ sư đó đã về tới nơi chưa. Forth đã gửi tin nhắn cho tôi sáng nay, nói là bọn nó đang trên đường về. Chỉ có thế. Chẳng còn tin nhắn hay cuộc gọi tới nào khác sau lúc đó cả...
... Không phải là tôi đang chờ nó cập nhật thông tin...
Chỉ là, tôi có quyền được nghe thông báo, không phải sao??
Tôi không yêu cầu nó phải thông báo mọi thứ cho tôi trong mỗi phút trôi qua... Tôi chỉ muốn biết nó đang làm cái gì, nó đang ngồi cạnh ai, nó đang nói chuyện với ai...
Ờ... Ừm...
... Con m* nó!! Tại sao tôi phải giải thích mọi thứ cho chính mình chứ?? Cứ như là nó đáng giá lắm để tôi phải biết ấy... Haizz... Thế quái nào cũng được.
Chúng tôi chưa tới toà nhà khoa của các chàng kỹ sư thì đã thấy xe buýt đang đưa bọn họ về rồi. Tôi đỗ xe gần mấy chiếc xe buýt nơi tôi có thể dễ dàng nhìn thấy mấy sinh viên đang xuống xe. Hình như, bọn nó cũng vừa mới về tới nơi thôi.
Tuy nhiên, tôi không thể hiểu nổi sao mấy cô nàng kia đã có thời gian để tập hợp quanh hai chàng trai cao lớn đang giúp đỡ mọi người bê đồ đạc xuống khỏi xe buýt rồi. Lúc bọn nó xuất hiện, tôi đã nghĩ rằng mấy cô nàng kia còn chẳng quan tâm tới hành lý của chính mình mà chỉ cố gắng làm mọi cách thu hút sự chú ý của đàn anh huấn luyện cùng với Nam khôi trường thôi.
Tôi đẩy mở cửa kính xuống.
"Mấy thằng đần đó!! Bọn nó lại thể hiện đúng không??" Kit càu nhàu khi nhìn lén một chút.
"Tsk!! Bọn nó lúc nào cũng thích thể hiện!!" Thực ra chỉ cần bọn nó xuất hiện cũng đã được coi là thể hiện rồi.
"Vậy bọn nó đang làm gì?? Chúng ta có nên làm bọn nó ngừng màn trình diễn đó lại không??"
"Không!! Cứ để bọn nó ở đấy một lúc. Dù sao thì người vui vẻ cuối cùng vẫn là chúng ta!!"
Tôi sẽ để cho mấy cô nàng đó hưởng thụ những giây phút tuyệt vời cuối cùng bên Forth. Bởi vì nhìn lén Forth, là tất cả những gì mấy cô nàng đó có thể làm.
Sao nghe giống như tôi đang thi đấu với mấy fan nữ của nó vậy trời?? -_-" Tôi đang ngày càng trở thành một tên có tính chiếm hữu cao rồi đó!!
Rồi tôi nhìn thấy nguồn gốc của sự chiếm hữu trong tôi.
Dream - con rắn đó đang xuống từ xe buýt. Cô ta liếc nhìn nới ồn ào như cái chợ của đám đông kia với cái nhìn khinh khỉnh, sau đó liền quay đi. Cô ta đã nhìn thấy tôi và cũng bởi vì như gì đã làm, cô ta lập tức nhăn mặt lại. Tôi, ngược lại, vui vẻ vẫy tay chào hỏi cô ta.
"Rất thích việc chế giễu cô ta, có phải không??" Kit nói.
Dù không muốn thừa nhận... Nhưng đúng là như thế!!
Sau khi Forth biết được tôi mới là lý do thực sự mà bọn nó có thể giữ lại được truyền thống, nó đã tới nói chuyện một mình với con rắn Dream. Không phải là mắng nhiếc hay chửi rủa cô ấy (tôi đã mong rằng nó sẽ làm thế nhưng nó lịch sự theo một cách đáng ghét) vì đã nói dối bọn họ. Hai người chỉ nói chuyện thật nghiêm túc với nhau và đó cũng là lúc một chút tình cảm cuối cùng còn sót lại của Forth dành cho cô ta đặt dấu chấm hết. Và bây giờ, cô ta chỉ là một người quen khác của Forth mà thôi. Nếu như có một điều mà Forth ghét nhất, thì đó chính là bị lừa dối vì bất kể một lý do gì. Do vậy, cô ta không thể lại gần được người đàn ông mà cô ta cho là chàng hoàng tử trong mơ hay là câu chuyện cổ tích.
Tuy nhiên, vẫn có vài thành viên của đội huấn luyện vẫn tin tưởng mấy lời nói dối cô ta thêu dệt lên, đó là lý do tại sao cô ta vẫn vênh váo đi xung quanh và trưng ra khuôn mặt xinh xắn chết tiệt đó.
Cô ta liếc tôi một chút trước khi tức giận bỏ đi. Tôi không thể ngăn bản thân khỏi việc cười ngờ ngệch như một thằng ngốc.
Tôi đã từng nói với các bạn rồi đúng không?? Chẳng ai có thể thắng được Beam Baramee này cả.
"P!!" Ming hét lớn để thu hút sự chú ý của bọn tôi. Nó cuối cùng cũng nhìn thấy tôi, và vẫy tay mạnh mẽ hướng tới như mọi khi.
Tôi vẫy tay lại với nụ cười rộng ngoác tới mang tai trên mặt. Forth nhìn về phía chúng tôi và lập tức khoe ra hàm răng trắng đều với tôi.
"Nhanh lên và hoàn thành hết tất cả mọi thứ bọn mày đang làm đi!! KitKat sẽ khao chúng ta ngày hôm nay!!" Tôi hét lên.
KitKat chửi thầm và đấm tôi một cái thật nhẹ.
"Nó cũng có vài điều muốn bày tỏ!!!" Tôi không dừng lại sau cú đấm đó mà nói thêm.
"Con m* mày chứ, thằng Beammmmmm!!!!!"
Mắt thằng Ming sáng rực lên khi nghe điều đó và nó chẳng chần chừ chút nào mà chạy về phía chúng tôi.
"Anh có gì muốn nói sao, KitKat của em??" Nó hỏi trong khi chống người lên ô cửa sổ đang mở.
Kit mắng lại, "M* mày nữa!! Mày nói chuyện chẳng có chút quy tắc nào cả. Ai kêu mày gọi tao là KitKat?!!! Là P'Kit!!!"
"Nhưng, em sẽ trở thành người yêu của anh, và em muốn gọi anh là 'KitKat của em'..." Nó bĩu môi. Sau đó, một nụ cười xấu xa xuất hiện trên môi nó "... Hay anh muốn em gọi anh là Honey?? Hay là Sweetie Pie?? Hay Bunchy Rolls??"
(Honey: Mật ong; Sweetie Pie: Bánh ngọt; Cái 'bunchy rolls' thì mình không rõ nghĩa lắm nhưng nói chung đây đều là những từ được sử dụng dành cho người yêu, vợ chồng, con cái, bạn bè thân thiết và nhiều lúc người ta có thể dùng cho thú cưng
|
CHƯƠNG ĐẶC BIỆT 1: NỐT RUỒI Lời kể của Beam.
Bên cạnh cuộc thi 'Trăng và Sao' hằng năm của trường, còn rất nhiều sự kiện khác mà mọi người đều mong chờ... Đó chính là ngày hội chợ của Trường, thường bắt đầu trước kì nghì Giáng sinh.
Đó là một sự kiện diễn ra trong vòng ba ngày, nơi tất cả các sinh viên, nhân viên và khách mời tới từ các trường đại học, các khu vực, hay bất cứ nơi nào khác có thể vui vẻ tới đây thưởng thức nhiều mặt hàng khác nhau được chuẩn bị tại khoảng sân rộng của trường đại học bởi sinh viên từ nhiều khoa khác nhau.
Đây là khoảng thời gian tốt nhất để chúng tôi có thể thể hiện hết tất cả những hiểu biết và kĩ năng đã được học từ trong quá trình chọn nghề nghiệp trong tương lai:
Như khoa Nông nghiệp đã dựng quầy hàng để bán những nguyên liệu được thu hoạch tới từ chính vườn trồng của khoa đó;
Khoa Nghệ thuật Giao tiếp đã dựng một sân khấu cho những trò chơi giải trí nhỏ;
Khoa Nấu ăn Nghệ thuật làm mọi người thèm muốn những món ăn đẹp mắt của họ;
Khoa Khoa học trưng bày những thí nghiệm, phát minh tuyệt vời dành cho mọi người;
Khoa Kỹ thuật tự dựng lên một trò chơi do chính họ làm;
Vân vân và vân vân...
Nhưng tôi không thể hiểu được ý nghĩ chết tiệt của đứa nào đưa ra khiến khoa chúng tôi quyết định sẽ dựng rạp hàng cafe cosplay cùng với việc hỏi ý kiến thoải mái về các vấn đề y học.
Nghiêm túc thì, tôi không thể tìm được mối liên hệ của hai thứ này, bên cạnh đó cái menu mà chúng tôi có đều dựa trên những món ăn kiêng theo mức trung bình mà một người được phép tiêu thụ.
Pha, Kit và tôi xung phong làm nhân viên tư vấn sức khoẻ cho khách hàng. Tuy nhiên, những đàn anh đàn chị đáng yêu của chúng tôi dường như đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi khi họ phân công chúng tôi vào nhóm phục vụ bán hàng cafe cosplay. Họ giải thích rằng chúng tôi còn chưa sẵn sàng để làm các bài kiểm tra sức khỏe cho khách hàng nữa...
Thật sao???
Tôi sẵn sàng để nghỉ ba ngày và không thèm quan tâm một chút nào tới việc mất điểm rèn luyện hay điểm thi của môn (vì các giáo sư muốn bọn tôi tham gia vào sự kiên này và các thầy cô sẽ xem phần trình diễn của bọn tôi), chứ không phải là tham gia vào bữa tiệc cosplay ngu ngốc này. Tuy nhiên, mấy thằng bạn thiểu năng này của tôi đã kéo tôi ra khỏi phòng trước khi tôi có thể bỏ trốn.
"Chúng ta sẽ làm điều này cùng nhau!! Một người vì mọi người và mọi người vì một người!!!" Bọn nó nói như thế đấy -_-"
Và giờ, tôi đang ở cùng bọn nó với vẻ ngoài gây khó chịu, trong một chiếc váy Lolita...
(Đây là chiếc váy Lolita đơn giản nhấy thường được sử dụng cho các cô hầu)
Đúng vậy!!! Họ để cho chúng tôi mặc váy Lolita!! Một cái váy đó, thật đúng không thể tin được!!!
Đàn anh đàn chị tặng cho chúng tôi một nụ cười tán thành, nói rằng chúng tôi thật hoàn hảo và chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều khách hàng tới cái quán cafe cosplay của bọn họ.
Thực ra, sự kiện này giúp quảng bá trường cũng như giúp tăng thêm nguồn tài chính vào cho mỗi khoa. Dù sao, mọi người đang làm mọi thứ để các gian hàng có thể thu hút nhiều khách hơn.
Và các đàn anh nghĩ, chúng tôi chính là những vật may mắn xuất sắc nhất của khoa.
Tôi liếc nhìn hai thằng bạn. Bọn nó cũng nhìn lại tôi như để nói rằng đáng ra bọn nó cũng nên bỏ trốn thật xa khỏi nơi này giống như tôi. Có lẽ, bọn nó không thể ngờ được rằng sẽ phải mặc như thế này.
Tại sao mọi người không để cho chúng tôi mặc đồ Naruto?? Hay Luffy?? Hoặc là Levi cũng được mà!! Tại sao chúng tôi lại phải mặc như những cô gái dễ thương thế này?? Bọn họ còn trang điểm cho chúng tôi nữa dù đã bị phản đối một cách bạo lực!!!
(Dành cho như ai chưa biết)
(Naruto)
(Luffy - One Piece)
(Levi)
Con m* nó!! Đúng chết tiệt mà!!
Tôi đã chửi đổng lên trong đầu hàng nghìn lần rồi. Tôi không thể chửi thề trước mặt các đàn anh được, dù tôi thực sự đang rất muốn làm như thế đây.
Lúc chúng tôi bước ra khỏi phòng thay đồ, có tiếng thét lên từ đám đông chỉ trong một tích tắc. Và dù chúng tôi còn chưa mở sạp hàng, đã có cả một hàng dài người xếp ngay ngắn trước mắt chúng tôi rồi.
"Đây chính là điều mà anh nói tới đó" Chủ tịch khoa của chúng tôi nói với nụ cười hài lòng. "Làm tốt lắm, các chàng trai!!"
Anh ấy vỗ vai chúng tôi, rồi rời đi, có lẽ, là đi dạo xung quanh.
Tôi ước rằng tôi có thể làm bất cứ điều gì khác ngoài ở nơi mấy cái sạp hàng chết tiệt này và làm vật cầu may cho mọi người.
"Họ dễ thương thật đó!!! P'Kit!! P'Beam!!!"
"Chúng ta có thể chụp ảnh với họ được không???"
"Đó là P'Pha sao?? Nhìn anh ấy thật đẹp trai trong chiếc váy đó!!"
Đúng vậy!! Chúng tôi cũng đang nhìn đây... Làm thế nào để nói ra nhỉ?? Giống phụ nữ?? Vài người còn chẳng nhận ra chúng tôi và nghĩ chúng tôi là những cô gái thực thụ...
Trời ạ!! Tôi ghét điều này!!!! Thật lòng ghét điều này!!!!!!
"Chúng tôi thật thắc mắc nguyên nhân của chuyện này vụ rối loạn này là thế nào, chỉ để tin rằng đó là băng Bác sĩ Man rợ sao??"
Một chất giọng trầm ổn quen thuộc tới đáng sợ kéo tôi khỏi việc chửi đổng tất cả những vật thể dù số hay không sống trên thế giới này, và khiến tôi quay lại về hướng của nó.
Đất mẹ ơi, Người có thể mở rộng cánh tay đón con xuống dưới đó sống mãi mãi có được không?? Con không nghĩ rằng con có thể sống trên thế giới đáng sợ này sau ngày hôm nay được nữa TT_TT
Ngay cả hai thằng bạn tôi dường như cũng nghĩ vậy vì Kit đột nhiên giật lùi bước đi về phía sau với đôi mắt trợn tròn, trong khi Pha dùng chiếc khay bê đồ để che mặt.
Forth, Ming và Yo đang cười ngoác miệng tới tận mang tai khi nhìn thấy cảnh vui trước mắt.
"P'Pha!!" Yo ngọt ngào gọi, thằng Pha nhìn trộm qua khay bê đồ. "Hôm nay nhìn anh thật xinh đẹp đó!!"
Tại sao mọi thứ xuất phát từ miệng em ấy nghe thật đúng vậy?? Giống như là việc chúng tôi cosplay thành các cô gái chẳng phải là ý tưởng tồi tệ chút nào vậy!!
Pha đột nhiên không thèm đếm xỉa tới cái khay nữa và gửi cái nhìn âu yếm tới bé người yêu dễ thương của nó. Mặc dù đang nhìn rất dễ thương với chiếc váy có gắn vài bông hoa, thằng Pha vẫn có thể khiến cho Yo đỏ mặt nhanh chóng.
"Em còn xinh đẹp và dễ thương hơn anh gấp trăm lần khiến anh chằng thể nào ngăn cản bản thân mình yêu em hết lần này tới lần khác" Pha nói.
Kit tạo ra âm thanh khinh bỉ còn tôi suýt nữa nôn hết mọi thứ.
"KitKat..."
"Đừng có nói gì cả Mingkwan!!" Kit xen vào. "Tao cảnh cáo mày đấy, hoặc nếu mày muốn chia tay với tao!!"
"Không!!! Em sẽ chết nếu như chuyện đó xảy ra... Em chỉ muốn hỏi ra anh có muốn uống nước hay không thôi" Nó giải thích.
Tsk!! Cứ làm như bọn tôi không biết rằng nó đang định trêu thằng Kit đó!!
Cho những bạn đọc nào đang thắc mắc, Ming và Kit đã thành một đôi ngay sau sự kiện từ thiện của học kì trước. Một trong những người tham gia sự kiện của khoa chúng tôi đã chia sẻ điều hối tiếc lớn nhất của anh ấy trong cuộc đời này chính là không nói ra cảm giác thực sự của anh ấy cho một người đặc biệt. Anh ấy đã luôn trốn tránh, cố đẩy người đó đi vì anh ấy sợ khi nghĩ tới hậu quả của việc yêu người đó. Cho tới một ngày, anh ấy có được can đảm để chấp nhận tình cảm với người đó, nhưng đã là quá muộn rồi. Người đó đã chết trong một vụ tai nạn...
Không ai có thể đoán trước được những gì ngày mai sẽ mang tới. Chúng ta không thể biết được chính xác quãng thời gian chúng ta có thể được ở bên những người thân yêu là bao lâu. Đó là lý do chừng nào chúng ta còn tồn tại trên cõi đời này, hãy sử dụng nó thật có ích để thể hiện rằng chúng ta quan tâm họ tới nhường nào.
Điều đó đã đánh sâu vào tâm can Kit. Nó đã luôn quá mức bướng bỉnh khi không chịu thừa nhận cảm giác của nó trong thời gian khá dài rồi, ngay lúc chúng tôi về tới nhà, nó đã gọi Ming tới gặp nó. Tôi cũng ở đó giúp ủng hộ tinh thần cho nó một chút để nó có thể bày tỏ tình cảm với Ming.
Với việc vẫn còn một chút tức giận vì dù sao thì, nó vẫn là Kitty KitKat mà!!
Ming nhìn giống như là người hạnh phúc nhất trên Trái Đất này sau khi nghe được sự thổ lộ từ Kit khiến nó đột ngột bùng nổ cảm xúc và nói rằng nó đã thích Kit từ hồi học Trung học rồi. Lúc đó, chúng tôi là những kẻ lén theo dõi Yo, nhưng lại không biết rằng thằng bạn này của tôi cũng bị theo dõi bởi người bạn thân đẹp trai của Yo...
"Em có giận không nếu như tôi cười em??" Chất giọng êm tai của Forth đã mang tôi về với thực tại.
Đúng vậy, tôi đã cực kì tức giận vì một lúc trước khi suýt nữa chạy trốn khỏi những thứ ngu xuẩn xung quanh, nhưng nhìn thấy khuôn mặt ngu ngốc và nghe chất giọng gây phiền phức này, những dây thần kinh khắp cơ thể đã nói tôi cứ bình tĩnh lại. Forth đã luôn nhìn chằm chằm vào tôi giống như tôi là người duy nhất có sự quan trọng trên thế giới này, trong thế giới của nó, và như mọi khi, tim tôi run rẩy kích động như một tên ngốc.
Tôi nghiêng đầu sang một bên khi tiến tới vị trí của các sạp hàng.
"Tao không quan tâm nếu mày có ý định trêu tao hay không. Trong cái bộ quần áo con gái rác rưởi này vì tao không thể bỏ nó ra được" Tôi nói với giọng kiêu ngạo nhất có thể, mặc dù tay tôi đang ngứa ngáy muốn lột cái bộ đồ đáng ghét sau này ra khỏi người rồi.
"Tôi có thể thấy điều đó mà" Nó trả lời. Cái nhìn chằm chằm của nó lướt khắp cơ thể tôi rồi mới quay lại khuôn mặt.
Đột nhiên, tôi thấy muốn tự chửi chính mình vì dã táo bạo nói như vậy. Ánh mắt sắc nhọn của nó khiến cho tôi bồn chồn lo lắng tới mức muốn nôn.
"Đừng có nhìn chằm chằm tao như thế!!" Tôi buột miệng
"Thế nào??"
Giống mấy món ăn khoái khẩu mà mày luôn thèm khát đó. Nó làm tao thấy giống y như vậy...
"Giống như tao là mấy tên hề trong rạp xiếc" Tôi trả lời như vậy thay cho những gì tôi đã nghĩ.
Nó để lộ ra tiếng cười khúc khích. "Nó hoàn toàn ngược lại với những gì tôi đang nghĩ. Tôi nghĩ..."
Tôi bịt miệng nó lại với cả hai bàn tay trước khi nó nói ra thêm bất cứ lời nào vô lý như vậy nữa.
"Tao không biết tại sao tất cả bọn mày đều tới đây, nhưng mà biến khỏi đây ngay. Bọn tao còn phải làm việc. Chẳng lẽ bọn mày không có việc riêng ở khoa sao??" Tôi mắng cả ba bọn họ.
"Ồ, đúng rồi, P'Forth. Chúng ta phải trở lại sạp hàng của khoa nữa. P'Run vừa bảo em mang hộp dùng cụ tới cho anh ấy để sửa chữa một trong những cái máy đột nhiên bị hỏng"
"Tao nghĩ bọn họ đã sửa xong vào ngày hôm qua rồi chứ?? Bọn họ đã nói với tao rằng mọi thứ đã đều sẵn sàng mà."
"Em không biết nữa, P. Em cũng nghĩ bọn họ đã kiểm tra lại tất cả mọi thứ rồi"
Forth liếc tới cái đồng hồ trên cổ tay với cái trán nhăn lại một chút, sau đó thì chửi thề.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe nó chửi thề như vậy, và tôi thực sự không khỏi sửng sốt. Chưa một lần lướt qua đầu tôi rằng nó cũng sử dụng những từ ngữ này. Khi chúng tôi... Ehem... Làm tình, tôi cũng không nghe thấy mấy từ ngữ tế nhị đó, nên tôi đã nghĩ nó coi việc dùng những từ đó có nghĩa là sẽ chết v...
Hay là do tôi ảnh hưởng tới nó ta??
Chết tiệt!! Tôi đúng là gây ảnh hưởng xấu tới nó mà!! Tôi phải giải quyết chuyện này sớm thôi.
Mấy sinh viên khoa Kỹ thuật đó nhanh chóng trở về sạp hàng của khoa để giải quyết dù là cái vấn đề quái quỷ nào mà bọn nó đang mắc phải bây giờ. Em Yo cũng về sạp hàng của khoa cùng bọn họ dù thằng Pha đã xin em ấy ở lại bên cạnh nó thêm một lúc nữa.
Nhưng, trước khi bọn nó có thể rời đi, Forth quay lại và hôn lên trán tôi, không hề quan tâm tới những người xung quanh đang nhìn. Ming cũng định làm tương tự nhưng Kit đẩy mặt nó ra ngay lập tức, trong khi thằng Pha kéo Yo lại và hôn má em ấy một cái.
Tôi nghĩ, các cô nàng đang đứng xếp hàng ngoài kia sẽ giải tán luôn sau những gì mấy cô ấy đã chứng kiến, tuy nhiên, sau một vài giây im lặng, mấy cô nàng đó thét lên như những con cá heo khi được thưởng đồ ăn khoái khẩu. Họ dường như còn thấy vui hơn với những gì mà họ đã thấy nữa.
Tôi không thể hiểu được. Đây là trào lưu của ngày nay à?? Đôi lúc, phụ nữ thật đúng không thể hiểu được!!
Một vài phút sau, hội chợ của trường đại học chính thức bắt đầu.
Tiếng nhạc lớn, vui vẻ được mở lên ở phía sau. Nhưng chúng tôi lại khó có thể nghe được tiếng nói cười từ đám đông ở các khu vực khác nhau. Có tiếng hét, tiếng cười nói, tiếng rì rầm và cả các loại giếng ồn ào khác có thể gây khó cho chúng tôi trong việc nghe những tiếng bàn tán của mọi người xung quanh. Thêm nữa, số người xếp hàng trước sạp hàng của khoa không cho phép chúng tôi quan tâm tới vẻ bề ngoài lúc này nữa. Chỉ có điều là, tôi bắt đầu thấy nóng quá rồi.
Tôi thực sự muốn được giải thoág khỏi bộ quần áo đáng ghét này. Thêm cả bộ tóc giả đang tăng thêm sức nặng cho đầu tôi nữa. Nó gây ngứa và đôi lúc còn che hết cả mặt tôi lại. Mỗi lần tôi định bỏ nó ra, mấy đàn chị lại nhanh chóng tới và chỉnh sửa một chút cho tôi.
*Thở dài*
Đúng là ngày thảm nhất trong cuộc sống này mà!!!
"Xin chào!!" Tôi chán nản liếc nhìn vị khách mới tới.
Đàn chị bảo tôi phải cười. Nên tôi cười... Như một con robot, khiến cho người đàn ông đang đứng trước mặt tôi đây cười thích thú.
"Có thể cho tôi biết được "điều may mắn" này nghĩa là gì không??"
Tôi cố gắng hết sức để không đảo mắt khó chịu vì tên của thứ cafe trên menu chúng tôi có. Ai đã nghĩ ra mấy cái tên này thật đúng là một kẻ điên.
"Đó chỉ là sự kết hợp giữa sô cô la đen và hạt cafe, nếu uống vào sẽ có khả năng làm giảm căng thẳng bởi vì nó giúp hoạt hoá được chất Dopamine trong não bộ" Tôi giải thích, bởi vì tôi phải làm điều này.
(Dopamine là một chất dẫn truyền thần kinh, đóng vai trò rất quan trọng trong não bộ và cơ thể con người. Ai muốn biết thêm thì tự lên google nhé)
"Ah. Được rồi. Tôi có thể dùng một cốc, được chứ??"
Tôi hét yêu cầu của cậu ta lên cho người có trách nhiệm làm nó, sau đó, lấy tiền của cậu ta và nói 'Xin chờ một lát'
"Cậu có phải là người sẽ mang đồ uống ra cho tôi không??" Cậu ta đột ngột hỏi.
Tôi cau mày. "Không. Là người khác. Đó không phải là công việc của tôi!!"
Là của Pha và Kit. Tôi sẽ chỉ đứng ở sau quầy thu ngân thôi vì tôi giỏi toán hơn bọn nó. Và bọn nó lôi cuốn người khác hơn... Hehe!!
"Ồ... Thật là tiếc..." Câu ta lầm bầm nói khiến tôi nhăn trán lại. "Tôi là Samuel, một người tới từ khoa Kỹ thuật. Tôi đã từng gặp cậu tại khoa của tôi rồi."
"Ah... Okay. Rất vui vì gặp cậu" Lần này, tôi ngượng nghịu cười.
Tại sao tôi lại nghĩ cậu ta là người lạ chứ..??
"Uhm... Nếu như cậu không phiền... Tôi còn nhiều khách khác nữa"
"Ồ, đúng rồi. Xin lỗi đã làm phiền cậu..."
Nhưng cậu ta vẫn đứng chắn giữa đường, tôi phải đưa tay chỉ đường trước khi cậu ta thực sự bước về phía một trong mấy chiếc bàn đặt trong sạp.
Tuy nhiên, mắt cậu ta cứ nhìn về phía tôi. Tôi nhìn ra xung quanh để xem thử có gì đó đáng giá hơn để nhìn ở chỗ tôi, nhưng hoàn toàn không có.
Tôi cứ mặc kệ cậu ta, và quay lại chú ý tới các vị khách khác.
...
"Beam" Kit huých tay tôi.
Một dấu hỏi to đùng xuất hiện trên đầu tôi khi nó đưa cho tôi một cốc nước khoáng lạnh.
"Mày bệnh hả Kit?? Sao mày lại đưa nó cho tao?? Là miễn phí hay mày muốn tao làm gì cho mày??" Bởi vì nó không hay cho tôi thứ trừ khi tôi yêu cầu trước.
"Nó không phải của tao. Nó của chàng trai đang ngồi đằng kia. Cậu ta nói với tao rằng hãy đưa nó cho mày lúc mày mệt"
Tôi nhìn về phía người đang được nói tới. Đó chính là người lạ mặt tới từ khoa Kỹ thuật lúc nãy, người mà tôi đã ngay lập tức quên tên luôn.
Cậu ta cười khi thấy tôi nhìn vào cậu ta.
"Mang trả lại đi. Tao không cần." Tôi nói với Kit.
"Mày tự trả lại đi. Cậu ta nói sẽ không nhận lại trừ khi 'mày' làm việc đó..."
Cái m* gì!!
"Tao nghĩ, cậu ta đang cố tán tỉnh mày đó" Kit thì thầm trước khi quay về làm việc, để lại tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài đối mặt với người kia.
Tôi giao công việc lại cho em Suthee, người vừa mới hoàn thành việc phục vụ để tiến thẳng tới bàn của người kia, và tôi đổ món đồ uống đó lên ngực cậu ta.
"Cảm ơn, nhưng tôi không cần. Tôi không thích đồ miễn phí"
Đặc biệt là từ những người đang che dấu một động cơ nào đó.
Tôi đã định bỏ cậu ta lại một mình, khi cậu ta đột ngột nắm lấy cổ tay tôi khiến tôi phải quay lại nhìn cậu ta.
"Vậy em có thể trả lại cho anh sau cũng được. Anh sẽ chấp nhận hết, dù là bất cứ thứ gì" Cậu ta nhấn mạnh những từ cuối cùng.
Cái thằng khốn chết tiệt này!! Nó nghĩ rằng tao là mấy con điếm ngu ngốc sao có thể dễ dàng mà ve vãn sao??
Nếu như không có ai ở bên cạnh lúc này, tôi đã đấm thẳng vào khuôn mặt bệnh hoạn của thằng điên này rồi.
Trả hả?? Vậy một nắm đấm cũng là trả vì không phải mày nói sẽ nhận mọi thứ, không phải sao??
Nhưng bởi vì tôi là một công dân tốt của đất nước này và tôi yêu hoà bình, tôi chỉ đếm từ một cho tới mười để có thể bình tĩnh lại thôi.
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu đó của mày ra khỏi tay tao, trước khi tao không thể kiềm chế được chính mình nữa mà đấm thẳng vào khuôn mặt ghê tởm của mày" Tôi nói nhỏ.
Thằng đó cười khẩy. "Anh không tới đây để tìm kiếm bạo lực, và anh không nghĩ anh có khuôn mặt ghê tởm. Rất nhiều cô gái đã nói anh quyến rũ... Nhưng anh lại thấy em quyến rũ hơn. Em có thể dành chút thời gian với anh và nói về chuyện đó không??"
"Tao không cần phải giành quỹ thời gian quý báu của tao cùng với một cọng rác. Và nếu mày tới từ khoa Kỹ thuật, hẳn phải biết rõ tao chỉ bị thu hút bởi một người"
Tôi giật lấy tay từ thằng đó, nhưng nó nhanh chóng nắm lại tay tôi.
Thật con m* nó đúng phiền phức!!
"Beam Baramee, sinh viên của khoa Y, là một Casanova nổi tiếng, người đã dành cả năm nhất để tán tỉnh và lên giường với rất nhiều cô gái khác nhau. Sở thích của em có lẽ đã thay đổi trong năm nay, như em không thể chỉ thích một người. Một người trăng hoa thì sẽ mãi là một người trăng trăng hoa. Anh không quan tâm kể cả khi em đã hẹn hò với đàn anh giáo dục của chúng tôi, chỉ cần dành một chút thời gian quý giá của em bên cạnh anh thôi."
"Mày đúng là cục c*t chết tiệt. Tao sẽ không bao giờ giành thời gian cho mày hay bất kì người nào khác vì nó hoàn toàn thuộc về đàn anh giáo dục của mày. Hãy để những điều đó ngấm vào cái bộ óc thối nát của mày đi!!"
"Nhưng anh có thể..."
"Mày đang làm cái gì thế??"
Tôi đóng băng khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng đó khiến tôi nổi da gà.
Tôi không thể nhớ ra Forth đã sử dụng chất giọng này hay nếu như nó đã từng sử dụng chất giọng này khi tôi có mặt tại đó. Cái giọng này dường như có thể cắt kẻ thù ra làm trăm mảnh. Vẻ ngoài của nó có vẻ hung ác nhưng nó luôn là một người vô cùng dịu dàng. Nhưng lúc này, ngay cả tiếng bước chân của nó cũng mang lại sự sợ hãi cho mọi người.
"Bỏ tay mày ra khỏi cậu ấy, Samuel!!"
Thằng đó bỏ tay tôi ra như đột nhiên bị điện giật vậy.
Forth nắm tay tôi và kéo tôi về sau lưng nó.
"Đừng bao giờ có ý định chạm vào cậu ấy thêm bất cứ lần nào nữa. Nếu không, tao sẽ không quan tâm tới việc chúng ta tới từ cùng một khoa đâu"
Tôi không quên việc lấy cơ hội này nhìn lại thằng đó trông như thế nào trước khi Forth kéo tôi đi.
Chẳng ai ở trong khoa dám ngăn chúng tôi lại, kể cả hai thằng bạn thân kia. Tôi không biết là do bầu không khí đáng sợ đang toả ra xung quanh Forth và họ không muốn gây rắc rối với nó, hay bởi vì mọi người chỉ muốn tôi rời đi
Tôi nghĩ, chắc là điều đầu tiên.
Nó nhìn đã rất đáng sợ rồi, còn gì hơn nữa sẽ xảy ra khi nó bị kích động?? Dù tôi chưa nhìn thấy mặt nó mà chỉ nghe giọng, nhưng tôi biết, nó đang có bề ngoài giống như muốn giết người...
Khi chúng tôi tới một toà nhà trống mà tôi không thèm để quan tâm tới đó là đâu. Tôi dừng bước chân khiến nó dừng lại theo. Tôi không cần biết nó đã đưa tôi tới đâu, tôi chỉ muốn nhìn mặt nó thôi.
"Forth...??" Nó không nhìn vào tôi. Tôi nhẹ nhàng kéo tay nó. "Hey, Forth. Tao muốn nhìn mặt mày"
*Im lặng*
Tôi kéo tay nó thêm lần nữa.
"Tôi sẽ nói chuyện với chủ nhiệm khoa của em. Tôi sẽ yêu cầu... Không. Tôi sẽ thuyết phục anh ấy giao cho em một công việc khác, hoặc ít nhất là không để em mặc những bộ váy kinh khủng như thế này nữa... Đúng là tôi thấy em cực kì xinh đẹp trong hình dáng này, nhưng thấy cách mấy người đó trố mắt ra nhìn em từ đầu đến chân, còn có cả vài người dám đụng chạm tới em, tôi đã suýt nữa bộc lộ ra con quỷ từ sâu trong tâm hồn và phạm tội giết người. Tôi ghét khi có người đàn ông nào khác cầm tay em. Tôi ghét khi có ai khác ngoài tôi nhìn em với ánh mắt âu yếm. Tôi lại càng cực kì ghét khi có người nào cố gắng giành lấy sự chú ý của em, bởi vì... Tôi sợ... Tôi sợ lắm rằng tôi có thể mất em. Tôi không biết nên làm gì nữa nếu như một ngày việc đó có xảy ra... Tôi không thể... Không thể mất em được... Nhưng tôi muốn em được hạnh phúc..."
Tôi đã nghe đủ để hiểu rõ được cảm xúc của nó đang thế nào lúc này rồi.
Nó có thể có tất cả mọi điều kiện để trở thành một chàng trai hoàn hảo trong mắt mọi người, nhưng nó vẫn luôn thiếu tự tin như vậy. Nó luôn lo lắng rằng nó không có chút giá trị gì cả trong mắt tôi, trong khi thực tế tôi mới là người không xứng đáng khi đứng bên cạnh nó.
Tôi đã muốn đập mạnh vào đầu nó, muốn hét lên vì sự ngu ngốc của nó. Tôi đã vứt hết tất cả những lý do tôi cho là đúng, những bối rối của thứ tình cảm này và cả sự không chắc chắn trong lòng từ rất lâu về trước bởi vì tôi muốn bước tiếp cùng nó... Muốn được ở bên Forth: đàn anh giáo dục và cũng là Nam khôi khoa Kỹ thuật năm ngoái, chứ không phải bất kì người nào khác cả.
Nhưng, khi nhìn vào tâm trạng buồn bã của nó lúc này, tôi chỉ có thể ôm nó từ đằng sau, để cho nó biết cảm giác của tôi ra sao.
Tôi thấy cơn giận dữ trong nó cũng giảm đi được một chút.
"Nhưng tao đang ở đây... Ở bên mày... Và sẽ chẳng đi đâu nếu như không có mày đi cùng"
Tôi không thể tin được tôi có thể nói những lời đó. Ừm... Có lẽ, khi đối tượng là nó, tôi có thể làm được bất cứ điều gì.
"Còn... Còn rất nhiều người khác tôt hơn tôi. Vậy nếu như có một ngày, em yêu người khác, làm ơn hãy nói với tôi... Tôi sẽ buông tay, trước khi em đến bên người đó"
*Thở dài*
"Chẳng có ai tốt hơn mày cả đâu, ngài Đàn anh Giáo dục. Tao thà tự cắt trứng của mình đi còn hơn là yêu người khác. Cho nên ngừng nghĩ ngay mấy suy nghĩ vớ vẩn đó của mày lại. Tao sẽ dính chặt lấy mày, bây giờ và mãi mãi, giống như nốt ruồi trên cổ mày đó"
Thứ mà tao thấy rất... Quyến rũ.
Tôi thấy người nó run run vì cười.
Cuối cùng thì...
"Em có thể dùng cách bày tỏ nào tốt hơn được không??" Giọng nó dịu dàng hơn.
"Cái nào??" Tôi hỏi ngược lại khi mắt vẫn nhìn chăm chú vào nốt ruồi đó, thứ đang thu hút tôi tiến lại gần hơn.
Tại sao tôi có cảm giác như đang đếm từng cái nốt ruồi của nó nhỉ?? Tôi tò mò muốn biết được con số chính xác!!
"Tất cả!!"
"Không..." Tôi trả lời, tiến gần tới và đặt môi lên nốt ruồi đó. "Tao thích sử dụng cách này hơn!!"
Tôi đột nhiên bạo gan hơn chỉ bởi vì nốt ruồi gây cảm giác hứng thú đó.
Vì nó cao hơn, tôi phải rướn người đứng trên đầu ngón chân mới có thể đặt môi lên cổ nó được. Nó trợn tròn mắt ngạc nhiên một chút những gì tôi đã làm, nhưng nó lại nhanh chóng cúi xuống cắn môi tôi.
Tôi còn sẵn sàng làm hơn như thế nữa, nếu như nó không làm tôi mệt vì cứ hôn tôi liên tục thế này.
Ngón tay nó lướt qua cổ tôi, trước khi đưa lên giữ má tôi và tách ra. Nó dùng ngón cái quệt qua môi tôi khiến tôi nhướng lông mày im lặng với ý hỏi.
"Tôi ghét vị của mấy thứ mỹ phẩm người ta dùng cho em" Nó giải thích, nhẹ nhàng quệt bỏ son trên môi tôi.
Ồ~~~
"Mấy chị ấy nói đây là vị kẹo cao su" Son đúng có vị kẹo cao su khi tôi thử liếm qua. Tôi đã nghĩ, nó sẽ thích chứ.
"Tôi thích vị ngọt tự nhiên của môi em hơn"
"Còn tao thích vị kẹo cao su. Có lẽ, tao nên mượn mấy thỏi son đó về và cho mày dùng" Tôi ghẹo gan, nhìn đi, giờ nó đã trở về được trạng thái bình thường rồi.
"Có son hay không có son, quan trọng là em thích hôn tôi, đúng không??'
Tôi cười lớn. Nó nói đúng. Tôi đã ngừng uống rượu sau lần tôi được nếm thử vị gây nghiện của bờ môi nó, nơi đã giữ những lời hứa vô hạn của sự hạnh phúc.
Nó lau đi một chút son còn sót lại trên môi tôi, và trước khi tôi kịp ngăn cản bản thân, tôi đã ngậm lấy ngón cái của nó vào miệng.
Tôi chỉ có ý định trêu đùa nó một chút, chòng ghẹo nó một chút, như khi đầu ngón tay cái của nó đã ở trong miệng tôi, một cảm giác kích thích dâng lên trong lòng tôi, làm bùng lên những khát khao mãnh liệt trong tâm hồn.
Tôi luôn nghĩ những ngón tay thon dài, hơi chai sạn của nó rất đẹp. Mỗi khi nó gõ nhẹ vào mặt đàn với những ngón tay này, tôi thấy bị mê hoặc... Bị lôi cuốn... Tôi cũng thích ngón tay này khéo léo di chuyển khắp thân người tôi, làm tôi bùng nổ.
Theo bản năng, lưỡi tôi đảo vòng qua ngón tay nó, nếm thử và tinh tế mút lấy. Ngón tay này có vị kẹo cao su nhưng hơi mặn, chắc chắn là bởi vì thứ mỹ phẩm đó. Tôi không biết lý do tại sao tôi lại làm như thế nhưng tôi thích việc này.
Tôi thấy nó cứng người lại. Tôi nhìn lên và thấy nó đang cố điều khiển cảm xúc đang dần dần thể hiện ngày càng rõ hơn ra bên ngoài. Những hơi thở hổn hển và cả đôi mắt lại đã phản bội lại chính nó một cách đau đớn. Tôi không thể chịu nổi việc trêu đùa thêm một chút với ngón tay nó, trong khi vẫn nhìn kĩ mắt nó, đến lúc sự kiềm chế còn lại trong nó hoàn toàn vỡ vụn.
Nó khiến tôi mở miệng ra với những ngón tay khác, rút lại ngón tay cái và thay thế bằng cách trượt lưỡi vào trong. Một tiếng ậm ừ thoải mái phát ra từ miệng tôi khi nó nhấn lưỡi vào sâu hơn nữa. Tay tôi lập tức đưa lên giữ sau đầu nó, vò lấy mái tóc mềm mượt, rồi đưa tay xuống giữ chặt lấy tấm lưng vững chắc.
Tôi nhớ đã để lại rất nhiều vết thương khi tôi bị đau trên tấm lưng này trong đêm đầu tiên của chúng tôi. Móng tay tôi đã cào xước da nó tới mức chảy máu để chống lại sự đau đớn không thoải mái mỗi lần nó thúc vào trong tôi. Tuy nhiên, với giọng nói êm dịu và sự vuốt ve dịu dàng để dỗ dành, sự đau đớn đã được thay thế nhanh chóng với sự vui thích, mà chúng tôi chỉ có mỗi lần ở bên nhau.
Tôi biết nó cũng đau nữa, đây là lần đầu tiên chúng tôi làm việc đó. Nhưng người yêu tôi quá hào phóng, nó còn quan tâm lo lắng cho tôi nhiều hơn cả bản thân nó nữa.
Nó quá hào phóng tới mức khiến tôi trao cả bản thân của mình cho nó.
Nó, sau đó, lại đẩy tôi ra làm tôi phát cáu.
Tại sao nó lại luôn dừng lại khi tới phút cao trào chứ??
"Chúng ta đang ở nơi công cộng" Nó giải thích với một nụ cười ghẹo gan khi nhìn thấy tôi đang trông như thế nào.
Điều đó như một cú đá mạnh vào tôi khi tôi rời mắt khỏi nó và liếc nhìn xung quanh. Chúng tôi đang ở sảnh của một toà nhà vắng lặng bởi vì hội chợ được tổ chức tại sân vận động. Vị trí bên phải nơi bọn tôi đang đứng có rất nhiều xe đang đậu. Nếu có ai đó lạc đường và đi tới nơi này, anh ta chắc chắn có thể thấy được chúng tôi đang làm chuyện mờ ám ngay giữa thành thiên bạch nhật.
Tôi trừng trừng nhìn nó với khuôn mặt vẫn còn đang rất tức giận.
"Vậy, giờ sao??" Tôi hỏi. Tôi vẫn có thể đánh nhau dù vẫn đang mặc cái váy chết tiệt này, nhưng tôi có thể thấy tiếng tim đập thình thịch tới mức phát đau ở giữa lồng ngực.
Và tôi cũng có thể thấy rằng nó cũng như vậy nữa.
"Xe tôi đỗ ở xung quanh đây thôi. Và phòng tôi cũng chỉ mất năm phút lái xe về"
Vậy có nghĩa là bọn tôi đang ở khoa Kỹ thuật??
Tôi liếc nhìn khu vực xung quanh một lần nữa, và thấy được hình ảnh chiếc bánh răng của khoa trên các toà nhà. Tôi đã quá mải mê cố tìm hiểu sự tức giận tới nguy hiểm của nó như thế nào và làm sao để dỗ dành nó khiến tôi không chú ý tới việc nó dẫn tôi tới nơi nào.
"Mày muốn chúng ta cùng bỏ trốn" Tôi ghẹo gan.
Nó hẩy mũi tôi một cái thật nhẹ.
"Ngốc vừa!! Cha em sẽ truy sát tôi nếu như chúng ta làm như thế. Dù sao thì, tôi muốn em thay chiếc váy này ra thành một bộ đồ khác... Erm... Thoải mái hơn... Một chiếc áo hoodie và một chiếc quần bò mềm sẽ thích hợp hơn, và tôi thấy rằng có quá nhiều Cacbon Dioxit trong không khí. Tôi nghĩ em nên đeo cả mặt nạ nữa"
(Dành cho những ai không biết: Cacbon Dioxit, tên gọi khác là khí Cacbonic, công thức nguyên tử là CO2 là khí mà chúng ta thở ra hằng ngày, hằng giờ và là một trong những nguyên nhân gây ra hiệu ứng nhà kính)
"Sao mày không cuốn một cái chăn thật dày quanh người tao và đội cho tao một cái túi giấy với hai cái lỗ nhỏ tí hon để chẳng ai có thể nhìn thấy tao nữa?? Hay, chỉ cần đơn giản khoá chặt tao ở trong phòng mày...???"
Ồ, khoan đã... Tại sao vế sau lại thật tuyệt vời nhỉ??
"Tao không nghĩ rằng tao sẽ cần mấy bộ quần áo đó hay chính cả cái váy tao đang mặc lúc này đâu" Tôi lầm bầm nói thêm với một nụ cười ranh mãnh cuất hiện trên môi.
Mắt nó loé lên một chút khi hiểu ra những gì tôi nói, nhưng tôi không để cho nó nói thêm bất cứ điều gì mà nhanh chóng cầm tay nó kéo tới bất kì nới nào mà xe nó đang đỗ.
**********
Truyện được dịch từ bản gốc tiếng Anh có tên là "Engineering Moon & the Crazy Doctor" của tác giả ChervaChenesEklat Nếu muốn REUP truyện yêu cầu nói với tui trước và phải Credit ChervaChenesEklat là tác giả.
|