[SoonHoon] Tiểu Tử Còn Không Mau Chịu Trách Nhiệm
|
|
Chap 37. Umma... kìm không nổi!
Đã lâu rồi không được tham gia một bữa tiệc vui vẻ như thế này! Mọi người ai nấy đều rất sảng khoái. Vừa ăn vừa nói chuyện, hai umma cứ nói chuyện đồ ăn, nấu ăn...nào là chúng ta hợp ý nhau đấy, đi thi Master Chef thật nhé! Hai ông appa thì bàn chuyện làm ăn, bàn chuyện vợ con, hai người này say bí tỉ rồi. Nói chuyện với nhau ai nghe hiểu gì được chết liền ấy! Hai đứa nhỏ Myungho, Seungkwan thì nói hết chuyện ăn học rồi sang tới chuyện tình, đám cưới, có con...ui thôi đi hai ông tướng! Soonyoung uống cũng không ít! Hắn cũng say như điên rồi, ngồi cứ ôm cậu nói nhảm. Jihoon thì không quan tâm lắm vì cậu chỉ cảm thấy đói bụng, muốn ăn nhiều một chút! Thịt hôm nay ngon quá, ăn bao nhiêu cũng chẳng thấy no! Tay nghề của umma đã lên tới mức siêu cấp hay là tại bé bi làm cậu thèm ăn đây? Ôi không quan tâm, nói chung là dĩa thịt đẹp đẽ này nhìn rất ngon mắt. Bỏ vô miệng trước cái đã! Nhưng mà để ý mọi người nói chuyện một hồi thì cậu mới phát hiện ra rằng búa rìu dư luận đang hướng về phía mình! Mẹ ơi, nổi cả da vịt! Đây là của hai umma đại nhân. - Nè, coi mẫu này thì sao? Nhìn được đó! - Hai người này đang cầm tạp chí thời trang số đặc biệt dành cho đám cưới! - Hả? Cậu nghĩ sao vậy? Kín bưng như vậy sao mà đẹp được chứ?- Jeonghan umma bĩu môi chê một thiết kế nào đó. - Dậy cái này thì sao? Vải sheer này, siêu mỏng tuy là cũng ôm trọn từ cổ tới chân nhưng mà..sao nhỉ? Vừa kín vừa hở! đúng rồi, là vậy đó. - Umma Jisoo kiên trì xem tiếp một mẫu nữa. - Trời ơi, con là con mình, vợ là vợ của thằng Soon, mặc gì mà xuyên thấu như vày còn gì là hấp dẫn nữa! Cái nào mình show được thì show còn cái nào giữ lại thì lại giữ thì thiên hạ nó mới thèm thuồng tò mò chứ! - Jeonghan lại tiếp tục chê! - Aizzzz, cái nào cậu cũng không thèm vậy thì sao giờ? - Jisoo đang rất bất mãn. - Từ từ, để suy nghĩ coi. A, lên mạng! Mau lấy cái iPad, mình biết nhiều nhà thiết kế lắm, họ thấy nick mình on là tự động bu dô hà, khỏi mất công đi tìm! - Jeonghan liền nghĩ ra được một kế. Vậy là hai người ấy lại chụm đầu vô cái máy tính bảng. - Đây nè, cái này đẹp! - Không có đủ đẳng cấp mà!...Này thì sao? - Có hơn gì cái trước đâu? ... - Zac Pose? Cha nào vô danh tiểu tốt đây? - Kệ, xem xem ổng gợi ý cái gì! - Uầy, có gì nổi bật đâu! ... - Cha mẹ ơi! Ha ha ha, wonderful, đặt liền ha ha... ... Tới hai ông bố. - Hớ, hai đứa nhỏ đám cưới.. hic... tôi cho luôn cả cái Wonderland về cho tụi nó làm sân nuôi chó! - Seokmin say bét nhè. - Hic... hic.... anh đừng có mà xạo! Anh mà dám bỏ... hức... cái công viên nhà anh sao? Sao không nói... hic... tui tặng cho cháu tôi mấy chục cái sân bay để thả diều ấy! - Seungcheol sắp quác cần câu rồi. - Xời ơi, tưởng gì, có mấy cái sân... hic... bay! Mấy khu du lịch tôi dọn hết... hức... thành chỗ tắm nắng cho con và cháu tôi! - Thôi đi ba! Hic... hic... tôi sẽ tặng cho chúng nó một tuần hưởng trăng mật... hic... trên cung trăng luôn! - Hổng dám đâu... hic... - Xớ... hic... Blah... blah... bla.... Hic, rõ khổ với hai ông ba đại gia tiền chi không hết. Rồi còn hai thằng bạn. - Bậy nha! Cậu nói ai đẹp hơn chứ? Đồ phụ dâu đừng hòng mà mặc đẹp hơn tớ! - Seungkwan nói còn tiện thể tặng Myungho thêm vài bãi nước bọt. - Cậu nghĩ sao vậy? Với cái tướng đó sao? Ha ha ha, như con khô vậy! Không có cửa đâu! Hấp dẫn được ai? - Myungho mỉa mai. - Coi thường nhau sao? Có khối người nguyện chết vì Seungkwan này đấy! - Đâu đâu? Có thấy ai đâu! - Người như cậu làm sao mà cậu thấy được, mắt chỉ để làm cảnh thôi! Bộ đồ vậy cũng chọn được. Mà hôm đó tính chơi trội hơn cô dâu luôn sao? Vest kiểu gì mà đẹp như dâu chính thế này? Còn hẳn 30 bộ? Cô dâu còn chưa chuẩn bị nhiều như vậy! - Ủa mắc cười quá, dâu phụ mà đẹp hơn dâu chính thì người ta khen đám cưới có chuẩn bị kỹ lưỡng chứ sao... - Sax, vậy cũng nghĩ được hả Myungho... Bla.. bla.. bla.. Và thêm tên biến thái kế bên nữa. Rượu vào lại bắt đầu gây họa. Không biết là cố tình hay do con ma men nhập, lại đi sờ mó lung tung, bóp nắm, nhào nặn. Miệng còn không biết ngại là gì nói: - Vợ à...hức...em mềm quá! Hic...mông vợ anh...a...cảm giác sờ rất tốt nha! Hic... rất cong... hic... rất vểnh! Rất... hức... vừa tay. Ha ha ha... - Soonyoung vừa xàm ngôn vừa biến thái đưa hai tay ra sau bóp mông vợ. Jihoon: @.@ Tiệc cũng tàn, trời cũng tối. Mạnh ai người đó no say mà đi về! Seungkwan, Myungho cũng ngủ lại đây. Kwon thì một thằng đại thiếu gia mê vợ nên theo vợ về phòng, Jeonghan umma thì cưng con dâu quá nên đòi ngủ ở bên này! Seungcheol thì bây giờ chỉ cần cái giường là đủ. Jisoo ôm Seokmin vào nhà. Vậy là cả đoàn no say rồi thì nhấc mông bỏ đi vào nhà. Tiệc tùng gì chưa dẹp cũng không quan tâm! Có người dọn mà! Bỏ đi nó mới ngầu ^^ - Vợ, mau nằm xuống... hức.... lâu rồi chưa được... hic...thân mật với... hic vợ nha~ Vào tới phòng anh từ từ kéo cậu nằm xuống. Jihoon cũng nghe theo, chắc hắn chỉ muốn ôm cậu chút thôi mà! Hẵn lúc trước vẫn biết kiềm chế cơ mà. Thế là Jihoon mất cảnh giác để tên đó nằm trên người làm loạn. Mà đúng thế thật, Soonyoung thật ra đang định... ăn thật. Bây giờ hắn nóng quá, nhưng mà được ôm vợ thì da thịt chỗ nào tiếp xúc với nhau lại vô cùng mát lạnh. Bởi dậy hắn muốn càng nhiều! Nhưng mà chưa kịp thực hiện ý đồ đã bị trời cản... umma đại nhân cản! - Soonyoung... làm cái gì đấy? Muốn vượt rào sao? - Jeonghan bật cửa tung vào nhắc nhở cái thằng con quý tử đang định thác loạn trong khi vợ nó đang có em bé. Bên ngoài cửa còn có cái đầu của Jisoo lú vào nhìn trong này cười cười. Có vẻ ai bà mẹ làm nghiêm trọng vậy thôi chứ thích muốn chết. Hồi nãy đứng ngoài liếm môi chảy cả nước vãi. Nhất là với cái trình độ mê đam mỹ như Jisoo thì đây giống màn thật cảnh thật HQ nét căng 4K vậy! Hê hê, nhưng mà đứa nhỏ đang mang thai. Biết làm thế nào được! Đành phải tách tụi nó ra vậy! - Jihoon, theo umma, hai đứa bây giờ tách ra, không được ở chung phòng! - Oa, sao lại... bắt cóc... cóc... vợ con? Umma chơi kì... hic... kì! Umma... con.. kìm không nổi! - Soonyoung nghe một cái muốn tỉnh cả rượu. Liền nhỏng nhẽo để không mất vợ. - Uhm, không nói nhiều nữa, để cho an toàn. Qua hết tháng cữ, sẽ cho hai đứa đoàn tụ. Ok - Jeonghan nói xong liền tới bắt Jihoon rồi cùng Jisoo lùa bé mèo bụng bầu về chuồng trước sự ngỡ ngàng của Soonyoung. Đi òi, hu hu, vợ bị bắt mất rồi. Sao mà ngủ đây? Hic hic. Vậy là Kwon tổng ngồi khóc như công ty mới bị phá sản. Nói đúng ra là kế hoạch giường chiếu bị phá sản. Dậy thà công ty bị phá sản còn hơn! To be continued... - Trong fic gốc có chi tiết là Luhan (Jeonghan) và Kyungsoo (Jisoo) chọn váy cưới cho Baekhyun (Jihoon), ở dưới cũng có chi tiết Chen (Seungkwan) và Tao (Myungho) bàn luận về váy cưới. Tớ không có ý kiến gì về fic gốc, nhưng vì fandom chúng ta chủ trương không thay đổi giới tính của các thành viên trong mọi hoàn cảnh, nên việc để Jihoon và cả Seungkwan, Myungho mặc váy, tớ thấy có chút không phù hợp và đã thay thành vest. Nếu các cậu thấy có chỗ nào không thỏa đáng hãy để lại cmt cho tớ. Và ở chap 28 "Cố lên mấy đứa", cũng có chi tiết Jihoon mặc váy "rù quến" để lôi kéo sự chú ý của Soonyoung, tớ đã không edit lại. Tớ sẽ xem lại để tìm cách chỉnh sửa cho hợp lí rồi post lại cho các cậu Cảm ơn vì đã ủng hộ fic chuyển ver này của tớ ^^ #Sandy
|
Chap 38. Diệt cỏ!
Sáng sớm... Jeonghan bây giờ đang ở trong phòng tắm...và...không tắm! Mẹ thiên thần đang mang vào chân một đôi giày da đen, phía trên cái quần skinny đen, trên nữa có cái thắt lưng đen, mặc thêm một áo khoác trùm đầu màu đen, cảm thấy chưa đủ, Jeonghan lấy thêm một cái nón màu đen đội lên. Được rồi, đi thôi, nhưng mà khi sắp bước ra khỏi nhà tắm thì bỗng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Cuối cùng, Jeonghan quơ tay lấy thêm đôi găng tay đen, cái mắt kính đen thui bản to và một cái khẩu trang đen nốt rồi mới yên tâm ra khỏi phòng! Nãy giờ tả nhiều về đồ đạc cho nó văn chương vậy thôi chứ thật ra chỉ cần dùng 3 từ là xong cái bộ trang phục của Jeonghan hiện tại: ĐEN TOÀN TẬP. Mở ra cửa phòng, Jeonghan nhanh chóng liếc nhìn hai bên, không có người, thoát ẩn thoát hiện mò tới đầu cầu thang. Có người, liền ngay lập tức nấp vào! May quá, là người hầu trong nhà, xém chết. Sau khi nhìn thấy dưới sảnh không còn một ai liền phi thân một cái lộn xuống khỏi cầu thang, và tiếp đất an toàn. Rồi đi kiểu ninja một tay dò đường một tay thủ sẵn vũ khí để gặp đứa nào ra là tấn công bịt miệng nó liền! Rồi lần mò phi nhanh ra cổng! - Ha ha, ghê chưa! Ta đã thoát khỏi lớp bảo vệ nghiêm ngặt của hai căn biệt thự. Quá tài! Hố hố hố. Mau đuổi theo Soonyoung thôi! - Sau đó, Jeonghan tạo dáng chiến thắng rồi nhanh chóng lấy ra vũ khí từ trong áo. Cái điện thoại! Vâng, một cái Ai-Phôn-sáo-phờ-lớt-vàng hồng. Nói trắng ra là hồng lòe, hồng loẹt còn được ưu ái thêm cái case Hello Kitty nạm kim cương từ top tới bot vô cùng chanh-sản mà theo Jeonghan là độc nhất vô nhị. Cho dù anh đi đâu cũng chưa từng thấy ai đụng hàng với mình! Ừ thì đúng rồi, đàn ông chuẩn men có ai mà thèm dùng, chị em phụ nữ thì chói quá nên cũng hạn chế dùng, với lại tiền đâu mà mua kim cương? Chỉ có Jeonghan là đủ tự tin và tiền của để mà khoe cá tính thôi, há há há! Dùng ngón tay cầu kì, mà quệt lên màn hình. Quẹt qua trái, phải. Bấm mật khẩu..."một hai ba cái sịp hồng bỏ trong lồng, chục tháng sau bỏ thêm chục cục xà phòng đem đi giặc", mật khẩu chính xác! Vào được rồi, mở GPS lên, lần theo cái con chip hồi tối dụ Soonie là để umma ủi đồ cho con tranh thủ gắn vào. Đây rồi! - Siêu nhân Jeonghan, menly trời đất, không ai sánh bằng... - Véo, đọc thần chú xong thì chạy theo hướng trên bản đồ tiếp tục phi vụ. Nói nhỏ nghe chơi: Jeonghan cứ tưởng mình là Ninja nghìn năm có một, trốn nổi khỏi nhà. Nhưng mà sự thật là do nhà này rành với mấy cái trò này quá rồi nên mắt nhắm mắt mở thôi thèm quan tâm thôi! Khi nãy bảo vệ đang súc miệng thấy nguyên một cục đen vọt từ trong nhà ra cũng đã biết là ai rồi! Nhưng mà ra cản thế nào cũng ăn chửi nên...thấy cũng tội mà thôi cũng kệ! Phu nhân đại nhân buổi sáng tốt lành, buổi sáng vui vẻ, đi tiệc hóa trang nhớ đừng về trễ quá kẻo lại hù người trong nhà! - - Junhwi, hôm nay cậu và Myungho quản lý công ty giùm tôi! Hôm nay tôi phải nhổ cỏ để tránh sau này cỏ chen vào nha! - Soonyoung bước xuống xe, vừa nói chuyện với Junhwi vừa nhìn bọn đàn em, hấc đầu bảo chúng dọn đường. - Ồ, nay làm nông dân à? Ok, nhớ lấy thuốc trừ sâu phun nhiều nhiều chút cỏ mới chết! - Junhwi lúc này đang tình thương mến thương ăn sáng với thư kí, có điều thư kí này cũng không phải ai xa lạ mà là Myungho đang liều mạng ăn sáng thôi. - Biết rồi, cảm ơn! - Cúp điện thoại, anh theo bước tụi đàn em đi sâu vào khu nhà kho cũ. Hôm nay anh miễn làm Tổng tài một ngày, đích thân đi diệt cỏ dại. Ba cây cỏ cứng đầu lận! Nếu không phải bị umma đem vợ anh cách ly với anh chắc có lẽ anh đã quên mất chuyện này! Hôm nay xử lý nhanh gọn vậy, sau này không có thời gian cho mấy chuyện tầm phào ba láp này đâu! Vợ yêu dễ thương như vậy, làm anh mê mẩn rồi, nên không có thời gian làm mấy chuyện khác đâu! Nhắc tới lại thấy nhớ vợ rồi! Vợ ơi, con ơi! Moah..moah. Cứ để cho anh nhớ tới bà xã đại nhân cùng tiểu bảo bối một chút thôi. Vì tí nữa anh sẽ mang một bộ mặt khác: lãnh khốc và tàn ác. Đừng có nói anh đa nhân cách nha! Nhưng mà muốn sống trong cái xã hội này thì đây cũng có thể gọi là một kĩ năng sinh tồn thôi! Chỉ cần dùng đúng lúc đúng nơi là được. Bà xã, để anh nhổ hết cỏ, nhổ tận gốc để sau này xung quanh tổ ấm nhà chúng ta sẽ không còn cỏ dại cản chân nữa! - Mở cửa! - Anh nghiến răng ra lệnh. Cánh cửa cuối cùng mở ra, là nơi giam giữ ba người nhà họ Park. Minhee và cả ba mẹ của cô ta. Hôm nay anh có mặt ở đây chính là để đảm bảo họ sẽ CHẾT. Ba người nhà họ Park trước mặt anh tàn tạ đến nổi nhìn không ra. Cứ như là ăn mày vậy! Cũng phải thôi, mấy ngày gần đây trong khi anh như quên mất sự tồn tại của họ thì nhờ bọn đàn em biết điều mà giúp anh tra tấn họ trước. Làm việc rất đúng ý anh nha! Nếu không nhờ vậy chẳng phải phải chờ thêm vài ngày để mà làm cho việc đó xong hay sao? Ha ha ha... - Xin chào, các người khỏe không? Tôi chỉ tới đây thăm đúng lần này thôi đấy! - Uhm, chỉ là lần này thôi, lần sau có muốn cũng còn đâu mà gặp. - Soonyoung, Soonyoung...chúng ta biết sai rồi...tha cho chúng ta đi! làm cũng là con nhỏ Minhee nó làm! Làm Jihoon bị thương cũng là nó làm chúng ta không liên quan! - Ha ha, sốc phải không? Đơn giản thôi, vì họ không có con, Minhee chỉ là con nuôi mà họ ngày đêm lợi dụng. Hắn khinh bỉ nhìn qua phía Minhee. Chỉ thấy cô ta liếc hai người đó nảy lửa. Mấy ngày này họ không ngừng đỗ lỗi cho cô, chuyện cô là con nuôi cô cũng đã biết rồi! Bọn họ là đồ máy lạnh, chỉ biết vì lợi ích cá nhân. - Thôi khỏi xin xỏ! Các người tính làm gì tôi còn không biết sao? Người có dã tâm sau này tìm cách chiếm lấy SLC cũng là các người, tưởng tôi không biết à? sẵn đây tôi cũng muốn nói cho cô biết một chuyện, Minhee - Xoay người qua với Minhee - Ba mẹ ruột của cô, chính là do bọn họ giết! Còn cô thì bọn họ mặt dày nhận về để lúc nào đó có thể hy sinh để họ đạt được lợi nhuận! - Các người...thì ra mấy người... - Tin này thật làm cho cô ta chấn động không ít. Họ lợi dụng cô, cô không hận vì họ đã nuôi cô. Nhưng đến loại đê tiện như vậy cũng làm được...ha ha... cô cũng không luyến tiếc! - Minhee, nể tình chúng ta trước đây là học chung khóa, tôi cho cô một cơ hội, nếu cô chịu tìm Jihoon, dập đầu 1000 cái với vợ tôi, 1000 cái cho con tôi. Tôi sẽ cho cô một con... - Không cần đâu. Ba mẹ tôi đi rồi, tôi cũng không muốn ở đây nữa. Xin anh hãy giúp tôi lên đường đi. Còn chuyện gì tôi đã làm tôi cảm thấy tôi đều không có lỗi. Còn nữa, chỉ cần anh chắc chắn hai người kia cũng sẽ đi theo tôi, đi gặp ba mẹ tôi là được rồi! - Cô ta đã nhảy vào ngắt lời Soonyoung khi chưa hết câu. Hai người nhà họ Park rất đỗi bàng hoàng! bây giờ hai ông bà ta đang ôm nhau run run níu kéo giây phút cuối đời. - KHÔNG CÓ LỖI???...Được thôi, tôi cho cô toại nguyện. Cô yên tâm, hai người họ nhất định đi cùng cô! TỤI BÂY. ĐI! Cô ta không nói gì, chỉ nhìn theo bóng dáng Soonyoung đang khuất dần gọi tên hắn lần cuối. Gọi nho nhỏ. Cảm ơn anh! Đã thực hiện tâm nguyện cuối cùng của tôi. Ba, mẹ con sắp được gặp hai người! To be continued..
|
Chap 39. Mẹ thiên thần bá đạo!
Ra chỗ đậu xe, một tên đàn em thấy Soonyoung đến liền chạy đến báo cáo. Chuyện này hắn không dám tự quyết định. - Đại ca, tụi em mới bắt được một người khả nghi lảng vảng xung quanh đây! Mong đại ca giải quyết để tránh ảnh hưởng đến tổ chức! - Ý hắn là là động đến FBI, lộ thông tin của tổ chức. SY chính là bang phái được Soonyoung cùng một người bạn mà anh cứu được đứng đầu lập nên. Để tỏ lòng biết ơn, người ấy đã đổi tên bang phái của mình thành SY - viết tắt tên Soonyoung và khi hắn phải ra đi, hắn có ý nguyện gửi gắm anh em trong bang cho Soonyoung, vì các anh em trong bang cũng rất nể phục anh. Đối với chuyện này ban đầu anh vốn không có hứng thú. Nhưng mà nghĩ đến công ty của appa sau này lớn mạnh như vậy nhất định gặp nhiều sóng gió, nên anh cần một lực lượng hỗ trợ các tình huống như thế này. Mà đặc biệt là phải trung thành với anh! Trùng hợp là những gì anh cần tìm đã có ngay trước mắt. Bang phái xã hội đen hoạt động ngầm - SY. Hơn nữa bây giờ anh còn nhận ra một điều nữa là dùng quyền lực của phái có thể giúp anh bảo vệ vợ yêu bé bỏng tốt hơn! Không ai dám dành, không ai dám bắt mất! Cái chức năng này Soonyoung thích nhất nha! Trở lại với kẻ mà mấy đàn em của hắn bắt được. Người này không biết đã biết được gì rồi! - Đem lại đây! - Hắn nói rồi quay lại nhìn sơ cái nhà kho lần cuối. Kiểm tra dây nối, công tắc, để chuẩn bị cho nổ banh cái nhà kho này! Thì cứ coi như là hỏa hoạn đi! Lúc này phía sau đã vang lên tiếng nói quen thuộc đến rợn người! Là Umma! - Này này, ngon thì nhào vô đánh tay đôi nè! Mấy người đông quá nên ta mới nhất thời không thèm động thủ đấy nhá! Rảnh quá ha, ăn không ngồi rồi không có việc gì làm sao? Mấy người làm gì kệ mấy người, ta làm gì kệ ta. Sao lại kiếm chuyện với ta chứ! Muốn chết hả?... - Umma cũng không phải dạng vừa đâu! Khổ thật, nếu người đứng đây không là anh, con trai của umma, bọn người ở đây không phải của SY thì phải làm sao? Umma à, người lúc nào cần khôn thì đem IQ kéo về nhiều nhiều giúp con được không??? - Umma, người làm gì ở đây? - Soonyoung, umma tìm con nãy giờ! - Thấy con trai hai mắt Jeonghan lóe sáng, cứ để con trai xử cái tụi này, anh không cần phải ra tay! Loại nhãi nhép này tới phiên anh sao?! Soonyoung thì bỏ đi khuôn mặt lãnh đạm nhìn umma hắn mà cười, nói gì đi nữa thì umma vẫn dễ thương nhất, sau vợ và con! ^o^. Nhưng mà thật sự thì nhiều khi umma rất ngốc. Hắn còn nghe appa bảo umma là thiên thần ngốc cơ mà! Bọn đàn em Soonyoung nghe mà bủn rủn chân tay. Đại ca còn phải xuống nước với người này. Người này gọi đại ca là con trai. Đại ca không thể phủ nhận! Thôi khổ rồi! Chơi phải trùm cuối rồi. Có nên tự tử trước hay không đây!? Hoảng loạn bằng tốc độ nhanh nhất liền thả người. Cả đám rét run quỳ rạp xuống như diện kiến hoàng thái hậu đại giá quang lâm! - Ủa gì đây? Bây chuyển hệ gì lẹ vậy? - Jeonghan đang định kêu con trai giúp mình thì lại được thả, bọn này còn tự nhiên quỳ xuống hết. Ngộ à nha~ - Ha ha. Họ là người của con đó! Mà họ vừa mới phạm thượng với thái hậu người xong nên không dám đứng lên! - Soonyoung cười, nói giỡn một tí với umma hắn. - Oa, vậy sao? Vậy để umma hù chúng một lát! - Nói rồi Jeonghan bắt đầu lên giọng. - Sao? Sợ rồi chứ gì? Mấy người có biết là mấy người làm ta rất khó chịu không? Quá đáng!...Khụ khụ...cái gì vậy? Thằng nào hút thuốc? Ta đang giáo huấn mà sao ngươi dám hút thuốc? Quá đáng! - Tên kia dám hút thuốc công khai làm mùi thuốc bay tứ tung. Jeonghan ghét nhất là khói thuốc. Cũng may trong nhà cả ông xã lẫn con trai không có hút thuốc! Vớ lấy điếu thuốc, khói tỏa càng mù mịt! A da, tự nhiên cầm chi dậy trời? Dẹp đi! Vứt điếu thuốc sang một bên, anh quay sang tiếp tục dọa họ thêm một chập nữa. - Đó thấy chưa? Không có biết kính lão đắc thọ là gì...THẰNG NÀO HÚT THUỐC NỮA DẬY? - Tức quá, sao đứa nào gan quá vậy hả? - Dạ dạ, đâu có đâu thưa phu nhân. Tụi con đâu dám nữa! - Tên lớn nhất vội cứu mạng đàn em bên dưới đang run như cầy sấy. - Ủa, Ờ..có đứa nào hút đâu! Mùi khét đâu ra vậy? Có tiếng gì "xè xè" nữa, Soonyoung à~ - Jeonghan quay sang nhìn con trai thắc mắc. - Uhmm...điếu thuốc hồi nãy umma vứt đâu rồi? - Soonyoung đang tự hỏi...chẳng lẽ... - Đây nè! Ê ê, nó cháy dọc theo hướng kia kìa. Cả bọn nhìn theo hướng đó. Trời đất ơi, là cái dây kích nổ đó! Hơ hơ Trong khi mẹ thiên thần ngơ ngác nhìn theo cái dây biến mất vào căn nhà kho thì... "BÙMMMMMMMMMMMM" - Cả nhà kho nổ tung trong cột lửa. Jeonghan cũng chẳng mảy may giật mình: Mấy đứa này tụ ở đây tính chơi đốt lửa trại sao? - Soonyoung, hí hí, umma vứt điếu thuốc..nổ nguyên cái nhà kho luôn rồi! Có gì quan trọng ở trỏng không - Mẹ thiên thần tỉnh như mới làm bể cái bình bông! - Dạ! Cái kho đó con cũng đang định đốt đây ạ! Tài liệu quá cũ rồi, để lại cũng chẳng được gì ạ! - Bọn đàn em nghe chỉ biết đổ mồ hôi, đại ca à, ba người mới nãy ở trong đó đó a~ - Ồ, vậy là không sao! Trời ơi, con đi dọn dẹp giấy vụn mà không chịu nói rõ ràng. Hôm qua mẹ nghe con nói chuyện điện thoại tưởng có gì vui lắm nên nay mới ăn mặt như vầy ra đây nè! - Jeonghan còn xoay lên xoay xuống khoe cái style đen từ đầu tới móng chân! - Ai, công việc thôi mà, umma ham chơi quá! - Hắn mắc cười nhìn umma hắn. Không biết nếu biết mình vừa làm gì thì không biết sẽ phản ứng như thế nào đây! Nhưng mà hắn không nói đâu! Điều đó cũng chẳng đáng hoan nghênh gì. Người không biết không có tội! Hắn muốn umma mãi vui vẻ, sống không phiền muộn. Không nói là tốt nhất! Còn đàn em của hắn, nhất định bắt tất cả xóa chuyện này ra khỏi bộ nhớ! - Mấy người bạn này vui nhỉ? Hôm nào để umma làm quen với họ nha! - Ngồi lên đầu người ta hỏi sao không vui :)) - Rồi rồi, mình đi về thôi! Con nhớ mấy món umma nấu. - Ha ha, nịnh hoài. Vậy là Soonyoung lái xe chở umma đại nhân về. Bọn đàn em cũng nhanh chóng rút lui. Đối với Soonyoung, thế là đủ. Chỉ cần không còn người nào đe dọa đến cuộc sống của những người hắn yêu thương thì mọi chuyện vẫn sẽ yên ổn theo cách của nó! Chỉ cần đừng làm điều ngược lại! Giờ thì về với vợ thôi nào! To be continued...
|
Chap 40. Chờ bé con ra đời
Hôm nay trời nắng đẹp! Lại đúng vào chủ nhật! Hai vị umma vô cùng thục nữ đã lôi kéo được mọi người cùng nhau ra hồ bơi, mở tiệc ngâm nước! Với lý do là cho con dâu hoạt động nhiều để cho dễ đẻ Cả một hàng liền ghế nằm dài dọc theo cái hồ bơi được sắp ra. Kèm theo cây dù nếu có nắng quá thì chỉ đưa tay kéo cái là đảm bảo mát ngay! Quản gia hai nhà còn tinh ý dọn hẳn một quầy bar nhạc sống đặt ngay gần đó. Hai người còn kiêm luôn Bartender, một quản gia Jung tác phong nhanh nhẹn vui vẻ, một quản gia Kang dịu dàng, hiền hậu. Cùng nhau pha đồ uống cười tủm tỉm. Cồn thì để anh, ép cư để em! Kết luận là tình yêu không tha già trẻ, kể cả sản phụ mang thai! Tại vì Kwon tổng tài anh tuấn từ xa đang bế vợ như nàng tiên cá ra hồ bơi! - Nhanh nhanh, mau thả em xuống nước! - Jihoon nhìn thấy nước rất thích nên giục Soonyoung thả cậu xuống nước! Soonyoung thả Jihoon xuống nước từ từ nhẹ nhàng và cẩn thận đến bao nhiêu thì Jihoon gặp nước lại tăng động bấy nhiêu! Quẫy đạp ra khỏi vòng tay Soonyoung rồi ngửa bụng bơi khắp nơi! Bụng em ấy nay đã to hơn trước rồi! Soonyoung ngồi bên thành hồ nhìn Jihoon đến ngẩn ngơ! Làn da bình thường đã hoàn toàn hấp dẫn nay xuống nước lại càng gợi cảm hơn! Da trắng tinh, mỏng manh có nhiều giọt nước bám dính lên lại càng long lanh mị người, mịn màng đến kỳ lạ. Kết hợp với cả ánh nắng dịu nhẹ rọi xuống lại càng chói mắt! Soonyoung cảm thấy thở không ra hơi, hắn sắp bị nóng chết rồi, nên nhanh chóng lao xuống nước dập tắt đám lửa trong người! Jihoon rất nguy hiểm! Con mèo bụng bầu đang bơi dưới nước rất nguy hiểm! Nhất là khi trên người đang độc một chiếc boxer! Tham gia chung với mọi người hôm nay ngoài những cái bản mặt quá quen thuộc còn có thêm một người nữa, Junhwi - Phó tổng SLC, bạn Soonyoung, là...gì chưa biết nữa của Myungho... Cơ mà chỉ thấy họ quấn nhau hoài. Có gian tình! Nhất định là như vậy. Giấu sao, từ từ cũng lòi ra hà! Một hồi lâu cũng cảm thấy quá chán. Nãy giờ cứ thi nhau bơi vòng vòng mệt muốn chết, hơn nữa cậu muốn bày trò với mọi người thì cứ bị Soonyoung quấn lại. Không làm ăn gì được cả. Hic hic, umma là người "đầu sỏ" buổi dã ngoại tại gia hôm nay, không biết có ý tưởng gì không đây? Cứ vầy mọi người đi về sớm quá! Jihoon nhanh chóng bơi về phía chỗ của hai umma đang nằm phơi nắng! Đúng chất hai người quyền lực nhất nhà phơi nắng nha! Một chân duỗi, một chân co nằm trên ghế. Đeo kính râm, tay thì bưng ly nước sóng sánh màu xanh như nước hồ lâu lâu nhấp môi vài cái. Umma à, người chỉ nằm đó chơi thôi làm như là đang đóng MV vậy sao? - Umma, người có chuẩn bị trò gì chơi không? - Jihoon chui đầu lên khỏi miệng hồ hỏi. Jisoo và Jeonghan nghe tiếng con trai cưng gọi liền nhẹ nhàng ưỡn người ngồi dậy. Thư thái bỏ một chân xuống nền gạch, nghiêng người rồi sang chảnh gỡ mắt kính. o_O gì vậy trời? Umma à, ai nhập người sao??? Nhìn biểu cảm hai mắt tròn vo cùng cái đầu nghiêng nghiêng của con trai mà hai người không khỏi bật cười! Thôi diễn lố quá rồi, bình thường lại đi! - Có chớ! Ta và umma Jisoo con đã tính trước hết rồi! - Đứng bật dậy - Mọi người, chúng ta chơi BÓNG NƯỚC! - HURAAAAA! Vậy là chia ra hai đội chơi bóng nước! Đội của Jisoo và Seokmin liền bắt thằng con trai về, mà thằng con rể thì sẽ không bỏ vợ nó nên 4 người thành một cặp. Đội của Jeonghan và Seungcheol thì cùng với Myungho và Junhwi làm thành một team. Còn Seungkwan đơn thân dư thừa nên...làm trọng tài :)) Nên bạn Seungkwan trong lòng đã tự nhủ: Ta sẽ kiếm bồ cho mấy người coi. Đồ Jihoon đáng ghét và cả Myungho kia nữa! Oa oa, nó chọc mình kìa! Ta muốn có bồ. Hu hu hu! -- Thời gian trôi qua... Jihoon lúc này rất nhàn nhã. Bụng càng ngày càng lớn rồi! Ở nhà chỉ lo ăn với ngủ. Rảnh thì đi ra vườn ngồi nghe nhạc cổ điển để cho cục cưng trong bụng được thư giãn. Lúc này cục cưng đã lớn rồi nha! Đã bắt đầu biết đạp cậu, Soonyoung hôm nọ trong lúc ôm bụng cậu cũng cảm nhận được nữa. Anh ấy lúc ấy giống như con nít nói đủ thứ, kích động nhìn như trẻ lên ba mà nói chuyện với bụng cậu! Đao hết chỗ nói. Anh Hansol thì cũng cứ liên lạc với cậu, dù Soonyoung rất là bực mình! Cậu cũng đã nói với anh là cậu không thể nhưng anh ấy vẫn không quan tâm! Nhưng mà bắt cậu vô tình với anh thì cũng không được! Lúc trước anh đã giúp cậu rất nhiều. Bây giờ không lẽ lấy oán báo ân? Haizzz... Lại nhắc tới Soonyoung, từ ngày cậu được umma cho về ngủ với hắn thì ngay trong đêm về phòng liền bị...hắn ăn! Cũng thấy tội nghiệp hắn nhẫn nhịn cực khổ nên cậu cũng có thể gọi là rất chiều hắn nhưng mà chỉ có lần đó thôi! Khoảng thời gian gần đây cậu thấy hắn rất lạ. Không ôm cậu nhiều như trước, đi ngủ cũng nằm ra xa xa. Cậu tự hỏi có phải hắn đang giấu cậu điều gì không? Đỉnh điểm chính là đêm qua, khi Jihoon cố tình khiêu gợi, câu dẫn hắn. Lúc đầu hắn ngẩn ngơ mà bị cậu hút hồn những tưởng cậu chỉ tự mình đa nghi thôi thì hắn lại buông cậu ra. Càng làm cho Jihoon chắc chắn hắn đang...NGOẠI TÌNH! Nhất định là tên khốn nạn kia đã có tình nhân bên ngoài. Cậu nay bụng đã to rồi, nhìn vòng hai trong gương cậu còn cảm thấy chán nói chi là hắn! Hu hu đồ chết tiệc thế mà lại bảo yêu cậu suốt đời không thay đổi. Đồ xảo trá! Không được, nhất định phải hành động ngay! Chiến dịch "dành chồng" một lần nữa triển! Nói là làm, Jihoon khoác vào áo khoác lên đường đại giá quang lâm tới công ty của Soonyoung! - Soonie, anh có giấu ai thì thà là giấu cho kỹ, đừng để em phát hiện được! Jihoon lên xe cho tài xế chở. Xe ra khỏi cổng liền theo hướng SLC chạy thẳng. To be continued...
|
Chap 41. Đánh ghen kinh hoàng
SLC Tower Empire. Soonyoung đang ngồi dựa vào ghế sô pha nhàn nhã tay cầm một tách trà vừa như có như không quan sát. Nhưng mà quan sát cái gì? Giám sát nhân viên? Không phải! Thử xoay máy quay lại xem. Gì đây trời? Một cô gái... à không, một vũ nữ. Một vũ nữ đang nhún nhẩy, ún éo, quắn quéo phía trên bức tường trước mặt. Sau đó cô ta bắt đầu từ từ... cởi đồ. Cha mẹ ơi, vũ nữ thoát y đó bà con ơi! Một vũ nữ đáng lẽ bây giờ phải ở vũ trường sao lại có mặt trong phòng người quyền lực nhất thành phố? Soonyoung, không phải anh chán cơm thèm phở thật chứ? Jihoon sắp tới rồi, anh còn ở đó vừa nhìn vừa cười! -- Chiếc xe chở Jihoon cuối cùng cũng tấp vào sân tòa nhà. Vì do bị bà chủ dọa nên tài xế chạy quá nhanh, lúc đậu vào sân thắng gấp khiến bánh xe xoáy một vòng gấp trên sân. Tài xế hết hồn quay ra sau kiểm tra xem thiếu phu nhân bị mình thắng gấp như vậy có bị gì không nhưng chỉ thấy phu nhân hầm hầm xuống xe. Như là đang trách ông chạy còn chậm quá vậy! Các nhân viên ở sảnh nghe tiếng xe thắng gấp thì cũng tò mò. Ai mà dám đỗ xe kiểu đó vậy ta? Ngay cả xe tổng giám đốc còn phải chậm rãi khi vào sân nữa là. Chắc là... người này cũng kinh khủng lắm! Từ xa họ chỉ thấy một thiếu niên đẹp như thiên thần bước xuống. Còn rất trẻ nhìn như học sinh vậy! Không lẽ có người thân trong đây? Nhưng mà người này nhìn thanh thoát, thần thái cao quý nhất định nhân viên tầm thường! Chắc là người yêu của xếp. Nhưng mà trụ sở chính hiện có 5 phó giám đốc, 3 giám đốc, 1 phó tổng giám đốc và tổng giám đốc của họ. Khoan, hình như tiểu mỹ nhân còn đang có thai. Oa... tất cả sếp hiện đều còn rất trẻ. Cũng chưa nghe ai đã đám cưới. Cái này nên suy đoán làm sao? "RẦM"... Nhưng mà tất cả đã kinh động và dừng hết suy nghĩ khi bị cậu thanh niên đóng cửa xe bằng một lực rất mạnh. Nhìn đám "đầy tớ" của chồng đang đứng đầy trong sảnh mà nhìn cậu nên Jihoon cộng với việc đang phẫn nộ đã sập cửa xe dằn mặt họ. Nhìn họ giật mình cậu liền thấy thỏa mãn, sải bước lên bậc thang vào đại sảnh. Các nhân viên đều không rời mắt khỏi thiên thần xinh đẹp đang bước vào, ai đang đi ngang sảnh cũng đi chậm lại mà ngắm nhìn. Đẹp! Nhưng mà họ cảm thấy ở cậu có cái gì đó rất thoát tục, không với tới được! Ở đâu ra người hoàn mĩ đến thế chứ? Jihoon ngẩng cao đầu đi từng bước tới quầy tiếp tân. Cậu cố tình tỏa ra khí thái "sang chảnh" như thế chính là để cho các nhân viên gặp qua một lần cũng không thể quên được. Cho họ thấy cậu không phải giống mấy loại ưỡn ẹo luôn đi quyến rũ đàn ông khắp nơi! Cho họ tự so sánh với những người đã từng được gọi là tình nhân của tổng giám đốc của họ! Cậu khác, cao sang hơn, cao giá hơn... hơ hơ sang chảnh hơn ấy. Còn giá thì vô giá, đừng nghĩ bậy. Để khi chuyện cậu là Kwon phu nhân, không ai dám đàm tiếu, chê cười, mà họ phải nghĩ rằng cậu xứng đáng, họ phải tự nguyện ủng hộ cậu, họ sẽ tự tôn trọng cậu! - Cục cưng, cổ vũ cho umma! Để umma xem xử baba con làm sao! - Cậu nói thỏ thẻ rồi bước tới bàn hướng dẫn. - Tôi cần gặp Kwon Soonyoung. Xin hỏi phòng của hắn ở đâu? - Jihoon nhìn nhân viên nữ ở gần đó. - Dạ, xin hỏi quý khách có hẹn trước không ạ? - Cô nhân viên cười. - Không có! - Vậy thì xin hỏi danh tính, nếu tổng giám đốc đồng ý, chúng tôi sẽ dẫn người lên! - Cô nhân viên kiên nhẫn. - ... - Jihoon im lặng hồi lâu nhìn cô nhân viên, cô ta cũng vẫn ráng gượng cười với cậu, nhưng đã bắt đầu run rẫy. - Quý khách... để tôi liên lạc cho văn phòng... tổng giám đốc ạ! Xin hỏi người tên gì... để ... tôi còn báo cáo ạ! - Cô ta dùng hết can đảm hỏi một lần nữa. Người trước mắt xinh đẹp, thoát tục như vậy lại hỏi về tổng giám đốc. Xem ra là nhân vật không phải dạng vừa rồi! - Thôi dẹp đi! Liên lạc cái gì? BỎ ĐIỆN THOẠI XUỐNG. Văn phòng tổng giám đốc ở đâu? NÓI!!! - Cậu thấy bực với cô này. Tuy ứng xử tốt, nhưng mà gọi cho hắn biết rồi hắn lại có cơ hội giấu đi con mèo trong phòng thì sao! - A... dạ.. dạ...! - Cô tiếp viên bị dọa cho sợ liền buông điện thoại xuống - Dạ! Tổng giám đốc... hiện không ở trong phòng tổng giám đốc.... mà... - NHANH! - Cái cô này câu giờ quá, để con mèo đó chạy thoát thì sao? - A dạ ngài đang ở ngay tầng trệt, phòng thư giản phía trước quẹo phải ạ! - Bị Jihoon nạt thêm lần nữa thì cô ta hết hồn còn bao nhiêu chữ liền tuôn một lèo ra hết. - Tốt! Chào cô! - Nhận được đáp án cậu sải bước về phía đó! Hừm, phòng thư giãn? Để xem anh thư giãn kiểu gì với ai! Các nhân viên khi nãy cũng đã chứng kiến khí phách bức người từ cậu, nhanh chóng dạt ra tránh đường. Cái này họ mới thấy trên người tổng giám đốc của họ. Nay mới thấy có người thứ hai có loại thần thái này, ôi ngưỡng mộ quá! Tà áo măng tô theo chân Jihoon bay phấp phới theo từng bước dài cuối cùng cũng dừng trước cửa phòng thư giản gì gì đó. Không do dự, liền đẩy cửa bước vào. - SOONYOUNGGGG...! Tiếng hét của Jihoon làm cho cả Soonyoung và cái cô vũ nữ đó giật mình đơ người nhìn về phía cửa. - A... bà... bà xã... em làm gì mà... lại tới công... t.. ty? - Soonyoung run run nhìn Jihoon bởi vì... bất cẩn... hiện tại cùng với cô gái này... đang... Đúng vậy, cô ta ăn mặt bây giờ đã cởi như gần hết. Nơi nào cần thấy cũng thấy, không cần thấy cũng thấy luôn! Tay cô ta còn đang kéo... quần hắn xuống... đang định kéo nốt quần nhỏ! Soonyoung à, thảm rồi! - Không tới để hai người có dịp mây mưa tới bến sao? - Anh không có! - Đồ mặt dày, như vậy mà còn chối? Đồ tồi! Hu hu. Cô là ai? - Jihoon phát hỏa chạy đến nắm tóc cô ta. Tay còn không nương từ một phát giật ngược. - A... tha... tha cho tôi, bỏ... bỏ... đừng nắm tóc tôi! - Cô làm gì với chồng tôi? Quyến rũ? Định mây mưa với nhau có phải không? - Jihoon không nhưng không buông, còn nắm váy vặn xoáy một tí. - A,... đúng vậy... xin tha... tôi không dám nữa! - Cô ta chính là dự định như vậy. - Giỏi lắm! Để tôi xử cô trước! - Nói rồi cậu nắm lấy cô ta cứ như vậy kéo ra ngoài sảnh đường. Thảm thật rồi! Con nhỏ đó nói như vậy coi như là oan cho anh! Mau đi giải thích. Soonyoung nhanh chóng kéo quần lại chỉnh tề rồi đuổi theo. Cô ta vật vã lắm mới mặc lại được bộ đồ của mình, nhưng bị Jihoon nắm tóc khổ sở lắm cũng chỉ trong tình trạng xộc xệch, người khác nhìn thấy cũng hiểu khi nãy vừa mới như thế nào! Jihoon kéo cô ta ra giữa sảnh rồi hất cô ta văng một đường trượt dài trên mặt gỗ bóng loáng. Các nhân viên trầm trồ ai cũng thắc mắc đổ dồn, tụ tập lại. Hơn nữa phía trên các tầng cũng đầy nhân viên ló đầu ra nhìn xuống. Khi nãy tin tức có một thiên thần cá tính bước vào công ty đã lan ra chóng mặt làm các nhân viên đều tò mò ra xem. Chưa được hai phút đã thấy người đó lôi cô gái lôi thôi kia đi ra. Vậy là từ tầng 2 đến tầng 30 đều ra xem. Tầng 30 trở lên thì lấy ống nhòm ra quan sát. Thiết kế tòa Empire này như cái bánh cống (?!!) nên ở phía giữa đại sảnh nhìn rất rõ! Không khí dù là như bầy ong vỡ tổ đang tập trung về một hướng nhưng lại im lặng lạ thường! Chủ yếu họ đang muốn xem là chuyện gì! Bỗng có một giọng nói vang lên. Mà chẳng phải của ai trong hai nhân vật chính. - LEE-JI-HOON! - Myungho từ ngoài vòng vây sau khi cực khổ nhảy nhảy cũng thấy được người đang đứng là con mèo Hoonie. Cậu luồng qua đám người đi vào. - Tránh ra... tránh ra... xin cảm ơn!..... Jihoon, không ở nhà dưỡng thai lại tới đây làm gì? - Myungho thuận theo ánh mắt sắc nhọn như dao của Jihoon mới chú ý tới con người, à không, bà điên, bà điên đang nằm giữa đường, giữa xá ngồi một đống ở đó. - Bà điên nào đây? Sao tự nhiên ngồi đây? Ê ê...*không thấy trả lời*. Ai tiễn bả đi dùm tui đê! - Myungho vẫy tay trước mặt cô ta vẫn không có phản ứng liền kêu người khác tính chở bả vô nhà thương điên. Lại quay sang Jihoon. - Cậu tới kiếm Soonyoung hả? Để tớ dẫn cậu đi! - Khỏi. Đừng nhắc đến tên đó, để tớ xử con này xong sẽ đến lượt hắn! - Jihoon đang dần hạ hỏa nghe tên Soonyoung lại muốn nổi khùng. - Hả? Có chuyện gì sao? - Myungho thắc mắc, chuyện gì vậy? Hai người đó không phải tối ngày ngọt hơn đường sao? - A... càng nhắc càng tức. Myungho à, mấy hôm nay hắn bỗng nhiên lạnh nhạt với tới... tớ nghĩ hẳn là có chuyện, liền tới công ty kiểm tra. Cậu biết sao không? Cô ta đó, cô ta vừa khỏa thân cùng hắn đang chuẩn bị cởi đồ mây mưa ở trong kia kìa! - Tiếng Jihoon vang khắp đại sảnh. Các nhân liền hiểu chuyện đã xảy ra. Vậy chàng trai xinh đẹp này chắc chắn là người yêu của tổng giám đốc của bọn họ rồi! Whoa, người của tổng giám đốc chọn quả là hơn người nha! Tới đây là để bắt gian nên mới vẻ mặt mới căng thẳng như vậy. Mà tổng giám đốc thật là quá đáng, đã có cậu trai xinh đẹp như thần tiên như vậy mà cũng vẫn còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Cô ả kia thật đáng đời. Khi nãy còn thấy có chút tội nghiệp đáng thương, nhưng mà với cái lý do này thì thấy thật đáng. Đáng xem đáng xem. Xem tiếp! - Hả có chuyện như vậy sao? Sao lại... Soonyoung sao lại như thế được? - Myungho lắp ba lắp bắp, không lẽ bấy lâu nay cậu nhìn lầm tên đó? - Đi mà hỏi hắn! - Jihoon tức giận lây sang cả Myungho. - Tránh đường, tránh đường. Đám người phía sau lúc này mới dạt ra, tránh đường. Chính là Kwon Soonyoung đang hối hả chạy đến. Nhìn tổng giám đốc họ như được mở mang tầm mắt, tổng giám đốc không có vẻ tinh anh như bình thường, mà là lo lắng khẩn trương. Đúng là trăm năm mới thấy được bộ dạng này đó! - Jihoon, không phải như em tưởng đâu! Thật đó. - Soonyoung hai mắt mở to long lanh nắm hai tay Jihoon giải thích. - Thôi dẹp đi, anh đừng có xạo! Biết thế tuần trước tôi đã không đi đăng ký kết hôn hôn với anh! Mình ly dị liền đi! - Jihoon tuyệt tình hất tay hắn ra. Nhưng mà Soonyoung vẫn bám vào tiếp. - Đừng mà, xin em, tức giận sẽ ảnh hưởng tới con đó! Nghe anh giải thích chút đi - Nghe cậu đòi ly dị Soonyoung gần như muốn khóc thét. Các nhân viên lúc này không nghi ngờ gì nữa rồi! Người đẹp như thiên thần đó chính là phu nhân tổng giám đốc. Chính miệng tổng giám đốc của họ còn vừa thừa nhận hai người đang có một thiên thần nhỏ luôn mà! Ôi xứng đôi quá. Tổng giám đố phu nhân cố lên! Chúng tôi bỏ tổng giám đốc đầu quân cho người! - Hứ! Người đâu, ném cô ta ra ngoài dùm tôi, từ nay còn thấy cô ta lãng vãng quanh đây liền coi như tà cứ thế mà đuổi! Bảo vệ vừa mới tôn cậu lên làm tổng giám đốc phu nhân nên liền nghe lời cậu, không cần đếm xỉa đến Soonyoung có đồng ý không đem cô ta ra ngoài. Tổng giám đốc bây giờ đang bận làm nũng với vợ của ngài còn hơi đâu mà lo! Jihoon sau đó cũng quay lưng ra về. Bỏ Soonyoung tủi thân vì vẫn uất ức chưa giải quyết được hiểu lầm với bà xã. Đứng đó mếu máo. - Tất cả giải tán, đi làm việc đi! - Hắn hét một câu rồi đuổi theo cậu. - Về tới cổng, thấy Jihoon xuống xe, Soonyoung cũng xuống xe theo, chạy lại nắm tay vợ. - Jihoon à, nghe anh nói đi mà. Anh thề nếu anh không cho em một đáp án rõ ràng anh sẽ chủ động ký tên ly hôn. Xin em! Xin em mà! - Soonyoung ôm Jihoon lại thì thầm. - Được lắm! Giải thích đi! - Jihoon bây giờ cũng bình tĩnh lại. Nhưng vẫn vẫy ra khỏi vòng tay Soonyoung, đối mặt chờ hắn giải thích. - Được được, anh giải thích liền... *flashback* Soonyoung bị một cô ả bu bám suốt từ ngoài đường vào công ty, cái cô gái này anh đã quá quen thuộc. Từ khi anh lên làm chủ SLC không biết cô ta ở đâu xuất hiện, luôn ôm mộng được lên làm Kwon phu nhân. Ôi xin cô! Cô có cửa sao? Xin mời cô một vé đi diện kiến vợ yêu của anh rồi hãy xem lại mình! Thế là hôm nay hắn xuất chiêu cuối để cắt đứt hẳn với cô ta! Erhhh! Không phải là tình một đêm rồi cho tiền rồi phắng đấy chứ!? Không phải đâu! Bây giờ ngoài vợ hắn ra không còn ai làm hắn hứng thú. Trừ phi tìm được người nào đẹp hơn em ấy còn mặc mai! Soonyoung tinh ranh đem cô ta vào phòng thư giãn ở tầng trệt. Văn phòng của hắn thì hắn không muốn bị cô ta vấy bẩn. Nơi đó xác định chỉ có vợ yêu hắn được vào nha~ - Nếu cô làm tôi có cảm giác, tôi sẽ đồng ý tất cả điều kiện cô đặt ra! Thế nào? - Soonyoung rồi xuống sô pha nhìn cô ta thách thức. - Anh nói phải giữ lời nha! Chờ đấy! - Cô ta nắm chắc phần thắng, tự tin nói. Với kinh nghiệm quyến rũ đàn ông từ trước đến nay, cô không tin không làm gì được Soonyoung, anh ta cũng là đàn ông thôi mà! Vậy là cô ta bắt đầu uốn éo gì gì đó... - Tôi vẫn chẳng thấy hứng thú gì cả! - Sao? Tôi không tin. - Lại đây đi, tôi cho cô kiểm tra! Cô ta nhanh nhảu chạy lại. Nếu thật không có, cô ta nhất quyết dùng miệng bắt nó phải có! Đó là vì sao khi nãy cô ta nhận là hai người sắp mây mưa, nhưng thật ra chỉ là toan tính của mình cô ta mà thôi! *end flashback* - Đó Jihoon, anh thật sự không có lừa em! Anh yêu em nhất mà! Tin anh đi mà! - Soonyoung chui đầu vào cổ cậu hun hít làm nũng. - Thật không? Không lừa em? - Thật mà! Nếu anh nói dối sẽ bị... - Anh chưa kịp thề thốt đã bị cậu bịt miệng. - Im! Trước khi tôi điều tra xong chuyện này, anh không được nói bậy. Bé con còn cần anh! Chờ tôi gặp lại cô ta rồi làm cho rõ ràng. Khi đó mới tha cho anh! Còn tối nay... ngủ một mình đi! - Jihoon quay người vào nhà! Nhưng mà anh không thấy được là lúc này cậu đang cười rất tinh nghịch. Cậu biết chứ! Soonyoung không nói dối, khi nãy lúc anh giải thích cậu đã nhìn kỹ vào đôi mắt ấy. Chỉ có chân thành và hết lòng đem cậu đặt vào. Nhưng mà hắn cùng người khác thân mật, nhất định vẫn phải phạt! - Được được! Chỉ cần em đừng ly dị, anh ngủ một mình cũng được mà! Không có em anh không sống nổi đâu! Vợ à, anh không dứt ra khỏi em được... anh nghiện rồi! Jihoon được anh ôm vào lòng còn nghe được hắn nói mấy lời này thật hạnh phúc. Sắp rớt nước mắt rồi! Đồ ngốc, em biết là anh đã nghiện em lâu rồi, vậy mà bây giờ anh mới nhận ra! - Ui da... - Sao vậy? Sao tự dưng lại...? Em có sao không? - Soonyoung hết hồn, đang hưởng thụ cảm giác mềm mại ở trên vai cậu thì nghe Jihoon la một tiếng lây qua làm hắn cũng thấy đau. - Không sao! Đứa nhỏ đá em... - Vào nhà đi, ngoài này lạnh lắm. Bé con à, con mau lớn nhanh đi! Không thể ở trong bụng umma con hoài được! Bóng dáng họ theo ánh nắng chiều in dài trên nền gạch. Cả hai gia đình đang rất mong chờ tiểu bảo bối ra đời nha! To be continued...
|