Chương 66 : Tìm em
Anh không tránh khỏi sự ngạc nhiên hiện rõ trên mắt anh. Từ ngạc nhiên trong giây lát liền chuyển qua ánh mắt đỏ vì tức giận. Nắm chặt tờ báo trong tay khiến nó không chịu được mà rách ra từng mảnh trước những ánh nhìn trố mắt trước mặt anh. Anh kéo cả một đám mây đen trên đầu mà rời đi tiến đến phòng của Thiên Bảo. Nói : " Một lát có người đến đón cậu. Tôi phải về trước!!"
" Có chuyện gì rồi!? "
" Xem tin tức đi!! "
Nói rồi một câu cũng không nói thêm mà bỏ đi. Đến bãi giữ xe yên vị trên ghế ngồi, đến dây an toàn cũng không thiết gài lại. Tay nắm chặt tay lái định vị vị trí cắm trại của cậu rồi lái xe rời đi tiến thẳng ra ngoại ô Bắc Kinh.
_________________________
" Woa. Thật đẹp!! "
Vương Nguyên đắm mình trong không gian rộng rãi ở đây. Trước mặt là một con đường mòn dẫn vào resort giữa rừng hoang dã để mọi người có thể cùng nhau ngắm thế giới rừng xanh nơi đây. Cậu cứ tung tăng đi tới đi lui mà quên mất sau lưng cậu có Uông Ức Tinh.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của Uông Giai Từ nên hắn tiến lại gần lên tiếng : " Cẩn thận trơn đấy!!! "
" Cảm ơn. Tôi tự lo được!! "
Chạy nhanh về phía ba mẹ cậu khoát tay tiến vào resort trên con đường mòn ấy. Lắng tai trong không gian yên tĩnh liền nghe thấy tiếng nước đâu đó. Vương Nguyên được đưa một khóa phòng riêng cạnh với phòng của ba mẹ cậu, cậu liền xách vali cất đi một số đồ cá nhân liền chạy ra ngoài mà đi theo tiếng nước đang vang vọng đâu đó.
" Tiểu Nguyên. Con đi đâu vậy. Nguy hiểm đấy!! " - Nhã Mai vừa bước ra đã thấy bóng lưng cậu đi xa rồi. Liền lên tiếng ngăn lại. Bà bảo vệ cậu con trai này quyết không cho cậu có chuyện một lần nào nữa.
" Mẹ. Bên đó có nước. Con nghĩ là có suối. Con muốn đi tìm. Chỉ một chút thôi!!! "
" Không được. Ăn uống rồi mới được đi!! "
Cậu xụ mặt lẽo đẽo theo sau bà đến bữa tiệc BBQ ngoài trời. Vừa đến liền thấy Uông Ức Tinh đứng đó nướng thịt. Dù hắn có ga lăng cỡ nào đi nữa thì cảm tình của cậu đối với hắn vẫn là có thành kiến. Ngồi cùng nhau ăn chung một bàn, với sự sắp xếp của Uông Giai Từ thì hai người họ ngồi cạnh nhau khiến cậu thật sự chẳng có một chút nào thoải mái nữa. Ăn vội vàng rồi xin phép rời đi.
Uông Giai Từ liền lên tiếng : " Ức Tinh. Tiểu Nguyên đi dạo một mình sẽ nguy hiểm. Con đi cùng thằng bé đi!! "
" Có ổn không!? " - Chí Vỹ lên tiếng hỏi. Chữ ổn ở đây mà nói chính là ông không sợ Vương Nguyên gặp nguy hiểm nào cả mà Uông Ức Tinh theo cậu đó mới là nguy hiểm.
" Không sao đâu. Con đi đi!! " - Uông Giai Từ phẩy tay ra hiệu cho hắn rời đi. Vương Nguyên thấy vậy liền chạy đi trước mong rằng hắn sẽ chẳng đuổi kịp. Đi đến thác nước ngắm nhìn sự hùng vĩ của nó mà ngây người. Tiếng nước lớn đến nỗi chẳng có một tạp âm nào có thể dễ dàng nghe được.
Về phần anh đã chẳng mấy chốc tìm đến resort mất rồi. Hỏi quầy tiếp tân chỉ dẫn ra nơi mà Vương Nguyên đến. Nhưng khi anh xuất hiện thì chỉ còn nhìn thấy ba mẹ cậu. Len lỏi vào sau đám người phục vụ rời đi về phía đường mòn tự mình đi theo cảm nhận mà tìm Vương Nguyên.
Uông Ức Tinh nhìn Vương Nguyên vui chơi theo dòng nước bỗng tiến đến ôm chặt lấy thân hình cậu từ phía sau. Vương Nguyên liền dùng sức mà đẩy ra : " Uông Ức Tinh. Anh giữ tự trọng một chút đi!! "
" Sớm muộn gì chúng ta vẫn về chung một nhà không phải sao!? "
" Anh mơ à!!! "
Hắn vừa định tiếp lời liền nhìn thấy một bóng người ở sau thân cây gần đó. Nhận ra đó là Tử Lam, hắn liền chạy đi mà níu lại. Khi đã đi xa tránh Vương Nguyên nghe được hắn liền nắm lát cậu không buông : " Tử Lam. Nghe anh nói!!! "
" Anh nói đi công tác. Công tác của anh đây sao!? "
" Nghe anh nói. Là do ba anh ép anh kết hôn với Tiểu Nguyên để trục lợi. Sau khi thành công anh sẽ được tự do!! "
" Em không tin anh nữa. Nếu như hôm nay không phải em thấy trên báo thì anh định giấu em đến bao giờ!? "
" Báo!? Em nói gì!? "
" Đừng giả vờ. Anh đi mà lo cho Tiểu Nguyên đi. Cậu ta cái gì cũng tốt cũng đẹp. Cái gì tốt đẹp cũng do cậu ta giành lấy!!! " - Nói rồi Tử Lam gạt tay chạy thật nhanh khỏi đó. Hắn không xem trọng Vương Nguyên nên chạy theo để giải thích cho Tử Lam nghe cũng là điều đương nhiên.
Vương Nguyên chẳng biết vì lí do gì mà Ức Tinh bỏ đi. Không quan tâm nữa mà cứ trêu đùa theo sở thích của mình. Vô tình lại trượt chân xuống dòng nước đang chảy xiếc kia, bầu trời thêm âm u mà đổ một trận mưa lớn. Dưới dòng nước lạnh Vương Nguyên chỉ có thể vươn chân đẩy thân mình để thoát khỏi sự chèn ép của dòng nước chảy đi. Đột nhiên có một bàn tay nắm chặt bàn tay cậu, dùng thực lực đưa Vương Nguyên ra khỏi làn nước ấy. Vòng tay lạnh ôm chặt cậu vào lòng.
End chương 66
Editer : Nguyet_Nu_Anh_Trang