[Fanfic Khải Thiên] Sẽ Dạy Dỗ Em
|
|
Chap 15 * 6g sáng Tại Vương Gia*
"Tuấn Khải a~ Dậy chở em đi học" - Sáng sớm Vương Nguyên bị ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mắt, cựa mình thức dậy sực nhớ là hôm nay phải đi học nên đành phải quay qua kêu cái tên mặt lạnh ngủ như heo kia thức dậy.
"Tuấn Khải dậy...."
"VƯƠNG TUẤN KHẢI DẬY MAU" - Kêu mãi không chịu dậy, cậu hét lớn làm anh muốn thủng luôn màng nhĩ.
"Em làm cái gì vậy Vương Nguyên?" - Anh nhăn nhó mở mắt nhìn cậu.
"Đi học" - Cậu điều chỉnh âm lượng nhỏ lại một chút, khẽ lây nhẹ người anh.
"Hôm nay em không cần phải đi học"
"Gì??? Tại sao?"
"Vết thương"
"Em khỏe rồi, vết thương cũng đã bớt đau"
"Anh không yên tâm để em đi học trong tình trạng này được, nghỉ đi anh nói với hiệu trưởng rồi"
"Nhưng..."
"Nhưng nhị gì? Giờ nằm ngủ thêm tí nữa đi, anh muốn ngủ" - Anh nhẹ nhàng kéo cậu nằm xuống rồi ôm chặt lấy cậu không buông, mặt anh vùi vào đóng tóc đen phản phất mùi dầu gội hương táo dễ chịu.
"Anh không đi làm sao?" - Vương Nguyên vẫn thắc mắc vỗ vỗ người anh hỏi.
"Không" - Giọng nói có chút lạnh, chả biết sáng sớm hôm nay cậu làm cái gì mà nói nhiều thế không biết, mắt anh mở hết nỗi rồi muốn ngủ thôi mà cái miệng nhỏ bên cạnh cứ luyên thuyên không ngừng.
"Nhưng... ưm... anh..." - Lời chưa kịp nói ra, môi cậu đã bị anh chặn lại, anh hôn thật sâu, mút mạnh cánh môi dưới của cậu làm nó sưng đỏ, anh chỉ muốn chặn lại cho cậu bớt nói nhưng khi môi mới chạm đến lại tham lam muốn chiếm hết vị ngọt trong cậu. Tuấn Khải đưa lưỡi vào trong càng quét khắp nơi trong khoang miệng cậu, Vương Nguyên không thở nổi muốn đẩy anh ra, lập tức nắm chặt tay cậu, đẩy đầu cậu tới càng dễ dàng tiến sâu hơn, anh cuốn lưỡi cậu sang lưỡi mình mà đùa giỡn. Cậu hết sức lực dựa vào người Tuấn Khải mặc anh muốn làm gì làm. Một hồi lâu sau, anh luyến tuyến rời khỏi môi cậu kéo ra một sợi chỉ bạc, anh nhìn lại đôi môi đỏ bóng loáng hé miệng để thở càng làm trong lòng anh nóng bừng. Không được, anh phải kiềm chế nếu không sẽ làm đau cậu mất, anh sẽ chờ khi cậu chấp nhận anh.
Lần này đổi lại Tuấn Khải bỗng dúi đầu vào lòng cậu, ôm chầm lấy cậu. Vương Nguyên hơi bất ngờ tròn mắt nhìn anh. Anh thật không giống một Vương Tuấn Khải lúc nào cũng mang khí lạnh khắp người mà giờ anh như một đứa trẻ vậy, trông cực đáng yêu.
"Nè, anh có bị nóng trong người không vậy?"
"Nói nhảm gì đấy?" - Tuấn Khải trừng mắt nhìn cậu.
"Không có, chỉ là em hơi thắc mắc, không giống anh như bình thường"
"Không quen sao?" - Anh ngước mặt lên nhìn cậu.
"Vâng" - Cậu gật đầu.
"Ngốc, ngủ đi" - Tuấn Khải đưa tay cốc vào đầu cậu đau điếng.
"Ai da" - Cậu ôm đầu la oai oái. Tuấn Khải lại tiếp tục dúi đầu vào lòng cậu. Vương Nguyên ngẩng người lẩm bẩm "Có khi nào do công việc nhiều quá nên anh ấy bị khùng không ta? Ôi không, chắc mai phải dẫn anh ấy đi bệnh viện kiểm tra não có vấn đề gì không.... như vậy cũng không đủ, nên kiểm tra tổng quát tốt hơn cộng thêm khoa thần kinh nữa chắc là ổn nhỉ?"
"Em lảm nhảm đủ chưa?" - Anh nhéo mạnh vào eo làm cắt đứt cái dòng suy nghĩ quái đản trong đầu cậu. Thiệt tình, anh muốn ngủ mà cũng yên với cậu nữa.
"Ơ anh nghe sao?" - Cậu mở to mắt nhìn anh.
"Em nói to thế ai mà chả nghe... ngủ dùm cái đi đồ Nhị Nguyên đại ngốc à"
"WHAT???" - Cậu ấm ức bặm môi nhìn anh "Dám chửi mình là đồ đại ngốc sao? Hứ Vương Tuấn Khải đáng ghét đáng chết... pla...pla..."
Sau khi chửi thầm trong bụng đã rồi, Vương Nguyên mới chịu nhắm mắt ngủ tiếp.
Tuấn Khải và Vương Nguyên đánh một giấc đến gần tối. Anh nặng nề mở mắt nhìn cậu ngủ say bên cạnh, không tự chủ được cuối xuống hôn môi cậu một cái rồi mới đánh thức cậu dậy.
"Dậy xuống nhà ăn cơm tối"
"Vâng em biết rồi"
Một lát sau, Vương Nguyên cùng Tuấn Khải xuống nhà phòng bếp được chuẩn bị đầy đủ thức ăn, mùi thơm sộc vào mũi làm bụng cậu không ngừng kêu réo. Cậu chạy như bay tới bàn ăn ngồi xuống cầm đũa đợi Tuấn Khải ngồi kế bên cậu rồi gấp thức ăn bỏ lia lịa vào miệng, nhét quá nhiều làm cậu mắc nghẹn ho sặc sụa.
"Khụ khụ"
"Ăn từ từ kẻo nghẹn nữa bây giờ" - Anh trách mắng vội đưa ly nước cho Vương Nguyên rồi vuốt tấm lưng nhỏ để cậu không bị sặc nữa.
"Khụ... vâng..."
"Vết thương đã đỡ đau rồi sao?" - Bỗng dưng anh nhìn chằm chằm vào vết thương trên vai vẫn còn đang quấn băng gạc hỏi cậu.
"Ưm đã đỡ đau hơn rồi, nhưng nó vẫn chưa lành thì phải" - Từ sáng nay dậy đến giờ, vai cũng đã bớt đau hơn rất nhiều, chỉ vết thương chưa lành vẫn phải cẩn thận hơn.
"Mai em có thể đi học..."
"Thật sao?" - Nghe đến hai từ đi học cậu vui mừng nhào tới anh hỏi.
"Nhưng vẫn phải thật cẩn thận không được làm bất cứ việc gì để động đến vết thương, mai anh sẽ cho người theo sát bên em bất kì ai không được lại gần em cách xa 10 mét luôn cáng tốt"
"Hả??? Có cần phải vậy không anh?" - Cậu nhướng mày không hiểu anh làm vậy để chi nữa, chỉ là vết thương trên vai thôi mà, cậu có thể sẽ cẩn thận để không chạm phải có cần cách biệt cậu với mọi người không thế.
"Em vốn rất hậu đậu, nên tốt nhất ngoan ngoãn mà để người theo sát bên em đi"
"Tuấn Khải~" - Cậu không muốn sau này mình sẽ bị kì thị đâu, chỉ là vết thương nhỏ lại làm quá lên vậy, mọi người sẽ nghĩ cậu là người như thế nào đây.
"Đừng làm bộ mặt đó với anh, vô ích thôi" - Anh liếc mắt nhìn biểu hiện của cậu, anh cũng không thể không khuất phục nhưng chỉ vì anh muốn bảo vệ cậu không gặp nguy hiểm nữa, đối với anh một lần thấy cậu đau đớn như vậy anh không thể chịu nổi.
"Năng nỉ anh đó, Tuấn Khải em không muốn mình bị cô lập đâu, em có thể tự lo được mà, em hứa sẽ rất... à không tuyệt đối cẩn thận, xin anh mà" - Cậu níu lấy tay áo anh, lôi kéo đủ trò.
"Haizz, thôi được tùy em, nếu để động đến vết thương đừng mong có lần sau" - Anh thở dài, xoa mi tâm nhìn cậu nói.
"Yeah, anh là nhất" - Vương Nguyên vui vẻ ôm lấy anh, khẽ nhón chân chủ động hôn lên môi anh một cái bỗn chốc khuôn mặt đỏ bừng rồi bỏ chạy mất hút lên phòng. Làm anh đứng hình ngay tại chỗ, tự vả vào mặt mình "Mình có nằm mơ không vậy? Vương Nguyên hôn mình sao? Yahh thật đã quá đi". Tuấn Khải sung sướng chạy theo cậu lên phòng dự định sẽ đè cậu ra hôn cho đã mới được.
[Au: Chap này toàm hun và hun *chụt chụt*. Dự kiến bảo bối nhà ta sẽ bị Tuấn Khải đè ra hôn mỗi ngày quá :)]
|
Chap 16 *Tại trường TF*
"Nhị Nguyên, cổ cậu bị????" - Sáng sớm Vương Nguyên mặc đồng phục đến trường nhưng hôm nay đặc biệt kéo cổ cao hơn thường ngày. Tại sao ư? Phải vì cái tên mặt lạnh đáng ghét hôm qua kia đã đè cậu ra hôn lấy hôn để, chỉ cần thấy mặt cậu là kéo tới mà hôn, thậm chí cậu trốn trong chăn cũng lôi ra hôn cho bằng được làm gần cả buổi tối hôm qua cậu muốn nhập viện vì thiếu oxi mất. Đã vậy sáng nay còn chưa buông tha cho cậu nữa, mới vừa vào xe là đã đè ra hôn cuồng nhiệt rồi còn lưu manh cắn cậu một cái ngay cổ mới chịu buông. Thật tức chết mà, tên chết bầm Vương Tuấn Khải, ta hận mi~
"Không có gì chỉ qua sáng sớm bị tên điên lâu ngày chưa uống thuốc cắn thôi"
"Ôi nô!!! Mau mau xuống y tế kiểm tra xem cậu có bị nhiễm bệnh không?" - Hoành ngây thơ ôm cổ Nguyên kéo đi.
"Nè nè, bỏ tớ ra, tớ không điên, vào lớp thôi" - Cậu vùng vẫy rồi xách lỗ tai Hoành đi vào lớp.
"Ai da, đau quá Vương Nguyên" - Chí Hoành khổ sở la hét ôm lỗ tai bị cậu xách đến đỏ chót.
Mới vừa vào lớp đặt mông xuống ngồi từ đâu Lâm Hạ Nhi chạy lại chỗ hai cậu luyên thuyên nói.
"Vương Nguyên Chí Hoành, sao hôm qua hai người lại nghỉ vậy?"
"À... do mình gặp chút chuyện thôi, mình bị thương ở vai" - Nguyên lí nhí nói.
"Hả??? Cậu bị thương sao? Có đau lắm không?" - Hạ Nhi mở to mắt nhìn cậu.
"Ơ không sao, mình đỡ hơn rồi, cám ơn cậu đã quan tâm" - Vương Nguyên cười cười nhìn Hạ Nhi.
"Không có gì là bạn bè cả mà, vậy là tốt rồi" - Lâm Hạ Nhi cười với hai cậu rồi quay lên học bài, nhưng không ai thấy được sau nụ cười rạng rỡ ấy lại là một ý nghĩ độc ác "Tao sẽ cho mày tàn phế luôn Vương Nguyên à, hai tụi bây sẽ phải trả giá cho những việc đã gây ra"
Vương Nguyên và Chí Hoành nhìn nhau cười tươi rói như ý muốn nói Lâm Hạ Nhi quả là người tốt rồi tiếp tục chăm chú vào bài giảng. ______________________________
Mỗi ngày Vương Nguyên đều cùng Chí Hoành đi bộ về nhà, chỉ khi nào Vương Tuấn Khải không bận công việc thì mới rước cậu về. Như thường ngày, cậu đi chậm rãi để hưởng thụ những con gió nhè nhẹ thổi mát vào mặt, rồi cùng trò chuyện vui vẻ với Chí Hoành có khi hai cậu còn rượt đuổi nhau làm náo loạn cả đường đi, khiến ai cũng nhìn với ánh mắt quái dị cứ nghĩ như hai thằng điên trốn trại vậy. Đang nói chuyện thì bỗng....
"Auuu... đau quá..." - Vương Nguyên va phải một người đàn ông to lớn, làm cậu té nhào xuống đất.
"Thật xin lỗi, tôi có việc gấp nên không chú ý, thành thật xin lỗi" - Người đàn ông vội đỡ cậu dậy, xin lỗi ríu rít.
"Ai da đau chết đi được" - Nguyên nhăn nhó ôm lấy phần vai đang đau nhức dữ dội, có lẽ cậu đã động đến vết thương rồi.
"Cậu có sao không Vương Nguyên?" - Chí Hoành vội đỡ cậu đứng dậy, quay sang la mắng vào người đàn ông trước mặt.
"Nè anh đi đứng có nhìn đường không vậy hả?"
"Tôi không cố ý, xin lỗi"
"Thôi kệ đi Chí Hoành, về thôi tớ đau quá" - Vương Nguyên vỗ vai Hoành rồi kéo cậu cùng đi.
"Lần sau đi đứng cẩn thận dùm cái" - Chí Hoành trừng mắt nói rồi nhanh chóng dìu lấy Vương Nguyên đi về. Người đàn ông đứng ngẩn người một hồi mới bừng tỉnh, miệng vẽ thành một đường cong hoàn hảo "Vương Nguyên Chí Hoành nghe hay đấy" rồi quay lưng đi hướng ngược lại.
Chí Hoành đưa Vương Nguyên về đến biệt thự Vương Gia, đặt cậu trên sofa nhờ quản gia gọi bác sĩ đến thay băng gạc khác cho cậu. Băng gạc đã thấm đỏ hần hết một mảng thấm lên vai áo. Vương Nguyên đau đến muốn khóc "Tuấn Khải mà biết sẽ trách mình mất, mai mình sẽ không được đi học nữa"
"Cậu ổn chứ Vương Nguyên?" - Hoành lo lắng nhìn cậu.
"M-mau kêu bác sĩ đến nhanh, tớ... không muốn Tuấn Khải phải bỏ công việc vì tớ" - Vương Nguyên cắn răng chịu đựng khó nhọc nói.
"Được rồi"
*Dinh Dong*
"A bác sĩ đến rồi, tôi sẽ ra mở cửa" - Quản gia nhanh chóng mở cửa cho Đình Tín vào. Anh vội vào xem xét vết thương rồi thay băng gạc khác cho cậu.
"Aaaa... đau" - Vương Nguyên cố gắng chịu đựng mặc dù nó đau kinh khủng. "Đã xong thưa thiếu gia" - Sau một hồi chịu đau đớn, cuối cùng cũng xong, cậu thở phào nhẹ nhõm, vai cũng đã bớt đau được phần nào. Đình Tín khẽ liếc mắt qua người cậu rồi dừng lại trước đầu gối bị chảy máu, khẽ nói.
"Thưa thiếu gia đã bị té sao?"
"À phải, anh có thể giúp tôi được không?" - Giờ cậu mới để ý đến chân mình, hèn gì nãy giờ cậu có cảm giác xót mà không biết mình bị như vậy.
"Được thưa thiếu gia" - Đình Tín lại tiếp tục sát trùng và băng lại vết thương cho cậu.
"À cảm ơn anh"
"Vâng, tôi sẽ nói lại với cậu chủ"
"Hả??? Nói với Tuấn Khải sao? Anh ấy mà biết là chết rồi", Vương Nguyên hốt hoảng vội ngăn Đình Tín lại - Xin anh, đừng nói với Tuấn Khải chuyện này, tôi không muốn anh ấy lo lắng đâu".
"Nhưng thưa tôi không thể, đó là mệnh lệnh" - Đình Tín hơi khó xử khi cậu nói vậy.
"Làm ơn xin anh đó, đừng nói mà"
"Thôi được, nhưng nếu cậu chủ biết được tôi sẽ không bỏ qua đâu thưa thiếu gia"
"Tôi sẽ chịu dùm anh"
"Tôi sẽ giữ kín chuyện này, chào thiếu gia tôi xin phép về" - Đình Tín cuối đầu rồi quay lưng rồi khỏi Vương Gia.
"Vương Nguyên à, cậu nhắm có dấu được Tuấn Khải với vết thương bự chảng này không? - Chí Hoành vỗ vai cậu nói.
"Mình cũng không biết, chỉ cần anh ấy về trễ tối nay thì mình sẽ tháo miếng băng này ra, có thể Tuấn Khải sẽ không thấy" - Cậu lắc đầu nói, cậu cũng rất sợ nếu Tuấn Khải biết được anh ấy sẽ rất tức giận mà đánh mông cậu mất, nhưng biết làm sao được cậu chỉ không muốn anh lo cho cậu thôi mà.
"Vậy thôi tớ về đây, cần gì thì gọi cho tớ" - Chí Hoành tạm biệt Vương Nguyên rồi cũng rời khỏi Vương Gia. Giờ chỉ còn mình Vương Nguyên, cậu đứng dậy lê cái thân tàn tạ đi lên cầu thang trở về phòng nằm nghỉ.
|
Chap 17 Vương Tuấn Khải về đến nhà đã tối khuya, anh vào nhà thấy Vương Nguyên đang ngồi ngủ gật trên sofa phòng khách, đưa cặp sách cho quản gia rồi vòng tay bế cậu đi lên phòng. Cơn đau từ vai, nhói cả vết thương ở chân làm Vương Nguyên tỉnh giấc.
"A~"
"Em sao vậy Vương Nguyên?" - Tuấn Khải vội đặt cậu xuống đất, hốt hoảng nói.
"Là anh sao... à em đang ngủ thì anh bế nên tỉnh luôn" - Cậu bình tĩnh nói mặc dù vai và chân đang đau lắm nhưng cậu không muốn anh phải lo nên giấu luôn vậy.
"Ừ, sao lại ngủ gật trên sofa mà lại không về phòng ngủ?" - Tuấn Khải vừa nói vừa cởi áo khoác treo lên móc.
"Em đợi anh" - Đợi anh không chú ý cậu cố gắng đi nhanh lại ngồi trên giường để bớt đau hơn. Chân đau quá cậu không thể đứng lâu được.
"Anh đã dặn em phải đi ngủ trước không được chờ rồi mà" - Tuấn Khải nhíu mày nhìn cậu.
"Em xin lỗi" - Cậu cuối đầu nói nhỏ, hai tay nhàu nát vạt áo khiến nó nhăm nhúm.
"Được rồi, nhưng nhớ không có lần sau, đợi anh một chút" - Anh dịu dàng xoa đầu cậu nói rồi xoay người vào phòng tắm thay quần áo.
"Vâng" - Cậu vui vẻ gật đầu.
Đợi Tuấn Khải khuất sau cánh cửa, mặt Vương Nguyên liền thay đổi, cậu nhăn mặt cắn chặt môi dưới tay ôm lấy vai đang nhức dữ dội "Sao đau quá vậy nè, bây giờ không thể gọi bác sĩ đến được, làm sao bây giờ?". Ngẫm nghĩ một hồi cậu quyết định nằm xuống lấy chăn quấn kín người rồi giả vờ ngủ để anh không phải hỏi thêm chuyện gì nữa, vậy là có thể tránh được anh rồi.
Tắm rửa xong, anh bước ra thấy cậu đã ngủ mất liền đi tới đứng nhìn một hồi rồi đưa tay nhéo lấy má cậu.
"Aaaa" - Cậu bật ngồi dậy, ôm lấy má kêu la.
"Dám giả vờ ngủ hả?" - Tuấn Khải trừng mắt nhìn cậu.
"Em ngủ thiệt mà, anh mạnh tay quá đi" - Cậu bặm môi nhìn anh.
"Nói, em có chuyện gì giấu anh?" - Anh ngồi xuống bên cạnh cậu, tức giận quát.
"E-em không có"
"Tốt nhất là em nên nói thật anh nghe"
"S-sao... không lẽ..."
"Mau nói" - Anh kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
"Em... lúc chiều đi đường bị đụng phải nên bị té"
"Còn nữa không?"
"Hết rồi"
"Nhưng theo anh được biết thì vết thương trên vai em còn chảy máu rất nhiều" - Anh nhướng mày nhìn cậu.
"Sao anh lại biết?" - Vương Nguyên ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh.
"Cho dù Đình Tín có giữ lời hứa với em thì không bao giờ có chuyện giấu anh bất cứ thứ gì"
"Quả thật không thể lừa được anh" - Cậu bất mãn nói.
"Em học tính nói dối từ ai?" - Bỗng Tuấn Khải quay lại chuyện lúc nãy làm cậu đớ người không biết nói gì.
"Em không có, chỉ là không muốn để anh phải lo lắng em thấy công việc của anh càng nhiều nên em... có thể tự lo được để không phiền tới anh" - Cậu níu lấy tay áo anh nói.
"Vậy anh không đánh mông em nữa chứ?" - Vương Nguyên mím môi hỏi anh.
"Anh không đánh, nhưng không có nghĩa là anh bỏ qua cho em đâu đó"
"Thật sao, yeah cám ơn anh" - Cậu vui vẻ nhào tới ôm lấy anh.
"Được rồi, em không cần phải lo chuyện đó, dù có bận đến mấy anh không bao giờ để em tự lo được" - Anh xoa đầu cậu dịu dàng nói. Tuấn Khải biết mặc dù dạo gần đây vì kí hợp đồng với công ty mới nên công việc khá là nhiều, phải thường xuyên về trễ nhưng không thể để cậu vì vậy mà dấu anh bất cứ chuyện gì. Vương Nguyên làm vậy anh càng lo cho cậu nhiều hơn.
"Vì sao chứ?"
"Em hậu đậu quá" - Anh mặc dù rất tức giận chuyện cậu giấu anh, nhưng thấy bảo bối nhỏ biết nghĩ cho anh nhiều như vậy, anh vui lắm.
"Gì? Em đâu còn là con nít nữa đâu" - Vương Nguyên bĩu môi nói.
"Được không nghĩ em là con nít nữa, chịu không bảo bối?" - Anh bật cười ôm lấy cậu.
"Hảo" - Cậu cũng vòng tay ôm ngang eo anh.
*ọt ọt~*
"Phụtttt...hahaha" - Tuấn Khải bụm miệng cười làm mặt cậu xấu hổ đỏ bừng. Cậu hận không thể bóp chết cái bụng mà, đang lúc người ta đang hâm nóng tình cảm lại kêu lên khó nghe đến vậy, nhục chết được.
"Từ tối đến giờ chưa ăn gì sao?" - Tuấn Khải cố gắng nhịn cười.
"Phải"
"Được rồi đi xuống nhà ăn với anh" - Anh kéo cậu đứng dậy rồi đi xuống phòng ăn, bảo với đầu bếp nhanh chóng làm thức ăn dọn lên. Cậu cùng anh ăn cơm tối rất vui, có khi anh còn chọc ghẹo cậu tức đến nỗi không thể nuốt trôi. Nuốt cục tức xuống mà nhanh ăn cho xong phần cơm của mình.
Xong xuôi anh kéo cậu lên phòng giúp băng lại vết thương rồi sát trùng cả vết thương ở chân. Xong rồi anh lại đè cậu ra hôn tiếp cho đến khi mệt thì thôi. ____________________________
*TỉHoành*
"Tỉ ca, anh về rồi" - Nghe tiếng mở cửa, Chí Hoành thấy anh bước vào liền chạy lại ôm chặt lấy Thiên Tỉ. Anh hơi bất ngờ trước hành động này của cậu, nhưng cũng vui vẻ ôm cậu.
"Sao em chưa ngủ?"
"Em không ngủ được" - Cậu vẫn khư khư ôm chặt lấy anh như keo dính chuột, anh đi đâu cậu đi theo đó.
"Em đã ăn gì chưa?" - Anh vẫn mặc cho cậu ôm mình từ đằng sau, nhanh chóng đi cất cặp sách rồi cởi áo khoác. "Em đã ăn rồi"
"Ngoan lắm, nhưng có thể sắp tới anh sẽ về trễ nhiều ngày nên em phải biết tự lo cho mình, cần gì cứ gọi điện cho anh, nhưng nhớ... không được bỏ bữa, ngủ sớm và tất nhiên không được giấu anh bất cứ chuyện gì, có biết chưa?" - Thiên Tỉ xổ cho một tràng làm Chí Hoành đơ người nhìn.
"Vâng em biết rồi"
"Giờ mau buông anh ra, đi ngủ sớm nào" - Anh vỗ nhẹ lên bàn tay cậu ý muốn nói cậu bỏ ra.
"Anh không ngủ cùng em sao?" - Chí Hoành nhìn anh rồi ôm chặt hơn làm Thiên Tỉ muốn nghẹt thở luôn.
"Em ôm anh cứng ngắt vậy sao anh ngủ được?"
"Vậy mau đi ngủ thôi" - Nghe vậy Chí Hoành liền buông lỏng hai tay rồi kéo anh đi lại giường.
"Nè, anh chưa thay đồ"
"Ờ ha, em quên mất, anh mau đi đi em ngồi đây đợi" - Chí Hoành gãi đầu cười cười nhìn anh.
"Em nghịch ngợm quá đi" - Anh cóc đầu vào đầu cậu một cái rõ đau. Rồi quay vào nhà tắm thay đồ xong xuôi, leo lên giường ôm cậu ngủ.
________________________________ [Au: Mong mọi người ủng hộ và cho au biết ý kiến fic với nhé, Tks mọi người :)]
|
Thông báo :))) Trong tuần này Au đang ôn thi nên không thể chuyên tâm viết fic đc, tuần sau sẽ ra chap bù cho mọi người nha, mong mọi người thông cảm, Tks mọi người nhiều nhiều lắm :)))))
|
Chap 18 [Au: Mình đã trở lại rồi đây, chap mới ra lò mong mọi người ủng hộ và góp ý kiến cho mình, tks mọi người đã follow cho truyện của mình trong thời gian qua:)))] __________________________
Mới đây đã gần 2 tuần hơn Vương Nguyên ở nhà Tuấn Khải, và hôm nay là ngày đám cưới của cậu và anh. Vương Tuấn Khải dù bận công việc đến mấy, anh cũng lo sắp xếp thời gian để bí mật chuẩn bị bữa tiệc cưới hoành tráng dành cho cậu. Cho đến bây giờ Vương Nguyên chưa biết gì về chuyện này cả.
Buổi sáng Vương Nguyên đang nằm ngủ lăn lộn trên giường lớn, đầu tóc rối bời, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.
*Cốc cốc*
"Vương Nguyên a~" - Bà Vương đẩy cửa đi vào thấy cậu nằm ngủ ngon lành trên giường liền đi lại đánh thức cậu dậy.
"Ưm... ơ là mẹ, sao mẹ lại ở đây?" - Vương Nguyên giật mình tỉnh dậy nheo mắt nhìn bà Vương.
"Ờ thì mẹ rãnh mà, lâu ngày về thăm con trai mình không được sao?" - Bà Vương lấy tay dí đầu cậu trách móc.
"Không phải con chỉ thắc mắc thôi... Hửm, Tuấn Khải anh ấy đâu rồi?" - Giờ cậu mới để ý, trong phòng chỉ có 2 người họ còn Tuấn Khải chả thấy đâu.
"Đi làm rồi, mới xa nhau có chút đã nhớ rồi sao?"
"Con không có" - Cậu bỗng chốc đỏ mặt vội cuối đầu che đi.
"Hahaha.... không cần xấu hổ, mẹ biết rồi" - Bà Vương tươi cười xoa đầu cậu - "Phải rồi, mau thay đồ rồi đi với mẹ nào".
"Đi đâu cơ?"
"Lát nữa con sẽ biết, mau mau thay đồ nhanh đi" - Bà Vương lôi kéo cậu xuống giường rồi đẩy cậu vào phòng tắm.
"Vâng con biết rồi" - Cậu lắc đầu rồi nhanh chóng đi thay đồ "Chả biết mẹ đang bày ra cái gì nữa đây".
*Tại khu trung tâm mua sắm ở thành phố Trùng Khánh*
"Mẹ à~ Con đuối lắm rồi" - Suốt quãng đường đi Vương Nguyên không ngừng kêu bà Vương thôi kéo cậu đi hết chỗ này tới chỗ kia nữa. Từ sáng tới giờ bà Vương dẫn cậu đi lựa đồ hết chỗ này đến chỗ kia, chỉ có một khu trung tâm thôi mà đi lên đi xuống không biết bao nhiêu lần, rồi dẫn cậu đi làm tóc tới mấy tiếng đồng hồ cũng chỉ vì bà Vương muốn làm kiểu tóc hàn quốc hot nhất, báo hại cậu chờ đến mỏi mòn.
"Con thôi rên rỉ đi, thấy ớn quá"
"Nhưng mà tự nhiên hôm nay mua gì nhiều dữ vậy?" - Cậu giơ hai cánh tay đang xách cả đống đồ đưa trước mặt bà Vương.
"Ngày trọng đại" - Bà chỉ bỏ lại một câu rồi đi mất tiêu.
"Ngày trọng đại gì mà phải mua nhiều đồ thế"
"Chắc là đủ rồi, bây giờ đi về thôi"
"Hú yeah, được thoát rồi, mau về thôi mẹ" - Nghe đến đây, Vương Nguyên nhảy cẫng lên, phóng thật nhanh xuống nhà xe đợi sẵn.
Vương Nguyên ngồi trong xe bấm điện thoại nhắn tin cho Tuấn Khải xem anh giờ này đang ở đâu? Nhưng đợi mãi chả thấy anh hồi âm, ngước mắt nhìn xung quanh toàn cây cối bao quanh đường đi đây không phải đường về nhà mình đâu, nhìn bà Vương thắc mắc hỏi.
"Đây đâu phải đường về Vương Gia mà mẹ?"
"Oh thì mẹ được chỉ định đưa con đến một nơi"
"Hử??? Chỉ định? Là sao?" - Ngàn dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu cậu, đơ người nhìn chằm chằm bà Vương.
"Thì là vậy đó, lát nữa con sẽ biết"
"Aaaa.... ngươi là ai? Sao dám giả danh mẹ ta hả? Nói mau" - Bỗng Vương Nguyên hét ầm lên, trừng mắt nhìn bà Vương.
"Má ơi hết hồn à, muốn giết má mày hay gì vậy hả???" - Bà Vương đang tập trung lái xe bị tiếng hét làm giật bắn mình muốn buông luôn tay lái, cũng hên là ở đây đường vắng không có ai chứ nếu không sẽ gây tai nạn xe chỉ vì tiếng hét của cậu mất.
"Nói mau người là ai?" - Vương Nguyên điều chỉnh âm lượng nhỏ lại một chút nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm bà Vương, như đang muốn soi thủng mặt người khác luôn vậy.
"Là mẹ mày nè" - Bà Vương tiện tay cốc vào đầu cậu một cú đau điếng, cậu ôm đầu nhăn nhó nhìn bà.
"L-là mẹ thật sao, con cứ tưởng là ai sẽ bắt cóc con" - Vương Nguyên xoa xoa cục u trên đầu nói.
"Bắt con chỉ mệt thêm chứ sướng gì, ăn như heo ai chịu cho nỗi" - Bà Vương bình tĩnh tập trung lái xe đi thẳng theo con đường duy nhất ở trước mặt, phải nhanh tống thằng nhóc đi mới được nãy giờ làm bà nhức cả đầu.
"Nhưng con vẫn ốm, chắc bao tử bị lủng rồi" - Cậu vừa nói vừa chọt chọt vô cái bụng xẹp lép kia.
"Giờ mẹ mới thấy thương cho Tuấn Khải con rễ của mẹ, vì đã cưới nhầm con heo như con"
"What???? Hứ, giờ mẹ chỉ trọng con rễ của mẹ thôi là sao hả??? Con mới là con của mẹ đây này" - Vương Nguyên tức giận giãy đùng đùng trong xe.
"Ngồi yên cho mẹ lái xe coi" - Bà Vương cốc đầu cậu thêm cái nữa. Cậu nuốt cục tức xuống, hậm hực ngồi yên quay mặt nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Chỉ một lát sau, bà Vương dừng xe trước một cánh cổng hoa bên ngoài thì tranh trí đủ loại hoa rất đẹp, lối đi được rải đầy những cánh hoa hồng, nhìn sơ qua cũng đủ biết là đang tổ chức tiệc cưới ngoài trời vậy. Tính quay sang nhắc cậu đã tới thì nhìn lại cậu đã ngủ mất tiêu. Bà Vương lắc đầu cười khổ.
"Thật là thằng con trời đánh"
"Con chào mẹ" - Một giọng nói quen thuộc vang lên bên ngoài cửa xe, Tuấn Khải trên người mặc bộ vest trắng được cắt may rất tỉ mỉ tôn lên dáng vẻ lịch lãm của anh. Anh mở cửa xe thấy Vương Nguyên đang ngủ ngon lành, bèn vòng tay bế cậu ra ngoài, rồi nhìn bà Vương.
"Ta giao lại cho con đấy, chịu hết nỗi nó rồi, quậy đã rồi lăn ra ngủ" - Bà Vương mở cửa xe nói.
"Vâng, con sẽ đi chuẩn bị cho Vương Nguyên" - Tuấn Khải nhanh chóng cuối đầu rồi bế cậu trong lòng mà đi dọc theo lối đi để vào trong.
"Ưm... aaaa" - Cậu nheo mắt mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt cậu là khuôn mặt phóng đại của Tuấn Khải giật mình la toán lên - "Sao anh lại ở đây?"
"Là hôn lễ của anh sao anh không được ở đây chứ?" - Tuấn Khải đặt cậu xuống rồi nắm tay cậu đi sâu vào trong đến trước một căn phòng.
"Nè anh bỏ ra đi, hôn lễ của anh kéo tôi vô đây làm gì chứ hả?" - Nghe anh nói vậy, bỗng ngực cậu đau nhói không thôi như có cái gì đâm thẳng vào tim cậu vậy, giựt mạnh tay ra, trừng mắt nhìn anh.
"Ha... em hiểu lầm anh rồi đó" - Ngược lại với Vương Nguyên, Tuấn Khải nhịn cười xoa đầu cậu nói.
"Hiểu lầm gì chứ? Rõ ràng rồi mà bộ muốn tôi đứng đây để chứng kiến hai người hạnh phúc bên nhau à"
"Không phải vậy..." - Anh day trán cười khổ, thật không thể giải thích cho cậu hiểu mà.
"Được nếu anh muốn vậy tôi sẽ ngồi đây xem anh hạnh phu.... ưm..." - Lời chưa kịp nói hết, đã bị Tuấn Khải dùng miệng chặn lại, chỉ một cái hôn nhẹ nhàng nhưng đủ làm mặt cậu đỏ bừng.
"Được thôi vậy em mau đi chuẩn bị để được xem anh hạnh phúc đến thế nào" - Tuấn Khải bật cười, rồi đẩy cậu vào phòng giao cho những người trang điểm ở đó.
|