[Fanfic Khải Thiên] Sẽ Dạy Dỗ Em
|
|
Chap 19 Sau gần một tiếng đồng hồ bị đám người bội chét đầy mặt một đống phấn trang điểm, nói vậy chứ Vương Nguyên chỉ cần đánh nhẹ một lớp kem, tô một tí môi son là nhìn cậu đã khác hơn hẵn lúc nãy. Họ kéo Vương Nguyên vào phòng thay đồ, mặc cho cậu một bộ váy cô dâu cùng với bộ tóc giả. Lúc đầu cậu nhất định không chịu mặc, bắt buộc mấy người đó phải nắm hai tay hai chân cậu mặc vào cho bằng được, giống như tra tấn tù nhân không bằng. Xong xuôi cậu hậm hực bước ra, bắt gặp bà Vương đứng đó ngạc nhiên hỏi.
"Ơ mẹ, sao mẹ lại..."
"Đến dự tiệc cưới" - Bà Vương phải công nhận là Vương Nguyên mặc bộ đồ này của Tuấn Khải đã đặc biệt chuẩn bị cho cậu, anh phải bắt nhà thiết kế riêng của Vương Gia may theo bản phác thảo của anh, bộ váy cưới màu trắng tay dài có đính kim tuyến lóng lánh khắp phần đuôi váy làm chiếc váy tăng thêm sự huyền ảo, lấp lánh không thể rời mắt khỏi nó, bộ váy ôm sát cơ thể thon gọn của Vương Nguyên, cùng bộ tóc giả màu nâu nhạt được xõa ngang vai, có gắn vài cánh hoa trên đầu. Phải nói cậu là cô dâu đẹp nhất ở đây.
"Nhưng sao con lại thành ra thế này?" - Cậu đứng nhìn mình trong gương cũng không khỏi bất ngờ "mình thật khác, đẹp thật".
"Con đẹp lắm, nào mau theo mẹ sắp tới giờ làm lễ rồi" - Bà Vương vui mừng, nắm lấy tay cậu dắt đi ra ngoài. Cho đến giờ cậu thật không hiểu gì hết "có phải hôm nay là đám cưới của cậu và anh không? Hay là Tuấn Khải sẽ lấy người khác còn mình chỉ là người thừa???? Tại sao không cho cậu biết chứ?" Cậu theo sau bà Vương nhưng tim không ngừng đập liên hồi, nắm chặt tay, thậy hồi hộp quá!
Bà Vương dắt cậu đến trước một cánh cửa gỗ lớn, dịu dàng vuốt đầu cậu nói.
"Hôm nay là đám cưới của con, Tuấn Khải bí mật chuẩn bị để con được bất ngờ"
"Thật vậy sao?" - Cậu tròn mắt nhìn bà Vương "Tuấn Khải anh ấy kết hôn với mình sao?"
"Phải, mau mở cửa rồi vào trong đi, Tuấn Khải đang chờ con đấy"
"C-con hồi hộp quá mẹ à" - Vương Nguyên mím môi, cậu thật muốn bước vào trong để gặp Tuấn Khải quá, nhưng chân không thể nhấc nỗi nữa.
"Cười lên nào, hôm nay ngày vui của con đó" - Bà Vương ôm lấy cậu vỗ về - "Chúc con hạnh phúc, vào mau đi buổi lễ bắt đầu rồi kìa"
"Vâng cám ơn mẹ" - Vương Nguyên đứng trước cửa, hít lấy một hơi rồi thở mạnh ra, đưa tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa lớn.
Cánh cửa được mở ra, Vương Nguyên không khỏi bất ngờ, không gian chủ đạo đều màu trắng, khách mời cũng không nhiều lắm nhưng nhìn sơ thì đã biết toàn những người có tiếng tâm không nhỏ, còn có cả những nhà báo không ngừng chỉa máy vào người cậu chụp lia lịa. Bọn họ không ngừng ngoái đầu nhìn chằm chằm lấy cậu. Vương Nguyên nhìn về phía trước Tuấn Khải đang đứng chờ cậu, anh mỉm cười nhìn cậu không rời mắt. Trông anh thật đẹp làm sao, bộ vest trắng tôn lên vẻ sang trọng, anh thật khác quá, đẹp đến không thể nói nên lời. Cậu từng bước về phía anh, bộ váy dài thước tha cộng thêm đôi guốc làm cậu khó nhọc mà không đi đành hoàng được. Tuấn Khải liền bước xuống đi về phía Vương Nguyên, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu rồi từ từ đi về trước.
"Em đẹp lắm Vương Nguyên"
"Vâng" - Hai má cậu ửng đỏ, hơi cuối mặt mà đi, nếu để ai thấy gương mặt này của cậu chắc sẽ bị họ cười cho thúi mũi mất.
Tuấn Khải dắt cậu đứng cạnh mình, rồi cầm lấy micro dõng dạc nói.
"Cám ơn mọi người đã đến dự buổi tiệc cưới của tôi, đây vợ tôi Vương Nguyên, từ nay mong mọi người chiếu cố, và tôi xin các nhà báo hãy nghe kĩ từng lời tôi sắp nói đây là tôi sẽ ngừng ca hát để chăm sóc vợ tôi nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục điều hành tập đoàn TF... tôi xin hết mời mọi người dùng tiệc"
Vương Nguyên đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích rồi bỗng bị kéo người quay qua đối mặt với anh. Cậu trố mắt Tuấn Khải cho đến khi anh đeo vật gì có cảm giác lành lạnh ở gần ngón áp út, nhìn lại thì anh đang đeo vào tay cậu một chiếc nhẫn vàng bóng loáng, trên mặt nhẫn được khắc tên Khải Nguyên lồng vào nhau rất đẹp. Tuấn Khải liền kéo cậu lại cuối người hôn cậu một cái rồi nắm lấy tay cậu, mỉm cười dịu dàng nói.
"Vương Nguyên em không được từ chối làm vợ anh đâu đấy, nhẫn đã đeo hôn cũng đã hôn rồi cho nên em sẽ là vợ của Tuấn Khải này, mãi mãi luôn"
"Anh là đang ép buộc em thì đúng hơn" - Vương Nguyên bĩu môi nhìn anh.
"Thì cứ cho là vậy đi nhưng em cũng không được rời xa anh đâu đó"
"Được em hứa" - Vương Nguyên mỉm cười hạnh phúc nói.
Rồi Tuấn Khải cùng Vương Nguyên đi xuống tiếp khách, hôm nay cậu thật vui vì có cả Chí Hoành và Thiên Tỉ cũng đến.
Cả buổi chiều tiếp khách rồi tiễn họ về, Vương Nguyên bắt buộc phải cười miết làm cậu muốn soái quai hàm luôn rồi. Vừa về đến nhà, Vương Nguyên thật muốn vứt bỏ bộ váy cưới cùng cái đầu tóc giả ra quá, nặng hết cả người, giờ cậu thật hiểu nỗi khỗ của cô dâu khi mặc những cái váy dài lê thê thế này. Vương Nguyên mệt mỏi nằm dài trên giường, người cậu hết sức lực rồi, chân cũng muốn nhũn ra đến nơi. Thấy cậu mệt mỏi anh cũng đau lòng nhưng hôm nay là đêm động phòng của anh và cậu mà, anh rất muốn nhưng không thể ép buộc cậu được, từ từ dẫn dụ cậu vậy.
"Em mệt lắm sao?" - Tuấn Khải ngồi xuống kế bên cậu nhẹ nhàng hỏi.
"Phải giờ em chỉ muốn ngủ thôi"
"Ờ... Vương Nguyên này..." - Tuấn Khải lững lự hỏi.
"Hử???"
"E-em có biết những vợ chồng mới cưới đêm động phòng họ làm gì không?"
"Thì sau một ngày mệt mỏi họ về phòng và... đi ngủ" - Vương Nguyên ngây thơ trả lời.
"Ờ... vậy hả nhưng chứ không phải..."
"Không phải sao?"
"À.. không có gì vậy mau đi ngủ thôi" - Tuấn Khải thở dài, ủ rũ nằm xuống bên cạnh cậu " Thôi thì để khi nào em ấy sẵn sàng đã, Vương Nguyên còn quá ngây thơ đối với việc này, nếu làm em đau chắc em sẽ giận anh mất". "Được rồi, em phải đi cởi chiếc váy này đã" - Nói rồi, cậu trèo xuống giường vát phần đuôi váy đi vào phòng tắm. ___________________________
[Au: vì do tuần này au bận thi nên hôm nay đặt biệt ra 2 chap dành cho mọi người]
[Au: Còn có thêm tin vui đây, dự là chap sau sẽ có H nhé, nhẹ nhàng thôi, đợi Au nhé, tks mọi người]
|
Chap 20 (H) [Au: Chap này mình gửi tặng bạn phuongtran679 và bạn PiiPii2109, cám ơn hai bạn đã vote cho truyện của mình từ lúc truyện mới ra, không biết là hai bạn có thích không nhưng mình muốn tặng hai bạn để cám ơn, tks hai bạn rất nhiều :))))]
[Au: Lần đầu viết H, có thể không được hay cho lắm mong mọi người bỏ qua :))))]
__________________________
Tuấn Khải khó chịu lăng qua lăng lại trên giường, giãy đùng đùng cho đến khi giọng Vương Nguyên kêu vọng ra từ cánh cửa phòng tắm, anh mới lật đật chạy lại đứng trước cửa hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Tuấn Khải anh mau giúp em với.... cái áo..." - Vương Nguyên mở cửa bước ra nhưng tay vẫn cố với ra sau mở nút áo đang bị kẹt cứng với mái tóc giả của cậu.
"Ờ anh hiểu rồi, quay lưng lại đây"
"Vâng" - Nghe theo, Vương Nguyên quay lưng lại để anh giúp mình.
Tay từ từ đưa tới để gỡ cái nút ra khỏi cái tóc giả, chỉ một lát đã xong, anh giúp cậu gỡ luôn cả bộ tóc giả xuống. Nhưng vừa mới lấy nó xuống thì váy cưới cũng theo đấy mà tuột hẳn khỏi vai rồi dừng lại đến vòng eo thon gọn kia. Làm dục vọng trong anh không ngừng phản ứng. Anh nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế dục hỏa mà không đụng đến cậu.
Phần trên bị tuốt xuống, cậu hốt hoảng xoay người rồi kéo cao áo hơn để che bớt đi. Nhìn cậu giờ thật không thể không kiềm chế mà bay đến ăn sạch, thân thể trắng nõn, hai đầu nhũ không ngừng ẩn hiện sau cánh tay nhỏ kia, cậu như con nai nhỏ sợ bị ăn thịt vậy nhưng điều đó càng làm cho con sói đói khát thèm thuồng mà xông tới làm thịt.
"Em... cám ơn, em sẽ đi thay ngay" - Vương Nguyên sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt anh cứ chằm chằm nhìn lấy cậu, liền quay đầu toan chạy vào phòng tắm, nhưng chưa kịp đi được bước nào đã bị anh tóm lại ôm chặt lấy cậu không buông do bất ngờ nên cậu buông tay làm cái ao bị tuột xuống lần nữa. Tay anh vô tình chạm trực tiếp vào da thịt cậu, người anh càng nóng hơn rồi, cái kia cũng đã bắt đầu phản ứng thấy rõ.
"Vương Nguyên, cho anh được không?" - Anh ôm lấy cậu từ đằng sau, hơi thở nóng rực anh phả vào tai cậu, làm cậu thoáng chốc mặt đã đỏ bừng.
"Em..."
"Anh thật sự rất muốn em, cho anh nhé" - Tuấn Khải xoay người cậu đối diện mình.
"Nhưng anh... đau" - Vương Nguyên biết chứ, nhưng cậu sợ đau như vậy sẽ làm anh không có hứng thú với cậu nữa. Dời mắt nhìn xuống, cậu hốt hoảng mở to mắt, của anh thật lớn nếu như nhét vào sẽ rất đau đó.
"Anh sẽ nhẹ nhàng được chứ"
"Tuấn Khải em... ưm...ư.."
Không để cậu chần chừ nữa, Tuấn Khải chịu hết nỗi rồi, bảo anh nhịn thì anh còn cò thể chịu đựng nhưng cái đó nó chịu nghe lời vẫn trướng đau mỗi lần nhìn thấy biểu hiện của cậu, đặc biệt là khi nhìn thấy hai đầu nhũ hồng kia hiện rõ trước mắt mà lại không phản ứng mới lạ. Tuấn Khải lập tức chiếm lấy đôi môi Vương Nguyên mà ngấu nhiến, anh đưa lưỡi vào trong không ngừng khuấy đảo trong khoang miệng cậu, làm cậu kịp nuốt nước bọt tràn ra khỏi mép miệng, chảy dọc xuống cổ. Anh luyến tiếc mút mạnh lấy môi dưới rồi rời khỏi môi cậu, nhanh chóng cởi bỏ cái váy rườm rà kia ra tiện thể lột luôn chiếc boxer cuối cùng trên người cậu. Bế xốc cậu đặt lên giường, rồi trực tiếp đè lên người cậu, anh không làm gì nữa mà chỉ ngắm nhìn cậu từ trên xuống dưới, không bỏ sót chỗ nào, quả thật rất đẹp.
"A-anh đừng nhìn nữa, buông em ra" - Vương Nguyên sau khi bị cưỡng hôn một cách điên cuồng, làm cậu không thở nỗi, khó khắn lấy lại nhịp thở thấy ánh mắt anh cứ liên tục dò xét trên người cậu không thôi, bèn yếu ớt đẩy người anh ra.
"Vợ anh đẹp vậy sao không thể nhìn chứ"
"Anh... mau buông em"
"Giờ anh sẽ bắt đầu ngay đây, anh sẽ nhẹ nhàng với em" - Tuấn Khải một tay túm lấy hai cánh tay nhỏ bé đặt lên đỉnh đầu, tay còn lại chầm chậm di chuyển xuống "cậu nhỏ" của Vương Nguyên mà xoa nắn, chỉ mới vài cái vuốt ve mà nó nhanh chóng phản ứng mà dựng đứng.
"Xem ra em rất mẫn cảm đấy Vương Nguyên" - Anh buông hai tay cậu ra, kẹp chặt hai chân giữa hông cậu để tránh cậu tìm cơ hội chuồn mất. Tuấn Khải nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo trên người, anh cởi đến đâu cậu đều thấy mặt như vậy mà cứ đỏ cả lên.
"Anh mau che lại đi" - Vương Nguyên lấy hai tay che mắt.
"Của em anh cũng đã thấy rồi mà"
"Nào vô màn chính thôi vợ à" - Nói dứt câu, anh liền lật người cậu lại lộ ra cặp mông căng tròn. Anh nuốt khan cổ họng, từ từ đưa một ngón tay lần mò vào trong hậu huyệt nhỏ bé của cậu. Vương Nguyên đau muốn la lên nhưng anh kịp chặn lại, Tuấn Khải hôn cậu thật lâu tay vẫn không ngừng đưa thêm hai ngón nữa vào để nới rộng ra.
Sau khi đã cảm thấy đủ rộng, Tuấn Khải chầm chậm rút ba ngón tay ra khỏi hậu huyệt của cậu, những ngón tay dính đầy chất dịch trắng bèn bôi đầy lên cự vật đang thẳng đứng kia để có thể dễ dàng xâm nhập hơn. Vương Nguyên chưa kịp phản ứng gì, Tuấn Khải trực tiếp đâm thẳng cự vật trướng to vào hậu huyệt của cậu, mặc dù đã có dịch bôi trơn nhưng vẫn không thể vào hết được, cái lỗ nhỏ cứ thít chặt lấy cái của anh, làm anh cũng đau theo, cậu đau đến chảy nước mắt, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy grap giường mà chịu đựng.
"Aaaa.... đau quá...a-anh mau rút ra đi" - Tay chân quơ loạn xạ, cố đẩy anh ra.
"Ngoan nào Vương Nguyên, thả lỏng nào.... e-em làm anh đau quá" - Tuấn Khải bắt đầu động thân dưới, một cách nhẹ nhàng để tránh làm cậu đau. "Không em không muốn nữa...ưm... đau..."
"Vương Nguyên ngoan một chút nữa sẽ hết đau nhanh thôi, nghe lời anh" - Tuấn Khải không ngừng trấn an cậu, cố gắng làm nhẹ nhàng hết cỡ.
"Ưm...a..."
"Một chút nữa thôi, anh sắp rồi..." - Tuấn Khải đẩy nhanh tốc độ hơn, chỉ một chút sau anh và cậu cùng đạt tới cao trào, anh lã người nằm đè lên người cậu mà không ngừng bắn thẳng vào trong cậu lắp đầy lỗ nhỏ, còn cậu bắn đầy trên grap giường.
"Đêm động phòng là phải như vậy đấy, vận động một chút rồi mới đi ngủ được" - Tuấn Khải dịu dàng vén những cọng tóc vươn trên trán ướt đầm mồ hôi. Ngắm nhìn thân thể đang không ngừng thở dốc trong lòng anh.
"Nào đi ngủ thôi, em cũng mệt rồi" - Anh ôm chặt lấy cậu, cuối xuống hôn đôi môi đỏ đã bị anh cắn mút nãy giờ. Vương Nguyên mệt mỏi dựa vào người anh thiếp đi lúc nào không hay, Tuấn Khải kéo cao chăn che đi cơ thể hai người rồi cũng nhanh chìm vào giấc ngủ. _______________________
Lúc Tuấn Khải và Vương Nguyên đang lúc mây mưa bên nhau, thì ở bên ngoài phòng có tới tận ba người đang áp tai vào cửa phòng mà nghe lén, rồi nhìn nhau cười khúc khích, chính là Bà Vương, Thiên Tỉ cùng Chí Hoành. Nói ba người thì thật chất chỉ có bà Vương là nghe nhiều nhất.
"Nè Thiên Tỉ, con cũng mau học tập anh con đi, mau cho mẹ ăn mừng một cái đám cưới nữa coi" - Bà Vương huýt nhẹ vào vai Thiên Tỉ nói.
"Chưa phải lúc thôi"
"À Chí Hoành, con mau lại đây nghe nè, vui lắm... sẵn cho con học hỏi kinh nghiệm luôn" - Bỗng bà Vương kéo Chí Hoành tới cái cửa bảo cậu phải áp sát tai vào cửa phòng để nghe xem hai cái người kia sẽ làm gì trong đêm tân hôn. "Stop stop" - Thiên Tỉ liền kéo tay cậu ra xa, hậm hực nhìn bà Vương.
"Sao thế?" - Bà Vương hơi ngạc nhiên nhìn anh.
"Nói chung là không được, mẹ ở đây mà nghe một mình đi, con về" - Thiên Tỉ quay người kéo luôn cả Chí Hoành đi theo trong khi cậu còn đang ngơ ngác chả hiểu có chuyện gì giữa hai mẹ con họ nữa.
Bà Vương ngẫm nghĩ một hồi, bà đã hiểu ý Thiên Tỉ rồi "Anh sợ tôi đầu độc đầu óc trong sáng của con dâu tôi chứ gì???".
|
Chap 21 [Au: Mình quên nói là từ giờ Thiên Tỉ và Chí Hoành đều gọi bà Vương là mẹ nha, mẹ nuôi thôi :))) ] ______________________________
*Tại Vương Gia*
Vương Nguyên tỉnh dậy cảm thấy toàn thân đau nhức không thôi, thắt lưng đau đến nỗi không nhúc nhích được nữa. Cậu nhìn lại người mình đều không có lấy một mảnh vải che thân, trên ngực đầy vết hôn bầm tím đã vậy trên grap giường còn có vết máu khô để lại của ngày hôm qua. Nhìn qua bên cạnh thì trống trơn không có ai nằm, nghĩ chắc Tuấn Khải đi làm từ sớm rồi, càng tốt thôi, nếu giờ cậu mà gặp mặt anh chắc độn thổ chết mất.
Trước hết cậu phải đi tắm rửa sạch sẽ lại cái đã, vừa đặt chân xuống nền gạch toàn thân không thể đứng vững được nữa cố gắn vịnh tay vào tường mà đi đến phòng tắm.
*Cạch*
Cửa phòng bỗng bật mở, Tuấn Khải bước vào thì thấy cậu trên người không có lấy một cái gì để che, khó nhọc lết từng bước vào phòng tắm. Vương Nguyên giật mình nhìn chăm chăm lấy anh, mặt tự nhiên đỏ bừng lên, vội che lại rồi đi nhanh hơn. Tuấn Khải đóng cửa rồi đi tới chỗ cậu.
"Để anh giúp em"
"Không cần...." - Vương Nguyên hét lớn đẩy anh ra.
"Ơ..." - Tuấn Khải tròn mắt nhìn cậu.
"Ý em là... để em tự em làm được rồi" - Biết mình đã lớn tiếng với anh, nên nhẹ giọng lại cười cười cho qua.
"Anh biết rồi" - Anh gật đầu rồi quay lưng toan bước đi.
"Anh..." - Cậu liền vòng tay ôm chặt sau lưng anh - "Giúp em với, em... đau quá"
"Được rồi, anh giúp em" - Tuấn Khải bật cười trước hành động của cậu, lúc đầu ngại thì nói không cần, rồi lại nhõng nhẽo như con nít để được yêu thương vậy.
Anh gỡ tay cậu xuống, rồi đi lại tủ lấy một bộ đồ, bế cậu vào phòng tắm xong đi ra ngoài.
"Anh ơi... Ủa..??" - Khi đã tắm rửa xong xuôi, Vương Nguyên mặc đồ thoải mái bước ra ngoài tính kêu Tuấn Khải mà chả thấy đâu, nhìn xung quanh phòng chả thấy bóng dáng, nghĩ chắc anh đang ở dưới phòng khách. Cậu cố gắng đỡ thắt lưng từ từ buốc xuống nhà.
"Vương Nguyên, em mau vào đây" - Thấy cậu bước xuống, Tuấn Khải liền liền gọi cậu vào phòng bếp.
"Vâng" - Cậu bước vào trong không khỏi ngạc nhiên, nhìn trên bàn ăn có đầy đủ món ăn mà cậu thích luôn, mùi thức ăn thơm ngon làm đánh thức cái bụng rỗng của cậu kêu liên hồi.
"Anh chuẩn bị cho em, mau ngồi vào ăn đi" - Anh kéo ghế cho cậu ngồi, còn mình ngồi xuống bên cạnh gắp thức ăn cho cậu.
"Anh à, mẹ đâu rồi???" - Giờ cậu mới nhớ nha, từ tối hôm qua lúc về nhà đến giờ chả thấy mẹ đâu.
"Mẹ sang nhà Thiên Tỉ ở ké rồi"
"Sao không bảo mẹ ở đây?"
"Mẹ không chịu bảo để không gian riêng cho tụi mình làm chuyện cần làm" - Tuấn Khải nói xong, mím môi để không phải bật cười.
"V-vậy à..." - Vừa nghe anh nhắc đến hai chữ "cần làm" là mặt đã thoáng đỏ rồi, cuối mặt xuống tập trung vô ăn cơm không dám ngẩng mặt lên nhìn anh nữa. __________________________
*Tại Vương thị*
Chuyện là từ tối hôm qua lúc Tuấn Khải và Vương Nguyên bận động phòng, về đến nhà Bà Vương nổi hứng muốn có thêm một đứa con dâu nữa nên đã lôi kéo Chí Hoành vào phòng mình để truyền kinh nghiệm cho cậu nghe về chuyện của Tuấn Khải và Vương Nguyên "cần làm".
"CHÍ HOÀNH CON DÂU ƠI"
"Vâng, mẹ kêu con" - Chí Hoành ngoan ngoãn đi về phía bà Vương đang ở phòng khách.
"Thiên Tỉ có nhà không con?" - Vừa nói nhỏ bên tai cậu vừa nhìn xung quanh tìm kiếm xem có thấy bóng dáng Thiên Tỉ có ở đây không.
"Ưm... hình như là không, anh ấy bảo ra ngoài một lát rồi sẽ về ngay"
"Ok tốt rồi, có nó ở đây sẽ làm cản trở công việc của mình mất" - Bà Vương lẩm bẩm trong miệng nói nhỏ, làm cậu khó hiểu nhìn bà. Chưa kịp để cậu phản ứng, bà Vương lập tức kéo tay cậu chạy thẳng một mạch về phòng mình, khóa trái cửa rồi lại tủ lấy cho cậu một túi đồ bảo cậu mau đi thay. Chí Hoành cũng không có ý kiến gì cầm túi đồ đi thay xong bước ra đứng trước gương không khỏi giật mình, còn bà Vương đang rất phấn khích vì nghĩ sắp được nhìn thấy cái mặt của Thiên Tỉ khi được chiêm ngưỡng Chí Hoành mặc bộ đồ này ra sao nhỉ.
"M-mẹ à, cái bộ này nó..." - Chí Hoành nhìn bà Vương đang cứ nhìn chằm chằm vào bộ đồ trên người cậu.
"Không sao, đẹp mà con, Thiên Tỉ bảo đảm sẽ rất thích đó"
"Anh ấy sẽ thích sao???" - Cậu nhìn lại bộ đồ mà mình đang mặc cứ nghĩ là anh sẽ không thích, nhưng bà Vương đã nói thì cậu đành nghe theo vậy.
"Phải..."
*KingKoong*
"Oh no, Thiên Tỉ nó về rồi... con mau đi xuống gặp nó đi, nhưng nhớ là không được khai là mẹ cho con đâu đó..."
"Nhưng..."
"Cứ nói là con mua, không được lột bộ đồ này ra đâu, mẹ sẽ quan sát con bằng camera đấy, vậy nha nó có hỏi mẹ đâu thì nói là mẹ ngủ rồi" - Bà Vương nói một tràng rồi đẩy cậu ra ngoài, đóng cửa lại.
Cậu đứng trước cửa phòng, gãi đầu khó hiểu "Mẹ bị gì vậy trời??? Bắt mình mặc rồi bảo đừng nói, nhưng sao mình dám xuống gặp Tỉ ca với bộ đồ này đây". Cậu chần chừ một chút rồi lấy tay che lại những chỗ cần che rồi từ từ đi xuống nhà.
"Chí Hoành a... Phụtttttt~" - Thiên Tỉ vừa đi mua đồ ăn về cho cậu, đang cầm ly nước uống đi ra nhìn thấy cậu mở tròn mắt ngạc nhiên rồi bao nhiêu nước trong miệng đều phun hết ra ngoài.
"E-em đây" - Chí Hoành lắp bắp trả lời.
"Cái bộ đồ này em moi đâu ra hả?"
"Em... mua..."
"Thật là em mua không?" - Mặt Thiên Tỉ giờ có phần đen thui, anh thật không thể diễn tả nỗi Chí Hoành đang mặc cái gì nữa. Bộ đồ của cậu đang mặc là cái đầm ngủ mỏng tanh ngắn củn, chỉ cần nhướng người hay ngồi xuống dường như có thể nhìn thấu hết bên trong. Đã vậy hai hạt đậu nhỏ cộng thêm cái quần nhỏ của cậu cứ ẩn hiện sau lớp vải làm tăng thêm phần kích thích của anh. Bộ đồ màu đen với nước da trắng nõn, trông cậu thật quyến rũ. Thiên Tỉ nuốt khan cổ họng, cố nén dục vọng đang gào thét bên trong lớp vải quần dày cộm.
"L-là em mua mà"
"Theo anh biết thì không phải vậy, từ tối hôm qua tới giờ em làm gì ra ngoài mà mua" - Thiên Tỉ nhướng mày nhìn cậu.
"Em..." - Cậu mím môi xấu hổ cuối gầm mặt xuống "Mình biết ngay là anh ấy sẽ không thích mà, mẹ hại con rồi".
"Là mẹ đúng không?" - Thiên Tỉ bước tới đứng trước mặt cậu nói.
"K-không phải"
"Đi lên đây với anh" - Thiên Tỉ nắm lấy tay cậu lôi đi thẳng lên phòng bà Vương.
|
Chap 22 [Au: Chap này dành riêng cho TỉHoành nha :)] _______________________________
Thiên Tỉ lôi Chí Hoành đi lên phòng Bà Vương rồi đập cửa ầm ầm - "MẸ MAU MỞ CỬA CHO CON"
"Hử??? Có chuyện gì thế Thiên Tỉ?" - Bà Vương đang nén cười vì khi mở cửa ra đã nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Thiên Tỉ.
"Mẹ xem mẹ đang làm gì này?" - Thiên Tỉ kéo Chí Hoành đứng trước mặt bà Vương.
"Hahaha... đẹp mà, mẹ là đang giúp cho con đấy" - Bà Vương cười lớn rồi vỗ vai Thiên Tỉ nói.
"Nhưng..."
"Khoái muốn chết mà, mẹ thấy con có phản ứng rồi đó"
"Hả??" - Bỗng chốc mặt Thiên Tỉ có phần nóng lên, từ đen chuyển sang đỏ ửng rồi. Phải công nhận là bà Vương nói đúng, nhìn cậu như thế này mà không có gì mới lạ, thật là muốn đem cậu vào phòng mà ăn sạch sẽ.
"Còn chối, nếu con không thích thì trả Chí Hoành lại đây cho mẹ tiếp tục..." - Dứt lời bà Vương kéo cậu vào phòng, nhưng đã bị Thiên Tỉ kịp giữ lại mà ôm chặt trong lòng.
"Mẹ không được vấy bẩn ba cái gì gì đó vô đầu Chí Hoành nữa"
"Con bảo không thích mà, thì trả lại mẹ" - Bà Vương vẫn khư khư giữ lấy tay cậu không buông.
"Không trả lại cho con"
Bây giờ ở biệt thự Vương thị đang có cuộc chiến tranh giành con dâu và vợ giữa Thiên Tỉ và Bà Vương. Tội cho Chí Hoành bị hai người kéo qua kéo lại muốn chóng hết cả mặt. Sau một hồi giằng co, cuối cùng phần thắng cũng thuộc về Thiên Tỉ, anh một mạch ôm cậu đi thẳng về phòng mình khóa trái cửa. Trước khi đi còn nghe bà Vương nói vọng theo "Lần này mẹ làm được công lớn cho con đấy Thiên Tỉ".
Anh ôm cậu để lên giường rồi đi lại tủ đồ lục lọi kiếm gì đó. Chí Hoành mím môi nhìn bóng lưng anh, cậu đang suy nghĩ đây có phải thời điểm thích hợp để cậu nói cho anh biết điều này không? Liệu khi nói ra anh có chấp nhận hay phủi bỏ nó. Mặc dù trong lòng đang gào thét bảo rằng không được nói nhưng chân lại không nghe lời cứ đi thẳng đến chỗ anh.
"T-Thiên Tỉ"
"Có chuyện gì?"
"Em có chuyện muốn nói"
"Em nói đi"
"Em... anh đã từng thích con trai chưa?" - Chí Hoành ngập ngừng mãi mới dám nói.
"Anh..." - Vừa nghe tới đó, mọi hành động Thiên Tỉ đều dừng lại xoay người nhìn cậu "Sao hôm nay em ấy lại hỏi mình câu này chứ?"
"Anh trả lời em đi"
"Ờ thì... có"
"Vậy anh có từng thích em không?" - Chí Hoành nhìn thẳng vào mắt Thiên Tỉ, cậu thật đang rất mong chờ câu trả lời của anh là "có".
"A-anh... chưa" - Anh lản tránh ánh mắt cậu, nhìn qua chỗ khác, nhưng trong lòng lại không ngừng đảo lộn cả lên. Khi nghe cậu nói anh thật muốn nói là "anh rất yêu em" nhưng anh lại không có can đảm để nói, anh sợ anh lúc vui thì đồng ý rồi đã chán thì lại vứt bỏ sẽ làm tổn thương cậu mất.
"Vậy sao? Haaa... em hỏi cho vui thôi, em đang chọc anh đó, anh đừng để ý, em đi thay đồ đây" - Chí Hoành hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh rồi bật cười trêu chọc lấy anh, xong lấy đồ rồi quay lưng bỏ đi vào phòng tắm khóa chặt cửa lại.
"Anh xin lỗi em Chí Hoành, cho anh thời gian nha" - Thiên Tỉ nhìn bóng lưng nhỏ bé đang run kia mà lòng đau xót không thôi.
Chí Hoành xả nước ngồi trong bồn tắm ngâm mình trong đấy, nước lạnh buốt thấm vào da cậu. Nước mắt cứ nối đuôi theo nhau mà chảy dài xuống cằm, cậu ôm lấy chân đầu vùi sâu vào đầu gối mà khóc nức nở. Có lẽ cậu đã quá hy vọng vào sự quan tâm của anh, cứ cho là anh như vậy là để ý đến cậu, nhưng sự thật thì không phải vậy. Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, cậu sẽ không bao giờ nói đâu để bây giờ đối mặt với anh không tự nhiên chút nào, có phải anh sẽ cảm thấy chán ghét cậu chăng, hay anh né tránh cậu. Cả ngàn câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu Chí Hoành, bình tĩnh lấy nước lạnh làm dịu bớt, ngẫm nghĩ từ bây giờ cậu sẽ né tránh anh ra để anh không cảm thấy chán ghét khi nhìn thấy cậu nữa, dù gì cũng là cậu nói trước mà, cậu sẽ chịu trách nhiệm cho lời nói của mình.
Thay đồ xong xuôi Chí Hoành chán nản bước ra ngoài với bộ đồ thường ngày áo thun rộng cùng với quần short ngắn. Nhìn quanh không thấy anh đâu, tốt thôi, không gặp để khỏi phải ngượng ngùng nữa. Cậu cảm thấy không khí ngột ngạt quá, chắc phải đi dạo mát một chút thôi, hôm nay trời đẹp mà.
"Mẹ ơi con đi ra ngoài chút" - Chí Hoành đi ngang qua phòng bà Vương gõ cửa vài cái.
"Thiên Tỉ đâu mà con phải đi một mình?" - Bà Vương hớn hở mở cửa tính hỏi cậu nãy giờ Thiên Tỉ có tiến triển gì không, nhưng nhìn quanh chả thấy đâu.
"Con không biết, thôi con đi đây, con đi dạo một lát rồi con sẽ về" - Chí Hoành cười gượng cuối chào bà Vương rồi nhanh chóng xuống lầu mở cửa đi ra ngoài. Bà Vương nhìn nét mặt cậu không được vui, mắt hình như có phần hơi đỏ, nghĩ chắc là giữa hai đứa tụi nó đang có chuyện gì rồi.
Lập tức bà Vương điện thoại ngay cho Thiên Tỉ - "Con mau nói cho mẹ biết, hai đứa có chuyện gì sao Chí Hoành lại khóc hả?"
"Con... không có gì đâu, mẹ đừng bận tâm" - Giọng anh cũng lạc dần trong điện thoại.
"Mẹ không cần biết, con đang ở đâu mau đi tìm con dâu về cho mẹ..."
"Hả??? Chí Hoành em ấy đi đâu? Sao mẹ không cản lại?" - Vừa nghe đến đây, anh hét ầm lên.
"Nó bảo đi dạo một lát rồi về nhưng mặt thì không giống bình thường vui vẻ chút nào"
"Con hiểu rồi, con sẽ đi tìm em ấy về" - Thiên Tỉ cúp máy, anh cố gắng làm nốt cho xong những phần quan trọng rồi bàn giao công việc cho thư ký, trực tiếp lái xe đi tìm cậu.
~Flashback~
Khi Chí Hoành vừa vào phòng tắm thì điện thoại của anh cũng reo lên - là thư ký của tập đoàn TF bảo là có việc gấp cần anh lên công ty giải quyết. Mặc dù rất lo cho cậu nhưng anh phải giải quyết cho xong việc ở công ty đã rồi sẽ về giải thích với cậu sau. Anh liền lái xe đến thẳng công ty.
~End Flashback~
[To be continue]
|
Chap 23 [Au: Chap này cho TỉHoành nữa nha À au xin thông báo là từ ngày mai cho tới CN au có việc bận nên không thể ra chap mới được, có thể là tuần sau au sẽ ra cha nên hôm nay au ra chap bù :)) Tks mn đã ủng ủng hộ fic của au] _______________________________
Chí Hoành đi dọc theo con đường dài phía trước, bầu trời cũng đã chuyển sang màu đen kịt, những cơn gió lạnh thổi vào lớp áo thun mỏng khiến người cậu run lên từng đợt nhưng nó vẫn chưa là gì, trái tim cậu lạnh hơn nhiều gần như muốn đóng băng. Nước mắt lâu lâu lại thi nhau chảy dài xuống cằm. Vì giờ là buổi tối nên đèn đường được mở nhiều hơn, ngoài đường những người đang yêu cứ quấn quýt lấy nhau, cậu nhìn mà cười lạnh, có phải thấy cậu như vậy là đang muốn trêu ghẹo cậu sao mà cứ ở trước mặt cậu mà yêu nhau thế.
Cậu thật chả muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, Chí Hoành cứ đi dọc theo con đường hai bên đều là những quán ăn, quán nước đông nghẹt người. Cậu chán nản nhìn quanh "Bộ hôm nay là ngày hẹn hò sao mà lắm người tới thế? Chỉ còn mình là chả có nói chi đến hẹn hò?".
Đi được một chút nữa, Chí Hoành dừng lại trước một cửa hàng tạp hóa đứng ngẫm nghĩ một hồi rồi đi ra với một túi toàn là bia, thôi kệ mua một ít lon bia làm bạn giải sầu mới được. Cậu không mang theo tiền nhiều nên phải chịu ra ngoài đường mà ngồi đại một góc uống cho hết rồi về, nếu biết cậu đã đem nhiều tiền để vào quán ngồi rồi mà thôi giờ cậu cũng chả thèm quan tâm miễn sao có bạn giải sầu cùng là vui rồi.
Chí Hoành tìm đại một cái ghế đá gần đó, ngồi xuống và mở hết lon này tới lon kia mà uống không ngừng. Cậu phải uống thật nhiều để quên sạch những chuyện đã xảy ra hôm nay, để khỏi phải nhớ tới anh nữa.
Cái thứ nước có cồn đắng nghét đó cứ lần lượt chạy dọc theo cổ họng cậu, nước mắt lại tiếp tục mà chảy không ngừng.
Khi đã uống gần hết đống bia đó, Chí Hoành loạn choạng đứng dậy, trước mắt cậu mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo không thể thấy gì nữa, cậu bùn ngủ quá thật muốn nằm đây ngủ một giấc cho đã mới được. Nhưng cậu phải về không thôi mẹ ở nhà sẽ lo mất, còn Thiên Tỉ nữa nhưng liệu giờ anh ấy có còn nhớ tới cậu không?
Chí Hoành ráng mở to mắt hết cỡ để bước đi nhưng đầu cậu cứ như chong chong mà quay mòng mòng, chân cũng không thể đứng vững nữa, cứ đi được vài bước thì lại té ngã. Nhưng rồi cậu cũng thể đứng vững được nữa người liền ngã ập xuống đất, trước mắt là một thân hình ai đó đang chạy tới bên cậu rất mờ, trong lúc mơ màng cậu còn nghe tiếng gọi quen thuộc nhưng chả biết là ai rồi tất cả mọi thứ cũng chìm trong màu đen tối.
Người con trai đã chạy đến bên Chí Hoành - đó là Thiên Tỉ. Từ lúc nghe bà Vương gọi điện anh đã cố gắng thu xếp mọi việc rồi nhanh chóng đi tìm cậu khắp nơi, anh cứ đi dọc theo con đường đến công viên gần với biệt thự Vương thị nghĩ là ở đây đông người có thể sẽ tìm được cậu, việc tìm người đối với anh cũng không khó dù cậu có đi tới đâu anh cũng sẽ tìm được.
Đi được một đoạn Thiên Tỉ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé trông rất quen đang xách túi đồ mà đi lòng vòng, đoán chắc là cậu. Khi thấy cậu ngồi ở ghế đá, anh liền đậu xe gần đó mà quan sát từng cử chỉ hành động của cậu. Hóa ra cậu ra là để uống bia giải sầu sao, anh ngồi trong xe lặng người nhìn cậu uống hết đống bia đó mà ngồi khóc nức nở, tim anh thắt lại nhìn cậu như vậy anh thật muốn chính mình đến bên cậu mà ôm lấy thân thể nhỏ bé kia, nhưng anh không thể nỗi lo sợ trong lòng cứ làm anh phải gạt bỏ nó đi. Cho đến khi cậu ngã xuống, anh mới hốt hoảng chạy đến ôm lấy cậu mà đưa vào xe rồi trở về Vương thị.
Về đến nơi, Thiên Tỉ bế Chí Hoành trên tay đi vào nhà đã thấy bà Vương ngồi trên sofa vẻ mặt lo lắng không thôi. Vừa nhìn thấy anh, bà Vương liền đi lại nói.
"Thằng bé sao thế này?"
"Chỉ là em ấy uống nhiều bia qua nên say thôi, con sẽ đưa Chí Hoành về phòng, mẹ cứ ngủ trước đi" - Thiên Tỉ nói với bà Vương rồi quay đầu đi thẳng về phòng.
"Sáng mai sang phòng mẹ có chuyện muốn nói với con" - Bà Vương nói vọng theo, rồi lắc đầu đi về phòng mình.
Anh đẩy cửa bước vào, đặt cậu nằm ngay trên giường, đắp chăn cẩn thận rồi ngồi xuống bên cạnh giường nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Chí Hoành rồi cuối người hôn nhẹ lên môi cậu giống như thay cho lời xin lỗi của anh rồi lẳng lặng bước ra ngoài phòng khách nằm mãi mới có thể ngủ được " Là lỗi do anh, đã để em phải khóc nhiều đến vậy, từ giờ anh sẽ đền bù lại cho em được chứ ".
|