Chương 50 Chương 50: "Không làm gì cả, Lộc Hàm, ta hỏi ngươi, ngươi thích Ngô Thế Huân?" Ngọc Niếp lướt ngón tay lên mặt Lộc Hàm. "Đúng vậy, thích." Lộc Hàm kiên định nói. "Ngươi thích, ta cũng thích, phải làm sao bây giờ?" Ngọc Niếp nói, "Ngô Thế Huân là của ta, ngươi dù có giết ta, hắn cũng sẽ không thích ngươi." Lộc Hàm như trước kiên định nói, "Ngươi bẩn rồi. Hắn sẽ thích ngươi sao?" Ngọc Niếp tà tà cười. "Các ngươi đừng động đến ta, Thế Huân sẽ đến cứu ta." Lộc Hàm có điểm sợ. . "Chủ nhân, đừng nói lời vô ích với tiểu tử này, trực tiếp thượng hắn là xong. ." Tên hèn mọn kia nói. "Đại ca, ta thượng trước được không?" Có người từ phía sau đứng dậy. "Cái gì? Cũng được, theo ta lâu như vậy, cũng chưa thưởng cho ngươi bao giờ, ngươi làm trước đi." Người kia đáp ứng. Lộc Hàm nằm ở nơi đó, nhìn trái liếc phải. "Làm sao vậy? Sao không động đậy?" Người kia nói, "Ta. . Ta sẽ không a. ." "Đồ ngu, sẽ không động thì làm cái gì." Người kia đi tới. "Lão tử dạy ngươi, ngươi xem rồi. ." Nam nhân từng bước một tiếp cận Lộc Hàm. "Đừng, đừng đụng vào ta." Trong mắt Lộc Hàm tràn ngập sợ hãi. "Ha hả, tiểu mỹ nhân, đợi lát nữa đau thì nhớ gọi tên ta. . Ngươi càng hét ta càng hưng phấn. ." Người kia hèn mọn cười. . Người kia xé bỏ y phục của Lộc Hàm. "Đừng, đừng đụng ta." Lộc Hàm giãy dụa, trong mắt tràn ngập nước mắt và sợ hãi. . Người nọ bắt đầu hôn môi Lộc Hàm, Lộc Hàm bất đắc dĩ cắn vào vai hắn. "Ba!" Một tiếng, Lộc Hàm bị đánh đập đầu xuống nền, mặt đỏ bừng. . "Tiện nhân, xem ra phải trực tiếp tới, còn định cho ngươi một khúc nhạc dạo nhẹ nhàng. . Xem ra không cần nữa." Người kia nhếch miệng. "Thịch!" Cửa bị đá văng ra. Ngô Thế Huân chạy vào. Cầm gậy đánh vào lưng tên kia một cú. Ngọc Niếp nhìn thấy, liền cầm súng chỉ vào Lộc Hàm. Lộc Hàm từ lâu đã thất thần. Ngô Thế Huân mở to hai mắt. Dương Dương đột nhiên chạy lên chắn phía trước Lộc Hàm. . . Thế Huân đẩy Ngọc Niếp ngả xuống đất. Nhưng cô ta lại bò lấy ôm lấy chân hắn kêu gào, "Ngô Thế Huân, ta thích ngươi." "Thích như vậy thì đừng. ." Ngô Thế Huân ôm lấy Lộc Hàm bỏ đi. Trước khi đi quay lại nhìn Dương Dương nói, "Ngươi không sao chứ?" Lúc này, Kim Chung Nhân đã dẫn người tới, một lưới tóm gọn. Về đến nhà Lộc Hàm liền chạy ào vào trong WC. "Ào ào. . . ." Trong phòng tắm tiếng nước dội ra liên tục, che giấu tiếng khóc của Lộc Hàm. Bẩn! Bẩn! Thực sự bẩn! Lộc Hàm hung hăng xoa xoa da thịt của mình, cho đến khi phiếm hồng vẫn chưa chịu dừng. "Lộc Hàm, ra đi." Ngoài cửa vang lên tiếng của Ngô Thế Huân. Đi ra? Lộc Hàm nghe tiếng Ngô Thế Huân, nhìn mình trong gương tự giễu cười cười. Lộc Hàm! Ngươi thật bẩn! "Ki. . ." Cửa mở. Lộc Hàm không chút biểu tình đi ra. "Ngô Thế Huân, ngươi còn chưa đi sao?" "Đi?" Ngô Thế Huân nghi hoặc nhìn Lộc Hàm. Lộc Hàm quay đầu đi tới trên giường: "Ngô Thế Huân sau này đừng tới tìm ta nữa." Ngô Thế Huân nghe xong liền cất bước đến bên giường, nắm chặt cằm Lộc Hàm quát lớn: "Lộc Hàm! Ta thích ngươi! ngươi nói ta đi, ngươi xem ta là cái gì." Lộc Hàm bỏ qua tay Ngô Thế Huân: "Ngô Thế Huân! Ta rất bẩn! Ta rất bẩn! Ta không còn là Lộc Hàm trong sạch như trước kia nữa! Ngươi đi đi Đi đi! Đừng ở đây cười nhạo ta!" Nói xong, Lộc Hàm ôm đầu ngồi bó gối. Lệ không kìm được mà tuôn chảy ra ngoài. Ngô Thế Huân nghe xong Lộc Hàm nói, cười cười. Ôm Lộc Hàm vào lòng, hôn lệ ngân trên mặt Lộc Hàm. "Ngốc quá, ngươi trong lòng ta vĩnh viễn là tinh khiết nhất." Ngô Thế Huân hôn môi Lộc Hàm, cẩn thận đặt Lộc Hàm lên giường. Hắn cũng chầm chậm đè ép đi tới. "Lộc Hàm, ta hiện tại sẽ chứng minh cho ngươi xem, Ngô Thế Huân vĩnh viễn cũng không ghét bỏ ngươi." Ngô Thế Huân cởi y phục của cả hai, hai tay vuốt ve trước ngược Lộc Hàm. Hôn lên từng đường nét cơ thể Lộc Hàm. Kéo tay Lộc Hàm quàng qua cổ mình, hai chân ôm lấy hông mình. Phân thân cứng nóng đang ve vãn hậu huyệt. Ngô Thế Huân rất muốn ôn nhu, thế nhưng nhìn bảo bối dưới thân mà nhịn không được, hắn muốn Lộc Hàm! Hắn muốn nuốt gọn cả Lộc Hàm, muốn lưu ấn ký trên cơ thể Lộc Hàm! "A!" Hậu huyệt truyền đến đau đớn khiến Lộc Hàm không khỏi rên lên. "Thế Huân, nhẹ chút. A!" Ngô Thế Huân chạy nước rút, hung hăng đánh vào thân thể Lộc Hàm. "A ~" Đau đớn qua đi còn lại chính là hoan lạc. Sáng hôm sau, Lộc Hàm tỉnh dậy, hắn biết Ngô Thế Huân thích mình, thế nhưng thật không ngờ lại như vậy! "Tỉnh a?" Ngô Thế Huân nhu nhu con mắt. "Ngô Thế Huân, ta kiếp trước có phải mắc nợ ngươi không? Còn có kiếp trước chúng ta đã từng gặp mặt chưa?" Lộc Hàm thất bại, thua trong tay một người tên là Ngô Thế Huân. "Đúng vậy, đã gặp mặt, Lộc Hàm của ta. ." Ngô Thế Huân ôn nhu ôm lấy Lộc Hàm. Nghe nói, vài năm sau nhà Huân Lộc nhận nuối một đứa con. Tên là Ngô Thi Dương, hoài niệm đến một người nào đó. Nhà Phàm Hưng cũng nhận một cô nhi tên là Ngô Niệm Hưng. Nhà Xán Bạch không cam chịu lạc hậu, cũng nhận nuôi một đứa, đặt tên là Phác Xán Bạch. . . Sau sau nữa, tất cả đều già, và câu chuyện vẫn chưa kết thúc. . . =================== END ============
|