[HunHan] Một Lần Nữa, Chúng Ta Gặp Lại Nhau
|
|
Chương 40 Chương 40: Buổi tối. "Này này! Nói với các ngươi chuyện này ~" Trương Nghệ Hưng nói rằng. "Nói đi, cũng không phải không cho ngươi nói." Lộc Hàm một bên bóc vỏ quýt một bên nhìn TV, còn phải canh chừng Ngô Thế Huân đang muốn cướp đồ ăn. "Vừa rồi ở trường chúng ta gửi tin nhắn đến, nói ngày mai đi dạo chơi ngoại thành, có thể phải cắm trại ở đó vài ngày mới về." Vừa nói, một bên nhìn Ngô Thế Huân đang ăn đồ mới cướp được. Trương Nghệ Hưng không có thấy Ngô Thế Huân mất hứng như trong trí tưởng tượng, Ngô Thế Huân bình tĩnh nói một câu, ta cũng muốn đi theo. Chấn kinh rồi, không hổ đều là người nhà họ Ngô. Lộc Hàm muốn đút cho Ngô Thế Huân miếng quýt an ủi hắn, kỳ thực cũng không biết vì sao muốn an ủi hắn. Thế nhưng nghe được Ngô Thế Huân tràn đầy tự tin nói như thế, liền đem miếng quýt bỏ vào trong miệng mình, để Ngô Thế Huân chơi vơi trong khoảng không. "Ngươi định theo chúng ta thế nào a! ?" Trương Nghệ Hưng ở bên cạnh hỏi. "Không biết, đến lúc đó tính, ta khẳng định có biện pháp!" Ngô Thế Huân kiên định nói. Phải đi, bởi vì có Lộc ca. "Ngạch. . ." Lỗ Đản hai người hắc tuyến. Lại bắt đầu đại chiến giường chiếu, tuy đã bị đôi phu phu Phàm Hưng nghiêm trọng hoài nghi nhưng Lộc Hàm không thể ngồi chờ chết. Nhìn Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đều như vậy, kỳ thực lòng tự tôn của đàn ông Bắc Kinh tinh khiết đã bị tổn thương. "Làm gì thế! Ngày hôm qua không phải để cho ta ngủ sao?" Ngô Thế Huân bất đắc dĩ hỏi. "Trương Nghệ Hưng đ và mọi người đều hoài nghi ta và ngươi. . . cho nên trả giường lại cho ta." Lộc Hàm nói nói lại bắt đầu đỏ mặt. "Lẽ nào ngươi không thích ta?" Ngô Thế Huân nói rằng. "Thích, nhưng chỉ thích như đệ đệ, " Lộc Hàm giải thích. "Chỉ là như đệ đệ thôi sao? Được rồi, ta đã biết." Ngô Thế Huân có điểm cảm giác mệt mỏi. . Để hắn đi ra ngoài ngủ một giấc đã. "Thực sự đi?" Lộc Hàm có chút chua xót, có chút không đành lòng, lẽ nào thực sự thích rồi? Lộc Hàm cấp tốc lắc đầu. Cả đêm, an tĩnh, nhưng không ai ngủ được. "U ~ Lộc gia, ngày hôm qua lại làm sao vậy? Nhìn vành mắt đen thui kìa!" Trương Nghệ Hưng không quên trêu chọc nói. "Không có việc gì, còn chuyện suy nghĩ." Lộc Hàm nhàn nhạt trả lời. Bọn người Lộc ca đi vào trường học, Ngô Thế Huân cũng đi theo, phảng phất đã quên chuyện ngày hôm qua, Ngô Thế Huân lại bắt đầu dán lấy Lộc Hàm. "Nam sinh bên người Lộc Hàm là ai a? Đẹp trai quá a ~" Mê trai 1 "Hẳn là đệ đệ của Lộc Hàm! Lớn lên rất giống nhau! Song sinh a!" Mê trai 2 "A a a! Ta xem không giống, người kia là ca ca chứ! Lớn lên cao hơn Lộc Hàm." Mê trai 3. Lộc Hàm không có để ý đến họ, liền đi thẳng vào phòng học. Giáo chủ và Hưng Hưng theo ở phía sau. Ngồi ở vị trí, nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ về việc mình có thích Ngô Thế Huân hay không, Ngô Thế Huân đứng ở ngoài cửa. Lão sư nhìn thấy hắn, bóp thắt lưng một chút. "Bính!" Thanh âm sách đập lên bàn đem Lộc Hàm trở về. "Ta nghĩ đại khái tất cả mọi người đã đọc tin nhắn, buổi chiều các ngươi thu thập một chút, buổi tối xuất phát! Hiện tại, ta giới thiệu với mọi người một bạn học mới." Địa Trung Hải nói rằng. "Cái gì? Buổi tối?" Phòng học một mảnh ồ lên, "Ân, buổi tối, bởi vì buổi sáng có thể nhìn thấy mặt trời mọc, có thể nung đúc tình cảm sâu đậm." Địa Trung Hải giải thích nói, "Tiếp theo chúng ta có bạn học mới." Địa Trung Hải lại vặn vẹo thắt lưng. Một nam sinh đẹp trai có tướng mạo giống Lộc Hàm xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người. "Ngô Thế Huân." Buông ra ba chữ. Liền ngồi ở bên cạnh Lộc Hàm. "Hiện tại không có chuyện gì nữa, mọi người buổi chiều phải thu thập hành lý cho tốt. Hướng sơn thủy xuất phát ~" Địa Trung Hải làm một động tác nỗ lực, nhưng không ai đáp lại, Trương Nghệ Hưng vẫn cầm điện thoại di động, liên tục bấm bấm. Mà ở cách đó không xa Ngô Diệc Phàm cùng đang cầm điện thoại di động liên tục bấm bấm. Không ai chú ý tới bọn họ hai người, chỉ là có đôi mắt vẫn chằm chằm nhìn bọn hắn. Tiếng chuông tan học vang lên, lúc này không ai vọt ra, đều chậm rì rì tiêu sái, buổi chiều còn lâu mới đến. Gấp cái gì nha. "Thế Huân ~ ngươi sao lại tới nơi này." Lộc Hàm hỏi Ngô Thế Huân, hắn cũng không có cảm thấy kinh ngạc, bởi vì hắn tin tưởng Ngô Thế Huân nói là làm được. Kỳ thực đêm qua Lộc Hàm không có ngủ, cả đêm nhắn tin nói chuyện phiếm với Bạch Hiền, Bạch Bạch đã sớm cho Ngô Thế Huân một bộ điện thoại di động, thế nhưng không có nói công dụng, đêm qua phát huy hiệu quả rồi, tất cả đều là Bạch Bạch an bài. "Ngươi đoán xem ~" Ngô Thế Huân bỏ qua quấy rồi phu phu Phàm Hưng. -,,, "Thiếu gia và Trương tiên sinh buổi tối phải đi ngoại thành, Cầu Cầu tiểu thư đương nhiên cũng muốn đi." Quản gia nói. "Ân, để cho bọn họ đi, không có phải ngăn, để cho bọn họ ở chung một đoạn thời gian ngắn nữa đi. Ta tin tưởng Trương Nghệ Hưng là một người thông minh." Ngô Cánh Triết kế tục nhìn văn kiện. "Vậy Cầu Cầu tiểu thư có hành động gì không?" Quản gia lo lắng. "Gọi điện thoải bảo nó không nên lo lắng." Kế tục nhìn văn kiện. Ai cũng không biết hắn còn muốn cái gì. Muốn để cho bọn họ bên nhau, lại không muốn trái tim họ bên nhau. Có lẽ ở kịch đã đến đoạn náo nhiệt rồi.
|
Chương 41 Chương 41: "Ta muốn đi dạo chơi ngoại thành ~~~~" Trương Nghệ Hưng chăm chú hát theo khúc ca 【 nhạc thiếu nhi 】từ máy mp3. "Dừng lại! Trương Nghệ Hưng, đừng làm lỗ tai ta bị dày vò nữa. Trời tối rồi, không sợ gọi sói đến sao." Lộc Hàm ghét bỏ dọa nạt, "Sói đến, có Phàm Phàm nhà ta, Bạch Bạch có Xán Xán, ngươi có Thế Huân!" Hưng Hưng hồ hởi nói rằng, kỳ thực hắn sợ sau này thế giới sẽ không có người kia nữa. Trong mắt nỗi sợ hãi chợt lóe lên. "Lộc ca!" Dương Dương vỗ vai Lộc Hàm, "Ha hả, Dương Dương là ngươi a! Đã lâu không gặp!" Lộc Hàm khẽ mỉm cười. "Dương Dương cũng vậy!" Dương Dương hài lòng cười, bởi vì lại thấy Lộc Hàm. Thế nhưng cô cảm giác được phía sau có một trận gió lạnh. Cô không khỏi run lên. Vừa quay đầu lại phát hiện một nam nhân đang trừng mắt nhìn mình. Nữ sinh kia là ai? Cảm giác rất thân thiết với Lộc ca, hôm nào phải hỏi Bạch Bạch một chút. Lộc ca là của ta! Ai chạm sẽ diệt người đó. Lão sư thấy các học sinh đều đã đến đông đủ rồi, liền thông báo rằng có một bạn học mới muốn gia nhập. "Lại có bạn học mới muốn gia nhập chúng ta!" Lão sư vui vẻ tuyên bố. "Nam hay nữ?" Một người hỏi. "Hì hì ~ hy vọng là nam, giống như Ngô Thế Huân, đẹp trai. Nhưng có sáu vị hoàng tử này, ta thấy như vậy cũng đủ rồi!" Một cô nữ sinh mê trai hai mắt lấp lánh nói. Toàn bộ nữ sinh đều gật đầu hưởng ứng. "Ta lại muốn tới là một nữ sinh a, thật vất vả mới tới một mỹ nữ, lại là vị hôn thê của Ngô Diệc Phàm!" Một nam sinh hào hoa phong nhã hung hăng nhìn Ngô Diệc Phàm. "Ngươi sao gọi Ngô Diệc Phàm, ngươi xứng gọi tên của hắn sao?" Có một tiếng nữ vang lên, đúng, chính là Khâu Cầu Cầu. Nam sinh kia thấy Cầu Cầu lên tiếng, liền không nói cái gì nữa, hơi lộ ra điểm cười gian, "Vô vị." Lộc Hàm phun ra hai chữ, liền leo lên xe, Ngô Thế Huân theo sát cũng leo lên. Phàm Hưng và Xán Bạch cũng vậy. Lão sư thấy bọn họ sắp cãi nhau, liền nói "Các ngươi lên xe sẽ thấy, là một đại mỹ nữ." Lão sư khẽ cười nói, "Thiết ~ sao không nói sớm!" Tất cả mọi người oán giận. Lão sư cười gượng, đều là con nhà có tiền, không thể trêu vào, nhẫn nhẫn nhẫn! Vừa lên xe, Ngô Thế Huân liền thấy có người ngồi ở phía sau cùng, nữ sinh kia đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra một tia cười quỷ dị. Thì ra là cô! Vì sao đuổi tới nơi này? "Lộc ca, hai ta ngồi cùng nhau." Ngô Thế Huân nói rằng, có điểm cảnh giác nhìn nữ sinh kia. "Uy! Ngươi không nói ta cũng biết có được hay không?" Lộc Hàm bất đắc dĩ trả lời. Ngô Thế Huân mỉm cười ngọt ngào. Phàm Hưng, Xán Bạch thấy Huân Lộc như thế thầm nghĩ, nếu xa nhau một ngày thì bọn họ sẽ sống thế nào. Khâu Cầu Cầu đi phía sau bọn họ, tuy rằng vóc dáng 6 người tương đối cao, thế nhưng cũng không có ngăn trở người mới tới kia, thấy Khâu Cầu Cầu phát sinh nhãn thần u oán, lộ ra một nụ cười khó hiểu. "Nhị Phàm, ta muốn nôn, có mang quýt đi không?" Hưng Hưng sắc mặt không bình thường nói. "A? Hưng Hưng, ngươi say xe a! Ta không có mang a! Lộc Hàm, ngươi có hay không a?" Ngô Diệc Phàm quay về phía sau nhìn lại. "Trương Nghệ Hưng, có nam nhân liền quên bằng hữu, ngươi say xe liền nhớ tới ta, ta ăn quýt ngươi ăn vỏ nhé? Bây giờ còn bắt nam nhân của ngươi vòi vĩnh ta!" Lộc Hàm có điểm oán giận, nhưng hạnh phúc của bạn bè quan trọng hơn. Liền đem quýt cho Ngô Diệc Phàm. "Cảm ơn ngươi, Lộc Hàm." Ngô Diệc Phàm phi thường nghiêm túc nói với Lộc Hàm. "Nhị Phàm, tự dưng nghiêm túc làm cái gì?" Lộc Hàm có điểm bị dọa. "Cảm ơn ngươi, trước khi ta gặp Hưng Hưng, ngươi vẫn chiếu cố hắn." Ngô Diệc Phàm thực sự rất cảm ơn Lộc Hàm. "Ai u ~ đừng nghiêm túc như thế, chiếu cố là hiển nhiên. Là bạn bè a!" Lộc Hàm hồi đáp. Chỉ chốc lát, đã tới khu rừng rậm ở vùng ngoại ô. Tất cả mọi người kinh ngạc nói. "Đây là nơi quỷ quái gì vậy? Không phải nói dạo chơi ngoại thành sao? Thế nào cảm giác âm trầm như thế." Có nữ sinh tương đối già mồm nói rằng. "Ở đây ban ngày cảnh sắc thực sự tốt, các các em chịu khó một chút, ngày mai sẽ cảm giác tốt lên a!" Lão sư giải thích, "Kỳ thực tới nơi này chính là để các ngươi ngắm phong cảnh, bởi vì nhà trường cảm thấy các em mỗi ngày chỉ nhìn máy tính mà quên đi phong cảnh tự nhiên, cho nên mới để các ngươi tới thả lỏng tâm tình." Kỳ thực là có nhiều bậc phụ huynh nghĩ bọn họ ở nhà quá ầm ĩ. . . "Nga. Thế nhưng không có điện a! Chúng ta chơi thế nào a?" Một nam sinh nói rằng. "Vậy để các nam sinh đi kiếm củi và cảnh khô. Thử xem phong thái thân sĩ một chút, được rồi, đi thôi!" Lão sư phân phó, Lộc Hàm nghe lời cũng phải đi. Đương nhiên không thể thiếu 5 người kia. Xán Bạch, Phàm Hưng nghĩ quấy rầy hai người kia nên bỏ đi trước. Chỉ còn lại có Ngô Thế Huân và Lộc Hàm. "Uy! Cha ngươi sao không quản ngươi a! Cứ đem ngươi đặt ở chỗ ta." Lộc Hàm tùy tiện hỏi. "Cái này. . . bởi vì ta đang tìm công việc, ta không cho cha quản ta." May mà Bạch Bạch đã kể chuyện cũ cho hắn nghe. "Nga, nhìn không ra ngươi không muốn làm một thiếu gia quý tộc nha." Lộc Hàm tâm tình tốt, không biết vì sao. "Ha hả. Lộc ca, hỏi ngươi một câu hỏi riêng tư a. Ngươi thích dạng người nào a?" Ngô Thế Huân nói là người, không phải con gái. "Ta a, ta thích người tóc đen, da trắng, trầm lặng, đương nhiên cũng có thể dán lấy ta, như vậy có vẻ mị lực của ta rất lớn." Lộc Hàm không có quên mình là nam nhân tinh khiết. Ai u ~ nói ra xấu hổ a! Không phải ta sao? ! "Ha hả." Ngô Thế Huân cười khúc khích, bị Lộc Hàm ghét bỏ rồi. "A!" Lộc Hàm kêu một tiếng, vang tận chân trời, "Cẩn thận!" Ngô Thế Huân có điểm lo lắng.
|
Chương 42 Chương 42: Thì ra là Lộc Hàm đi tới một sườn dốc, Lộc Hàm chỉ lo ghét bỏ Ngô Thế Huân, căn bản không có chú ý. Mà Ngô Thế Huân cũng không nói gì liền kéo tay Lộc Hàm lại, bởi vì quán tính, hai người cùng nhau lăn xuống phía dưới. Cổn a cổn a, Ngô Thế Huân đè trên người Lộc Hàm, điều này làm cho Lộc Hàm thật xấu hổ, Ngô Thế Huân lại một lần nữa gần sát Lộc Hàm như thế, nhìn người mình yêu thương nằm dưới thân, đôi mắt to tròn, lông mi khẽ chớp, liền thực sự nhịn không được nữa. Lộc Hàm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ngô Thế Huân ngày càng gần... Sau đó, tim đập liên hồi, môi Ngô Thế Huân áp lên môi Lộc Hàm. Ngô Thế Huân trong nháy mắt cướp lấy đôi môi của Lộc Hàm. Chỉ là lướt qua tức thời, nhưng lại ngọt ngào đến khó có thể tưởng tượng, tràn ngập vị mê hoặc, Lộc Hàm không khỏi giống như một đứa trẻ tham luyến kẹo ngọt mà hôn lại, khẽ liếm bên ngoài rồi thăm dò bên trong. Muốn dừng cũng dừng không được. Ngô Thế Huân nhẹ nhàng hôn môi Lộc Hàm! Vẫn là một nụ hôn rất nhẹ! Nhưng vẫn khiến cho Lộc Hàm toàn thân bất động không thể phản kháng! Hai người hôn nhau, dài như một thiên niên kỉ. Lộc Hàm rốt cục phản ứng, đẩy Ngô Thế Huân ra, quát hắn thật to! "Oa nụ hôn đầu tiên của lão tử! Ngươi đoạt nụ hôn đầu tiên của lão tử! Ngươi tính giở trò gì?!" Lộc Hàm nghĩ rất ủy khuất. "Lộc Hàm ngươi là khờ thật hay giả ngu, Ngô Thế Huân ta thích ngươi! Lần đầu tiên thấy đã thích ngươi rồi! Ngươi hiểu chưa?" Ngô Thế Huân thâm tình nhìn Lộc Hàm. Hắn thích ta. . . hắn thích ta. . . từ lần đầu tiên đã thích rồi. . Trong đầu Lộc Hàmchỉ có một câu nói này. . "Chân của ngươi bị thương, ta cõng ngươi." Ngô Thế Huân nhìn chân Lộc Hàm có điểm xước da. . Lộc Hàm ngơ ngác gật đầu. . Tựa hồ còn không có phản ứng. . "Các em, bởi vì lều rất hạn chế cho nên hai người sẽ ở một lều." Lão sư có điểm xin lỗi nói rằng. "Nga, không có việc gì, ta và Lộc ca một lều. Các ngươi xin cứ tự nhiên." Nhìn về phía 4 người còn lại. Lộc Hàm cũng không biết mình trở về thế nào! Thế nhưng nghe được Ngô Thế Huân muốn cùng mình ở chung một lầu, Lộc Hàm kiên quyết không, bởi vì. . . bởi vì còn chưa chuẩn bị tâm lí a. Ngô Thế Huân rất thất lạc, cho nên để Trương Nghệ Hưng nhìn Lộc Hàm, mặt khác để hắn băng bó vết thương của Lộc Hàm. . Lộc Hàm thực ra không biết mình có thích Ngô Thế Huân hay không, cho nên định thỉnh giáo Trương Nghệ Hưng. Nằm trong lều, "Đản Đản a, thích một người có cảm giác gì a? !" Lộc Hàm rất muốn biết. "Thích a, vậy ta hỏi ngươi, ngươi nhắm mắt lại, lẳng lặng bình tâm. Nghĩ đến ai đầu tiên? !" Trương Nghệ Hưng bắt đầu khai đạo cho Lộc Hàm. Lộc Hàm vừa nhắm mắt đã thấy hình ảnh của Ngô Thế Huân. "A!" Lộc Hàm mở mắt ra. "Nghĩ tới cái gì a?" Trương Nghệ Hưng hỏi. "Ngô Thế Huân." Lộc Hàm chỉ là nói hắn, thế nhưng cũng không nói bọn họ làm cái gì. . "Ân, thế nào? Các ngươi giận dỗi rồi? Ngươi bị thương, lại không muốn hắn ngủ chung, hắn đều lo lắng thương thế của ngươi thanh rửa không sạch." Trương Nghệ Hưng nói rằng. "Ta và hắn? Giận dỗi đó là chuyện thường có được hay không, chúng ta sẽ không có sống giả!" Sống thật vẫn hơn a. "Ngươi và hắn không phải tình lữ? !" Trương Nghệ Hưng chấn kinh một chút. "Ai nói, chúng ta là vậy." Lộc Hàm muốn đánh nhau với người kia. . "Không ai nói cho a! Kẻ ngu si đều có thể nhìn ra, Ngô Thế Huân thích ngươi, có được hay không? !" Trương Nghệ Hưng đã lâu không có cùng Lộc Hàm nói chuyện phiếm. "Thì ra, thì ra là thực sự. . Đản Đản, ta có chút chuyện! Ngươi ngủ trước đi, tí nữa ta trở lại!" Lộc Hàm đã biết, hắn thực sự thích Ngô Thế Huân! Nhìn bóng lưng Lộc Hàm rời đi, vui mừng cười cười, đây là chuyện cuối cùng mà ta trước khi đi làm cho ngươi. Lộc Hàm, chúc ngươi hạnh phúc.
|
Chương 43 Chương 43: Lộc Hàm chạy đến trước lều của Ngô Thế Huân, hướng bên trong hỏi một câu, "Đã ngủ chưa?" Vừa rồi cùng Ngô Diệc Phàm trò chuyện xong định ngủ thì Ngô Thế Huân bật người mở mắt, ai ~ Ngô Thế Huân, ngươi xuất hiện ảo giác a? ! "Đã ngủ chưa?" Lộc Hàm lần thứ hai hỏi một chút. Ngô Diệc Phàm đẩy Ngô Thế Huân ra, nhỏ giọng nói một câu, nhanh đi. "Ân!" Ngô Thế Huân rất nhanh đi ra. Đường đệ, chúc ngươi hạnh phúc! Ta có Trương Nghệ Hưng, rất hạnh phúc! Lộc Hàm kéo Ngô Thế Huân đến trong một rừng cây nhỏ. "Cái kia. . . Cái kia. . . Ngươi thích ta, là thật chăng?" Lộc Hàm cúi đầu, chân chọc chọc hòn đá nhỏ. Thanh âm không cao cũng không thấp, lại nghe ra không ít ngượng ngùng. "Đương nhiên là thật. Ngươi không tin ta?" Ngô Thế Huân cố ý vui đùa, "Không phải! Chúng ta đều không phải làm nam sao, hơn nữa, đây là mối tình đầu của ta a, ta... ta phải hỏi rõ ràng a. ." Lộc Hàm nói thanh âm càng ngày càng nhỏ. "Cái gì? Nam thì làm sao? Phàm Hưng không phải nam sao?" Ngô Thế Huân rất thoả mãn. . "Cái kia. . . . . Ngươi nghiêm túc chứ?" Lộc Hàm nghiêm túc lên. . "Đương nhiên, ta đùa giỡn ngươi để làm chi?" Ngô Thế Huân cũng nghiêm túc lên. "Tốt lắm! Ta hình như cũng thích ngươi, chú ý nga, chỉ là hình như! Ta muốn thử ngươi một tháng, nếu hợp ta sẽ. . .!" Lộc Hàm có điểm nghịch ngợm nói rằng. "Vậy chúng ta hiện tại là quan hệ tình lữ! ?" Ngô Thế Huân mở to hai mắt nhìn. Bởi vì hắn rốt cục có thể bên cạnh Lộc Hàm. "Tạm thời là vậy!" Lộc Hàm nâng cằm giả vờ tự hỏi, "Ha ha! ! ! ! !" Ngô Thế Huân ôm lấy Lộc Hàm quay tròn, "Lộc Hàm là của ta rồi!" Ngô Thế Huân vui vẻ sảng khoái. "Buông ra! Đừng lớn tiếng như vậy! Không sợ người khác biết sao?" Lộc Hàm có điểm xấu hổ bịt miệng Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân vui vẻ tiếp tục quay. . Trong một góc tối của khu rừng, có một cặp mắt nhìn bọn họ, "Các ngươi sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu! Ngô Thế Huân ngươi là của ta!" Thân ảnh màu đen kia tiêu thất dưới ánh trăng. . ================= Ngô Diệc Phàm thấy Ngô Thế Huân hồi lâu không trở lại. Liền đi tìm Hưng Hưng, vốn muốn cùng Hưng Hưng ngủ cùng nhau, nhưng bị Lộc Hàm đoạt đi, cho nên hiện tại... . . . "Hưng Hưng, ngươi đã ngủ chưa?" Ngô Diệc Phàm đi tới trước lều, quay bên trong nói, "Chưa!" Trương Nghệ Hưng yên lặng xoa nước mắt. Thu hồi lại tâm tình. . "Ta đây tiến vào a!" Ngô Diệc Phàm nói không có chờ Trương Nghệ Hưng trả lời liền đi vào ~ Trương Nghệ Hưng nhanh chóng thu đầu vào bên trong, tận lực không cho Ngô Diệc Phàm thấy. "Làm sao vậy?" Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng hỏi. "Không có chuyện gì! Cổ lại đau!" Trương Nghệ Hưng ồm ồm nói rằng, "A? Cổ đau? Ta xoa bóp cho ngươi! Tiếng ngươi làm sao thế? !" Ngô Diệc Phàm nâng đầu Trương Nghệ Hưng đặt lên trên đùi mình, sau đó xoa bóp cho hắn. Trương Nghệ Hưng sợ nhất là bị cù, nhưng bây giờ lòng rối như tơ vò liền bỏ quên. Ngô Diệc Phàm thấy đôi mắt Trương Nghệ Hưng hồng hồng, hai má còn giữ lại hai hàng thanh lệ, thoạt nhìn như một chú thỏ. "Hưng Hưng, ngươi gạt ta!" Thanh âm của Ngô Diệc Phàm trầm thấp, cho biết hắn hiện tại đang sinh khí. "Không có! Ta đang rất vui vẻ! Thực sự là như vậy! Tin tưởng ta!" Trương Nghệ Hưng nói dối, nhưng lần này là ép buộc. "Thực sự?" Ngô Diệc Phàm bán tín bán nghi. "Thực sự! Từ nhỏ đến lớn đều có bằng hữu, có người quan tâm, có người yêu thương, ngươi không vui a?" Trương Nghệ Hưng cọ cọ ngực Ngô Diệc Phàm. "Được rồi! Ta tin! Vui vẻ hay bi thương cũng phải nói với ta. Cái gì của ngươi cũng phải đều nói với ta!" Ngô Diệc Phàm khí phách ôm lấy Trương Nghệ Hưng. . "Uy! Ôm thì ôm! Đừng sờ loạn!" Trương Nghệ Hưng bất đắc dĩ nói. . "Ngươi không cho ta. . . " Ngô Diệc Phàm ủy khuất nói! "Không cho ngươi! Khi nào kết hôn mới cho, lắm chuyện ~" Ta cũng muốn cho ngươi. . . thế nhưng thực sự đã hết thời gian rồi. "Hanh cái gì mà hanh, ngươi là con heo con a!" Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng véo mũi Đản Đản, ======================================== "Ha ha! Bọn họ rốt cục được rồi!" Bạch Bạch ngồi dậy. "Cái gì a? Bạch Bạch ngươi đang nói cái gì a? Chúng ta vừa nằm xuống a? Ngươi không mệt sao! Ta còn mệt!" Xán Xán đánh ngáp một cái. "Hanh! Vừa rồi đều là ta chủ động, cuối cùng cũng là ngươi ăn ta! Ngươi mệt cái gì a?" Bạch Bạch tức giận! "Cái gì a? Ai bảo ngươi ngốc, còn đòi dạy ta!" Xán Xán sủng nịch nhìn Bạch Bạch, "Đó không thể trách ta, hanh ~ Huân Lộc được rồi!" Bạch Bạch cấp tốc nói sang chuyện khác. "Huân Lộc? Hai người bọn họ được rồi?" Xán Xán có điểm nghi hoặc nhìn hắn. Có đúng hay không mệt đến choáng váng? Xuất hiện ảo giác rồi? "OK a!" Bạch Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hình như tất cả đều là do hắn tác hợp. "Ha hả. Được là tốt rồi! Cũng có thể vậy. Chúng ta đây chỉ mỗi Lộc ca còn đơn độc, bây giờ tới một Ngô Thế Huân, đương nhiên chúng ta không thể đứng nhìn." Xán Xán nói rằng. "Cũng đúng!" Bạch Bạch đã không có hưng phấn nữa. "Bạch Bạch, ta ngủ không được nữa." Xán Xán bị Bạch Bạch la hét, thực sự ngủ không được. "Vậy chúng ta kế tục?" Xán Xán thiêu mi, "Được! Vậy ngươi cho ta a!" Bạch Bạch ngạo kiều nói. "Được!" Kỳ thực bọn họ đang chơi bài tú-lơ-khơ quẹt lọ nghẹ [???? Lọ mô ra đây :-w]. .
|
Chương 44 Chương 44: "Này! Người kia, cô biết ta vì sao ở chung với cô không?" Cô gái y phục đen nói rằng. "Không biết, mới tới, ngươi có ý đồ gì! ?" Khâu Cầu Cầu cảnh giác nhìn cô gái kia, "Ngươi gọi là Khâu Cầu Cầu đúng không ~!" Cô gái áo đen xoa xoa chiếc nhẫn. "Đúng vậy, có chuyện gì?" Khâu Cầu Cầu có điểm không nhịn được. "Ta là Ngọc Niếp." Cô gái kia phun ra bốn chữ. "Ngươi chính là Ngọc Niếp?" Khâu Cầu Cầu có điểm kinh khủng. "Đúng vậy! Ta hiện tại muốn ngươi giúp ta một chuyện." Cô ta mang dáng vẻ hết sức lông bông. . "Giúp cái gì? Có lợi gì? Tuy rằng nhà các ngươi là đệ nhị, thế nhưng ta cũng không sợ các ngươi!" Khâu Cầu Cầu trong mọi chuyện vẫn thông minh mà giữ được bản tính, duy nhất có một sai lầm chính là yêu phải Ngô Diệc Phàm, "Đương nhiên là có lợi rồi, ghé tai qua đây." Ngọc Niếp lặng lẽ nói. Ánh trăng sáng trong dạ, có vẻ thê lương vạn phần. . ===================================== Sáng sớm, Ngô Diệc Phàm đi ra từ lều của Trương Nghệ Hưng. Chẳng ai lấy làm kinh ngạc gì, Đản Đản vẫn dáng vẻ chưa tỉnh ngủ. Đầu tựa ở trên vai Ngô Diệc Phàm. Xa xa có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, chẳng bao giờ ly khai. Phàm Hưng đi tới lều của Xán Bạch, nhìn qua cửa sổ trong suốt một chút. Emma ~ không nhìn không biết vừa nhìn đã bị dọa sợ. Hai người mắt như gấu mèo mà trong tay vẫn cầm mấy quân bài, loạn thất bát tao nháo loạn ở bên trong. . "Nhị Phàm, ngươi nói bọn họ hai người ngày hôm qua làm gì? Chơi bài tú-lơ-khơ mà vui như vậy sao. Thế giới của Xán Bạch chúng ta không ai hiểu a." Trương Nghệ Hưng nhìn khung cảnh trong lều như vậy không khỏi cảm thán. "Ha hả, ai biết bọn họ chơi cái gì." Ngô Diệc Phàm mỉm cười, dưới ánh dương quang chiếu xuống có vẻ lóng lánh, "Đi! Đến chỗ Huân Lộc, không chừng có thể thấy máu đấy. ." Trương Nghệ Hưng hạ lưu cười. . "Đản Đản yêu dấu, đó gọi là phấn hồng!" Ngô Diệc Phàm nhọn mỏ, "Ngươi mới là đản đản, cả nhà ngươi đều là đản đản!" Trương Nghệ Hưng lần thứ hai xù lông. "Đúng vậy, cả nhà ta đều là đản đản, nhà của ta chỉ có một mình ngươi thôi." Ngô Diệc Phàm đột nhiên thâm tình nói rằng. "Ba hoa! Đi coi Huân Lộc!" Trương Nghệ Hưng đỏ mặt, trong mắt có chút lệ quang, gấp gáp cho giáo chủ một bóng lưng. Cảm tạ ngươi, Ngô Diệc Phàm, ta yêu ngươi! Hai người Phàm Hưng đi tới ngoài lều của Huân Lộc. Trương Nghệ Hưng ngó ngó vào bên trong, thấy hai người đang ôm lấy nhau nằm ngủ, Lộc Hàm nằm bên trong còn chóp chép miệng. "Nhị Phàm, ngươi xem Lộc Hàm ngốc chưa kìa." Trương Đản Đản cười rút, thanh âm hơi có điểm lớn. Đột nhiên Ngô Thế Huân mở mắt, thanh âm không lớn cũng không nhỏ nói một câu "Ai nói Lộc ca của ta đó?" Sau đó từ từ nhắm hai mắt kế tục ngủ. Ngoài cửa sổ hai người Phàm Hưng đen mặt a ~ quạ đen bay đầy trời ~ Nhóc con này có phải bị trúng độc không? Nghe hai chữ Lộc Hàm, đang ngủ cũng có thể phản ứng như vậy, đó là một kỹ thuật sống chăng? Bệnh này khó chữa a! Đúng vậy, trúng độc rồi, một loại độc dược tên là Lộc Hàm. Hai người Phàm Hưng kế tục tản bộ, tùy tiện ăn điểm tâm xong lại kế tục đi bộ, bởi vì phong cảnh nơi đây quả thực rất đẹp. Rừng cây nhỏ nhưng không khí thanh khiết! Nhìn bầu trời thanh tịnh như nước, tâm tình cũng dịu hẳn đi. Ma lực của thiên nhiên quả là lợi hại. ================================ "Bạch Bạch!" Xán Xán đột nhiên ngồi dậy, khiến Bạch Bạch giật mình. "Làm sao vậy?" Bạch Bạch xoa mắt hỏi. "Bạch Bạch! Đừng rời xa ta." Vừa rồi Xán Liệt nằm mơ. Hắn mơ thấy Bạch Bạch bỏ đi. Cố túm lấy y phục nhưng bắt không được. Hắn sợ, hắn thực sự sợ. "Xán Xán, Bạch Bạch sẽ không ly khai ngươi." Bạch Hiền kiên định nói. Xán Liệt ôm lấy Bạch Hiền, ôm rất chặt. Bạch Hiền có thể cảm giác được hắn sợ, hắn sợ hãi. "Xán Xán, yên tâm, ta yêu ngươi, ta sẽ không ly khai ngươi, dù ngươi đuổi ta đi, ta cũng không đi!" Xán Xán vì ngươi mà bẻ gẫy cánh ta cũng cam tâm tình nguyện. "Ân. Bạch Bạch nói cái gì sẽ như vậy." Xán Xán dần dần bình tĩnh trở lại. . ========================================= Ngô Thế Huân mở mắt ra, nhìn Lộc Hàm nằm trong lòng, tuy rằng không phải lần đầu tiên ngủ cùng nhau, thế nhưng tâm tình vẫn thật là tốt, bởi vì Lộc ca rốt cục đã là của hắn rồi. Thật thỏa mãn. "Ngô ~" Lộc Hàm cũng tỉnh. Nhìn dáng vẻ Lộc Hàm lúc vừa tỉnh ngủ Ngô Thế Huân thực sự nghĩ không có chuyện gì hạnh phúc hơn. "( ⊙ o ⊙ )! Ngươi tỉnh sao không gọi?" Lộc Hàm có điểm hơi tức giận, bởi vì hắn muốn nhìn thụy nhan của Ngô Thế Huân. "Sao vậy? Có việc a?" Ngô Thế Huân có điểm buồn bực a! Nếu có chuyện ngày hôm qua nên nói cho ta biết a. "Không có. Chỉ là muốn nhìn ngươi ngủ." Lộc Hàm có điểm ủy khuất. "Có gì khó đâu." Ngô Thế Huân nhắm mắt, thở đều giống như là đang ngủ. Lộc Hàm chọc lên má Ngô Thế Huân, khóe miệng hắn hơi giơ lên. "Lộc ca, chào buổi sáng!" Ngô Thế Huân mở mắt ra, lộ ra dáng tươi cười sang sảng. "Thế Huân ~ chào buổi sáng." Lộc Hàm nghĩ đêm qua ngủ thật là ngon, chính là bởi vì bên người Ngô Thế Huân, cùng hắn nói câu chào buổi sáng thực sự rất hạnh phúc. "Đi ra ngoài hít thở không khí a! Ngô Thế Huân giật chăn. Đi đi ra ngoài, sau đó tay kéo Lộc Hàm. Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân lôi đi ra, hai người bắt đầu tự do chạy trên thảm cỏ xanh còn ướt đẫm hơi sương. Dương Dương ở một bên yên lặng nhìn Huân Lộc, đã biết quan hệ của bọn họ, cô có chút đau thương, thế nhưng lại chúc phúc cho bọn họ, chúc bọn họ hạnh phúc. Cô thương hắn, hắn thương 'hắn', Lộc Hàm, ta sẽ ở bên cạnh yên lặng bảo vệ ngươi. Ngươi nhất định phải hạnh phúc.
|