[HunHan] Một Lần Nữa, Chúng Ta Gặp Lại Nhau
|
|
Chương 5 Chương 5: "Các vị gia, mỹ nhân xem đủ chưa? ! Hiện tại bắt đầu ra giá a, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng a ~" Má mì xem tình hình đã thuận lợi, liền đứng lên thông báo. Di ~ nữ nhân này cũng quá hạ lưu đi. Cái gì mà đêm xuân với chả ngàn vàng. "Một nghìn lạng!" Trên lầu vang lên thanh âm. "Mỹ nhân này mà chỉ đáng giá một nghìn lạng sao? Ngươi nghĩ gia không có tiền sao? ! Một vạn lạng!" Một nam tử hơn 30 tuổi hạ lưu nhìn Lộc Hàm. "Ba mươi vạn lượng!" Thanh âm trên lầu lần thứ hai vang lên ~ Tú bà nghe xong, kinh hãi ngã rớt xuống đất. Ta phát tài rồi! ! ! Nhất thời lặng ngắt như tờ. Ba mươi vạn lượng, ai mà không ham. "Được rồi, vị quan khách này, Hàm Hàm tối hôm nay thuộc về ngươi. Tất cả mọi người tản ra. Đi uống rượu đi." Lộc Hàm nhìn trên lầu một chút, một thân ảnh chiếu vào đôi mắt. Người kia thoạt nhìn rất quen a! Đi tới gian phòng, thấy người kia ngồi ở trên, xoay người lại, không khỏi cả kinh, người này lớn lên rất giống Ngô Thế Huân! Người này là ai? Lộc Hàm ngồi xuống, "Công tử lớn lên thật tuấn tú a, xin hỏi công tử là công tử nhà quan lại nào?". "Không dám xưng danh nhà giàu, ta họ Ngô, gọi là Hạ Hiền được rồi.". "Vô Hạ Hạn? ! Ha ha ~" "Hàm Hàm cô nương, tên của ta đáng buồn cười như vậy sao?". "Không phải buồn cười, mà là... Được rồi, không phí lời với công tử nữa." "Hàm cô nương tức giận sao, xin hỏi cô nương gặp chuyện gì sao? Phải chăng là bị cưỡng ép?". "Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta nghe không hiểu?". "Ta nói cô nương lớn lên mỹ lệ như thế, như tiên nữ hạ phàm, sợ là không phải bình dân? !" . "Ta chính là bình dân, chiều hôm nay mới bị bắt vào, ai ~ bất đắc dĩ cho nên mới. . . . mới. . . ." "Mỹ nhân đừng khóc. Gia ta sẽ chiếu cố ngươi, sẽ chuộc ngươi ra ngoài." Nói, tay liền hướng y phục của Lộc Hàm. "Ha hả, công tử không cần nóng ruột. Uống vài chén đã chứ? !". "Ha hả, đêm nay cứ nghe mỹ nhân an bài." Ngươi thực sự đáng khinh. . Ta thật muốn nôn ra. . Ngươi tưởng dùng lời ngon ngọt là dụ dỗ được ta sao, đúng là khố rách còn làm túi dài. Ngô Thế Huân mới là tốt ~ sai, sai, hắn cũng không tốt! . "Vậy công tử ta rót rượu cho ngươi." Một chén, hai chén... Chờ đã, sao đầu ta choáng váng thế này? Tửu lượng của ta chẳng phải rất tốt sao ~ Ngô Hạ Hiền chậm rãi tiếp cận Lộc Hàm, "Công tử đừng nóng ruột như vậy chứ?" Nói nói, tay vói lấy khay đựng rượu đánh vào đầu Ngô Hạ Hiền. "Dám ăn đậu hũ của ta! Ngươi mở mắt ra mà nhìn, ta là nam! Hàm Hàm! Hàm CMN a! Ngươi quả thật là Vô Hạ Hạn! !". "Thì ra là nam! Ngươi cho là ngươi hạ dược ta một chút, ta sẽ hôn mê sao? Ngươi hiện tại có thấy choáng váng không?". Lộc Hàm định phản bác ngờ đâu ngã vào trong lòng Ngô Hạ Hiền. "Ha hả, nam ta cũng muốn!". "Ngươi là đồ biến thái sao? !". Đem Lộc Hàm đặt tới trên giường. "Hôn mê nhanh quá không có chút thú vị nào a. Nhưng trái lại cũng là tốt! Ha ha ~". "Ngươi cút ngay cho ta!" Hữu khí vô lực nói. "Ha hả, gia thích như vậy!". "Ngươi vô sỉ." Thình thịch! Cửa sổ bị phá, một bóng người vọt đến!. "Ngô Hạ Hiền! Lão tử nhịn ngươi đã lâu, hiện tại ngay cả người của ta còn dám đụng!". "Ngô Thế Huân, ngươi rốt cục cũng tới, ta biết ngươi sẽ đến." Nói xong Lộc Hàm hôn mê bất tỉnh. "Hanh ~ tưởng kẻ nào! ? Hóa ra là ngươi? Người của ngươi? Hiện tại sẽ thành người của ta. Ngươi đừng quên, ngươi chỉ là Vương gia. Ta là thái tử!" "Ít nói lời vô ích, ngươi buông hắn ra, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, sau này nước giếng không phạm nước sông.". "Ngươi dám động ta?". "Họ Ngô kia! Đừng tưởng rằng ngươi là đại ca của ta, ta sẽ không dám động ngươi. Đừng quên ngươi đối ta thế nào!". Ngô Hạ Hiền giật giật gương mặt của Lộc Hàm, kích thích Thế Huân. Thế Huân sát khí nổi lên bốn phía, Ngô Hạ Hiền cười nhạt một chút, ngươi còn muốn đấu với ta!. "Ngô Hạ Hiền, ngươi đánh không lại ta đâu." Ngô Thế Huân một người dời bước, chế trụ cổ Ngô Hạ Hiền, trong nháy mắt sát ý nồng đậm. . "Ngươi đã lợi hại như vậy từ khi nào vậy? Ngươi giết ta rồi, xem phụ hoàng xử lí ngươi thế nào!". "Ngươi đi đi ~ hôm nay ta tạm tha cho ngươi." Ngô Thế Huân buông tay ra lệnh. === Ngô Hạ Hiền và Vô Hạ Hạn đều có âm đọc giống nhau: Wu Xia Xian. Đây là cách Lộc gia chơi chữ. Cũng giống như tên của Kim Chi đọc là Jin Zhi thì Lộc Hàm đọc lái là Zhi Jin tức là Chỉ Cân.
|
Chương 6 Chương 6: Về tới phủ, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng ẵm Lộc Hàm đặt lên giường. "Phong, Vũ, Lôi, Điện." Đột nhiên có bốn người từ bốn phía xuất hiện, "Có thuộc hạ!" Trăm miệng một lời. "Sau này không cần bảo vệ ta nữa, cứ chú ý hắn là được rồi." Ngô Thế Huân mỹ nhân động lòng người nằm trên giường. "Chuyện này. ." Bốn người đưa mắt nhìn nhau. "Đừng nói là không được ! Ta nói, các ngươi không nghe sao?". "Thuộc hạ không dám!". "Được rồi, các ngươi đi đi.". "Vâng." Ngô Thế Huân ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lộc Hàm. Lòng nhớ lại khung cảnh lần đầu gặp mặt. Lặng lẽ rút lui khỏi buổi dạ yến rộn ràng, trong lòng hắn có loại cảm giác mất mát nói không nên lời, đúng vậy, mỗi lần tham dự dạ yến của hoàng tộc, hắn chẳng bao giờ được ai chú ý đến cả, từ nhỏ đến lớn đều là như thế. Ngay cả mẫu thân trước khi chết bà cũng chưa từng một lần nhìn hắn. Hắn hận bà, thế nhưng hận thì làm được gì? Không cần bốn hộ vệ đi theo, hắn muốn đến bên hồ hóng gió, hắn cũng không biết vì sao lại muốn đến đây, cứ mỗi khi tâm trạng không vui là hắn lại bất giác đi đến đây. Ngồi ở bên hồ, nhìn bầu trời, một sắc màu tinh thuần và rộng lớn, chỉ có vài vầng tinh tú nhấp nháy trong những đám mây. Đột nhiên thấy có một thi thể bập bềnh trôi nổi trên mặt hồ. Ngô Thế Huân dùng khinh công lôi thi thể kia lên bờ. Xuyên thấu qua ánh trăng, thân thể Lộc Hàm dường như viên ngọc dạ quang sáng giữa màn đêm, nếu như không phải không mặc y phục, hắn sẽ coi Lộc Hàm là một nữ nhi. Ngô Thế Huân nhìn lông mi dài của Lộc Hàm. Khéo léo vỗ nhẹ hai bên má. Làn da trắng mịn như ngọc thạch khiến hắn xuýt xoa. Duy nhất một khuyết điểm là đôi mắt không mở!. Tay vô tình chạm lên bờ môi của Lộc Hàm. Thật mềm, không biết hôn lên sẽ có cảm giác như thế nào. Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn nhẹ một chút, cảm giác cũng không tệ lắm. Ngô Thế Huân như mèo đói gặp được mỡ béo. Thuận tiện giúp Lộc Hàm hô hấp nhân tạo. Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm về nhà, không biết vì sao không muốn buông cậu ra. Thế nhưng hắn lại sợ cậu ở trong ngực sẽ khó thở, liền đặt cậu nằm trên giường, không để ý bốn người kia ngăn cản. Dứt khoát quyết định chăm sóc cậu. Buổi tối, cơ thể Lộc Hàm bắt đầu phát sốt, Ngô Thế Huân từ nhỏ đã tự lập, cho nên không gọi hạ nhân đến giúp đỡ, tự mình đắp khăn thay nước cho tới hừng đông mới nghỉ ngơi, hắn thực sự không biết vì sao muốn cứu người kia, vì sao phải giúp người kia, vì sao phải tự mình chăm sóc người kia. Khi hắn không nhìn thấy Lộc Hàm thì hốt hoảng khẩn trương, hạ lệnh xuất động toàn bộ người trong phủ đi tìm. Nghe tới Lộc Hàm đang ở thanh lâu lại thở dài một hơi. Thì ra người kia muốn ra ngoài chơi cũng chỉ là đến thanh lâu a ~ khi hắn đến thanh lâu nghe tên hoa khôi mới là Hàm Hàm, còn nghe thấy từ mồm những nam khách làng chơi khen người đó múa rất đẹp, rồi bị kẻ có tiền mua mất một đêm. . . Hắn há hốc kinh ngạc, lại cảm giác rất không được tự nhiên. Bởi vì hắn không thích bọn họ nói về cậu, càng ghét người kia, ngực không chút suy nghĩ liền vọt đi. . Ai ngờ lại gặp phải kẻ mà mình không muốn gặp nhất trên đời này. Y muốn động người kia, ta càng tức giận! Cũng may bây giờ người kia đã an ổn ngủ trên giường, nghĩ một chút, Ngô Thế Huân liền nằm xuống bên cạnh.
|
Chương 7 Chương 7: Trời dần sáng, phía đông lộ ra sắc trắng bạc. Lộc Hàm hơi mở mắt, thấy Ngô Thế Huân ngủ ở bên giường, tay còn nắm tay mình, ngực có cảm giác ấm áp. Ngày hôm qua hình như nghe thái tử hay gì đó, thế là nhân cơ hội này, Lộc Hàm muốn ngắm nhìn thụy nhan của Ngô Thế Huân, vì sao càng xem càng căm phẫn, hắn ngủ tuy rằng rất ngoan! Thế nhưng lớn lên lại đẹp trai như thế! Đương nhiên gia là đẹp nhất. Thế nhưng hắn còn có võ công, còn có thể đùa giỡn! Dựa vào cái gì! Nói lầm bầm ~ ta quyết định phải học võ công! ! Thì ra mũi của Ngô Thế Huân thẳng như thế, nói xong, tay liền sờ sờ. Cảm giác giống như mũi của những nam sinh bình thường nhưng hình như có chút là lạ. "Ngắm là được rồi, sao vừa ngắm vừa động tay là sao? !". Thế Huân trở mình, sửa sang thắt lưng muốn rời giường. "Làm gì có a! Ngươi xuất hiện ảo giác rồi! Ta sao phải sờ ngươi a? !" "Ta nói động tay, có phải nói ngươi sờ ta a, " "... ." Lộc Hàm hơi đỏ mặt. "Ngươi. . Ngươi đã tỉnh, vì sao còn muốn nắm tay của ta ~ nói, có phải người đã phải lòng Lộc gia ta rồi." Lộc Hàm vô liêm sỉ nhìn Thế Huân. Ngô Thế Huân nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, mắt to trong veo như nước lại xuất hiện bộ dạng hạ lưu này. Nhưng lại ăn mặc nữ trang. Bất giác nở nụ cười. "Ai u ~ cười cái gì a? Xấu hổ chứ gì? ! Không sao, gia biết dung nhan của ta hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ lốp." Ngô Thế Huân nghe thấy mặt đen như cục than. "Được rồi, khi các ngươi đánh nhau, ta hình như nghe đến thái tử. Ngươi có thân phận gì a. Nhìn ngươi thân phận cũng không kém, không phải là Vương gia chứ! ?" "Ngươi đoán xem~". "Ngươi đoán ta đoán có ra hay không.". "Không nói chuyện phiếm với ngươi nữa, ta đi ra ngoài bàn bạc đại sự." Ngô Thế Huân nói xong liền bỏ đi. Qua hồi lâu, Kim Chi tiến vào. Lộc Hàm hỏi Kim Chi, "Ngô Thế Huân có phải là Vương gia không? ! Vì sao ngươi phải gọi hắn là thiếu gia?" "Nga, là như vậy, bởi vì Vương gia từ nhỏ vốn không được sủng ái, Vương gia lớn như vậy, hoàng thượng vẫn chưa một lần nhìn qua, còn có lúc Vương gia chữa khỏi bệnh đậu mùa là lúc Vương gia 8 tuổi. Vương gia không thích chúng nô tỳ gọi là Vương gia. Cho nên đổi thành thiếu gia.". "Nga ~ vì sao không được sủng?". "Đó là một câu chuyện dài, nhưng tất cả đều là do thái tử! Ỷ vào địa vị của ngạch nương cao hơn thân hảo. Nói xấu thiếu gia không phải long tử, sau đó, sau đó. . . " "Được rồi được rồi, nói không được thì đừng nói nữa. Khẳng định tên kia là kẻ xấu xa!" "Lộc thiếu gia, người muốn thay y phục chưa? !" "A? Thay đồ gì?" Lộc Hàm mắt to chớp chớp. "Thay nam trang a. Thiếu gia lớn lên thật là đẹp, nếu như ta là nam ta cũng sẽ phải lòng ngươi." Kim Chi đỏ mặt nói. "Chỉ Cân a ~ bản thiếu gia là nam! Đàn ông Bắc Kinh tinh khiết! ! ! ! !" Lộc Hàm phụng phịu nhảy nhót trên giường. -- Phân tuyến-- "Dạ Vũ. Ngươi đi điều tra hiện tại thái tử đang làm gì, đụng đến người của ta, hắn không muốn sống nữa rồi. Ta đã nhịn lâu lắm rồi." "Tuân mệnh, lúc này có phải đã đến lúc lật đổ thái tử chưa?" "Ngươi nói xem?" Ngô Thế Huân thiêu mi. "Còn có, ghi chép lại hành vi phạm tội của thái tử mấy năm nay cho ta." "Vâng, thuộc hạ hiểu rõ." Trong bóng đêm, Dạ Vũ biến mất dưới ánh trăng. Ngô Thế Huân giải quyết hết mọi chuyện, muốn trở về phòng ngủ, lại thấy trong phòng của Lộc Hàm không có thắp nến liền đi vào xem. Thấy Lộc Hàm sầu mi khổ kiểm đang thưởng nguyệt. "Ngươi làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi? Kim Chi hầu hạ không tốt sao?" Ngô Thế Huân nhẹ nhàng hỏi, không dám đánh vỡ giây phút yên lặng này. "Không phải, chỉ là nhớ nhà, nhớ má mì, nhớ Đản Đản, nhớ Nhị Phàm, nhớ Xán Bạch, nhớ máy vi tính, nhớ TV, còn nhớ cái gối ở đầu giường ta nữa." Nói xong lại nhìn về phía ánh trăng, trong mắt ươn ướt hơi lệ. "Bọn họ là ai? Có ý nghĩa với ngươi như vậy? Là thân nhân sao?" Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm như vậy, lòng yêu thương dạt dào. "Có người nhà, có bằng hữu." Lộc Hàm đang điều chỉnh tâm tình. "Bằng hữu? Nam hay nữ?" Ngô Thế Huân hỏi, kỳ thực chính hắn cũng không biết vì sao lại hỏi như vậy. "Đương nhiên là nam rồi ~ nữ cũng có, thế nhưng chỉ là bằng hữu đơn thuần." Lộc Hàm khẩn trương giải thích. Lộc Hàm cũng không biết vì sao phải giải thích rõ ràng như thế. Ngô Thế Huân cười cười. Để phá tan xấu hổ, Lộc Hàm hỏi "Có rượu không?". "Đương nhiên là có! Muốn uống a? Chờ, ta đi lấy cho ngươi." -- Thời gian trôi qua -- Ngô Thế Huân mang rượu tới."Có muốn ta uống cùng không?" "Ha hả, nguyện ý cùng ta uống thì tốt, dù gì uống rượu một mình cũng không có ý nghĩa gì." Lộc Hàm đáp. "Chén thứ nhất, chúc mừng hai ta có thể gặp được nhau!" Ngươi như một món quà mà ông trời gửi xuống cho ta. Ngô Thế Huân nói, Lộc Hàm mạnh uống. Lại cầm lấy chén rượu. "Chén thứ hai, chúc mừng ta trốn thoát khỏi thanh lâu!". "Uy! Rõ ràng là ta đem ngươi cứu. . ." Còn chưa nói xong, Lộc Hàm đã uống xong. Thế Huân biết tâm tình cậu không vui, cũng không hề phản bác. "Uy, Ngô Thế Huân, ngươi hận phụ thân ngươi a?" Lộc Hàm uống đến mặt ửng đỏ. "Ha hả, hận, vậy biết phải làm sao?" Ngô Thế Huân cười khổ, "Ngô Thế Huân, kỳ thực ngươi hạnh phúc hơn ta nhiều, ta chưa từng gặp cha ta." Lộc Hàm tiếp tục uống rượu. "Ta có thể hiểu ngươi đang an ủi ta không? Lộc Hàm." Ngô Thế Huân thật tình nở nụ cười, lớn như vậy lần đầu tiên nở nụ cười chân tình. "Ta không phải người của thời đại này." Nói xong liền ngã vào trên bàn. Ngô Thế Huân không lưu ý những lời này, liền đứng lên, nhìn Lộc Hàm đỏ mặt, ôm cậu về giường, tửu lượng đã thấp còn muốn uống rượu. Ngoài miệng ra vẻ trách móc nhưng trong mắt tràn ngập sủng nịch. Hắn cũng mệt mỏi liền nằm bên cạnh.
|
Chương 8 Chương 8: Mặt trời nhô lên lần nữa, ánh dương len lỏi vào trong phòng. Hai người trên giường vẫn yên lành ôm nhau ngủ. Kim Chi không biết vì sao tâm tình lại vô cùng tốt. Liền bưng đồ rửa mặt, đi tới gian phòng của Lộc Hàm. "Choang..." Chiếc chậu rửa mặt rơi trên mặt đất, nhìn hai người trên giường quần áo bất chỉnh mà hoảng hốt. Lộc Hàm lề mề ngồi dậy, Ngô Thế Huân liền nghiêng đầu hơi nhìn Kim Chi. "Ta cái gì cũng không có thấy, hai thiếu gia, các ngươi tiếp tục đi ~" kỳ thực là muốn nói tiếp tục ngủ đi. Nói xong liền chạy ra ngoài. Cô bé mặt đỏ chạy tới gian phòng của Dạ Vũ, thấy Dạ Vũ đang chăm sóc vết thương trên vai, "Nha! Dạ Vũ ngươi làm sao vậy?". "Không có việc gì, thiếu gia phái ta đi làm nhiệm vụ, bị người khác đánh lén." "Dạ Vũ, đưa dược cho ta, ta giúp ngươi." Nói xong mặt Kim Chi càng đỏ hơn, trong phòng tràn ngập phấn hồng. . . "Ngươi. . . . Ngươi. . . . ." Lộc Hàm kinh ngạc nhìn Ngô Thế Huân, tay sửa sang y phục của mình. Thấy Lộc Hàm như vậy, Ngô Thế Huân muốn chọc ghẹo cậu một phen, "Ta cái gì mà ta? Ngươi cũng không biết ngươi hôm qua xấu xa bao nhiêu!" Ngô Thế Huân giả vờ e thẹn. "Ta ngày hôm qua. . đã cái kia ngươi? !" Lộc Hàm kinh ngạc. "Cái kia là người nào? ! Ngươi không nhớ sao? !" Ngô Thế Huân xung động muốn khóc. Chí ít trong mắt Lộc Hàm là như vậy. "Ta. . Ta say rượu làm loạn, tiêu rồi!" Lộc Hàm biết tửu lượng của mình rất kém cỏi, có một lần nghe Đản Đản nói, nói ta sau khi say rượu đứng ở trên mái nhà. . . Còn có lần hôn con cún nhà ta. Đến nay ta cũng không tin. "Ngươi. . . Ngươi. . Ngươi nói xem? !" Ngô Thế Huân gào khóc. . "Vậy. . Vậy gia sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!" Lộc Hàm rất nghiêm túc. Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm nghiêm trang như vậy. Vội vàng nói rõ."Ha ha! Thật không ngờ ngươi dễ bị lừa như vậy! Ngươi uống rượu say thì sao? Hơn nữa ta cũng uống say, vậy cái kia làm sao được?!" Ngô Thế Huân hí hửng! Lộc Hàm ngây ngốc, ngơ ngẩn như tượng đá. "Được rồi! Nằm xuống ngủ tiếp đi ~ đầu hẳn là còn rất đau! ? Dù gì ta cũng vậy!" Nói xong liền kéo Lộc Hàm nằm xuống! Lộc Hàm phản ứng, nằm trong lòng Ngô Thế Huân, lo lắng nói một câu "Lão tử là công! Ngươi là pho mát tiểu thụ!". Cách tuyến -- Ngô Thế Huân mở mắt đầu tiên, nhìn bên ngoài hẳn đã là buổi trưa rồi, liền gọi Lộc Hàm dậy. "Uy! Dậy đi! Mặt trời chiếu đến mông rồi. ." Ngô Thế Huân ôn nhu nói. "..." Lộc Hàm không quan tâm hắn, tiếp tục ngủ. "Ngươi không dậy phải không?" Ngô Thế Huân cúi đầu thở lên cổ Lộc Hàm. "Ngô Thế Huân, ngươi có bệnh a!" Lộc Hàm ngồi dậy cau có. "Được rồi, thay y phục đi ra ngoài ăn điểm tâm!" Ngồi ở đại sảnh, Lộc Hàm ăn như lang như báo, không hề giữ lễ nghi, Ngô Thế Huân trợn mắt khinh thường, lúc này Dạ Vũ đi vào báo cho Ngô Thế Huân có người đến tìm, Ngô Thế Huân nghe xong đã biết là ai. Liền cùng Dạ Vũ đi. Tại thư phòng, có một tiếu giai nhân chờ Ngô Thế Huân, nhìn qua khuôn mặt rất giống Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân đi qua. Người kia liền ôm lấy hắn. "Ngươi làm gì vậy! ?" Ngô Thế Huân nghiêm mặt."Ai u! Đừng cau có như vậy chứ, người ta lâu rồi mới đến một lần!" Ngô Thế Huân đen mặt. "Ngươi là người ta không chào đón!" Tiếu giai nhân òa khóc. . "Tỷ, ngày hôm nay gọi ngươi tới là nói chính sự, không phải đến chơi. ." Ngô Thế Huân nghiêm túc. "Được rồi, đừng náo loạn, nói đi! Chuyện gì?" "Ta đã thu thập tội chứng của thái tử mấy năm qua, ngươi xem rồi bàn!" "Đây. . Đây. . Ngươi không phải ép tỷ chứ? ! Ngươi biết tỷ chưa bao giờ quản chuyện của các ngươi. Tỷ chỉ muốn thanh tĩnh, coi như là ta giúp ngươi rồi, phụ hoàng cũng không chịu gặp ta." "Làm sao vậy? Phụ hoàng không phải thích ngươi nhất sao?" "Đừng nói nữa! Phụ hoàng muốn gả ta cho trạng nguyên năm nay, ta không cần. Cho nên liền làm náo động trở mặt". "Được rồi, quên đi. Ta còn có biện pháp khác!" "Ai u, người ta không giúp được ngươi, thật xin lỗi ngươi a!" Ngô Tư Tư ôm lấy bịch sữa! Lúc này, Lộc Hàm cơm nước xong xuôi liền đi bộ cho tiêu thực. Kỳ thực là muốn nhìn một chút Ngô Thế Huân ở đâu. Nào ngờ liền thấy có một nữ nhân đang ôm lấy Ngô Thế Huân! Lộc Hàm không biết vì sao cảm giác rất đau nhức, liền đi trở về. "Đệ đệ, hỏi ngươi chuyện này ~ quý phủ các ngươi từ lúc nào có một người xinh đẹp vậy a!" Ngô Tư Tư ôm lấy Ngô Thế Huân, mắt thấy bóng lưng đang đi xa. "Là. . là Lộc Hàm a! Ngươi làm sao mà biết được a!". "Ta thấy cậu ta nhìn bên này một chút, sau đó liền đi a!". "Tỷ, ngươi sao không nói sớm! Ngươi. . . Ta phát hiện ta kiếp trước thực sự là nợ ngươi! Lộc Hàm khẳng định hiểu lầm rồi!" Nói xong, liền chạy đi tìm, Ngô Tư Tư ngực đã sáng tỏ.
|
Chương 9 Chương 9: Ta làm sao vậy? Lẽ nào? Lẽ nào ta đã thích Ngô Thế Huân rồi? Không được! Ta không phải người của thời đại này, ta đã định trước là phải quay về! Cho nên, Lộc Hàm, hãy để chút tình cảm đang nảy mầm kia héo mòn đi! Ngô Thế Huân thấy bóng lưng người ấy rất cô đơn. "Lộc Hàm, ngươi hiểu lầm rồi! Người kia là tỷ của ta, không phải giống như ngươi nghĩ đâu." Ngô Thế Huân bất chấp tất cả liền ôm lấy Lộc Hàm. Lộc Hàm cố nhẫn nước mắt, "Ta biết, không cần giải thích. Hãy để ta yên lặng một chút được không?" Ngô Thế Huân chậm rãi thả Lộc Hàm. Lộc Hàm lại đi về phía trước, đầu cũng không quay lại, Ngô Thế Huân biết, hắn đã thích con người tên Lộc Hàm kia, hắn muốn dành hết sự ấm áp cho người đó, hắn muốn cho người đó một ngôi nhà. Ngô Thế Huân trở về thư phòng thì Ngô Tư Tư đã đi, trên bàn bày ra tội chứng của thái tử, chén trà chưa uống nửa chung, một mảnh giấy được lưu lại viết -- Ay, phải đi rồi, mặc kệ phía trước có bao nhiêu trắc trở."Tỷ, cảm tạ." Cách tuyến - Hôm sau, Lộc Hàm chủ động tìm đến Ngô Thế Huân, điều này làm cho Ngô Thế Huân rất giật mình. "Ngô Thế Huân đem tội chứng của thái tử cho ta, sau đó gọi tỷ tỷ ngươi đến." Lộc Hàm suy nghĩ một buổi tối, nếu đã thích Ngô Thế Huân thì cứ thích, trước khi đi khỏi đây cũng phải giúp Ngô Thế Huân. Nhưng tình cảm này tốt nhất cứ để nó ngủ yên trong lòng. Ngô Thế Huân cho gọi Ngô Tư Tư vào trong phủ, Lộc Hàm cầm lấy tay của Ngô Tư Tư vào thư phòng. "Ngô Thế Huân, đừng vào." "Ngươi là tỷ tỷ của Ngô Thế Huân? !". "Ân, ngươi còn đang ghen?". "Ha hả, không có ghen.". "Không có? Ngươi cho ta không có mắt sao?" Ngô Tư Tư cười cười. "Không vòng vo nữa, ta có một kế hoạch, ngươi nghe không? !" "Kế hoạch gì?" Ngô Tư Tư vẻ mặt nghi hoặc. "Lật đổ thái tử. Yên tâm, không cần ngươi ra tay, chỉ cần. . . ." Lộc Hàm thì thầm. "Diệu kế! Bất quá, phụ hoàng sẽ. . . ." Ngô Tư Tư sợ Lộc Hàm bị thương. "Không có việc gì, ta đã nắm chắc kết quả." Lộc Hàm như trước trấn định. "Tốt lắm, tới ngày đó ta sẽ tới đón ngươi." Ngô Tư Tư quyết định. "Cảm tạ, Ngô Thế Huân có một tỷ tỷ như ngươi thật hạnh phúc." Lộc Hàm cười câu dẫn. Ngô Tư Tư đi tới bên người Lộc Hàm, chậm rãi tới gần, thủ thỉ bên tai: "Có ngươi hắn sẽ hạnh phúc hơn!" Nói xong lướt qua bên người đi ra ngoài. "Hẹn gặp lại." Ngô Thế Huân nhìn Ngô Tư Tư cười đi ra ngoài. Ngô Thế Huân liền trừng mắt lườm Ngô Tư Tư. "A! Ngươi cùng tỷ tỷ ta nói chuyện gì vậy?". "Họ Ngô kia, lão tử tên là Lộc Hàm. Không có A gì hết ~ ngươi còn gọi A, ta sẽ B ngươi". "Rốt cuộc nói cái gì vậy?". "Tới ngày đó sẽ biết, ngươi không phải nói thiếu tình thương của cha sao? ! Gia có biện pháp!" Vừa nhắc tới phụ thân, mặt Ngô Thế Huân đen lại. "Ta không thiếu." Trên mặt khí tức lạnh lùng tiêu sái bỏ đi. Lộc Hàm nở nụ cười, tóm lại mà nói hắn vẫn chỉ là một tiểu hài tử a ~ Ngô Thế Huân, đây là chuyện duy nhất ta có thể làm được. Ngô Thế Huân vẫn không hề biết, thâm tình của người kia vẫn đi theo từng bước đi của hắn. Lộc Hàm về tới phòng, Kim Chi liền đến hầu hạ, "Chỉ Cân a ~ dạy ta viết chữ đi!". "Được, thế nhưng ta cũng không biết nhiều, thiếu gia đừng chê cười.". "Sao lại thế được? Dạy ta chữ đơn giản là được rồi.". "Trước tiên dạy ta chữ Kim Chi viết như thế nào đi ~". "Được, Kim Chi viết tên mình rất đẹp." Buổi trưa cứ như vậy nhàn nhạt trôi qua. Buổi tối, Lộc Hàm đang đứng ở bên cửa sổ ngắm ánh trăng. Ta lúc nào có thể trở lại a, Ngô Thế Huân đã đi tới, "Muốn đến gần ánh trăng sao? !". Còn không chờ Lộc Hàm trả lời, Ngô Thế Huân liền chủ động ôm, sau đó dùng khinh công bay lên nóc nhà, Ngô Thế Huân muốn buông Lộc Hàm ra, "Chờ. . Chờ. . Ngươi cứ ôm ta đi ~" Lộc Hàm hoảng loạn nhìn bầu trời. Thân thể cứng ngắc. "Thế nào? Ngươi sợ độ cao?" Ngô Thế Huân khẽ mỉm cười, trong mắt tràn ngập khinh dễ, "Lão tử không sợ!" Một mình động thân đứng xuống. "Không sợ thì đi thôi ~" Ngô Thế Huân ngồi xuống. "Uy uy, ngươi bắt ta đi đâu, ta cũng ngồi xuống." Lộc Hàm cứng ngắc đứng ở trên đỉnh. "Tâm sự với ta về nhà và bằng hữu của ngươi đi." Ngô Thế Huân ôn nhu nói. "Ta chỉ có má mì, không có lão ba, lão ba ta đã bỏ đi trước khi ta ra đời, bằng hữu? Cả một tá, Đản Đản là bạn thân từ nhỏ đến lớn, Nhị Phàm không biết nên nói thế nào, Bạch Bạch là em họ của ta. Xán Xán là chồng của Bạch Bạch. Ngoại trừ những người này thì không có bằng hữu nào tốt nữa." Lộc Lộc cười nói. "Tên của bọn họ đều rất kỳ quái a!" Ngô Thế Huân cảm giác tên của bọn họ thật kỳ lạ. "Đây đều là biệt hiệu của bọn hắn, má mì ta kết hôn với một thúc thúc, nghe nói là tổng tài của một công ty nào đó, ha hả, chỉ cần má mì hài lòng là tốt rồi." Lộc Hàm nhắc đến má mì thì cảm giác rất hạnh phúc. "Ha hả, có má mì thật tốt a." Ngô Thế Huân vẻ mặt bi thương. "Đừng như vậy, cha ngươi sẽ thích ngươi. Tin tưởng ta!" Lộc Hàm phát thề. "Cảm tạ." Lộc Hàm, ta thích ngươi, cảm tạ ngươi đã cổ vũ ta. "Được rồi, đừng ngắm trăng nữa, nói là ngắm trăng mà cứ nói chuyện phiếm." Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân. Lộc Hàm rất hạnh phúc, bởi vì hắn hiện tại rất hạnh phúc.
|