[Fanfic TFBOYS] Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi Đi
|
|
Chap 29: Rời đi... Vương Tuấn Khải lại nhận được một cú điện thoại, là của mẹ anh gọi. Anh cũng đại khái đoán được là chuyện gì.
"Tiểu Khải, mẹ đang ở nhà con đợi con, con hãy lập tức trở về nhà!"
"Mẹ, con...." Vương Tuấn Khải tính mở miệng nói nhưng bà Thi cũng đã thản nhiên ngắt lời anh, "Có chuyện gì về rồi hẵng nói."
Dứt lời cúp luôn điện thoại.
Vương Tuấn Khải chỉ đành phải lái xe quay về.
Sau khi vào cửa thì thấy bà Vương cao quý sang trọng ngồi ở phòng khách, còn Bạch Thiên Thiên thì ngoan ngoãn lễ phép ngồi ngay ngắn bên cạnh trò chuyện với bà, cả khách lẫn chủ đều cười nói rất vui vẻ.
Trên bàn trà trước mặt họ hiển nhiên còn đặt tờ báo lá cải buổi sáng. Cũng rõ ràng nhìn thấy được hình ảnh của Vương Nguyên và Mộ Trầm Âm....
Vương Tuấn Khải cau mày, bỗng cảm thấy lồng ngực ngột ngạt khó thở, anh phiền não nới lỏng cà vạt.
"Tuấn Khải, anh về rồi!" Bạch Thiên Thiên ân cần đứng dậy, bước lên phía trước thân mật bám lấy cánh tay Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải không nói gì, chỉ chào hỏi bà Vương: "Mẹ, mới sáng sớm sao mẹ lại tới đây?"
"Con còn không biết mẹ đến vì chuyện gì sao?" Bà Vương nhìn con trai, ngón tay gõ gõ nhẹ lên tờ báo, "Thiên Thiên bây giờ cũng đã về rồi, con dự tính thế nào đây?"
Lại là giục cưới!
"Mẹ...."
"Con thừa biết sức khỏe mẹ không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi. Nếu như con không thể cho mẹ được một đứa cháu trai, thì ít ra con cũng nên để mẹ được nhìn thấy ngày con trai của mẹ thành gia lập thất chứ?" Bà Vương điềm tĩnh nhã nhặn mở miệng.
"Mẹ, mẹ nói bậy gì vậy, không phải sức khỏe mẹ hiện đang rất tốt sao?" Vương Tuấn Khải một chút tâm trạng cũng không có, anh vô cùng mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha. Liếc nhìn vẻ mặt thấp thỏm chờ mong của Bạch Thiên Thiên nói, "Hiện con vẫn chưa muốn kết hôn. Mẹ, khi đến thời điểm thích hợp, con tự khắc sẽ kết hôn."
Đôi mắt sắc sảo của Bạch Thiên Thiên cũng từng chút tối đi.
"Vẫn chưa muốn kết hôn? Tiểu Khải, vui chơi cũng nên có giới hạn. Trước kia Thiên Thiên chưa quay về, mẹ biết trong lòng con thủy chung chỉ nhớ có mỗi mình con bé, cố chấp không chịu buông. Nhưng bây giờ Thiên Thiên đã trở lại, con còn không chịu cưới Thiên Thiên? Sao hả, chẳng lẽ con lại muốn để Thiên Thiên rời bỏ con lần nữa? Hoặc là nói, con đã yêu Nguyên Nguyên rồi?"
Lời bà Thi nói khiến Bạch Thiên Thiên siết chặt nắm tay, đồng thời cũng làm cho Vương Tuấn Khải giật mình sững sờ.
Đúng vậy! Mình rốt cuộc băn khoăn điều gì? Không phải mình yêu Bạch Thiên Thiên đến chết đi sống lại sao? Vậy tại sao bây giờ lại không còn cảm giác muốn ở bên cạnh cô nữa? Ngược lại, trong đầu đều đầy ắp bóng hình của tiểu yêu tinh kia?
Chẳng lẽ, mình thật bị cậu ta làm mê muội rồi sao?
Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Sau đó bất ngờ nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng lại ở cửa ra vào. Vương Tuấn Khải chỉ hơi nghiêng mắt đã phát hiện có một bóng người đang đứng ở đó.
Vương Nguyên?
Hừ! Cuối cùng cũng chịu về rồi? Những lời mẹ vừa nói, hẳn là cậu cũng đã nghe được?
Vương Nguyên không thể ngờ tới, khi cậu quay trở lại thì thấy bà Vương cũng đang ở đó.
Hơn nữa....
Những lời của bà nói đều lọt hết vài tai cậu. Nhất là câu cuối cùng kia, tựa như cành liễu lướt nhẹ qua trái tim cậu, khiến cậu không cách nào điều khiển nổi trái tim mình, để mặc nó tự nhiên nhảy loạn thình thịch.
Biết rõ trước đáp án sẽ ra sao, nhưng cậu vẫn khờ dại ôm ấp một tia hy vọng.
Cho đến khi....Từng lời lẽ lạnh lẽo truyền vào trong tai.
"Mẹ, con trai mẹ đâu phải đồ ngốc, nếu đã có một bạn gái xinh đẹp còn ưu tú như Thiên Thiên đây, mẹ cho rằng con còn có khả năng phải lòng một người vì tiền mà có thể bán rẻ thân xác, thậm chí còn bỉ ổi tới mức có ý định bán luôn con của cậu ta sao?" (thằng điên! t k phải má mày!oke!!)
Từng lời Vương Tuấn Khải nói như có muôn vàn mũi kim, từng mũi từng mũi xỏ xuyên vào màng nhĩ Vương Nguyên, làm đau nhói mỗi sợi dây thần kinh trong cơ thể cậu.
Hơi sức cả người, giống như trong một lúc bị rút sạch hết, chân cậu hoàn toàn đứng không vững nữa, bàn tay chỉ có thể run run bám chặt vào kệ giầy, mới có thể gắng gượng không cho mình đổ xuống.
Đầu ngón tay tái nhợt bấu mạnh vào thanh gỗ....Thì ra bấy lâu nay, ở trong lòng anh ấy mình chính là người như thế....
Nhưng anh nào có biết rằng, cậu yêu anh....Đã yêu anh rất nhiều, rất nhiều năm qua....
"Tiểu Khải, con nói gì vậy chứ?" Đối với lời lẽ miệt thị vô tình của con trai, bà Vương cũng không chịu được nhíu mày.
Vương Tuấn Khải lại nói: "Mẹ, con đồng ý với mẹ, sẽ cùng Thiên Thiên kết hôn!"
Thân hình Vương Nguyên run lên, khoảnh khắc nghe được câu đó, hô hấp cậu như ngừng lại rất lâu, rất lâu....
"Tuấn Khải?" Bạch Thiên Thiên không dám tin ngước nhìn anh.
Bà Vương cũng nhìn con trai, "Con thật sự đồng ý kết hôn?"
Vương Tuấn Khải đứng lên, dùng hành động để biểu đạt ý nguyện của anh. Anh vươn tay tóm lấy eo Bạch Thiên Thiên, cúi đầu đặt lên bờ môi mềm mại của cô một nụ thật sâu....
Dường như cảm thấy hôn như vậy vẫn còn chưa đủ, tiếp sau đó, anh bất chợt bưng lấy ót Bạch Thiên Thiên tăng thêm sức áp mạnh, áp môi mình lên môi Thiên Thiên cuồng nhiệt hấp thu hương vị của cô....
Một màn này, rất đẹp....nhưng cũng rất đau....
Vương Nguyên không còn hơi sức để đứng xem tiếp nữa, cố bám kệ giầy từ từ trượt xuống ngồi trên mặt đất....
Nước mắt cũng lặng lẽ tuôn rơi.
Sợ mình khóc ra thành tiếng, cậu chỉ có thể cắn chặt bờ môi đến tím tái rỉ máu....
Phải...
Cậu sao có thể sánh bằng Bạch Thiên Thiên chứ? Bạch Thiên Thiên là thiên nga, còn cậu chẳng qua chỉ là vịt bầu xấu xí mà thôi....
Vương Nguyên, mày cũng nên tỉnh lại rồi!
***
Vương Nguyên không biết mình đứng lên bằng cách nào, hai chân vừa như đổ chì lúc này bỗng nhiên hoạt động cất bước, cố gắng xoay người chuẩn bị rời đi.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng quát lạnh lẽo....
"Vương Nguyên! Tôi có cho phép cậu đi sao?"
Vương Nguyên run lên nhưng không quay đầu lại. Nếu đã quyết định cùng Bạch Thiên Thiên kết hôn, anh còn gọi cậu lại để làm gì?
"Đi lên lầu thu dọn đồ đạc của cậu ngay. Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy bóng dáng của cậu, cũng không muốn thấy bất kỳ thứ gì thuộc về cô ở đây nữa!" Hai mắt Vương Tuấn Khải đang kiềm nén lửa giận, ẩn trong đó là sự vô tình và tàn nhẫn.
Vương Nguyên xoay người lại, trợn trừng mắt đón lấy ánh nhìn không hề che giấu rõ sự chán ghét của anh.
Cậu không biết tại sao anh lại tức giận đến vậy, nhưng giờ phút này, cậu thật sự muốn tìm hiểu nữa!
"Vương tiên sinh, cám ơn anh rốt cuộc cũng chịu để tôi rời đi." Hồi phục lại tinh thần, Vương Nguyên rất cố gắng, rất nỗ lực che giấu nỗi đau nơi đáy mắt, nhìn anh nặn ra nụ cười nhưng khóe mắt đã ngân ngấn nước, "Hôm nay tôi đến vốn cũng muốn nói với anh chuyện này. Hiện tại, xem ra tôi cũng không cần nhiều lời thêm nữa."
Cậu ta, cứ như vậy muốn đi? Nóng lòng muốn rời khỏi nơi này tới vậy sao?
Vương Tuấn Khải siết chặt quả đấm, chỉ cảm thấy nụ cười đó của cậu thật chói mắt.
Vương Nguyên không nói thêm gì nữa, chỉ thản nhiên nghiêng người, cố nuốt lệ bước ngang qua người anh đi lên lầu.
Cậu biết, bắt đầu từ giây phút này, quan hệ giữa mình và Vương Tuấn Khải đã thật sự kết thúc....
Mặc kệ thời gian qua, cậu đã âm thầm yêu anh bao lâu đi chăng nữa....
***
May mà Vương Nguyên vốn cũng không có đồ gì nhiều, bởi vì khi tới cậu đã chuẩn bị trước sẽ có thể rời đi bất cứ lúc nào, cho nên chỉ mang đến vài bộ đồ đơn giản cùng sách vở. Cậu rất nhanh đã thu thập xong và đi xuống lầu.
Mọi người ở dưới lầu ngước lên nhìn cậu với mỗi tâm trạng riêng, chỉ trừ Vương Tuấn Khải. Anh ngồi một mình trầm ngâm trên ghế sô pha, đầu cũng không ngước lên một lần nào. Hoàn toàn không có ý muốn liếc nhìn đến cậu,
Người làm trong nhà ai cũng nhìn cậu bằng ánh mắt đồng tình, như thể cậu là người vợ đáng thương bị chồng ruồng bỏ đuổi ra khỏi nhà....
"Tiểu Nguyên, cháu đừng để bụng những lời Tiểu Khải nói nhé." Thật lòng Bà Vương rất quý mến Vương Nguyên, cũng biết rõ tình cảm của Vương Nguyên dành cho con trai mình.
Sở dĩ lần trước chọn đúng cậu để tiếp cập Vương Tuấn Khải, cũng là do bà nhận ra được phần tình cảm đó. Cho nên hiện tại mới không đành lòng lên tiếng an ủi cậu.
"Không sao ạ, những lời Vương tiên sinh nói đều là sự thật." Vương Nguyênkhẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sáng.
Bà Vương ngược lại nhất thời sững sờ, không biết phải nói gì thêm.
Bạch Thiên Thiên ở một bên nãy giờ cũng không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến thành ra thế này. Trong bụng vui vẻ không thôi nhưng vẫn giả bộ thương cảm bước lên nắm tay Vương Nguyên.
"Vương Nguyên, nào giờ tôi vẫn xem cậu như em mình vậy, ngày kết hôn của tôi và Tuấn Khải, cậu nhất định phải tới tham dự hôn lễ của chúng tôi đó nhé!"
Trái tim Vương Nguyên như bị ai khoan cho một lỗ, khó chịu đến mức khiến cô tưởng chừng không thể nào thở được.
Nhưng không muốn biểu hiện yếu đuối để nhận lấy sự khinh thường của anh trước khi đi, ráng nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, "Hôn lễ của hai người, tôi sẽ không tham gia. Nhưng cũng xin chúc mừng cho hai người...."
Nghĩ một đằng nói một nẻo không ngờ lại khó mở miệng đến vậy.
Vương Nguyên đi ra khỏi biệt thự, đem hành lý cột lại ở yên sau xe đạp, sau đó mải miết một mình đạp xe đạp chạy xuống núi.
Gió lạnh vù vù thổi tới từng cơn quất vào mặt, đau đến Vương Nguyên không kiềm nén được lệ chảy đầy mặt.
Cậu không giơ tay lau nó đi mà để mặc cho từng cơn gió lạnh xua tan...
Chào tạm biệt Vương Tuấn Khải....
Cũng không hẹn ngày gặp lại.....Vương Tuấn Khải....
***
Cho đến đi bóng dáng của Vương Nguyên đã hoàn toàn biến mất khỏi biệt thự, thế nhưng Vương Tuấn Khải vẫn còn ngồi đó không nhúc nhích.
Đáy mắt chứa đầy bão giận khiến không ai dám đến gần anh lúc này.
Chàng trai chết tiệt kia! Quả nhiên đã không thể đợi chờ được nữa, nóng lóng muốn rời khỏi mình như thế cơ đấy! Không kịp chờ đợi muốn đến bên cạnh Mộ Trầm Âm!
Còn chúc mừng sao? Chẳng lẽ, cậu thật lòng mong muốn anh cưới người khác ư?
Bạch Thiên Thiên cùng bà Vương liếc mắt nhìn nhau, thận trọng rót cho anh ly nước, "Đừng tức giận, uống chút nước trước."
Tức giận?
Vương Tuấn Khải cười lạnh, "Tại sao con phải tức giận?"
Vì Vương Nguyên? Có đáng không? Cô ta chẳng qua là món hàng mình bỏ tiền ra mua, có phản bội anh thì có làm sao đâu chứ? Anh cũng đã sớm biết cuộc sống riêng tư của cậu thối nát cỡ nào rồi, cho nên có cần phải vì cậu ta mà tức giận không?
Rõ ràng nghĩ vậy, nhưng không hiểu sao lồng ngực lại khó chịu tức tối, như bị ai đó nhét cho một đống vải khiến anh cảm thấy hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.
Nuốt ực một ngụm nước lớn xuống, nhưng vẫn không thể nào xua tan được cái cảm giác đó, ngược lại còn cảm thấy buồn bực hơn.
Khốn kiếp!
***
Vương Nguyên xách theo hành lý vào cửa, Vương Kiến Quốc đang vui vẻ hí hửng ngồi đếm tiền ở nhà trước. Đây đã là lần thứ mười ông đếm số tiền này rồi.
Không ngờ số tiền này lại dễ có đến thế, chỉ mở miệng nói đại vài câu, Vương Tuấn Khải đã cho ông gần mười ngàn tệ.
Nếu lần nào cũng được như thế này, vậy sau này mình không cần phải bôn ba đi kiếm tiền nữa, cứ bảo con trai đến chỗ đó lấy là được.
Xấp tiền dầy cộm trên bàn khiến Vương Nguyên sửng sốt. Tiếp theo đó, cậu lập tức buông hành lý trong ta đi nhanh tới.
"Cha, tiền này ở đâu cha có?"
Vương Kiến Quốc thấy Vương Nguyên bước tới, ông vội vàng quơ hết tiền tính nhét vào túi.
Vương Nguyên lo lắng kéo ông lại, "Cha, cha mau nói cho con biết, số tiền này rốt cuộc ở đâu cha có?" Cậu thật hoảng sợ không dám tưởng tượng.
Lần trước cha cũng đột nhiên mang về một khoản tiền không rõ nguồn gốc, ông còn lừa cô là do mình cá độ thắng được, kết quả là đã giựt ví của người ta ở trên phố, cuối cùng phải ngồi hai năm tù.
Một số tiền lớn thế này, nếu ông vẫn chứng nào tật nấy, chỉ sợ lần này không biết sẽ ngồi bao lâu.
"Tiền này là của cha! Mày không có tư cách xen vào." Vương Kiến Quốc hất tay Vương Nguyên ra.
"Cha, tiền tài bất nghĩa chúng ta không thể sử dụng!" Vương Nguyên gằn giọng lớn tiếng nói, sau đó vươn tay muốn đoạt lại xấp tiền.
*** Hết biến này lại đến biến kia~ Mấy chap nữa thôi, sẽ có biến tiếp đấy!
|
Chap 30: Tại sao lại đợi cậu cả đêm Vương Kiến Quốc tránh thoát được, "Ai nói đây là tiền bất nghĩa! Mày tưởng cha mày là đồ ngu chắc, đi làm lại cái chuyện vớ vẩn kia à! Tiền này là sáng nay Vương Tuấn Khải cho cha mày đấy!"
Vương Nguyên ngạc nhiên hỏi, "Anh ấy cho cha? Sao anh ấy lại cho tiền cha?"
"Cha thấy thằng nhóc đó hình như đã thích con rồi. Hôm nay trời vừa sáng, đã thấy cậu ta lái xe tới trước cửa nhà. Con cũng biết đó, dạo gần đây đầu cha đau suốt, cho nên mới mở miệng hỏi cậu ta một ít...."
Vương Nguyên vừa hoảng vừa giận, chỉ còn chưa rơi nước mắt nữa thôi, "Cha, chúng ta không phải ăn xin, sao cha có thể tìm anh ấy hỏi tiền như vậy được chứ? Cha cần tiền sao không chịu nói với con?"
Ở trước mặt anh, cậu đã thảm đến nỗi ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn....
Không, phải nói là, kể từ khi cậu dùng cách thức đó xuất hiện trong cuộc sống của anh thì tôn nghiêm cậu đã sớm biến mất hầu như không còn rồi....
Chẳng trách anh lại chán ghét mình ra mặt như vậy....
"Tìm mày hỏi, tìm mày hỏi! Mày có thể giống được như cậu ta, vung tay liền cho mười ngàn tệ sao? Cha thấy thằng nhóc đó thích con thích đến mê mẩn luôn rồi. Tiểu Nguyên à, con phải cố gắng một chút, tranh thủ để...."
"Cha!" Vương Nguyên cảm thấy nhục nhã lắm rồi, chỉ đành cắt ngang những lời kế tiếp của vƯơng Kiến Quốc.
Vành mắt cậu ửng đỏ nhìn cha mình, "Cha, đưa tiền cho con, con sẽ mang đi trả cho người ta!"
Vương Kiến Quốc nắm chặt tiền trong tay, "Không được! Tiền này người ta đã cho cha rồi thì là của cha! Mày muốn trả thì tự lấy tiền mình mà trả đi."
Vương Nguyên quá biết cha mình là hạng người gì, số tiền này chắc chắn ông sẽ không chịu trả lại.
Cậu không thèm nói nữa, tức giận xoay người đi sắp xếp lại hành lý của mình.
Vương Kiến Quốc vừa thấy túi hành lý của cậu, liền nhíu mày hỏi, "nguyên, chuyện này là sao? Chuyển hết đồ đạc về đây làm gì?"
Vương Nguyên ngồi xổm trên đất tiếp tục sắp xếp đồ đạc, chua xót mất một lúc tâm trạng mới thực sự bình tĩnh lại.
Bình tĩnh đến khác thường, cho nên cậu chỉ mở miệng: "Cha, con sẽ đem số tiền kia trả lại cho người ta. Từ nay về sau, con và Vương Tuấn Khải sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa."
Giọng nói nghe không ra cảm xúc gì ở bên trong, chỉ có đôi môi hơi tái nhợt đã tiết lộ tâm trạng của cậugiờ phút này.
Vương Kiến Quốc chết đứng một giây, một giây kế tiếp, kích động tóm lấy Vương Nguyên từ trên mặt đất đứng lên, "Mày vừa nói gì?"
"Giao dịch của con và anh ta, đã kết thúc rồi...." Dường như cậu phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể khó khăn thốt ra mấy chữ này.
"Kết thúc? Chẳng lẽ mày bị nó đuổi ra khỏi cửa rồi à?"
Đuổi ra khỏi cửa?
Bốn chữ này quá vô cùng chính xác. Cậu thật đúng là bị đuổi ra khỏi cửa....
"Mày....Mày đúng là cái thứ nuôi tốn cơm tốn gạo mà!" Vương Kiến Quốc giơ tay định tát cho Vương Nguyên một cái, nhưng khi thấy ánh mắt của cậu thì ông lại rủ tay xuống, cảm thấy lồng ngực tức nghẹn mà không có chỗ để phát tác.
Ông đá văng đống hành lý của Vương Nguyên, trong căn nhà cũ kỹ bỗng phát ra tiếng vang thật lớn, kinh động ai nghe cũng cũng hoảng hồn.
"Bà con hàng xóm đều biết bạn trai mày là đại gia có tiền. Ba mày còn tính theo mày vào biệt thự kia hưởng phúc lúc tuổi già. Còn mày thì giỏi rồi, biệt thự không ở được còn bị tống cổ đi!" Vương Kiến Quốc nổi trận lôi đình, gân xanh giăng đầy mặt.
Vương Nguyên chỉ cảm thấy cõi lòng thê lương lạnh lẽo.
Sớm đoán được có ngày cha sẽ giận như thế này.
Cậu cũng cảm thấy tâm mình như đã lạnh, ngay cả một câu cũng không muốn thanh minh.
Cậu im lặng nhặt lên quần áo lẫn sách vở bị Cảnh Kiến Quốc đá văng đầy đất, xong xuôi hết mới mở miệng: "Cha, cha nên kiếm việc làm đi."
Vương Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng, quơ lấy xấp tiền rồi hùng hùng hổ hổ đi ra cửa.
Căn nhà thoáng chốc chỉ còn lại mỗi mình Vương Nguyên.
Sững sờ nhìn bóng lưng cha biến mất, rốt cuộc không chịu được nữa cậu từ từ ngồi khụy xuống nền nhà, cuộn chặt người lại vùi mặt giữa hai đầu gối, nấc nấc vài cái rồi bật khóc tức tưởi.
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Rốt cuộc bản thân cậu đã làm sai điều gì?
Dọn dẹp mọi thứ xong đâu vào đó, lúc Vương Nguyên ôm tập đi học, vừa ra tới đầu ngõ thì gặp thím Cảnh hàng xóm ở sát bên nhà.
"Thím Cảnh, chào buổi sáng." Vương Nguyên gượng gạo chào hỏi.
Thím Vương gật đầu cười ha ha mới nói: "Tiểu Nguyên nè, cái người hôm qua lái xe hơi tới đây có phải là cậu bạn trai đã tặng cháu sợi dây chuyền kim cương gì đó không?"
"Dạ?" Vương Nguyên sửng sốt hỏi theo bản năng: "Thím Cảnh, thím nói người đó lái xe hơi sao?"
"Bảng số xe thì tôi không nhận ra. Chỉ nhớ biển số là A2888!" (bảng vs biển số có khác nhau á?=) )
"A2888?" Vương Nguyên trong lòng giật mình. Số xe này cậu còn lạ gì nữa.
Mặc dù chỉ ngồi qua xe Vương Tuấn Khải có vài lần, nhưng tối đêm nào cậu cũng đều lặng lẽ ngồi trên cửa sổ âm thầm đợi chờ xe anh lái vào ga ra.
Từng con số rõ ràng đến mức như dùng dao khắc sâu vào lòng cậu vậy....Nhưng sao anh lại tới nhà cậu?
"Thím Cảnh, thím chắc không nhìn lầm chứ ạ?"
"Ề, sao có thể nhìn lầm được chứ! Tôi còn đi qua đi lại nhìn cậu ta mấy lần mà. Sáng nay không phải cha cháu còn hỏi cậu ta hỏi tiền đó sao? Hôm qua cậu ta lái xe tới rồi đỗ xe ở trước nhà cháu cả đêm! Tôi ngủ nửa đêm có dậy mấy lần, mà lần nào cũng thấy cậu ta vẫn còn ở đó à."
"Cả đêm?" Vương Nguyên không thể tin trố mắt, nhịp tim cũng tăng tốc bất thường.
"Ừ. Sáng sớm bị cha cháu gọi dậy mới đi đó! Nhất định là đợi cháu rồi còn gì."
Những lời thím Cảnh nói không ngừng vang vọng mãi trong đầu Vương Nguyên.
Cậu ôm túi sách đứng đó thật lâu như người mất hồn.
Vương Tuấn Khải....
Tối hôm qua....Anh ấy đã ở đây đợi mình cả đêm sao? Có thật sự là đợi mình không? Vậy....Có thể có một chút nào....Là bởi vì anh đã lo lắng cho mình hay không....
Nhưng, nếu quả thật đúng là vậy, thì tại sao sáng nay anh lại nói ra những lời nhục nhã mình như thế....
Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?
Vương Nguyên sờ sờ điện thoại trong túi. Đột nhiên rất muốn gọi điện cho anh để hỏi xem về chuyện ngày hôm qua....
Nhưng mà....Còn chưa kịp kết nối, cô đã vội vàng cúp máy.
Vương Nguyên! Còn gọi làm gì nữa chứ? Chẳng lẽ đã quên mới sáng nay mày đã bị đuổi đi như thế nào, đã quên bị anh làm nhục ra sao rồi à?
Chẳng lẽ gọi đến để nghe thêm một trận thóa mạ nữa sao?
Không! Cậu không muốn!
Vương Nguyên cắn môi ép mình phải cất điện thoại vào, tay cậu không kiềm được run run.
Nếu đã không còn quan hệ gì với nhau, vậy hãy để cho tất cả mọi thứ cứ theo gió cuốn mà đi thôi....
Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không còn quan trọng nữa.
***
Vừa vào đến lớp học, thấy Đình Tín mệt mỏi nằm nhoài ra bàn.
Thấy Vương Nguyên bước vào, cậu lười biếng hé hé mắt hỏi: "Hôm qua hẹn hò với đàn anh sao rồi, vẫn thuận lợi chứ?"
Đình Tín không nhắc tới thì thôi, nhắc tới liền làm cho Vương Nguyên nhớ lại chuyện tối qua thiếu chút nữa đã bị Vương Tuấn Khải bạo hành ở ngay rạp chiếu phim.
Chóp mũi cay cay, mím môi lắc lắc đầu, "Xem được nửa chừng thì bỏ về."
"Hả? Xảy ra chuyện gì? Phim dở lắm sao?" Đình Tín lập tức ngồi thẳng dậy. Thiệt là lãng phí công lao khổ nhọc của mình mà!
"Không có." Vương Nguyên lấy tập sách ra, mới nhỏ giọng nói: "Xem được đến giữa chừng thì....anh ấy...bất ngờ xuất hiện."
"Vương Tuấn Khải?" Đình Tín chép miệng nói, "Tối hôm qua tự nhiên anh ta bất ngờ đến quán bar tìm cậu, do mình cũng tức quá nên mới nói cậu đi hẹn hò với bạn rồi, không ngờ anh ta lại chạy đi tìm cậu."
Vương Nguyên sững sờ, "Cậu nói, anh ấy đến quán bar tìm mình sao?"
"Ừm! Nhưng thấy cậu không có ở đó, nên cũng đi ngay luôn."
Từng ngón tay thon nhỏ để trên chồng sách của Vương Nguyên hơi siết chặt lại.
Suốt đêm qua anh luôn đi tìm mình? Nhưng tìm mình có việc gì?
"Nè, Nguyên nhi, sao đờ người ra vậy?" Đình Tín quơ quơ tay ra trước mặt cậu, thấy Vương Nguyên sực tỉnh hoàn hồn cậu mới nói: "Mình nói thật nhé, mình thấy rất nghi nghờ, có phải Vương Tuấn Khải đã thích cậu rồi chăng? Hôm qua vừa nghe nói cậu hẹn hò với bạn đi xem phim, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi liền, rất khó coi."
Anh ấy thích mình? Có thể sao?
Trong mắt anh, sợ rằng ngoài Bạch Thiên Thiên ra, vĩnh viễn sẽ chẳng ai thay thế được!
Vương Nguyên khổ sở cười một tiếng, "Không thể nào. Tín Tín, mình và anh ấy....Kết thúc rồi...."
"Hả?" Đình Tín kinh ngạc không thôi.
Vương Nguyên lặp lại lần nữa "Đã kết thúc rồi." "Trời ạ, may mắn quá!" Đình Tín vui mừng khôn xiết, bất chấp hình tượng trợn trắng mắt, "Cuối cùng cũng không cần lo lắng cho tương lai sau này của cậu có dính dáng gì với anh ta nữa rồi. Mình thấy đàn anh Ngũ cũng được đấy chứ, hay là cậu thử tìm hiểu anh ấy xem....À phải rồi, hôm kia mình mới quen được một anh bên hội nghiên cứu khoa học trông cũng lịch lãm phong độ lắm, còn có...."
"Tín Tín, tới giờ học rồi!"
Cậu rất, rất bất đắc dĩ mà nhắc nhở.
Trong một thời gian ngắn, muốn cậu phải đón nhận thêm một người khác nữa là hoàn toàn không có khả năng. Vương Nguyên rất hiểu rõ bản thân mình.
|
Chap 31: Hận nhất chính là phản bội Suốt tiết học, Vương Nguyên cứ ngơ ngẩn như người mất hồn.
Tuy rằng lòng đã quyết tâm sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với Vương Tuấn Khải nữa, nhưng vẫn không sao dằn lòng được lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, rốt cuộc tại sao anh nôn nóng kiếm tìm mình như vậy?
Có chuyện gì gấp sao?
Chuông tan học vừa vang lên, Vương Nguyên liền đứng lên, "Tín Tín, mình ra ngoài gọi điện thoại một chút."
"Gọi cho ai vậy?" Đình Tín theo bản năng hỏi.
Vương Nguyên không trả lời mà chỉ nắm chặt điện thoại, đứng bên ngoài cửa phòng học.
Chần chờ hồi lâu, mới quyết định bấm số gọi đi. Trước khi điện thoại được kết nối, cậu vẫn luôn nín thở chờ đợi, không biết kế tiếp sẽ là chuyện gì chờ đón mình.
Điện thoại....Đổ ba hồi chuông thì có người nhận nghe....
Vương Nguyên thấy mình như ngưng cả thở, tay chống lên ban công cũng vô ý thước cuộn lại.
Cậu tưởng rằng sẽ nghe được giọng của anh ngay sau đó, nhưng qua một lúc lâu mà đầu điện thoại bên kia chỉ có thấp thoáng tiếng thở nặng nề.
Cậu nhất thời cũng không biết nên nói gì, ngay khi điện thoại vừa được kết nối thì trong đầu cậu đã hoàn toàn trống rỗng. Vì vậy, cả hai đều không ai lên tiếng, nhẫn nại im lặng với nhau như đang đối diện nhau trên bàn vờ.
Rốt cuộc....
Đối phương hiển nhiên đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.
"Vương Nguyên, nếu cậu còn im lặng nữa, tôi sẽ cúp máy đấy!
"Tôi có chuyện muốn hỏi anh." Vương Nguyên khẽ khàng lên tiếng. Tầm mắt khẽ nâng lên nhìn xuống lầu, nơi có các bạn học nhộn nhịp qua lại, trông rất vui vẻ rộn ràng.
"Nói đi." Vương Tuấn Khải cảm thấy mình thật khó hiểu.
Nếu đổi lại là trước đây, bất kể người phụ nữ nào đã bị anh đuổi đi, cho dù chỉ là cuộc điện thoại, nghe anh cũng chẳng muốn nghe.
Vậy mà hôm nay, chắc bị quỷ nhập rồi!
Vừa thấy được số điện thoại của tiểu yêu tinh, anh gần như bốc máy ngay theo bản năng, khi bình tĩnh lại, anh phải cần mười giây để điều chỉnh bản thân.
Vương Nguyên liếm liếm đôi môi khô hốc, "Tôi muốn hỏi, tối qua anh tìm tôi có việc không?"
Cậu còn dám nhắc đến chuyện tối qua?
"Ai nói tôi tìm cậu?" Giọng anh lạnh lẽo đến khiến người khác phải rùng mình.
"Đình Tín nói, anh có đến quán bar...."
Phải, là anh đến quán bar muốn tìm cô đi ăn tối. Nhưng kết quả thế nào? Câju lại cùng người đàn ông khác đi xem phim rất là vui vẻ!
"Đến quán bar thì sao?" Câu hỏi ngược lại của anh khiến những lời cậu muốn hỏi đều bị nghẹn lại.
Đúng vậy, đến quán bar thì thế nào chứ? Nó cũng đâu đại biểu cho cái gì? Có lẽ, anh đến đó chẳng qua muốn uống ly rượu mà thôi....
Hà tất phải tự mình đa tình?
Vương Nguyên không hỏi chuyện anh đi tìm cô nữa. Chỉ mấp máy môi nói: "Khoản tiền của cha tôi, qua ít thời gian nữa tôi sẽ trả lại cho anh."
Vương Tuấn Khải cười lạnh một tiếng, "Vương Nguyên, dẹp ngay cái vẻ thánh thiện ngụy tạo của cậu đi, quá nhàm rồi!"
Có lần anh còn từng ngu ngốc nghĩ chàng trai này thật ngây thơ, non nớt chưa hiểu việc đời. Tuy đã không còn trong trắng, nhưng chuyện đó đối với anh mà nói cũng không đáng là gì.
Nhưng đêm qua cậu quay lưng đến với Mộ Trầm Âm, quả thật đã khiến anh tỉnh ngộ.
Trong cuộc đời, anh hận nhất chính là bị người ta phản bội!
Cha, Bạch Thiên Thiên, hai người đã để anh nếm đủ mùi vị bị phản bội rồi! Không ngờ, Vương Nguyên cũng như thế.
Thiếu chút nữa....Thiếu chút nữa anh đã động lòng vì cậu....
Lời nói gay gắt của anh khiến chóp mũi Vương Nguyên hơi ê ẩm. Cậu hít một hơi thật sâu, mới tìm lại được giọng nói của mình, nghiêm túc nói: "Vương tiên sinh, anh muốn nghĩ sao cũng được, tôi sẽ bằng mọi cách nhanh chóng trả lại số tiền đó cho anh."
Ngập ngừng một lúc, cậu mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ cuối cùng, "Tạm biệt...."
***
Suốt tuần đó, Vương Nguyên trở lại cuộc sống bình thường.
Những tưởng vẫn sẽ tiếp tục đi giao sữa cho biệt thự nhà Vương Tuấn Khải, nhưng ngày hôm sau lại phát hiện anh đã hủy bỏ đơn đặt giao sữa.
Xem ra, anh thật sự không muốn gặp lại mình dù chỉ một khắc....
Như vậy cũng tốt.
Người kia, giống như vốn chỉ là một khách qua đường dừng chân trong đời cậu, mặc dù đã đi qua, nhưng không hề tìm thấy được bất kỳ dấu tích nào.
Thi xong cuối kỳ, Vương Nguyên vội vã chạy tới bệnh viện. Trưa nay anh sẽ phẫu thuật, Vương Nguyên nhất định phải ở bên cạnh Chí Hoành.
"Nguyên Nguyên, dạo gần đây em làm việc vất vả lắm sao? Sao sắc mặt em nhìn tệ vậy. Trước ca phẫu thuật, Chí Hoành được gặp em trai mình, nhìn thấy khuôn mặt đã nhỏ nay còn gầy hơn của em trai cậu đau lòng hỏi.
"Anh, anh đừng lo cho em, tại em lúc nào cũng nhớ đến chị đó, nhớ đến mập lên không nổi luôn. Nếu chị có thể nhanh nhanh khỏe lại thì em cũng sẽ tự nhiên tốt lên theo." Vương Nguyên nhẹ nhàng kéo bàn tay Chí Hoành qua nắm chặt trong tay.
Chí Hoành vui vẻ cười, "Lo lắng vớ vẩn, chẳng phải sắp phẫu thuật rồi sao? Em yên tâm, anh sẽ cố gắng vượt qua."
Cậu ôm lấy Vương Nguyên vào lòng, "Chờ anh khỏi bệnh xuất viện rồi, em sẽ không còn phải mang gánh nặng nữa. Sau này, anh sẽ ra ngoài đi làm kiếm tiền, để em có thể yên tâm mà lo học hành."
"Không được. Anh, phẩu thuật xong ít nhất hai năm anh không được phép lao động." Vương Nguyên lắc đầu lo lắng nói, "Em không cho phép anh lao tâm lao lực nữa."
Phẫu thuật xong, đương nhiên là cơ thể rất yếu, sao anh có thể chịu nổi công việc quá vất vả?
"Đứa nhỏ ngốc này!" Chí Hoành chỉ cười, không muốn nói ra những lời khiến Vương Nguyên lo lắng.
Lúc hai người đang nói chuyện, có bệnh nhân trong phòng mở ti vi lên.
Đó là một cô gái trẻ tuổi, cô bé cầm điều khiển ti vi chuyển kênh để xem, chuyển tới chuyển lui cuối cùng dừng lại ở một kênh giải trí.
"Oa? Là Thiên Thiên thần tượng của mình kìa!" Cô gái nhỏ kêu một tiếng, Vương Nguyên sững sờ, lực chú ý cũng không tự chủ buộc phải nhìn qua. (haizz~ tui thấy người trên đời này bị mù hết rồi! Sao lại lấy BTT về làm thần tượng cơ chứ? Hứ~ ta khinh!!)
Trên ti vi đang trình chiếu một buổi họp báo. Mà Bạch Thiên Thiên là nhân vật chính đương nhiên không thể vắng mặt.
Cô bị giới truyền thông chen chúc bao vây, dưới ánh đèn flash nhìn cô vô cùng nổi bật và quyến rũ.
Cô tuyệt đối là một cô gái thập toàn thập mỹ....
Cũng khó trách,vương Tuấn Khải chung tình với cô nhiều năm như thế, một lòng một da chỉ chờ cô trở lại....
....
"Thiên Thiên, xin hỏi, cô ở Hollywood đang phát triển, tương lai vô cùng có triển vọng, tại sao cô đột nhiên muốn về nước phát triển vậy?" Ký giả đặt câu hỏi.
"Nước ngoài đương nhiên là không so được thổ địa của mình. Ở đây mới là nhà của tôi, dù cho tôi ở nước ngoài có nổi tiếng như thế nào, thì cũng có một ngày tôi sẽ quay trở về quê hương của mình." Cô dừng một chút, rồi sau đó trên mặt rạng ngời nụ cười hạnh phúc nói, "Cũng có rất nhiều lý do đã khiến tôi không thể không trở lại nơi này."
"Vương Tuấn khải tiên sinh là một trong những lý do đã khiến cô không thể không trở lại nơi này sao?"
Ba chữ nhạy cảm kia tiến vào màng nhĩ Vương Nguyên một cách dễ dàng.
Cô lặng người, muốn quay mặt đi không để ý tới nữa, nhưng bên tại thì nghe được rất rõ ràng.
"Dĩ nhiên tôi về là vì anh ấy rồi!" Bạch Thiên Thiên tự nhiên thừa nhận.
Giới truyền thông nhất thời xôn xao hẳn lên. Rồi sau đó, Bạch Thiên Thiên khoan thai đứng lên chậm rãi di chuyển tới một phương hướng, giới truyền thông cũng theo đi qua, sau đó....
Vương Nguyên trông thấy được anh....
Toàn thân cậu như bị khuôn mặt điển trai kia hớp hồn, ngỡ ngàng nhìn vào màn hình ti vi.
Trong ti vi, anh mặc áo sơ mi trắng, âu phục màu đen, bề ngoài đơn giản nhưng phong cách như mê hoặc người, nhìn anh cao xa dìu vợi khiến người ta có cảm giác không sao với tới được.
Giới truyền thông vừa thấy anh đều giống như gió bão lao về phía hai người bọn họ, chen nhau muốn phỏng vấn.
"Vương tiên sinh, xin hỏi, ông đặc biệt đến đây là vì cô Bạch Thiên Thiên sao?"
Sắc mặt Vương Tuấn Khải khó coi cùng cực, nhưng chỉ lạnh nhạt đẩy ra microphone đưa đến trước mặt anh, mím môi không nói lời nào.
Giới truyền thông thì ngượng ngùng xấu hổ, ngược lại Bạch Thiên Thiên lại cười rất tự nhiên, còn thân mật nhích đến gần anh một chút, "Hai chúng tôi đã quyết định tổ chức lễ cưới vào hai tháng sau. Đến lúc đó, hy vọng tất cả mọi người có thể tới tham dự góp vui."
Kết hôn?
Mọi người lại xôn xao bàn tán....
"Clap, clap, clap, clap...." Là tiếng đèn flash điên cuồng lóe lên. (nghe như tiếng con vịt kêu í!!!)
"Xin hỏi, tại sao hai người lại đột nhiên đưa ra quyết định này?"
"Hai người đã qua lại bao lâu rồi?"
"Có phải cô Bạch đã có 'cục cưng' rồi cho nên mới vội vã kết hôn phải không ạ?" (cục cưng cái cc!)
"Vương tiên sinh, xin hỏi vị hôn thê mà lần trước ông tặng 'Thiên Sứ Chi Dực' đâu rồi? Có phải tại cậu ấy đi theo cậu hai họ Mộ kia, cho nên ông mới có niềm vui mới trong khoảng thời gian ngắn như vậy?"
"Anh ở tòa soạn báo nào?" Từ đầu đến cuối Vương Tuấn Khải không hề lên tiếng, khi nghe đến vấn đề này, rốt cuộc anh cũng mở miệng.
Nhưng khi há miệng lại có ý gây khó dễ cho đối phương, sắc mặt âm trầm rất đáng sợ.
Ký giả lúng túng lựng khựng không biết nên nói gì, tự biết đã đá nhầm cây thiết bản không dễ chọc, lập tức nghẹn họng không đặt câu hỏi nữa.
Bạch Thiên Thiên không dám đắc tội với giới truyền thông, lập tức đứng ra hòa giải, mới có thể xem như khống chế được cục diện.
Vương Nguyên ngỡ ngàng nhìn màn ảnh cho đến khi buổi phỏng vấn kết thúc rồi chuyển sang kênh quảng cáo, khi đó cậu mới ổn định lại tinh thần.
Tầm mắt cũng mơ hồ không rõ....
|
Chap 32: Có thai... Nghe cô gái kế bên ríu rít vui mừng kể với mẹ cô bé, "Mẹ, chị Thiên Thiên chúng ta cuối cùng cũng đi lấy chồng rồi! Họ đúng là xứng đôi, phải không mẹ? Chồng chị ấy vừa giàu có lại đẹp trai nữa! Đợi đến ngày họ kết hôn, con nhất định sẽ rủ thêm bạn bè để đến chúc mừng chị ấy. (ta là chỉ muốn giết đưa bé này ngay khắc! Bé à! ta là hiền lắm nhưng tại bé ăn ở k tốt lại đi là fan nhí của con bành bèo xấu xí kia nên ta rủa mi bệnh mãi k hết!ok!))
"Được, nếu đến lúc đó con hết bệnh, mẹ sẽ cùng đi với con."
***
Phải, họ quả thật rất xứng đôi....
Vương Nguyên khẽ cười, cố ép nước mắt chảy ngược vào lòng.
"Tiểu Nguyên, em không sao chứ?" Lúc này Chí Hoành mới phát hiện Vương Nguyên có gì đó là lạ, không khỏi lo lắng hỏi.
Không muốn để anh lo lắng, Vương Nguyên ổn định lại tâm trạng, mới lắc đầu nói, "anh, em không sao, chỉ là gần đây phải thi cuối kỳ, học bài nhiều nên em thấy hơi mệt."
"Giờ đã thi xong rồi, không còn nhiều áp lực nữa, em nên nghỉ ngơi dưỡng sức cho mau khỏe." Chí Hoành cũng không nghi ngờ gì.
"Em biết rồi." Vương Nguyên mỉm cười gật đầu.
Bác sĩ đúng lúc này đẩy cửa đi vào, "Lưu Chí Hoành, các bước kiểm tra đều đã làm xong, bây giờ chuẩn bị vào phẩu thuật, cậu chuẩn bị nhé."
"Vâng, cám ơn bác sĩ."
Vừa nghe anh sắp vào phòng mổ, Vương Nguyên nào còn tâm tình để nghĩ tới chuyện tình cảm? Vội vàng cầm tay Chí Hoành, "Anh, đừng sợ, em sẽ luôn ở ngoài cửa đợi chị...."
Cảm nhận được bàn tay hơi hơi run của Vương Nguyên, Chí Hoành buồn cười vỗ vỗ em trai an ủi nói, "Em cũng đừng khẩn trương. Yên tâm, anh em kiên cường hơn em tưởng nhiều lắm đấy."
"Dạ. Nhất định anh sẽ làm được." Vương Nguyên khích lệ nhìn Chí Hoành, "Anh muốn ăn gì không, lát nữa em mua cho anh."
"Không cần đâu, mổ xong sẽ chẳng muốn ăn gì cả."
Cũng phải. Vương Nguyên cũng không miễn cưỡng nữa, hai người nói chuyện thêm một lúc thì bác sĩ đến đẩy Vương Nguyên vào phòng mổ.
Cuộc phẩu thuật kéo dài suốt năm tiếng.
Vương Nguyên cũng sốt ruột đi tới đi lui bên ngoài cửa suốt năm tiếng đồng hồ, một giọt nước cũng không đụng tới.
Mãi mới chờ đến lúc đèn phòng mổ phụt tắt.Chí Hoành được đẩy ra ngoài, bác sĩ cho cậu biết ca phẫu thuật rất thành công, cuối cùng Vương Nguyên cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả mọi chuyện, cuối cùng rồi cũng như cát bụi phủi bay đi.
Suốt mấy ngày liền, Vương Nguyên chạy qua chạy lại ở ba nơi, từ nhà tới bệnh viện rồi quay trở lại đi làm. Bận tối mắt tối mũi khiến cậu đã tạm thời quên đi người đó, cũng tạm quên đi vết thương lòng....
Nhưng thỉnh thoảng vào mỗi đêm khuya, khi chỉ còn một mình, ở một vị trí nào đó nơi ngực vẫn sẽ khiến cậu khe khẽ nhói đau....
***
Chớp mắt, thời gian hai tháng trôi qua rất nhanh. Chí Hoành đã được xuất viện.
Mà tin tức Bạch Thiên Thiên và Vương Tuấn Khải sắp kết hôn, dường như đã lan rộng khắp nơi, Vương Nguyên không muốn để ý cũng khó.
Còn có năm ngày....
Còn có năm ngày, người đàn ông đó, ngay cả tư cách thương nhớ vụng trộm cậu cũng không có....
"Hừ! Một đứa con nhà lành, lại chẳng sánh bằng một chiếc xe buýt công cộng!" Lúc ăn cơm tối, hiếm hoi lắm một nhà ba người mới cùng ngồi dùng bữa cơm chung, thế nhưng Vương Kiến Quốc không nhịn được lại bắt đầu hờn trách bóng gió.
Vương Nguyên sửng sốt. Ngay sau đó liền đoán ra, có lẽ cha đã đọc được bài báo sáng nay.
Càng gần tới hôn lễ của họ, giới báo chí càng đăng sôi nổi hơn.
Vương Nguyên lo sợ Chí Hoành biết được sự thực, vội vàng chuyển mắt cho Vương Kiến Quốc, "Cha, ăn cơm trước đi đã, thức ăn nguội rồi. Đây đều là mấy món ruột của anh không đó."
Cậu gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào chén của cha, nhưng lòng dạ Vương Kiến Quốc giờ phút này đang nghẹn một bụng hỏa, làm gì chịu nể mặt con trai?
"Ăn, ăn, ăn, ăn cái gì nữa mà ăn? Làm sao còn tâm tình để nuốt trôi nữa!" Vương Kiến Quốc dằn mạnh đôi đũa xuống bàn, hai anh em cậu hiển nhiên đã sớm quen với tính khí nỏng nảy này của ông, nên cũng không tỏ ra sợ hãi gì.
Nhưng Vương Nguyên lại cảm thấy vô cùng bất an, nếu lỡ như chị biết được chuyện giữa mình và Vương Tuấn Khải....
Không đợi cậu lo lắng lâu, Vương Kiến Quốc đã lên tiếng đay nghiến cậu, "Nguyên, sao mày còn có thể bình tĩnh như vậy được hả? Mày không nghĩ tới việc đi giành cậu ta về sao?"
"Cha!"
Giành?
Cậu lấy quyền gì mà giành với người ta?
Người đàn ông đó cho tới bây giờ cũng không thuộc về cậu! Cậu có tư cách gì để giành đây?
"Con vịt đã bỏ vào nồi đun sôi còn để cho nó bay, uổng công mày còn bỏ tâm tư bận rộn chăm bẵm nó. Ôi trời ơi, tao chỉ nghĩ mãi không hiểu, lúc bị thằng đó đuổi ra khỏi cửa, sao mày không mang 'Thiên Sứ Chi Dực' theo luôn chứ? Nếu mang theo thì bây giờ giờ chúng ta đã không cần phải lo nữa rồi!"
"Cha, nó không phải đồ thuộc về con...." Cậu không thể nhận, cũng không muốn nhận....
Vương Nguyên, bất đắc dĩ lặp lại một lần nữa.
"Cha, Nguyên nhi, rốt cuộc hai người đang nói gì vậy? Cái gì đuổi ra khỏi cửa, cái gì 'Thiên Sứ Chi Dực'?" Chí Hoành đã phát hiện ra điểm bất thường, buông chén xuống ngạc nhiên hỏi.
Trái tim Vương Nguyên như bị ai siết lại, chiếc đũa cầm trong tay cũng hơi hơi run lên.
Nếu như Chí Hoành biết tất cả mọi chuyện, nhất định anh ấy sẽ rất rất thất vọng về mình....
Há miệng đang tính lên tiếng giải thích, nhưng bỗng cảm thấy ngực xông lên một trận ợ chua, khiến cậu không thể nào kiềm nén được.
Chưa kịp nói gì lập khắc buông chén đũa xuống chạy vào toilet, nằm sấp trên bồn rửa mặt nôn thốc nôn tháo.
Tình trạng này thường xuyên xuất hiện không biết đã là lần thứ mấy trong tháng này rồi....
Dạ dày có vấn đề sao?
"Nguyên nhi, em không sao chứ?" Chí Hoành cũng vội vàng đi vào xem, bưng ly nước đưa cho cậu với vẻ mặt lo lắng.
Vương Nguyên cố ép mùi vị khó chịu kia xuống, đón lấy ly nước súc miệng xong mới có chút sức lực khoát tay, "Anh, em không sao. Có lẽ do đã ăn trúng đồ gì thôi, ngày mai em đi làm kiểm tra dạ dày xem sao."
"Ăn trúng đồ bậy?" Vương Kiến Quốc cũng theo tới, "Cha và chị mày vẫn ăn chung đấy, nhưng có hề gì đâu!"
Nói đến đây, Vương Kiến Quốc bỗng dưng khựng lại, không biết ông nghĩ đến cái gì mà hai mắt đột nhiên sáng lên.
"Tiểu Nguyên, chẵng lẽ con đã mang thai rồi sao?"
"Cái gì?" Người lớn tiếng thốt lên là Chí Hoành.
Mà Vương Nguyên....Lại bởi vì câu suy đoán này của cha mà cả người như bị mộng du đứng ở đó.
|
Chap 33: Đã có em bé, phải chịu trách nhiệm Mà Vương Nguyên....Lại bởi vì câu suy đoán này của cha mà cả người như bị mộng du đứng ở đó.
Dạo gần đây cậu quá bận, thậm chí còn có ý định dùng công việc để làm tê dại bản thân, vì bận quá nên cũng quên mất, đã hai tháng rồi không thấy kinh nguyệt tới! (truyện là sinh tử văn! con trai là thụ cũng có kinh nguyệt. ai k thích xin click back)
Trời ơi! !
Sắc mặt cậu lập tức trắng bệch, môi cũng run lên bần bật.
Không! Chuyện này sao có thể!
Rõ ràng anh luôn sử dụng các biện pháp an toàn, cũng có nhiều lúc quá vội nhưng những lần đó cậu đều có uống tránh thai đàng hoàng.
Chẳng lẽ giữa chừng bao bị rách hay sao? Nhưng chuyện đó hoàn toàn không có khả năng!
Bởi vì sau lần đầu tiên giăng bẫy anh, thì từ đó về sau mỗi lần làm xong, anh đều rất cẩn thận tra xét, căn bản không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để lưu lại mầm móng.
Vậy rốt cuộc bị làm sao?
Lỡ như thật sự có em bé, vậy phải làm sao bây giờ?
Mấy ngày nữa anh sẽ kết hôn, con của cậu, vĩnh viễn sẽ không có cha....
"Cha, cha đừng nghĩ lung tung....Con....Chắc chắn sẽ không có thai đâu. Ngày mai con sẽ đến bệnh viện kiểm tra." Chưa bao giờ cậu cảm thấy sợ hãi như vậy, tay chống trên bệ rửa mặt không kiềm được phát run.
So với sự hốt hoảng của cậu, ngược lại trong lòng Vương Kiến Quốc lại vui sướng không thôi, ông đang im lặng để tính toán những bước tiếp theo.
Nếu Vương Nguyên thật sự mang thai, vậy nhà họ Vương này từ rày trở đi sẽ một bước lên mây rồi!
"Nguyên nhi, cha, rốt cuộc hai người đang nói gì vậy? Con nghe mà chẳng hiểu gì cả? Nguyên nhi, mới trước đó em còn nói với anh là em chưa có bạn trai, tại sao bây giờ lại dẫn đến mang thai?"Chí Hoành quả thực mờ mịt chẳng hiểu gì.
"Anh...."Vương Nguyên không biết nên giải thích như thế nào mới phải.
Vương Kiến Quốc đẩy Chí Hoành một cái, "Con đừng hỏi nhiều nữa. Ngược lại chuyện này là một chuyện tốt, mang thai được mới tốt, chỉ lo không phải mới sợ."
"Cái gì mà mang thai mới tốt chứ? Cha! Nguyên nhi còn chưa có kết hôn, nếu thật mang thai, cha bảo sau này em con sao lập gia đình được nữa?" Sắc mặt Chí Hoành lập tức trở nên nặng nề, cậu dừng chân nhìn Vương Nguyên."Nguyên, em hãy cho anh biết, cha của đứa bé này là ai?"
Lòng dạ Vương Nguyên vừa rối bời vừa lo sợ vì chuyện quan trọng vậy mà mình không hề hay biết gì. Cậu trả lời không được, chỉ lắc đầu thì thào nói: "Anh.... Đợi ngày mai kiểm tra xem kết quả thế nào rồi hãy nói....có được không?"
Nhìn dáng vẻ khó chịu lẫn khổ sở của Vương Nguyên, lòng Chí Hoành bỗng mềm đi, cũng nhận ra giọng điệu nói chuyện vừa rồi của mình có phần hơi gay gắt.
Còn rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng cảm thấy lúc này Vương Nguyên không thích hợp nghe.
Chỉ đành đưa tay ôm chặt em trai, vỗ lưng em như dỗ dành một đứa bé, "Em đừng sợ, đừng sợ nha....Ngày mai anh sẽ đi với em tới bệnh viện. Mặc kệ kết quả có ra sao, em vẫn còn có anh ở đây...."
Lời an ủi nhỏ nhẹ dịu dàng khiến chóp mũi Vương Nguyên cay xè, úp mặt lên vai Chí Hoành suýt không kiềm được mà bật khóc.
Cuộc đời này, cũng chỉ có anh là nơi để cậu nương tựa....
***
Sáng sớm, Vương Kiến Quốc bất chấp bỏ mặc công việc, một mình âm thầm đi đến tòa nhà tập đoàn Vương thị.
"Thưa ông, xin hỏi ông tìm ai?" Nhân viên quầy lễ tân ngăn ông lại ngay tại đại sảnh.
Vương Kiến Quốc vênh váo tự đắc liếc cô gái một cái, "Tôi tìm cấp trên của các người!" "Xin lỗi, quản lý chúng tôi không có ở đây."
"Quản lý? Người tôi tìm là vênh váo tự đắc liếc cô gái một cái, "Tôi tìm cấp trên của các người!" Quản lý? Người tôi tìm là Vương Tuấn Khải, tổng giám đốc của các người. Bảo cậu ta xuống gặp tôi ngay!"
Sắc mặt nhân viên quầy lễ tân càng thêm khó coi, mỗi ngày có tới mấy chục người đến tìm tổng giám đốc bọn họ, nhưng chưa từng thấy ai ăn mặc bình thường như vậy tới tìm cả.
Đối phương đoán rằng ông muốn đến gây chuyện, vì vậy nói: "Thật sự rất xin lỗi, muốn gặp tổng giám đốc của chúng tối, xin ông vui lòng hẹn trước."
"Còn hẹn trước?" VươngKiến Quốc nóng nảy quát lớn, "Tương lai cậu ta sẽ trở thành con rể của tôi, tôi là ông ngoại của con cậu ta! Cha vợ muốn gặp con rể còn phải hẹn trước á, chuyện này lần đầu tôi mới nghe đấy!"
Giọng Vương Kiến Quốc nói chuyện oang oang, mọi người chung quanh ai nấy nghe xong cũng đều che miệng cười trộm.
"Có ai mà không biết chủ tịch Bạch thị mới là cha vợ của Vương tổng chúng tôi?" Nhân viên quầy lễ tân lạnh lùng hừ một câu: "Bảo an, đưa người gây rối này đi ra ngoài!"
"Oái oái, tôi cảnh cáo các người, tốt nhất các người đừng nên làm ẩu nhé....Con rể tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu.... Các người chờ đó, xem tôi mà không bảo con rể tôi đuổi việc các người....Oái oái...." Sau vài tiếng kêu đau chói lói, Vương Kiến Quốc bị vài tên bảo vệ lực lưỡng trực tiếp xách lên ném ra ngoài.
Ông bò dậy hùng hùng hổ hổ mắng mỏ vài câu, tính xông vào nữa nhưng đã bị nhân viên bảo an chận lại.
Thấy bị ngăn cản, ông đành phải hậm hực sờ sờ mũi rồi bỏ đi. Cũng may....Ông còn có một cách khác.
Nép sang một góc, bấm số gọi điện thoại cho bà Vương.
"Thi phu nhân, ôi chao, chào bà chào bà....Tôi là cha của Vương Nguyên....Dạ, bà cũng biết khoảng thời gian trước con trai bà có qua lại với con gái tôi đấy.... Dạ, tôi cũng biết cậu ta sắp kết hôn rồi, tôi chỉ muốn nói với bà chuyện này, Vương gia bà hiện đã có hậu rồi....Đúng vậy, đúng vậy! Là phúc phần của Vương Nguyên chúng tôi, nó đã mang thai con của con trai bà rồi! Dạ.... Được, được, được, vậy chúng tôi chờ các người...."
***
Vương Nguyên từ bệnh viện về đến nhà, ngồi ở phòng chỉ có thể bất lực nắm chặt tay Chí Hoành mà biết làm sao.
Lời bác sĩ nói, không ngừng vang dội ở bên tai.
"Cậu Vương, chúc mừng cô. Em bé đã được tám tuần rồi."
"Nếu cậu nhất định không muốn sinh đứa bé này, thì hãy nên quyết định nhanh, để qua thời gian nữa sẽ không tốt."
....
"Nguyên nhi, em đừng sợ." Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Chí Hoành gặp phải tình huống thế này. Thật ra cậu cũng không khá hơn Vương Nguyên là bao, nhưng ở trước mặt em trai cậu không thể không ra vẻ bình tĩnh sáng suốt, "Đứa bé không phải còn cha sao? Chúng ta đi tìm cha nó! Em hãy nói cho anh biết, cha nó là ai?"
Vương Nguyên sững sờ ôm lấy phần bụng vẫn còn bằng phẳng, nghe được lời Chí Hoành nói mà cậu kinh ngạc trong giây lát.
Sau đó gần như lập tức lắc đầu, "Anh, em không thể đi tìm anh ấy...."
"Tại sao không thể? Đứa bé là do anh ta tạo ra, anh ta nhất định phải gánh lấy cái trách nhiệm này chứ!"
Vương Nguyên thấy mũi hơi cay cay, "Anh....Không tới bốn ngày nữa, anh ấy sẽ kết hôn rồi...."
|