10[Siu ngọt] "Em phải xích anh lại thôi. Anh có đồng ý không?"
"Dậy đi chồng yêu."
Có hơi thở ấm áp, có giọng nói yêu thương nhẹ nhàng quyến luyến bên tai Nghiêm Khánh.
Líu ríu mở mắt, gã thấy gương mặt dịu hiền của Long rồi những ngón tay thuôn dài của cậu đang nhẹ nhàng gạt đi tóc mái lòa xòa của gã.
Một chút nũng nịu, gã nhắm tịt mắt tỏ vẻ không muốn dậy rồi dụi dụi chóp mũi lên cổ cậu.
"Buồn ngủ quá à? Thế ngủ tiếp đi, để em làm cơm sáng."
"Khát..." - Gã rê chóp mũi xuống ngực Long. - "Khát sữa."
Vậy mà Long cũng vén áo lên để lộ hai núm vú yêu kiều cho gã xem.
Nghiêm Khánh nghĩ mình đang nằm mơ hoặc đây không phải là Long nhà gã, đây là Long nội gián của băng nhóm khác cài vào hòng muốn thao túng gã!
Aaaaaa, mau buông gã ra, gã đã là người có gia đìnhhhhh!!
Mlvuem mlvuem, yummy yummyyyyy.
"Đừng gặm nữa mà..." - Long nheo nhéo má gã, ngăn gã đừng trêu đùa đầu ngực cậu nữa.
Nghiêm Khánh thấy khó chịu thân dưới, gã tụt quần xuống đang định đè Long ra chịch thì Long đã chạy bay chạy biến đi mất.
Lát sau gã ra nhà bếp đã thấy Long bày biện bát đĩa đâu ra đấy chỉ chờ gã ngồi xuống ăn. Nhìn lên đồng hồ treo tường đã dí sát nút giờ làm rồi lại nhìn mỹ thực trên bàn cùng mỹ nhân ngồi đối diện, Nghiêm Khánh đấu tranh tư tưởng dữ dội.
Đi làm thì có lỗi với vợ mà ở nhà ăn thì có lỗi với anh em xương máu.
"À, Tuấn Xương nhắn là sáng nay cho anh đến muộn đó."
"Lúc nào?"
"Hôm qua em cầm máy anh chơi game thì thấy, quên không nói cho anh biết."
"Ừm."
Chắc là gã đang mơ rồi, ừm, hoặc là băng nhóm của gã sắp tan rã đến nơi.
Ăn xong thì Long giúp gã thắt caravat, ngọt ngào tiễn gã ra cửa nhà làm gã thấy lâng lâng phê lắm. Đến nơi làm việc thì được đàn em quy củ cúi đầu chào rồi pha cà phê như đúng rồi. Công việc hôm nay lại nhẹ nhàng nữa chứ.
Ước rằng giấc mơ này kéo dài mãi mãi ha.
Chợt có tiếng vỗ tay bôm bốp, mọi người đồng loạt đứng dậy nhìn Nghiêm Khánh chằm chặp làm gã chẳng hiểu gì cả.
Cửa mở, Tuấn Xương mặt mày nghiêm trọng đi vào, không khí ngột ngạt lặng im như tờ. Theo sau là đám người đang bê theo một chiếc hộp đen được phủ vải trắng.
Bọn họ đi đến chỗ gã.
Nghiêm Khánh mặt bình tĩnh nhưng trong lòng rối loạn, gã sợ bọn họ đã phát hiện được mối suy nghĩ cực đoan mới nhóm lên trong lòng gã gần đây. Lẽ nào đang muốn hành quyết gã rồi?
"Còn lời gì muốn nói?" - Tuấn Xương trầm giọng nói với gã.
Ra là thế, bọn họ thật sự đã biết rồi sao?
Còn lời gì để nói đây, gã đã phản bội lòng tin của Tuấn Xương! Xin lỗi cũng vô ích!
Gã cúi đầu, lầm lũi nói.
"Cám ơn anh." - Gã đã sẵn sàng chịu hành quyết cho tội danh của mình.
"Không có gì, sinh nhật vui vẻ."
"..."
Mọi người đồng loạt vỗ tay rào rào, ai nấy cũng hân hoan vui vẻ trong khi Nghiêm Khánh vẫn trơ mặt ra chưa kịp load não.
Hộp đen được mở ra, bên trong là chiếc bánh gato socola lớn có ba tầng lận. Tầng cao nhất có cây nến số 24 chờ gã châm lửa đốt. Đốt xong thì đèn đóm tắt phụt đi đen ngòm.
Hoa Lâm kiêm quản ca, cất những câu hát đầu tiên làm nhiệm vụ bắt nhịp cho anh em hát.
"Happy Birthday to You
Happy Birthday to You
Happy Birthday happy Birthday
Happy Birthday to Youuuuuu."
Rồi mọi người, già trẻ lớn bé đồng thanh hát.
"Chào mừng sinh nhật đáng yêu
Chào mừng sinh nhật dễ thương
Mừng ngày Khắn Lươn sinh ra đời
Cùng vì sao xa toả sáng
Chào mừng sinh nhật đáng yêu
Chào mừng sinh nhật dễ thương
Mừng ngày Khắn Lươn sinh ra đời
Hát với nhau lời chúc mừng..."
Nghiêm Khánh:...
Giờ gã muốn về nhà có được không?
"Ước điiiii!!"
Gã chắp tay ước đít Long mãi ngon như bây giờ rồi thổi tắt nến.
Hú hồn hà, năm nào cũng chúc mừng sinh nhật gã như vậy chắc gã tổn thọ chết mất.
Tan làm, đang tính đi về thì thằng Tịnh gọi gã lại.
"Mày vẫn chưa nói cho tao biết về thằng nhóc Lâm kia."
"Sắp tới mày sẽ biết thôi."
"Nó là tay sai của thằng Tùng, giữ lại làm gì?"
"Sẽ biết thôi, đừng manh động."
Sắp tới Nghiêm Khánh và anh em băng nhóm sẽ làm một vụ lớn, liên quan đến sống chết một mất một còn với băng nhóm của Lê Vũ Nhật Tùng. Ván bài này gã cùng mọi người đã nắm chắc phần thắng, tuy nhiên vẫn không được chủ quan.
Haiz, thế mà gã đã hai tư mất rồi chẳng mấy nữa mà thành ông chú ba mươi chăn chuối trai trẻ.
Trưa về đến nhà, gã vừa mới xuống xe thì cửa nhà đã mở, Long đứng đó dang tay mỉm cười với gã.
"Sinh nhật vui vẻ, em thương anh."
"Thương em."
Gã chạy tới ôm chầm lấy cậu, trái tim gã vẫn xôn xao đập loạn như những ngày đầu biết thương Long.
Rồi Long vỗ vỗ vai gã, cậu bảo gã buông ra một chút rồi mở hộp nhẫn đã giấu trong túi áo, cầm lấy một chiếc.
Nghiêm Khánh cũng tự giác đặt bàn tay mình lên tay Long, để cậu xỏ nhẫn. Nhìn Long đỏ bừng hai má, động tác hồi hộp run run mà gã thấy đáng yêu quá.
Chiếc nhẫn bạc xỏ vào ngón tay Nghiêm Khánh vừa như in, gã nhìn nó mà lòng nồng nàng, chan chứa hạnh phúc như muốn vỡ ra.
"Anh lớn như vậy rồi, không cho anh lông bông nữa, em phải xích anh lại thôi. Anh có đồng ý không?"
"Tôi đồng ý."
Gã xỏ chiếc còn lại vào ngón tay Long rồi cúi đầu hôn lên mu bàn tay cậu.
"Tôi lớn như vậy rồi, cũng đã chán lông bông, muốn được em xích lại. Em có đồng ý không?"
"Em đồng ý."
Nghiêm Khánh đeo nhẫn tay trái còn Hoàng Long đeo nhẫn tay phải, hai bàn tay đeo nhẫn đan chặt vào nhau để đôi nhẫn đính hôn cùng tỏa sáng lấp lánh dưới nắng vàng.
Họ cầu hôn nhau, dẫu không phải nơi xa hoa lộng lẫy, không phải nhẫn kim cương ngọc ngà. Mà họ cầu hôn nhau ngay tại ngôi nhà nhỏ đầy ắp yêu thương của bọn họ cùng chiếc nhẫn bạc giản dị.
Ấy nhưng, cậu và gã cũng đã đủ mãn nguyện rồi. Đời người đi dài hơn nữa cũng không thể kiếm tìm được tình yêu nào đẹp đẽ, chân thành đến thế.
__________________________________
Hôm đó là ngày chủ nhật nhưng Nghiêm Khánh đã dậy từ rất sớm.
"Chồng đi đâu đấy..." - Long huơ huơ níu tay gã lại.
"Hôm nay tôi có việc quan trọng, đêm nay có thể không về được. Có gì tôi sẽ nhắn cho em sau."
"Ừm, cẩn thận nhé."
"Yêu vợ."
Gã xoa tóc cậu, ru cậu tiếp tục ngủ say rồi lạch cạch túi đồ rời đi.
Ngày hôm nay gã mới nhận ra suy nghĩ của mình đã thay đổi nhiều lắm.
Ngày trước, nhiệm vụ có nguy hiểm đến đâu gã cũng chẳng màng, gã bất cần, gã chẳng còn gì để mất. Thế mà hôm nay nhìn vào chiếc nhẫn, lòng gã lại dâng lên nỗi sợ vô hình.
Gã phải sống, gã muốn sống. Gã phải lành lặn về nhà vì có người đang lo lắng chờ gã.
Bảy giờ năm phút tối đó.
"Đoàng!"
Tiếng súng nổ vang trời.
"TUẤN!!!!"
Tuấn Xương ôm ngực ngã quỵ trong vòng tay của mọi người.
"HÙNG TỊNH PHẢN BỘI!"
Gã cùng Hoàng Phong đuổi theo truy bắt thằng Tịnh theo như kế hoạch. Cùng lúc đó, Hoa Lâm báo cáo tin giả rằng Tuấn Xương đã chết cho Nhật Tùng.
Ngay sau đó, gã cùng Hùng Tịnh lợi dụng sơ hở rồi tấn công xào huyệt của Nhật Tùng để giải cứu con tin.
Họ đã thắng nhưng...
"BÍM BIỂN!!!"
Gã nhìn thằng Tịnh ôm lấy xác người nọ mà gào lên thống khổ. Gã chưa bao giờ thấy thằng Tịnh đau đớn tuyệt vọng như vậy.
"Kéo thằng Tịnh đi đi, bọn can sắp đến rồi."
Dù khuyên cách nào thằng Tịnh cũng không chịu đi, mặc cho thân thể đã trọng thương, mặc cho chẳng biết người kia còn sống hay đã chết, nó vẫn ôm thật chặt, nhất quyết không bỏ lại.
Trước đây đối với mấy cảnh như vậy, Nghiêm Khánh nghĩ chỉ có ở trong phim, làm gì có ai ngu đến độ đó. Để giờ đây gã nhìn mà thấy xót lòng thay, nếu là gã, gã cũng sẽ ôm Long gào khóc như vậy.
Đáng lẽ nhiệm vụ của gã đến đây là xong, gã có thể tẩu thoát trở về nhưng gã không đành lòng nhìn cảnh tượng này.
Gã đánh ngất thằng Tịnh, kêu anh em kéo hai đứa đó đi rồi thay nó chiến đấu đến cùng.
"Khánh, Khánh!!"
"Không sao nữa rồi... Không sao nữa."
"Sao anh không nói cho em biết." - Long quỵ lụy bên cạnh giường bệnh của gã. - "Lỡ anh có chuyện gì, em chết mất."
Long cúi đầu gục khóc nức nở làm gã nhìn cũng muốn khóc theo.
"Anh Tuấn... Anh Tuấn bảo em yên tâm... Anh đã xong nhiệm vụ rồi, sẽ về ngay thôi. Nhưng em, em chờ mãi không thấy anh về."
Vươn bàn tay còn lành lặn áp lên má Long, gã gạt đi nước mắt của cậu.
"Thì lát nữa về nhà nè. Phải về nhà mình chứ."
Sau đó gã được phép nghỉ hai tháng nằm nhà dưỡng thương, Long thì tranh thủ bùng học được hôm nào hay hôm đó để chăm sóc gã.
"Tự ăn đi, nãy em thấy anh nghịch điện thoại nhanh lắm."
"Mày hoa mắt rồi, tay anh chưa khỏi mà." - Gã gã sai còn cãi cố.
"Há miệng."
"Nhăm nhăm." - Gã nhóp nhép ăn cơm như đứa trẻ con chọc cho Long cười mệt.
Kể từ vụ đó trở đi, Long giám sát công việc của gã rất gắt gao vì cậu không muốn gã phải gặp nguy hiểm thêm lần nào nữa.
"Tôi cũng bắt đầu thấy sợ chết." - Gã xòe năm ngón tay che đi tia nắng rọi thẳng vào mắt mình, chiếc nhẫn theo đó lấp lánh ánh bạc. - "Lúc đó tôi mệt mỏi chỉ muốn nhắm mắt buông xuôi tất cả mặc cho số phận như mọi lần nhưng có nó níu tôi lại. Tôi nghĩ đến em đang chờ mình ở nhà, tôi không được chết."
"Cám ơn anh."
Vì đã biến em thành hi vọng sống của anh, anh sống vì em.
Vài ngày sau, có hai người đến nhà bọn họ, nói rằng muốn gặp Nghiêm Khánh. Cậu biết người cao lớn chống nạng là Hùng Tịnh nhưng không biết cái anh bên cạnh gã ta là ai.
Họ đến là để cảm ơn Nghiêm Khánh, Long với anh trai kia để Nghiêm Khánh với gã Tịnh nói chuyện riêng với nhau còn mình đi ra ngoài.
"Cậu là..."
"Em tên Long ạ, bạn trai anh Khánh."
"À, còn anh tên Hải Điệp, bạn trai anh là con gấu khùng kia." - Anh ấy chỉ chỉ vào gã Hùng Tịnh to xác.
Quao, gay everywhere!
"Hai người đính hôn rồi à?" - Hải Điệp nhìn đôi nhẫn của Long với Khánh rồi hỏi.
"Vâng."
"Thích nhỉ."
"Ơ, thế anh với anh Tịnh có định kết hôn không ạ?"
"Haizzzzzzzz. Nói ra ngại quá, anh cầu hôn nhưng con gấu kia không chịu cưới anh..."
Thế nhưng một năm sau bọn họ vẫn tổ chức lễ cưới, gã Khánh nhà cậu còn được mời làm MC cơ mà!
Ghen tị quá, cậu và gã phải mau kết hôn thôi!
__________________________________
Sơ: Có ai đọc Hùng Khùng Bím Bỉn không nhỉ Cảnh này quen chứ