Fanfic Bác Chiến | Không Có Kết Thúc Chỉ Có Bắt Đầu
|
|
Không Có Kết Thúc Chỉ Có Bắt Đầu (Bác Chiến fanfic) - Chương 29 (Phần II) : XZ-24, WYB-18
CHƯƠNG 29 : Ngày hôm ấy Vương Nhất Bác uống tới say mèm. Trong men rượu cậu vô tình mơ thấy 1 giấc mơ - cơn ác mộng cả đời không bao giờ muốn nhớ lại... Ngay sau đêm định mệnh ấy Nhất Bác nhận được 1 đoạn clip nặc danh quay cảnh thân mật của Tiêu Chiến và Bành Sở Việt. Người giống người không phải chuyện lạ, chỉ cần makeup rồi chỉnh ánh sáng là có thể tạo clip giả nhưng vết sẹo trên đùi trái của người trong hình khiến Nhất Bác không thể không tin. Trên đùi Tiêu Chiến cũng có vết sẹo như vậy, hơn nữa còn rất gần hông, nếu không từng có quan hệ xác thịt nhất định không bao giờ biết. Clip không có dấu hiệu bị cắt ghép hay chỉnh sửa khiến đầu óc cậu rối bời : Nếu là người Tiêu gia thì gửi clip vì mục đích gì ? Nếu là đối thủ trên thương trường thì sao không gửi cho Tiêu tổng mà lại gửi cho 1 kẻ không có tiếng nói ở Tiêu gia như cậu ? Nỗi nghi ngờ giày vò Nhất Bác đến khi cậu tận mắt chứng kiến Tiêu Chiến và Bành Sở Việt môi lưỡi dây dưa trong góc tối của gara siêu thị. Là tận mắt, không phải qua ảnh hay clip. Bành Sở Việt là người phát hiện, Tiêu Chiến nghiêng đầu lạnh lùng nói : "Tôi yêu Sở Việt. Ba nói chỉ cần tôi có con rồi cho Vương Lạc Mẫn danh phận, bảo toàn danh dự và huyết thống Tiêu gia ông sẽ thu xếp cho tôi và Sở Việt sang nước ngoài sinh sống. Mọi chuyện lẽ ra cứ thế là xong, nhưng cậu không những phá đám cưới còn dám lôi tôi vào khách sạn cưỡng bức." " Giờ cậu hài lòng chưa ? Tiêu gia không còn mặt mũi, tôi và Sở Việt chỉ có thể lén lút qua lại. Cậu còn muốn gì nữa đây ? Tôi thật hối hận năm xưa đã cứu cậu Vương Nhất Bác ! Hối hận vô cùng !!" Anh phẫn nộ gầm lên. Bành Sở Việt vuốt lưng an ủi, 2 người vai kề vai rời khỏi, để lại cậu 1 mình chết lặng giữa gara. Tim Nhất Bác bị bàn tay vô hình nào đó bóp nát, lý trí bị nỗi đau đánh gục cuộc sống cũng vì vậy mà lâm vào bế tắc. Cậu cả này uống rượu, đầu óc không lúc nào tỉnh táo, quần áo không lúc nào không nồng nặc hơi men. Say lại uống, uống lại say, bởi khi say mới có thể quên đi đau đớn, quên đi sự thật Tiêu Chiến chưa từng để cậu trong lòng. Không lâu sau đó Tiêu gia gặp hỏa hoạn. Nhất Bác vừa nghe tin liền lập tức chạy tới chỗ anh. Ngọn lửa hừng hực nuốt chửng căn biệt thự, lính cứu hỏa nghĩ cậu chưa tỉnh rượu nên ra sức ngăn cản. Chưa bao giờ Nhất Bác tỉnh táo như lúc đó, bất chấp tất cả xông vào biển lửa, mất gần nửa cái mạng mới cứu được anh ra. Tiêu Chiến hôn mê sâu, bác sĩ nói anh hít qua nhiều khói độc nên thần kinh tê liệt, 1 tiếng sau không tỉnh lại thì không còn cách nào cứu chữa. Cả đời Nhất Bác không bao giờ quên đêm hôm ấy : cậu ra sức đánh thức, còn anh mê sảng lặp đi lặp lại 2 chữ "cút đi". Cút đi ? Nhất Bác cười chua chát. Anh không cần hận em tới mức đó chứ ? Nốt lần này em sẽ không lo chuyện bao đồng, cũng không làm phiền tới cuộc sống của anh nữa. Nhưng khi cậu vừa hạ quyết tâm buông bỏ tình cảm, Tiêu Chiến lại hoảng sợ thều thào : "Sở Việt chạy đi...Sở Việt...chạy...chạy..." Bác sĩ mừng rỡ thông báo anh có dấu hiệu tỉnh lại. Tim Nhất Bác gần như đông cứng, nắm tay siết chặt đến mức làm vết bỏng há miệng, máu xối xả tuôn ra. Lúc anh nguy hiểm nhất hắn ở đâu ? Lúc anh cận kề cái chết hắn chui lủi ở xó xỉnh nào thế ? Vậy mà người đầu tiên anh nghĩ tới khi tỉnh lại là Bành Sở Việt chứ không phải người vừa liều chết xông vào biển lửa. Nghĩ đến đây Nhất Bác cười chua chát. Lo chuyện bao đồng, cả ngày say rượu để làm gì chứ ? Trong mắt người ta vẫn chỉ là 1 con kì đà cản mũi chuyên đi phá hoại chuyện tốt của người khác. Như vậy đáng không ? Đuôi mắt hình rẻ quạt thấp thoáng những tia giễu cợt, phủ lên đó là 1 màu căm hận lạnh lùng. "Tôi hận anh, Tiêu Chiến" Nhất Bác quay lưng rời bước, Tiêu Chiến co giật liên hồi. Lửa cháy càng lúc càng dữ dội như nhạo báng những con người mù quáng, thương thảm vì yêu.
...Cơn ác mộng khiến Vương Nhất Bác giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh buốt chảy dọc sống lưng. Cảm xúc lâu nay kìm nén bùng lên dữ dội, bi thương đau đớn hóa thành nỗi thống hận tột cùng. Cậu nhấc điện thoại, yêu cầu nhà trọ lập tức thu lại chìa khóa phòng anh. "Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác cười lạnh, rút bật lửa bắt đầu đốt nến thơm.
|
Không Có Kết Thúc Chỉ Có Bắt Đầu (Bác Chiến fanfic) - Chương 30 (Phần II) : XZ-24, WYB-18
CHƯƠNG 30 : Ngày hôm sau Tiêu Chiến bị đuổi khỏi nhà trọ, không cần nghĩ cũng biết ai đứng sau chuyện này. Đêm hôm ấy trời mưa như trút nước, cái lạnh ngấm vào da thịt khiến Tiêu Chiến rùng mình. Anh thê lương xoa bụng. Người lớn chịu được khổ nhưng đứa bé thì không, đang tính ngày mai nên xin việc ở đâu để có chỗ ăn chỗ ngủ thì 1 đám côn đồ từ đâu xông đến vây xung quanh. - Các người là ai ? Tiêu Chiến hoảng sợ, vô thức đưa tay ôm bụng như bảo vệ. Tên hung dữ nhất xốc cổ anh lên : - Không nhận ra bọn tao à ? Thế có nhớ 900,000 tệ vay của lão Lương không ? Chúng không cho anh nói, lao vào đánh đấm. Tiêu Chiến đau đến mức muốn ngất đi vẫn liều chết ôm bụng không để đứa bé bị tổn hại. Thẳng đến lúc anh hôn mê bọn chúng mới đưa về sào huyệt ẩn dưới vỏ bọc 1 quán bar. Tiêu Chiến vì muốn chữa bệnh cho mẹ mới đi vay nặng lãi, nếu tiếp tục làm việc ở công ti thiết kế 400,000 tệ rất nhanh sẽ trả đủ nhưng vì mất việc nên món nợ đó tăng vọt lên 900,000. Hiện tại anh không có khả năng trả nên bọn chúng giữ lại coi như khoản nợ là tiền bán thân, lại dùng đứa con ép anh tiếp khách. Khách tới bar toàn là những kẻ máu mặt trong hắc đạo, kẻ đến giải trí người bàn chuyện làm ăn. Tiêu tổng trước đây rất thân thiết với Cố Diệm - 1 lão đại có tiếng thuộc giới này, nghe đâu đã có lần vào bar nên anh hy vọng có thể dựa vào quan hệ cũ nhờ Cố Diệm chuộc thân. Do đang mang thai nên tiếp khách chỉ đơn thuần là rót rượu hoặc cho khách sờ soạng 1 chút nên Tiêu Chiến cắn răng nhẫn nhục. Chưa đến 1 tháng đã trở thành cái tên quen thuộc thường được chỉ đích danh. Các tập đoàn lớn luôn có quan hệ mật thiết với giới hắc đạo. Vương thị cũng không ngoại lệ nên chuyện Tiêu Chiến trở thành tiếp viên có tiếng ở 1 hắc bar nhanh chóng truyền đến tai Vương Nhất Bác. Nhìn những bức ảnh chụp cảnh anh tiếp khách mà trong mắt cậu không giấu nổi những tia phẫn nộ. "Được lắm Tiêu Chiến. Không ngờ công việc này anh cũng dám làm" - đoạn cậu cười gằn đầy ác ý - "Đợi tôi."
|
Không Có Kết Thúc Chỉ Có Bắt Đầu (Bác Chiến fanfic) - Chương 31 (Phần II) : XZ-24, WYB-18
CHƯƠNG 31 : - Lí tổng đừng... - 1 chút thôi không chết được...em không muốn làm thì để tôi làm cho... Vừa nói gã đưa tay kéo khóa quần Tiêu Chiến. Anh cau mày định đứng dậy, nhưng cơ thể nặng nề vì mang thai 6 tháng không chống được sức người say liền gã bị đẩy xuống ghế sofa, lại bóp cằm đổ rượu vào miệng. Tửu lượng của Tiêu Chiến rất thấp, 1 ly rượu mạnh khiến đầu anh choáng váng, tay chân dần mất sức. Anh hoảng sợ ra sức vùng vẫy, gã ném ly rượu xuống gấp gáp đưa tay định cởi quần thì ăn 1 cước từ phía sau ngất lịm. Tiêu Chiến yếu ớt ngồi dậy, kinh ngạc khi nhìn thấy người ra tay. Là Nhất Bác. Vương Nhất Bác khẽ phẩy tay, 2 người đứng sau lập tức vác gã kia ra ngoài. Cậu thong thả ngồi xuống, chậm rãi rót 1 ly rượu, giễu cợt cất lời : - Hóa ra anh thà chết cũng không muốn làm người của tôi là vì lí do này ư ? Cũng phải, là người của tôi thì phải phục vụ tôi, không giống làm tiếp viên chỉ việc nằm xuống cho người ta phục vụ. Mỗi ngày đều được đổi đối tượng, cảm giác cũng phong phú hơn. Lời nói mang theo ác ý cùng khinh bỉ, Tiêu Chiến giận nhưng vẫn cố mỉm cười: - Nếu đã biết thế Vương tổng còn đến đây làm gì ? Lẽ nào muốn xem tôi được người ta phục vụ ? Anh vừa trải qua 1 cơn kinh sợ nên trong mắt vẫn còn nét bàng hoàng, má hơi ửng đỏ lại thêm quần áo xộc xệch hơi thở run run nên nhìn vô cùng câu dẫn. Vương Nhất Bác bóp nát ly rượu trong tay, thủy tinh không những không làm tay cậu ta chảy máu mà con phản chiếu những tia dục vọng mơ hồ nơi đáy mắt : - Đến quán bar gặp tiếp viên, anh nghĩ tôi sẽ làm gì ? - Nằm mơ ! Tiêu Chiến xẵng giọng. Vương Nhất Bác nhìn thân hình run run vì tức giận của anh, đuôi mắt hình rẻ quạt xoáy sâu vào đồng tử đối phương, nhếch môi cười lạnh : - Anh không muốn gặp mẹ nữa sao ?
|
Không Có Kết Thúc Chỉ Có Bắt Đầu (Bác Chiến fanfic) - Chương 32 (Phần II) : XZ-24, WYB-18 (H)
CHƯƠNG 32 : Phòng bar yên tĩnh, ánh đèn mờ mờ ảo ảo phủ lên da thịt trần trụi của Tiêu Chiến vẻ yêu nghiệt phong trần, câu dẫn đến mức khiến đàn ông chỉ cần nhìn thấy dù phải trả giá đắt thế nào cũng phải cùng anh vui thú 1 đêm. Vậy mà kẻ đang được anh tận tình phục vụ lại không hề tỏ ra hưng phấn, còn khó chịu cau mày : - Sâu chút nữa, miệng anh nhỏ thế à ? Lưỡi anh đâu ? Bên trái, mạnh lên. Tiêu Chiến thở hồng hộc, cố nén xuống nỗi bi phẫn, nhục nhã đang giày vò tâm trí để làm theo những gì Vương Nhất Bác yêu cầu. Anh quỳ dưới đất, quần áo bị lột sạch, mắt đỏ hoe ngấn lệ cố nuốt xuống thứ đó của cậu ta. Thứ trong miệng thô to bỏng rát, đỉnh đầu cứng rắn chạm tới tận yết hầu khiến anh chỉ muốn lập tức nhả ra. Nửa tiếng rồi cậu ta vẫn chưa có dấu hiệu muốn xuất, hơn nữa càng lúc càng căng trướng làm môi lưỡi Tiêu Chiến tê rần, quai hàm vì phun ra nuốt vào liên tục mà nhức mỏi như sắp gãy, động tác cũng theo đó mà chậm lại. Vương Nhất Bác không còn kiên nhẫn, kéo anh dậy đẩy mạnh xuống ghế sofa, lại khom người chống tay mặt đối mặt với đối phương, gằn giọng : - Anh đùa tôi đấy à ? Ở đây 1 tháng mà kĩ thuật chẳng khác nào trai tơ. Là ông chủ không dạy cách tiếp khách hay anh giấu nghề không chịu phục vụ tôi tử tế ? Tiêu Chiến run run căm phẫn. Từ khi tới đây anh chỉ rót rượu và hát theo yêu cầu của khách, chưa bao giờ để khách làm chuyện gì quá đáng nên khi Lí tổng say rượu giở trò anh vô cùng hoảng sợ. Cậu đến chậm chút nữa chỉ e mảnh ly vỡ không đâm gã thì cũng cứa vào cổ anh rồi. Tiêu gia trọng lễ giáo, sau đêm đó Tiêu Chiến thà chết cũng không chịu qua đêm với đàn ông khác, bình thường đã vậy huống hồ bây giờ trong bụng còn có con của cậu. Vậy mà...Thôi bỏ đi. Dù sao trong mắt Nhất Bác anh đã là hạng tiếp viên nằm ngửa dạng chân kiếm sống, đôi co cũng chẳng ích gì nên cậu muốn nghĩ sao thì tùy vậy. Tiêu Chiến rũ mi không đáp ngoảnh mặt sang bên. Im lặng là đồng ý, Vương Nhất Bác cao ngạo nhường nào, sao có thể chấp nhận việc anh phục vụ ai cũng tận tình trừ cậu ? Đuôi mắt hình rẻ quạt vằn tơ máu, cậu tức giận dang rộng 2 chân anh thô bạo tiến vào. Tiêu Chiến hét lên, hậu huyệt suốt nửa năm không bị ai động tới đột ngột phải tiếp nhận vật thô to, đau đớn phải chịu còn hơn lần đầu gấp trăm gấp bội. Vương Nhất Bác ngẩn người. Gì thế này ? Bên trong chặt chẽ tới mức phân thân di chuyển 1 chút cũng khó khăn, người này rõ ràng chưa từng cho bất kì ai đụng vào cơ thể. Nhưng vì cái gì chứ ? 1 khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong tâm trí, băng giá theo đó xuất hiện trong tim : Ở đây mà vẫn có thể giữ thân đủ thấy anhchung thủy với Bành Sở Việt thế nào, cảm giác bị phản bội chắc cậu ta chưa từng trải qua đâu nhỉ ? Thú vị lắm, để tôi cho cậu ta nếm thử xem tư vị người của mình bị người ta ăn sạch rốt cuộc ra sao. Vương Nhất Bác cười lạnh, rút điện thoại mở camera rồi bắt đầu điên cuồng luận động, từng cú thúc như làm ruột gan anh đảo lộn. Tiêu Chiến bấu sofa chặt đến mức móng tay bật muốn ra khỏi ngón, chiếc điện thoại trên bàn làm tim anh đau như bị ai cắt cứa. Nước mắt thống khổ tuôn lã chã, Tiêu Chiến cắn môi tới bật máu chặn lại âm thanh rên rỉ nơi cuống họng. Hành động của anh khiến Vương Nhất Bác nổi giận, cậu thô bạo bóp miệng anh gằn giọng : - Rên lên. Vừa nói cậu vừa thúc vào thật mạnh, vách thịt co giật liên hồi chứng tỏ nơi vừa chạm tới là điểm mẫn cảm. Tiêu Chiến lắc đầu nguầy nguậy, Vương Nhất Bác vừa đưa tay tuốt lộng nơi nào đó đang từ từ dựng đứng phía trên vừa đẩy nhanh tốc độ ra vào phía dưới. Khoái cảm đánh úp làm anh lập tức tới giới hạn, phân thân căng cứng chuẩn bị xuất ra thì đỉnh đầu bị 1 ngón tay cậu chặn lại. Trướng. Trướng đến phát đau. Tiêu Chiến cơ hồ muốn ngất đi, tệ hại hơn bụng dưới anh bắt đầu đau ân ẩn. Huyệt đạo bị giữ nguyên trong trạng thái cực hạn co bóp kịch liệt như muốn nghiền nát phân thân Vương Nhất Bác, khoái cảm chưa từng có khiến cậu thở gấp, mồ hôi trên trán túa ra, mắt đê mê dục vọng chuẩn bị đạt cao trào thì bên tai vang lên âm thanh yếu ớt : - Dừng...dừng lại...con... Tiêu Chiến run rẩy cầu xin. Đứa bé không thể chịu lực đạo lớn như thế, cứ tiếp tục chỉ e...Từ đầu tới cuối đây là lần đầu tiên anh mở miệng, âm mũi nỉ non khiến Vương Nhất Bác suýt bắn ra. Vài vệt máu hòa vào dịch thể chảy ra khiến cậu cau mày nén xuống cơn cực khoái, rút thứ bên trong ra phẫn nộ gầm lên: - Vô dụng. Âm thanh giận dữ kéo theo tiếng loảng xoảng của thủy tinh vụn vỡ, chai và ly rượu trên bàn đều bị Vương Nhất Bác đập sạch. Tiêu Chiến mềm nhũn trên sofa, bạch dịch tự mình phóng ra vương vãi khắp nơi trên cơ thể; da thịt trần trụi đầy những vết cắn rớm máu, nước mắt giàn giụa nhìn vô cùng thảm hại. Vương Nhất Bác chán ghét ném khăn trải bàn lên người anh như sợ bị dáng vẻ ấy làm bẩn mắt, lạnh nhạt bấm chuông gọi quản lí bar. - Vương tổng có gì căn dặn ? - Tiếp viên phục vụ không tốt, tôi không thấy vui. - Tôi sẽ trừng phạt nghiêm khắc. Vương tổng xin bớt giận. - Đúng là phải phạt. Vương Nhất Bác cười lạnh, ghé vào tai quản lí nói mấy lời rồi chậm rãi rời đi.
|
Không Có Kết Thúc Chỉ Có Bắt Đầu (Bác Chiến fanfic) - Chương 33 (Phần II) : XZ-24, WYB-18
CHƯƠNG 33 : - Các người muốn làm gì ? Thả tôi ra ! Thả tôi ra ! Tiêu Chiến tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong 1 căn phòng kì lạ, khắp nơi đều treo roi da, thước kẹp...1 tên côn đồ lột quần áo anh không thương tiếc, 1 tên khác thay cho anh bộ đồ kì lạ không kém gì căn phòng : không có vải, chỉ có những mảng da che nơi nhạy cảm, thắt lưng và đầu gối cũng thòng lọng mấy sợi dây da. Tay bị trói vào xà thép nên Tiêu Chiến không thể làm gì khác ngoài la hét, tên côn đồ trước mặt vừa đeo vào cổ anh chiếc vòng da đính chuông vừa khinh bỉ nói : - Được làm MB cho Vương tổng là phúc 3 đời người khác cầu còn không được, mày la hét cái gì ? Tốt nhất là ngoan ngoãn, đừng để bọn tao động tay động chân. - Phúc này các người muốn hưởng thì đi mà hưởng ! Tôi không muốn mặc thứ này ! Mau dừng tay ! Anh vừa vùng vẫy vừa la hét thất thanh, tay chân khua loạn xạ đạp vào mặt tên côn đồ đang cúi xuống mặc tất da cho mình khiến hắn ngã ngửa. Hắn tức giận xông tới giơ tay định tát, Tiêu Chiến trừng mắt không khuất phục, vừa lúc đó thì Vương Nhất Bác bước vào : - Người của tôi cũng dám động tới, xem ra các người chán sống rồi. Cậu cất giọng lạnh băng, lạnh đến mức hắn phút trước còn khí thế hung hăng phút sau đã như chó con cụp đuôi run rẩy : - Vương tổng bớt giận. Tôi...lần sau tuyệt đối không dám như thế nữa...không dám... - Làm gì còn lần sau. Vương Nhất Bác cười lạnh phẩy tay, 2 tên sát thủ từ ngoài cửa chạy vào lôi gã côn đồ kia như lôi con chó chết. "Đoàng" 1 cái tiếng súng vang lên, tiếng cầu xin vĩnh viễn không cất lên được nữa. Sắc mặt Tiêu Chiến tái xanh, Vương Nhất Bác 1 tiếng bước tới vuốt ve khuôn mặt hao gầy của anh, hừ lạnh : - Sợ rồi sao ? Khi nãy còn cứng cỏi lắm mà, Bành Sở Việt dạy anh nhút nhát vậy sao Tiêu Chiến ? - Hắn ta chết rồi ? - Đúng. Động vào người của tôi, nhất định phải chết. Vừa nói Vương Nhất Bác vừa bóp mạnh cằm anh, đuôi mắt hình rẻ quạt lạnh như băng mang theo nộ khí và sát khí. Là tên côn đồ khi nãy động vào hay Bành Sở Việt động vào ? Cái này phải vẫn là phải hỏi thâm tâm Vương tổng. - Hắn vốn dĩ không đáng chết ! Tiêu Chiến gào lên, anh không tin vào mắt mình nữa. Người trước mặt anh và Nhất Bác hoàn toàn không giống, 1 chút cũng không. Anh nên cười thế sự đổi thay, hay nên khóc vì trót động tâm với 1 kẻ lạnh lùng khát máu ? Đau đớn bi thương hóa thành nụ cười đắng chát, Vương Nhất Bác cúi đầu ghé sát tai anh, gằn giọng : - Hắn đáng chết. Tất cả những kẻ dám động vào anh, ngăn quản quan hệ của chúng ta đều đáng chết. Bành Sở Việt như vậy, mẹ anh như vậy, thứ này lại càng vậy. Hắn trừng mắt nhấn mạnh 2 chữ "thứ này", bàn tay lạnh lẽo vuốt ve cái bụng đã nhô cao khiến mỗi tấc da thịt Tiêu Chiến như bị ngâm trong nước đá. Anh không dám tin vào tai mình nữa. Vương Nhất Bác muốn giết đứa bé trong bụng anh - đứa con còn chưa chào đời của anh và hắn. Tim hắn làm bằng đá sao ? Vì sao ngay đến con mình cũng không chịu buông tha coi như nghiệt chủng ? Nghĩ đến đây Tiêu Chiến rũ mi nén xuống nỗi đau chua xót. Không trách Vương Nhất Bác. Từ đầu là anh cố chấp che giấu thân thế đứa con, cậu ta vốn dĩ không hận cái thai mà hận người đang mang nó. Đúng. Người cậu ta hận từ đầu đến cuối chỉ có anh. Thất vọng cùng tuyệt vọng hóa thành bàn tay lạnh lẽo bóp nghẹt trái tim, Tiêu Chiến trừng mắt nhìn thẳng vào đôi đồng tử lãnh khốc của Vương Nhất Bác, nhấn mạnh từng từ : - Tôi và cậu không có quan hệ. Cậu đừng hòng động đến cái thai. - Không có quan hệ ? Anh cho rằng chuyện này chỉ cần anh nói là xong sao ? Vương Nhất Bác tức giận bóp cằm Tiêu Chiến nâng lên, rút điện thoại mở đoạn video quay trong hộp bar lúc 2 người ân ái. Cảnh tượng ám muội như gai đâm vào mắt, anh hít sâu ngoảnh mặt sang bên, cố trưng ra vẻ bất cần nhưng thực ra trong tâm tủi nhục lại trào dâng như thác lũ. Thái độ ấy chọc tức Vương Nhất Bác, hắn quẳng điện thoại xuống sàn khinh bỉ nói : - Tôi nhắc lại : Anh là người của tôi. Tôi cho anh có 7 ngày để suy nghĩ : Hoặc phá thai rồi ngoan ngoãn ở lại Vương gia, hoặc cố chấp giữ đứa nghiệt chủng đi nhận xác mẹ anh và Bành Sở Việt. Anh tự mình chọn đi. "Rầm" 1 tiếng cánh cửa đóng lại, Vương Nhất Bác bỏ đi, đầu Tiêu Chiến ong ong đau đớn. Lệ nóng trào mi, choán ngợp tâm trí anh vẫn là câu nói ấy : - Tại sao Nhất Bác ? Tại sao nhất định không chịu buông tha cho anh ?
|