* Cảnh báo : Nội dung chương này không phù hợp với trẻ em dưới 15 tuổi, vui lòng cân nhắc kỹ trước khi đọc, tác giả không chịu mọi trách nhiệm nếu như bạn không đủ tuổi mà vẫn xem!
-----------------------------
"Em rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Tiêu Chiến nhíu mày hỏi, Vương Nhất Bác lại im lặng không đáp. Anh ngồi bên cạnh thấy đối phương không trả lời liền không hỏi nữa, một mùi hương tựa như mùi rượu thoáng lưu lại trên xe, Tiêu Chiến xoay người nhìn vào gương mặt của Vương Nhất Bác.
"Em vừa uống rượu? "
"Không liên quan tới anh."
Vương Nhất Bác im lặng hồi lâu cuối cùng cũng đáp lời lại, Tiêu Chiến thoáng cảm thấy thất vọng với câu trả lời này. Cũng đúng, hai người đã chia tay rồi, cậu làm gì thì cũng không liên quan tới anh, quan tâm chỉ là dư thừa.
Nhưng anh vẫn không thể kìm lòng được muốn quan tâm cậu, không hiểu là vì cái gì, anh chỉ muốn cậu đừng hành hạ bản thân mình nữa. Vì anh mà say đến mức này, thành thật không đáng.
"Dừng xe."
Vương Nhất Bác khẽ cất giọng, tài xế phía trước nghe được liền cho xe dừng lại. Chiếc ô tô đen bóng sang trọng dừng trước một khách sạn xa hoa lộng lẫy, Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay của Tiêu Chiến rồi mở cửa xe bước ra. Tiêu Chiến nhìn khách sạn trước mặt mà không khỏi lo sợ, cậu dẫn anh vào đây là muốn làm gì?
Khách sạn này thiết kế không đơn giản như những khách sạn ngoài thành phố, từng ô vuông nền gạch được tỉ mỉ sắp xếp không hề lệch đi một hướng nào, hoa văn trên những góc tường cũng được khắc đến tinh xảo. Đại sảnh của khách sạn rộng lớn cùng các nhân viên quản lí cũng rất nhiệt tình, có thể nói, khách sạn này dành riêng cho những người giàu có thường hay lui tới bàn chuyện công tác chính trị cần phải qua đêm, hoặc là các minh tinh nổi tiếng sau khi chạy show không có chỗ nghỉ ngơi liền tạm ở nơi này cho đến hôm sau.
Giá của một phòng bình thường rất đắt, phòng vip lại càng đắt gấp hai lần. An ninh trong khách sạn được kiểm soát rất chặt chẽ không bao giờ để cho phóng viên trà trộn vào nắm bắt tình hình. Tiêu Chiến chính là lần đầu được bước vào một khách sạn xa xỉ như thế này, có hơi ngỡ ngàng một chút.
Vương Nhất Bác đi thẳng tới bàn làm việc của nhân viên, rút từ trong túi áo khoác ra một tấm thẻ màu xám đặt lên bàn.
"Một phòng vip. Một đêm."
Nhân viên nghe xong liền hiểu ý rồi gật đầu, nhận lấy tấm thẻ trên bàn quẹt một lần, sau đó trả lại cho Vương Nhất Bác cùng một tấm thẻ mới tinh khác.
"Cảm ơn quý khách, phòng của quý khách ở tầng ba số 234."
Vương Nhất Bác cười khẽ rồi xoay người dẫn Tiêu Chiến bước vào trong thang máy. Tiêu Chiến lúc này không nhịn được nữa mới cất giọng :
"Vương Nhất Bác! Em dẫn anh đến đây là có ý gì, mau buông anh ra!"
"Lát nữa anh sẽ biết."
Cửa thang máy vừa mở ra thì Vương Nhất Bác đã kéo Tiêu Chiến đi đến căn phòng với số 234. Cậu dùng thẻ mà nhân viên vừa đưa cho quẹt lên cửa, cánh cửa được mở ra thì Tiêu Chiến đã bất ngờ vì bị Vương Nhất Bác đẩy vào trong.
Ngay khi cánh cửa kia được khép lại thì cậu đã thô bạo đẩy anh lên giường, Tiêu Chiến còn chưa kịp định thần lại thì hai cổ tay anh đã bị Vương Nhất Bác dùng cà vạt buộc thật chặt, anh cắn răng nén đi tiếng khóc muốn dâng lên từ cổ họng, đau quá.
"Vương Nhất Bác, anh đau..."
"Thế lúc anh nói muốn chia tay anh có nghĩ tôi cũng đau không?"
"Anh xin lỗi..."
Khóe mắt của Tiêu Chiến lúc này rơi xuống một giọt nước nóng hổi trong suốt, Vương Nhất Bác càng nhìn thì dục vọng trong cơ thể lại càng thêm tăng, thật muốn dày vò Tiêu Chiến đến mức anh ta phải khóc lóc xin tha mà.
"Anh liệu có muốn chúng ta sẽ quay lại?"
Vương Nhất Bác nhẹ giọng hỏi, ngón tay vuốt ve theo những đường nét hoàn hảo trên gương mặt của Tiêu Chiến.
"...không...không muốn..."
Tiêu Chiến nhắm chặt đôi mắt không dám nhìn cảnh tượng tiếp theo, có lẽ phân cảnh tiếp theo chính là cảnh Vương Nhất Bác sẽ nâng tay tát anh giống như trong những bộ phim thường ngày. Sau đó sẽ dọa dẫm anh các kiểu nếu như anh không chịu quay lại với cậu...
Nhưng Vương Nhất Bác đã không làm như thế.
"Được, là anh không muốn. Vậy ở đây cùng tôi hết đêm nay, từ ngày mai anh chính thức được tự do."
Dứt lời thì Vương Nhất Bác cúi đầu xuống cắn thật mạnh lên cổ của Tiêu Chiến, anh sững người vài giây rồi mím chặt môi để bản thân không được phát ra âm thanh nào. Mùi máu tươi tràn vào trong miệng của Vương Nhất Bác, biết người kia bắt đầu đau rồi cậu mới khẽ khàng mở miệng ra, đầu lưỡi mềm mại liếm đi vết máu đang lưu lại trên cổ anh.
Tiêu Chiến cảm thấy cổ mình thật đau, nhưng lòng của anh còn đau gấp bội. Vương Nhất Bác từ khi nào lại trở nên mất kiểm soát như vậy, cậu hôm nay dẫn anh tới đây chắc chắn sẽ không buông tha cho anh. Chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đủ khiến anh đau lòng, giọt lệ trên khóe mắt vẫn không ngừng tuôn ra.
Anh chỉ mong mọi chuyện có thể nhanh chóng kết thúc.
Vương Nhất Bác, anh thật sự hối hận. Ngay từ đầu anh không nên chấp nhận em để rồi mọi chuyện phải kết thúc trong đau khổ như thế này.
Lớp áo sơ mi màu trắng tinh khiết của Tiêu Chiến đang dần dần được Vương Nhất Bác cởi bỏ từng nút một, thân thể anh không ngừng run rẩy trước những cái chạm nhẹ từ ngón tay cậu.
Sau khi lớp áo hoàn toàn được cởi ra thì thân hình tuyệt đẹp hiện lên trước mắt Vương Nhất Bác, làn da trơn mịn cùng hai đóa thù du hồng hào đang nhấp nhô theo nhịp thở của Tiêu Chiến khiến cậu không kìm chế nổi mà gầm lên một tiếng.
Vương Nhất Bác cậu chính là đang cực kì khó chịu, bộ dáng câu dẫn này của anh ta rốt cuộc người kia đã từng được thấy qua?
Càng nghĩ Vương Nhất Bác càng không kìm được chính mình muốn khiến Tiêu Chiến phải thống khổ rên rỉ cầu xin cậu, vật cứng ở giữa chân đột nhiên trướng lên làm Vương Nhất Bác không nhịn được nữa, khóe miệng của cậu hơi nhếch lên rồi hướng đến hai điểm hồng nhỏ mà cắn mút, Tiêu Chiến nhất thời rên lên một tiếng, sau đó mới nhận ra hành động khi nãy của mình đã làm cho Vương Nhất Bác hứng đến mức nào liền im bặt.
Hai điểm hồng nhỏ trước ngực bị cậu chơi đùa đến khi sưng đỏ mới chịu buông tha, dấu răng vẫn còn in lại trước ngực khiến Tiêu Chiến ngại ngùng không dám đối diện với Vương Nhất Bác, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp hơn bình thường.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tiêu Chiến, đầu lưỡi đưa vào trong khoang miệng của anh mà càn quét điên cuồng, hơi men trong miệng của Vương Nhất Bác truyền qua miệng Tiêu Chiến khiến anh cũng có chút mê loạn, mùi vị ngọt ngào của đối phương cùng mùi men rượu thật dễ làm người khác điên đảo.
Bàn tay không an phận của Vương Nhất Bác cũng dần trượt xuống quần Tiêu Chiến, rất nhanh sau đó quần của anh cũng được cởi ra để lộ đôi chân thon dài tuyệt mỹ, ngón tay chạm vào hạ thân đang ***** *** ở giữa chân anh rồi vuốt ve lên xuống. Thẳng đến khi nụ hôn vừa dứt thì Tiêu Chiến đã xuất ra trong lòng bàn tay cậu, gương mặt ửng đỏ cùng hơi thở dồn dập đã khiến Vương Nhất Bác tâm trí mơ hồ đảo loạn.
Vương Nhất Bác lật người Tiêu Chiến lại để anh nằm sấp xuống, bờ mông căng tròn trắng nõn được nâng lên hiện ra trước tầm mắt cậu, vật cứng giữa chân trướng đến phát đau. Cậu liền không do dự mà xông thẳng vào bên trong, hậu huyệt bỗng nhiên được lấp đầy khiến Tiêu Chiến không phản ứng kịp, không bôi trơn, cứ như thế mà tiến tới.
Từng cú thúc mạnh mẽ từ vật cứng của Vương Nhất Bác làm Tiêu Chiến khó mà kìm được âm thanh muốn phát ra từ cổ họng, môi dưới bị anh cắn đến suýt bật máu. Có chết anh cũng kiên quyết không rên thành tiếng, anh không muốn Vương Nhất Bác phải vì anh mà đau khổ như thế này nữa, dày vò anh ra sao cũng được, chỉ cần cậu cảm thấy thỏa mãn, có chết anh cũng cam lòng.
"Chậm một chút...ưm...đau..."
Tiêu Chiến khẽ cất giọng, hậu huyệt như bị xé toạc ra khi Vương Nhất Bác cứ đi vào sâu như thế, giống như cậu đang hận chính mình không thể đâm thủng anh, nhưng lời nói của anh có vẻ như chẳng có chút tác dụng nào. Cậu cứ thô bạo như vậy chẳng đáp lời, Tiêu Chiến cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng từng cơn đau truyền đến, chẳng muốn than vãn lấy một câu.
Vương Nhất Bác cứ như thế mà ra ra vào vào một cách thô bạo, cho đến khi cả hai gần tới đỉnh điểm thì Tiêu Chiến như cảm nhận được điều gì đó, anh vội hét lên :
"Vương Nhất Bác! Mau ra ngoài, không được ra bên trong!!"
Tiêu Chiến vừa dứt lời thì một cỗ nóng rực từ trong hậu huyệt truyền đến, Vương Nhất Bác không nghe lời, đẩy hết tinh hoa của cậu vào sâu bên trong lỗ nhỏ của Tiêu Chiến, hoàn toàn không một chút bận tâm đến lời căn dặn của ai kia.
"Vẫn chưa đủ, đêm nay còn dài, anh cứ từ từ mà tận hưởng."
Tiêu Chiến cơ hồ nghe được thì cổ họng bỗng nghẹn lại, Vương Nhất Bác cư nhiên...vẫn còn muốn tiếp tục sao?
Nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, anh thật sự ngay lúc này muốn một dao đâm chết chính mình cho xong, đau đớn như vậy, mà không thể kết thúc ngay bây giờ, vì sao anh lại không biết Vương Nhất Bác là loại người thù lâu như vậy, nếu ngay từ đầu biết được, đã không muốn dây dưa.
Hiện tại thì hay rồi, lời nói khi nãy anh vừa thốt lên, cậu ấy hoàn toàn không để tâm, cái thân thể này, không bao lâu nữa anh lại phải vì nó mà bỏ nghề...
Vương Nhất Bác xoay người Tiêu Chiến, để anh mặt đối mặt với mình, cậu hôn lên xương quai xanh của anh, lưu lại vài dấu hôn đỏ sậm cùng nhiều dấu răng chèn ép lên nhau, vật cứng ở giữa chân một lần nữa đâm sâu vào hậu huyệt, Vương Nhất Bác đặt anh ngồi lên đùi mình. Ở tư thế này, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được thứ to lớn kia đang từng chút từng chút một khuấy đảo bên trong, mang đến nhiều đợt khoái cảm khác nhau cho cả hai.
Vương Nhất Bác cười lạnh, bàn tay không thủ hạ lưu tình mà nắm chặt gáy của Tiêu Chiến đẩy cả hai vào nụ hôn sâu, Tiêu Chiến tâm trí lúc này mơ hồ cùng rối loạn, hoàn toàn không thể tập trung suy nghĩ được điều gì, đành mặc cho Vương Nhất Bác tùy ý sử dụng để thỏa mãn nhu cầu của bản thân, không nửa lời oán trách.