Fanfic Bác Chiến | Bác Sĩ Tiêu Mau Nhìn Em
|
|
Chương 27:Nhận ra chân tình
Trong phòng thay đồ vang lên tiếng nước chảy... -"Này,đây là lần đầu tiên tôi thấy Tiêu lão sư mất bình tĩnh như vậy đấy ,cũng may là anh ấy cuối cùng cũng bình tĩnh để cứu bác sĩ Vương " Quách Thừa nghe Trịnh Phồn Tinh bên cạnh nói, gương mặt biểu cảm có chút trầm ngâm, đưa tay khóa vòi nước đang chảy lại . -"Có lẽ đối với chúng ta là nhìn thấy lần đầu tiên nhưng đối với bác sĩ Tiêu, tôi nghĩ đây là lần thứ hai anh ấy rơi vào trường hợp như vậy " -"Thứ hai sao?phải không đó,bác sĩ Tiêu làm việc nguyên tắc và chuyên nghiệp như vậy tôi còn nghĩ lần này anh ấy phản ứng như vậy là do bác sĩ Vương theo anh ấy lâu ngày, một tay anh ấy dạy dỗ nên ít nhiều cũng coi là thân thiết đi"_Trước sự ngạc nhiên của bác sĩ Trịnh,Quách Thừa bên cạnh cũng chậm rãi nói tiếp. -"Tôi cũng không rõ chỉ nghe loáng thoáng đâu đó năm xưa lúc bác sĩ Tiêu mới vào đây chưa bao lâu đã phải tiếp nhận một ca phẫu thuật tim mạch vô cùng phức tạp, còn nghe nói đó là ba của anh ấy nữa. Bác sĩ Tiêu vì không khống được cảm xúc của mình để thời gian trôi qua vô ích dẫn đến cái chết đáng tiếc ấy " Nói đến đây Quách Thừa khẽ thở dài,ai cũng có lúc mắc sai lầm ở thuở chập chờn bước vào nghề,nhưng cái sai lầm thời điểm đó có lẽ sẽ ám ảnh bác sĩ Tiêu cả một đời vẫn không sao nguôi được. -"Thật? Thảo nào anh ấy lại lúc nào cũng nghiêm khắc như vậy, có phải hay không chính là muốn chúng ta cũng như bản thân anh ấy không lập lại sai lầm năm xưa? " -"Phải, đó là lý do dù có bị mắng đến đâu, Tiêu lão sư vẫn chính là vị tiềm bối tuyệt vời nhất trong lòng tôi " Tại phòng hồi sức.... Trong căn phòng yên tĩnh nhẹ nhàng vang lên tiếng thở dài,Tiêu Chiến nắm lấy bàn tay to lớn của người kia nhìn đến lưu luyến không rời mắt. Rốt cuộc thì anh cũng đã cứu được cậu, cũng thật may rằng anh đã cứu được cậu. Thật ra sau cuộc phẫu thuật vừa rồi, chính bản thân anh đã hiểu ra được rất nhiều điều. Trước nay anh cầm dao không ít, có bệnh nhân còn bị nặng đến mức đáng thương nhưng anh vẫn có thể tiến hành một cách vô cùng bình tĩnh và trơn tru .Vậy mà lúc nãy khi thấy người nằm đó là cậu, anh thật sự không sao bình tĩnh được, và xém chút nữa lại khiến bản thân mình gục ngã. Biết bao nhiêu hình ảnh thảm kịch bi thương khi xưa ùa về, lúc đó anh đã biết hóa ra cậu bạn nhỏ này đối với anh từ lúc nào đã có một vị trí vô cùng quan trọng rồi. Anh nhớ về đoạn ký ức xa xưa ấy bởi vì anh đang sợ,nỗi sợ giống như năm đó bất lực đánh mất một người quan trọng mà đối với mình còn hơn cả mạng sống. Anh không nghĩ sẽ có một ngày,sẽ có một người chiếm giữ vị trí quan trọng trong lòng anh ngoài ba,cho đến khi nam nhân này xuất hiện. Cậu ấy vô tư, lương thiện lại vô cùng nhiệt huyết, cậu ấy phá vỡ bức tường phòng bị mà suốt bao nhiêu năm qua anh đã vất vả dựng lên. Cậu ấy khiến cho anh mỗi ngày bên cạnh cậu đều vô cùng vui vẻ và thoải mái ,không cần phải đeo lớp vỏ bọc nhạt nhẽo khô khan kia nữa. Thấp thoáng trôi qua,cũng đã được một thời gian rồi nhỉ? Bây giờ nhìn lại, chữ "Yêu " ở trong tim đã khắc rõ lên từ lúc nào rồi. Anh là người nhìn tình cảm bằng lí trí và cảm nhận tình cảm bằng trái tim nên anh biết được loại tình cảm anh dành cho cậu chắc chắn rất đặc biệt, đó chính là tình yêu, một tình yêu đôi lứa. Hiện tại bây giờ anh cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ,loại tình yêu mưa dầm thấm lâu này bình thường thì không sao nhưng khi đột nhiên phát hiện ra rồi lại nồng nàn sâu đậm khôn nguôi. Anh cũng biết hiện tại ánh mắt bản thân nhìn cậu có bao thay đổi,tình cảm hết thảy đều thể hiện ra ngoài, nhìn người trước mặt nhìn đến thâm tình. Nhưng có lẽ.....đối với anh,tình cảm này ,vẫn nên giữ trong lòng thì hơn. Vì sao ư?Vì Nhất Bác còn quá trẻ, cậu ấy còn tương lai và sự nghiệp của chính mình phía trước .Suốt thời gian qua,anh thấy được Nhất Bác vốn rất thông minh lại tiếp thu tốt ,chỉ có đôi lúc hơi cứng đầu một chút mà thôi.Nếu như anh công khai thổ lộ với cậu, thì cậu có chấp nhận không? Xã hội này có chấp nhận không ?với cái tình yêu kiêng kỵ này của anh?Nhất Bác còn tương lai dài đang chờ cậu ấy, chi bằng anh chứ tiếp tục vờ như không biết, ở bên cạnh lo lắng chỉ bảo cậu ấy, để cậu ấy sau này có thể trở thành một người bác sĩ thật xuất sắc ,người người kính nể .Nhất Bác thành tài,anh cũng sẽ rất vui. Nhẹ đưa tay vuốt ve gương mặt điển trai đang an tĩnh nhắm mắt , khuôn mặt tuấn mỹ này thật khiến người khác muốn khắc mãi trong tim,có lẽ dù thế nào đi chăng nữa,thì anh cũng sẽ mãi ở ngay đây, ở ngay phía sau này,lẳng lặng dõi theo cậu mà thôi . Nhất Bác, tình cảm này của tôi, tôi sẽ giữ trong lòng.Cậu không biết, không hiểu cũng chẳng sao cả,cậu vui là được rồi.
|
Chương 28:Lời hứa
-"Ưm...." Trong bóng tối dày đặc chợt hiện ra luồng ánh sáng chói lóa,mi mắt Vương Nhất Bác khẽ động rồi chậm rãi mở ra.Điều đầu tiên cậu nhận thức được đó là mình đang nằm trên giường bệnh và điều tiếp theo đó chính là....cậu, vẫn còn sống. Xem ra vụ va chạm lần này khá nặng nhỉ,tay chân cậu điều bị băng bó hết rồi, đến muốn cử động một chút cũng không nổi nữa. Bộ phận hiện tại cậu có thể di chuyển linh hoạt nhất chính là các đầu ngón tay,Vương Nhất Bác nhẹ cử động chúng một lúc thì phát hiện dường như bên tay phải cậu giống như có một cái gì đó ấm ấm bao lấy và kiềm lại thì phải. Gương mặt với phần đầu bị băng vải trắng cố gắng nhích từng chút nhìn qua,thì cậu chợt thấy anh.Bác sĩ Tiêu nằm ngủ quên ngay bên cạnh và tay anh đang nắm lấy tay của cậu. Cậu không biết vì sao anh ấy lại xuất hiện ở đây nhưng điều này thật sự khiến cậu rất là vui,bàn tay nhỏ nhỏ kia cầm lấy tay cậu nhưng cũng không thể bao được hết khiến cậu thật sự muốn dùng sức mà nắm lại cho thật chặt đi,mãi mãi cũng không buông tay ra.Chỉ tiếc là đến bây giờ, có muốn cũng thật sự khó mà thực hiện . Tiêu Chiến đang thiếp đi dường như cảm nhận được có ai nhìn mình thì giật mình mở mắt. Anh vẫn chưa hề biết rằng cậu đã tỉnh mà chỉ bật người ngồi dậy sau đó vươn vai một cái. -"Tiêu lão sư mệt lắm sao?" Âm thanh vang lên vừa nhẹ nhàng lại vừa trầm ấm, có chút ôn nhu xem lẫn cưng chiều. Tiêu Chiến sững sốt quay lại thì thấy Vương Nhất Bác nhìn anh khóe môi khẽ cong lên. "Cậu tỉnh từ lúc nào vậy? " -"Chỉ mới đây thôi, nhìn anh có vẻ mệt mỏi quá vậy? mắt cũng bị đỏ nữa kia kìa " -"Cậu còn nói? Còn không phải tại cậu? Cậu bao nhiêu tuổi rồi chứ ?còn hành động trẻ con như vậy, tìm một chút không được thì phải biết về, qua đường phải nhìn trước nhìn sau chứ? Cậu có biết nếu bị nặng một chút nữa thì có trời mới cứu được cậu không?"_Tiêu Chiến không nhịn được đem hết thảy vui mừng, lo lắng, sợ hãi ,yêu thương mắng thành một tràn dài xối xả. Vương Nhất Bác im lặng nghe anh mắng một hồi,mắt nhẹ rủ xuống ,giọng nói có chút ủy khuất nhưng vẫn vô cùng kiên định. -"Đệ không phải trẻ con,đệ thật sự là muốn đi cùng anh,hai vé xem phim kia cũng không phải bác sĩ Quách tặng đâu mà là chính đệ mua.Chỉ là....chỉ là lúc trở về bất cẩn một chút nên....." Tiêu Chiến nhìn biểu hiện thương tâm của người kia,trong tâm không khỏi xót xa, đương nhiên cũng không thể nỡ mắng cậu thêm nữa đành hạ giọng cho qua. -"Thôi được rồi nhưng lần sau phải cẩn thận hơn biết không? " -"Đệ biết rồi, mà đệ cũng đã làm được điều kiện của Tiêu lão sư rồi, nên Tiêu lão sư phải thực hiện lời hứa với đệ đó, không được nuốt lời " Trước sự cố chấp trẻ con của người kia,khóe môi của anh không tự chủ được nhẹ cong lên, mi tâm khẽ động lung lay mềm mại, ánh mắt âm trầm nhìn cậu, nhẹ tựa như không. -"Muốn tôi thực hiện lời hứa, cậu trước tiên hãy hồi phục trước đã"_Vừa dứt lời, anh cười cười xoay người rời đi,có lẽ anh nên đem gì đó cho cậu ăn một chút.Còn Vương Nhất Bác ở lại trong phòng trong lòng vui vẻ đến nở hoa, trong đầu không ngừng tưởng tượng đến viễn cảnh vui vẻ ngày hôm đó mà hạnh phúc tràn ngập trong khóe mắt, cậu thật sự sắp vui đến phát điên rồi a~ Và thế là những ngày sau đó,đối với Nhất Bác mà nói chính là những ngày tháng hạnh phúc nhất từ trước đến nay mà cậu có, bởi vì Tiêu Chiến chính là đã gần như ở bên cạnh cậu 24/24,chăm sóc cho cậu cùng cậu trò chuyện xem phim, những lúc trong phòng bệnh nhàm chán đều là nhờ có anh bên cạnh mà không khí vui tươi hơn hẳn. Tiêu lão sư quả thật rất tỉ mỉ chăm sóc cậu vô cùng chu đáo, nếu nói điều này ra chắc chắn sẽ bị anh ấy mắng cho một trận nhưng thật sự đã từng có lúc cậu mong mình mãi như thế này, không trở lại như trước kia cũng được ,để có thể tận hưởng sự dịu dàng này từ anh .Thật điên rồ phải không? Chịu thôi, biết làm sao được, tình cảm ngày càng chồng chất ,cậu thật sự sắp yêu anh ấy....đến điên rồi.
|
Chương 29: chăm sóc
*Cạch * -"Này,từ từ thôi "_Tiêu Chiến lên tiếng khẽ nhắc nhở, lấy thân mình làm chỗ dựa để cho cậu có thể tựa vào mà bước đi.Suốt thời gian qua anh chăm quá tốt nên sức khỏe của Nhất Bác hồi phục rất nhanh,tuy bây giờ chưa gọi là hoàn toàn khỏe mạnh nhưng cậu cũng có thể đi lại từng bước nhỏ nhỏ và tháo được băng tay rồi. Hiện tại anh và cậu chính là đang ở nhà của Vương Nhất Bác, hôm nay cậu được xuất hiện nên anh đưa cậu về nhà,đáng ra là sẽ bị giữ ở lại bệnh viện thêm một thời gian nhưng vì cậu than thở với anh rằng ở đó quá ngột ngạt nên anh dành kiểm tra cho cậu thật kĩ càng một lần nữa mới đồng ý để cậu về nhà.Tiêu Chiến chậm rãi dìu cậu vào phòng, giúp cậu nằm trên giường ngay ngắn,đắp chăn cẩn thận mới hài lòng hướng ra ngoài. -"Cậu nằm nghỉ ngơi đi tôi làm chút gì đó cho cậu ăn " Nhất Bác mở miệng định nói gì đó nhưng lời chưa kịp thốt ra thì anh đã vọt ra ngoài mất rồi. Thật kì lạ, anh ấy vốn không biết nấu ăn mà ,sau hôm nay lại cao hứng nấu cho cậu vậy? 20 phút sau.... *Cạch.....cạch * *Xoảng * *Bộp....bộp.....bộp* Chuỗi âm thanh ngày một dày đặc hơn khiến cậu trong phòng đổ cả mồ hôi,trong lòng lo lắng không thôi, định bụng vén chăn đứng dậy xem sao thì Tiêu Chiến đã xuất hiện với tô cháo nóng hổi trên tay. -"Đây, cậu ăn đi cho nóng " Anh nói rồi liền cẩn thận đặt xuống bàn cho cậu. Nhất Bác đưa mắt nhìn tô cháo sau đó nhìn anh. -"Là anh làm?" -"Chứ cậu nghĩ ai?tôi thấy trong tủ lạnh còn rất nhiều thực ăn nên lấy ra một ít nấu cháo cho cậu đó,nếm thử xem sao" Vương Nhất Bác mỉm cười đưa tay lấy một muỗng cháo đưa trên miệng, Tiêu Chiến căng thẳng mắt nhìn cậu không rời chờ đợi biểu hiện của cậu, đến khi nụ cười của Nhất Bác dần hiện ra trong tầm mắt. -"Woa Chiến ca thật có khiếu nấu ăn nha,ngon lắm luôn " -"Thật? "_Ngon thật sao?đây là lần đầu tiên anh nấu đó,cứ tưởng là sẽ không được như mong đợi chứ. -"Thật mà,rất hợp khẩu vị của đệ "_Vương Nhất Bác tỏ vẻ vô cùng hài lòng ăn thêm vài muỗng nữa, lúc này anh mới thích thú cất lời. -"Vậy thì tốt rồi, tôi còn tưởng sẽ không thành công cơ,nào để tôi thử xem" Anh nóng lòng muốn thử một chút, trong giây phút thoáng qua anh thấy nét mặt Nhất Bác có chút thay đổi, động tác như muốn ngăn cản anh nhưng không kịp, cháo đã được đưa vào miệng.... *Phụt * -"Cái gì thế này, mặn quá đi mất.... Khụ...khụ...khụ" Tiêu Chiến bị vị mặn nồng đậm bất ngờ ập tới khiến anh ho khan một trận đến mặt mày đều đỏ gay. Nhất Bác hoảng hốt đưa anh cốc nước trên bàn,giúp anh uống vào một ngụm còn thuận tay vỗ nhẹ lưng. -"Anh không sao chứ?" -"Khụ...khụ....cậu...cậu bị mất vị giác à,mặn thế này còn ăn được? "_Có lẽ là do anh lúc nãy để gia vị hơi quá tay mới thành ra khó ăn thế này. -"Không sao, đệ thấy ngon lắm mà" Cậu mỉm cười trấn an anh nhưng Tiêu Chiến sau khi ho xong một trận liền nhất quyết đoạt lấy tô cháu muốn mang đi. -"Không được, cậu ăn hết nhiêu đây chắc chắn nhập viện lại mất ,để tôi đi nấu lại " Anh vừa định xoay người rời đi tức thì cổ tay bị cậu gắt gao nắm lấy, anh nhìn lại thì thấy tầm mắt Nhất Bác hướng nhìn vào bàn tay anh,ngón tay của cậu nhẹ xoa lên vết thương trên ngón trỏ của anh. -"Đệ từ nhỏ ăn thiếu thốn quen rồi, đệ ăn sao cũng được mà ,thật đấy! anh đừng nấu nữa, đừng để mình bị thương.... "_Đệ sẽ rất đau lòng đó, có biết không? Những lời này thật sự muốn thổ lộ với anh nhưng không đủ can đảm, chỉ có thế nói lời chưa trọn vẹn như thế này thôi. Lúc nãy khi anh vừa bước vào cậu đã nhìn thấy vết thương đó rồi ,anh ấy không giỏi bếp núc đương nhiên không tránh khỏi bị thương ,đó cũng là lý do cậu từ đầu đã nguyện cả đời nấu ăn cho anh ấy, chỉ cần Tiêu lão sư khỏe mạnh và bình an,như vậy đã quá đủ rồi. -"Nhưng...nhưng mà cậu cũng không thể ăn như thế này được "_Thấy anh có vẻ quyết tâm, Vương Nhất Bác đành vén chăn đứng dậy, đưa tay cầm lấy tô cháo từ tay anh. -"Đi thôi, đệ sửa lại giúp cho" -"Sửa? Được không? " -"Không chắc, phải thử mới biết được " Nhất Bác nhìn anh mỉm cười tinh nghịch sau đó liền bước ra ngoài cửa, anh còn đang ngơ ngác, thấy cậu di chuyển liền cuống cuồng theo ngay bên canh đỡ cậu vào bếp. Vương Nhất Bác khi vào đến nơi, đem số cháo vừa rồi đổ vào chiếc nồi nhỏ,cho thêm chút nước sau đó nêm nếm lại thật kĩ càng . Anh thì đứng nép bên cạnh để tránh cản trở cậu, nhưng phải công nhận cậu ấy giỏi thật, sửa lại thành phẩm thảm họa của anh một cách vô cùng điêu luyện. -"Nào, thử xem"_Vương Nhất Bác lấy một ít ra đưa đến trước miệng anh,trước đó còn cẩn thận mà thổi nguội đi.Tiêu Chiến tự nhiên mà nếm thử sao đó liền vô cùng kinh ngạc thốt lên . -"Ngon lắm, rất vừa miệng " Cậu bật cười tắt bếp, cẩn thận cho ra hai phần cháo để lên bàn. -"Đệ sửa lại nên không được hoàn hảo cho lắm, ăn tạm vậy, này anh cũng ăn đi"_Nói rồi liền đẩy tô cháo thơm ngát đến trước mặt anh,Tiêu Chiến cũng vui vẻ nhận lấy, hai người cùng nhau ăn vô cùng vui vẻ, anh vừa ăn vừa không ngừng cảm thán,vị cháo này so với lúc nãy của anh quả nhiên là một trời một vực.
|
Chương 30:Ai sẽ rời đi?
-"Cậu nghỉ ngơi cho tốt vào,tôi về đây "_Tiêu Chiến loay hoay mặc chiếc áo khoác sẫm màu ,sau khi dùng xong bữa ăn đó, anh đã tận tình đưa cậu vào phòng rồi mới chuẩn bị ra về, dù sao bây giờ cũng đã trễ rồi, anh còn một số việc ở bệnh viện phải làm cho xong nữa. -"Đợi đã,anh cầm lấy " Nhất Bác gọi anh lại, chìa ra trước mặt anh một chiếc chìa khóa nhỏ nhỏ màu bạc lấp lánh . -"Cậu đưa tôi chìa khóa làm gì?" -"Đây là chìa khóa dự phòng, dù sau thời gian sắp tới đệ cũng phải nhờ vào anh chăm sóc giúp mà, anh giữ một chìa để dễ ra vào như vậy sẽ tiện hơn. " -"Ừm như vậy cũng được"_Suy nghĩ một chút cảm thấy cậu nói cũng có lý nên anh liền nhận lấy chìa khóa kia và móc vào cẩn thận sau đó mới tạm biệt cậu mà ra về. Khi trong căn phòng chỉ còn mình cậu, Nhất Bác mới chậm rãi tựa người vào thành giường, ngón tay đưa một chiếc khác hệt như cái anh vừa cầm lúc nãy, lên ngang tầm mắt, khóe môi nhẹ cong lên. Tiêu Chiến, căn nhà nhỏ này của đệ chỉ có hai chìa,một chìa đệ giữ ,chìa còn lại liền giao cho anh,tấm chân tình thế này, còn không đủ rõ ràng sao? Và thế là thời gian cứ như thế thấm thoát trôi qua cũng đã gần một tháng, hiện tại Vương Nhất Bác đã hoàn toàn khỏe mạnh và cậu có thể đến bệnh viện làm việc lại bình thường rồi. Buổi hẹn xem phim ngày hôm đó cũng đã được anh thực hiện, mặc dù chỉ là buổi xem phim thông thường nhưng cũng đủ làm cậu tâm can vui vẻ rồi .Suốt thời gian qua cậu thấy được anh là một con người rất đáng yêu và cũng vô cùng ngọt ngào, cậu đã từng ví anh như cơn gió mùa hạ , thoáng qua nhẹ nhàng như vẫn nồng nàn trong tâm trí. Có lẽ cậu đã đoán đúng, con người trước kia quả thật không phải con người thật sự của anh,cậu không biết vì cái gì mà anh lại phải dựng lên nó nhưng cậu thấy vui vì hiện tại anh có thể thoải mái mà sống thật với chính mình rồi . Bây giờ đã là 2 giờ chiều , anh và cậu cùng với ba các sĩ khác đang ở phòng chung trò chuyện vô cùng vui vẻ, Tiêu Chiến tuy không nói quá nhiều nhưng biểu tình vẫn vô cùng hưởng ứng, mọi người đang bàn về một chuyến đi du lịch sắp tới của khoa. -"Theo tôi là nên đi Nhật Bản, thật muốn một lần đi trên con đường tràn ngập hoa anh đào ấy "_Quách Thừa đang vừa nói vừa bày ra vẻ mặt khao khát thì bị Trịnh Phồn Tinh đánh cho một cái,phản bác. -"Cậu có phải nam nhi không vậy, thật sến súa. Theo tôi là phải đi Thái , đồ ăn ở đó rất ngon" -"Ngon cái đầu cậu chán chết được " -"Cậu nói cái gì đó?" -"Cái gì là cái gì?" Và cứ thế cuộc cải vã lại bắt đầu, ba người cứ cậu một tiếng tôi một tiếng không ai nhường ai.Tiêu Chiến thở dài một hơi lắc đầu bất lực, có phải hay không anh già quá rồi, đôi co kiểu như thế này thật không nói nói nổi nữa. Trái ngược với biểu hiện của anh,Nhất Bác xem chừng vô cùng hứng thú,cười đến sáng lạng góp vui. -"Hay đi Phần Lan đi,ở đó có cực quang rất đẹp " Ba người kia nghe thấy còn đang ngơ ngác thì anh đã quay sang nhìn cậu. -"Cực quang? Cậu thích ngắm cực quang sao? Trùng hợp thật, tôi cũng rất có hứng thú đó" -"Thật sao? Vậy tốt quá, đệ và anh cùng đi" Tiêu Chiến lúc đầu có chút ngạc nhiên nhưng sau đó cũng khôi phục lại bình thường,mặt mang ý cười, liếc cậu một cái. -"Đang bàn đi cả khoa mà,cái gì mà tôi và cậu chứ,đồ ngốc " -"À phải ha,phải ha"_Vương Nhất Bác cười cười gãi đầu, cũng không thể trách cậu được a~ ban đầu cậu vui vẻ như vậy vì sẽ được đi chơi cùng anh thôi nên mới lỡ lời nói ra như thế. Trịnh Phồn Tinh đang đôi co với hai người kia ánh mắt bất chợt nhìn về phía Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Tuy cậu cũng biết ,dạo gần đây mối quan hệ giữa bác sĩ Vương và Tiêu lão sư vô cùng thân thiết nhưng nhìn hai người họ cứ nói với nhau vài câu nho nhỏ,sau đó lại mỉm cười mờ ám như vậy và còn ánh mắt thì vô cùng có vấn đề a~Cậu không biết nên giải thích thế nào nữa tóm lại là rất rất có vấn đề. *Cạch * Tiếng mở cửa bất ngờ vang lên khiến mọi người trong phòng nhất thời dừng lại, cánh cửa bật mở,Uông Trác Thành từ bên ngoài bước vào ,nhẹ nhàng nở nụ cười . -"Chào mọi người, tôi có làm phiền mọi người không? " -"Không đâu viện trưởng "_Vương Nhất Bác lập tức cười xua tay.Thấy vậy hắn mới hài lòng mà gật đầu. -"Như vậy thì tốt quá, hôm nay tôi ghé qua đây là có chuyện quan trọng muốn thông báo với mọi người...."_Uông Trác Thành dừng lại một chút, tất cả người trong phòng đều im lặng và hướng về phía hắn_"Thực ra dự án bệnh viện Engel ở Mỹ của ba tôi đã hoàn thành hơn một tháng rồi, đây là dự án ông đặt rất nhiều tâm huyết nên ông muốn tôi sẽ trở về Mỹ giúp ông điều hành nó,sắp tới đây sẽ có người thay vào chiếc ghế viện trưởng này của tôi và tiếp tục giúp đỡ các vị nên các vị cũng đừng quá lo lắng. Còn một điều nữa, hiện tại bệnh viện Engel rất cần đội ngũ bác sĩ có thực lực đến làm việc , nên tôi đã đệ nghị với ba có thể đưa một bác sĩ nữa cùng tôi sang Mỹ điều hành bệnh viện và đương nhiên người đó sẽ được hưởng quyền lợi xứng đáng. "
|
Chương 30:Ai sẽ rời đi?
-"Cậu nghỉ ngơi cho tốt vào,tôi về đây "_Tiêu Chiến loay hoay mặc chiếc áo khoác sẫm màu ,sau khi dùng xong bữa ăn đó, anh đã tận tình đưa cậu vào phòng rồi mới chuẩn bị ra về, dù sao bây giờ cũng đã trễ rồi, anh còn một số việc ở bệnh viện phải làm cho xong nữa. -"Đợi đã,anh cầm lấy " Nhất Bác gọi anh lại, chìa ra trước mặt anh một chiếc chìa khóa nhỏ nhỏ màu bạc lấp lánh . -"Cậu đưa tôi chìa khóa làm gì?" -"Đây là chìa khóa dự phòng, dù sau thời gian sắp tới đệ cũng phải nhờ vào anh chăm sóc giúp mà, anh giữ một chìa để dễ ra vào như vậy sẽ tiện hơn. " -"Ừm như vậy cũng được"_Suy nghĩ một chút cảm thấy cậu nói cũng có lý nên anh liền nhận lấy chìa khóa kia và móc vào cẩn thận sau đó mới tạm biệt cậu mà ra về. Khi trong căn phòng chỉ còn mình cậu, Nhất Bác mới chậm rãi tựa người vào thành giường, ngón tay đưa một chiếc khác hệt như cái anh vừa cầm lúc nãy, lên ngang tầm mắt, khóe môi nhẹ cong lên. Tiêu Chiến, căn nhà nhỏ này của đệ chỉ có hai chìa,một chìa đệ giữ ,chìa còn lại liền giao cho anh,tấm chân tình thế này, còn không đủ rõ ràng sao? Và thế là thời gian cứ như thế thấm thoát trôi qua cũng đã gần một tháng, hiện tại Vương Nhất Bác đã hoàn toàn khỏe mạnh và cậu có thể đến bệnh viện làm việc lại bình thường rồi. Buổi hẹn xem phim ngày hôm đó cũng đã được anh thực hiện, mặc dù chỉ là buổi xem phim thông thường nhưng cũng đủ làm cậu tâm can vui vẻ rồi .Suốt thời gian qua cậu thấy được anh là một con người rất đáng yêu và cũng vô cùng ngọt ngào, cậu đã từng ví anh như cơn gió mùa hạ , thoáng qua nhẹ nhàng như vẫn nồng nàn trong tâm trí. Có lẽ cậu đã đoán đúng, con người trước kia quả thật không phải con người thật sự của anh,cậu không biết vì cái gì mà anh lại phải dựng lên nó nhưng cậu thấy vui vì hiện tại anh có thể thoải mái mà sống thật với chính mình rồi . Bây giờ đã là 2 giờ chiều , anh và cậu cùng với ba các sĩ khác đang ở phòng chung trò chuyện vô cùng vui vẻ, Tiêu Chiến tuy không nói quá nhiều nhưng biểu tình vẫn vô cùng hưởng ứng, mọi người đang bàn về một chuyến đi du lịch sắp tới của khoa. -"Theo tôi là nên đi Nhật Bản, thật muốn một lần đi trên con đường tràn ngập hoa anh đào ấy "_Quách Thừa đang vừa nói vừa bày ra vẻ mặt khao khát thì bị Trịnh Phồn Tinh đánh cho một cái,phản bác. -"Cậu có phải nam nhi không vậy, thật sến súa. Theo tôi là phải đi Thái , đồ ăn ở đó rất ngon" -"Ngon cái đầu cậu chán chết được " -"Cậu nói cái gì đó?" -"Cái gì là cái gì?" Và cứ thế cuộc cải vã lại bắt đầu, ba người cứ cậu một tiếng tôi một tiếng không ai nhường ai.Tiêu Chiến thở dài một hơi lắc đầu bất lực, có phải hay không anh già quá rồi, đôi co kiểu như thế này thật không nói nói nổi nữa. Trái ngược với biểu hiện của anh,Nhất Bác xem chừng vô cùng hứng thú,cười đến sáng lạng góp vui. -"Hay đi Phần Lan đi,ở đó có cực quang rất đẹp " Ba người kia nghe thấy còn đang ngơ ngác thì anh đã quay sang nhìn cậu. -"Cực quang? Cậu thích ngắm cực quang sao? Trùng hợp thật, tôi cũng rất có hứng thú đó" -"Thật sao? Vậy tốt quá, đệ và anh cùng đi" Tiêu Chiến lúc đầu có chút ngạc nhiên nhưng sau đó cũng khôi phục lại bình thường,mặt mang ý cười, liếc cậu một cái. -"Đang bàn đi cả khoa mà,cái gì mà tôi và cậu chứ,đồ ngốc " -"À phải ha,phải ha"_Vương Nhất Bác cười cười gãi đầu, cũng không thể trách cậu được a~ ban đầu cậu vui vẻ như vậy vì sẽ được đi chơi cùng anh thôi nên mới lỡ lời nói ra như thế. Trịnh Phồn Tinh đang đôi co với hai người kia ánh mắt bất chợt nhìn về phía Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Tuy cậu cũng biết ,dạo gần đây mối quan hệ giữa bác sĩ Vương và Tiêu lão sư vô cùng thân thiết nhưng nhìn hai người họ cứ nói với nhau vài câu nho nhỏ,sau đó lại mỉm cười mờ ám như vậy và còn ánh mắt thì vô cùng có vấn đề a~Cậu không biết nên giải thích thế nào nữa tóm lại là rất rất có vấn đề. *Cạch * Tiếng mở cửa bất ngờ vang lên khiến mọi người trong phòng nhất thời dừng lại, cánh cửa bật mở,Uông Trác Thành từ bên ngoài bước vào ,nhẹ nhàng nở nụ cười . -"Chào mọi người, tôi có làm phiền mọi người không? " -"Không đâu viện trưởng "_Vương Nhất Bác lập tức cười xua tay.Thấy vậy hắn mới hài lòng mà gật đầu. -"Như vậy thì tốt quá, hôm nay tôi ghé qua đây là có chuyện quan trọng muốn thông báo với mọi người...."_Uông Trác Thành dừng lại một chút, tất cả người trong phòng đều im lặng và hướng về phía hắn_"Thực ra dự án bệnh viện Engel ở Mỹ của ba tôi đã hoàn thành hơn một tháng rồi, đây là dự án ông đặt rất nhiều tâm huyết nên ông muốn tôi sẽ trở về Mỹ giúp ông điều hành nó,sắp tới đây sẽ có người thay vào chiếc ghế viện trưởng này của tôi và tiếp tục giúp đỡ các vị nên các vị cũng đừng quá lo lắng. Còn một điều nữa, hiện tại bệnh viện Engel rất cần đội ngũ bác sĩ có thực lực đến làm việc , nên tôi đã đệ nghị với ba có thể đưa một bác sĩ nữa cùng tôi sang Mỹ điều hành bệnh viện và đương nhiên người đó sẽ được hưởng quyền lợi xứng đáng. "
|