Đem anh được về đến nhà cũng là quá đỗi khó khăn. Cậu thật không ngờ một con người ôn nhu như vậy, say lên lại là cái dạng quậy đến trời long đất lở.
Dừng chân trước cửa nhà, anh bỗng nhiên ôm chặt lấy cậu. Anh khóc...
"Nhất Bác! Anh vô dụng lắm đúng không? "
"Sao anh lại nói như vậy?"
"Anh... Hức... Tại sao anh không thể vựt dậy được Trịnh thị kia chứ? Tại sao?
Thì ra trong lúc say con người ta luôn không thể che giấu nỗi xúc cảm của bản thân. Anh ấy hiện giờ là vậy, luôn tỏ ra cứng rắn, luôn kiên cường mạnh mẽ thế mà lúc này đây lại yếu lòng mà phơi bày ra hết.
Nhưng anh đâu biết được sự lo lắng của anh lại là vết thương lòng chưa bao giờ khép miệng của cậu.
Ngay cả tiềm thức duy nhất sót lại trong cơn say anh vẫn gọi tên người con gái ấy. Anh vẫn một mực lo cho Trịnh Nhã An, anh chưa bao giờ để cậu vào lòng.
Chua xót. Nối tiếp nhau hằn lên trái tim cậu.
Bây giờ cậu phải trả lời anh làm sao đây
Nói anh là một kẻ ngốc, người yêu thương anh luôn kề cận mà sao anh chẳng chịu đoái hoài.
Hay dùng sự vỡ nát nơi trái tim kia an ủi sự bi thương của anh lúc này.
Lời nói bị ngậm ngùi khóa chặt, cậu chỉ im lặng mà dìu anh vào nhà.
Căn nhà bấy lâu bay bị sự bận rộn của anh bỏ rơi mà dần trở nên hiu vắng. Nó không ấm áp như ngày cậu mới đến nữa.
Đặt gọn anh trên chiếc giường mà ngày nào hai người vẫn thường chơi game và trò chuyện hay thậm chí là ôm trọn nhau ngủ để khỏa lấp sự tổn thương của cậu những ngày giỗ mẹ
Cậu lúc nào cũng vậy, bên cạnh anh là như một bé ngoan lúc nào cũng có thể tươi cười. Nhưng duy chỉ có một ngày cậu không bao giờ cười. Đó là ngày mà mẹ cậu ra đi
Ngày ấy đến trong sự trống vắng của tình thương, cậu lủi thủi một mình, không nói, không cười, không khóc mà chỉ ngẩn ngơ bên ngôi mộ nhỏ in hằn lên bóng dáng của người phụ nữ đầy vẻ dịu hiền.
Nhưng ngày đó anh bước đến, anh không nói gì, anh chỉ ngồi đó. Anh cùng cậu tay đan tay như truyền thêm sự ấm áp. Anh ôm trọm cậu vào lòng như vòng tay ấm áp của một người mẹ hiền. Và anh cứ thế như một thiên thần cứu rỗi cuộc đời cậu
Hôm nay vẫn căn phòng này, vẫn cách bày trí ấy và vẫn hai con người như vậy
Nhưng người cần an ủi lúc này là anh
Anh là lần đầu tiên khóc như một đứa trẻ
Nước mắt của sự trân trọng kia rơi không phải vì cậu
Tâm đau nhưng sao nói thành lời
-------
Mùi thức ăn phả ngay vào mũi đánh thức khướu giác đang say mộng vàng của ai kia.
Đi theo tiếng gọi của sự quen thuộc, anh yên vị ngồi vào bàn ăn
Tham lam ngắm lấy chút vụng về của cậu khi lâu ngày chưa xuống bếp
Vẫn mùi hương ấy, sự quen thuộc ấy
Là canh hạt sen
Món tửu của cậu nhóc Vương Điềm Điềm mà ngày xưa anh từng bảo yêu thích
Lòng chợt như reo hò, cậu nhóc này nay đã trưởng thành hơn rồi
Anh nhận ra, anh quan sát được sự lớn lên từng ngày nơi cậu
Anh từng biết cái quá khứ nhuốm màu bi thương nơi cậu
Anh biết nỗi khao khát sự yêu thương của cậu lớn như thế nào
Anh biết lớp vỏ lạnh lùng kia từ đâu mà có
Anh biết tất
Vì thế cho nên anh luôn yêu thương cậu nhóc này.
Anh muốn mang hơi ấm của gia đình đến với cậu, vì thế suốt bao năm nay anh luôn xem cậu như em trai mà bảo ban
Một người say trong hoài niệm, một người lại say vì người kia
Cậu ngồi đấy thẩn thờ như đang suy tư gì đó, hết nhìn anh rồi lại nhìn vào bát canh nóng hổi trước mặt
Ma lực nào xuôi khiến, cậu buông ra một lời nói mà cả đời phải hối hận
"Anh có muốn em giúp đỡ Trịnh gia không?"
"Em có cách giúp sao?" Mắt anh như sáng rỡ lên, ánh hi vọng lóe lên
"Cách sẽ có nhưng em có một điều kiện"
"Điều kiện gì? Em nói đi, anh chắc chắn sẽ làm được"
"Ở bên em đi"
"Em nói gì vậy Nhất Bác? Anh chẳng phải luôn ở bên em sao?"
"Ý em không phải vậy....Em muốn một đổi một"
Ánh mắt anh ngơ ra, anh không hiểu cậu nhóc trước mặt này đang nói gì cả.
"Em nói rõ hơn đi"
"Hẹn hò với em, em sẽ vựt dậy Trịnh gia"
"Em nói gì vậy? Anh là nam em cũng là nam hẹn hò là hẹn hò như thế nào. Em bệnh à Vương Nhất Bác"
Vương Nhất Bác! Hình như từ lúc quen biết nhau đến giờ. Đây là lần đầu tiên anh thẳng thừng gọi tên cậu như vậy.