Số Phận Phần 2
|
|
Đôi mắt vô hồn tìm đường đi trong hành lang tối, nó chợt nheo lại khi nhìn thấy ánh sáng thoát ra trên khung cửa trên trần, đôi tai lắng nghe tiếng bước chân người mỗi lúc một gần, khẽ nhún người, kẻ đào thoát lấy đà bật lên trên không trung rồi nhanh chóng bám vào khung sắt phía trên đầu mình, nghiến răng đẩy nó lên cho thứ ánh sáng tự do tìm đến, kẻ đào tẩu đã lên được mặt đất trước con mắt tức tối của Kibum.
Cần phải trốn, cần phải trốn, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy con mồi trước mặt, xinh đẹp và thuần khiết, giống như hình ảnh đã cài đặt sẵn trong bộ não, hắn lao về hai người vẫn đang ngồi chơi trên chiếc xích đu trong vườn mà không hay nguy hiểm đang đến gần.
“Bắt con tin!”
Tiếng chuông báo động vang lên khiến cho hắn và Hyesung giật mình, vội vàng lao đến chỗ Jaejoong và Junsu đang ngồi trò chuyện nhưng đã quá muộn, kẻ đào thoát đã bắt được thiên thần xinh đẹp.
Chapitre 15 VĨNH BIỆT TÌNH YÊU
Junsu đứng sững lại khi nhìn thấy người thanh niên trước mặt mình, đôi mắt trong veo nhận ra người bạn cũ. Thời gian dù có làm cho con người thay đổi, thời gian có in dấu lên gương mặt khắc khổ, lên mái tóc buồn, lên đôi măt lạnh lùng vô cảm như băng tuyết ấy thì cậu vẫn nhận ra anh, người bạn đã từng thân thiết một thời với Jaejoong, thân đến mức có lẽ đã vượt qua khỏi tình bạn đơn thuần rồi.
“Anh Kangta!”
Đang hết sức kinh ngạc vì sự xuất hiện của Kangta trong ngôi biệt thự của Jung Yunho, Junsu cố gắng sắp xếp những dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình lại khi nhìn người thanh niên đang giữ chặt Jaejoong trong tay. Thời gian chỉ có vỏn vẹn có mười mấy giây, nó qúa ngắn ngủi để cho Junsu kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt cậu.
“Anh…”
Một cảm giác sợ hãi vô hình len lỏi trong tâm trí nhưng Junsu vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh. Trước khi đến biệt thự trắng, cậu đã được Heechul và Woohyuk cảnh báo trước về những sự kì lạ vẫn thường diễn ra trong ngôi nhà khổng lồ của tên trùm mafia tàn nhẫn này rồi, chắc có lẽ đây cũng là một trò đùa của những kẻ sống trong ngôi nhà này thôi bởi khi nãy đi theo Hyesung, cậu thấy một thằng nhóc bị trói trên một tấm gỗ lớn, xung quanh vẫn ghim đầy những con dao nhỏ, tiếp nữa lại một kẻ bị treo trên cây giống như con dơi đang ngủ vậy.
(bình tĩnh nào Junsu! chắc là mấy kẻ này đang hù dọa mình thôi)
Junsu hít một hơi rồi cười méo xệch trước mặt Kangta còn Jaejoong thì chẳng lấy làm vui vẻ gì, cậu cứ đưa đôi mắt ngây ngô lẫn sợ sệt hết nhìn Junsu lại nhìn Kangta, con búp bê trong tay nắm lại ngày một chặt hơn giống như sợ có người lấy mất và một phần cũng sợ sự xuất hiện của người lạ này.
Cùng lúc ấy, từ khắp các khu nhà trong khuôn viên của biệt thự trắng, bọn thuộc hạ của Jung Yunho ngay sau khi nghe thấy tiếng chuông báo động thì lập tức chạy ra ngoài, trên tay chuẩn bị vũ khí để sẵn sàng đối phó với bất kì một sự xâm phạm của một kẻ nguy hiểm nào đấy. Cách đó không xa, Eunhyuk và Sungmin cũng giật mình khi nghe thấy tiêng chuông báo động, hai đứa nó toan chạy đến xem tình hình thế nào nhưng thân thể chúng, một bị trói trên cây, một bị gim vào tấm bia lớn nên không thể nhúc nhích được. Kibum đuổi theo Kangta đến bên ngoài thì sững lại khi thấy anh đang giữ Jaejoong trong tay, nhất thời quát bọn đàn em không được có bất kì hành động gì khi chưa có lệnh nhằm bảo đảm an toàn cho Jaejoong.
“Anh Kangta! đừng đùa nữa, anh Jaejoong khóc rồi kìa”
Junsu chầm chậm tiến lại gần phía Kangta khi nhận ra vẻ sợ hãi bắt đầu hiện lên trên gương mặt Jaejoong. Mồ hôi lấm vã ra trên gương mặt bầu bĩnh của cậu khi thấy xung quanh mình, kẻ thì cầm súng, người thì cầm đao như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống cậu, Jaejoong và cả Kangta vậy. Đùa thì cũng có giới hạn thôi, bọn người đó cũng đâu cần dọa cậu như thế chứ.
Vốn không quen chạm vào người lạ, Jaejoong bị Kangta giữ chặt lại thì thấy vô cùng hoảng sợ, nước mắt bắt đầu chảy ướt hết cả hai bên má, những tiếng khóc âm ỉ cứ thế nghẹn lại nơi cổ họng, Jaejoong thơ ngây sợ nếu khóc to thì sẽ bị một con ma mang đi mất nên cứ thế ôm con búp bê trong tay rồi cúi mặt khóc, phần thân trên bị Kangta giữ chặt, mái tóc đen huyền bị khẩu súng dí sát vào để đề phòng bọn người kia lao tới.
“Kangta! đủ rồi, anh không thấy là anh Jaejoong đang rất sợ sao? bỏ anh ấy ra đi!”
Junsu bắt đầu không còn kiên nhẫn nữa, trò đùa này nên chấm dứt tại đây, dù có muốn giải trí thì cũng không nên lôi anh trai cậu vào chứ, hiện giờ Jaejoong chẳng khác gì một đứa trẻ cả, mà trẻ con thì không hiểu chuyện lắm, cứ thấy quát tháo là sợ tái xanh cả mặt.
“JUNSU! ĐỪNG CÓ LẠI GẦN HẮN!”
Tiếng thét của Hyesung làm gián đoạn bước chân của Junsu, quay đầu lại, cậu nhìn thấy anh và hắn đang hốt hoảng chạy đến, trông hai người này chẳng có vẻ gì như đang đùa cả. Lúc này Junsu mới thấy sợ, cậu hết nhìn Hyesyng rồi lại quay sang nhìn Kangta, trên môi anh ta, một nụ cười được vẽ lên khiến cho toàn thân cậu lạnh toát, nước mắt trên gương mặt Jaejoong cũng chảy ngày một nhiều.
Vừa nhìn thấy Yunho, đôi mắt Jaejoong bỗng mở to hơn, trong đôi mắt đó ánh lên một niềm vui sướng, cậu cứ thế đưa hai tay về phía hắn, con búp bê bằng vải vẫy vẫy một kẻ đang vô cùng hốt hoảng.
“Yunni! Yunni..”
Mới nãy còn khóc đến không dám ngẩng cả mặt lên, thế mà vừa nhìn thấy hắn thì đã tỏ ra vui mừng thế, Junsu không hiểu tại sao anh trai mình lại có thể tin tưởng cái tên vô nhân tính ấy, mải suy nghĩ cậu chẳng để ý Yunho bước qua trước mặt mình từ lúc nào để tiến về phía Kangta. Đang băn khoan với câu hỏi trong đầu nhưng khi nhìn vào tấm lưng ấy, có lẽ Junsu đã tự tìm được câu trả lời. Hyesung cũng đã đến bên cậu khiến cho mọi nỗi sợ hãi theo đó mà bay đi đâu mất, con người anh sao lại đáng tin cậy như thế cơ chứ, ở bên anh thì dù người ta có dí súng vào đầu cậu thì cậu cũng không sợ.
“Kangta! mày đang làm cái gì thế? bỏ cậu ấy ra”
Kibum trợn mắt lên nhìn đàn anh của mình, hình như là Yunho đang nói chuyện với Kangta thì phải nhưng hắn không hiểu trong mái đầu kia đang nghĩ cái gì mà lại đi thương lượng với một kẻ đã bị tẩy não hoàn toàn như thế. Thấy hắn cứ tiến về phía Kangta, tên đàn em trung thành sợ kẻ nguy hiểm ấy sẽ làm cho đàn anh mình mất mạng.
Junsu toan đi theo Yunho nhưng đã bị Hyesung giữ lại, anh lắc đầu rồi kéo cậu lại phía sau để phòng trường hợp Kangta nổi điên mà nhả đạn ra xung quanh đó.
“Lùi lại!”
Nhìn thấy Yunho cứ thế tiến về phía mình, Kangta dí mạnh khẩu súng vào đầu Jaejoong, mắt trợn lên đe dọa một cái chết sẽ đến với cậu nếu như hắn tiếp tục đến lại gần. Jaejoong cũng vì thế mà lại khóc nức nở, hai tay và hai chân không ngừng quẫy đạp khiến cho Kangta bắt đầu thấy khó chịu. Nhưng đâu phải một mình anh thấy khó chịu, một kẻ khác cũng như đang phát điên đây.
“Mày không giết cậu ấy đâu! mày yêu Jaejoong mà Kangta”_ Vừa nói, hắn vừa tiến lại gần anh và Jaejoong, trong đôi mắt không tìm thấy nỗi sợ hãi bởi chủ nhân nó đã cố gắng nhét nó xuống đáy tim._” Mày không nhận ra Jaejoong sao? trước đây chẳng phải suốt ngày đến đòi tao trả cậu ấy cho mày, quên rồi à? mày yêu cậu ấy đến thế thì làm sao làm hại cậu ấy được”
(Yunho có còn tỉnh táo không vậy, dù anh ấy có nói nữa hay nói mãi thì cái đầu kia cũng làm sao nhớ lại được) Kibum quay sang nhìn Hyesung nhưng anh chỉ im lặng, vẫn tiếp tục theo dõi tình hình.
“Tỉnh lại đi Kangta! mày không nhớ tao là ai sao? người đã cướp Jaejoong của mày đấy, không nhớ à? người mày hận là tao, không phải cậu ấy, thả cậu ấy ra!”
…………………………….
|
“Dù có bị tẩy não nhưng tôi nghĩ với ý trí sinh tồn như hiện giờ thì có lẽ anh ta rất có thể hồi phục, tôi sẽ tiêm cho anh ta một loại thuốc có thể kích thích hệ thần kinh của anh ta, nhưng không biết có hiệu quả không”
“Làm đi! tôi cần hỏi hắn vào điều về Seven, tốt nhất là lên làm cho hắn ta nhớ lại cái gì đó càng sớm càng tốt”
………………………………
Một đoạn đối thoại với người giáo sư già trong căn phòng tối mấy hôm trước lướt qua trí não, hắn đành đánh liều vào công dụng của loại thuốc quái gở ấy. Nhưng thành công thì hắn không chắc sẽ có được, liệu có nguy hiểm đến Jaejoong không? suy nghĩ ấy cứ thế làm cho trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt lại.
Có vẻ như sự mạo hiểm của hắn không uổng phí vì sau một hồi công kích thì Kangta bắt đầu mất bình tĩnh, mắt anh thỉnh thoảng lại không còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh còn đầu thì đau như búa bổ. Nghiến chặt răng kiềm chế cơn đau bất tử ấy lại, anh giữ chặt khẩu súng dí sát vào đầu Jaejoong hơn.
“CÚT NGAY KHÔNG TAO BẮN!”
Kangta gào lên điên dại khiến cho Yunho không dám tiến lên, hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh trước phản ứng bất thường của anh, lo sợ anh giết Jaejoong trong cơn điên loạn. Những tên đàn em thấy tình hình căng thẳng úa thì cứ nhăm nhe khẩu súng sẵn sàng bắn chết kẻ đào tẩu nhưng Yunho đã quát bọn chúng lùi lại, hắn không muốn có bất kì một phát đạn nào ít nhất là trước khi cứu được Jaejoong.
Thấy người lạ quát Yunho như thế thì Jaejoong không chịu được, cố nén nỗi sợ hãi lại, cậu vùng vẫy ngày một mạnh hơn mong sao thoát khỏi con người này, nước mắt vẫn tiếp tục chảy nhạt nhòa trên mặt. Dùng hết sức có thể, Jaejoong quay lại toan cắn cho tên kia một nhát nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, toàn thân Jaejoong bỗng đông cứng lại.
Không chỉ một người tê liệt vì cảm xúc….một kẻ khác cũng bắt đầu nhận ra được tình yêu….không phải bằng thứ thuốc nào cả…mà chỉ bằng đôi mắt trong veo của thiên thần.
Trong đôi mắt nhau…bao cảm xúc lại hiện về với họ, những con người đã bị lãng quên.
Đôi mắt em trong sáng và thuần khiết, đôi mắt em vỗ về trái tim anh, sao anh lại có thể quên em được cơ chứ? Sao lại có thể quên anh đã yêu và hận em như thế nào? Nhưng người ta nói yêu và hận luôn song hành trên con đường bất tận, em ơi! anh hận em vì trái tim anh đã quá khổ đau, anh hận em vì anh không thể yêu em được nhiều hơn nữa. Anh chấp nhận bán linh hồn cho ác quỷ, anh chấp nhận để kẻ đó trả thù giùm cho anh, trả thù cho nỗi đau mất em về tay kẻ khác. Anh nhu nược, anh yếu đuối, nhưng mất em anh là một cái xác không hồn, anh vùi thân thể mình trong men rượu, và trong men say anh lại gọi tên em, gọi tên tình yêu của anh, tình yêu không trở lại.
Phút giây anh gặp em trong căn phòng tối, em bồng bềnh trong chiếc giường thủy tinh yên bình ấy, anh đã muốn đến bên em, muốn chạm vào thân thể của em, muốn được ngắm em cho đến hết cuộc đời này. Nhưng Jaejoong ơi! anh đã là một cỗ máy mất rồi, anh liệu có làm được gì khi thân thể anh không còn nghe lời anh nữa? anh liệu làm được gì khi mọi hành động của anh chẳng do anh chỉ bảo? Anh cay đắng nhìn bọn người ấy mang em đi, anh cay đắng nhìn kẻ khác ôm lấy thiên thần của anh, cay đắng lắm Jaejoong ạ, anh vốn muốn đi theo bọn người đó vì dẫu sao cũng được ở bên em, cũng được nhìn ngắm em từ một khoảng cách xa vô tận, xa như đáy đại dương, xa như cuộc đời đầy nỗi đau thương này.
Và rồi lúc này đây khi được ôm em trong tay, cái cơ thể khốn nạn này đang dày vò em trong nỗi sợ hãi, em không nhận ra anh và anh cũng chẳng thể điều khiển được mình, chẳng thể lau đi giọt lệ trên đôi mắt em, trên gương mặt anh vẫn hằng chờ đợi.
Em và anh, hai con người, hai kí ức trắng tinh như trang giấy, kí ức ngủ sâu trong sâu thẳm đáy tim, kí ức chẳng tìm về yêu thương thưởu trước, em có còn nhớ đến anh không? người anh yêu cho đến hết cuộc đời.
Jaejoong à! anh muốn nói….anh yêu em.
Khẩu súng trên tay Kangta từ từ trượt xuống cổ Jaejoong, nó luyến tiếc rời khỏi đôi vai thon mảnh trước khi nằm gọn gàng trên mặt đất. Kết thúc rồi chăng? kíc ức đã tìm về rồi chăng? Không ai biết, không ai hay, những người có mặt ở đó chỉ thấy Kangta đưa đôi tay lạnh lùng chậm rãi ôm lấy gương mặt Jaejoong, gương mặt đã không còn những giọt lệ đau thương, gương mặt không còn sợ hãi, gương mặt ấy có lẽ nào đang tìm lại chút gì đó của hình ảnh này trong quá khứ sao?
Tình yêu….liệu có phép màu?
Đôi mắt của cỗ máy vô tình chợt thoáng chút yêu thương, nó âm ỉ cháy rồi bùng lên thành ngọn lửa dữ dội. Hai con người ấy, hai kí ức đã bị lãng quên giờ được gặp lại nhau trong hoàn cảnh trớ trêu thế này. Liệu đã là quá muộn hay là quá sớm khi vòng quay số phận đang hả hê đưa lưỡi gươm chém tới?
Số phận….cay nghiệt quá!
Kangta tuy đã bỏ súng xuống nhưng không có nghĩa là đã hết nguy hiểm, trong tay anh vẫn ôm chặt lấy Jaejoong như vậy thì hắn vẫn phải hết sức đề phòng. Từ từ tiến lại gần hai con người đang tìm lại kí ức, trong lòng hắn dậy lên một cột sóng, nhức nhối, hoang mang và bực tức. Hắn thật sự không muốn chứng kiến cảnh tượng này thêm nữa, nó làm hắn nhớ đến quá khứ, nó làm hắn nhớ đến đôi mắt đầy oán hận của cậu, đôi mắt ngập trong nước mắt và hận thù.
Những kẻ thuộc hạ từ từ lùi ra sau, bọn chúng vẫn giữ chặt súng trên tay và chĩa thẳng vào tên đào tẩu, sẵn sàng bóp cò khi kẻ đó có bất cứ một hành động nào gây nguy hiểm cho ông chủ của chúng. Đám Kibum cũng vẫn đứng yên gần đó, một phần kiểm soát bọn đàn em, một phần chờ đợi mệnh lệnh của Yunho, khi đàn anh của chúng đưa được Jaejoong ra là lập tức xông vào bắt giữ Kangta. Bây giờ vũ khí trên tay anh đã nằm yên vị trên mặt đất, có lẽ không còn gì đe doạn đến tính mạng của Jaejoong nữa.
|
“Cho hắn một phát đạn là xong mà”
Sungmin khẽ thì thầm vào tai Eunhyuk mà càu nhàu, thằng nhóc có vẻ không thích chờ đợi cho lắm.
“Nếu bắn trúng anh Jaejoong thì sao? im lặng và chờ xem”
Eunhyuk vặc lại, tiện tay rút luôn cái kẹo mút trong miệng Sungmin ra rồi quăng đi chỗ khác, thấy thế Sungmin lại càu nhàu thì bị Kibum đấm cho một nhát vào đầu đau điếng, nó hậm hực nhìn đàn anh một cách căm thù mà không sao làm gì được.
“Mới đến thì im lặng mà chờ! mà sao hai đứa xuống được? thôi, lát nữa kể giờ không phải lúc” Gì chứ? tụ hỏi rồi tự trả lời, cứ là đàn anh thì vô lí thế à? hai thằng nhóc đành ngậm ngùi nhìn về phía Yunho.
Phía bên kia, Hyesung cũng bắt đầu sốt ruột, hơn ai hết anh là người lo lắng cho Yunho và Jaejoong hơn cả bởi anh không thể đoán được Kangta sẽ có hành động gì. Junsu đứng bên cạnh cũng lo lắng lắm, cậu không thể nào hiểu được có chuyện gì dang diễn ra. Tại sao Kangta biến mất không một dấu vết rồi năm năm sau lại xuất hiện với một thái độ rất lạ, lại còn bắt giữ Jaejoong nữa, trông anh lúc này khác hẳn với con người hiền lành vẫn thường đến nhà cậu, chẳng giống người chỉ suốt ngày yêu thầm Jaejoong mà không dám nói ra.
Không gian trong ngôi biệt thự tắng trở nên vô cùng nặng nề, những kẻ thuộc hạ chờ đợi mệnh lệnh của đàn anh, còn đàn anh thì chờ đợi hành động của tên sát thủ.
Nhưng
có hai người vẫn còn lạc lối trong mê cung dài vô tận, hai kẻ vẫn đang đi tìm đường ra.
Jaejoong à! cậu đã nhớ lại điều gì rồi sao? đã nhớ lại người thanh niên đau khổ này đã một thời yêu cậu say đắm, đã một thời cùng cậu chạy trốn ,một thời mang tấm thân chở che cho cậu, một thời bị cậu lừa gạt để rồi sống trong nỗi đau và men rượu.
Jaejoong ơi nhớ lại đi! hãy nhớ lại những gì đã là của cậu, tình yêu, khổ đau và hạnh phúc, nhớ lại để một người đau còn hơn bao kẻ khác phải khốn khổ.
Nhưng ông trời liệu có hảo tâm như thế? liệu có thể nào đánh đổi mọi thứ một cách tầm thường. Hay ông trời còn đòi hỏi một món quà, một sự hiến dâng, hay một ….con người đang sống?
Một giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt tiều tụy, trên gương mặt in dài dấu vết thời gian.
Kí ức ….liệu đã quay trở về?
“Jaejoong à! anh….”
Nhưng
Một tiếng gió bay qua vòm lá, một âm thanh cướp đi mạng sống người. Vào cái phút giây tưởng như đã tìm lại được niềm hạnh phúc, cái phút giây được nói lên lời yêu thương….
…………..súng đã nổ và…… máu rơi….
….Máu………đỏ một vùng trời……….
Bàn tay đặt trên gương mặt Jaejoong run rẩy cùng vết thương nơi trái tim đang chảy máu. Máu vương trên tấm áo trắng xóa của Jaejoong, vương trên mặt cậu….máu…từ cơ thể anh.
Đôi tay trượt dần trên má, trên hai cánh tay xương gầy của cậu rồi thật từ từ, nó kéo xuống nắm lấy bàn tay giá lạnh thờ ơ trước một kẻ sắp giã biệt cõi đời. Kangta đưa mắt đau đớn nhìn người yêu, cơ thể anh bắt đầu mất dần ý thức nhưng nó vẫn cố níu kéo một niềm hy vọng cuối cùng. Những tiếng nấc nghẹn lại nơi cổ họng cho dù anh có cố gắng nói ra, có cố gắng gọi tên cậu một lần nữa, con tim anh vẫn còn chan chứa yêu thương, tình yêu anh chưa từng dám ngỏ, tình yêu anh chưa từng được đáp trả….tình yêu….anh mãi mãi mang đi theo sự sống này.
Đôi chân Kangta không còn chút sức lực, máu trên ngực cứ thể tuôn chảy, ấm nóng và đớn đau cho một kiếp người, một kiếp người chẳng bao giờ có được hạnh phúc. Anh dần dần khụy xuống nhưng tay anh vẫn nắm chặt lấy bàn tay lạnh giá của Jaejoong. Anh ngước mắt lên nhìn cậu, ngước mắt lên để có thể ghi nhớ gương mắt người mình yêu lần cuối. Đôi môi mấp máy một cách khó nhọc, nó như đang cố gắng nói một điều gì đó, cố gắng nói những từ mà trước đây và có lẽ không bao giờ còn có cơ hội nào nữa để nói với cậu.
“Anh….yêu….em…”
Cánh tay người buông thõng mệt mỏi, linh hồn người tiễn biệt nhân gian, đầu Kangta gục xuống trên đôi vai buồn bã, anh ra đi mang theo tình yêu của mình, một tình yêu khổ đau cả một đời, có lẽ vẫn không cam chịu một kết thúc như vậy nên Kangta cứ thế quỳ trên mặt đất, hai tay nằm sát bên cạnh sườn trước mặt Jaejoong, tư thế ấy giống như một kẻ vừa mới cầu hôn nhưng thất bại, bởi người được tỏ tình vẫn lạnh lùng nhìn con người trước mặt mình một cách vô cảm.
Vô cảm…..
Hay là quá đớn đau?
Jaejoong vẫn cứ đứng yên tại chỗ như vậy, một giọt lệ rời khỏi đôi mắt đen lạnh lùng, giọt lệ này liệu có ẩn chứa nỗi niềm xót xa? Nỗi niềm của một người vừa mới hội ngộ rồi lại phải chia lìa mãi mãi.
Một người chết đánh đổi kí ức cho một người sống…nhưng liệu kí ức đã quay trở về?
Yunho trợn mắt lên nhìn cảnh tượng trước mặt mình, máu trên người Kangta thấm đỏ cả vạt áo Jaejoong, máu bắn lên gương mặt chẳng còn chút cảm xúc của cậu. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và quá bất ngờ để hắn có thể sắp xếp được dòng suy nghĩ đang ùa đến với mình. Quắc mắt nhìn sang phía bọn Kibum và Eunhyuk, mấy tên đàn em của hắn cũng còn chưa hiểu chuyện gì và có vẻ như nguyên nhân của phát đạn ấy không nằm ở phía đó.
“Cậu Junsu, cậu Junsu!”
Hyesung vội vã đỡ lấy thân thể đã mềm nhũn của Junsu, nhìn thấy Kangta gục trong vũng máu, thân thể anh quỳ trên mặt đất cô độc và lạnh lẽo có lẽ là một cú sốc nặng nề đến với cậu. Mọi thứ trước mắt Junsu trở nên trắng xía, bên tai vẫn nghe tiếng gọi lo lắng của Hyesung.
Chẳng có thời gian để suy nghĩ thêm, hắn lập tức lao đến kéo Jaejoong rời xa một kẻ đã trở thành xác chết ấy. Ôm lấy Jaejoong vào lòng, hắn kéo tầm mắt cậu khỏi con người đang nằm trong vũng máu trước mặt, hắn không muốn đôi mắt trong veo của cậu nhuốm đầy màu đỏ bi thương.
Chợt Yunho giật mình, thân thể Jaejoong….lạnh buốt.
|
CHap 16 Kí Ức
tình yêu cũng có lúc nhẹ như hơi thở, như lá khô trước cơn gió lạnh đầu mùa, chỉ cần lay động, lá sẽ lìa cành đi tìm về nguồn cội. Vậy thì làm sao để mùa xuân mau đến, lá lại sinh sôi trên cây tình ngàn năm chẳng bao giờ kết thúc. Lòng người liệu có như cây kia, vẫn đợi chờ mỏi mòn tháng ngày những tia nắng xuân ấm áp ùa về vỗ về tâm hồn cô độc.
Nếu như đã quên sao còn phải nhớ, sao lại để con tim vướng bận chút tình, một đời buồn vì tình, một đời hận vì tình nhưng cho đến lúc chết vẫn còn yêu.
Mây đen chợt từ đâu kéo đến bao phủ cả bầu trời, những tiếng ầm ì báo hiệu một cơn giông lớn. Mưa đầu mùa liệu đã hết? hay bây giờ mới là lúc cơn mưa hãi hùng thực sự bắt đầu? khôg ai biết, không ai hay nhưng linh cảm thì đôi khi vẫn diễn ra như những gì đã định.
Ngồi nhìn bầu trời vần vũ trong màn đêm tăm tối, tiếng mưa rơi bắt đầu to dần theo những nhịp chuông gió ngoài cửa sổ, Heechul đưa đôi mắt chán nản nhìn thời tiết lạ thường khiến cho trời chiều nay ảm đạm. Từ sáng đến giờ nắng rất đẹp cơ mà? sao tự nhiên trời lại đòi mưa? cái cảm giác này, nó khiến cho lòng cậu cảm thấy khó chịu, bức bối và bất an giống như có một điều chẳng lành sắp tới.
“Thời tiết quái gở!”
Khẽ thở dài Heechul dời khỏi khung cửa sổ với màn mây đen kịt thỉnh thoảng lại lóe lên một vài ánh chớp,tiếng sấm nổ khiến cho cậu thấy đau đầu, và cậu cũng chẳng thích nghe cái âm thanh đáng sợ ấy thêm nữa.
Nhìn quanh cửa hàng vắng hoe không một bóng người, Heechul ngán ngẩm đi thu dọn nốt một số thứ để còn chuần bị đóng cửa. Mấy hôm nay Junsu cứ như người mất hồn, chẳng chịu chú tâm vào công vệc.. rồi đùng đùng đòi đến biệt thự của Jung Yunho, thằng nhóc này có lẽ đầu óc có vấn đề rồi nên mới dám làm cái việc mạo hoiểm như thế. Khuyên mãi cũng không được, bảo mãi cũng không xong, cuối cùng chỉ còn biết dặn dò nó một số thứ để đề phòng thôi. Changmin sau khi làm mặt giận một hồi cuối cùng thì cũng đành nhượng bộ, không biết đưa cho Junsu cái hộp gì đó rồi bỏ đi, chắc vẫn còn bực. Nói đến Changmin thì tiện nhắc luôn cái ông họ Part, cứ nằng nặc đòi đi theo Junsu. Không biết là đầu óc có bị lú lẫn hay không mà quên mất mình là ai sao? Part Yoochun mà đến tận nhà Jung Yunho nếu để người ta biết chắc sẽ là tin giật gân mất, hơn nữa chắc gì tên mafia đó chịu bỏ qua cơ hội khử kẻ thù của mình. Thế nên sau một hồi thuyết phục không được thì cuối cùng cũng bị Changmin đánh cho một nhát bất tỉnh rồi trói mang về nhà. Đến mệt với mấy anh em nhà này, cứ hành nhau thế cuối cùng cũng chỉ một mình cậu chịu thiệt. Heelchul nghĩ đến đây thì không kìm nổi giận giữ, lấy cán chổi đập một cái đánh bốp lên mặt bàn, tiện tay đập lung tung xung quanh khiến cho bụi bay mù mịt. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng khó trách Junsu, gặp lại người thân một cách thần kì như thế thì nếu là cậu cũng sẽ tim chết ngất chứ chưa dám nghĩ đến việc nghĩ cách đi thăm hỏi.
Tiếng mở cửa làm Heechul ngừng phẩy cái chổi lông trên thành ghế, quay lại nhìn cậu thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy người vừa mới nhảy vào đầu cản trở suy nghĩ của cậu.
“Anh! sao lại ướt hết thế kia?”
Woohyuk vuốt nước từ mặt xuống đồng thời tháo cặp kính đã mờ nhoẹt vì nước mưa ra lau.
“Anh quên mang dù nên chạy từ dưới lên trên này thì ướt sạch, mưa gì mà khiếp thế?”
“TRông anh giống như mới đi dầm mưa ấy chứ?”
Heechul ném cho anh trai mình một chiếc khăn bông to rồi đứng dựa lưng vào cái bàn gần đó quan sát, cái chổi lông nằm chỏng chơ đằng sau.
“Anh bảo đi đến nhà bạn sáng mai mới về cơ mà, sao lại về sớm thế?”
“Ừ….nó không có ở nhà, thằng khỉ! hẹn người ta rồi thế mà người yêu đến thì chạy đi đâu mất, thế nên anh phải về”
Woohyuk càu nhàu rồi đi vào bên trong, anh cần tìm một chút gì đó uống cho ấm người. Heechul mặc kệ ông anh mình xoay xở mà không hỏi thêm gì nữa, tiếp tục làm nốt công việc của mình. Nhưng một lúc sau cậu nhớ ra điều gì đó nên quay lại hỏi với vào trong.
“Anh! cái túi du lịch của em đâu? anh để ở dưới xe à? sao không mang lên cho em? em để sổ khám bệnh trong đó, lát nữa qua phòng khám bác Lee xin ít thuốc”
” Thôi chết! lúc đi trên đường, bị một con chó cắn nát bét nên anh vất đi luôn rồi, sổ khám chữa bệnh của em anh để trong xe ấy”
Tiếng của Woohyuk từ trong nhà bếp nói vọng ra .
“Oái! sao thế được, cái đó là bạn em tặng đấy, sao anh để cho con chó ấy cắn được chứ? mà sao không mang về cho em?”
“Thôi! biết làm sao được, túi thì hỏng rồi, cũng đã vất đi rồi, em có gào lên thì anh cũng không lấy về cho em được. Cứ nói với bạn em là nha làm hỏng”.
Woohyuk dặt chiếc khăn ẩm sau khi đã lau khô tóc lên đầu Heechul rồi đi ra ngồi vào một cái bàn trong tiệm, mắt ngó lơ ra ngoài, cốc cafe trên tay bốc khói làm ấm cơ thể vừa mới đi dầm mưa của anh lại, Heechul đứng đằng sau vẫn còn càu nhàu một vài điều gì đó.
“Trời…đẹp thật đấy”_ Woohyuk trầm ngâm nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, đôi môi nở một nụ cười thích thú.
“Anh nói gì cơ?”
“À…không có gì, mưa to quá”
Một mình đơn độc trong đêm tối, một không gian đen kịt đến nghẹt thở, một nỗi sợ hãi bao trùm lên tâm trí và một nỗi đau len lỏi trong tim. Nơi đây là đâu? không âm thanh, không sự sống, tất cả chỉ có một màu đen đau khổ và một con người lạc bước đang đi tìm lại chính mình.
Jaejoong cứ thế cất bước đi trong cái không gian ấy, không biết điểm dừng, không biết mình dng đi và sẽ đi về đâu, cậu chỉ biết rằng nếu đứng lại cậu sẽ mãi mãi biến mất, mãi mãi bị nuốt chửng để rồi không còn sót lại một chút dấu vết nhỏ nhoi. Một câu hỏi vẫn hiện lên trong đầu, một đôi mắt lạc vào trong cảm xúc. Đau ư? sợ hãi ư? thật buồn cười, ngay cả bản thân là ai cậu cũng không còn nhớ, vậy thì những cảm xúc này từ đâu đến? từ đâu đến mà lại làm cho cậu khổ sở thế này.
Một quầng sáng bất chợt ùa đến như cơn mưa mùa hạ bủa vây lấy cậu, khiến cho đôi mắt đen nheo lại vì quá bất ngờ. Rồi đột nhiên màn đêm biến mất như lúc nó mới hiện ra, để rồi đằng sau bức màn tăm tối đo là một khu phố nhỏ yên bình, khu phố nằm trong những hàng cây xanh mềm mại và dịu êm như lòng mẹ.
Mẹ….
Tiếng nói làm con tim ai thổn thức, làm con tim ai chợt rung lên theo những cảm xúc khát khao được vỗ về, khát khao được yêu thuơng và chở che. Đôi chân trần bước đi trên con đường lát gạch phủ đầy lá khô, những chiếc lá cứ chốc chốc lại chạy đi cùng với gió mải miết trong cuộc hành trình tìm về nguồn cội. Jaejoong bỗng cảm thấy lòng mình ấm lại, nơi đây…thân thuộc quá…thân thuộc như tuổi thơ đã một thời lãng quên và đang nằm đâu đó trong trái tim cậu…trái tim trắng tinh và đẹp đẽ…trái tim của một người chưa bao giờ bị tổn thuơng.
Nhưng ….có thật là chưa từng bị tổn thuơng hay trái tim ấy đẹp vì chủ nhân của nó không còn nhớ gì về quá khứ?
Dừng chân trước cửa một ngôi nhà nhỏ nằm thấp thoáng sau bức tường màu gạch đỏ, một chứng minh của cuộc sống gia đình và có lẽ là một gia đình hạnh phúc.
Gia đình…hai tiếng sao thân thuơng thế? sao quen thuộc thế…nó làm cho trái tim cậu mỗi lúc một đập nhanh hơn, và bỗng nhiên, môi cậu nở một nụ cười, hạnh phúc…nhớ thương. Một giọt nước mắt xuất hiện trên guơng mặt, khóc vì nhớ, khóc vì đã tìm lại một mảnh ghép quan trọng của cuộc đời;
Những âm thanh của cánh cổng phát ra làm cho Jaejoong giật mình, cậu lùi lại một bước và nín thở chờ đợi, đợi, đợi. Hình ảnh một người phụ nữa trẻ xuất hiện đằng sau vật bảo vệ ngôi nhà choán đầy yêu thuơng trong đôi mắt và nắm lấy hơi thở khó khăn của Jaejoong. Làn môi run run không nói lên thành lời, cậu cứ thế mở to đôi mắt đen sâu thẳm nhìn người trước mặt.
“Xin lỗi! tôi có thể giúp được gì cho cậu không?”
Người phụ nữ trẻ e ngại nhìn người thanh niên trước mặt, người từ nãy đến giờ cứ nhìn cô không chớp mắt.
|
Nước mắt chảy, đôi môi run và con tim thổn thức, Jaejoong chẳng thể làm chủ cảm xúc của mình nữa, bờ vai gầy rung lên theo tiếng nấc, đôi chân mệt mỏi ngã quỹ xuống nền đất lạnh, Jaejoong cứ thế khóc ngon lành trước mặt người phụ nữ ấy. Trong tiếng nấc cô nghe thấy có tiếng…mẹ ơi.
Part 2 Người thanh niên bí ẩn
Jaejoong để cho những giọt nước mắt lăn dài trên gò má xương gầy của mình, để mặc cho những thứ cảm xúc hỗn độn ùa đến nắm lấy hơi thở, nắm lấy nhịp tim mỗi lúc một lên cao trong lồng ngực. Cậu cứ thế lặng lẽ chờ đợi cái giây phút dài như hàng thế kỉ ấy trôi qua để được ôm đấng sinh thành vào lòng, được một lần nữa cảm nhận yêu thương, tình yêu thiêng liêng nhất mà tạo hóa an cho cậu trong cuộc đời buồn tẻ này.
Những bước chân chậm chạp theo con tim ngập trong niềm hạnh phúc tiến về phía người mẹ, tiến về nơi vỗ về trái tim cằn cỗi của cậu, không xa đâu, không lâu đâu, cậu sẽ được ngửi mùi huơng của mẹ, được hơi ấm của mẹ vỗ về, được nghe tiếng tim đập dịu dàng giống như mỗi đêm mẹ ru cậu ngủ. hạnh phúc thật giản đơn nhưng đối với một người đã sống trong dòng đời ối tăm như cậu lại vô cùng to lớn.
Nhưng khi tưởng như chạm được vào niềm hạnh phúc ấy thì một giọng nói cất lên từ phía sau khiến cho Jaejoong giật mình.
“Xin hỏi có phải đây là nhà của giáo sư Kim không ạ”
Quay lại đằng sau để tìm chủ nhân giọng nói đó, Jaejoong hơi bất ngờ về sự xuất hiện của con người này, con người đã phá vỡ khoảnh khắc thiêng liêng mà khó khăn lắm cậu mới tìm lại được, mới giành lại được.
Người thanh niên mái tóc hoe vàng được vén gọn gàng ra phía sau, anh ta đội một cái mũ lưỡi chai màu trắng còn đôi mắt thì được giấu sau cặp kính dày cộp. Tháo cái mũ che khuất gần một nửa gương mặt ấy ra, người đó lịch sự chào mẹ cậu. GIọng nói ấm áp và hết sức lễ phép.
“Cậu là…”
“Cháu là con trai của tiến sĩ Jang, cháu đến đây gửi cho giáo sư một món đồ….”
Vậy là câu hỏi cảu bà không dành cho cậu, tiếng nói ấm áp của bà không dành cho cậu, sao lại có thể thế được? Jaejoong giật mình khi nhìn hai người trước mặt. Họ không hề nhận biết được sự tồn tại của cậu ở đó hay sao? mẹ cậu….lẽ nào lại không nhìn thấy cậu? Jaejoong đưa tay ra chạm vào bờ vai dịu êm của bà nhưng….cậu không thể nào làm được điều đó, những sự tiếp xúc thông thường nhất cũng không thể thực hiện được.
“Mẹ…mẹ..mẹ ơi, con là Jaejoong …mẹ”
Jaejoong cố gắng ra hiệu cho người phụ nữ ấy về sự tồn tại của mình nhưng nụ cười đẹp đẽ đang nở trên guơng mặt bà lại không hề dành cho cậu, nó đang hướng đến người thanh niên đeo kính trước mặt.
Một cảm giác sợ hãi len lỏi trong tâm trí, Jaejoong hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xẩy ra với mình. Cậu đang đi một mình trong đếm tối rồi đột nhiên quay trở về con phố nhỏ ngày xưa, con phố nơi gia đình cậu đã sống. Mẹ cậu xuất hiện và dấu thời gian không hề xuất hiện trên gương mặt đẹp như đức mẹ của bà, và rồi một người thanh niên xuất hiện sau lưng mà cậu không hề hay biết. Tất cả như mối tơ vò làm cho cậu cảm thấy chóng mặt và nghẹt thở. Đầu óc Jaejoong như muốn vỡ tung ra thành nhiều mảnh vụn, tan nát như những mảnh ghép của cuộc đời cậu. Jaejoong ôm đầu ngã quỵ xuống mặt đất. Qua ánh sáng lờ mờ còn sót lại trong đôi mắt, cậu nhìn thấy người thanh niên đó đi vào nhà cùng với mẹ cậu. Những tiếng gọi da diết thoát ra từ vòm miệng chẳng thể nào đến được bên tai người mẹ dịu hiền.
Bóng tối một lần nữa bao phủ lên tấm thân cô độc, Jaejoong để cho cơ thể mình theo dòng thời gian đi tìm lại những mảnh ghép còn sót lại trong khoảng không vô tận, trước khi ngất đi, hình ảnh người thanh niên với giọng nói trầm ấm hiện lên mỉm cười với cậu trước khi biến mất sau bức rèm tối đen như mực.
*******
Changmin thẫn thờ nhìn bức hình cũ kĩ mà cậu tìm thấy trong căn hộ của Jaejoong và Junsu. BỨc hình đã nhuốm màu thời gian với một bên mép sờn rách và ố vàng ấy lại khiến cho những giọt lệ cứ thế lăn dài trên guơng mặt cậu, đau xót, nhớ thương…chẳng thể làm được gì khi tất cả đã là quá khứ…một quá khứ êm đẹp và dịu dàng nhất trong cuộc đời cậu, quá khứ ngủ sâu cùng sự vô tình của thời gian và trí nhớ bị đánh cắp.
Từ sau khi nhớ lại tất cả mọi chuyện, sau khi trái tim cậu đã nguội lạnh vì nghĩ rằng Jaejoong đã chết, Changmin mới bình tâm lại để đi tìm những kỉ niệm của những người đã khuất. Cậu trờ về miền quê nơi gia đình cậu từng sống trước đó, tìm về căn nhà cũ đã một thời đầy ắp tiếng cười của cậu, của cha, của mẹ và….của Jaejoong. Nhưng tất cả đã biến mất cũng một trận hoản hoạn.
Những người hàng xóm khi xưa kể lại rằng sau khi cậu mất tích, Jaejoong theo nguồn tin người ta để lại về những ngươi lạ mặt đã mang cậu đi cũng số tiền tiết kiệm ít ỏi lên Seoul. Sau đó mấy ngày thì ngôi nhà của gia đình cậu bốc cháy. Lửa cháy quá mạnh nên cho đến khi cứu hỏa đến nơi thì nó chỉ còn lại đống tro tàn. Mấy ngôi nhà gần đó cũng bị tổn hại nặng nề do lửa lan sang. Còn lý do của cuộc hỏa hoạn thì người ta vẫn còn chưa tìm thấy, và một thời gian sau cơn ác mộng ấy cũng lắng xuống, chẳng ai còn nhớ đến tai nạn khủng khiếp đó nữa.
|