Trans: Lư Trì Canh RinChương 1: [R18+]Kể từ khi em trai bị bắt nạt, Day quyết tâm trả thù những kẻ đã hại em mình.
Họ phải trả giá cho những gì họ đã làm.
Mọi chuyện bắt đầu khi anh đưa em trai mình trở về Thái Lan.
Ngoại hình và các khía cạnh trong tính cách của Night đã thay đổi khi em ấy ở Anh.
Day đang điều tra tất cả các sinh viên kỹ thuật để tìm ra kẻ đã bắt nạt em trai mình. Anh đã dùng tất cả số tiền tiết kiệm được để trả học phí cho em trai mình trong nửa học kỳ.
Day đã có thể kiếm tiền từ các khoản đầu tư mà anh đã làm cùng với bạn bè của mình và với các tiệm làm tóc ở Providences. Anh đã kiếm đủ tiền để
mua một căn nhà ở Bangkok và trả tiền thuê một căn hộ.
Hôm nay, Day đưa em trai của mình đến trường đại học. Họ đã đưa ra một kế hoạch. Nếu Night tuân theo kế hoạch, mọi thứ sẽ ổn thôi.
"En đã sẵn sàng chưa, Night?" Day trầm giọng hỏi em trai của mình đang đi đi lại lại trước một tấm gương lớn.
“Vâng, em đã sẵn sàng.” Night trả lời, và cậu quay sang nhìn anh trai mình.
Day nhìn anh trai mình từ trên xuống dưới với một nụ cười hài lòng. Em trai của anh ấy trông thật dễ thương, bất kể em ấy mặc loại quần áo nào đi nữa.
"Em đã sẵn sàng để làm điều gì đó thú vị chưa?" Day hỏi.
Night bước đến và ôm anh trai mình.
"En sẽ làm họ tổn thương nhiều hơn họ đã làm tổn thương em." Night nói với giọng điềm tĩnh.
Day từ từ đẩy em trai mình ra trong khi nhẹ nhàng xoa đầu em mình.
"Hy vọng chúng ta sẽ không lãng phí sáu tháng này." Day nói, nhắc nhở em trai mình.
"Hãy tin tưởng Night, P'Day. Em sẽ không rung động trước những người này đâu." Night nói với giọng nghiêm túc khiến Day mỉm cười.
Rrrrrrr...Điện thoại của Night reo. Cậu lùi lại để trả lời nó và nói chuyện một lúc trước khi cúp máy.
"Bạn em tới đón em, em đi trước đây." Night nói với anh trai mình trước khi ra khỏi phòng.
Từ cửa sổ phòng ngủ, Day nhìn em trai mở cửa bước lên xe với vẻ mặt bình thản. Day nhấc điện thoại gọi cho một trong những người bạn của mình, người đã tham gia vào kế hoạch này.
"Night đã đi rồi. Đừng quên những gì chúng ta đã nói." Day nói với Fue, người bạn thân nhất của anh, người mà anh có thể nói bất cứ điều gì.
Day đã từng nghĩ đến việc nói đùa với Fue về việc nó thích Night và anh sẽ bật đèn anh mở đường cho nó. Rốt cuộc, anh không bận tâm đến việc hai người đàn ông có quan hệ tình cảm với nhau. Ngay cả những nhân viên tiệm tóc cũng vậy, dù là đồng tính hay song tính đi nữa.
Rất nhiều người nghĩ Day là gay, nhưng thực ra Day lại là người chủ động. Nếu không thực sự thân thiết với anh thì họ sẽ không thực sự biết chuyện gì đang xảy ra với anh hoặc xu hướng tính dục của anh là gì. Nếu không, anh sẽ không thể nhận được sự tôn trọng từ cấp dưới của mình.
[ Mày có ra ngoài không đấy?] Bạn của Day hỏi.
"Ờ, mày đợi tao chút. Thế thôi." Day nói với Fue trước khi lặng lẽ cúp máy.
Anh tắm rửa và mặc quần áo trước khi đi theo em trai mình.
Day gọi đặt bàn ở quán bar vì biết đây là nơi nhóm kỹ sư thích lui tới. Anh chọn một bàn trên tầng hai, nơi anh sẽ có tầm nhìn thoáng, ngồi ở bàn cạnh
các sinh viên kỹ thuật. Không giống như sinh viên kỹ thuật, Day có tai mắt. Anh biết mọi thứ.
Anh ngồi uống, trong im lặng. Với đôi mắt dán chặt vào người bạn của mình, Fue tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của cả nhóm. Anh quan sát Day đi về phía Night, như đã định. Mục tiêu của họ là nhận được phản ứng từ các sinh viên kỹ sư đã làm tổn thương Night. Họ biết kế hoạch này sẽ diễn ra rất suôn sẻ.
"Chết tiệt. Thằng nhóc đó có vẻ như đang cố tình khiêu khích cậu đấy Gear." một trong những người bạn của Gear nói, khiến Day phải nhìn cậu ta.
"Cậu ta giỏi, mày có nghĩ vậy không?" Gear nói, ám chỉ em trai của Day.
"Nhưng cậu ta lần này đã trở lại. Cậu ta trông rất ổn. Thật tiếc cho tao khi phải nói rằng vì đêm đó cậu ta như là một thảm họa như vậy." một người bạn trong nhóm tên It nói, khiến Day nhìn It không rời mắt.
"Thực ra, tao phải cảm ơn mày, It. Chính mày là người đã nghĩ ra vụ cá cược hồi đó." Gear trả lời.
Khóe miệng anh giật giật khi nghe It là người nghĩ ra ý tưởng này trước.
Bóng người cao lớn đã ngồi sẵn đứng dậy khỏi bàn đi về phía bãi đậu xe. Không khó để tìm ra chiếc xe nào thuộc về It.
Day lên xe và tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch của họ. Tiếng đóng sầm cửa của anh vang vọng trong bãi đậu xe.
Anh lùi xe và đâm vào chiếc xe hơi sang trọng đậu cách đó không xa. Các nhân viên chạy ra ngoài để xem vụ tai nạn đến từ đâu.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Day mở cửa xe và bước ra ngoài.
"Xin lỗi, tôi không nhận ra mình đã tông vào chiếc xe này. Cậu có thể gọi cho chủ xe giúp tôi được không? Tôi sẽ chịu trách nhiệm về những thiệt hại." Day nói. Thành viên trong nhóm thầm ngưỡng mộ tấm lòng của Day, rằng anh không nghĩ đến việc bỏ chạy sau khi đâm phải một chiếc xe hơi sang trọng.
Nhân viên ngay lập tức lao vào quán bar để tìm chủ nhân của chiếc xe. Day nhìn điều này và mỉm cười. Anh châm một điếu thuốc trong khi đợi chủ xe đến.
Ngay sau đó, người mà Day muốn gặp bước ra với vẻ mặt cau có.
"Khoan đã. Anh tông vào xe tôi à!?" một giọng hét vang lên.
Day chỉ có thể đứng yên với một tay đút túi và tay kia châm điếu thuốc.
" Phải." Day trả lời ngắn gọn.
It nhìn người đã đâm vào xe mình với vẻ ghê tởm. Cậu yêu chiếc xe đó, nhưng người đàn ông cao lớn có đôi mắt sắc sảo đi khuến cậu có cảm giác hơi lạ.Ngay từ cái nhìn đầu tiên, It đã cảm thấy nổi da gà, mặc dù chính anh ta là người đã vào tông xe cậu.
"Anh định chịu trách nhiệm thế nào?" It vừa hỏi vừa bước tới ngắm nghía chiếc xe yêu quý của mình. Đèn hậu của cậu bị vỡ, và đuôi xe của cậu cũng bị bẹp, xe của bên kia cũng vậy.
"Tôi không cố ý để chuyện này xảy ra, nhưng tôi sẽ chi trả mọi thứ. Tôi sẽ sửa nó, nhưng cậu cũng sẽ bồi thường thiệt hại chứ?" Anh vẫn giỏi chịu trách nhiệm.
"Được, sau đó tôi sẽ bồi thường thiệt hại." It nói ngay.
"Ok, tôi để quên ví ở căn hộ của mình rồi. Đi với tôi, để xe ở bãi đậu xe đi. Ngày mai tôi sẽ cử người đến lấy xe cho. Tôi cũng sẽ đưa tiền bồi thường cho cậu." Day nói tiếp, một lời đề nghị.
"Vậy làm sao tôi trở về đây?" It hỏi vì cậu khôngthực sự thích đi taxi.
"Tôi có thể đưa cậu về. Coi như xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cậu khi phải đi với tôi." Day nói, nhướn mày bối rối vì đây là lần đầu tiên anh gặp một người làm mọi thứ theo cách anh muốn, nhưng It vẫn không đồng ý tin anh.
"Nếu tôi không đi thì sao?" cậu hỏi.
"Cậu không cần phải làm thế, nhưng nếu tôi rời đi và không chi trả cho cậu bất kỳ thiệt hại nào thì sao?"
Day nói, rồi rít một hơi thuốc lá.
"Được rồi, tôi sẽ đi. Anh đã phá hỏng tâm trạng tốt của tôi rồi đấy." It cáu kỉnh nói. Day mỉm cười với kế hoạch của mình. Anh không nghĩ lừa được It lại dễ dàng như vậy. Trên thực tế, anh chỉ cần gọi cho bảo hiểm để giải quyết vấn đề là xong.
Day ném tàn thuốc xuống. Anh lên xe và rời khỏi quán bar, theo sau là It. Day đã gọi cho Fue để nhờ nó nói với Night rằng nó sẽ đưa em ấy về nhà.
Anh lái xe với It và nhanh chóng tấp vào bãi đậu xe của khu chung cư.
"Cậu không phải xuống xe sao?" Day hỏi khi ra khỏi xe và bước đến bên It.
"Lên lầu và lấy tiền đi. Tôi sẽ đợi ở đây." cậu nói, nở một nụ cười nhẹ với Day.
"Nếu tôi không quay lại thì sao?" Day nói. It cau mày.
"Anh định làm gì với tôi? Anh là loại lừa đảo à?" cậu hỏi với giọng nghiêm khắc.
"Tôi không phải kẻ lừa đảo như cậu đã nói. Nào, tôi có biavà tôi muốn xin lỗi vì đã để cậu phải dành thời gian ở đây thay vì vui vẻ với bạn bè." Day nói.
It nhìn Day trước khi đồng ý ra khỏi xe và theo anh về căn hộ của mình. Day đưa It vào căn phòng mà anh đã trả tiền mà chưa có ai thuê.
Chết tiệt. Làm thế nào tôi có thể đồng ý với điều này? Nếu anh ta có bạn đang chờ để cướp đồ của tôi thì sao? Tôi sẽ làm gì sau đó?
It chỉ có thể nghĩ cho chính mình. Sau khi nhìn quanh, cậu tự thuyết phục mình rằng không có gì phải sợ. Căn hộ khá sang trọng.
“Vào trước đi." Day nói khi mở cửa.
It bước vào, nhìn quanh và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy không có ai ở đó ngoài hai người họ.
Day biến mất vào một căn phòng và trở lại với một lon bia.
"Này, đây." Day đưa bia cho cậu và It nhận lấy.
"Tiền bồi thường đâu? Mang nó ra đi, và tôi sẽ rời khỏi đây." It nói.
Day nhìn It và nhếch mép cười trước khi ngồi xuống sofa, khiến It đối mặt với anh.
"Tại sao anh ngồi xuống? Còn tiền thì sao?" It dừng lại khi tư thế của Day thay đổi.
"Chuyện gì xảy ra với anh vậy?" It giận dữ hỏi.
Day châm một điếu thuốc và hút một cách thoải mái và nói: " Cậu Ithiphol Charoen...tên thường gọi là It, 20 tuổi. Đang học trường đại học xxxx, khoa nghệ thuật truyền thông." Day nói một cách thản nhiên, khiến It sững sờ vì theo như những gì anh ta biết, cậu chưa bao giờ gặp Day.
"Anh là ai!? Làm sao anh biết tôi?" Cậu hỏi với giọng nghiêm khắc. Day thở ra khói thuốc.
"Tên tao là Day." Day nói ngắn gọn.
"Tao không muốn biết tên của mày. Tao muốn biết, làm thế nào mày biết tao?" Cậu hỏi lại. Day đứng dậy và đứng trước It.
It nói lắp mỗi khi nhìn vào đôi mắt xuyên thấu của Day.
Giống như người trước mặt, khi nhìn vào ai đó, anh ta có thể đốt một cái lỗ xuyên qua xác chết chỉ bằng đôi mắt của mình.
"Nếu tao nói cho mày biết tên của một người, nó sẽ đủ để mày nhớ lại." Day nói với một nụ cười và một chút mỉa mai.
Day và It có cùng chiều cao và có khung cơ thể giống nhau. Vì điều này, It không sợ bên kia lắm.
"Ai?" It tò mò hỏi. Day lườm It.
"Mày có nhớ Nong Night không?" Day hỏi khiến Iy đứng hình. Cậu nhớ đã nhìn thấy Night ở quán bar trước đó.
"Mày là ai, và điều này có liên quan gì đến Night?" It hỏi to, hối hận vì đã quyết định đi với đối phương chỉ để lấy tiền, nhưng cậu rất yêu chiếc xe đó.
"Tên tao là Day. Tao là anh trai của Night." Day nói.
It rất sốc khi nghe điều đó nhưng cậu cố giữ bình tĩnh.
"Vậy, mày định làm gì với tao? Em trai mày và tao không thân đến mức đó." It nói.
"Tao biết mày cùng em trai của tao không thân, tao tuyệt đối sẽ không để em trai tao thân với người như vậy mày, nhưng mày muốn hại em trai của tao, chính là mày! !" Day hét lên.
It bắt đầu hoang mang. Cậu khẳng định rằng Day biết mọi thứ về em trai mình. Bây giờ, suy nghĩ duy nhất của It là làm thế nào để rời khỏi đây.
"Mày không cần bồi thường thiệt hại, cũng không cần sửa xe cho tao, tao tự lo được."
"Mày cho rằng mày có thể thoát dễ dàng như vậy sao?" Day nói.
"Này! Mày định làm gì?" It hét lên, vung nắm đấm về phía Day nhưng đối phương đã kịp thời tránh được. Day đã quen với việc thường xuyên đánh nhau trong những ngày còn học trung học.
Do đó, thời gian phản ứng của anh nhanh hơn rất nhiều so với It.
Anh đã có thể tránh được những cú đấm của It. Day sau đó đấm vào bụng It cho đến khi cậu ngã xuống sàn phòng khách. Cơ thể cậu gập lại vì đau đớn và tê liệt.
"Mày có nghĩ rằng mày có thể đánh tao không? Hãy thử lại đi." Day nói.
"Mày muốn gì ở tao?" It khẽ hỏi vì đau bụng. Những cái đấm của Day không hề nhẹ chút nào.
"Không có gì. Mày đã làm gì với em trai tao thì tao chỉ muốn mày cảm nhận được những gì em tao đã cảm thấy thôi." Day đứng dậy và nói với vẻ mặt bình tĩnh, nhìn bóng dáng gầy gò đang ngồi trên sàn phòng khách.
It đã rất ngạc nhiên khi nghe điều đó. Điều này không đề cập đến nỗi đau thể xác.
"Tao là một người đàn ông, thằng ngu." It nói.
"Em trai tal cũng là đàn ông! Tao không biết tại sao mày lại làm ầm lên. Tao biết mày là người Bisexual." Day nắm tóc It và kéo nó ra sau, khiến It phải nhìn vào khuôn mặt tức giận của mình.
"Mặc dù tao là Bi, nhưng tao phải nằm trên." It hét lên trong sự tủi thân và lắc đầu.
"Này, có chuyện gì với tao vậy?" It hỏi, Day nhìn cậu mỉm cười.
"Sẽ mất một thời gian trước khi làm quen với nó." Day nói.
"Chết tiệt, đồ khốn! Mày đã làm gì tao? Mày chuốc thuốc mê tao khi nào?" It hỏi ngay. Cậu chỉ nhớ mình đã uống một lon bia. It đã tự mở nó.
"Tao đã dùng kim tiêm tiêm thuốc ngủ vào lon bia, đồ ngu. Mày không để ý gì cả." Day nói, rời đi khi It bắt đầu ngã xuống sàn.
"Đừng lo lắng. Tao sẽ không làm gì mày khi mày đang hôn mê đâu. Tao muốn mày tự mình khắc ghi những điều tồi tệ này." Day nói một cách đơn giản trước khi đưa It vào phòng ngủ.
Một thời gian đã trôi qua. It đã thức dậy, cậu vẫn còn cảm thấy buồn ngủ.
Cậu từ từ mở mắt ra, cậu nhìn quanh phòng. Tầm nhìn của cậu mờ đi. Đồng hồ trên tường chỉ 3 giờ sáng.
It nhận thấy cơ thể mình lạnh cóng và cố gắng cử động, nhưng cả hai tay của cậu đều bị trói vào một đầu giường bằng gỗ sang trọng. Cậu không thể di chuyển đôi chân của mình, nhưng chúng không thể vì bị trói.
"Này! Đây là cái gì?" It rên rỉ khi nhìn xuống cơ thể mình. Cậu trần truồng không có gì che thân.
"Khi mày thức dậy, mày đang hét lên," giọng nói của Day vang lên khi anh bước ra khỏi phòng tắm, chỉ với một chiếc khăn tắm quấn quanh eo. Những giọt nước bám vào cơ thể chói lọi của anh.
" Thằng Day, mày đang làm cái gì?" It hét lên khi cố gắng cử động tay để thoát ra, nhưng vô ích.
"Tao vẫn chưa làm gì cả. Tao đang đợi mày thức dậy. Tao không thích đánh cắp giấc ngủ của người khác." Day nói.
"Khốn nạn!!! Mày cởi trói cho tao ngay!" It nói, Day mỉm cười và chậm rãi lắc đầu.
"Tao không ngốc. Nếu tao để mày đi, tao có thể tìm đâu ra ngôi sao nào khác để cùng tao tỏa sáng trước ống kính?" Day nói.
It bắt đầu nhìn quanh phòng. Cậu phát hiện ra hai chiếc camera được đặt ở cuối giường.
"Day, mày định làm gì?" cậu lo lắng hỏi.
"Khuôn mặt của mày không xứng đáng để hỏi. Tao sẽ làm gì đây?" Day tiếp tục quay trở lại. Trái tim của It bắt đầu chạy đua vì cậu luôn là người làm điều đó.
"Tao... Tao ở trên. Nếu mày để tao ở trên, tao sẽ để mày chụp ảnh." It nói.
"Hả? Mày đang mơ à? Tao sẽ ở trên. Tao sẽ không chấp nhận bất kỳ ai vào trong tao. Tốt hơn hết là hãy làm quen
đi vì đêm nay mày sẽ mất tư cách làm chồng. Mày sẽ làm vợ tao." Day nói khiến mặt It tái mét.
Thậm chí còn hơn thế nữa khi bây giờ cậu đang khỏa thân trước mặt Day.
"A... Tao xin lỗi. Thả tao ra... Tao rất tiếc về chuyện của em trai mày...Tao..tao " It không biết phải nói gì nữa.
"Ngay cả khi mày xin lỗi tao hàng triệu lần, tao cũng không quan tâm." Day nói trước khi ngồi xuống mép giường quay lưng về phía It, hút thêm một điếu thuốc nữa.
"Mày có biết là tao đã chăm sóc em trai mình từ khi còn nhỏ không? Tao sẽ làm bất cứ điều gì để em ấy hạnh phúc. Khi em ấy hạnh phúc, tao cũng hạnh phúc. Nhưng khi em ấy khổ sở, tao cũng khổ sở. " Day nói với giọng nghiêm khắc khiến trái tim It run lên.
Day rít thêm một hơi thuốc trước khi quay đầu nhìn thoáng qua thân hình trần truồng trước mặt.
“Kẻ nào làm tổn thương em trai tao thì kẻ đó phải đau khổ gấp trăm lần những gì kẻ đó đã làm với em tao."
Day nói, nhìn It qua khóe mắt. It đông cứng trong sợ hãi.
"Vậy... tại sao nhất định phải là tao?" It tò mò hỏi.
"Bạn của mày sắp bị em trai tao trả thù rồi. Sau khi tao phát hiện ra rằng ý tưởng của mày là làm tổn thương em ấy, tao đã chọn theo theo dõi mày, It."
Day trầm giọng nói trước khi dập điếu thuốc vào trong cái gạt tàn và với tay để bật máy ảnh. It bắt đầu lo lắng tự hỏi Day định làm gì với mình.
"Chết tiệt! Thả tao ra... Cứu! Ai đó, giúp tôi với!" It hét lên.
"Cứ hét bao nhiêu tùy thích. Sẽ không ai nghe thấy đâu. Căn phòng này cách âm." Day nói khi anh leo lên giường. Đôi chân mảnh khảnh của It cố quấy đạp Day đang đến gần.
"Này... Không, đừng chạm vào tao. Day! Đừng làm gì cả." cậu nói với sự sợ hãi trong lòng vì cậu chưa bao giờ bị đối xử như vậy trước đây.
"Tao không biết mày đã làm tổn thương bao nhiêu người, nhưng nghiệp chướng đã ập đến với mày rồi. Mày sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm." Daynói, nắm chặt lấy hai chân It, leo lên và ngồi xuống giữa hai chân cậu.
"A... Day! Cút khỏi người tao ngay." It vùng vẫy nhưng không thoát ra được.
Day nhìn It một cách tự mãn và hài lòng khi nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cậu.
Day dùng bàn tay mạnh mẽ của mình xoa lên đùi trong của It trước khi vuốt ve háng cậu với vẻ bình tĩnh.
Đôi mắt của It mở to ngay khi cậu cảm thấy một bàn tay ấm áp trên vật dương vật của mình.
"Chết tiệt, Day! Đừng chạm vào chỗ đó của tao." cậu hét lên. Day cười nham hiểm trước khi siết chặt tay, khiến It giật mình phản ứng. Day càng từ từ di chuyển bàn tay của mình lên xuống
trục của It, It càng bắt đầu phản ứng. Rốt cuộc cậu không phải là một nhà sư, và không thể cưỡng lại sự thôi thúc từ những kích thích được.
It cố gắng kìm nén cảm xúc của mình bằng cách cắn môi, nhưng bàn tay nóng hổi của Day đã thực sự kích thích cậu. Gần như ngay lập tức, dương vật của It bắt đầu cương lên.
"Ồ, của mày đẹp đấy, nhưng xin lỗi. Nó nhỏ hơn của tao." Day nói với giọng chế giễu.
"Chết tiệt... nếu tao... uh... có thể ra khỏi đây... uh..." It bắt đầu đổ mồ hôi khi cậu cố giấu tiếng rên rỉ trong cổ họng.
"Tại sao mày lại kháng cự? Tao xin lỗi, nhưng mày sẽ gặp khó khăn khi ra khỏi giường đấy." Day nói, trước khi cởi khăn tắm.
Mắt It mở to khi nhìn thấy kích thước của dương vật của Day. Nó to hơn của cậu và đã hoàn toàn cương cứng.
"Cảm giác về làn da của mày thực sự rất tuyệt, nhưng nó không đủ làm tao hài lòng. Nó chỉ khiến tao thích thú." Day nói trước khi cúi xuống hôn lên môi It.
Nhưng It chống cự và cố quay đi trong khi tay của Day vẫn đang xoa nắn dương vật của cậu.
"Ưm...đồ khốn! Ưm..." Giọng nói như muốn nguyền rủa Day bị bóp nghẹt khi Day đặt môi lên miệng It và trao cho cậu một nụ hôn mãnh liệt.
Một chiếc lưỡi nóng hổi chui vào miệng cậu và quấn lấy chiếc lưỡi ấm nóng của It.
"Ối!" Day hét lên khi rời khỏi môi It với vị máu trong miệng. Bóng dáng cao lớn đưa tay sờ lên môi, thấy trên ngón tay có vết máu. It nhìn anh với vẻ hài lòng.
"Mày dám cắn môi tao hả, It?" Day trầm giọng hỏi.
"Tao đã cố gắng cắn lưỡi của mày nhưng thay vào đó đã bắt được môi của mày." It nói.
Bốp!Mặt It biến sắc sau cú tát. Môi cậu bị vỡ do va chạm.
"Hãy nhớ điều này. Nếu mày làm tao bị thương, dù chỉ một chút, mày sẽ bị thương nặng hơn tao." Day nghiêm khắc nói trước khi tách hai chân It ra.
"Ah...mày định làm gì vậy? Đừng làm thế, Day. Này! Ahhhh... Ưm... Đau quá!" Tiếng kêu của It vang lên.
Day không nói lên điều gì. Thay vào đó, anh đưa đầu dương vật của mình vào lối vào của It, nơi chưa từng bị xâm phạm trước đây. Chỉ có đầu dương vật của anh có thể vừa vặn trước khi It bị xé ra. Anh không quan tâm đến việc nhẹ nhàng.
Anh muốn It đau khổ hơn em trai mình.
Day vòng tay dưới chân It và dang rộng chúng ra nhièu hơn. Cậu cố gắng lùi lại trước sự xâm lược của Day với những giọt nước mắt giàn giụa trên khóe mắt.
"Mày nghĩ mày đang đi đâu!?" Day hét lên trong sự thất vọng, nhu cầu ngày càng tăng cao. Lối vào chật hẹp của It càng nén chặt dương vật của anh, nó lại càng làm Day phát điên lên. Anh không quan tâm. Anh đỡ lấy hông It và kéo mình lại gần hơn trước khi đâm mạnh vào cậu.
It cảm thấy như bên trong mình đang bị xé toạc. Cơn đau dâng lên trong tủy sống của cậu. Cả hai chân của câu bắt đầu run đến mức Day có thể cảm nhận được chúng.
"A a..." It nước mắt bắt đầu rơi xuống. Cậu cảm thấy như mình bị tê liệt vì đau đớn và bị tê liệt khắp người.
"Ah... Cảm giác thật tuyệt." Day nói một cách mỉa mai trước khi đẩy It mạnh hơn mà không quan tâm đến việc cậu đau đến mức nào.
"Ư... không! Buông tao ra! Day, buông tao ra! Dừng lại! Đừng cử động! Oái! Úi! Đau quá! Đau quá! Tao van mày! Ối!" It kêu lên. Hai tay cậu vẫn bị trói vào đầu giường. Cơ thể cậu di chuyển qua lại. Khuôn mặt đẹp trai của cậu run lên vì đau khi Day tiếp tục đâm vào trong cậu một cách thô bạo.
"A... a... Ưm..." cậu hét lên.
"Hét lên nữa đi. Miệng của mày đang cố ngăn tao lại, nhưng mông của mày lại đang giữ chặt tao." Day nói.
"Chết tiệt!" It cảm nhận được cơn đau cho đến khi cậu tê liệt. Cậu biết mình không thể trốn thoát nên đành chấp nhận đau đớn. Day tiếp tục đâm sâu vào cơ thể cậu, liên tục. Cậu không biết bao nhiêu lần Day đã giải phóng bên trong cậu vì cậu đã ngất đi vì cơn đau.
Mùi máu tràn ngập căn phòng.
------------------Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (◕ᴗ◕✿)