Trans: Lư Trì Canh RinChương 44:It đã dọn dẹp căn hộ của Day trong một thời gian khá lâu. Khi cậu bước vào phòng ngủ, cậu thấy nó cũng là một mớ hỗn độn. It đã không lãng phí thời gian. Cậu thu dọn những mảnh kính vỡ và dọn dẹp căn phòng. Đối với Day, anh đã ngủ trên giường. It có vẻ khó chịu.
"Cái quái gì vậy? Mày tự gây ra đống lộn xộn này, nhưng mày để tao về nhà và dọn dẹp nó trong khi mày đang ngủ ngon lành ở đằng kia à." It phàn nàn, nhưng cậu vẫn tiếp tục dọn phòng. Cậu đã làm sạch nó cho đến khi nó hoàn toàn gọn gàng. It ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cảm thấy mệt mỏi. Cậu quay lại nhìn đồng hồ và thấy đã ba giờ chiều.
"Mình đói. Có gì để ăn ở đây không nhỉ?" It nói một mình trước khi bước vào bếp. Khi cậu mở tủ lạnh, cậu thấy nó trống rỗng. Chỉ có nước bên trong.
"Cái gì thế này? Day, mày cũng ném tủ lạnh rồi à? Mọi thứ đã biến mất. Chết tiệt." It đứng dậy và phàn nàn khi đứng dậy, trước khi cậu kịp nhận ra.
"Chà, mình có thể ra ngoài mua ít đồ cho hai người. Nếu anh ta tỉnh dậy, anh ta có thể nấu ăn cho hai người luôn vì anh ta đổ lỗi cho mình vì đã là lý do khiến anh ta phá hủy căn hộ và bắt mình phải dọn dẹp nó." It vừa cười vừa nói với chính mình.
It từ từ bước tới lấy ví từ túi quần và lẻn ra khỏi căn hộ. Cậu không muốn đánh thức Day dậy vì cậu biết Day đã lái xe khá lâu mà không được nghỉ ngơi chút nào. Không như It, người đã ngủ suốt quãng đường về.
It rời căn hộ của Day và đi đến cửa hàng tạp hóa gần đó. It đẩy xe hàng tạp hóa và nhặt một số nguyên liệu tươi.
"Mình nên chọn cái nào đây? ...và mình nên mua cái gì? Mình thực sự không thể quyết định nên mua cái gì." It than phiền với chính mình khi nhận ra rằng lần trước Day đã chọn hết mọi thứ.
"Mày biến mất đi nơi nào vậy?" một giọng nói vang lên khiến It quay lại nhìn. Câu sững người khi nhìn thấy Phi đang đứng cạnh mình.
"Mày đến đây bằng cách nào?" It kinh ngạc hỏi.
"Tao lái xe đến đây. Thấy mày đi mua đồ nên tao dừng lại định mua gì đó nên tiện đến chào." Phi nói. It nhìn mặt Phi ngẫm nghĩ một lúc.
“Thật là trùng hợp." It nói thẳng.
"Hả? Thật trùng hợp, nhưng mày... Mày đang làm gì ở đây?" Phi hỏi.
“Mua sắm." It vừa đáp vừa đẩy xe tiếp tục mua sắm.
"Mày đã đến một mình à?" Phi đi theo tiếp tục hỏi.
"Mày có thấy tao đi với ai không?" It nói lại trong khi nghĩ thật tốt khi cậu không đánh thức Day để đi cùng mình. Nếu không anh chắc chắn đã làm gì đó với Phi.
“Mày qua đây mua đồ mà nó xa nhà quá." Phi bâng quở nói làm It khựng lại một chút.
"Tao ra ngoài này để gặp một người bạn sống gần đó, vì vậy tao ghé qua đây để mua một ít đồ tạp hóa." It nói lại. Cậu không muốn Phi biết rằng cậu đang sống với Day tại một căn hộ gần đây.
"Hả? Bạn bè, hay là tên khốn đó?" Phi hỏi, giọng hơi cứng nhắc. It lập tức quay sang nhìn Phi.
"Đúng vậy, tao tới xem anh ấy, mày hỏi như vậy làm gì? Mày hỏi rất nhiều, không phải nói tới ăn cái gì sao còn không tìm cái gì ăn đi? Mày đi theo làm gì?" It bực bội nói với Phi.
"Tao đang tìm một người bạn để đi ăn cùng tao. Mày có thể ăn cùng tao. Hay điều đó sẽ ảnh hưởng quá nhiều đến thời gian riêng tư của mày với Ai'Day?" Phi nói khiến It đông cứng người lại.
"Mày... đừng có nói với tao một cách mỉa mai như thế chứ, đồ ngốc." It phàn nàn trong khi nghĩ rằng mình đang rất đói. Nếu cậu đợi cho đến khi Day thức dậy thì sẽ mất quá nhiều thời gian. It
không có lựa chọn nào khác ngoài việc ra ngoài và mua thứ gì đó.
"Được rồi, mày có đồng ý đi với tao không?" Phi hỏi lại. It do dự một chút.
"Ờ, tao đi ăn với mày. Đi ăn đi, nhưng không được lâu đâu, tao phải về gấp mua đồ." It đáp lại.
"Mày sợ Day sẽ lo lắng cho mày sao?" Phi thử hỏi. It quay sang nhìn Phi chằm chằm. Phi cười khẽ.
"Được, tao không nói nữa, đi thôi." Nói xong, Phi lập tức nắm lấy cánh tay It, lôi kéo cậu cùng đi. Họ rời khỏi cửa hàng hàng. Họ đi ăn ở một khu ẩm thực gần đó. Sau khi đến nơi, Phi đề nghị giúp It chọn đồ. It đồng ý vì nó sẽ khiến mọi thứ diễn ra nhanh hơn. Cậu đã ra ngoài quá lâu rồi.
"Làm sao mày lại tới nơi này? Muốn tao đưa mày trở về sao?" Phi vừa hỏi vừa nhìn đống đồ trong xe của It. It đứng suy nghĩ một lúc. Cậu đã mua quá nhiều đồ để có thể tự mang về một mình. Sẽ có vấn đề gì nếu Phi đưa cậu trở lại và bị Day bắt gặp. Cậu chưa kịp địnhthần thì Phi đã đẩy đồ lên xe anh.
"Chết tiệt, Phi..." It phản đối.
"Tại sao tao không thể đưa mày trở lại? Mày có thực sự muốn phá hủy trái tim tao nhiều như vậy không, It?" Phi nói trong nghẹn ngào. Điều này khiến It cảm thấy tội lỗi.
"Được rồi, tao sẽ lên xe của mày. Tao đang vội." It lại nói. Phi lập tức lên xe trước khi chở It về.
It chưa kịp nói cho Phi biết phải đi đâu thì Phi đã đỗ xe ngay trước căn hộ của Day. It ngạc nhiên quay sang Phi.
"Làm sao mày biết tao ở đâu?" It hỏi. Phi khẽ nhún vai.
"Phi, nói cho tao biết đi. Làm sao mày biết?" It hỏi lại vì cậu chỉ nói với Nick.
“Mày có nhớ hôm đi ăn với mày không?...hôm đó tao theo mày và Day về đây nên biết mày ở đây." Phi nhẹ giọng nói.
"Tại sao mày lại đi theo tao?" It hỏi với giọng khó chịu.
"Tao chỉ lo cho mày thôi. Tao sợ Day sẽ mang mày đi và bỏ mặc mày ở đâu đó. Nếu hắn ta làm vậy, tao không đi theo mày thì sao có thể đón mày được?" Phi nói lại. It nhìn Phi một lúc trước khi nghĩ ra điều gì.
"Được rồi, cảm ơn rất nhiều vì đã đưa tao trở lại." It nói trước khi nhanh chóng ra khỏi xe. Cậu lấy đồ của mình và ngay lập tức bước vào căn hộ khi Phi ngồi và theo dõi cậu suốt thời gian đó. Phi cười nhẹ trước khi lái xe đi. It đi vào bên trong tòa nhà và bước lên thang máy.
Cậu đang tự hỏi liệu Day đã thức dậy chưa. Ngay khi cậu đến tầng, cửa thang máy mở ra. It dừng lại khi thấy Day đang lo lắng đứng trước thang máy. Khi nhìn thấy khuôn mặt của It, biểu cảm của anh ngay lập tức thay đổi.
"Mày đi đâu?!! Tại sao không nói cho tao biết mày đi đâu hả?" Day hét lên khi nắm lấy It.
"Ối! Đau quá, Day! Bình tĩnh. Mày sẽ khiến tao đánh rơi mọi thứ đấy." It hét lại với anh vì cậu vẫn đang cầm những túi hàng tạp hóa.
"Mày đi đâu vậy? Mày không mang cả điện thoại luôn đấy!" Day lại hét lên.
"Chúng ta nói chuyện trong phòng được không? Nặng quá." It nói. Day lấy một số đồ tạp hóa từ một trong hai tay của It và giữ chúng. Anh đẩy It đi về phía phòng. It mở khóa cửa và mở nó ra và Day theo cậu vào trong. Day ngay lập tức đặt những món đồ xuống sàn và nhìn It chằm chằm.
"Sao mày không nói cho tao biết mày định đi đâu?!" Day bắt đầu hỏi lại. It đặt phần còn lại của đống đồ đạc xuống.
"Tao chỉ đi mua một số nguyên liệu tươi thôi." It nói lại.
"Vậy tại sao mày không biết mang theo điện thoại của mình vậy chứ?!" Day hỏi lại. It đút tay vào túi quần.
"Ồ... Tao quên mất." It nói vì cậu thực sựđã quên mất. Day đứng dậy và ném cho cậu một cái nhìn khó chịu trước khi anh quay trở lại phòng ngủ trong khi bốc hoả. It nhìn Day mỉmcười khi nhớ lại Day trông như thế nào khi anh đứng trước thang máy. Cậu có thể thấy Day đã lo lắng như thế nào.
Day bước vào phòng ngủ và ngồi trên mép giường, hai tay day day thái dương. Khi tỉnh dậy và không tìm thấy It, Day gần như phát điên khi tìm kiếm khắp phòng. Anh không thể liên lạc với câu qua điện thoại.
Khi anh gọi, anh thấy điện thoại của It
đang đổ chuông trong túi của cậu trong phòng ngủ. Day bị căng thẳng. Họ vừa mới trở về, anh không thể không nghĩ đến bản thân mình. It có chạy trốn khỏi anh một lần nữa không?
Đó là lúc anh chạy đến thang máy để tìm cậu, nhưng anh đã nhìn thấy It ở thang máy trước. Khi anh nhìn thấy khuôn mặt của cậu, nó giống như một trọng lượng khổng lồ đã trút bỏ khỏi ngực anh. Khi đó, sự nhẹ nhõm của anh được thay thế bằng sự tức giận.
Lạch cạch!
Cửa phòng ngủ mở ra, It bước vào. Day ngước nhìn cậu với vẻ mặt căng thẳng. Anh ngồi và nhìn đi chỗ khác với vẻ mặt chua chát. It đến và dừng lại trước mặt Day.
"Có chuyện gì với mày vậy? ...tao chỉ ra ngoài để mua một số thứ thôi." It nhẹ nhàng nói.
“Vậy tại sao mày không đánh thức tao dậy để đi cùng mày?” Day cứng nhắc đáp lại.
"Ừm, tao biết mày hôm nay đã lái xe rất nhiều, cho nên muốn mày nghỉ ngơi, trong tủ lạnh không còn gì, tao đói bụng, cho nên đi ra ngoài kiếm chút gì ăn." It đáp. Day giận dữ hét lên.
"Tao cũng không nghĩ đến việc chạy trốn, tao về xong còn phải dọn dẹp mệt chết đi được thì sao nghĩ đến chạy trốn được?" It nói lại. Day ngay lập tức quay lại nhìn vào mặt cậu.
"Vì vậy nếu mày có sức, mày sẽ rời đi phải không?" Day trầm giọng hỏi.
"Tao không có ý đó. Tao càng nói, mày càng tìm ra nhiều lý do để tranh luận." It nói khi cậu cố gắng bước ra khỏi phòng ngủ.
"Mày đi đâu?!" Day hỏi đột ngột.
"Tao cần phải đặt các đồ mà tao đã mua vào tủ." It trả lời.
"Chúng ta chưa nói chuyện xong. Mày không cần phải cất chúng đi. Hãy đến gặp tao ngay bây giờ." Day nói với It. Cậu thở dài trước khi quay lại Day.
Đột nhiên! Cơ thể của It được kéo lại ngồi ở mép giường, giữa hai chân của Day. Cậu ngồi quay lưng lại với Day. Một bàn tay mạnh mẽ ngay lập tức ôm lấy vòng eo gầy của cạu. Day vùi mặt vào lưng It.
It ngồi cứng đờ vì sốc và hoang mang trước cách cư xử của Day.
It có thể nghe thấy Day thở phào nhẹ nhõm. Điều này khiến It mỉm cười một chút. Cậu giơ tay nắm lấy cánh tay đang ôm lấy mình.
"Tao không chạy trốn. Tao đói nên đi kiếm gì đó ăn thôi. Khi thấy tủ lạnh trống rỗng, tao đã ra ngoài mua ít đồ ăn để mày nấu cho tao." It nói.
"Mày đi đâu mua đồ?" Day hỏi với giọng điềm tĩnh, nhưng anh vẫn dán mặt vào lưng It.
"Cửa hàng tạp hóa gần đây. Đi bộ một đoạn ngắn là tới." It nói.
"Sao mày không lấy xe đi?" Day hỏi.
"Tao sợ mày sẽ nói điều gì đó nếu tao lấy xe của mày và lái nó." It nhẹ nhàng nói. Cậu có thể nói rằng Day không hề khó chịu chút nào.
"It, tao đã từng để mày lái xe của tao đến trường đại học. Mày vừa mới đi đến cửa hàng. Tại sao tao lại khó chịu?" Day nói.
"Tao quên mất điều đó." It nói nhỏ lại.
"Ồ, mày quên à? Mày quên điện thoại của mình. Mày quên cái này. Có thể một ngày nào đó, mày cũng sẽ quên tao." Day nói với giọng khó chịu. Day bây giờ đang ngồi với vẻ mặt cau có. It ngay lập tức đặt mu bàn tay lên trán Day.
"Mày có bị bệnh không vậy?" It hỏi vì Day đang nói một cách kỳ lạ, mặc dù những lời nói của anh khiến cậu cảm thấy dễ chịu. Day gạt tay It ra. It cười toe toét.
"Mày có thể ngừng tức giận với tao ... Tao đã cố gắng thuyết phục mày." It nói. Day khẽ nheo mắt lại.
"Mày đang đùa tao à?" Day thấp giọng hỏi. Mặt It đỏ bừng khi nhìn thấy đôi mắt của Day.
" Được rồi, mày có thể bỏ tao ra. Tao sẽ sắp xếp ổn thoả." It nói.
"Hừ, mày đi ra ngoài một mình, có ai bám mày như đỉa sao?" Day hỏi. It hơi khựng lại vì nghĩ đến Phi.
"Không, tao là đàn ông. Ai sẽ đến và bám lấy tao chứ?" It nói đùa.
"Và mày đã ăn gì?" Day hỏi lại.
"Tao chỉ ăn một ít đồ ăn nhẹ vì tao không biết khi nào mày sẽ thức dậy." It trả lời.
"Mày có thể ăn nữa không? Nếu mày ăn, thì tao sẽ đi nấu ăn." Day nói. It vội gật đầu.
"Tao có thể ăn. Tao đã ăn rất ít, chỉ một ít vào lúc trước." It nhanh chóng nói.
"Vậy thì hãy đi xem những gì mayc đã mua nào. Tao sẽ xem những gì tao có thể nấu cho chúng ta." Day nói với It vì sự tức giận của anh đã biến mất.
Lúc đầu anh cũng khó chịu nhưng sau đó thấy It quay lại cùng anh giảng hòa. Anh không muốn trêu chọc cậu nhiều vì anh cũng đói. It nhanh chóng dọn những món đồ mà Day đã mang vào bếp. Day nấu ăn cho họ. Họ đã ăn xong ngay lập tức.
.
.
.
"Khi nào mày sẽ hoàn thành?" Day hỏi sau khi đưa It đến trường đại học vào sáng hôm sau.
It có một dự án cần hoàn thành, vì vậy cậu đã hỏi Day liệu cậu có thể ở lại sau giờ học với một nhóm bạn cho đến khi dự án kết thúc không.
"Tao vẫn chưa biết. Khi bọn tao làm xong, tao sẽ gọi cho mày và thông báo cho mày." It trả lời.
“Chà, đừng đi đâu mà không nói với tao.” Day lại thúc giục.
"Tao biết." It nói trước khi ra khỏi xe. Kể từ khi họ trở về từ thác nước, Day đã tốt bụng hơn, nhưng anh vẫn thường xuyên ra lệnh cho It như trước. Sau khi ra khỏi xe của Day, It bước vàotrường đại học.
Reng... Reng... Reng...
Điện thoại của It reo. It nhấc điện thoại lên và nhìn nó trước khi nhận cuộc gọi.
"Dạ mẹ... Con ở với Ai'Day... Tối mai được không? Dạ vâng ạ." It nói xong cúp máy, nhíu mày. Cậu hơi ngạc nhiên.
"Sao mày lại làm vẻ mặt đó?" một giọng nói quen thuộc vang lên. It quay lại nhìn.
"Ai đã đưa mày đến? Và xe của mày ở đâu?" It hỏi khi thấy bạn mình bước qua cổng thay vì bãi đậu xe.
"Tên khốn đó đưa tao tới. Anh ta không cho phép tao tự lái xe. Còn mày thì sao?" Nick bước tới và vòng tay qua cổ It khi họ đi cùng nhau.
"Day đưa tao đến để thực hiện dự án với mày." It trả lời.
"Vậy thì có chuyện gì vậy? Mặt mày trông thật ngu ngốc." Nick hỏi.
"Vừa rồi, mẹ tao gọi cho tao." It nói.
"Vậy thì sao?" Nick hỏi lại.
"Mẹ hỏi tao hiện giờ tao đang ở với ai. Tao nói đang ở với Day vì mẹ đã biết Day rồi. Mẹ nói tối mai mẹ muốn tao đưa Day về nhà ăn tối. Vì vậy, tao rất bất ngờ." It kể.
"Haha, bà muốn gặp con rể sao?" Nick nói đùa, nhưng It không cười.
"Mày điên à Nick?" It biết bạn mình không nghiêm túc, nhưng cậu có một số điều cần suy nghĩ.
" Không có gì đâu. Chắc mẹ mày muốn mời anh ta đến ăn để cảm ơn vì đã chăm sóc mày thôi." Nick trấn an It. It im lặng.
"Chết tiệt, Nick... họ là ba mẹ của tao,
nhưng liệu họ có thể chấp nhận việc con trai họ có quan hệ với một người đàn ông không?" It hỏi khiến Nick im lặng một lúc.
“Tao không biết.” Nick nhẹ nhàng nói khi nghĩ về gia đình của chính mình.
"Mày nghĩ sao?" Nick hỏi.
"Tao không biết. Khi nói chuyện với mẹ, tao không khỏi nghĩ về điều này." It nói.
"Mày đã bao giờ nói về điều này với Day chưa? Giống như về gia đình của mày chẳng hạn?" Nick tò mò hỏi. It lắc đầu.
It nói: " Bọn tao có thời gian nói chuyện đâu chứ. Hầu hết thời gian bọn tao chỉ đánh nhau, mắng mỏ nhau hoặc đánh nhau. Bọn tao chưa bao giờ nói về những điều này."
"Tao nghĩ mày nên cố gắng nói chuyện với anh ta, nếu mày thực sự nghiêm túc về Day." Nick nói với giọng bình tĩnh.
"Tao không biết Day nghiêm túc với tao như thế nào." It nhẹ nhàng nói.
"Ôi... Mày điên rồi It. Anh ta bắt mày rồi tuyên bố quan hệ với mọi người, tao cũng không biết bạn của tao là ăn cơm hay ăn cỏ." Nick ranh mãnh nói.
"Tao chỉ không chắc. Tao chưa từng có một mối quan hệ nghiêm túc nào trước đây." It nói.
"Ồ, mày đang nghiêm túc với một người như Ai'Day. Hehe. Mày rất thịnh vượng, bạn của tao." Nick cố gắng trêu chọc bạn mình.
"Đủ rồi. Đừng nói về chuyện đó nữa. Hãy làm việc đi để tao có thể quay lại sớm." It nói, cắt ngang cuộc trò chuyện vì càng nói về nó, cậu càng đau đầu.
.
.
.
"Ồ... Tao xong rồi. Tao có thể đợi mày ở quán cơm trước cổng trường đại học... Tao sẽ ở lại đây. Tao sẽ không đi với ai cả. Thế thôi." It nói trước khi cúp máy điện thoại ngay sau khi cậu làm việc xong.
Cậu gọi để bảo Day đến đón cậu.
Nick nói: “Tao không nghi ngờ gì về việc Day và Neil là bạn."
"Tại sao?" It hỏi.
"Chà, cả hai đều là những kẻ độc tài. Tao đã nghe thấy mày nói chuyện điện thoại. Nó giống như nghe những lời giống như khi tao gọi cho Neil vậy. Khi tao nói rằng tao sẽ đợi anh ta ở quán cơm đối diện trường đại học, anh ta cứ hỏi tao rằng có mày bên cạnh không. Anh ta nói với tao rằng đừng bận tâm hay đi đâu với bất kỳ ai." Nick nói đùa.
"Chính xác!! Nhưng anh ta không phải lo lắng về việc tao tán tỉnh ai đó như một con tê giác. Thế thôi." It nói lại trước khi cười vì đúng là Day đã nói với cậu chính xác những gì Neil đã nói với Nick.
Hai người ra ngồi đợi ở quán cơm trước cổng trường đại học. Họ đã nói với Day và Neil tên của cửa hàng.
“Tao tin rằng hai người họ sẽ đến đây cùng nhau." Nick nói khi ngồi ăn.
“Có lẽ là không.” It nói trước khi cậu cảm thấy muốn nuốt lời khi nhìn thấy Day và Neil cùng bước vào quán cơm. Nick cười vì cậu đúng.
"Mày không phải ăn xong rồi sao?" Day và Neil đồng thanh hỏi.
"Tại sao mày lại hỏi một việc giống tao cùng lúc?" Neil nói.
" Fuck you.” Day trả lời bằng một giọng mượt mà.
"Mày muốn ăn gì không?" It nhanh chóng chen vào trước khi hai ngườibạn thân nhất có thể tranh luận thêm.
"Tao không muốn ăn gì cả. Mày ăn xong chưa? Tao đưa mày về nhà." Day nói với giọng bình tĩnh nhưng đôi mắt lại nhìn It một cách hung dữ. Cho dù không no nhưng It làm sao có thể chịu được khi bị Day lườm cậu như vậy. It nhanh chóng uống nước.
"Tao no rồi. Nick, đi trả tiền thức ăn đi." It đưa tiền cho bạn mình trước khi cậu chộp lấy chiếc túi của mình và ngay lập tức rời khỏi quán cơm cùng Day.
"Chúng ta sẽ đến nhà em trai của mày hả?" It hỏi khi họ lên xe. It để ý thấy xe của Neil đỗ phía sau Day, nhưng cậu không hỏi về điều đó.
"Hừm." Day trả lời.
"Tại sao chúng ta lại tới đó?" It tò mò hỏi.
"Night yêu cầu tao đưa mày về nhà với tao." Day nói với giọng điệu bình thường. It hơi nhướng mày, nhưng không hỏi anh về điều đó nữa. Day lái xe một lúc và dừng lại trước một tiệm bánh mì.
"Tại sao mày lại đậu xe ở đây?" It hỏi.
"Tao sẽ mua cho Night một chiếc bánh. Mày có muốn một cái không? Nếu mày muốn, hãy vào trong nhà với tao và chọn một chiếc." Day nói với It. Cậu đã không lãng phí thời gian, cậu lập tức ra khỏi xe mà Day không cần phải nói với cậu điều đó lần thứ hai.
Khi họ mở cửa tiệm bánh, chuông trên cửa kêu leng keng. It nhanh chóng đi đến quầy trước để xem bánh. Day khẽ lắc đầu, nhưng anh không phàn nàn.
"Chà, hôm nay điều gì đưa anh đến tiệm bánh của em vậy?" Giọng nói ngọt ngào của một cô gái khiến It ngay lập tức nhìn về phía cô. Cậu thấy một cô gái dễ thương. Cô ấy nhỏ nhắn với đôi mắt to. Cô bước tới chào hỏi.
"Em đang nói như thể anh đã đến đây trong một khoảng thời gian dài vậy." Day nói thẳng thừng.
"À, tất nhiên rồi. Sau khi anh mua hai hộp bánh lần đó xong thì anh im lặng luôn." Cô gái nói với giọng ngái ngủ. Cô quay lại nhìn It, vì vậy cậu mỉm cười với cô vì tại vì cậu nghĩ cô gái này là bạn Day.
"Xin chào! Tôi có thể giúp gì cho cậu?" cô gái nói.
"Chúng tôi đến với nhau." Day nói ngắn gọn.
"Ồ, anh ấy... anh ấy có phải là bạn của anh không, Day?" cô gái hỏi.
" Vợ anh." Day nói khiến It đứng hình. Cậu sững sờ khi nghe thấy điều này. Sau đó, cậu nhanh chóng bước tới và chọc vào cánh tay của Day.
' Mày đang nói cái quái gì vậy?' It thì thầm hỏi Day trước khi quay sang nở một nụ cười bẽn lẽn với cô gái. Day giữ khuôn mặt thẳng trong suốt thời gian đó.
"Hừ, tao nói sai cái gì à?" Day hỏi một cách bình thường. Đây là một trong nhiều thay đổi đã xảy ra kể từ khi trở về từ thác nước. Day không che giấu mối quan hệ của họ nữa. Thay vào đó, anh thể hiện sự rõ ràng mà không cần quan tâm liệu điều đó có khiến It xấu hổ hay không. It càng nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, cậu càng trở nên xấu hổ hơn.
Cô gái đang đứng yên với cái miệng há hốc.
"Có chuyện gì với em vậy Nam?" Day quay sang hỏi cô gái.
"Ừm... không có gì... Em chỉ choáng thôi... P'Day chưa từng dẫn ai đến gặp em để giới thiệu họ. Và đột nhiên, anh bước vào như thế này. Và quan trọng hơn... ờ... anh ấy.” Nam không nói được lời nào. Mặt cô đỏ bừng.
"Nam, có chuyện gì vậy?" Day hỏi với giọng điệu bình thường. Anh không quan tâm liệu những khách hàng khác có nghe thấy anh hay không. It đứng sau Day vì cậu đã đủ xấu hổ rồi.
"Ồ, không phải đâu. Chỉ là làm em bất ngờ thôi. Em tên Nam. Em là đàn em của Day." cô gái tự giới thiệu vì biết It lớn hơn mình.
"Ừm... xin chào... tôi tên là It." It đáp lại với giọng ngập ngừng.
"Bây giờ em đã nhìn kỹ hơn rồi, anh ấy rất dễ thương, P'Day." Nam cười nói.
"Ừm, cậu ấy rất dễ thương... Mày chọn trước đi. Tao để quên ví trong xe." Day nói với It trước khi bỏ đi. It sững người khi nghe thấy từ dễ thương phát ra từ miệng Day.
' Chuyện gì xảy ra với Day vậy? Tại sao anh ta lại hành động kỳ lạ như vậy??' It chỉ biết hét lên trong đầu. Cậu nghi ngờ Day.
"Hehe, sao anh lại làm vẻ mặt đó hả It?" Nam hỏi đùa.
"Ồ ... không có lý do đâu." It nhanh chóng nói lại.
"Không ngờ P'Day lại dẫn vợ đến giới thiệu ở tiệm bánh này. Bình thường em chỉ gặp Nong Night mà thôi." Nam cười nói.
"Ưm... Thật à?" It không biết nói gì. Cậu đảo mắt nhìn chiếc bánh để chọn thứ mình muốn ăn.
"Nhưng ai tán tỉnh ai trước vậy?" Nam hỏi lại. It muốn nói với cô, nhưng cậu không biết phải nói gì. Cánh cửa mở ra. Day bước trở lại bên trong.
"Mày đang nói về cái gì...và mày có thể chọn những gì mày muốn ăn." Day nói với giọng điềm tĩnh.
"Ừm... Nong Nam, hỏi Day đi. Tôi sẽ chọn bánh trước." It dồn mọi áp lực để Day trả lời. Cậu bước tới chọn một chiếc bánh. Day nhướng mày tò mò.
"Hỏi cái gì?" Day nói.
"Em mới hỏi P'It, ai tán ai trước?" Nam hỏi lại. It vừa đứng chọn bánh vừa lắng nghe xem Day sẽ trả lời thế nào.
"Ồ...Anh đã bắt được và trói cậu ta lại...nên cậu ta không thể đi đâu được nữa." Day nói to. It như muốn cắn lưỡi khi nghe câu trả lời của Day.
' Cái quái gì vậy?! Không phải mày hơi quá thật thà ở đây sao?' It chỉ có thể hét lên trong đầu khi nghĩ rằng Day đáng lẽ không phải là người phải trả lời. Lúc này mặt It đỏ bừng.
------------------Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (◕ᴗ◕✿)