Trans: Lư Trì Canh RinChương 30:Sau lần gặp gỡ Day và It hôm đó đã vài ngày trôi qua, Mac cũng cố gắng không quá chú ý đến hai người. Và khi biết Day đã mất trí nhớ, Mac không biết mình nên hài lòng hay tử tế.Những gì Day ra lệnh cho Nan làm với cậu khiến cậu thật khó quên, nhưng nếu muốn cậu nhớ thì cậu cũng không muốn nhớ nó cho lắm. Bởi vì cậu không thể quay lại và không thể sửa chữa gì cả. Mac ngồi nghĩ về nó, rằng tất cả là số phận. Thực ra, cậu đã làm những điều tồi tệ với Meen và It. Sau đó cậu bị Nan khuất phục, và Day đối xử tệ bạc với cậu, và Day hiện đang
phải trả giá cho lỗi lầm của anh ta.
"Haizz..." Mac thở phào nhẹ nhõm khi ngồi trong văn phòng suy nghĩ một mình.
Cốc cốc...Có tiếng gõ cửa trước khi thư ký của Mac mở cửa bước vào phòng.
"Chuyện gì thế?" Mac hỏi.
“Khun Eua đến đây để gặp Khun Mac ạ." người phụ nữ nói, Mac nhướn mày khi biết Eua đã trở về Thái Lan.
“Vậy thì mời anh ấy vào đi.” Mac vội vàng nói, bởi vì đối phương cũng là đối tác làm ăn. Người phụ nữ trẻ vội bước đi, Eua bước vào với nhiều vali trên tay.
"Xin chào." Mac lập tức chắp tay vái chào.
“Xin chào." Eua đáp lại với một nụ cười.
"Mời ngồi, khun Eua." Mac mời anh ngồi trên sofa một cách thân thiện. Vươn tay đặt đồ lên bàn thủy tinh rồi ngồi xuống, cùng thư ký Mac rót nước
rồi rời đi.
"Anh trở lại khi nào vậy?" Mac lịch sự hỏi.
"Hai ngày trước tôi mới về, công việc rất nhanh đã xong. Vốn định gọi điện thoại cho Mac, nhưng lại kẹt công việc ở công ty, hôm nay rảnh nên tôi đến thăm." Eua cười nói, Mac cười đáp lại.
“Đây là đồ lưu niệm, tôi không biết Mac thích gì nên đã mua một đống đồ." Eua vừa nói vừa xách túi đồ lưu niệm của Mac.
“Thật ra anh không cần mua nhiều như vậy đâu, tôi biết anh chu đáo mà.” Mac thẳng thắn nói, vì cậu nghĩ mình và Eua vẫn chưa thân thiết nên phải mua cho nhau rất nhiều thứ như vậy. Nhưng khi Eua mua rồi thì khó từ chối vì cậu không muốn người kia cảm thấy bị xúc phạm.
“Đừng lo, tôi không thấy có vấn đề gì đâu.” Eua cười nói, khiến Mac lập tức nghĩ đến anh. Nếu là thật thì có lẽ anh đã không mua cho cậu một đống đồ như vậy, và nếu chính Mac làm vậy thì nhất định sẽ bị chửi một tuần liền.
"Cảm ơn vì món quà lưu niệm." Mac trả lời cùng với việc mở chiếc túi để xem món quà lưu niệm đã được mua cho cậu. Nghĩ rằng mình sẽ không dám mang nó trở lại nhà Nan đâu.
"Sắp trưa rồi, Mac có rảnh không? Ra ngoài ăn cơm với tôi đi." Eua nói. Mac hơi bối rối nhìn hộp cơm Nan đã gói lại.
"À, tôi mang theo bữa trưa." Mac nói thẳng thừng. Eua tiếc nhìn chiếc hộp của Mac trên bàn trong góc.
"Ồ, cậu có hay mang theo cơm để ăn ở nơi làm việc không? Tôi vừa nhìn thấy nó." Eua nói khiến Mac khẽ mỉm cười.
"Vậy thì ăn đi, tôi đi gọi đồ ăn giao tới đây, tôi ngồi ăn với Mac được không?" Eua hỏi, Mac cười khô khan. Vì được mời nhiều nên cậu không dám từ chối, bởi vì đối phương mua đồ cho mình rất nhiều.
"Được rồi." Mac trả lời trước khi gọi điện đặt đồ ăn mang đi từ nhà hàng thông thường để giao đến văn phòng của mình. Mac cũng đem đồ ăn bọc lại, đưa cho thư ký hâm nóng, pha chế đồ uống. Ngồi ăn trong văn phòng.
"Và chú không có ở đây hả?" Eua hỏi, bởi vì khi anh đến anh đã hỏi về ba của Mac nhưng thư ký Mac nói với anh rằng ba Macđang đi làm việc vặt.
“Ba cũng đi xem một số khu đất để xây dựng nhà máy để mở rộng sản xuất ở nhà máy này, chắc tối nay sẽ về.” Mac đáp, gật đầu xác nhận. Sau đó, thức ăn cậu gọi đã được chuyển đến, thư ký bước vào và sắp xếp bàn ăn theo thứ tự.
“Ồ, súp đùi gà và trứng à?” Eua nói khi nhìn thấy gói thức ăn của Mac.
“Vâng.” Mac trả lời ngắn gọn, ngoài việc nhìn vào những món ăn cậu gọi, bao gồm cá vược hấp chanh, tôm chiên chua ngọt, tôm tẩm bột với sốt me và cơm chiên cua, tất cả đều rất ngon. Nhưng Mac không thể lùi bước, cậu cảm thấy mình muốn đồ ăn trước mặt quá nhiều.
“Cùng nhau ăn cơm đi, hai tuần nay tôi đều muốn ăn đồ ăn Thái.” Eua cười nói, Mac cười toe toét. Trước khi hai người ngồi ăn cùng nhau, Eua còn định kỳ gắp thức ăn ra đĩa cho Mac.
"Anh, anh ăn đi. Tốt hơn là tôi nên tự đi lấy." Mac thận trọng nói, nở một nụ cười dịu dàng đáp lại, Mac lấy một ít trứng và đặt chúng vào đĩa của Eua.
“Cảm ơn.” Eua đáp, gắp món trứng của lên nếm thử.
"Ừm, ngon quá, lâu rồi không ăn, món này ai làm vậy?" Eua hỏi.
“Một đầu bếp tại nhà." Mac nhỏ giọng đáp, vì tất cả những món ăn đó đều do Frog làm trước khi Mac kịp hiểu ra điều gì.
"Ừm, Khun Eua, tôi hỏi anh một chuyện được không?" Mac nói.
"Được rồi, là gì vậy?" Eua hỏi, Mac hơi ngập ngừng mím môi, vì cậu đang suy nghĩ có nên hỏi hay không, nhưng đó cũng là điều khiến Mac rất phiền lòng.
"Đó là về Nan, làm thế nào hai người biết nhau?" Mac hỏi vì thực sự tò mò. Cậu chọn hỏi vì cậu nghĩ Eua nên đưa ra câu trả lời. Cậu mà hỏi Nan thì sẽ không dễ dàng chút nào, Eua có hơi bối rối.
"Và tại sao Mac không hỏi cậu ta làm sao cậu ta biết tôi?" Eua hỏi.
"Tôi không dám hỏi về nó. Có vẻ như anh ấy không muốn nói về nó." Mac nói thẳng, Eua cười nhẹ.
"Tại sao Mac lại muốn biết?" Eua hỏi, vẫn nhìn qua Mac.
"Tôi chỉ muốn biết, nhưng nếu anh không thoải mái khi nói với tôi, tôi..." Mac trầm ngâm nói. Điều cậu muốn biết là tại sao Nan lại trông giận dữ và căm ghét như vậy.
"Không sao đâu, tôi và Nan là anh em họ mà." Eua thành thật nói khiến Mac sững sờ. Bởi vì không ngờ một người man rợ như Nan lại là họ hàng của một người tốt thế này.
"Một người anh em họ?" Mac không thể tin được nói. Eua nở cười dịu dàng.
"Vâng, tôi ngạc nhiên, sao có thể khác quá như vậy." Eua đáp lại, Mac cười khan.
“Ba tôi là anh trai của mẹ Nan.” Eua nói lại khiến Mac sững sờ. Nhưng không hiểu sao trông Nan lại dữ vậy.
"Ừm.... tôi có thể hỏi anh một điều nữa không?" Mac nhẹ nhàng nói.
“Vâng.” Eua đáp.
"P'Eua và Nan, hai người đang đánh nhau à? Chà, tôi cảm thấy giữa hai người có bất đồng." Mac nói trong cơn mê, có chút tĩnh lặng.
"Một chút, nhưng nếu Mac muốn biết nhiều hơn. Cậu sẽ phải hỏi cậu ta, bởi vì bản thân tôi muốn biết cậu ta giận tôi và ở nhà điều gì, ngay cả khi cậu ta không muốn trở thành một người họ hàng tốt. Nhưng tốt nhất cậu vẫn nên tự hỏi cậu ta." Eua nói và trong đầu Mac cũng có cùng một nghi vấn như vậy.
"Anh đã tìm Nan ở nhà chưa?" Mac hỏi lại.
"Có, nhưng đã lâu không gặp, cũng đã một năm rồi. Nhưng tôi chưa từng vào nhà, trước đây tôi luôn bị đuổi ra ngoài." Eua cười nói, Mac gật đầu.
"Tôi nghĩ chúng ta nên tiếp tục bữa ăn của mình." Mac vẫn kiên trì trước khi nhấc máy khi điện thoại của cậu đổ chuông.
Reng... reng... reng"Xin lỗi." Mạc cầm lên, thấy là số của Nan nên vội vàng quay sang nói với Eua rồi bỏ đi nói chuyện. Nghĩ rằng để Nan nghe thấy tiếng Eua thì không ổn.
"Cái gì?" Mac trả lời điện thoại.
[ Mày đã ăn chưa?] Nan hỏi.
“Tao đang ăn.” Mac đáp, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ lùng mà Nan đã gọi điện hỏi thăm.
"Chuyện gì thế?" Mac hỏi.
[ Tại sao tao không thể gọi?] Nan hỏi với giọng bối rối.
"Mày gọi để làm phiền tao đúng không thằng khốn?" Mac hỏi với giọng nghẹn ngào. Nan cười nhẹ.
[ Tao gọi để nói rằng có một khách hàng cũng muốn đua, mày có hứng thú không? Tao đã thấy hôm trước mày muốn đua mà phải không?] Nan hỏi vì Mac đã ám chỉ rằng cậu muốn đua, sau đó cậu cũng có xem một số cuộc đua trong lĩnh vực của Nan thường xuyên. Nhưng vào thời điểm đó cậu không được phép.
"Mày thật sự muốn tao so tài sao?" Mac hào hứng hỏi.
[ Muốn đua không?] Nan hỏi, lặp lại lần nữa.
"Tao có." Mac vội vàng trả lời.
[ Ồ, tao rất thích, hehe.] Nan trả lời khiến Mac đóng băng.
"Tao muốn của mày với tao, đó là điều tương tự phải không?" Mac cố ý nói.
[ Hả, được, vậy tối nay quay lại, chúng ta cùng nhau kiểm tra xe. Mày muốn đua xe nào, mày có thể tự chọn.] Nan nói khi kết thúc.
"Được rồi, đến đón tao ngay đi." Mac nói với giọng hào hứng trước khi cúp máy. Sau đó, Mac tiếp tục mỉm cười thiện chí đi vào văn phòng.
"Có gì ngon không? Sao cậu cười toe toét thế?" Giọng nói vang lên khiến Mac hơi sững người, vì cậu quên mất mình đang ngồi ăn cùng Eua.
"Ồ, không có vấn đề gì cả, chúng ta hãy tiếp tục ăn đi." Mac nói và ngồi xuống ăn với sự hỗ trợ. Nhưng cậu không thể không nghĩ nếu hai người họ gặp nhau cậu sẽ nói gì? Sau khi ăn no nê, Eua xin phép về vì không muốn làm phiền lịch làm việc của Mac, cậu vừa đi bộ tiễn Eua ra xe của mình rồi cậu quay lại văn phòng. Ngoài việc xem xét những món quà, Mac đã xem xét khi thấy có thứ gì đó có thể ăn được, chẳng hạn như đồ ngọt và sôcôla, cậu bước đến để tặng chúng cho nhân viên trong văn phòng.
"Cậu cho chúng tôi sao?" cô thư ký đối diện văn phòng của Mac hỏi.
“Yeah, chia sẻ thôi.” Mac nói rồi bước trở vào phòng trước sự ngạc nhiên và hoang mang của không ít nhân viên.
"Làm thế nào mình có thể mang những thứ này về nhà chứ? Nếu mình làm thế, anh ta chắc chắn sẽ hỏi." Mac càu nhàu khi nhìn những món đồ còn lại trước khi quyết định tạm thời cất chúng trong văn phòng của mình.
.
.
.
"Mày muốn tao lái xe gì?" Mac hỏi Nan lúc 6 giờ chiều sau khi làm việc, Nan lái xe đưa cậu về nhà cộng với việc để cậu tắm rửa trước.
“ Mày chọn đi, bên kia là một chiếc Vios, chiếc xe mà mày nói tiếng động cơ không được căng đấy.” Nan nói lại.
"Ồ, nó màu vàng phải không? Chủ nhân của chiếc xe thấp và mập mạp có cái đầu to." Mac đáp lại, bởi vì cậu có thể nhớ được.
" Hừ, ừm ừm ra thế." Nan đáp, gần đây anh và Mac đã trò chuyện với nhau tốt hơn nhiều, chủ yếu là về chiếc xe. Mac trò chuyện và hỏi han nhau bình thường, còn những chuyện khác thì Nan vẫn quấy rầy Mac như thường.
.
.
.
Sau khi chọn được xe, Mac kiểm tra máy xe một chút, cậu không chỉnh gì nữa vì xe đã ngon rồi.
"Mày có muốn thử vòng đầu tiên không?" Nan hỏi, vì Mac chưa bao giờ lái ô tô trong lĩnh vực của anh.
"Tao sẽ lái thử." Mac trả lời trước khi tiến đến trường đua hiện đã mở cửa cho mọi người vào sân, sau đó nhờ mọi người dọn sân để Mac chạy thử xe trên đường đua trước.
“Hãy cố gắng làm quen với sân trước, đừng chỉ lái xe nhanh, hãy cố gắng điều khiển nó suốt quãng đường đua." Nan nói với giọng điềm tĩnh khi Mac chuẩn bị lên xe.
"Tao biết." Mac đáp lại, cậu đã rất phấn khích khi được đua trên sân.
"Tao biết và làm theo lời tao." Nan nói, xoa đầu Mac qua lại, Mac lắc đầu khỏi tay Nan.
"Tại sao tao không thể xóa đầu mày?" Nan nghiêm giọng hỏi, Mac liếc về hướng cấp dưới của Nan.
' Mày không nghĩ rằng tao sẽ xấu hổ với cấp dưới của mày sao? Mày có thể đừng xoa đầu tao và hành động như thể tao là một đứa trẻ được không?' Mac lầm bẩm trong hơi thở của mình, nhưng anh đã nghe thấy.
"Hừ, thật xấu hổ, chúng ta thử lĩnh vực khác đi." Nan vẫy tay dắt Mac vào trong xe. Mac trèo vào và ngồi xuống, sau đó lái xe đến điểm xuất phát nơi Nan có thể quan sát từ bên lề. Mac chạy xe cho quen sân trước, Mac chạy qua 3 vòng sau đó tăng tốc nhanh hơn 1 chút để xem tốc độ của góc cua, khi đã quen xe và bám đường Mac quay trở lại vị trí cũ được để lại với một nụ cười hài lòng.
"Nó như thế nào?" Mac xuống xe vội hỏi anh.
“Tốt thôi, nhưng hãy điều chỉnh khúc cua nếu mày định vượt.” Nan nói, Mac gật đầu trước khi ngồi lại và đợi bên kia tuân theo thỏa hiệp. Mac đang nghe điện thoại chờ giết thời gian.
Reng...reng...rengTiếng chuông điện thoại của Mac vang lên khiến Nan đang ngồi bên cạnh quay sang nhìn, Mac sững người khi thấy đó là số của Eua đang gọi. Mac vội vàng cúp máy, vì cậu cảm thấy mình không nên trả lời cuộc gọi của Eua lúc này. Mac liếc nhanh, cậu thấy Nan đang nhìn cậu với đôi mắt vô hồn.
"Tại sao mày không trả lời người đang gọi?" Nan hỏi.
“Khách hàng, đã quá giờ làm việc rồi, tao không muốn nhận.” Mc nói trước nhưng điện thoại lại vang lên, Mac cắn môi bực bội, trong lòng tự mắng mình nên cúp điện thoại.
"Và khách hàng của bạn, họ không biết thời gian sao? Hãy xem đi." Nan định lấy điện thoại từ tay Mac, Mac rút điện thoại lại.
"Mày định làm cái quái gì vậy? Chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà." Mac lập tức hét lên, quay người định cúp điện thoại, Nan vội nhìn vào mặt Mac.
"Tao có những nghi ngờ của mình." Nan nói với giọng nghiêm khắc.
“Này, này, tên đó đến rồi.” Wei bước vào và nói khi người thách thức hành lang đi về phía họ, Nan nhìn Mac đầy mong đợi, và Mac thở phào nhẹ nhõm.
"Ai, mày định để cho tao so tài với ai?" Người kia bước vào hỏi, Nan vẫy tay với Mac, người kia nhìn Mac khinh thường.
"Tên hỗn đản kia muốn cùng tao so tài hả, haha, hơn 80 tuổi rồi mà mày còn dám lái xe sao?" anh chàng kia trêu chọc khiến mặt Mac hơi căng ra.
“Đừng quá cố gắng, nếu không mày sẽ không biết mình đang đi lùi.” Mac nói, giọng khàn khàn và cậu nở một nụ cười nhẹ.
“Tao nghĩ tốt hơn hết là đua thử trong lĩnh vực này và hoàn thành nó, như vậy thì những người khác sẽ có thể cạnh tranh với nhau.” Nan nói với giọng trầm trước khi thảo luận về các quy tắc của cuộc đua một chút.
Sau đó cả hai lên xe đi về chỗ của mình, cấp dưới của Nan là người thực hiện lời hứa. Có mấy người đứng ở bên sân ngay khi có tín hiệu cho xe chạy, hai xe tiến lên. Hai bên lần lượt vượt và bám theo.
Nan đứng đó nhìn cậu bằng ánh mắt bình tĩnh, anh có thể nhìn ra ai sẽ thắng. Và kết quả có thể đúng như Nan dự đoán, Mac cán đích áp đảo đối thủ. Xe của Mac tấp vào một bên sân, rất nhiều cấp dưới của Nan đi đến. Một tia vui mừng thoáng qua, Mac cười toe toét từ đằng xa, Nan vội vàng
bước đến bên cậu.
"Tao thắng, mày xem được không?" Mac vui vẻ hỏi, Nan cười nhẹ trước khi ôm cổ Mac ngồi xuống bên cạnh, vừa ấn đầu Mac xuống vừa dụi dụi qua lại.
“Làm tốt lắm." Nan kéo dài giọng khen ngợi, Mac cười khúc khích, quên mất rằng cậu đã rất xấu hổ khi làm điều này trước mặt cấp dưới của Nan.
"Đây là số tiền đã được thỏa thuận." Đối phương đưa hai mươi vạn tiền mặt, Nan nhận lấy đếm đếm, gật đầu.
"Lần sau, tôi sẽ trở lại và đánh bại cậu." Người kia quay sang Mạc.
"Mời." Mac trả lời với một nụ cười trước khi phía bên kia bỏ đi trong cơn tuyệt vọng.
"Cầm đi." Nan đưa 10.000 bath tiền mặt cho Mac, người đang trông có vẻ thích thú.
"Cái gì?" Mac hỏi ngược lại.
“Không, tao đủ tử tế để chia nó làm đôi.” Nan nói khiến Mac nhanh chóng giật lấy số tiền trong tay anh.
“Được rồi.” Mac vội vàng nói, nhét tiền vào túi quần.
"Ngày mai, tao sẽ đi mua sắm, đề phòng mày muốn thứ gì đó." Nan nói, khiến Mac nhìn anh một cách khó hiểu, đột nhiên cảm thấy tốt bụng.
"Mày định mua cho tao à?" Mac hỏi.
“Không, đó là tiền tao đưa cho mày, mày muốn gì thì đi mua đi.” Nan lại nói khiến Mac hơi nhăn mặt.
“Không, tao xin lỗi, tốt hơn là tao nên giữ nó.” Mac nói, vì cậu không thường xuyên nhận được loại tiền đó khi ở cùng Nan. Điều đó làm cho Nan mỉm cười hài lòng trước khi ôm cổ Mac và đi đến văn phòng của anh. Mac thả mình xuống sofa trong khi Nan đứng và quan sát.
"Cái gì?" Mac ngạc nhiên hỏi.
“ Đưa điện thoại cho tao.” Nan nói khiến Mac khựng lại một lúc vì nghĩ Nan đã quên mất.
"Mày định xem gì đấy? Nó hết pin." Mac nói.
“Hãy chọn giữa tao và mày trước. Hoặc để tao tự tìm hiểu xem mày đang giấu tao điều gì.” Nan khẽ nói.
Anh đợi hai người họ vào văn phòng trước rồi mới nói chuyện với Mac. Mac ngồi bĩu môi.
"Cái gì?" Nan hỏi lại.
“P'Eua gọi tới.” Mac quyết định hạ giọng nói, nghe vậy Nan có chút sững sờ, nghiến chặt răng.
"Tại sao hắn lại gọi?!" Nan hỏi, giọng u ám đến nỗi Mac hơi sợ.
"Tao không biết, tao không muốn ở trước mặt mày tiếp ấn nghe. Là bởi vì mày sẽ nổi giận, tao không biết mày cùng anh ấy có vấn đề gì, nhưng mày chắc chắn sẽ ngăn tao nghe điện thoại hoặc nổi giận với tao nếu tao không thể trả lời. Vì anh ấy được coi là người mà tao phải làm ăn cùng.” Mac nói cùng lúc, Nan hít một hơi thật sâu, nó giống như cố gắng kìm nén cảm xúc.
“Tao nói thẳng, mày đừng giận tao.” Mac vội vàng nói.
"Hắn có gọi cho mày thường xuyên không?" Nan hỏi một cách dứt khoát.
“Không, không thường xuyên lắm.” Mac đáp, vì thời gian đi công tác nước ngoài nên Eua hiếm khi thực hiện nhiều cuộc gọi.
"Vậy hắn gọi điện để nói chuyện gì?" Nan tiếp tục hỏi.
“Đó là về công việc, và anh ấy có một vài câu hỏi về mày.” Mac trả lời, đồng thời nhìn vào khuôn mặt của Nan để xem liệu anh có bất kỳ biểu hiện nào không. Nan cười khẩy.
"Tại sao hắn lại hỏi về tao?" Nan mỉa mai nói.
“Anh ấy nói với tao rằng anh ấy là anh họ của mày.” Mac cố gắng nói về điều đó.
"Tao không liên quan gì đến chuyện này! Bọn tao không liên quan gì đến nhau hết." Nan nói lớn khiến Mac ngồi im. Trước khi hít một hơi thật sâu.
"Hắn còn nói gì với mày nữa?" Nan hỏi.
"Nếu tao nói cho mày biết, mày sẽ giận tao chứ?" Mac khô khan hỏi.
“Hãy kể cho tao nghe về nó.” Nan lặp lại.
"Anh ấy chỉ nói rằng anh ấy không biết tại sao mày lại giận anh ấy, và nếu tao muốn biết thêm, hãy để tao tự mình hỏi mày." Mac nói thẳng thừng, Nan nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế không hét lên với Mac.
"Hừ, mày biết vì sao tao tức giận không?" Nan nói với giọng khó chịu trước khi bước đến ngồi vào chiếc ghế văn phòng của mình, nhắm mắt lại anh dựa người vào lưng ghế làm việc để kìm nén cảm xúc.
Mac nhìn anh với vẻ quan tâm sâu sắc, cậu nghĩ vấn đề của Nan và Eua sẽ đủ nặng nề nếu không Nan sẽ không tức giận như vậy.
“ Mày về trước đi, lát nữa tao đi theo mày sau.” Nan trầmgiọng nói, Mac gật đầu không muốn dây dưa quá nhiều với anh, cậu sợ bị đánh. Mac về nhà, Nan đang ngồi thu dọn công việc trong văn phòng và ngắm nhìn đường đua.
.
.
.
“Mac, dậy đi Mac." giọng Nan gọi khiến Mac, người đang ngủ ngon lành trên chiếc giường rộng, mở to mắt.
"Dậy đi tắm và tao sẽ đưa mày đến trung tâm mua sắm." Nan nói.
"Tại sao mày lại đi?" Mac sửng sốt hỏi, hôm nay là ngày nghỉ của cậu cho nên cậu muốn ngủ một giấc dài.
"Đi mua sắm đi, mày hỏi kỳ quái quá. Đã 9 giờ rồi, dậy đi." Nan gọi Mac lại khi thấy Mac chuẩn bị đi ngủ.
"Không, tao sẽ tiết kiệm tiền." Mac nói lại, nghĩ rằng anh sẽ bắt cậu để lấy số tiền anh đưa cậu ngày hôm qua để mua đồ.
"Hừ, đã như vậy, tao sẽ dẫn mày đi mua sắm rồi mày tự trả tiền, được không?" Nan đề nghị khiến Mac mở to mắt.
"Nghiêm trọng lắm sao?" Mac hỏi lại, Nan gật đầu khiến Mac lập tức nhảy ra khỏi giường.
"Nếu mày nói dối, tao sẽ nguyền rủa mày bị hiếm muộn." Mac đe dọa trước tiên, bởi vì cậu sợ làm xấu mặt mình.
"Triệt sản là có thể, bởi vì dù sao mày cũng không thể mang thai." Nan nói khiến Mac nóng bừng cả mặt.
"Chết tiệt." Mac mắng trước khi chạy vào phòng tắm để tắm và mặc quần áo, Mac khẽ lắc đầu trước khi mặc quần áo vì cậu vừa mới tắm xong.
"Tối qua mấy giờ mày đi ngủ?" Mac hỏi khi cùng anh đi đến trung tâm thương mại.
“Có lẽ là 2 giờ sáng.” Nan trả lời, Mac gật đầu, vì đêm qua cậu đã về trước và cậu không nghe thấy điều đó khi quay lại. Nan đã đưa Mac đến trung tâm mua sắm ở trung tâm thị trấn. Mac nhìn anh và thấy hôm nay anh ăn mặc đẹp hơn bao giờ hết, áo sơ mi pôlô, quần bò và giày thể thao.
"Mày đang nhìn gì đó?" Nan hỏi.
"Nhìn mày, hôm nay mày ăn mặc để vinh danh nơi này ấy hả?" Mac nói.
"Hừ, mỗi ngày mày càng ngày càng hối hả." Mọi chuyện không nghiêm trọng lắm trước khi cả hai ra khỏi xe và bước vào trung tâm thương mại.
"Mày còn muốn gì nữa? Nhưng tao thực sự muốn điều đó là cần thiết." Nan nói.
“Tao muốn quần và hai bộ quần áo lao động nữa.” Mac nói với giọng bình thường, vì vậy Nan đưa Mac đi tìm một cửa hàng và đưa cậu đi mua sắm.
"Mày mua cho tao thật sao, tao không mang theo tiền." Mac hỏi lại, chỉ để chắc chắn.
"Chà, mày không thể tin được phải không?" Nan hỏi ngược lại.
"Chà, mày thích trêu chọc tao." Mac nói với giọng trầm trước khi bước tới để xem sơ mi và quần công sở.
------------------Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (◕ᴗ◕✿)