Park Jimin từ sớm đã đến nhà cậu, đi cùng là một bé gái vô cùng đáng yêu. Cô bé nắm chặt tay nó rồi ngước nhìn ngôi nhà xa lạ trước mặt.
Jeon Jungkook đem bánh kẹo vừa mua lên cho cô bé, thật là đáng yêu hết chỗ chê nha. Da thì trắng phát sáng, thân người lại nhỏ nhắn y như nó, còn có cả cái nụ cười hở lợi này. Đích thị là con của Min Yoongi và Park Jimin rồi.
Taeho ngồi nhìn cô bé không chớp mắt, đến khi cậu gọi to bé mới giật mình.
Vậy là sau đó bé con nhà ta mang hết bánh kẹo mà mình thích nhất lên cho cô bé mặc dù người ta không động đến món gì.
"Chú tên Jungkook, còn con tên gì?"
"Yoonji ạ."
Yoonji sao? Tên đẹp! Tên của người này đẹp như tên Taeho vậy, đó có lẽ là lí do vì sao chúng ta hợp với nhau. Bé con vừa nghĩ vừa lắc đầu cảm thán.
Min Yoonji là con gái cưng của gã và nó. Cô bé năm nay bốn tuổi, tính cách siêu giống ba Yoongi, có thể cô bé ít nói nhưng nếu đã thân thiết rồi thì sẽ biết cô bé nói nhiều ra sao. Không phải cô bé ít nói mà là do ngại tiếp xúc với người lạ.
Chỉ mới ngồi chơi một lát đã đến tận trưa, giờ Yoonji phải về nhà, bé con thật sự luyến tiếc không nỡ để cô bé đi. Đây là người bạn đầu tiên của bé, nếu chị Yoonji về thì bé sẽ buồn lắm.
Nó thấy vậy mới lên tiếng đề nghị.
"Hay bé đến nhà bác nhé, Yoonji lâu rồi mới gặp được người hợp ý như vậy."
"Thật sao ạ? Taeho thích lắm."
Chỉ với một lời mời đã thành công dụ dỗ bé con. Cậu không phải không muốn cho bé đến đấy mà chỉ sợ Park Jimin quản không nổi.
Đến cuối cùng ba Jungkook cũng bị bé bỏ ở nhà một mình. Căn nhà yên ắng hơn trước rất nhiều, thôi thì nhân cơ hội này nghỉ ngơi một lát vậy.
_
Kim Taehyung trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Hôm nay đến lượt thư ký Han xin nghỉ phép, không có cô công việc trở nên rối rắm, làm hại hắn đến giờ này mới về được đến nhà.
Nghe tiếng dao thớt dưới bếp đã biết người đang đứng trong đó là ai. Lúc nào cũng vậy, Jungkook suốt ngày chỉ lo nấu ăn đến bản thân cũng chẳng quan tâm. Bóng lưng nhỏ nhắn hì hục một mình trong bếp đến cả chồng mình về cũng không biết.
Chầm chậm đi đến ôm lấy cậu từ sau lưng. Jungkook giật mình quay lại, biết người đứng sau là hắn cậu mới thở phào, cứ tưởng tên biến thái nào vào nhà chứ.
"Anh về khi nào vậy?"
"Cách đây vài phút, em đó, mải mê nấu ăn đến anh về cũng không biết."
Cậu chỉ cười hì hì cho qua.
Hắn phía sau vẫn ôm chầm lấy cậu không rời, lực tay mỗi lúc một chặt hơn. Mà cậu cũng không thấy khó chịu gì mấy nên để hắn ôm thoải mái.
Chuyện đã chẳng có gì nếu như cậu không cảm nhận được có thứ gì đó từ phía sau chọc vào mông mình. Ban đầu cậu cũng chẳng để ý lắm nhưng cái thứ đó càng lúc càng dán sát vào người, dù cách một lớp quần vẫn cảm nhận rất rõ.
"Kim Taehyung đừng nói là anh..."
Nói đến đây cậu có hơi khựng lại, mục đích là để hắn trả lời tiếp câu hỏi của mình.
Kim Taehyung lúc này đang vùi mặt vào cổ cậu. Hắn đã cố gắng kiềm chế hết mức rồi, chỉ là "người anh em" bên dưới không nghe lời thì biết làm sao.
Hô hấp trở nên khó khăn hơn, cậu cảm nhận hơi thở nóng rực của người kia phả vào tai mình.
Bàn tay hư hỏng vén áo cậu bắt đầu lần mò vào trong. Đầu ngực đang ngủ yên bị hắn làm cho thức tỉnh. Bàn tay có hơi lạnh chạm vào điểm hồng mềm mại trước ngực làm cậu co người về sau. Nhanh chóng bắt lấy bàn tay hắn đẩy ra.
"Không được...ưm...đừng...lỡ có ai thấy thì sao?"
"Anh đảm bảo không ai thấy đâu."
Tiếp tục mân mê đầu ngực đến lúc nó sưng lên. Cậu cố gắng hoàn thành món ăn trong khi bị người kia quấy nhiễu liên tục. Hắn xoa xoa hai đầu ngực, thỉnh thoảng kéo ra rồi lại ấn sâu vào trong.
Được một lúc mới chịu dừng lại. Cứ nghĩ mọi việc đã xong ai ngờ hắn một tay kéo tạp dề ra khỏi người cậu quăng sang một góc.
Áo bị kéo cao lên tận cổ, lúc nãy chỉ mới dạo đầu thôi, giờ mới là thật. Đầu ngực bị hắn giày vò không thương tiếc, đến khi cậu thấy khó chịu kêu đau hắn mới dừng lại.
Không nói không rằng hắn kéo quần cậu xuống tận đầu gối. Biết chắc rằng hắn muốn giải quyết tại đây cậu rất sợ, lần đầu làm chuyện đó ở phòng bếp thì có hơi...ngại. Với cả lỡ như để mọi người thấy thì sao?
Hôn nhẹ vào cổ cậu một cái, hắn đưa tay bóp lấy cặp mông nộn thịt. Jungkook chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy bảo hắn dừng lại.
"Taehyung đừng làm vậy...hơ...ưm...tôi...tôi ngại."
"Jeon Jungkook."
"Tôi...nghe...hức..."
"Em từ khi nào thay đổi cách xưng hô với anh vậy? Anh không thích như vậy đâu."
"Vậy nếu tôi gọi như lúc trước anh...anh...ư...có buông tôi ra không?"
"Thử xem."
Chần chừ một lúc cậu liền lên tiếng.
"Anh Taehyung."
Âm thanh phát ra như đánh thẳng vào đại não hắn. Lần mò đến khe mông cậu, tách nhẹ cánh mông sang hai bên hắn mới bắt đầu tiến vào. Chỉ là chưa kịp vào đã nghe tiếng bé con í ới từ ngoài cổng.
Kim Taehyung nhanh chóng kéo quần lên lại giúp cậu cẩn thận rồi giả vờ lên phòng đi tắm.
_
Bé con ngồi nhìn bàn ăn với ánh mắt khó hiểu. Sao mấy món ăn cứ kì lạ thế nào ấy. Thịt thì cháy khét đen còn canh thì mặn ơi là mặn. Ba Jungkook thường ngày rất cẩn thận, có bao giờ ba bất cẩn vậy đâu nhỉ?
"Ba ơi."
"Sao thế?"
"Ba không khoẻ ạ?"
"Sao lại hỏi vậy?"
"Mấy món này kì lạ quá ba ạ."
Nghe đến đây cậu lập tức quay sang lườm hắn cháy mặt. Nếu không phải có người quấy phá thì món ăn của bé con đâu đến nỗi này. Cũng may trước đó đã làm xong vài món.
Hắn cả buổi chỉ ngồi nhìn hai người bọn họ ăn mà không động đũa nào. Bốn món thì hết hai món hư, nếu hắn cũng ăn làm sao đủ phần cả ba người. Để dành bụng lát ăn món khác bù vậy.
Ba Taehyung hôm nay giành phần rửa bát giúp ba Jungkook, còn bảo bé lên phòng ngủ sớm nữa, bình thường tám giờ bé mới ngủ cơ mà, giờ chỉ mới bảy giờ thôi.
Quản gia Lee, dì Song, bác Kwang bận bịu công việc cả ngày nên ngủ sớm hơn bình thường. Không phải họ lười biếng để hắn rửa bát mà là do thiếu gia bảo họ nghỉ ngơi, nếu ai không nghe sẽ trừ lương ngay.
Cậu lần nữa bị ôm từ sau lưng. Hai tay đang bận việc nên không thể đẩy hắn ra được.
Kim Taehyung liếm nhẹ lên vành tai nhạy cảm của đối phương. Thấy cậu cứ né tránh hắn mới chuyển sang bờ vai gầy sau lớp áo mỏng. Để lại trên đó dấu răng của mình, hắn tiến về phía trước tắt vòi rửa tay giúp cậu rồi bế lên đặt trên kệ bếp.
"Anh làm gì vậy?"
"Anh đói."
"Lúc nãy anh không ăn sao?"
"Anh đã nhường cho hai người hết rồi, giờ anh ăn em coi như bù đi."
Biết mình sắp không xong cậu tuột xuống khỏi đó, vừa xuống đã bị hắn bế ngược lên. Hai người cứ vậy vờn nhau qua lại hơn năm phút.
Đến khi hắn cởi áo ra khỏi người, cậu lúc này mới hoảng hồn lên tiếng.
"Không được."
"Tại sao?"
"Em vẫn chưa tắm."
"Thì?"
"Nên là cả người có hơi bẩn một tí."
Động tác của hắn có hơi khựng lại, cậu thấy hắn suy nghĩ một lúc biết bản thân đã thành công, Kim Taehyung là một người ưa sạch sẽ mà.
"Làm xong anh giúp em tắm."
Câu nói chắc nịch phát ra làm cậu mở to hai mắt hết cỡ. Cái gì chứ? Vậy là kế hoạch thất bại rồi ư?
Trong lúc mải mê suy nghĩ hắn đã cởi bỏ hết những thứ vướng víu vứt hết xuống đất.
Không biết từ lúc nào đã khuếch trương giúp cậu cẩn thận. Chỉ là tại sao trong túi áo lại có sẵn gel bôi trơn vậy?
Nhận thấy đã nới rộng đủ hắn mới rút cự vật sớm đã trướng to ra khỏi quần. Cậu nhìn thấy thứ đó mặt mày tái xanh, so với của cậu thì nó lớn hơn gấp đôi. Đặt cự vật trước hậu huyệt, hắn chà sát xung quanh nếp gấp rồi đẩy đầu khấc vào trước. Lát sau mới đẩy hết phần còn lại vào trong.
Jungkook chỉ biết há miệng thở dốc, chỉ mới đẩy nhẹ đã vào sâu như vậy, đẩy mạnh làm sao sống nổi đây?
Lúc này hắn mới bắt đầu động, ban đầu chỉ chầm chậm, đến khi cậu bắt đầu quen với tốc độ này mới tăng tốc. Mông chạm vào mặt bếp lạnh lại bị đẩy mạnh từ phía trước nên cậu chỉ có thể bám vào lưng hắn.
Bên dưới có hơi đau một tí vì đã lâu rồi cậu chưa làm loại chuyện này. Cái thứ to lớn đó mỗi lúc một to, cứ cách ít phút lại to lên một vòng, đến khi khít chặt với huyệt động của cậu không còn khe hở. Cảm giác giống như bị xé toạc ra làm đôi.
Kim Taehyung đẩy hông càng lúc càng nhanh, thú thật thì hắn xém chút đã bắn rồi. Bốn năm qua chưa từng làm qua việc này, giờ lại được ở trong cơ thể ấm nóng của cậu làm sao hắn chịu đựng được.
"Hư...aaa...chậm lại...ư..."
Hắn nghe vậy giảm tốc độ lại ngay, cự vật rút ra khỏi lỗ nhỏ rồi lại đâm mạnh vào. Lặp lại thêm vài lần lập tức đâm trúng điểm G của cậu. Như tìm được báu vật quý giá, hắn lút cán đi vào.
"Aaaaa...ha...đừng...aaa."
Hai chân đang dang sang hai bên nên động tác càng dễ dàng hơn. Nắm lấy cổ chân cậu mở rộng hơn nữa.
Lưng hắn giờ có hơn vài chục vết cào, là do cậu cứ bấu chặt vào lưng nên để lại dấu vết.
Nhìn người thương mồ hôi nhễ nhại, tóc bết dính vào mặt làm hắn xót xa. Đưa tay vén lọn tóc ra sau tai nhưng bên dưới vẫn rất năng suất ra vào.
"Em không chịu nổi nữa rồi...ha...aaaaa...ư hức."
Nói rồi cậu bắn tất cả lên áo người trước mặt. Jungkook lúc này cả người xụi lơ ngã lên người hắn, tay chân rã rời không còn chút sức lực nào.
Hắn bế cậu sang bàn ăn vừa được lau dọn khi nãy. Mặc cho cậu dựa vào người mình, hắn tiếp tục động thân dưới.
Dịch ruột non tiết ra cùng với dâm dịch trào ra ngoài trong khi cự vật thô to vẫn còn bên trong. Một số chảy lên mặt bàn, số còn lại chảy hết xuống đất.
"Mệt...Taehyung em mệt...ư...ư...về phòng nhé."
"Được, chiều ý em."
Chiều theo ý người thương, hắn nhấc bổng cậu lên đem về phòng. Jungkook vòng tay ôm chặt cổ hắn vì sợ ngã. Mỗi một bước lên cầu thang khiến cậu sống dở chết dở, mỗi một bước như vậy là một lần cự vật đi sâu vào bên trong hơn
Đặt cậu nằm xuống giường ngay ngắn, hắn tiếp tục công việc còn đang dang dở. Cậu chỉ nằm đấy rên ư ử vài tiếng trong miệng, vì lúc nãy đã rên la đến khàn giọng nên giờ chẳng còn chút sức lực nào.
Cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, cái lưỡi như con rắn quấn chặt lưỡi cậu. Đến lúc sắp hút cạn oxi của người ta hắn mới chịu rời ra, trước đó còn cắn nhẹ môi xinh một cái.
Mười ngón tay đan vào nhau, nó như một lời khẳng định hắn sẽ nắm tay cậu đi hết quãng đường còn lại. Chắc là lúc này cậu không còn nhận thức được lời hứa này nữa rồi.
"Muốn ngủ...em buồn ngủ...ưmmmm...đi ngủ nhé."
Cậu mệt mỏi cả ngày nay cộng thêm việc này hỏi sao không mệt cho được. Hai mắt thỉnh thoảng sắp nhắm lại nhưng cuối cùng vẫn bị cơn đau từ bên dưới làm cho thức tỉnh. Hậu huyệt đã sưng tấy vậy mà hắn vẫn chưa chịu dừng, cảm giác đau rát xen lẫn chút khoái cảm chẳng dễ chịu cho lắm. Vừa muốn tiếp tục vừa muốn dừng lại.
Đến khi cậu bắn ra lần thứ tư cũng là lúc Kim Taehyung đem hết tinh hoa bắn thẳng vào trong cậu. Đợi một lúc hắn mới rút ra rồi nằm xuống bên cạnh.
Tinh dịch bên trong ồ ạt chảy ra, chỉ bắn một lần mà đã nhiều đến mức này sao?
"Em...ghét anh...đau...đau quá...hức...hức...đau quá."
Hắn phát hoảng khi cậu oà khóc nức nở. Quay sang ôm người nhỏ vào lòng, bàn tay vuốt vuốt lưng an ủi, nhận thấy không có tác dụng hắn cúi xuống hôn lên trán cậu. Tưởng không có tác dụng ai ngờ cậu dần dần nín hẳn, đến khi không còn tiếng khóc mà thay vào đó là tiếng ngáy khe khẽ.
"Vất vả cho em rồi."
End chap 75Tui biết việc tha thứ cho anh Kim có hơi dễ dàng nhưng vì tui chưa có kinh nghiệm nhiều nên sợ viết nữa nó sẽ đi xa vấn đề, mọi người thông cảm cho tui nha, và cũng xin lỗi nếu làm mọi người thất vọng!mith