Giữa ngã tư đường ấy ta vô tình gặp lại nhau!
Hai bên cứ đứng nhìn nhau, không ai nói được gì, ngay cả việc chạy đến bên đối phương cũng thật khó khăn.
Mãi một lúc Kim Taehyung mới có đủ dũng khí gọi lớn tên cậu.
"JEON JUNGKOOK."
Nghe thấy ai gọi ba mình, bé con liền đưa mắt quan sát xung quanh xem là ai. Chợt nhìn thấy chú đẹp trai ban sáng trên TV đứng trước mặt. Ở ngoài đời chú còn đẹp hơn ấy chứ.
Jungkook nghe thấy thanh âm trầm ấm quen thuộc bắt đầu có phản ứng. Nhân lúc hắn còn bên kia đường, cậu nhanh chóng bế bé con lên tay chạy đi mất.
Hắn muốn đuổi theo nhưng đèn đã chuyển xanh, dòng xe tấp nập làm hắn không thể đuổi theo. Đến khi sang được bên đường thì người đã biến mất.
Vừa đúng lúc thư ký Han gọi đến, cô còn chưa kịp nói hắn đã cướp lời nói trước.
"Thư ký Han, mau điều tra chỗ ở Jungkook cho tôi."
"
Cậu Jungkook? Không phải cậu ấy đã mất rồi sao?"
"Em ấy vẫn còn sống, tôi vừa gặp lại em ấy, cô mau điều tra giúp tôi."
"
Vậy còn chuyến bay?"
"Hủy đi, tôi sẽ ở lại Busan thêm vài ngày, cô tìm tạm một căn hộ giúp tôi."
Ngắt máy, hắn chạy một vòng quanh nơi vừa nãy tìm kiếm, đến cuối cùng vẫn không tìm được.
Đau lòng xen lẫn thất vọng khiến hắn bất lực hơn bao giờ hết. Vừa nhìn thấy đã bỏ chạy như vậy chắc hẳn cậu phải hận hắn lắm. Nếu cố gắng đem cậu quay về liệu cả đời này cậu có tha thứ cho hắn?
Về phía Jeon Jungkook, cậu và bé con ngồi thụp vào một góc, cả hai im lặng nhất có thể vì sợ hắn sẽ tìm ra. Taeho tuy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn làm theo lời ba.
Cậu ôm chặt bé con mà nước mắt cứ tuôn ra không ngừng, cậu thật sự rất sợ, sợ hắn tìm ra rồi mang bé con đi khỏi cậu. Kim Taeho chính là thứ duy nhất cậu có, nếu mất đi bé con cậu chắc chắn không sống nổi.
Lực ôm mỗi lúc càng mạnh làm bé con có hơi đau, mặt mày nhăn nhó vì đau vậy mà vẫn ngồi yên. Cậu thấy mình có hơi quá tay vội buông bé ra.
"Ba xin lỗi, con có đau không?"
"Dạ không, ba ơi sao ba lại khóc vậy?"
"Ba không sao, là bụi bay vào mắt ba thôi."
Nghe vậy bé con đưa tay lau đi hai hàng nước mắt trên má cậu, cái miệng nhỏ còn thổi thổi vào mắt để ba hết đau.
Hành động đáng yêu này làm cậu vui vẻ hơn. Bế bé con trên tay tiếp tục đến tiệm sách.
Jung Hoseok đi đi lại lại, đã trễ gần một tiếng mà vẫn chưa đến, bình thường cậu có bao giờ đến muộn đâu chứ.
Nhìn thấy bóng dáng một lớn một nhỏ bước vào, anh liền bước ra mở cửa giúp. Đợi đến khi bé con chạy giỡn lòng vòng anh liền kéo cậu ra một góc nói chuyện.
"Sao hôm nay lại đến trễ vậy?"
"Anh Hoseok, em gặp lại anh ta rồi."
"Anh ta? Anh ta nào? Chẳng lẽ...là Kim Taehyung?"
Không có bất kỳ câu trả lời nào, nhưng anh biết rõ không trả lời tức là ngầm thừa nhận lời anh nói là đúng.
"Vậy giờ em tính sao?"
"Em không biết nữa, hiện giờ em đang rất rối."
"Cứ bình tĩnh đã, anh nghĩ cậu ta chưa tìm ra em đâu, nhưng nếu được anh nghĩ cả hai đứa nên nói chuyện rõ ràng, dù gì cậu ta cũng là ba của Taeho."
Toàn bộ cuộc nói chuyện đều lọt vào tai Kim Taeho. Chỉ là bé vô tình nghe được thôi chứ không có nghe lén, bé là bé ngoan nên không bao giờ nghe lén người lớn nói chuyện đâu.
Vậy ra bé còn một người ba nữa, thật là đặc biệt, các bạn khác đều có một ba thôi còn bé có đến tận hai ba lận, thật vui quá đi.
Cái tên "Kim Taehyung" được bé lưu lại trong trí nhớ, vì đó là tên ba nên bé phải nhớ thật kĩ. Suốt cả buổi sau đó bé liên tục lẩm nhẩm cái tên ấy, cứ hễ lúc nào sắp quên lại đọc thành tiếng, được một lúc thì thuộc lòng cái tên kia.
Đến trưa Jung Hoseok đưa hai ba con ra ngoài ăn, cậu từ chối vì có một thùng sách vừa chuyển đến sáng nay, cậu muốn sắp xếp chúng lên kệ. Vậy là anh đành đưa mỗi bé con đi ăn, để cục bông này đói thêm một chút anh thấy xót lắm.
Lúc này cả tiệm sách chỉ còn mỗi mình cậu, chật vật bê thùng sách nặng từ trong kho ra, tỉ mỉ xếp từng cuốn lên kệ.
Kim Taehyung cứ đi dọc theo con đường khi nãy mà không để ý rằng mình đang đi đâu. Thông tin về nơi ở của cậu đã có, chỉ là không có can đảm để xem. Lúc trước hắn cứ nghĩ rằng cậu đã mất, giờ gặp lại mới thấy bản thân ngu ngốc, nếu khi đó không dừng việc tìm kiếm có lẽ đã sớm gặp lại cậu.
Đến lúc dừng lại mới thấy bản thân đứng trước tiệm sách, hắn vốn đã định rời đi nhưng không hiểu vì sao lại đẩy cửa bước vào.
Trùng hợp sao đây lại là nơi cậu đang làm việc.
Jeon Jungkook đang cúi đầu lấy sách nên không biết có người đi vào. Hai người cứ vậy lướt qua nhau mà không biết.
Hắn đi dọc một đường xem từng loại sách có ở đây. Tất cả đều không phải sở thích của hắn, bản thân có bao giờ đọc sách đâu mà thích với chả không.
Cậu bên này đi ngược ra, hắn bên kia đi ngược vào. Bỗng một cuốn sách trong thùng rơi xuống đất, tiếng động phát ra thu hút sự chú ý. Qua khe hở của kệ sách, hắn bắt gặp đôi mắt trong veo của ai đó, tuy không biết người kia là ai nhưng linh cảm mách bảo đó là cậu, đôi mắt to tròn trong veo kia không thể nào lầm được.
Nhanh chân bước đến bên kia kệ sách. Thân ảnh nhỏ nhắn đang nhón chân đặt sách vào kệ. Hai mắt hắn bắt đầu cay cay, không hiểu sao nước mắt lại rơi. Nhưng hắn chỉ đứng yên chứ không dám tiến đến, nếu tiến đến có lẽ cậu lại bỏ chạy như lúc nãy.
Vì sách đặt ở vị trí cao lại không vững nên bắt đầu lung lay rồi đổ xuống người cậu. Kim Taehyung không thèm nghĩ ngợi, lao đến ôm cậu vào lòng, chồng sách cứ thế đổ xuống người hắn. Mặc kệ sách rơi ra sao, hắn vẫn giữ chặt cậu trong lòng nhất quyết không để bị thương.
Jungkook được hắn ôm trọn trong lòng, nhắm chặt mắt, âm thanh đổ vỡ bên tai làm cậu không dám mở mắt ra xem. Đến khi mọi thứ im lặng trở lại cậu mới từ từ mở mắt nhìn xung quanh.
Nhận thấy tình hình có vẻ không đúng cậu vội đẩy người trước mặt ra khỏi người mình.
"Cảm ơn anh nhiều, tôi..."
Câu nói bị bỏ dỡ giữa chừng khi cậu nhìn thấy khuôn mặt kia.
"Anh...sao lại..."
"Em không sao chứ?"
Dù bản thân đang bị thương hắn vẫn tiến đến cầm tay cậu.
"Buông tôi ra."
"Jungkook, anh..."
"Đừng nói nữa, anh mau đi khỏi đây đi, tôi không muốn gặp lại anh."
"Em nghe anh nói một câu thôi được không?"
"Tôi không muốn nghe bất cứ lời gì từ anh, vì tôi thật sự không biết lời nào là thật lời nào là giả cả."
Cậu quay người định bỏ đi thì bị hắn kéo ngược lại. Dù cho cậu đánh mạnh vào vai, hắn vẫn giữ chặt không buông. Lúc này Jung Hoseok và bé con vừa hay đã về tới.
"Kim Taehyung anh buông tôi ra."
Nghe tiếng cãi nhau phát ra, anh vội dẫn bé con vào trong. Nhìn một màn giằng co anh cũng hiểu phần nào sự việc.
"Cậu là Kim Taehyung phải không?"
"Anh là ai?"
"Cậu không cần biết tôi là ai, có điều tôi muốn cậu buông tay Jungkook ra trước."
"Sao tôi phải nghe anh?"
"Đây là tiệm sách của tôi, nếu cậu còn làm loạn tôi không ngại báo cảnh sát đâu."
Hắn vốn không định làm lớn chuyện, chỉ muốn cùng cậu nói chuyện.
Bé con Taeho đứng một bên suy ngẫm về cái tên chú Hoseok vừa nói. Đó chẳng phải là tên của ba bé hay sao? Vậy ra cái chú đẹp trai này chính là ba của bé.
Giây phút đó bé con liền chạy đến nhào lên người hắn mà ôm chặt.
"Ba ơi, cuối cùng Taeho cũng gặp được ba."
Jungkook giật mình vì hành động đó, sao bé con lại gọi hắn là ba, đã vậy còn ôm chặt như vậy, trước giờ bé có bao giờ ôm người lạ đâu chứ.
"Kim Taeho, con qua đây với ba mau lên."
"Không chịu đâu...hức...hức...con muốn ba Taehyung."
"Như vậy là không ngoan có biết không, mau qua đây với ba."
"Oa oa...ba Taehyung...con chỉ muốn ba Taehyung thôi."
End chap 61Biết dị khúc đầu đừng cho em Kookoo chạy, chạy một hồi cũng quay lại gặp nhau, tui viết cái gì vậy trờimith