Một Nửa Anh Em
|
|
~♥Tập 19♥~ Nước Mắt Phân Ly
Định là người duy nhất oan uổng bị cuốn vào mối tình tay tư tréo ngoe này, cậu chàng ngơ ngác nhìn Xuyên hỏi:
- Có chuyện gì vậy Xuyên? Tui biết là mình đẹp trai nhưng cũng đâu cần tụ họp ra đây tiếp đón nồng hậu dữ vậy? – Trong câu hỏi vẫn mang sự hài hước châm biếm vốn có.
- Không có gì đâu, tại họ sợ người lạ nào đó nên ra dòm vậy mà, mình đi thôi!
Xuyên nắm tay Định lôi đi nhanh ra, quên cả đóng cửa cổng. Chứng kiến cảnh tượng đó, Hiệp hiển nhiên chẳng mấy vui vẻ gì. Đã thế cô nàng mỹ miều kia còn sợ máu Hiệp chưa đủ độ sôi, quyết tâm đun thêm củi lửa vào:
- Bây giờ thì anh thấy những lời em nói là đúng rồi chứ? Ngay trước mặt anh mà nó dám nắm tay thằng bạn hơn cả mức thân kia tình tứ như thế, có thèm coi anh ra gì đâu! Rồi sẽ có ngày anh bị…
- Cô nín đi dùm tôi được không?! Rãnh rỗi quá thì về nhà phụ mẹ bán vàng đi, giá đang tụt thê thảm đây kìa. Đừng có ở đây bán xăng nữa!!!
- Anh nỡ đối xử với em như vậy sao? Trời nắng chan chát như vậy mà bắt em về ngay thì còn đâu làn da trắng hồng rạng rỡ của em nữa chứ? - Chẳng hiểu sao cô nàng này lại luôn thích bày ra bộ mặt đáng thương với một người đã rành đến từng chân tơ kẽ tóc như Hiệp.
- Vậy sao lúc đi cũng nắng mà vẫn ráng gượng được?!
- Thì vì muốn gặp anh, muốn được thăm hai bác!
- Vậy thì vào trong phòng khách mà đợi, tui lên phòng xem phim đây!
- Cho em coi chung với, ngồi một mình chán lắm!
- Tui xem phim kinh dị với 21+ đấy, cô dám xem không?
- Lúc nào tới cảnh giết chóc, cắn xé thì anh báo em trước để em bịt mắt lại. Còn khi nào tới “cảnh nóng” thì bảo em mở to mắt ra thưởng thức cùng anh, nhoa!!!
- Tôi bắt đầu thấy sợ cô rồi đấy!
Tất nhiên, Hiệp chẳng dại dột gì mà để Châu bước vào phòng mình, bỏ cô nàng ngồi la liệt ở phòng khách xem tivi cho tới khi ba mẹ về luôn. Châu hiển nhiên lúc này hóa thân trở lại thành cô gái nhu mì, thục đức, xông xáo cùng vào bếp phụ bác gái làm đồ ăn.
Trong lúc đó, Xuyên cũng đang trên đường trở về nhà sau buổi học nhóm với Định. Quãng đường quen thuộc nhưng sao hôm nay lại thấy xa vô chừng. Xuyên được Định cho biết một tin rất đỗi bất ngờ…
- Sao ông không đợi khi học xong cấp 3 rồi hãy đi du học?
- Ba tui đột nhiên có chuyến công tác ở Mĩ, tìm hiểu thì biết có trường trung học dạy khóa đào tạo rất tốt cho chuyên ngành của tui sau này. Nên thay vì học xong chương trình ở Việt Nam, tui vẫn có thể qua đó tiếp nối chương trình học và được xét duyệt thẳng vào trường đại học luôn. Vì trước sau gì tui cũng sẽ qua Mĩ du học, nên đi càng sớm thì mọi thứ sẽ thuận lợi hơn!
- Vậy là sau khi hết học kỳ này là Định đi ngay hả?
- Ừm, hồ sơ cũng đã gần hoàn tất rồi!
- Dù có hơi hụt hẫng một chút, nhưng dù sao cũng mừng cho ông. Qua đó cố gắng học tốt nha, nhớ liên lạc với tui thường xuyên bằng FB và Skype, post ảnh lên page cho tui xem nữa đó!
- Xuyên chỉ muốn nói những lời này với tui thôi sao? – Ánh mắt Định nhìn Xuyên mang theo niềm thương cảm sâu sắc dịu vợi.
- Chứ Định còn muốn thế nào nữa?
Bóng chiều tà ngả xuống hình dáng hai người đổ dài trên mặt đường nhựa phẳng lặng, không gian im lìm mang theo làn gió hanh nhẹ khi hoàng hôn dần buông. Chàng trai cao lớn đứng đối diện với chàng trai vóc người mảnh dẻ, tay nắm lấy tay, thể hiện sự mong mỏi xa xăm nào đó…
- Xuyên có muốn cùng tui đi du học không?
Một câu hỏi quá đỗi bất ngờ, nó làm Xuyên vô cùng lúng túng khó xử…
- Tui chưa có ý định đi du học sớm như vậy, với lại ba tui cũng chưa sắp xếp gì hết! Đâu phải muốn đi là đi ngay được!
- Hì, chỉ cần Xuyên thật sự muốn đi cùng tui. Tui sẽ có cách để nói với ba lo hồ sơ thủ tục cho Xuyên thật nhanh, đi nước ngoài du học không quá khó như đi định cư. - Bất chợt Định khựng lại, thay đổi nét mặt từ tươi cười sang u buồn - Nhưng tui biết, lý do quan trọng là Xuyên không muốn xa người đó, đúng không?
|
- Định à, thật ra…
- Việc tui đi du học, không có nghĩa là tui hoàn toàn từ bỏ Xuyên đâu! Tui sẽ trở về, và bất cứ lúc nào cũng có thể cướp Xuyên khỏi tay hắn!
- Tui phải nói bao nhiêu lần Định mới hiểu đây? Giữa tình bạn và tình yêu không thể hòa hợp được. Cảm xúc tui dành cho Định vĩnh viễn chỉ là bạn thân thôi, không thể khác đi… Tui rất quý Định, xem Định là người bạn tốt nhất, chỗ dựa vững chắc nhất của mình. Giờ phải xa nhau, tui thật sự rất buồn…
- Nếu như có một biến động nào đó, hay người mà Xuyên từng nghĩ sẽ dành hết yêu thương cho mình, nhưng lại có lúc đổi thay. Xuyên có nghĩ sẽ phải rời bỏ người đó, đi đến một nơi khác thật xa?
- Sao Định lại nói những lời như vậy chứ?
- Đường đời biến động, đâu ai biết trước chữ “Ngờ”…
- Tui không muốn nghĩ đến điều đó!!! – Xuyên chưa từng một lần tính đến chuyện phải chia xa người mình yêu thương, hạnh phúc không phải dễ tìm, huống chi đã có trong tay lại có thể từ bỏ dễ dàng được chứ.
- Mọi thứ đều có thể thay đổi, hãy nhớ tui lúc nào cũng chờ Xuyên đi cùng con đường với mình!
Xuyên cũng không biết nói gì thêm nữa, mọi thứ hiện tại quá rối rắm cũng đã đủ khiến cậu đau đầu lắm rồi. Chuyện người “chị dâu” lắm chiêu kia vẫn còn chưa biết thế nào, giờ lại thêm cậu bạn thân bày ra thêm một mớ bồng bông thế này nữa. Đã gần tới nhà, Xuyên quay sang tính chào Định rồi bước vào thì bất ngờ cậu chàng ôm chầm lấy mình, môi còn khẽ chạm vào đỉnh tóc vô cùng trìu mến. Khoảnh khắc lướt qua rất nhanh, Xuyên đẩy Định ra thật mạnh, mang theo vẻ khó chịu khôn cùng…
- Chẳng lẽ đến một cái ôm tiếc nuối Xuyên cũng không thể cho tui sao? - Định tuy mỉm cười nhưng ánh mắt lại buồn rười rượi, giọng nói mang theo sự đắng chát.
- Định đừng như vậy nữa, tui không thích đâu! – Xuyên vô cùng mệt mỏi, không còn sức để nói nữa.
- Thôi được rồi, tui xin lỗi. Xuyên vào nhà đi!
Cậu chàng cũng chẳng buồn chào nữa, bước nhanh vào nhà, khi vừa mở cổng thì lại tiếp tục chạm mặt một người chẳng hề mong đợi chút nào…
- Coi bộ tình cảm dữ ha! Điệu này là có thịt bò mà vẫn thèm ăn đồ hải sản nè… không được rồi!!!
Xuyên nhìn Châu bằng vẻ mặt chán ngán, không thèm mở miệng nói luôn, cứ thế bước qua cô nàng đi thẳng vào trong nhà, đã thừa biết cô ta cố tình châm chọc thì còn đối kháng lại làm chi cho tốn sức nữa. Cậu vào nhà thưa ba mẹ mới về rồi lên phòng tắm rữa, bước ra thì vô tình Hiệp cũng từ phòng anh đi ra để chuẩn bị xuống ăn cơm.
- Em mới về à?
- Dạ, em về rồi tắm vừa xong.
- Ừm, cùng xuống ăn cơm luôn đi!
Lời nói vẫn mang vẻ ôn nhu dịu dàng, nhưng cử chỉ của Hiệp có vẻ gì đó không mấy vui tươi, nét cười mờ nhạt ẩn trong đó mớ suy nghĩ phức tạp nào đó. Bàn ăn đã sẵn sàng, Châu và ba mẹ đã ngồi trên bàn ăn. Vị trí vẫn như cũ, Xuyên chọn chỗ ngoài bìa để cho Hiệp ở giữa Châu và cậu. Bất chợt Châu quay sang nói với Xuyên:
- Chuyện hồi trưa cho chị xin lỗi nha Xuyên!
Bất ngờ trước câu nói này, Xuyên nhất thời cũng không biết trả lời lại thế nào. Papa liền lên tiếng:
- Hồi trưa có chuyện gì vậy?
- Dạ cũng không có gì đâu bác trai. Chỉ là con không biết cả nhà đều đi vắng cả, chỉ có em ấy ở nhà. Chắc là làm phiền em ấy vui chơi hay tâm sự với bạn bè người yêu gì đó nên thái độ không mấy vui vẻ khi con tới. Cũng tại con, không có tinh ý gì hết, chắc Xuyên cũng không mấy cảm tình với con, biết thế con đã về ngay chứ không ở lại đợi anh Hiệp về rồi!
- Sao vậy? Hai đứa có xích mích gì sao? - Mẹ cũng lên tiếng hỏi rõ sự tình.
- Cũng không có gì đâu bác gái, chỉ là Xuyên lỡ tay hấc nước vô người con thôi à!!!
Xuyên trước nay cũng không dưới một lần từng bị rơi vào tình cảnh bị người khác đổ oan, vì thế đã không muốn giải bày gì nhiều nữa, cậu chàng lẳng lặng nuốt nốt miếng cơm còn lại, rồi buông chén xuống, chào ba mẹ bảo lên phòng học bài rồi đứng dậy bước đi. Một lúc sau Hiệp cũng buông chén xuống, mẹ thấy bất thường vì hôm nay anh chỉ ăn có 2 chén rưỡi (thường ngày 4 chén), nhưng vẫn gật đầu để Hiệp lên phòng, bỏ lại Châu ngồi đó trong nỗi hả hê kèm bực bội.
|
Hiệp gõ cửa phòng Xuyên ba cái rồi bước vào, giữ đúng phép lịch sự cần có. Xuyên đang ngồi cạnh cửa sổ kéo tai phone nghe bài “Kiss the rain”. Hiệp ngồi xuống bờ tường đối diện, lặng lẽ nhìn đối phương, ánh mắt mang theo thứ xúc cảm hỗn tạp khó nhận rõ. Thấy sự tình khúc mắc, Xuyên đành tháo tai nghe ra, chủ động lên tiếng:
- Anh có chuyện gì muốn nói với em sao?
- Không có thì anh vào đây làm gì?! - Hiệp vẫn luôn giữ cách nói chuyện sốc hông như cũ.
- Đâu nhất thiết phải có gì để nói, nhiều khi anh chỉ muốn “làm” thôi cũng vào mà!
- Hì, em càng ngày càng lém lĩnh đó! Anh thấy… dạo này em đổi khác lắm!
- Em vẫn như cũ thôi, chỉ có anh là khác!
- Anh khác hay em khác? - Hiệp vẫn nhất quyết hỏi gặng lại.
- Là anh! – Xuyên cũng không vừa, quyết tâm giữ vững quan điểm.
- Vậy em nói đi, anh khác cái gì?
- Rốt cục anh tính giải quyết vấn đề với bà chị dâu đó thế nào đây? Em thấy càng ngày chị ta càng quá đáng rồi đó!
- Chuyện đó anh có cách giải quyết, em đừng lo. Cái quan trọng hơn là chuyện của em và Định kìa!
- Em với Định thế nào? Vẫn vậy chứ có khác gì đâu!
- Dạo này hai người rất thường đi riêng với nhau, tên đó vẫn chưa muốn từ bỏ em!
- Anh Hiệp, anh và em đã từng giao ước với nhau thế nào anh còn nhớ không?
- Tất nhiên là nhớ, nhưng…
- Vậy thì anh hãy cứ theo đó mà làm. Nếu như không thể tin tưởng nhau nữa, em và anh… không còn gì để nói!!!
Xuyên đứng dậy xoay người đi về phía giường ngủ, ngày mai vẫn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết. Dẫu biết cuộc sống không có gì hoàn hảo, nhưng tại sao hạnh phúc nhỏ nhoi lại khó được trọn vẹn như vậy. Chẳng lẽ chỉ đơn giản là Xuyên muốn có một gia đình, một người yêu và một người bạn luôn kề vai sát cánh bên mình lại là quá nhiều hay sao?! Để rồi lúc này đây, Xuyên phải đứng trước sự mất mát của một trong những điều mà cậu không thể thiếu.
Kỳ thi học kì 1 vừa hoàn tất, Định cũng đã làm xong mọi thủ tục để chuẩn bị cho chuyến đi du học vào đầu tháng 2 tới đây. Cảm giác khi biết sắp phải chia xa một người mà mình đã gắn bó thân thiết khoảng thời gian dài khiến Xuyên cảm thấy rất buồn phiền. Cậu dành thời gian để ở bên Định nhiều hơn, cốt yếu là hỏi thăm, trò chuyện, tâm sự, ôn lại những kỉ niệm ngày hai đứa vừa biết nhau cho đến giờ, những buồn vui, nghịch phá, pha trò cùng nhau, mà mặc nhiên không hề có bất cứ giận hờn nào cả, chỉ từ khi bắt đầu có mối quan hệ của Hiệp. Nếu nói tình yêu, Định là kẻ thứ ba chen vào giữa Xuyên và Hiệp, nhưng nếu nói về tình bạn thì Hiệp lại chính là kẻ đã chen vào mối quan hệ vốn dĩ rất tốt đẹp và trong sáng của hai người bạn thân thiết luôn bên nhau trong mọi cuộc vui. Để rồi giờ đây, trong vô hình, họ đã dần đánh mất đi những phút giây hồn nhiên ngày cũ, chỉ còn lại sự luyến thương, buồn vươn, day dứt giấu kín trong mối quan hệ không thể lùi về, cũng không thể tiến lên.
Giữa cánh đồng xanh mướt, Định và Xuyên cùng ngồi bệt xuống bãi cỏ, ngước mặt lên cao hứng gió trời, làn hương đồng nội làm tâm hồn như trút bỏ đi bao oán niệm trong lòng. Bất chợt Định đưa ra một câu hỏi:
- Có bao giờ Xuyên nghĩ, nếu như mình không nảy sinh tình cảm với anh trai của mình, nếu như anh ta vẫn là một chàng trai bình thường, vẫn lãnh đạm hoặc xem Xuyên như là một đứa em trai. Thì với mối quan hệ của chúng ta, sẽ có thể tiến xa hơn được không?
- Ở trên đời này không bao giờ có thể dùng đến từ “Nếu”. Vì thời gian không thể quay lại, chúng ta không thể đổi thay những gì đã xảy ra, chỉ có thể nhìn vào thực tại và tiếp tục tiến bước. Tui chưa bao giờ nuối tiếc những gì đã qua, bởi mọi thứ tui đều đã cố gắng hết sức để gìn giữ và trân trọng, nếu còn hay mất đi có chăng cũng vì không thể níu kéo nữa thôi!
- Tui chỉ muốn biết, nếu không có gì ngăn trở, tui sẽ có thể trở thành người yêu của Xuyên được không thôi!
- Định hoàn hảo như vậy, lại quá tốt với tui nữa. Tất nhiên là không hề khó rồi! – Xuyên trả lời mang theo nụ cười nhẹ nhàng, lan tỏa ấm áp.
(Vẫn còn 2 page nữa của tập 19, tối mình post tiếp nhé!^^)
|
Nghe được những lời đó của Xuyên, lòng Định cảm thấy hân hoan vô cùng, có lẽ hạnh phúc không chỉ đơn giản là được ở bên người mình yêu, mà là luôn được nhìn thấy người mình yêu mỉm cười. Cậu chàng quàng tay qua kéo Xuyên sát lại gần, để đầu cậu bé tựa vào vai mình tình tứ, trong cứ y như một đôi, tất nhiên Xuyên vùng vằn tỏ vẻ khó chịu:
- Ông làm gì vậy, kỳ quá đi! – Xuyên đang cố thoát ra nhưng cứ bị Định kềm chặt, quen toàn người bự con hơn mình cũng khổ.
- Muốn Xuyên làm người yêu của tui một ngày cũng không được sao?
- Không được! – Câu trả lời dứt khoát, mang theo sự vô tình.
- Haizzz, cái tên đó tốt phước thật đấy! Tìm được một người hết mực chung thủy thuần khiết đến vậy… - Định thở dài tỏ vẻ buồn khổ, dù nét mặt vẫn tươi tắn, ngước mặt lên cao nhìn bầu trời.
- Rồi Định sẽ tìm được một người tốt thôi mà. Tui tin là thế!
Xuyên trở về trong tâm trạng đã tươi vui lên nhiều, chuyện với Định cũng đã phần nào được giải tỏa. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải giải quyết “Tình án bánh bèo” đây. Xuyên có một lòng tin nhất định vào Hiệp là chẳng còn dính liếu hay thiết tha gì với Châu nữa, những chiêu bài cô ta dựng lên vốn đã quá cũ mèm, trên phim đầy ra cả rồi. Xuyên không tin với sự cảm thông và chân thành của mình, lại không đủ sức đấu lại cô ta.
Biết chắc Hiệp đang ở trong phòng, Xuyên rón rén đi vào, đồng thời bạo dạn không thèm gõ cửa mà mở cửa luôn. Nhưng có lẽ Xuyên đã tính toán sai, chẳng thấy đối tượng cần hù dọa đâu cả, trên giường lẫn ghế sô-pha xem tivi. Bất chợt tiếng nói đục ngầu từ phía sau gáy vọng tới:
- Làm gì mà vào phòng tôi dòm lắm la lắm lét vậy hử?!
- Á…. hết hồn! Ở đâu mà lù lù phía sau lưng người ta thế hả? Đang tính hù ai dè lại bị hù ngược! Hjx…
- Làm chuyện gì mờ ám thì mới giật mình!
- Xí, có đâu…
Xuyên tới gần vòng tay qua cổ Hiệp, hơi nhón chân lên tính hôn vào môi anh chàng. Nhưng bất chợt Hiệp quay mặt sang bên, né tránh, Xuyên nghĩ chắc anh chàng giả nai nên hôn lên vành tai, làm những cử chỉ ve vãn sỡ trường. Biểu hiện của Hiệp có thể giỏi che giấu, nhưng cảm giác thì không thể che đậy được, sự va chạm cọ xát của hai cơ thể đồng thời khiến mỗi nơ-ron trên người anh chàng bắt đầu kích thích. Hiểu được mình đã dụ được hổ thức dậy, Xuyên kéo tay Hiệp lôi lên giường, cởi phăng luôn chiếc áo thun ba lỗ rồi tiếp tục sờ soạng, thực hiện những chiêu thức của bao lần ân ái trước. Hiệp bắt đầu rên nhẹ, cất tiếng nói khàn khàn:
- Em càng ngày càng cao tay nhỉ?!
- Sao, anh không thích à?
- Vẫn chưa đủ!
Hiệp đưa tay vuốt nhẹ lên má Xuyên, như một yêu cầu thầm lặng. Hiểu ý, Xuyên tiếp tục vai trò của mình, lột nốt chiếc quần đùi còn sót lại, lúc này thân thể Hiệp đã hoàn toàn trần trụi không mảnh vải che thân, từng thớ thịt săn chắc lộ rõ khiến cậu càng thêm hứng thú. Sau những động tác nhẹ nhàng, xung quanh các địa bàn lân cận, Xuyên dần tấn công vào trung tâm, khiến Hiệp ngày một khó khăn trong nhịp thở. Bất chợt khi Xuyên đang lên xuống đều đặn miệng mình ra vào “thằng nhỏ” của Hiệp thì anh chàng lại với tay nắm lấy tóc Xuyên - ấn xuống, nhằm để gia tăng tốc độ lên, đồng thời ép cậu phải ngậm sâu vào để “bao trọn gói”. Xuyên cảm thấy hơi ngộp và khó chịu, vì của Hiệp rất dài và to, đã đi sâu vào cuống họng nên không dễ dàng gì thích ứng nổi, nhưng cậu vẫn cố chịu đựng để cho anh được thỏa mãn. Được một lúc thì Hiệp buông ra, Xuyên cũng nhả ra khỏi và thở hổn hểnh. Anh chàng nhanh chóng kéo người Xuyên lên, chuẩn bị thực hiện bước kế tiếp. Xuyên đã toan rướn người muốn hôn Hiệp một chút nhưng chẳng hiểu sao anh chàng cứ liên tục tránh né, có lẽ là gấp gáp quá chăng. Nhưng sau đó lại càng hoang mang hơn, khi anh gấp đến độ còn không làm những động tác kích thích vốn trước đây luôn làm cho cậu, khiến cậu được sung sướng. Hiệp chỉ dùng nước bọt bôi trơn cho “cậu nhóc” của mình một chút rồi tấn công ngay, không chút nương tình. Hiển nhiên Xuyên cảm thấy vô cùng khó chịu, khe hậu dù có bao lần được mở rộng thì sau một thời gian vẫn sẽ co hẹp lại như lúc đầu, cơ chế cần phải kích thích và bôi trơn thì mới dễ dàng vào ra, chẳng lẽ Hiệp không biết rõ điều đó!
- Anh, khoan đã. Như thế vào ngay không được đâu!
Hiệp dường không hề để tâm lời Xuyên nói, vẫn tiếp tục tấn công thần tốc, nói đúng hơn là mạnh bạo. Xuyên không còn nhận ra sự ôn nhu, dịu dàng vốn có của Hiệp trong những lần ái ân trước đây nữa. Thay vào đó là một thái độ rất khác, một kiểu cách đối xử rất khác, hoàn toàn xa lạ và vô tình, như thể không còn xem cậu là người yêu của anh vậy. Khi vật thể đó vừa đẩy vào, Hiệp đã chẳng chần chừ mà thúc ngay đến phân nửa. Xuyên đau đến thấu tim, cảm giác còn quằn quại hơn cả lần đầu tiên nữa…
|
- Áaa… ĐAU… Anh… từ từ thôi… em đau lắm!!!
Nước mắt Xuyên đã chảy ra, vẻ mặt thể hiện sự đau đớn cùng cực… Cậu nghĩ rằng Hiệp sẽ tỉnh cơn hoang lạc, dần nhẹ nhàng với mình hơn. Nhưng cậu đã sai, hoàn toàn sai, Hiệp không những không dừng lại, mà còn quyết liệt thô thiển hơn nữa. Anh dùng tay ấn lưng cậu xuống, ép sát mép giường, không cho xoay lại nữa. Và rồi tiếp tục thúc sâu vào, lút cáng, mặc tình cho Xuyên đang cố kìm tiếng nấc chới với vì đau đớn tột cùng.
Một con người hoàn toàn xa lạ, đây không phải là Lâm Mạnh Hiệp mà Xuyên từng biết, hay có lẽ anh ta đã quay trở lại tính cách lãnh đạm vô tình đến đáng sợ trước đây, những ngày mà vẫn chưa xem Xuyên là người yêu. Cảm giác đau đớn ngày một khuếch tán, nó không thể chuyển đổi như bao lần trước. Bởi cách hành xử của Hiệp không hề dịu lại, mà ngày một mạnh bạo hơn, dữ dội hơn. Anh không ngừng thay đổi tư thế, nhưng toàn những kiểu khiến Xuyên bất tiện, không thoải mái chút nào. Biết càng kháng cự hay năn nỉ chỉ càng thêm kích thích tham vọng đang cháy bừng của người tình bên trên, Xuyên chọn cách cắn răng chịu đựng, mặc cho nước mắt vẫn chảy dài, tiếng nấc khó chặn lại vì nỗi đau thể xác lấn át. Đây rõ ràng không phải là một cuộc làm tình giữa hai người yêu nhau, mà thực chất là một cuộc quan hệ thể xác mà chỉ có một người đang sung sướng, còn người kia phải chịu dày vò, nói chính xác hơn là bản thân “người dưới” đang bị hành hạ, cưỡng bức không chút thương tiếc… Một lúc sau thì Hiệp sắp lên đỉnh điểm, nhịp thúc ngày một dữ dội hơn, đến khi Hự lên một tiếng thì anh chàng nhanh chóng rút ra khỏi, bắn đầy lên người Xuyên, có vài giọt bắn mạnh lên cả mặt và tóc…
Hiệp thở hắc ra một cái ra chiều thỏa mãn, xoay người nằm sang một bên, chẳng thèm nhìn đến người vừa bị mình “hành quyết”. Cả người Xuyên tê rần, mỏi nhừ, các khớp xương gần như muốn rệu ra cả, thiếu điều chỉ thêm một tác động nào nữa sẽ gẫy vụn hết. Nhưng Xuyên vẫn gắng gượng cất tiếng hỏi:
- Có thể cho em biết lý do được không?
- Lý do gì? - Hiệp đặt câu hỏi hờ hững, như chẳng hề xem trọng.
- Đây không phải là ân ái, chỉ là một cuộc quan hệ thể xác. Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?
Hiệp không cất tiếng nói, chỉ xoay người kéo ngăn tủ nhỏ cạnh giường, lấy ra một xấp hình, ném vào cơ thể vẫn còn đang nhớp nháp thứ chất lỏng mà anh vừa bắn lên đó. Xuyên cầm một tấm lên xem, đó là ảnh chụp Xuyên và Định đang tình tứ vai kề vai bên nhau, rồi còn có cả cảnh nằm trên giường, hôn nhau say đắm mùi mẫn…
- Những tấm hình này là ai đưa cho anh?
- Không cần biết!
- Vậy anh đã tin, hoàn toàn tin nó đều là thật?
- Tôi không thấy được những cảnh đó tận mắt, nhưng còn những buổi hẹn hò bên ngoài của hai người thì tôi đều đã thấy, nó chỉ nhẹ cấp độ hơn trong hình thôi chứ chẳng khác là bao cả!!!
- Và cũng chính vì những điều anh chỉ thấy thoáng qua đó, mà anh đối xử với tôi như một thằng call boy rẻ tiền như vậy, đúng không?!
Câu nói đó của Xuyên khiến Hiệp chột dạ, bất giác không biết nói gì. Xuyên xoay người ngồi dậy, cố gắng lê lết tấm tàn tạ khỏi giường, cúi xuống lấy chiếc quần jean mà lúc này bị Hiệp lột phăng ra một cách mạnh bạo, hư cả phẹc-mơ-tua. Cậu móc từ trong túi quần sau ra một xấp hình tương tự, quăng thẳng vào mặt Hiệp…
- Xem luôn cả mấy tấm hình này đi!
Hiệp cầm lên, nhìn vào… chỉ trong 1 giây đã trợn to mắt vì thản thốt, trong tấm hình là cảnh anh và Châu đang nằm bên nhau không mảnh vải che thân.
- Làm sao lại có mấy tấm hình này được chứ? Sao có thể?!! Anh không có…
- Bây giờ thì anh đã hiểu ra rồi chứ? Cả tôi và anh đã rơi vào bẫy của cô ta, mà không… chính xác thì chỉ có mình anh thôi. Và anh đã nhẫn tâm phá bỏ mọi thứ, không chút suy nghĩ!!!
Cái nắng oi nồng tắt lịm, từng vầng mây xám xịt che phủ bầu trời, rất nhanh đã trút từng hạt mưa vội vã xuống mặt đất cằn cỗi, xua đi bầu không khí nóng rát. Nhưng trong căn phòng này, một kẻ đang ngồi trên giường sau sự thỏa mãn dục vọng để rồi hối tiếc, một người đang cố đứng vững nhìn đối phương nhưng không thể ngăn dòng nước mắt đau thương…
- Lâm Mạnh Hiệp, tôi thật sự quá thất vọng về anh!!!
Hết Tập 19
|