Ông Mối à, Anh Yêu Em !!!
|
|
Ra khỏi khu nhà, trời đột nhiên đổ mưa phùn. Ông mối không gọi được xe, trong lòng rối như tơ vò, liền thả bước dọc theo đèn đường. Cậu vốn cho rằng đi bộ sẽ giúp đầu óc tỉnh táo hơn, nhưng càng đi, đầu càng nặng thêm. Sự mờ ám giữa Vương Thiên Vũ và Lộ Lộ, sự trở về đột ngột của Hà Kiến Vũ, sự giấu giếm của anh trai… chuyện nào cũng có thể ép cậu tới không thở nổi. Trong thoáng chốc, cậu cảm thấy ấm ức tới cực điểm, người vừa lạnh vừa ẩm, chân cũng không bước đi được nữa, lại thêm ảnh hưởng của rượu lúc trước, cậu bỗng ngồi thụp dưới cây đèn đường, khóc nức nở.
Ai nói ông mối là kẻ hồn nhiên, vô tâm vô tính? Ai nói ông mối không sầu không lo, chẳng biết ưu tư? Tôi có đấy, tôi có hết. Tôi có tuổi thơ còn cay đắng hơn bất cứ ai, có một ông bố bà mẹ vô trách nhiệm, tuyệt tình hơn ai hết… Nhưng tôi có thể làm gì đây? Tôi không thể khóc, tôi không muốn người ta nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, thế nên chỉ có thể cười. Cười! Ông mối tự ra lệnh cho mình, nhưng giờ phút này, dưới làn mưa lất phất, cậu bị trận mưa phùn dầm tới vô cùng thảm hại, khóe miệng không tài nào nhếch lên nổi.
Dưới ánh đèn đường yếu ớt, đột nhiên ông mối nhớ lại những lời trước khi Ninh Nhiên ra đi, cậu ta nói: “Tiểu Phong, không phải anh không yêu em, mà anh không có nhiều dũng khí như thế! Gia thế, cuộc sống của em, cái nào cũng ép anh không thở nổi. Thực ra lần nào an ủi em, anh cùng thấy phiền muộn. Anh sợ thêm ba, năm năm nữa, có lẽ chỉ một năm nữa thôi là không thể chịu được áp lực mà chia tay em. Đã như thế thì anh thà chia tay em sớm hơn một chút, ít ra không để lỡ dở tuổi thanh xuân của em…”
Ông mối lau nước mắt. Tuổi thanh xuân? Dũng khí? Anh ăn nói đường hoàng thật đấy! Ninh Nhiên, lúc anh tới thì tự nhiên, lúc đi còn muốn giả vờ hào hiệp. Là anh, là Hà Kiến Vũ, còn có cặp bố mẹ về mặt sinh học kia đã dạy tôi đừng bao giờ tin vào tình cảm. Có khi, tôi thấy mình không hận mà còn thấy biết ơn các người. Biết ơn các người đã dạy cho tôi những điều ấy từ nhỏ…
Ông mối vừa khóc vừa cười dưới ngọn đèn đường, nước mắt hòa cùng nước mưa. Tới khi thấy người càng lúc càng lạnh, một tán ô đã được giơ trên đầu. Theo ánh đèn, ông mối nhìn cái bóng kéo dài trên mặt đất một lát, khịt mũi, ngẩng đầu rầu rĩ nói: “Vương Thiên Vũ, anh nghĩ mình đang đóng Tân Bạch nương tử truyền[1]kỳ à?”
[1] Tân Bạch nương tử truyền kỳ là bộ phim chuyển thể từ một trong bốn truyền thuyết dân gian nổi tiếng nhất của Trung Quốc – Truyền thuyết Bạch xà. Bộ phim được sản xuất năm 1992 và được coi là phiên bản hay nhất trong các bộ phim chuyển thể từ Truyền thuyết Bạch xà.
Vương Thiên Vũ khẽ ậm ừ, kéo ông mối dậy, nói: “Thế nhóc nhớ mấy ngày nữa trả lại ô cho anh, anh sẽ lừa nhóc "cưới" anh.”
Lần này, Phạm Đình Phong không cười nữa, cậu chăm chú nhìn con cáo họ Vương, bình thản nói: “Anh theo dõi em? Không, là anh cố ý. Khi anh phát hiện người phụ nữ mới tới công ty nhận chức là người em điều tra, anh đã tính toán kỹ càng rồi, anh đặt bẫy dụ em chui vào, là để điều tra thân phận thật sự của Hà Kiến Vũ.”
Vương Thiên Vũ nghe vậy thì im lặng một lát: “Nếu anh nói không phải, em có tin không?”
Ông mối khẽ cười, hỏi ngược lại: “Nếu em nói em tin, anh có tin không?”
“Giả vờ cái gì!” Ông mối đẩy Vương Thiên Vũ, kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Trong lúc xoay người, cậu phát hiện chiếc ô cũng hơi nghiêng về phía mình, chiếc áo vét đắt tiền của Vương Thiên Vũ bị mưa thấm ướt.
Phạm Đình Phong nói: “Anh không muốn biết Hà Kiến Vũ được công ty mẹ điều tới nhậm chức có địa vị gì à? Được, em nói cho anh biết, chị ta là lần mai mối thất bại nhất trong đời làm ông mối của em, em đã từng coi chị ta là chị ruột, coi chị ta là tri kỷ, em làm mối cho chị ta và anh cả, muốn chị ta sau này làm chị dâu em, nhưng cuối cùng chị ta vẫn đi mất, chị ta không những lừa anh trai em, mà còn lừa cả em…”
Phạm Đình Phong khóc không thành tiếng. Nhớ tới sự bất lực của mình năm đó, cậu không kiềm chế nổi mà khóc to lên. Vương Thiên Vũ nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng, dỗ như một đứa trẻ: “Nhóc, anh muốn bảo vệ em. Anh không muốn nhìn thấy em khóc một mình dưới đèn đường nữa.”
Phạm Đình Phong rưng rưng nhìn Vương Thiên Vũ: “Vừa bảo vệ một người con trai vừa qua lại với một người con gái? Vương Thiên Vũ, anh biết không, cách đây lâu lắm rồi, Ninh Nhiên cũng nói như thế, Hà Kiến Vũ cũng nói như thế, nhưng cuối cùng bọn họ đều bỏ lại em. Em sẽ không tin ai nữa, người tốt nhất, thân thiết nhất cũng có thể phản bội em.”
Nói rồi Phạm Đình Phong đẩy Vương Thiên Vũ ra, dứt khoát bước ra khỏi tán ô của anh. Trong từ điển của cậu, không có dựa dẫm, không có tin tưởng. Dù mưa có to hơn, có lạnh hơn, cũng chỉ có thể bất chấp tất cả mà đón nhận, cậu không thể trốn dưới tán ô của ai, vì cậu chẳng bao giờ biết được, liệu tán ô này có biến mất ở ngã rẽ phía trước không? Hay lại biến thành thứ vũ khí lợi hại, đâm vào tim cậu?
Trong màn đêm mênh mang, ông mối chậm rãi thả bộ, Vương Thiên Vũ không đuổi theo. Chỉ nghe tiếng anh hét lên:
“Nhạc chuông của anh là tự cô ấy lén đổi, anh thực sự không biết.”
“Anh nhận điện thoại mà không né tránh em cũng vì sợ em đoán lung tung. Anh và cô ấy chẳng có gì hết!”
“Nhóc, rồi có một ngày anh sẽ khiến em tin tưởng anh, dựa vào anh.”
Nhóc…
Khi nào anh mới có thể bước vào trái tim em?
End Chương 24
SOI ĐI NÀO kenh-truyen-teen-108 kenh-truyen-teen-108
|
CHƯƠNG 25: TRÀ PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT
Hôm sau, Phạm Đình Phong lấy lại tinh thần để đi làm. Ông mối vẫn là ông mối vui vẻ trước đây, cuộc sống cũng vẫn phải tiếp tục…
Lúc này, ông mối đang ngồi bên hồ trong công viên, ngẩn người nhìn mặt hồ loang loáng.
Cách đây không lâu, bà Liêu thích làm mối càng thất bại lại càng quan tâm tới cuộc sống của ông mối. Sau nửa tiếng nói chuyện thẳng thắn mà lòng vòng, cuối cùng cũng đánh vào điểm chính: “Dạo này mẹ nuôi phát hiện một "anh chàng" đặc biệt thích hợp với con nhé…”
Ông mối 囧, bà Liêu, bà còn chưa gả tôi đi được là chưa hết hy vọng thật à? Ngay cả khi tôi nói giới tính thật cho bà biết? Mà bây giờ bà coi tôi là con nuôi thật à? Rốt cuộc bà có biết chồng bà ở ngoài nhận bao nhiêu cô “con nuôi” cho bà không hả? Dù có bó tay với sự nhiệt tình của bà Liêu, nhưng lần này ông mối vẫn xuống nước.
Ngồi trên chiếc ghế gỗ thở dài một cái, ông mối bỗng nghe thấy tiếng cô gái bán nước bên cạnh lớn giọng mời chào: “Anh đẹp trai ơi, uống trà nhé? Ngồi bên này đi!”
Người đàn ông nho nhã, lịch sự, giọng nói dịu dàng mê hoặc: “Bạn tôi hẹn ngồi bên này.”
Ông mối ngoái đầu lại, không hề bất ngờ khi nhìn thấy bộ mặt đẹp trai ngời ngời của Vương Thiên Vũ.
Vương Thiên Vũ gọi trà với cô bán hàng rồi chậm rãi ngồi xuống, bỗng dưng nói một câu chẳng ăn nhập gì: “Màu đỏ rất hợp với nhóc.” Giọng nói nhẹ nhàng, dễ dãi như vừa mới gọi trà.
Ông mối bất giác cúi đầu nhìn bộ dạng của mình, vì thời tiết chuyển lạnh, ông mối luôn sợ lạnh nên lấy chiếc áo khoác len mới mua ra mặc, màu đỏ kết hợp với màu trắng của chiếc áo sơ mi khiến ông mối đáng yêu, trẻ trung vô cùng. Chỉ là ông mối hơi ngạc nhiên, quen con cáo họ Vương này lâu thế, đây là lần đầu tiên anh khen cách ăn mặc của cậu.
Ông mối còn đang kinh ngạc, con cáo họ Vương đã chống má, cười nói: “Đã đoán được người tới hôm nay là anh nên đi mua áo mới à?”
Ông mối nghe xong thì hừ hừ hai tiếng, cố ý lườm Vương Thiên Vũ một cái. Đoán được người tới là Vương Thiên Vũ thì đúng, có trách thì trách bà Liêu không biết diễn kịch. Lần này làm mối cho cậu, mấy lần bà Liêu định nói lại thôi, ánh mắt nhìn cậu cũng có chút kỳ lạ.
Ông mối là ai chứ? Tình huống như thế đã sớm đoán ra được manh mối, nói vu vơ vài câu đã moi ra hết sạch. Nghĩ tới đây, ông mối nhìn chằm chằm Vương Thiên Vũ, nói bằng giọng kỳ lạ: “Tổng giám đốc Vương trăm phương ngàn kế hẹn tôi ra đây thì tôi diện một chút cũng phải đạo thôi.”
Con cáo họ Vương nghe ông mối mỉa mai, không giận mà còn cười, vô cùng tự nhiên, nhún vai nói: “Nhóc không nhận điện thoại của anh, anh chỉ có thể dùng cách khác gặp nhóc thôi.”
“Thế anh ăn nói với cô Liêu kiểu gì hả?”
Hình như nhớ ra chuyện gì buồn cười, con cáo họ Vương nhếch khóe môi, nói: “À, anh nói với bà Liêu, thực ra, nhóc là em trai nuôi của nhà anh, không có quan hệ máu mủ, rồi…“
“Rồi anh cố ý cho bà Liêu thời gian để đoán già đón non. Còn để bà ấy lấy danh nghĩa xem mắt hẹn tôi ra đây?” Phạm Đình Phong không để Vương Thiên Vũ nói xong, đã nói hết mọi chuyện, tức tới độ nghiến răng ken két. “Vương Thiên Vũ, rốt cuộc là anh có ý gì? Anh có biết anh làm loạn như thế sau này tôi không được sống yên ổn ở công ty nữa không?”
Chẳng trách ánh mắt của bà Liêu hôm ấy vô cùng sửng sốt, trong mừng rỡ lại pha chút thương hại, trong thương hại lại chen chút gì đó quen thuộc. Với cái miệng của bà Liêu, không chừng tuần sau, chuyện này có thể truyền lên bộ phận kỹ thuật ở tầng trên rồi!
Con cáo họ Vương nhìn ông mối đang tức tới xịt khói trên đầu, tâm trạng vô cùng vui vẻ, gập người, rướn tới cạnh ông mối, nói khẽ: “Nhóc, anh đang giúp em mà. Em không thấy bà Liêu giới thiệu mấy người cho em phiền lắm sao? Em xem, anh nói như thế, sau này bà ấy sẽ không giới thiệu ai cho em nữa.”
Phạm Đình Phong siết chặt tay, tức tới lệch cả mũi. Được! Cuối cùng lại biến thành con cáo họ Vương kia có lý.
Vương Thiên Vũ vẫn lải nhải dông dài: “Còn nữa, hôm nay chúng mình cũng có thể coi như là xem mắt mà, ai quy định người quen không thể xem mắt?”
Nghe vậy, trong đầu ông mối lóe lên một tia sáng, đột nhiên nảy ra một ý, lại kéo nụ cười lên lần nữa: “À, xem mắt phải không? Thế anh Vương chắc chắn sẽ không AA với tôi đâu nhỉ?”
Vương Thiên Vũ nghe xong đã đoán ra bảy, tám phần, còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì em gái bán hàng đã đưa trà nóng lên.
Ông mối thấy vậy thì đập bàn, lớn giọng nói: “Em gái, loại trà đắt nhất ở chỗ em bao nhiêu tiền hả?”
Em gái bán trà thông minh, nghe vậy thì biết khách còn muốn gọi thêm, mắt sáng lên, đáp: “À! Chỗ em có Thiết Quan Âm, Bích Loa Xuân, Mao Phong, Mông Đinh, Ngân Châm, tùy anh chọn ạ!”
Phạm Đình Phong khoát tay, phóng khoáng đáp: “Em chỉ cần nói cho anh biết loại trà nào đắt nhất thôi!”
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt! Đây là loại trà mới của bọn em, gồm có bốn phần…”
“Bao nhiêu tiền?” Ông mối lại ngắt lời cô bé lần nữa, hỏi.
Cô em bán hàng cười ngọt, xòe năm ngón tay ra: “Không đắt, không đắt đâu! Một phần là năm mươi tệ, bốn phần là hai trăm tệ!” (V~ tệ)
“Được!” Phạm Đình Phong gật đầu, nhìn Vương Thiên Vũ, khiêu khích nói: “Cho anh mười chén!”
Vừa nói xong, không chỉ em gái bán trà im như thóc, mà khách uống trà nghe thấy thế cũng không nói được lời nào. Chỉ mình nam chính Vương Thiên Vũ vẫn thản nhiên, chống cằm nhìn ông mối.
Em gái bán trà tặc lưỡi: “Chỉ sợ anh không uống được nhiều thế thôi…”
Ông mối giận: “Uống không hết thì anh gói mang về. Cô sợ cái gì, người này có tiền đấy!” Ông mối nói xong thì cố ý chỉ vào Vương Thiên Vũ đang cười nhạt.
Lúc này, vị khách uống trà ở bàn bên cạnh không nhịn nổi nữa, thốt lên: “Em trai, em chẳng khách sáo chút nào cả! Sao lại bắt nạt bạn thế chứ?”
Ông mối bỗng đứng dậy, chống nạnh đáp: “Mười chén mới bao nhiêu tiền hả? Chẳng lẽ trẫm chỉ đáng có mấy ngàn tệ thế thôi à? Muốn chạm vào tôi thì thế còn chưa đủ đâu!”
Nói rồi, khách khứa xung quanh bỗng cười vang lên, cũng không nói chêm vào nữa.
Phạm Đình Phong quay đầu nhìn con cáo họ Vương, khiêu khích: “Còn xem mắt nữa hay không hả?” Thực ra cậu đã tính sẵn rồi. Tuy con cáo họ Vương có tiền, cũng không tiếc hai ngàn tệ, nhưng ai rỗi hơi mang theo ngần ấy tiền chứ? Quán trà trong công viên này cũng không cho ghi sổ hay cho quét thẻ, cậu muốn xem thử, Tổng giám đốc Vương sẽ phải làm thế nào đây?
Con cáo họ Vương vẫn thản nhiên, bình tĩnh, nhướn mày nhìn em gái bán hàng nói: “Mười chén này anh trả tiền trước, lần sau tới uống được không?”
“Được chứ, được chứ!”
Vương Thiên Vũ vừa nói vừa rút một xấp tiền trong ví ra.
Em gái bán trà đếm một lát, nhe rằng cười đáp: “Không thừa không thiếu, vừa đủ hai ngàn. Em đi tìm ông chủ chứng minh cho anh nhé!” Em gái bán trà nói xong thì chạy vọt vào trong.
Phạm Đình Phong bị cuốn theo chiều gió: “Anh…”
|
Vương Thiên Vũ nhướn mày, cười khẽ: “Vừa hay trước khi tới gặp nhóc, có một người bạn trả anh hai ngàn tệ.”
"…" Ông mối khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ đây là cái gọi là duyên phận?
Vương Thiên Vũ thừa cơ nói tiếp: “Nhóc ơi là nhóc, đây là cái người ta gọi là duyên phận đó. Nhóc không trêu được anh, thế nên hãy ngoan ngoãn đầu hàng đi.”
Ông mối nghiến răng, hừ một tiếng không nhận thua: “Xem mắt đủ rồi phải không? Trẫm mệt, đi trước đây!
————————Tôi là đường phân cách Phong Hoa Tuyết Nguyệt———————–
Ra khỏi quán trà, ông mối đi theo hướng tây ra khỏi công viên, nhưng đi đến một hành lang vắt ngang qua thảm cỏ xanh lại không kìm được mà đi chậm lại. Công viên của thành phố C, ngoài trà ngon, hồ đẹp. không khí trong lành, còn có một chỗ đặc biệt rất thu hút du khách, đó chính là chỗ này. Hành lang nổi tiếng này là hành lang kết duyên, người ra kẻ vào chen chúc, mỗi một cây cột ở đây đều chăng dây, treo đầy những tấm thẻ nhỏ đủ các kiểu.
Trên mỗi tấm thẻ đều là ảnh và thông tin của những chàng trai, cô gái chưa kết hôn. Nhưng điều thần kỳ là, phần lớn những đối tượng đến đây là các bà, các cô, rất hiếm khi diễn viên chính xuất hiện trên sân khấu. Hóa ra ở đây toàn các bậc cha mẹ, họ mang những tấm ảnh của con trai hay con gái tới tìm đối tượng phù hợp.
Lúc đầu, ông mối nghe nói công viên này có nơi đặc biệt như thế thì rất buồn cười, nhưng không ngờ, những người đến đây lại thành công thực sự. Giờ này năm ngoái, ở đây còn tổ chức lễ cưới tập thể, khiến ông mối được mở rộng tầm mắt.
Thế nên, Phạm Đình Phong đi tới đây thì bắt đầu thấy tò mò, hạ quyết tâm, sải bước vào hành lang. Nhưng còn chưa đi được nửa phút, ông mối đã hối hận!
Tất cả cô, dì, chú, bác đều nhìn ông mối bằng những ánh mắt kỳ quái kiểu như “hình thức cậu nhóc này cũng được, nhưng không biết có vun vén gia đình được không?”, “sao lại một mình tới chỗ này tìm đối tượng, có phải thằng bé này mồ côi không?”…
Trong thoáng chốc, ông mối quay lại cũng không được mà không quay đi cũng không xong, đành cứ xông về phía trước. Đi được quá nửa đường thì đột nhiên bị một bức tường thịt chặn lại. Ông mối vội vàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện một bà cô vừa lùn vừa béo, nhưng có vẻ hòa nhã, dễ gần.
Bà cô híp mắt, vui vẻ hỏi: “Cháu trai à, tới một mình hả?”
Ông mối gật đầu một cách cứng ngắc.
“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi tư ạ.”
“Cháu làm việc ở đâu?”
"…" Khóe miệng Phạm Đình Phong giật giật, đột nhiên có cảm giác một bà cô quái dị đang lừa bắt cóc trẻ con.
Bà cô không đợi ông mối trả lời đã chìa tấm thẻ nhựa trong tay ra cho cậu xem, nói: “Đây là con gái cô, năm nay hai mươi ba tuổi, là công chức nhà nước. Cô mong nó tìm được một cậu bạn trai hiền, lanh lợi một chút. Cô tin vào cái duyên, lần đầu tiên nhìn thấy cháu cô đã thấy thích rồi. Hay là cháu cho cô số điện thoại nhé? Khi nào hai đứa nói chuyện với nhau thử xem sao?”
"…" Bà này, trước đây cũng làm bà mối phải không nhỉ?
Bà cô nhìn ông mối đang đứng im tại chỗ, cười to: “Giờ thanh niên các cháu đừng có ngại ngùng gì! Cơ hội không chờ chúng ta đâu, dù có thành hay không thì cũng có thể làm bạn, cháu nói có phải không nào? Trông cô cũng không giống người xấu đúng không? Thế này nhé, cháu không bằng lòng để lại số điện thoại thì cô cho cháu số điện thoại của con gái cô vậy…”
Ông mối nghe mà há hốc mồm, đang do dự không biết phải từ chối bà cô nhiệt tình như lửa này như thế nào thì đột nhiên nghe thấy một giọng nam, lòng bàn tay cũng nóng lên vì đã bị người ta nắm lấy.
Cậu nghe Vương Thiên Vũ nói: “Cô nói đúng lắm, cơ hội không chờ đợi người ta. Nhưng xin lỗi cô, cơ hội này cháu đã tính tới rồi.”
Ông mối từ từ ngẩng đầu, nhìn gương mặt với những đường nét rõ ràng và đôi mắt sáng, hai má bỗng đỏ ửng.
Vương Thiên Vũ không để bà cô đang trợn mắt và há hốc mồm kia nói thêm, nắm tay ông mối đi khỏi đó. Đi rất xa, rất xa rồi, ông mối vẫn không có can đảm hất bàn tay to lớn, ấm áp và an toàn ấy ra.
Trong giây lát, cậu nghĩ, nếu hành lang kết duyên này cứ kéo dài mãi, dài mãi, không có tận cùng thì tốt biết bao.
End Chương 25
SOI TÍP ĐÊ c c
|
Truyen hay lam nhung co vai cho nham ten nhan vat va cach xung ho co voi cau. Tg chu y hon nhe...
Mong chap tiep theo ...
|
Sắp thi tuyển sinh rồi tác giả viết từ từ thôi còn chú ý học hành nữa. Mình cũng đang sửa soạn thi tuyển sinh nên mình biết khó khăn là vừa viết truyện vừa học. Truyện hay lắm tác giả nên bạn cứ từ từ viết nhé!
|