(FanFic HunHan) Hận và Yêu
|
|
Từ trong địa ngục bò ra ngoài, ông Oh rốt cuộc có thể đem người phụ nữ mình yêu thích đi cùng. Nhưng dù cho ông Oh có quyền lực như thế nào? Cha mẹ của bà Oh vẫn không tán thành bọn họ, vì ông Oh là người của hắc đạo tay dính đầy máu tanh. Trên đời này không có gì có thể cản được ông Oh! Ông Oh đưa một đám thủ hạ cầm trong tay những vũ khí tân tiến nhất xông vào nhà họ Choi ngay trước mặt mọi người ở Choi gia đem Choi Hana đi. Trên đời này, cũng chỉ có Bà Oh là người có thể vì tình yêu hy sinh tất cả, cho nên mới có được tình yêu của Ông Oh. Chapter 52 "Sehun, vợ chồng Choi lão gia, hai người đã tám mươi tuổi rồi, tuổi càng lớn càng nhớ nhung thời trẻ con gái của mình bị mang đi. Bọn họ không chỉ một lần tới nhờ tôi giúp họ.” gia đình Kai cùng Choi gia lui tới tương đối mật thiết, biết Kai làm việc ở cục cảnh sát, hai người bọn họ thường tới hỏi Kai. Kai muốn từ chối nhưng không được. "Đó không phải là vấn đề tôi có thể giải quyết” Sehun khạc ra vòng khói, hồi lâu mới trả lời. Ân oán của đời trước, anh không có biện pháp nào để can thiệp, huống chi hai người kia là cha mẹ của anh. "Sehun, ít nhất đó là cha mẹ của cậu. Chỉ cần cậu muốn, nhất định có thể nói mà đúng không? Vợ chồng Choi lão gia đã hối hận chuyện năm đó rồi. Bọn họ không mong gì khác chỉ mong lúc còn sống có thể gặp lại con gái của mình một lần, như vậy họ có lỗi gì? Huống chi hai người họ cũng là ông bà ngoại của cậu, cậu có thể giúp một chút được không?” Kai đè tàn thuốc xuống, đôi tay đặt trên vai của Sehun, trong giọng điệu rõ ràng có kích động. Làm sao Kai có thể không kích động? Trái tim đều làm bằng thịt đó, vợ chồng Choi lão gia tóc đã hoa râm, luôn vì chuyện của con gái mà không yên, Kai làm sao có thể làm ngơ? "Kai. . . . . ." Vẻ mặt Sehun lành lạnh. Mẹ của anh bên kia còn có chuyện không thể giải quyết, Kai lại muốn anh đi nói với họ về chuyện lá rụng về cội. Nói thế nào? Có lẽ mẹ anh đã đem chuyện cũ này chôn giấu trong ký ức rồi, quên đi có gì không tốt đây? "Sehun, cậu biết. Tôi chưa bao giờ ăn nói khép nép cầu xin người khác, nhưng lần này, cậu giúp tôi một lần được không?" Kai trong giọng điệu có kiên định cùng cố chấp. "Tôi không dám bảo đảm mẹ tôi sẽ trở về." Có lẽ là trong mắt người đời, Ông Oh và Bà Oh đều là ích kỷ, vì tình cảm đôi lứa mà họ từ bỏ cha mẹ người thân, chỉ vì trong mắt hai người họ ngoại trừ cùng nhau, cũng không có chuyện gì khác nữa. Nhưng giờ phút này, Sehun chợt vì chuyện của cha mẹ mình mà cảm thán. Cuộc sống này có thể làm được chuyện như vậy, sẽ không hối tiếc? Lần đầu tiên, chưa bao giờ vì bất cứ chuyện tình cảm nào mà phiền não, Sehun lại lộ vẻ xúc động. Nhưng người như anh cả đời này không có cách nào hiểu cảm giác này.
|
Anh không có tâm, không có tình. "Sehun, mặc kệ như thế nào, cám ơn cậu trước." quả đấm nặng nề mới vừa giơ lên, nghĩ đấm lên người bạn tốt nhưng anh lại nhanh chóng tránh được. "Kai, cậu không phải muốn lấy ân báo oán chứ?." Sehun không nói gì thêm đi ra thư phòng, bọn họ trò chuyện giống như hơi lâu rồi, nên phải về. "Sehun, không bằng ở lại nơi đây ăn xong cơm tối rồi trở về?" Kai đi theo ra ngoài. ** "LuHan, cái này trứng phải khuấy như vậy thì bột mì mới có thể trộn lẫn tốt được…” Phòng bếp rộng rãi sáng ngời, Kyungsoo mặc tạp dề màu đen thuận tay chỉ dạy LuHan vụng về. "Thật xin lỗi, Kyungsoo." LuHan đỏ mặt, những năm gần đây cậu chưa bao giờ xuống bếp, khuấy trứng gà cũng không khuấy tốt, thật mất mặt quá. "Đừng nói xin lỗi. Vừa mới bắt đầu học ai cũng như vậy thôi." Kyungsoo không thèm để ý mà thêm một muỗng đường vào lòng trắng trứng và nói. Mẹ của Kyungsoo và các chị của Kyungsoo không có ai biết nấu ăn, nhưng Kyungsoo biết bởi vì Kyungsoo thích làm việc nhà! "LuHan, lúc ở nhà có phải Sehun cũng khô khốc không thèm nói lời nào không?” Kyungsoo nghiêm túc nhìn LuHan học khuấy trứng. Bình thường ở bên ngoài luôn lãnh khốc, khi ở nhà một mình có phải cũng giống như vậy? LuHan làm sao chịu được? "Anh ấy. . . . . . Tương đối ít nói chuyện." Không dám đối mặt với đôi mắt to đang tò mò của Kyungsoo. Bọn họ ở nhà bình thường đều làm sao có thể nói nhiều. Hơn nữa quan hệ giữa bọn họ không phải như Kyungsoo nghĩ, giữa bọn họ thật sự không có chuyện gì để nói . "Vậy làm sao hai người quen nhau?" Một người đàn ông luôn ít nói như vậy làm sao theo đuổi được LuHan đây? LuHan xem ra cũng là người ít nói, vậy bọn họ ở chung một chỗ không phải rất buồn tẻ sao? "Chúng tôi. . . . . ." Động tác trên tay ngừng lại, LuHan không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào. "Nhất định là anh hùng cứu mỹ nhân phải hay không? Vào một đêm tối, cậu bị một đám biến thái điên cuồng vây trong bóng tối ở hẻm nhỏ, mắt thấy sắp bị lăng nhục, sau đó Sehun xuất hiện như một vị anh hùng, anh ta chỉ dùng vài ba chiêu liền có thể đánh cho đám người kia tơi bời, rồi cứu cậu, cậu sau đó ái mộ anh ấy nên lấy thân báo đáp có đúng hay không?” Người đơn thuần quả nhiên sống rất vui vẻ. Đối với do dự của LuHan, Kyungsoo cho là cậu đang ngượng ngùng, cậu xem phim thấy phần lớn các mỹ nhân thanh thuần cứ như vậy mà bị các anh hùng trộm mất trái tim, chắc giữa LuHan cùng Sehun là như vậy. "Kyungsoo. . . . . ." Khóe miệng LuHan nhẹ nhàng cười một tiếng, sức tưởng tượng của Kyungsoo quá phong phú? Giữa bọn họ mà đơn thuần như vậy thật tốt biết bao! Nhưng cho dù là bọn họ gặp nhau ở tình huống như vậy thì Sehun cũng không phải là loại sẽ động thủ đi đánh người mà anh ta chỉ cần dùng súng, bằng tốc độ nhanh nhất để giải quyết vấn đề. Táy máy chân tay chuyện của người khác thật không tốt lắm.
|
"Tôi biết ngay mà, tôi nhất định có thể đoán ra được ." Thấy LuHan cười, Kyungsoo nghĩ suy đoán của mình càng thêm chắc chắn rồi, Kyungsoo không đi làm biên kịch thật sự là đáng tiếc. "Kyungsoo, cậu xem được chưa?" LuHan chỉ cười không nói, về người đàn ông kia, cậu thật không muốn nói nhiều lời, cũng không biết phải nói gì cho được. Làm sao Kyungsoo đối với anh ta cảm thấy hứng thú như vậy? Nếu để cho Kyungsoo biết mặt khác trong con người kia thì Kyungsoo sẽ sợ đến không dám hỏi ấy chứ? "Được rồi, không có sai biệt lắm." Kyungsoo lại gần nhìn một chút, đem bánh ngọt LuHan khuấy tốt bỏ vào giấy đặt trong vòng đĩa nướng bánh ngọt, thuận tay làm cho bằng lại sau đó bỏ vào lò nướng, động tác nhanh chóng và lưu loát. "Kyungsoo,cậu thật lợi hại." Động tác Kyungsoo lưu loát khiến LuHan nhìn ngây người. "LuHan, chỉ cần cậu đem suy nghĩ của mình để xuống chỉ suy nghĩ là mình muốn nấu cho người mình thương yêu nhất ăn, cậu có dụng tâm học thì sau đó sẽ nấu rất ngon.” Kyungsoo vô tâm nói xong, nhưng LuHan lại cảm thấy khổ sở. Cậu không có người yêu, ngay cả người nhà cũng không có, cậu làm cho ai ăn đây? Thật là chuyện nực cười. "LuHan, thế nào? Có phải hay không nghĩ tới Sehun rồi hả ?" trong thời gian họ đang đợi bánh ngọt ra lò, hai người nói chuyện phiếm, nhưng làm sao LuHan lại cúi đầu xuống? "Không phải, tôi. . . . . ." Kyungsoo cũng thật biết tìm lý do cho cậu! Nhớ anh ta? Ha ha làm sao có thể? Quan hệ giữa bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới chữ này. Nhưng tại sao nghe lời ngọt ngào này mặt cậu có chút nóng lên đây? "Vậy là cái gì? Cậu xem, mặt đỏ rần!" Kyungsoo cười nói. "Nào có?" LuHan không được tự nhiên, đưa tay phủ lên gương mặt đang nóng lên của mình nhưng mới vừa rồi lúc khuấy bột trên tay còn dính bột mì chưa rửa, cứ như vậy dính trên mặt cậu. "Ha ha. . . . . ." Nhìn bộ dạng đang luống cuống của LuHan, mặt mũi dính bột Kyungsoo nhịn không được mà cười lớn. LuHan sao lại thế? "Kyungsoo, cậu xấu lắm!" tâm tính trẻ con bị kích thích mà bộc phát, LuHan lấy tay dính vào bột mì ở trên mặt bàn dùng còn dư hướng tới quẹt trên mặt Kyungsoo. Nhưng Kyungsoo nhanh chân chạy trốn. "LuHan, cậu mới hư." Vừa cười to vừa chạy, hai cậu trai không lớn không nhỏ cứ như vậy ở trong phòng khách náo loạn lên. "A. . . . . ." Mắt thấy sẽ phải đuổi theo Kyungsoo, LuHan lại đụng vào bức tường cứng rắn bằng thịt, sức lực không nhỏ khiến cậu bị bắn ngược lại, tiếp sau đó cậu có thể đã hôn sàn nhà nhưng có một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy hông cậu. “Cẩn thận.” end chapter 50+51. p/s: không biết đặt tên cho cha mẹ Sehun là gì nên lấy đại tên đó. thấy tên không hay thì thông cảm cho mình, cảm ơn.
|
Không đợi LuHan lấy lại tinh thần, hơi thở quen thuộc đã bao phủ toàn thân cậu, làm cho cả cơ thể cậu nóng lên mà không biết phải làm sao. Anh sao lại đi ra đây? Cậu làm sao lại chật vật mà đụng phải anh như vậy? Vừa nghĩ đến trên mặt mình còn dính bột mì, khuôn mặt nhỏ nhắn của LuHan lập tức đỏ lên. . "Thật xin lỗi." Ở trước mặt của anh, nhiều nhất cậu cũng chỉ nói có một câu, lúc này cũng không phải ngoại lệ. Mặc kệ là đúng hay sai cậu vẫn luôn mở miệng nói xin lỗi trước. "Em làm gì khiến mặt mình lại thành ra như thế này?” Khuôn mặt nhỏ bé ở trong lòng anh, ngửa lên bởi vì vừa rồi cậu đuổi theo Kyungsoo khuôn mặt có chút xấu hổ nhìn rất đáng yêu. Đáng yêu đến khiến anh không tự chủ được, bàn tay tỉ mỉ dịu dàng lau những vết bột mì dính trên khuôn mặt. "Em theo Kyungsoo. . . . . . học làm bánh ngọt. . . . . ." Anh ở đây đang làm cái gì đấy? Tại sao có thể có những cử chỉ thân mật như vậy? Ngượng ngùng đi qua, LuHan lại cảm giác được mình đang sợ, giọng nói càng ngày càng nhỏ. "Làm bánh ngọt?" Lông mày xinh đẹp của Sehun nhíu lại, loại chuyện như vậy chỉ có vợ của Kai mới có thể làm chứ? Lại dám dụ dỗ người của anh? Sehun không ý thức được mình còn ôm hông của LuHan mà không thả ra, bọn họ hôn nhau làm cho vợ chồng Kai đứng một bên che miệng cười trộm. Trời ạ, thần tượng của cậu, Sehun cũng có những lúc như tình như thế này sao? Nước miế*g của Kyungsoo như muốn chảy ra. Thần tượng chính là thần tượng, những động tác đơn giản như vậy cũng làm cho người ta cảm thấy ưu nhã vô cùng! Hai con mắt của cậu sắp biến thành hình trái tim rồi. "Ông xã, Sehun rất đẹp trai đó nha! Sehun tại sao có thể đẹp trai như vậy?" Kyungsoo rốt cuộc không nhịn được lên tiếng thở dài nói. "Kyungsoo, ý của em là chồng em kém Sehun một sợi lông hả ?" Kai cũng không chịu được nữa, vợ của mình tại sao có thể ở trước mặt người ta làm cho mình mất mặt như vậy? "À? Ông xã, thật xin lỗi. Không phải, không phải! Không nên tức giận nha! Anh hãy nghe em nói. . . . . ." Kai đẩy Kyungsoo ra. Dọa cậu sợ đến mức đang thưởng thức cảnh anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải lập tức khôi phục thần trí đuổi theo. Ưmh. . . . . . Đều là Sehun không tốt, tại sao muốn ở trước mặt cậu làm cho người ta cảm thán không thôi, anh hùng cứu mỹ nhân? Chồng Kyungsoo tức giận, lần này phiền toái rồi! Kyungsoo nhất định sẽ rất thảm. Bị vợ chồng nhỏ kia quấy nhiễu, thần trí của hai người cuối cùng cũng quay trở lại. "Không có việc gì thì đi mặt rửa sạch sẽ, chúng ta phải về." Sehun buông cậu ra, đơn giản giao phó, sau đó một mình đi ra ngoài trước. LuHan cắn môi, không dám nói gì lập tức đi rửa tay. Sehun rời đi làm cho vợ chồng nhỏ đang ồn ào kia liền dừng lại, Kai đi đến cửa trước nói: "Sehun, không phải nói sẽ ở lại nơi đây ăn cơm tối sao?" Không dễ dàng gì Oh tổng lại tới thăm một chuyến, hơn nữa chuyến này vì Kai phải giải quyết hai việc quan trọng, tại sao có thể để cho Sehun đi nhanh như vậy? Không nói đến công việc, dù gì cũng là bạn bè, tụ hợp lại là việc nên làm. Nhưng Kai không chắc là mình sẽ giữ được Sehun ở lại.
|
"Không cần." Thu hồi những tâm tình dư thừa vừa rồi của mình lại, trước mắt Sehun lại là bản mặt lãnh khốc vô tình của đại ca xã hội đen. "Được rồi! Vậy thì để lần sau." Kai biết nếu Sehun đã quyết định thì không ai có thể thay đổi điều đó. Ở phòng bếp phía bên kia Kyungsoo thấy LuHan đã rửa mặt xong liền đi, lôi kéo thế nào LuHan cũng không để cho Kyungsoo được toại ý. "Kyungsoo, tôi đi về trước đây, lần sau chúng ta rãnh rỗi sẽ gặp nhau" Người đàn ông kia đã đi ra ngoài trước, nhưng Kyungsoo lại lôi kéo cậu không để cho cậu đi. Cậu cũng muốn nán lại nhưng như thế anh ta sẽ tức giận. Anh không thích điều này. "LuHan, không phải sợ! Sehun đi rồi, cùng lắm sau đó gọi Kai đưa cậu trở về. Chúng ta tự mình làm bánh ngọt sắp xong rồi ! Không cần đi có được hay không?" "Kyungsoo, chúng tôi còn có việc, cho nên. . . . . ." không có quen nói dối nên LuHan thật sự tìm không ra cớ. Kyungsoo, không làm khó tôi có được hay không? Sau đó anh ta tức giận thì làm thế nào? Cậu không chịu nổi cơn giận của anh ta. Mặc dù hôm nay tâm tình của anh không tệ lắm nhưng tâm tình của anh ta thì ai dám tùy ý suy đoán, một giây trước có thể cái gì cũng không có, một giây kế tiếp có thể làm cho người ta cảm giác như địa ngục. "LuHan, sao cậu lại sợ Sehun như vậy? Tôi rất muốn cậu ở lại chơi với chúng tôi" Kyungsoo vẫn phải không đành lòng mà làm khó LuHan. Cậu dám không sợ anh ta sao? LuHan không cách nào trả lời cái vấn đề này. "Kyungsoo, để LuHan đi đi, sư tử muốn nổi giận ở bên ngoài rồi kìa" Kai đi tới kéo tay vợ ra. "Kyungsoo, tôi đi về trước đây. Hẹn gặp lại!" Hướng Kai gật đầu một cái, LuHan bước nhanh đi ra ngoài cửa, anh ta đã ở bên ngoài xe rồi, chỉ sợ trễ một chút thì cậu sẽ bị bỏ lại một mình mất. "Ông xã, Sehun thật quá đáng!" Nhìn bóng lưng LuHan vội vàng rời đi, lần đầu tiên Kyungsoo cảm giác thần tượng mà mình sùng bái tại sao lại như vậy chứ? "Hiện tại biết rõ chồng em tốt chưa?” Kai siết chặt khuôn mặt tròn trịa, than thở! "Ah, ông xã, em quên mất! Ngày hôm qua em có làm kem, muốn cho LuHan nếm thử một chút." Kyungsoo vội vội vàng vàng mở tủ lạnh ôm lấy cả một hộp kem lớn chạy ra ngoài cửa. Bánh ngọt chưa ăn được, vậy thì ăn kem đi! Vào mùa đông ăn kem sẽ có một cảm thú vị! "LuHan, LuHan, chờ một chút. . . . . ." Lúc LuHan ra đến cửa biệt thự thì Kyungsoo đuổi theo ở phía sau lớn tiếng gọi. "Kyungsoo. . . . . ." LuHan xoay người lại, vẻ mặt nghi hoặc. Cũng là lúc đang trên đường trở về, Sehun không giống như lúc tới, không có lái xe nhanh như vậy. Ngồi trong xe ấm áp, LuHan cầm trong tay hộp kem mà Kyungsoo đưa cho cậu, gương mặt có chút lúng túng.
|