Thời Đại Vợ Đẹp
|
|
Chapter 38: Đây chính là tình yêu, tôi không thể cưỡng lại (2)
Sau khi Vật nhỏ biết Kim Jaejoong mang thai, mỗi ngày đều nhao nhao lên muốn đi thăm y, còn nói tuy đứa bé chưa ra đời, nhưng người làm cậu như cậu cũng phải có nghĩa vụ gần gũi nó. Mỗi lần như vậy, viện trưởng Park lại phải qua kéo Vật nhỏ nhà hắn về, khuyên bảo cậu “Bảo bối, anh Jae Jae của em cần nghỉ ngơi, mặc dù em tới để chăm sóc anh ấy, nhưng em tới, anh ấy còn phải ngồi nói chuyện với em, như vậy sẽ không nghỉ ngơi tốt được đâu.”
Vật nhỏ nghe hắn nói như vậy, cái cằm trắng nõn nhỏ nhắn của cậu co rúm lại, miệng chu ra, mắt lại đỏ lên, bộ dáng giống như sắp khóc vậy “Park Yuchun, anh nói em như thể… em chỉ biết quậy phá, gây chuyện thôi ấy.”
“Anh có nói em quậy phá lúc nào đâu. Oan cho anh quá. Không phải là anh sợ em ở nhà họ ăn cơm không ngon sao.” Park Yuchun có chút chột dạ. Thật ra là hắn sợ Vật nhỏ ở với cậu cả nhà họ Kim mãi, có ngày nào cậu cả hứng lên sẽ ngồi kể cho Junsu thâm cung bí sử, chuyện tình phong lưu hồi trước của hắn.
“Thôi đi, anh Yunho mới mời đầu bếp mới, nên cơm ăn rất ngon. Với lại anh Jae Jae chưa bao giờ thấy em phiền hết.” Vật nhỏ né bàn tay của Park Yuchun, đến trước cửa đổi giày, sau đó nhanh như chớp bỏ chạy. Dù gì Kim Junsu cũng là cầu thủ bóng đá, sức già lực yếu như viện trưởng Park sao mà đuổi kịp.
“Haiz, hy vọng hôm nay tâm tình Jaejoong tốt sẽ tha cho mình một mạng. Đúng là già rồi, cũng không thể chơi trò đuổi bắt với Vật nhỏ nữa.”
Vật nhỏ tới nhà Kim Jaejoong, bây giờ cũng không dám trực tiếp bổ nhào vào người y nữa, có một lần bị mẹ Kim bắt được, thiếu chút nữa là bắt úp mặt vào tường kiểm điểm.
“Anh, anh nhớ em không? Cục cưng vẫn khỏe chứ?” Vật nhỏ bước tới gần Kim Jaejoong, một tay ôm lấy cánh tay của y, tay còn lại cách lớp áo xoa lên cái bụng hơi nhô lên của Kim Jaejoong.
“Không nhớ. Có Park Yuchun nhà em nhớ em còn chưa đủ à?” Bác sĩ Kim trêu chọc Vật nhỏ, thật ra y cũng không hiểu tại sao mỗi lần Vật nhỏ đến chơi, y đầu muốn tìm cách trêu chọc cậu bé này, đây cũng là một vấn đề nan giải à, ai bảo Vật nhỏ càng ngày càng đáng yêu chứ. Chỉ là y không hiểu, sao Vật nhỏ bị trêu chọc mãi mà vẫn không biết mệt nhọc ghé qua nhà y chơi.
“Hứ, em không cần anh nhớ em đâu. Cục cưng nhớ em là được rồi.” Nói xong Kim Junsu áp mặt vào bụng Kim Jaejoong, nói “Cục cưng, Su Su là cậu của cháu đó, cháu có nhớ cậu không? A? Gì cơ? Cháu nói cháu thích cậu Junsu nhất hả? Eu kyang kyang.”
Kim Jaejoong thấy Vật nhỏ lầm bầm như thế, liền gõ nhẹ lên đầu cậu một cái “Su Su à, nếu nó nói chuyện được với em, bây giờ em đã ngất xỉu rồi. Nó mới thành hình thôi, chưa nghe được gì đâu.”
“Vậy à? Sao em cảm thấy nó nghe được em nói vậy. Từ giờ trở đi, có cơ hội em sẽ nói chuyện với nó. Em muốn cục cưng sinh ra sẽ nhìn thấy em đầu tiên.” Su Su hưng phấn, khoa chân múa tay với Kim Jaejoong.
“Su Su, anh hỏi em, em với Park Yuchun khi quan hệ, cậu ta có mang mũ không?” Kim Jaejoong nói ra lời tế nhị này lại đơn giản như ăn cơm bữa. Vật nhỏ nghe thấy thế mặt liền đỏ lên “Anh, sao anh lại hỏi thẳng thế?”
“Anh mà nói ẩn dụ em hiểu được à?”
“Được rồi, mỗi lần anh ấy đều dùng hết.” Vật nhỏ xấu hổ trả lời.
“Su Su, em không muốn có con với Yuchun à? Nhìn em thích trẻ con thế mà, hay tại cậu ta không thích?”
“Em muốn lắm, nhưng Yuchun bảo em còn nhỏ, không cần vội.” Hai má Vật nhỏ đã nóng bừng rồi.
“Su Su, bây giờ anh đang nghiêm túc nói với em. Lần quan hệ tiếp theo, em bảo Park Yuchun đừng mang mũ, em phải mau có con đó.” Kim Jaejoong nghĩ tới Park Ga Hee đang muốn đoạt lại Park Yuchun. Dù không biết cô sẽ dùng cách gì, và y cũng rõ Park Yuchun rất yêu Junsu, nhưng nghĩ đến cậu nhóc đơn thuần trước mắt, y lại lo lắng. Tóm lại, bây giờ chỉ cần Junsu có thai thì sẽ buộc chặt được Park Yuchun. Lúc đó hắn cũng sẽ không còn lực chú ý tới Park Ga Hee nữa. Đây là cách tốt nhất đối với Junsu. Junsu, em còn cười ngây ngốc với anh làm gì. Tai họa sắp tới cũng không biết, sao anh yên tâm cho được.
“Dạ? Vì sao ạ?” Vật nhỏ nghi hoặc ngẩng đầu, vô tội nhìn Kim Jaejoong.
“A, nên mang thai lúc còn trẻ. Lúc này sức khỏe tốt, tuổi càng lớn càng có nhiều nguy cơ hơn. Tóm lại, anh muốn tốt cho em. Em phải nhớ kỹ đó.” Nhìn cậu nhóc cười hồn nhiên trước mắt, Kim Jaejoong bất đắc dĩ nói, nếu nói chuyện Park Ga Hee cho nó, chắc nó sẽ trốn ở một góc. Lúc đó Park Yuchun sẽ thuộc về người ta mất.
“A, em biết rồi.” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kim Jaejoong, Vật nhỏ bối rối. Sao vậy? Yuchun không mang cái đó quan trọng lắm sao?
“Junsu, lời anh nói em phải nhớ kỹ đó. Lúc nào cũng cà lơ phất phơ chỉ biết chơi đùa. Phải biết nhìn xa một chút đấy.”
“Dạ. Anh, hôm nay anh lạ thật đó. Nhưng mà em cũng muốn làm mẹ mà, không biết mang thai sẽ ra sao, haha.” Vật nhỏ vô tâm cười rộ lên.
“Ừm, phải mau chóng làm cho bụng nổi lên. Su Su không thể thua kém người khác đấy.” Kim Jaejoong vẫn lo lắng, Vật nhỏ đơn thuần thế làm sao ứng phó với “bọn xâm lăng” đây?
Junsu ở nhà Kim Jaejoong ăn tối xong, Jung Yunho với Kim Jaejoong đang trên sô pha ngọt ngào, hoàn toàn bỏ mặc một cái bóng đèn nhỏ bên cạnh. Bóng đèn Kim khó chịu nhìn. Anh Yunho về là không thèm để ý em. Em đúng là một người cô đơn, em cũng muốn sờ bụng anh mà. Junsu dường như quên mất mình cũng đã bỏ rơi ông xã cô đơn một mình.
Tiếng chuông cửa bỗng vang lên, người tới không phải là ai khác mà là Park Yuchun đang oán giận. Hắn thật sự sắp điên rồi. Từ ngày Kim Jaejoong bình an ra viện, dường như ngày nào hắn cũng phải qua nhà Jung Yunho đón Vật nhỏ về nhà, chẳng khác gì đi làm công cả.
Cậu bạn nhỏ Kim Junsu giận hờn nhìn hai vợ chồng anh trai mình tình tứ, bốc đồ ăn vặt trên bàn nhét vào miệng, Park Yuchun chào hỏi hai người kia một tiếng liền an vị bên cạnh Vật nhỏ.
“Bảo bối, em làm gì đó?” Ánh mắt Park Yuchun nhìn thẳng về phía trước, còn Junsu lại ung dung ngồi ăn vặt, vừa ăn vừa nhìn hắn.
“Em đang ăn gì vậy?” Cuối cùng Park Yuchun vẫn quyết định “thăm hỏi” như bình thường.
“Cherry.” Junsu chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời.
“Cherry? Từ khi nào em thích ăn trái này vậy?” Park Yuchun biết Vật nhỏ rất thích ăn đồ ngọt, còn mấy thứ chua như thế này thì đều trốn không chịu ăn, chua một xíu là không muốn ăn rồi. Hôm nay làm sao vậy?
“Anh Jae Jae ngày nào cũng ăn trái này hết.” Vật nhỏ thành thật trả lời, cậu căn bản không biết Park Yuchun đang nghi hoặc điều gì.
“A.” Bỏ đi, chuyện này có thể chấp nhận, để tạm qua một bên vậy. Park Yuchun nhìn vào bụng Vật nhỏ, sau đó mặt hắn xám đen lại “Bảo bối, bụng em?” Junsu lập tức đứng dậy, đối diện với ông xã mình, cười “Em đang định nói với anh đó. Yuchun, em có, là của anh.”
Kim Jaejoong ngồi ở một bên liếc mắt qua. Su Su. Thứ nhất nếu em có thì không thể nào trong thời gian ngắn bụng lại to thế được, còn to hơn anh nữa. Thứ hai nếu muốn giả bộ thì phải chuẩn bị kĩ một chút. Ai lại nhét cái gối vào làm giả. Thật làm anh xấu hổ quá. Thứ ba: Em có? Là của Park Yuchun? Nói vậy không phải vô nghĩa sao? Không phải của cậu ta thì có thể là của ai? Bảo bối, trước khi nói ra phải nghĩ kỹ chứ.
Park Yuchun kéo Vật nhỏ ngồi trên đùi mình, hắn không biết nói gì mà kéo lấy cái gối trong bụng cậu ra, sau đó ôm cậu, bất đắc dĩ hôn lên má cậu.
“Yuchun, không thú vị à, sao trông anh không vui thế?” Kim Junsu mân mê miệng, ánh mắt lộ vẻ thất vọng. Thấy đôi mắt chờ mong của cậu, Park Yuchun lại đau lòng “Được rồi, bảo bối nói có thì là có.” Nói xong, hắn lại nhét cái gối vào trong áo cậu.
Jung Yunho nhìn hai vợ chồng nhà họ cảm thấy rất buồn cười, Kim Jaejoong lại khinh khỉnh nhìn. Park Yuchun, nó muốn có con, cậu không hiểu à?
Kim Junsu chợt nhớ ra chuyện gì đó, cậu giống như bị điện giật, thấy cái gối trong bụng vướng víu, liền kéo ra quăng thẳng vào mặt Park Yuchun, che miệng chạy ra.
|
Park Yuchun, Kim Jaejoong và Jung Yunho nhìn nhau, cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền đuổi theo Vật nhỏ tới phòng tắm. Đến nơi thì thấy cậu ôm bồn cầu nôn khan, đầu lưỡi thò dài ra nhưng không nôn ra cái gì hết. Park Yuchun tiến lên đỡ cậu, Junsu liền làm bộ như suy yếu tựa vào lòng hắn.
“Su Su, em sao vậy? Không thoải mái hả?”
“Không, em rất tốt.”
“Vậy… vậy vừa nãy em…” Park Yuchun càng bối rối, vừa rồi rõ ràng nhăn hết mặt lại, trông có vẻ rất khó chịu mà.
“A, hôm nay em thấy anh Jae Jae nôn, anh ấy nói ai có thai cũng như vậy. Cứ nôn thế, cục cưng sẽ trưởng thành. Em… em chỉ tập luyện trước thôi. Nhưng em không nôn ra được. Ông xã, em vô dụng lắm phải không?”
“Em hữu dụng lắm, em không chỉ hữu dụng mà còn rất tài giỏi nữa. Nôn nghén mà em cũng đem ra tập luyện được. Kim Junsu, em đúng là thiên tài đó.”
PS: vậy là được 2/3 chặng đường rùi.
|
Chapter 39: Rời đi là lựa chọn tốt nhất của cậu đấy (1)
“Junsu, gần đây cậu có qua thăm anh Jaejoong không? Anh ấy có khỏe không?” Lee Hyuk Jae bị cảm nên hai hôm nay không tới trường, tiểu tình nhân Lee Dong Hae đương nhiên phải đi thăm bệnh, thuận tiện mượn tập của Vật nhỏ, chuẩn bị đem cho con khỉ nhà mình.
“Hai hôm trước có qua, mấy ngày nay thì Yuchun không cho tớ đi. Anh Jae Jae không có vấn đề gì hết, bây giờ rất khỏe, bụng to lên lắm rồi.” Hai cậu học trò đeo cặp, mỗi đứa cầm một que kem ốc quế, đi trên đường nói chuyện.
“A~~~ Tốt quá! Hâm mộ quá đi. Junsu, có phải cậu cũng rất hâm mộ anh ấy không?” Vẻ mặt Lee Dong Hae xấu xa cười, chóp mũi thì bị dính một ít kem.
“Ừm. Hâm mộ chết đi được ấy. Bây giờ anh Yunho đối với anh Jae Jae tốt lắm. Cậu biết không, giờ anh Yunho không đi làm nữa, công tác giao hết cho Changmin, mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc cho anh Jae Jae. Anh Yunho ấy, là người giỏi nhất đất nước này mà bây giờ lại tình nguyện ở nhà, mỗi ngày đeo tạp dề, bưng trà rót nước cho anh tớ. Chuyện này nói rõ điều gì chứ?” Vật nhỏ có chút ghen tị với Kim Jaejoong. Gần đây Park Yuchun hình như rất bận, cậu lại chẳng giúp gì được hắn.
“Chuyện này nói lên anh Jaejoong chính là yêu nghiệt, còn tổng giám đốc Jung chính là hôn quân bị yêu nghiệt mê hoặc.” Xem ra bạn của cậu bạn nhỏ thì cũng chỉ nghĩ được như cậu bạn nhỏ thôi.
“Đúng. Tớ hoàn toàn đồng ý.”
“Này, Junsu à, tớ nói này, sao bây giờ tớ thấy giọng điệu cậu giống con dâu bị mẹ chồng ngược đãi vậy?” Dong Hae dù sao cũng thông minh hơn Hyuk Jae một chút, vừa nghe Su Su nói vậy, ít nhiều cũng hiểu được Vật nhỏ đang rất ghen tỵ với Kim Jaejoong.
“Nhưng tớ gả cho một nhà không có mẹ chồng mà.” Vật nhỏ thành thật trả lời.
“Cậu đấy, phải lanh lợi lên. Viện trưởng Park nhà cậu ưu tú như thế, lại đối tốt với cậu vậy, cậu nên biết thỏa mãn đi. Cậu phải đọc sách nhiều vào, đừng để đến lúc người ta ghét bỏ mới khóc lóc ỉ ôi. Tớ đi thăm Hyuk Jae đây. Bye~” Dong Hae buồn bực. Viện trưởng nhà cậu yêu cậu thế, cậu còn than thở cái gì. Con khỉ nhà tớ nếu được như vậy, tớ chết cũng an lòng nhắm mắt rồi.
“Xéo đi. Yuchun nhà tớ sẽ không bao giờ ghét bỏ tớ. Dong Hae xấu, miệng quạ đen. Cậu với con khỉ chết kia đúng là trời sinh một đôi.”
Dong Hae vô tâm nói thế, khiến Vật nhỏ có chút khó chịu. Cậu cúi đầu đi về phía trước, sau đó thấy trên đường hình như có một cái ví.
“Hửm?” Hình như là ví thật? Là ai làm rớt nhỉ? Trước mắt Vật nhỏ là một cái ví tiền màu trắng, cậu liền tò mò nhặt lên.
Junsu luôn được dạy rằng, nhặt được của rơi phải trả lại người bị mất. Vật nhỏ ngó nghiêng xung quanh, nhưng không thấy ai tới nhặt lại, cũng không biết phải hỏi to lên làm sao, nên cậu chỉ có thể đứng ven đường đợi thôi.
“Ví tiền này thật đẹp. Chắc là của con gái đánh rớt? Con gái sao có thể sơ ý như thế chứ, còn sơ ý hơn cả mình nữa. Ha ha. Đánh rớt mà cũng không biết quay lại tìm.” Vật nhỏ lẩm bẩm.
Năm phút sau, Junsu nhăn mặt “Có nên mở ra xem không nhỉ? Biết đâu lại có manh mối của người đánh mất. Nhưng xem ví của người ta hình như là không đúng. Haiz.” Vật nhỏ lắc đầu “Nhưng mình chỉ xem để giúp người ta thôi. Nếu không, sao mà tìm được. Nhất định là có chứng minh nhân dân rồi. Nếu không đợi được thì giao cho các chú cảnh sát. Mình chỉ đang giúp người khác thôi.” Nghĩ vậy, Vật nhỏ quyết định mở ví ra, tìm kiếm manh mối. Mặt bên phải là một loạt các phiếu làm đẹp linh tình, tiền mặt cũng rất nhiều, bên trong còn có chứng minh thư. Kim Junsu lấy chứng minh thư ra nhìn “Wow, chị ấy thật đẹp. Hình chứng minh mà lại đẹp thế này. Park Ga Hee… ưm… tên cũng hay nữa.” Vật nhỏ không biết mình nghĩ gì, mà tự nhiên lại lấy chứng minh trong cặp ra so sánh một chút.
Hai phút sau.
“Sao chênh lệch lớn vậy. Sao nhìn hình của mình lại ngốc thế. So với chị ấy, đúng là khác xa.” Chu môi lên, Vật nhỏ phiền muộn, hôm nay không chỉ phiền muộn một lần đâu.
“Ơ? Cái gì vậy?” Ví này có hai lớp, Vật nhỏ bỗng phát hiện ra một thứ, cậu lấy ra nhìn, là một tấm hình, trông nó hơi cũ, mặt sau tấm hình bị vàng một góc. Lật lên nhìn, Junsu sợ ngây người.
Hai người trong hình đang thân mật với nhau, mặt kề sát mặt, người đàn ông ôm vai người phụ nữ kia, còn người phụ nữ thì vỗ lên một bên má người đàn ông đó. Người phụ nữ chính là chủ nhân của chiếc ví này, còn người đàn ông đó…
“Yuchun… Sao lại là anh?”
Junsu hoảng hốt, vội vàng ngồi chồm hổm xuống. Cậu sợ mình nhìn lầm, nhưng lại không có dũng khí xem lần thứ hai “Junsu! Nhất định là nhìn lầm rồi. Sao có thể là Yuchun được? Nhất định không phải, nhất định không phải! Người trong hình này chỉ giống Yuchun thôi. Đúng rồi! Chú em Yuhwan rất giống Yuchun. Nói không chừng là chú em Yuhwan đó. Ha ha, đúng rồi, chính là chú em Yuhwan. Mở mắt ra nhìn lần nữa, không được nghi ngờ Yuchun. Yuchun đối tốt với mình như vậy, sao có thể nghi ngờ anh ấy được.” Junsu vừa thở hổn hển, vừa an ủi bản thân, cuối cùng cầm lấy ảnh chụp, lật lại cẩn thận xem. Ngón tay thon dài, dù có tóc mái che nhưng vẫn nhìn rõ cái trán rộng, gò má cao cao phúng phính, ánh mắt đào hoa cười đến nhăn khóe mắt lên. Không phải Park Yuchun thì còn có thể là ai chứ?
Junsu còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy trên đỉnh đầu đột nhiên có giọng nói của ai đó vang lên “Cậu bạn nhỏ, xin hỏi ví tiền này…”
Trong giây lát Vật nhỏ ngẩng đầu, chậm chạp đứng lên “Cái này… cái này… chị, ví tiền này, em nhặt được. Em… em… em… thật sự không cố ý xem bên trong đâu, em cũng không muốn lấy tiền bên trong. Thật sự em chỉ… em chỉ thấy mãi không có ai tới tìm… nên chỉ xem một chút… xem có cái gì để tìm người đánh mất thôi.” Mặt cậu bạn nhỏ đỏ ửng, ngại ngùng giải thích. Người tới cũng không phải ai khác mà là chủ nhân của cái ví này – Park Ga Hee.
“Ha ha, cậu bé, em không cần khẩn trương. Chị cũng đâu bảo em có ý gì. Em nhặt được ví, chị còn phải cảm ơn em đấy.” Park Gae Hee mỉm cười nhìn Junsu, trong lòng vẫn đang đánh giá cậu. Xem ra thằng nhóc này không khác gì trong tư liệu viết, thật đơn thuần. Không hiểu sao Yuchun lại kết hôn với một người như thế. Lúc đầu cô còn tưởng phải là người tuyệt vời lắm, mới có thể làm cho Park Yuchun muốn kết hôn sớm như vậy. Xem ra cũng chẳng có cái gì đặc biệt.
“A… chị ơi, cái này, trả lại cho chị. Chị kiểm tra lại xem có thiếu gì không?” Nghe cô nói vậy, Kim Junsu cũng bớt khẩn trương. Lỡ mà người ta tưởng cậu là ăn trộm thì tiêu rồi.
“Không cần kiểm tra đâu, chị tin em. Để cảm ơn cậu bạn nhỏ, chị mời em ăn kem được không?” Park Ga Hee bỏ ví vào trong túi xách, rồi nói với cậu.
“Không, không cần đâu ạ. Nhặt được của rơi phải trả cho người bị mất, không phải để nhận thưởng. Tạm biệt chị.” Kim Junsu nghĩ tới tấm hình kia, đầu óc liền loạn lên, cậu chỉ muốn chạy tới một góc không có ai, phân tích cái mình vừa thấy được thôi.
“Vậy sao được. Em nhặt giúp chị là có ơn với chị rồi. Tiền bên trong nếu mất cũng không sao, nhưng trong đó có một thứ rất quan trọng với chị. A, đúng rồi, chính là tấm hình em vừa cầm đó. Cho nên chị nhất định phải cảm ơn em, cho chị một cơ hội có được không?” Park Ga Hee thấy Junsu từ chối, liền xuất ra tuyệt chiêu. Cô nàng nghĩ, Vật nhỏ chắc chắn sẽ thắc mắc về tấm hình, nếu cậu bé này không tò mò thì kế hoạch cô lập ra không phải uổng công rồi sao.
Junsu thật sự rất hiếu kỳ về tấm hình đó, nghĩ hồi lâu, thấy với chỉ số IQ cao của mình, chắc chắn sẽ hỏi được vì thế cậu đồng ý “Dạ.”
Trong một quán cà phê theo phong cách đơn giản, Park Ga Hee nhấp nhẹ tách cà phê, đối diện là ly kem không còn nhiều lắm. Kim Junsu thì cúi đầu, ôm cặp trong lòng, không biết phải hỏi thế nào.
“Cậu bạn nhỏ, em tên là gì?”
“Em… em tên là Kim Junsu.”
“Wow, tên thật hay đó! Chị tên là Park Ga Hee. A, em biết rồi phải không?” Park Ga Hee mỉm cười, nói.
“Dạ… em thật sự không cố ý xem đâu.” Vật nhỏ nắm chặt cái cặp của mình, lần sau cậu sẽ không xem đồ của người khác nữa.
“Em đừng có khẩn trương thế. Chị phải cảm ơn em nhiều đấy. Tháng trước chị mới về nước. Nhiều năm trước đều sống bên Mỹ. Bây giờ trở về có nhiều nơi không còn nhận ra nữa. Nếu mất cái ví này, chị sẽ gặp nhiều phiền toái lắm, may là em nhặt được đó.”
“Không có gì đâu. Chị… tấm hình kia…” Cuối cùng Vật nhỏ cũng hỏi đến điều cô nàng mong muốn.
“A, em nói cái này hả?” Park Ga Hee không hề keo kiệt mà lấy tấm hình ra cho cậu xem lại “Chị đã nói mấy thứ khác với chị không quan trọng. Chỉ riêng tấm hình này là không thể mất. Nó rất quan trọng với chị. Lần này trở về, cũng là vì người trong tấm hình thôi.”
“Người này… có quan hệ gì với chị ạ?” Trong lòng Kim Junsu càng lo lắng, vì người này mới trở về? Vì người này? Vì Yuchun?
“Anh ấy hả? Là người chị yêu nhất trên đời.” Park Ga Hee cười nói. Chiếc muỗng trong tay Junsu liền rơi xuống mặt đất.
“Cậu bạn nhỏ, em có sao không?” Park Gae Hee nhíu mày, giả bộ quan tâm hỏi.
“A? Dạ không, em không sao.” Vật nhỏ hốt hoảng cúi người xuống nhặt cái muỗng, trong mắt lộ rõ vẻ bối rối, khiến Park Ga Hee cảm thấy rất đắc ý.
“Junsu, chị gọi em là Junsu được không? Em có muốn nghe chuyện của chị không?”
“A, dạ, chị nói đi.”
“Người đàn ông trong hình này ấy. Chuyện của chị với cậu ấy đã bắt đầu từ rất lâu rồi. Tụi chị quen nhau khi học ở học viện Y Khoa bên Mỹ. Cậu ấy nhỏ hơn chị hai tuổi. Lúc đó chị là đàn chị của cậu ấy. Hồi đầu chị chỉ coi cậu ấy là em trai thôi. Nhưng sau đó, chị biết cậu ấy yêu chị, theo đuổi chị rất lâu rồi. Khi ấy chị hạnh phúc lắm, em cũng biết con gái mà có người khác theo đuổi cảm giác rất tuyệt vời mà. Với lại cậu ấy rất biết cách theo đuổi người khác. Dường như mọi cách thức lãng mạn cậu ấy đều thử qua…” Park Ga Hee nói đến đây, thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua Junsu, khóe miệng cô cong lên.
Ánh mắt Vật nhỏ chăm chú nhìn Park Gae Hee, trong đầu không ngừng tưởng tượng những gì cô kể.
“Thật lâu sau, chị mới đồng ý quen cậu ấy. Ngày đó cậu ấy vui mừng đến nỗi đứng ở dưới khu tầng học, hét to là yêu chị. Hiện tại nhớ tới, thật giống như là chuyện ngày hôm qua vậy. Chị từng hỏi cậu ấy thích chị ở điểm nào. Cậu ấy nói, thích người có sức sống, chín chắn, chăm học, hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nói là người như vậy, cậu ấy mới có thể dựa vào.”
Junsu nhìn qua cửa sổ. Trong số đó, mình chẳng có cái nào hết. Yuchun, sao có thể dựa vào mình được.
|
Chapter 40: Rời đi là lựa chọn tốt nhất của cậu đấy (2)
“Thời gian tụi chị yêu đến chết đi sống lại, thì bạn trai trước kia của chị, anh ta là một người Mỹ. Anh ta lấy quyền lợi gia tộc chị uy hiếp chị, cho nên chị không thể không kết hôn với anh ta. Để không ảnh hưởng đến gia đình, không tổn thương đến người chị yêu, chị chỉ có thể lựa chọn lấy anh ta. Nhưng trong lòng chị, thì luôn chỉ yêu mỗi mình cậu ấy. Sau khi kết hôn, anh ta không cho chị trở về nước. Nhiều năm như vậy, chị luôn sống trong cảnh khép kín.”
“Vậy… vậy sao bây giờ chị có thể trở về? Anh ta không uy hiếp chị nữa sao?” Hóa ra cuộc sống của chị ấy thê thảm vậy.
“Bây giờ là vì hắn không uy hiếp được chị nữa, gia tộc của chị phá sản, chị đã không còn cái gì để uy hiếp rồi. Sau khi chị ly hôn với anh ta, chị mới về Hàn Quốc để tìm lại người trong hình này. Chị sẽ yêu thương cậu ấy, sẽ không bao giờ rời bỏ cậu ấy nữa.” Junsu thấy ánh mắt Park Ga Hee rất kiên định và cố chấp.
“Vậy… có khi nào chị nghĩ người này đã kết hôn rồi không?”
“Không, chị tin cậu ấy yêu chị. Dù có kết hôn, thì trong lòng cậu ấy vẫn luôn yêu chị. Bởi vì cậu ấy từng nói, trong lòng cậu ấy, chị là tốt đẹp nhất. Với lại, chị biết cậu ấy thích những người tài giỏi. Về điểm này, thì chị có lòng tin lắm.”
“Dạ, chắc chị giỏi lắm ạ.” Đương nhiên chị ấy phải giỏi lắm rồi, là đàn chị của Yuchun mà. Học giỏi, có bản lĩnh, xinh đẹp, tự tin, đúng là hoàn mỹ.
“Em nhìn xem, chị cảm thấy chúng ta đúng là có duyên đó. Tự nhiên mới gặp mà nói với em nhiều chuyện như vậy. Junsu sẽ không cảm thấy chị đáng ghét chứ?” Nghe Junsu khen mình, Park Ga Hee lại càng cảm thấy chuyện này dễ giải quyết hơn so với tưởng tượng của cô nhiều.
“Chị, em… em phải về nhà. Về muộn, người nhà sẽ lo lắng. Cảm ơn chị đã mời em ăn kem. Em đi đây.” Vật nhỏ khoác cặp lên, đứng dậy nói với Park Ga Hee, sau đó bỏ chạy ra khỏi quán cà phê.
Park Ga Hee cầm tấm hình “Yuchun, anh lại sắp là của em rồi. Chúng ta cùng đếm ngược từ giờ đi.”
Junsu hốt hoảng về đến nhà, bất giác đã là bảy giờ tối, lấy chìa khóa mở cửa, đổi giày, đột nhiên có mùi đồ ăn bay tới, cái mũi nhỏ của cậu khịt khịt, hình như là canh cá cay, thơm quá!
Nghe thấy tiếng động có người về, viện trưởng Park đang đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp liền vội vàng ra đón, nhận cặp sách của Vật nhỏ, hai tay ôm lấy gò má có phần hơn lạnh của cậu, nói “Bảo bối, sao về muộn thế? Vừa định gọi điện cho em đấy. Có mệt không?”
“Ưm, Hyuk Jae bị bệnh, em… em theo Dong Hae tới thăm nó.” Junsu cởi áo khoác, bộ dạng uể oải. Cậu không muốn nói ra chuyện hồi nãy. Không lẽ bảo, em mới gặp người yêu trước của anh. Nói chuyện cả nửa ngày, nghe chị ấy kể lại chuyện của hai người, rồi ghen tị với ngọt ngào của hai người?
“Em đi rửa tay đi, rồi lên sô pha ngồi nghỉ ngơi, xem TV một lát, cơm tối sắp xong rồi.” Hôn lên trán Vật nhỏ một cái, Park Yuchun quay lại phòng bếp tiếp tục nấu ăn, hắn chỉ nghĩ Vật nhỏ đi học mệt, nên không nhận ra cậu có chút lạ.
Rửa tay xong, Junsu cũng không nghe lời đi xem TV mà tựa lên cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng Park Yuchun đang nấu nướng. Park Yuchun lơ đãng quay đầu qua “Ơ? Không phải bảo em lên sô pha nghỉ một lát à? Sao không đi?”
Vật nhỏ bước nhanh tới, từ phía sau ôm lấy thắt lưng của hắn, điều chỉnh cơ thể, dán chặt sau người hắn.
“Anh nấu cái gì vậy? Có phải canh cá cay không?”
“Em thính thật đó. Lần trước qua nhà Jaejoong, thấy em thích ăn món này, nên anh có học bên đầu bếp nhà đó. Anh nếm thử rồi, vì lần đầu làm, không được ngon như vậy, nhưng cũng gần giống, lát nữa sẽ hân hạnh phục vụ em.” Park Yuchun thấy Vật nhỏ làm nũng với mình, liền cảm thấy rất ngọt ngào “Bảo bối đói bụng rồi hả? Chờ một chút nữa thôi. Sắp xong rồi. Buổi trưa ăn cơm ở trường không ngon à? Trường học thiệt là, đóng nhiều tiền ăn thế mà cơm cũng không nấu ra sao. Làm cho Vật nhỏ của anh ăn ít đi, làm sao mà béo lên nổi.”
Gắp một miếng thịt, đưa đến miệng thổi thổi, sau đó hắn đưa tới trước mặt Vật nhỏ “A~” Junsu mở miệng ra, nhai. Nóng nhưng mà không có nóng bỏng lưỡi. Thấy Vật nhỏ ăn, Park Yuchun mới hài lòng quay về tiếp tục cắt hẹ, nói “Su Su, hay là về sau anh làm cơm cho em đem đến trường. Chúng ta vẫn đóng tiền ăn, nếu hôm nào thích ăn thì ăn, không thích thì lấy cơm hộp đem theo ra ăn. Như vậy em sẽ không đói bụng nữa.”
“Không được, không được đâu! Mỗi ngày anh đều đi làm mệt mỏi như vậy, em còn không giúp gì được anh. Cơm trường có không ngon em cũng không ăn ít đâu. Anh không thấy em càng lúc càng mập sao. Em còn muốn giảm béo đó.” Vật nhỏ lắc đầu từ chối, cố gắng không đồng ý “dự án” này.
“Này! Cậu bạn nhỏ Kim Junsu! Nếu em còn dám nói giảm béo, anh sẽ đánh vô mông em đó. Có phải lâu quá chưa bị ăn đòn không?” Mặt Park Yuchun sa sầm xuống, không phải trước kia đã nói không được nhắc tới giảm béo à? Sao hôm nay còn nhắc tới? Vật nhỏ này, nói lại không chịu nghe.
Junsu thè lưỡi “Em không nói nữa là được chứ gì? Nhưng anh không cần làm cơm cho em mỗi ngày đâu.”
“Thật ra cũng không phiền mà. Chỉ cần tối nấu nhiều cơm một chút là được. Em sợ phiền anh hả? Anh không thấy phiền sao em lại thấy phiền chứ.” Vẻ mặt Park Yuchun đầy cưng chiều nhìn Vật nhỏ nhà mình.
“Không muốn, không muốn. Vậy không được đâu. Anh nghĩ em sợ anh phiền hả? Không phải đâu. Cặp em nặng lắm rồi, mỗi ngày còn đem theo một hộp cơm nữa, nó sẽ đè chết em đó. Em còn phải cao lên nữa mà.” Xem ra cậu bạn nhỏ đúng là muốn ăn đòn rồi.
“Không phải anh lo em ăn không ngon miệng sao. Cậu bạn nhỏ, em đúng là không hiểu cho tình cảm của người ta.” Park Yuchun chu mỏ, nén giận, chẳng khác gì nàng dâu mà nói.
“Được không? Em sắp chết đói rồi. Anh muốn em chết đói rồi sau đó anh đi cưới một người giỏi giang hơn à?” Đột nhiên trong đầu Vật nhỏ hiện lên gương mặt của Park Ga Hee, bất giác lại nói ra lời như vậy.
“Bắt đầu từ ngày mai, cấm em đi tìm Kim Jaejoong! Cách nói chuyện y như cậu ta vậy. Còn có, em về muộn như vậy, anh còn tưởng Junsu của chúng ta bị thầy cô giữ lại ở lớp đấy. Có đúng là đi thăm Lee Hyuk Jae không?” Park Yuchun chỉ muốn trêu Vật nhỏ, bởi vì hắn căn bản không biết chuyện phát sinh ngày hôm nay đã làm Vật nhỏ phiền muộn thế nào.
“Trong lòng anh, em chỉ là một đứa học hành dốt nát, kết quả thi thì tệ hại, lúc nào cũng bị thầy cô giữ ở lại lớp thôi sao?” Vật nhỏ hờn giận, đột nhiên buông tay đặt ở thắt lưng Park Yuchun ra, chạy lên phòng ngủ trên lầu.
Park Yuchun không kịp phản ứng, hình như hôm nay Junsu có chút kì lạ, bình thường nói giỡn cũng đâu có tức giận mà bỏ hắn thế này. Tắt bếp, tháo tạp dề xuống, Park Yuchun đi lên lầu “Vẫn nên lên xem em ấy có sao không.”
Mở cửa phòng ngủ ra, thấy Vật nhỏ nằm thành chữ đại (大) trên giường, còn chụp gối lên đầu, Park Yuchun thấy vậy lại tức giận. Thật là, đã nói hoài mà lại úp gối trên đầu, lỡ ngạt thở thì sao? Hắn bước tới, kéo cái gối ra “Tiểu thiếu gia của anh, sao vậy? Hôm nay có gì không vui à?” Vất vả lật Vật nhỏ trở lại, Vật nhỏ liền bướng bỉnh xoay mặt đi, không chịu nhìn hắn.
Hửm? Dám không quan tâm tới mình? Park Yuchun vươn tay, kéo mặt Vật nhỏ, bắt cậu đối diện với mình “Nãy bảo thầy cô giữ em lại ở lớp, anh xin lỗi. Ông xã không có ý gì đâu, chỉ trêu em thôi, thật đó.” Thấy Vật nhỏ giận vậy, hắn liền nhanh chóng giải thích.
Vật nhỏ không đáp, vẫn giữ nguyên bộ dáng phớt lờ. Park Yuchun liền hôn một cái giòn tan lên cái miệng nhỏ nhắn tức giận kia.
Vật nhỏ lúc này mới phản ứng, đưa tay ra ôm cổ hắn, chui vào trong lòng hắn “Lâu rồi em không có bị giữ lại lớp nữa. Gần đây thi đều đủ điểm hết, Tiếng Anh cũng đủ. Toán còn thi được 74 điểm, không phải đã lấy cho anh xem sao. Anh còn kí tên cơ mà.”
Nói đến đây, hốc mắt Park Yuchun lại thấy cay cay, sau chuyện họp phụ huynh, Vật nhỏ đã bắt đầu chăm chỉ học hành, ít nhất là cậu không muốn liên lụy đến chồng mình nữa. Thương Park Yuchun làm việc vất vả, nên cậu đã tự đi tìm Changmin để bổ túc. Changmin luôn kêu cậu ngốc, nhưng Vật nhỏ cũng không bao giờ than vãn với hắn, mỗi lần không làm được bài tập, đều khiêm tốn đi nhờ người khác dạy cho. Đến thầy Shim cũng không đành lòng, buồn rười rượi chuộc tội với Park Yuchun. Changmin bảo “Dạo này Vật nhỏ nhà anh khiêm tốn quá, em tự nhiên giống như bà mẹ chồng ác độc vậy. Em không dám dạy nữa đâu.”
|
Park Yuchun là đệ nhất vô địch fan trên thế giới này của Kim Junsu, cậu nhóc tiến bộ từng bậc từng bậc một hắn đều nhớ rõ. Phải nói viện trưởng Park cũng không phải người dễ xúc động, nhưng cứ nghĩ đến chuyện này, trong lòng hắn lại có một cảm giác đau lòng.
Lại nhớ tới câu nói vô tâm, khốn nạn của mình, Park Yuchun thầm nghĩ. Park Yuchun! Miệng của mày không còn phun được lời tốt đẹp nào hơn à. Chuyện bị giữ lại lớp đã làm chuyện tám trăm năm trước rồi, sao còn nói ra chứ? Bộ thiếu giấy dán miệng hả?
Park Yuchun thở dài “Anh sai rồi. Là anh sai rồi. Bà xã đại nhân, mong ngài đại lượng, đừng tính toán với tiểu nhân. Tiểu nhân dùng thời gian còn lại ăn năn hối lỗi, lao tâm khổ tứ hầu hạ thần tiên ngài qua ngày được không?”
Vật nhỏ suy nghĩ hai phút, mới nói “Vậy… sau này không được cấm em đi tìm anh Jae Jae nữa.”
“Ừm, không cấm.” Em thích thì cứ đi đi, không sợ làm bóng đèn nhà người ta thì cứ đi. Chẳng phải chỉ mất thêm một chuyến qua đó đón thôi sao.
“Ưm… sau này thi điểm không tốt, không được nói với mẹ em.”
“Ừ, không nói.” Có khi nào anh nói với mẹ vợ chưa, nếu có mông em đã sớm nở hoa rồi.
“Buổi tối không được yêu yêu em quá ba lần.”
“Ừ, sẽ không làm nhiều nữa…” chỉ trong tối nay thôi.
“A… con là do anh sinh.”
Mặt Park Yuchun đen lại. Đúng là không thể cho em tìm Kim Jaejoong mà, cái hay thì không học, lại muốn phản công à?
“Ưm? Con là do anh sinh đó.”
“Bảo bối, nếu không ăn cơm thì sẽ nguội mất đó. Đói rồi làm sao em làm cho anh sinh con được. Để ông xã bế em đi ăn cơm nha.” Được rồi, sợ em rồi đó.
Vật nhỏ có lẽ đã rất đói bụng, nên cũng không nhận ra lời nói của Park Yuchun có chỗ nào không phù hợp, liền để kẻ lừa đảo bế xuống lầu ăn cơm.
|