Từ Khi Anh Đến
|
|
Rùi tự dưng hắn không “cù” tui nữa, tui đang từ cười rũ rượi (sắp tắt thở rùi >.<) chuyển sang ngạc nhiên và … và… ngượng… và đỏ mặt hết sức! Mặt hắn đang sát mặt tui quá, cả thân hình vạm vỡ, nóng bỏng của hắn, kề sát thân hình bé nhỏ của tui, tui có thể cảm nhận được hơi ấm từ thân hình kia, thật tuyệt làm sao! Hơi thở hắn nồng nàn, quyến rũ lạ thường, tui như đê mê chết trân trong đó! Đôi mắt hắn nhìn sâu vào mắt tui, đôi mắt thật đẹp, đôi môi hắn hơi mấp máy chút, cái mũi cao của hắn hình như vừa chạm vào mũi tui!!! Hắn đang làm gì vậy? Tui sao thế này, sao tự nhiên tim tui đập thình thịch, mặt tui thì nóng hết cả, tui muốn quay mặt đi, nhưng không thể, bàn tay hắn đang chạm vào má tui! Tui có thể cảm nhận được hình như tim hắn cũng đang đập mạnh, phải chăng vì vừa cười nhiều quá, nên mới thế! Ui, tui chẳng còn nghĩ được gì nhiều nữa, tui đang hạnh phúc quá, tui mong sao mỗi giây phút này hãy kéo dài ra gấp hàng vạn, hàng triệu lần, cho tui mãi bên hắn như thế này, nhưng…. _Chào buổi sáng…. hình như em… làm phiền hai người à? Trời, tui và hắn suýt nữa thì “bay” ra khỏi băng ghế đá! Thì ra là tên Lâm này, sao mà đáng ghét thế, phá đám đúng lúc ghê, người ta đang… Tui chắc là mặt tui đang tái mét, tim tui đập nhanh chẳng khác gì vừa nãy, mồ hôi thì bắt đầu toát ra, hắn hình như cũng vậy, nhưng có vẻ như hắn bình tĩnh lại nhanh hơn tui. Có lẽ vừa rùi hắn định bày ra trò gì trêu tui, chẳng hạn như hắn định sẽ 1,2 giây sau sẽ phá lên cười, rùi trêu tui rằng sao cái mặt tui lại nghệt ra như thế, có thể lắm, hắn vui tính và láu cá lắm mà !!! _Chào Lâm, em… tới sớm quá… _Hì, cũng chẳng sớm hơn được hai người đâu! Trong lời nói của Lâm hình như có điều gì đó giận hờn, cậu ấy nhìn tui hơi khác, ánh mắt không được như mọi ngày nữa, lạ lắm, như có điều gì đó hơi tiếc, nhưng cũng là nỗi ghen tị, phải chăng? _Anh Hùng bây giờ rảnh không vậy? _Anh cũng … rảnh thui, có gì không Lâm? Hic, không biết cậu này định làm gì đây, tim tui đã bớt đập mạnh hơn, mặt cũng bớt đỏ hơn, và cái đầu thì càng ngày càng thêm tò mò hơn… _Em muốn….um… muốn nói chuyện với anh một lát! Trong lời nói của Lâm có gì đó hơi nghẹn lại, nhưng cũng có gì đó cương quyết lắm, không biết ý tứ hắn sao đây? Hắn nhìn Lâm 5 giây, rùi trả lời luôn: _Được rồi, có chuyện gì thì Lâm cứ nói đi, anh nghe nè! _Không, em muốn nói chuyện riêng với anh, được không vậy? Hic, rõ rồi, rõ là cậu ta không muốn tui nghe nội dung cuộc trò truyện. Hắn nhìn tui, tui nhún vai, rùi hắn lại nhìn Lâm. _Được rồi, vậy ta đi đâu? _Ra bên bờ hồ anh Hùng nhé! _Okie. Rồi họ ra bên hồ. Mới đầu tui cũng hơi ngạc nhiên vì thái độ của Lâm hôm nay, nhưng tui lại chuyển sang có gì đó hơi nghi hoặc và tò mò, không biết cậu ta có ý định gì đây? Tui định …rình theo họ quá, nhưng nghĩ thế nào lại thui. Mình làm thế không hay tẹo nào, phải tôn trọng quyền riêng tư người khác chứ, với lại lát tui hỏi lại hắn xem Lâm đã nói gì cũng được mà! Trời đã về chiều tối, nóng bức vẫn còn đang ra sức tung hoành, nhưng sao tui chẳng cảm thấy nóng gì cả, tui thấy mình như lạnh lẽo, run rẩy, dường như tui vẫn chưa muốn tin vào sự thật mới xảy ra trước mắt. Hồi sáng sớm tui còn vui vẻ, tươi cười và thẹn thùng, ngượng ngịu là thế, còn đang “đắm say” cùng hắn trên chiếc ghế đá thân quen, thế mà giờ đã như thế này. Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi nào, giá như Lâm đừng kể chuyện đó cho tui, cho tui vui vẻ, yêu đời nốt tối nay đi! Nhưng không, có lẽ nếu biết vào tối nay, tui sẽ còn đau khổ hơn nữa! Nhớ lại chuyện hồi sáng, khi mà hơi thở nồng nàn của hắn phả vào mặt tui, ánh mắt và đôi môi hắn kề sát bên tui, hơi ấm từ hắn truyền sang tui, tui hạnh phúc lắm! Nhưng giờ cái hạnh phúc giản dị sáng nay đó, mỗi lần tui nhớ lại là thành mũi dao đâm vào tim tui, tim tui nhói lắm! Tui phải làm sao đây, hắn nói 6h30 tối hắn sẽ đón tui, hắn và chị khăng khăng là nhất định tối nay tui phải đi. Liệu tui có nên đi không, tui đi thì có thể sẽ hóa thành kẻ phá đám lắm chứ, nếu không phá đám thì chắc tui sẽ đau khổ lắm khi nhìn thấy hắn và chị vui vẻ bên nhau! Tui nên đi hay không? Tui nửa muốn không đi, nửa lại muốn đi! Nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng chưa rõ ràng mà, nhưng như thế thì quá rõ rùi còn gì nữa! Tui gắp miếng bí xanh vào miệng mà miệng đắng nghét, tui sắp không nuốt nổi cơm nữa rùi, tim tui giờ như tan nát, nhưng cũng hồi hộp. Tui không biết lát nữa thui mình sẽ đối diện với hắn thế nào đây! Liệu tui có khóc không, hay tui sẽ cố giữ bình tĩnh hết mức có thể để cho hắn không biết tui đang thế này. Vả lại tui không có quần áo đẹp, làm sao mà dám đi vào chỗ đông người, toàn là khách sang trọng thế chứ! Hic. Làm sao đây, tui nên đi không? Nhiều hôm trước, tui còn mong ngóng tới tối hôm nay, nhưng sao giờ này tui lại mong thời gian trôi thật chậm, để đừng tới thời khắc đó nữa! Nhưng tui mong như thế làm gì nhỉ, giờ khắc đó dù tới nhanh hay chậm thì rốt cuộc tui vẫn phải đối diện với nó, phải chấp nhận những gì đã và đang, sẽ xảy ra. Có lẽ tui nên dũng cảm như Lâm, chịu chấp nhận sự thật, mặc cho nó có phũ phàng, đắng cay tới đâu! ` Tui nghe thấy tiếng xe của hắn rùi, hắn đang dắt xe vào ngõ tới nhà tui, con đường có vẻ hơi tối, nhưng cái đèn của xe hắn đã chiếu sáng nó. Và tui biết, đây là thời khắc mà tui cần phải thật kiên cường, dũng cảm lên. _Nhóc ơi, anh tới đón nhóc nè, nhóc chuẩn bị chưa? hic, đúng là người đang yêu có khác, chưa thấy người đã thấy mồm! Tui lặng lẽ bước ra cửa, cố giữ bình tĩnh nhất có thể. Nhưng sao tui không thể, vẫn nụ cười đó, vẫn ánh mắt đó, sao mà ấm áp vậy. Hắn đẹp trai quá, tui không nghĩ hắn đang đứng trước mình, mà tui cứ nghĩ là siêu sao tài tử nào đang đứng đây cơ, dù hắn ăn mặc thật giản dị! Tui như đang rưng rưng nước mắt rùi, phải cố mà giấu đi thui. Tôi không muốn hắn biết tui thế này. _Chào anh, em thì có gì mà chuẩn bị ạ! Anh tới đưa em đi lúc nào thì em đi thui! Hắn nhìn tui có gì đó hơi lạ, rùi nói: _Nhóc lên xe đi! _Nhưng chưa tới giờ mà, sao vội thế anh! Hắn vẫn ân cần nhìn tui, cười rùi nói: _Nhóc cứ theo anh! Tui chẳng hiểu sao nghe lời hắn răm rắp thế. Tui khóa cửa rùi leo lên xe hắn, không nói lời nào. Hình như hắn cũng đoán được tui đang có chuyện gì, nên hắn cũng không đùa như mọi lần nữa, chỉ hỏi tui đã ăn gì chưa, rùi một số chuyện hồi chiều tui tự bán sách thui… Hắn đèo tui không phải tiến tới nơi cần đến, mà hắn tiến tới một shop quần áo, hắn định làm gì nhỉ? Hắn định mua đồ biểu diễn, không phải chứ, người ta chuẩn bị cho mà, chẳng lẽ hắn … mua đồ cho tui? Không, không phải như thế chứ! Tui nghèo thì nghèo thật, nhưng tui không phải hạng người lợi dụng người khác, lợi dụng hắn dịp này để hắn sắm đồ cho tui, không phải thế!!huhuhu!! Hắn đưa tui vào shop, rùi dẫn tui đến một nơi bày quần áo nam, hắn nói: _Nhóc thích bộ nào thì cứ chọn nhé! Tui nhìn hắn, lộ rõ con mắt đau đớn và thất vọng, mắt tui cay xè và ươn ướt. Hắn nhìn tui lo lắng và hỏi: _Nhóc sao thế? _Anh bỏ ra, em không phải là kẻ lợi dụng anh để có được những thứ này, em không cần! Tui vùng vằng bỏ đi thì hắn kéo lại: _Không, anh không có ý đó, nhóc đừng hiểu như thế! _Chứ sao nữa, anh đừng làm thế, em thấy tủi thân lắm! Nước mắt tui rơi thật rùi, nhưng việc gì mày phải khóc hả Tú, mày làm như thế thì có gì là sai trái đâu. Chắc hắn thấy tui rơi nước mắt hồi nãy, hắn nghĩ là tui cảm động trước thành ý của hắn lắm đây mà, huhu. Tui muốn ôm hắn mà khóc quá, sức chịu đựng của tui có giới hạn thui chứ, hắn càng tốt với tui, tui càng đâm ra hoang mang rằng một ngày tui sẽ “mất” hắn, hhuhu. _Không phải thế, nhưng nhóc nè, nhóc rất đẹp, và khi nhóc chọn cho mình một bộ, tức là nhóc tôn trọng anh, và nhóc sẽ đẹp lên đó! Hắn không có vẻ gì là gian trá cả. Hai tay hắn nắm khẽ bờ vai tui, mắt hắn nhìn thẳng vào mắt tui, và những lời đó phát ra thật ấm áp và chân thành, mộc mạc làm sao! Có phải khi ai nghe khen, dù là nịnh hay khen thật lòng thì đều vui không nhỉ? Tui thấy lòng mình nhẹ đi, nguôi ngoai, hắn vẫn khẽ nắm lấy tay tui, cười nụ cười thiên thần và đôi mắt kia nhìn sâu trong mắt tui. Ui, tui muốn ôm hắn mà khóc quá, tui yêu hắn lắm, hắn biết không! Nhưng sao ông Trời nghiệt ngã, sắp bắt tui phải xa hắn rùi. Tui phải làm sao, hay tui cứ chọn lấy một bộ mình thích, coi nó như là kỉ niệm đẹp giữa tui và hắn, được không nhỉ? Hắn nói tui đẹp, đẹp sao chứ, “người đẹp vì lụa” ư? Tui thích cái đẹp giản dị mà tự nhiên! Hắn vẫn nhìn tui cười, nụ cười ấm lắm, tui như muốn ngã vào lòng hắn. Vậy thì…. Tui…được rùi, tui sẽ chọn lấy một bộ, để làm kỉ niệm cho những ngày mà hắn bên tui, hắn sắp xa tui rùi còn đâu nữa. Hắn sẽ không còn bên, nhưng có thứ kỉ niệm bên tui, để tui không bao giờ quên hắn. Không biết có ai dở hơi như tui không, chọn …quần áo để kỉ niệm! Tui chọn cho mình một bộ, nói là một bộ nhưng thực ra chỉ là một quần jean và một áo phông trắng có chữ “FOREVER” màu xanh lá in trên đó! Tui chẳng hiểu nghĩa của từ đó là gì, nhưng màu xanh là màu tui yêu nhất mà, in trên nền trắng trông mới đẹp làm sao! Hắn thì tròn mắt ngạc nhiên (không biết thật lòng hay giả dối để tui vui nữa), khen tấm tắc, nói rằng tui mặc gì cũng đẹp, tui chỉ cười trừ: _Cám ơn anh ạ, anh chu đáo quá! _Nhóc đừng cám ơn anh, đây là việc anh nên làm mà!
|
Chẳng biết có phải việc nên làm hay không, nhưng cũng có thể lắm chứ! Có thể là sau tối nay, hắn và chị Mai sẽ công bố việc hai người đang yêu nhau, có lẽ hắn “lấy lòng” tui trước để nhã ý “bảo” tui nói tốt về hắn trước mặt chị Mai! Không, hắn không cần làm như thế, chị Mai đã thích hắn rùi còn gì, chỉ có tui là bẽ bàng và đau khổ thui, có ai hiểu được không? Hắn chở tui đến nơi thi của hắn và chị tối nay, tui chẳng biết nơi đây là đâu cả, trong nội thành Hà Nội rùi, với lại tâm trạng đâu mà để ý nữa. Tui nhớ là hắn đưa tui vào chỗ ngồi, hắn đã đặt trước chỗ ngồi cho tui, rùi hắn bảo tui cứ ngồi ở đây, đợi hắn cho tới khi hắn hoàn thành phần biểu diễn, dặn tui không được chạy lung tung! (Hic, tui đâu còn bé con lắm mà hắn dặn tui không chạy lung tung chứ). Rồi hắn gọi cho chị Mai, hỏi chị đang ở đâu, rùi hắn đi. Tui ngồi đây, bơ vơ và lạc lõng trước bao nhiêu người lạ, đủ tầng lớp, tuổi tác. Từ những cặp vợ chồng trẻ tới già, có cả con nhỏ, con lớn, hay tới những người đáng tuổi bác tui, rùi đến cả những anh chị sinh viên hò reo ầm ĩ. Không khí nơi đây thật là náo nhiệt, ai cũng nhanh chóng tìm chỗ ngồi cho mình, họ cười đùa, hò reo cổ vũ, nhóm sinh viên còn có cả băng rôn và khẩu hiệu nữa, tưng bừng và rôm rả thật. Tui cũng như hòa mình vào không khí náo nhiệt đó, tim tui đập hơi nhanh, mồ hôi toát ra do sức nóng của đám đông, mặc dù nơi này cũng khá mát mẻ! Chừng mươi phút sau, ban tổ chức bắt đầu làm việc. Mọi người đã ổn định chỗ ngồi và ít hò reo hơn, chỉ còn nghe thấy tiếng xì xầm nói chuyện to nhỏ. Ban đầu lúc nào cũng là phần ca múa nhạc, lâu lắm rùi tui mới được xem một phần trình diễn, cũng dăm bảy năm rùi còn gì. Tui nhớ trước kia tui còn ở với gia đình, tui có hay tham gia cho tiết mục văn nghệ của trường, nghĩ lại mà thấy mình hồn nhiên và vô tư quá! Lúc đó tui mới học cấp Một, vì tui có giọng hát hay nên hầu như hoạt động nào của trường, hay của thành phố liên quan tới ca hát, nhảy, thầy cô đều “bắt” tui tham giam, tui cũng giành được kha khá giải! Cứ nghĩ lại hồi đó, tui chỉ biết đứng trên sân khấu, cầm micro và hát, và hát thui, tui không thấy quá lo lắng, vì mẹ tui, thầy cô giáo, bạn bè tui cổ vũ tui bên dưới kia. Giờ thì…tất cả đã quá xa vời, tui cũng không còn hay ca hát từ lâu, cuộc sống bộn bề nhiều năm nay đã khiến tui chẳng thể nào mà yêu đời, mà ca hát được, tất cả những gì tui làm là sao sống cho tốt, sống cho qua ngày, sống và sống, thế thui… Sau nửa tiếng văn nghệ tưng bừng, thì tới lượt phần quan trọng nhất, đó là phần thi của các cặp đôi thí sinh đêm nay! Đúng là sân chơi dành cho sinh viên có khác, thật tưng bừng, náo nhiệt và năng động. Ngay cả người dẫn chương trình cũng thật vui tính và hài hước. Chỉ có ban giám khảo là những người đã có tuổi, và trông họ nghiêm túc lắm! Tim tui đập hơi nhanh, không biết hắn và chị Mai là cặp đôi thứ mấy, tui không rõ nữa, nghe chị bên cạnh nói chuyện với bạn, tui biết là tối nay có tất cả 10 cặp đôi dự thi, không biết hắn và chị là thứ mấy nhỉ, tui hồi hộp quá đi thui! _ “Cặp đôi thí sinh dự thi đầu tiên, số báo danh 034: Trần Đăng Tiến và Vũ Như Hà”! Tiếng của người dẫn chương trình vang lên, thế là cả một khu vực phía góc kia hò reo lên ầm ỹ, chắc họ là những người tới cổ vũ cho cặp đôi này đây. Phần biểu diễn của họ khá là hay, được ban giám khảo đánh giá khá tốt! Tui thì chẳng biết gì về khiêu vũ cả, nhưng thấy những động tác của họ cũng đẹp mắt, và điêu luyện nữa chứ! Hồi hộp quá! Tui phấp phỏm, lo âu và chờ đợi, chờ đợi tới phần thi của chị và hắn! 8 cặp đôi nữa thể hiện xong phần thi của mình, cứ mỗi lần người dẫn chương trình gọi tên từng đôi thí sinh là tui lại tim đập nhanh hơn, nhưng rùi lại cũng hơi hụt hẫng chút, không sao, thể nào mà chẳng đến, cùng lắm là hắn và chị là cặp đôi thứ 10 thui! Quả đúng như vậy, tới cặp đôi cuối cùng, chắc chắn là hắn và chị rùi! _ “Và các bạn ơi, chúng ta hãy cùng chào đón, cổ vũ cho cặp đôi cuối cùng của đêm thi ngày hôm nay, cặp “thanh mai trúc mã” mang số báo danh 012: Phạm Ngọc Hùng và Hồ Nguyễn Thanh Mai!” Tiếng của người dẫn chương trình vừa dứt, là hầu như tất cả mọi người tới cổ vũ đêm nay hò reo lên ầm ỹ. Họ gần như đồng loạt đứng dậy, hò reo khẩu hiệu “ Hùng – Mai chiến thắng”, thật là náo nhiệt! Tui có cảm tưởng như hắn và chị được mọi người cổ vũ cho gấp cả chục lần so với những cặp thí sinh khác ý chứ! Tui cũng cố gắng đứng lên nhìn hắn và chị. Ôi, tối nay trông hắn thật phong độ và đẹp trai, nét lãng tử và nam tính như được lộ ra hết cả. Hắn và chị nghiêng người chào khán giả với vẻ mặt tươi cười. Nụ cười kia của hắn thật đẹp, nhưng vì hơi xa nên tui chẳng thể nào mà biết được nó có đẹp như mỗi khi hắn hay cười không. Hắn và chị trông thật đẹp đôi! Hắn mặc một bộ vest đen, tóc đen, trông cực kì nam tính và đẹp trai hết ý. Chị Mai mặc chiếc váy liền áo trắng tinh, đi đôi giày cao gót, tôn thêm dáng thanh cao của chị. Bình thường thì chị cũng cao gần 1m70 rùi, giờ đi thêm đôi cao gót này, trông mới giống như người mẫu quá! Hắn đứng bên chị, cao ráo và đẹp trai, ấn tượng của tui là như vậy, hắn đẹp quá, chị cũng vậy, quả đúng là đôi “thanh mai trúc mã” như người dẫn chương trình đã nhận xét ở phần dẫn. Tui thấy sao nhoi nhói ở ngực, nhưng thui, phần biểu diễn của họ bắt đầu rùi kìa. Thật nhịp nhàng và đồng điệu làm sao, tui không ngờ hắn lại giỏi như vậy! Xem qua 9 phần biểu diễn trước, không phải tui vì thích hắn mà khen hắn hơn ai đâu, nhưng quả thực phần biểu diễn của hắn và chị “ăn đứt” 9 phần thi trước đó! Động tác của hắn nhẹ nhàng mà dứt khoát, có gì mềm mại mà vẫn cứng cỏi! Chị Mai thật dẻo dai, khéo léo, họ kết hợp cùng nhau nhuần nhuyễn quá, tui phục họ quá đi thui! Có động tác gì đó xoay vòng, tui không rõ là gì, nhưng họ thể hiện quá đạt, khiến ai cũng trầm trồ khen ngợi! Có mấy chị sinh viên ngồi cạnh tui, họ cứ khen hắn không ngớt lời, tuy tiếng nhạc và tiếng cổ vũ có hơi ồn chút, nhưng tui vẫn nghe được nội dung cuộc trò truyện của họ: _Anh chàng kia đẹp trai và nhảy đẹp quá mày nhỉ! _Còn phải nói à, tao nghĩ cặp đôi này dư sức giành giải nhất tối nay rùi! _Uh, tao cũng nghĩ thế, đẹp trai quá thui, ai mà được anh này yêu thì sướng cả đời luôn! Ôi, ước gì…. _Mày đừng có mơ nhiều nha, người ta có đôi có cặp cả rùi đó! _Hả, thế à! Tiếc thế nhỉ! Đẹp trai, nhảy đẹp như vậy, không có mới lạ. Thế ai thế, ai là người “cặp” với anh ý? _Thì đó…. Nhìn mà mày không biết à, chị Mai đó, hoa khôi đó! _Uhm, công nhận xinh mày nhờ, nhảy đẹp hơn cả tao, hihi! _Gớm thui con này, mày thì nhảy đẹp nỗi gì, tao đây nè, hihi!! _Mày hơn gì tao chứ, hii. Ui, đẹp đôi quá, ước gì mình được như họ, hihi! _Xí, về mà bảo anh Dũng còi của mày ý nha! _…………. Những lời nói đó của họ vừa vô tình mà cũng vừa cố tình lọt vào tai tui. Tui nghe mà cũng thấy có phần vui thay cho hắn, hắn được khen nhiều quá! Xung quanh đây ai cũng nhìn hắn và chị biểu diễn, rùi lại tấm tắc khen, người thì gật đầu tán thưởng, người thì nhìn chăm chú, người thì bàn tán gì đó, tui không rõ. Nhưng tui dám chắc họ đều khen hắn và chị, và khen cho cả đôi trai tài gái sắc đẹp nhất đêm nay nữa! Phải rùi, tui có là gì nhỉ, tui đi cổ vũ cho hắn và chị mà, vậy là ước nguyện của tui, của hắn và của chị giờ đã được thực hiện rùi! Hắn và chị đang xoay vòng bên nhau, hắn ôm eo chị, hơi nhấc chị lên và xoay vòng. Động tác thật là đẹp, váy của chị uốn lượn theo từng vòng, hệt như một dải lụa trắng trong gió nhè nhẹ! Sao tui thấy tim mình nhói quá, tui thấy hơi khó thở. Nhìn họ như vậy mà tui ghen với chị quá, tui ước gì mình được trong vòng tay hắn như vậy, chúng tui bên nhau, chỉ thế thui là tui mãn nguyện rùi! Hình như ngồi ở hàng ghế đầu kia là bác Trúc, mẹ của chị. Trông bác ý kìa, nhiệt tình chưa! Hò reo và vỗ tay liên hồi, chị Mai thật hạnh phúc biết bao, có người mẹ thật tốt! Hic, tui thấy mình lạc lõng và cô đơn quá đi thui! Màn biểu diễn của họ kết thúc, tất cả mọi người ai cũng đứng lên vỗ tay và hò reo chúc mừng. Tui cũng đứng lên, và tui thấy tui thấy chị đang… ôm hắn, không biết động tác này có trong phần diễn không? Hình như không, vì tui thấy ai ai quanh tui cũng reo lên mà, nhiều cô gái còn ngượng nghịu nữa! Chà, vậy đây đúng là chị đang “công khai” với mọi người rằng chị và hắn đã thuộc về nhau, huhu. Tui thấy nhói đau ở ngực quá, chân tui như muốn khuỵu xuống, hai tai tui như ù đi khi thấy cảnh đó. Tui ngồi phịch xuống ghế, mọi người vẫn đang hò reo, chúc mừng hắn và chị. _ “Vâng, thưa quý vị và các bạn! Vậy là mười phần thi của mười cặp đôi thí sinh xuất sắc nhất đã trôi qua, và bây giờ, tôi xin được thay mặt hội đồng ban giám khảo, công bố kết quả của các cặp đôi dự thi đêm nay! Giải ba thuộc về cặp đôi mang số báo danh 026 : Nguyễn Quang Huy và Hoàng Thị Ánh Hồng”! Vâng, xin mời 2 bạn bước lên ạ! Cả không khí như tưng bừng lên, ai cũng háo hức đón chờ kết quả! _ “ Tôi xin được công bố giải nhì, đó là cặp đôi mang số báo danh 002 : Nguyễn Nhật Anh và Nguyễn Ái Linh”! Mời 2 bạn lên bước lên ạ! Lại thêm một tràng hò reo và tiếng vỗ tay rộn lên! Tim tui đập rộn ràng, hồi hộp ngóng chờ xem giải nhất thuộc về ai. Không biết hắn và chị có được giải gì không đây? Cách tui không xa, nhóm sinh viên cổ động kia lại tiếp tục giương cao và hô to khẩu hiệu “Hùng-Mai chiến thắng”. Tui cũng mong là như vậy lắm! _ “Vâng, và thật là vinh hạnh cho tôi thưa các bạn thân mến. Tôi xin được công bố giải nhất của đêm thi ngày hôm nay, đó là cặp đôi thí sinh mang số báo danh….” Không khí trở nên im ắng, ai như cũng nín thở đón chờ kết quả vậy, tim tui đập nhanh quá! _ “012: Phạm Ngọc Hùng và Hồ Nguyễn Thanh Mai” Vừa dứt lời, cả thảy mọi người ai cũng hò reo lên, thật là náo nhiệt! Ôi, tui thấy vui thay cho hắn và chị quá, nước mắt tui rơi ra rùi nè! Đây quả là phần thưởng thật xứng đáng với hắn và chị, với màn trình diễn tuyệt vời và là cặp đôi đẹp nhất đêm nay. Tui tủi thân quá, hhuuhuhu. Tui khóc không hiểu vì sao tui lại khóc, có lẽ vì tui đang vui quá, hay là tui đang tủi thân cho mình, cho thân phận này, rằng có lẽ từ giờ khắc này, tui đã “mất” hắn thật rùi, tui sẽ không có hắn bên cạnh để quan tâm, vỗ về và bầu bạn với tui nữa! _ “Và sau đây xin mời những cặp đôi thí sinh còn lại cùng bước lên ạ”! Trao giải xong, mọi người ùa lên trên sân khấu tặng hoa cho cách thí sinh đêm nay. Bác Trúc quả nhanh nhẹn thật, mới loáng cái đã với hai bó hoa to có mặt ở trên sân khấu rùi, hic, nhiều người tặng hoa cho hắn và chị quá, sao tự dưng tui cũng muốn ùa lên sân khấu, chúc mừng cho hắn quá, nhưng sao tui không đủ can đảm, tui sợ mình sẽ khóc, tui không có gì để tặng hắn cả! Hắn đang cười kìa, nụ cười hạnh phúc và vui vẻ, nhưng hình như hắn đang kiếm gì đó thì phải, tui cứ thấy hắn quay ngang ngửa, gì chứ, chị Mai đang ôm trầm lấy hắn vì niềm vui nè, tui còn ở đây làm gì nữa! Về thui Tú ơi, mày ở đây làm chi? Quả thực tui không là kẻ “phá đám” đêm nay, mà là kẻ chịu đau khổ rùi, tui biết trước như vậy, nhưng sao tui giàn giụa nước mắt thế này, tui không thể chịu thêm một giây phút nào nữa, tui bỏ chạy, mặc cho dòng người xô đẩy, cho nước mắt tuôn rơi…. _A! Tui đâm phải ai đó, mất đà rùi ngã ra! _Mình xin lỗi, bạn có sao không? Trước mắt tui là một anh chàng khá cao lớn, có làn da hơi bánh mật, nhưng trông rất có cá tính. _Tui không sao! Nói rùi tui bỏ chạy tiếp, mặc cho nước mắt mình tiếp tục chảy, tui phải làm sao đây, tui sẽ về nhà tui, phải rùi, về thui! Tui bỏ chạy, mặc cho tên tui vừa đâm phải tui còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì! Tui ra đến ngoài đường rùi, đường phố giờ vẫn thật ồn ào và náo nhiệt! Chắc tã tới hơn 9h đêm, trời đã mát mẻ hơn so với hồi chiều, tui lặng lẽ bước đi trong tiếng xe cộ và dòng người từ đêm thi trở về. Chắc giờ hắn và chị đang vui vẻ bên nhau, chắc chắn là thế! Họ đang “ăn mừng” cho chiến thắng của họ, chắc thầy chị Mai vui và tự hào về hai học trò mình lắm, thể nào mà họ chẳng ở bên nhau lúc này! Không biết hắn có tìm tui không nữa, hồi nãy hắn căn dặn tui là khi kết thúc, tui phải ngồi yên ở đó đợi hắn, không được chạy lung tung. Chắc hắn nói thế vì sợ tui gây ra chuyện gì thui, chứ làm gì hắn có ý định quay lại ngay khi vừa trao giải, huống hồ hắn và chị lại được giải nhất, vui quá đi chứ, có lẽ hắn đang chìm ngập trong niềm vui chiến thắng cùng mọi người nên quên hẳn tui rùi. Tui nghĩ thế nên thấy đỡ “áy náy” hơn vì đã không “nghe lời” hắn. Nhưng có lẽ tui hành động thế này là đúng, chẳng sao cả. Tui cũng muốn được dũng cảm như Lâm, trước khi ra đi gặp hắn lần cuối để nói lời yêu thương, dù biết là mình không bao giờ được chấp nhận, nhưng tui không thể. Tui không được cứng cỏi, mạnh mẽ như Lâm, tui sẽ khóc mất! Gặp hắn lần cuối, để rùi mãi không gặp nữa, mới nghĩ tới thui tui đã không thể cầm được nước mắt rùi, huống hồ là thực hiện điều đó. Có lẽ tui nên âm thầm ra đi, ra đi thế này, hắn và chị sẽ không phải thấy áy náy cho tui vì họ đã vô tâm quên đi tui, mà tui sẽ tự hứng lấy hết đau khổ tui đáng phải nhận.
|
Giờ tự dưng tui chưa muốn về nhà ngay, trời đang có gió mát thổi hiu hiu, thật là dễ chịu. Tui đi qua công viên nơi tui hay bán sách ở đó, tui ghé vào đó, vào nơi bán sách quen thuộc của tui hàng ngày, tui ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc, nơi mà chỉ mới sáng nay thui tui còn đang đắm say hạnh phúc! Hàng ghế đá vẫn vậy, vẫn kiên cường với gió sương! Trong đầu tui lúc này, dường như hình ảnh hồi sáng hiện ra thật rõ nét. Tui đang cuời nắc nẻ, hắn “cù lét” tui, rùi hắn cúi sát mặt tui, sát lắm, cho tới khi tui cảm nhận được từng hơi thở nồng nàn của hắn phả vào mặt tui, cho tới khi tui cảm thấy như mình đang chìm dần trong con mắt ấm áp của hắn! Ôi, nước mắt tui lại trào dâng rùi. Hắn giờ đã có chị Mai, hắn và chị thuộc về nhau. Vậy tui “rút lui” là đúng thui, tui ở làm gì, tui không thích phá đám ai, cũng không bao giờ muốn mình phải khổ đau nữa, tui về thui… Đã 10h đêm rùi, tui chưa vào nhà, ngồi ngay thẫn thờ nơi thềm cửa, tui tựa vào cửa, nhớ lại hồi chiều tối hắn còn đứng đây, vậy mà giờ hắn đang ở đâu. Tui mở cửa ra, và… có mảnh giấy kẹp ở cửa tui. Tui hồi hộp mở ra đọc, hình như là của hắn, phải rùi : “ Nhóc đi đâu rùi, anh không thấy nhóc đâu cả, nhóc làm anh lo quá. Nhóc đọc xong thì ra ngay ngoài ngõ nhé, anh sẽ đợi nhóc ngoài đó!”. Hic, vậy là hắn còn nhớ tới tui sao, mà sao mới đây tui về nhà, mà chẳng thấy có ai ngoài ngõ nhỉ, hắn nói dối tui ư???!!! Nhưng tui không nghĩ nhiều nữa, dù hắn có dối tui chăng nữa, thì tui vẫn sẽ ra ngoài ngõ, dù chỉ là thấy hắn thui, tui cũng mãn nguyện rùi! ************************************************** * Ánh đèn mờ cũng đủ khiến tui thấy cái gì đang diễn ra trước mắt mình. Hắn và chị Mai đang… ôm nhau, chị Mai ôm qua vai hắn, hắn cũng vòng tay qua hông chị! Trời đất trước mắt tui như sụp đổ! Thì ra hắn gọi tui ra là để “chứng kiến” hắn và chị tỏ tình với nhau, để cho tui biết rằng hắn và chị đã thuộc về nhau, để cho tui biết là hắn yêu chị, và chị cũng yêu hắn, để hắn không phải nói với tui rằng hắn yêu chị Mai! Hhuhuhu, ông Trời độc ác với con quá, sao ông bắt con chứng kiến cảnh này! Tui khuỵu xuống, hai hàng nước mắt giàn giụa, họ vẫn ôm nhau ở đó! Mắt tui như không còn thấy gì nữa, tui như chao đảo, tui lao vào con ngõ đen tối dẫn tới nhà tui, tui lao vào nhà, tui khóa chặt cửa, và… và tui … khóc! Phải rùi, tui nấc lên từng đợt, mặc cho nước mắt cứ tuôn, tui chẳng còn biết mình đang ở đâu nữa. Hắn thật độc ác, sao hắn lại bắt tui phải chứng kiến hắn và chị lúc đó, thà hắn cứ nói thẳng ra với tui rằng từ giờ hắn với chị Mai yêu nhau, nên hắn phải dành thời gian cho chị, nên không cùng tui bán sách nữa! Huhuhuhu, tui phải làm sao đây, tui sẽ ra sao đây! Nhìn mảnh giấy của hắn để lại, tui như muốn xé tan nó ra, nhưng không, tui sẽ không làm thế! Tui yêu hắn, tui yêu bất cứ cái gì của hắn, tui sẽ không làm hại mảnh giấy này, tui sẽ giữ lại nó mãi bên tui! Cả bộ quần áo hắn mua tặng tui nữa, tui cũng sẽ không mặc tới, mà sẽ giữ nó. Tui thay lại quần áo của tui, gấp lại bộ kỉ niệm của tui và xếp nó gọn gàng vào góc tủ nhỏ của tui. Tui buồn quá, chắc họ giờ đang đi dạo với nhau ở một nơi nào đó, như một quán cà phê lãng mạn chẳng hạn! Tim tui nhói lên, nước mắt lại trào ra. Ôi, tim ơi đừng gào thét nữa, tao thua mày rùi. Cầm mảnh giấy trên tay, tui đọc lại: “Nhóc đọc xong thì ra ngay ngoài ngõ nhé, anh sẽ đợi nhóc ngoài đó!”. Tôi như người vô hồn, bước ra ngoài ngõ. Gió vẫn thổi hiu hiu, nhưng hai con người đó đã chẳng còn ở đó, vậy là tui đúng, họ giờ này đang vui vẻ bên nhau, đang tận hưởng niềm hạnh phúc vô bờ bến, tui còn đứng đây làm gì, vào nhà thui….. ************************************************** * Tui đang ở đâu đây, hình như là một bến bờ xa lạ nào đó. À, hình như là ở biển, đúng rùi. Tui đang ở bãi biển, và… và …. Hắn đang ngồi bên tui, hắn đang vuốt tóc tui! Hắn hôn khẽ lên má tui rùi ôm tui vào lòng hắn, hắn nói với tui :”Anh yêu nhóc”! Tui bừng tỉnh, thì ra chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp như phép màu nhưng cũng đầy đắng cay, khi nó chỉ là một giấc mơ, không bao giờ trở thành sự thật. Chắc hẳn như thế, vì người ta thường nói: giấc mơ thường trái với sự thật mà. Tui tỉnh rùi, lại thấy mắt mình ươn ướt, thì ra tui khóc cả trong mơ, hhuhu. Giấc ngủ đêm đã khiến tui thấy nhẹ lòng hơn phần nào, nhưng vẫn không thể nào xóa đi một chút gì của kí ức hôm qua, tất cả dường như quá chóng vánh và đường đột, tui lại rơi nước mắt rùi! Lâm rời đi, hắn cũng bỏ tui, tui chẳng còn gì cả! Có lẽ tui phải cố sống thật mạnh mẽ, thật kiên quyết, thật bản lĩnh như Lâm mới được, tui không thể mãi là một Thanh Tú mềm yếu và mau nước mắt. Hic, đã hơn 5h30 sáng rùi, giờ có ngủ tui cũng chẳng tài nào ngủ nổi, thế là tui dậy đánh răng rửa mặt. Tui không biết lát ra nơi công viên bán sách thân quen kia, tui sẽ ra sao, hắn có đến không, chắc là hắn sẽ đến thui, hắn sẽ nói lời tạm biệt tui mà, hắn vốn chu đáo và tử tế mà! _ “Cộc cộc cộc”! Hic, hình như có ai đang gõ cửa nhà tui, không phải chứ! _ “Cộc cộc cộc”! Tiếng “cộc cộc” vẫn vang lên khô khốc, phải rùi, có ai đang gõ cửa nhà tui thật. Ai nhỉ, tui tự dưng thấy lo quá! Xưa nay có ai gõ cửa nhà tui đâu, mà có ai tới nhà tui đâu mà gõ cửa chứ! _Ai đó? Tui hỏi mà vẫn không nghe thấy ai trả lời cả. Ai vậy nhỉ? _Ai đó, trả lời đi! Vẫn im re, tui hoảng sợ thật sự rùi, chẳng lẽ là trộm ư? Mày dở hơi rùi Tú à, trộm mà còn gõ cửa, thế hóa ra bị tâm thần à! Vả lại nhà tui có của cải gì đâu mà bị trộm viếng thăm chứ, nghèo nát mùng tơi thế này, có rước trộm vào nhà nó cũng chẳng thèm! _Ai đó, tui hỏi lại lần cuối nha! Vẫn im re, cái im re lạ thường! Chẳng lẽ lại là…. ma!!!! Ma ư, nhưng sao ma biết … gõ cửa! Với lại có ma thật ư, ma vào ban ngày ư? Tui chỉ nghe có ma vào ban đêm thui, vào lúc trời đã gần sáng rõ thế này thì tui chưa nghe bao giờ cả! Lo quá, tui bước chân nhỏ nhẹ ra, định mở cửa, nhưng lại thui, ghê quá! À, phải rùi, cầm theo …con dao, có gì để tự vệ chứ! Tui rón rén bước ra, mở cửa từ từ, hé từ từ, rùi tui vội mở ra. Nhưng chẳng có ai cả, sao nhỉ, tui đang nằm mơ ư! Không, không phải, tui đang tỉnh táo lắm mà. _Chào nhóc! Oái, tui giật hết cả mình……Hắn, hắn, đúng là hắn rùi! Ôi, tui có nằm mơ không! Tui không tin nổi vào mắt mình nữa, hắn đang đứng đây, ngay bên cạnh tui mà tui không để ý! Tui chuyển từ hoang mang, giật mình cho tới một cảm giác xúc động khó tả, như lâng lâng hạnh phúc, nhưng cũng như có chút gì đó tủi thân! Nước mắt tui hơi ứa ra, tui hạnh phúc quá, ánh mắt và nụ cười kia của hắn sưởi ấm tui, tui như thấy mình lại chìm ngập trong niềm vui và hạnh phúc! Nhưng tỉnh lại đi Tú ơi, hắn tới đây làm gì nhỉ, mới sáng sớm mà. Chắc là hắn tới để nói lời tạm biệt tui luôn, hắn chắc không đợi được cho tới khi tui ra công viên, vì có lẽ hắn sẽ cùng người yêu đi chơi đâu đó mà, chẳng hạn như đi ăn sáng cùng nhau, rùi dành thời gian cho nhau… Nghĩ như vậy mà tui thấy tim mình nhói một cái, tui cứ nghĩ mình sẽ không khóc khi mà sáng nay hắn nói lời tạm biệt, nhưng tình huống này quá bất ngờ, khiến nước mắt tui rơi rùi! _Nhóc sao vậy, sao nhóc lại khóc như thế? Anh làm nhóc sợ à? Không, tui không khóc vì sợ hay giật mình, tui đã sống trong nỗi sợ hãi quen rùi, sợ hãi không biết cái gì sẽ xảy đến với mình! Tui khóc là vì tui nhớ hắn, tui cảm động khi thấy hắn tới bên tui, và tui thấy tủi thân cho số phận mình.. _Chào anh, em … không sao ạ! _Tặng nhóc nè! Hắn đưa tay phải từ đằng sau lưng ra và lôi ra một…. bông hồng! Ôi, tui có nằm mơ không, hắn tặng hoa cho tui. Đã bao năm nay tui không biết cảm giác được tặng hoa là gì, thế mà sáng nay, lúc này đây, nước mắt tui lại rơm rớm… _Anh… tặng em…. Nhưng vì cái gì ạ? _Không vì gì cả! Hắn nói rồi nháy mắt nhìn tui láu cá, nhưng không được, tui phải hỏi cho ra nhẽ: _Không, em sẽ không nhận nếu anh tặng em mà không có lí do! _À… thì, thì đây coi như là món quà anh đền nhóc vì tối qua anh …thất hứa với nhóc! Hắn vừa gãi đầu vừa nói, trông đáng yêu quá thui. Mà hắn “thất hứa” gì nhỉ? Chẳng lẽ là hắn đã không quay lại tìm tui khi nhận giải xong, mà không đúng, như thế thì tui thất hứa mới phải, tui đã bỏ đi khi mà mọi người còn chưa mấy ai ra về mà. Chẳng lẽ là… _Cho anh xin lỗi, tối qua anh hẹn nhóc ra ngõ, nhưng anh đã không thực hiện được! Phải rồi, chắc là vậy. Mà sao lại thế, không phải hắn cố tình gọi tui ra để xem hắn và chị tỏ tình với nhau à! Sao lại có chuyện là xin lỗi ở đây! _Em không hiểu! _Ủa, vậy nhóc đã đọc mảnh giấy anh kẹp ở cửa chưa? _Chưa ạ, mảnh giấy nào ạ? Tui nói dối hắn, tui có đọc và đã làm theo. Nhưng tui không muốn hắn nhắc lại chuyện tối qua, chẳng lẽ tui “khai” ra là tui có ra, và bắt gặp hắn và chị đang… tình cảm với nhau à! Không, thà cứ coi như là tui chưa biết! _Ủa, sao lạ vậy, anh nhớ là kẹp ở đây mà, chẳng lẽ gió thổi bay đi à! _Chắc là vậy ạ! Tui giả vờ cúi xuống bên dưới cánh cửa, đang định giả vờ ngó ngàng chút cho hắn tin thì một mùi hương thoảng qua tui. Bông hồng trong tay hắn giờ đang ở ngay trước mặt tui, mùi hương thật dịu nhẹ làm sao! _Tặng nhóc đó, nhóc đừng từ chối nhé! Tui xúc động lắm, tui nhận tức là tui “tha lỗi” cho hắn, mà cũng là tui tự để cho lòng mình thoải mái hơn. _Cám ơn anh, vậy cho em nhận. Bông hồng đẹp và thơm quá! _Hì, không có gì, có một bông hồng còn đẹp hơn đó! Tui nhìn hắn, hắn chỉ cười thui. Ui, nụ cười của hắn không lúc nào là không đẹp, không lúc nào là không khiến tui cảm thấy ấm áp và yên tâm. Tui yêu hắn, nhưng biết làm sao đây! Bông hồng đẹp hơn kia mà hắn nói, chắc chắn hắn sẽ dành cho chị Mai chứ còn ai khác nữa! _Anh hay ghê, cười gì mà lắm thế. Làm em hoảng sợ rùi thấy buồn cười lắm phải không? _Cho anh xin lỗi, anh muốn gây bất ngờ cho nhóc thui! Chà, bất ngờ gì chứ, làm tui giờ vẫn cầm con dao trong tay nè! _Mà nhóc cầm con dao làm gì thế? Định đâm anh à, hihi!
|
Đúng là đồ láu cá, người ta sợ thì mới phải cầm theo phòng vệ chớ! _Em nào dám, chỉ sợ là có… ma thui ^^! Ủa, mà anh sáng sớm tới tìm em có chuyện gì không ạ? Hắn lại gãi đầu rùi, trông hắn lúc này thật đáng yêu, yêu hắn ghê luôn! _À, thế cho anh hỏi nhóc trước: Hôm nay nhóc nghỉ bán sách một ngày được không? Gì chứ, nghỉ một buổi chưa đủ ư, sao mà phải nghỉ cả một ngày nhỉ! Mà hắn bảo tui nghỉ có chuyện gì không ta! _Uhm, cũng được ạ. Nhưng mà có chuyện gì không anh? _À, hiihii…. Tại vì anh muốn mời nhóc… hiihi… đi chơi với anh cả ngày hôm nay…!!! Hả, tui có nghe lầm không, mời tui đi chơi… cả ngày! Vì sao chứ? Nhân dịp gì đây????? _Nhưng vì sao ạ? Sao tự dưng anh lại mời em đi chơi ạ! Hắn nhoẻn cười, nụ cười thật đẹp, tui yêu nó quá! _À… thì … thì.. hôm nay là…. là …. Sinh nhật của anh! Hả, trời đất! Hôm nay là … là … sinh nhật hắn, 15/7 ư! vậy mà tui chẳng biết gì cả!!! Mà đúng là tui chưa bao giờ hỏi về ngày sinh tháng đẻ của hắn thật! Hic, chẳng biết trong thời gian quen biết hắn, tui làm gì mà quên béng vụ này không biết nữa…. _Hôm nay là… là sinh nhật… anh à! _Hì, nhóc đồng ý nhé! Ôi, tui biết làm sao đây! Sao hôm qua lắm cái đau buồn xảy ra, hôm nay lại lắm cái bất ngờ thế này không biết! Tui quá bất ngờ, chẳng biết nói sao cả…. cứ ấp a ấp úng! À, phải rùi, thế hắn bảo dành chọn với tui cả ngày hôm nay, thế thì chị Mai… chị ý thì sao chứ? _Thế còn…. Còn chị Mai thì sao anh? Nụ cười trên môi hắn hơi héo đi chút, rùi hắn lại cười và nói tiếp: _Chị Mai sẽ không đi cùng chúng ta nữa! _Nhưng sao ạ, chẳng phải…. _Chẳng sao cả! Nếu nhóc mà không đi với anh hôm nay, thì anh sẽ chẳng biết đi cùng ai nữa đó! ^^~ Hic, hắn cứ đùa! Hắn thì thiếu gì người theo chứ! Dù sao thì vẫn còn ba mẹ hắn nè, bạn bè hắn nè, thiếu gì người mà hắn phải làm thế nhỉ? Khó hiểu quá thui! Tui có nên nhận lời hắn không nhỉ??? Tại sao lại không chứ? Tui yêu hắn mà, vả lại hôm nay lại là sinh nhật hắn, tui cũng muốn chúc mừng hắn lắm! Nếu như hắn nói với tui lời tạm biệt, thì có lẽ tui cũng cam lòng. Vì được là “khách mời duy nhất” trong một ngày đặc biệt như thế này của hắn mà! _Uhm, em đồng ý ạ! _yeah, nhóc nói lời phải giữ lời nha, nhóc hôm nay phải ở với anh một ngày đó! Hắn nói mà làm tui ngượng ghê! Trông hắn reo lên kìa, làm như còn là con nít lắm chứ! _Mà nhóc chuẩn bị đi! Chúng ta đi luôn! _Đi luôn hở anh! _Uhm, đi luôn! Nhóc không bận gì chứ? _À, không ạ! Vậy anh đợi em chút ạ! Hic, nãy giờ tui xúc động quá nên không để ý! Giờ mới thấy mình vẫn đang mặc cái quần shorts ngủ, hic, tui chưa bao giờ “hở hang” gì trước hắn cả. Lần này thì “lòi” nguyên đôi chân ra rùi, thấy ngượng quá thui! _Uhm, nhóc thay đồ đi, không mặc thế này cũng được đó, hihi! Chân nhóc trắng ghê, hệt như chân con gái vậy! ^^~ _Lại trêu em à! _Hì, anh đâu dám! À, nhóc mặc bộ hôm qua anh tặng nhé, hôm qua anh chưa kịp … ngắm nhóc kĩ đâu! Hic, gì chứ! Lại còn ngắm với chả nghía! Hôm qua tui buồn suốt, đâu có thời gian mà xem hắn để ý gì tui! Tui cầm bông hồng nhung đỏ thắm còn đang thơm ngát cắm tạm vào… xô nước (hic, các bạn thông cảm, tớ chưa tìm ra bình mà >.<), hồng này chắc là tự trồng, hoa ngoài chợ thì làm gì thơm thế này chứ! Tui mở vào tủ quần áo của tui, lấy ra bộ quần áo mà chỉ mới tối qua tui thề là tui sẽ không bao giờ mặc nó nữa! Tui vào cái nhà tắm nhỏ hơi xiêu vẹo của tui, thay ra rồi, tui lấy thêm chút tiền đi, không biết nên mua quà gì cho hắn nhỉ? Rùi bước ra gặp hắn: _Wow, nhóc tuyệt lắm! Tui đỏ cả mặt, hôm qua hắn cũng khen tui thế này! _Anh đừng đùa mà, em thì tuyệt gì chứ! _Không, anh nói thật đó, nhóc trông thế nào cũng vẫn đẹp! Hic, hắn còn khen thêm một câu nữa chắc tui xấu hổ mà hóa thành gấc mất! Hắn vẫn nhìn tui từ đầu tới chân làm tui càng thêm ngượng, gì mà phải nhìn tui thế chứ? Tui đẹp gì đâu, có cái mặt là nhìn được thui, thân hình thì còi quá, cao 1m65 mà nặng có 49 kg ^^~. _Chúng ta đi thui nhóc! Tui khóa cửa rùi theo hắn, hắn còn khoác vai tui đi nữa chứ, hạnh phúc quá! _Cám ơn nhóc đã đồng ý nha! _Em mới là người phải cám ơn chứ, anh tặng em một chuyến đi mà! Ra đến ngoài ngõ rùi, tui hơi ngạc nhiên vì hôm nay hắn không đi xe máy hay chiếc xe đạp thể thao của hắn như mọi ngày nữa, chẳng lẽ hắn đi taxi tới đây, có thể như thế lắm! _Mời nhóc lên xe nào! _Xe này ạ? _Uhm. Thật khó mà tin, hôm nay hắn “chơi” hẳn chiếc xe hơi đen sang trọng này để đi chơi sao! Nãy tui mới ra, có thấy nó, còn hơi thắc mắc là ai đỗ xe ở đây, không ngờ xe này lại là của hắn, trông nó đẹp và quá sang trọng! Hắn mời tui lên, rùi hắn cũng lên chỗ ngồi lái luôn, hắn nổ máy rùi chiếc xe bắt đầu tiến những bước chậm chạp, rùi nhanh dần, nhanh dần… _Nhóc thấy sao? _Tuyệt anh ạ? Xe này là của ba anh à? _Không, của anh đó! Hôm qua ba mẹ anh mua tặng anh nhân ngày sinh nhật anh nè! _Nhất anh rùi đó nha! Mà anh cũng biết cả lái xe hơi cơ à? _Hì! Anh có học lái và có cả bằng rùi! _Anh giỏi ghê! Mà…anh không dành thời gian cho gia đình anh à, anh dành hết cả ngày hôm nay với em rùi còn đâu! _Có mà, nhưng là tối cơ, cả ngày hôm nay anh muốn đi cùng nhóc! Hắn vẫn thường trực một nụ cười đẹp trên môi. Giờ tui vẫn chưa hiểu sao hắn lại dành cả một ngày đặc biệt như thế này cho tui chứ? Chắc hắn quý tui lắm nên mới làm thế! Hắn vẫn rất tốt với tui mà! _Giờ chúng ta đi ăn sáng nha nhóc, cả ngày hôm nay anh sẽ “bao” nhóc hết luôn! Quả thực thì hắn không nói thế thì chắc cũng phải thế thui, tui có tiền gì nhiều đâu chứ! Tự nhiên tui thấy ngại quá, cảm tưởng như tui đang lợi dụng hắn vậy! _Anh tốt với em quá! _Có gì đâu chứ nhóc, nhóc vui là anh vui rồi! Chúng tui dừng xe trước một quán phở, phở Hà Nội rất ngon! Tui chỉ có dịp được thưởng thức vào một hai lần thui, vì tui mấy khi mà có tiền ăn phung phí như vậy chứ, các bạn biết mà >.<. Hắn dừng xe rùi xuống xe, vòng qua cửa bên tui rồi mở cửa, tui bước ra. Tự nhiên tui thấy ngại quá, tui tự mở cửa ra được mà. Trước kia tui cũng hay đi chơi cùng ba mẹ bằng xe hơi, tui cũng có biết làm mấy cái này chứ! Tui bước ra, mọi người xung quanh đó đang hướng con mắt của họ vào hắn và tui! Tui để ý thấy họ chỉ trỏ gì đó, rùi lại nói gì đó với nhau. Có mấy cô gái trẻ nhìn thấy hắn là mắt không rời ra được, khi thấy tui bước xuống thì họ nhìn tui hơi lạ, có lẽ họ nghĩ tui là em trai hắn, chắc vậy. Hắn đúng là “nổi” ghê, vẫn là quần jean, áo phông bó sát, để làm lộ ra phần nào từng đường nét cơ thể thật hoàn mỹ. Mắt thì đeo kính râm, đi xe hơi riêng, lại đẹp trai ngây ngất thế này, nhìn thì ai chẳng biết là công tử nhà giàu rùi. Còn tui thì … đúng là… ngược lại. Nhưng chắc họ đoán tui là em hắn thui, vì ít ra hôm nay tui mặc một bộ khá là hợp, và tui có làn da cũng trắng, mặt cũng khá dễ coi, trông cũng có thể nhầm tưởng là em hắn lắm chớ! _Nhóc ăn gì?
|
_Như anh ạ! _ “Chị ơi, cho hai phở bò nhé!” Hắn kêu chị bán hàng rùi quay qua nhìn tui. Tự dưng tui thấy mình bé nhỏ quá, mà sao trông hắn yêu đời thế nhỉ? Tui vẫn không hiểu sao hôm nay hắn lại không cùng chị Mai đi chơi, đáng lẽ ra người cùng hắn hôm nay đi thế này phải là chị Mai mới đúng, nhưng tại sao lại là tui??? Nếu như tối hắn dành thời gian cho gia đình rùi, thì còn thời gian nào cho chị Mai, hay là… Chị Mai đã được coi là một… thành viên trong gia đình hắn??? Không phải chứ, sao mà nhanh như thế được nhỉ! Nhưng tui biết sao được! Chuyện gì cũng có thể xảy ra mà! Hai bát phở nóng nghi ngút phảng phất hương thơm đặc trưng của một món ăn dân dã và quen thuộc. Giờ tui thấy nhớ lại món phở mà mẹ tui làm quá, tui có cảm tưởng như tui đang quay lại những ngày ấu thơ êm đềm, được ăn món phở mẹ tui làm, ôi, nhớ lắm những ngày đó… _ Anh không biết món phở ở đây có ngon được như món mà mẹ nhóc ngày xưa hay làm không, nhưng anh mong nhóc sẽ ngon miệng ^^! Tui cảm động quá, tui không ngờ hắn vẫn còn nhớ rằng tui có kể với hắn rằng mẹ tui làm món phở rất ngon! Tui chỉ tâm sự với hắn như thế thui, ai ngờ hắn vẫn còn nhớ! Tui… yêu hắn quá đi thui! _Cám ơn anh, ngon lắm ạ! Lâu lắm rùi em mới được thưởng thức lại hương vị của phở! _Hắn nhìn tui cười, rùi lấy tay lau mồ hôi trên trán cho tui! Ui, tui ngượng quá đi thui, may mà giờ quán chưa đông, nên không ai để ý chúng tui cả, không thì chắc tui phát ngượng chín cả mặt mất! ************************************************** Đã 6h30 sáng rùi, tui và hắn rời quán phở, không biết hắn sẽ đưa tui đi đâu đây, tò mò quá! _Chúng ta sẽ đi đâu hở anh? _Hì, bí mật nha! _Lúc nào anh cũng bí mật vậy! Hay là anh định đưa em đi …bán à, hihi! _Nhóc đúng là hay đùa. Nhóc có biết khu du lịch sinh thái Quan Sơn không? _Dạ, không ạ! _Hì, anh cũng chưa đi lần nào, nên hôm nay anh và nhóc sẽ tới đó, hi vọng là nhóc cũng thích nơi đó! Chà, thì ra hắn rủ tui đi du lịch sinh thái. Tui yêu thiên nhiên đất trời lắm, nhất là cảnh đẹp. Hôm nay được đi chơi, thăm thú thiên nhiên một chuyến, thích ghê, nhất là lại được đi cùng hắn, thế thì còn gì bằng chứ ^^~. Chúng tui theo quốc lộ 6, qua thị xã Hà Đông, đi theo quốc lộ 21B vào thị trấn Đại Nghĩa của huyện Mỹ Đức, Hà Tây. Hắn thi thoảng lại giở bản đồ ra, và chúng tui rẽ vào một con đường, đi chừng mươi phút là đến. _Đến nơi rùi đó, nhóc thấy nơi này thế nào? Đây là hồ Quan Sơn sao! Cảnh đẹp thật là hùng vĩ, núi non trùng điệp. _Theo anh nào nhóc! Cảnh thật đẹp đúng không!_Vâng, đẹp quá! Nước xanh quá! Hắn và tui đi qua Cầu Đông, chiếc cầu dẫn đến bến đò hồ Giang Nội. Tui thật như không tin vào mắt mình, đây không giống như một hồ nước, mà giống như một chốn thần tiên thì đúng hơn!! Nước trong veo, từng dãy núi đá trùng điệp nối tiếp nhau tưởng chừng như bất tận vậy! Lại còn có cả những vách đá dựng giữa hồ trông như những hòn đảo nhỏ vậy, hihi! Ví nơi đây như Hạ Long thu nhỏ chắc cũng không quá, ôi, không khí thật trong lành và yên tĩnh! Đúng là lâu lắm rùi tui mới lại nhìn thấy núi non thế này! Ở Hà Nội thì lấy đâu ra núi non trùng điệp vậy chứ! Tui theo hắn đi tiếp, hắn hỏi tui muốn làm gì ở đây trước, tui nói là sao cũng được, miễn là được hòa mình vào thiên nhiên. Hắn ok liền, còn nói là ý kiến của tui sao mà giống hắn thế !!! ^^! Thế là tui và hắn quyết định sẽ đi thăm thú thiên nhiên trước nhất, còn gì nữa thì tính sau. Giờ mới có gần 8h sáng, nắng đã lên cao nhưng nơi đây dường như vẫn mát mẻ, không hề nóng bức như Hà Nội. Cây xanh nhiều và sông núi nước non hữu tình, trong xanh, dường như đã khiến nơi đây có vẻ gì đó như mơ màng, yên tĩnh, trong lành và đáng nhớ! Hắn thuê một chiếc thuyền nhỏ màu đỏ, thế là hắn, tui và chú chèo thuyền cùng nhau tiến tới hồ Quan Sơn. Càng đi vào hồ, tui càng có cảm giác như đang lạc vào một chốn bồng lai tiên cảnh vậy, phong cảnh thật tuyệt đẹp, nơi nào cũng tràn đầy nhựa sống và có vẻ gì đó thật mơ màng và thanh tịnh: _Hai cháu tới đây lần đầu phải không? _Dạ vâng ạ! Hắn nhanh nhảu đáp, chắc hắn cũng đang như tui, đang mải mê ngắm cảnh sắc trời non nước! _Ai tới đây lần đầu cũng vậy, đều thích phong cảnh nơi đây lắm! Nếu tới đây mà không đi thăm núi Treo Tranh, núi Quai Chèo, chùa Linh Sơn Động thì phí lắm đó! _Dạ, vậy chú đưa chúng cháu đi tới đó được không ạ! _Được thôi! Mà hai cậu là anh em à? _Dạ không ạ! Tui lên tiếng, hắn nhìn tui cười gì láu cá lắm, rùi tự dưng hắn khoác tay qua vai tui bảo: _Hơn cả anh em chú ạ! Tui liếc qua nhìn hắn. Hắn vẫn nhìn tui mà cười đắc ý lắm! _À, tranh thủ anh phải chụp ảnh kỉ niệm mới được! Hắn lôi từ trong ba lô của hắn ra một cái máy ảnh kỹ thuật số, rùi hắn chỉnh gì đó. Chú chèo thuyền thì vừa đi vừa “thuyết minh” cho chúng tui về tên gọi của các “đảo nhỏ” giữa hồ, đặc sắc trong tê gọi của chúng. Hắn thì vừa nghe vừa nhằm những hình thù của những “trái núi tí hon” nổi trên mặt hồ mà bấm máy. Tí tách được chừng hơn chục tấm rùi, hắn …quay sang chĩa ống kính vào tui… _Oái, anh làm gì thế! _Anh chụp nhóc mà! Hắn vẫn tỉnh bơ, tui thì lấy cả hai tay che mặt: _Thui đi, chụp em làm gì chứ, bao nhiêu cảnh đẹp thế, anh chụp đi chứ! _Nhóc nè, bỏ tay ra đi, ngoan nào! Rùi hắn tiến về bên tui, nhẹ nhàng bỏ hai tay tui đang che mặt ra. Rùi tự dưng hắn vòng một tay… ôm qua hông tui, tay kia thì giơ máy ảnh lên, chụp tí tách luôn mấy kiểu. Hic, làm gì vậy chứ, tui thấy ngượng quá! Chú chèo thuyền thì cứ lắc đầu nhìn chúng tui cười, hắn thì vẫn làm như là vô tư và vô tội lắm, còn thản nhiên xem lại những bức vừa chụp xong, vừa xem vừa cười khì. Tui đòi xem, hắn bảo rùi hắn sẽ cho xem, nhưng không phải bây giờ! Hic, tên này đúng là… toàn gây ra cho tui những cảm xúc lạ thường thui, sao giờ tui thấy hắn đáng… ghét quá, nhưng mà ghét thì không đáng, hihi! Hắn vẫn đang hí hửng với chiếc máy ảnh, rùi tự dưng hắn bảo chú chèo thuyền: _Chú ơi, chú chụp hộ cho cháu mấy tấm nhé! _Được rùi, thế chụp thì phải làm thế nào? _Dễ thui chú ạ, chú cứ chỉnh góc độ nhìn, rùi bấm vào nút này nè, đó ..! Ủa, sao hắn lại nhờ chú ấy chụp hộ nhỉ, một mình hắn tự chụp không được hay sao! _Chú chụp hộ cháu với nhóc này nha! Oái, thì ra là vậy, hắn tới rùi ngồi xuống ngay cạnh tui, tay quàng qua vai tui, còn lấy tay tui quàng qua vai hắn nữa chứ! Tui vùng vằng định bỏ ra vì ngượng, nhưng chú chèo thuyền bảo: _Hai đứa yên nào, chú chuẩn bị bấm máy đây nè! Một… hai… ba… “Tách”! Tui thì chẳng biết phải làm sao nữa, chỉ biết nhe răng ra mà cười theo hắn thui, hic, tên này đúng là láu cá ghê! _Thêm vài “pô” nữa nhé chú! Lần này thì hắn “cải tiến” tư thế hơn, hắn…. “bắt” tui ngồi ngay trước hắn, hai chân hắn thì dạng ra, tui ngồi ngay giữa hai chân hắn. Hai tay hắn thì vòng qua dưới hai cánh tay tui, lại còn ôm …hông tui nữa chứ! Ui, ngại chết đi thui! May ra chú chèo thuyền vô tư đó, không thì chắc tui chẳng dám ngẩng mặt lên nữa! _Tư thế này hay đó! Cười lên nha, chuẩn bị nào! Hai…Ba… “tách” Đúng trước khi có tiếng “tách” kia một giây, tui chợt nhận ra … cằm hắn vừa … tì lên vai tui, còn má hắn … thì áp luôn vào má tui. Ôi, mẹ ơi, mặt con sắp hóa thành gấc rùi! “Tách” xong một cái là tui vội vàng “chuồn” ra ngay, hắn thì định kéo tui lại chụp thêm mấy kiểu nữa chứ: _Ơ kìa, nhóc làm gì mà vội thế, mấy kiểu nữa nào! _Thui, cho em xin kiếu! Tui cố tình như nhìn thấy một cảnh gì đó đẹp lắm, giả vờ chăm chú nhìn vào một vật gì đó! Hắn thì hình như đang xem lại những “pô” nãy vừa chụp, thi thoảng lại phì cười lên một cái, hic. Gì chứ, chắc tư thế vừa nãy đó mà, tui đúng là “nạn nhân” trong vụ này rùi! Nhưng sao tui thấy tim mình đập thật nhanh và thật rộn ràng từ nãy tới giờ thế nhỉ! Tự nhiên tui thấy thật vui và hạnh phúc, tui cố quay mặt đi, không cho hắn thấy trên môi tui nở một nụ cười mỉm nhưng thật hạnh phúc, mãn nguyện! Hắn đúng là đồ “trẻ con”, chắc hắn không biết tui đang hạnh phúc và yêu hắn tới mức nào đâu!
|