Từ Khi Anh Đến
|
|
Trời càng ngày càng nắng hơn, cái nắng vàng rực rỡ tuy không thiêu đốt tới mức như ở Hà Nội, nhưng cũng đủ khiến chúng tui toát cả mồ hôi! Thuyền đã cập vào một bến nhỏ, hắn gửi tiền chú lái thuyền, chú chỉ cho chúng tui đường đi núi Hoa Quả Sơn, rùi một số hang động. Hôm nay không phải là ngày cuối tuần nên khách tới đây có vẻ ít, chỉ có một vài cặp đôi đi với nhau tay trong tay cười nói vui vẻ! Sao tự dưng tui thấy tui và hắn…. giống như một …cặp đôi quá đi thui! Có phải tui đang suy nghĩ viển vông quá không, hắn chắc chỉ suy nghĩ đơn giản rằng tui cũng vô tư như hắn, nhưng hắn đâu biết rằng con tim tui đã loạn nhịp khi tui nhìn thấy nụ cười và ánh mắt ấm áp kia của hắn từ lâu rùi! Hắn và tui đang cùng nhau leo lên núi Hoa Quả Sơn, mất chừng nửa tiếng thì tới chỗ có những phiến đá phẳng lì, không khí ở đây thật trong lành và quá đỗi mát mẻ! Nửa tiếng leo dốc mà hắn vẫn còn cười toe và còn dư sức mà trêu tui là “miu lười” nữa chứ! Tui thì sắp thở không ra hơi nữa, chẳng hơi sức đâu mà đùa với hắn nữa. Hắn mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tui cũng thế. Rùi hắn lấy trong ba lô ra một túi khăn giấy, hắn rút lấy một tờ ra rùi… lau mồ hôi trán cho tui! Ôi, tôi cảm động quá đi thui, mồ hôi trên trán hắn còn nhễ nhại thế kia, vậy mà hắn lại lau cho tui trước, hắn có thể đưa tui một miếng khăn giấy, để tui tự lau cũng được mà! Vừa lau cho tui, hắn vẫn còn trêu chứ: _Tội nghiệp “miu lười bé bỏng” của anh, chắc “miu” mệt lắm nhỉ! Tui ngượng đỏ cả mặt, chẳng nói câu nào cả. Từng cử chỉ, từng hành động quan tâm của hắn dành cho tui, tui sẽ suốt đời không bao giờ quên! Ui, tui yêu hắn quá, hắn thật chu đáo và tốt với tui, đã bao lâu nay, những tình cảm quan tâm, chăm sóc đối với tui quả là quá xa xỉ. Tui lúc nào cũng phải tự lo cho bản thân mình, từ những việc lớn tới nhỏ, tui đã thiếu vắng tình yêu thương quá lâu. Giờ hắn chăm sóc, quan tâm tui thế này, tui muốn khóc vì cảm động quá đi thui! Hắn vẫn tỉ mẩn lau cho tui, tui như muốn thời gian hãy ngừng trôi, cho giây phút này mãi không trôi đi, cho tui mãi đắm say bên hắn! _Nhóc nhìn anh gì mà lạ thế, mặt anh bị sao à? _À… không, không …có gì ạ! Mà mặt anh nhiều mồ hôi như thế, anh lau đi. Hú hồn, tí nữa thì lộ rùi. Tui đúng là “mê zai”, đang ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn ngay trước mắt tui, đang cảm động vì những hành động của hắn thì hắn …chen ngang! Tí nữa thì làm tui bị …lộ tẩy rùi, hihihi! _Chà, anh lau cho nhóc rùi, giờ tới lượt nhóc lau cho anh nhé! Hic, mặt tui đang nóng lên và đỏ bừng vì ngượng nè, giờ mặt đối mặt với hắn, chắc tui khó lòng mà …che giấu quá! Tuy nhiên, tui cũng muốn… lau cho hắn, tui cũng muốn mình làm điều gì đó cho hắn, cho người tui yêu, cho dù đó chỉ là những việc không đáng nói, có thể từ sau ngày hôm nay, tui sẽ chẳng còn có cơ hội được lau mồ hôi cho hắn lần nào nữa, có thể lắm… _Rồi, yên nào, em lau cho! Tui lau mồ hôi cho hắn! Giờ thì tui tranh thủ được ngắm hắn kĩ rùi, hihi. Một công ba đôi việc mà. Trán hắn trông cao và thật cương nghị, hàng lông mày hơi cong nhưng đường cong cứng rắn, chứ không như đôi lông mày tui, đã cong thì thui lại còn cong mềm mại quá thui. Mũi hắn thì khỏi chê luôn, tuy không cao và nhọn như mấy ông Tây, nhưng vẫn trông rất “Tây”, thẳng và đầy đặn. Tui thích nhất đôi mắt và đôi môi của hắn. Đôi mắt hắn đẹp, tui phải công nhận như thế! Nó vừa có chút gì đó hài hước, nhí nhảnh, nhưng cũng dường như có cả điều gì đó xa xôi, sâu thẳm. Tui luôn thấy con tim mình được sưởi ấm mỗi khi nhìn vào mắt hắn! Nhất là lúc này đây, sao tui không cảm thấy nóng gì cả, tui chỉ thấy tâm hồn mình thật ấm áp và hạnh phúc siết bao! Dường như bao nhiêu u buồn, đau khổ và tuyệt vọng của ngày hôm qua như đã tan biến hoàn toàn trong tim tui, giờ tui chỉ thấy thật hạnh phúc! Hắn vẫn nhoẻn cười khi tui lau mồ hôi cho hắn, rùi nụ cười đó hơi tắt đi, đôi mắt hắn nhìn tui có gì đó lạ lắm! Tui hình như đã thấy cái nhìn này của hắn ở đâu rùi, mới gần đây thui, nhưng sao tui không nhớ nhỉ! Tui như thấy mình chìm vào đôi mắt kia! Tui làm sao thế này, tim tui đập thật nhanh, quá nhanh, tui hơi toát mồ hôi, và sao tự dưng tui muốn … đặt lên môi hắn một nụ hôn quá! Nhưng không, không được, mày phải kiềm chế Tú ơi, nếu mày không muốn mất hắn thì mày phải kiềm chế! Mày hiểu không! Hắn không thuộc về thế giới của mày, mà người thuộc về thế giới của hắn là chị Mai, mày nhớ ra chưa! Mày đừng vì một phút bồng bột mà để mất hắn, không được như thế! Tui quay phắt đi, tui không thể để mình chìm sâu thật sâu trong đôi mắt kia, tui không thể tự đánh mất chính mình lúc này, để rùi phải hối hận vô bờ về sau! _Ủa, nhóc sao vậy! _Hơ.. tự dưng em muốn nằm xuống quá, gió mát quá đi thui! May mà tui kiếm nhanh ra cho mình một cái cớ. Quả thực nằm như thế này thấy thoải mái và sảng khoái ghê! Quanh đây bạt ngàn là cây xanh, nhiều lắm, gió thổi hiu hiu thật mát mẻ, gió mang theo cái mát mẻ và sự trong lành của hồ Quan Sơn lên đây! Tui nằm nhìn nheo mắt lên trời, lim dim tận hưởng niềm hạnh phúc, tận hưởng niềm hạnh phúc đến với tui trong ngày hôm nay, sao giống như một phép màu vậy! Hắn cũng nằm xuống bên tui, hai tay gác lên sau đầu để làm gối. Hắn cũng nhìn lên trời như tui, từng cơn gió nhẹ thổi tóc hắn khẽ bay theo gió, tui thấy như mình đang sống trong một thế giới cổ tích vậy! Trong đó chỉ có hắn và tui, và thiên nhiên và đất trời, không còn những lo lắng bề bộn của cuộc sống, không còn những kì thị về thế giới của tui, không còn đói rét và khổ đau nữa! Tui khẽ quay sang nhìn hắn, hắn vẫn nhìn lên bầu trời xanh ngắt, đôi môi hắn vẫn đang nở một nụ cười khẽ, sao tui thấy yêu hắn quá đi thôi! Hắn nhìn nghiêng thế này thật đẹp, tui như muốn tới bên hắn, … thơm lên má hắn một cái cho bõ cái đáng yêu của hắn đi! Ánh nắng đã hơi chói, hắn xem đồng hồ và lúc này đã là 10h30 rùi. Chúng tui xuống núi, chặng đường xuống đúng là dễ dàng hơn lúc leo lên. Gió vẫn thổi hiu hiu, có tiếng chim ca hót líu lo ở đâu đó, từng đôi bướm trắng bay lượn vòng bên nhau, chúng đang hạnh phúc quá, cũng như tui đây, tui cũng đang lâng lâng trong niềm hạnh phúc nè! Ở đây, những cánh đồng lúa và những cánh rừng xanh bạt ngàn tạo nên một khung cảnh thật thôn quê và yên bình, trái hẳn với sự đông đúc, nhộn nhịp và nóng nực ở thành phố. Xuống núi rùi, tui và hắn tìm một nhà nghỉ cạnh đây. Dưới chân núi, hệ thống nhà nghỉ toàn là nhà sàn. Khách du lịch đến đây chắc không chỉ ngây ngất vẻ đẹp của sơn thủy hữu tình, mà chắc còn có ấn tượng với những ngôi nhà nghỉ là nhà sàn thế này lắm chứ! _Ở đây, cơ sở hạ tầng chưa phát triển, nên nhà nghỉ phần lớn là nhà sàn thôi.Ở đây cũng có mấy nhà nghỉ đã và đang được xây dựng hay hoàn thiện rùi. Nhưng theo anh nghĩ, nghỉ ngơi ở nhà sàn thế này còn hay hơn nghỉ ở những nhà nghỉ hay khách sạn, có thế mới cảm nhận được hương vị của núi rừng chứ! Mà nhóc đã được ở nhà sàn bao giờ chưa vậy? _Dạ chưa ạ, anh thì sao? _Anh cũng chưa, hihi. Trưa nay đôi ta chọn một ngôi nhà để nghỉ nhóc nha! _Dạ vâng! Chúng tui chọn một ngôi nhà sàn nhỏ cạnh bên một cái cây khá to. Tui chưa được ở nhà sàn bao giờ, hồi hộp và tò mò quá! Phải công nhận rằng nhà sàn trông rất hay các bạn ạ! Chúng được làm từ những miếng ván của những cây gỗ to ghép lại với nhau, tuy thế mà tương đối chắc chắn. Gọi là nhà sàn vì chắc cũng tại sàn của nó đặc biệt quá, sàn được nâng lên so với mặt đất chừng hơn một mét, trụ nhà làm từ mấy cây gỗ khá to, khá vững và tương đối kiên cố, sàn nhà thì tất nhiên cũng được làm hoàn toàn từ những miếng ván gỗ ghép lại với nhau rùi. Tui phải công nhận rằng ở nhà sàn thật mát, hắn cũng công nhận như thế. Gọi là nhỏ thui, chứ căn nhà này cũng phải tới cỡ 60 mét vuông chứ đâu có ít. Không gian bên trong được bố trí thật hòa hợp với thiên nhiên. Có cái bàn làm từ một thân cây to chặt gần sát gốc, ghế mây và có những loài hoa rừng khá lạ được cắm trong những chiếc bình nhỏ bằng gỗ. Hắn chắc là cũng mệt rùi đây, nằm lăn ra luôn, lại kêu tui cũng nằm xuống chứ: _Nhóc mệt lắm không! Nghỉ ngơi chút đi, rùi ta cùng đi ăn trưa! Thế là tui vâng dạ, nằm… xuống bên hắn. Không khí núi rừng thật yên bình và thanh tĩnh quá! Tiếng chim rừng ca hót líu lo, không gian như chìm vào trong tiếng hát của gió hồ cũng như của những chiếc lá rừng reo. Ở nhà sàn mát thật, tui như lim dim dần trong cái mát mẻ, cái yên tĩnh của khí trời và thiên nhiên nơi đây… _Dậy nào “miu lười bé bỏng” của anh, 11h rưỡi rùi đó! _Hả….gì cơ, đã 11h rưỡi rùi cơ ạ! _Hì, uhm, ta đi thưởng thức đặc sản nơi đây thui nhóc! Đặc sản của vùng này chính là gỏi cá cúc tần và mắm tôm đồng riu! Chà, mới nghe tên đã thấy ngon rùi! Nhưng tiếc là mắm tôm đồng riu thì tới mùa đông mới có, vì khi ấy tôm đồng Quan Sơn mới sinh sản nhiều và “béo tốt”- hắn bảo với tui thế! Cá dùng làm gỏi được lấy từ lòng hồ Quan Sơn, rất tươi, ngon và thịt chắc. Sau đó thịt cá được băm nhỏ, phi hành để rồi sốt cho cô lại, ướm thêm vị thơm ngọt, mát của cá tươi, hỗn hợp của phụ gia riềng, tỏi, xả và nhiều loại lá cây trên núi như dền chua, cúc tần, lá mơ… có tác dụng bồi bổ sức khỏe, cái này là do chị phục vụ bảo thế. Nhưng phải đến lúc ăn thì mới cảm nhận được cái hương vị thơm ngon và đặc trưng của món ăn, món cá hơi béo, kèm theo gia vị thơm ngon, ăn rùi mà cứ muốn ăn tiếp, thật không thể chán được. Trời đã về trưa, ánh nắng đá chói chang hơn. Hắn bảo rằng lát nữa hắn và tui sẽ đi thăm một số hang động và chùa. Tui có nghe nói ở đây cũng có nhiều chùa! Hắn bảo lát nữa phải sang Hương Sơn, đưa tui đi thăm chùa Giải Oan… Và tầm chiều thì sẽ đi thuyền dạo hồ sen (hắn nói đây là “món đặc sản tinh thần”, tui cũng chẳng rõ lắm). Vậy là 1h chiều, chúng tui rời nhà nghỉ và lên xe khởi hành tới Hương Sơn. Khu danh thắng Hương Sơn thuộc xã Hương Sơn, huyện Mỹ Đức, Hà Tây. Hắn bảo ở đây có “Nam thiên đệ nhất động” (Động đẹp nhất trời Nam), ui, tui tò mò quá cơ! Mới nghe cái tên đã muốn chiêm ngưỡng lắm rùi. Ấn tượng đầu tiên về Hương Sơn của tui là phong cảnh quá hữu tình, quá đẹp, đẹp như trong mơ luôn! Đặc biệt là dòng suối Yến, mang vẻ đẹp thật dịu hiền và nên thơ. Hắn và tui ngồi thuyền, xuôi theo dòng suối Yến, vừa đi vừa ngắm cảnh đẹp nên thơ của nơi đây. Hắn thì chắc là có tới đây rùi, còn tui thì đây là lần đầu tiên. Vừa đi hắn vừa thuyết minh cho tui về nơi đây. _Nhóc xem nè, đây là Núi Đụn, gọi là núi Đụn vì trông xa như một đụn thóc vậy, hihi! Còn cạnh đó là núi Lân, vì trông như con Kỳ Lân mà ^^! Hắn hài hước quá, tui yêu sự hài hước và sự thông thái của hắn! Bên hắn, tui luôn cảm thấy mình được che chở, được quan tâm. Hắn mở ra cho tui nhiều chân trời mới, mang tới cho tui nhiều cảm xúc và tri thức mới lạ, tui mới yêu hắn làm sao! Yêu quá đi thui! _ Cạnh núi Lân là núi Ái và núi Phượng, đi quá lên một chút, bên kia kìa nhóc, là núi Đổi Chèo giống hình con trăn! Hì, ừ nhỉ, đúng là những chặng núi quanh đây có hình thù thật là hay…Bầu trời trong xanh, và bên hai bờ của dòng suối Yến là những rặng cây xanh, những bãi bờ xanh, thi thoảng có vài nơi có sen mọc. Đang là mùa hè nên sen cũng đang nở, bông trắng xen với hồng trông thật đẹp và thuần khiết. Đúng là “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”! Chúng tui đi tới cuối con suối Yến, rừng Vài và núi Nhà Táng Lão Tác hiện ra. Từ đây, hắn và tui bắt đầu chuyến khởi hành. Hắn dẫn tui đến chùa Giải Oan, một ngôi chùa trông thật cổ kính và tôn nghiêm. Những bậc thang được xây dựng lên núi Long Tuyền, dẫn lên chùa tạo cho tui một cảm giác thật thanh tĩnh trong tâm hồn! Hắn đi song song với tui, không nói gì, nhưng vẫn thường trực nụ cười hiền trên môi. Có hắn ở bên, tui như có thêm sức mạnh, và tim tui càng ngày càng cảm thấy nhịp đập loạn hơn! Đến chùa rùi, ngôi chùa trông xa đã đẹp, vào tới gần còn đẹp hơn! Những nét cổ kính ở ngôi chùa càng tạo cho thiên nhiên nơi đây một vẻ gì đó hoang sơ và thanh bình lắm. _Nhóc biết không, chùa này do sư tổ Thông Dụng húy Thám Pháp danh Cương Trực đời thứ hai khai sáng! Mới đầu chỉ là am nhỏ làm bằng tre gỗ đơn giản thui, nhưng sau nhiều lần trùng tu lại, thì mới được như thế này đó! Chà, hắn hiểu biết ghê! Mà cái ông gì khai sáng nên cái chùa này ý nhỉ? Tên dài như thế thật khó mà nhớ nổi! Vào trong chùa rùi, chúng tui đứng trước tượng Quan thế âm Bồ Tát, những pho tượng phật này được dát vàng, tui có cảm tưởng như nơi đây thật huyền bí, liệu nếu tui có ước gì ở đây, không biết có linh nghiệm không ta!
|
_Anh nè! _Sao vậy nhóc? _Nếu như em ước gì ở đây, liệu điều em ước có trở thành hiện thực không ạ! _Có thể, nếu nhóc tin vào điều nhóc ước! Mà nhóc định ước gì vậy? _Hì, bí mật, không nói với anh đâu! _Chà, lại giấu anh cơ đấy! Nhưng nè, có một thứ không được ước ở đây đâu nha! _Là gì ạ? _À, đó là …. Hắn nói nhỏ vào tai tui: _Là… ước cho tình duyên đó nhóc! Tui đỏ cả mặt, híc. _Hì, em có ai yêu mà ước chứ! Mà sao lại không được ước cho tình yêu hở anh? _Tại vì nơi cửa Phật thì người ta kiêng kị tình ái, “miu cưng” của anh ạ! Lại thế rùi, hôm nay có tới hơn chục lần hắn gọi tui là “miu cưng”! Đã thế còn véo nhẹ má tui cái nữa chứ! Nhưng tui thích như thế, vì mỗi lần như vậy, tui đều cảm thấy mình thật bé bỏng, như đang được hắn che chở vậy! Tui chắp tay thành kính trước Phật: “Thưa Quan Thế Âm, con sẽ không ước gì về tình yêu đâu ạ! Con không có diễm phúc được ai yêu, con cũng không ước gì cho bản thân con đâu! Con chỉ ước cho người đang đứng bên con đây, những điều tốt đẹp nhất, những điều may mắn và hạnh phúc nhất sẽ đến với anh ấy, chỉ vậy thôi ạ! Nếu Quan Thế Âm có nghe được những gì con nói, thì con mong Người hãy giúp con, hãy cho con đạt được tâm nguyện, Người nhé!”. _Em ước xong rùi, tới lượt anh đó! _Hì, nhóc ước gì thế? _Đã bảo bí mật mà! Thui anh ước mau đi! Rùi hắn cũng chắp tay lại, tui tò mò quá! Không biết hắn đang ước gì nhỉ? Trông hắn không cười, mà rất thành kính và trang nghiêm. Trông vẻ mặt lúc này của hắn, tui như thấy lòng mình rộn lên một cảm xúc khó tả! _Anh ước gì vậy? _Đã bảo là bí mật mà! Mai sau nhóc sẽ biết thui! Híc, sao mà lắm bí mật mà “mai sau” tui mới biết thế! Chẳng hiểu sao nữa, tui mong là “mai sau” kia hãy đừng tới, để hắn luôn bên tui thế này, để tui không phải xa hắn, để cho cái ngày mà hắn nói lời tạm biệt tui không đến nữa! _Được rùi, giờ chúng ta tới giếng Giải Oan nhé nhóc! _Có cả giếng Giải Oan nữa hở anh! _Uhm, nhóc theo anh rùi sẽ biết ngay mà! À, thì ra đây là giếng Giải Oan, hay còn được gọi là Thiên Nhiên Thanh Trì. Tui nghe hắn kể về sự tích của cái giếng này! Thực ra thì cuộc đời tui chẳng có oan ức gì cả, xưa nay tui không làm gì cho ai, cũng chẳng ai đụng chạm gì tới tui, nên có thể nói oan ức thì tui không có, nhưng buồn tủi thì có thừa. Không biết cái giếng này có giải “buồn” được không nhỉ, ihihi! Tiếp tục cuộc hành trình, chúng tui ghé qua chùa Hương, tui đã nghe rất nhiều về chùa Hương, cả trong ca dao, trong thơ văn, nhưng tui chưa bao giờ được đến đây cả, và đây là lần đầu tiên. Còn hắn thì chắc tới nhiều rùi, trong dịp Tết hay lễ chẳng hạn. Con đường dẫn tới hang chùa là một con dốc gồm nhiều bậc lát đá. Tui để ý trước hang chùa có dòng chữ nào đó, hình như là chữ Hán thì phải: _Anh nè, trên đấy người ta khắc chữ gì thế ạ? Anh biết không? _À, đó là “Nam Sơn đệ nhất động” đó, đây là vết tích của chúa Trịnh Sâm đó nhóc! _Chà, hay quá! _Đó là “Đụn Gạo”, nhóc trông có hay không! Quả thực, “Đụn Gạo” này đúng ra là một khối đá như “chảy lỏng” rùi hóa cứng chắn ngay trước hang, trông đặc sắc quá đi thui! Hắn, tui, và một số người khách như chúng tui nữa đi vào trong động Hương Tích. Quả đây đúng là kiệt tác của tự nhiên! Từng nhũ đá to nhỏ khác nhau, nhưng màu sắc thì lung linh và rất huyền ảo! Tui có cảm tưởng như mình lạc vào trong một “cung điện” của tự nhiên vậy, có khối “mọc” từ trên xuống, có khối lại “mọc” từ dưới lên. Có tòa Cửu Long hình 9 con rồng chầu bằng nhũ đá. Vào sâu hơn, tui càng thêm ngỡ ngàng hơn về những giá trị nghệ thuật điêu khắc và kiến trúc của người xưa để lại. Đó là pho tượng Phật Quan Âm bằng đá xanh, thật là một tuyệt tác! _Pho tượng đẹp quá phải không nhóc? _Vâng ạ, nó đẹp quá đi mất! _Pho tượng này được tạc vào thời Tây Sơn đó! Phải nói là lần đầu tiên khi anh tới đây, anh cũng thích pho tượng này lắm! Hắn lại nhìn tui cười, và kêu tui đứng “tạo dáng” để hắn chụp cho tui kiểu ảnh. Hic, thui cũng được, có mấy dịp mà tới đây chứ, thế là hắn “tách” cho tui vài kiểu luôn, chắc hôm nay là ngày mà tui sẽ nhớ suốt đời mất thui. Hắn còn nhờ một anh trong đoàn khách chụp cho tui và hắn một hay hai kiểu gì đó nữa! Ra đến ngoài, hắn mua một đôi, tui không biết chính xác nó là gì, hình như là tấm thẻ, nhưng nó có in hình Quan thế âm Bồ Tát có dây đeo màu đỏ: _Anh tặng nhóc một cái nè, mong nhóc sẽ luôn bình an khi giữ nó bên mình! _Chà, cám ơn anh! Đây là bùa hộ mạng hở anh! Hắn không nói gì, chỉ cười thui. Nhìn vị Bồ Tát mà tui thấy lòng rộn lên niềm tin lớn lao, niềm hạnh phúc. Ôi, tui hạnh phúc quá, có cảm tưởng như mình là người hạnh phúc nhất trên đời vậy! Trời đã về chiều hơn, giờ đã là 3h rưỡi rùi! Hắn thuê một con thuyền bé, đủ chỗ cho hắn và tui, rùi thế là tự tay hắn …cầm mái chèo, chèo thuyền chở tui đi ngắm cảnh sông nước! Lúc đầu thì tui cũng có cầm một đôi mái chèo, nhưng mà không hiểu chèo ra sao mà con thuyền cứ quay vòng vòng, hihi! Thế là đành để hắn tự chèo lấy một mình vậy! Đằng nào con suối này nước chảy vô cùng êm, thong thả, bên bờ phải của nó lại là vách núi thấp luôn, còn bên kia bờ là bãi cỏ khá xanh. Con thuyền bắt đầu trôi, chúng tui ngồi nói chuyện với nhau. Hắn tay thì vẫn chèo thuyền nhẹ nhàng, còn miệng thì vẫn liên hồi kể cho tui nghe về huyền thoại của vùng đất này, về kiến trúc văn hóa, cũng như các cổ vật ở đây. Đặc biệt tui rất ấn tượng với cách kể của hắn về quả chuông đồng có tên “Bảo Đài Hương Tích Sơn Hồng Chung”. Hihii, tự dưng tui nghĩ, hắn mà làm thầy giáo có khi lại hay! Hắn giỏi quá, tui thật ngưỡng mộ tầm hiểu biết của hắn, hắn kể chuyện cho tui cứ như là hắn đã đọc thuộc lòng trước vậy. Tui lại là đứa ham hỏi, nhưng hắn cũng nhiệt tình ghê! Có cái “dây mơ rễ má” với nhau, hắn cũng “xâm lấn” qua luôn, vậy là tui khỏi phải hỏi ^^! Ôi, tui yêu hắn quá đi thui! _Nhóc tủm tỉm cười gì vậy? _Dạ, không có gì, chỉ là… _Là sao ta? _Là em thấy anh giỏi quá, gì cũng biết cơ! _Có gì đâu, đọc nhiều, đi nhiều thì biết thui mà nhóc! Không biết hắn nói có thật không, nhưng kể ra thì tui cũng có đọc khá nhiều sách trong bao năm nay rùi. À, mà tui đọc thì có đọc thật, nhưng không học theo chương trình bài bản, thì làm sao mà có hệ thống kiến thức tốt được. Nghĩ mà buồn cho cái thân mình, tủi thân quá thui! _Anh nóng quá, vừa chèo thuyền, lại vừa nói nữa, mệt quá thui! Uhm, trông hắn mồ hôi mồ kê nhễ nhại trên mặt kìa, cả cái áo kia nữa, mồ hôi chảy ra, “dính” cả áo vào người luôn rùi ^^! _Có cần em giúp không ạ! _Nhóc thì giúp việc này sao được, có mà lại quay mòng mòng! _Quay nè, cho anh quay luôn! Người ta có “thiện chí”, mình lại còn trêu! Vừa nói tui vừa định véo cho hắn một cái, ai dè hắn liền… cởi ngay áo ra chứ! Hắn nhanh thật, vừa mới đó mà chiếc áo phông hơi bó sát đã được cởi ra, hic, ngại quá thui! Tui tự dưng thấy ngượng ghê, thân hình hắn thật đẹp, nhìn là mê luôn! Từng múi cơ bụng nổi lên, cánh tay thì cơ bắp thấy rõ, ngực thì nở nang hết chỗ chê! Làn da thì hơi nâu, chắc là “hệ quả” của việc bơi lặn nhiều quá, bơi là sở thích của hắn mà! Ôi, tim tui sao mà đập nhanh và mạnh dã man vậy trời, miệng tui tự dưng hơi khô lại, ôi tôi ngượng quá đi thui, tui liền quay mặt đi ngay! Hichic! _Ủa, nhóc sao vậy, thế định “nè” gì với anh, hihi! _Anh định làm gì thế? Tự dưng cởi áo ra làm gì? _Ơ, thì anh nóng quá nên cởi áo ra thui, không được à, hii! Hic, được chứ sao không! Có ai xung quanh đây đâu, có mỗi hắn và tui nè! Tui ngượng quá, hắn cứ như thế chắc tui lại nổi máu “mê zai” lên mất, ngượng quá nè! Nhưng thui, tui mà cứ thế này chắc hắn đâm ra nghi tui luôn! _Được… được chứ! Tại em tưởng anh định làm gì chứ!
|
_Làm gì là làm gì? Trông cái mặt kìa, rõ ghét. Vừa làm như hồn nhiên vô tội lắm, miệng thì cười, lại còn liến thoắng hỏi tui nữa! _Ờ…thì…. Em tưởng là anh muốn tắm! Hi, tui “vụng chèo nhưng khéo chống” ghê, chẳng lẽ tui lại nói là hắn…. Tui đúng là điên, làm gì có chuyện đó! _Uhm nhỉ, nhóc gợi cho anh một ý tưởng hay đó. Chỗ này râm mát thế này, nước lại trong xanh nữa, anh phải tắm mới được! Nhóc tắm không ^^? Hic, thui thui, tui xin kiếu, tui có biết bơi đâu. Trở thành trẻ mồ côi từ năm lên 10 tuổi, có ai dạy bơi cho. Với lại cuộc sống mưu sinh tất bật như thế, học bơi lúc nào chứ! _Thui, em không nóng đâu, anh muốn thì cứ tắm chút đi! Rùi hắn tháo thắt lưng, cởi nốt… chiếc quần jean ra. Ui, lại thêm phen nữa tim tui biểu tình, đòi “bơm máu mê zai” lên não! Chân hắn trông to thật đó, cơ bắp ở đùi nổi lên đùng như cầu thủ bóng đá vậy! Lại là “hệ quả” của việc ngày nào cũng chạy thể dục đây mà! Xong xuôi, hắn nhảy phăng xuống nước luôn! “Tùm” một cái, nước bắn tung tóe lên tui luôn, ui, tức quá thui! Tui mà cũng biết bơi thì tui cũng nhào xuống rùi, đúng là trêu ngươi người ta quá đáng ^^! Hắn ngoi lên khỏi mặt nước, lại còn kêu tui xuống tắm cùng nữa chứ, miệng hắn thì liên tục “ca ngợi” làn nước mát quá! Còn tui thì sững người lại vì ngạc nhiên, và tim tui lại thình thịch tiếp. Tui không ngờ khi hắn “ngoi đầu” lên như thế, trông hắn lại mang vẻ nam tính như vậy! Tóc hắn rủ xuống trán, rùi thẳng mượt quá luôn, trông đẹp trai quá vậy! _ “Xòa xòa”. _Oái, anh làm gì vậy? Hắn té nước lên tui chứ, tui sắp ướt như chuột lột rùi nè, hic! _Hehehe, xuống tắm đi nhóc ơi, mát lắm! _Thui, không đâu! _Nhóc nhát gan thế, hay là nhóc… không biết bơi! Tui không nói gì, hắn đúng là giỏi trêu tức người ta ghê luôn! Tui thì đang cố nhịn hắn, để dành “cục tức” này, đợi hắn lên bờ rùi cho biết tay! Nhưng đúng là “cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, hắn lại còn lêu lêu và tiếp tục tóe nước lên tui nữa, hichic. _Oái, dừng lại đi mà! _A ha, nhóc ướt hết rùi, xuống bơi với anh đi, anh dạy bơi cho! _Dạy nè, anh đi mà dạy anh ý! Vừa nói tui vừa dúi đầu hắn xuống một cái, thế là cái đầu kia … chìm nghỉm luôn! A ha, tui cười toe trong niềm tui…chiến thắng! Nhưng rùi 5 giây, rùi 10 giây trôi qua, sao hắn không ngoi lên nhỉ, hắn đang làm gì vậy? 15 giây nữa trôi qua, tui lo quá, hắn đâu rùi. Mặt nước đã dần yên tĩnh trở lại, không gian quanh tui trở nên vắng vẻ, yên tĩnh lạ thường, không một tiếng cười hay nói của hắn, chỉ thoang thoảng có tiếng chim hót và tiếng nước đâu đó róc rách thui! Ui, tui lo quá, mắt tui bắt đầu rơm rớm. Tui gọi hắn, tui gào tên hắn, nhưng không thấy hắn trả lời, hay một tiếng xáo nước cũng không! Không, chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn đã…đã chết đuối, và tui là…. là người đẩy hắn tới cái chết, hhuhuhuhuhu….huhhuhu. Tui khóc thật rùi, tui gào kêu cứu, nhưng dường như không ai quanh đây cả, tiếng kêu cứu của tui vang vọng vào từng kẽ lá, rùi qua từng khe đá, vang đội khắp một triền núi xanh. Tui dáo dác ngó xung quanh, tìm xem hắn ở đâu. Nhưng nước chỗ này hơi sâu, có lẽ tới 7-8 mét, tui chẳng thấy tăm hơi hắn đâu cả! Không, không thể như thế được! Mỗi một giây trôi qua, là như hàng ngàn lưỡi dao cứa qua tim tui, tim tui đau quặn, tui lạnh lắm, tui sợ lắm! Tui phải làm sao đây, không, hắn không thể chết, hắn mà chết đi chắc tui cũng khó lòng mà sống nổi! Tui phải cứu hắn, tui phải cứu người tui yêu! _ “Tùm”. Tui nhảy xuống suối, tui phải tìm cho ra hắn, dù có chết tui cũng phải tìm cho ra hắn! Không, hắn không được chết, hắn không thể chết, mà người đáng chết là tui đây! Nếu hắn có chết, thì tui cũng sẽ chết bên hắn, bên người tui yêu, để dù có xuống suối vàng, tui cũng không cô đơn như sống trên đời này nữa. Hắn mà chết đi, thì cuộc sống của tui sẽ hoàn toàn vô nghĩa, cuộc sống buồn tẻ, không tiếng cười, không tình cảm, lạnh lẽo, cô độc và tàn nhẫn. Hắn đã mang sức sống mới tới cho đời tui, hắn không đáng chết đi như thế, không! Cuộc sống đã lấy đi của tui quá nhiều thứ, tui không thể để hắn đi nữa, không, không đời nào, không bao giờ! Từng đợt nước trào vào miệng tui, tui sặc sụa ho trong nước! Ôi, tôi ngạt thở và đau đớn quá đi thui, tui như muốn gào kêu cứu cho cả hai chúng tui, nhưng càng gào, tui càng bất lực vì tui đang chìm, và nước cứ thế chảy vào miệng, vào mũi tui. Tui đau quá, cả lồng ngực như sắp vỡ tung, tui đang mơ màng điều gì đó. Rồi hình như, tui thấy lạnh quá, tui cựa yếu ớt dần! Ánh sáng dần dần mờ nhạt, nhường chỗ dần cho bóng tối. Tui lạnh, lạnh lắm! Nhưng kìa, sao thế nhỉ, sao tự dưng tui thấy có làn hơi ấm lan truyền qua người mình, tui như thấy có gì đó ấm áp lắm đang sưởi ấm tui, đang ôm chặt lấy tui, và tui đang được nhấc lên, lên dần, tui bắt đầu thấy ánh sáng của mặt trời lờ mờ, phải rùi, ánh mặt trời hay ánh mắt ai đây, ánh mắt nàng tiên cá trong truyện cổ tích chăng, hay ánh mắt của ai, sao mà ấm áp vậy! ************************************************** * _Không, không, Em tỉnh lại đi! Hình như có ai đang gào thét? Dường như đó là ánh mặt trời? Không, không phải, đó là ánh mắt hắn, đúng rùi, huhuhuhu! Hắn đây rùi, hắn không chết, hắn vẫn còn sống, và hình như đang bế ngửa tui đây! Ánh mắt ơi, sao mà ấm áp vậy! Tui như muốn chìm trong ánh mắt đó, giờ tui không còn thấy đau đớn, cũng chẳng còn lạnh lẽo xung quanh nữa, mà tui đang hạnh phúc lắm! Hắn không chết, huhuhu. Tui khóc, tui vùng người lên một cái rùi tui ho sặc sụa, nước từ trong miệng tui chảy ra, tui ho liên hồi, tui vừa ho vừa khóc! Vừa khóc, tui vừa ôm hắn thật chặt, ôm hắn thật chặt để hắn đừng rời bỏ tui, để hắn mãi bên tui, để tui mãi được chở che trong vòng tay, ánh mắt và nụ cười ấm áp của hắn. Tui ôm chặt hắn, tui tỉnh thật rùi, vậy là tui không chết, tui vẫn còn sống ở đây, đang trong vòng tay hắn, hắn cũng đang siết chặt lấy tui, hình như người hắn hơi rung lên từng đợt: _Em ơi, Em có sao không? May quá, Em tỉnh rồi! Rồi hắn lại ôm chặt tui vào lòng, hình như hắn cũng khóc, mắt tui đang nhạt nhòa đi vì nước mắt, nhưng tui vẫn có thể nhận ra lờ mờ rằng hình như hắn cũng khóc, hắn cũng khóc thì phải! Mắt tui thì mờ, nhưng tai tui thì vẫn nghe rõ, giọng hắn nghẹn ngào! Nghẹn ngào lắm! Tui cứ ôm hắn khóc như thế, tui cũng chẳng hiểu vì sao mình lại khóc lâu như thế! Hắn và tui giờ đều bình an vô sự, đáng lẽ ra tui phải vui lắm chứ! Vậy mà sao tui lại khóc như thế! Có phải tui khóc, vì tui đã quá yêu hắn, vì tui mà hắn suýt nữa thì bị tử thần lấy đi, hay cũng như chính tui, tí nữa thì đã về chầu Diêm Vương? Không, hơn cả, tui khóc vì tui sợ mất hắn! “Anh Hùng ơi, đừng bỏ em nhé!”. _Nhóc không sao rồi chứ? Tui gạt dòng nước mắt như vẫn đang muốn chực trào ra. _Hức…h…Em không sao! Anh có sao không? Tui vồn vã và lo lắng. Hắn lại ôm tui vào lòng: _Anh không sao! Tại anh, anh là kẻ đáng chết! Tất cả là tại anh nên nhóc ra nông nỗi này! May mà nhóc không sao, chứ nhóc mà có mệnh hệ gì thì anh… _Không, em …mới là kẻ ….đáng chết, tại em mà …anh bị… chìm như thế! Hình như mắt hắn lại ươn ướt thì phải, hắn hơi nghẹn ngào chút: _Không, không, nhóc… không có lỗi gì cả! Anh chỉ muốn trêu nhóc chút thui, nhưng ai ngờ nhóc …..nhảy xuống thật! Ôi, sao “hắn của tui” đáng ghét quá vậy! Hắn có biết hắn làm như thế là tim tui đau như thế nào không, hả, huhuh! Hắn có biết tui đã lo cho hắn thế nào, hắn có biết tui đã phải liều mình nhảy xuống, hắn có biết tui đã sợ hãi và lo cho hắn thế nào không? Vậy mà hắn lại nỡ đùa cợt tui, vậy mà hắn … huhuhu. Tui lại khóc rùi, hắn ôm tui vào lòng, tui như muốn đẩy hắn ra, nhưng tui không thể! Con con tim tui đã thuộc về hắn thật rùi, giờ thì tui biết rằng tui sẽ không thể sống thiếu hắn, hắn là niềm tin, là cuộc sống của tui! Em Yêu Anh, anh Hùng ơi, anh đừng rời xa em nhé! Tui vẫn ôm chặt hắn, khóc. Hắn thì vẫn vỗ về tui nín, hình như hắn cũng vẫn khóc. Hic, tui chưa thấy hắn khóc bao giờ cả. Trong suy nghĩ của tui, hắn vẫn luôn là người vui vẻ, lạc quan, và mạnh mẽ nữa! Vậy mà giờ đây hắn khóc! Cũng may là có hắn cứu tui, nếu không tui đã …. Khóc đủ rùi, tự dưng tui… không muốn khóc nữa, giờ tui chỉ muốn được hắn ôm ấp, vỗ về thế này mãi thôi! _Nhóc có lạnh không? Tui buông hắn ra, hic! Đúng là khi con người ta trở lại bình thường rùi thì mới thấy những hành động của mình lúc “không bình thường” là … buồn cười! Tui ôm hắn thế này, mà hắn cũng không phản ứng gì cả, chắc hắn nghĩ tui đang hoảng loạn lắm, mặc dù tui cũng chưa sặc nước tới độ bất tỉnh đâu mà! Hoạ chăng hắn nghĩ tui lạnh nên mới ôm hắn để tìm hơi ấm chăng? Có thể lắm, nên hắn mới hỏi tui có lạnh không mà … _Dạ, cũng…. hơi có ạ! Lần này tui nói thật! Tui hơi lạnh, mặt trời đã ngả sang phương Tây rực lửa, chắc giờ cũng đã 4h rưỡi rùi! Rùi hắn dìu tui đi bộ ngược trở lại nơi chúng tui thuê thuyền. Hắn tìm trong ba lô, lấy ra một cái khăn tắm to, rùi choàng qua người tui… _Anh không lạnh à? _À không, anh không sao cả! Nhóc không cần lo cho anh đâu, anh khỏe lắm, khỏe như voi luôn! Vừa nói hắn vừa gồng tay lên khoe cơ bắp luôn, ánh mắt và nụ cười hiền của hắn thật khiến tui cảm thấy mình cần được che chở! Tui nở một cười nhẹ, cười cái đáng yêu nhí nhảnh của hắn. Rùi tự dưng hắn “phán” một câu làm tui ngượng đỏ cả mặt: _Nhóc cười trông đẹp lắm! Anh muốn thấy nhóc mãi cười thế này, anh …muốn hôm nào cũng được thấy nụ cười của nhóc!
|
Ngượng quá, hắn đúng là tốt ghê! Biết tui giờ vẫn còn run sợ, hắn chọc tui cười và khiến tui vui trở lại luôn à! Tui sợ thì có sợ thật, nhưng cũng cám ơn chuyện vừa nãy, đã khiến cho tui biết con tim mình đã thuộc về hắn, biết rằng tui yêu hắn nhiều lắm! Chúng tui đang trên đường trở về Hà Nội, vậy là phải rời xa chốn này rùi. Tự nhiên tui thấy tiếc hùi hụi, vậy là một ngày nữa lại đang trôi qua chóng vánh, để lại cho tui biết bao nhiêu là kỉ niệm! Hắn vẫn cầm lái, và hát bài gì đó theo điệu nhạc trên xe. Tui thì quần áo đã khô trở lại, và giờ tui thấy trong người đã khỏe hơn rất nhiều, mặc dù ngực vẫn còn hơi đau chút! Trở về Hà Nội, tức là trở về cuộc sống thường ngày của tui, vẫn bán sách nơi công viên quen thuộc, vẫn những tất bật bộn bề của cuộc sống khốn khó, nhưng không biết hắn có vẫn còn bên tui không? Hay hắn sẽ nói lời chào tạm biệt tui sau ngày hôm nay,hic, mới nghĩ tới thui mà tui đã quá buồn, nhói đau trong tim! Tui không biết chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai, rùi ngày kia, và cả tương lai tới nữa, nhưng ngày hôm nay thì tui tin cả đời tui sẽ không bao giờ quên! Không bao giờ quên đi những giây phút bên hắn, những cảnh đẹp, những kỉ niệm đáng nhớ về thiên nhiên nơi đây, và hơn cả là về một kỉ niệm đáng nhớ! ************************************************** * Chiếc xe hơi đỗ xịch một cái, tui tỉnh ngủ liền! _Đây là đâu vậy anh? _À, nhà anh đó! Nhóc đợi anh chút, để anh cất chút đồ nha! Hic, đây là nhà hắn sao! Phải nói là biệt thự thì đúng hơn. Trông đúng là biệt thự thật! Tui chỉ ở trong xe mà quan sát thui, nên cũng không thấy rõ lắm. Nhưng ấn tượng của tui về nhà của hắn quả là rất to và quá đỗi đẹp. Căn nhà 3 tầng, nhìn vừa thấy có dáng dấp của phương Tây, mà cũng có nét gì đó của truyền thống phương Đông. Chiếc cổng màu xanh, cao và rộng ghê, lại điều khiển tự động nữa chứ! Đúng là nhà giàu có khác, lại còn có cả khuôn viên riêng hay sao ý, tui thấy tường nhà hắn xây xung quanh nhà rộng lắm mà! À, chết thật, tui bảo mua cho hắn món quà sinh nhật mà ngủ luôn quên béng đi! Ủa, mà tiền tui để trong túi quần đâu rùi nhỉ, chắc là rơi theo lúc tui xuống hồ rùi, híc. May mà tấm “bùa hộ mạng” Quan Thế Âm vẫn còn đây, tui sẽ giữ nó bên mình. Đúng là số tui hay gặp đen đủi, giờ biết làm sao đây, hôm nay là sinh nhật hắn mà mình chẳng có quà gì cho hắn cả, ngại chết đi thui! Hắn ra rùi, phải làm sao đây! Hic! _Nhóc nè, vào nhà anh chơi đã nha! Trời ạ, tui nào dám, ngại quá thui! Vả lại mang tiếng là đi cùng hắn cả ngày hôm nay, mà lại chẳng tặng hắn món quà nào, tui nào dám vào nhà hắn chứ! Chắc hắn không nghĩ gì đâu, nhà hắn như thế, hắn còn thiếu gì, nhưng tui thấy áy náy quá, tui đúng là… _Dạ, cám ơn anh, nhưng có lẽ em phải về thui ạ! Em còn một chút chuyện ở nhà! Tui nói dối như thế, với bộ mặt tha thiết và “đúng kiểu” nhất có thể… _À, mà, anh Hùng nè! _Sao vậy nhóc! _Chúc Mừng Sinh Nhật Anh nhé! Chúc anh bước sang một tuổi mới nhiều Niềm Vui, Thành Công và Hạnh Phúc! Ngại quá, em chẳng có món quà nào tặng anh cả! _Oh không, nhóc đừng như thế! Nhóc đi chơi cùng anh hôm nay đã là món quà sinh nhật tuyệt nhất của anh rùi! Hắn nói thế làm tui ngượng chín cả mặt, ^^! _Chào anh Hùng, anh về rồi à! Cả tui và hắn đều cùng quay sang nhìn người vừa chào hắn một lúc! Đó là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, yêu kiều và trông vô cùng quý phái. Nhưng sao tui thấy cô ta nhìn tui có gì đó khinh khỉnh, và cái nhìn của cô ta rõ ràng là không hề thoải mái với tui một chút nào! Cô ta dừng chiếc xe tay ga của mình ngay trước cổng nhà hắn, cởi chiếc kính râm ra. Hắn nhìn cô ta như chết trân tại chỗ, không hiểu cô ta là ai thế nhỉ, chắc chắn phải là người quen của hắn rùi. _Chào Thủy, em về nước lúc nào vậy? _Em mới về sáng nay thôi. Về chúc mừng sinh nhật anh đó, nhưng tiếc là người ta hình như bận quá, chẳng quan tâm ai cả! Cô ta nói với hắn bằng giọng điệu gì đó như vừa tự ái, vừa tức tối lại vừa như mỉa mai. Tui thấy hãi hùng những người như thế này quá! _Anh xin lỗi, sao em không báo trước cho anh? _Em nào báo trước được, anh tắt máy cả ngày còn gì? Hai bác tìm anh cả ngày nhưng không thấy đó! _À… anh xin lỗi, điện thoại anh hết pin! Hắn nói dối. Hôm nay tui còn thấy hắn dùng điện thoại mà, nhưng chỉ là một lần duy nhất thui! Vậy là hắn nói dối tui, hắn “trốn” đi chơi cùng tui cả ngày hôm nay đó chứ! Ba mẹ hắn nào có biết! _Mà em về lần này, lúc nào lại đi vậy! _Anh mong em đi lắm à, lần này em về nước rồi ở hẳn luôn! Trông mặt hắn hơi tái đi. Không biết cô này là ai mà hắn trông thái độ của hắn lại như thế! Cô nàng ta vẫn khoanh tay trước ngực, rùi bất chợt nhìn sang tui hỏi: _Cậu nhóc này là ai thế? _À… một người bạn của anh! _Bạn à….? Nhóc này tên gì vậy? _Dạ, em là Tú ạ! _Uhm, thế nhà Tú ở đâu, hôm nay Tú đi cùng anh Hùng đi đâu vậy? _Thôi, muộn rồi. Em vào nhà trước đi, anh đưa Tú về! Hắn có vẻ là không ưa gì cô này, tui cũng thế! Hắn mở cửa xe rùi tui đi vào, hắn cũng lên xe và phóng đi. Cô ta hình như hơi “choáng” trước thái độ của hắn vừa rồi, miệng cô ta cứ há hốc ra! Tui chẳng hiểu sao nữa! _Chị vừa rùi là ai vậy anh? _À, đó là Thủy, con gái rượu của bác Lăng, bạn của ba anh! À, thì ra là vậy. Bạn của ba hắn chắc chắn cũng là thương nhân, chắc là bạn làm ăn. Vậy thì cô ta đúng là “tiểu thư” con nhà giàu. Xinh đẹp thật, nhưng tui không ưa cách cô ta nhìn tui! Trên đường về, tui cũng không dám hỏi hắn gì nữa, hắn đưa tui đến ngõ nhà tui rùi! Hắn xuống xe, mở cửa xe rùi tui xuống. _Cám ơn anh nhé! Cám ơn vì anh đã cho em một ngày thật vui và đáng nhớ! _Hì, không có gì đâu! Anh cũng cám ơn nhóc nhé. Hôm nay anh vui lắm, là vì nhóc cả đó! Tui cười, hắn cũng cười nhìn tui. Tui yêu nụ cười và ánh mắt lúc này của hắn! Thật nhẹ nhàng và ấm áp làm sao! Tim tui như đập nhanh hơn, và lòng tui tràn ngập hạnh phúc! _Thui, cũng muộn rùi, anh về đi, kẻo hai bác lo đó! _Uhm, vậy anh về nhé, anh không tiễn nhóc vào nhà nữa! Nhóc nhớ giữ gìn sức khỏe, hôm nay “tắm suối” rùi, coi chừng bị ốm nha! Hì, cám ơn hắn nhiều nhiều lắm! Vì ai mà tui phải “tắm suối” nhỉ! _Vâng, nhất định là vậy rùi! Chúc anh tối nay sinh nhật vui vẻ nhé! _Hì, cám ơn “miu” của anh! Anh về đây, “miu lười” nha, hihi! Hắn vẫn vậy, vẫn đùa tui như thế! Hắn vẫn vô tư ghê, còn tui thì trong lòng thật xuyến xang. Hai ngày hôm nay trôi qua, để lại cho tui muôn vàn cảm xúc. Ghen tị, chia li, rùi khổ đau, rùi buồn bã, rùi sợ hãi, rùi có cả nước mắt và hạnh phúc dâng đầy! Tui yêu hắn lắm! Chiếc xe lăn bánh, tui định trở vào nhà thì cô Tâm-bà tám của xóm trên hỏi tui: _Nè mày, ai đẹp trai dã man dzậy trời? _Dạ, là…. là… _ Là sao hả thằng này, có phải cái thằng lần trước mày đưa về nhà đêm mưa kia không? Hic, cô Tâm này nhớ dai quá! Trông cô kìa, con mắt thì cười hí hửng, cái miệng thì toe toét cười, lại còn nhìn tui láu cá nữa chứ! _Thằng đó được lắm đó mày, hí hí! _Cô này, toàn trêu cháu thui! Nói rùi tui vào ngõ, ôi, căn nhà thân yêu đây rùi, nhớ mày ghê! Vừa mở cửa vào nhà, tui lao mình ngay vào chiếc giường thân yêu của tui. Trên môi vẫn còn nụ cười e thẹn! Hôm nay thật là một ngày kì diệu, tui không tin được nữa! Mới hôm qua thui, tui mới tạm biệt Lâm, rùi tui tủi thân, tự ái và đau khổ khi chứng kiến hắn và chị Mai bên nhau…Vậy mà hôm nay, có biết bao nhiêu điều mới lạ mang tới cho tui niềm hạnh phúc tràn đầy, ui, tui yêu cuộc đời này quá, yêu hắn quá đi thui! Nhưng yêu gì thì yêu, giờ lo mà yêu cái bụng đang réo quá! Tui vào bếp, nhóm lửa rùi bắc nồi cơm nhỏ lên, rùi nhặt rau, rùi … À, bông hồng sáng nay hắn tặng tui đây rùi, giờ đã nở hết. Thật là thơm dễ chịu, không biết mùi vị của tình yêu có được như mùi của hoa hồng không nhỉ, hihi! Tui kiếm một cái lọ, hic, nhưng nhà tui làm gì có cái lọ nào chứ! >.<. Thôi, đành lấy …chai nước khoáng làm cái lọ vậy! Tui cắm bông hoa để ở đầu giường tui, ôi, lãng mạn quá! Có phải khi người ta vui thì nhìn cái gì cũng thấy vui không nhỉ! À, mà “tấm bùa hộ mạng” này nữa, tui sẽ để nó ở dưới gối của mình, hihi. Giờ trong khi đợi cơm, tranh thủ tắm táp chút rùi giặt bộ quần áo “kỉ niệm” này mới được! Ôi, cuộc đời thật lắm cái vui và bất ngờ…Tui thấy mình như đang bay trên mây vậy! Hihi.
|
Trời tối nay trong và nhiều sao quá! Chắc là hắn đang vui vẻ bên gia đình rùi. Mà sao hắn lại giấu ba mẹ, rủ tui đi chơi cả ngày mà không nói với ba mẹ, chắc ba mẹ hắn lo lắng lắm! Giờ chắc là hắn đang “chuộc tội” với ba mẹ hắn đây ^^! Hắn sướng ghê, sinh nhật được ba mẹ tặng cho cả cái xe hơi đời mới, chẳng bù cho tui, ba mẹ thì mất hết rùi, giờ thì sống một mình thế này, không ai quan tâm, chăm sóc tui cả, trừ có hắn thui! Nhưng sao hắn lại quan tâm, chăm sóc tui thế nhỉ? Hay là hắn cũng….thích tui??? Ôi, không phải chứ, hắn thích tui sao được! Khoảng cách giữa tui và hắn xa như đất với trời vậy, nghĩ mà buồn, hic! Có lẽ chị Mai mới xứng với hắn! À, mà tại sao hôm nay chị Mai lại không đi cùng hắn vậy ta? Hay là chị ý bận gì, hay chị ý ốm rùi, tò mò quá! Có lẽ hôm nào gặp chị, tui phải hỏi chị mới được! Nhưng rõ ràng tối qua, chị với hắn còn ôm nhau ngoài ngõ mà! Tui chẳng hiểu gì cả, sao mọi chuyện cứ rối tung lên! À, còn chị Thủy gì hôm nay là gì với nhà hắn nhỉ? Sao tui thấy ác cảm với chị này quá! Người thì xinh đẹp, yêu kiều như thế, mà sao chẳng thân thiện tẹo nào cả! Thui, phải thông cảm cho người ta. Có lẽ chị ta từ nước ngoài về đây để chúc mừng sinh nhật hắn, mà hắn thì lại “bỏ đi” suốt cả ngày như thế, ai mà chẳng tức chứ! Tui là chị thì tui chắc còn tức nữa là! Nhưng mà tui thì có tội gì trong chuyện này chứ? Sao chị ta lại nhìn tui bằng ánh mắt đó! Chẳng lẽ chị ta biết hắn dành cả một ngày cho tui? Nhưng làm sao mà có chuyện ý được! Hic, con người thật là khó hiểu, thui không nghĩ về chị ta nữa. Nghĩ về những gì xảy ra ngày hôm nay đi. Thích quá cơ, tui không ngờ, có trong mơ tui cũng không ngờ mình lại được vui và hạnh phúc như ngày hôm nay! Thật là quá sức tưởng tượng và mơ mộng của tui, hihi! Mọi chuyện thật giống như trong cổ tích, tui như “Lọ Lem”, được diễm phúc sánh vai cùng hoàng tử vậy. Từ những cử chỉ ân cần của hắn, rùi tới những gì mà hắn cho tui biết ngày hôm nay, và cả kỉ niệm đáng nhớ ở suối nữa, tất cả thật như là mơ vậy! Hic, nhưng tui là “Lọ Lem” sao được, tui bất hạnh ngang với Lọ Lem, nhưng chí ít thì Lọ Lem còn là con gái, còn có thể có được hạnh phúc với hoàng tử, còn tui thì… híc, hạnh phúc gì chứ, biết đâu một ngày nào đó đau khổ sẽ giáng xuống tui lắm! Có thể lắm, hic! “Một ngày mới nắng lên, em dang tay chào đón, nhẹ nhàng tia nắng hồng, em ngân nga chờ đón…Và anh đến bên em…”. Lại thêm một ngày mới nữa rùi, tui ngân nga hát mấy câu hát trong “Một ngày mới” của Hồng Nhung mà lòng dâng tràn nhiều cảm xúc thật mới mẻ! Tui trên chiếc xe đạp cũ chở hàng sách của tui buộc phía sau mà lòng vui phơi phới. Đường phố giờ mát mẻ quá, đúng là không khí trong lành nhất của một ngày lúc nào cũng là vào sáng sớm! Từng rặng cây xanh ven đường sao xanh quá, tui như thấy cuộc đời thật nhiều màu xanh hi vọng! Tui không biết mình có nên hi vọng không, nhưng cảm giác hạnh phúc đang tràn ngập trong tui, thui, chuyện gì tới thì cũng sẽ tới! Phù, cuối cùng cũng tới công viên quen thuộc của tui, vui quá là vui! Tim tui đập thình thịch đây nè, tui… đang chờ hắn tới. Đúng như trong câu hát: “Và anh đến bên em”! Hắn tới rùi, chà, hôm nay trông hắn ăn mặc hơi khác mọi lần. Hắn mặc áo sơ mi trắng cộc tay, nhưng mà trông cũng rất cá tính và năng động. Quần thì là quần đen, ôi, trông giản dị quá! Giản dị mà vẫn rất phong cách và trẻ trung! Tui thì vẫn như mọi ngày, áo phông và quần… ngố! Thực ra thì sáng hôm qua, tui mặc quần đùi hơi bó và khá là ngắn, vì thế nên tui mới ngại với hắn như thế ^^! _Chào buổi sáng “nhóc iu”! _Chào anh! Tối qua sinh nhật vui chứ anh? _Hì, cũng vui. Anh không ngờ là ba mẹ và bạn bè anh lại gây cho anh một bất ngờ lớn! _Hì, bật mí cho em với! _Hì, thì mẹ anh tự tay vào bếp nè, rùi ba anh đặt cho anh một cái bánh sinh nhật nè. Bạn bè anh thì chuẩn bị trang trí rất nhiều hoa nữa! _Chà, em nghe mà cứ thấy giống sinh nhật của… trẻ con quá,hiihi! Anh sướng ghê đó, được ba mẹ chăm sóc…. Tui hơi nghẹn lại câu nói của mình, nghe hắn kể về sinh nhật hôm qua của hắn mà tui thấy tủi cho thân tui quá. Nhưng không sao, có hắn bên cạnh là tui vui lắm rùi ^^! _Nhóc vẫn khỏe chứ? Chắc là nhóc không bị ốm từ vụ “tắm suối” hôm qua đâu nhỉ, hihi! _Tại anh cả đó, tự dưng làm người ta lo chết đi được! _Hihi, cho anh xin lỗi mà! Anh không ngờ là nhóc lại lo cho anh như thế! Tui hơi đỏ mặt, còn hắn thì nhìn tui, ánh mắt thật thân thương, gần gũi. Miệng hắn thì vẫn cười điều gì đó chứ! _Sao lại không lo chứ! Tại vì em…dúi đầu anh xuống đó mà! Nhỡ anh mà chết thật…thì… em chẳng mang tội nặng à ^^! _Chà, chỉ mang tội thui sao? _Chứ sao nữa ^^! Mà… lúc đó anh núp ở đâu mà kĩ vậy? _Tại nhóc cứ lo toáng lên thui! Anh núp ngay ở mui thuyền, chẳng qua là vì mui thuyền hơi cao, rùi nhóc lại không để ý nữa. Khi anh nghe tiếng gì đó rơi xuống nước, anh biết nhóc nhảy xuống thật rùi! Lo quá, anh liền ra ngay. Mà nhóc đúng là không biết bơi thật à, sao mà … chìm nhanh thế, hihi! Hắn đúng là, còn cười được nữa chứ, tui thì lúc đó .. hồn sắp bay khỏi xác rùi! Mà cười gì chứ, chẳng phải chiều qua hắn cũng … khóc đó sao! Phải không ta, tui rõ ràng thấy người hắn cũng rung lên khi tui ôm hắn mà khóc mà (Nghĩ lại thấy ngượng quá ^^!), rùi hình như tui nghe cũng thấy hắn … nấc lên nữa. Chắc hắn lo cho tui quá đây mà, tự dưng trêu người ta như thế, còn suýt “làm” người ta chết đuối! Nhưng sao tui vẫn thấy có cảm giác gì đó lạ lắm, chẳng hiểu sao nữa! _Thì anh biết ngay từ đầu rùi mà! Cả tui và hắn cùng cười lên, ôi, nụ cười hắn thật đẹp, tui hạnh phúc quá. Tui cầu mong ngày mà hắn nói lời tạm biệt tui sẽ không tới, mãi đừng tới nhé! Giờ tui đang hạnh phúc lắm nè! Thế nhưng tui đâu có ngờ rằng chỉ 5 phút sau thui, là một tai họa đến ngay với tui, hic! Chuyện là thế này: _Chà, đám thanh niên dạo này hay đua xe quá, dám đua cả vào ban ngày! Mà bọn nó không lo cảnh sát giao thông “tóm” à! _Hì, chắc là bị “tóm” nhiều nên đâm ra chai lì đó anh! _Nhóc hài ghê, hihi! Rùi bọn chúng nó hình như “phấn khích” quá, lao vào cả … công viên mà đua, lại còn hú ầm lên nữa chứ! Nhiều người đang đứng cạnh đó nhảy lên cả những băng ghế đá! Hic, cầu mong là bọn chúng đừng có mà … lao vào hàng sách của tui như hắn trước kia đã từng! Nếu không, chắc tui vào viện quá! Ơ kìa, hình như tui thấy ở chỗ đó, ngay cạnh hàng cây kia kìa, có một cái gì đó đang chuyển động chậm rãi! Hình như là một con gì đó. Tui đứng lên, đúng rùi, đó là một con mèo, một chú mèo con lông vàng bé xíu. Nhưng kìa, hình như bọn chúng chuẩn bị “lướt” qua chỗ bé mèo đó! Nguy rùi, tui phải hành động thôi, không thì chúng cán qua con mèo đó mất! Thế là tui chạy như bay tới chỗ con mèo đó để kịp giải thoát cho nó! Hắn thấy tui tự nhiên bỏ chạy như thế thì ngạc nhiên và hoảng hốt lắm, gọi tui lại, nhưng không, tui phải cứu nó, nó là một sinh mạng! Nó là một sinh linh mỏng manh, nó có quyền được sống! Thế là tui chạy tới, rùi có tiếng thét lên của hắn, rùi tui cầm được con mèo bé trong tay, và rùi tui ngã ra. Tui bị chiếc xe máy của một tên “quệt” phải! Rùi bọn chúng rồ ga phóng đi luôn, rồi hắn chạy tới bên tui hoảng hốt, và rùi: _Nhóc, nhóc có sao không? Sao tự nhiên nhóc lao ra đầu xe chúng vậy, nhóc! Ôi, may quá, tui đã cứu kịp con mèo con ra khỏi lưỡi rìu của tử thần rùi! Hic, nó vẫn đây, đang kêu trong tay tui nè! _ “Meo, meo”. _Dạ, hic, em lao ra là để cứu … bé miu này! Hắn đỡ tui dậy và đỡ lấy con mèo con. Mọi người thấy có vẻ gì là không nghiêm trọng nên lần lượt bỏ đi, may quá, nếu không chắc tui ngại chết mất. Bị mang tiếng là “hi sinh thân mình” để cứu một con mèo, chắc bị mắng là “hâm” quá! Mọi người thì ai cũng tránh ra càng xa càng tốt, còn tui thì tự dưng lại lao ra đầu xe, không biết có phải “hâm” thật không nữa! Mà tự dưng tui thấy đau cánh tay trái quá, nó đang sưng tím lên đây nè, huhu! Tui đau quá, nước mắt tui ứa ra rùi! _Nhóc, nhóc…. có sao…. không, tay nhóc….! _Em đau quá anh ơi, chắc gãy xương rùi! Tui lo quá, gãy xương thì xong đời rùi Tú ơi, huhuhuhu! _Anh xem nào! Nhóc… nhóc… thử xoay thử cổ tay xem có thấy nhói không? _Dạ ..không ….ạ, nhưng em….. đau …lắm! _Vậy chắc không phải gãy xương đâu, chắc là bong gân ….thui. Nhóc đợi anh ở đây nhé, anh…đi lấy ….xe! Hắn chạy như bay ra chỗ gửi xe ngoài kia, rùi phóng luôn tới chỗ tui. _Nhóc lên xe đi! Anh đưa nhóc đi bệnh viện! Nhóc ….có lên được không, hay để anh … Trời ạ, sao hắn hỏi nhiều thế, tui đau quá thui. Con mèo thì hắn nhờ mấy cậu bé bán vé số cạnh đó giữ hộ. Hic, không biết hành động của tui vừa rùi đúng hay sai nữa! Hắn dìu tui lên xe máy của hắn, rùi hắn phóng như điên tới bệnh viện. Sau một hồi chụp X-quang và chờ đợi kết quả, tui được bác sĩ chẩn đoán là… bong gân! Phù, may quá! Hắn thở phào nhẹ nhõm, còn tui thì nhẹ cả người, cứ nghĩ mình bị gãy xương, phải bó bột cả tháng thì khổ. Như thế thì còn bán sách sao được nữa! Có mà chết đói mất! Chẳng khác nào một trận ốm liệt giường cả! Nhưng mà bác sĩ bảo tui phải cố định tay chừng hơn tuần, liệu có phải bó bột không đây? Tui sợ bó bột lắm, nghe nói là bị ngứa vì không rửa được, mà tui thì không thích ở bẩn chút nào cả! Nhưng mà nếu phải bó thì cũng đành chịu thui, biết làm sao được. Nhưng may thay, tay tui chỉ cần băng cố định, rùi thay băng hằng ngày thui. Hắn bảo tui cứ nên ở viện tĩnh dưỡng mấy ngày đã, nhưng tui thì nhất quyết đòi về. Tui không thích ở trong viện, với lại nếu tui mà ở đây mấy ngày, thì nhà cửa sẽ ra sao, còn bao nhiêu chuyện nữa. Bác sĩ bảo phải những người có tay nghề mới nên thay băng cho những người bị bong gân, không thì có thể lại làm lệch vị trí của gân đi! Vậy là hôm nào tui cũng phải tới bệnh viện ư? Đúng là… Ơ, nhưng sao vậy, hắn nói chuyện gì đó với bác sĩ chừng 15 phút, rùi ra bảo với tui: _Từ giờ, anh sẽ “phụ trách” việc thay băng cho nhóc hằng ngày. Bác sĩ đã đồng ý rùi! _Ủa, thế anh cũng biết làm công việc này ạ! _Hì, anh có học chút về những chấn thương như thế này mà! Chà, hắn giỏi ghê. Sao cái gì hắn cũng biết thế nhỉ!
|