Anh Yêu Em... Cửu Vĩ Bạch Hồ
|
|
Anh thở dài chán nản và chìm dần vào giấc ngủ, đến khi nghe được tiếng trút nước tầm tả của cơn mưa anh mới chợt tỉnh giấc... - Sao mùa này lại có mưa...cái quái gì đang diễn ra thế? Hay là do cậu ta...mà chắc không phải đâu...kệ vậy! Định ngủ tiếp nhưng vết sẹo trên tay anh bỗng nhiên đau nhói, nó sáng lên từng hồi...làm anh cảm thấy rất khó chịu... - Không còn nghi ngờ gì nữa rồi...chính là cậu ta! Anh bước ra khỏi căn nhà và chạy vụt trong mưa, anh chỉ còn biết dựa theo linh cảm của mình để tìm được cậu, nói chính xác hơn là nhờ vết sẹo đó. Mà nói thật...anh chẳng biết được điều gì cả, anh chỉ nhờ vào ánh sáng trên vết sẹo ấy để tìm được cậu thôi, vì mỗi lần cậu xuất hiện xung quanh thì nó lại phát sáng, đúng hơn là khi cậu sử dụng năng lực của mình... Càng bước đi thì nó lại càng sáng hơn, anh chạy nhanh hơn vì đã gần tìm được cậu...do mặt trời đã lặn từ lâu nên tìm một người là chuyện hoàn toàn khó...nhưng vì có sẳn sợi dây vô hình liên kết 2 người nên cuối cùng anh cũng tìm được cậu...ở một vùng đất trống, cậu đang ngồi dưới nền đất và trông có vẻ rất đau khổ...8 chiếc đuôi của cậu cũng đã xuất hiện rồi, chúng đang quấn quanh cơ thể cậu...chúng vẫn không bị ướt bởi những giọt mưa ấy...anh tiếng đến gần cậu và nói: - Cậu có thôi ngay không? Nói vừa hết câu, anh lập tức bị một ngọn gió mạnh đẩy lùi ra phía sau, kèm theo đó là lời nói của cậu: - Đừng làm phiền ta... - Cậu điên à? Cậu nghĩ mình đang làm gì thế? - Ta chẳng làm gì cả!- cậu dứt khoát. - Chẳng làm gì mà trời mưa tầm tả như vậy à? Dừng lại đi, trước khi nó nhấn chìm mọi thứ! - Ta muốn chàng trả lời một câu hỏi... - Là gì? - Chàng thật sự xem ta là một thứ phiền phức sao? - Không hẳn là vậy! - Nhưng rõ ràng chàng đã nói... - Nhưng do tôi giận quá thôi! Vì cậu luôn xuất hiện và biến mất một cách đột ngột như vậy mà!- anh vội giải thích. - Chàng không muốn gặp lại ta nữa có đúng không? - Sao cậu lại nói vậy chứ! - Tất cả những gì chàng làm đã khẳng định điều đó! Tuy ta là hồ ly...nhưng ta rất muốn được làm con người! Ta chỉ muốn làm con người thôi!- cậu hét lớn. - Tôi có thể giúp cậu! - Chàng nói thật sao?- cậu đưa đôi mắt nhìn anh. - Đúng vậy! Tôi sẽ giúp cậu trở thành con người! Trước hết cậu phải ngưng cơn mưa này lại đã! Nghe anh nói vậy cậu mừng rở thu hồi lại mấy chiếc đuôi, ngay sau đó cơn mưa cũng tạnh hẳn...cậu chạy lại ôm lấy anh, cậu khẻ nói: - Ta biết chàng sẽ giúp ta mà... Mặc dù không thích cảm giác này chút nào nhưng anh đành đứng đó chịu trận...nhưng nhờ vậy anh mới phát hiện ra rằng cậu cũng có vài điểm rất đáng yêu, đó là khuôn mặt điển trai và tính tình hơi trẻ con...có lẽ từ hôm nay anh sẽ bận rộn rồi. Ôm anh một lúc cậu mới thả ra, sau đó 2 người cùng nhau đi trên con đường vắng vẻ chỉ với vài ánh đèn đường hiu hắt, thấy người anh còn ướt đẩm nên cậu nắm lấy bàn tay ấy, cơ thể 2 người phát sáng...chỉ trong chốc lát thì quần áo của anh và cậu đều đã khô ráo...anh nói: - Sử dụng phép thuật đúng mục đích và đúng thời điểm cũng có lợi quá nhỉ! - Nhưng ta thì không nghĩ như chàng...ta chỉ muốn làm một con người bình thường thôi...ta cảm thấy rất ghanh tị với con người...họ có thể yêu nhau, cùng nhau sống đến trọn đời, mặc dù không thể tránh khỏi cái chết nhưng ít gì họ cũng tìm được người mình yêu và có khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau... - Cậu cũng có thể kia mà! - Sao chàng không nghĩ đến việc ta bất tử...300 năm trước ta đã để mất chàng rồi, ta rất sợ điều đó lại xảy ra, chàng có thiểu hiểu được cảm giác đứng trơ mắt nhìn người mình yêu chết đi không? Còn ta...ta vẫn sống, sống để chịu sự đau khổ, dằn vặt của con tim mình...thế ta sống còn có ý nghĩa gì nữa... - Thế sau khi trở thành một con người hoàn chỉnh, đầu tiên cậu sẽ làm gì? - Nếu điều đó xảy ra...đầu tiên ta sẽ tìm đủ mọi cách để chiếm được trái tim chàng...nhưng có lẽ...điều đó sẽ không bao giờ xảy ra... - Sao cậu lại nói vậy? - Vết sẹo trên tay chàng...nếu ta lấy nó đi...chàng sẽ chết...và ta sẽ phải chịu đau khổ...và ngược lại, nếu nó vẫn ở trên tay chàng, ta sẽ mất dần đi năng lực, thậm chí nó còn đe dọa đến mạng sống của ta, nếu 8 chiếc đuôi còn lại mất đi, cũng đồng nghĩa với cái chết của ta! - Tôi vẫn chưa hiểu, tại sao chúng lại mất? - Có lẽ chàng đã nghe trong truyền thuyết có cửu vĩ hồ ly có đúng không? - Ừm! - 9 chiếc đuôi, cũng là 9 mạng sống, và mỗi chiếc đều mang một sức mạnh khác nhau, tuy vậy chúng chỉ có thể phát huy hết toàn bộ năng lực khi tụ hợp đầy đủ, và ta có thể dùng nó đuôi của mình để cứu người khác trở về từ cỏi chết... - Thì ra là vậy! - Chưa hết...khi mất đi một chiếc đuôi, năng lực của ta sẽ giảm đi rõ rệt, ta của ngày hôm nay và cửu vĩ hồ của quá khứ là khác xa nhau, năng lực của ta đã yếu đi rất nhiều sau khi tạo ra vết sẹo đó! - Thừa biết là vậy sao cậu vẫn làm! - Vì ta yêu chàng, chỉ vậy thôi! - Tạm bỏ qua chuyện đó, tôi vẫn chưa biết tên cậu thì phải... - Tiểu Bạch là cái tên chàng đặt cho ta vào 300 năm trước, nhưng nó đã trở thành quá khứ rồi, khi ta chỉ còn là một con cửu vĩ hồ màu trắng sống trên núi tuyết! Giờ đây ta chẳng có một cái tên nào cả! Ta vẫn muốn được chàng đặt tên mà thôi! - Cậu nói thật à? - Ừm!- cậu gật đầu. - Cậu là một con hồ ly màu trắng, chữ Bạch là hợp nhất...cậu lại là linh thú của trời đất, trời cũng tức là Thiên...nếu vậy thì tên cậu là Bạch Thiên nhé! - Ta rất thích! Từ hôm nay ta đã có tên rồi!- cậu mừng rở. Nhìn cậu mừng rở anh cảm thấy rất vui, càng nhìn cậu, anh lại càng thấy cậu trẻ con, anh không ngờ chỉ vì một cái tên anh đặt mà cậu lại mừng đến vậy...làm anh cũng vui lây...nhảy nhót xong cậu mới quay lại hỏi anh: - Nhưng ta vẫn chưa biết tên chàng... - Tôi tên Khôi...Hoàng Tuấn Khôi! - Tuấn Khôi...tên chàng đẹp quá! - Cảm ơn vì lời khen! À...có chuyện này tôi vẫn chưa nói với cậu... - Là chuyện gì? - Ngày mai, tôi sẽ cho cậu biết được cuộc sống của loài người! - Được vậy thì còn gì bằng, chàng nói phải giữ lời đấy nhé! - Ừm! Nhưng trước tiên cậu đi theo tôi đến nơi này đã... Nói xong anh nhanh chóng bước đi, còn cậu thì đi theo tò tò sau anh...đi trên đường cậu vô tình đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, đơn giản vì bộ trang phục "quái gở" mà cậu đang mặc. Và điểm dừng lại ở một nơi cậu chưa từng biết đến...thứ đầu tiên cậu thấy là những con người bị hóa đá đang mặc những bộ trang phục kì lạ, tương tự như những người xung quanh cậu vậy...đột nhiên cậu đứng lại làm anh không khỏi thắc mắc, anh nói: - Sao cậu không đi tiếp? - Đó...đó là gì? Sao những người đó lại bị hóa thành đá như vậy? - Trời! đó chỉ là những mẫu người được làm bằng sáp thôi!- anh giải thích. - Có thật không? - Đương nhiên là thật rồi! Sau một hồi giải thích cuối cùng cậu cũng chịu theo sau anh bước vào trong, ánh đèn sáng rực đối lập hoàn toàn với bên ngoài cậu cậu phải nheo mắt lại vì chói...nhưng chỉ trong cốc lát cậu đã thích nghi được với điều đó, cậu xoay người theo mọi phía để quan sát hết toàn bộ cạnh quan nơi này, xung quanh chỉ có quần và áo...nhưng chúng không giống những gì cậu đang mặc trên người, cậu khều vai anh và hỏi: - Đây là đâu vậy? - Cửa hàng thời trang, tôi nghĩ cậu phải có một bộ đồ khác chứ nhỉ! Nếu cậu muốn hòa nhập vào thế giới của con người, cậu hiểu ý tôi chứ! - Ta hiểu rồi, chàng muốn ta làm gì? - Theo tôi! Anh nắm tay cậu kéo đi, việc đầu tiên là chọn quần áo, sau đó là chọn giày dép...nếu không muốn nói quá thì những việc đó đã làm anh tốn không ít thời gian, nhất là đối với việc thuyết phục cậu thử đồ, vì cậu cứ khăn khăn giữ bộ trang phục quái gở ấy nên anh cũng đành chịu, nhưng sau cùng mọi thứ cũng đâu vào đấy, anh thở dài vì chỉ với mấy món đồ đã đi toi 1 tháng lương của anh, và đương nhiên, được thế anh ép cậu mặc luôn bộ quần áo mới mua vì không muốn tiếp tục làm tâm điểm chú ý của mọi người... nhưng điều làm anh buồn không phải vì điều đó...mà là việc cậu có tình cảm với anh, anh không thể đáp lại điều đó được, vì anh đã khẳng định rằng mình không hề có cảm giác với những người đồng giới, cho dù họ đẹp đến đâu đi nữa thì câu trả lời vẫn là không...chưa kể đến việc cậu không phải là người, có lẽ anh sẽ phải gặp không ít khó khăn trong chuyện tình cảm...mà chính xác hơn là cho cậu biết rõ mối quan hệ của 2 người... Nhưng anh không thể suy nghĩ nhiều hơn nữa vì cái bụng đang kêu réo của mình, anh lên tiếng: - Cậu đói không? Cậu không trả lời mà chỉ khẻ gật đầu, biết được cậu đang nghĩ gì anh lên tiếng: - Chúng ta đi ăn chút gì nhé! - Ừm...cũng được!- cậu cười. Sau đó cậu cùng anh đến quán ăn trên vĩa hè, ngồi vào bàn anh hỏi cậu: - Cậu ăn gì? Để tôi gọi! - Ta không biết... - Cho bàn này 2 tô phở!- anh nói vọng vào trong. - Phở sao? Nó là gì vậy? - Tôi không biết phải giải thích với cậu thế nào nữa, lát nữa cậu sẽ biết! 2 tô phở khói bay nghi ngút cũng được đặt lên bàn, nhìn vào nó mà cậu ngơ ngác... - Đây...đây là phở sao? - Ừm! Cậu ăn đi kẻo nguội! - Nhưng mà ta... - Sao? Có gì à? - Ta không ăn thịt! - Trời, có thật không vậy? Hồ ly mà lại không ăn thịt à! - Một trái tim thuần khiết...đó là một trong những điều giúp ta được như ngày hôm nay! Một vị tiên nhân đã nói với ta như vậy, ông đã dẫn lối cho ta trong quá trình tu luyện để trở thành con người! - Thế cậu tưởng không ăn thịt là sẽ có một trái tim thuần khiết sao? Trước khi nói ra điều này, tôi chỉ muốn cậu biết là tôi chỉ nêu ý kiến của mình thôi nhé, không phải không sát sinh hay không ăn thịt là có được nó đâu, theo tôi cậu chỉ cần sống cho thật tốt và không làm chuyện có lỗi với bất kì ai thôi, hơn nữa nếu không giữ được mạng sống thì sao đây? Chẳng lẽ suốt mấy trăm năm đó cậu không hề sát sinh hay làm những thứ tương tự sao? - Cũng có thể nói là vậy, ta chỉ sống nhờ cỏ dại mọc trên núi thôi! - Tôi bắt đầu khâm phục cậu rồi đấy, giờ thì ăn đi chứ! - Nhưng mà... - Nói cậu phiền phức cậu cũng không chịu nhận, giờ cậu ăn thử xem có bị gì không nào, cậu không ăn tôi sẽ không giúp cậu đâu nhé! - Được rồi...ta sẽ ăn...
|
Chỉ vì lời hăm dọa của anh cậu đã hì hục ăn, có lẽ đây là thứ ngon nhất trước giờ cậu được ăn... - Ngon không nào? - Không ngờ lại có một món ăn ngon đến vậy! - Cậu muốn ăn nữa không? - Ừm!- cậu cười. - Bàn này một tô phở nữa cô ơi! Buổi tối của anh cứ thế mà trôi qua, và có lẽ cũng đã đến lúc anh và cậu phải tạm thời xa nhau - theo đúng nghĩa của nó...anh lầm lũi trở về phòng trọ, còn cậu thì lang thang trở về cành cây to của mình...một ngày nữa lại kết thúc, cùng với biết bao bài học mới mà anh đã mang lại... Và từ buổi tối ngày hôm ấy, anh và cậu thường gặp nhau những lúc anh xong việc, rút kinh nghiệm những lần trước, cậu chỉ đứng đợi anh ở trước công ty thôi...nhờ anh cậu đã biết thêm không ít về cuộc sống ở nhân gian. Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa bước ra khỏi công ty anh đã bắt gặp cậu đang ngồi ở ven đường, anh nhanh chóng bước đến... - Cậu đợi tôi lâu rồi chứ? - Ta chỉ mới đến thôi...chàng làm việc mệt không? - Đương nhiên là mệt rồi, nhưng cũng rất đáng, nếu không làm thì lấy gì mà sống! - Ừm! Hôm nay chàng sẽ dạy ta điều gì vậy? - Để xem...( anh tập trung suy nghĩ và bước đi. Cậu không nói gì mà cứ im lặng đi theo từng bước chân anh. "Tôi biết rồi!" bất ngờ anh hét lên làm cậu giật thót người... - Biết...biết gì vậy? - Hôm nay tôi sẽ dạy cậu cách giao tiếp! - Cách giao tiếp sao...đó là gì? Có ăn được không? - Cách giao tiếp là cách chúng ta nói chuyện với nhau, cũng như tôi và cậu vậy! - À...ta hiểu rồi, nhưng cách giao tiếp của ta có vấn đề gì sao? - Ý tôi không phải như vậy! Chỉ là cách xưng hô của cậu thôi! - Ta vẫn không hiểu! - Theo tôi thì cậu nên bỏ ngay cách xưng hô đó đi, thời hiện đại như bây giờ không ai xưng hô ta, ngươi hay chàng như vậy đâu! - Chứ ta phải nói như thế nào? - Đổi từ ta thành tôi, chàng thành anh, ngươi thành bạn, mày...vâng vâng, tùy theo đối tượng cậu có thể thay đổi! - Chàng giải thích rõ một tí được không? - Cậu kêu tôi là gì? - Là chàng! - Vậy thì đổi lại bằng anh! Cậu nói thử xem! - Anh... - Gọi thêm tên tôi xem nào! - Anh Khôi! - Đúng vậy! Cậu đã hiểu rồi chứ! Cứ dựa theo cách giao tiếp của tôi mà làm theo nhé! - Ta...à không...tôi biết rồi!- cậu gãi đầu và cười. - Ngoài ra cậu có thể tùy theo độ tuổi, giới tính và hoàn cảnh mà xưng hô cho đúng! Cậu nhớ nhé! - Tôi hiểu rồi! Cảm ơn anh nhiều nhé! - Đừng khách sáo vậy chứ, tôi đã hứa là sẽ giúp cậu rồi kia mà! - Ừm, nhưng mà tôi...( cậu ấp úng. - Sao vậy? Có gì không ổn à? Hay là khó quá! - Không phải vậy, ý tôi là...( Cậu ngượng nghịu chỉ tay vào bụng làm anh cười khoái chí. - Thế cậu muốn ăn gì nào? - Phở nhé! - Trời! Cậu đã ăn liên tục một món suốt 1 tuần rồi đó! Cậu không cảm thấy ngán sao? - Nhưng món đó ngon mà!- cậu nủn nịu. - Ờ! Vậy mình đi thôi! Anh vui vẻ cùng cậu đến quán phở lần trước, nói cách khác trong suốt một tuần qua không ngày nào cậu và anh không đến đó cả... Tuy cậu luôn làm phiền anh về mọi thứ nhưng anh vẫn không cảm thấy bực bội vì điều đó, đơn giản vì anh nghĩ rằng mình đã trở thành một người anh dạy dỗ cách sống cho cậu em hồ ly của mình. Có lẽ đến một ngày nào đó anh sẽ cho cậu hiểu mọi chuyện, về vấn đề tình cảm và toàn bộ mọi thứ... - Nhưng tôi nghĩ cậu không nên tiếp tục ở trên cành cây đó nữa đâu! - Sao vậy? Ta...à không...tôi thấy nó tốt mà! Những buổi tối tôi có thể ngắm được ánh trăng và các ngôi sao...tôi thấy chúng thật tự do giữa bầu trời rộng lớn kia! Đi song song với anh, cậu ngước lên nhìn những ngôi sao đang lấp lánh giữa nền đen của bầu trời lúc về đêm, nó thật đẹp...trong suốt mấy trăm năm qua, ánh trăng và những ngôi sao kia luôn là người bạn tri âm, tri kỉ của cậu...hãy thử tưởng tượng xem...đứng giữa một rừng núi phủ đầy tuyết trắng và đưa mắt nhìn lên bầu trời kia...tất cả những thứ đó thật thơ mộng...nhưng có lẽ nó chỉ còn đọng lại trong quá khứ của cậu thôi, khi chỉ còn là một con cửu vĩ hồ ly...cậu khẻ nắm lấy tay anh, nhưng anh đã nhanh chóng đưa tay lại, anh nói: - Cậu đưng làm tôi phải khó xử chứ...tôi và cậu sẽ không có kết quả gì đâu, tôi chỉ yêu phụ nữ thôi, còn đàn ông thì hoàn toàn không! Mong cậu có thể hiểu được điều đó! - Đến một ngày nào đó...tôi sẽ thuyết phục được trái tim anh... - Tôi khuyên cậu hãy dừng lại đi, trước khi quá muộn, đừng cố tự làm bản thân mình đau khổ nữa... - Tôi sẽ chấp nhận mọi thứ...chỉ cần anh đừng rời xa tôi... Sau đó 2 người chẳng ai mở lời, đi cạnh anh trên đoạn đường vắng này cậu cảm thấy thật buồn, thật lạnh lẽo, cậu chỉ muốn nghe những lời nói yêu thương, cậu chỉ muốn được anh quan tâm, chăm sóc...nhưng có lẽ, những điều đó đã quá xa vời đối với cậu... - Vài hôm nữa chổ tôi trọ có người trả phòng rồi, hay cậu chuyển đến đó ở đi, dù gì thì cậu cũng phải có một chổ ở chứ! Và nếu muốn ở trọ cậu cần phải có tiền! - Tiền sao...nhưng tôi không có tiền...mà nếu muốn tôi chỉ cần dùng phép thuật biến ra cũng được kia mà! Như vầy chẳng hạn... Nói xong cậu xòe bàn tay ra, thứ ánh sáng quen thuộc đó lại phát ra, một xấp tiền tờ 100 nghìn chẳng mấy chốc đã nằm trên tay cậu, cầm lấy nó và vổ nhẹ vào tay, cậu nói: - Chẳng phải quá dể sao? - Nhưng số tiền ấy không có giá trị gì cả, vì chúng chỉ có nhờ phép thuật! - Thế tôi phải làm gì? - Làm việc...đó là cách duy nhất để có được tiền! Như tôi hiện giờ vậy! - Nhưng tôi không biết mình nên làm gì cả! - Cậu quên rằng là cậu còn có tôi sao? Tìm việc làm giúp cậu đâu phải là chuyện khó khăn gì! - Nếu vậy thì thời gian tôi vui chơi sẽ bị giảm lại! - Cậu ham chơi thật đấy! - Đơn giản vì tôi chẳng có việc gì để làm ngoài đi cùng anh và vui chơi cả! - Con người không ai rãnh rỗi như cậu cả, từ hôm nay tôi sẽ quản lí cậu! - Quản...quản lí tôi sao?- cậu ngạc nhiên. - Đương nhiên! - Nhưng mà... - Không được ý kiến gì cả! Nếu cậu muốn tôi giúp thì phải nghe lời tôi, còn không thì đừng tìm tôi nữa!- anh hăm dọa. - Thôi được rồi! Tôi đồng ý! Và sau cùng cậu cũng phải đồng ý với lời đề nghị của anh, cậu sẽ phải rời xa cành cây cao yêu quý của mình, cậu sẽ đến sống cùng khu nhà trọ với anh...nhưng suy cho cùng thì điều đó rất có lợi cho cậu, cậu có thể gặp được anh mỗi ngày, vào mỗi buổi sáng cũng như mỗi buổi tối trước khi chìm vào giấc ngủ...cậu đang rất háo hức đợi đến ngày hôm đó...và chắc chắn nó sẽ rất tuyệt vời. Chỉ vài ngày sau cũng đến lúc cậu "chuyển nhà", hành lí của cậu chẳng có gì cả, ngoài bộ đồ cậu đang mặc trên người...thấy anh cứ dáo dát nhìn xung quanh làm cậu lên tiếng: - Đồ đạt của cậu đâu? - Chẳng có gì cả...ngoài những thứ trên người tôi! - Thế quần áo tôi mua cho cậu đâu hết rồi? - À...những thứ đó khi đến nơi tôi sẽ mang ra thôi! - Tôi còn tưởng cậu quăng hết rồi chứ!- anh thở dài. - Những gì anh tặng tôi sẽ không bao giờ bỏ phí đâu! - Cũng mong là vậy! Anh chỉ còn biết cười cho qua chuyện, cả 2 người đi vào khu nhà trọ, gặp một người phụ nữ với gương mặt phúc hậu anh mới réo gọi: - Dì Ngân ơi! - Khôi đó hả? Có gì không con? - Phòng trọ của thằng Phúc mới trả có ai thuê chưa dì? Con đưa bạn con đến thuê nè! - Ờ! Phải phòng trọ kế phòng con có đúng không? - Dạ! - Vậy con dắt cậu ấy vào đó đi! Tiền thuê cũng như con đó! - Dạ! Cảm ơn dì!- anh mĩm cười và kéo cậu vào trong. Đến nơi anh nắm tay cậu kéo vào phòng trọ của mình... - Cậu uống nước nhé! - Ừm! Cảm ơn anh! - Cậu ngồi ở đây đi! Ngồi trên chiếc ghế gỗ cậu đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, nó rất đơn giản...chỉ vỏn vẹn một chiếc nệm trải dưới nền gạch, bên trong là nhà bếp và phòng vệ sinh...tuy căn phòng đơn giản nhưng những thứ cần thiết đều có...đặt cốc nước lên bàn anh ngồi xuống đối diện với cậu, thấy cậu cứ trầm ngâm suy nghĩ anh mới lên tiếng để xua đi sự im lặng ấy: - Này! Nghĩ gì mà tập trung thế? - Đây là nơi anh ở sao? - Ừm! - Sao anh không tìm nơi khác tốt hơn? - Có chổ ở là may lắm rồi, với lại tôi không có nhiều tiền để tìm chổ tốt hơn, mà tôi cũng không cần điều đó...dì Ngân rất tốt với tôi, nói cậu biết chuyện này nhé! Tôi đã ở đây được gần 5 năm rồi đấy! - Dì Ngân...là người phụ nữ khi nãy sao? - Ừm! Dì Ngân rất thông cảm cho những người cực khổ, vì vậy dì đã giảm tiền trọ lại, nhưng tôi thấy thiệt cho dì ấy quá nên đã từ chối... - Thì ra là vậy! Đang nói chuyện với nhau thì tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài, cậu ngơ ngác nhìn ra...một giọng nói vang lên: - Khôi ơi! Dì Ngân nhờ tao đưa chìa khóa phòng cho mày nè! - Lâm đó hả! Tao ra ngay! Phía sau cánh cửa ấy lại là một người đàn thanh niên khác, vừa gặp cậu anh ta ngơ ngác hỏi anh: - Ai vậy? - À...cậu ta tên Thiên, là bạn tao, cũng là hàng xóm mới của mày! - Ờ! Trông bảnh quá mạy! - Trông vậy chứ trẻ con lắm mày ơi! Đừng làm quá lên đó, hậu quả tao không chắc được đâu nha!- anh hăm dọa. - Mày làm như cậu ta là ma không bằng!- Lâm cười trừ. - Còn hơn vậy nữa kìa!- anh thì thầm vào tai Lâm. - Thôi mày ơi, khi khác tao đến đây, giờ bận rồi! Chiều nay đi cafe với tao nhé! - Ờ! Sau lời chấp nhận của anh Lâm vui vẻ ra ngoài, lúc này cậu mới lên tiếng hỏi: - Anh ta là ai vậy? - Nó tên Lâm, là bạn tôi! - Tôi thấy 2 người có vẻ thân thiết quá! - Tuy nói là bạn nhưng từ lâu tôi đã xem nó là anh em của mình rồi! Cũng khá trể rồi, để tôi dẫn cậu đến phòng của cậu! - Ừm! Cậu gật đầu và nhanh chóng theo anh, tưởng chừng như rất xa nhưng cuối cùng cậu lại bất ngờ vì phòng của 2 người chỉ cách nhau một vách tường, cậu mừng thầm trong lòng vì cậu đã được ở cạnh anh... - Cậu chuẩn bị lại mọi thứ đi nhé! Tôi đi mua ít đồ! - Ừm! Cảm ơn anh! Đóng cửa lại cậu ngán ngẫm nhìn những thứ bề bộn trong căn phòng của mình... - Đến lúc sử dụng chút phép thuật rồi nhỉ! Một thứ ánh sáng màu tím sáng rực đột ngột phát ra từ phòng trọ ấy, một số người vô tình bắt gặp chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cố lờ đi những điều đó, chỉ trong chốc lát thì ánh sáng kì lạ đó cũng chập tắt...bên trong căn phòng...mọi thứ đều đã được đặt ngăn nắp, điểm kì lạ nhất chính là quả cầu thủy tinh trong suốt đặt trên bàn, thỉnh thoảng nó lại lóe lên một tia sáng yếu ớt...đang nhìn chầm chầm vào nó thì tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên...cậu nhanh chóng bước ra...trước mặt cậu chẳng ai khác ngoài người phụ nữ tốt bụng trong mắt anh...cậu nói: - Chào dì! - Phòng này cậu ở được không? - Dạ được ạ! - Thế cậu muốn ở đây bao lâu? - Con cũng không biết! Nhưng có lẽ sẽ rất lâu ạ! - Vậy cậu đưa trước cho tôi tiền đặt cọc của tháng này nhé!
|
Những gì bà vừa nói cậu chẳng hiểu được gì, ngoài chữ tiền khá quen thuộc ấy... - Bao nhiêu vậy dì? - ... Sau khi được cho biết giá, cậu không ngừng suy nghĩ..."Hiện giờ mình không có tiền, hơn nữa anh Khôi lại đi khỏi rồi...thôi đành dùng phép thuật lần này vậy!" cậu cho tay vào túi quần, những tia sáng bất ngờ lại xen qua những khoảng trống của lớp vải...nhưng không đủ để bà phát hiện... - Bao nhiêu đủ không ạ?- cậu đưa cho bà một xấp tiền. - Đâu cần nhiều như thế... 2 người đối thoại được một lúc lâu thì cánh cửa phía sau bà chợt mở, anh từ ngoài bước vào, thấy xấp tiền trên tay cậu anh lên tiếng: - Dì Ngân! Dì đến lấy tiền đặt cọc hả? - Ờ! Con mới đi đâu về vậy? - À...con đi mua ít đồ ấy mà! Tiền cọc tháng này của Thiên con sẽ trả! Dì cứ về trước đi, lát con mang đến! - Ờ! Dì về nhé! Bà vừa bước ra khỏi căn phòng, anh lập tức đóng chặt cánh cửa lại và nhăn mặt nhìn cậu, có lẽ đang bực tức chuyện gì đây mà. - Chẳng phải tôi đã dặn cậu không được sử dụng phép thuật lung tung rồi sao? - Nhưng mà dì ấy...( cậu sợ sệt. - Có chuyện gì phải đợi tôi về giải quyết chứ, đừng có đụng tí chuyện là sử dụng đến phép thuật, tiền cọc tháng này tôi sẽ trả hộ cậu, đến khi cậu có việc làm ổn định thì cậu tự trả tiền phòng! - Nhưng tôi không muốn làm phiền anh thêm nữa... - Cậu đã làm phiền tôi quá nhiều rồi, thêm vài chuyện này có sao chứ! Ngốc quá! - Nhưng hoàn cảnh của anh... - Tôi vẫn còn có thể lo được chuyện này mà! Nếu không lo được nữa tôi sẽ cho cậu biết! Được chưa! - Anh hứa rồi nhé!- cậu cười. - Ừ! Cậu đói không? Tôi có mua ít thức ăn cho cậu nè! - Anh...anh ra ngoài mua cho tôi sao? - Ừ! Giờ cậu ăn đi! Tôi mang tiền cọc đưa cho dì Ngân! Đặt chiếc hộp lên bàn, anh nở một nụ cười và bước ra ngoài, cậu vui vẻ mở chiếc hộp ra và thưởng thức món ăn có ý nghĩa nhất đối với mình. Tối đến anh để cậu lại ở phòng trọ và đi cafe cùng với Lâm. Ngồi trong phòng cậu hết đứng rồi lại ngồi, thời gian chẳng khác nào bị kéo dài ra...sự chán nãn đã khiến cậu quyết định rời khỏi phòng trọ và đi dạo xung quanh, vì trong thời gian ngắn ngủi ở nơi này cậu bắt đầu cảm thấy rất thích việc đi dạo vào những buổi tối như thế này, vì như vậy cậu có thể ngắm được rất nhiều cảnh đẹp và lãng mạn...đi được một đoạn ngắn, cậu vô tình bắt gặp có một sức mạnh vô hình nào đó đang lãng vãng xung quanh mình, cậu dừng lại và lên tiếng: - Xuất hiện đi, đừng trốn nữa! - Khả năng của cậu rất khá! Một giọng nói vang lên, cậu nhanh chóng quay lại và phải ngạc nhiên vì đó là một ông lão râu tóc bạt phơ, gương mặt rất phúc hậu, trên người mặc bộ trang phục của những cụ già thường mặt ở thời nay, trên tay ông là một chiếc gậy tre đã xỉn màu...cậu ngơ ngác: -Ông...ông là ai? - Cậu không nhận ra tôi sao? Tôi chính là người đã chỉ lối cậu tu luyện để được hình dáng con người như ngày hôm nay! - Chẳng lẽ người là...vị tiên nhân ngày nào sao? - Xem ra cậu vẫn còn nhớ lão già này nhỉ! - Người đừng nói vậy ạ...những gì người chỉ dạy, suốt cuộc đời này con sẽ không bao giờ quên! - Tốt! Tôi không nhìn lầm người! Con cửu vĩ bạch hồ ly như cậu cũng dần học được những đức tính tốt đẹp của con người rồi! - Nhưng sao người lại xuất hiện ở nơi này? - Tôi chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi! Thế cậu đã tìm được chiếc đuôi còn lại rồi chứ? - Dạ con đã tìm được rồi...nhưng mà...( cậu cuối mặt. - Có phải nó đang nằm trên tay của một người thanh niên...và nó đã gắn liền với sinh mạng của cậu ta! - Sao người lại biết chuyện đó ạ?- cậu lễ phép. - Những gì liên quan đến cậu tôi đều biết rất rõ...và cậu đã rơi vào một con đường không lối thoát! - Con không hiểu... - Cậu đã có tình cảm cậu ta có đúng không? Vì vậy cậu không có đủ can đảm để lấy lại chiếc đuôi ấy...nếu mất chiếc đuôi, cũng đồng nghĩa với cái chết của cậu ta! - Con không giấu được người rồi! Con xin người dẫn lối cho con! - Tôi không giúp được cậu, vì con đường đó là do cậu quyết định và tự đi trên chính đôi chân của mình. Tình yêu chính là điều thiêng liêng nhất của con người, nhưng muốn có được nó cậu phải vượt qua không ít khó khăn, trở ngại...nó còn mạnh mẻ hơn cả những phép thuật mà cậu đang sở hữu, đồng thời...nó cũng là một vòng lẳn quẳn cùng với biết bao điều đau khổ và cả những cảm xúc yêu thương! - Nhưng con muốn biết một điều...tại sao người tốt như anh ấy lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy ạ? - Mỗi con người, ai cũng đều có số phận của riêng mình, không ai có thể quyết định được vận mệnh của mình cả! - Nhưng nếu con không lấy lại chiếc đuôi ấy...con sẽ như thế nào? - Khi chiếc đuôi cuối cùng rơi xuống, cậu sẽ chết và mọi thứ sẽ kết thúc! - Nhưng con không thể lấy lại nó được, nếu vậy anh ấy sẽ... - Trái tim cậu...nó đã bắt đầu có nhịp đập của tình yêu rồi! Nó sẽ khiến cậu trở nên yếu đuối...hoặc là mạnh mẻ hơn...một lúc nào đó...cậu sẽ phát hiện ra mục đích tồn tại của mình là gì...hãy nhớ rõ những gì ta đã nói... - Nhưng mà con... Cậu vừa chớp mắt đã không thấy ông đâu nữa, cậu khẻ nói "Con xin người...hãy cho con một câu trả lời!" cậu đứng đó nhìn lên bầu trời, nó thật rộng lớn và bao la, cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa thế giới này...và cả sự cô đơn, lạc loài. Đơn giản vì bên cạnh cậu chỉ có anh, ngoài ra không còn bất cứ một người nào nữa cả... Cậu lại canh cánh trong lòng thêm một nổi lo...nhưng cậu lo về điều gì? Hay chỉ đơn thuần là lo cho sự an toàn của anh hoặc mạng sống của chính mình? Tất cả những điều đó có lẽ đúng, vì cậu đang đứng giữa 2 con đường hoàn toàn khác nhau. Thứ nhất, cậu sẽ lấy lại chiếc đuôi cuối cùng của mình trên cánh tay phải của anh để có thể trở thành một con người, cũng đồng nghĩa với cái chết của anh. Hoặc ngược lại, cậu sẽ chấp nhận mọi hậu quả để mang lại cho anh cuộc sống vui vẻ...và cậu sẽ chết khi 8 chiếc đuôi trắng xóa kia tan biến theo làn gió ưu hoài...cậu đang rất hối hận vì đã mang lại mọi rắc rối cho cả 2 người, nếu 300 năm trước cậu không tạo ra vết sẹo quyền năng ấy thì cậu có thể trở thành một người toàn diện, và anh sẽ không gặp phải những điều kì lạ xảy ra song song với cảm xúc tức thời của chính mình...và đương nhiên cậu và anh sẽ không thể gặp lại nhau...mãi mãi... Trở về phòng trọ thấy căn phòng anh vẫn bao trùm bởi một màu đen, cậu lầm lũi trở về phòng mình, nằm trên chiếc nệm, gác tay lên trán cậu nghĩ về rất nhiều điều, cậu lo lắng về những gì sẽ xảy ra trong tương lai, kể cả mối quan hệ của anh và cậu...cậu sẽ sống như thế nào nếu thiếu anh đây? Có lẽ ngay chính cậu cũng khó mà trả lời được câu hỏi ấy. Tại quán cafe, anh đang ngồi cùng bàn với Lâm và đám bạn của 2 người. Chủ đề thì chỉ có một, đó là bạn gái... - Dạo này mày có quen với em nào nữa không vậy Khôi? - Mày nghĩ tao còn tâm trí để quen ai khác nữa sao? Tao chỉ vừa mới chia tay với Ngọc thôi mà! Anh nâng ly cafe uống một ngụm và nói với giọng buồn bả. - Ôi trời! Đẹp trai như mày muốn kiếm bạn gái đâu phải chuyện khó, cần gì phải nhớ đến nhỏ đó! - Tụi mày thì biết gì về tình yêu chứ! Nếu mày yêu sâu đậm một người nào đó thì mày không thể quên được đâu! Và đến lúc này tao vẫn không thể quên được Ngọc...tụi mày có biết tại sao cô ấy chia tay tao không? - Mày không nói làm sao tụi tao biết!- Lâm thúc giục. - Cô ấy rời xa tao để yêu một thằng khác! Tao không ngờ tiền bạc lại có sức mạnh to lớn đến thế! Yêu nhau suốt gần một năm, chỉ trong một ngày gặp mặt thằng đó, Ngọc đã nói lời chia tay không chút do dự! Đến lúc này tao thật sự không thể tin tưởng vào bất kì một người nào nữa cả!- anh cười trong đau khổ. - Thôi! Mày đừng buồn nữa! Nếu Ngọc đã vô tình như vậy rồi thì cớ sao mày phải cố níu kéo nữa chứ! Mày phải cho Ngọc biết rằng mày vẫn sống vui vẻ nếu không có cô ta! Đừng tỏ ra yếu đuối như vậy nữa, còn gì là mặt đàn ông nữa! Dường như chỉ sau vài lời khuyên của đám bạn anh đã phấn chấn trở lại, đúng vậy! Anh không nên vì một người phụ nữ phản bội tình cảm của mình mà phải đau khổ nữa, anh phải chứng minh cho Ngọc biết rằng anh vẫn sống khi thiếu cô ta... Tạm biệt đám bạn, anh và Lâm mới lên xe trở về khu phòng trọ, bước xuống xe anh mỡi bước vào phòng mình, thấy phòng cậu vẫn còn sáng nên anh mới đóng cửa và tiến đến... Cốc...cốc...cốc... Anh chỉ mới vừa gõ cửa thì cánh cửa bị đẩy vào, anh thầm nghĩ: - Sao lại sơ xuất vậy chứ, ngay cả cửa ra vào cũng không khóa cẩn thận! Không sợ bị trộm hay sao ấy! Mà quên mất! Tên nào xuôi lắm mới vào trộm phòng này! Anh lắc đầu và bước vào trong, cậu đã ngủ...ngủ một cánh say sưa trên chiếc nệm được đặt trên nền gạch, anh bước đến gần, đắp chiếc chăn lên người cậu một cách nhẹ nhàng, sau đó anh tắt đèn và rón rén bước ra ngoài... - Ngủ ngon nhé! Cửu vĩ hồ! Ngày mai cậu sẽ bận rộn đấy! Anh mĩm cười và trở về phòng mình, một lúc sau ánh đèn trong căn phòng chật hẹp của anh cũng chập tắt để nhường chổ cho bóng tối của thành phố lúc về đêm, cái không gian trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết, có lẽ ban đêm chính là khoảng thời gian để sự tĩnh lặng ngự trị, tuy vậy nó dể dàng bị xâm lấn bởi tiếng sủa in ỏi của những con chó đang cắn nhau để tranh giành sự sống...và đó cũng chính là dấu hiệu kết thúc của một ngày dài...
|
Khi mặt trời vừa nhô lên ở phía xa xâm kia, những tia nắng cũng bắt đầu len lõi vào những chiếc lá có những giọt sương đọng lại bởi những chuyến du hành tối hôm trước...nó thật đẹp...và một ngày mới lại bắt đầu, cùng với biết bao điều mới lạ đang chờ cậu khám phá. Cũng đã đến lúc anh phải mở cặp mắt của mình ra rồi, vì hôm nay anh còn có việc quan trọng cần giải quyết kia mà. Chuẩn bị xong xuôi anh bước ra khỏi phòng trọ, bước sang phòng cậu anh chẳng thấy một bóng người, anh dõi nhìn xung quanh nhưng kết quả chẳng khác gì...nhưng nhờ vết sẹo anh có thể cảm nhận được nếu cậu ở cách anh không xa, bất chợt anh lại nghĩ đến một nơi... Anh bước ra ngoài và nhìn lên nóc của căn phòng, đúng như dự đoán của anh, cậu đang ngồi trên nóc của căn phòng và nhìn về phía xa xâm kia, nơi mặt trời đang dần soi sáng cho tất cả mọi thứ...anh nói: - Này! Cậu làm gì trên đó vậy? Cậu không nói gì mà chỉ đưa tay hướng về anh, đột nhiên có một sức mạnh vô hình nào đó kéo cơ thể anh về phía cậu, đến khi ngồi cạnh cậu anh mới biết cậu đang nhìn điều gì...có lẽ đây là lần đầu tiên anh ngắm được cảnh đẹp như thế này, hôm nay sẽ là buổi bình minh đáng nhớ nhất trong cuộc đời anh...im lặng được một lúc lâu cậu mới lên tiếng nói: - Nó thật đẹp có đúng không? - Đây là lần đầu tiên tôi ngắm được cảnh bình minh, không ngờ những thứ đơn giản nhưng lại đẹp đến vậy! Có lẽ tôi đã bỏ qua rất nhiều điều đẹp đẻ và ý nghĩa trong cuộc sống hằng ngày của mình! - Anh có nghĩ là mặt trời cứ luôn tuần hoàn như vậy không? - Cậu nghĩ như thế nào? - Tôi nghĩ nó rất đặc biệt, như một quy luật đã được định sẳn của tự nhiên vậy, cho dù tôi có phép thuật cũng không thể thay đổi được! Vào mỗi buổi sáng, mặt trời lại nhô lên, đến khi hoàng hôn thì nó lại chìm vào giấc ngủ để nhường chổ cho mặt trăng sáng rực cùng với những ngôi sao kia...và đến sáng, mặt trời lại một lần nữa xuất hiện...nó cứ lặp đi, lặp lại từ ngày này sang ngày khác, năm này sang năm khác...tại sao nó không thay đổi chứ! Tại sao không để mặt trăng xuất hiện vào buổi sáng...và mặt trời xuất hiện vào buổi tối! - Nếu như vậy thì mọi thứ sẽ bị xáo trộn, những điều đó đã trở thành quy luật của tạo hóa rồi! Không ai có thể thay thế được cả! Đến một ngày nào đó cậu sẽ hiểu được mọi chuyện thôi! Cuộc trò chuyện sau cùng cũng phải tạm gác lại vì hôm nay còn có rất nhiều việc cần giải quyết, ăn sáng xong anh mới đưa cậu đi xin việc làm, nhưng đến nơi nào họ cũng đòi xuất giấy tờ tùy thân, nhưng cậu thì đời nào lại có những thứ đó...và lúc này phép thuật lại rất có ích... - Chuẩn bị mọi thứ mà tôi lại quên mất thứ quan trọng nhất, cậu có thể dùng phép thuật tạo ra những thứ tương tự thế này không?- anh móc bóp đưa ra số giấy tùy thân của mình. Chỉ trong nháy mắt những tờ giấy y hệt của anh đã hiện ra, anh tiếp tục nói: - Giờ cậu làm theo những gì tôi nói nhé! Đầu tiên hãy thay đổi gương mặt tôi thành mặt cậu...sau đó là tên... Sau gần một giờ biến đổi, cuối cùng cậu cũng đã có đầy đủ điều kiện để làm việc...tuy có hơi vất vả một chút nhưng kết quả cũng rất xứng đáng cho những gì đã bỏ ra, cậu đã có được những giấy tờ quan trọng của riêng mình... anh vươn vai mệt mỏi và nói: - Cậu phải giữ chúng kĩ đó nha, làm cực khổ lắm đó! - Tôi biết rồi! - Để xem...từ sáng đến giờ cậu có tìm được việc gì vừa ý rồi chứ? - Phục vụ quán ăn có được không? Tôi rất thích nơi đó! - Liệu cậu có làm được hay không đó? - Tôi nghĩ là sẽ ổn thôi mà!- cậu cười. - Được rồi, chúng ta đi thôi! - Đi...Đi đâu? - Thì đến quán ăn chứ còn đi đâu nữa! Dứt lời anh đứng dậy bước đi, cậu cũng nhanh chóng đuổi theo...một lần nữa, nhờ anh mà cậu có thể hòa nhập vào cuộc sống của con người, cậu sẽ làm việc như bao người khác và biết được sự cực nhọc của những người như anh...và có lẽ cậu sẽ rất vui khi nhận được tháng lương đầu tiên của mình... Cuối cùng một ngày dài và mệt mỏi cũng kết thúc êm đẹp, cậu đã được nhận vào làm việc nhờ hồ sơ “giả” với thành tích tuyệt vời của anh, tuy vậy anh vẫn là người nhanh trí nhất, anh đã thay đổi lại một số điểm để cho 2 bản có phần khác biệt hơn đôi chút ngoài cái tên và bức hình ấy, nhờ vậy nhờ chuyến đi hôm nay mà anh có một việc nhàn nhã hơn rất nhiều nhưng mức lương lại cao hơn so với việc khuân vác nặng nhọc kia...mà nói đúng hơn thì cũng gần đến lúc anh kết thúc hợp đồng ở công ty ấy…và lí do đó vẫn chưa thuyết phục, mà còn một lí do khác quyết định kết quả của việc này…đó là cậu và anh đều đã được đứa con gái rượu của bà chủ quán ăn để mắt đến, cũng dể hiểu thôi, vì cả 2 đều rất hoàn hảo bởi gương mặt hút hồn kia mà…bước đi cùng cậu dưới ánh hoàng hôn, anh lên tiếng: - Tôi không ngờ là có chuyện trùng hợp đến vậy, ban đầu chỉ định tìm việc làm cho cậu…ai ngờ tôi cũng có cơ may vào làm việc trong quán ăn đó… - Nhưng còn công việc hiện tại của anh? chẳng lẽ anh định làm 2 việc cùng một lúc sao? - Cuối tuần này là tôi chấm dứt hợp đồng với công ty đó rồi! - Thì ra là vậy! - Ngày mai là bắt đầu làm rồi, cậu phải về chuẩn bị đầy đủ đấy nhé! - Nhưng tôi không biết nên chuẩn bị những gì! - Cậu thiếu tôi là không được rồi! lát về phòng trọ tôi sẽ dạy cậu một số việc cần thiết khi làm công việc này! - Cảm ơn anh nhiều nhé! - Ừm! tuần sau tôi cũng sẽ đến làm với cậu! - Tại sao lại là tuần sau? - Tôi phải làm hết hợp đồng đã chứ! - Tôi hiểu rồi! Tối đến, sau khi xong mọi thứ anh lập tức sang phòng cậu, nhưng anh chẳng thấy cậu đâu, nhìn lên chiếc bàn anh thấy có một quả cầu thủy tinh rất đẹp, anh ngồi lên chiếc ghế và nhìn vào nó chằm chằm, càng nhìn anh lại càng thấy nó đặc biệt, tuy biết là không nên nhưng sự tò mò đã chiếm dần tâm trí của anh, anh đưa tay chạm vào nó…khi vừa chạm nhẹ vào thì cả 2 lại lóe sang…cả 2 cũng tức là quả cầu và cả vết sẹo trên tay anh…Và lần lượt những hình ảnh kì lạ hiện lên bên trong quả cầu, nhưng anh vẫn không thể nhìn rõ được vì nó rất mờ ảo…hiện lên một cách nhanh chóng rồi lại tan biến như lúc nó xuất hiện…quả cầu lại trở thành một khối thủy tinh trong suốt như trước khi anh chạm tay vào vậy… vì trong lúc bất ngờ nên anh không tài nào nhận ra đó là gì cả…nó thật mờ ảo…và bí ẩn…như cậu vậy… Nhắc đến cậu thì một câu hỏi nữa được đặt ra…cậu ở đâu? tại sao lại không có trong phòng?…đang chăm chú suy nghĩ thì có một cánh tay đặt vào vai anh làm anh giật thót người…tiếp theo đó là một giọng nói: - Anh đến từ khi nào thế? - À…tôi…tôi đến được một lúc rồi! - Anh đang làm gì vậy? - Không…không có gì!- anh gượng cười. - Anh vừa chạm vào quả cầu đó có đúng không? - Sao…sao cậu lại biết? - Nhìn vào lòng bàn tay phải của anh xem! Vừa nghe cậu nói vậy anh lập tức nhìn vào tay phải của mình, trên đó lại hằng lên một biểu tượng rất đặc biệt…anh ngơ ngác nhìn cậu và nói: - Đây là gì? cậu đừng nói với tôi nó là thứ tương tự như vết sẹo này nha… - Cũng không hẳn là vậy!- Cậu ngồi xuống cạnh anh. - Chứ nó là gì? - Khi nãy anh đã thấy được những gì? - Khi nãy sao…do quá bất ngờ nên tôi chẳng thấy được gì cả…nó chỉ hiện lên một cách mờ ảo rồi lại biến mất… - Quả cầu này có thể tiên đoán được tương lai cũng như xem được những gì đã xảy ra trong quá khứ…nếu anh muốn xem lại những gì khi nãy…chỉ cần chạm tay vào đó! Nghe theo lời cậu, anh lập tức chạm tay vào quả cầu ấy, những hình ảnh khi nãy lại hiện lên một cách rõ rệt… người phụ nữ trong quả cầu…người phụ nữ ấy…chẳng ai khác chính là người mẹ đã khuất của anh…bà đang đứng đợi một ai đó…ít lâu sau thì một chiếc xe hơi bóng loáng cũng dừng trước nơi bà đứng, nếu anh không lầm thì xe đó chính là của ba anh…bà mĩm cười vui vẻ và bước lên xe, cách đó không xa anh vô tình bắt gặp người dì vô tâm của mình đang đứng đó ở một góc khuất cùng với một nụ cười gian trá…mụ lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách ra và gọi cho một người nào đó, mụ nói: - Chuyện tao giao mày đã hoàn thành rồi chứ? - … - Tốt lắm! Nếu vợ chồng ông ta chết, tao sẽ cho mày một số tiền lớn, và mày không được xuất hiện nữa có biết không? - … - Được! để xem mày có thể làm được những gì! Mụ cười khanh khách như kẻ điên và bước đi…đến lúc này anh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra…bất chợt cảnh tượng trong quả cầu lại thay đổi…trở về chiếc xe bóng loáng đang phi nhanh trên con đường rộng lớn…và rồi chạy lên con đường mòn dẫn lên hẽm núi…nhưng bất chợt chiếc xe lại bốc cháy…và rồi đâm vào cột mốc ven đường…ba mẹ anh nhanh chóng chạy ra nhưng đã không còn kịp…chiếc xe đã phát nổ…cả 2 người đều đã chết trong tai nạn ấy…cùng với biết bao sự đau khổ của anh…và cả sự mừng rở, vui sướng của người phụ nữ mất đi hết tất cả nhân tính…Cảnh tượng lại quay về với căn nhà của anh, dì của anh bước vào với gương mặt hài long, mụ nhìn ngó xung quanh và cười một cách đắc chí…
|
- Hahaa….cuối cùng tao cũng đã có được cái cơi ngơi đồ sộ này! không ngờ lại dể dàng đến vậy! haha!!! nếu có trách hãy trách vợ chồng mày quá giàu có! để những người như tao phải ghanh tị! và giờ đây mọi thứ này đều đã thuộc về tao! gia đình mày chẳng còn ai nữa ngoài thằng ranh con của bọn mày đang du học ở nước ngoài cả! và đương nhiên tao sẽ là người đứng tên tài sản này! cứ nghĩ mà xem…từ hôm nay…tao sẽ là chủ của căn nhà này! cảm giác thật tuyệt vời làm sao… Vừa nghe mụ nói vậy thì quả cầu ấy lập tức rạn nức…và nổ tung…đến cả cậu cũng phải giật thót người vì điều đó…tay anh nắm chặt lại vì đang rất tức giận…vết sẹo trên tay phải anh lại sáng rực lên…ánh đèn trong căn phòng bổng phụt tắt rồi lại lóe sáng…cảm nhận được có điều gì đó bất ổn nên cậu lập tức lùi bước, đôi mắt cậu sáng rực lên, 8 chiếc đuôi ấy cũng bắt đầu hiện ra…cậu nhanh chóng tiến đến và nắm chặt lấy tay phải anh…một cơn gió như lốc xoáy thổi quanh 2 người…nó làm mọi thứ trong căn phòng bị rách toạt đi vì cơn gió mạnh bạo ấy… Một ánh sáng kì lạ sáng rực bên trong căn phòng làm cho nó nổi bật hơn bất kì thứ gì trong một màu đen u tối nơi này, nó lóe lên như một sức mạnh được ấp ủ trong một thời gian dài rồi lại chập tắt một cách nhanh chóng....như chưa từng xuất hiện… Bên trong căn phòng, anh đang nhắm mắt và nằm trên chiếc đệm gần như đã rách toạt của cậu, còn cậu thì quỳ cạnh anh, tay chống xuống nền đất mà thở dốc, có lẽ một điều gì đó đã làm cho cậu sợ hãi, sự kiệt sức này chính là minh chứng cho điều đó. Cậu thở hổn hển, nhìn vào đôi mài đang nhíu lại rõ rệt trên khuôn mặt điển trai ấy và thầm nghĩ: - Không ngờ vết sẹo này lại phản ứng mạnh mẻ khi anh ấy giận dử như thế, mình phải làm gì đây? Không nói gì thêm, những hình ảnh trước mắt cậu nhòa dần đi, cậu ngã ụy xuống và nằm trên người anh… Đến khi tỉnh dậy, anh đã thấy cậu đang tựa đầu vào bờ ngực đang phập phồng theo từng hơi thở của mình, vết sẹo đang đau nhức trên tay làm anh hơi khó chịu…anh nhăn mặt và cố lật lại từng trang quá khứ chỉ mới xảy ra khi nảy, vừa nghĩ ra một điều gì đó anh lại nắm chặt tay, anh thầm nghĩ: - Chẳng lẽ những gì mình vừa thấy lại là sự thật…dì mình…bà ta…bà ta chính là người đã hại chết cha mẹ mình sao…chuyện đó không thể nào xảy ra…sao lại có thể như vậy được… Anh nhanh chóng lay cậu dậy, mãi một lúc sau cậu mới giật mình và tỉnh giấc, cậu dụi mắt và lên tiếng: - Anh tỉnh rồi à…anh cảm thấy thế nào rồi? - Khi nãy đã xảy ra chuyện gì thế?- anh hỏi. - Anh đã giận dử…- cậu kéo dài đầy hàm ý, nói đúng hơn là cậu vẫn còn cảm thấy sợ cái cảm giác khi nãy. - Và sau đó… - Vết sẹo trên tay anh đã phản ứng lại với nó, quả cầu ma thuật đã vở tung ngay sau đó! và tôi đã dùng gần như toàn bộ sức lực của mình để giúp anh trở lại bình thường, nếu không thì căn phòng này, à không…cả nơi này sẽ bị vết sẹo và cơn giận dử của anh sang bằng! - Cậu…cậu đùa đấy sao? - Thế sao anh không nhìn lại xung quanh mình thử xem! Cậu vừa dứt lời, anh lập tức đưa mắt nhìn và phải giật thót người bởi căn phòng gần như bị hủy hoại mọi thứ, có thể nói rằng anh là thứ toàn vẹn nhất sau những gì vừa xảy ra, vì giúp anh, chiếc áo của cậu gần như rách toẹt ra, còn căn phòng thì không còn gì tồi tệ hơn. Anh lấp bấp: - Thật…thật kinh khủng… - Nhưng cũng chẳng lạ gì, vì anh nhận ra rằng dì anh chính là kẻ làm cho anh ra nông nổi này! - Rốt cuộc quả cầu đó có công dụng gì chứ? tại sao tôi lại nhìn thấy những việc đó? - Nó có thể giúp cho người sở hữu nhìn thấy được những thì họ thắc mắc trong suốt một thời gian dài, đặc biệt hơn nó còn có thể dự đoán trước tương lai cũng như trở về quá khứ! - Nếu như vậy thì những gì khi nãy tôi vừa nhìn thấy đều là sự thật…chính dì tôi đã…( anh giận dử không nói được một lời nào. - Không sai! thế anh quyết định như thế nào? anh có định trả thù bà ta và giành lại tất cả những gì thuộc về mình chứ? - Tôi không biết…. - Im lặng không phải là cách giải quyết vấn đề, nếu anh muốn, tôi có thể giúp anh lấy lại hết tất cả mọi thứ! bà ta sẽ phải hối hận vì những việc mình đã gây ra!- cậu dứt khoát. - Không…không cần đâu…tôi cần có thời gian để suy ngĩ về chuyện đó! - Nếu vậy thì đừng nhắc lại nữa…anh sang phòng tôi có chuyện gì à? - Ừ…tôi định hướng dẫn cho cậu biết những việc cần làm cho công việc mới vào ngày mai thôi! - Được rồi! Sau đó anh cũng phải ép mình quên đi cái chết của cha mẹ mà tập trung nói cho cậu biết những gì nên và không nên làm khi làm việc… - Sao lại có nhiều điều vậy chứ…chẳng phải chỉ cần đến đó mà làm việc sẽ ổn cả sao! - Đó chỉ là những gì cậu thấy bên ngoài thôi, thực chất bên trong rất còn nhiều điều khác nữa! cậu cần phải khôn ranh hơn nếu muốn sống trong sự ghanh đua đó! nếu không cậu sẽ bị người khác chèn ép và những thứ tương tự! - Thế anh nghĩ tôi thế nào? anh đừng quên, hồ ly chính là loài tinh ranh nhất! - Ơ…tôi quên mất cậu chính là hồ ly tinh kia mà! - Hơn nữa tôi lại có phép thuật, nên những việc anh nói có thể tạm gác lại!- cậu cười vui vẻ. - Cậu đúng thật là!- anh chẳng còn biết nói gì hơn vì tính trẻ con của cậu. Cả 2 trò chuyện được một hồi lâu nữa anh cũng phải trở về căn phòng của mình để nghĩ ngơi và chuẩn bị cho ngày làm việc tiếp theo, sau khi anh bước ra ngoài và đóng cánh cửa lại cậu mới nhìn xung quanh căn phòng và thở dài…hít một hơi thật sâu, cậu đứng bật dậy và làm những việc mình nên làm vào lúc này, cánh cửa sổ của căn phòng tuy đã khép lại nhưng ánh sáng lóe lên vẫn có thể lọt qua những khe hở ấy, một lúc sau nó cũng tắt hẳn đi…có lẽ đã đến lúc cậu chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ dài sau một ngày mệt mỏi. Và hơn nữa ngày mai cậu phải bắt đầu cho ngày làm việc đầu tiên của mình nữa kia mà… Một ngày mới lại bắt đầu, những tia nắng ban mai lại nhẹ nhàng chiếu rọi vào những chiếc lá xanh mơn mởn còn vương vấn những giọt sương đọng lại…ở một nơi nào đó bên trong thành phố, bên trong 2 căn phòng trọ nhỏ nằm cạnh nhau, 2 người con trai khẻ mở đôi mắt ra, hít một hơi thật dài, cả 2 mĩm cười và chuẩn bị cho một ngày mới đầy vui vẻ… - Bạch Thiên! cậu dậy rồi chứ? Tiếng gõ cửa vang lên, cậu nhanh chóng chạy ra và rạng rở nhìn anh…cậu mở lời chào như một thói quen mà tự cậu đã áp đặt mình làm điều đó: - Anh đẹp quá! - Cậu đùa đấy à? cậu khéo nịn như vậy từ khi nào thế? - Tôi nói thật mà! - Thôi! tôi không đùa đâu, chúng ta đến quán ăn thôi! - Còn anh? - Tôi đưa cậu đến đó rồi mới đến công ty tiếp tục làm việc! - Vậy mình đi thôi! Chỉ sau vài câu nói, cậu và anh nhanh chóng lên xe và đến quán ăn mà cậu được nhận làm việc, trước khi cậu bước vào trong anh dặn dò kĩ càng: - Cậu không được sử dụng phép thuật lung tung đó biết không? nếu có gì không biết thì cứ nhìn mọi người xung quanh mà học hỏi, nơi này sẽ loạn cả lên khi cậu dùng phép thuật đấy! - Tôi biết rồi!- cậu mĩm cười. - Chúc cậu có một ngày làm việc đầu tiên may mắn nhé! - Cảm ơn anh! Dứt lời cậu từng bước đi vào trong, đến khi cậu rẽ sang một hướng khác của quán ăn thì anh mới bỏ đi, có lẽ đây sẽ là ngày khó quên nhất trong cuộc đời cậu, đơn giản vì cậu sẽ làm việc-như bao người khác, điều mà cậu chưa từng nghĩ đến khi đặt chân vào thế giới loài người đầy sự ghanh đua này, mọi sự bất ngờ dường như liên tiếp đổ dồn về cậu, đầu tiên là việc khách gọi món ăn, tiếp theo đó lại là việc cậu không biết bất cứ món ăn nào cả…nhưng do vẻ bên ngoài quá hoàn hảo nên cậu cũng chẳng khó khăn gì đối với những việc đó vì cậu luôn được mọi người giúp đở tận tình, đặc biệt là những cô gái…đẹp cũng có cái lợi đấy chứ! Tuy làm việc mệt nhọc nhưng đó chưa là gì đối với nổi nhớ bên trong cậu, hình bóng, gương mặt và cả giọng nói của anh cứ vươn vấn trong đầu, lúc này cậu muốn gặp lại anh hơn bao giờ hết, nhưng nghe theo lời anh dặn, cậu đã cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình mà không sử dụng đến phép thuật, đơn giản vì gặp lại anh không phải là chuyện khó, chỉ trong nháy mắt cậu có thể xuất hiện trước mặt anh rồi kia mà. Giờ đây cậu chỉ mong sao thời gian trôi qua thật nhanh để cậu có thể gặp lại một người, người quan trọng nhất đối với cậu. - Này! cậu làm gì mà cứ thẩn thờ ra vậy? có thấy khách vào không? Gọng nói cộc cằn của người quản lí làm cho hình bóng của anh chợt tan biến trong đầu cậu, trở về với thực tại, cậu phải tiếp tục công việc của mình rồi…
|