Anh Yêu Em... Cửu Vĩ Bạch Hồ
|
|
Cuối cùng thì một ngày làm việc vất vả cũng kết thúc, hôm nay cậu đã được học thêm rất nhiều điều mới và cậu tin chắc rằng vẫn còn rất rất nhiều điều mới lạ khác nữa đang chờ đợi cậu đón nhận, mọi người đã ra về gần hết nhưng cậu vẫn đợi anh ở trước quán ăn và dõi về một phía xa…đến lúc này cậu mới nhận ra là thời gian đang trở nên dài vô hạn, cậu thấy nó trôi qua thật chậm chạp, có lẽ nổi nhớ nhung đã làm cho cậu có nhiều sự thay đổi. Nhưng rồi cũng đến lúc “chàng hoàng tử” xuất hiện, nhưng anh lại đi bộ, cậu nhanh chóng chạy đến và hỏi: - Anh làm việc mệt không? xe anh đâu rồi? sao lại đi bộ vậy? - Ơ…cậu hỏi cứ như điều tra ấy!- anh ngạc nhiên. - Tôi…tôi không có ý đó…tôi…tôi chỉ…( cậu ấp úng. - Tôi đùa thôi! xe tôi thằng Lâm chạy về rồi! đi bộ thư giản một tí cũng khỏe mà! Còn cậu thì sao? ngày làm việc đầu tiên thế nào? - Ưm…Tuy hơi mệt nhưng tôi cảm thấy rất vui! - Sao lại vui?- anh gượng hỏi. Cậu đứng dậy và cùng anh bước ra về, đi song song cùng anh cậu khẻ nói: - Vui vì đây là lần đầu tiên tôi làm việc như thế này, cái cảm giác được mọi người quan tâm, giúp đở thật tuyệt! đó là thứ cảm giác mà tôi đã mất đi suốt mấy trăm năm qua! - Vậy là tôi đã nghĩ quá xa rồi!- anh cười cho qua chuyện. - Không biết khi nhận được tháng lương đầu tiên tôi sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ! - Cậu sẽ cảm thấy rất vui, với bao công sức bỏ ra cậu mới nhận được số tiền đó nên cậu sẽ rất quý trọng chúng! đó cũng chính là giá trị đích thực của đồng tiền! - Mặc dù không muốn nói nhưng tôi thật sự rất hồi hộp chờ đợi đến ngày đó! hihi! - Nếu muốn đến ngày đó cậu chỉ cần chăm chỉ làm việc là được! Thời gian lại thắm thoát trôi qua, nó như một cơn gió lùa vào từng chiếc lá vậy…nó làm chiếc lá ấy rung động rồi lại vụt đi như chưa từng có bất kì một vật cản nào…ngày qua ngày…cậu càng cư xử giống một con người hơn, từ cách ăn nói cho đến những hành động và việc làm hằng ngày…về tất cả mọi thứ. Nói đúng hơn, hôm nay chính là ngày cậu nhận được tháng lương đầu tiên của mình, cậu vui vẻ nhận lấy và ra về… - Sao rồi? cậu nhận tiền lương rồi đúng không? - Đúng vậy, anh nhìn này! Cậu vơ xấp tiền chỉ vỏn vẹn vài tờ trên tay mà mĩm cười, một nụ cười không hề giả tạo…thấy cậu vui vẻ như vậy làm anh cũng vui lây…anh tiếp lời: - Những gì tôi đã nói có đúng không? về giá trị của số tiền trên tay cậu! - Kiếm tiền quả là một việc không hề dể dàng, nhưng nhờ việc này tôi đã hiều được một phần nào sự cực khổ của anh! - Thế có muốn thưởng gì cho tôi không nào? - Thế anh muốn thế nào? - Tùy cậu thôi! - Phở nhé! - Ơ…lại phở à? - Anh không thích sao? - Không…đây là món quà của cậu mà, sao tôi lại không thích chứ! Sau ngày hôm đó, cậu và anh lại tiếp tục với công việc của mình, sau khi anh hết hợp đồng với công ty anh cũng chuyển đến làm cùng cậu, trong một buổi tối, trong khi cả 2 đang lầm lũi ra về, bất chợt cậu dừng lại, cậu nói: - Anh Khôi! - Hả?- anh xoay lại nhìn cậu bằng cặp mắt ngơ ngác. - Tôi nhớ lại mình có tí việc cần phải giải quyết, anh cứ về trước đi, sau khi xong tôi sẽ về sau! - Việc gì thế? - À…tôi định mua ít đồ thôi! anh cứ về trước đi! - Ừm! cậu mua nhanh rồi về nhé! cũng trể lắm rồi!- anh đồng ý và bỏ đi. Anh vừa quay lưng bước đi được một đoạn, cậu cũng đi theo hướng ngược lại, một ánh sáng lóe lên, cơ thể cậu hóa thành một làn khói trắng rồi tan biến trong không khí, anh xoay người lại chẳng thấy cậu đâu, anh lẩm bẩm: - Chẳng lẽ việc đó quan trọng lắm sao…sao cậu ta lại sử dụng đến phép thuật chứ! thôi kệ vậy! dù gì cũng khá trể rồi, chắc không còn ai đủ xui xẻo để gặp được cậu ta đâu! Anh chẳng biết nói gì hơn ngoài việc lắc đầu và ra về, trong một góc khuất khác…giữa cái bóng tối ở góc vắng của thành phố lúc về đêm, một làn khói trắng xuất hiện, chúng hòa nhập với nhau và cậu đã đến, vừa đặt chân xuống nền đất, cậu nói: - Người tìm con có việc gì sao? - Cậu đâu cần phải trốn tránh cậu ta, việc cậu là hồ ly cậu ta cũng đã biết rồi kia mà! - Con nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh ấy không biết được sự hiện diện của người…con xin lỗi! - Không sao…tôi nghĩ sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ biết thôi! - Và lí do người đến đây… - Cậu không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai sao? Cậu vừa quay lại đã gặp ông lão râu tóc bạc phơ, vẫn trang phục ấy…vẫn gương mặt phúc hậu ấy, và cả cây gậy tre già đã xỉn màu ấy…cậu trả lời: - Con không thể, quả cầu ma thuật đã mất rồi nên con không thể biết được chuyện gì nữa! - Thảo nào cậu lại thản nhiên đến vậy! đúng là ý trời! - Ý người là sao? - Thiên cơ bất khả lộ cậu bé à! vẫn còn rất nhiều thứ cậu không thể biết được! - Nhưng mà… - Tôi chỉ đến đây để nói cho cậu biết bấy nhiêu thôi, nhưng dù có chuyện gì đi nữa tôi cũng muốn khuyên cậu đừng nên dùng đến bất cứ một chiếc đuôi nào của mình, cho dù có chuyện gì xảy ra! - Con không hiểu ý người! - Sau cùng thì cậu cũng sẽ hiểu thôi! tôi không thể nói gì thêm được…tôi hi vọng lần sau gặp lại trên người cậu vẫn còn 8 chiếc đuôi ấy, và cũng có thể là 9 chiếc, có lẽ lúc đó cậu sẽ thật sự trở thành một con người như cậu hằng mong ước! - Con không nghĩ như vậy! Nếu như lấy chiếc đuôi kia lại thì Tuấn Khôi sẽ chết, nếu anh ấy không còn, con sống còn có ý nghĩa gì chứ! nếu đã vậy…con thà sống mãi trong hình hài này! - Thế cậu ta có yêu cậu không? hay chỉ xem cậu như một đứa em trai! - Con mặc kệ! con sẽ chấp nhận mọi thứ, chỉ cần được ở cạnh Tuấn Khôi là được! - Tình cảm của con người…đó là con dao 2 lưỡi…một ngày nào đó không xa, cậu sẽ hiểu được những gì tôi nói! Vừa dứt lời, cơ thể ông mờ dần, mờ dần và tạo thành một làn khói và bay theo làn gió nhè nhẹ của buổi tối thành thị…cậu vẫn đứng đó nhìn về phía xa xâm, nơi bầu trời u tối đang ngự trị, cậu không ngừng suy nghĩ về những gì vị tiên nhân đã nói, nhưng cậu còn biết làm gì ngoài việc chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra. Cuộc sống dường như là bình yên của anh và cậu chẳng được bao lâu thì mọi rắc rối lại ùa đến. - Anh nói sao? Anh định đến tìm dì của anh sao? Anh say rồi đó! Nghĩ ngơi tí đi!- cậu đở anh từ nền đất lên chiếc đệm. - Tôi không say! Tôi... phải lấy lại tất cả những gì thuộc về mình!- giọng anh nhè say. - Nhưng chuyện đó sẽ không dể dàng đâu! - Tôi mặc kệ! Tôi còn có cậu giúp đở kia mà! Cậu có thể sử dụng được phép thuật nên chuyện đó sẽ không thành vấn đề!- anh đứng dậy nói. - Có chuyện gì xảy ra với anh sao? - Không có gì! Tôi đã quá chán ghét cái cảnh nghèo túng này rồi! Tôi phải trở nên giàu có, vì không có tiền...tôi không thể nào giữ được tình yêu cho mình! - Rõ ràng đã có ai kích động đến anh! Anh hoàn toàn thay đổi rồi!- cậu nhìn anh đầy thất vọng. - Hư...thay dổi sao? Không...tôi hoàn toàn không thay đổi! Tôi chỉ sống thật với bản thân mình thôi! Trước đây...tôi đi đến đâu mọi người đều tôn trọng, kiên dè...còn bây giờ thì sao? Họ xem tôi chẳng khác nào một con chó...rốt cuộc thì tôi tồn tại để làm cái quái gì! Vừa nói dứt lời anh đã nhận được một cái tát đau điếng, anh trợn mắt nhìn cậu ngạc nhiên, cậu nhau mày nhìn anh với đôi mắt đằn đằn sát khí...cậu nói: - Hoàng Tuấn Khôi! Anh nghe cho kĩ đây! Trước đây anh đã từng nói với tôi tiền bạc không quan trọng, mà thứ quan trọng nhất chính là niềm vui trong cuộc sống...giờ đây anh lại nói như vậy! Chẳng lẽ những gì trước đây anh nói đều là những lời dối trá! - Cậu thì có thể hiểu được gì! Cậu đừng quên cậu chính là hồ ly tinh! Một con cửu vĩ hồ không hơn không kém!- anh quát. - Sau cùng anh đã nói ra điều mà anh ấp ủ bấy lâu nay, cho dù tôi đã làm theo những lời anh nói, thậm chí tôi còn bỏ qua hết tất cả mọi thứ để hòa nhập vào cuộc sống của anh... Cậu cuối mặt, tay nắm chặt lại như kiềm chế một cảm xúc đau buồn bên trong mình...cậu nói bằng giọng vô cùng buồn bả: - Tôi hi sinh những điều đó để làm gì? Tôi chỉ mong sao anh có thể xem tôi là con người, chẳng lẽ như vậy quá đáng lắm sao? Đến lúc này tôi mới nhận ra...đối với anh, tôi chỉ là một con cửu vĩ hồ không hơn không kém...có lẽ tôi đã quá hi vọng rồi...nếu anh đã muốn như vậy, tôi sẽ lấy lại hết tất cả những gì thuộc về anh. Dứt lời cậu lập tức hóa thành một làn khói trắng và tan biến mất trong không khí, anh vẫn dõi theo được một lúc mới ngồi uỵch lên chiếc đệm, anh cuối mặt, 2 tay đan chặt vào nhau...lúc này đây anh cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, tài sản của cha mẹ không thể tự lấy lại bằng chính khả năng của mình, người yêu thì không thể giữ được...còn gì tồi tệ hơn điều đó nữa kia chứ... Ở phía trước căn nhà rộng lớn, sang trọng...dưới ánh sáng le lói của ánh trăng xuyên qua từng khe hở của những tán cây to, làn khói trắng ấy lại hiện lên, cậu đứng đó và nhìn vào trong... - Đúng là nơi này rồi! Dứt lời cậu một mạch bước vào trong, cơ thể cậu phát ra một thứ ánh sáng màu tím, cậu thản nhiên đi xuyên qua cánh cửa như không có bất kì một vật cản nào, cậu bước đến đâu, không khí xung quanh liền trở nên lạnh lẽo, những giọt sương nhỏ li ti cũng dần bị đông cứng, chẳng mấy chốc những cây cối xung quanh sân đã phủ một màu trắng xóa, và đó chỉ mới là điểm bắt đầu...vào nhà, cậu đã gặp một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, trên bàn là vô số những xấp tiền dày cộm, cậu lên tiếng phá tan sự im lặng: - Bà chính là dì của Tuấn Khôi! Vừa nghe tiếng cậu bà đã giật thót người, "mắt chữ a mồm chữ o" chẳng nói được lời nào...cậu tiếp lời: - Có phải mọi thứ ở nơi này đều thuộc về anh ấy không? - Mày...mày là ai? Sao kại vào nhà tao...chẳng lẽ mày định... Mụ nhìn cậu bằng cặp mắt lo sợ, còn tay thì gôm hết số tiền đó lại và ôm vào người. Cậu nở một nụ cười lạnh tanh và nói: - Những đồng tiền đó thực chất không thuộc về bà! Và tôi chẳng có hứng thú với những thứ đó! - Thế mày muốn gì?- giọng mụ đanh đá. - Rất đơn giản, căn nhà này cần về đúng với chủ nhân của nó! - Mày tưởng mày là ai! Nếu mày không rời khỏi đây tao sẽ báo cảnh sát! - Được thôi! Bà cứ làm những gì mình muốn! - Được! Mày chờ đấy! Mụ trợn mắt và đưa tay đến chiếc điện thoại di động đặt trên bàn,bất ngờ chiếc điện thoại rạn nứt rồi vở thành từng mảnh vụng làm mụ hét toán lên vì bất ngờ... - Bà đừng ép tôi phải ra tay! Ngày hôm nay chỉ mới là lời cảnh báo! Nếu còn cố chấp, tôi sẽ giết chết bà!
|
Cậu trợn mắt nhìn mụ, chỉ trong vài giây, những bình cổ được trưng bày ở phía sau mụ không xa vở tung tóe...lúc này đây mụ chỉ còn lại chưa đến nữa mạng vì sợ, cậu nói: - 3 ngày sau, tôi sẽ lại đến đây...hoặc là bà trả căn nhà và toàn bộ tài sản này về cho chủ nhân của nó, hoặc là bà sẽ chết thật khó coi, như những gì bà vừa mới thấy! Mụ run bần bật lên và nhìn theo cơ thể cậu đang hóa thành một làn khói và bay ra khỏi căn nhà, cái không khí lạnh lẽo vẫn còn vươn vấn làm mụ phải rợn gáy. Đây sẽ là đêm khó quên nhất đối với mụ - người đàn bà thâm độc. Đến khi cậu trở về đến nhà trọ, anh đã gục ngủ trên chiếc đệm trong phòng của mình, cậu cũng trở về phòng và chìm vào giấc ngủ, cậu chỉ mong sao cho thời gian trôi qua thật nhanh, để cậu nhanh chóng lấy lại căn nhà và toàn bộ tài sản đáng ra thuộc về anh, nhưng có một điều cậu không ngờ là anh lại thay đổi nhanh đến vậy, có lẽ là do một nguyên nhân nào đó mà cậu chưa biết đến, cũng có thể là anh lại một lần nữa vấp ngã trong tình yêu...đó có lẽ là điều có khả năng lớn nhất làm cho anh ra nông nổi như thế này. - Thứ đang quấy phá bà không phải là hồn ma hay yêu quỷ! Đó là một con cửu vĩ hồ, phép thuật của nó rất cao! Những thứ bùa chú bình thường không thể ngăn cản nó được! - Thầy có cách nào giúp con không? Con không thể mất hết tất cả vào tay nó được!- mụ run sợ. - Cách thì tôi đã có nhưng tôi khuyên bà đừng sử dụng, cửu vĩ hồ là linh thú của trời đất, hơn nữa nó lại có đến 9 mạng sống! - Thầy cứ nói, cho dù như thế nào con cũng sẽ làm để giữ được cái tài sản này! Xin thầy giúp cho!- mụ cuối đầu van xin. - Con cửu vĩ hồ này chỉ còn lại 8 chiếc đuôi, chiếc còn lại đang nằm trong vết sẹo trên bàn tay phải của đứa cháu trai của bà, chỉ cần dùng thứ này đâm thật mạnh vào đó, yêu lực của con cửu vĩ sẽ giảm đi, sau đó dùng sợi dây này trói chặt tay chân của nó lại và mang đến đây, tôi sẽ giải quyết chuyện còn lại! Dứt lời người đàn ông mặt mày bậm trợn, đầy hình xâm đưa cho mụ một thanh kiếm nhỏ có hình dáng vô cùng lạ lùng và một sợi dây màu đỏ, hắn tiếp lời: - Hãy suy nghĩ cho thật kĩ trước khi làm việc này, vì đó là chuyện trái với luân thường đạo lý, sát sinh cửu vĩ hồ sẽ tạo nghiệp, sẽ không có cách nào để hóa giải, bà sẽ chịu cảnh đọa đày đến hết kiếp này...và cả những kiếp sau! Nghe lời khuyên răng của hắn, mụ rất lo, cầm trên tay 2 vật đó mụ run run vì nghĩ đến cảnh đó, bước ra khỏi căn nhà lá u tối, lạnh lẽo, mụ lên xe và trở về nhà... Và rồi ngày thứ ba cũng đến, đã đến lúc cậu lấy lại tất cả thuộc về anh, nhưng nào ngờ khi tỉnh dậy cậu chẳng thấy anh đâu, không còn thời gian suy nghĩ đến mụ ta, cậu chạy đi khắp nơi để tìm anh...cho đến tối... Cảm nhận được sắp có điều gì bất ổn xảy ra, cậu tìm đủ mọi cách để tìm anh, và điểm cuối cùng lại là căn nhà rộng lớn ấy, cậu đứng trước căn nhà và khẻ nhắm mắt lại, được một lúc sau cậu mở trừng đôi mắt và giận dử bước vào trong. Khác với lần trước, cậu cứ thế mà bước đến, mọi thứ cản đường cậu đều bị phá tung, bước vào trong cậu đã bị một đám người mặc áo đen chặn lại, cậu nói với giọng lạnh lùng: - Biết điều thì mau tránh ra! Nếu không thì đừng trách! Tuy nghe cậu nói nhưng bọn chúng vẫn không hề để tâm tới, cậu chẳng nói gì hơn và tiếp tục bước vào, chúng cũng chạy đến và tấn công cậu, chỉ cần một cái phất tay, tất cả chúng đều bị một sức mạnh vô hình đẩy ra tứ phía, chỉ trong chốc lát, khu vực sân trước của căn nhà đã bị hủy hoại gần như là toàn bộ. Vào đến trong cậu càng giận dử hơn khi thấy anh đang nằm dưới nền gạch với tay, chân bị trói chặt bởi sợi dây thừng, trên cơ thể anh cũng đầy vết bầm tím do ẩu đả, ngồi trên ghế chính là người đàn bà thâm độc ấy, nhìn vào gương mặt đó, cậu giận dử, tay nắm chặt lại, cậu nói: - Mau thả Tuấn Khôi ra, hoặc là tôi sẽ giết chết bà! - Mày có thể làm gì...để tao xem mày giết tao như thế nào! Mụ vừa dứt lời, 2 tên kia đã túm cổ áo anh dậy, đặt tay anh lên bàn một tên giẫm vào đấy... - Aa....( Anh nhăn mặt vì đau, điều đó làm cho cậu càng lo hơn. Chưa kịp phản ứng gì, 1 trong 2 tên đó đã cầm một thanh kiếm nhỏ vô cùng lạ lùng hắn vơ lên và... - Dừng lại...( cậu hét lớn. Thanh kiếm ấy vừa chạm vào vết sẹo, cơ thể cậu dường như bất động, nhưng cảm giác đau đớn nhất lại chính là người sở hữu vết sẹo ấy... - Aaaaaaa!!!! Thanh kiếm đâm phộc vào tay, máu từ vết sẹo ấy văng ra khắp chiếc bàn, vết sẹo ấy bổng sáng rực lên làm nó vở vụng, anh đau đớn quằn quại, sau đó những hình ảnh trước mắt anh dần tối lại, sau cùng chỉ còn lại một màn đen...vết sẹo mất, chiếc đuôi mất, cũng đồng nghĩa mạng sống của anh cũng kết thúc. Cơ thể đó...nó dường như không thuộc về cậu nữa...cơ thể cậu yếu dần, yếu dần...cậu cảm thấy mình không còn một chút sức lực nào nữa, cậu ngã ụy xuống nền gạch dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình, cậu cố gắng tiến đến gần anh... - Tuấn Khôi...anh...anh không thể chết được...không thể... Tay cậu run run và đưa đến gần anh, bất ngờ tay cậu bị mụ giẫm lên, cậu trợn mắt nhìn vào gương mặt đang nở nụ cười nham hiểm đó. Mụ tiếp lời: - Mau lấy sợi dây này trói tay chân nó lại! - Nhưng còn...( vừa trói cậu lại xong, hắn chỉ tay vào anh và hỏi mụ ta. - Cứ đem tụi nó đến địa điểm này!- bà cười và đưa cho chúng một tờ giấy. Đôi mắt cậu vẫn mở và mặc kệ những gì đang xảy ra với mình, đơn giản vì lúc này đây cậu chẳng khác nào một cái xác không hồn, sau đó chúng nhanh chóng đặt cậu lên xe, chiếc xe cũng lăn bánh và dừng trước căn nhà lá ở khu vực ngoại ô...đặt cậu và anh nằm trước nhà, chúng ráo riếc bỏ chạy vì cảm giác rùng rợn ở nơi này. Vài phút sau, một người đàn ông với gương mặt đầy hình xâm bước ra, nhìn vào 2 người đang nằm dưới đất, hắn lắc đầu: - Bà ta sẽ phải hối hận vì chuyện này! Không ngờ vì tiền bạc mà bà ta không bỏ qua bất kì thủ đoạn nào...đúng là lòng dạ đàn bà! Một ngày nào đó không xa...quả báo sẽ đến, gieo nhân nào gặt quả nấy... Dứt lời hắn mang 2 người vào trong, đặt thi thể anh lên chiếc giừơng tre, đặt cậu nằm lên chiếc bàn có những biểu tượng vô cùng kì lạ, tháo sợi dây ra ông nói: - Cửu vĩ hồ ly...đáng lẽ ra ngươi không nên sống ở thế giới này! Hắn trói một tay cậu vào một góc, tay kia cũng chẳng khác gì...chỉ ít lâu sau tay chân cậu đều đã bị trói chặt...những nghi lễ đặt biệt cũng được bắt đầu, khi ngọn lửa vừa rực cháy lên xung quanh chiếc bàn thì cậu cũng tĩnh lại, cậu vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được, cậu lên tiếng: - Ông là ai? Sao lại trói tôi? - Sẽ không lâu đâu...ngươi sẽ được tự do...sẽ không đau đớn...ngươi sẽ trút bỏ được lớp vỏ bọc con người mà trở về với bộ dạng thật của mình, rừng sâu vốn là nơi sinh tồn của ngươi! - Mau thả tôi ra! Ông sẽ phải hối hận vì những việc ông đã làm...có phải ông đã giúp bà ta làm việc này? - Không sai, vào 2 ngày trước bà ấy đã đến tìm ta,đương nhiên ta đã đồng ý! - Thì ra là vậy... Cơ thể cậu bổng sáng rực lên một thứ ánh sáng màu tím, không khí xung quanh căn nhà trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, những ngọn lửa ấy cũng tắt hẳn, cơn lốc mạnh bạo từ đâu xuất hiện và phá tung mọi thứ, thấy vậy hắn nhanh chóng lấy một con dao đâm vào ngực trái cậu...cậu mở trừng đôi mắt sáng rực, đầy sát khí nhìn hắn...cậu vung tay làm đứt dây trói và đứng dậy, đưa tay, cậu giựt mạnh con dao ra, cậu tiến đến túm lấy cổ hắn mà đưa lên cao, trước khi chết hắn đã kịp tóm lấy viên đá trên chiếc vòng cổ của cậu và làm nó vở tung, cậu bóp mạnh vào cổ hắn và quăng ra khỏi căn nhà, cơn gió ấy cũng dần tan biến... Mặc kệ vết thương đang chảy máu, cậu tiến đến nơi anh đang nằm, đưa tay vuốt vào khuôn mặt anh, cậu nói: - Tuấn Khôi, anh không thể chết như vậy được...em không thể mất anh...em không thể... Lúc này đây lời vì tiên nhân ấy lại vang vọng trong đầu cậu "dù có chuyện gì đi nữa tôi cũng muốn khuyên cậu đừng nên dùng đến bất cứ một chiếc đuôi nào của mình, cho dù có chuyện gì xảy ra" nhưng cậu không thể mất anh...
|
- Nếu đã không có anh, em sống còn có ý nghĩa gì chứ...nếu đã vậy, em thà sống mãi với hình dạng này... Đối với anh, lúc này chỉ còn lại một bóng tối mờ ảo, đó chính là những gì anh còn có thể cảm nhận được, sự lạnh lẽo, đơn độc…những cảm giác sợ hãi lần lượt ùa đến làm anh phải khiếp sợ…cơ thể anh dường như đã không còn một chút nào gọi là sự sống, anh đã chết…cùng với vết sẹo ấy, mọi thứ đã chấm dứt…Bất chợt cái bóng tối ấy bị phá tan bởi một tia sáng nho nhỏ, đủ để soi rọi cả một con đường phía trước…ban đầu nó chỉ le lói, nhưng chỉ trong chốc lát nó đã sáng rực lên…và rồi một giọng nói lại vang lên: - Tuấn Khôi…Tuấn Khôi… Giọng nói ấy sao quá đổi thân quen, có phải chăng đó là thứ anh muốn nghe nhất vào lúc này, và có lẽ chủ nhân của nó đã đã đưa anh về từ cỏi chết… Đôi mắt đang nhắm nghiền ấy cũng dần dần mở ra, điều đầu tiên anh cảm nhận được chính là sự ấm áp ở đôi tay của mình, nhưng nó là gì? Vừa mở mắt ra, anh đã thấy cậu đang nắm chặt tay mình mà khóc, những giọt nước mắt đầu tiên trong suốt thời gian cậu mang hình dáng của một con người, anh nói với giọng yếu ớt: - Bạch…Bạch Thiên…cậu khóc sao? - Tuấn Khôi…anh tỉnh rồi…anh tỉnh rồi!!!- cậu mừng rở và nắm chặt lấy tay anh. - Chuyện…chuyện gì đã xảy ra vậy, nơi này…tôi đang ở đâu vậy? - Vết sẹo trên tay anh đã mất…anh đã chết, nên em đã… - Cậu đã cứu tôi sao? nhưng bằng cách nào? - Em…em đã dùng một chiếc đuôi của mình để cứu anh sống lại! Nghe cậu nói vậy, anh bật dậy và nói: - Cậu điên sao? sao lại vì tôi mà làm việc đó, nếu như vậy thì cậu sẽ không còn cơ hội để trở thành người! - Nếu không có anh bên cạnh, em trở thành người để làm gì nữa chứ! - Nhưng mà… Anh bổng ngưng bật lại vì nhìn vào vết thương không ngừng chảy máu trên ngực cậu, anh hốt hoảng: - Cậu bị thương rồi!!! - Em không sao…Em…em chỉ… Nói chưa hết câu, cậu đã ngã ụy xuống cạnh anh, bỏ qua hết tất cả những thắc mắc về những việc đã xảy ra, anh nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện…Mọi việc đến quá bất ngời đối với cậu, và cả anh…ngồi trước phòng cấp cứu anh hồi hộp không biết chuyện gì sẽ xảy ra, và rồi cũng đến lúc cánh cửa ấy mở ra, bác sĩ vừa ra khỏi căn phòng, anh đã chạy đến và hỏi: - Cậu ấy sao rồi bác sĩ ? - Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức! - Sao lại như vậy được, cậu ta không thể chết được! - Vì khi đưa đến đây cậu ta đã mất quá nhiều máu rồi, hơn nữa vết thương quá sâu, đã xuyên đến tim cho nên…( bác sĩ lắc đầu và bỏ đi. Nghe bác sĩ nói vậy, anh hụt hẩn quỳ xuống nền gạch vô giác của bệnh viện, đập tay xuống gạch anh tự nhủ: - Bạch Thiên, cậu không thể chết được! chẳng phải cậu đã nói là sẽ chiếm lấy trái tim tôi sao? sao cậu lại bỏ cuộc như vậy được! tại sao vì tôi cậu lại làm như vậy! thậm chí là hi sinh cả mạng sống của mình, tôi có đáng để cậu làm như vậy không? - Em bỏ cuộc khi nào? em sẽ không chết nếu không chiếm được tình cảm của anh! - Cậu…cậu còn sống sao? chẳng phải khi nãy bác sĩ đã nói… Anh ngước mặt lên nhà nhìn cậu, vẫn gương mặt hồng hào ấy, nhưng chiếc áo lắm lem vết máu vẫn còn trên người, nhưng vết thương đã hoàn toàn biến mất, anh ngạc nhiên, miệng lấp bấp nói: - Nhưng…nhưng rõ ràng cậu đã…và vết thương… - Em không sao! anh đừng quên em vẫn còn 8 chiếc đuôi, mỗi một chiếc lại là một mạng sống của em! giờ chúng ta trở về thôi! Cậu tiến đến đở anh dậy và cả 2 trở về nhà, mọi điều bất ngờ vẫn chưa dừng lại…cả 2 cùng nhau đi trên con đường vắng, nhưng khi mặt trăng vừa ló dạng sau khi bị che khuất bởi áng mây thì điều kì lạ lại một lần nữa xuất hiện. Khi ánh sáng ấy xuất hiện, cơ thể cậu bổng sáng rực lên, những chiếc đuôi trắng muốt cũng lần lượt xuất hiện, chỉ trong chốc lát cậu đã hóa thành một con hồ ly với bộ lông trắng như tuyết và đôi mắt màu tìm tuyệt đẹp, lúc này anh chẳng khác nào một pho tượng sáp, nhìn cậu anh chẳng còn biết làm gì hơn ngoài việc mở to đôi mắt mà nhìn con hồ ly trước mắt mình…được một lúc lâu anh mới kịp trấn an mình. - Chuyện…chuyện gì thế…sao…sao cậu lại… Con hồ ly ấy không hề trả lời mà chỉ nhìn anh bằng cặp mắt triều mến, nó tiến đến và nằm cạnh chân anh, tuy còn hơi bởi ngở nhưng anh vẫn ngồi xuống và vuốt nhẹ vào đầu nó…anh tiếp lời: - Tôi phải làm gì để giúp cậu đây? Đến lúc này anh mới ngạc nhiên vì con hồ ly ấy chỉ còn lại vỏn vẹn 6 chiếc đuôi, anh buồn bả bế nó lên và trở về phòng trọ, vừa đặt vào phòng, cơ thể nó lại sáng rực lên…nó đã trở thành một người con trai tuyệt đẹp, người vẫn luôn bên cạnh anh trong suốt thời gian qua, anh ngơ ngác hỏi: - Sao…sao lại như vậy? - Ý anh là sao? - Khi nãy cậu đã trở thành hình dáng của hồ ly, nhưng sao giờ lại… - Em không biết…có lẽ là do viên đã trên chiếc vòng cổ của em! - Sao lại do nó? - Trước đây, nhờ nó mà em có thể được như ngày hôm nay! nếu không có nó em không tài nào tồn tại đến thời điểm này! nhưng nó đã bị ông ta hủy rồi! có lẽ chính nó đã giúp cho em duy trì được hình dáng này! - Chẳng lẽ nếu không có nó cậu có thể biến thành hình dạng thật bất cứ lúc nào? - Em không biết! - Bạch Thiên… - Hở? - Có phải cậu chỉ còn lại 6 chiếc đuôi? - Anh đã biết rồi sao…em cũng không cần phải giấu anh nữa, anh còn nhớ vết thương đó không? em đã chết vì vết thương đó, và em đã hồi sinh lại…đương nhiên một chiếc đuôi của em cũng mất ngay sau đó, và chiếc còn lại là do em đã cứu sống anh từ cỏi chết! - Thế giờ cậu định làm gì? vết sẹo trên tay tôi không còn nữa, 2 chiếc đuôi ấy có thể lấy lại được không? - Không có cách nào để làm được điều đó cả! có lẽ giờ em sẽ sống đến khi chiếc đuôi cuối cùng biến mất! em nghĩ ngày đó sẽ không còn lâu nữa! - Sao cậu lại nói vậy?- anh lo sợ trước những gì cậu nói. - Vì khi mỗi chiếc đuôi mất đi, năng lực của em lại giảm đi rõ rệt…và đương nhiên em sẽ yếu dần đi, em sẽ không còn đủ khả năng để duy trì những chiếc đuôi ấy, chúng sẽ tự biến mất… - Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? - Sẽ không có cách nào khác cả! đến lúc này đây em chỉ mong có thể sống vui vẻ cùng anh đến hết quãng thời gian còn lại. đơn giản vì em không biết mình sẽ chết khi nào, em không mong anh có thể chấp nhận thứ tình cảm này, nhưng anh có thể xem em là một người em được không? - Đương nhiên là được rồi! tôi vẫn xem cậu là em trai đấy thôi! - Cảm ơn anh, như vậy là quá đủ rồi! cho dù có chết em sẽ không hối hận!- cậu mĩm cười. - Cậu sẽ không chết đâu, tôi chắc chắn sẽ có cách giúp cậu mà! - Em hiểu anh rất lo cho em, nhưng em rất rõ tình hình của mình! giờ cũng khá trể rồi, anh về nghỉ ngơi tí đi! ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục làm việc mà! - Vậy tôi về phòng nhé, cậu cũng nghĩ ngơi đi! Nghe theo lời cậu, anh rời khỏi căn phòng và trở về phòng mình, cậu vẫn dõi nhìn theo cánh cửa kia với đôi mắt u buồn, ánh đèn trong căn phòng ấy cũng chập tắt, cả 2 đều chìm vào giấc ngủ, sau những chuyện kinh khủng vừa xảy ra. Mặt trời lại một lần nữa nhô lên khỏi chân trời đen sẫm, mọi thứ lại trở về với vòng tuần hoàn hối hả của nó, anh và cậu cũng vậy. Một buổi sáng lại bắt đầu, một ngày mới lại đến, anh và cậu phải tiếp tục công việc của mình, việc mà 2 người vẫn làm trong suốt thời gian qua, nhưng có lẽ hôm nay sẽ có một chút thay đổi, cậu vừa bước ra khỏi căn phòng đã gặp anh ngồi đó, thấy cậu anh đứng dậy và hỏi: - Em dậy rồi à? ngủ ngon chứ? - H…hả???- cậu ngơ ngác trước sự thay đổi của anh, đó chính là cách xưng hô. - Em cần gì phải ngạc nhiên, chẳng phải hôm qua em đã nói muốn anh là anh trai của em sao? xưng hô vậy thì có gì là lạ chứ!- anh giải thích. - Em chỉ thấy hơi ngạc nhiên thôi! dù gì thì em cũng rất vui! - Chúng ta đi ăn gì đi, rồi hãy đến quán ăn! - Ưm! cũng được! Đối với cậu như thế là quá đủ, cho dù không trở thành con người thì đã sao? cậu vẫn được ở cạnh anh đấy thôi…nhưng lúc này điều làm cậu lo lắng nhất vẫn là thời gian…ngày qua ngày cậu cảm nhận được năng lực của mình đang yếu dần đi, nói đúng hơn cậu không hề sử dụng phép thuật trong suốt những ngày qua, cuộc sống của cậu ngày càng giống hơn với cuộc sống của một con người, đơn giản vì cậu không thể, cậu không thể tùy tiện sử dụng phép thuật như trong quá khứ nữa, sau ngày hôm đó năng lực của cậu đã giảm đi một cách rõ rệt, điều đó làm anh vô cùng lo lắng, nhưng cậu vẫn cố mĩm cười vui vẻ trước anh, cậu không hề muốn anh lo lắng vì cậu, cậu muốn anh sống thật vui vẻ, cậu muốn nhớ được những ngày tuyệ vời cùng với anh. Cậu chỉ cần vậy thôi. Ngày qua ngày, cậu cũng biết được nguyên nhân mình trở thành hình dạng của hồ ly tinh, đó chính là mặt trăng, ánh sáng của mặt trăng đã làm cậu trở về với hình dạng thật của mình-một con hồ ly, nhưng có một điều thay đổi là cậu chỉ còn lại 6 chiêc đuôi mà thôi. Và sự thay đổi đó dần trở nên quen thuộc đối với anh, hằng ngày sau khi làm việc xong 2 người đều cùng nhau trở về, khi ánh trăng vừa xuất hiện, cậu lại hóa thành hồ ly, anh cũng không lấy làm lạ mà vẫn cùng cậu đi song song trên con đường vắng, đôi khi anh còn bế lấy cậu và bước đi…những khi đó cậu cảm thấy rất hạnh phúc, cậu luôn im lặng và nằm trong vòng tay anh để cảm nhận được hơi ấm ấy…động vật là thứ không biết suy nghĩ sao? Sai…hoàn toàn sai! mọi sự sống đều có suy nghĩ của riêng nó, và cậu cũng vậy, tuy đã trở thành một con hồ ly nhưng cậu vẫn hiểu được những gì anh nói, nhưng có một điều là cậu không hề trả lời lại được, mặc dù cậu rất muốn điều đó, cậu không thể nói, đó là sự thật không thể chối từ! Trong một buổi tối, anh và cậu đang đi cùng nhau trên đoạn đường trở về phòng trọ, bất ngờ anh lại hỏi: - Sao hôm nay em lại không trở thành hồ ly nhỉ? - Nếu không có ánh trăng, em sẽ không trở thành hồ ly! - Thì ra là vậy! - Anh muốn em trở thành như vậy lắm à? - Sao lại nói vậy chứ! em ngốc quá! 2 người đang cười đùa vui vẻ thì một giọng nói vang lên từ phía sau: - Đúng là ý trời…
|
Vừa nghe, cậu lập tức quay về phía sau, đó chính là ông lão ấy, nói đúng hơn là vị tiên nhân của ngày nào…chẳng lạ gì khi ông lại xuất hiện vào lúc này… - Ai vậy?- anh tò mò hỏi. - Người là vị tiên nhân đã giúp em trong suốt thời gian qua! - Có lẽ cậu đã không nghe theo lời khuyên của tôi! - Con…con xin lỗi! con không thể để anh ấy chết trước mặt mình được! - Và cậu định làm gì trong tương lai? - Con không biết… - Ngày hôm nay, tôi đến đây để nói với cậu một điều… - Người cứ nói! - Cậu có thể sống mãi mãi cùng với 6 chiếc đuôi còn lại, chỉ cần theo tôi trở về nơi mà cậu từng tồn tại! hoặc là tiếp tục ở nơi này…và kết quả cuối cùng sẽ là cái chết! - Lúc này đây…đối với con cái chết không phải là đáng sợ nhất, mà thứ đó chính là việc con phải rời xa Tuấn Khôi! Con xin lỗi vì đã từ chối lòng tốt của người! nhưng con cam tâm tình nguyện ở lại nơi này! - Thật đáng khen! tình yêu đã làm cho cậu trở nên mạnh mẻ, ngay cả cái chết cậu cũng không hề lo sợ! - Nếu người thật sự là tiên, con xin người cho con biết bằng cách nào để giúp con tìm lại được những chiếc đuôi của Bạch Thiên?- anh lên tiếng sau nhiều phút im lặng. - Tìm lại sao? đó là điều không thể! một khi chiếc đuôi của hồ ly đã biến mất thì không thể nào tìm lại được, đó là quy luật của tự nhiên! - Chẳng lẽ cuối cùng Bạch Thiên phải… - Không sai! cái chết là điều không thể tránh khỏi! ngay cả khi cậu cố gắng thay đổi! đó là định mệnh của cậu ta! hồ ly và con người sẽ không bao giờ có kết quả! cuối cùng thì một trong 2 người phải ra đi! có một điều tôi vẫn không ngờ đến là Bạch Thiên lại hi sinh tất cả mọi thứ và mặc kệ kết quả ra sao để cứu mạng cậu trở về từ cỏi chết! Nghe ông lão nói vậy, cậu chỉ còn biết cuối đầu…ông lại tiếp lời: - Bạch Thiên! cậu không hề hối hận về những việc mình đã làm sao? - Không…con không hề hối hận!- cậu trả lời mà không cần suy nghĩ. - Giá trị của tình yêu…không phải ai cũng có thể hiểu được! một ngày nào đó, cậu sẽ hiểu được tại sao hôm nay cậu lại làm những điều đó! có lẽ tôi sẽ không giúp cậu được trong một quãng thời gian khá dài, đã đến lúc cậu cần phải hành động theo con tim của mình rồi! hãy cố gắng sống cho thật tốt! Cậu trai trẻ…( ông quay sang anh. cậu phải trân trọng những gì mình đang có, đừng để hối tiếc khi mất…lúc đó mọi thứ sẽ trở nên muộn màn! Cả 2 chưa kịp nói gì thêm thì ông lão đó đã biến mất, như lúc ông xuất hiện vậy… Từ khi "ông lão" ấy xuất hiện, bầu không khí giữa 2 người lại trùng xuống, cả 2 tiếp tục bước đi mà không nói một lời nào...tiếng bước chân chạm vào từng chiếc lá khô trên con đường hòa lẫn với tiếng côn trùng kêu vang làm anh cảm thấy thật khó chịu, anh đành mở lời: - Em không hối hận về quyết định của mình sao? Cậu ngước mặt lên nhìn vào bầu trời đêm không có sự xuất hiện của ánh trăng kia, chỉ có vài ngôi sao le lói ở phía xa xâm ấy, lúc này đây, từ ngày đáng sợ đó, cậu bắt đầu có cảm giác sợ hãi đối với ánh trăng, nó chẳng khác nào một lời nguyền...cậu nhẹ nhàng đáp "Không...hoàn toàn không!". Nghe cậu nói vậy làm anh không ngừng suy nghĩ, anh gượng hỏi: - Em yêu anh đến như vậy à? - Chẳng lẽ những gì em làm không thể chứng minh được điều đó? Vì anh, em có thể hi sinh cả mạng sống của mình, em không cần trở thành con người...em chỉ muốn được sống cùng anh như thế này mà thôi! Cho dù anh không yêu em, em vẫn bằng lòng...hằng ngày, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của anh cũng đủ làm cho em vui rồi! Đối với em...anh còn quan trọng hơn cả mạng sống này! - Anh xin lỗi...vì anh không thể chấp nhận tình cảm của em được... - Em hiểu mà...chỉ cần anh được hạnh phúc thôi! Em sẽ luôn ở bên anh! Mãi mãi vẫn như vậy! Đó cũng chính là câu nói thay cho lời kết thúc của cuộc nói chuyện, cả 2 tiếp tục bước đi giữa con đường không một bóng người... Mỗi một giờ trôi qua, một ngày kết thúc...cậu lại càng trân trọng thời gian hơn...đơn giản vì cậu không biết rằng mình có thể tồn tại đến lúc nào, và chỉ có một người làm cho cậu quên đi mọi buồn phiền, lo lắng...đó chính là anh-người quan trọng nhất đối với cậu, nhưng rồi cũng đến lúc anh tìm được tình yêu cho chính mình-một cô gái xinh đẹp. Tuy trước anh cậu tỏ ra vui vẻ, nhưng anh nào ngờ, trong một góc khuất, cậu đang lặng khẻ khóc...nhưng khóc lóc đâu giải quyết được vấn đề, từ lúc nào mà cậu trở nên yếu đuối như vậy? Câu trả lời là từ khi trái tim cậu xao động bởi người con trai mang tên Hoàng Tuấn Khôi... - Anh định đi đâu à? Hôm nay là ngày nghĩ mà! Cậu ngơ ngác khi anh bước ra khỏi căn phòng với trang phục tuy đơn giản, nhưng cũng đủ làm cho anh trở nên quyến rũ, anh cười và nói: - Anh có hẹn với Loan! Ngày hôm nay anh sẽ về khá trể đó, em không cần đợi anh đâu! Nhớ ngủ sớm nhé! Để lại một nụ cười, anh nổ máy và bỏ đi...để mặc cậu ở lại với gương mặt chứa đầy sự buồn bả. Lúc này cậu chẳng biết mình nên khóc hay cười, khóc vì đau buồn sao? Hay là khóc vì sự ngu ngốc của mình? Cười vì mừng cho anh đã tìm được người yêu sao? Mừng vì lại thấy được nụ cười trên khuôn mặt anh sao? Đến cả cậu cũng không biết mình nên làm những gì... Nhưng cuối cùng cậu cũng biết được bản thân mình nên làm gì, ngay vào lúc này...khi nó chưa vượt quá giới hạn của cậu. Đứng trước căn nhà rộng lớn, nơi mà cậu từng để mất anh...hít một hơi thật sâu cậu tiến thẳng vào trong, tưởng chừng như có thể dể dàng, nhưng lúc này, đi xuyên cánh cửa ấy là một điều không thể...đứng trước cánh cửa to đùng, cậu chạm tay vào nó, chỉ một cái đẩy nhẹ nó đã mở tung ra tạo nên tiếng động lớn đủ để những ai bên trong nghe thấy, cậu cứ thế mà bước vào trong, người đàn bà thâm độc ấy vẫn ngồi chểm trệ trên chiếc ghế mà hớp ngụm trà đang bốc khói thơm lừng, gặp cậu, mụ sợ hãi đến xanh mặt chẳng khác nào gặp ma, cậu nói: - Chắc bà ngạc nhiên lắm vì tôi còn mạng để đến đây nhỉ! Hôm nay chính là ngày bà phải trả giá cho những việc mà bà đã gây ra! Chỉ sau câu nói ấy, những điều kinh khủng nhất cũng lần lượt xảy ra, đúng như cậu nói, đã đến lúc người dì ác độc của anh phải bị báo ứng, mặc dù cậu rất muốn giết chết mụ ta, nhưng dù gì mụ cũng là dì anh, có lẽ sống như một kẻ điên là hình phạt nặng nhất đối với mụ. Cho dù trở nên điên dại nhưng người đàn bà tham lam đó vẫn không thể quên đi bản chất thật sự bên trong con người mình, "Tao sẽ là người giàu nhất, tao giàu rồi, tao giàu rồi...hahaha...không...không...mày đừng hòng lấy được căn nhà của tao...tụi mày đừng hòng lấy nó..." từ một người phụ nữ sang trọng mụ trở thành một kẻ nữa điên, nữa dại...hết cười khanh khách rồi lại hét lên một cách sợ hãi...thật đáng đời! Ít lâu sau đó mụ cũng chạy vụt ra ngoài... Sau khi xong mọi thứ, cậu lầm lũi trở về phòng trọ, mặc dù không có sự hiện diện của anh. Nhưng dù gì cậu cũng rất vui vì đã làm được một điều gì đó cho anh. Từ ngày hôm nay, anh sẽ không còn phải sống cực khổ nữa, vì cậu đã giành lại được hết tất cả những gì thuộc về anh. Ở một nơi khác, nơi tràng ngập tiếng cười của sự hạnh phúc, anh nghĩ rằng sau cùng mình cũng đã tìm được một nửa còn lại của mình, cảm giác hạnh phúc dường như đã mất đi từ lâu lại đột nhiên trở về, anh cảm thấy rất vui. - Loan...em vẫn yêu anh dù anh không giàu có như những người khác sao? - Tiền bạc đâu mua được hạnh phúc...em yêu anh vì anh là chính anh!- cô tựa đầu vào vai anh. - Anh không ngờ...cuối cùng anh đã gặp được em! - Em cũng vậy! Em nghĩ mình đã tìm ra người có thể đi cùng em đến hết cuộc đời rồi...người đó chính là anh! Hai bàn tay đan chặt vào nhau, 2 trái tim hòa vào một nhịp đập...nhưng anh có nào ngờ ở một nơi cách đó không xa, có một người luôn mong chờ gặp được anh. Kể từ khi cô gái tên Loan xuất hiện,cậu không còn nhận được sự quan tâm từ anh, điều đó làm cậu rất buồn, nhưng cậu còn biết làm gì hơn khi số phận đã an bày, cậu và anh sẽ không có kết quả gì, nhưng tại sao cậu vẫn cố hi vọng...vào một ngày nào đó không xa...tình cảm chân thành của cậu sẽ được đáp trả xứng đáng...đến một ngày, anh cũng nhận ra được sự u buồn hiện lên trên khuôn mặt cậu, trong lòng anh lại có một thứ cảm giác lạ lùng, thứ cảm giác mà anh chưa từng nhận ra... Và có lẽ đã đến lúc cậu nên cho anh biết rằng anh đã có thể trở về căn nhà của mình: - Tuấn Khôi! Em nghĩ mình không làm gì được cho anh cả...ngoài việc giúp anh lấy lại những gì mà đáng ra nó phải thuộc về anh! - Ý em là sao? - Em đã giúp anh lấy lại căn nhà! Anh có thể về đó bất cứ lúc nào! - Nhưng còn dì anh? - Anh quan tâm cho bà ta sao? - Dù sao thì bà vẫn là dì anh mà... - Bà ta chỉ trả giá cho những việc xấu mà mình đã gây ra thôi! Anh không cần phải lo!- cậu trấn an anh. - Anh không biết phải trả ơn em bằng cách nào cả...anh... - Nếu muốn trả ơn...anh chỉ cần hứa với em một điều! - Hứa sao? Hứa điều gì? - Anh phải sống thật tốt! Hãy tìm được hạnh phúc cho chính mình! Em nghĩ rằng rồi cũng đến lúc em phải chết, nên em... - Em sẽ không chết! - Trừ khi có kì tích xảy ra...nhưng chuyện đó là không thể! - Với 6 chiếc đuôi còn lại, em sẽ sống được bao lâu?- anh cuối mặt. - Em không biết... Mỗi lần anh hỏi vậy cậu luôn lờ đi, có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh không biết được điều đó... Cuối cùng anh cũng có thể trở về căn nhà của chính mình, nhưng không vì vậy mà anh quên đi những người bạn, đặc biệt là Lâm. - Giờ giàu có rồi, đừng quên thằng bạn nghèo như tao đó biết không? - Mày nói gì thế! Sao tao quên mày được chứ! Sau này gặp khó khăn cứ đến tìm tao! Bất cứ lúc nào tao cũng sẽ giúp đở mày! - Ừ! Chắc tao sẽ buồn lắm khi không có mày... - Thỉnh thoảng tao hẹn mày đi cafe, được chưa!- Anh vổ nhẹ vào vai Lâm. - Vậy thì được, mà mày còn định làm việc tiếp tục không? - Có lẽ tao sẽ nghĩ làm! - Thế mày định không làm gì luôn à? - Cũng không hẳn! Nhưng tao chưa có dự định gì cả! - Thế còn Bạch Thiên?- Lâm quay sang cậu hỏi. - Bạch Thiên sẽ về ở cùng tao! - Ơ...là sao?- Lâm ngạc nhiên. - Tao đã nhận Bạch Thiên làm em từ lâu rồi, cho nên... - À...tao hiểu rồi! Giờ tao đi làm, chào nhé! - Ừ, đi cẩn thận! ...
|
Chỉ sau ngày hôm đó, cuộc sống của anh đã hoàn toàn thay đổi, từ một chàng trai nghèo túng, suốt ngày chỉ biết làm việc để lo cho cái ăn, cái mặc...chỉ trong chớp mắt chàng trai của ngày nào đã trở thành một người giàu có. Anh đã có mọi thứ...mà đúng hơn tất cả chúng đáng lẽ ra là thuộc về anh. Giờ đây anh lại trở thành mục tiêu theo đuổi của các cô gái chỉ vì một lí do, đẹp trai, giàu có...2 điều tạo nên sự quyến rũ của đàn ông. Nhưng anh chẳng hề quan tâm đến điều đó, thứ anh quan tâm chính là cậu...mỗi một ngày trôi qua thì sức khỏe của cậu lại giảm đi, lúc này đây cậu chẳng khác nào một con người. Nếu là bình thường, chỉ trong chớp mắt cậu đã làm được hết tất cả mọi thứ, giờ đây thì sao? Khả năng, phép thuật của cậu dường như đã tan biến...trái lại, tình cảm của anh và Loan ngày càng tốt đẹp hơn, nhưng anh thấy rằng mình đã mất một thứ, có ai ngờ rằng đến phút cuối cùng anh lại nảy sinh tình cảm với cậu...nhưng còn Loan? Từ khi nào mà anh tự biến mình trở thành kẻ trung gian như vậy? Có lẽ tình cảm chân thành của cậu đã làm anh động lòng. - Loan à...anh nghĩ anh đã nhầm lẫn về vấn đề tình cảm của mình rồi! - Ý anh là sao? Em không hiểu! - Anh là...anh là...( anh ấp úng. - Anh là gì? - Anh là...anh là gay! - Anh...anh...anh vừa nói gì...không thể nào như vậy được...anh nói đùa có đúng không? - Không...những gì anh nói hoàn toàn là sự thật! Anh xin lỗi...anh... Một lần nữa anh lại nhận được một cái tát đau điếng từ Loan, nhưng anh vẫn mặc kệ, nước mắt cô cứ thế mà tuông trào, đây là lần đầu tiên anh tổn thương một cô gái, nhưng lúc này đây anh mới biết rõ mình cần gì...và ai mới chính là người anh yêu... - Bạch Thiên! hôm nay chúng ta đi dạo được không? - Nhưng đi đâu?- cậu hỏi. - Đến nơi rồi em sẽ biết! Cậu chỉ còn biết im lặng mà đi theo anh, chiếc xe cũng dần lăn bánh và dừng trước một bãi cỏ xanh mướt…bước xuống xe cậu nhìn anh bằng cặp mắt ngơ ngác, anh mĩm cười và nắm tay cậu bước đi, sự thay đổi này quá đột ngột, nhưng nguyên nhân là gì? có lẽ chỉ có mình anh mới có thể đưa ra câu trả lời, đi được một đoạn, anh ngồi xuống bãi cỏ và nhìn cậu triều mến, cậu ngượng nghịu quay sang một hướng khác để lờ đi ánh mắt mê hoặc ấy… - Em ngồi xuống đi chứ! Cậu hồi hộp nghe theo lời anh và ngồi xuống, nhưng cậu vẫn cố giữ khoảng cách giữa 2 người vì cậu biết rằng lúc này đây anh đã tìm được hạnh phúc của riêng mình…đối với cậu những gì còn sót lại chỉ là một người anh…cậu chẳng biết phải đối mặt với anh như thế nào nên đành nhìn về một hướng, bất chợt cậu cảm nhận tay mình có một cảm giác ấm áp đến lạ thường, cậu vừa nhìn xuống đã thấy tay anh đang nắm chặt lấy tay cậu, đến lúc này cậu mới nhận ra rằng im lặng không phải là cách giải quyết vấn đề, cậu lên tiếng: - Anh…Như vậy là…là sao? - Em không thích như vậy à? - Ý em không phải vậy…mà là… - Là gì? - Rõ ràng người anh yêu là Loan… - Nếu yêu nhau mà không được hạnh phúc, em có thể tiếp tục yêu được không? - Nhưng chẳng phải anh nói là 2 người rất hạnh phúc bên nhau sao? - Đúng vậy, anh đã từng nói vậy…nhưng mà Bạch Thiên à…không biết từ khi nào mà anh thật sự rối bời khi phải đối mặt với em, anh không ngờ rằng lại có một ngày con tim anh lại đập loạn nhịp lên khi ngồi cạnh em như thế này! Có lẽ…anh đã bị tình cảm của em chinh phục rồi! - Anh đừng đùa nữa chứ!- cậu gượng cười. - Anh đã đùa với em khi nào? em còn nhớ ngày anh bị cảm không? - 1 tuần trước sao? - Ừm! đúng vậy! anh đã thật sự bị em chinh phục kể từ ngày hôm đó! và anh nhận ra rằng em không còn sử dụng được phép thuật có đúng không? - Không…không phải…em…em chỉ… - Em còn định dấu anh đến khi nào nữa…rõ ràng là em không thể!- anh nắm chặt lấy tay cậu. - Em…em…( cậu cuối mặt. - Có phải trong suốt thời gian qua, em luôn cố gượng trước anh…sức khỏe của em đang giảm đi! tại sao em lại giấu anh điều đó? chẳng lẽ anh không xứng đáng để quan tâm cho em sao? Nghe từng lời từng chữ của anh, cậu không còn kiềm chế được những giọt nước mắt của mình, cậu khóc vì cảm động, vì anh đã chấp nhận tình cảm của mình…và khóc vì đã quá muộn…cậu hiểu tình trạng của mình hơn bất kì ai hết…cậu òa lên khóc như một đứa trẻ vừa rơi mất que kẹo của mình, cậu ôm chằm lấy anh mà khóc nức nở, cậu nói trong nước mắt: - Em…em xin lỗi…em chỉ không muốn anh lo…em không muốn giấu anh…em xin lỗi…huhu…. - Sao em lại ngốc như vậy! em có biết là anh rất lo cho em không?- anh ôm chặt lấy cậu và vổ về. - Em rất sợ…em sợ một ngày nào đó em sẽ phải rời xa anh…em rất sợ! huhu… - Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra! Em sẽ không chết…em sẽ không bao giờ rời xa anh! chẳng phải anh đã hứa với em là anh sẽ tìm được hạnh phúc sao? giờ anh đã tìm được rồi? vì vậy em không thể rời xa anh! - Tuấn Khôi…nếu sau này em không còn ở cạnh anh nữa…anh phải sống cho thật tốt có biết không! Nghe cậu nói vậy, anh lập tức đẩy cậu ra…đặt tay lên vai, nhìn vào đôi mắt đang ngấn lệ của cậu anh nói: - Bạch Thiên…em nghe đây! Em sẽ không đi đâu cả! anh không cho phép em rời xa anh! em đã vì anh mà hi sinh quá nhiều rồi! anh...anh không thể mất em được! Anh đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt vươn vấn trên má cậu, anh mĩm cười và tiếp lời: - Anh sẽ chiếm lấy em! không ai có thể cướp em từ anh! Đôi môi ấy…thật mềm mại…từng hơi thở của anh đang phả nhẹ vào gương mặt đang đỏ bừng của cậu, đôi môi anh đang dần chiếm lấy đôi môi trinh nguyên của cậu, từng cử động nhỏ của chiếc lưỡi anh lúc này cũng đủ làm cậu đê mê, cậu chỉ còn biết nhắm nghiền đôi mắt mà tận hưởng cảm giác ấy… Những gì đang xảy ra chẳng khác nào một giấc mơ, cậu không ngờ rằng đến một ngày anh lại chấp nhận tình cảm của cậu, đôi môi anh sao quá ngọt ngào…chiếc lưỡi anh chẳng khác nào một “kẻ sát nhân” đang dần chiếm lấy cậu…nhưng rồi cũng đến lúc cả 2 lấy lại sự sống cho chính mình… Cả 2 rời môi nhau, đến lúc này trong 2 người chẳng còn biết nói gì hơn, nói đúng hơn là cậu không còn biết nói như thế nào, mọi thứ đối với cậu còn rất bở ngở, tình yêu của anh đến quá đột ngột, cậu vẫn còn chưa tin đó là sự thật…anh nhìn vào gương mặt của cậu mà mĩm cười, anh choàng tay ôm lấy cậu, cả 2 cùng ngã lưng xuống đám cỏ xanh rì để cảm nhận từng cơn gió nhè nhẹ đang thổi nhẹ vào từng ngọn cỏ mỏng manh còn đọng lại những giọt sương trong suốt… Từng đám mây trắng muốt đang trôi nhẹ trên bầu trời xanh biếc, anh và cậu đang dần trở nên bất động trước sự rung chuyển chậm chạp của mọi thứ xung quanh…bất chợt anh lại lên tiếng và phá tan sự im lặng ấy: - Em còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không? - Em sẽ không thể quên ngày hôm đó! - Nếu hôm đó anh không uống say thì có sẽ ta sẽ không gặp được nhau nhỉ! - Em cũng nghĩ vậy! - Thế em muốn biết khi đó anh cảm thấy như thế nào không? - Ừm! - Anh cảm thấy em rất phiền phức, từ khi gặp em anh không ngừng gặp rắc rối…anh không biết từ khi nào mà anh lại cảm thấy thích em nữa! tuy không phải là tình cảm nhưng anh rất quý em! và giờ đây mọi thứ điều đã thay đổi, kể cả vị trí của em trong trái tim anh! - Nói với em…đây là sự thật đi! mọi thứ đến với em quá bất ngờ… - Đây là sự thật! và anh yêu em…anh mãi yêu em! - Không thay đổi… - Đúng vậy! mãi không thay đổi! - Chỉ như vậy thôi…nghe được câu nói này của anh em có chết cũng cam tâm!
|