Hạnh Phúc Ảo Tưởng
|
|
Hạnh Phúc Ảo Tưởng
Saylove Tình yêu đôi lúc chỉ như là một giấc mơ, có một số lại nằm ngoài tầm với...cũng chính vì thế nó đã trở nên Ảo Tưởng...một thứ không có thật trong suy nghĩ...
Tình vội vàng là tình vu vơ Tình thờ ơ là tình bất diệt...
|
Vì không có thời gian chỉnh sửa nên một số chi tiết ( từ ngữ, chính tả...) sẽ không phù hợp, mong các bạn thông cảm, mình mong các bạn sẽ góp ý về câu chuyện của mình nha! Cảm ơn mọi người...
Với học lực loại giỏi suốt nhiều năm liền và khả năng học siêu phàm, cậu – Nguyễn Hoàng Long đã khởi hành từ sớm để kịp thời lên thành phố để chờ đợi kì thi Đại học đang cận kề. Do gia đình không khá giả nên lộ phí của cậu chỉ vỏn vẹn 200 nghìn cùng với tờ giấy có ghi số điện thoại của người quen, ngồi trên xe cậu ôm chiếc ba lô và hi vọng rằng với số tiền ấy sẽ đủ cho cậu cầm cự cho đến khi kì thi được kết thúc… Tuy ở vùng quê hẻo lánh, nhưng cậu lại có được làn da trắng hồng khiến cho ai nhìn vào cũng phải ghanh tị, kể cả những cô gái trẻ đẹp…bỏ qua làn da để gợi nên vài nét về khuôn mặt điển trai ấy…với đôi mắt to và sâu thẵm cùng với dôi môi mềm mại, lúc nào cũng căng mọng tràn đầy sức sống…cậu luôn là điểm chú ý của tất cả mọi người…nhưng có một vấn đề cần đáng chú ý là giới tính của cậu…có ai lại ngờ rằng chàng trai có vẻ đẹp và cả thân hình rắn chắc kia lại là người có “thân nam, hồn nữ”. Chẳng nói đâu xa, cậu chính là gay…nhưng đến tận lúc này vẫn chưa ai hay biết về điều đó…và đương nhiên nó vẫn mãi là bí mật. Nhưng may mắn chẳng chào đón cậu, vì ngủ quên trên xe cho đến khi người phụ nữ réo gọi khi đến nơi cậu mới nhận ra rằng mình đã đánh rơi mất tờ giấy trên xe, lúc này cậu chỉ còn biết đứng đó dõi theo chiếc xe đang lăn bánh mang theo điểm nương tựa của cậu ở nơi đất khách này… Thế rồi cậu chẳng biết phải đi đâu ở 1 nơi xa lạ đối với mình, với 200 nghìn trong túi cậu phải làm gì? cậu lang thang trong thành phố và bụng cậu thì lại đói meo, cậu đến chổ gần đó mua 1 ổ bánh mì và tìm nơi để giải quyết. Đang ngồi ăn trong công viện cậu gặp lại 1 người khá quen thuộc, chẳng ai khác là Hàn người bạn thân ở trung học phổ thông của cậu. - Ê!! Hàn!- cậu mừng rở khi gặp Hàn. - Ủa! Long! lên hồi nào vậy? sao ngồi ở đây? Cả 2 cùng ngồi tâm sự và cậu kể cho Hàn nghe về những gì đã xảy ra, cậu đang rất lo lắng vì chưa đầy 1 tuần nữa là cậu phải lao đầu vào thi và nếu không có chổ ở thì làm sao? - Hay là ông về ở cùng với tôi đi! tôi đang ở nhà trọ nè! tôi thuê 2 tuần lận. - Có làm phiền ông không?- cậu lo lắng. Hàn cốc đầu cậu 1 phát rõ đau, Hàn lại nói - Bạn bè với nhau mà ông nói vậy à! - Được rồi! vậy cảm ơn ông nhé! nếu không có ông chắc tôi lang thang trên này luôn quá! - Vậy thì được! giờ tôi đang đi chợ nè! đi với tôi đi rồi về nấu cơm ăn! - Uhm!!- cậu tươi cười vì việc chổ ở xem như được giải quyết. Cậu theo Hàn đi chợ và về khu nhà trọ, nơi này khá yên tĩnh và thuận lợi cho việc học của cậu. Vừa vào bên trong cậu đã tái mặt vì cảnh bừa bộn trong căn nhà này. - Trời! vậy mà ông ở được à! - Chứ tôi có thời gian đâu mà dọn dẹp, học bài còn không đủ mà!- Hàn than vãng. - Đúng thật là….!- cậu bó tay với thằng bạn của mình. Tuy nói vậy chứ cậu lại loay hoay dọn dẹp căn phòng cho ngay ngắn lại đôi chút. Hiện giờ căn phòng trọ của Hàn đã ngăn nắp hơn từ khi cậu đến. Ăn trưa xong cậu cùng Hàn lăn ra ngủ, khi thức dậy cậu không thấy Hàn đâu nên đành lấy bài ra học. Khoảng vài tiếng sau thì Hàn về và tay cầm theo 1 xấp hồ sơ. - Gì vậy Hàn?- cậu tò mò. - Tài liệu để học ấy mà! mà ông biết địa điểm thi chưa? - Trường đại học kinh tế thành phố HCM! - Uhm! để mai tôi dẫn ông đến đó nộp hồ sơ. - Ok! Cả 2 cùng nhau tâm sự 1 hồi lâu thì trời cũng đã tối nên cả 2 cùng chuẩn bị bữa ăn tối. Ăn xong cả 2 cùng dọn dẹp và lăn ra ngủ. Sáng hôm sau cậu thức khá sớm để ôn lại bài và đợi Hàn dẫn đên địa điểm thi. Sau 1 ngày vất vả cuối cùng cậu cũng lo xong mọi chuyện chỉ cần đợi đến ngày thi là được.Đã 7h tối rồi ngồi trong nhà cũng chán cậu ra ngoài dạo 1 lát. Cậu lang thang đến công viên gần khu nhà trọ và đi dạo xung quanh. Bất ngờ, cách chổ cậu đứng không xa, tại chiếc ghế đá có 1 người thanh niên khoảng 30 tuổi- theo cậu đoán. đang ngồi trên đó và dưới chân anh là vô số những lon bia đã cạn. Dường như anh ta rất buồn, anh ngã xuống đất làm cậu hốt hoảng chạy lại đở anh. - Này! anh kia ! tỉnh lại đi! này! này!- cậu lay anh. -… anh vẫn im lặng không một câu trả lời. - Nhà anh ở đâu tôi đón xe đưa về cho?- cứ như cậu nói 1 mình vậy bởi vì anh vẫn nằm đó. Cậu đành dìu anh đến vòi phung nước gần đó và rữa mặt lại để cho anh tỉnh. Hiện giờ cậu đang ngồi cạnh anh vì sợ lát nữa anh “ngủm” nữa thì khổ. - Tại…ức…tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ…ức….- giọng anh lè nhè say. Bất chợt anh lên tiếng làm cậu ngơ ngác chẳng biết nói gì hơn ngoài việc im lặng… - Tiền tài, danh vọng..ức…xe cộ, nhà cửa…ức…mọi thứ…tôi không thiếu…ức…nhưng tại sao?- giọng anh như đang trách móc ai đó nhưng người nghe lại chính là cậu. - Anh say rồi đó!- cậu lên tiếng. - Tôi không say…ức… - Còn nhớ địa chỉ nhà không? tôi đón xe đưa anh về! - Tôi..ức…không cần…ức… - Mặc kệ anh!- cậu vội đứng dậy. Nhưng cánh tay đã bị anh nắm chặc, anh kéo mạnh cậu xuống làm cho mặt anh và cậu áp sát vào nhau, cậu có thể cảm nhận được từng hơi thở nóng hỏi xen lẫn mùi bia của anh. Cậu cố đẩy ra nhưng với sức của cậu thì hoàn toàn không thể vì anh ta quá khỏe. Từ từ anh đặt môi anh lên môi cậu và hôn. Quá bất ngờ cậu đẩy mạnh làm cả 2 văng xa ra. - Này! anh làm gì vậy hã!- cậu tức tối, nụ hôn đầu đời của mình đã bị 1 anh cướp mất. - Anh yêu em thật mà! ức…đừng bỏ anh chứ! - Anh say thật rồi đó, đứng vậy tôi đón xe đưa anh về! Không cần anh trả lời ngay lập tức cậu nắm lấy tay anh và dìu anh vào taxi, nhưng địa chỉ làm sao cậu biết chứ, cậu móc trong túi anh ra 1 chiếc ví, thật may trong đó có địa chỉ nhà anh, Phạm Minh Đằng, cái tên khá lạ - theo cậu, giám đốc công ty cơ đấy, không ngờ 1 người thành đạt như anh lại thê thảm như vậy. Nhưng không quan tâm mấy chuyện đó cậu dìu anh vào xe sau khi tài xế vừa mở cửa, cậu đưa cho tài xế địa chỉ nhà anh và sau đó chiếc xe chạy đi. Cậu lũi bước về nhà và suy nghỉ rất nhiều, cảm giác khi nãy rất lạ, không ngờ nụ hôn đó lại ngọt ngào như thế, anh ta hôn giỏi thật- cậu cười tủm tỉm. - Ông mới đi đâu về vậy?- Hàn hỏi khi thấy cậu vừa bước vào nhà. - Ở nhà chán quá nên đi dạo tí ấy mà! - Uhm! - Nhưng xui thật!- cậu than vãng. - Xui!- Hàn mắt tròn xoe nhìn cậu. - Thì nãy đi dạo gặp ngay tên say, phải làm từ thiện mà đón xe đưa hắn về nhà và…- cậu định nói là hắn hôn nhưng lại thôi, nói ra ngại chết. - Và gì?- Hàn tò mò. - À…không có gì! Cả 2 trò chuyện 1 hồi lâu và sau đó ánh đèn trong phòng trọ của 2 cậu phụp tắt. Cả 2 đi vào giấc ngủ. Và rồi, ngày thi cũng đến cậu phải đến nơi địa điểm thi, mọi thứ nơi này rất xa lạ đối với cậu. Nhưng điểm thi vẫn là quan trọng nhất, cậu đến khá sớm nên vẫn chưa bắt đầu thi, hôm nay là môn toán và lý- 2 môn không khó đối với cậu., cậu tìm đến 1 chiếc ghế và ôn lại bài. - Cho mình ngồi chung với được không?- giọng nam. Ngước lên cậu bất ngờ vì người con trai đó, khuôn mặt rất đẹp và hình như anh ta lớn tuổi hơn cậu, cậu như say đắm trước khuôn mặt đó mà quên cả mời anh ta ngồi. - Sao nhìn mình ghê vậy!- anh ta thắc mắc làm cho cậu lúng túng. - Ơ…mời bạn…!- cậu lúng túng. - Bạn tên gì vậy?- anh ta hỏi khi vừa ngồi xuống cạnh cậu. - Mình tên Long 18 tuổi, còn bạn? - Mình tên Tân, 19 tuổi. -… -… Cả 2 nói chuyện vui vẻ với nhau đến khi thông báo tập trung. Sau khi làm xong môn thứ 2 cậu lũi thủi về nhà, hôm nay đề không khó nên cậu làm xong khá sớm. khi về đến khu nhà trọ thấy Hàn vẫn chưa về nên cậu đành mở cửa nhà. Nằm đợi 1 hồi lâu thì cánh cửa mở ra, chẳng ai khác đó là Hàn trông vẻ mặt Hàn hơi buồn, cậu lo lắng : - Ê! sao trông ông buồn vậy? có chuyện gì à? - Không có gì? tại cái đề hơi khó! mà chắc cũng tàm tạm, ông thì sao? - Cũng được! còn ngày mai nữa là xong rồi! - Uhm!
|
Tâm sự 1 hồi lâu thì phải lo cho cái bụng chứ! cậu cùng Hàn ra chợ mua 1 số món về để ăn, xong Hàn lăn ra ngủ, còn cậu thì xem lại bài để chuẩn bị cho bữa thi cuối cùng, tức là ngày mai. Đến chiều cậu lại đi dạo ở công viên hôm trước, cậu rất mong có thể gặp lại người đó. Từ sau tối hôm đó cậu không thể nào quên được hình bóng người thanh niên say xĩn rồi té xuống đất và điều đặc biệt là nụ hôn của anh ta. Nhưng tìm mãi không thấy cậu đành lặng lẽ bước về theo đó cậu cũng nghĩ rằng đây là lần đầu tiên cậu hành động như thế. Sáng hôm sau cậu dậy khá sớm để đến trường thi, vì tối qua thức khuya học bài nên hôm nay trông cậu khá bơ phờ. Mặc dù 2 môn hôm qua cậu đạt kết quả khá tốt nhưng cũng không thể xem nhẹ môn này được- tính cậu là thế, không xem thường bất cứ thứ gì mặc dù những chi tiết rất nhỏ.. - Chào Long!- là Tân, người cậu quen hôm qua. - Chào Tân!- cậu vui vẻ chào. - Sao hôm nay trông Long bơ phờ vậy?- Vừa bắt gặp điều bất ổn, Tân đã lên tiếng hỏi: - Ừm! hôm qua mình ngủ trể để xử mấy đóng này ấy mà!- cậu vừa nói vừa chỉ tay vào sấp hồ sơ môn hóa đang cầm. - Hihi! Long siêng năng ghê!- Tân khen ngợi. - Siêng vậy mới có việc làm để lo cho gia đình chứ! - … - … Cuối cùng cũng bắt đầu thi, do đề không khó lắm nên cậu thong thả làm bài, nộp bài xong cậu bước về nhà để đợi Hàn về chào tạm biệt. Chẳng lâu sau thì Hàn cũng về, cậu gặp Hàn khá tươi tắn nên đoán được năm ba phần. - Chắc làm tốt lắm mới vui vậy há!- cậu trêu. - Đương nhiên! kết quả tôi kỳ này chắc không tệ! hihi- Hàn hí hửng. - uhm! mà chiều nay tôi phải về rồi! chứ ở đây làm phiền ông quá! - có gì đâu mà phiền! bạn bè với nhau ông nói vậy tôi giận đó nhé! - Uhm! xin lỗi! hihi Cả 2 cùng nói chuyện và Hàn giúp cậu dọn đồ về quê. Vì số tiền hôm trước cha cậu đưa cho đã hết nên cậu đành mượn tạm của Hàn tiền xe về quê và sau này lên sẽ trả. Ngồi trên xe cậu thấy rất thoải mái, về đến nhà cậu không tránh khỏi những câu hỏi của cha. - Sao cha điện hỏi chú tư nhưng chú ấy nói mày không có lại nhà chú ở? -…- cậu đành kể lại mọi chuyện cho cha. - thì ra là vậy, sao mày không điện về nhà hỏi cha? - Thì con gặp được Hàn! mừng quá nên quên báo cho cha hay! - Mày đúng là…! mà mày về chừng nào lên đó tiếp!- cha cậu đổi chủ đề. - Dạ chắc tháng sau! - Để tao điện cho chú tư mày tìm cho mày 1 chổ chứ như vậy hoài chắc tiêu mất!- cha cậu lo lắng. - Khoang cha, hay là con ở chung với Hàn được không, ở chung rồi chia tiền nhà luôn, ở đó cũng yên tĩnh lắm! - Được không đó con!- mẹ cậu từ trong bếp ra. - Được mà mẹ! với lại ở đó cũng gần trường nữa, khỏi cần mua xe!- cậu cố gắng thuyết phục cha và mẹ. - Thôi cũng được! tuần sau cha đi với mày xem như thế nào, nếu được thì tao cho ở. - Dạ! cảm ơn cha!- cậu mừng húm. Và tháng sau đó cậu cùng cha đến khu nhà trọ của Hàn, cha cậu cũng đồng ý để cậu ở lại cùng Hàn và nói mỗi tháng sẽ gửi tiền lên cho cậu. nhưng không vì vậy mà cậu không làm gì, chiều hôm đó cậu cùng Hàn tìm việc làm thêm. Vất vả đến tối mới tìm được đó là 1 quán cafe sang trọng- được nhận vì nhan sắc của cậu đã bị con gái của chủ quán để ý. và nhờ đó Hàn cũng có cơ hội vào làm- vì Hàn không muốn mình quá nhờ vả vào gia đình.. Do học vào buổi sáng nên cậu làm việc vào buổi tối, còn Hàn thì làm buổi sáng. Như thế rất thuận lợi vì cả 2 đều thời gian trông nôm chổ ở. Ngày hôm sau là buổi học đầu tiên của cậu, sau một ngày học mệt mỏi cậu lại đến nơi làm việc, việc làm của cậu là phục vụ cafe. Tuy ban đầu còn lúng túng và hay nhằm lẫn nhưng ít lâu sau cậu đã quen dần với công việc, sau khi hết giờ làm- cậu làm từ 5 giờ đến 11 giờ. cậu nhanh chóng trở về khu nhà trọ. Trên đường về nhà cậu bắt gặp 1 hình bóng quen thuộc, chẳng phải là anh ta sao chứ!, hình như anh đang đi cùng ai đó, 1 người phụ nữ rất đẹp, mái tóc dài đến lưng, đôi môi đỏ mọng,…- theo những gì cậu thấy.. Hình như 2 người đang cải nhau chuyện gì đó, cậu càng thấy tò mò hơn. Ban đầu cậu định về nhưng đôi chân và lí trí lại không cho phép, cậu tiến lại gốc cây to cách đó không xa để nghe họ nói: - Tôi không yêu anh! sao anh cứ bám theo tôi mãi thế!- cô gái mắng. - Tại sao em lại nói vậy? lúc trước em đã nói mình rất yêu anh mà! - Đúng! nhưng là lúc trước! bây giờ tôi không yêu anh! - Lí do là gì? - Vì anh rất hoàn hảo! nếu vậy thì các cô gái khác sẽ đeo đuổi anh, anh cũng có thể đổi ý và đuổi tôi đi bất cứ lúc nào! Vì vậy xin anh đừng bám theo tôi nữa.- cô ta dứt khoát. - Em…!!- anh tức tối, nhìn theo cô gái đang bước đi. Sau khi cô ta khuất bóng anh cứ đứng đó, anh đang rất thất vọng, anh có địa vị, tài sản, kể cả vẻ bên ngoài,…anh không thiếu bất cứ thứ gì, tình cảm Đúng! đó là thứ anh thiếu. Anh vẫn đứng đó, trời thì đang lạnh dần, cậu đành liều đến gần anh. - Sao anh đứng đây 1 mình vậy?- câu hỏi của cậu làm cậu cảm thấy mình thật ngốc vì đã biết được lí do, nhưng chả lẽ nói với anh rằng cậu đã nghe lén cuộc nói chuyện. - Tôi không sao? mà cậu là ai?- anh thắc mắc. - Anh không nhớ tôi à?- cậu đang cố gắng xem anh có nhớ mình là ai không. - À! thì ra là cậu nhóc hôm trước đưa tôi về đây mà!- anh hớn hở khi nhơ ra cậu. - Say mà nhớ kĩ quá há!- cậu trêu anh và quên đi mục đích của mình là gì. - Mà cậu gặp tôi có chuyện gì không? - Không có gì! tại thấy anh đứng đây nên tôi quan tâm vậy thôi! - Hôm trước nếu có làm quá thì đừng giận nhé!- anh năn nĩ. - Về chuyện gì?- cậu cố tỏ ra ngây thơ. - Thì…thì…- anh ấp úng và mặt anh lúc này đã đỏ ửng lên rồi. - Đừng bận tâm! tôi không để trong lòng đâu! - Uhm! - Thôi trể rồi tôi về nhé!- cậu chào tạm biệt. - Để tôi đưa cậu về! - Vậy phiền anh quá , nhà tôi gần đây thôi! - Không có gì! hôm trước không có cậu thì hôm nay tôi đâu đứng ở đây để nói chuyện với cậu.- anh nói vậy làm cậu nhớ lại ngày hôm đó trời khá lạnh, nếu anh nằm ở đó đến sáng thì không xong. - Vậy cũng được!- cậu đành đồng ý chứ thật ra nhà cậu còn cách đó 2 con đường. Cậu theo anh lên xe, chiếc xe của anh rất sang trọng. điều đó cũng khẳng định rằng anh không phải người tầm thường. trên đường về cậu và anh tâm sự khá nhiều điều : - Cậu đang là sinh viên à! - Uhm! tôi học đại học kinh tế! còn anh? - Cũng khá đấy nhỉ! tôi thì làm giám đốc công ty. - Anh giỏi quá !- cậu khen thật lòng. - Nhưng như vậy chẳng là gì với cô ấy!- anh thốt lời sau vài phút im lặng. - Có phải là cô gái lúc nãy? - Cậu đã thấy à?- anh ngạc nhiên khi nghe cậu nói. -- biết mình đã quá lời nên cậu bắt đầu lúng túng. À không! tôi chỉ vô tình thấy thôi! - Không sao! cô ấy tên Thủy, người yêu của tôi, nhưng giờ đây thì không phải rồi! - …- cậu im lặng. - cậu còn nhớ hôm tôi uống say chứ! - Đương nhiên! làm sao tôi quên được! - Ngày hôm đó cũng chính là ngày tôi cầu hôn cô ấy!- giọng anh buồn dần. - - Cô ấy đã từ chối tôi, chỉ vì 1 lí do đơn giản- anh thở dài. chắc cậu cũng biết đó là gì! - uhm!- cậu khẻ gật đầu, vì anh quá hoàn hảo sao chứ , lí do quá lãng xẹt. Sau đó cả 2 im lặng đến khi chiếc xe dừng trước khu nhà trọ, cậu chào tạm biệt anh sau đó đi vào nhà, anh vẫn ở đó và nhìn theo bóng dáng cậu nhóc đang lũi thủi đi về nhà. Anh khẻ mĩm cười rồi chạy xe đi. Chiếc xe dần dần khuất bóng theo cái lạnh buổi tối tại thành phố. Trong suốt thời gian học ở thành phố cậu quen được 1 người bạn khá thân thiết và điều đặc biệt là cậu ta giống như cậu. Dạo này cậu và anh rất hay gặp nhau vào những lúc cậu về, nói chuyện với anh cậu cảm thấy rất ấm áp, và mỗi khi gặp anh tim cậu đập loạn hơn bình thường và cậu cũng nhận ra điều đó.
|
- Này! có nghe giảng không đó!- Vinh- bạn cậu mới quen. khều vào tay cậu làm cậu trờ về thực tại. - Ơ…thì nghe đi lát nói lại cho tôi nghe! - Đang nhớ ai à?- Vinh trêu cậu. - Có ai đâu mà nhớ! ông chắc có rồi! - Ế như nhau thôi mà! hihi, hình như thằng phía dưới đang nhìn ông á! - Ai?- cậu tò mò. - Quay xuống xem đi, thằng mặc áo xanh dương đó. Cậu nghe theo Vinh quay xuống thì bắt gặp tên đó đang nhìn mình chầm chầm, mặt hắn trông gian lắm. cậu rùng mình. - Làm gì mà nhìn tôi ghê vậy trời!- cậu rung sợ. - Hình như hắn chấm ông rồi! hắn biến thái lắm đó, mình nghe mấy đứa kia nói vậy á! - Thôi đừng nói nữa! nghe ghê quá à! Cậu cùng Vinh tâm sự một hồi lâu thì tiếng chuông hết giờ cũng reo lên. Cậu theo đám đông ra ngoài và hắn cứ cố ý chạm vào cậu, Vinh cũng nhận ra điều đó và cậu xen vào 2 người để “giải cứu” cho cậu. Sau khi ra khỏi lớp cậu nhanh chóng kéo tay Vinh chạy ra tận cỗng trường. - Phù! mệt quá!- cậu thở hỗn hễn. - Làm gì mà kéo tôi chạy ghê quá vậy!- Vinh trách mốc. - Biết hồi này hắn làm gì tôi không? - Làm gì? - Nó bóp tôi đó! hứ! đúng là biến thái.- cậu bực mình. - Ha ha- Vinh cười nức nẻ. - Vui lắm hay sao mà cười hoài vậy!- cậu quát. - Theo tôi nghỉ ông nên nghĩ cách tránh xa hắn đi!- Vinh nghiêm túc. - Uhm! Sau đó cả 2 về nhà, vừa bước vào nhà cậu thở phào nhẹ nhỏm, đang uống vội ngụm nước thì có 1 cánh tay từ phía sau vỗ vào vai làm cậu sặc nước. - Ặc…x….- cậu ho sặc sụa. - Hay quá há! về nhà đi qua mặt tôi mà không chào tiếng nào luôn hé!- Hàn lên tiếng. - Ơ…đừng trẻ con như vậy chứ! thì cho tôi xin lỗi đi! tại thoát được tên ôn thần kia mừng quá hết biết gì lun rồi! - ÔN THẦN!!!- Hàn ngạc nhiên. - Thì cái tên biến thái trong lớp tôi chứ gì!- cậu thản nhiên. - Uhm! Nữa có gì phải nói cho tôi biết với đó nha. Ở đây không phải ở quê đâu. - Tôi có còn nhỏ nữa đâu mà ông lo! - Đúng rồi! lớn quá rồi mà!- Hàn trêu cậu. - Sao chưa đi học nữa! ở đây chọc tôi hoài nha!- cậu hờn dỗi. - Uhm! đi liền nè!- Hàn nói xong xách cặp ra cửa. Đi làm vui vẻ nhé!- giọng hàn từ ngoài vọng vào. - Cảm ơn! chạy xe cẫn thận đó! Thế rồi căn nhà chỉ còn mình cậu, cậu lật đật dọn dẹp lại sau đó lăn ra ngủ ngon lành, vài tiếng sau cậu thức giấc sau khi nghe tiếng đồng hồ báo thức reo. Như thường lệ cậu chuẩn bị thức ăn và đi làm. Do đi bộ nên cậu phải đi khá sớm để kịp đến nơi làm việc. Hôm nay quán khá vắng nên cậu khá rãnh rỗi. Đang ngồi trong quầy cậu bắt gặp 1 bóng dáng khá quen thuộc, chẳng ai khác đó chính là anh. Cậu mừng rở, tay cầm tờ menu ra bàn của anh mới vừa ngồi. - Anh dùng gì ạ! - Ủa ! cậu cũng làm ở đây à!- anh ngạc nhiên khi thấy cậu. - Uhm! tôi làm được khoảng 3 tháng rồi- cậu trả lời. - Cho tôi 1 cafe đen, không đường- anh nhìn vào menu và gọi nước. - Dạ! có ngay Cậu vào trong và không lâu sau mang ra cho anh 1 ly cafe như anh gọi, vừa đặt lên bàn cậu định trở vào nhưng anh ngăn lại : - Cậu nói chuyện với tôi 1 chút được chứ? - Nhưng tôi đang trong giờ làm việc!- cậu từ chối. - Giờ quán đang vắng khách mà! với lại tôi có quen với chủ quán! - Được thôi!- cậu đành đồng ý. Ngồi im lặng nhìn nhau 1 lát anh lên tiếng phá tan sự im lặng : - Cậu làm ở đây tiền lương ổn chứ? - Uhm! cũng đủ để trang trải cho việc học và chổ ở. - Cậu không định đổi việc làm à? - Có việc làm là may rồi chứ còn đổi gì nữa anh!- cậu than vãn. - Nếu tôi mời cậu về làm ở chổ tôi?- anh thẳng thừng. - Nhưng tôi chỉ mới là sinh viên năm nhất! - Vậy cậu có thể suy nghĩ lại! - …. - …. Cả 2 cùng nhau tâm sự một hồi lâu và quán cũng dần dần đông khách dần nên cậu phải ngưng nói chuyện và ra làm việc. Sau khi xong việc cậu trở về nhà và suy nghĩ rất nhiều điều mà anh vừa nói nhưng nghĩ lại khả năng của mình nên cậu đành thôi, cậu lên giường và ngủ thiếp đi sau 1 ngày mệt mỏi. Sáng hôm sau khi đến trường cậu đã kể lại mọi chuyện cho Vinh nghe, Vinh khá ngạc nhiên : - Công ty cơ á! ông có phước quá nha! - Nhưng nghĩ lại khả năng của mình! đành thôi vậy! - Mà sao ông quen được anh ta vậy? - Chuyện là như vầy…- cậu kể lại cho Vinh nghe mọi chuyện kể cả được anh hôn và việc cậu không ngừng nhớ đến anh. - Oái! vậy là ông yêu anh ta rồi còn gì! - Tôi cũng không biết, nhưng nếu yêu thì chỉ yêu đơn phương chứ làm gì được, người ta thì giàu có còn tôi thì…- cậu thở dài. - Tình yêu đâu phân biệt giàu nghèo chứ! ăn thua ở chổ anh ta có yêu cậu hay không thôi.- Vinh bắt đầu huyên thuyên về tình yêu. - Thôi đành chịu vậy! tôi không muốn mang tiếng là lợi dụng. Đang tám thì Vinh ngưng bật và nhướng mắt về phía trước cửa. Cậu nhìn theo thì ra là hắn, tên biến thái đó. Vừa đi ngang cậu hắn lại tặng cho cậu 1 ánh mắt cùng với cái liếm môi nham nhở làm cậu rùng mình. - Hắn tởm quá!- Vinh lên tiếng sau khi hắn về chổ ngồi. - Sao mà tôi sợ hắn quá! Vào giờ học mà 2 cậu cứ huyên thuyên tìm cách để tránh xa hắn. Mặc kệ ông thầy ở trên giảng 2 cậu vẫn sôi nỗi. Nhưng đến lúc ra về vẫn chưa tìm được cách. Nhớ lại việc hôm trước cậu cùng Vinh cố đi thật nhanh và chen vào đám đông chạy ra ngoài. - Đúng là ôn thần mà!- cậu thở phào nhẹ nhõm. - Tài hoa bạc mệnh mà! haha- Vinh cười trêu cậu. - … - … 2 cậu vừa đi vừa nói chuyện với nhau, từ đằng sau 1 giọng nói vang lên làm cậu khẻ rùng mình. - Này! 2 em đi đâu mà nhanh thế! - Ơ…sao giờ?- cậu khẻ nói nhỏ vào tai Vinh. - Liều chứ sao!- Vinh trả lời. Cả 2 xoay người lại thì thấy hắn cùng với 3 tên khác, mặt 4 đứa đứa nào cũng nham nhở. Cậu lúng túng không biết phải làm như thế nào! - Đẹp quá đại ca!- thằng tóc đỏ lên tiếng. - …- cậu sửng sờ trước câu nói của thằng tóc đỏ. - Em nào của đại ca vậy?- thằng đầu đinh liếm môi. - Em bên trái!- hắn lên tiếng và chỉ tay về phía cậu. - Mấy…mấy người muốn gì hã?- cậu quát. - Muốn em thôi mà!- hắn tiếng lại gần cậu và đưa tay lên vuốt nhẹ vào má cậu. - Tránh ra!- cậu hất tay hắn ra. - Mày muốn chết à!- thằng tóc vàng lên tiếng, giọng đầy hăm dọa. - Khoang!- hắn hét lên sau khi tên tóc vàng vơ tay định đánh cậu. - Tụi mình về!- cậu nói 1 câu chắc nịt và kéo tay Vinh đi về. - Đại ca!- thằng tóc vàng cùng thằng đầu đinh lên tiếng. - Không sao! cứ để cho cậu ta đi!- hắn khẻ mĩm cười nhưng đằng sau nụ cười đó là cả một âm mưu to lớn. Cậu cùng Vinh ra về, từ nãy đến giờ Vinh không ngừng run sợ đến lúc này mới có thể mở lời: - Ông làm như vậy sao hắn bỏ qua được đây! - Không sao! Chắc hắn không làm gì được mình đâu!- cậu trấn an Vinh và cũng như trấn an mình. Cậu về đến nhà thì Hàn đã đi học từ lúc nào, vì hôm nay cậu gặp phải tên ôn thần đó nên về khá trể. Cậu ngán ngẫm khi nghĩ đến cảnh lúc nãy, cậu không ăn nỗi 1 hạt cơm nên đành đi ngủ 1 giấc cho quên đi mọi chuyện. Chiều sau khi thức dậy, như thường lệ cậu lật đật chuẩn bị thức ăn và đi đến nơi làm việc. Hôm nay quán đông khách nên cậu làm việc khá nhiều nên người cậu mỏi nhừ. Sau khi hết giờ làm cậu lầm lũi về. - Này! về nhà hã em yêu! ha ha- cậu nghe 1 giọng nói khá quen thuộc. - Mấy…mấy…người định muốn gì đây?- cậu hoảng hốt khi gặp lại 4 tên ôn thần đó. - Bọn anh chỉ định chiều em tí thôi mà! ha ha- tên tóc vàng lên tiếng làm cậu điếng người. Cậu định chạy đi nhưng tay cậu đã bị tên đầu đinh nắm chặt và kéo lại, hắn đẩy cậu té xuống bụi cỏ gần đó. Nơi này rất vắng nên cậu chỉ còn biết giảy giụa để thoát thân nhưng hoàn toàn vô vọng, tên này quá mạnh. Tên tóc vàng và tên tóc đỏ đang mò mẫm cơ thể cậu, hắn vẫn đứng đó mà nhìn. Cậu đang rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm, tay cậu dần được nới lõng ra, cậu với tay tát mạnh vào mặt tên đầu đinh. Chát…t..t…- cậu tát vào mặt tên đầu đinh phát ra 1 tiếng rõ ràng. - Mày dám!- tên đầu đinh nhăn mặt tát vào mặt cậu làm cậu đau điếng. Nút áo của cậu đang dần dần được cởi ra, và rồi chiếc áo đã rời khỏi cậu, chiếc quần dài trên người cậu cũng đang được nới lõng và rồi trên người cậu chỉ còn mỗi chiếc quần lót nhỏ nhắn để lộ cặp đùi trắng nõn. - Đùi em này đẹp quá đại ca!- tên tóc vàng ra vẽ thèm thuồng. Trong khi đó tên đầu đinh vẫn nắm lấy 2 tay cậu và hắn đã cởi áo ra rồi để lộ cả bộ ngực rắn chắc và từng múi bụng. 2 tên kia cũng đang cởi từng món trên người xuống, cậu đang rất lo sợ. - Buông ra…buông ra….- cậu hét toáng lên. - Im đi cưng! tụi anh chiều! ha ha- tên đầu đinh cuối nhẹ xuống hôn vào má cậu và nói. - Khốn..nạ…ư…ư….- cậu chưa kịp nói hết câu môi cậu đã bị môi tên đầu đinh khóa lại. - Của đại ca mà mày cũng dám hôn à!- thằng tóc đỏ bây giờ mới lên tiếng. - Tụi bây cứ tự nhiên! tao xử lần cuối cũng được!- hắn lên tiếng.
|
Hắn vừa nói xong, 3 tên còn lại như là thú hoang lâu ngày chưa được ăn nên cứ hôn và mò mẫm khắp người làm cậu khó chịu. và cậu cũng đã nhận ra những thay đổi bên trong của mình- chắc cái này khỏi nói cũng hiểu rồi hén.. Thằng tóc vàng cũng nhận ra được điều đó và nhanh chóng cởi nốt luôn mãnh vãi cuối cùng trên người cậu xuống. cả 3 đứa không khỏi ngạc nhiên vì của cậu quá đẹp và “hoành tráng”. - Chài! của nó đẹp quá đại ca!- thằng đầu đinh ghanh tị. - Đại ca biết chọn người quá! ha ha- thằng tóc vàng cười khoái chí. Cậu nhăn mặt khi phần đó của cậu có cảm giác âm ấm, cảm giác đó làm câu khoang khoái nhưng không kém phần sợ hải. Lúc này của cậu đang nằm trong miệng của tên tóc đỏ. - Thằng này ham hố quá mậy! ha ha- thằng đầu đinh khêu khích thằng tóc đỏ. - Tao còn ham mà! huống chi là nó!- thằng tóc vàng tiếp lời. Mặc kệ lời của 2 thằng kia thằng tóc đỏ cứ hì hục mà tiếp tục công việc của mình. Chẳng lâu sau hắn ngưng bật vì có cảm giác như có gì đó trào ra từ cậu. Miệng hắn rời của cậu, hắn cười thỏa mãn : - Ha ha! giờ đến tụi anh nhé em! -- chưa kịp trả lời thì cậu cảm thấy có vật gì đó rất lớn đang được đưa vào người cậu. A…A….a….- cậu đau đớn) Tay cậu bấu chặc vào đám cỏ, nước mắt cậu đã chảy xuống từ khóe mắt, cảm giác đau đớn dần lớn lên khi thằng tóc đỏ bắt đầu nhịp nhẹ, sau đó là như vũ bão. Sau khi thỏa mãn thì đến lướt thằng đầu đinh, sau cùng là thằng tóc vàng, hắn vẫn đứng đó và dường như muốn xác nhận điều gì đó, mặc dù hắn đang rất cố kiềm chế bản thân. Chúng xem cậu như là đồ chơi không hơn không kém, cả 3 thằng đều đã thấm mệt, còn cậu vẫn nằm đó không thể cử động nổi dù chỉ 1 ngón tay, cậu đã quá mệt mỏi, chân tay rã rời. - Sao rồi! đại ca không định xử nó à?- thằng tóc đỏ hỏi hắn trong khi mặc lại đồ. - Tụi bây xong rồi cứ về trước, còn lại để tao lo!- hắn nói mà vẻ mặt không chút cảm xúc. - Dạ! đại ca vui vẻ nhé! ha ha! về tụi bây- thằng tóc đỏ chào hắn xong ngoắc 2 thằng kia về. Sau khi bọn kia về chỉ còn lại mình hắn và cậu, hắn lặng lẽ tiến lại gần cậu, hắn ngồi xuống cạnh cậu, mặt hắn áp sát vào mặt cậu, cậu xoay mặt về phía khác. Hắn vuốt nhẹ vào má cậu : - Đến lượt anh chiều em nhé!- hắn khẻ nói nhỏ vào tai cậu, vẫn giọng nói đó nhưng lần này có vẻ ngọt ngào hơn thường lệ. Hắn bắt đầu hôn vào mặt vào, lần xuống cổ, hắn cắn nhé vào cổ làm cậu nhăn mặt vì đau. Hắn nắm lấy tóc cậu đưa mặt cậu áp sát vào của hắn, mùi đàn ông xộc lên mũi làm cậu khó chịu. hắn nắm chặt và kéo lên làm cậu hét lên vì đau. - Á….ư..ư….- hắn đưa cậu nhỏ vào trong miệng cậu làm cậu khó thở. - Miệng em tuyệt thật! haha!- hắn cười nham nhở. Tức tối cậu cắn hắn 1 cái làm hắn đau điếng, rút ra khỏi miệng cậu hắn quát - Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à! được lắm!- hắn nhăn mặt. Sau đó hắn bế xốc cậu lên và nhét vào, thế rồi của hắn nằm trong cậu, do lúc nãy mới bị 3 đứa kia nên tới hắn vào 1 cách dể dàng hơn. Lúc này hắn đang ở dưới cậu, hắn bắt đầu xốc nhẹ làm hắn vào ra liên tục. Được 1 lúc sau hắn cho cậu nằm xuống và hắn bắt đầu đưa đẩy, cậu cắn răng chịu đựng vì của hắn đồ sộ hơn 3 tên hồi nãy rất nhiều. Hắn càng ngày càng đẩy mạnh hơn làm cậu đau điếng người. - Á…á….a….- cậu hét lớn. Hắn vẫn như vậy và cứ ra vào liên tục, sau 1 lúc hắn căng người và réo lên 1 tiếng sau đó trút tất cả vào người cậu. Hắn nằm đè lên người cậu thở hỗn hễn. Nằm được 1 lúc hắn đứng vụt dậy mặc đồ vào và đi mất bỏ cậu lại 1 mình nơi lạnh lẽo này. Cậu đã quá mệt mỏi đối với những gì vừa trôi qua, cậu đang rất hận 4 tên khốn nạn đó. Cậu chán nãn mặt lại đồ và trở về nhà. Vừa vào nhà cậu nhìn vào đồng hồ đã chỉ 1 giờ sáng. Hàn nằm dài trên bàn chứng tỏ Hàn đã đợi cậu về do mệt quá nên đã ngũ thiếp đi. Trên người cậu vẫn còn “dư âm” của 4 tên kia, cậu chạy vụt vào phòng tắm để rửa sạch mọi sự dơ bẩn đó. Sao số cậu lại đen đuổi như thế chứ?- cậu bật khóc. Sau khi tắm xong cậu ra ngoài và khều vào vai Hàn và gọi hàn vào ngủ. Hàn gặp cậu mừng rở bóp chặc vai cậu và nói: - Long! ông đi đâu sao giờ này mới về vậy! làm tôi lo quá trời nè!- Hàn lo lắng. - Tôi không sao đâu! ông đừng lo!- cậu lãng tránh. - Ông có biết là tôi lo lắm không? sao không báo cho tôi biết hã!- Hàn quát. - Xin…xin lỗi…!- cậu cuối mặt. - Thôi! ông zô ngủ đi, trể rồi! mai ông còn đi học nữa! - Uhm!- cậu đành lặng lẽ nghe theo lời Hàn. Cuối cùng cậu leo lên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nhưng những hình ảnh khủng khiếp khi nãy lại ập về cậu liên tục giật mình. Và đêm đó cậu hoàn toàn mất ngủ. Sáng hôm sau, cậu không gượng dậy nỗi nên phải nghĩ học. Hàn đinh ở nhà chăm sóc cho cậu nhưng cậu từ chối nên Hàn phải đi làm trong tâm trạng lo lắng: - Long! thức dậy đi học nè!- giọng Hàn thúc giục. - Thôi! Tôi mệt quá! chắc hôm nay nghỉ học.- cậu yếu ớt nói. - Sao vậy! bệnh hã? - đâu có! tại tự nhiên thấy mệt thôi!- thực chất là phần dưới cậu đang ê ẩm nên đi học không nỗi. - Hay để tôi ở nhà lo cho ông!- Hàn ra ý kiến. - Thôi! ông đi làm đi! tôi ở nhà tự lo được mà! - Nhưng mà… - Không sao đâu! có gì tôi báo cho ông hay, được chưa? - Uhm! có gì phải báo tôi hay để tôi về đó. Bye! Sau đó Hàn đi làm, chỉ còn mình cậu nằm trên giường, cậu trở người nhưng vẫn còn đau, cậu khẻ nhăn mặt, nhớ đến sự việc lúc tối cậu mong sao đó chỉ là 1 giấc mơ, 1 cơn ác mộng. cậu tủi thân. Cậu muốn xé những tên khốn đó làm trăm mảnh, Nỗi ô nhục này làm sao để cậu có thể bỏ qua được, nhưng cậu có thể làm được gì ngoài việc hứng chịu chứ, cậu không cam tâm, không cam tâm. Đến chiều cậu vẫn không chịu bước xuống giường, cậu không thèm để ý đến mọi thứ, việc làm, học hành,…Làm sao để cậu có thể đối mặt với những tên đó thêm 1 lần nào nữa chứ. Sáng hôm sau cậu đành phải đi học, nhưng hôm nay cậu đi khá trể, vừa vào chổ ngồi Vinh lo lắng hỏi cậu : - Sao hôm qua ông nghỉ học vậy? - Tại hôm qua tôi hơi mệt nên nghỉ!- cậu trả lời 1 cách chán nãn. - … - … Cậu cùng Vinh nói chuyện cho đến khi tên khốn nạn đó vào đến cửa, cậu sợ hải khi thấy gương mặt đó, nhưng thay bằng vẻ mặt nham nhở hằng ngày, hắn nhìn cậu với anh mắt triều mến, nhưng cậu không thể nào quên được những việc đã xảy ra, cậu câm thù hắn và mãi mãi như vậy. Khi ra về vì Vinh có việc bận nên cậu phải về 1 mình, con đường vẫn như vậy nhưng cậu đã không còn như xưa, giờ đây cậu hoàn toàn lạc lối. - Long!- giọng nói quen thuộc làm cậu giật mình. - A…Anh lại muốn gì hã?- cậu bực tức khi gặp lại hắn. - Anh có chuyện muốn nói! - Còn tôi thì không! Tôi không có gì để nói với anh cả!- nói xong cậu tiếp tục bước đi. - ĐỨNG LẠI!!- hắn ra lệnh. - …- cậu vẫn im lặng bước đi. - Nếu em còn đi thêm 1 bước nữa thì đừng trách tôi!- hắn hăm dọa. - Tôi cứ đi đấy, điều đáng ghét cũng đã xảy ra rồi! còn gì để tôi sợ nữa à!- cậu xoay lại quát hắn. - Em….!- hắn tức tối. - …- cậu không nói tiếng nào mà tiếp tục đi. Ngay lúc đó hắn bực tức chạy đến nắm chặt tay cậu và kéo về phía mình. - Buông ra…buông ra…- cậu giảy nãy. Hắn ôm chầm lấy cậu, cậu cố gắng đẩy hắn ra nhưng hoàn toàn vô vọng, hắn mạnh hơn cậu nhiều. hắn hôn lấy cậu, cậu cắn vào môi hắn làm hắn chảy máu. - Sao em dám!- hắn rời môi cậu và nhăn mặt vì đau. - Muốn đánh thì cứ đánh!- cậu thẳng thừng. - Em sẽ phải hối hận! Hứ!- hắn ta nói xong rồi vụt đi. Cậu cũng chẳng cần sợ nữa, những điều kinh khủng cũng đã xảy ra với cậu rồi nên giờ đây cậu còn lo lắng gì nữa. Cậu lầm lũi bước về nhà, Hàn thấy cậu như vậy đâm ra lo lắng và muốn biết điều gì đã xảy ra với cậu, Hàn bắt đầu thăm dò : - Ông học về rồi à! - Uhm!- cậu trả lời 1 cách mệt mỏi. - Mình nói chuyện tí được không?- Hàn bắt đầu kế hoạch thâm dò. - Cũng được!- cậu bắt đầu ngồi xuống ghế đối diện với Hàn, cậu cố tỏ ra vẻ bình thường đến mức tối đa. - Tối hôm qua ông đã đi đâu?- Hàn hỏi. - À…thì…- cậu ấp úng.
|